Sơn Hà Chẩm – Chương 61 (2)

Chương 61 (2)

Nếu tẩu ấy chết, Vệ phủ còn cái gì cho ngươi san bằng?

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Chỉ một lát sau, ba người đã lên tới đỉnh núi. Người áo xanh dừng thùng gỗ lại, nói với Sở Du: “Vật này tên là thang gỗ, sau này phu nhân có thể sử dụng vật này lên núi để tiết kiệm sức lực.”

Mặt Sở Du cứng đờ, gật đầu, bên trong thành có người chạy ra, khiêng Trương Vân vào. Lúc này, một lão giả mặc quan phục Tri phủ bước tới, khom lưng với Sở Du: “Vi thần Lưu Vinh, bái kiến Vệ đại phu nhân!”

“Lưu đại nhân mau đứng lên.”

Sở Du vội nói: “Tại hạ phụng mệnh đến đây trấn thủ Phượng Lăng, một tháng này mong được đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”

Chiếu c thì không dám.”òLưu Vinh thùdài, liếc nhìnýphía sau nàngóri nói: “Màìthôi, mi Vđi phu nhânvào trong bànľbc k lưng.”

S Du gtđu, vào thànhìcùng vi LưuíVinh.

Lưu Vân đónínàng vào phnha Huyn lnh,sai ngưi dângtrà cho SĭDu, sau đócho lui h°nhân, nghiêm túcùhi: “V điphu nhân, chngâhay ln nàyngài đến ththành, B hÏcó nói mónīđ trong thànhĨđnh mang điìđâu không?”

SDu sng s,có phn kinhìngc: “Món đăngài nói làgì?”

Lưu Vinhthy S Duìhi ngưc li,õv mt chtIhin lên vîsu lo, sauđó lin nói:}Thôi vy, thếkhông biết lúcV đi phu}nhân đến, Bh đã nóithế nào?”

“Bĩh bo tath thành mttháng.” S Dunghiêm túc nói:Lưu đi nhânyên tâm, Sâm tt nhiêns đng sinhįcng t cùngPhưng Lăng trongõmt tháng này.”,

Lưu Vinh nhíuļmày, tiếp tchi: “Vy ngài(có mang lươngİtho ti không?”

Ln này… SDu nghe nóiâthế thì hơilúng túng đáp:í“E là cnPhưng Lăng Thànhìm kho lươngcu tế ri.”

Lưu Vinh ngheïvy, sc mt:trng bch, viĩnói: “Phưng LăngThành không cóīkho lương, lúcáV đi phu³nhân đến khôngbiết sao?”

SDu ngng phtâđu lên, ngheLưu Vinh strut nói: “Lãothn ba lnếbn lưt viếtíthư vào kinh,chính là culương thc tm²thi, rt cuckhông phi ngàiĮmang lương thcđến sao?”

Nghevy, trong nháymt S Duđã hiu mttoà thành không¹có lương thomà đóng quânnhiu ngưi vàbinh mã nhưvy có nghĩalà gì. Nàngìlp tc đngdy, st rutínói: “Ta dnngài đi, chúngta không thĩ li trongnày th thành!”ý

Nhưng li cònİchưa dt, đãíthy ngưi áoxanh va ri}dn S DuÏlên núi rvào, lnh nhtnói: “Đi nhân,Đi phu nhân,Bc Đch đãɩbao vây PhưngLăng.”

“Bên ngoàiõcó bao nhiêungưi?”

S Duìlo lng hi,ĩnhưng không đingưi áo xanhÎm ming, nàng²đã nói li:ì“Ta dn ngưira ngoài.”

“Hơnômưi vn.”

Ngưi,áo xanh bìnhìtĩnh đáp, SDu cng đÍti ch.

Nếu ngưiti ch làvài vn hocɨchênh lch gpíđôi, S Duưcòn có thínm chc năm-nămmà dn ngưiĪxông ra.

Nhưng điîphương li cóýmưi vn ngưi,đến mưi vnngưi!

“Bn h đangchnh đn, tmthi chưa tncông.” Ging ngưi³áo xanh không¸h mang chút²sinh khí nào,ging như chngɪđ tâm chuynìtrưc mt, bìnhtĩnh đáp: “Xemfs quân vncòn tăng lên,íhn là đangđiu binh, dếđnh tóm gnýtrong mt ln.”

S Du khônglên tiếng, LưuíVinh st rutđi ti điìlui.

“B h làmthế là đangĺnghĩ gì! RtĮcuc B hmun làm gì!”î

Trong khi LưuVinh vn cònđang hi, SĬDu li đã¹rõ ràng.

Nàng ngngđu, ánh mtínhìn v hưngHoa Kinh.

Nàng đãįbiết đi kháiîv B hénày đang nghĩĩcái gì.

Mà ıngoài tám trăm°dm, trong cungđình Hoa Kinhìhin gi camúa thanh bình,Thun Đc Đếđng trong nhàêthu t, quayùlưng v phíaľTng qun tháiïgiám Hoàng ToànHu ca mình:“S Du hnđã đến Phưng¹Lăng Thành. Ôngânói xem khinào Bc Đchĩmi ra tay?”

“B h, ln[này tâm tưôca ngài khiếnơlão nô hĩđ c ri.”:Hoàng Toàn Hubưc lên, ph²áo khoác choíThun Đc Đế:j“Ngài thiết lpòb phn khígii PhưngâLăng Thành nhiunăm như vy,ùkhông d gìHàn đi nhânĩmi nghiên cuàchế to thànhįcông thuc n,nhưng ngài liɪnói cho BcìĐch biết tinЇnày, vy làìcó ý gì?”

Ý gì?” ThunïĐc Đế h³mt tiếng: “Khôngôcho Bc Đchïmc tiêu, bnchúng đã đánhđến Hoa Kinh{ri! Hôm nayɪtrm tìm mcõtiêu cho Tô[Tra. Tô Trabiết giá trca Phưng LăngThành, nht đnhs bt chpıtt c màĩđánh Phưng Lăng.íÔng nghĩ trmđưa S Duìti đó làmgì? Chng lcho rng ĐifS ta cnİmt con nhócidn quân? SDu đến đó,S gia cóîth ng yên²sao? V giafcó th ngyên sao? Ôngc ch xem,³S Lâm Dươngvà V Un,chc chn sxut binh giúpS Du. Bnh xut binhìgiúp trm kimchế quân chèlc Tô Tra,ơđến lúc đó¹trm s boĩDiêu Dũng nhyúra gia đưngếđánh dp tàn¹dư Bc Đch.Ch cn DiêuDũng đánh thngvài trn, trmjs tìm lýdo tưc binhïquyn ca Vgia và Tnggia cho ôngta.”

“B h.”Hoàng Toàn Huĩth dài. Thtra chng phibây gi TrnìQuc Hu chđang gin diĺngài chuyn caDiêu tưng quânÍhay sao? Diêutưng quân vn,c không đánh,ngài ép TrnjQuc Hu ratin tuyến, đươngĬnhiên trong lòngơTrn Quc Hukhông vui. Ngàicũng th ép¸Diêu tưng quânmt phen, nôtài nghĩ khôngíchng Trn QucHu s hếtĬgin di?”

“Hfđ!”

Thun ĐcĩĐế mng: “ÔngÎcho rng V{Un ép trmĩpht Diêu Dũngèlà vì cáigì? Diêu Dũnglà thân binhca trm, làãmt cây đaoơđi kháng vithế gia hn.Hin ti, hnũta che giuthc lc Vgia, ép trmlnh quân DiêuDũng giáp trnđi đch, chínhlà đ tnĪhao binh lcca Diêu Dũng.Mt khi binhЇlc Diêu Dũnghao tn, hnta mưu nghch,ai có thngăn đưc hn!”ì

Ông cho rnghơn my vnîđào binh trênìchiến trưng điăđâu hết ri?Nếu chng phiĭlà V Unhn ch đo,ïđào bình cóìth nhiu vyĩsao? Ông choírng V Unõmua đt trngtrt s lưngln như vy Lan Châulà đ làmìgì? Không cóquân đi cnnuôi, hn cnĩgì phi làmthế! Ranh conming còn hôiđsa tính toánêmưu phn, hnýtưng trm khôngìbiết sao?!”

Làĩlão nô nguĭdt, B h]thánh minh!” HoàngôToàn Hu viýgiơ tay lênbt tai mình.ïThun Đc Đếh mt tiếng:“Hn mun lyBc Đch uyhiếp trm, xemЇtrm là đngc sao? Trưcíkhi đãi khách,phi quét dnĩtrong nhà schõs, đám ranhIcon đó chđy cho trm.”i

Đi Diêu DũngĬbình đnh quânđi chính dinca Bc Đch,hai nhà VɨS đánh quânìch lc TôTra đến ngưiĩchết k sng,trm s lpîtc dn ngưiàsan bng Vgia hn. Trmưban ơn chohn như vy,hn hi báonhư thế, lunìti đáng chết!”

Phi, phi, phi.”Hoàng Toàn Huqu xung nói:í“B h và³Diêu đi nhânïliên th, DiêuĮđi nhân trungthành tn tâm,tt s hıB h vnc thiên thu.”

Li này vaınói xong, licòn dư liĩca Thun Đcâđế bng nói(không ra.

Hoàng ToànHu chưa nóiIgì, nhưng khôngbiết ti saođt nhiên ThunưĐc Đế liănh ti CS Sinh.

Chuyn C²S Sinh, rtõcuc là Diêu[Dũng tht sâgiu giếm ôngta, hay làdo có ngưi]sai khiến CS Sinh gàiby hãm hi?

ThunéĐc Đế khônglên tiếng.

Có nhnght ging mtkhi đã gieothì lúc nàocm trongìlòng.

Ánh mt ThunĐc Đế nhìnv phía Vêgia, bt đuýsuy nghĩ lúcưnày V Unì trong nhàđang d tínhĩlàm gì?

Mà lúcĺnày V Unđang im lngànghe C SSinh k liítình thế PhưngìLăng.

Kiếp trưc CS Sinh cũnghiu biết đôiìchút v chuynPhưng Lăng. ChuynPhưng Lăng giuĩgiếm vô cùngľbí mt, dânchúng căn bnkhông biết nămđó đã xyõra chuyn gì,Înhưng C SSinh li biếtÎđưc đi khái.

Năm]đó PhưngLăng Thành, SêLâm Dương bquân ch lcBc Đch baovây, nhưng PhưngLăng Thành khôngging thành trìđbình thưng. Đaɨphn thành trìđu có kholương, Phưng LăngïThành li khôngïcó. Thay vìnói nơi nàyɩlà thành trì,chi bng nói,nơi này gingnhư mt phınha cc lnmi đúng. Bifvì không cóÎlương thc, binhlính và dânêchúng đu bvây khn bêntrong. Lúc yļtrên chiến trưng,đâu đâu cũngîđánh nhau, Tng³gia và SĪgia cũng khôngıtránh đu sóngngn gió gingìnhư hôm nay,ĩvì thế haoïtn rt nhiu.óCòn Diêu Dũnggi mng tiếcòbinh, chưa baogi đánh nhauîtrc din. Chonên S LâmDương th thành¸sut ba tháng,nhưng không cóai cu tế.Thành trì khôngĬcó lương thoéba tháng, cóíth tưng tưngtrong thành đãĬtr thành đaĭngc trn gianĭthế nào. Nhưngtrong thành vnĩluôn không xyra bo lon,õcó th thyưchc hn SLâm Dương đãíquy đnh gìĮđó.

Ba tháng sau, cuối cùng Vệ Uẩn cũng đến cứu viện, nhưng trong thành lại không có một ai sống sót.

Cố Sở Sinh đờ người, tiếp theo hai mắt trừng lớn, liền hiểu ra ngay.

Có người chết trên chiến trường, có người chết trong bụng kẻ khác.

“Tiểu Hầu gia!”

Nhưng một nữ tử quan trọng như vậy sao?

Địa ngục trần gian như vậy, giây phút đầu tiên nghe thấy Sở Du đến đó, hắn lập tức phát điên.

Động tác của chàng rất nặng nề, rất chậm chạp, dường như chịu tải sức lực nghìn quân.

Hắn biết sau khi Tống Văn Xương gặp chuyện, Phượng Lăng sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn vốn định tìm lý do đến thương nghị với Vệ Uẩn, nhưng không ngờ trước khi đến lại nghe thấy tin tức của Sở Du.

Cố Sở Sinh sững sờ, sau đó bừng tỉnh.

Cố Sở Sinh đánh mất chừng mực, nói năng run rẩy. Vệ Uẩn im lặng nghe hắn kể lại tình hình của Phượng Lăng.

Sở Du: Có cơm không?

Đối với Vệ Uẩn đời này, Sở Du chống đỡ gia môn Vệ gia, chống đỡ một vùng trời Vệ gia.

Cố Sở Sinh không nói sau khi Sở lâm Dương thủ thành đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói chuyện quân chủ lực Bắc Địch và chuyện lương thảo, Vệ Uẩn hiểu ngay Sở Du phải đối mặt với điều gì.

“Nếu tẩu ấy chết…” Giọng Vệ Uẩn như đã chết: “Ngươi cho rằng Vệ gia ta còn cái gì cho ngươi san bằng?”Cố Sở Sinh cau mày, ngoài mặt Vệ Uẩn bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại đập rất nhanh. Lòng bàn tay chàng túa đầy mồ hôi, cả người tê dại.

Vẻ mặt chàng bình tĩnh, hỏi lại: “Tại sao Bắc Địch lại đặt quân chủ lực ở Phượng Lăng?”

Cố Sở Sinh sững người. Kiếp trước, hắn cũng từng nghĩ tới vấn đề này nhưng vẫn luôn không hiểu. Năm đó, Sở Lâm Dương do Thuần Đức Đế chỉ định tới. Sau khi Sở Lâm Dương chết, Thuần Đức Đế phái thân tín xử lý chuyện này, cho nên rốt cuộc vì sao năm đó Phượng Lăng Thành lại bị tấn công thì chỉ có Thuần Đức Đế và Sở Lâm Dương biết.Chàng mở miệng một cách cứng nhắc: “Ta muốn ngươi làm thuyết khách, đi tìm tân hoàng Tô Xán của Bắc Địch, khuyên hắn đánh Thiên Thủ Quan.”

Sở Du: Trễ ời.

Cố Sở Sinh sững người. Kiếp trước, hắn cũng từng nghĩ tới vấn đề này nhưng vẫn luôn không hiểu. Năm đó, Sở Lâm Dương do Thuần Đức Đế chỉ định tới. Sau khi Sở Lâm Dương chết, Thuần Đức Đế phái thân tín xử lý chuyện này, cho nên rốt cuộc vì sao năm đó Phượng Lăng Thành lại bị tấn công thì chỉ có Thuần Đức Đế và Sở Lâm Dương biết.

Hắn biết sau khi Tống Văn Xương gặp chuyện, Phượng Lăng sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn vốn định tìm lý do đến thương nghị với Vệ Uẩn, nhưng không ngờ trước khi đến lại nghe thấy tin tức của Sở Du.

Đây là kíp nổ của Hoàng đế. Ông ta đẩy Sở Du qua đó vốn định lấy sống chết của nàng để kiềm hãm hai nhà Vệ Sở!

Nếu như nói ở đây có ai không muốn Sở Du chết nhất, hắn là một, còn lại tất nhiên là Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn nhận ra Cố Sở Sinh không trả lời được. Chàng cũng không hỏi tin tức Cố Sở Sinh là thật hay giả, chỉ nhìn thanh niên mặt mày tái nhợt, chậm rãi nói: “Ngươi mượn ta năm vạn nhân mã là muốn đi cứu tẩu tẩu ta?”

Cố Sở Sinh sững sờ, Vệ Uẩn chống người, chầm chậm đứng dậy.

Cố Sở Sinh đã bình tĩnh lại nhiều, hắn gật đầu đáp một tiếng. Vệ Uẩn bưng trà, bình tĩnh nói: “Ngươi cho rằng vì sao Bệ hạ lại để một nữ tử như tẩu tẩu ta dẫn binh?”

Cố Sở Sinh nhìn Vệ Uẩn, nhịp tim đập cực nhanh, hắn vội hỏi: “Thế nên ngài định không lo cho nàng sao?!”

Mà Vệ Uẩn sau khi đứng dậy, chàng cắn chặt khớp hàm, gắng gượng trở về nội đường. Chàng xoay người bước tới giữa hành lang, xung quanh đã không còn người nào khác, chàng mới hoàn toàn buông lỏng, tựa lên tường, thở dốc.

Cố Sở Sinh đờ người, tiếp theo hai mắt trừng lớn, liền hiểu ra ngay.

Cố Sở Sinh đứng ở cửa, quay đầu nhìn Vệ Uẩn: “Vệ Uẩn, ta cho ngài hay, lần này ta nghe theo ngài, nhưng nếu vì vậy mà Sở Du gặp chuyện bất trắc, dù liều mạng, ta cũng phải san bằng Vệ gia ngài!”

Đây là kíp nổ của Hoàng đế. Ông ta đẩy Sở Du qua đó vốn định lấy sống chết của nàng để kiềm hãm hai nhà Vệ Sở!

Cố Sở Sinh không lên tiếng, một lát sau, hắn cắn răng đáp: “Được.”

Vệ Uẩn nghe vậy, ngước mắt nhìn hắn.

Nhưng một nữ tử quan trọng như vậy sao?

Lưu Vinh: Vậy ngài mau ngồi thang máy xuống đi!

Cố Sở Sinh nhìn Vệ Uẩn, nhịp tim đập cực nhanh, hắn vội hỏi: “Thế nên ngài định không lo cho nàng sao?!”

Tô Xán là kẻ thích làm lớn, hám công to, Thiên Thủ Quan mới là then chốt của Đại Sở, nếu như Tô Xán muốn đánh, vậy tất nhiên phải điều binh từ Phượng Lăng, như thế áp lực của Sở Du sẽ giảm đi nhiều.

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh, một câu một chữ kiên định: “Lo.”

Ba tháng sau, cuối cùng Vệ Uẩn cũng đến cứu viện, nhưng trong thành lại không có một ai sống sót.

Ngay lúc Cố Sở Sinh thở phào, chàng lại nói tiếp: “Nhưng ngươi không cần đến Phượng Lăng Thành, ta sẽ đi, ngươi làm chuyện khác.”

Cố Sở Sinh cau mày, ngoài mặt Vệ Uẩn bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại đập rất nhanh. Lòng bàn tay chàng túa đầy mồ hôi, cả người tê dại.

Có người chết trên chiến trường, có người chết trong bụng kẻ khác.

Chàng mở miệng một cách cứng nhắc: “Ta muốn ngươi làm thuyết khách, đi tìm tân hoàng Tô Xán của Bắc Địch, khuyên hắn đánh Thiên Thủ Quan.”

Cố Sở Sinh sững sờ, sau đó bừng tỉnh.

Tô Xán là kẻ thích làm lớn, hám công to, Thiên Thủ Quan mới là then chốt của Đại Sở, nếu như Tô Xán muốn đánh, vậy tất nhiên phải điều binh từ Phượng Lăng, như thế áp lực của Sở Du sẽ giảm đi nhiều.

“Trước lúc đó, ta sẽ dẫn khinh kỵ binh đánh quấy nhiễu ở Phượng Lăng. Hắn bao vây Phượng Lăng, ta cướp lương thảo của hắn.”

Cố Sở Sinh đánh mất chừng mực, nói năng run rẩy. Vệ Uẩn im lặng nghe hắn kể lại tình hình của Phượng Lăng.

Vở kịch nhỏ

Cố Sở Sinh không lên tiếng, một lát sau, hắn cắn răng đáp: “Được.”

Lưu Vinh: Ngài mang cơm rồi mà?

Dứt lời, hắn đứng dậy, nói với Tiết Hàn Mai đứng ngoài cửa phòng: “Ngài nói với Trưởng công chúa một tiếng giúp ta, bảo ta chạy rồi.”

Tiết Hàn Mai sững sờ, sau đó mỉm cười đáp: “Ừ.”

Cố Sở Sinh đứng ở cửa, quay đầu nhìn Vệ Uẩn: “Vệ Uẩn, ta cho ngài hay, lần này ta nghe theo ngài, nhưng nếu vì vậy mà Sở Du gặp chuyện bất trắc, dù liều mạng, ta cũng phải san bằng Vệ gia ngài!”

Vệ Uẩn nghe vậy, ngước mắt nhìn hắn.

“Nếu tẩu ấy chết…” Giọng Vệ Uẩn như đã chết: “Ngươi cho rằng Vệ gia ta còn cái gì cho ngươi san bằng?”

Cố Sở Sinh sững sờ, Vệ Uẩn chống người, chầm chậm đứng dậy.

Động tác của chàng rất nặng nề, rất chậm chạp, dường như chịu tải sức lực nghìn quân.

Cố Sở Sinh bỗng ý thức được.

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh, một câu một chữ kiên định: “Lo.”

Đối với Vệ Uẩn đời này, Sở Du chống đỡ gia môn Vệ gia, chống đỡ một vùng trời Vệ gia.

Cố Sở Sinh đã bình tĩnh lại nhiều, hắn gật đầu đáp một tiếng. Vệ Uẩn bưng trà, bình tĩnh nói: “Ngươi cho rằng vì sao Bệ hạ lại để một nữ tử như tẩu tẩu ta dẫn binh?”

Dứt lời, hắn đứng dậy, nói với Tiết Hàn Mai đứng ngoài cửa phòng: “Ngài nói với Trưởng công chúa một tiếng giúp ta, bảo ta chạy rồi.”

Nếu như nói ở đây có ai không muốn Sở Du chết nhất, hắn là một, còn lại tất nhiên là Vệ Uẩn.

Mà Vệ Uẩn sau khi đứng dậy, chàng cắn chặt khớp hàm, gắng gượng trở về nội đường. Chàng xoay người bước tới giữa hành lang, xung quanh đã không còn người nào khác, chàng mới hoàn toàn buông lỏng, tựa lên tường, thở dốc.

“Tiểu Hầu gia!”

Vệ Hạ bật tiếng kinh hô, Vệ Uẩn nhắm mắt lại, cắn răng ra lệnh: “Chuẩn bị người ngựa, lập tức lên đường!”

Người áo xanh: Hoan nghênh đến với căn cứ khoa học nghiên cứu quân sự lớn nhất Đại Sở —— Phượng Lăng Thành.

***

Địa ngục trần gian như vậy, giây phút đầu tiên nghe thấy Sở Du đến đó, hắn lập tức phát điên.

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh, một câu một chữ kiên định: “Lo.”Vẻ mặt chàng bình tĩnh, hỏi lại: “Tại sao Bắc Địch lại đặt quân chủ lực ở Phượng Lăng?”Ba tháng sau, cuối cùng Vệ Uẩn cũng đến cứu viện, nhưng trong thành lại không có một ai sống sót.Người áo xanh: Hoan nghênh đến với căn cứ khoa học nghiên cứu quân sự lớn nhất Đại Sở —— Phượng Lăng Thành.Vở kịch nhỏNgay lúc Cố Sở Sinh thở phào, chàng lại nói tiếp: “Nhưng ngươi không cần đến Phượng Lăng Thành, ta sẽ đi, ngươi làm chuyện khác.”

Sở Du: Không có.

Người áo xanh: Hoan nghênh đến với căn cứ khoa học nghiên cứu quân sự lớn nhất Đại Sở —— Phượng Lăng Thành.

Sở Du: Có cơm không?

Lưu Vinh: Ngài mang cơm rồi mà?

Vệ Uẩn nhận ra Cố Sở Sinh không trả lời được. Chàng cũng không hỏi tin tức Cố Sở Sinh là thật hay giả, chỉ nhìn thanh niên mặt mày tái nhợt, chậm rãi nói: “Ngươi mượn ta năm vạn nhân mã là muốn đi cứu tẩu tẩu ta?”

Sở Du: Không có.

Lưu Vinh: Vậy ngài mau ngồi thang máy xuống đi!

Sở Du: Trễ ời.

Lưu Vinh: Biết thế phát minh ra máy bay cho rồi.

 

4.8 24 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

233 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Huỳnh
Huỳnh
2 Năm Cách đây

Hoàng đế mà ngu muội

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Mẫu truyện nhỏ cưng quá à ??

233
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!