Chương 62 (1)
Thiên hạ quan trọng, người không quan trọng?
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Trong Phượng Lăng Thành không có lương thực.
Nhưng Hoàng đế vẫn phái nàng đến đây, nàng vốn còn nghĩ tại sao Hoàng đế lại dễ dàng cho một nữ tử làm tướng lĩnh. Bây giờ nghĩ lại, ông ta nào muốn nàng làm tướng lĩnh? Chủ soái thật sự là Trương Vân, nàng chẳng qua chỉ là một con cờ, đứng ở Phượng Lăng, dẫn dụ hai nhà Vệ Sở đến cứu.
Dù cho hai nhà Vệ Sở không đến, vậy thì lấy tính mạng hai vạn người này bám trụ Phượng Lăng. Còn những món đồ đã tốn công tốn sức để làm ra ở Phượng Lăng thì sao?
Vốn dĩ Bắc Địch không định để Đại Sở có được, cho nên Phượng Lăng liên tiếp truyền tin mấy lần cũng không thể truyền đi, căn bản Bắc Địch đang kéo dài thời gian. Trong quãng giai đoạn Phượng Lăng cầu viện, mặc dù Bắc Địch không hề tấn công Phượng Lăng, nhưng vẫn luôn điều binh đến đây.
Nếu Đại Sở không có được, vậy dứt khoát chuyển thành một bó đuốc trong chiến hoả.
Sở Du hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Lưu Vinh: “Bệ hạ đã hạ tử lệnh cho các người phải không?”
Lưu Vinh sững người, nhưngúSở Du lạiậrõ ràng: “Nếuắthành phá, cácĩngười đều sẽἶchết hết, đúng:không?”
Lưu Vinhètrầm mặc khôngẩnói, nam tửĩáo xanh lạifmở miệng nói:ỗ“Nếu như đaoịkhông dùng vìɪĐại Sở ta,ḻthà rằng huỷ,ẻcũng không thểẩgiữ lại.”
Choỉnên kiếp trước,àtrong Phượng LăngõThành không cònấmột người sốngĩsót.
Cho nên kiếpẽtrước, phần lớnĩbên trong PhượngἲLăng Thành bịựđốt sạch.
Sở DuÎnhìn bọn họ,īđiềm tĩnh nói:‹“Các người khôngÎnghĩ tới chuyệnɪđầu hàng sao?ựBắc Địch làἴnhắm tới mónịđồ trong tayĩcác người, nếuÏnhư đầu hàng,ểvới năng lựcÏcủa các ngườiịsẽ được trọngjđãi ở BắcĭĐịch.”
“Ngài muốnĩđầu hàng?!” LưuĨVinh kích độngáhét lên, sauḻđó nói tiếp:ậ“Vạn lần khôngỏthể, vạn lầnằkhông thể! Ngàiĭcó biết taểtốn bao nhiêufcông sức đểĮxây Phượng LăngỷThành không? Ngườiĩnữ tử nhưặngài…”
“Nếu chúngẵta đầu hàng,ăĐại Sở sẽẳthế nào?”
NgườiЇáo xanh kiaịlại vô cùngitrấn tĩnh: “Hiệnļnay, Bệ hạịhồ đồ lắm}mưu tính, tướngḻsĩ khắp nơiờbị ép phảiễgiở thủ đoạn‹chính trị đểịđối kháng. Quânỷkhông ra quân,ἱthần không raèquần, Bắc Địchichỉ với haiắmươi vạn kỵïbinh, chưa đếnÎnửa năm đãổchiếm một nửaễgiang sơn. Nếuữnhư Phượng Lăng:ta lại mất,ỉĐại Sở phải¸mất nước thậtÏsao?”
Người áoЇxanh ngước mắtằlên, trong ánhấmắt mơ hồíẩn chứa kíchếđộng: “Chúng taẻmai danh ẩnátích ở đâyẽmười mấy năm,Ĭlẽ nào làửvì để nhìnĭthấy nước mấtùtrong tay chúngíta sao?”
“TaĨhiểu rồi.”
SởỉDu gật đầu,ľnàng lùi mộtọbước, triển tayéáo, khom người:ứ“Vừa rồi Sởẳmỗ mạo phạm,ớhi vọng Đại²nhân rộng lòngîbỏ qua. Haiîvị đại nhânủyên tâm…” Sở°Du ngẩng đầu,ìnghiêm túc nói:ằ“Sở Du tấtĩlấy thân hộļthành này, thànhỗcòn người còn…”ịNàng nói từngồcâu từng chữ[một cách kiênứđịnh: “Thành mấtưngười mất.”
“Phuẩnhân yên tâm,Ĭchúng ta sẽầdốc toàn lựcàtrợ giúp phuđnhân.” Lưu Vinhõvội vàng nói,ἳđỡ Sở Duẹđứng thẳng ngườiỉdậy. Sở Duĩquay đầu nhìnìnam tử áoộxanh bên cạnh:ò“Xin hỏi Đại¹nhân họ gì?”°
“Hàn.” Đối phươngἷnhàn nhạt đáp:ê“Hàn Tú.”
SởḻDu ngẩn người,ἴlập tức hỏi:}“Có phải quýèphu nhân họỉLý không?”
Ánhãmắt đối phươngἰkhẽ chớp, gậtỹđầu.
“Quý phu nhân…”ī
“Vừa rồi taúđã thấy.” Hàn]Tú bình tĩnhôđáp, giọng nóiìmang theo chútjkhàn: “Bốn đứa}con của taồđều vào thành,ɪnàng không ởửđây, đương nhiênỉlà đã khôngệcòn.”
Sở Duìnhất thời khôngịbiết đáp thếõnào. Hàn Túếquay người: “Sauákhi Bắc Địch°chuẩn bị xong,ĭhẳn sẽ nhanhồchóng công thànhĩđợt hai. Trươngátướng quân nóiẩngài là chủisoái trận chiếnửnày, vậy xinjngài hãy chuẩnìbị đi.”
Dứtúlời, Hàn Túụbước ra ngoài.ýLưu Vinh tiếnЇlên giảng hoà:(“Thường ngày tínhẫtình ông tađcũng thế đấy,ờmong ngài bỏứqua.”
“Không sao.”ấ
Sở Du lắcľđầu: “Phiền đạiỉnhân mang bảngịkiểm kê nhânòkhẩu và lươngíthực trong thànhỡđến cho ta,íta sẽ bảoúngười trong quâníđội kiểm kêÎngựa. Hôm nayácó thể chúng¸ta phải cựcẩkhổ thủ thànhîmột thời gian,ắthời điểm cầnĩthiết có thể¸lấy chiến mãễlàm lương thực.”í
Có lẽ khôngủchỉ là mộtЇthời gian, màẫlà một thờiἱgian rất dài.
SởýDu không nóiĩnhiều.
Kiếp trước Sởĺlâm Dương thủỵthành ba tháng.íHôm nay mặcặdù thế cụcìkhông còn giốngávậy, nhưng rõểràng đối vớiẫSở gia vàɩVệ gia màἲnói, bây giờĩđến cứu PhượngơLăng Thành khôngịphải là hànhἲđộng sáng suốt.
“CònĮnữa, nguồn nướcòtrong thành từôđâu tới?”
“Chuyện,này ngài yênįtâm.” Lưu Vinhịgật đầu: “Nướcạcủa Phượng LăngЇThành đều làỷnước mưa vàInước ngầm, conĬsông dưới chânḹnúi là chảyĮtừ trên núiἱxuống.”
Sở Duẩđáp một tiếng,ùcùng Lưu Vinhổtìm hiểu cácỉnơi một lượt.âHàn Tú lạiἶkể cho nàngẽvài phòng tuyếnẫtrên Phong LăngìSơn.
Với tư cáchìtrọng địa quânễsự, Phong LăngữSơn phòng thủõcực tốt. SởɪDu dẫn binhἰmã đi làmởquen hết các(công cụ phòngĩvệ của PhongẳLăng Sơn cảýđêm, không khỏiũthán phục: “Nhiềuàvũ khí tốtớnhư vậy, vìỉsao Hàn đạiốnhân không báo)cho Quân bộĩbiết?”
“Chi phíísản xuất quáfcao, biết cũngữvô dụng.”
HànùTú bình thảnổđáp: “Hơn nữaỉso với BắcìĐịch, Đại Sởɨvốn am hiểuáthủ thành, BắcửĐịch tấn côngınhiêu năm nhưạvậy cũng chỉ,là làm tiềnἲthôi.”
Sở Duìnhíu mày, nàng‹không khỏi cảmêthấy kỳ lạ.°Nếu nói bấyílâu nay, đồĨ Phượng LăngìThành chế tạoòra đều làInhững thứ chỉĨcó mẽ ngoài,ạkhông thể nhânľrộng, Hoàng đếỹcòn xem trọngĩPhượng Lăng Thànhànhư thế sao?
Rốtἶcuộc Bắc Địch¹nhắm tới cáiḻgì mà đến?ļChắc chắn Bắc{Địch biết trongìPhượng Lăng Thành°có gì đó.
Nhưng°Hàn Tú khôngìnói, Sở Duỳliền biết HànḹTú sẽ không²nói cho nàng.ỗXét cho cùng,Ĩmặc dù hiệnừnay hai ngườiủcùng một chiếnếtuyến, nhưng chungậquy Hàn Túỵvẫn là ngườiốcủa Thuần ĐứcĬĐế.
Cả hai đềuọcó lòng riêng.{Hàn Tú dẫn°Sở Du làmđquen hết phía¹sau núi PhượngıLăng, sau đóễSở Du mớijlại đi ngủ.
Cóἳđiều nàng ngủỳđược một canhἴgiờ, Phong LăngãSơn bỗng vangἶlên tiếng kènÍlệnh.
Bắc Địch côngĩthành lần hai!
Lầnớnày song phươngíđều chuẩn bịỳsẵn sàng. SởẽDu trở ngườiἵcầm kiếm laoỵra khỏi phòng,ộdẫn theo VãnịNguyệt và TrườngảNguyệt chạy thẳngἶxuống núi.
Lưu Vinhẹđứng ở trênùthành lâu quan,sát toàn bộãthế cục. HànịTú ở phíaảsau sắp xếpịchỉ huy binhÍlính trong thànhíđiều khiển cơơquan. Sở Duădẫn theo línhḽcanh giữ tuyếnẻđầu. Hàn Túúbắn đợt mưaềtên thứ nhấtìtrước, binh lính[Bắc Địch quáịđông, số cònỗsót xông lênịlại đối mặtĪvới cạm bẫyịthứ hai làèbãi đinh cùngõvới bụi gaiọrải sẵn, tiếnàtiếp về trướcĩnữa sẽ đếnộtrước Phong LăngàSơn, đối diệnằvới nhóm ngườijSở Du.
Bọn họựlấy bao cátởlập thành thànhἰluỹ, tạo mộtîtường thành đơnờgiản, bảo vệĩhàng xạ thủợphía sau, sauớđó nhóm ngườifSở Du sẽụxông lên, đánhỉgiáp lá cà.
Ngườiẻtuôn ra từngɨđợt, bản thânĩSở Du cũngἰkhông biết mìnhἷđã chém giết³bao lâu. Từḷtia nắng đầuìtiên buổi sớmfchiếu rọi, choİđến khi bóngểđêm buông xuống,èSở Du vẫnẳluôn xông pha²ở tiền tuyến,ıtiếng trống trậnưkhông ngừng nghỉ.ảTrên chiến trường,ỹnghe thấy tiếngátrống trận thìĭđánh, nghe thấyẩtiếng kẻng thìùngừng.
Không thể lui,ắkhông thể lui.
SởἳDu chém giếtfđến thần tríļtê liệt, ngườiìbên cạnh từngĭđợt thay đổi,ỹlại từng đợtỉxông lên.
Một ngườiỉlính gục xuốngùdưới chân nàng,}Sở Du quétìmột kiếm bứcἷlui quân địch,ïtúm người kiaἴlui về, némẹra sau thànhệluỹ cát. Mộtậđôi tay trắngẵnõn đón lấyḻngười kia, SởỡDu ngẩng đầu,ộnhìn thấy SởỹCẩm mặc yạphục binh lính,ìmặt nàng dínhômáu, thần sắcịkiên nghị, gật(đầu với SởĭDu rồi đỡìlấy binh sĩ,ἱnhanh chóng rútấvải bố ra²băng bó vếtἱthương cho người°kia.
Sở Du chỉḽngây người mộtìlúc rồi nhanhởchóng trở lạiọtiền tuyến.
Trước mặtêsinh tử, khôngĪhỏi quá khứ.
Phíaờtrên chiến trường,òkhông kể thiệtḻhơn.
Bọn họ lấy bao cát lập thành thành luỹ, tạo một tường thành đơn giản, bảo vệ hàng xạ thủ phía sau, sau đó nhóm người Sở Du sẽ xông lên, đánh giáp lá cà.
Rõ ràng Bắc Địch muốn đánh một trận đánh nhanh thắng nhanh, bọn chúng người đông thế mạnh, còn nhóm người Sở Du lại đứng nơi hiểm yếu. Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đánh đến bất phân thắng bại. Bắc Địch tấn công dữ dội hai ngày hai đêm, nhưng vẫn không thể tiến về trước một tấc đất.
Dùi trống rất nặng, không hề giống với loại đàn mà Sở Cẩm từng gảy. Nàng đánh vào mặt trống rền vang, tướng sĩ vẫn còn trên tiền tuyến nghe theo tiếng trống đứng lên, đuổi theo Sở Du xông ra ngoài.
Cứ như thế, sĩ khí Bắc Địch giảm sút đi nhiều. Trước đêm thứ ba, cuối cùng Bắc Địch cũng dừng lại, tạm thời tu chỉnh. Sở Du giết đến nỗi trước mắt toàn màu đỏ, nàng cầm đao ngồi cách Bắc Địch không xa, nhìn chằm chằm đám lính như hổ rình mồi.
Mà lúc này, Sở Cẩm đang đứng trên tường thành băng bó vết thương cho một binh sĩ. Nàng đứng dậy, nhìn bóng dáng lục tục dẫn dắt người lao ra. Còn Hàn Tú đứng trên thành lâu, bên dưới mặt nạ màu trắng không nhìn ra cảm xúc.
Kiếm của nàng đã gãy từ lâu, trên chiến trường nhặt được cái gì thì cầm cái đó. Tóc buộc cao bằng dây, khinh giáp màu trắng bạc hiện ra lạnh lẽo trong đêm.
“Sao ngài biết?”
Lúc nàng nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bắc Địch, giống như dã thú và con mồi đang giằng co. Quân lính Bắc Địch không dám nhìn vào mắt nàng, nàng giết người quá hung ác, hôm nay binh lính Bắc Địch ai nhìn thấy nàng cũng đều sợ hãi.
Sở Du nhíu mày, nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nếu nói bấy lâu nay, đồ Phượng Lăng Thành chế tạo ra đều là những thứ chỉ có mẽ ngoài, không thể nhân rộng, Hoàng đế còn xem trọng Phượng Lăng Thành như thế sao?
Không phải Bắc Địch lui, đây rõ ràng là chặn viện quân!
Lưu Vinh cầm bầu rượu tới giúp nàng tỉnh táo tinh thần, ngồi xuống bên cạnh nàng, vẻ mặt sầu não, nhỏ giọng nói: “Nếu tiếp tục đánh như thế sẽ không chịu nổi mất, binh lính đều mệt cả rồi.”
Bọn họ dàn trận hình mũi nhọn, đứng đầu trận là một thiếu niên, tay cầm trường thương, khí thế hừng hực, một đường đánh tan sóng triều của quân địch, sau lưng dẫn theo khinh kỵ binh, chạy băng băng về phía Phượng Lăng Thành.
“Ta biết.”
Sở Du liếm đôi môi khô nứt, uống một ngụm rượu.
“Ta hiểu rồi.”
“Ông đừng lo, nhiều lắm là ngày mai, bọn chúng sẽ lui binh.”
“Sao ngài biết?”
Lưu Vinh trầm mặc không nói, nam tử áo xanh lại mở miệng nói: “Nếu như đao không dùng vì Đại Sở ta, thà rằng huỷ, cũng không thể giữ lại.”
Lưu Vinh kinh ngạc, Sở Du trầm mặc chốc lát. Nàng lại uống một ngụm rượu, không nói gì.
Sao nàng lại không biết?
Chỉ thấy đằng xa có một đội nhân mã, bạch y ngân giáp, giương cao quân kỳ viết một chữ “Vệ” thật lớn.
Hôm nay Hoàng đế đang đợi Sở gia hoặc Vệ gia đến cứu nàng, chỉ cần Vệ Uẩn biết tình hình Phượng Lăng, bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ cách đến đây.
Phượng Lăng Thành và Hoa Kinh cách hai ngày đường. Nếu như Vệ Uẩn biết tin, nhẩm tính cũng sắp đến rồi.
Sở Du nhắm mắt, rượu kia có chút đắng.
Phượng Lăng Thành và Hoa Kinh cách hai ngày đường. Nếu như Vệ Uẩn biết tin, nhẩm tính cũng sắp đến rồi.
Cũng lúc này, quân Bắc Địch đột ngột hét lên! Sở Du mở choàng mắt, nhìn binh mã Bắc Địch lui binh như thuỷ triều.
Người áo xanh ngước mắt lên, trong ánh mắt mơ hồ ẩn chứa kích động: “Chúng ta mai danh ẩn tích ở đây mười mấy năm, lẽ nào là vì để nhìn thấy nước mất trong tay chúng ta sao?”
“Lui binh…”
Giọng nói Lưu Vinh run rẩy. Sở Du đứng dậy, không hề do dự, nhún mũi chân, nhanh chóng nhảy lên phía trên ngọn cây, nhìn về nơi xa.
Chỉ thấy đằng xa có một đội nhân mã, bạch y ngân giáp, giương cao quân kỳ viết một chữ “Vệ” thật lớn.
Bọn họ chạy về hướng Phượng Lăng, quân mã Bắc Địch ồ ạt đổ về phía họ.
Sở Du không nói nhiều.“Hàn.” Đối phương nhàn nhạt đáp: “Hàn Tú.”
Bọn họ dàn trận hình mũi nhọn, đứng đầu trận là một thiếu niên, tay cầm trường thương, khí thế hừng hực, một đường đánh tan sóng triều của quân địch, sau lưng dẫn theo khinh kỵ binh, chạy băng băng về phía Phượng Lăng Thành.
Hôm nay Hoàng đế đang đợi Sở gia hoặc Vệ gia đến cứu nàng, chỉ cần Vệ Uẩn biết tình hình Phượng Lăng, bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ cách đến đây.
Đằng sau bọn họ còn kéo theo cả truy binh, phía trước đều là quân địch, giống như thuyền nhỏ bị nước biển bao vây, lướt nhanh trên sóng.
Sở Du nhìn nơi xa, cơ thể run lên.
“Ta biết.”
Không phải Bắc Địch lui, đây rõ ràng là chặn viện quân!
Cho nên kiếp trước, trong Phượng Lăng Thành không còn một người sống sót.
Quân đội người đến không đông lắm, bọn họ có thể quay người rời đi, nhưng vẫn cố chấp chạy về phía Sở Du.
Ánh mắt Sở Du rơi xuống người dẫn đầu, chàng chạy càng ngày càng gần, ngăn cách thiên quân vạn mã, thậm chí Sở Du còn có thể thấy thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người nàng, nhướng mày bật cười.
“Chỉnh đốn binh lính…” Sở Du hét lên: “Chỉnh đốn binh lính tiếp ứng!”
Đằng sau bọn họ còn kéo theo cả truy binh, phía trước đều là quân địch, giống như thuyền nhỏ bị nước biển bao vây, lướt nhanh trên sóng.
“Phu nhân!”
Lưu Vinh sửng sốt: “Quá đông, chúng ta không cứu được.”
“Binh sĩ nào còn đứng lên được thì đứng lên!”
Sở Du cất tiếng: “Hôm nay viện quân đã đến, hãy theo ta đánh!”
Sở Du cất tiếng: “Hôm nay viện quân đã đến, hãy theo ta đánh!”
Sau khi hô to, Sở Du xung trận tiên phòng, xông ra ngoài trước nhất. Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt không hề suy nghĩ đã xông ra ngoài, sau đó liên tiếp có người đứng lên. Đánh suốt hai ngày như thế, rất nhiều người đã có thói quen đi theo sau lưng Sở Du.
Mà lúc này, Sở Cẩm đang đứng trên tường thành băng bó vết thương cho một binh sĩ. Nàng đứng dậy, nhìn bóng dáng lục tục dẫn dắt người lao ra. Còn Hàn Tú đứng trên thành lâu, bên dưới mặt nạ màu trắng không nhìn ra cảm xúc.
Bóng dáng kia dẫn người hoà vào trong quân, Hàn Tú vẫn bất động như cũ. Sở Cẩm cắn răng, đột ngột chạy về phía trống trận, nắm chặt dùi trống, bất ngờ đánh vang.
“Cô làm gì đấy!”
Tướng sĩ đứng bên cạnh sửng sốt kêu lên, muốn kéo Sở Cẩm lại. nhưng Hàn Tú bỗng giơ tay, điềm tĩnh nói: “Kệ cô ta.”
Sở Du gật đầu, nàng lùi một bước, triển tay áo, khom người: “Vừa rồi Sở mỗ mạo phạm, hi vọng Đại nhân rộng lòng bỏ qua. Hai vị đại nhân yên tâm…” Sở Du ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Sở Du tất lấy thân hộ thành này, thành còn người còn…” Nàng nói từng câu từng chữ một cách kiên định: “Thành mất người mất.”
Dùi trống rất nặng, không hề giống với loại đàn mà Sở Cẩm từng gảy. Nàng đánh vào mặt trống rền vang, tướng sĩ vẫn còn trên tiền tuyến nghe theo tiếng trống đứng lên, đuổi theo Sở Du xông ra ngoài.
Tiếng trống sục sôi vang vọng, chấn động đến lòng người cuộn trào nhiệt huyết. Quân đội Bắc Địch đánh hai ngày, đối mặt với đủ loại vũ khí kỳ dị của Phượng Lăng Thành cùng với đấu pháp liều mạng của binh lính, sĩ khí đã sớm bị mài mòn. Giờ phút này nghe thấy tiếng trống trận sau lưng vang lên, tiếng giết dậy trời, nhất thời không khỏi rối loạn trận cước.
Mà ở phía trước, quân Vệ Uẩn dẫn theo đều là lão luyện tinh nhuệ. Vì thế binh lính Bắc Địch đứng giữa Sở Du và Vệ Uẩn lập tức rối loạn, bắt đầu chạy tứ tán.
Một khi binh lính bắt đầu tháo chạy thì chẳng làm nên trò trống gì. Trong nháy mắt, Vệ Uẩn mất đi lực cản, chàng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy nữ tử phi ngựa chạy về phía chàng.
Sở Du liếm đôi môi khô nứt, uống một ngụm rượu.
Dù cho khuôn mặt nàng nhuộm máu, búi tóc hỗn độn, vẻ mặt vẫn sáng ngời rực rỡ, như ánh trăng trong đêm, ánh nắng sau mưa.
Nàng đột phá thiên quân vạn mã chạy về phía chàng. Một khắc kia, Vệ Uẩn bỗng cảm thấy, trời đất dường như đều mất đi màu sắc, tất cả đều trở nên tĩnh lặng. Nàng trở thành màu sắc rực rỡ nhất trần đời, móng ngựa giống như đang đạp vào lòng chàng, chấn động phát ra tiếng nổ kinh thiên.
Sở Du nhắm mắt, rượu kia có chút đắng.
Chàng vẫn luôn biết nàng xinh đẹp, nhưng ở trên chiến trường này, lần đầu tiên chàng biết được người này thật sự đẹp đến rúng động lòng người, độc nhất vô nhị!
Sở Cẩm trưởng thành rồi
Từ chương trước là có cảm tình lại với Sở Cẩm rùi. Mong là tình chị em của Du với Cẩm lại thắm thiết như xưa
tác giả xây dựng nhân vật hay thật, Sở Cẩm là một nhân vật được phát triển tính cách rất tốt và hợp lý
Tất cả tại ông cẩu hoàng đế làm số phận bảo con người thay đổi
Thật ko hiểu con người trong thời chiến lấy sức đâu mà chém giết ko ăn ko ngủ 2 3 ngày được????
Huhu đoạn cuối cảm động quá, tim đau dã man kiểu hạnh phúc đoàn viên
Mình thích cách tác giả viết quá trình từ thiện đến ác rồi lại thiện của Sở Cẩm
Cho sở cẩm nghìn tình iu