Sơn Hà Chẩm – Chương 61 (1)

Chương 61 (1)

Nếu tẩu ấy chết, Vệ phủ còn cái gì cho ngươi san bằng?

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Sau khi lạc nhau với người của tỷ, nhờ thị nữ hộ tống muội lẩn trốn vào trong lưu dân.” Sở Cẩm ổn định lại cảm xúc, từ tốn kể: “Muội vốn định đi theo lưu dân về hướng Lạc Châu tìm Đại ca, nhưng dọc đường quá ngây thơ, bất cẩn để lộ tiền bạc trong tay, vì thế bị lưu dân cướp sạch. Sau đó thị nữ và muội cùng đường, cô ta có ý đồ bán muội cho người khác, nhưng bị muội phát hiện. Muội và cô ta tranh chấp, sẩy tay giết chết cô ta.”

“Trên đường bỏ trốn, muội bị đám buôn người đuổi theo, đối phương có ý cưỡng bức muội, muội phải rạch mặt doạ hắn rút lui. Lúc đó ở tại thôn quê hoang vắng có một vị phu nhân dẫn người đi về hướng Phượng Lăng, bà ấy nghe muội kêu cứu nên bảo người dừng lại, sau đó cứu muội.”

V phu nhân này hLý.” S CmÏk li toànb quá trìnhmt cách lãnhđm, S Duíim lng lngnghe, cm xúctrong lòng lnīln. S DuĪkhông dám quyĭnhiu nàng, chĩđành ch SCm nói tiếp:Lý phu nhânlà thê tca mt vãquan trong PhưngЇLăng Thành, tâmıtính lương thin.]By gi chiếnlon, bà vààcác v tiuếcông t điv hưng PhưngLăng Thành tìm:v quan viênêkia. Bà yênghe nói muivn là quýĺn Hoa Kinhèthì cũng khôngínghi ng, ngưcĬli còn camkết sau khiôđến Phưng Lăngs bo trưngphu phái nhânímã đưa muiđến Lc Châu.îMui vn nghiĺng, nhưng licùng đưng, đànhtheo chân phuđnhân đó điv phía PhưngìLăng.”

Phu nhânđi x vi(mui rt tt,nhưng mui cũngkhông tin tưng.Thế đo quálon, bn muiígp phi th]ph. Phu nhânvì cu muiɩvà các vêtiu công tmà chết dưiđao lon tc.ìMui da theoếcăn dn caphu nhân dnócác v tiucông t ănđxin trên đưngɩmà chy tiPhưng Lăng. Muida theo miêuİt ca phunhân mun đi,tìm v điľnhân kia, nhưngili phát hinv đi nhânɨkia có chútăk l.”

SCm nhíu mày,nh li: “Phuļnhân tng nóiùv đi nhânkia phm cprt cao, vnlà Chính tamđphm. Nhưng tisao quan viênChính tam phmli trong]Phưng Lăng Thành?]Huyn lnh PhưngLăng Thành cũngch có Lcphm mà thôi.”¸

V quan viênnày h Hàn,İtheo miêu t{ca phu nhân,đông ta khôngĩqun lý PhưngLăng, mà chlà mưn mtìch Phưng[Lăng đ sdng. Bà còn,nói t nhưphu quân mìnhthích làm myth này n.Khi còn tr,âông ta sayămê luyn đơn,v sau liıthích rèn kiếm,tóm li làchưa tng làm°chuyn gì đàng¸hoàng. Ông ta³làm quan khôngĭqua khoa c,mà do lúcɪdo chơi đếníHoa Kinh mt,chuyến, sau đóly đưc quanjn tr v,quan viên đajphương đi xvi ông taįhết sc lăđ. Kế tiếp,éông ta riũquê hương, tiĩPhưng Lăng. Hômĺnay chiến tranhbùng n, ông}ta gi thưcho thê nhi,Їbo rng PhưngLăng phòng thkiên c, tuytìđi s khôngĪtht th, giİthê nhi ôngta đến PhưngĺLăng tránh nn.”

“T t không}cm thy k¸l sao?” SìCm phân tích:Quan viên Tamơphm trong triutr lên khôngÎnhiu, đa phnmui đu biết,nhưng chưa baogi nghe tiímt v quan,h Hàn xutıthân dân dã.Tuy nhiên quanviên li đix l đvi ông ta,Īông ta cònĨcó quan nđt phong vàbng lc, nếuïnhư không phiHàn đi nhânnói di vy)đúng là triuìđình có mtv quan Tamphm đưc spxếp PhưngLăng, nhưng khôngđ cho ai[biết. Hôm nayt cũng tiđây, mui lptc suy đoánìbên trong PhưngLăng Thành cóɪct giu bímt gì đóca B h.”,

S Du gtđu, nhng chuynđS Cm nói,ĩnàng đu đã[tng nghĩ. Nếuìđt trưng hplà trưc đây,nàng có ths xem vĩHàn đi nhânnày là kbp bm giangh, nhưng hômnay Hoàng đếkhâm đim haiĩvn binh mã²đến Phưng Lăng,ļnàng li tinv Hàn điãnhân này. Vìɪthế S Dugt đu: “Tr(chuyn đó ra,àcòn chuyn gìkhác thưng không?”

“Mui tng baln loáng thoángbt gp ngưijBc Đch xungquanh đây.”

SCm nói tiếp:ú“Bn chúng chįti mt chclà b chy,Îmui không biếtbn chúng munîlàm gì.”

Trãchuyn đó ra,êPhưng Lăng Thànhơkhông thu lưudân.”

Không thulưu dân?” Lnİnày S Ducó phn kinhngc. S Cmĺgt đu: “Muiólà t Phưng°Lăng Thành ra,bn h khôngthu lưu dân,[mui không cóăvăn thư, khôngùth vào thànhĨ

S Du nhíumày, hơi btăan trong lòng.

Cơmũcanh đưc bưnglên, đt trưcİmt S Cm.S Cm vnc gng duyɨtrì s taoÎnhã và bình³tĩnh, thế nhưngli không thúkim chế tnsut đng tác,ơdáng v ăn[cơm ca nàngrõ ràng nhếchnhác hơn trưcīđây rt nhiu.

S[Du im lngngi nhìn, nhtìthi ngay cįbn thân cũngkhông biết rtìcuc cm xúcca mình làĩthế nào.

Nàng tngúhn S Cm,đcó đôi khihn đến khôngıth nut thtnhai xương. Tìnhìcm ca nàngđi vi SĩCm đã smmt sch tùkiếp trưc. Trùngsinh tr li,ɪnàng cũng chthnh thong xúcđng chc lát.íDù cho S]Du ôm nàng,[bo rng mìnhìyêu cô muiìmui này, nhưngìbt quá chlà trn anmà thôi.

Nàng khôngmun S Cmđi trên conõđưng năm đó,ınhưng tình nghĩat mui nămìy đã vùiilp theo thigian t lâu.

Đivi S Cm,Înàng đã vôɪái vô hn.ìNàng không hithăm chuyn SếCm, cũng khôngquan tâm chuyn}ca nàng ta.

Thếnhưng nhìn thyơS Cm mtmày thương tích,cúi đu ănvi, S Duli cm thy(đôi chút thươngxót.

Nàng biết trongãlòng S Cmxưa nay caongo, vn munĩnói mt câuýchm mt chút, nhưng cfnén li, ch³bo ngưi mangđ ăn lênít t, đS Cm cóthi gian chmùli.

Khó khăn lmS Cm miăn xong, bnưtr cũng đưcúngưi dn vào.

Bnâtr kia vaĩvào đã àoào ti chíS Cm, loflng hi: “Tt, t nìch? Cô ta²có ăn hiếpt không?!”

BnЇtr kia vanói va nhìnèS Du. SóDu hơi buncưi, khoanh taynhìn lũ tr,³trêu chc: “Ái²chà chà, tòt my đaíb ta ăn)hiếp khóc đy,ímy đa làmgì đưc h?”I

“Cô!”

Đa tr,ln tui nhtįnhìn S Cmìđ mt, niЇgin đùng đùng:ư“Cô ch đó!Nht đnh taıs bo phthân đến xlý cô

?Ph thân cumun x lýjta thế nào?”

S Du nhưngámày, đa békia đ mt,[nghn na ngàyými nói: “Côcô đng cóìhung hăng cànquy. Nếu côơli ăn hiếpt t, tas ly… lyithuc n raìn chết cô!”,

Thuc n?”

SơDu ngn ngưi:Đy là thgì?”

Đa béh mt tiếng,ht đu sangômt bên.

S Cmɨmm cưi: “Đ:y nói làîđ chơi ph²thân đ ylàm, chc làging như pháo.”ĩ

S Du nghenói thế thìĨbt cưi: “Đưcđy, ta chph thân cu¸ly pháo nļchết ta. Thôiíkhông nói na…)S Du phtĺtay, bo ngưiđti dn bnľh xung: “Cácíngưi đi tyra ngh ngơi³trưc đi. Ngàymai, chúng taĬvào thành.”

SíCm đáp li,theo ngưi luixung. Ch sauikhi bn hđi hết, SDu ngm nghĩ,ùngng đu hiĪVãn Nguyt: “Cóphi ta nên°đi an iɨA Cm không?”

Vy phi xemý ca ngài.”

Vãn Nguyt cũnghiu khúc mcgia hai tmui, r mt²nói: “Trưc đâyNh tiu thưílàm nhiu chuynưkhông phi, ngàiõkhông thích cũnglà bình thưng.³Nhưng hôm nayNh tiu thưũđã không cònnhư vy na,ìngài mun anĩi cũng làbình thưng.”

SòDu không lênitiếng. Mc dùch thông quaàcon ch liênói, nhưng S²Du li cóĬth thu hiuhoàn cnh caĭS Cm. Đonìđưng này, SôCm đi khôngh d dàng.

Nàngcm y ngcthc t nh,tay trói gàíkhông cht, liln lên xinhđp. Mc dùïS Cm giiĩtâm kế, nhưngìchưa bao gibiết đưc nikh nhân gian.

Nàngy và TĩVn trn hu trch, chorng thanh danhln hơn tri,Įcho rng nóixu sau lưngĩngưi khác mycâu đã làđc ác, choôrng hu hoiĨmt mi hôns là cóùth hy hoiîcuc đi mtĩn t.

Nhưngîli không biết,³gia nơi lonthế, mng ngưinhư c rác.Ác đc bêntrong hu trchca các nàngso vi thếĬgian này vô,cùng nh béơkhông đáng k.

SDu th dài,īđng lên, bưciv phía luS Cm. Vaémi ti ngoàiálu, đang đnhm ming, SDu bng nghethy bên trongưloáng thoáng vanglên tiếng khócínc n.

S Duếcng đ, đng ca luínghe mt lúc,(cui cùng xoayngưi ri đi.

V[Un tng nóijvi nàng cóânhng con đưngphi t mìnhâbưc qua.

Lúc đngfbên ngoài luS Cm, đtÍnhiên S DuЇcàng hiu rõhơn, đúng làinhư vy.

Nàng xoayïngưi tr vlu tri, cũngɨkhông nghĩ nhiu[đến chuyn SCm na, nhmmt chun bngh ngơi.

Nhưng nàngva chp mtđchưa bao lâuđã lp tcônghe thy tiếngìbinh mã! Mtíđt rung lên,³S Du đtngt bng tnh.Nàng cm trưngưkiếm bên cnhgiưng tre, thyăTrưng Nguyt xôngvào gi: “Phunhân, quân đchtn công!”

SDu vơ mttay ly binhgiáp, va mcăva xông rangoài. Sau khilao ra, nàngàch thy kİbinh ùa tiũxung quanh nhưthy triu, tiếngĮhò hét dytri trong đêm!

SDu xoay ngưiílên nga, mtnhìn v hưng²Phưng Lăng Thành,ıthy bên ngoàiPhưng Lăng Thànhkhông có binhlính.

Vào thành!”

Nàng cao giọng quát, tiếng trống trận bên cạnh vang lên. Lúc này, Sở Cẩm đã kéo bọn trẻ gấp gáp chạy ra.

“Không cần.”

Tóc Sở Cẩm vẫn còn ẩm ướt, trên người khoác một chiếc áo mỏng. Nếu như là ở Hoa Kinh, tuyệt đối nàng sẽ không mặc như vậy ra ngoài.

Sở Du mím môi, cưỡi ngựa lao xuống trở lại!(*) Bạch xà thổ tín: nghĩa là bạch xà thè lưỡi, cũng là tên một chiêu thức võ thuật dùng để tấn công vùng đầu, mặt, vai, hàm dưới, ngực và bộ hạ.

Sở Cẩm vội vàng chạy tới chỗ Sở Du, đẩy đám trẻ đến trước mặt nàng, cuống quít nói: “Dẫn chúng đi!”

Vạn tiễn nhất tề bắn ra.

Trương Vân đang tổ chức binh lính ngăn cản phía sau, Sở Du ở giữa nhanh chóng chỉnh đốn người chạy về hướng lên núi.

Sở Du đâu? Tỷ tỷ của nàng đâu?

Sở Du không nói thêm lời nào, nàng cùng với Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt mỗi người ẵm một đứa bé lên ngựa. Sở Cẩm cũng xoay người nhảy lên ngựa, kéo một đứa bé bảo vệ trong lòng.

Người áo xanh lắc đầu. Vừa dứt lời, Sở Du nhìn thấy quân Bắc Địch xông lên núi, mà thời khắc này dường như cả ngọn núi tạo thành một tấm lưới lớn, mấy vạn mũi tên nhỏ đồng loạt bắn về phía quân địch!

Tất cả đều đã chạy từ trong rừng ra, Sở Cẩm kiểm kê người.

Sở Du giơ quân kỳ lên, xung trận tiên phong, hô to: “Vào thành! Vào thành! Vào thành!”

Giọng nói nàng truyền đi trong đêm, đội ngũ vốn dĩ bị địch tấn công đến hoảng hốt rối loạn bắt đầu chỉnh đốn. Sở Du ném quân kỳ cho Trường Nguyệt, bình tĩnh nói: “Bảo vệ Nhị tiểu thư, dẫn người lên núi.”

Tóc Sở Cẩm vẫn còn ẩm ướt, trên người khoác một chiếc áo mỏng. Nếu như là ở Hoa Kinh, tuyệt đối nàng sẽ không mặc như vậy ra ngoài.

Trương Vân gào lên, binh lính bên cạnh ồ ạt chạy về phía Phong Lăng Sơn. Dưới ánh trăng, mặt Trương Vân nhuốm máu, la lớn: “Đi mau!”

Giọng nói nàng truyền đi trong đêm, đội ngũ vốn dĩ bị địch tấn công đến hoảng hốt rối loạn bắt đầu chỉnh đốn. Sở Du ném quân kỳ cho Trường Nguyệt, bình tĩnh nói: “Bảo vệ Nhị tiểu thư, dẫn người lên núi.”

Sau một đợt bắn, quân Bắc Địch ngã rạp một mảng lớn, lúc này Sở Du mới thấy rõ cây trong rừng này đã dựng một tấm lưới được kết từ dây cung, bên cạnh mỗi một tấm lưới đứng một người. Trên mỗi điểm giao nhau của tấm lưới có một vị trí đặt mũi tên, chóp lưới đặt một hộp tên, sau khi đợt phóng thứ nhất hoàn thành, hộp tên sẽ tự động đẩy mũi tên xuống vị trí mỗi ô lưới, tiếp đó người bên cạnh điều khiển cả chiếc lưới, thống nhất bắn tên.

Đối phương hoảng hồn vội vàng thối lui. Đúng lúc này Sở Du đuổi theo tới, tàn nhẫn đâm kiếm vào người đối phương rồi lập tức lui ra, xách Trương Vân chạy về trước khoảng mười trượng.

Dứt lời, nàng lập tức cầm kiếm quay lại tìm Trương Vân.

(*) Du long nhập hải: Rồng bơi về biển lớnSở Du bật cười sang sảng dưới ánh trăng: “Trương tướng quân phải chịu thiệt một chút rồi.”

Trương Vân đang tổ chức binh lính ngăn cản phía sau, Sở Du ở giữa nhanh chóng chỉnh đốn người chạy về hướng lên núi.

Đang nói, Sở Du đột ngột ném Trương Vân lần nữa, bắn mấy chục phi tiêu ra xung quanh, rồi lại đỡ lấy Trương Vân, khom lưng cầm kiếm quét ngang, tránh thoát đợt tập kích đầu tiên của sát thủ Bắc Địch.

Phía địch tấn công đột ngột, nhưng bị phát hiện rất sớm, đại bộ phận quân địch còn chưa đuổi tới. Nhóm người Sở Du sơ tán rất nhanh, không mấy vất vả.

Tiếng gào thét truyền từ đằng sau, Sở Du và Trương Vân tăng tốc. Trong nháy mắt, đợt mưa tên thứ hai đổ xuống. Ngựa Trương Vân vấp phải dây leo, chỉ nghe ngựa hí một tiếng, Trương Vân đã bất ngờ té xuống đất. Trong nháy mắt, một vũ tiễn cắm lên người hắn, đau đến kêu rên thành tiếng.

Sở Du và Trương Vân dẫn người ngăn cản phía sau, nhìn thấy đa số binh lính đã đến trước cổng Phượng Lăng Thành. Sau khi Phượng Lăng Thành mở cửa, Sở Du hô lớn một tiếng: “Rút lui!”

Sở Du không dám lơi lỏng, ném Trương Vân vào tay một người mặc áo xanh, rồi nói: “Ta thủ sơn cùng tướng sĩ.”(*) Bạch xà thổ tín: nghĩa là bạch xà thè lưỡi, cũng là tên một chiêu thức võ thuật dùng để tấn công vùng đầu, mặt, vai, hàm dưới, ngực và bộ hạ.

Trương Vân và Sở Du dẫn người chạy băng băng.

Truy binh phía sau đồng loạt kéo tên bắn. Sở Du và Trương Vân cùng xông vào rừng.

Nàng cao giọng quát, tiếng trống trận bên cạnh vang lên. Lúc này, Sở Cẩm đã kéo bọn trẻ gấp gáp chạy ra.(*) Du long nhập hải: Rồng bơi về biển lớn

Tiếng gào thét truyền từ đằng sau, Sở Du và Trương Vân tăng tốc. Trong nháy mắt, đợt mưa tên thứ hai đổ xuống. Ngựa Trương Vân vấp phải dây leo, chỉ nghe ngựa hí một tiếng, Trương Vân đã bất ngờ té xuống đất. Trong nháy mắt, một vũ tiễn cắm lên người hắn, đau đến kêu rên thành tiếng.

Đám người Sở Cẩm đứng trên tường thành, nhìn trận kịch chiến dưới chân núi phía xa.

Sở Du ghìm ngựa lại, hét lớn: “Trương tướng quân!”

Nhóm người này đều mặc áo xanh, đeo mặt nạ bạch ngọc, thậm chí tư thế cầm kiếm cũng giống nhau y đúc.

“Đi!”

Người áo xanh lại cầm kiếm ngăn nàng, nói: “Mời đi theo ta.”

Trương Vân gào lên, binh lính bên cạnh ồ ạt chạy về phía Phong Lăng Sơn. Dưới ánh trăng, mặt Trương Vân nhuốm máu, la lớn: “Đi mau!”

Lại không có ai từ trong rừng rậm đi ra, Sở Cẩm siết nắm tay. Huyện lệnh Phượng Lăng đang định nói gì đó, bỗng nhìn thấy một người mặc áo trắng vác người xông từ trong rừng ra! Dưới chân núi Phong Lăng Sơn là một khoảng đất trống trải đơn độc nhằm giúp tầm nhìn rõ ràng. Hiện giờ mọi người nhìn thấy rõ một nữ tử đang vác một người đàn ông lao ra, thân hình như hạc, mười mấy bóng người đang bám sát sau lưng.

Sở Du mím môi, cưỡi ngựa lao xuống trở lại!

Sở Du cũng không rề rà, nàng gật đầu, lại nhìn chiếc lưới kia lần nữa rồi đỡ Trương Vân lên núi.Đợt vũ tiễn thứ ba bắn tới, truy binh sắp đến gần. Sở Du khom người, lấy bao kiếm móc dây lưng Trương Vân, kéo hắn ta lên ngựa, đồng thời xoay tròn áo khoác trên đỉnh đầu, ngăn cản vũ tiễn rơi xuống, trở người đánh ngựa xông về trước.

Đợt vũ tiễn thứ ba bắn tới, truy binh sắp đến gần. Sở Du khom người, lấy bao kiếm móc dây lưng Trương Vân, kéo hắn ta lên ngựa, đồng thời xoay tròn áo khoác trên đỉnh đầu, ngăn cản vũ tiễn rơi xuống, trở người đánh ngựa xông về trước.

“Làm tốt lắm!”

Truy binh đuổi theo, bao vây Sở Du. Trường kiếm Sở Du quét qua, một tay nhấc Trương Vân vác lên vai, nhún mũi chân phi thẳng về trước, phá vỡ vòng vây, sau đó đáp xuống nhánh cây, men theo đó lao thẳng về hướng chân núi.

Sở Du bị cảnh tượng quỷ dị này làm kinh sợ, nhưng vẫn không nhúc nhích, còn Trương Vân lại sợ đến hai mắt xoay mòng mòng rồi bất tỉnh.

Trong nháy mắt, quân lính Bắc Địch phóng ra mười mấy bóng đen đuổi theo Sở Du. Trương Vân bịt vết thương, khàn giọng nói: “Vệ phu nhân, ngài bỏ ta xuống…”

“Ngậm miệng.”

Sở Du và Trương Vân dẫn người ngăn cản phía sau, nhìn thấy đa số binh lính đã đến trước cổng Phượng Lăng Thành. Sau khi Phượng Lăng Thành mở cửa, Sở Du hô lớn một tiếng: “Rút lui!”

Bọn họ bước lên ngăn cản, Sở Du nhanh chóng lùi vào Phong Lăng Sơn. Những người này cũng không ham chiến, lập tức rút trở về.

Vừa dứt lời, Sở Du đã đột ngột vứt Trương Vân về phía trước!

Truy binh đuổi theo, bao vây Sở Du. Trường kiếm Sở Du quét qua, một tay nhấc Trương Vân vác lên vai, nhún mũi chân phi thẳng về trước, phá vỡ vòng vây, sau đó đáp xuống nhánh cây, men theo đó lao thẳng về hướng chân núi.

Trương Vân trợn tròn mắt, Sở Du lại bám một cánh tay lên cành cây, bất ngờ quăng mình, theo quán tính nhảy tới trước mặt Trương Vân một bước, túm lấy thắt lưng hắn, rồi lại vác lên vai lần nữa.

Sở Du cười tít mắt nhìn Trương Vân. Trương Vân nhắm mắt, đời này hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân kém cỏi, nhưng giờ phút này, hắn thật sự cảm thấy bản thân muốn chết quách ở đây cho xong.

Sắc mặt Trương Vân tái mét, run rẩy nói: “Vệ phu nhân, hay là ngài bỏ ta xuống đi…”

Sở Du bật cười sang sảng dưới ánh trăng: “Trương tướng quân phải chịu thiệt một chút rồi.”

Dọc đường vừa đánh vừa chạy, càng ngày càng nhiều người xông về phía Sở Du, lực chú ý của Bắc Địch bị Sở Du hấp dẫn, những tướng sĩ khác trốn thoát dễ dàng hơn. Đội ngũ nhanh chóng vào thành, cuối cùng chỉ còn lại Sở Du vẫn bị bám đuôi.

“Ngậm miệng.”

Đang nói, Sở Du đột ngột ném Trương Vân lần nữa, bắn mấy chục phi tiêu ra xung quanh, rồi lại đỡ lấy Trương Vân, khom lưng cầm kiếm quét ngang, tránh thoát đợt tập kích đầu tiên của sát thủ Bắc Địch.

“Đi!”

Thân hình Sở Du linh hoạt, kiếm như bạch xà thổ tín(*), lại tựa như du long nhập hải(*), động tác trông vừa nhẹ vừa chậm, nhưng mỗi lần đều né được đúng chỗ tập kích của đối phương.

Huyện lệnh Phượng Lăng lập tức hét lên, tiếng trống trận rền vang. Sở Du lập tức nhìn thấy mười mấy thanh niên bỗng nhảy từ trong rừng rậm Phong Lăng Sơn ra.

Người áo xanh lắc đầu. Vừa dứt lời, Sở Du nhìn thấy quân Bắc Địch xông lên núi, mà thời khắc này dường như cả ngọn núi tạo thành một tấm lưới lớn, mấy vạn mũi tên nhỏ đồng loạt bắn về phía quân địch!Truy binh đuổi theo, bao vây Sở Du. Trường kiếm Sở Du quét qua, một tay nhấc Trương Vân vác lên vai, nhún mũi chân phi thẳng về trước, phá vỡ vòng vây, sau đó đáp xuống nhánh cây, men theo đó lao thẳng về hướng chân núi.Huyện lệnh Phượng Lăng lập tức hét lên, tiếng trống trận rền vang. Sở Du lập tức nhìn thấy mười mấy thanh niên bỗng nhảy từ trong rừng rậm Phong Lăng Sơn ra.(*) Bạch xà thổ tín: nghĩa là bạch xà thè lưỡi, cũng là tên một chiêu thức võ thuật dùng để tấn công vùng đầu, mặt, vai, hàm dưới, ngực và bộ hạ.

Trong nháy mắt, quân lính Bắc Địch phóng ra mười mấy bóng đen đuổi theo Sở Du. Trương Vân bịt vết thương, khàn giọng nói: “Vệ phu nhân, ngài bỏ ta xuống…”

“Làm tốt lắm!”Sở Du và Trương Vân dẫn người ngăn cản phía sau, nhìn thấy đa số binh lính đã đến trước cổng Phượng Lăng Thành. Sau khi Phượng Lăng Thành mở cửa, Sở Du hô lớn một tiếng: “Rút lui!”Đợt vũ tiễn thứ ba bắn tới, truy binh sắp đến gần. Sở Du khom người, lấy bao kiếm móc dây lưng Trương Vân, kéo hắn ta lên ngựa, đồng thời xoay tròn áo khoác trên đỉnh đầu, ngăn cản vũ tiễn rơi xuống, trở người đánh ngựa xông về trước.(*) Du long nhập hải: Rồng bơi về biển lớn

Sở Du không nói thêm lời nào, nàng cùng với Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt mỗi người ẵm một đứa bé lên ngựa. Sở Cẩm cũng xoay người nhảy lên ngựa, kéo một đứa bé bảo vệ trong lòng.

Mười mấy người không làm gì được Sở Du, Trương Vân bị Sở Du ném đến trong bụng dạ nhộn nhạo. Khi bị ném lần nữa, đúng lúc gặp phải sát thủ đang lao xuống, Trương Vân thật sự chịu hết nổi, nôn “oẹ” ra!

Đối phương hoảng hồn vội vàng thối lui. Đúng lúc này Sở Du đuổi theo tới, tàn nhẫn đâm kiếm vào người đối phương rồi lập tức lui ra, xách Trương Vân chạy về trước khoảng mười trượng.

Sở Du ghìm ngựa lại, hét lớn: “Trương tướng quân!”

“Làm tốt lắm!”

Sở Du cười tít mắt nhìn Trương Vân. Trương Vân nhắm mắt, đời này hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân kém cỏi, nhưng giờ phút này, hắn thật sự cảm thấy bản thân muốn chết quách ở đây cho xong.

Dọc đường vừa đánh vừa chạy, càng ngày càng nhiều người xông về phía Sở Du, lực chú ý của Bắc Địch bị Sở Du hấp dẫn, những tướng sĩ khác trốn thoát dễ dàng hơn. Đội ngũ nhanh chóng vào thành, cuối cùng chỉ còn lại Sở Du vẫn bị bám đuôi.

Đám người Sở Cẩm đứng trên tường thành, nhìn trận kịch chiến dưới chân núi phía xa.

Tất cả đều đã chạy từ trong rừng ra, Sở Cẩm kiểm kê người.

Sắc mặt Trương Vân tái mét, run rẩy nói: “Vệ phu nhân, hay là ngài bỏ ta xuống đi…”

Sở Du đâu? Tỷ tỷ của nàng đâu?

Mười mấy người không làm gì được Sở Du, Trương Vân bị Sở Du ném đến trong bụng dạ nhộn nhạo. Khi bị ném lần nữa, đúng lúc gặp phải sát thủ đang lao xuống, Trương Vân thật sự chịu hết nổi, nôn “oẹ” ra!

Toàn thân Sở Cẩm run rẩy, cắn răng không dám nói lời nào.

Sở Cẩm vội vàng chạy tới chỗ Sở Du, đẩy đám trẻ đến trước mặt nàng, cuống quít nói: “Dẫn chúng đi!”

Vừa dứt lời, Sở Du đã đột ngột vứt Trương Vân về phía trước!

Lại không có ai từ trong rừng rậm đi ra, Sở Cẩm siết nắm tay. Huyện lệnh Phượng Lăng đang định nói gì đó, bỗng nhìn thấy một người mặc áo trắng vác người xông từ trong rừng ra! Dưới chân núi Phong Lăng Sơn là một khoảng đất trống trải đơn độc nhằm giúp tầm nhìn rõ ràng. Hiện giờ mọi người nhìn thấy rõ một nữ tử đang vác một người đàn ông lao ra, thân hình như hạc, mười mấy bóng người đang bám sát sau lưng.

Mười mấy bóng người kia bao vây nàng, nhưng nàng không hề nao núng sợ hãi, thậm chí còn có phần hào khí tiêu sái.

“Mau mau mau! Cứu người!”

Trương Vân và Sở Du dẫn người chạy băng băng.

Huyện lệnh Phượng Lăng lập tức hét lên, tiếng trống trận rền vang. Sở Du lập tức nhìn thấy mười mấy thanh niên bỗng nhảy từ trong rừng rậm Phong Lăng Sơn ra.

Dứt lời, người áo xanh dẫn Sở Du đi sang bên cạnh. Bên đó có một đường ray bằng gỗ, trên đường ray có một cái thùng gỗ thật lớn. Đối phương nhấc tay chỉ lên thùng lớn bằng gỗ: “Mời phu nhân đặt vị tướng quân này vào thùng gỗ.”

“Mau mau mau! Cứu người!”

Nhóm người này đều mặc áo xanh, đeo mặt nạ bạch ngọc, thậm chí tư thế cầm kiếm cũng giống nhau y đúc.

Bọn họ bước lên ngăn cản, Sở Du nhanh chóng lùi vào Phong Lăng Sơn. Những người này cũng không ham chiến, lập tức rút trở về.

Sở Du không dám lơi lỏng, ném Trương Vân vào tay một người mặc áo xanh, rồi nói: “Ta thủ sơn cùng tướng sĩ.”

Phía địch tấn công đột ngột, nhưng bị phát hiện rất sớm, đại bộ phận quân địch còn chưa đuổi tới. Nhóm người Sở Du sơ tán rất nhanh, không mấy vất vả.

“Không cần.”

Người áo xanh lắc đầu. Vừa dứt lời, Sở Du nhìn thấy quân Bắc Địch xông lên núi, mà thời khắc này dường như cả ngọn núi tạo thành một tấm lưới lớn, mấy vạn mũi tên nhỏ đồng loạt bắn về phía quân địch!

Có vẻ cự ly những mũi tên nhỏ kia đã được tính toán trước, đảm bảo giữa mũi tên này và mũi tên kia tất trúng một người.

Sau một đợt bắn, quân Bắc Địch ngã rạp một mảng lớn, lúc này Sở Du mới thấy rõ cây trong rừng này đã dựng một tấm lưới được kết từ dây cung, bên cạnh mỗi một tấm lưới đứng một người. Trên mỗi điểm giao nhau của tấm lưới có một vị trí đặt mũi tên, chóp lưới đặt một hộp tên, sau khi đợt phóng thứ nhất hoàn thành, hộp tên sẽ tự động đẩy mũi tên xuống vị trí mỗi ô lưới, tiếp đó người bên cạnh điều khiển cả chiếc lưới, thống nhất bắn tên.

Vạn tiễn nhất tề bắn ra.

Trước giờ Sở Du chưa từng thấy công cụ phòng thủ vừa chấn kinh lại vừa kỳ quặc như vậy. Mà người áo xanh đeo mặt nạ bạch ngọc vẫn tỏ vẻ như thường, bình tĩnh nói: “Phong Lăng Sơn có cách phòng thủ của mình, mời vị phu nhân đây lên núi trước.”

Sở Du cũng không rề rà, nàng gật đầu, lại nhìn chiếc lưới kia lần nữa rồi đỡ Trương Vân lên núi.

Người áo xanh lại cầm kiếm ngăn nàng, nói: “Mời đi theo ta.”

Dứt lời, người áo xanh dẫn Sở Du đi sang bên cạnh. Bên đó có một đường ray bằng gỗ, trên đường ray có một cái thùng gỗ thật lớn. Đối phương nhấc tay chỉ lên thùng lớn bằng gỗ: “Mời phu nhân đặt vị tướng quân này vào thùng gỗ.”

Toàn thân Sở Cẩm run rẩy, cắn răng không dám nói lời nào.

Hôm nay Sở Du đã đối mặt với đủ chuyện kỳ quặc, mặc dù trong lòng bất an, nhưng vẫn nghe lời đặt Trương Vân vào. Đối phương gật đầu, kéo một sợi dây thừng bên cạnh thùng gỗ cột cố định Trương Vân lại, hắn đứng bên phải thùng gỗ, sau đó bám lấy thành thùng gỗ, nói với Sở Du: “Mời người đứng bên trái ta.”

Hôm nay Sở Du đã đối mặt với đủ chuyện kỳ quặc, mặc dù trong lòng bất an, nhưng vẫn nghe lời đặt Trương Vân vào. Đối phương gật đầu, kéo một sợi dây thừng bên cạnh thùng gỗ cột cố định Trương Vân lại, hắn đứng bên phải thùng gỗ, sau đó bám lấy thành thùng gỗ, nói với Sở Du: “Mời người đứng bên trái ta.”

Sở Du trầm mặt đứng bên trái thùng gỗ, học theo dáng vẻ của người nọ, bám lấy thành thùng gỗ. Người nọ gật đầu tỏ ý khen ngợi, khom người, ấn lực lên tay nắm bên cạnh thùng gỗ. Đột nhiên Sở Du phát hiện đường ray bằng gỗ dưới chân mình chuyển động! Thùng gỗ bên trên đường ray bằng gỗ giống như được người đẩy đi, chạy thẳng một mạch lên núi!

Dứt lời, nàng lập tức cầm kiếm quay lại tìm Trương Vân.

Sở Du bị cảnh tượng quỷ dị này làm kinh sợ, nhưng vẫn không nhúc nhích, còn Trương Vân lại sợ đến hai mắt xoay mòng mòng rồi bất tỉnh.

 

4.8 18 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

221 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Mỹ Loan
Mỹ Loan
4 Năm Cách đây

Sở Du ngầu quá. Vác theo người mà chạy như không vậy

Jeyy
Jeyy
4 Năm Cách đây

Ông nội Trương Vân yếu vía dữ thần, cười chết tuiii

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Vậy mà sao đời trước thành lại bị thất thủ vậy trời

Tuệ Đan
Tuệ Đan
4 Năm Cách đây

Hào sảng quá

Phượng
Phượng
4 Năm Cách đây

Sơ Dư quá ngầu mà Trương tướng quân làm túi buồn cười quá

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

SD thiệt ngầu, thiệt trâu, vác nam nhân mà như vác gà. Mấy cái sáng chế mới này như của người xuyên ko hì

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

ADu soáI hết sức

Tuyết lê
Tuyết lê
3 Năm Cách đây

Nghi nghi có mùi xuyên không ở đây

Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Cứ có linh cảm như xuất hiện người xuyên không :))))

Huỳnh
Huỳnh
2 Năm Cách đây

Ám khí độc nhất vô nhị của Trương tướng quân: “ọe” ??

221
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!