Sơn Hà Chẩm – Chương 62 (1)

Chương 62 (1)

Thiên hạ quan trọng, người không quan trọng?

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Trong Phượng Lăng Thành không có lương thực.

Nhưng Hoàng đế vẫn phái nàng đến đây, nàng vốn còn nghĩ tại sao Hoàng đế lại dễ dàng cho một nữ tử làm tướng lĩnh. Bây giờ nghĩ lại, ông ta nào muốn nàng làm tướng lĩnh? Chủ soái thật sự là Trương Vân, nàng chẳng qua chỉ là một con cờ, đứng ở Phượng Lăng, dẫn dụ hai nhà Vệ Sở đến cứu.

Dù cho hai nhà Vệ Sở không đến, vậy thì lấy tính mạng hai vạn người này bám trụ Phượng Lăng. Còn những món đồ đã tốn công tốn sức để làm ra ở Phượng Lăng thì sao?

Vốn dĩ Bắc Địch không định để Đại Sở có được, cho nên Phượng Lăng liên tiếp truyền tin mấy lần cũng không thể truyền đi, căn bản Bắc Địch đang kéo dài thời gian. Trong quãng giai đoạn Phượng Lăng cầu viện, mặc dù Bắc Địch không hề tấn công Phượng Lăng, nhưng vẫn luôn điều binh đến đây.

Nếu Đại Sở không có được, vậy dứt khoát chuyển thành một bó đuốc trong chiến hoả.

Sở Du hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Lưu Vinh: “Bệ hạ đã hạ tử lệnh cho các người phải không?”

Lưu Vinh sng ngưi, nhưngúS Du lirõ ràng: “Nếuthành phá, cácĩngưi đu schết hết, đúng:không?”

Lưu Vinhètrm mc khôngnói, nam tĩáo xanh lifm ming nói:“Nếu như đaokhông dùng vìɪĐi S ta,thà rng hu,cũng không thgi li.”

Chonên kiếp trưc,àtrong Phưng LăngõThành không cònmt ngưi sngĩsót.

Cho nên kiếptrưc, phn lnĩbên trong PhưngLăng Thành bđt sch.

S DuÎnhìn bn h,īđim tĩnh nói:“Các ngưi khôngÎnghĩ ti chuynɪđu hàng sao?Bc Đch lànhm ti mónđ trong tayĩcác ngưi, nếuÏnhư đu hàng,vi năng lcÏca các ngưis đưc trngjđãi BcĭĐch.”

“Ngài munĩđu hàng?!” LưuĨVinh kích đngáhét lên, sauđó nói tiếp:Vn ln khôngth, vn lnkhông th! Ngàiĭcó biết tatn bao nhiêufcông sc đĮxây Phưng LăngThành không? Ngưiĩn t nhưngài…

“Nếu chúngta đu hàng,ăĐi S sthế nào?”

NgưiЇáo xanh kiali vô cùngitrn tĩnh: “Hinļnay, B hh đ lm}mưu tính, tưngsĩ khp nơib ép phigi th đonchính tr đđi kháng. Quânkhông ra quân,thn không raèqun, Bc Đchich vi haimươi vn kïbinh, chưa đếnÎna năm đãchiếm mt nagiang sơn. Nếunhư Phưng Lăng:ta li mt,Đi S phi¸mt nưc thtÏsao?”

Ngưi áoЇxanh ngưc mtlên, trong ánhmt mơ hín cha kíchếđng: “Chúng tamai danh nátích đâymưi my năm,Ĭl nào làvì đ nhìnĭthy nưc mtùtrong tay chúngíta sao?”

“TaĨhiu ri.”

SDu gt đu,ľnàng lùi mtbưc, trin tayéáo, khom ngưi:Va ri Sm mo phm,hi vng Đi²nhân rng lòngîb qua. Haiîv đi nhânyên tâm… S°Du ngng đu,ìnghiêm túc nói:“S Du ttĩly thân hļthành này, thànhcòn ngưi còn…Nàng nói tngcâu tng ch[mt cách kiênđnh: “Thành mtưngưi mt.”

Phunhân yên tâm,Ĭchúng ta sdc toàn lcàtr giúp phuđnhân.” Lưu Vinhõvi vàng nói,đ S Duđng thng ngưidy. S Duĩquay đu nhìnìnam t áoxanh bên cnh:ò“Xin hi Đi¹nhân h gì?”°

“Hàn.” Đi phươngnhàn nht đáp:ê“Hàn Tú.”

SDu ngn ngưi,lp tc hi:}“Có phi quýèphu nhân hLý không?”

Ánhãmt đi phươngkh chp, gtđu.

Quý phu nhân…ī

Va ri taúđã thy.” Hàn]Tú bình tĩnhôđáp, ging nóiìmang theo chútjkhàn: “Bn đa}con ca tađu vào thành,ɪnàng không đây, đương nhiênlà đã khôngcòn.”

S Duìnht thi khôngbiết đáp thếõnào. Hàn Túếquay ngưi: “Sauákhi Bc Đch°chun b xong,ĭhn s nhanhchóng công thànhĩđt hai. Trươngátưng quân nóingài là chisoái trn chiếnnày, vy xinjngài hãy chunìb đi.”

Dtúli, Hàn Túbưc ra ngoài.ýLưu Vinh tiếnЇlên ging hoà:(Thưng ngày tínhtình ông tađcũng thế đy,mong ngài bqua.”

Không sao.”

S Du lcľđu: “Phin đinhân mang bngkim kê nhânòkhu và lươngíthc trong thànhđến cho ta,íta s boúngưi trong quâníđi kim kêÎnga. Hôm nayácó th chúng¸ta phi cckh th thànhîmt thi gian,thi đim cnĩthiết có th¸ly chiến mãlàm lương thc.”í

Có l khôngch là mtЇthi gian, màlà mt thigian rt dài.

SýDu không nóiĩnhiu.

Kiếp trưc Sĺlâm Dương ththành ba tháng.íHôm nay mcdù thế ccìkhông còn gingávy, nhưng rõràng đi viS gia vàɩV gia mànói, bây giĩđến cu PhưngơLăng Thành khôngphi là hànhđng sáng sut.

“CònĮna, ngun nưcòtrong thành tôđâu ti?”

Chuyn,này ngài yênįtâm.” Lưu Vinhgt đu: “Nưcca Phưng LăngЇThành đu lànưc mưa vàInưc ngm, conĬsông dưi chânnúi là chyĮt trên núixung.”

S Duđáp mt tiếng,ùcùng Lưu Vinhtìm hiu cácnơi mt lưt.âHàn Tú lik cho nàngvài phòng tuyếntrên Phong LăngìSơn.

Vi tư cáchìtrng đa quâns, Phong LăngSơn phòng thõcc tt. SɪDu dn binhmã đi làmquen hết các(công c phòngĩv ca PhongLăng Sơn cýđêm, không khiũthán phc: “Nhiuàvũ khí ttnhư vy, vìsao Hàn đinhân không báo)cho Quân bĩbiết?”

Chi phíísn xut quáfcao, biết cũngvô dng.”

HànùTú bình thnđáp: “Hơn naso vi BcìĐch, Đi Sɨvn am hiuáth thành, BcĐch tn côngınhiêu năm nhưvy cũng ch,là làm tinthôi.”

S Duìnhíu mày, nàngkhông khi cmêthy k l.°Nếu nói byílâu nay, đĨ Phưng LăngìThành chế toòra đu làInhng th chĨcó m ngoài,không th nhânľrng, Hoàng đếcòn xem trngĩPhưng Lăng Thànhànhư thế sao?

Rtcuc Bc Đch¹nhm ti cáigì mà đến?ļChc chn Bc{Đch biết trongìPhưng Lăng Thành°có gì đó.

Nhưng°Hàn Tú khôngìnói, S Dulin biết HànTú s không²nói cho nàng.Xét cho cùng,Ĩmc dù hinnay hai ngưicùng mt chiếnếtuyến, nhưng chungquy Hàn Túvn là ngưica Thun ĐcĬĐế.

C hai đucó lòng riêng.{Hàn Tú dn°S Du làmđquen hết phía¹sau núi PhưngıLăng, sau đóS Du mijli đi ng.

Cóđiu nàng ngđưc mt canhgi, Phong LăngãSơn bng vanglên tiếng kènÍlnh.

Bc Đch côngĩthành ln hai!

Lnnày song phươngíđu chun bsn sàng. SDu tr ngưicm kiếm laora khi phòng,dn theo VãnNguyt và TrưngNguyt chy thngxung núi.

Lưu Vinhđng trênùthành lâu quan,sát toàn bãthế cc. HànTú phíasau sp xếpch huy binhÍlính trong thànhíđiu khin cơơquan. S Duădn theo línhcanh gi tuyếnđu. Hàn Túúbn đt mưatên th nhtìtrưc, binh lính[Bc Đch quáđông, s cònsót xông lênli đi mtĪvi cm byth hai làèbãi đinh cùngõvi bi gairi sn, tiếnàtiếp v trưcĩna s đếntrưc Phong LăngàSơn, đi dinvi nhóm ngưijS Du.

Bn hly bao cátlp thành thànhlu, to mtîtưng thành đơngin, bo vĩhàng x thphía sau, sauđó nhóm ngưifS Du sxông lên, đánhgiáp lá cà.

Ngưituôn ra tngɨđt, bn thânĩS Du cũngkhông biết mìnhđã chém giết³bao lâu. Ttia nng đuìtiên bui smfchiếu ri, choİđến khi bóngđêm buông xung,èS Du vnluôn xông pha² tin tuyến,ıtiếng trng trnưkhông ngng ngh.Trên chiến trưng,nghe thy tiếngátrng trn thìĭđánh, nghe thytiếng kng thìùngng.

Không th lui,không th lui.

SDu chém giếtfđến thn tríļtê lit, ngưiìbên cnh tngĭđt thay đi,li tng đtxông lên.

Mt ngưilính gc xungùdưi chân nàng,}S Du quétìmt kiếm bclui quân đch,ïtúm ngưi kialui v, némra sau thànhlu cát. Mtđôi tay trngnõn đón lyngưi kia, SDu ngng đu,nhìn thy SCm mc yphc binh lính,ìmt nàng dínhômáu, thn sckiên ngh, gt(đu vi SĭDu ri đìly binh sĩ,nhanh chóng rútvi b ra²băng bó vếtthương cho ngưi°kia.

S Du chngây ngưi mtìlúc ri nhanhchóng tr litin tuyến.

Trưc mtêsinh t, khôngĪhi quá kh.

Phíatrên chiến trưng,òkhông k thithơn.

Bọn họ lấy bao cát lập thành thành luỹ, tạo một tường thành đơn giản, bảo vệ hàng xạ thủ phía sau, sau đó nhóm người Sở Du sẽ xông lên, đánh giáp lá cà.

Rõ ràng Bắc Địch muốn đánh một trận đánh nhanh thắng nhanh, bọn chúng người đông thế mạnh, còn nhóm người Sở Du lại đứng nơi hiểm yếu. Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đánh đến bất phân thắng bại. Bắc Địch tấn công dữ dội hai ngày hai đêm, nhưng vẫn không thể tiến về trước một tấc đất.

Dùi trống rất nặng, không hề giống với loại đàn mà Sở Cẩm từng gảy. Nàng đánh vào mặt trống rền vang, tướng sĩ vẫn còn trên tiền tuyến nghe theo tiếng trống đứng lên, đuổi theo Sở Du xông ra ngoài.

Cứ như thế, sĩ khí Bắc Địch giảm sút đi nhiều. Trước đêm thứ ba, cuối cùng Bắc Địch cũng dừng lại, tạm thời tu chỉnh. Sở Du giết đến nỗi trước mắt toàn màu đỏ, nàng cầm đao ngồi cách Bắc Địch không xa, nhìn chằm chằm đám lính như hổ rình mồi.

Mà lúc này, Sở Cẩm đang đứng trên tường thành băng bó vết thương cho một binh sĩ. Nàng đứng dậy, nhìn bóng dáng lục tục dẫn dắt người lao ra. Còn Hàn Tú đứng trên thành lâu, bên dưới mặt nạ màu trắng không nhìn ra cảm xúc.

Kiếm của nàng đã gãy từ lâu, trên chiến trường nhặt được cái gì thì cầm cái đó. Tóc buộc cao bằng dây, khinh giáp màu trắng bạc hiện ra lạnh lẽo trong đêm.

“Sao ngài biết?”

Lúc nàng nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bắc Địch, giống như dã thú và con mồi đang giằng co. Quân lính Bắc Địch không dám nhìn vào mắt nàng, nàng giết người quá hung ác, hôm nay binh lính Bắc Địch ai nhìn thấy nàng cũng đều sợ hãi.

Sở Du nhíu mày, nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nếu nói bấy lâu nay, đồ  Phượng Lăng Thành chế tạo ra đều là những thứ chỉ có mẽ ngoài, không thể nhân rộng, Hoàng đế còn xem trọng Phượng Lăng Thành như thế sao?

Không phải Bắc Địch lui, đây rõ ràng là chặn viện quân!

Lưu Vinh cầm bầu rượu tới giúp nàng tỉnh táo tinh thần, ngồi xuống bên cạnh nàng, vẻ mặt sầu não, nhỏ giọng nói: “Nếu tiếp tục đánh như thế sẽ không chịu nổi mất, binh lính đều mệt cả rồi.”

Bọn họ dàn trận hình mũi nhọn, đứng đầu trận là một thiếu niên, tay cầm trường thương, khí thế hừng hực, một đường đánh tan sóng triều của quân địch, sau lưng dẫn theo khinh kỵ binh, chạy băng băng về phía Phượng Lăng Thành.

“Ta biết.”

Sở Du liếm đôi môi khô nứt, uống một ngụm rượu.

“Ta hiểu rồi.”

“Ông đừng lo, nhiều lắm là ngày mai, bọn chúng sẽ lui binh.”

“Sao ngài biết?”

Lưu Vinh trầm mặc không nói, nam tử áo xanh lại mở miệng nói: “Nếu như đao không dùng vì Đại Sở ta, thà rằng huỷ, cũng không thể giữ lại.”

Lưu Vinh kinh ngạc, Sở Du trầm mặc chốc lát. Nàng lại uống một ngụm rượu, không nói gì.

Sao nàng lại không biết?

Chỉ thấy đằng xa có một đội nhân mã, bạch y ngân giáp, giương cao quân kỳ viết một chữ “Vệ” thật lớn.

Hôm nay Hoàng đế đang đợi Sở gia hoặc Vệ gia đến cứu nàng, chỉ cần Vệ Uẩn biết tình hình Phượng Lăng, bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ cách đến đây.

Phượng Lăng Thành và Hoa Kinh cách hai ngày đường. Nếu như Vệ Uẩn biết tin, nhẩm tính cũng sắp đến rồi.

Sở Du nhắm mắt, rượu kia có chút đắng.

Phượng Lăng Thành và Hoa Kinh cách hai ngày đường. Nếu như Vệ Uẩn biết tin, nhẩm tính cũng sắp đến rồi.

Cũng lúc này, quân Bắc Địch đột ngột hét lên! Sở Du mở choàng mắt, nhìn binh mã Bắc Địch lui binh như thuỷ triều.

Người áo xanh ngước mắt lên, trong ánh mắt mơ hồ ẩn chứa kích động: “Chúng ta mai danh ẩn tích ở đây mười mấy năm, lẽ nào là vì để nhìn thấy nước mất trong tay chúng ta sao?”

“Lui binh…”

Giọng nói Lưu Vinh run rẩy. Sở Du đứng dậy, không hề do dự, nhún mũi chân, nhanh chóng nhảy lên phía trên ngọn cây, nhìn về nơi xa.

Chỉ thấy đằng xa có một đội nhân mã, bạch y ngân giáp, giương cao quân kỳ viết một chữ “Vệ” thật lớn.

Bọn họ chạy về hướng Phượng Lăng, quân mã Bắc Địch ồ ạt đổ về phía họ.

Sở Du không nói nhiều.“Hàn.” Đối phương nhàn nhạt đáp: “Hàn Tú.”

Bọn họ dàn trận hình mũi nhọn, đứng đầu trận là một thiếu niên, tay cầm trường thương, khí thế hừng hực, một đường đánh tan sóng triều của quân địch, sau lưng dẫn theo khinh kỵ binh, chạy băng băng về phía Phượng Lăng Thành.

Hôm nay Hoàng đế đang đợi Sở gia hoặc Vệ gia đến cứu nàng, chỉ cần Vệ Uẩn biết tình hình Phượng Lăng, bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ cách đến đây.

Đằng sau bọn họ còn kéo theo cả truy binh, phía trước đều là quân địch, giống như thuyền nhỏ bị nước biển bao vây, lướt nhanh trên sóng.

Sở Du nhìn nơi xa, cơ thể run lên.

“Ta biết.”

Không phải Bắc Địch lui, đây rõ ràng là chặn viện quân!

Cho nên kiếp trước, trong Phượng Lăng Thành không còn một người sống sót.

Quân đội người đến không đông lắm, bọn họ có thể quay người rời đi, nhưng vẫn cố chấp chạy về phía Sở Du.

Ánh mắt Sở Du rơi xuống người dẫn đầu, chàng chạy càng ngày càng gần, ngăn cách thiên quân vạn mã, thậm chí Sở Du còn có thể thấy thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người nàng, nhướng mày bật cười.

“Chỉnh đốn binh lính…” Sở Du hét lên: “Chỉnh đốn binh lính tiếp ứng!”

Đằng sau bọn họ còn kéo theo cả truy binh, phía trước đều là quân địch, giống như thuyền nhỏ bị nước biển bao vây, lướt nhanh trên sóng.

“Phu nhân!”

Lưu Vinh sửng sốt: “Quá đông, chúng ta không cứu được.”

“Binh sĩ nào còn đứng lên được thì đứng lên!”

Sở Du cất tiếng: “Hôm nay viện quân đã đến, hãy theo ta đánh!”

Sở Du cất tiếng: “Hôm nay viện quân đã đến, hãy theo ta đánh!”

Sau khi hô to, Sở Du xung trận tiên phòng, xông ra ngoài trước nhất. Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt không hề suy nghĩ đã xông ra ngoài, sau đó liên tiếp có người đứng lên. Đánh suốt hai ngày như thế, rất nhiều người đã có thói quen đi theo sau lưng Sở Du.

Mà lúc này, Sở Cẩm đang đứng trên tường thành băng bó vết thương cho một binh sĩ. Nàng đứng dậy, nhìn bóng dáng lục tục dẫn dắt người lao ra. Còn Hàn Tú đứng trên thành lâu, bên dưới mặt nạ màu trắng không nhìn ra cảm xúc.

Bóng dáng kia dẫn người hoà vào trong quân, Hàn Tú vẫn bất động như cũ. Sở Cẩm cắn răng, đột ngột chạy về phía trống trận, nắm chặt dùi trống, bất ngờ đánh vang.

“Cô làm gì đấy!”

Tướng sĩ đứng bên cạnh sửng sốt kêu lên, muốn kéo Sở Cẩm lại. nhưng Hàn Tú bỗng giơ tay, điềm tĩnh nói: “Kệ cô ta.”

Sở Du gật đầu, nàng lùi một bước, triển tay áo, khom người: “Vừa rồi Sở mỗ mạo phạm, hi vọng Đại nhân rộng lòng bỏ qua. Hai vị đại nhân yên tâm…” Sở Du ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Sở Du tất lấy thân hộ thành này, thành còn người còn…” Nàng nói từng câu từng chữ một cách kiên định: “Thành mất người mất.”

Dùi trống rất nặng, không hề giống với loại đàn mà Sở Cẩm từng gảy. Nàng đánh vào mặt trống rền vang, tướng sĩ vẫn còn trên tiền tuyến nghe theo tiếng trống đứng lên, đuổi theo Sở Du xông ra ngoài.

Tiếng trống sục sôi vang vọng, chấn động đến lòng người cuộn trào nhiệt huyết. Quân đội Bắc Địch đánh hai ngày, đối mặt với đủ loại vũ khí kỳ dị của Phượng Lăng Thành cùng với đấu pháp liều mạng của binh lính, sĩ khí đã sớm bị mài mòn. Giờ phút này nghe thấy tiếng trống trận sau lưng vang lên, tiếng giết dậy trời, nhất thời không khỏi rối loạn trận cước.

Mà ở phía trước, quân Vệ Uẩn dẫn theo đều là lão luyện tinh nhuệ. Vì thế binh lính Bắc Địch đứng giữa Sở Du và Vệ Uẩn lập tức rối loạn, bắt đầu chạy tứ tán.

Một khi binh lính bắt đầu tháo chạy thì chẳng làm nên trò trống gì. Trong nháy mắt, Vệ Uẩn mất đi lực cản, chàng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy nữ tử phi ngựa chạy về phía chàng.

Sở Du liếm đôi môi khô nứt, uống một ngụm rượu.

Dù cho khuôn mặt nàng nhuộm máu, búi tóc hỗn độn, vẻ mặt vẫn sáng ngời rực rỡ, như ánh trăng trong đêm, ánh nắng sau mưa.

Nàng đột phá thiên quân vạn mã chạy về phía chàng. Một khắc kia, Vệ Uẩn bỗng cảm thấy, trời đất dường như đều mất đi màu sắc, tất cả đều trở nên tĩnh lặng. Nàng trở thành màu sắc rực rỡ nhất trần đời, móng ngựa giống như đang đạp vào lòng chàng, chấn động phát ra tiếng nổ kinh thiên.

Sở Du nhắm mắt, rượu kia có chút đắng.

Chàng vẫn luôn biết nàng xinh đẹp, nhưng ở trên chiến trường này, lần đầu tiên chàng biết được người này thật sự đẹp đến rúng động lòng người, độc nhất vô nhị!

 

 

4.8 19 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

218 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Mỹ Loan
Mỹ Loan
4 Năm Cách đây

Sở Cẩm trưởng thành rồi

Jeyy
Jeyy
4 Năm Cách đây

Từ chương trước là có cảm tình lại với Sở Cẩm rùi. Mong là tình chị em của Du với Cẩm lại thắm thiết như xưa

Tuệ Đan
Tuệ Đan
4 Năm Cách đây

tác giả xây dựng nhân vật hay thật, Sở Cẩm là một nhân vật được phát triển tính cách rất tốt và hợp lý

Phượng
Phượng
4 Năm Cách đây

Tất cả tại ông cẩu hoàng đế làm số phận bảo con người thay đổi

Như Huỳnh
Như Huỳnh
4 Năm Cách đây

Thật ko hiểu con người trong thời chiến lấy sức đâu mà chém giết ko ăn ko ngủ 2 3 ngày được????

Sundomm
Sundomm
4 Năm Cách đây

Huhu đoạn cuối cảm động quá, tim đau dã man kiểu hạnh phúc đoàn viên

Giangquan91
Giangquan91
3 Năm Cách đây

Mình thích cách tác giả viết quá trình từ thiện đến ác rồi lại thiện của Sở Cẩm

Vũ Thị Yến Nhi
Vũ Thị Yến Nhi
3 Năm Cách đây

Cho sở cẩm nghìn tình iu

218
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!