Chương 62 (3)
Thiên hạ quan trọng, người không quan trọng?
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đợi khi trời đã sáng hẳn, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng tỉnh.
Sở Du đang nghe Lưu Vinh báo cáo lại nhân số thương vong cùng số nguyên vật liệu còn lại, chưa đến một lát, Vệ Uẩn đã đến.
Sở Du mời chàng bước vào, sau khi Lưu Vinh báo cáo rõ ràng tình huống trong thành, nàng cười híp mặt nhìn Vệ Uẩn: “Ngày hôm qua không thể nói, hôm nay có thể thương nghị chuyện sau này với đệ được chưa?”
Ngủ một đêm, người cũng bình tĩnh lại nhiều. Vệ Uẩn gật đầu, đáp: “Ừm.”
“Ta nghĩ thế này.”
Thị nữ bưng cháo vào,Iđặt lên bàn.ẹHôm nay trongấthành kiểm soátỹlương thảo chặtíchẽ, cháo nhãoằđã xem nhưựxa xỉ. SởấDu húp cháo,ỉnói: “Chắc chắnđtrong Phượng LăngἱThành có gìɩđó mà TôìTra nhất quyếtắmuốn lấy bằngẳđược, lần sauìhắn công thànhĩắt hẳn sẽļdốc hết toànỏlực. Chúng tađlùi mấy bước,ịhắn thấy chúngita thối lui,}chắc chắn sẽìliều mạng tấn°công về phíaĩta. Đệ nhânìcơ hội nàyıdẫn binh mãĩrời thành, trởἳvề Hoa Kinh.ểĐệ đừng nênâxuất binh giúpíta, ta tửơthủ nơi nàyɩkiềm hãm TôịTra. Với khảểnăng của CốἰSở Sinh, nhấtįđịnh có thểừthuyết phục đượcổBắc Hoàng tấnĪcông Thiên Thủ‹Quan, đến lúcḷđó áp lựcịbên ta sẽùgiảm đi rấtánhiều. Đệ cứừdựa theo kếɪhoạch gốc màĩtiến hành, bảo¹vệ Thiên ThủớQuan, ép Bệ,hạ chém DiêuἳDũng rồi đếnèđây cứu ta.”ἳ
Vệ Uẩn khôngἱlên tiếng, chàng:rủ mắt nhìnἶchén cháo. SởīDu nghỉ ngơiἵmột đêm, tinhļthần phấn chấn:ạ“Vấn đề nghiêmἰtrọng nhất củaãPhượng Lăng Thànhíchính là khôngỉđủ lương thảo,īđệ mang lươngỉthảo đến, chúngĩta còn cóĩchiến mã, dưisức trấn thủệmột tháng. Đệĩcứ yên tâm.”ì
Vệ Uẩn vẫn³lên tiếng, Sở‹Du do dựòhỏi: “Đệ còn[lo lắng cáiègì? Đệ cũngộđã thấy vũẫkhí phòng thủứcủa Phượng LăngẻThành rồi đấy…”ἳ
“Đệ còn lo¹lắng cái gì?”¹
Vệ Uẩn ngẩng(đầu lên, yên[lặng nhìn SởìDu: “Tẩu nóiợxem đệ cònịlo lắng cáiĩgì?”
Sở Duĩsững người, lờiỉnày nói quáãtrực tiếp, choằdù người trìỷđộn như SởàDu cũng nhậnổra có phầnībất thường.
Nhưng VệừUẩn chỉ nhìnĮchằm chằm nàng:ệ“Tẩu muốn trấn)thủ Phượng Lăng,ĭtẩu có thểàtrấn thủ mấyổngày? Người trấnÎthủ quá chặt,ớTô Tra sẽìlui binh, cho{nên người phảiĩnhượng bộ mộtÎcách thích đáng.ĭTẩu nhượng bộ,quá nhiều, hắnựđánh chiếm thànhẻthì phải làmịsao? Hơn nữaịtẩu giữ chânľhắn, đợi BắcἷĐịch bại trậnùtrên chiến trường,ỉTô Tra tứcìgiận trút hếtịcăm hận lênἴngười tẩu. Đếnắlúc đó, hắnẻdồn sức côngĨthành, tẩu phảiúxử lý thếİnào?!”
“Tẩu muốnἵlấy hai vạnἲnhân mã ngănôcản quân chủâlực Bắc Địch,ằtẩu tưởng TôỵTra ăn chay¸sao?!”
Sở Duềnghe Vệ Uẩnḽphân tích, chẳngįlẽ nàng khôngịbiết điều chàng]nói?
“Vậy thì đệĨcó thể giảiἵquyết thế nào?
SởÎDu lẳng lặngỹnhìn chàng: “TiểuỹThất, nếu đệ]trấn thủ vớiổta tại đây,ļmục đích củaởBệ hạ liềníđạt được. Mọiắchuyện đệ làmỷđều trở thànhýgiá y choãDiêu Dũng. Đệ‹bảo Tống ThếặLan và caİca ta không)nghênh địch, không]phải là vìîsau khi ThiênợThủ Quan bịàphá, đệ sẽĬép Hoàng đếɪxử lý DiêuïDũng, giao lạiểấn soái choẳđệ sao? Nhưngổbây giờ đệậở đây, quânḻđội Vệ giaĭở đây, Diêu{Dũng có thểịquang minh chínhìđại mà núpìphía sau cànīquét tàn binhởBắc Địch. Một(khi chiến sựùchấm dứt, chínhẳlà ngày chếtụcủa đệ, cũngílà ngày chếtḽcủa ta.”
“Đệỉđến đây đãílà không nên.đĐệ còn muốnỏở lại đây,Įchẳng lẽ khôngớphải là hànhĩđộng theo cảmḽtính? Đệ cònđmuốn hay thiênÏhạ này hayơkhông?”
“Vậy tẩuẩmuốn đệ phảiũlàm sao?!”
VệóUẩn đột ngộtïcao giọng, ngẩngẹđầu nhìn nàng.iChàng giống nhưĩcon thú nhỏἲbị chọc giận,ĩđỏ mắt, vừa‹hung dữ lạiìtàn nhẫn: “Muốnĩđệ nhìn tẩuõbị vây ởơđây, chết ởíđây sao?! Đệẹkhông tới cứuđthì còn aiḻtới?
“Thiên hạ quan,trọng…” Vệ Uẩnĩkhàn giọng: “Ngườiịkhông quan trọng?”İ
Lời vừa phátïra, Sở DuÎngây người. Mộtítia kỳ lạặhiện lên, VệἰUẩn ngoảnh đầu‹đi, khàn giọngÍnói: “Đệ vàồtẩu bảo vệįPhượng Lăng, đợiİDiêu Dũng đánhỉđến đây, chúngịta bỏ chạy.”ừ
“Làm càn.”
SởẫDu không nhịnỉđược cười, nàngɪbiết Vệ Uẩnỉchỉ nói bừa,ệthở dài nói:ệ“Trước tiên mờiịHàn Tú đếnỡđây, ta phảiũlàm rõ rốtịcuộc Phượng LăngôThành này cóềgì đáng giá,để Tô Traệtấn công nhưõthế đã.”
DứtЇlời, Sở Duảbảo người mờiếHàn Tú đến.
Lúc:Hàn Tú bướcɨvào, trên tayádắt theo mộtọthiếu niên mười¹tuổi. Hôm nayởnày, mặc dùầcậu đã thayĬy phục nhưngĪSở Du vẫnЇnhận ra đâyálà người thiếuÏniên từng tranhĨchấp với nàng,ỉche chở choèSở Cẩm.
Thiếu niên:cung kính báiổkiến Sở Du,ỡsau đó ngồi(sang một bên.íHàn Tú hànhἵlễ với VệïUẩn, sau đóảhành lễ vớiiSở Du rồiửnói: “Vệ đạiộphu nhân gọiịta đến đâyọkhông biết cóЇchuyện gì?”
“Taɨmuốn danh sáchítất cả vũÏkhí trong thành.”ắ
Sở Du trựcịtiếp mở miệng:³“Ta muốn biếtīrõ tất cảĩvũ khí màİcác người nghiênĬcứu chế tạoễtrong thành. Taἳmuốn biết TôĨTra muốn chiếmãthành trì này{đến mức độùnào?”
Hàn Túḽnghe nói thế,Ïnhấp trà, gậtἰđầu đáp: “Phuĩnhân đợi mộtIlát, buổi chiều{ta sẽ đưaỉđến đây.”
SởḹDu đáp lời,ílại quay đầuÏnhìn sang thiếuụniên bên cạnh‹Hàn Tú: “Cậuẩbé tên gì?”î
“Thảo dân HànạMẫn.”
Thiếu niênĨnghe Sở Du¸hỏi đến mình,ọbèn xoay ngườiἴđối diện với¹Sở Du, cung]kính đáp.
Trong mắtềSở Du hiệnIlên ý cười.đVệ Uẩn quayáđầu nhìn SởýDu, ánh mắtỳdừng trên ngườiḷHàn mẫn mangïtheo vài phầnólạnh lẽo.
Đợi HànẹTú và HànổMẫn đi ra,ùVệ Uẩn chậmầrãi hỏi: “Đệửphát hiện hìnhínhư tẩu tẩuîrất có kiênỹnhẫn với cậu¸thiếu niên này.”ủ
“Ừm.” Sở Duïcười nói: “Taíthích thiếu niên,ọcảm thất rấtĺcó sức sống.”ị
Nói xong, SởľDu nhận raľmình lỡ lời.¹Nàng chỉ mớiưmười sáu tuổi,Ilàm sao cóửthể nói cáiĬgì mà sức)sống hay khôngicó sức sống?íNàng khẽ hoímột tiếng, vội[nói thêm: “Hơnỉnữa thiếu niênἳnày trông cũngểđẹp.”
Vệ Uẩnỉkhông lên tiếng.đSở Du đứngjdậy: “Ta điílàm việc khác,³đệ kiểm traẳthương tích ngườiĩcủa đệ dẫnếđến một chútẳđi.”
Dứt lời,íSở Du bướcúra ngoài. VệẫUẩn bất chợtỉcất tiếng: “Nhưngỉcậu ta chưaỳđủ đẹp.”
SởỳDu ngẩn người,Íquay đầu lại,ớnhìn Vệ Uẩnɨcứng đờ người,ùmắt nhìn thẳngẽphía trước: “Đệữkhông cảm thấyéHàn Mẫn đẹp.”ể
Nghe vậy, Sở Du bật tiếng “phì” cười, khoé mắt cong cong: “Phải phải, Tiểu Thất chúng ta là đẹp nhất.”
Lời vừa dứt, Hàn Mẫn tiến vào.
Vệ Uẩn mím môi, không nói lời nào. Đợi sau khi nàng đi, Vệ Uẩn mới lộ ra vẻ mờ mịt.
Sở Du: Vậy Cố Sở Sinh đẹp ha.
Mặt Vệ Hạ hiện lên vẻ lúng túng. Vệ Uẩn quay đầu nhìn về phía Vệ Hạ, mím môi hỏi: “Vì sao ta lại như vậy?”
Vệ Hạ bước vào, kính cẩn hỏi: “Tiểu Hầu gia muốn đi kiểm tra tướng sĩ một lát không?”
Dứt lời, Hàn Mẫn lấy từ trong ngực ra một món đồ hình ống. Sở Du ngạc nhiên, Hàn Mẫn nói: “Đây là loại có uy lực nhỏ nhất, phu nhân hãy xem.”
Vệ Hạ bước vào, kính cẩn hỏi: “Tiểu Hầu gia muốn đi kiểm tra tướng sĩ một lát không?”
“Ừ.”
(*) Nhị cữu tử: Anh trai thứ hai của vợ
Vệ Uẩn đáp một tiếng, chậm rãi đứng dậy. Bước trên hành lang, Vệ Uẩn đột nhiên mở miệng gọi: “Vệ Hạ.”
“Ừ.”
“Vâng?”
Vệ Uẩn chẳng cần xem đã trực tiếp nói: “Chắc chắn Tô Tra là do Hoàng đế dẫn dụ tới. Ông ta tốn số tiền lớn để xây dựng Phong Lăng Sơn, sẽ không chắp tay nhường Phong Lăng Sơn cho Bắc Địch, đương nhiên ông ta đã hạ tử lệnh đối với Hàn Tú, một khi thành phá, Hàn Tú sẽ không sống sót.”
“Ta không thích tẩu tẩu khen thiếu niên khác.” Vẻ mặt chàng mờ mịt: “Có phải ta không đúng không?”
Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy trừ Đại cữu tử, Nhị cữu tử và phụ thân người ra, khắp thiên hạ này, đệ đẹp nhất!!!
Mặt Vệ Hạ hiện lên vẻ lúng túng. Vệ Uẩn quay đầu nhìn về phía Vệ Hạ, mím môi hỏi: “Vì sao ta lại như vậy?”
Vệ Uẩn: “Ừm… Đại cữu tử(*) thì còn được.
Vệ Hạ không đáp được, cũng không dám đáp, chỉ đành ho húng hắng, nói: “Tiểu Hầu gia, ngài đừng nghĩ nữa, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy Hàn Mẫn không đẹp.
Vệ Uẩn kiểm tra lại nhân mã của mình. Chàng không hề giao tranh chính diện mà chỉ là chạy ngang qua chiến trường, binh mã hao tổn không quá nghiêm trọng . Nhưng bởi vì đông người, Vệ Uẩn lại kiểm tra cẩn thận nên đợi lúc làm xong thì đã về đêm.
Sở Du nhíu mày. Hàn Tú không chịu phối hợp, nàng không biết cách dùng bản thân kiềm hãm Tô Tra có áp dụng được không, và có thể áp dụng đến mức nào?
Vệ Uẩn trở lại phủ thì lập tức chạy tới phòng Sở Du. Vừa vào cửa, chàng đã nhìn thấy Sở Du ngồi lật quyển sổ Hàn Tú giao cho nàng buổi chiều.
Vệ Hạ không đáp được, cũng không dám đáp, chỉ đành ho húng hắng, nói: “Tiểu Hầu gia, ngài đừng nghĩ nữa, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Nghe vậy, Sở Du bật tiếng “phì” cười, khoé mắt cong cong: “Phải phải, Tiểu Thất chúng ta là đẹp nhất.”
Sở Du cau mày, Vệ Uẩn lập tức biết nàng có nghi vấn, bước tới hỏi: “Tẩu tẩu nghi ngờ gì à?”
“Ừ.” Sở Du gật đầu, ném quyển sổ qua cho Vệ Uẩn, cau mày bảo: “Vũ khí trong quyển sổ Hàn Tú đưa ta đều là cải tiến vài món đồ chơi nho nhỏ, chưa nói đến chi phí ban đầu quá cao, chúng căn bản không thích hợp để phổ biến. Đệ nói xem mấy thứ này đáng giá để Tô Tra đánh sao?
“Rất rất nhiều, ta nghĩ đủ để ngài kiềm hãm quân chủ lực.”
“Ông ta không thể nào cho tẩu biết vũ khí then chốt.”
Vệ Uẩn chẳng cần xem đã trực tiếp nói: “Chắc chắn Tô Tra là do Hoàng đế dẫn dụ tới. Ông ta tốn số tiền lớn để xây dựng Phong Lăng Sơn, sẽ không chắp tay nhường Phong Lăng Sơn cho Bắc Địch, đương nhiên ông ta đã hạ tử lệnh đối với Hàn Tú, một khi thành phá, Hàn Tú sẽ không sống sót.”
Sở Du không dám khinh thường người thiếu niên trước mặt. Mặc dù đối phương chỉ mới có mười tuổi, nhưng lời nói lại hoàn toàn không có chút thấp thỏm sợ hãi nào, ngược lại còn bình tĩnh gật đầu: “Ta Biết.”
Hàn Mẫn nói một cách điềm tĩnh, trong mắt Sở Du toát lên lạnh lẽo: “Vậy hiện nay trong Phượng Lăng Thành có bao nhiêu?”
Vệ Uẩn trào phúng: “Một người nhận tử lệnh của Bệ hạ, sao có thể giao vũ khí quan trọng ra cho tẩu được? Mặc dù lúc này tẩu đang bảo vệ ông ta, nhưng chung quy cũng là Đại phu nhân Vệ gia. Đồ đến tay người chẳng khác gì đến tay đệ, sao ông có thể đưa cho tẩu được?”
Dứt lời, Hàn Mẫn đứng dậy, cầm một cây nến, bước ra đình viện. Sau khi cho mọi người lui xuống, cậu giơ ngọn nến lên, châm vào kíp nổ của món đồ kia, ném về hướng đình viện.Sở Du cau mày, Vệ Uẩn lập tức biết nàng có nghi vấn, bước tới hỏi: “Tẩu tẩu nghi ngờ gì à?”
Sở Du nhíu mày. Hàn Tú không chịu phối hợp, nàng không biết cách dùng bản thân kiềm hãm Tô Tra có áp dụng được không, và có thể áp dụng đến mức nào?
Hai người đang nói chuyện, chợt bên ngoài truyền đến tiếng một thiếu niên: “Vệ đại phu nhân có trong đó không?”
Nghe tiếng nói này, Sở Du và Vệ Uẩn đưa mắt nhìn nhau. Vệ Uẩn đứng dậy, trốn ra mặt sau tấm bình phong. Sở Du giơ tay lên nói: “Mời vào.”
Lời vừa dứt, Hàn Mẫn tiến vào.
Vệ Uẩn trào phúng: “Một người nhận tử lệnh của Bệ hạ, sao có thể giao vũ khí quan trọng ra cho tẩu được? Mặc dù lúc này tẩu đang bảo vệ ông ta, nhưng chung quy cũng là Đại phu nhân Vệ gia. Đồ đến tay người chẳng khác gì đến tay đệ, sao ông có thể đưa cho tẩu được?”
Cậu bước lên, đầu tiên kính cẩn hành lễ với Sở Du, sau đó nói: “Tiểu dân lén đến đây, không thể trì hoãn lâu. Nếu có gì thất lễ, hi vọng Đại phu nhân tha lỗi. Tối nay, ta đến tìm Đại phu nhân là muốn hỏi xem ngài có muốn biết sở dĩ Bắc Địch bao vây tấn công Phượng Lăng Thành là vì cái gì không.”
“Cậu biết?”
“Ông ta không thể nào cho tẩu biết vũ khí then chốt.”
Sở Du không dám khinh thường người thiếu niên trước mặt. Mặc dù đối phương chỉ mới có mười tuổi, nhưng lời nói lại hoàn toàn không có chút thấp thỏm sợ hãi nào, ngược lại còn bình tĩnh gật đầu: “Ta Biết.”
(*) Đại cữu: Anh trai lớn của vợVệ Uẩn mím môi, không nói lời nào. Đợi sau khi nàng đi, Vệ Uẩn mới lộ ra vẻ mờ mịt.
“Kiêu ngạo lớn nhất đời này của phụ thân ta là nghiên cứu chế tạo ra một thứ gọi là thuốc nổ.”
“Hôm nay phụ thân đã khống chế giá thành xuống cực thấp, hoàn toàn có thể sản xuất đại trà dùng trên chiến trường.”
Dứt lời, Hàn Mẫn lấy từ trong ngực ra một món đồ hình ống. Sở Du ngạc nhiên, Hàn Mẫn nói: “Đây là loại có uy lực nhỏ nhất, phu nhân hãy xem.”
Dứt lời, Hàn Mẫn đứng dậy, cầm một cây nến, bước ra đình viện. Sau khi cho mọi người lui xuống, cậu giơ ngọn nến lên, châm vào kíp nổ của món đồ kia, ném về hướng đình viện.
Một lát sau, đình viện ầm ầm rúng động, ánh lửa hừng hực, chỉ trong khoảnh khắc mà toàn bộ sân viện đã bị san thành bình địa.
“Kiêu ngạo lớn nhất đời này của phụ thân ta là nghiên cứu chế tạo ra một thứ gọi là thuốc nổ.”
Cậu bước lên, đầu tiên kính cẩn hành lễ với Sở Du, sau đó nói: “Tiểu dân lén đến đây, không thể trì hoãn lâu. Nếu có gì thất lễ, hi vọng Đại phu nhân tha lỗi. Tối nay, ta đến tìm Đại phu nhân là muốn hỏi xem ngài có muốn biết sở dĩ Bắc Địch bao vây tấn công Phượng Lăng Thành là vì cái gì không.”
Sở Du ngây ngốc nhìn món đồ kia, Hàn Mẫn xoay người bước tới: “Đây là phân lượng mà bọn họ thường dùng để điều phối thử nghiệm. Nếu dùng trên chiến trường thực tế, hẳn uy lực thuốc nổ còn lớn hơn gấp mấy lần hoặc mấy chục lần. Ta nghĩ hôm nay Bắc Địch đến đây chính là vì cái này.”
“Thứ này…” Rốt cuộc Sở Du cũng hiểu được chỗ đáng sợ của vũ khí này, cũng biết được giá trị của nó trên chiến trường: “Nếu như sản xuất số lượng lớn thì có đắt lắm không?”
Vệ Uẩn kiểm tra lại nhân mã của mình. Chàng không hề giao tranh chính diện mà chỉ là chạy ngang qua chiến trường, binh mã hao tổn không quá nghiêm trọng . Nhưng bởi vì đông người, Vệ Uẩn lại kiểm tra cẩn thận nên đợi lúc làm xong thì đã về đêm.Vệ Uẩn đáp một tiếng, chậm rãi đứng dậy. Bước trên hành lang, Vệ Uẩn đột nhiên mở miệng gọi: “Vệ Hạ.”
“Hôm nay phụ thân đã khống chế giá thành xuống cực thấp, hoàn toàn có thể sản xuất đại trà dùng trên chiến trường.”
Hàn Mẫn nói một cách điềm tĩnh, trong mắt Sở Du toát lên lạnh lẽo: “Vậy hiện nay trong Phượng Lăng Thành có bao nhiêu?”
Vở kịch nhỏ
“Ngài định dùng Phượng Lăng làm ngòi dẫn, kiềm hãm toàn bộ chiến trường phải không?”
“Ngài định dùng Phượng Lăng làm ngòi dẫn, kiềm hãm toàn bộ chiến trường phải không?”
“Ừ.” Sở Du gật đầu, ném quyển sổ qua cho Vệ Uẩn, cau mày bảo: “Vũ khí trong quyển sổ Hàn Tú đưa ta đều là cải tiến vài món đồ chơi nho nhỏ, chưa nói đến chi phí ban đầu quá cao, chúng căn bản không thích hợp để phổ biến. Đệ nói xem mấy thứ này đáng giá để Tô Tra đánh sao?
Vẻ mặt Hàn Mẫn dưới ánh lửa hết sức lãnh đạm, hoàn toàn không giống một đứa bé mười tuổi. Sở Du không lên tiếng, Hàn Mẫn chậm rãi bật cười.
“Rất rất nhiều, ta nghĩ đủ để ngài kiềm hãm quân chủ lực.”
Nghe tiếng nói này, Sở Du và Vệ Uẩn đưa mắt nhìn nhau. Vệ Uẩn đứng dậy, trốn ra mặt sau tấm bình phong. Sở Du giơ tay lên nói: “Mời vào.”
***
Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy Cố Sở Sinh cũng không đẹp.
(*) Nhị cữu tử: Anh trai thứ hai của vợ“Kiêu ngạo lớn nhất đời này của phụ thân ta là nghiên cứu chế tạo ra một thứ gọi là thuốc nổ.”【【Sở Du nhíu mày. Hàn Tú không chịu phối hợp, nàng không biết cách dùng bản thân kiềm hãm Tô Tra có áp dụng được không, và có thể áp dụng đến mức nào?【Vở kịch nhỏ】Vở kịch nhỏCậu bước lên, đầu tiên kính cẩn hành lễ với Sở Du, sau đó nói: “Tiểu dân lén đến đây, không thể trì hoãn lâu. Nếu có gì thất lễ, hi vọng Đại phu nhân tha lỗi. Tối nay, ta đến tìm Đại phu nhân là muốn hỏi xem ngài có muốn biết sở dĩ Bắc Địch bao vây tấn công Phượng Lăng Thành là vì cái gì không.”Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy trừ Đại cữu tử, Nhị cữu tử và phụ thân người ra, khắp thiên hạ này, đệ đẹp nhất!!!Hàn Mẫn nói một cách điềm tĩnh, trong mắt Sở Du toát lên lạnh lẽo: “Vậy hiện nay trong Phượng Lăng Thành có bao nhiêu?”】
Sở Du ngây ngốc nhìn món đồ kia, Hàn Mẫn xoay người bước tới: “Đây là phân lượng mà bọn họ thường dùng để điều phối thử nghiệm. Nếu dùng trên chiến trường thực tế, hẳn uy lực thuốc nổ còn lớn hơn gấp mấy lần hoặc mấy chục lần. Ta nghĩ hôm nay Bắc Địch đến đây chính là vì cái này.”
】
Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy Hàn Mẫn không đẹp.
Sở Du: Vậy Cố Sở Sinh đẹp ha.
Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy Cố Sở Sinh cũng không đẹp.
【Vở kịch nhỏ】【Sở Du: Vậy… Ca ta chắc đẹp nhỉ?
Sở Du: Vậy… Ca ta chắc đẹp nhỉ?
Vệ Uẩn: “Ừm… Đại cữu tử(*) thì còn được.
Sở Du cau mày, Vệ Uẩn lập tức biết nàng có nghi vấn, bước tới hỏi: “Tẩu tẩu nghi ngờ gì à?”(*) Đại cữu: Anh trai lớn của vợ
Sở Du: Đệ gọi huynh ấy là gì?!!
Một lát sau, đình viện ầm ầm rúng động, ánh lửa hừng hực, chỉ trong khoảnh khắc mà toàn bộ sân viện đã bị san thành bình địa.
Vệ Uẩn: Đệ cảm thấy trừ Đại cữu tử, Nhị cữu tử và phụ thân người ra, khắp thiên hạ này, đệ đẹp nhất!!!
(*) Nhị cữu tử: Anh trai thứ hai của vợ
(*) Nhị cữu tử: Anh trai thứ hai của vợ
Đến cái trào rồi, Hàn Mẫn tuổi nhỏ nhưng chí không nhỏ
Hai cha con nhà họ Hàn 2 chí hướng.
Tiểu thất ghen đáng iu thế