Sơn Hà Chẩm – Chương 62 (2)

Chương 62 (2)

Thiên hạ quan trọng, người không quan trọng?

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Ngựa nàng và chàng lướt qua nhau, nàng chỉ bỏ lại một câu “Ta cản phía sau!”, rồi xông lên trước.

Vệ Uẩn mím môi, kiềm chế ý cười, mở đường cho đội ngũ của mình, nhắm thẳng về hướng Phong Lăng Sơn.

Quân đội Vệ Uẩn không nhiều, hành động lại rất nhanh, không bao lâu sau đã an toàn vào Phong Lăng Sơn. Cùng lúc này Sở Du đã dẫn người đánh một vòng trở về.

Binh lính Bắc Địch quá đông, người chạy trốn cùng với người truy đuổi lẫn lộn với nhau, đã sớm rối loạn từ lâu. Nếu như không phải hôm nay binh lực có thể sử dụng ở Phong Lăng Sơn chẳng còn bao nhiêu, thời khắc này là lúc truy kích tốt nhất.

S Du nhìn chiến trưngcó chút tiếcnui, bng nghethy bên cnhcó tiếng ngưicưi nói: “Đngínhìn na, tumà đui theoɨlà thành bánhbao tht đánhfchó, có điĺkhông v đy.”

S Du quayđu, nhìn VUn đang mm²cưi đng bêncnh nàng.

Dưng nhưâchàng đã btÍđu cưi tkhonh khc nhìníthy S Du,dù không ngheéthy. S Dubng nhn rabn thân đãhai ngày chưaâtm, trên ngưiĭtoàn là mùièhôi ca máu¹và m hôitrn ln. CònĩV Un lisch s hơnnhiu, chàng khôngĬđánh trc din,[mc dù trênngưi dính máu,nhưng phát quan]không lon, máuítrên mt cũngãđã lau sch,trông vn lànam nhi tiêusái như cũ.

Lnđu tiên gpưV Un mànhếch nhác nhưvy, S Dubt cht sinhra đôi chút)ngưng ngùng. Nàngkh ho mttiếng: “Tm thilên núi đã,ta có vàili mun nóiàvi đ.”

.”ĩ

V Un gtÏđu, xoay ngưiơđi lên núi¸vi S Du.Lúc này SDu mi chúý đến túiln túi nhlương thc đt{bên cnhthangg. Vmt Lưu VinhÏhn h chìhuy ngưi chuynđng lương thcīlên thang g.

SDu trn trònmt, quay đu¸li nhìn VīUn: “Lương thcnày t đâumà có?”

Đcưp lương thoİTô Tra.” VìUn nói mtìcách nh nhàngjbâng quơ, nhưngêS Du li,biết s nguyhim trong đó.Nàng sng stnhìn V Un,ùnghe chàng bìnhétĩnh nói: “Vììvy Tô Trami đui theođ ti đây.Đ thy khôngĺcó ch trnìnên dt khoáttrn vào PhưngĪLăng.”

Nht thiS Du khôngbiết nên mng,hay không nên}mng. Nhìn dángĩv th ơ¸ca thiếu niên,énàng nghn nangày mi nói:įĐ cưp lươngùtho ca hn]làm gì? Chngphi đ đtùđi là xongóà?!”

V UnĨcúi đu, khôngílên tiếng.

Tim S)Du tht li,]nàng cm thyIV Un khôngđến ni khôngnghĩ ti chuynnày.

Nhưng V Unĩkhông có cáchnào nói ra.

Chàng¹đã đến smmt ngày, theoõkế hoch, nhâns chàng khôngđông, qu thtđt lương thos tt hơn.Nhưng t xaònhìn thy SDu b baoúvây, t xaÍnhìn thy PhongLăng Sơn vàBc Đch đmáu như vy,Icui cùng chàngvn không thnhn đưc.

Chàng munđến bên cnhS Du, mun[th thành cùngnàng. Chàng biếtý đ caìHoàng đế chngqua ch làÎmun V giaïkim hãm quânıch lc BcĐch, đ DiêuùDũng tn côngíhu phương BcĮĐch. Cui cùngDiêu Dũng liti đánh BcĐch, hoàn toànchiến thng.

Như thếÍva bo vđưc giang sơn,li va đmbo hoàng quynkhông suy suyn.

Chngqua mi thuaĺthit đu làV gia gánh,công lao đulà Diêu Dũngêchiếm. Hôm nayHoàng đế nhtíLiu Tuyết Dương,li đy SâDu đi tìmÎchết, có thĮthy hin gitrong lòng Hoàngđế, chàng vàlon thn tcìt chng khácgì nhau. Nếuđ Diêu Dũng²chiếm đưc công]đu đánh luiÍBc Đch, sauÎkhi cuc chiếnkết thúc, eɩlà có lăngtrì chàng cũngįkhông đ xíni hn trongĨlòng Hoàng đế.

Nhưng°chàng vn cònquá thiếu niên.

Khôngth đng ngoàiĭcuc, không thtrơ mt nhìniS Du đơnĩđc chém giếtìtrên chiến trưng.ıChàng mun k,vài chiến đuìcùng nàng, thm]chí mun chntrưc ngưi nàng,ivì nàng điătri đp đp,°vì nàng niõrng biên cương,ĩm mang bĺcõi.

Vì thế chàngļdt khoát cưplương tho Tô²Tra, chy đếnPhưng Lăng Thành.

Th³thành thì ththành vy.

Tht rađngm li, nếuăcó th chếtôbên cnh SDu cũng chngsao c.

Nhưng chàngkhông dám nóinhng li này.My ngày chinhchiến liên tiếpđã khiến đuóc chàng têlit, thm chí)chàng không thínào suy xétcái gi làchết bên cnhÏnàng cũng chngísao c làõcm giác thếĩnào.

Ch là đitheo bên cnhS Du, chàng{cm thy đáyĭlòng bình yênmt cõi.

SDu thy chàngkhông đáp, nghĩdù sao chàngõvn còn niên³thiếu, sai lmcũng là bìnhĨthưng. Nàng cưiĩnói: “Không sao,õđ mang theoìlương tho đến(đây đã tt³lm ri. Trưctiên đi lênthôi, chúng taìphi bàn bcbưc kế tiếp.”I

V Un gtïđu, đi lênnúi vi SDu.

S Du vavào thành đãnhìn thy SìCm đng trưcếmt nàng.

Trong mtS Cm chtưcha lo lng,nhưng li nghngia răng môi.

S¹Du đt nhiênính ti ánhmt kiên đnhca cô nươngĮnày đón lybinh sĩ, bènĩmm cưi: “ACm.”

“T tS Cm quanìsát nàng, liinói không raïli nào. SDu hiu suyínghĩ ca nàng,²gt đu: “Tìvn n, muiđng lo.”

Vythì tt.”

S²Cm th phào.ếS Du nhìnv mt caĮnàng, du dàngIbt cưi: “AĩCm trưng thànhri.”

Bn thânnàng cũng đã¸trưng thành.

Nàng phátĮhin gi phútīnày bn thânnhìn S Cm°đã có thbình thn ungĪdung, thm chícó lúc cònmang theo stán thưng. Nàngbng nhn ra,trưng thành đãiđến mt cáchlng yên khôngtiếng đng.

V Univn luôn imlng nhìn nàng,ánh mt khôngh dch chuynàkhc nào. Chàngíđi bên cnhS Du, nhìnnàng va đivào ni thànhɪva hi thămdc đưng, sauđó dn chàngìti nơi ìca nàng.

Trưng Nguyt,và Vãn NguytЇđã chun bísn nưc tmra. Vì tiết°kim nguyên vtliu, S Duftm bng nưcľlnh, nàng tyra qua loaàrt nhanh. VUn đi ɨbên ngoài, khôngíbao lâu sau,chàng nhìn thyS Du qunĩáo choàng ngiɪxung bên cnhmình.

Lúc chiến đu,ơăn ung cũng[vi vàng. Bâyɪgi cui cùngcũng có thngh ngơi, SįDu và VUn chm rãiàdùng ba, btđu trò chuyn.

SDu k qua°mt lưt tinýtc ca mìnhıcho V Un,V Un cũngïk mt lưtchuyn phát sinhtrong kinh choôS Du. Sauĩkhi nói xong,S Du nhíuýmày: “Đ boC S Sinhnói cho đĩbiết? Tin tcmà đ cũng²không biết, làmásao hn biếtïđưc?”

Mt cơnīlnh lo quétЇqua lòng SĩDu, nhưng doílâu ri không[ngh ngơi, đuìóc nàng cóïphn chm chp,ĩkhông nghĩ gìnhiu, nghe VìUn đáp: “Hnïbo là Trưngcông chúa nói.”

Nếu như Trưngìcông chúa biếtthì không có¹gì l.

S Dugt đu, khôngìhi nhiu, ăn:cơm: “Vy hnđi thuyết phcóbên kia đánhíThiên Th Quan,bây gi đİb vây ³Phưng Lăng, đìd đnh làmgì?”

V Unđkhông lên tiếng,fchàng chm chpếđáp: “Đến lúcđó, ca tu°hn s tucơ ng biến…õ

Nghe câu nóichng đâu rajđâu này, SDu th dài,²đt chén xung:³Đng nói kiuĩtr con thế,đ tìm cơhi dn theonhóm ngưi, taýđưa đ raЇkhi thành.”

Vệ Uẩn mím môi: “Tẩu có thể đưa đệ ra khỏi thành, sao không rời khỏi đây với đệ?”

Chàng tham lam sự dịu dàng này, muốn thời khắc này dừng lại thêm một chút.

“Đây là chuyện ta muốn nói.”

Khi Sở Du trở lại thì Vệ Uẩn đã đi rồi, nàng lấy làm lạ hỏi: “Người đâu?”

: Câu này mình không chắc, ai biết cứ comment, mình sẽ sửa.

Sở Du nhìn Vệ Uẩn: “Ta…”

Sở Lâm Dương và Sở Kiến Xương không biết cách biểu đạt tình cảm, cộng cả hai kiếp này, họ đều chưa từng biểu đạt sự quan tâm trực tiếp với nàng như vậy. Nàng biết Vệ Uẩn ỷ lại vào nàng, nàng đặt sự ỷ lại và săn sóc như vậy trong lòng, muốn hồi báo lại chàng nhiều hơn.

“Đệ mau đi ngủ đi.”

“Tạm thời tẩu đừng nói những chuyện này.”

Sở Du sững sờ, vội vàng bước tới, đập vào mắt là vẻ mặt khi ngủ của Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn cắt lời nàng: “Trước tiên tẩu ngủ một giấc, ngủ xong nghĩ xong rồi lại nói với đệ.”

Vệ Uẩn ngẩn ngơ, chàng đứng yên tại chỗ, không biết nên đi hay không.

Sở Du nghe vậy, cảm thấy lời nói này thật quá trẻ con, nhưng lại dâng lên luồng ấm áp.

Sở Du nghe thấy vậy, nàng nhìn thiếu niên mím chặt môi, có phần không biết làm sao. Hai người giằng co một hồi, rốt cuộc Vệ Uẩn mở miệng: “Tạm thời để đệ ở lại với tẩu một ngày đi.”

Chàng ngồi mãi đến khuya, cuối cùng ngả xuống đệm bồ đoàn mà ngủ. Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đều ngủ, những người khác không dám quấy rầy Vệ Uẩn, ngược lại còn cầm thảm đến, dọn bàn ăn, để Vệ Uẩn cứ ngủ trên đất như vậy.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng đến nay, đây chính là thời điểm chàng cảm thấy an tâm nhất trong những ngày qua.

Sở Du ngủ thẳng một giấc đến trời gần sáng. Lúc nàng mơ màng bước ra thì nhìn thấy Vệ Uẩn ngủ dưới đất.

Chàng tham lam sự dịu dàng này, muốn thời khắc này dừng lại thêm một chút.

Thị nữ tỏ vẻ lúng túng, Sở Du lập tức hiểu ra. Sau một trận đại chến, e là Lưu Vinh bận đến bù đầu, chắc cứ nghĩ loại chuyện nhỏ như an bài phòng khách sẽ do nàng làm.

Sở Du nghe vậy, cảm thấy lời nói này thật quá trẻ con, nhưng lòng lại dâng lên luồng ấm áp.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng đến nay, đây chính là thời điểm chàng cảm thấy an tâm nhất trong những ngày qua.Vệ Uẩn bất ngờ bật dậy, vạch chăn, vội vã ra khỏi phòng, hỏi thăm gian phòng Vệ Thu, chạy nhanh đến phòng hắn, chen chúc trên chiếc sập cứng ngắc.

Sở Lâm Dương và Sở Kiến Xương không biết cách biểu đạt tình cảm, cộng cả hai kiếp này, họ đều chưa từng biểu đạt sự quan tâm trực tiếp với nàng như vậy. Nàng biết Vệ Uẩn ỷ lại vào nàng, nàng đặt sự ỷ lại và săn sóc như vậy trong lòng, muốn hồi báo lại chàng nhiều hơn.

Chàng nằm trên giường, lập tức tỉnh ngủ.Lúc này sợ là phòng khách chẳng thể thu dọn ngay được.

Sở du không có cách nào từ chối lời thỉnh cầu như vậy, đành thở dài đáp: “Vậy đệ ăn cơm đã, rồi ngủ trước đi.”

(*)显得眼睛色彩对比极为鲜明: Câu này mình không chắc, ai biết cứ comment, mình sẽ sửa.

Sở Du ăn miếng cơm cuối cùng, đặt chén xuống, nàng ngáp một cái, đứng dậy: “Đệ ăn xong thì tự tìm chỗ nghỉ ngơi đi, ta đi ngủ trước.”

显得眼睛色彩对比极为鲜明

Dứt lời, Sở Du rẽ vào gian trong, lập tức ngả người xuống ngủ.

Sở Du nhìn Vệ Uẩn: “Ta…”Sở du không có cách nào từ chối lời thỉnh cầu như vậy, đành thở dài đáp: “Vậy đệ ăn cơm đã, rồi ngủ trước đi.”

Vệ Uẩn ngồi ở gian ngoài, từ tốn ăn cơm.

Vệ Uẩn cắt lời nàng: “Trước tiên tẩu ngủ một giấc, ngủ xong nghĩ xong rồi lại nói với đệ.”

Không biết tại sao, động tác ăn cơm của chàng trở nên vô cùng chậm chạp. Vệ uẩn ăn rất lâu, nghe thấy tiếng hô hấp bên trong chậm lại, chàng mới bỏ bát đũa xuống.

Chàng ngồi yên trong đại sảnh, lắng nghe nhịp thở của nàng, lại cảm thấy đây mới là nơi nghỉ ngơi tốt nhất.

Vệ Uẩn mím môi: “Tẩu có thể đưa đệ ra khỏi thành, sao không rời khỏi đây với đệ?”

Chàng ngồi mãi đến khuya, cuối cùng ngả xuống đệm bồ đoàn mà ngủ. Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đều ngủ, những người khác không dám quấy rầy Vệ Uẩn, ngược lại còn cầm thảm đến, dọn bàn ăn, để Vệ Uẩn cứ ngủ trên đất như vậy.

Sở Du ngủ thẳng một giấc đến trời gần sáng. Lúc nàng mơ màng bước ra thì nhìn thấy Vệ Uẩn ngủ dưới đất.

Sở Du nghệch ra, bảo người đi tìm, nhưng hạ nhân lại báo Vệ Uẩn đang nằm ngủ ở chỗ Vệ Thu.

Sở Du sững sờ, vội vàng bước tới, đập vào mắt là vẻ mặt khi ngủ của Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn nghe thấy giọng nàng, mơ màng mở mắt.

Vẻ mặt đan xen giữa đường nét thiếu niên và thanh niên, tuấn lãng lại mang chút ngây thơ. Lông mi chàng thật dài, lộ ra tương phản cực kỳ rõ nét với màu sắc con ngươi(*), dù cho không có màu sắc cũng khiến người khác cảm thấy vài phần phong lưu diễm lệ.

“Tạm thời tẩu đừng nói những chuyện này.”

Sở Du nghệch ra, bảo người đi tìm, nhưng hạ nhân lại báo Vệ Uẩn đang nằm ngủ ở chỗ Vệ Thu.Đầu óc Vệ Uẩn mờ mịt, Sở Du đứng dậy nói: “Đệ đừng chê, ngủ tạm đi đã, ta bảo người đi dọn phòng cho đệ.”(*)Sở Du nhìn Vệ Uẩn: “Ta…”显得眼睛色彩对比极为鲜明Vệ Uẩn bất ngờ bật dậy, vạch chăn, vội vã ra khỏi phòng, hỏi thăm gian phòng Vệ Thu, chạy nhanh đến phòng hắn, chen chúc trên chiếc sập cứng ngắc.: Câu này mình không chắc, ai biết cứ comment, mình sẽ sửa.

Sở Du ngẩn người, nhìn về phía hạ nhân: “Lưu đại nhân chưa sắp xếp sao?”

Vệ Uẩn sau này từng được đánh giá là mỹ mạo đệ nhất đương thời. Xưa nay Sở Du đều biết chàng đẹp, nhưng khoảnh khắc này mới bị sắc đẹp đó làm kinh sợ. Nàng ngơ ngẩn một lúc, nhịp tim bất giác tăng lên.

Chàng ngồi yên trong đại sảnh, lắng nghe nhịp thở của nàng, lại cảm thấy đây mới là nơi nghỉ ngơi tốt nhất.

Sở Du bị chấn kinh đến luống cuống, vội vàng lui một bước, rồi bỗng cảm thấy buồn cười. Không ngờ nàng lại bị dung mạo thiếu niên mười lăm tuổi làm chấn kinh. Sở Du ngồi xổm xuống, đẩy Vệ Uẩn một cái, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Thất?”

Vệ Uẩn ngồi ở gian ngoài, từ tốn ăn cơm.

Vệ Uẩn nghe thấy giọng nàng, mơ màng mở mắt.

Sở Du phất tay, thúc giục chàng đi nghỉ ngơi. Vệ Uẩn gật đầu, đi đến trước cửa, lại bỗng hỏi: “Tẩu tẩu, người có biết đệ ở đâu không?”

Hẳn chàng đã quá mệt mỏi. Nghĩ cũng đúng, với lộ trình giữa Hoa Kinh và Phượng Lăng Thành, thế mà ngày hôm qua chàng đã đến, chắc là không ngủ không nghỉ chạy đến đây. Vừa tới nơi đã cướp lương thảo, đánh thẳng đến nơi này, e rằng chàng ngủ còn ít hơn  nàng.

Sở Du hơi đau lòng, nhìn Vệ Uẩn lắc đầu chống người thức dậy, chậm rãi nói: “Xin lỗi tẩu tẩu, hôm qua đệ mệt quá nên…”

“Đệ mau đi ngủ đi.”

“Đây là chuyện ta muốn nói.”

Sở Du phất tay, thúc giục chàng đi nghỉ ngơi. Vệ Uẩn gật đầu, đi đến trước cửa, lại bỗng hỏi: “Tẩu tẩu, người có biết đệ ở đâu không?”

Sở Du ngẩn người, nhìn về phía hạ nhân: “Lưu đại nhân chưa sắp xếp sao?”

Nhưng cuối cùng chàng vẫn nằm xuống chiếc giường kia, trên giường còn vương mùi hương của Sở Du, là mùi hoa lan trong trí nhớ chàng.

Thị nữ tỏ vẻ lúng túng, Sở Du lập tức hiểu ra. Sau một trận đại chến, e là Lưu Vinh bận đến bù đầu, chắc cứ nghĩ loại chuyện nhỏ như an bài phòng khách sẽ do nàng làm.

Nhóm thị nữ lắc đầu, chỉ đáp: “Tiểu Hầu gia đột ngột đứng dậy đi rồi.”

Lúc này sợ là phòng khách chẳng thể thu dọn ngay được.

Sở Du bất đắc dĩ, nhìn Vệ Uẩn xanh xao trước mặt, nàng phất tay: “Đệ tạm thời ngủ trong phòng ta đi.”

Vẻ mặt đan xen giữa đường nét thiếu niên và thanh niên, tuấn lãng lại mang chút ngây thơ. Lông mi chàng thật dài, lộ ra tương phản cực kỳ rõ nét với màu sắc con ngươi(*), dù cho không có màu sắc cũng khiến người khác cảm thấy vài phần phong lưu diễm lệ.

Đầu óc Vệ Uẩn mờ mịt, Sở Du đứng dậy nói: “Đệ đừng chê, ngủ tạm đi đã, ta bảo người đi dọn phòng cho đệ.”

Sở Du bất đắc dĩ, nhìn Vệ Uẩn xanh xao trước mặt, nàng phất tay: “Đệ tạm thời ngủ trong phòng ta đi.”

Vệ Uẩn ngẩn ngơ, chàng đứng yên tại chỗ, không biết nên đi hay không.

Nhưng cuối cùng chàng vẫn nằm xuống chiếc giường kia, trên giường còn vương mùi hương của Sở Du, là mùi hoa lan trong trí nhớ chàng.

Chàng nằm trên giường, lập tức tỉnh ngủ.

Vệ Uẩn bất ngờ bật dậy, vạch chăn, vội vã ra khỏi phòng, hỏi thăm gian phòng Vệ Thu, chạy nhanh đến phòng hắn, chen chúc trên chiếc sập cứng ngắc.

Sở Du hơi đau lòng, nhìn Vệ Uẩn lắc đầu chống người thức dậy, chậm rãi nói: “Xin lỗi tẩu tẩu, hôm qua đệ mệt quá nên…”

Khi Sở Du trở lại thì Vệ Uẩn đã đi rồi, nàng lấy làm lạ hỏi: “Người đâu?”

Sở Du ngẫm nghĩ, Vệ Uẩn này đúng là tuân thủ phép tắc còn hơn cả nàng.

Nhóm thị nữ lắc đầu, chỉ đáp: “Tiểu Hầu gia đột ngột đứng dậy đi rồi.”

Sở Du nghệch ra, bảo người đi tìm, nhưng hạ nhân lại báo Vệ Uẩn đang nằm ngủ ở chỗ Vệ Thu.

Sở Du ngẫm nghĩ, Vệ Uẩn này đúng là tuân thủ phép tắc còn hơn cả nàng.

 

 

5 20 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

209 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nga Đỗ
Nga Đỗ
4 Năm Cách đây

Vệ uẩn hẵng còn chưa trưởng thành :))))))

Huongluu
Huongluu
4 Năm Cách đây

Đố ai biết vì sao đang nằm trên giường của SD, VU lại đứng bật dậy chạy đi mất

Mỹ Loan
Mỹ Loan
4 Năm Cách đây

Vệ Uẩn xấu hổ kìa. Dễ thương quá

Phượng
Phượng
3 Năm Cách đây

Hahaah có vẻ tui nghĩ đúng

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

Tội VU quá đi! Vì lo lắng cho SD mà ko kịp ăn ngủ ngựa ko ngừng vó chạy đến với chị.

Diễm
Diễm
3 Năm Cách đây

Có thể đặt pass nội dung nằm ở các chương k có pass đc k ạ? Tìm pass chuóng này nhiều khi quên mất pass chương cũ nên mất phương hướng quá T-T

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Tình đến Tiểu thất ko kiềm chế đc rồi

Huế Ngô
Huế Ngô
3 Năm Cách đây

Thi thoảng pass lại ở những chương có pass. =)))) lú luôn

Huỳnh
Huỳnh
2 Năm Cách đây

K phải tiểu thất tuân thủ đâu, mà tại toàn mùi của sở du nên chạy thôi

209
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!