Sơn Hà Chẩm – Chương 62 (3)

Chương 62 (3)

Thiên hạ quan trọng, người không quan trọng?

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Đợi khi trời đã sáng hẳn, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng tỉnh.

Sở Du đang nghe Lưu Vinh báo cáo lại nhân số thương vong cùng số nguyên vật liệu còn lại, chưa đến một lát, Vệ Uẩn đã đến.

Sở Du mời chàng bước vào, sau khi Lưu Vinh báo cáo rõ ràng tình huống trong thành, nàng cười híp mặt nhìn Vệ Uẩn: “Ngày hôm qua không thể nói, hôm nay có thể thương nghị chuyện sau này với đệ được chưa?”

Ngủ một đêm, người cũng bình tĩnh lại nhiều. Vệ Uẩn gật đầu, đáp: “Ừm.”

“Ta nghĩ thế này.”

Th n bưng cháo vào,Iđt lên bàn.Hôm nay trongthành kim soátlương tho chtích, cháo nhãođã xem nhưxa x. SDu húp cháo,nói: “Chc chnđtrong Phưng LăngThành có gìɩđó mà TôìTra nht quyếtmun ly bngđưc, ln sauìhn công thànhĩt hn sļdc hết toànlc. Chúng tađlùi my bưc,hn thy chúngita thi lui,}chc chn sìliu mng tn°công v phíaĩta. Đ nhânìcơ hi nàyıdn binh mãĩri thành, trv Hoa Kinh.Đ đng nênâxut binh giúpíta, ta tơth nơi nàyɩkim hãm TôTra. Vi khnăng ca CS Sinh, nhtįđnh có ththuyết phc đưcBc Hoàng tnĪcông Thiên ThQuan, đến lúcđó áp lcbên ta sùgim đi rtánhiu. Đ cda theo kếɪhoch gc màĩtiến hành, bo¹v Thiên ThQuan, ép B,h chém DiêuDũng ri đếnèđây cu ta.”

V Un khônglên tiếng, chàng:r mt nhìnchén cháo. SīDu ngh ngơimt đêm, tinhļthn phn chn:Vn đ nghiêmtrng nht caãPhưng Lăng Thànhíchính là khôngđ lương tho,īđ mang lươngtho đến, chúngĩta còn cóĩchiến mã, dưisc trn thmt tháng. Đĩc yên tâm.”ì

V Un vn³lên tiếng, SDu do dòhi: “Đ còn[lo lng cáiègì? Đ cũngđã thy vũkhí phòng thca Phưng LăngThành ri đy…

Đ còn lo¹lng cái gì?”¹

V Un ngng(đu lên, yên[lng nhìn SìDu: “Tu nóixem đ cònlo lng cáiĩgì?”

S Duĩsng ngưi, linày nói quáãtrc tiếp, chodù ngưi trìđn như SàDu cũng nhnra có phnībt thưng.

Nhưng VUn ch nhìnĮchm chm nàng:“Tu mun trn)th Phưng Lăng,ĭtu có thàtrn th myngày? Ngưi trnÎth quá cht,Tô Tra sìlui binh, cho{nên ngưi phiĩnhưng b mtÎcách thích đáng.ĭTu nhưng b,quá nhiu, hnđánh chiếm thànhthì phi làmsao? Hơn natu gi chânľhn, đi BcĐch bi trnùtrên chiến trưng,Tô Tra tcìgin trút hếtcăm hn lênngưi tu. Đếnlúc đó, hndn sc côngĨthành, tu phiúx lý thếİnào?!”

“Tu munly hai vnnhân mã ngănôcn quân châlc Bc Đch,tu tưng TôTra ăn chay¸sao?!”

S Dunghe V Unphân tích, chngįl nàng khôngbiết điu chàng]nói?

Vy thì đĨcó th giiquyết thế nào?

SÎDu lng lngnhìn chàng: “TiuTht, nếu đ]trn th vita ti đây,ļmc đích caB h liníđt đưc. Michuyn đ làmđu tr thànhýgiá y choãDiêu Dũng. Đbo Tng ThếLan và caİca ta không)nghênh đch, không]phi là vìîsau khi ThiênTh Quan bàphá, đ sĬép Hoàng đếɪx lý DiêuïDũng, giao lin soái chođ sao? Nhưngbây gi đ đây, quânđi V giaĭ đây, Diêu{Dũng có thquang minh chínhìđi mà núpìphía sau cànīquét tàn binhBc Đch. Mt(khi chiến sùchm dt, chínhlà ngày chếtca đ, cũngílà ngày chếtca ta.”

Đđến đây đãílà không nên.đĐ còn mun li đây,Įchng l khôngphi là hànhĩđng theo cmtính? Đ cònđmun hay thiênÏh này hayơkhông?”

Vy tumun đ phiũlàm sao?!”

VóUn đt ngtïcao ging, ngngđu nhìn nàng.iChàng ging nhưĩcon thú nhb chc gin,ĩđ mt, vahung d liìtàn nhn: “Munĩđ nhìn tuõb vây ơđây, chết íđây sao?! Đkhông ti cuđthì còn aiti?

Thiên h quan,trng… V Unĩkhàn ging: “Ngưikhông quan trng?”İ

Li va phátïra, S DuÎngây ngưi. Mtítia k lhin lên, VUn ngonh đuđi, khàn gingÍnói: “Đ vàtu bo vįPhưng Lăng, điİDiêu Dũng đánhđến đây, chúngta b chy.”

Làm càn.”

SDu không nhnđưc cưi, nàngɪbiết V Unch nói ba,th dài nói:Trưc tiên miHàn Tú đếnđây, ta phiũlàm rõ rtcuc Phưng LăngôThành này cógì đáng giá,đ Tô Tratn công nhưõthế đã.”

DtЇli, S Dubo ngưi miếHàn Tú đến.

Lúc:Hàn Tú bưcɨvào, trên tayádt theo mtthiếu niên mưi¹tui. Hôm naynày, mc dùcu đã thayĬy phc nhưngĪS Du vnЇnhn ra đâyálà ngưi thiếuÏniên tng tranhĨchp vi nàng,che ch choèS Cm.

Thiếu niên:cung kính báikiến S Du,sau đó ngi(sang mt bên.íHàn Tú hànhl vi VïUn, sau đóhành l viiS Du rinói: “V điphu nhân gita đến đâykhông biết cóЇchuyn gì?”

“Taɨmun danh sáchítt c vũÏkhí trong thành.”

S Du trctiếp m ming:³“Ta mun biếtīrõ tt cĩvũ khí màİcác ngưi nghiênĬcu chế totrong thành. Tamun biết TôĨTra mun chiếmãthành trì này{đến mc đùnào?”

Hàn Túnghe nói thế,Ïnhp trà, gtđu đáp: “Phuĩnhân đi mtIlát, bui chiu{ta s đưađến đây.”

SDu đáp li,íli quay đuÏnhìn sang thiếuniên bên cnhHàn Tú: “Cubé tên gì?”î

Tho dân HànMn.”

Thiếu niênĨnghe S Du¸hi đến mình,bèn xoay ngưiđi din vi¹S Du, cung]kính đáp.

Trong mtS Du hinIlên ý cưi.đV Un quayáđu nhìn SýDu, ánh mtdng trên ngưiHàn mn mangïtheo vài phnólnh lo.

Đi HànTú và HànMn đi ra,ùV Un chmrãi hi: “Đphát hin hìnhínhư tu tuîrt có kiênnhn vi cu¸thiếu niên này.”

m.” S Duïcưi nói: “Taíthích thiếu niên,cm tht rtĺcó sc sng.”

Nói xong, SľDu nhn raľmình l li.¹Nàng ch miưmưi sáu tui,Ilàm sao cóth nói cáiĬgì mà sc)sng hay khôngicó sc sng?íNàng kh hoímt tiếng, vi[nói thêm: “Hơnna thiếu niênnày trông cũngđp.”

V Unkhông lên tiếng.đS Du đngjdy: “Ta điílàm vic khác,³đ kim trathương tích ngưiĩca đ dnếđến mt chútđi.”

Dt li,íS Du bưcúra ngoài. VUn bt chtct tiếng: “Nhưngcu ta chưađ đp.”

SDu ngn ngưi,Íquay đu li,nhìn V Unɨcng đ ngưi,ùmt nhìn thngphía trưc: “Đkhông cm thyéHàn Mn đp.”

Nghe vậy, Sở Du bật tiếng “phì” cười, khoé mắt cong cong: “Phải phải, Tiểu Thất chúng ta là đẹp nhất.”

Lời vừa dứt, Hàn Mẫn tiến vào.

Vệ Uẩn mím môi, không nói lời nào. Đợi sau khi nàng đi, Vệ Uẩn mới lộ ra vẻ mờ mịt.

Sở Du: Vậy Cố Sở Sinh đẹp ha.

Mặt Vệ Hạ hiện lên vẻ lúng túng. Vệ Uẩn quay đầu nhìn về phía Vệ Hạ, mím môi hỏi: “Vì sao ta lại như vậy?”

Vệ Hạ bước vào, kính cẩn hỏi: “Tiểu Hầu gia muốn đi kiểm tra tướng sĩ một lát không?”

Dứt lời, Hàn Mẫn lấy từ trong ngực ra một món đồ hình ống. Sở Du ngạc nhiên, Hàn Mẫn nói: “Đây là loại có uy lực nhỏ nhất, phu nhân hãy xem.”

Vệ Hạ bước vào, kính cẩn hỏi: “Tiểu Hầu gia muốn đi kiểm tra tướng sĩ một lát không?”

“Ừ.”

(*) Nhị cữu tử: Anh trai thứ hai của vợ

Vệ Uẩn đáp một tiếng, chậm rãi đứng dậy. Bước trên hành lang, Vệ Uẩn đột nhiên mở miệng gọi: “Vệ Hạ.”

“Ừ.”

“Vâng?”

Vệ Uẩn chẳng cần xem đã trực tiếp nói: “Chắc chắn Tô Tra là do Hoàng đế dẫn dụ tới. Ông ta tốn số tiền lớn để xây dựng Phong Lăng Sơn, sẽ không chắp tay nhường Phong Lăng Sơn cho Bắc Địch, đương nhiên ông ta đã hạ tử lệnh đối với Hàn Tú, một khi thành phá, Hàn Tú sẽ không sống sót.”

“Ta không thích tẩu tẩu khen thiếu niên khác.” Vẻ mặt chàng mờ mịt: “Có phải ta không đúng không?”

Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy trừ Đại cữu tử, Nhị cữu tử và phụ thân người ra, khắp thiên hạ này, đệ đẹp nhất!!!

Mặt Vệ Hạ hiện lên vẻ lúng túng. Vệ Uẩn quay đầu nhìn về phía Vệ Hạ, mím môi hỏi: “Vì sao ta lại như vậy?”

Vệ Uẩn: “Ừm… Đại cữu tử(*) thì còn được.

Vệ Hạ không đáp được, cũng không dám đáp, chỉ đành ho húng hắng, nói: “Tiểu Hầu gia, ngài đừng nghĩ nữa, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.”

Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy Hàn Mẫn không đẹp.

Vệ Uẩn kiểm tra lại nhân mã của mình. Chàng không hề giao tranh chính diện mà chỉ là chạy ngang qua chiến trường, binh mã hao tổn không quá nghiêm trọng . Nhưng bởi vì đông người, Vệ Uẩn lại kiểm tra cẩn thận nên đợi lúc làm xong thì đã về đêm.

Sở Du nhíu mày. Hàn Tú không chịu phối hợp, nàng không biết cách dùng bản thân kiềm hãm Tô Tra có áp dụng được không, và có thể áp dụng đến mức nào?

Vệ Uẩn trở lại phủ thì lập tức chạy tới phòng Sở Du. Vừa vào cửa, chàng đã nhìn thấy Sở Du ngồi lật quyển sổ Hàn Tú giao cho nàng buổi chiều.

Vệ Hạ không đáp được, cũng không dám đáp, chỉ đành ho húng hắng, nói: “Tiểu Hầu gia, ngài đừng nghĩ nữa, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.”

Nghe vậy, Sở Du bật tiếng “phì” cười, khoé mắt cong cong: “Phải phải, Tiểu Thất chúng ta là đẹp nhất.”

Sở Du cau mày, Vệ Uẩn lập tức biết nàng có nghi vấn, bước tới hỏi: “Tẩu tẩu nghi ngờ gì à?”

“Ừ.” Sở Du gật đầu, ném quyển sổ qua cho Vệ Uẩn, cau mày bảo: “Vũ khí trong quyển sổ Hàn Tú đưa ta đều là cải tiến vài món đồ chơi nho nhỏ, chưa nói đến chi phí ban đầu quá cao, chúng căn bản không thích hợp để phổ biến. Đệ nói xem mấy thứ này đáng giá để Tô Tra đánh sao?

“Rất rất nhiều, ta nghĩ đủ để ngài kiềm hãm quân chủ lực.”

“Ông ta không thể nào cho tẩu biết vũ khí then chốt.”

Vệ Uẩn chẳng cần xem đã trực tiếp nói: “Chắc chắn Tô Tra là do Hoàng đế dẫn dụ tới. Ông ta tốn số tiền lớn để xây dựng Phong Lăng Sơn, sẽ không chắp tay nhường Phong Lăng Sơn cho Bắc Địch, đương nhiên ông ta đã hạ tử lệnh đối với Hàn Tú, một khi thành phá, Hàn Tú sẽ không sống sót.”

Sở Du không dám khinh thường người thiếu niên trước mặt. Mặc dù đối phương chỉ mới có mười tuổi, nhưng lời nói lại hoàn toàn không có chút thấp thỏm sợ hãi nào, ngược lại còn bình tĩnh gật đầu: “Ta Biết.”

Hàn Mẫn nói một cách điềm tĩnh, trong mắt Sở Du toát lên lạnh lẽo: “Vậy hiện nay trong Phượng Lăng Thành có bao nhiêu?”

Vệ Uẩn trào phúng: “Một người nhận tử lệnh của Bệ hạ, sao có thể giao vũ khí quan trọng ra cho tẩu được? Mặc dù lúc này tẩu đang bảo vệ ông ta, nhưng chung quy cũng là Đại phu nhân Vệ gia. Đồ đến tay người chẳng khác gì đến tay đệ, sao ông có thể đưa cho tẩu được?”

Dứt lời, Hàn Mẫn đứng dậy, cầm một cây nến, bước ra đình viện. Sau khi cho mọi người lui xuống, cậu giơ ngọn nến lên, châm vào kíp nổ của món đồ kia, ném về hướng đình viện.Sở Du cau mày, Vệ Uẩn lập tức biết nàng có nghi vấn, bước tới hỏi: “Tẩu tẩu nghi ngờ gì à?”

Sở Du nhíu mày. Hàn Tú không chịu phối hợp, nàng không biết cách dùng bản thân kiềm hãm Tô Tra có áp dụng được không, và có thể áp dụng đến mức nào?

Hai người đang nói chuyện, chợt bên ngoài truyền đến tiếng một thiếu niên: “Vệ đại phu nhân có trong đó không?”

Nghe tiếng nói này, Sở Du và Vệ Uẩn đưa mắt nhìn nhau. Vệ Uẩn đứng dậy, trốn ra mặt sau tấm bình phong. Sở Du giơ tay lên nói: “Mời vào.”

Lời vừa dứt, Hàn Mẫn tiến vào.

Vệ Uẩn trào phúng: “Một người nhận tử lệnh của Bệ hạ, sao có thể giao vũ khí quan trọng ra cho tẩu được? Mặc dù lúc này tẩu đang bảo vệ ông ta, nhưng chung quy cũng là Đại phu nhân Vệ gia. Đồ đến tay người chẳng khác gì đến tay đệ, sao ông có thể đưa cho tẩu được?”

Cậu bước lên, đầu tiên kính cẩn hành lễ với Sở Du, sau đó nói: “Tiểu dân lén đến đây, không thể trì hoãn lâu. Nếu có gì thất lễ, hi vọng Đại phu nhân tha lỗi. Tối nay, ta đến tìm Đại phu nhân là muốn hỏi xem ngài có muốn biết sở dĩ Bắc Địch bao vây tấn công Phượng Lăng Thành là vì cái gì không.”

“Cậu biết?”

“Ông ta không thể nào cho tẩu biết vũ khí then chốt.”

Sở Du không dám khinh thường người thiếu niên trước mặt. Mặc dù đối phương chỉ mới có mười tuổi, nhưng lời nói lại hoàn toàn không có chút thấp thỏm sợ hãi nào, ngược lại còn bình tĩnh gật đầu: “Ta Biết.”

(*) Đại cữu: Anh trai lớn của vợVệ Uẩn mím môi, không nói lời nào. Đợi sau khi nàng đi, Vệ Uẩn mới lộ ra vẻ mờ mịt.

“Kiêu ngạo lớn nhất đời này của phụ thân ta là nghiên cứu chế tạo ra một thứ gọi là thuốc nổ.”

“Hôm nay phụ thân đã khống chế giá thành xuống cực thấp, hoàn toàn có thể sản xuất đại trà dùng trên chiến trường.”

Dứt lời, Hàn Mẫn lấy từ trong ngực ra một món đồ hình ống. Sở Du ngạc nhiên, Hàn Mẫn nói: “Đây là loại có uy lực nhỏ nhất, phu nhân hãy xem.”

Dứt lời, Hàn Mẫn đứng dậy, cầm một cây nến, bước ra đình viện. Sau khi cho mọi người lui xuống, cậu giơ ngọn nến lên, châm vào kíp nổ của món đồ kia, ném về hướng đình viện.

Một lát sau, đình viện ầm ầm rúng động, ánh lửa hừng hực, chỉ trong khoảnh khắc mà toàn bộ sân viện đã bị san thành bình địa.

“Kiêu ngạo lớn nhất đời này của phụ thân ta là nghiên cứu chế tạo ra một thứ gọi là thuốc nổ.”

Cậu bước lên, đầu tiên kính cẩn hành lễ với Sở Du, sau đó nói: “Tiểu dân lén đến đây, không thể trì hoãn lâu. Nếu có gì thất lễ, hi vọng Đại phu nhân tha lỗi. Tối nay, ta đến tìm Đại phu nhân là muốn hỏi xem ngài có muốn biết sở dĩ Bắc Địch bao vây tấn công Phượng Lăng Thành là vì cái gì không.”

Sở Du ngây ngốc nhìn món đồ kia, Hàn Mẫn xoay người bước tới: “Đây là phân lượng mà bọn họ thường dùng để điều phối thử nghiệm. Nếu dùng trên chiến trường thực tế, hẳn uy lực thuốc nổ còn lớn hơn gấp mấy lần hoặc mấy chục lần. Ta nghĩ hôm nay Bắc Địch đến đây chính là vì cái này.”

“Thứ này…” Rốt cuộc Sở Du cũng hiểu được chỗ đáng sợ của vũ khí này, cũng biết được giá trị của nó trên chiến trường: “Nếu như sản xuất số lượng lớn thì có đắt lắm không?”

Vệ Uẩn kiểm tra lại nhân mã của mình. Chàng không hề giao tranh chính diện mà chỉ là chạy ngang qua chiến trường, binh mã hao tổn không quá nghiêm trọng . Nhưng bởi vì đông người, Vệ Uẩn lại kiểm tra cẩn thận nên đợi lúc làm xong thì đã về đêm.Vệ Uẩn đáp một tiếng, chậm rãi đứng dậy. Bước trên hành lang, Vệ Uẩn đột nhiên mở miệng gọi: “Vệ Hạ.”

“Hôm nay phụ thân đã khống chế giá thành xuống cực thấp, hoàn toàn có thể sản xuất đại trà dùng trên chiến trường.”

Hàn Mẫn nói một cách điềm tĩnh, trong mắt Sở Du toát lên lạnh lẽo: “Vậy hiện nay trong Phượng Lăng Thành có bao nhiêu?”

Vở kịch nhỏ

“Ngài định dùng Phượng Lăng làm ngòi dẫn, kiềm hãm toàn bộ chiến trường phải không?”

“Ngài định dùng Phượng Lăng làm ngòi dẫn, kiềm hãm toàn bộ chiến trường phải không?”

“Ừ.” Sở Du gật đầu, ném quyển sổ qua cho Vệ Uẩn, cau mày bảo: “Vũ khí trong quyển sổ Hàn Tú đưa ta đều là cải tiến vài món đồ chơi nho nhỏ, chưa nói đến chi phí ban đầu quá cao, chúng căn bản không thích hợp để phổ biến. Đệ nói xem mấy thứ này đáng giá để Tô Tra đánh sao?

Vẻ mặt Hàn Mẫn dưới ánh lửa hết sức lãnh đạm, hoàn toàn không giống một đứa bé mười tuổi. Sở Du không lên tiếng, Hàn Mẫn chậm rãi bật cười.

“Rất rất nhiều, ta nghĩ đủ để ngài kiềm hãm quân chủ lực.”

Nghe tiếng nói này, Sở Du và Vệ Uẩn đưa mắt nhìn nhau. Vệ Uẩn đứng dậy, trốn ra mặt sau tấm bình phong. Sở Du giơ tay lên nói: “Mời vào.”

***

Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy Cố Sở Sinh cũng không đẹp.

(*) Nhị cữu tử: Anh trai thứ hai của vợ“Kiêu ngạo lớn nhất đời này của phụ thân ta là nghiên cứu chế tạo ra một thứ gọi là thuốc nổ.”Sở Du nhíu mày. Hàn Tú không chịu phối hợp, nàng không biết cách dùng bản thân kiềm hãm Tô Tra có áp dụng được không, và có thể áp dụng đến mức nào?【Vở kịch nhỏ】Vở kịch nhỏCậu bước lên, đầu tiên kính cẩn hành lễ với Sở Du, sau đó nói: “Tiểu dân lén đến đây, không thể trì hoãn lâu. Nếu có gì thất lễ, hi vọng Đại phu nhân tha lỗi. Tối nay, ta đến tìm Đại phu nhân là muốn hỏi xem ngài có muốn biết sở dĩ Bắc Địch bao vây tấn công Phượng Lăng Thành là vì cái gì không.”Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy trừ Đại cữu tử, Nhị cữu tử và phụ thân người ra, khắp thiên hạ này, đệ đẹp nhất!!!Hàn Mẫn nói một cách điềm tĩnh, trong mắt Sở Du toát lên lạnh lẽo: “Vậy hiện nay trong Phượng Lăng Thành có bao nhiêu?”

Sở Du ngây ngốc nhìn món đồ kia, Hàn Mẫn xoay người bước tới: “Đây là phân lượng mà bọn họ thường dùng để điều phối thử nghiệm. Nếu dùng trên chiến trường thực tế, hẳn uy lực thuốc nổ còn lớn hơn gấp mấy lần hoặc mấy chục lần. Ta nghĩ hôm nay Bắc Địch đến đây chính là vì cái này.”

Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy Hàn Mẫn không đẹp.

Sở Du: Vậy Cố Sở Sinh đẹp ha.

Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy Cố Sở Sinh cũng không đẹp.

【Vở kịch nhỏ】Sở Du: Vậy… Ca ta chắc đẹp nhỉ?

Sở Du: Vậy… Ca ta chắc đẹp nhỉ?

Vệ Uẩn: “Ừm… Đại cữu tử(*) thì còn được.

Sở Du cau mày, Vệ Uẩn lập tức biết nàng có nghi vấn, bước tới hỏi: “Tẩu tẩu nghi ngờ gì à?”(*) Đại cữu: Anh trai lớn của vợ

Sở Du: Đệ gọi huynh ấy là gì?!!

Một lát sau, đình viện ầm ầm rúng động, ánh lửa hừng hực, chỉ trong khoảnh khắc mà toàn bộ sân viện đã bị san thành bình địa.

Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy trừ Đại cữu tử, Nhị cữu tử và phụ thân người ra, khắp thiên hạ này, đệ đẹp nhất!!!

(*) Nhị cữu tử: Anh trai thứ hai của vợ

(*) Nhị cữu tử: Anh trai thứ hai của vợ

 

5 20 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

225 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Phượng
Phượng
4 Năm Cách đây

Đến cái trào rồi, Hàn Mẫn tuổi nhỏ nhưng chí không nhỏ

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

Hai cha con nhà họ Hàn 2 chí hướng.

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Tiểu thất ghen đáng iu thế

225
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!