Chương 60 (2)
Các người bảo nàng đến Phượng Lăng là bảo nàng đi chịu chết sao?
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
Câu hỏi gợi ý Pass từ Chương 51 – 63: Link
***
Lúc Sở Du đi ra đình viện thì trong lòng cũng đã tính toán xong xuôi. Việc cấp bách hiện nay là đến Phượng Lăng làm rõ rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì. Hôm nay nghĩ lại, năm đó Sở Lâm Dương bị vây khốn tại Phượng Lăng ba tháng, Phượng Lăng chiến đấu đến mức toàn thành gần như rỗng tuếch. Trận chiến ấy thê thảm như vậy, cuối cùng nguyên nhân thật sự là gì? Năm đó Phượng Lăng đã trải qua chuyện gì?
Sở Du dẫn theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đến trước phủ, cùng Trương Vân đến ngoại ô, sau đó điểm hai vạn binh mã, do Sở Du dẫn quân xuất phát. Bởi vì sợ có người không phục, Trương Vân đích thân theo nàng ra khỏi thành.
Hai vạn binh mã nàyẫđều là quânÍđội trực thuộcἲThuần Đức Đế,ḷcòn là khinhữkỵ binh(*). Kỵịbinh luôn tinh,quý, chú trọngảtốc độ hànhúquân, có thểèthấy hôm nayЇThuần Đức Đếớrất lo lắngɨđể tâm đếnỏPhượng Lăng, bằngịlòng giao haiĪvạn kỵ binhỉcho Sở Du,¸xem như đặtἶđủ vốn liếng.ḽSở Du khôngùkhỏi bắt đầuễcẩn thận đánhỉgiá trọng lượngĩPhượng Lăng lầnînữa.
(*) Khinh kỵíbinh: kỵ binhãnhẹ, trang bịônhẹ nhàng, chúítrọng tốc độıdi chuyển nhanh.
“Trương°tướng quân.” Sở)Du suy nghĩ,‹không kiềm đượcîmà dò hỏiḹTrương Vân: “Rốt°cuộc Phượng Lăngễkia là nơiẻnào, ngài cóăbiết hay không?”ở
“Phượng Lăng Thànhểchính là PhượngúLăng Thành.” Trương[Vân nhìn Sở¸Du, cảm thấyữkỳ quái: “Còn)có thể làínơi nào nữa?”f
“Nếu chỉ làỉmột nơi bìnhộthường, sao Bệầhạ lại khẩn}trương như vậy?”ļSở Du quan:sát vẻ mặt{Trương Vân, TrươngİVân nhíu mày,‹đáp lại: “Đúngĩrồi, tại saoĬBệ hạ lạiĺkhẩn trương nhưạthế nhỉ?”
Vậyľlà Sở Duằđã hiểu eỉrằng nàng khôngỉmoi được tinệtức gì từâmiệng Trương Vân,ỡcó lẽ bảnĩthân vị tướngờquân này cũngôkhông rõ tình]hình lắm, chẳngỉqua Thuần ĐứcệĐế bảo hắnừđi thì hắnạđi, không hơn.
Khinhạkỵ binh gấpọrút hành quân,²chỉ hai ngàyḷlà đã đếnịPhượng Lăng. SởıDu ra lệnh²dựng trại đóngồquân gần bờơsông, phái ngườiơtới Phượng LăngἳThành thăm dò²tin tức trước,ĩsau khi nghỉẫngơi hồi phụcἱsức lực mớiẹlại tiếp cậnĩPhượng Lăng.
Dựng trạiỳđóng quân xong,ờSở Du nhìnývề phía PhượngệLăng Thành. Đaìsố thành trịỗxây dựng ởľthung lũng, cóĩdãy núi baoệquanh, dựng dãyἲphòng tuyến đầuựtiên ở trênÍnúi . NhưngĩPhượng Lăng Thành:lại là thànhîtrì hiếm cóẫxây dựng trựcêtiếp ở trênḽnúi, cho nênạdễ thủ khóḹcông. Nghe nóiềnăm xưa PhượngíLăng Thành vốnḷlà sơn trại,ļvề sau dầnísửa chữa xâyịmới thành thànhảtrì. Sau khi‹Đại Sở dựngỳnước, nơi nàyἴmới quy hoạchâriêng thành cấp³huyện.
Lúc này, chânùnúi Phượng LăngáThành có lácîđác người điîlên núi, SởỉDu không khỏi°lấy làm lạ:ỉ“Những người nàyốđều là ngườiẫtới lui PhượngủLăng Thành?”
“Đều{là dân tịĩnạn.”
Hai ngàyjnay Trương Vânẫvà Sở Duởđã quen thuộcẳlẫn nhau, hắnùlà người ngayĩthẳng, rất nhiềuớbằng hữu. Sauỉkhi nhìn yἴphục những ngườiḷkia, Trương vân]liền nói: “GầnẳHoa Kinh cũngấcó rất nhiều,ảchiến trận camũgo, những ngườiầdân này chạyẩtứ tán khắpḷnơi.”
Kiếp trướcụkhông có nhiềuïlưu dân nhưẹvậy. Bây giờựCố Sở Sinhɩkhông ở CônĩDương, Vệ Uẩníkhông ra tiềnỏtuyến, thế làớlưu dân chạyĩtrốn tứ xứ.âSở Du cauổmày, Trương Vânấan ủi: “Nhiềuẫlưu dân làắchuyện tốt, chứngẽminh dân chúng°không bị đồ)sát toàn thànhỉquy mô lớn.ẳNếu như bịigiết hết, ngàiỉcòn có thểỹnhìn thấy baoἶnhiêu người chứ?”Í
Sở Du ngheẻthế thì mỉmЇcười. Nhiều lưuIdân như vậy,Ĭphần lớn làìnhờ lúc Vệἰgia và Tốngĩgia rút luiɩđều ưu tiênÎbảo vệ dânĨchúng bỏ chạy.îMặc dù bỏįthành, nhưng khôngịhề có thươngơvong lớn.
Nghĩ vậyơnàng không còn(thương cảm nữa,íthở dài: “Chỉïmong cuộc chiếnɩnày mau chóngIchấm dứt.”
TrươngɪVân nghe vậyíngẩn người, sauḻđó do dựẳnói: “Đại phuõnhân, thật raḻcó vài lờiìta không biếtẽcó nên nói³hay không, khôngủnói thì lạiữnghẹn ở trongἰlòng.”
“Ngài nói(đi.” Sở Duảmỉm cười, TrươngĭVân thở dài:ầ“Ta biết Vệἱtiểu Hầu gia,và Bệ hạĮđang tranh đấu,ĩnhưng suy choỏcùng chuyện BạchóĐế Cốc cũngịdo người BắcịĐịch làm. TiểuįHầu gia lạiỉtranh đấu nhưļthế, hiện giờἷđương đầu quốcľnạn, tướng sĩɨlàm vậy thậtịsự khiến ngườiịkhác lạnh lòng.”:
Sở Du uốngİmột hớp rượu,ựvẻ mặt bìnhĨthản: “Ngài nghĩ}như thế hayÏlà rất nhiềuúngười nghĩ nhưἰthế.”
“Mọi ngườiľđều nghĩ thế.”ớ
Trương Vân quanỉsát vẻ mặtãSở Du: “NgàiĨtrở về, nếuĪcó thể khuyêníthì nên khuyên.”ắ
“Trương tướng quân.”jSở Du quayốđầu lại: “Ngàiỵvà Diêu nguyênḽsoái quen nhauĬsao?”
Trương Vânìngẩn người, vẻễmặt Sở Duảtĩnh lặng: “Ngàiậtưởng rằng Vệêgia ta khôngïmuốn ra tiềnôtuyến? Ngài tưởngạrằng Tống giaĨmuốn lui binh?íNgài tưởng rằngơSở Du taĩkhông dám nghênhóđịch?”
“Che chởỷdân chúng rờiảthành là chúngíta, bỏ thànhİlà Diêu Dũng.ἰChết trên chiếnỳtrường là Vệẻgia ta, nắm[lấy soái ấnɪlà Diêu Dũng.ìHôm nay DiêuãDũng tay cầmẽấn soái, vốnặlà Đại nguyênđsoái quân đội.ếNgài bảo tiểuêHầu gia raộtiền tuyến, ngàiổcảm thấy tiểuõHầu gia phải{xử lý thếĪnào?”
Trương Vânĭkhông phải đồÏngốc thật, hắnἱdần dần bừngỵtỉnh, vội giơútay nói: “Ngàiãđừng nói, cònỉlại ta cũngókhông muốn biết.ľChúng ta cứİmột lòng trấn,giữ Phượng Lăng,ịchuyện Hoa Kinhĩkhông liên quanòchúng ta. Taỹrút lại lờiìnói vừa rồi,ợmong ngài đừngỉtrách.”
Dứt lời,ởTrương Vân vộiivàng xua tayịlui xuống.
Sở Duīkhông lên tiếng,ẻnàng ngồi trênýtảng đá, cầmếtúi rượu trênừtay, lại ngẩngẵđầu nhìn nhữngĩlưu dân kiaệbước đi rệuĩrã.
Một lát sau,‹có người tớiĺthông báo vớiĪSở Du: “Đạiïphu nhân, cóílưu dân đếnļxin ăn, chúng)ta có nênļđuổi đi không?”ụ
Sở Du ngẩngộđầu nhìn ngườiéđang nói chuyệnẹcùng tướng sĩIở nơi xa.
Ngườiờkia là nữĬtử trẻ tuổi,ịmặt nàng bôiÍthan đen, khoácỉáo choàng, bênẽcạnh dẫn theoờba bốn đứaátrẻ, đứa lớnìnhất trông khôngìquá mười tuổi,ɨđứa nhỏ nhấtờcao chưa tớiınửa bắp đùiínữ tử kia.
Người,nọ dường nhưảhết lời cầuɪxin tướng sĩ.ịSở Du nhíuýmày, nàng cảmạthấy gương mặtđnữ tử kiaịhơi quen thuộc.INgẫm nghĩ mộtẫlát, nàng nóiỉvới thủ hạ:đ“Dẫn người tớiủđây cho taỏxem.”
Binh lính}hơi kinh ngạc,ằnhưng vẫn ngheỉtheo lời dặn,ốđến nói vàiócâu với ngườiÍlính kia. Nữỉtử đó dắtĩlũ trẻ liênĭtục khom lưng(cảm ơn binhừlính.
Người nữ tửĩkia sợ sệtÍbước đến trước²người mặt SởἰDu, nàng taệkhông dám ngẩng[đầu, dắt theoĺlũ trẻ kínhÎcẩn quỳ xuống.
Tư)thế nàng taẫquỳ rất taoỳnhã, giơ tayèlên đặt ngangftrán, quỳ gốiộkhom người, rấtõhợp lễ nghi(quý tộc HoaẽKinh.
Sở Du nhíuữmày, lập tứcỡnghe thấy tiếngịnói quen thuộcỉdịu dàng vangạlên: “Dân nữâbái kiến tướngḷquân.”
Nghe giọngḹnói này, SởἱDu trợn trònỉmắt. Nàng nhìnữnữ tử trướcịmặt một cáchồkhó tin, sửngἳsốt hỏi: “AìCẩm?!”
Cơ thểđngười nử tửỹkia đột ngột‹run lên, nàngĮta cúi đầu,ĩrun rẩy, khôngìdám nhúc nhích.
SởẩDu đứng dậyẵbước nhanh vềũphía nàng. SởôCẩm nghe tiếngốbước chân lạiờgần, nhịp timơđập cực nhanh.ợTrong khoảnh khắcɩSở Du sắpĩchạm vào người,ịnàng ta độtīngột đứng dậy,ỉđịnh chạy raîngoài.
Sở Du nhanh tay lẹ mắt, một phát bắt trúng cổ tay Sở Cẩm, nắm cằm nàng ta nâng lên!
Sau khi căn dặn xong, Sở Cẩm mới quay đầu lại, nhấc tay lên sửa sang lại y phục, khép hai tay vào tay áo, giống như là con nhím dựng hết lông lên, sẵn sàng chiến đấu. Dù cho y phục tả tơi nhưng Sở Cẩm vẫn giống như mặc hoa bào cài trâm ở Hoa Kinh, tao nhã điềm tĩnh mở miệng: “Đi thôi.”
Mặt nữ tử kia bị ép đối diện với Sở Du, trên khuôn mặt bị bôi đầy than đen còn loáng thoáng thấy được miệng vết thương đang kết vảy. Vết thương cắt ngang dọc trên khuôn mặt nữ tử, khiến khuôn mặt vốn được coi là xinh đẹp của nàng ta trở nên dữ tợn đáng sợ.
Sở Du thở dài, sau khi căn dặn người bên cạnh mang lên một ít thức ăn, nàng nói với Sở Cẩm: “Muội uống tạm chén trà nóng cho ấm bụng.”
Sở Du ngây ngốc nhìn nữ tử trước mặt. Sở Cẩm từ sợ hãi sửng sốt ban đầu, dần dần bình tĩnh lại, trong mắt nàng ta còn hàm chứa nước mắt, siết chặt nắm tay, không nói một lời.
Sở Du không lên tiếng, nàng nhấp một ngụm trà. Sở Cẩm bình tĩnh nói: “Muội tưởng rằng tỷ không muốn cứu Văn Xương, cho nên ngăn cản muội đi tìm Đại ca. Vì vậy sau khi ra khỏi thành, muội gặp phải lưu phỉ, cố ý lẫn vào lưu dân, cắt đuôi bọn họ.”
Đối phương khoác áo choàng màu đen, sau khi thấy Vệ Uẩn, hắn liền ngẩng đầu lên.
Mấy đứa trẻ bên cạnh chạy tới đánh Sở Du, hét lên: “Cô buông tỷ tỷ ta ra! Cô buông ra!”
“Muội đã nghĩ thế gian này quá đơn giản, là muội sai rồi.”
Mặt nữ tử kia bị ép đối diện với Sở Du, trên khuôn mặt bị bôi đầy than đen còn loáng thoáng thấy được miệng vết thương đang kết vảy. Vết thương cắt ngang dọc trên khuôn mặt nữ tử, khiến khuôn mặt vốn được coi là xinh đẹp của nàng ta trở nên dữ tợn đáng sợ.
Sở Du kinh ngạc quay đầu, một đứa bé trong đó cầm đá lên định ném, binh lính đột ngột giữ đứa bé lại. Sở Cẩm hoảng hốt la lên: “Các người dừng tay!”
Mấy đứa trẻ bên cạnh chạy tới đánh Sở Du, hét lên: “Cô buông tỷ tỷ ta ra! Cô buông ra!”
Sở Du sững người, sau đó giọng nói lạnh xuống: “Muội lặp lại xem.”
“Tất cả dừng lại!”
Vệ Uẩn nhíu mày, Cố Sở Sinh hỏi như vậy khiến trong lòng chàng khó chịu, nhưng phát giác có lẽ chuyện này liên quan đến Sở Du, vì vậy chàng thành thật gật đầu: “Phải, nàng dẫn hai vạn binh lính, đến trấn thủ Phượng Lăng.”
Sở Du quát to, tiếng quát vừa vang lên, rốt cuộc đám người cũng yên tĩnh lại. Lũ trẻ bị ấn quỳ gối xuống đất, hung dữ nhìn Sở Du. Sở Du từ từ thả Sở Cẩm ra, nhất thời không biết làm sao.
Sở Du lắc đầu: “Chung quy cũng là chuyện của muội, muội muốn nói với ta thì nói, không nói cũng chẳng sao.”
Chân mày Vệ Uẩn càng nhíu chặt hơn: “Ngươi đòi người với ta thì cũng phải nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Phượng Lăng chẳng qua chỉ là một cái thành nhỏ…”
Sở Cẩm không lên tiếng, hơi sương trong mắt tan đi, áo choàng nàng mặc đã sớm rách bươm, chậm rãi quay đầu lại.
“Lũ trẻ này đã hai ngày không được ăn.” Nàng gian nan lên tiếng: “Có gì chúng ta vào trong nói, trước tiên cho chúng ăn chút gì đã.”
“Lũ trẻ này đã hai ngày không được ăn.” Nàng gian nan lên tiếng: “Có gì chúng ta vào trong nói, trước tiên cho chúng ăn chút gì đã.”
Sở Cẩm siết nắm tay, cắn răng.
Sở Du gật đầu, bảo người dẫn lũ trẻ xuống, Sở Cẩm gọi lại dặn dò: “Chờ một chút! Đừng cho bọn trẻ ăn thức ăn lỏng, các đệ đừng ăn một lần quá nhiều!”
“Tất cả dừng lại!”
Cố Sở Sinh tựa như đã hoàn toàn không khống chế nổi cảm xúc, cao giọng quát: “Có phải nàng đến Phượng Lăng không?”
Sau khi căn dặn xong, Sở Cẩm mới quay đầu lại, nhấc tay lên sửa sang lại y phục, khép hai tay vào tay áo, giống như là con nhím dựng hết lông lên, sẵn sàng chiến đấu. Dù cho y phục tả tơi nhưng Sở Cẩm vẫn giống như mặc hoa bào cài trâm ở Hoa Kinh, tao nhã điềm tĩnh mở miệng: “Đi thôi.”
Ở nơi khác, Vệ Uẩn đang ngồi trong phủ, viết thư cho Sở Lâm Dương. Vệ Hạ bước vào, kính cẩn báo: “Tiểu Hầu gia, có khách đến bái kiến.”
Cố Sở Sinh cao giọng: “Có ít nhất mười vạn binh mã ở đó, các ngươi cho nàng hai vạn là để đi chịu chết sao!”
Sở Du không lên tiếng, nàng gật đầu, dẫn Sở Cẩm vào lều trại.
Sở Cẩm không lên tiếng, nhưng Sở Du lại hiểu. Dựa theo mức độ săn sóc của Sở Cẩm đối với đám trẻ kia vừa rồi, bọn trẻ chưa ăn, nàng cũng sẽ không ăn được bao nhiêu.
Cả quãng đường đi, nàng đều quan sát Sở Cẩm. Nàng nhớ cô muội muội này xưa nay thích khóc, thích ăn ngon mặc đẹp, nhưng hôm nay lại giống như hòn đá bị mài nhẵn, hiện lên vài phần sáng bóng khiến người khác bất ngờ.
Sở Du dẫn Sở Cẩm vào lều bạt ngồi xuống, dường như Sở Cẩm vẫn luôn chờ nàng thẩm vấn. Tuy nhiên Sở Du chỉ trầm mặc một lát, lại hỏi: “Bọn trẻ chưa ăn, muội thì sao?”
Nàng ta bình tĩnh lại, chầm chậm mở miệng: “Muội muốn dẫn bọn trẻ này vào Phượng Lăng Thành. Trừ chuyện đó ra, muội còn có một chuyện muốn nói.”
Sở Cẩm không lên tiếng, nhưng Sở Du lại hiểu. Dựa theo mức độ săn sóc của Sở Cẩm đối với đám trẻ kia vừa rồi, bọn trẻ chưa ăn, nàng cũng sẽ không ăn được bao nhiêu.
Sở Du ngây ngốc nhìn nữ tử trước mặt. Sở Cẩm từ sợ hãi sửng sốt ban đầu, dần dần bình tĩnh lại, trong mắt nàng ta còn hàm chứa nước mắt, siết chặt nắm tay, không nói một lời.
Vệ Uẩn trừng to mắt, mực nhỏ xuống giấy, loang ra một vùng thảng thốt kinh hoàng.
Vệ Uẩn cau mày ngẩng đầu lên, nhìn thấy sau lưng Vệ Hạ lộ ra một người.
Sở Du thở dài, sau khi căn dặn người bên cạnh mang lên một ít thức ăn, nàng nói với Sở Cẩm: “Muội uống tạm chén trà nóng cho ấm bụng.”
Sở Cẩm ngước mắt nhìn nàng: “Tỷ không có gì muốn hỏi muội sao?”
Sở Cẩm ngước mắt nhìn nàng: “Tỷ không có gì muốn hỏi muội sao?”
Trong lều yên tĩnh lại. Sở Du nhìn ánh nến nổ “tách” một cái, nàng hớp ngụm trà nóng, lắng nghe giọng nói của Sở Cẩm.
Sở Du lắc đầu: “Chung quy cũng là chuyện của muội, muội muốn nói với ta thì nói, không nói cũng chẳng sao.”
Sở Cẩm không đáp, thật lâu sau nàng ta mới mở miệng: “Muội biết tỷ phái người đi theo muội.”
Sở Cẩm không đáp, thật lâu sau nàng ta mới mở miệng: “Muội biết tỷ phái người đi theo muội.”
Sở Du không lên tiếng, nàng nhấp một ngụm trà. Sở Cẩm bình tĩnh nói: “Muội tưởng rằng tỷ không muốn cứu Văn Xương, cho nên ngăn cản muội đi tìm Đại ca. Vì vậy sau khi ra khỏi thành, muội gặp phải lưu phỉ, cố ý lẫn vào lưu dân, cắt đuôi bọn họ.”
Sở Cẩm dứt lời, nước mắt chầm chậm lăn xuống. Sở Du thở dài: “A Cẩm, đừng nghĩ nhiều quá, trở về là tốt rồi.”
“Muội cũng giỏi lắm.” Sở Du không khỏi bật cười, Sở Cẩm siết nắm tay, không nói gì.
Sở Du không lên tiếng, nàng gật đầu, dẫn Sở Cẩm vào lều trại.
Trong lều yên tĩnh lại. Sở Du nhìn ánh nến nổ “tách” một cái, nàng hớp ngụm trà nóng, lắng nghe giọng nói của Sở Cẩm.
“Là muội sai rồi.”
Sở Du nhanh tay lẹ mắt, một phát bắt trúng cổ tay Sở Cẩm, nắm cằm nàng ta nâng lên!
Sở Du từ từ quay đầu lại, nàng không hiểu tại sao đột nhiên Sở Cẩm lại có ý nghĩ này.
Sở Cẩm siết nắm tay, cắn răng.
Cố Sở Sinh nghe vậy, cơ thể lảo đảo. Vệ Hạ hoảng hồn nhanh chóng đỡ hắn: “Cố đài nhân, ngài sao vậy?”
“Muội đã nghĩ thế gian này quá đơn giản, là muội sai rồi.”
Sở Du gật đầu, bảo người dẫn lũ trẻ xuống, Sở Cẩm gọi lại dặn dò: “Chờ một chút! Đừng cho bọn trẻ ăn thức ăn lỏng, các đệ đừng ăn một lần quá nhiều!”
Sở Cẩm dứt lời, nước mắt chầm chậm lăn xuống. Sở Du thở dài: “A Cẩm, đừng nghĩ nhiều quá, trở về là tốt rồi.”
Sở Cẩm lắc đầu, nàng nhấc tay gạt đi nước mắt của mình. Than đen bị lau đi, lộ ra vết sẹo dữ tợn. Sở Du dời mắt, Sở Cẩm lại không ngừng được, cứ mãi rơi lệ.
Sở Du kinh ngạc quay đầu, một đứa bé trong đó cầm đá lên định ném, binh lính đột ngột giữ đứa bé lại. Sở Cẩm hoảng hốt la lên: “Các người dừng tay!”
Sở Du im lặng một hồi, cuối cùng Sở Cẩm cũng nín khóc.
“Nhưng quân chủ lực Bắc Địch ở đó!”
Nàng ta bình tĩnh lại, chầm chậm mở miệng: “Muội muốn dẫn bọn trẻ này vào Phượng Lăng Thành. Trừ chuyện đó ra, muội còn có một chuyện muốn nói.”
“Phải hay không?”
Sở Du gật đầu, không để tâm đáp: “Muội nói đi.”
“E rằng trong Phượng Lăng Thành có điều kỳ quái.”
Sở Du sững người, sau đó giọng nói lạnh xuống: “Muội lặp lại xem.”
Vẻ mặt hắn đầy rét lạnh, kiềm chế giọng nói: “Hạ quan nghe nói Vệ đại phu nhân đến Phượng Lăng?”
Ở nơi khác, Vệ Uẩn đang ngồi trong phủ, viết thư cho Sở Lâm Dương. Vệ Hạ bước vào, kính cẩn báo: “Tiểu Hầu gia, có khách đến bái kiến.”
Vệ Uẩn cau mày ngẩng đầu lên, nhìn thấy sau lưng Vệ Hạ lộ ra một người.
Sở Du im lặng một hồi, cuối cùng Sở Cẩm cũng nín khóc.
Đối phương khoác áo choàng màu đen, sau khi thấy Vệ Uẩn, hắn liền ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt hắn đầy rét lạnh, kiềm chế giọng nói: “Hạ quan nghe nói Vệ đại phu nhân đến Phượng Lăng?”
Sở Cẩm lắc đầu, nàng nhấc tay gạt đi nước mắt của mình. Than đen bị lau đi, lộ ra vết sẹo dữ tợn. Sở Du dời mắt, Sở Cẩm lại không ngừng được, cứ mãi rơi lệ.
Vệ Uẩn nhìn thấy người đến, không khỏi bất ngờ: “Cố Sở Sinh? Ngươi không ở trong phủ Trưởng công chúa…”
“Phải hay không?”
Cố Sở Sinh tựa như đã hoàn toàn không khống chế nổi cảm xúc, cao giọng quát: “Có phải nàng đến Phượng Lăng không?”
Sở Du từ từ quay đầu lại, nàng không hiểu tại sao đột nhiên Sở Cẩm lại có ý nghĩ này.
Vệ Uẩn nhíu mày, Cố Sở Sinh hỏi như vậy khiến trong lòng chàng khó chịu, nhưng phát giác có lẽ chuyện này liên quan đến Sở Du, vì vậy chàng thành thật gật đầu: “Phải, nàng dẫn hai vạn binh lính, đến trấn thủ Phượng Lăng.”
Cố Sở Sinh nghe vậy, cơ thể lảo đảo. Vệ Hạ hoảng hồn nhanh chóng đỡ hắn: “Cố đài nhân, ngài sao vậy?”
Sở Cẩm không lên tiếng, hơi sương trong mắt tan đi, áo choàng nàng mặc đã sớm rách bươm, chậm rãi quay đầu lại.
“Đuổi theo…”
Giọng Cố Sở Sinh run rẩy, sau đó xoay người, gấp gáp nói: “Cho ta năm vạn nhân mã, ngay lập tức!”
Cả quãng đường đi, nàng đều quan sát Sở Cẩm. Nàng nhớ cô muội muội này xưa nay thích khóc, thích ăn ngon mặc đẹp, nhưng hôm nay lại giống như hòn đá bị mài nhẵn, hiện lên vài phần sáng bóng khiến người khác bất ngờ.
Chân mày Vệ Uẩn càng nhíu chặt hơn: “Ngươi đòi người với ta thì cũng phải nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Phượng Lăng chẳng qua chỉ là một cái thành nhỏ…”
“Nhưng quân chủ lực Bắc Địch ở đó!”
Cố Sở Sinh cao giọng: “Có ít nhất mười vạn binh mã ở đó, các ngươi cho nàng hai vạn là để đi chịu chết sao!”
Vệ Uẩn trừng to mắt, mực nhỏ xuống giấy, loang ra một vùng thảng thốt kinh hoàng.
Hoàng đế biết, biết mà vẫn ép ADu đi.
Hoàng đế bị thần kinh à? Biết rõ vậy mà đưa có 2 vạn??
Mới đọc trong 3 ngày giờ ko biết Tạ Cửu là ai @@
mật khẩu ác quá huhu
Mình đã tìm ra pass nma nhập mãi không có được á
Wow lớp lang bí mật từng lớp mở ra ?