Sơn Hà Chẩm – Chương 60 (2)

Chương 60 (2)

Các người bảo nàng đến Phượng Lăng là bảo nàng đi chịu chết sao?

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

Câu hỏi gợi ý Pass từ Chương 51 – 63: Link

***

Lúc Sở Du đi ra đình viện thì trong lòng cũng đã tính toán xong xuôi. Việc cấp bách hiện nay là đến Phượng Lăng làm rõ rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì. Hôm nay nghĩ lại, năm đó Sở Lâm Dương bị vây khốn tại Phượng Lăng ba tháng, Phượng Lăng chiến đấu đến mức toàn thành gần như rỗng tuếch. Trận chiến ấy thê thảm như vậy, cuối cùng nguyên nhân thật sự là gì? Năm đó Phượng Lăng đã trải qua chuyện gì?

Sở Du dẫn theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đến trước phủ, cùng Trương Vân đến ngoại ô, sau đó điểm hai vạn binh mã, do Sở Du dẫn quân xuất phát. Bởi vì sợ có người không phục, Trương Vân đích thân theo nàng ra khỏi thành.

Hai vn binh mã nàyđu là quânÍđi trc thucThun Đc Đế,còn là khinhk binh(*). Kbinh luôn tinh,quý, chú trngtc đ hànhúquân, có thèthy hôm nayЇThun Đc Đếrt lo lngɨđ tâm đếnPhưng Lăng, bnglòng giao haiĪvn k binhcho S Du,¸xem như đtđ vn liếng.S Du khôngùkhi bt đucn thn đánhgiá trng lưngĩPhưng Lăng lnîna.

(*) Khinh kíbinh: k binhãnh, trang bônh nhàng, chúítrng tc đıdi chuyn nhanh.

Trương°tưng quân.” S)Du suy nghĩ,không kim đưcîmà dò hiTrương Vân: “Rt°cuc Phưng Lăngkia là nơinào, ngài cóăbiết hay không?”

Phưng Lăng Thànhchính là PhưngúLăng Thành.” Trương[Vân nhìn S¸Du, cm thyk quái: “Còn)có th làínơi nào na?”f

“Nếu ch làmt nơi bìnhthưng, sao Bh li khn}trương như vy?”ļS Du quan:sát v mt{Trương Vân, TrươngİVân nhíu mày,đáp li: “Đúngĩri, ti saoĬB h liĺkhn trương nhưthế nh?”

Vyľlà S Duđã hiu erng nàng khôngmoi đưc tintc gì tâming Trương Vân,có l bnĩthân v tưngquân này cũngôkhông rõ tình]hình lm, chngqua Thun ĐcĐế bo hnđi thì hnđi, không hơn.

Khinhk binh gprút hành quân,²ch hai ngàylà đã đếnPhưng Lăng. SıDu ra lnh²dng tri đóngquân gn bơsông, phái ngưiơti Phưng LăngThành thăm dò²tin tc trưc,ĩsau khi nghngơi hi phcsc lc mili tiếp cnĩPhưng Lăng.

Dng triđóng quân xong,S Du nhìnýv phía PhưngLăng Thành. Đaìs thành trxây dng ľthung lũng, cóĩdãy núi baoquanh, dng dãyphòng tuyến đutiên trênÍnúi . NhưngĩPhưng Lăng Thành:li là thànhîtrì hiếm cóxây dng trcêtiếp trênnúi, cho nênd th khócông. Nghe nóinăm xưa PhưngíLăng Thành vnlà sơn tri,ļv sau dnísa cha xâymi thành thànhtrì. Sau khiĐi S dngnưc, nơi nàymi quy hochâriêng thành cp³huyn.

Lúc này, chânùnúi Phưng LăngáThành có lácîđác ngưi điîlên núi, SDu không khi°ly làm l:Nhng ngưi nàyđu là ngưiti lui PhưngLăng Thành?”

Đu{là dân tĩnn.”

Hai ngàyjnay Trương Vânvà S Duđã quen thucln nhau, hnùlà ngưi ngayĩthng, rt nhiubng hu. Saukhi nhìn yphc nhng ngưikia, Trương vân]lin nói: “GnHoa Kinh cũngcó rt nhiu,chiến trn camũgo, nhng ngưidân này chyt tán khpnơi.”

Kiếp trưckhông có nhiuïlưu dân nhưvy. Bây giC S Sinhɩkhông CônĩDương, V Uníkhông ra tintuyến, thế làlưu dân chyĩtrn t x.âS Du caumày, Trương Vânan i: “Nhiulưu dân làchuyn tt, chngminh dân chúng°không b đ)sát toàn thànhquy mô ln.Nếu như bigiết hết, ngàicòn có thnhìn thy baonhiêu ngưi ch?”Í

S Du nghethế thì mmЇcưi. Nhiu lưuIdân như vy,Ĭphn ln làình lúc Vgia và Tngĩgia rút luiɩđu ưu tiênÎbo v dânĨchúng b chy.îMc dù bįthành, nhưng khôngh có thươngơvong ln.

Nghĩ vyơnàng không còn(thương cm na,íth dài: “Chïmong cuc chiếnɩnày mau chóngIchm dt.”

TrươngɪVân nghe vyíngn ngưi, sauđó do dnói: “Đi phuõnhân, tht racó vài liìta không biếtcó nên nói³hay không, khôngnói thì linghn tronglòng.”

“Ngài nói(đi.” S Dumm cưi, TrươngĭVân th dài:“Ta biết Vtiu Hu gia,và B hĮđang tranh đu,ĩnhưng suy chocùng chuyn BchóĐế Cc cũngdo ngưi BcĐch làm. TiuįHu gia litranh đu nhưļthế, hin giđương đu qucľnn, tưng sĩɨlàm vy thts khiến ngưikhác lnh lòng.”:

S Du ungİmt hp rưu,v mt bìnhĨthn: “Ngài nghĩ}như thế hayÏlà rt nhiuúngưi nghĩ nhưthế.”

“Mi ngưiľđu nghĩ thế.”

Trương Vân quansát v mtãS Du: “NgàiĨtr v, nếuĪcó th khuyêníthì nên khuyên.”

Trương tưng quân.”jS Du quayđu li: “Ngàivà Diêu nguyênsoái quen nhauĬsao?”

Trương Vânìngn ngưi, vmt S Dutĩnh lng: “Ngàitưng rng Vêgia ta khôngïmun ra tinôtuyến? Ngài tưngrng Tng giaĨmun lui binh?íNgài tưng rngơS Du taĩkhông dám nghênhóđch?”

Che chdân chúng rithành là chúngíta, b thànhİlà Diêu Dũng.Chết trên chiếntrưng là Vgia ta, nm[ly soái nɪlà Diêu Dũng.ìHôm nay DiêuãDũng tay cmn soái, vnlà Đi nguyênđsoái quân đi.ếNgài bo tiuêHu gia ratin tuyến, ngàicm thy tiuõHu gia phi{x lý thếĪnào?”

Trương Vânĭkhông phi đÏngc tht, hndn dn bngtnh, vi giơútay nói: “Ngàiãđng nói, cònli ta cũngókhông mun biết.ľChúng ta cİmt lòng trn,gi Phưng Lăng,chuyn Hoa Kinhĩkhông liên quanòchúng ta. Tarút li liìnói va ri,mong ngài đngtrách.”

Dt li,Trương Vân viivàng xua taylui xung.

S Duīkhông lên tiếng,nàng ngi trênýtng đá, cmếtúi rưu trêntay, li ngngđu nhìn nhngĩlưu dân kiabưc đi ruĩrã.

Mt lát sau,có ngưi tiĺthông báo viĪS Du: “Điïphu nhân, cóílưu dân đếnļxin ăn, chúng)ta có nênļđui đi không?”

S Du ngngđu nhìn ngưiéđang nói chuyncùng tưng sĩI nơi xa.

Ngưikia là nĬt tr tui,mt nàng bôiÍthan đen, khoácáo choàng, bêncnh dn theoba bn đaátr, đa lnìnht trông khôngìquá mưi tui,ɨđa nh nhtcao chưa tiına bp đùiín t kia.

Ngưi,n dưng nhưhết li cuɪxin tưng sĩ.S Du nhíuýmày, nàng cmthy gương mtđn t kiahơi quen thuc.INgm nghĩ mtlát, nàng nóivi th h:đ“Dn ngưi tiđây cho taxem.”

Binh lính}hơi kinh ngc,nhưng vn nghetheo li dn,đến nói vàiócâu vi ngưiÍlính kia. Nt đó dtĩlũ tr liênĭtc khom lưng(cm ơn binhlính.

Ngưi n tĩkia s stÍbưc đến trưc²ngưi mt SDu, nàng takhông dám ngng[đu, dt theoĺlũ tr kínhÎcn qu xung.

Tư)thế nàng taqu rt taonhã, giơ tayèlên đt ngangftrán, qu gikhom ngưi, rtõhp l nghi(quý tc HoaKinh.

S Du nhíumày, lp tcnghe thy tiếngnói quen thucdu dàng vanglên: “Dân nâbái kiến tưngquân.”

Nghe gingnói này, SDu trn trònmt. Nàng nhìnn t trưcmt mt cáchkhó tin, sngst hi: “AìCm?!”

Cơ thđngưi n tkia đt ngtrun lên, nàngĮta cúi đu,ĩrun ry, khôngìdám nhúc nhích.

SDu đng dybưc nhanh vũphía nàng. SôCm nghe tiếngbưc chân lign, nhp timơđp cc nhanh.Trong khonh khcɩS Du spĩchm vào ngưi,nàng ta đtīngt đng dy,đnh chy raîngoài.

Sở Du nhanh tay lẹ mắt, một phát bắt trúng cổ tay Sở Cẩm, nắm cằm nàng ta nâng lên!

Sau khi căn dặn xong, Sở Cẩm mới quay đầu lại, nhấc tay lên sửa sang lại y phục, khép hai tay vào tay áo, giống như là con nhím dựng hết lông lên, sẵn sàng chiến đấu. Dù cho y phục tả tơi nhưng Sở Cẩm vẫn giống như mặc hoa bào cài trâm ở Hoa Kinh, tao nhã điềm tĩnh mở miệng: “Đi thôi.”

Mặt nữ tử kia bị ép đối diện với Sở Du, trên khuôn mặt bị bôi đầy than đen còn loáng thoáng thấy được miệng vết thương đang kết vảy. Vết thương cắt ngang dọc trên khuôn mặt nữ tử, khiến khuôn mặt vốn được coi là xinh đẹp của nàng ta trở nên dữ tợn đáng sợ.

Sở Du thở dài, sau khi căn dặn người bên cạnh mang lên một ít thức ăn, nàng nói với Sở Cẩm: “Muội uống tạm chén trà nóng cho ấm bụng.”

Sở Du ngây ngốc nhìn nữ tử trước mặt. Sở Cẩm từ sợ hãi sửng sốt ban đầu, dần dần bình tĩnh lại, trong mắt nàng ta còn hàm chứa nước mắt, siết chặt nắm tay, không nói một lời.

Sở Du không lên tiếng, nàng nhấp một ngụm trà. Sở Cẩm bình tĩnh nói: “Muội tưởng rằng tỷ không muốn cứu Văn Xương, cho nên ngăn cản muội đi tìm Đại ca. Vì vậy sau khi ra khỏi thành, muội gặp phải lưu phỉ, cố ý lẫn vào lưu dân, cắt đuôi bọn họ.”

Đối phương khoác áo choàng màu đen, sau khi thấy Vệ Uẩn, hắn liền ngẩng đầu lên.

Mấy đứa trẻ bên cạnh chạy tới đánh Sở Du, hét lên: “Cô buông tỷ tỷ ta ra! Cô buông ra!”

“Muội đã nghĩ thế gian này quá đơn giản, là muội sai rồi.”

Mặt nữ tử kia bị ép đối diện với Sở Du, trên khuôn mặt bị bôi đầy than đen còn loáng thoáng thấy được miệng vết thương đang kết vảy. Vết thương cắt ngang dọc trên khuôn mặt nữ tử, khiến khuôn mặt vốn được coi là xinh đẹp của nàng ta trở nên dữ tợn đáng sợ.

Sở Du kinh ngạc quay đầu, một đứa bé trong đó cầm đá lên định ném, binh lính đột ngột giữ đứa bé lại. Sở Cẩm hoảng hốt la lên: “Các người dừng tay!”

Mấy đứa trẻ bên cạnh chạy tới đánh Sở Du, hét lên: “Cô buông tỷ tỷ ta ra! Cô buông ra!”

Sở Du sững người, sau đó giọng nói lạnh xuống: “Muội lặp lại xem.”

“Tất cả dừng lại!”

Vệ Uẩn nhíu mày, Cố Sở Sinh hỏi như vậy khiến trong lòng chàng khó chịu, nhưng phát giác có lẽ chuyện này liên quan đến Sở Du, vì vậy chàng thành thật gật đầu: “Phải, nàng dẫn hai vạn binh lính, đến trấn thủ Phượng Lăng.”

Sở Du quát to, tiếng quát vừa vang lên, rốt cuộc đám người cũng yên tĩnh lại. Lũ trẻ bị ấn quỳ gối xuống đất, hung dữ nhìn Sở Du. Sở Du từ từ thả Sở Cẩm ra, nhất thời không biết làm sao.

Sở Du lắc đầu: “Chung quy cũng là chuyện của muội, muội muốn nói với ta thì nói, không nói cũng chẳng sao.”

Chân mày Vệ Uẩn càng nhíu chặt hơn: “Ngươi đòi người với ta thì cũng phải nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Phượng Lăng chẳng qua chỉ là một cái thành nhỏ…”

Sở Cẩm không lên tiếng, hơi sương trong mắt tan đi, áo choàng nàng mặc đã sớm rách bươm, chậm rãi quay đầu lại.

“Lũ trẻ này đã hai ngày không được ăn.” Nàng gian nan lên tiếng: “Có gì chúng ta vào trong nói, trước tiên cho chúng ăn chút gì đã.”

“Lũ trẻ này đã hai ngày không được ăn.” Nàng gian nan lên tiếng: “Có gì chúng ta vào trong nói, trước tiên cho chúng ăn chút gì đã.”

Sở Cẩm siết nắm tay, cắn răng.

Sở Du gật đầu, bảo người dẫn lũ trẻ xuống, Sở Cẩm gọi lại dặn dò: “Chờ một chút! Đừng cho bọn trẻ ăn thức ăn lỏng, các đệ đừng ăn một lần quá nhiều!”

“Tất cả dừng lại!”

Cố Sở Sinh tựa như đã hoàn toàn không khống chế nổi cảm xúc, cao giọng quát: “Có phải nàng đến Phượng Lăng không?”

Sau khi căn dặn xong, Sở Cẩm mới quay đầu lại, nhấc tay lên sửa sang lại y phục, khép hai tay vào tay áo, giống như là con nhím dựng hết lông lên, sẵn sàng chiến đấu. Dù cho y phục tả tơi nhưng Sở Cẩm vẫn giống như mặc hoa bào cài trâm ở Hoa Kinh, tao nhã điềm tĩnh mở miệng: “Đi thôi.”

Ở nơi khác, Vệ Uẩn đang ngồi trong phủ, viết thư cho Sở Lâm Dương. Vệ Hạ bước vào, kính cẩn báo: “Tiểu Hầu gia, có khách đến bái kiến.”

Cố Sở Sinh cao giọng: “Có ít nhất mười vạn binh mã ở đó, các ngươi cho nàng hai vạn là để đi chịu chết sao!”

Sở Du không lên tiếng, nàng gật đầu, dẫn Sở Cẩm vào lều trại.

Sở Cẩm không lên tiếng, nhưng Sở Du lại hiểu. Dựa theo mức độ săn sóc của Sở Cẩm đối với đám trẻ kia vừa rồi, bọn trẻ chưa ăn, nàng cũng sẽ không ăn được bao nhiêu.

Cả quãng đường đi, nàng đều quan sát Sở Cẩm. Nàng nhớ cô muội muội này xưa nay thích khóc, thích ăn ngon mặc đẹp, nhưng hôm nay lại giống như hòn đá bị mài nhẵn, hiện lên vài phần sáng bóng khiến người khác bất ngờ.

Sở Du dẫn Sở Cẩm vào lều bạt ngồi xuống, dường như Sở Cẩm vẫn luôn chờ nàng thẩm vấn. Tuy nhiên Sở Du chỉ trầm mặc một lát, lại hỏi: “Bọn trẻ chưa ăn, muội thì sao?”

Nàng ta bình tĩnh lại, chầm chậm mở miệng: “Muội muốn dẫn bọn trẻ này vào Phượng Lăng Thành. Trừ chuyện đó ra, muội còn có một chuyện muốn nói.”

Sở Cẩm không lên tiếng, nhưng Sở Du lại hiểu. Dựa theo mức độ săn sóc của Sở Cẩm đối với đám trẻ kia vừa rồi, bọn trẻ chưa ăn, nàng cũng sẽ không ăn được bao nhiêu.

Sở Du ngây ngốc nhìn nữ tử trước mặt. Sở Cẩm từ sợ hãi sửng sốt ban đầu, dần dần bình tĩnh lại, trong mắt nàng ta còn hàm chứa nước mắt, siết chặt nắm tay, không nói một lời.

Vệ Uẩn trừng to mắt, mực nhỏ xuống giấy, loang ra một vùng thảng thốt kinh hoàng.

Vệ Uẩn cau mày ngẩng đầu lên, nhìn thấy sau lưng Vệ Hạ lộ ra một người.

Sở Du thở dài, sau khi căn dặn người bên cạnh mang lên một ít thức ăn, nàng nói với Sở Cẩm: “Muội uống tạm chén trà nóng cho ấm bụng.”

Sở Cẩm ngước mắt nhìn nàng: “Tỷ không có gì muốn hỏi muội sao?”

Sở Cẩm ngước mắt nhìn nàng: “Tỷ không có gì muốn hỏi muội sao?”

Trong lều yên tĩnh lại. Sở Du nhìn ánh nến nổ “tách” một cái, nàng hớp ngụm trà nóng, lắng nghe giọng nói của Sở Cẩm.

Sở Du lắc đầu: “Chung quy cũng là chuyện của muội, muội muốn nói với ta thì nói, không nói cũng chẳng sao.”

Sở Cẩm không đáp, thật lâu sau nàng ta mới mở miệng: “Muội biết tỷ phái người đi theo muội.”

Sở Cẩm không đáp, thật lâu sau nàng ta mới mở miệng: “Muội biết tỷ phái người đi theo muội.”

Sở Du không lên tiếng, nàng nhấp một ngụm trà. Sở Cẩm bình tĩnh nói: “Muội tưởng rằng tỷ không muốn cứu Văn Xương, cho nên ngăn cản muội đi tìm Đại ca. Vì vậy sau khi ra khỏi thành, muội gặp phải lưu phỉ, cố ý lẫn vào lưu dân, cắt đuôi bọn họ.”

Sở Cẩm dứt lời, nước mắt chầm chậm lăn xuống. Sở Du thở dài: “A Cẩm, đừng nghĩ nhiều quá, trở về là tốt rồi.”

“Muội cũng giỏi lắm.” Sở Du không khỏi bật cười, Sở Cẩm siết nắm tay, không nói gì.

Sở Du không lên tiếng, nàng gật đầu, dẫn Sở Cẩm vào lều trại.

Trong lều yên tĩnh lại. Sở Du nhìn ánh nến nổ “tách” một cái, nàng hớp ngụm trà nóng, lắng nghe giọng nói của Sở Cẩm.

“Là muội sai rồi.”

Sở Du nhanh tay lẹ mắt, một phát bắt trúng cổ tay Sở Cẩm, nắm cằm nàng ta nâng lên!

Sở Du từ từ quay đầu lại, nàng không hiểu tại sao đột nhiên Sở Cẩm lại có ý nghĩ này.

Sở Cẩm siết nắm tay, cắn răng.

Cố Sở Sinh nghe vậy, cơ thể lảo đảo. Vệ Hạ hoảng hồn nhanh chóng đỡ hắn: “Cố đài nhân, ngài sao vậy?”

“Muội đã nghĩ thế gian này quá đơn giản, là muội sai rồi.”

Sở Du gật đầu, bảo người dẫn lũ trẻ xuống, Sở Cẩm gọi lại dặn dò: “Chờ một chút! Đừng cho bọn trẻ ăn thức ăn lỏng, các đệ đừng ăn một lần quá nhiều!”

Sở Cẩm dứt lời, nước mắt chầm chậm lăn xuống. Sở Du thở dài: “A Cẩm, đừng nghĩ nhiều quá, trở về là tốt rồi.”

Sở Cẩm lắc đầu, nàng nhấc tay gạt đi nước mắt của mình. Than đen bị lau đi, lộ ra vết sẹo dữ tợn. Sở Du dời mắt, Sở Cẩm lại không ngừng được, cứ mãi rơi lệ.

Sở Du kinh ngạc quay đầu, một đứa bé trong đó cầm đá lên định ném, binh lính đột ngột giữ đứa bé lại. Sở Cẩm hoảng hốt la lên: “Các người dừng tay!”

Sở Du im lặng một hồi, cuối cùng Sở Cẩm cũng nín khóc.

“Nhưng quân chủ lực Bắc Địch ở đó!”

Nàng ta bình tĩnh lại, chầm chậm mở miệng: “Muội muốn dẫn bọn trẻ này vào Phượng Lăng Thành. Trừ chuyện đó ra, muội còn có một chuyện muốn nói.”

“Phải hay không?”

Sở Du gật đầu, không để tâm đáp: “Muội nói đi.”

“E rằng trong Phượng Lăng Thành có điều kỳ quái.”

Sở Du sững người, sau đó giọng nói lạnh xuống: “Muội lặp lại xem.”

Vẻ mặt hắn đầy rét lạnh, kiềm chế giọng nói: “Hạ quan nghe nói Vệ đại phu nhân đến Phượng Lăng?”

Ở nơi khác, Vệ Uẩn đang ngồi trong phủ, viết thư cho Sở Lâm Dương. Vệ Hạ bước vào, kính cẩn báo: “Tiểu Hầu gia, có khách đến bái kiến.”

Vệ Uẩn cau mày ngẩng đầu lên, nhìn thấy sau lưng Vệ Hạ lộ ra một người.

Sở Du im lặng một hồi, cuối cùng Sở Cẩm cũng nín khóc.

Đối phương khoác áo choàng màu đen, sau khi thấy Vệ Uẩn, hắn liền ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt hắn đầy rét lạnh, kiềm chế giọng nói: “Hạ quan nghe nói Vệ đại phu nhân đến Phượng Lăng?”

Sở Cẩm lắc đầu, nàng nhấc tay gạt đi nước mắt của mình. Than đen bị lau đi, lộ ra vết sẹo dữ tợn. Sở Du dời mắt, Sở Cẩm lại không ngừng được, cứ mãi rơi lệ.

Vệ Uẩn nhìn thấy người đến, không khỏi bất ngờ: “Cố Sở Sinh? Ngươi không ở trong phủ Trưởng công chúa…”

“Phải hay không?”

Cố Sở Sinh tựa như đã hoàn toàn không khống chế nổi cảm xúc, cao giọng quát: “Có phải nàng đến Phượng Lăng không?”

Sở Du từ từ quay đầu lại, nàng không hiểu tại sao đột nhiên Sở Cẩm lại có ý nghĩ này.

Vệ Uẩn nhíu mày, Cố Sở Sinh hỏi như vậy khiến trong lòng chàng khó chịu, nhưng phát giác có lẽ chuyện này liên quan đến Sở Du, vì vậy chàng thành thật gật đầu: “Phải, nàng dẫn hai vạn binh lính, đến trấn thủ Phượng Lăng.”

Cố Sở Sinh nghe vậy, cơ thể lảo đảo. Vệ Hạ hoảng hồn nhanh chóng đỡ hắn: “Cố đài nhân, ngài sao vậy?”

Sở Cẩm không lên tiếng, hơi sương trong mắt tan đi, áo choàng nàng mặc đã sớm rách bươm, chậm rãi quay đầu lại.

“Đuổi theo…”

Giọng Cố Sở Sinh run rẩy, sau đó xoay người, gấp gáp nói: “Cho ta năm vạn nhân mã, ngay lập tức!”

Cả quãng đường đi, nàng đều quan sát Sở Cẩm. Nàng nhớ cô muội muội này xưa nay thích khóc, thích ăn ngon mặc đẹp, nhưng hôm nay lại giống như hòn đá bị mài nhẵn, hiện lên vài phần sáng bóng khiến người khác bất ngờ.

Chân mày Vệ Uẩn càng nhíu chặt hơn: “Ngươi đòi người với ta thì cũng phải nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Phượng Lăng chẳng qua chỉ là một cái thành nhỏ…”

“Nhưng quân chủ lực Bắc Địch ở đó!”

Cố Sở Sinh cao giọng: “Có ít nhất mười vạn binh mã ở đó, các ngươi cho nàng hai vạn là để đi chịu chết sao!”

Vệ Uẩn trừng to mắt, mực nhỏ xuống giấy, loang ra một vùng thảng thốt kinh hoàng.

 

4.8 20 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

216 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Hoàng đế biết, biết mà vẫn ép ADu đi.

Huế Ngô
Huế Ngô
3 Năm Cách đây

Hoàng đế bị thần kinh à? Biết rõ vậy mà đưa có 2 vạn??

Hưz nhé
Hưz nhé
3 Năm Cách đây

Mới đọc trong 3 ngày giờ ko biết Tạ Cửu là ai @@

nguyễn na
nguyễn na
2 Năm Cách đây

mật khẩu ác quá huhu

Thùy Dương
Thùy Dương
2 Năm Cách đây

Mình đã tìm ra pass nma nhập mãi không có được á

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Wow lớp lang bí mật từng lớp mở ra ?

216
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!