Chương 61 (1)
Nếu tẩu ấy chết, Vệ phủ còn cái gì cho ngươi san bằng?
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Sau khi lạc nhau với người của tỷ, nhờ thị nữ hộ tống muội lẩn trốn vào trong lưu dân.” Sở Cẩm ổn định lại cảm xúc, từ tốn kể: “Muội vốn định đi theo lưu dân về hướng Lạc Châu tìm Đại ca, nhưng dọc đường quá ngây thơ, bất cẩn để lộ tiền bạc trong tay, vì thế bị lưu dân cướp sạch. Sau đó thị nữ và muội cùng đường, cô ta có ý đồ bán muội cho người khác, nhưng bị muội phát hiện. Muội và cô ta tranh chấp, sẩy tay giết chết cô ta.”
“Trên đường bỏ trốn, muội bị đám buôn người đuổi theo, đối phương có ý cưỡng bức muội, muội phải rạch mặt doạ hắn rút lui. Lúc đó ở tại thôn quê hoang vắng có một vị phu nhân dẫn người đi về hướng Phượng Lăng, bà ấy nghe muội kêu cứu nên bảo người dừng lại, sau đó cứu muội.”
“Vị phu nhân này họụLý.” Sở CẩmÏkể lại toànịbộ quá trìnhịmột cách lãnhỉđạm, Sở Duíim lặng lắngễnghe, cảm xúcộtrong lòng lẫnīlộn. Sở DuĪkhông dám quấyĭnhiễu nàng, chỉĩđành chờ SởữCẩm nói tiếp:ị“Lý phu nhânịlà thê tửợcủa một vịãquan trong PhượngЇLăng Thành, tâmıtính lương thiện.]Bấy giờ chiếnẹloạn, bà vààcác vị tiểuếcông tử điọvề hướng PhượngổLăng Thành tìm:vị quan viênêkia. Bà ấyênghe nói muộiắvốn là quýĺnữ Hoa Kinhèthì cũng khôngínghi ngờ, ngượcĬlại còn camỉkết sau khiôđến Phượng Lăngớsẽ bảo trượngềphu phái nhânímã đưa muộiứđến Lạc Châu.îMuội vốn nghiĺngờ, nhưng lạiỵcùng đường, đànhộtheo chân phuđnhân đó điốvề phía PhượngìLăng.”
“Phu nhânấđối xử với(muội rất tốt,ḽnhưng muội cũngẽkhông tin tưởng.ữThế đạo quáởloạn, bọn muộiígặp phải thổ]phỉ. Phu nhânầvì cứu muộiɩvà các vịêtiểu công tửỡmà chết dướiờđao loạn tặc.ìMuội dựa theoếcăn dặn củaằphu nhân dẫnócác vị tiểuἰcông tử ănđxin trên đườngɩmà chạy tớiἳPhượng Lăng. Muộiỉdựa theo miêuİtả của phuỷnhân muốn đi,tìm vị đạiľnhân kia, nhưngilại phát hiệnậvị đại nhânɨkia có chútăkỳ lạ.”
SởỉCẩm nhíu mày,ẻnhớ lại: “Phuļnhân từng nóiùvị đại nhânựkia phẩm cấpớrất cao, vốnỉlà Chính tamđphẩm. Nhưng tạiẵsao quan viênạChính tam phẩmổlại ở trong]Phượng Lăng Thành?]Huyện lệnh PhượngắLăng Thành cũngἷchỉ có Lụcọphẩm mà thôi.”¸
“Vị quan viênạnày họ Hàn,İtheo miêu tả{của phu nhân,đông ta khôngĩquản lý PhượngồLăng, mà chỉỏlà mượn mộtìchỗ ở Phượng[Lăng để sửốdụng. Bà còn,nói từ nhỏưphu quân mìnhἶthích làm mấyỡthứ này nọ.ớKhi còn trẻ,âông ta sayămê luyện đơn,ἱvề sau lạiıthích rèn kiếm,ợtóm lại làảchưa từng làm°chuyện gì đàng¸hoàng. Ông ta³làm quan khôngĭqua khoa cử,ầmà do lúcɪdạo chơi đếníHoa Kinh một,chuyến, sau đóảlấy được quanjấn trở về,ạquan viên địajphương đối xửẹvới ông taįhết sức lễăđộ. Kế tiếp,éông ta rờiũquê hương, tớiĩPhượng Lăng. Hômĺnay chiến tranhửbùng nổ, ông}ta gửi thưỉcho thê nhi,Їbảo rằng PhượngịLăng phòng thủịkiên cố, tuyệtìđối sẽ khôngĪthất thủ, gọiİthê nhi ôngợta đến PhượngĺLăng tránh nạn.”ủ
“Tỷ tỷ không}cảm thấy kỳ¸lạ sao?” SởìCẩm phân tích:ỷ“Quan viên Tamơphẩm trong triềuảtrở lên khôngÎnhiều, đa phầnễmuội đều biết,ợnhưng chưa baoỉgiờ nghe tớiímột vị quan,họ Hàn xuấtıthân dân dã.ậTuy nhiên quanịviên lại đốiἴxử lễ độợvới ông ta,Īông ta cònĨcó quan ấnỵđất phong vàễbổng lộc, nếuïnhư không phảiẹHàn đại nhânọnói dối vậy)đúng là triềuìđình có mộtἷvị quan Tamỵphẩm được sắpểxếp ở PhượngầLăng, nhưng khôngửđể cho ai[biết. Hôm nayừtỷ cũng tới‹đây, muội lậpệtức suy đoánìbên trong PhượngồLăng Thành cóɪcất giấu bíắmật gì đóḽcủa Bệ hạ.”,
Sở Du gậtẹđầu, những chuyệnđSở Cẩm nói,ĩnàng đều đã[từng nghĩ. Nếuìđặt trường hợpễlà trước đây,ọnàng có thểỳsẽ xem vịĩHàn đại nhânỡnày là kẻỡbịp bợm giangỳhồ, nhưng hômỉnay Hoàng đếἷkhâm điểm haiĩvạn binh mã²đến Phượng Lăng,ļnàng lại tinḽvị Hàn đạiãnhân này. Vìɪthế Sở Duịgật đầu: “Trừ(chuyện đó ra,àcòn chuyện gìỳkhác thường không?”ị
“Muội từng baịlần loáng thoángệbắt gặp ngườijBắc Địch xungịquanh đây.”
SởằCẩm nói tiếp:ú“Bọn chúng chỉįtới một chốcỵlà bỏ chạy,Îmuội không biếtẻbọn chúng muốnîlàm gì.”
“Trừãchuyện đó ra,êPhượng Lăng Thànhơkhông thu lưuủdân.”
“Không thuềlưu dân?” Lầnİnày Sở Duặcó phần kinhỉngạc. Sở Cẩmĺgật đầu: “Muộiólà từ Phượng°Lăng Thành ra,ờbọn họ khôngḹthu lưu dân,[muội không cóăvăn thư, khôngùthể vào thành”Ĩ
Sở Du nhíuụmày, hơi bấtăan trong lòng.
Cơmũcanh được bưngềlên, đặt trướcİmặt Sở Cẩm.ẫSở Cẩm vẫnỉcố gắng duyɨtrì sự taoÎnhã và bình³tĩnh, thế nhưngẽlại không thểúkiềm chế tầnểsuất động tác,ơdáng vẻ ăn[cơm của nàngởrõ ràng nhếchỹnhác hơn trướcīđây rất nhiều.
Sở[Du im lặngủngồi nhìn, nhấtìthời ngay cảįbản thân cũngớkhông biết rốtìcuộc cảm xúcớcủa mình làĩthế nào.
Nàng từngúhận Sở Cẩm,đcó đôi khiớhận đến khôngıthể nuốt thịtờnhai xương. Tìnhìcảm của nàngẳđối với SởĩCẩm đã sớmớmất sạch từùkiếp trước. Trùngἴsinh trở lại,ɪnàng cũng chỉỏthỉnh thoảng xúcợđộng chốc lát.íDù cho Sở]Du ôm nàng,[bảo rằng mìnhìyêu cô muộiìmuội này, nhưngìbất quá chỉửlà trấn anịmà thôi.
Nàng khôngỏmuốn Sở Cẩmửđi trên conõđường năm đó,ınhưng tình nghĩaỉtỷ muội nămìấy đã vùiilắp theo thờiḷgian từ lâu.
Đốiụvới Sở Cẩm,Înàng đã vôɪái vô hận.ìNàng không hỏiἳthăm chuyện SởếCẩm, cũng khôngịquan tâm chuyện}của nàng ta.
Thếẽnhưng nhìn thấyơSở Cẩm mặtựmày thương tích,ịcúi đầu ănịvội, Sở Duỵlại cảm thấy(đôi chút thươngỷxót.
Nàng biết trongãlòng Sở Cẩmởxưa nay caoịngạo, vốn muốnĩnói một câuý“chậm một chút”ἷ, nhưng cốfnén lại, chỉ³bảo người mangỵđồ ăn lênítừ từ, đểỉSở Cẩm cóễthời gian chậmùlại.
Khó khăn lắmỗSở Cẩm mớiἷăn xong, bọnưtrẻ cũng đượcúngười dẫn vào.
Bọnâtrẻ kia vừaĩvào đã àoợào tới chỗíSở Cẩm, loflắng hỏi: “Tỷẫtỷ, tỷ ổnìchứ? Cô ta²có ăn hiếpấtỷ không?!”
BọnЇtrẻ kia vừaịnói vừa nhìnèSở Du. SởóDu hơi buồnợcười, khoanh tayἱnhìn lũ trẻ,³trêu chọc: “Ái²chà chà, tỷòtỷ mấy đứaíbị ta ăn)hiếp khóc đấy,ímấy đứa làmỉgì được hả?”I
“Cô!”
Đứa trẻ,lớn tuổi nhấtįnhìn Sở Cẩmìđỏ mắt, nổiЇgiận đùng đùng:ư“Cô chờ đó!ọNhất định taısẽ bảo phụấthân đến xửỉlý cô…”
“Ồ?ạPhụ thân cậuủmuốn xử lýjta thế nào?”ỷ
Sở Du nhướngámày, đứa béổkia đỏ mặt,[nghẹn nửa ngàyýmới nói: “Cô…ỹcô đừng cóìhung hăng cànịquấy. Nếu côơlại ăn hiếpừtỷ tỷ, taịsẽ lấy… lấyithuốc nổ raìnổ chết cô!”,
“Thuốc nổ?”
SởơDu ngẩn người:ị“Đấy là thứỉgì?”
Đứa béἷhừ một tiếng,ἶhất đầu sangômột bên.
Sở Cẩmɨmỉm cười: “Đệ:ấy nói làîđồ chơi phụ²thân đệ ấyậlàm, chắc làỉgiống như pháo.”ĩ
Sở Du ngheặnói thế thìĨbật cười: “Đượcỳđấy, ta chờạphụ thân cậu¸lấy pháo nổļchết ta. Thôiíkhông nói nữa…”)Sở Du phấtĺtay, bảo ngườiđtới dẫn bọnľhọ xuống: “Cácíngười đi tẩyἱrửa nghỉ ngơi³trước đi. Ngàyằmai, chúng taĬvào thành.”
SởíCẩm đáp lời,ụtheo người luiỉxuống. Chờ sauikhi bọn họậđi hết, SởớDu ngẫm nghĩ,ùngẩng đầu hỏiĪVãn Nguyệt: “Cóấphải ta nên°đi an ủiɨA Cẩm không?”ẽ
“Vậy phải xemựý của ngài.”ộ
Vãn Nguyệt cũngừhiểu khúc mắcỉgiữa hai tỷỉmuội, rủ mắt²nói: “Trước đâyợNhị tiểu thưílàm nhiều chuyệnưkhông phải, ngàiõkhông thích cũngầlà bình thường.³Nhưng hôm nayἳNhị tiểu thưũđã không cònẩnhư vậy nữa,ìngài muốn anĩủi cũng làẻbình thường.”
SởòDu không lênitiếng. Mặc dùỵchỉ thông quaàcon chữ lờiênói, nhưng Sở²Du lại cóĬthể thấu hiểuἰhoàn cảnh củaĭSở Cẩm. Đoạnìđường này, SởôCẩm đi khôngẻhề dễ dàng.
Nàngốcẩm y ngọcờthực từ nhỏ,ứtay trói gàíkhông chặt, lạiỉlớn lên xinhữđẹp. Mặc dùïSở Cẩm giỏiĩtâm kế, nhưngìchưa bao giờợbiết được nỗiỹkhổ nhân gian.
Nàngậấy và TạĩVận trốn ởằhậu trạch, choịrằng thanh danhἰlớn hơn trời,Įcho rằng nóiễxấu sau lưngĩngười khác mấyịcâu đã làựđộc ác, choôrằng huỷ hoạiĨmột mối hônịsự là cóùthể hủy hoạiîcuộc đời mộtĩnữ tử.
Nhưngîlại không biết,³giữa nơi loạnἷthế, mạng ngườiầnhư cỏ rác.ẳÁc độc bên‹trong hậu trạchủcủa các nàngἰso với thếĬgian này vô,cùng nhỏ béơkhông đáng kể.
SởựDu thở dài,īđứng lên, bướcivề phía lềuỡSở Cẩm. Vừaémới tới ngoàiálều, đang địnhằmở miệng, SởằDu bỗng ngheầthấy bên trongưloáng thoáng vangạlên tiếng khócínức nở.
Sở Duếcứng đờ, đứngọở cửa lềuínghe một lúc,(cuối cùng xoayịngười rời đi.
Vệ[Uẩn từng nóijvới nàng cóânhững con đườngẵphải tự mìnhâbước qua.
Lúc đứngfbên ngoài lềuựSở Cẩm, độtÍnhiên Sở DuЇcàng hiểu rõầhơn, đúng làinhư vậy.
Nàng xoayïngười trở vềạlều trại, cũngɨkhông nghĩ nhiều[đến chuyện SởỳCẩm nữa, nhắmồmắt chuẩn bịỳnghỉ ngơi.
Nhưng nàngẹvừa chợp mắtđchưa bao lâuỹđã lập tứcônghe thấy tiếngìbinh mã! Mặtíđất rung lên,³Sở Du độtỉngột bừng tỉnh.ẹNàng cầm trườngưkiếm bên cạnhἴgiường tre, thấyăTrường Nguyệt xôngἲvào gọi: “Phuἰnhân, quân địchẽtấn công!”
SởỉDu vơ mộtẻtay lấy binhốgiáp, vừa mặcăvừa xông raἷngoài. Sau khiỉlao ra, nàngàchỉ thấy kỵİbinh ùa tớiũxung quanh nhưỉthủy triều, tiếngĮhò hét dậyữtrời trong đêm!
SởịDu xoay ngườiílên ngựa, mắtịnhìn về hướng²Phượng Lăng Thành,ıthấy bên ngoàiἵPhượng Lăng Thànhầkhông có binhặlính.
“Vào thành!”
Nàng cao giọng quát, tiếng trống trận bên cạnh vang lên. Lúc này, Sở Cẩm đã kéo bọn trẻ gấp gáp chạy ra.
“Không cần.”
Tóc Sở Cẩm vẫn còn ẩm ướt, trên người khoác một chiếc áo mỏng. Nếu như là ở Hoa Kinh, tuyệt đối nàng sẽ không mặc như vậy ra ngoài.
Sở Du mím môi, cưỡi ngựa lao xuống trở lại!(*) Bạch xà thổ tín: nghĩa là bạch xà thè lưỡi, cũng là tên một chiêu thức võ thuật dùng để tấn công vùng đầu, mặt, vai, hàm dưới, ngực và bộ hạ.
Sở Cẩm vội vàng chạy tới chỗ Sở Du, đẩy đám trẻ đến trước mặt nàng, cuống quít nói: “Dẫn chúng đi!”
Vạn tiễn nhất tề bắn ra.
Trương Vân đang tổ chức binh lính ngăn cản phía sau, Sở Du ở giữa nhanh chóng chỉnh đốn người chạy về hướng lên núi.
Sở Du đâu? Tỷ tỷ của nàng đâu?
Sở Du không nói thêm lời nào, nàng cùng với Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt mỗi người ẵm một đứa bé lên ngựa. Sở Cẩm cũng xoay người nhảy lên ngựa, kéo một đứa bé bảo vệ trong lòng.
Người áo xanh lắc đầu. Vừa dứt lời, Sở Du nhìn thấy quân Bắc Địch xông lên núi, mà thời khắc này dường như cả ngọn núi tạo thành một tấm lưới lớn, mấy vạn mũi tên nhỏ đồng loạt bắn về phía quân địch!
Tất cả đều đã chạy từ trong rừng ra, Sở Cẩm kiểm kê người.
Sở Du giơ quân kỳ lên, xung trận tiên phong, hô to: “Vào thành! Vào thành! Vào thành!”
Giọng nói nàng truyền đi trong đêm, đội ngũ vốn dĩ bị địch tấn công đến hoảng hốt rối loạn bắt đầu chỉnh đốn. Sở Du ném quân kỳ cho Trường Nguyệt, bình tĩnh nói: “Bảo vệ Nhị tiểu thư, dẫn người lên núi.”
Tóc Sở Cẩm vẫn còn ẩm ướt, trên người khoác một chiếc áo mỏng. Nếu như là ở Hoa Kinh, tuyệt đối nàng sẽ không mặc như vậy ra ngoài.
Trương Vân gào lên, binh lính bên cạnh ồ ạt chạy về phía Phong Lăng Sơn. Dưới ánh trăng, mặt Trương Vân nhuốm máu, la lớn: “Đi mau!”
Giọng nói nàng truyền đi trong đêm, đội ngũ vốn dĩ bị địch tấn công đến hoảng hốt rối loạn bắt đầu chỉnh đốn. Sở Du ném quân kỳ cho Trường Nguyệt, bình tĩnh nói: “Bảo vệ Nhị tiểu thư, dẫn người lên núi.”
Sau một đợt bắn, quân Bắc Địch ngã rạp một mảng lớn, lúc này Sở Du mới thấy rõ cây trong rừng này đã dựng một tấm lưới được kết từ dây cung, bên cạnh mỗi một tấm lưới đứng một người. Trên mỗi điểm giao nhau của tấm lưới có một vị trí đặt mũi tên, chóp lưới đặt một hộp tên, sau khi đợt phóng thứ nhất hoàn thành, hộp tên sẽ tự động đẩy mũi tên xuống vị trí mỗi ô lưới, tiếp đó người bên cạnh điều khiển cả chiếc lưới, thống nhất bắn tên.
Đối phương hoảng hồn vội vàng thối lui. Đúng lúc này Sở Du đuổi theo tới, tàn nhẫn đâm kiếm vào người đối phương rồi lập tức lui ra, xách Trương Vân chạy về trước khoảng mười trượng.
Dứt lời, nàng lập tức cầm kiếm quay lại tìm Trương Vân.
(*) Du long nhập hải: Rồng bơi về biển lớnSở Du bật cười sang sảng dưới ánh trăng: “Trương tướng quân phải chịu thiệt một chút rồi.”
Trương Vân đang tổ chức binh lính ngăn cản phía sau, Sở Du ở giữa nhanh chóng chỉnh đốn người chạy về hướng lên núi.
Đang nói, Sở Du đột ngột ném Trương Vân lần nữa, bắn mấy chục phi tiêu ra xung quanh, rồi lại đỡ lấy Trương Vân, khom lưng cầm kiếm quét ngang, tránh thoát đợt tập kích đầu tiên của sát thủ Bắc Địch.
Phía địch tấn công đột ngột, nhưng bị phát hiện rất sớm, đại bộ phận quân địch còn chưa đuổi tới. Nhóm người Sở Du sơ tán rất nhanh, không mấy vất vả.
Tiếng gào thét truyền từ đằng sau, Sở Du và Trương Vân tăng tốc. Trong nháy mắt, đợt mưa tên thứ hai đổ xuống. Ngựa Trương Vân vấp phải dây leo, chỉ nghe ngựa hí một tiếng, Trương Vân đã bất ngờ té xuống đất. Trong nháy mắt, một vũ tiễn cắm lên người hắn, đau đến kêu rên thành tiếng.
Sở Du và Trương Vân dẫn người ngăn cản phía sau, nhìn thấy đa số binh lính đã đến trước cổng Phượng Lăng Thành. Sau khi Phượng Lăng Thành mở cửa, Sở Du hô lớn một tiếng: “Rút lui!”
Sở Du không dám lơi lỏng, ném Trương Vân vào tay một người mặc áo xanh, rồi nói: “Ta thủ sơn cùng tướng sĩ.”(*) Bạch xà thổ tín: nghĩa là bạch xà thè lưỡi, cũng là tên một chiêu thức võ thuật dùng để tấn công vùng đầu, mặt, vai, hàm dưới, ngực và bộ hạ.
Trương Vân và Sở Du dẫn người chạy băng băng.
Truy binh phía sau đồng loạt kéo tên bắn. Sở Du và Trương Vân cùng xông vào rừng.
Nàng cao giọng quát, tiếng trống trận bên cạnh vang lên. Lúc này, Sở Cẩm đã kéo bọn trẻ gấp gáp chạy ra.(*) Du long nhập hải: Rồng bơi về biển lớn
Tiếng gào thét truyền từ đằng sau, Sở Du và Trương Vân tăng tốc. Trong nháy mắt, đợt mưa tên thứ hai đổ xuống. Ngựa Trương Vân vấp phải dây leo, chỉ nghe ngựa hí một tiếng, Trương Vân đã bất ngờ té xuống đất. Trong nháy mắt, một vũ tiễn cắm lên người hắn, đau đến kêu rên thành tiếng.
Đám người Sở Cẩm đứng trên tường thành, nhìn trận kịch chiến dưới chân núi phía xa.
Sở Du ghìm ngựa lại, hét lớn: “Trương tướng quân!”
Nhóm người này đều mặc áo xanh, đeo mặt nạ bạch ngọc, thậm chí tư thế cầm kiếm cũng giống nhau y đúc.
“Đi!”
Người áo xanh lại cầm kiếm ngăn nàng, nói: “Mời đi theo ta.”
Trương Vân gào lên, binh lính bên cạnh ồ ạt chạy về phía Phong Lăng Sơn. Dưới ánh trăng, mặt Trương Vân nhuốm máu, la lớn: “Đi mau!”
Lại không có ai từ trong rừng rậm đi ra, Sở Cẩm siết nắm tay. Huyện lệnh Phượng Lăng đang định nói gì đó, bỗng nhìn thấy một người mặc áo trắng vác người xông từ trong rừng ra! Dưới chân núi Phong Lăng Sơn là một khoảng đất trống trải đơn độc nhằm giúp tầm nhìn rõ ràng. Hiện giờ mọi người nhìn thấy rõ một nữ tử đang vác một người đàn ông lao ra, thân hình như hạc, mười mấy bóng người đang bám sát sau lưng.
Sở Du mím môi, cưỡi ngựa lao xuống trở lại!
Sở Du cũng không rề rà, nàng gật đầu, lại nhìn chiếc lưới kia lần nữa rồi đỡ Trương Vân lên núi.Đợt vũ tiễn thứ ba bắn tới, truy binh sắp đến gần. Sở Du khom người, lấy bao kiếm móc dây lưng Trương Vân, kéo hắn ta lên ngựa, đồng thời xoay tròn áo khoác trên đỉnh đầu, ngăn cản vũ tiễn rơi xuống, trở người đánh ngựa xông về trước.
Đợt vũ tiễn thứ ba bắn tới, truy binh sắp đến gần. Sở Du khom người, lấy bao kiếm móc dây lưng Trương Vân, kéo hắn ta lên ngựa, đồng thời xoay tròn áo khoác trên đỉnh đầu, ngăn cản vũ tiễn rơi xuống, trở người đánh ngựa xông về trước.
“Làm tốt lắm!”
Truy binh đuổi theo, bao vây Sở Du. Trường kiếm Sở Du quét qua, một tay nhấc Trương Vân vác lên vai, nhún mũi chân phi thẳng về trước, phá vỡ vòng vây, sau đó đáp xuống nhánh cây, men theo đó lao thẳng về hướng chân núi.
Sở Du bị cảnh tượng quỷ dị này làm kinh sợ, nhưng vẫn không nhúc nhích, còn Trương Vân lại sợ đến hai mắt xoay mòng mòng rồi bất tỉnh.
Trong nháy mắt, quân lính Bắc Địch phóng ra mười mấy bóng đen đuổi theo Sở Du. Trương Vân bịt vết thương, khàn giọng nói: “Vệ phu nhân, ngài bỏ ta xuống…”
“Ngậm miệng.”
Sở Du và Trương Vân dẫn người ngăn cản phía sau, nhìn thấy đa số binh lính đã đến trước cổng Phượng Lăng Thành. Sau khi Phượng Lăng Thành mở cửa, Sở Du hô lớn một tiếng: “Rút lui!”
Bọn họ bước lên ngăn cản, Sở Du nhanh chóng lùi vào Phong Lăng Sơn. Những người này cũng không ham chiến, lập tức rút trở về.
Vừa dứt lời, Sở Du đã đột ngột vứt Trương Vân về phía trước!
Truy binh đuổi theo, bao vây Sở Du. Trường kiếm Sở Du quét qua, một tay nhấc Trương Vân vác lên vai, nhún mũi chân phi thẳng về trước, phá vỡ vòng vây, sau đó đáp xuống nhánh cây, men theo đó lao thẳng về hướng chân núi.
Trương Vân trợn tròn mắt, Sở Du lại bám một cánh tay lên cành cây, bất ngờ quăng mình, theo quán tính nhảy tới trước mặt Trương Vân một bước, túm lấy thắt lưng hắn, rồi lại vác lên vai lần nữa.
Sở Du cười tít mắt nhìn Trương Vân. Trương Vân nhắm mắt, đời này hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân kém cỏi, nhưng giờ phút này, hắn thật sự cảm thấy bản thân muốn chết quách ở đây cho xong.
Sắc mặt Trương Vân tái mét, run rẩy nói: “Vệ phu nhân, hay là ngài bỏ ta xuống đi…”
Sở Du bật cười sang sảng dưới ánh trăng: “Trương tướng quân phải chịu thiệt một chút rồi.”
Dọc đường vừa đánh vừa chạy, càng ngày càng nhiều người xông về phía Sở Du, lực chú ý của Bắc Địch bị Sở Du hấp dẫn, những tướng sĩ khác trốn thoát dễ dàng hơn. Đội ngũ nhanh chóng vào thành, cuối cùng chỉ còn lại Sở Du vẫn bị bám đuôi.
“Ngậm miệng.”
Đang nói, Sở Du đột ngột ném Trương Vân lần nữa, bắn mấy chục phi tiêu ra xung quanh, rồi lại đỡ lấy Trương Vân, khom lưng cầm kiếm quét ngang, tránh thoát đợt tập kích đầu tiên của sát thủ Bắc Địch.
“Đi!”
Thân hình Sở Du linh hoạt, kiếm như bạch xà thổ tín(*), lại tựa như du long nhập hải(*), động tác trông vừa nhẹ vừa chậm, nhưng mỗi lần đều né được đúng chỗ tập kích của đối phương.
Huyện lệnh Phượng Lăng lập tức hét lên, tiếng trống trận rền vang. Sở Du lập tức nhìn thấy mười mấy thanh niên bỗng nhảy từ trong rừng rậm Phong Lăng Sơn ra.
Người áo xanh lắc đầu. Vừa dứt lời, Sở Du nhìn thấy quân Bắc Địch xông lên núi, mà thời khắc này dường như cả ngọn núi tạo thành một tấm lưới lớn, mấy vạn mũi tên nhỏ đồng loạt bắn về phía quân địch!Truy binh đuổi theo, bao vây Sở Du. Trường kiếm Sở Du quét qua, một tay nhấc Trương Vân vác lên vai, nhún mũi chân phi thẳng về trước, phá vỡ vòng vây, sau đó đáp xuống nhánh cây, men theo đó lao thẳng về hướng chân núi.Huyện lệnh Phượng Lăng lập tức hét lên, tiếng trống trận rền vang. Sở Du lập tức nhìn thấy mười mấy thanh niên bỗng nhảy từ trong rừng rậm Phong Lăng Sơn ra.(*) Bạch xà thổ tín: nghĩa là bạch xà thè lưỡi, cũng là tên một chiêu thức võ thuật dùng để tấn công vùng đầu, mặt, vai, hàm dưới, ngực và bộ hạ.
Trong nháy mắt, quân lính Bắc Địch phóng ra mười mấy bóng đen đuổi theo Sở Du. Trương Vân bịt vết thương, khàn giọng nói: “Vệ phu nhân, ngài bỏ ta xuống…”
“Làm tốt lắm!”Sở Du và Trương Vân dẫn người ngăn cản phía sau, nhìn thấy đa số binh lính đã đến trước cổng Phượng Lăng Thành. Sau khi Phượng Lăng Thành mở cửa, Sở Du hô lớn một tiếng: “Rút lui!”Đợt vũ tiễn thứ ba bắn tới, truy binh sắp đến gần. Sở Du khom người, lấy bao kiếm móc dây lưng Trương Vân, kéo hắn ta lên ngựa, đồng thời xoay tròn áo khoác trên đỉnh đầu, ngăn cản vũ tiễn rơi xuống, trở người đánh ngựa xông về trước.(*) Du long nhập hải: Rồng bơi về biển lớn
Sở Du không nói thêm lời nào, nàng cùng với Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt mỗi người ẵm một đứa bé lên ngựa. Sở Cẩm cũng xoay người nhảy lên ngựa, kéo một đứa bé bảo vệ trong lòng.
Mười mấy người không làm gì được Sở Du, Trương Vân bị Sở Du ném đến trong bụng dạ nhộn nhạo. Khi bị ném lần nữa, đúng lúc gặp phải sát thủ đang lao xuống, Trương Vân thật sự chịu hết nổi, nôn “oẹ” ra!
Đối phương hoảng hồn vội vàng thối lui. Đúng lúc này Sở Du đuổi theo tới, tàn nhẫn đâm kiếm vào người đối phương rồi lập tức lui ra, xách Trương Vân chạy về trước khoảng mười trượng.
Sở Du ghìm ngựa lại, hét lớn: “Trương tướng quân!”
“Làm tốt lắm!”
Sở Du cười tít mắt nhìn Trương Vân. Trương Vân nhắm mắt, đời này hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân kém cỏi, nhưng giờ phút này, hắn thật sự cảm thấy bản thân muốn chết quách ở đây cho xong.
Dọc đường vừa đánh vừa chạy, càng ngày càng nhiều người xông về phía Sở Du, lực chú ý của Bắc Địch bị Sở Du hấp dẫn, những tướng sĩ khác trốn thoát dễ dàng hơn. Đội ngũ nhanh chóng vào thành, cuối cùng chỉ còn lại Sở Du vẫn bị bám đuôi.
Đám người Sở Cẩm đứng trên tường thành, nhìn trận kịch chiến dưới chân núi phía xa.
Tất cả đều đã chạy từ trong rừng ra, Sở Cẩm kiểm kê người.
Sắc mặt Trương Vân tái mét, run rẩy nói: “Vệ phu nhân, hay là ngài bỏ ta xuống đi…”
Sở Du đâu? Tỷ tỷ của nàng đâu?
Mười mấy người không làm gì được Sở Du, Trương Vân bị Sở Du ném đến trong bụng dạ nhộn nhạo. Khi bị ném lần nữa, đúng lúc gặp phải sát thủ đang lao xuống, Trương Vân thật sự chịu hết nổi, nôn “oẹ” ra!
Toàn thân Sở Cẩm run rẩy, cắn răng không dám nói lời nào.
Sở Cẩm vội vàng chạy tới chỗ Sở Du, đẩy đám trẻ đến trước mặt nàng, cuống quít nói: “Dẫn chúng đi!”
Vừa dứt lời, Sở Du đã đột ngột vứt Trương Vân về phía trước!
Lại không có ai từ trong rừng rậm đi ra, Sở Cẩm siết nắm tay. Huyện lệnh Phượng Lăng đang định nói gì đó, bỗng nhìn thấy một người mặc áo trắng vác người xông từ trong rừng ra! Dưới chân núi Phong Lăng Sơn là một khoảng đất trống trải đơn độc nhằm giúp tầm nhìn rõ ràng. Hiện giờ mọi người nhìn thấy rõ một nữ tử đang vác một người đàn ông lao ra, thân hình như hạc, mười mấy bóng người đang bám sát sau lưng.
Mười mấy bóng người kia bao vây nàng, nhưng nàng không hề nao núng sợ hãi, thậm chí còn có phần hào khí tiêu sái.
“Mau mau mau! Cứu người!”
Trương Vân và Sở Du dẫn người chạy băng băng.
Huyện lệnh Phượng Lăng lập tức hét lên, tiếng trống trận rền vang. Sở Du lập tức nhìn thấy mười mấy thanh niên bỗng nhảy từ trong rừng rậm Phong Lăng Sơn ra.
Dứt lời, người áo xanh dẫn Sở Du đi sang bên cạnh. Bên đó có một đường ray bằng gỗ, trên đường ray có một cái thùng gỗ thật lớn. Đối phương nhấc tay chỉ lên thùng lớn bằng gỗ: “Mời phu nhân đặt vị tướng quân này vào thùng gỗ.”
“Mau mau mau! Cứu người!”
Nhóm người này đều mặc áo xanh, đeo mặt nạ bạch ngọc, thậm chí tư thế cầm kiếm cũng giống nhau y đúc.
Bọn họ bước lên ngăn cản, Sở Du nhanh chóng lùi vào Phong Lăng Sơn. Những người này cũng không ham chiến, lập tức rút trở về.
Sở Du không dám lơi lỏng, ném Trương Vân vào tay một người mặc áo xanh, rồi nói: “Ta thủ sơn cùng tướng sĩ.”
Phía địch tấn công đột ngột, nhưng bị phát hiện rất sớm, đại bộ phận quân địch còn chưa đuổi tới. Nhóm người Sở Du sơ tán rất nhanh, không mấy vất vả.
“Không cần.”
Người áo xanh lắc đầu. Vừa dứt lời, Sở Du nhìn thấy quân Bắc Địch xông lên núi, mà thời khắc này dường như cả ngọn núi tạo thành một tấm lưới lớn, mấy vạn mũi tên nhỏ đồng loạt bắn về phía quân địch!
Có vẻ cự ly những mũi tên nhỏ kia đã được tính toán trước, đảm bảo giữa mũi tên này và mũi tên kia tất trúng một người.
Sau một đợt bắn, quân Bắc Địch ngã rạp một mảng lớn, lúc này Sở Du mới thấy rõ cây trong rừng này đã dựng một tấm lưới được kết từ dây cung, bên cạnh mỗi một tấm lưới đứng một người. Trên mỗi điểm giao nhau của tấm lưới có một vị trí đặt mũi tên, chóp lưới đặt một hộp tên, sau khi đợt phóng thứ nhất hoàn thành, hộp tên sẽ tự động đẩy mũi tên xuống vị trí mỗi ô lưới, tiếp đó người bên cạnh điều khiển cả chiếc lưới, thống nhất bắn tên.
Vạn tiễn nhất tề bắn ra.
Trước giờ Sở Du chưa từng thấy công cụ phòng thủ vừa chấn kinh lại vừa kỳ quặc như vậy. Mà người áo xanh đeo mặt nạ bạch ngọc vẫn tỏ vẻ như thường, bình tĩnh nói: “Phong Lăng Sơn có cách phòng thủ của mình, mời vị phu nhân đây lên núi trước.”
Sở Du cũng không rề rà, nàng gật đầu, lại nhìn chiếc lưới kia lần nữa rồi đỡ Trương Vân lên núi.
Người áo xanh lại cầm kiếm ngăn nàng, nói: “Mời đi theo ta.”
Dứt lời, người áo xanh dẫn Sở Du đi sang bên cạnh. Bên đó có một đường ray bằng gỗ, trên đường ray có một cái thùng gỗ thật lớn. Đối phương nhấc tay chỉ lên thùng lớn bằng gỗ: “Mời phu nhân đặt vị tướng quân này vào thùng gỗ.”
Toàn thân Sở Cẩm run rẩy, cắn răng không dám nói lời nào.
Hôm nay Sở Du đã đối mặt với đủ chuyện kỳ quặc, mặc dù trong lòng bất an, nhưng vẫn nghe lời đặt Trương Vân vào. Đối phương gật đầu, kéo một sợi dây thừng bên cạnh thùng gỗ cột cố định Trương Vân lại, hắn đứng bên phải thùng gỗ, sau đó bám lấy thành thùng gỗ, nói với Sở Du: “Mời người đứng bên trái ta.”
Hôm nay Sở Du đã đối mặt với đủ chuyện kỳ quặc, mặc dù trong lòng bất an, nhưng vẫn nghe lời đặt Trương Vân vào. Đối phương gật đầu, kéo một sợi dây thừng bên cạnh thùng gỗ cột cố định Trương Vân lại, hắn đứng bên phải thùng gỗ, sau đó bám lấy thành thùng gỗ, nói với Sở Du: “Mời người đứng bên trái ta.”
Sở Du trầm mặt đứng bên trái thùng gỗ, học theo dáng vẻ của người nọ, bám lấy thành thùng gỗ. Người nọ gật đầu tỏ ý khen ngợi, khom người, ấn lực lên tay nắm bên cạnh thùng gỗ. Đột nhiên Sở Du phát hiện đường ray bằng gỗ dưới chân mình chuyển động! Thùng gỗ bên trên đường ray bằng gỗ giống như được người đẩy đi, chạy thẳng một mạch lên núi!
Dứt lời, nàng lập tức cầm kiếm quay lại tìm Trương Vân.
Sở Du bị cảnh tượng quỷ dị này làm kinh sợ, nhưng vẫn không nhúc nhích, còn Trương Vân lại sợ đến hai mắt xoay mòng mòng rồi bất tỉnh.
Sở Du ngầu quá. Vác theo người mà chạy như không vậy
Ông nội Trương Vân yếu vía dữ thần, cười chết tuiii
Vậy mà sao đời trước thành lại bị thất thủ vậy trời
Hào sảng quá
Sơ Dư quá ngầu mà Trương tướng quân làm túi buồn cười quá
SD thiệt ngầu, thiệt trâu, vác nam nhân mà như vác gà. Mấy cái sáng chế mới này như của người xuyên ko hì
ADu soáI hết sức
Nghi nghi có mùi xuyên không ở đây
Cứ có linh cảm như xuất hiện người xuyên không :))))
Ám khí độc nhất vô nhị của Trương tướng quân: “ọe” ??