Chương 62 (2)
Thiên hạ quan trọng, người không quan trọng?
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Ngựa nàng và chàng lướt qua nhau, nàng chỉ bỏ lại một câu “Ta cản phía sau!”, rồi xông lên trước.
Vệ Uẩn mím môi, kiềm chế ý cười, mở đường cho đội ngũ của mình, nhắm thẳng về hướng Phong Lăng Sơn.
Quân đội Vệ Uẩn không nhiều, hành động lại rất nhanh, không bao lâu sau đã an toàn vào Phong Lăng Sơn. Cùng lúc này Sở Du đã dẫn người đánh một vòng trở về.
Binh lính Bắc Địch quá đông, người chạy trốn cùng với người truy đuổi lẫn lộn với nhau, đã sớm rối loạn từ lâu. Nếu như không phải hôm nay binh lực có thể sử dụng ở Phong Lăng Sơn chẳng còn bao nhiêu, thời khắc này là lúc truy kích tốt nhất.
Sở Du nhìn chiến trườngằcó chút tiếcữnuối, bỗng ngheỹthấy bên cạnhẹcó tiếng ngườiἴcười nói: “Đừngínhìn nữa, tẩuḽmà đuổi theoɨlà thành bánhồbao thịt đánhfchó, có điĺkhông về đấy.”ḷ
Sở Du quayậđầu, nhìn VệịUẩn đang mỉm²cười đứng bênẽcạnh nàng.
Dường nhưâchàng đã bắtÍđầu cười từỗkhoảnh khắc nhìníthấy Sở Du,ữdù không ngheéthấy. Sở Duỏbỗng nhận raổbản thân đãắhai ngày chưaâtắm, trên ngườiĭtoàn là mùièhôi của máu¹và mồ hôi‹trộn lẫn. CònĩVệ Uẩn lại‹sạch sẽ hơnựnhiều, chàng khôngĬđánh trực diện,[mặc dù trênỉngười dính máu,ốnhưng phát quan]không loạn, máuítrên mặt cũngãđã lau sạch,ἴtrông vẫn làữnam nhi tiêuḻsái như cũ.
Lầnịđầu tiên gặpưVệ Uẩn màặnhếch nhác nhưộvậy, Sở Duỡbất chợt sinhảra đôi chút)ngượng ngùng. Nàngọkhẽ ho mộtỗtiếng: “Tạm thờiấlên núi đã,ầta có vàiẽlời muốn nóiàvới đệ.”
“Ừ.”ĩ
Vệ Uẩn gậtÏđầu, xoay ngườiơđi lên núi¸với Sở Du.ỡLúc này Sở‹Du mới chúễý đến túiẻlớn túi nhỏởlương thực đặt{bên cạnh “thangḻgỗ” . Vẻἱmặt Lưu VinhÏhớn hở chỉìhuy người chuyểnỵđống lương thựcīlên thang gỗ.
SởịDu trợn trònẽmắt, quay đầu¸lại nhìn VệīUẩn: “Lương thựcỉnày từ đâuổmà có?”
“Đệẵcướp lương thảoİTô Tra.” VệìUẩn nói mộtìcách nhẹ nhàngjbâng quơ, nhưngêSở Du lại,biết sự nguyờhiểm trong đó.‹Nàng sửng sốtỷnhìn Vệ Uẩn,ùnghe chàng bìnhétĩnh nói: “Vììvậy Tô Traẽmới đuổi theoụđệ tới đây.ịĐệ thấy khôngĺcó chỗ trốnìnên dứt khoátữtrốn vào PhượngĪLăng.”
Nhất thờiửSở Du khôngổbiết nên mắng,hay không nên}mắng. Nhìn dángĩvẻ thờ ơ¸của thiếu niên,énàng nghẹn nửaịngày mới nói:į“Đệ cướp lươngùthảo của hắn]làm gì? Chẳngỉphải đệ đốtùđi là xongóà?!”
Vệ UẩnĨcúi đầu, khôngílên tiếng.
Tim Sở)Du thắt lại,]nàng cảm thấyIVệ Uẩn khôngỏđến nỗi khôngḹnghĩ tới chuyệnẻnày.
Nhưng Vệ Uẩnĩkhông có cáchừnào nói ra.
Chàng¹đã đến sớmḽmột ngày, theoõkế hoạch, nhânệsố chàng khôngỗđông, quả thậtỵđốt lương thảoịsẽ tốt hơn.ἳNhưng từ xaònhìn thấy SởἵDu bị baoúvây, từ xaÍnhìn thấy PhongễLăng Sơn vàừBắc Địch đổứmáu như vậy,Icuối cùng chàngịvẫn không thểịnhịn được.
Chàng muốn‹đến bên cạnhấSở Du, muốn[thủ thành cùngẵnàng. Chàng biếtậý đồ củaìHoàng đế chẳngẽqua chỉ làÎmuốn Vệ giaïkiềm hãm quânıchủ lực BắcửĐịch, để DiêuùDũng tấn côngíhậu phương BắcĮĐịch. Cuối cùngừDiêu Dũng lạiẻtới đánh BắcợĐịch, hoàn toànềchiến thắng.
Như thếÍvừa bảo vệḻđược giang sơn,ἴlại vừa đảmịbảo hoàng quyềnạkhông suy suyển.
Chẳngỏqua mọi thuaĺthiệt đều làắVệ gia gánh,ềcông lao đềuἱlà Diêu Dũngêchiếm. Hôm nay‹Hoàng đế nhốtíLiễu Tuyết Dương,ỉlại đẩy SởâDu đi tìmÎchết, có thểĮthấy hiện giờἲtrong lòng Hoàngẳđế, chàng vàữloạn thần tặcìtử chẳng khácἵgì nhau. Nếuỉđể Diêu Dũng²chiếm được công]đầu đánh luiÍBắc Địch, sauÎkhi cuộc chiếnἱkết thúc, eɩlà có lăngỉtrì chàng cũngįkhông đủ xảínỗi hận trongĨlòng Hoàng đế.
Nhưng°chàng vẫn cònỏquá thiếu niên.
Khôngồthể đứng ngoàiĭcuộc, không thểổtrơ mắt nhìniSở Du đơnĩđộc chém giếtìtrên chiến trường.ıChàng muốn kề,vài chiến đấuìcùng nàng, thậm]chí muốn chắnỉtrước người nàng,ivì nàng độiătrời đạp đấp,°vì nàng nớiõrộng biên cương,ĩmở mang bờĺcõi.
Vì thế chàngļdứt khoát cướpịlương thảo Tô²Tra, chạy đếnỡPhượng Lăng Thành.
Thủ³thành thì thủẩthành vậy.
Thật rađngẫm lại, nếuăcó thể chếtôbên cạnh Sở‹Du cũng chẳngắsao cả.
Nhưng chàngớkhông dám nóiἳnhững lời này.ịMấy ngày chinhụchiến liên tiếpựđã khiến đầuἴóc chàng têấliệt, thậm chí)chàng không thểínào suy xétổcái gọi làắchết bên cạnhÏnàng cũng chẳngísao cả làõcảm giác thếĩnào.
Chỉ là điịtheo bên cạnhỉSở Du, chàng{cảm thấy đáyĭlòng bình yênỉmột cõi.
SởủDu thấy chàngềkhông đáp, nghĩấdù sao chàngõvẫn còn niên³thiếu, sai lầm‹cũng là bìnhĨthường. Nàng cườiĩnói: “Không sao,õđệ mang theoìlương thảo đến(đây đã tốt³lắm rồi. Trướcἰtiên đi lênửthôi, chúng taìphải bàn bạcἴbước kế tiếp.”I
Vệ Uẩn gậtïđầu, đi lênổnúi với SởệDu.
Sở Du vừaểvào thành đãộnhìn thấy SởìCẩm đứng trướcếmặt nàng.
Trong mắtợSở Cẩm chấtưchứa lo lắng,ἳnhưng lại nghẹnịgiữa răng môi.
Sở¹Du đột nhiênínhớ tới ánhỉmắt kiên địnhừcủa cô nươngĮnày đón lấyἰbinh sĩ, bènĩmỉm cười: “AἲCẩm.”
“Tỷ tỷ…”ằSở Cẩm quanìsát nàng, lạiinói không raïlời nào. SởḹDu hiểu suyínghĩ của nàng,²gật đầu: “Tỷìvẫn ổn, muộiộđừng lo.”
“Vậyἱthì tốt.”
Sở²Cẩm thở phào.ếSở Du nhìnủvẻ mặt củaĮnàng, dịu dàngIbật cười: “AĩCẩm trưởng thànhἱrồi.”
Bản thânễnàng cũng đã¸trưởng thành.
Nàng phátĮhiện giờ phútīnày bản thânἱnhìn Sở Cẩm°đã có thểỡbình thản ungĪdung, thậm chíỡcó lúc cònḻmang theo sựἵtán thưởng. Nàngịbỗng nhận ra,ḻtrưởng thành đãiđến một cáchứlặng yên khôngổtiếng động.
Vệ Uẩnivẫn luôn imḽlặng nhìn nàng,ằánh mắt khôngἰhề dịch chuyểnàkhắc nào. Chàngíđi bên cạnhἳSở Du, nhìnựnàng vừa điẵvào nội thànhɪvừa hỏi thămẹdọc đường, sauἲđó dẫn chàngìtới nơi ởìcủa nàng.
Trường Nguyệt,và Vãn NguyệtЇđã chuẩn bịísẵn nước tắmẹrửa. Vì tiết°kiệm nguyên vậtỉliệu, Sở Duftắm bằng nướcľlạnh, nàng tẩyềrửa qua loaàrất nhanh. VệỗUẩn đợi ởɨbên ngoài, khôngíbao lâu sau,ỉchàng nhìn thấyịSở Du quấnĩáo choàng ngồiɪxuống bên cạnhửmình.
Lúc chiến đấu,ơăn uống cũng[vội vàng. Bâyɪgiờ cuối cùngầcũng có thểỡnghỉ ngơi, SởįDu và VệẻUẩn chậm rãiàdùng bữa, bắtịđầu trò chuyện.
SởỗDu kể qua°một lượt tinýtức của mìnhıcho Vệ Uẩn,ḷVệ Uẩn cũngïkể một lượtẳchuyện phát sinhỵtrong kinh choôSở Du. Sauĩkhi nói xong,ổSở Du nhíuýmày: “Đệ bảoạCố Sở Sinhịnói cho đệĩbiết? Tin tứcỉmà đệ cũng²không biết, làmásao hắn biếtïđược?”
Một cơnīlạnh lẽo quétЇqua lòng SởĩDu, nhưng doílâu rồi không[nghỉ ngơi, đầuìóc nàng cóïphần chậm chạp,ĩkhông nghĩ gìἰnhiều, nghe VệìUẩn đáp: “Hắnïbảo là Trưởngỡcông chúa nói.”ợ
Nếu như Trưởngìcông chúa biếtọthì không có¹gì lạ.
Sở Duịgật đầu, khôngìhỏi nhiều, ăn:cơm: “Vậy hắnẫđi thuyết phụcóbên kia đánhíThiên Thủ Quan,ḹbây giờ đệİbị vây ở³Phượng Lăng, đệìdự định làmἲgì?”
Vệ Uẩnđkhông lên tiếng,fchàng chậm chạpếđáp: “Đến lúcợđó, ca tẩu°hẳn sẽ tuỳịcơ ứng biến…”õ
Nghe câu nóiἷchẳng đâu rajđâu này, SởἲDu thở dài,²đặt chén xuống:³“Đừng nói kiểuĩtrẻ con thế,ỉđệ tìm cơḻhội dẫn theoảnhóm người, taýđưa đệ raЇkhỏi thành.”
Vệ Uẩn mím môi: “Tẩu có thể đưa đệ ra khỏi thành, sao không rời khỏi đây với đệ?”
Chàng tham lam sự dịu dàng này, muốn thời khắc này dừng lại thêm một chút.
“Đây là chuyện ta muốn nói.”
Khi Sở Du trở lại thì Vệ Uẩn đã đi rồi, nàng lấy làm lạ hỏi: “Người đâu?”
: Câu này mình không chắc, ai biết cứ comment, mình sẽ sửa.
Sở Du nhìn Vệ Uẩn: “Ta…”
Sở Lâm Dương và Sở Kiến Xương không biết cách biểu đạt tình cảm, cộng cả hai kiếp này, họ đều chưa từng biểu đạt sự quan tâm trực tiếp với nàng như vậy. Nàng biết Vệ Uẩn ỷ lại vào nàng, nàng đặt sự ỷ lại và săn sóc như vậy trong lòng, muốn hồi báo lại chàng nhiều hơn.
“Đệ mau đi ngủ đi.”
“Tạm thời tẩu đừng nói những chuyện này.”
Sở Du sững sờ, vội vàng bước tới, đập vào mắt là vẻ mặt khi ngủ của Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn cắt lời nàng: “Trước tiên tẩu ngủ một giấc, ngủ xong nghĩ xong rồi lại nói với đệ.”
Vệ Uẩn ngẩn ngơ, chàng đứng yên tại chỗ, không biết nên đi hay không.
Sở Du nghe vậy, cảm thấy lời nói này thật quá trẻ con, nhưng lại dâng lên luồng ấm áp.
Sở Du nghe thấy vậy, nàng nhìn thiếu niên mím chặt môi, có phần không biết làm sao. Hai người giằng co một hồi, rốt cuộc Vệ Uẩn mở miệng: “Tạm thời để đệ ở lại với tẩu một ngày đi.”
Chàng ngồi mãi đến khuya, cuối cùng ngả xuống đệm bồ đoàn mà ngủ. Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đều ngủ, những người khác không dám quấy rầy Vệ Uẩn, ngược lại còn cầm thảm đến, dọn bàn ăn, để Vệ Uẩn cứ ngủ trên đất như vậy.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng đến nay, đây chính là thời điểm chàng cảm thấy an tâm nhất trong những ngày qua.
Sở Du ngủ thẳng một giấc đến trời gần sáng. Lúc nàng mơ màng bước ra thì nhìn thấy Vệ Uẩn ngủ dưới đất.
Chàng tham lam sự dịu dàng này, muốn thời khắc này dừng lại thêm một chút.
Thị nữ tỏ vẻ lúng túng, Sở Du lập tức hiểu ra. Sau một trận đại chến, e là Lưu Vinh bận đến bù đầu, chắc cứ nghĩ loại chuyện nhỏ như an bài phòng khách sẽ do nàng làm.
Sở Du nghe vậy, cảm thấy lời nói này thật quá trẻ con, nhưng lòng lại dâng lên luồng ấm áp.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng đến nay, đây chính là thời điểm chàng cảm thấy an tâm nhất trong những ngày qua.Vệ Uẩn bất ngờ bật dậy, vạch chăn, vội vã ra khỏi phòng, hỏi thăm gian phòng Vệ Thu, chạy nhanh đến phòng hắn, chen chúc trên chiếc sập cứng ngắc.
Sở Lâm Dương và Sở Kiến Xương không biết cách biểu đạt tình cảm, cộng cả hai kiếp này, họ đều chưa từng biểu đạt sự quan tâm trực tiếp với nàng như vậy. Nàng biết Vệ Uẩn ỷ lại vào nàng, nàng đặt sự ỷ lại và săn sóc như vậy trong lòng, muốn hồi báo lại chàng nhiều hơn.
Chàng nằm trên giường, lập tức tỉnh ngủ.Lúc này sợ là phòng khách chẳng thể thu dọn ngay được.
Sở du không có cách nào từ chối lời thỉnh cầu như vậy, đành thở dài đáp: “Vậy đệ ăn cơm đã, rồi ngủ trước đi.”
(*)显得眼睛色彩对比极为鲜明: Câu này mình không chắc, ai biết cứ comment, mình sẽ sửa.
Sở Du ăn miếng cơm cuối cùng, đặt chén xuống, nàng ngáp một cái, đứng dậy: “Đệ ăn xong thì tự tìm chỗ nghỉ ngơi đi, ta đi ngủ trước.”
显得眼睛色彩对比极为鲜明
Dứt lời, Sở Du rẽ vào gian trong, lập tức ngả người xuống ngủ.
Sở Du nhìn Vệ Uẩn: “Ta…”Sở du không có cách nào từ chối lời thỉnh cầu như vậy, đành thở dài đáp: “Vậy đệ ăn cơm đã, rồi ngủ trước đi.”
Vệ Uẩn ngồi ở gian ngoài, từ tốn ăn cơm.
Vệ Uẩn cắt lời nàng: “Trước tiên tẩu ngủ một giấc, ngủ xong nghĩ xong rồi lại nói với đệ.”
Không biết tại sao, động tác ăn cơm của chàng trở nên vô cùng chậm chạp. Vệ uẩn ăn rất lâu, nghe thấy tiếng hô hấp bên trong chậm lại, chàng mới bỏ bát đũa xuống.
Chàng ngồi yên trong đại sảnh, lắng nghe nhịp thở của nàng, lại cảm thấy đây mới là nơi nghỉ ngơi tốt nhất.
Vệ Uẩn mím môi: “Tẩu có thể đưa đệ ra khỏi thành, sao không rời khỏi đây với đệ?”
Chàng ngồi mãi đến khuya, cuối cùng ngả xuống đệm bồ đoàn mà ngủ. Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đều ngủ, những người khác không dám quấy rầy Vệ Uẩn, ngược lại còn cầm thảm đến, dọn bàn ăn, để Vệ Uẩn cứ ngủ trên đất như vậy.
Sở Du ngủ thẳng một giấc đến trời gần sáng. Lúc nàng mơ màng bước ra thì nhìn thấy Vệ Uẩn ngủ dưới đất.
Sở Du nghệch ra, bảo người đi tìm, nhưng hạ nhân lại báo Vệ Uẩn đang nằm ngủ ở chỗ Vệ Thu.
Sở Du sững sờ, vội vàng bước tới, đập vào mắt là vẻ mặt khi ngủ của Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn nghe thấy giọng nàng, mơ màng mở mắt.
Vẻ mặt đan xen giữa đường nét thiếu niên và thanh niên, tuấn lãng lại mang chút ngây thơ. Lông mi chàng thật dài, lộ ra tương phản cực kỳ rõ nét với màu sắc con ngươi(*), dù cho không có màu sắc cũng khiến người khác cảm thấy vài phần phong lưu diễm lệ.
“Tạm thời tẩu đừng nói những chuyện này.”
Sở Du nghệch ra, bảo người đi tìm, nhưng hạ nhân lại báo Vệ Uẩn đang nằm ngủ ở chỗ Vệ Thu.Đầu óc Vệ Uẩn mờ mịt, Sở Du đứng dậy nói: “Đệ đừng chê, ngủ tạm đi đã, ta bảo người đi dọn phòng cho đệ.”(*)Sở Du nhìn Vệ Uẩn: “Ta…”显得眼睛色彩对比极为鲜明Vệ Uẩn bất ngờ bật dậy, vạch chăn, vội vã ra khỏi phòng, hỏi thăm gian phòng Vệ Thu, chạy nhanh đến phòng hắn, chen chúc trên chiếc sập cứng ngắc.: Câu này mình không chắc, ai biết cứ comment, mình sẽ sửa.
Sở Du ngẩn người, nhìn về phía hạ nhân: “Lưu đại nhân chưa sắp xếp sao?”
Vệ Uẩn sau này từng được đánh giá là mỹ mạo đệ nhất đương thời. Xưa nay Sở Du đều biết chàng đẹp, nhưng khoảnh khắc này mới bị sắc đẹp đó làm kinh sợ. Nàng ngơ ngẩn một lúc, nhịp tim bất giác tăng lên.
Chàng ngồi yên trong đại sảnh, lắng nghe nhịp thở của nàng, lại cảm thấy đây mới là nơi nghỉ ngơi tốt nhất.
Sở Du bị chấn kinh đến luống cuống, vội vàng lui một bước, rồi bỗng cảm thấy buồn cười. Không ngờ nàng lại bị dung mạo thiếu niên mười lăm tuổi làm chấn kinh. Sở Du ngồi xổm xuống, đẩy Vệ Uẩn một cái, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Thất?”
Vệ Uẩn ngồi ở gian ngoài, từ tốn ăn cơm.
Vệ Uẩn nghe thấy giọng nàng, mơ màng mở mắt.
Sở Du phất tay, thúc giục chàng đi nghỉ ngơi. Vệ Uẩn gật đầu, đi đến trước cửa, lại bỗng hỏi: “Tẩu tẩu, người có biết đệ ở đâu không?”
Hẳn chàng đã quá mệt mỏi. Nghĩ cũng đúng, với lộ trình giữa Hoa Kinh và Phượng Lăng Thành, thế mà ngày hôm qua chàng đã đến, chắc là không ngủ không nghỉ chạy đến đây. Vừa tới nơi đã cướp lương thảo, đánh thẳng đến nơi này, e rằng chàng ngủ còn ít hơn nàng.
Sở Du hơi đau lòng, nhìn Vệ Uẩn lắc đầu chống người thức dậy, chậm rãi nói: “Xin lỗi tẩu tẩu, hôm qua đệ mệt quá nên…”
“Đệ mau đi ngủ đi.”
“Đây là chuyện ta muốn nói.”
Sở Du phất tay, thúc giục chàng đi nghỉ ngơi. Vệ Uẩn gật đầu, đi đến trước cửa, lại bỗng hỏi: “Tẩu tẩu, người có biết đệ ở đâu không?”
Sở Du ngẩn người, nhìn về phía hạ nhân: “Lưu đại nhân chưa sắp xếp sao?”
Nhưng cuối cùng chàng vẫn nằm xuống chiếc giường kia, trên giường còn vương mùi hương của Sở Du, là mùi hoa lan trong trí nhớ chàng.
Thị nữ tỏ vẻ lúng túng, Sở Du lập tức hiểu ra. Sau một trận đại chến, e là Lưu Vinh bận đến bù đầu, chắc cứ nghĩ loại chuyện nhỏ như an bài phòng khách sẽ do nàng làm.
Nhóm thị nữ lắc đầu, chỉ đáp: “Tiểu Hầu gia đột ngột đứng dậy đi rồi.”
Lúc này sợ là phòng khách chẳng thể thu dọn ngay được.
Sở Du bất đắc dĩ, nhìn Vệ Uẩn xanh xao trước mặt, nàng phất tay: “Đệ tạm thời ngủ trong phòng ta đi.”
Vẻ mặt đan xen giữa đường nét thiếu niên và thanh niên, tuấn lãng lại mang chút ngây thơ. Lông mi chàng thật dài, lộ ra tương phản cực kỳ rõ nét với màu sắc con ngươi(*), dù cho không có màu sắc cũng khiến người khác cảm thấy vài phần phong lưu diễm lệ.
Đầu óc Vệ Uẩn mờ mịt, Sở Du đứng dậy nói: “Đệ đừng chê, ngủ tạm đi đã, ta bảo người đi dọn phòng cho đệ.”
Sở Du bất đắc dĩ, nhìn Vệ Uẩn xanh xao trước mặt, nàng phất tay: “Đệ tạm thời ngủ trong phòng ta đi.”
Vệ Uẩn ngẩn ngơ, chàng đứng yên tại chỗ, không biết nên đi hay không.
Nhưng cuối cùng chàng vẫn nằm xuống chiếc giường kia, trên giường còn vương mùi hương của Sở Du, là mùi hoa lan trong trí nhớ chàng.
Chàng nằm trên giường, lập tức tỉnh ngủ.
Vệ Uẩn bất ngờ bật dậy, vạch chăn, vội vã ra khỏi phòng, hỏi thăm gian phòng Vệ Thu, chạy nhanh đến phòng hắn, chen chúc trên chiếc sập cứng ngắc.
Sở Du hơi đau lòng, nhìn Vệ Uẩn lắc đầu chống người thức dậy, chậm rãi nói: “Xin lỗi tẩu tẩu, hôm qua đệ mệt quá nên…”
Khi Sở Du trở lại thì Vệ Uẩn đã đi rồi, nàng lấy làm lạ hỏi: “Người đâu?”
Sở Du ngẫm nghĩ, Vệ Uẩn này đúng là tuân thủ phép tắc còn hơn cả nàng.
Nhóm thị nữ lắc đầu, chỉ đáp: “Tiểu Hầu gia đột ngột đứng dậy đi rồi.”
Sở Du nghệch ra, bảo người đi tìm, nhưng hạ nhân lại báo Vệ Uẩn đang nằm ngủ ở chỗ Vệ Thu.
Sở Du ngẫm nghĩ, Vệ Uẩn này đúng là tuân thủ phép tắc còn hơn cả nàng.
Vệ uẩn hẵng còn chưa trưởng thành :))))))
Đố ai biết vì sao đang nằm trên giường của SD, VU lại đứng bật dậy chạy đi mất
Vệ Uẩn xấu hổ kìa. Dễ thương quá
Hahaah có vẻ tui nghĩ đúng
Tội VU quá đi! Vì lo lắng cho SD mà ko kịp ăn ngủ ngựa ko ngừng vó chạy đến với chị.
Có thể đặt pass nội dung nằm ở các chương k có pass đc k ạ? Tìm pass chuóng này nhiều khi quên mất pass chương cũ nên mất phương hướng quá T-T
Tình đến Tiểu thất ko kiềm chế đc rồi
Thi thoảng pass lại ở những chương có pass. =)))) lú luôn
K phải tiểu thất tuân thủ đâu, mà tại toàn mùi của sở du nên chạy thôi