Chương 61 (2)
Nếu tẩu ấy chết, Vệ phủ còn cái gì cho ngươi san bằng?
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Chỉ một lát sau, ba người đã lên tới đỉnh núi. Người áo xanh dừng thùng gỗ lại, nói với Sở Du: “Vật này tên là thang gỗ, sau này phu nhân có thể sử dụng vật này lên núi để tiết kiệm sức lực.”
Mặt Sở Du cứng đờ, gật đầu, bên trong thành có người chạy ra, khiêng Trương Vân vào. Lúc này, một lão giả mặc quan phục Tri phủ bước tới, khom lưng với Sở Du: “Vi thần Lưu Vinh, bái kiến Vệ đại phu nhân!”
“Lưu đại nhân mau đứng lên.”
Sở Du vội nói: “Tại hạ phụng mệnh đến đây trấn thủ Phượng Lăng, một tháng này mong được đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”
“Chiếu cố thì không dám.”òLưu Vinh thởùdài, liếc nhìnýphía sau nàngórồi nói: “Màìthôi, mời Vệἱđại phu nhânἵvào trong bànľbạc kỹ lưỡng.”ấ
Sở Du gậtịđầu, vào thànhìcùng với LưuíVinh.
Lưu Vân đónínàng vào phủỳnha Huyện lệnh,ỏsai người dângịtrà cho SởĭDu, sau đóờcho lui hạ°nhân, nghiêm túcùhỏi: “Vệ đạiọphu nhân, chẳngâhay lần nàyḷngài đến thủἷthành, Bệ hạÏcó nói mónīđồ trong thànhĨđịnh mang điìđâu không?”
SởẻDu sững sờ,ồcó phần kinhìngạc: “Món đồăngài nói làợgì?”
Lưu Vinhỷthấy Sở Duìhỏi ngược lại,õvẻ mặt chợtIhiện lên vẻîsầu lo, sauởđó liền nói:}“Thôi vậy, thếểkhông biết lúcἱVệ đại phu}nhân đến, Bệềhạ đã nóiỉthế nào?”
“Bệĩhạ bảo taửthủ thành mộtἷtháng.” Sở Duẻnghiêm túc nói:ỉ“Lưu đại nhânờyên tâm, Sởâmỗ tất nhiênἰsẽ đồng sinhįcộng tử cùngỏPhượng Lăng trongõmột tháng này.”,
Lưu Vinh nhíuļmày, tiếp tụcắhỏi: “Vậy ngài(có mang lươngİthảo tới không?”ạ
“Lần này…” SởỉDu nghe nóiâthế thì hơiḽlúng túng đáp:í“E là cầnẳPhượng Lăng Thànhìmở kho lươngễcứu tế rồi.”ἰ
Lưu Vinh ngheïvậy, sắc mặt:trắng bệch, vộiĩnói: “Phượng LăngỹThành không cóīkho lương, lúcáVệ đại phu³nhân đến khôngớbiết sao?”
SởẩDu ngẩng phắtâđầu lên, ngheễLưu Vinh sốtụruột nói: “Lãoứthần ba lầnếbốn lượt viếtíthư vào kinh,ỏchính là cầuồlương thực tạm²thời, rốt cuộcịkhông phải ngàiĮmang lương thựcốđến sao?”
Ngheḹvậy, trong nháyỉmắt Sở Duỵđã hiểu mộtẽtoà thành không¹có lương thảoỉmà đóng quânỉnhiều người vàầbinh mã nhưỉvậy có nghĩa‹là gì. Nàngìlập tức đứngỉdậy, sốt ruộtínói: “Ta dẫnỡngài đi, chúngảta không thểĩở lại trongἰnày thủ thành!”ý
Nhưng lời cònİchưa dứt, đãíthấy người áoỉxanh vừa rồi}dẫn Sở DuÏlên núi rẽệvào, lạnh nhạtậnói: “Đại nhân,ậĐại phu nhân,ịBắc Địch đãɩbao vây PhượngẩLăng.”
“Bên ngoàiõcó bao nhiêuạngười?”
Sở Duìlo lắng hỏi,ĩnhưng không đợiềngười áo xanhÎmở miệng, nàng²đã nói lại:ì“Ta dẫn ngườiỉra ngoài.”
“Hơnômười vạn.”
Người,áo xanh bìnhìtĩnh đáp, SởỗDu cứng đờÍtại chỗ.
Nếu ngườiḹtới chỉ làỳvài vạn hoặcɨchênh lệch gấpíđôi, Sở Duưcòn có thểínắm chắc năm-nămỡmà dẫn ngườiĪxông ra.
Nhưng đốiîphương lại cóýmười vạn người,ịđến mười vạnựngười!
“Bọn họ đangấchỉnh đốn, tạmẽthời chưa tấnỗcông.” Giọng người³áo xanh không¸hề mang chút²sinh khí nào,ừgiống như chẳngɪđể tâm chuyệnìtrước mặt, bìnhồtĩnh đáp: “Xemfsố quân vẫnỷcòn tăng lên,íhẳn là đangồđiều binh, dựếđịnh tóm gọnýtrong một lần.”ị
Sở Du khôngằlên tiếng, LưuíVinh sốt ruột‹đi tới điìlui.
“Bệ hạ làm‹thế là đangĺnghĩ gì! RốtĮcuộc Bệ hạủmuốn làm gì!”î
Trong khi LưuồVinh vẫn cònḷđang hỏi, SởĬDu lại đã¹rõ ràng.
Nàng ngẩngớđầu, ánh mắtínhìn về hướngắHoa Kinh.
Nàng đãįbiết đại kháiîvị Bệ hạénày đang nghĩĩcái gì.
Mà ởıngoài tám trăm°dặm, trong cungềđình Hoa Kinhìhiện giờ caằmúa thanh bình,ịThuần Đức Đếỗđứng trong nhàêthuỷ tạ, quayùlưng về phíaľTổng quản tháiïgiám Hoàng ToànỡHữu của mình:ẽ“Sở Du hẳnậđã đến Phượng¹Lăng Thành. Ôngânói xem khiḷnào Bắc Địchĩmới ra tay?”ự
“Bệ hạ, lần[này tâm tưôcủa ngài khiếnơlão nô hồĩđồ cả rồi.”:Hoàng Toàn Hữuủbước lên, phủ²áo khoác choíThuần Đức Đế:j“Ngài thiết lậpòbộ phận khíờgiới ở PhượngâLăng Thành nhiềuἶnăm như vậy,ùkhông dễ gìẻHàn đại nhânĩmới nghiên cứuàchế tạo thànhįcông thuốc nổ,ỉnhưng ngài lạiɪnói cho BắcìĐịch biết tinЇnày, vậy làìcó ý gì?”ḹ
“Ý gì?” ThuầnïĐức Đế hừ³một tiếng: “Khôngôcho Bắc Địchïmục tiêu, bọnợchúng đã đánhỹđến Hoa Kinh{rồi! Hôm nayɪtrẫm tìm mụcõtiêu cho Tô[Tra. Tô Traửbiết giá trịẳcủa Phượng LăngḷThành, nhất địnhịsẽ bất chấpıtất cả màĩđánh Phượng Lăng.íÔng nghĩ trẫmảđưa Sở Duìtới đó làmỡgì? Chẳng lẽềcho rằng ĐạifSở ta cầnİmột con nhócidẫn quân? SởḽDu đến đó,ậSở gia cóîthể ngủ yên²sao? Vệ giafcó thể ngủịyên sao? Ôngἲcứ chờ xem,³Sở Lâm Dươngḹvà Vệ Uẩn,chắc chắn sẽỉxuất binh giúpồSở Du. Bọnḹhọ xuất binhìgiúp trẫm kiềmẹchế quân chủèlực Tô Tra,ơđến lúc đó¹trẫm sẽ bảoĩDiêu Dũng nhảyúra giữa đườngếđánh dẹp tàn¹dư Bắc Địch.ἲChỉ cần DiêuỉDũng đánh thắngổvài trận, trẫmjsẽ tìm lýựdo tước binhïquyền của Vệỏgia và Tốngợgia cho ôngợta.”
“Bệ hạ.”ỷHoàng Toàn Hữuĩthở dài. “Thậtọra chẳng phảiỹbây giờ TrấnìQuốc Hầu chỉἰđang giận dỗiĺngài chuyện củaừDiêu tướng quânÍhay sao? Diêuịtướng quân vẫn,cứ không đánh,ịngài ép TrấnjQuốc Hầu raḽtiền tuyến, đươngĬnhiên trong lòngơTrấn Quốc Hầuịkhông vui. Ngàiềcũng thử ép¸Diêu tướng quânặmột phen, nôἱtài nghĩ khôngíchừng Trấn QuốcἶHầu sẽ hếtĬgiận dỗi?”
“Hồfđồ!”
Thuần ĐứcĩĐế mắng: “ÔngÎcho rằng Vệ{Uẩn ép trẫmĩphạt Diêu Dũngèlà vì cáiễgì? Diêu Dũngễlà thân binhủcủa trẫm, làãmột cây đaoơđối kháng vớiẩthế gia hắn.ἵHiện tại, hắnũta che giấuỉthực lực Vệặgia, ép trẫmỷlệnh quân DiêuổDũng giáp trậnỳđối địch, chínhịlà để tổnĪhao binh lựcịcủa Diêu Dũng.ỵMột khi binhЇlực Diêu Dũngḽhao tổn, hắnửta mưu nghịch,ữai có thểổngăn được hắn!”ì
“Ông cho rằngửhơn mấy vạnîđào binh trênìchiến trường điăđâu hết rồi?ỗNếu chẳng phảiĭlà Vệ Uẩn‹hắn chỉ đạo,ïđào bình cóìthể nhiều vậyĩsao? Ông choírằng Vệ Uẩnõmua đất trồngậtrọt số lượngựlớn như vậyẩở Lan Châuốlà để làmìgì? Không cóἷquân đội cầnỏnuôi, hắn cầnĩgì phải làmẳthế! Ranh conἷmiệng còn hôiđsữa tính toánêmưu phản, hắnýtưởng trẫm khôngìbiết sao?!”
“Làĩlão nô nguĭdốt, Bệ hạ]thánh minh!” HoàngôToàn Hữu vộiýgiơ tay lênốbạt tai mình.ïThuần Đức Đếậhừ một tiếng:ừ“Hắn muốn lấyẻBắc Địch uyἷhiếp trẫm, xemЇtrẫm là đồἷngốc sao? Trướcíkhi đãi khách,ἷphải quét dọnĩtrong nhà sạchõsẽ, đám ranhIcon đó chờἷđấy cho trẫm.”i
“Đợi Diêu DũngĬbình định quânụđội chính diệnỳcủa Bắc Địch,ằhai nhà VệɨSở đánh quânìchủ lực TôỉTra đến ngườiĩchết kẻ sống,ổtrẫm sẽ lậpîtức dẫn ngườiàsan bằng Vệẽgia hắn. Trẫmưban ơn choḽhắn như vậy,ấhắn hồi báoợnhư thế, luậnìtội đáng chết!”ị
“Phải, phải, phải.”ḹHoàng Toàn Hữuỉquỳ xuống nói:í“Bệ hạ và³Diêu đại nhânïliên thủ, DiêuĮđại nhân trungịthành tận tâm,ổtất sẽ hộıBệ hạ vạnữcổ thiên thu.”ἴ
Lời này vừaınói xong, lờiẹcòn dư lạiĩcủa Thuần Đứcâđế bỗng nói(không ra.
Hoàng ToànạHữu chưa nóiIgì, nhưng khôngụbiết tại saoḻđột nhiên ThuầnưĐức Đế lạiănhớ tới CốổSở Sinh.
Chuyện Cố²Sở Sinh, rốtõcuộc là Diêu[Dũng thật sựâgiấu giếm ôngḷta, hay làầdo có người]sai khiến CốừSở Sinh gàiẽbẫy hãm hại?
ThuầnéĐức Đế khôngặlên tiếng.
Có nhữngữhạt giống mộtắkhi đã gieoẹthì lúc nàoểcắm ở trongìlòng.
Ánh mắt ThuầnịĐức Đế nhìnừvề phía Vệêgia, bắt đầuýsuy nghĩ lúcưnày Vệ Uẩnìở trong nhàịđang dự tínhĩlàm gì?
Mà lúcĺnày Vệ Uẩnịđang im lặngànghe Cố SởḽSinh kể lạiítình thế PhượngìLăng.
Kiếp trước CốịSở Sinh cũngἳhiểu biết đôiìchút về chuyệnặPhượng Lăng. ChuyệnịPhượng Lăng giấuĩgiếm vô cùngľbí mật, dânịchúng căn bảnởkhông biết nămḹđó đã xảyõra chuyện gì,Înhưng Cố SởἶSinh lại biếtÎđược đại khái.
Năm]đó ở PhượngỉLăng Thành, SởêLâm Dương bịầquân chủ lựcậBắc Địch baoἱvây, nhưng PhượngẽLăng Thành khôngẫgiống thành trìđbình thường. Đaɨphần thành trìởđều có khoụlương, Phượng LăngïThành lại khôngïcó. Thay vìἵnói nơi nàyɩlà thành trì,ỉchi bằng nói,nơi này giốngḻnhư một phủınha cực lớnịmới đúng. Bởifvì không cóÎlương thực, binhỹlính và dânêchúng đều bịựvây khốn bênạtrong. Lúc ấyļtrên chiến trường,ỉđâu đâu cũngîđánh nhau, Tống³gia và SởĪgia cũng khôngıtránh đầu sóngầngọn gió giốngìnhư hôm nay,ĩvì thế haoïtổn rất nhiều.óCòn Diêu Dũng‹giữ mạng tiếcòbinh, chưa baoắgiờ đánh nhauîtrực diện. Choầnên Sở LâmἲDương thủ thành¸suốt ba tháng,ỉnhưng không cóửai cứu tế.ἴThành trì khôngĬcó lương thảoéba tháng, cóíthể tưởng tượngỏtrong thành đãĬtrở thành địaĭngục trần gianĭthế nào. Nhưngợtrong thành vẫnĩluôn không xảyỉra bạo loạn,õcó thể thấyưchắc hẳn SởấLâm Dương đãíquy định gìĮđó.
Ba tháng sau, cuối cùng Vệ Uẩn cũng đến cứu viện, nhưng trong thành lại không có một ai sống sót.
Cố Sở Sinh đờ người, tiếp theo hai mắt trừng lớn, liền hiểu ra ngay.
Có người chết trên chiến trường, có người chết trong bụng kẻ khác.
“Tiểu Hầu gia!”
Nhưng một nữ tử quan trọng như vậy sao?
Địa ngục trần gian như vậy, giây phút đầu tiên nghe thấy Sở Du đến đó, hắn lập tức phát điên.
Động tác của chàng rất nặng nề, rất chậm chạp, dường như chịu tải sức lực nghìn quân.
Hắn biết sau khi Tống Văn Xương gặp chuyện, Phượng Lăng sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn vốn định tìm lý do đến thương nghị với Vệ Uẩn, nhưng không ngờ trước khi đến lại nghe thấy tin tức của Sở Du.
Cố Sở Sinh sững sờ, sau đó bừng tỉnh.
Cố Sở Sinh đánh mất chừng mực, nói năng run rẩy. Vệ Uẩn im lặng nghe hắn kể lại tình hình của Phượng Lăng.
Sở Du: Có cơm không?
Đối với Vệ Uẩn đời này, Sở Du chống đỡ gia môn Vệ gia, chống đỡ một vùng trời Vệ gia.
Cố Sở Sinh không nói sau khi Sở lâm Dương thủ thành đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói chuyện quân chủ lực Bắc Địch và chuyện lương thảo, Vệ Uẩn hiểu ngay Sở Du phải đối mặt với điều gì.
“Nếu tẩu ấy chết…” Giọng Vệ Uẩn như đã chết: “Ngươi cho rằng Vệ gia ta còn cái gì cho ngươi san bằng?”Cố Sở Sinh cau mày, ngoài mặt Vệ Uẩn bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại đập rất nhanh. Lòng bàn tay chàng túa đầy mồ hôi, cả người tê dại.
Vẻ mặt chàng bình tĩnh, hỏi lại: “Tại sao Bắc Địch lại đặt quân chủ lực ở Phượng Lăng?”
Cố Sở Sinh sững người. Kiếp trước, hắn cũng từng nghĩ tới vấn đề này nhưng vẫn luôn không hiểu. Năm đó, Sở Lâm Dương do Thuần Đức Đế chỉ định tới. Sau khi Sở Lâm Dương chết, Thuần Đức Đế phái thân tín xử lý chuyện này, cho nên rốt cuộc vì sao năm đó Phượng Lăng Thành lại bị tấn công thì chỉ có Thuần Đức Đế và Sở Lâm Dương biết.Chàng mở miệng một cách cứng nhắc: “Ta muốn ngươi làm thuyết khách, đi tìm tân hoàng Tô Xán của Bắc Địch, khuyên hắn đánh Thiên Thủ Quan.”
Sở Du: Trễ ời.
Cố Sở Sinh sững người. Kiếp trước, hắn cũng từng nghĩ tới vấn đề này nhưng vẫn luôn không hiểu. Năm đó, Sở Lâm Dương do Thuần Đức Đế chỉ định tới. Sau khi Sở Lâm Dương chết, Thuần Đức Đế phái thân tín xử lý chuyện này, cho nên rốt cuộc vì sao năm đó Phượng Lăng Thành lại bị tấn công thì chỉ có Thuần Đức Đế và Sở Lâm Dương biết.
Hắn biết sau khi Tống Văn Xương gặp chuyện, Phượng Lăng sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn vốn định tìm lý do đến thương nghị với Vệ Uẩn, nhưng không ngờ trước khi đến lại nghe thấy tin tức của Sở Du.
Đây là kíp nổ của Hoàng đế. Ông ta đẩy Sở Du qua đó vốn định lấy sống chết của nàng để kiềm hãm hai nhà Vệ Sở!
Nếu như nói ở đây có ai không muốn Sở Du chết nhất, hắn là một, còn lại tất nhiên là Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn nhận ra Cố Sở Sinh không trả lời được. Chàng cũng không hỏi tin tức Cố Sở Sinh là thật hay giả, chỉ nhìn thanh niên mặt mày tái nhợt, chậm rãi nói: “Ngươi mượn ta năm vạn nhân mã là muốn đi cứu tẩu tẩu ta?”
Cố Sở Sinh sững sờ, Vệ Uẩn chống người, chầm chậm đứng dậy.
】
Cố Sở Sinh đã bình tĩnh lại nhiều, hắn gật đầu đáp một tiếng. Vệ Uẩn bưng trà, bình tĩnh nói: “Ngươi cho rằng vì sao Bệ hạ lại để một nữ tử như tẩu tẩu ta dẫn binh?”
Cố Sở Sinh nhìn Vệ Uẩn, nhịp tim đập cực nhanh, hắn vội hỏi: “Thế nên ngài định không lo cho nàng sao?!”
Mà Vệ Uẩn sau khi đứng dậy, chàng cắn chặt khớp hàm, gắng gượng trở về nội đường. Chàng xoay người bước tới giữa hành lang, xung quanh đã không còn người nào khác, chàng mới hoàn toàn buông lỏng, tựa lên tường, thở dốc.
Cố Sở Sinh đờ người, tiếp theo hai mắt trừng lớn, liền hiểu ra ngay.
Cố Sở Sinh đứng ở cửa, quay đầu nhìn Vệ Uẩn: “Vệ Uẩn, ta cho ngài hay, lần này ta nghe theo ngài, nhưng nếu vì vậy mà Sở Du gặp chuyện bất trắc, dù liều mạng, ta cũng phải san bằng Vệ gia ngài!”
Đây là kíp nổ của Hoàng đế. Ông ta đẩy Sở Du qua đó vốn định lấy sống chết của nàng để kiềm hãm hai nhà Vệ Sở!
Cố Sở Sinh không lên tiếng, một lát sau, hắn cắn răng đáp: “Được.”
Vệ Uẩn nghe vậy, ngước mắt nhìn hắn.
Nhưng một nữ tử quan trọng như vậy sao?
Lưu Vinh: Vậy ngài mau ngồi thang máy xuống đi!
Cố Sở Sinh nhìn Vệ Uẩn, nhịp tim đập cực nhanh, hắn vội hỏi: “Thế nên ngài định không lo cho nàng sao?!”
Tô Xán là kẻ thích làm lớn, hám công to, Thiên Thủ Quan mới là then chốt của Đại Sở, nếu như Tô Xán muốn đánh, vậy tất nhiên phải điều binh từ Phượng Lăng, như thế áp lực của Sở Du sẽ giảm đi nhiều.
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh, một câu một chữ kiên định: “Lo.”
Ba tháng sau, cuối cùng Vệ Uẩn cũng đến cứu viện, nhưng trong thành lại không có một ai sống sót.
Ngay lúc Cố Sở Sinh thở phào, chàng lại nói tiếp: “Nhưng ngươi không cần đến Phượng Lăng Thành, ta sẽ đi, ngươi làm chuyện khác.”
Cố Sở Sinh cau mày, ngoài mặt Vệ Uẩn bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại đập rất nhanh. Lòng bàn tay chàng túa đầy mồ hôi, cả người tê dại.
Có người chết trên chiến trường, có người chết trong bụng kẻ khác.
Chàng mở miệng một cách cứng nhắc: “Ta muốn ngươi làm thuyết khách, đi tìm tân hoàng Tô Xán của Bắc Địch, khuyên hắn đánh Thiên Thủ Quan.”
Cố Sở Sinh sững sờ, sau đó bừng tỉnh.
Tô Xán là kẻ thích làm lớn, hám công to, Thiên Thủ Quan mới là then chốt của Đại Sở, nếu như Tô Xán muốn đánh, vậy tất nhiên phải điều binh từ Phượng Lăng, như thế áp lực của Sở Du sẽ giảm đi nhiều.
“Trước lúc đó, ta sẽ dẫn khinh kỵ binh đánh quấy nhiễu ở Phượng Lăng. Hắn bao vây Phượng Lăng, ta cướp lương thảo của hắn.”
Cố Sở Sinh đánh mất chừng mực, nói năng run rẩy. Vệ Uẩn im lặng nghe hắn kể lại tình hình của Phượng Lăng.
Vở kịch nhỏ
Cố Sở Sinh không lên tiếng, một lát sau, hắn cắn răng đáp: “Được.”
Lưu Vinh: Ngài mang cơm rồi mà?
Dứt lời, hắn đứng dậy, nói với Tiết Hàn Mai đứng ngoài cửa phòng: “Ngài nói với Trưởng công chúa một tiếng giúp ta, bảo ta chạy rồi.”
Tiết Hàn Mai sững sờ, sau đó mỉm cười đáp: “Ừ.”
Cố Sở Sinh đứng ở cửa, quay đầu nhìn Vệ Uẩn: “Vệ Uẩn, ta cho ngài hay, lần này ta nghe theo ngài, nhưng nếu vì vậy mà Sở Du gặp chuyện bất trắc, dù liều mạng, ta cũng phải san bằng Vệ gia ngài!”
Vệ Uẩn nghe vậy, ngước mắt nhìn hắn.
【
“Nếu tẩu ấy chết…” Giọng Vệ Uẩn như đã chết: “Ngươi cho rằng Vệ gia ta còn cái gì cho ngươi san bằng?”
Cố Sở Sinh sững sờ, Vệ Uẩn chống người, chầm chậm đứng dậy.
Động tác của chàng rất nặng nề, rất chậm chạp, dường như chịu tải sức lực nghìn quân.
Cố Sở Sinh bỗng ý thức được.
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh, một câu một chữ kiên định: “Lo.”
Đối với Vệ Uẩn đời này, Sở Du chống đỡ gia môn Vệ gia, chống đỡ một vùng trời Vệ gia.
Cố Sở Sinh đã bình tĩnh lại nhiều, hắn gật đầu đáp một tiếng. Vệ Uẩn bưng trà, bình tĩnh nói: “Ngươi cho rằng vì sao Bệ hạ lại để một nữ tử như tẩu tẩu ta dẫn binh?”
Dứt lời, hắn đứng dậy, nói với Tiết Hàn Mai đứng ngoài cửa phòng: “Ngài nói với Trưởng công chúa một tiếng giúp ta, bảo ta chạy rồi.”
Nếu như nói ở đây có ai không muốn Sở Du chết nhất, hắn là một, còn lại tất nhiên là Vệ Uẩn.
Mà Vệ Uẩn sau khi đứng dậy, chàng cắn chặt khớp hàm, gắng gượng trở về nội đường. Chàng xoay người bước tới giữa hành lang, xung quanh đã không còn người nào khác, chàng mới hoàn toàn buông lỏng, tựa lên tường, thở dốc.
“Tiểu Hầu gia!”
Vệ Hạ bật tiếng kinh hô, Vệ Uẩn nhắm mắt lại, cắn răng ra lệnh: “Chuẩn bị người ngựa, lập tức lên đường!”
Người áo xanh: Hoan nghênh đến với căn cứ khoa học nghiên cứu quân sự lớn nhất Đại Sở —— Phượng Lăng Thành.
***
Địa ngục trần gian như vậy, giây phút đầu tiên nghe thấy Sở Du đến đó, hắn lập tức phát điên.
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh, một câu một chữ kiên định: “Lo.”Vẻ mặt chàng bình tĩnh, hỏi lại: “Tại sao Bắc Địch lại đặt quân chủ lực ở Phượng Lăng?”【Ba tháng sau, cuối cùng Vệ Uẩn cũng đến cứu viện, nhưng trong thành lại không có một ai sống sót.Người áo xanh: Hoan nghênh đến với căn cứ khoa học nghiên cứu quân sự lớn nhất Đại Sở —— Phượng Lăng Thành.Vở kịch nhỏNgay lúc Cố Sở Sinh thở phào, chàng lại nói tiếp: “Nhưng ngươi không cần đến Phượng Lăng Thành, ta sẽ đi, ngươi làm chuyện khác.”】
Sở Du: Không có.
Người áo xanh: Hoan nghênh đến với căn cứ khoa học nghiên cứu quân sự lớn nhất Đại Sở —— Phượng Lăng Thành.
Sở Du: Có cơm không?
Lưu Vinh: Ngài mang cơm rồi mà?
Vệ Uẩn nhận ra Cố Sở Sinh không trả lời được. Chàng cũng không hỏi tin tức Cố Sở Sinh là thật hay giả, chỉ nhìn thanh niên mặt mày tái nhợt, chậm rãi nói: “Ngươi mượn ta năm vạn nhân mã là muốn đi cứu tẩu tẩu ta?”
Sở Du: Không có.
Lưu Vinh: Vậy ngài mau ngồi thang máy xuống đi!
Sở Du: Trễ ời.
Lưu Vinh: Biết thế phát minh ra máy bay cho rồi.
Hoàng đế mà ngu muội
Mẫu truyện nhỏ cưng quá à ??