Chương 63 (1)
Rốt cuộc chàng cũng biết, hoá ra tình cảm như vậy là thích, gặp được người ấy chính là viên mãn
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
P/s (Zens Zens): Nghe nhạc trong lúc đọc nhé các bạn.
***
Hàn Mẫn nói như vậy, cuối cùng Sở Du cũng biết năm đó Phượng Lăng Thành đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Phượng Lăng Thành bị phá, Vệ Uẩn đến đó tiếp ứng. Trên thành lâu chỉ có một mình Sở Lâm Dương, nhưng lại giữ được thành trì, mà ngoài thành còn có dấu vết lửa cháy, có thể thấy năm đó năm nghìn người trong Phượng Lăng Thành đều dựa vào thuốc nổ để chống cự đến cùng. Mà xác chết trương phình khắp nơi hoàn toàn là vì nạn đói gây ra.
Sở dĩ Tô Tra bao vây Phượng Lăng ba tháng, đương nhiên cũng do Sở Lâm Dương có dụng ý cố tình kích động hắn. Không phải Sở Lâm Dương chạy không thoát, hắn có thể chạy, nhưng lại cam nguyện ở lại Phượng Lăng Thành để kiềm hãm chủ lực Bắc Địch.
Tô Tra phái chủ lựcátấn công mộtỗPhượng Lăng Thànhļchỉ có nămểnghìn người nhưngĮrất lâu cũngḻkhông công pháăđược, đương nhiênạphẫn nộ trongẳlòng. Giống nhưỉđánh bạc, càngỷthua càng muốnỳthắng, nhất làôkhi thấy rõịván tiếp theoơđã sắp thắngÎrồi.
Quyết định củaĩSở lâm Dươngɨcũng giống vớiἵnàng hôm nay,īnghĩ mọi cách,dụ Tô Traầở lại PhượngìLăng. Tô Traìvừa muốn rútổlui, sở lâmïdương bèn khiếnịhắn nảy sinhềảo giác sắpıthắng.
Nếu như nóiẳban đầu Tô}Tra đánh PhượngἶLăng Thành làìvì thuốc nổ,Їvậy về sauểđánh Phượng Lăngốhoàn toàn làữvì đã đánhḽmất lý trí.
Quânôchủ lực BắcềĐịch ở đây,ủcũng vì vậy:mà năm đóìVệ Uẩn raÍkhỏi thiên lao,ıdưới tình huốngỉkhông hề chuẩn}bị gì lại{có thể cànĩquét chiến trường,ɨcuối cùng bảoọvệ được ĐạiìSở.
Năm đó SởỗLâm Dương mộtẽmình thủ thành,ókhông phải làЇvì Sở Cẩm,fcũng không phảiàlà vì SởjDu. Hắn biếtırõ con đườngớphía trước làĩđịa ngục TuýLa, nhưng vẫnỷcầm đao đứngồlên, lấy thànhítrì năm nghìnđngười đổi lấyúĐại Sở thắngừlợi trên mặtặtrận chính vớiếtổn hại thấpúnhất!
Mà cuối cùng}hắn trấn giữựtại đó, cònòsống nhưng đóiýchết ở trong³thành.
Sở Du nhớịtới lúc tinọSở lâm Dươngìtử trận truyền,đến kiếp trước,ĭkhông kiềm đượcấmà siết chặtĬnắm đấm, nhiệtằhuyết cuộn tràoìtrong lồng ngực.{Đó là huynhựtrưởng nàng, làịnam nhi Sởểgia nàng!
Hôm nayựnàng ở đây,ỉnếu để nàngầlựa chọn, nàngḽcũng cảm thấyẹlựa chọn củaɨmình và SởĭLâm Dương hoànộtoàn không khácɩnhau.
Hơn nữa, lầnơnày này cóũlương thực vàīhai vạn chiếnữmã, sẽ khôngổxuất hiện nỗiậkhổ cạn kiệt}đạn lương giốngìnhư năm đó.
Nàngỗngẩng đầu nhìnĩvề phía HànīMẫn, nghiêm túcẽnói: “Đa tạ:Hàn công tử.ễCó điều phụįthân cậu vốnĩlà người củaĩBệ hạ, cậuềnói ra chuyện¹này không sợỉlúc trở vềḷbị phụ thânìtrách phạt sao?”¸
“Ta không về.”í
Hàn Mẫn điềmìtĩnh nói: “Tađmuốn ở lạiỏbên cạnh Cẩmũtỷ tỷ.”
SởịDu nghe thếầthì hơi trợnómắt: “Cậu muốnạở lại bênúcạnh A Cẩm?”î
“Nếu không phảiịvì an nguyīcủa Cẩm tỷἰtỷ…” Hàn Mẫnἲmím môi, khóĩchịu nói: “Ta:ở đây làmýcái gì?”
Sở]Du cười khẽ,]thở dài: “Được:rồi, cậu điỡtìm A Cẩmìđi. Nếu conἱbé đồng ý‹thu nhận cậu,[thì cứ thuứnhận đi.”
HànÎMẫn cung kínhỹhành lễ rồiắđứng dậy rời[đi. Sở DuĪnhìn bóng dángữrời đi củaõcậu, quay đầuịlại nói vớiḷVệ Uẩn ngồiìmột bên: “Đệἲcũng nghe rồiìđấy? Bây giờjyên tâm chưa?”ỉ
Vệ Uẩn khôngúlên tiếng, SởíDu thở dài:¸“Tiểu Thất, đệíxem bây giờótrong thành cóễnước có lương,ḽcòn có mấyįthứ đồ này,ắcộng thêm PhongỡLăng Sơn hiểmÍyếu, ta sẽ¹không sao đâu.”ỉ
“Một tháng không}sao…” Vệ Uẩnởngẩng đầu nhìn‹nàng: “Hai tháng,ļba tháng thìỳthế nào?”
SởîDu không lênìtiếng, Vệ Uẩnéđiềm tĩnh nói:ï“Nếu như TôỉTra chỉ thủầkhông công, nếuİnhư dưới sựòchỉ huy củađBắc Hoàng, đệủbị quấn lấy,ɩkhông có cáchụnào tới cứuằtẩu, người sẽỹmắc kẹt ởítrong này. Ngườiổđịnh xử lýẩthế nào?”
SởíDu trầm mặcãnhư cũ. VệľUẩn lạnh giọng:ỉ“Ở đây tẩuìcó hai vạnỉngười, cộng thêmũdân chúng quanĪviên trong thành,ònhững thứ lươngíthực và chiếnḹmã kia cóỉthể cầm cựĩđược bao lâu?ĩNếu như mộtɩtháng sau đệíkhông thể trởìlại, các ngườiỉăn cái gì?ỏĂn thịt người)sao?!”
Kiếp trướcịSở lâm DươngIbị vây khốnɩba tháng, VệἲUẩn bị tróiỗchân trên mặtôtrận chính. PhượngìLăng ba thángḻsau như thếềnào, Sở Duụbiết.
“Vậy một thángãsau…” Sở Duếngẩng đầu, nghiêmấtúc nhìn chàng:ó“Đệ hãy trởợlại đón ta.”{
Vệ Uẩn sữngàsờ, ánh mắtỡSở Du kiênİđịnh: “Bao lâuảđệ tới, taĬsẽ đợi bấyởlâu, đợi đếnĩkhi ta khôngệthể đợi. Nhưngĩnếu ta thậtýsự không thể(đợi được, dướiủtình huống taìgiữ chân Tô²Tra mà đệùcòn đánh khóỳkhăn như vậy,]chứng tỏ phíaĩđệ quả thậtẳrất gian nan.óVậy nếu taặkhông giữ TôɨTra, Đại Sở³tất bại.”
“NếuÍnhư có thểẩdùng ta đổiἵlấy mặt trậnĺchính chiến thắng³với tổn hạiìít nhất, đổiĩlấy hai nhàἳVệ Sở bìnhẫan, ta khôngἱcảm thấy thiệtịthòi.”
Giống nhưɩSở lâm Dươngịkiếp trước, lúcạquân thần tranhứđấu, trong ngoàiɩnguy nan, mỗiḻđại thế giaìđều nghĩ choộriêng mình, hắnīlại lấy mạngĩmình đánh đổiệthắng lợi cuốiỉcùng.
“Một quốc giaịcó kẻ xuἵnịnh thối nát,ĩcó kẻ tranhỉquyền đoạt lợi,ẻnhưng cũng phảiɨcó người chấpònhận y sinh,Ímới có thểẹduy trì đấtánước thịnh thế.ợNếu như bắtἷbuộc phải chọnìngười đó trong‹chúng ta…” SởếDu bình tĩnh,ɩngước mắt nhìníVệ Uẩn: “Nguyệníbắt đầu từ¹Sở Du.”
Nàngũnói hết sứcĮthản nhiên, giốngđnhư từ lâuộđã không cònèđể ý sốngîchết.
Cả cơ thểợVệ Uẩn đềuírun rẩy, chàngịgian nan đứngịdậy, chỉ tayốvề phía nàng,èkhàn giọng hỏi:Į“Người muốn hyẻsinh… Vậy ngườiẹcó nghĩ tới)đệ không?”
SởìDu sững sờ.ĬVệ Uẩn cao¸giọng hỏi: “Ngườiẫđi rồi, vậyɪđệ phải làmĩsao? Vệ gia¸phải làm sao?!”ị
Sao nàng cóóthể chết chứ?
Cảỷđời này, chàngḽđều muốn ởờbên cạnh nàng,ɨsao nàng cóịthể chết chứ?!
Trongĭlúc nói chuyện,ủVệ Thu vộiăvàng bước vào,ọsốt ruột nói:ỗ“Hầu gia, hướngĬTuyền châu thắpịPhong hoả đài!”đ
Sở Du vàἷVệ Uẩn quayỗphắt đầu lại,Ĩsau Tuyền Châuẫchính là ThiênìThủ Quan. Tuyền}Châu đã thắpýPhong hoả đài,ụtức là đãĨcách Thiên ThủựQuan không xa.
SởứDu đứng dậy,ộvội vàng nói:í“Lập tức chuẩnúbị, rạng sáng,Їta đưa đệjra khỏi thành.”ỷ
Trước bình minh,ẩchắc chắn đaẽsố binh línhỵtrong quân BắcẩĐịch vẫn cònÏsay ngủ, lúcỉđó đánh bấtÏngờ là anửtoàn nhất.
Nhưng khoảnhɪkhắc Sở DuÎtiến về phíaĩtrước, Vệ Uẩnỉchụp lấy cổợtay nàng, hungfdữ nói: “Tẩuủđi với đệ.”ậ
“Ta nói nhiềuẫnhư vậy màếđệ vẫn khôngἱhiểu sao?!”
SởĬDu tức giận,ácũng nhìn thẳngỏchàng, giận dữựquát: “Buông ra!”ẹ
“Đệ không buông!”İ
Vệ Uẩn caoăgiọng hét lên:ï“Thiên hạ này,)ai cũng có¹thể chết, ngườiĩkhông thể!”
“Tạiɩsao?”
Sở Duínhìn chàng chằm°chằm: “Tại saoíta không thể?³Ta do phụìthân nuôi lớn,Íphụ thân taòăn bổng lộc{triều đình, bổngộlộc triều đìnhựdo thu thuếỳbách tính màưcó. Ta doÎdân chúng nuôi(lớn, tại saoíta không thể?”ỉ
“Vệ Uẩn, đệἰmở mắt raănhìn xem…” SởîDu giơ ngónɪtay chỉ raịngoài: “Giữa thờiìchiến loạn, có¸người chết đói,ỉcó người chếtĨtrận, mạng ngườiìnhư cỏ rác.[Chỉ vì chúngỹta đưa raílựa chọn khácἳnhau mới có]khác biệt nhẹệtựa lông hồng,ļnặng tựa TháiịSơn. Nếu taЇchết có giá(trị, tại saoĩta không thể?”ậ
“Vậy người cóítừng nghĩ đếnĺđệ không?”
VệỷUẩn đỏ mắt:²“Người chết rồi,ἲngười có từngİnghĩ đến đệĭkhông?”
Sở Duờnhíu mày: “TiểuἲThất, thiên hạfnày không cóîbuổi tiệc nàoỉkhông tàn.”
VệỉUẩn sững sờ,ĩSở Du bìnhìtĩnh nói: “Khôngểai sẽ làmưbạn với đệìcả đời, phụỳmẫu đệ không(thể, ca caìđệ không thể,ócon cái đệĩkhông thể, taḽcàng không thể.ởNếu như đệỹmuốn hứa sinhıtử cùng liệmívới ai, ngoạiờtrừ thê tửɩđệ, không aiícó tư cáchỉđó, nhưng dùựlà thê tửìđệ cũng chưaịchắc sẽ làmửđược.”
Vệ Uẩnịthẫn thờ nhìnặnàng, Sở Duổthở dài: “Ta‹biết đệ ỷềlại vào ta,ẻnhưng Tiểu Thất,Idù sao taậcũng chỉ làủtẩu tử đệ.ôSinh tử củaĩta cũng khôngăcần chịu tráchânhiệm với đệ.”ἲ
Sinh tử củaľta cũng khôngàcần chịu tráchữnhiệm với đệ
Khôngôai sẽ làmọbạn với đệỉcả đời, trừàthê tử đệ,ổkhông ai cóĩtư cách đó.
Lờiừcủa Sở Du°giống như sấmừsét giữa đồngậbằng, nổ tungľtrong đầu VệộUẩn.
Chàng ngơ ngácầnhìn nàng, chỉắmới mấy ngàyắmà nàng đãïgầy đi rấtẵnhiều. Sắc mặtỳxanh xao, nhưngìsự kiên nghịýsáng trong kiaỹkhiến nàng tựaínhư một thanhứlợi kiếm đãЇrút khỏi vỏ,ḷmang theo ánhũsáng rực rỡ,âđẹp đến loáìmắt.
Sở Du nhìnỉVệ Uẩn ngẩnÏngơ, thở dài,ờkéo bàn tay²Vệ Uẩn đangígiữ nàng ra,Icăn dặn VệľHạ đang đứngằbên cạnh chậmâchạp không đến:ï“Ngươi thu dọnặhành lý choẵtiểu Hầu gia,ỉchuẩn bị xuấtọphát trước rạng‹sáng.”
Dứt lời,ọSở Du xoayángười rời đi.ứVệ Uẩn thẫnẩthờ đứng yênɪtại chỗ, nhìnĩbóng dáng SởĨDu bước trênậhành lang.
Hoa xuânÎPhượng Lăng đãĩchuẩn bị chớmếnở, nhú lên}đầu cành. Gióôxuân mang theoểchút ấm áp,ïnhẹ nhàng thổiỗcánh hoa rung)rinh.
Trước giờ nàngįđều như thế,Îthản nhiên đến,ầthản nhiên đi.ốBỗng nhiên VệỵUẩn phát hiệnỏtừ khi quenừnàng đến nay,ậcái chàng nhìnjnhiều nhất chính¸là bóng lưngìnàng. Nhưng dùổcho là bóngἴlưng nàng, chàngívẫn có thểĨsay mê nhưêthế.
Trong đầu chàngạhỗn loạn, bịĺVệ Hạ kéoằvề phòng mình.óVệ Hạ thuádọn hành lý,ịVệ Uẩn ngồiậquỳ trên đệmébồ đoàn, nhìnặánh nến nhảyìmúa.
Lần đầu tiênỷchàng đi sâuìvào lòng mình.ứTrước đây chàngờchưa bao giờịdám, nhưng hôm°nay chàng biếtíchàng không thểưkhông dám, chàngônhất định phảiốlàm rõ, phảiịbiết rõ.
Chàng muốnỉgì? Rốt cuộcẫchàng muốn làmĭgì.
Bấy lâu nay,{chàng vẫn luônídùng tính tìnhἵtrẻ con làmỷtấm màn che,²giấu đi tâmớtư của mình.ïChàng không dámủvạch trần, khôngḷdám nghĩ sâu.
Thếơnhưng hôm nay,ịchàng cần phảiẹnghĩ cho rõ.
Chỉḷcó thê tử{mới có tư(cách này.
Nhưng chàngỏlại muốn nàngỉbồi bạn cảỳđời.
Vệ Hạ đãĩthu dọn xongĩđồ đạc. Hắnồnhìn Vệ Uẩnḻxoã tóc, ngồiíquỳ trên đệmìbồ đoàn, đốiâmặt vách tường,ḷkhông nói tiếngĺnào.
Vệ Hạ muốnđnói gì đóốnhưng cuối cùngἳvẫn không nóiĬgì, thở dài,,lui xuống.
Trong phòngổchỉ còn lạiɪVệ Uẩn. Ánhἴmắt chàng dừngĩtrên ánh nến,İsuy nghĩ trởἰnên rõ ràngửrất nhiều.
Chàng nhớɪtới lần đầuềtiên nhìn thấy²Sở Du, thiếuinữ mặc giáắy đứng tựaĬbên hành lang,òngẩng đầu hàmầtiếu nhìn chàng.
Rồiìlại nhớ đếnặnữ tử mặcɩgiá y đứngftrên bình nguyênīngày thu, nóiịmuốn chờ chàngìvà phụ huynhìtrở về.
Năm đóïchàng nhìn, bấtỏquá chỉ thấyđđẹp đến kinhạngạc. Nhưng hômínay hồi tưởngõlại khoảnh khắc}ấy, chàng lạiủcó chút đauíđớn quẩn quanh.
Mongọngười nàng chờįchính là mình,ἴmuốn người nàngọchờ chính làểmình.
Về sau, ngàyèchàng đưa quanêtài phụ huynhîtrở về, nàngịmỉm cười đứngểđó, xung quanhìtiếng khóc vangêtrời, là nàngỉphá tan mâyạmù, vươn tay¸áp lên đỉnhỹđầu chàng, nóiĩmột câu ——ẫtrở về làátốt rồi.
Từ đóɪnàng đứng trongIthế giới củaìchàng, không hềἲrời đi.
Chàng choĮrằng đây làăỷ lại, tìnhậcảm này khôngêkhác gì tìnhùcảm chàng đốiỉvới mẫu thân,õđối với tỷ,tỷ. Nhưng choἳđến khi nàngỉchất vấn ——
Tạiịsao sinh tửồcủa nàng lạiàphải chịu tráchìnhiệm với chàng?
Ánhỹmắt Vệ Uẩnìphẳng lặng, vươnễtay cầm lấyíkiếm trong tay.
Thanhíkiếm này làôdo Vệ Quânìtặng chàng lúcìnhỏ.
Từ đó chàngīđã mang theoíbên mình. Khiẳcòn bé, kiếmĮquá dài, chàngàkhông cầm được.īĐợi khi trưởngằthành, thanh kiếmànày liền khôngĨrời nửa bước.
Kiếmỉđược chàng rútởkhỏi vỏ, trong‹bóng đêm hiệníra hàn quang,ịánh lên khuônἰmặt chàng.
Trong mộtổchớp mắt, chàngìcảm thấy bênỏtrong đó khôngjphải chàng.
Là VệìQuân.
Vệ Quân đang ở bên trong trường kiếm, lẳng lặng quan sát chàng. Hai huynh đệ cách biệt âm dương nhìn nhau. Vẻ mặt Vệ Quân điềm tĩnh, dường như đang chất vấn chàng ——
Nhưng giây phút nhận ra, chàng lại không kiềm được mà ôm chặt ngực, chậm chạp khom lưng.
Vệ Uẩn thì thầm.
Muốn nàng sao?
Trong lúc nàng nói, Vệ Uẩn chậm rãi đứng dậy. Ống tay áo rũ xuống theo động tác của chàng, Vệ Uẩn xoay người dưới ánh nến.Thay đổi lặng yên không một tiếng động, thậm chí bản thân chàng cũng chưa từng nhận ra. Từ khi nào phần nhận thức vốn nên đơn thuần là ỷ lại và kính trọng đã hóa thành ——
Vệ Uẩn, đệ muốn nàng sao?
Tẩu tử đệ, thê tử ta.
“Xin lỗi…”
Trở thành thê tử đệ, ở bên đệ cả đời. Từ đó về sau, trở thành người vì đệ mà chịu trách nhiệm sinh tử, gắn bó cùng đệ.
Vệ Uẩn, đệ muốn nàng sao?
“Người thủ thành cho tốt. Trong vòng một tháng, đệ nhất định bình định chiến loạn, đến đây đón người.”
Sai rồi thì phải quay đầu, sai rồi thì phải dừng cương trước bờ vực, sai rồi thì phải chôn chặt tình cảm này trong lòng, vùi lấp vào góc tối, dù cho chàng chết cũng không thể để bất kỳ ai nhận ra.
Trở thành thê tử đệ, ở bên đệ cả đời. Từ đó về sau, trở thành người vì đệ mà chịu trách nhiệm sinh tử, gắn bó cùng đệ.
Vệ Uẩn không lên tiếng. Chàng nhắm mắt, cảm thụ cảm giác người này ôm lấy chàng.
“Người yên tâm.” Chàng kiên định nói: “Người sẽ không chết.”
Từ nay về sau, nàng sẽ không chỉ để lại bóng lưng cho đệ. Nàng đi nơi nào cũng phải nhớ đến đệ, dù cho chết, cũng nên nói với đệ một câu xin lỗi.
Mà không phải nhẹ nhàng hờ hững báo cho đệ biết sinh tử của ta không liên quan tới đệ.
Sở Du đứng hình tại chỗ, chóp mũi quanh quẩn một mùi hương hoa lan.
Tay Vệ Uẩn run lên.
“Tiểu Thất, nàng đẹp không?”
Nàng mơ hồ hiểu chẳng qua lúc này Vệ Uẩn cảm thấy có lẽ lần gặp mặt này chính là ly biệt. Nàng buông bỏ những chuyện nam nữ khác biệt, nghe theo lòng mình, giơ tay ôm lấy chàng, lòng bàn tay vỗ về lưng chàng, dịu dàng dỗ dành: “Đệ đừng sợ, Tiểu Thất.”
Bóng dáng Vệ Quân và Sở Du điên cuồng luân phiên trong đầu chàng.
Ví như dù cho sống sót trở về, người cũng đã không như ban đầu.
“Tiểu Thất, nàng đẹp không?”
Hơi thở của chàng lướt qua bên tai nàng. Sở Du giống như con mèo bị người ta bắt được điểm yếu, trợn tròn mắt, nhưng không dám nhúc nhích.
“Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu!”
Muốn nàng sao?
“Huynh muốn cưới cho đệ một tẩu tẩu tính tình hoạt bát, giống ta không khỏi quá buồn chán.”
Lời còn chưa dứt, Vệ Uẩn bỗng dưng vươn tay kéo Sở Du vào lòng, ôm siết lấy nàng.
“Ta mơ một giấc mộng, cả nhà Vệ gia chỉ có đệ trở về.”
Tại sao có thể đi mơ ước người hoàn mỹ như Sở Du?
Cuối cùng chàng đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn.
“Sở phủ bảo vệ được nàng, Vệ Phủ ta không bảo vệ nổi sao? Kiêu căng một chút có hề gì?”
“Hả?”
Có lẽ cũng như tình cảm của người này, chỉ khi đến gần đáy lòng chàng mới có thể loáng thoáng thấy được một hai vết tích.
“Chưa bao giờ có người đối xử với ta tốt như vậy, ca ca đệ là người rất tốt.”
“Sở phủ bảo vệ được nàng, Vệ Phủ ta không bảo vệ nổi sao? Kiêu căng một chút có hề gì?”
“Tiểu Thất, hôm nay theo huynh đi đón tẩu tẩu đi.”
“Ta mơ một giấc mộng, cả nhà Vệ gia chỉ có đệ trở về.”
“Sở Du…”
Chàng run rẩy gọi tên nàng.
“Tiểu Thất, ca ca đệ đi rồi, còn có ta bên cạnh đệ.”
Có lẽ cả đời này, chàng cũng chỉ được nàng ôm ấp như vậy một lần.
Gần đây vóc dáng chàng cao lên rất nhanh, bây giờ đã hơn nàng nửa cái đầu. Hơi thở thiếu niên đột nhiên tràn vào chóp mũi khiến Sở Du hoảng hốt định lùi về sau theo bản năng.
…
Nhưng trước khi hành động, lý trí đã ép nàng dừng lại. Nếu như nàng lui thật, bầu không khí khó tránh càng thêm lúng túng.
Vệ Uẩn đau khổ nhắm mắt, đột ngột tra kiếm vào vỏ.
Chàng cắn môi dưới, run rẩy, nước mắt chực trạo trong vành mắt, đối diện vách tường, ôm kiếm phủ phục.
Nàng ở lại là vì Vệ Quân, nàng ở bên cũng là vì Vệ Quân.
Từ nay về sau, nàng sẽ không chỉ để lại bóng lưng cho đệ. Nàng đi nơi nào cũng phải nhớ đến đệ, dù cho chết, cũng nên nói với đệ một câu xin lỗi.
Từ khi nào biến chất? Từ khi nào động lòng.
Chàng biết nàng là vì Vệ Quân, chàng chăm sóc nàng cũng nên là vì Vệ Quân.
Thế nhưng vì sao tại khoảnh khắc ý thức được này, chàng lại nhận ra sự đau khổ đang kìm nén, ẩn giấu trong lòng kia.
Có những chuyện không nói ra, cũng không cần nói ra.
Từ khi nào biến chất? Từ khi nào động lòng.
Vệ Uẩn chầm chậm mở mắt, chậm rãi lại kiên định thẳng người lên nương theo tiếng nói của Sở Du. Sau đó, chàng đứng dậy, đặt kiếm sang một bên, nói với nàng: “Tẩu vào đi.”
Vệ Uẩn cắn chặt môi, nước mắt lăn xuống.
Tay Vệ Uẩn run lên.
Là từ khoảnh khắc nàng áp tay lên đầu chàng? Là từ khoảnh khắc nàng say rượu múa thương trước mặt chàng, dỗ dành chàng cười? Hay là buổi chiều nào đó, khoảnh khắc nàng ngẩng đầu cười với chàng trên hành lang kia?
Nàng dùng hương hoa lan, chàng cũng bảo người bên cạnh đổi thành hương cao hương hoa lan.
Tựa như trước mặt là Vệ Quân đang đứng, chàng trịnh trọng thành kính cất lên câu nói: “Đệ sai rồi.”
Nàng khen ngợi tư thái Cố Sở Sinh phong lưu, chàng cũng dần học theo dáng vẻ Cố Sở Sinh mặc hoa phục, đội ngọc quan.
Nàng khen ngợi tư thái Cố Sở Sinh phong lưu, chàng cũng dần học theo dáng vẻ Cố Sở Sinh mặc hoa phục, đội ngọc quan.…
Thay đổi lặng yên không một tiếng động, thậm chí bản thân chàng cũng chưa từng nhận ra. Từ khi nào phần nhận thức vốn nên đơn thuần là ỷ lại và kính trọng đã hóa thành ——
Chàng chầm chậm mở mắt trong đêm.
“Ta thích nàng…”
Trong phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, bên trong chỉ có một mình Vệ Uẩn. Chàng quay lưng về phía nàng, hoa y tay rộng màu trắng, tóc đen buông xoã, bóng lưng gầy gò ngạo nghễ. Nhìn từ bóng lưng, chàng đã ra dáng một thanh niên nam tử.
Vệ Uẩn thì thầm.
“Tiểu Thất.” Tiếng nói của Sở Du vọng từ bên ngoài vào, dường như nàng có hơi không biết làm sao, thở dài, chậm rãi nói: “Ra đi, chuẩn bị đi thôi.”
Chàng chầm chậm mở mắt trong đêm.
Vệ Quân đang ở bên trong trường kiếm, lẳng lặng quan sát chàng. Hai huynh đệ cách biệt âm dương nhìn nhau. Vẻ mặt Vệ Quân điềm tĩnh, dường như đang chất vấn chàng ——
Ví như lần này ra đi có lẽ sẽ âm dương cách biệt.
“Sở Du…”
Chàng run rẩy gọi tên nàng.
Mà không phải nhẹ nhàng hờ hững báo cho đệ biết sinh tử của ta không liên quan tới đệ.
Chàng thích nàng.
Sở Du ngây ngốc bị chàng ôm vào lòng, toàn thân cứng ngắc. Không biết tại sao, trái tim đập vừa chậm lại vừa mạnh.
Chưa có giây phút nào chàng nhận thức rõ ràng đến thế, thì ra tình cảm này lại có dáng vẻ như vậy.
Vệ Uẩn quỳ gối trên đất, kiềm chế cơ thể run rẩy từng chút một.
Nhưng giây phút nhận ra, chàng lại không kiềm được mà ôm chặt ngực, chậm chạp khom lưng.
Vệ Uẩn ôm nàng thật chặt, thật chặt, giống như cả đời chỉ có thể ôm lấy người này một lần như vậy.
“Xin lỗi…”
Xin lỗi, đại ca.
Tại sao có thể có tình cảm xấu xa như vậy?
Tại sao có thể đi mơ ước người hoàn mỹ như Sở Du?
Chàng cắn môi dưới, run rẩy, nước mắt chực trào trong vành mắt, đối diện vách tường, ôm kiếm phủ phục.
Đây là lần đầu tiên chàng ôm nàng, lồng ngực thiếu niên ấm áp nóng rực, tay áo rộng ôm trọn cả người nàng vào lòng. Sở Du có thể cảm giác được rõ ràng cơ bắp căng cứng của chàng, trái tim đập cực nhanh.
Chàng chết, nàng cũng sẽ không chết.
Tựa như trước mặt là Vệ Quân đang đứng, chàng trịnh trọng thành kính cất lên câu nói: “Đệ sai rồi.”
Sai rồi thì phải quay đầu, sai rồi thì phải dừng cương trước bờ vực, sai rồi thì phải chôn chặt tình cảm này trong lòng, vùi lấp vào góc tối, dù cho chàng chết cũng không thể để bất kỳ ai nhận ra.
Sở Du đứng bên ngoài, cúi đầu nói: “Mặc dù lúc nãy ta nói chuyện hơi nặng lời, nhưng đó đều là lời thật. Đệ không cần lo lắng quá, trong lòng ta tự hiểu rõ. Tô Tra là kẻ thông minh, không chừng hắn không bao vây ta mà đi tìm đệ…”
Vệ Uẩn đau khổ nhắm mắt, đột ngột tra kiếm vào vỏ.
Bên ngoài truyền đến tiếng binh lính đi qua đi lại, tiếp theo có người gõ cửa.
“Tiểu Thất.” Tiếng nói của Sở Du vọng từ bên ngoài vào, dường như nàng có hơi không biết làm sao, thở dài, chậm rãi nói: “Ra đi, chuẩn bị đi thôi.”
Gương mặt mỹ lệ phong lưu, nhưng thần sắc lại cương nghị như đao.
Vệ Uẩn quỳ gối trên đất, kiềm chế cơ thể run rẩy từng chút một.
Sở Du đứng bên ngoài, cúi đầu nói: “Mặc dù lúc nãy ta nói chuyện hơi nặng lời, nhưng đó đều là lời thật. Đệ không cần lo lắng quá, trong lòng ta tự hiểu rõ. Tô Tra là kẻ thông minh, không chừng hắn không bao vây ta mà đi tìm đệ…”
Chàng biết nàng là vì Vệ Quân, chàng chăm sóc nàng cũng nên là vì Vệ Quân.
Vệ Uẩn chầm chậm mở mắt, chậm rãi lại kiên định thẳng người lên nương theo tiếng nói của Sở Du. Sau đó, chàng đứng dậy, đặt kiếm sang một bên, nói với nàng: “Tẩu vào đi.”
“Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu!”Chàng im lặng nhìn nàng, trên mặt là sự trấn tĩnh lãnh đạm mà Sở Du chưa từng thấy. Chàng bước về phía nàng, mỗi bước đi đều cực kỳ chậm chạp, giống như bước trên mũi dao, nhưng vừa vững chắc lại vừa giản đơn.
Sở Du đứng ngoài nghe thấy giọng nói khàn khàn của Vệ Uẩn thì ngẩn người, cúi đầu đáp một tiếng rồi đẩy cửa bước vào.
Sau khi nàng vào, Vệ Uẩn liền nói: “Đóng cửa.”
Nghe vậy, Sở Du dần bình tĩnh lại.Sau khi nàng vào, Vệ Uẩn liền nói: “Đóng cửa.”
“Hả?”
Sở Du chần chờ, nhưng Vệ Hạ lại vô cùng nghe lời, lập tức đóng cửa lại.
Trong phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, bên trong chỉ có một mình Vệ Uẩn. Chàng quay lưng về phía nàng, hoa y tay rộng màu trắng, tóc đen buông xoã, bóng lưng gầy gò ngạo nghễ. Nhìn từ bóng lưng, chàng đã ra dáng một thanh niên nam tử.
Sở Du cảm thấy bầu không khí hơi bức bí, nàng không dám nhúc nhích, đứng ở cửa, cách đó không xa, cúi đầu nhận lỗi: “Đệ tạm thời đừng tìm ta tính sổ, ta xin lỗi đệ. Chờ sau này về Hoa Kinh, mọi chuyện…”
Nàng ở lại là vì Vệ Quân, nàng ở bên cũng là vì Vệ Quân.
Trong lúc nàng nói, Vệ Uẩn chậm rãi đứng dậy. Ống tay áo rũ xuống theo động tác của chàng, Vệ Uẩn xoay người dưới ánh nến.
Gương mặt mỹ lệ phong lưu, nhưng thần sắc lại cương nghị như đao.
“Tiểu Thất, hôm nay theo huynh đi đón tẩu tẩu đi.”
Chàng im lặng nhìn nàng, trên mặt là sự trấn tĩnh lãnh đạm mà Sở Du chưa từng thấy. Chàng bước về phía nàng, mỗi bước đi đều cực kỳ chậm chạp, giống như bước trên mũi dao, nhưng vừa vững chắc lại vừa giản đơn.
Cuối cùng chàng đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn.
Gần đây vóc dáng chàng cao lên rất nhanh, bây giờ đã hơn nàng nửa cái đầu. Hơi thở thiếu niên đột nhiên tràn vào chóp mũi khiến Sở Du hoảng hốt định lùi về sau theo bản năng.
Nhưng trước khi hành động, lý trí đã ép nàng dừng lại. Nếu như nàng lui thật, bầu không khí khó tránh càng thêm lúng túng.
Nàng chỉ đành nghiêng đầu, ngoảnh sang bên cạnh, xoa chóp mũi, nói: “Đệ cao lên không ít nhỉ…”
Lời còn chưa dứt, Vệ Uẩn bỗng dưng vươn tay kéo Sở Du vào lòng, ôm siết lấy nàng.
Đây là lần đầu tiên chàng ôm nàng, lồng ngực thiếu niên ấm áp nóng rực, tay áo rộng ôm trọn cả người nàng vào lòng. Sở Du có thể cảm giác được rõ ràng cơ bắp căng cứng của chàng, trái tim đập cực nhanh.
Sở Du đứng hình tại chỗ, chóp mũi quanh quẩn một mùi hương hoa lan.
Là từ khoảnh khắc nàng áp tay lên đầu chàng? Là từ khoảnh khắc nàng say rượu múa thương trước mặt chàng, dỗ dành chàng cười? Hay là buổi chiều nào đó, khoảnh khắc nàng ngẩng đầu cười với chàng trên hành lang kia?
Lúc này Sở Du mới nhận ra túi hương Vệ Uẩn dùng vẫn luôn giống với nàng, chẳng qua phân lượng chàng dùng rất ít, rất nhẹ. Hôm nay đến gần, nàng mới có thể ngửi thấy được.
Có lẽ cũng như tình cảm của người này, chỉ khi đến gần đáy lòng chàng mới có thể loáng thoáng thấy được một hai vết tích.
Sở Du ngây ngốc bị chàng ôm vào lòng, toàn thân cứng ngắc. Không biết tại sao, trái tim đập vừa chậm lại vừa mạnh.
“Người thủ thành cho tốt. Trong vòng một tháng, đệ nhất định bình định chiến loạn, đến đây đón người.”
Vệ Uẩn khàn giọng mở miệng, thanh âm kia đã mang theo sự trong trẻo của thanh niên, khiến tim người nghe đập thình thịch.
Hơi thở của chàng lướt qua bên tai nàng. Sở Du giống như con mèo bị người ta bắt được điểm yếu, trợn tròn mắt, nhưng không dám nhúc nhích.
Vệ Uẩn ôm nàng thật chặt, thật chặt, giống như cả đời chỉ có thể ôm lấy người này một lần như vậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng binh lính đi qua đi lại, tiếp theo có người gõ cửa.
Có những chuyện không nói ra, cũng không cần nói ra.
Ví như lần này ra đi có lẽ sẽ âm dương cách biệt.
Ví như dù cho sống sót trở về, người cũng đã không như ban đầu.
Vệ Uẩn cắn chặt môi, nước mắt lăn xuống.
“Người yên tâm.” Chàng kiên định nói: “Người sẽ không chết.”
“Chưa bao giờ có người đối xử với ta tốt như vậy, ca ca đệ là người rất tốt.”
Chàng chết, nàng cũng sẽ không chết.
Tại sao có thể có tình cảm xấu xa như vậy?
Nghe vậy, Sở Du dần bình tĩnh lại.
Cơ thể Vệ Uẩn khẽ run, trái tim Sở Du mềm nhũng.
Nàng mơ hồ hiểu chẳng qua lúc này Vệ Uẩn cảm thấy có lẽ lần gặp mặt này chính là ly biệt. Nàng buông bỏ những chuyện nam nữ khác biệt, nghe theo lòng mình, giơ tay ôm lấy chàng, lòng bàn tay vỗ về lưng chàng, dịu dàng dỗ dành: “Đệ đừng sợ, Tiểu Thất.”
“Sinh tử không đáng sợ, dù cho ta thật sự gặp bất trắc, tương lai sẽ còn có người đi tiếp cùng đệ.”
Nàng dùng hương hoa lan, chàng cũng bảo người bên cạnh đổi thành hương cao hương hoa lan.
Vệ Uẩn không lên tiếng. Chàng nhắm mắt, cảm thụ cảm giác người này ôm lấy chàng.
Sở Du chần chờ, nhưng Vệ Hạ lại vô cùng nghe lời, lập tức đóng cửa lại.
Có lẽ cả đời này, chàng cũng chỉ được nàng ôm ấp như vậy một lần.
Thương vệ uẩn,nội tâm giằng xé,mong 2ng sm đến dc vs nhau
Zen rất có tâm. Chèn bài nhạc cực hay
Nam9 thâm tình quá
Vệ Uẩn đã nhận ra tình cảm của mk và bắt đầu con đường truy thê thôi
Ahhhhh… đọc truyện này cứ như là đang xem phim. .. miêu tả động tác, nội tâm hay quá. Cám ơn các bạn editors
Sao chương 63 mình không vào được
Bạn inbox thẳng cho Facebook Zens Zens nhé
Ad ơi mk cũng ko vào đk chương 63 ạ
Bạn inbox fb Zens Zens nhé!
Từ lúc nhảy hố là đã xác định ngược tung toé rồi, hiện đại còn khó chấp nhận chứ nói gì cổ đại , khổ thân hai ac quá ?