Sơn Hà Chẩm – Chương 63 (1)

Chương 63 (1)

Rốt cuộc chàng cũng biết, hoá ra tình cảm như vậy là thích, gặp được người ấy chính là viên mãn

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

P/s (Zens Zens): Nghe nhạc trong lúc đọc nhé các bạn.

***

Hàn Mẫn nói như vậy, cuối cùng Sở Du cũng biết năm đó Phượng Lăng Thành đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi Phượng Lăng Thành bị phá, Vệ Uẩn đến đó tiếp ứng. Trên thành lâu chỉ có một mình Sở Lâm Dương, nhưng lại giữ được thành trì, mà ngoài thành còn có dấu vết lửa cháy, có thể thấy năm đó năm nghìn người trong Phượng Lăng Thành đều dựa vào thuốc nổ để chống cự đến cùng. Mà xác chết trương phình khắp nơi hoàn toàn là vì nạn đói gây ra.

Sở dĩ Tô Tra bao vây Phượng Lăng ba tháng, đương nhiên cũng do Sở Lâm Dương có dụng ý cố tình kích động hắn. Không phải Sở Lâm Dương chạy không thoát, hắn có thể chạy, nhưng lại cam nguyện ở lại Phượng Lăng Thành để kiềm hãm chủ lực Bắc Địch.

Tô Tra phái ch lcátn công mtPhưng Lăng Thànhļch có nămnghìn ngưi nhưngĮrt lâu cũngkhông công pháăđưc, đương nhiênphn n tronglòng. Ging nhưđánh bc, càngthua càng munthng, nht làôkhi thy rõván tiếp theoơđã sp thngÎri.

Quyết đnh caĩS lâm Dươngɨcũng ging vinàng hôm nay,īnghĩ mi cách,d Tô Tra li PhưngìLăng. Tô Traìva mun rútlui, s lâmïdương bèn khiếnhn ny sinho giác spıthng.

Nếu như nóiban đu Tô}Tra đánh PhưngLăng Thành làìvì thuc n,Їvy v sauđánh Phưng Lănghoàn toàn làvì đã đánhmt lý trí.

Quânôch lc BcĐch đây,cũng vì vy:mà năm đóìV Un raÍkhi thiên lao,ıdưi tình hungkhông h chun}b gì li{có th cànĩquét chiến trưng,ɨcui cùng bov đưc ĐiìS.

Năm đó SLâm Dương mtmình th thành,ókhông phi làЇvì S Cm,fcũng không phiàlà vì SjDu. Hn biếtırõ con đưngphía trưc làĩđa ngc TuýLa, nhưng vncm đao đnglên, ly thànhítrì năm nghìnđngưi đi lyúĐi S thngli trên mttrn chính viếtn hi thpúnht!

Mà cui cùng}hn trn giti đó, cònòsng nhưng đóiýchết trong³thành.

S Du nhti lúc tinS lâm Dươngìt trn truyn,đến kiếp trưc,ĭkhông kim đưcmà siết chtĬnm đm, nhithuyết cun tràoìtrong lng ngc.{Đó là huynhtrưng nàng, lànam nhi Sgia nàng!

Hôm naynàng đây,nếu đ nàngla chn, nàngcũng cm thyla chn caɨmình và SĭLâm Dương hoàntoàn không khácɩnhau.

Hơn na, lnơnày này cóũlương thc vàīhai vn chiếnmã, s khôngxut hin nikh cn kit}đn lương gingìnhư năm đó.

Nàngngng đu nhìnĩv phía HànīMn, nghiêm túcnói: “Đa t:Hàn công t.Có điu phįthân cu vnĩlà ngưi caĩB h, cunói ra chuyn¹này không slúc tr vb ph thânìtrách pht sao?”¸

“Ta không v.”í

Hàn Mn đimìtĩnh nói: “Tađmun libên cnh Cmũt t.”

SDu nghe thếthì hơi trnómt: “Cu mun li bênúcnh A Cm?”î

“Nếu không phivì an nguyīca Cm tt Hàn Mnmím môi, khóĩchu nói: “Ta: đây làmýcái gì?”

S]Du cưi kh,]th dài: “Đưc:ri, cu đitìm A Cmìđi. Nếu conbé đng ýthu nhn cu,[thì c thunhn đi.”

HànÎMn cung kínhhành l riđng dy ri[đi. S DuĪnhìn bóng dángri đi caõcu, quay đuli nói viV Un ngiìmt bên: “Đcũng nghe riìđy? Bây gijyên tâm chưa?”

V Un khôngúlên tiếng, SíDu th dài:¸“Tiu Tht, đíxem bây giótrong thành cónưc có lương,còn có myįth đ này,cng thêm PhongLăng Sơn himÍyếu, ta s¹không sao đâu.”

“Mt tháng không}sao… V Unngng đu nhìnnàng: “Hai tháng,ļba tháng thìthế nào?”

SîDu không lênìtiếng, V Unéđim tĩnh nói:ï“Nếu như TôTra ch thkhông công, nếuİnhư dưi sòch huy cađBc Hoàng, đb qun ly,ɩkhông có cáchnào ti cutu, ngưi smc kt ítrong này. Ngưiđnh x lýthế nào?”

SíDu trm mcãnhư cũ. VľUn lnh ging: đây tuìcó hai vnngưi, cng thêmũdân chúng quanĪviên trong thành,ònhng th lươngíthc và chiếnmã kia cóth cm cĩđưc bao lâu?ĩNếu như mtɩtháng sau đíkhông th trìli, các ngưiăn cái gì?Ăn tht ngưi)sao?!”

Kiếp trưcS lâm DươngIb vây khnɩba tháng, VUn b tróichân trên mtôtrn chính. PhưngìLăng ba thángsau như thếnào, S Dubiết.

Vy mt thángãsau… S Duếngng đu, nghiêmtúc nhìn chàng:óĐ hãy trli đón ta.”{

V Un sngàs, ánh mtS Du kiênİđnh: “Bao lâuđ ti, taĬs đi bylâu, đi đếnĩkhi ta khôngth đi. Nhưngĩnếu ta thtýs không th(đi đưc, dưitình hung taìgi chân Tô²Tra mà đùcòn đánh khókhăn như vy,]chng t phíaĩđ qu thtrt gian nan.óVy nếu takhông gi TôɨTra, Đi S³tt bi.”

“NếuÍnhư có thdùng ta đily mt trnĺchính chiến thng³vi tn hiìít nht, điĩly hai nhàV S bìnhan, ta khôngcm thy thitthòi.”

Ging nhưɩS lâm Dươngkiếp trưc, lúcquân thn tranhđu, trong ngoàiɩnguy nan, miđi thế giaìđu nghĩ choriêng mình, hnīli ly mngĩmình đánh đithng li cuicùng.

“Mt quc giacó k xunnh thi nát,ĩcó k tranhquyn đot li,nhưng cũng phiɨcó ngưi chpònhn y sinh,Ími có thduy trì đtánưc thnh thế.Nếu như btbuc phi chnìngưi đó trongchúng ta… SếDu bình tĩnh,ɩngưc mt nhìníV Un: “Nguyníbt đu t¹S Du.”

Nàngũnói hết scĮthn nhiên, gingđnhư t lâuđã không cònèđ ý sngîchết.

C cơ thV Un đuírun ry, chànggian nan đngdy, ch tayv phía nàng,èkhàn ging hi:Į“Ngưi mun hysinhVy ngưicó nghĩ ti)đ không?”

SìDu sng s.ĬV Un cao¸ging hi: “Ngưiđi ri, vyɪđ phi làmĩsao? V gia¸phi làm sao?!”

Sao nàng cóóth chết ch?

Cđi này, chàngđu mun bên cnh nàng,ɨsao nàng cóth chết ch?!

Trongĭlúc nói chuyn,V Thu viăvàng bưc vào,st rut nói:“Hu gia, hưngĬTuyn châu thpPhong ho đài!”đ

S Du vàV Un quaypht đu li,Ĩsau Tuyn Châuchính là ThiênìTh Quan. Tuyn}Châu đã thpýPhong ho đài,tc là đãĨcách Thiên ThQuan không xa.

SDu đng dy,vi vàng nói:íLp tc chunúb, rng sáng,Їta đưa đjra khi thành.”

Trưc bình minh,chc chn đas binh línhtrong quân BcĐch vn cònÏsay ng, lúcđó đánh btÏng là antoàn nht.

Nhưng khonhɪkhc S DuÎtiến v phíaĩtrưc, V Unchp ly ctay nàng, hungfd nói: “Tuđi vi đ.”

“Ta nói nhiunhư vy màếđ vn khônghiu sao?!”

SĬDu tc gin,ácũng nhìn thngchàng, gin dquát: “Buông ra!”

Đ không buông!”İ

V Un caoăging hét lên:ïThiên h này,)ai cũng có¹th chết, ngưiĩkhông th!”

“Tiɩsao?”

S Duínhìn chàng chm°chm: “Ti saoíta không th?³Ta do phìthân nuôi ln,Íph thân taòăn bng lc{triu đình, bnglc triu đìnhdo thu thuếbách tính màưcó. Ta doÎdân chúng nuôi(ln, ti saoíta không th?”

V Un, đm mt raănhìn xem… SîDu giơ ngónɪtay ch rangoài: “Gia thiìchiến lon, có¸ngưi chết đói,có ngưi chếtĨtrn, mng ngưiìnhư c rác.[Ch vì chúngta đưa raíla chn khácnhau mi có]khác bit nhta lông hng,ļnng ta TháiSơn. Nếu taЇchết có giá(tr, ti saoĩta không th?”

Vy ngưi cóítng nghĩ đếnĺđ không?”

VUn đ mt:²“Ngưi chết ri,ngưi có tngİnghĩ đến đĭkhông?”

S Dunhíu mày: “TiuTht, thiên hfnày không cóîbui tic nàokhông tàn.”

VUn sng s,ĩS Du bìnhìtĩnh nói: “Khôngai s làmưbn vi đìc đi, phmu đ không(th, ca caìđ không th,ócon cái đĩkhông th, tacàng không th.Nếu như đmun ha sinhıt cùng limívi ai, ngoitr thê tɩđ, không aiícó tư cáchđó, nhưng dùlà thê tìđ cũng chưachc s làmđưc.”

V Unthn th nhìnnàng, S Duth dài: “Tabiết đ li vào ta,nhưng Tiu Tht,Idù sao tacũng ch làtu t đ.ôSinh t caĩta cũng khôngăcn chu tráchânhim vi đ.”

Sinh t caľta cũng khôngàcn chu tráchnhim vi đ

Khôngôai s làmbn vi đc đi, tràthê t đ,không ai cóĩtư cách đó.

Lica S Du°ging như smsét gia đngbng, n tungľtrong đu VUn.

Chàng ngơ ngácnhìn nàng, chmi my ngàymà nàng đãïgy đi rtnhiu. Sc mtxanh xao, nhưngìs kiên nghýsáng trong kiakhiến nàng taínhư mt thanhli kiếm đãЇrút khi v,mang theo ánhũsáng rc r,âđp đến loáìmt.

S Du nhìnV Un ngnÏngơ, th dài,kéo bàn tay²V Un đangígi nàng ra,Icăn dn VľH đang đngbên cnh chmâchp không đến:ï“Ngươi thu dnhành lý chotiu Hu gia,chun b xutphát trưc rngsáng.”

Dt li,S Du xoayángưi ri đi.V Un thnth đng yênɪti ch, nhìnĩbóng dáng SĨDu bưc trênhành lang.

Hoa xuânÎPhưng Lăng đãĩchun b chmến, nhú lên}đu cành. Gióôxuân mang theochút m áp,ïnh nhàng thicánh hoa rung)rinh.

Trưc gi nàngįđu như thế,Îthn nhiên đến,thn nhiên đi.Bng nhiên VUn phát hint khi quennàng đến nay,cái chàng nhìnjnhiu nht chính¸là bóng lưngìnàng. Nhưng dùcho là bónglưng nàng, chàngívn có thĨsay mê nhưêthế.

Trong đu chànghn lon, bĺV H kéov phòng mình.óV H thuádn hành lý,V Un ngiqu trên đméb đoàn, nhìnánh nến nhyìmúa.

Ln đu tiênchàng đi sâuìvào lòng mình.Trưc đây chàngchưa bao gidám, nhưng hôm°nay chàng biếtíchàng không thưkhông dám, chàngônht đnh philàm rõ, phibiết rõ.

Chàng mungì? Rt cucchàng mun làmĭgì.

By lâu nay,{chàng vn luônídùng tính tìnhtr con làmtm màn che,²giu đi tâmtư ca mình.ïChàng không dámvch trn, khôngdám nghĩ sâu.

Thếơnhưng hôm nay,chàng cn phinghĩ cho rõ.

Chcó thê t{mi có tư(cách này.

Nhưng chàngli mun nàngbi bn cđi.

V H đãĩthu dn xongĩđ đc. Hnnhìn V Unxoã tóc, ngiíqu trên đmìb đoàn, điâmt vách tưng,không nói tiếngĺnào.

V H munđnói gì đónhưng cui cùngvn không nóiĬgì, th dài,,lui xung.

Trong phòngch còn liɪV Un. Ánhmt chàng dngĩtrên ánh nến,İsuy nghĩ trnên rõ ràngrt nhiu.

Chàng nhɪti ln đutiên nhìn thy²S Du, thiếuin mc giáy đng taĬbên hành lang,òngng đu hàmtiếu nhìn chàng.

Riìli nh đếnn t mcɩgiá y đngftrên bình nguyênīngày thu, nóimun ch chàngìvà ph huynhìtr v.

Năm đóïchàng nhìn, btquá ch thyđđp đến kinhngc. Nhưng hômínay hi tưngõli khonh khc}y, chàng licó chút đauíđn qun quanh.

Mongngưi nàng chįchính là mình,mun ngưi nàngch chính làmình.

V sau, ngàyèchàng đưa quanêtài ph huynhîtr v, nàngmm cưi đngđó, xung quanhìtiếng khóc vangêtri, là nàngphá tan mâymù, vươn tay¸áp lên đnhđu chàng, nóiĩmt câu ——tr v làátt ri.

T đóɪnàng đng trongIthế gii caìchàng, không hri đi.

Chàng choĮrng đây làă li, tìnhcm này khôngêkhác gì tìnhùcm chàng đivi mu thân,õđi vi t,t. Nhưng chođến khi nàngcht vn ——

Tisao sinh tca nàng liàphi chu tráchìnhim vi chàng?

Ánhmt V Unìphng lng, vươntay cm lyíkiếm trong tay.

Thanhíkiếm này làôdo V Quânìtng chàng lúcình.

T đó chàngīđã mang theoíbên mình. Khicòn bé, kiếmĮquá dài, chàngàkhông cm đưc.īĐi khi trưngthành, thanh kiếmànày lin khôngĨri na bưc.

Kiếmđưc chàng rútkhi v, trongbóng đêm hiníra hàn quang,ánh lên khuônmt chàng.

Trong mtchp mt, chàngìcm thy bêntrong đó khôngjphi chàng.

Là VìQuân.

Vệ Quân đang ở bên trong trường kiếm, lẳng lặng quan sát chàng. Hai huynh đệ cách biệt âm dương nhìn nhau. Vẻ mặt Vệ Quân điềm tĩnh, dường như đang chất vấn chàng ——

Nhưng giây phút nhận ra, chàng lại không kiềm được mà ôm chặt ngực, chậm chạp khom lưng.

Vệ Uẩn thì thầm.

Muốn nàng sao?

Trong lúc nàng nói, Vệ Uẩn chậm rãi đứng dậy. Ống tay áo rũ xuống theo động tác của chàng, Vệ Uẩn xoay người dưới ánh nến.Thay đổi lặng yên không một tiếng động, thậm chí bản thân chàng cũng chưa từng nhận ra. Từ khi nào phần nhận thức vốn nên đơn thuần là ỷ lại và kính trọng đã hóa thành ——

Vệ Uẩn, đệ muốn nàng sao?

Tẩu tử đệ, thê tử ta.

“Xin lỗi…”

Trở thành thê tử đệ, ở bên đệ cả đời. Từ đó về sau, trở thành người vì đệ mà chịu trách nhiệm sinh tử, gắn bó cùng đệ.

Vệ Uẩn, đệ muốn nàng sao?

“Người thủ thành cho tốt. Trong vòng một tháng, đệ nhất định bình định chiến loạn, đến đây đón người.”

Sai rồi thì phải quay đầu, sai rồi thì phải dừng cương trước bờ vực, sai rồi thì phải chôn chặt tình cảm này trong lòng, vùi lấp vào góc tối, dù cho chàng chết cũng không thể để bất kỳ ai nhận ra.

Trở thành thê tử đệ, ở bên đệ cả đời. Từ đó về sau, trở thành người vì đệ mà chịu trách nhiệm sinh tử, gắn bó cùng đệ.

Vệ Uẩn không lên tiếng. Chàng nhắm mắt, cảm thụ cảm giác người này ôm lấy chàng.

“Người yên tâm.” Chàng kiên định nói: “Người sẽ không chết.”

Từ nay về sau, nàng sẽ không chỉ để lại bóng lưng cho đệ. Nàng đi nơi nào cũng phải nhớ đến đệ, dù cho chết, cũng nên nói với đệ một câu xin lỗi.

Mà không phải nhẹ nhàng hờ hững báo cho đệ biết sinh tử của ta không liên quan tới đệ.

Sở Du đứng hình tại chỗ, chóp mũi quanh quẩn một mùi hương hoa lan.

Tay Vệ Uẩn run lên.

“Tiểu Thất, nàng đẹp không?”

Nàng mơ hồ hiểu chẳng qua lúc này Vệ Uẩn cảm thấy có lẽ lần gặp mặt này chính là ly biệt. Nàng buông bỏ những chuyện nam nữ khác biệt, nghe theo lòng mình, giơ tay ôm lấy chàng, lòng bàn tay vỗ về lưng chàng, dịu dàng dỗ dành: “Đệ đừng sợ, Tiểu Thất.”

Bóng dáng Vệ Quân và Sở Du điên cuồng luân phiên trong đầu chàng.

Ví như dù cho sống sót trở về, người cũng đã không như ban đầu.

“Tiểu Thất, nàng đẹp không?”

Hơi thở của chàng lướt qua bên tai nàng. Sở Du giống như con mèo bị người ta bắt được điểm yếu, trợn tròn mắt, nhưng không dám nhúc nhích.

“Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu!”

Muốn nàng sao?

“Huynh muốn cưới cho đệ một tẩu tẩu tính tình hoạt bát, giống ta không khỏi quá buồn chán.”

Lời còn chưa dứt, Vệ Uẩn bỗng dưng vươn tay kéo Sở Du vào lòng, ôm siết lấy nàng.

“Ta mơ một giấc mộng, cả nhà Vệ gia chỉ có đệ trở về.”

Tại sao có thể đi mơ ước người hoàn mỹ như Sở Du?

Cuối cùng chàng đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn.

“Sở phủ bảo vệ được nàng, Vệ Phủ ta không bảo vệ nổi sao? Kiêu căng một chút có hề gì?”

“Hả?”

Có lẽ cũng như tình cảm của người này, chỉ khi đến gần đáy lòng chàng mới có thể loáng thoáng thấy được một hai vết tích.

“Chưa bao giờ có người đối xử với ta tốt như vậy, ca ca đệ là người rất tốt.”

“Sở phủ bảo vệ được nàng, Vệ Phủ ta không bảo vệ nổi sao? Kiêu căng một chút có hề gì?”

“Tiểu Thất, hôm nay theo huynh đi đón tẩu tẩu đi.”

“Ta mơ một giấc mộng, cả nhà Vệ gia chỉ có đệ trở về.”

“Sở Du…”

Chàng run rẩy gọi tên nàng.

“Tiểu Thất, ca ca đệ đi rồi, còn có ta bên cạnh đệ.”

Có lẽ cả đời này, chàng cũng chỉ được nàng ôm ấp như vậy một lần.

Gần đây vóc dáng chàng cao lên rất nhanh, bây giờ đã hơn nàng nửa cái đầu. Hơi thở thiếu niên đột nhiên tràn vào chóp mũi khiến Sở Du hoảng hốt định lùi về sau theo bản năng.

Nhưng trước khi hành động, lý trí đã ép nàng dừng lại. Nếu như nàng lui thật, bầu không khí khó tránh càng thêm lúng túng.

Vệ Uẩn đau khổ nhắm mắt, đột ngột tra kiếm vào vỏ.

Chàng cắn môi dưới, run rẩy, nước mắt chực trạo trong vành mắt, đối diện vách tường, ôm kiếm phủ phục.

Nàng ở lại là vì Vệ Quân, nàng ở bên cũng là vì Vệ Quân.

Từ nay về sau, nàng sẽ không chỉ để lại bóng lưng cho đệ. Nàng đi nơi nào cũng phải nhớ đến đệ, dù cho chết, cũng nên nói với đệ một câu xin lỗi.

Từ khi nào biến chất? Từ khi nào động lòng.

Chàng biết nàng là vì Vệ Quân, chàng chăm sóc nàng cũng nên là vì Vệ Quân.

Thế nhưng vì sao tại khoảnh khắc ý thức được này, chàng lại nhận ra sự đau khổ đang kìm nén, ẩn giấu trong lòng kia.

Có những chuyện không nói ra, cũng không cần nói ra.

Từ khi nào biến chất? Từ khi nào động lòng.

Vệ Uẩn chầm chậm mở mắt, chậm rãi lại kiên định thẳng người lên nương theo tiếng nói của Sở Du. Sau đó, chàng đứng dậy, đặt kiếm sang một bên, nói với nàng: “Tẩu vào đi.”

Vệ Uẩn cắn chặt môi, nước mắt lăn xuống.

Tay Vệ Uẩn run lên.

Là từ khoảnh khắc nàng áp tay lên đầu chàng? Là từ khoảnh khắc nàng say rượu múa thương trước mặt chàng, dỗ dành chàng cười? Hay là buổi chiều nào đó, khoảnh khắc nàng ngẩng đầu cười với chàng trên hành lang kia?

Nàng dùng hương hoa lan, chàng cũng bảo người bên cạnh đổi thành hương cao hương hoa lan.

Tựa như trước mặt là Vệ Quân đang đứng, chàng trịnh trọng thành kính cất lên câu nói: “Đệ sai rồi.”

Nàng khen ngợi tư thái Cố Sở Sinh phong lưu, chàng cũng dần học theo dáng vẻ Cố Sở Sinh mặc hoa phục, đội ngọc quan.

Nàng khen ngợi tư thái Cố Sở Sinh phong lưu, chàng cũng dần học theo dáng vẻ Cố Sở Sinh mặc hoa phục, đội ngọc quan.

Thay đổi lặng yên không một tiếng động, thậm chí bản thân chàng cũng chưa từng nhận ra. Từ khi nào phần nhận thức vốn nên đơn thuần là ỷ lại và kính trọng đã hóa thành ——

Chàng chầm chậm mở mắt trong đêm.

“Ta thích nàng…”

Trong phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, bên trong chỉ có một mình Vệ Uẩn. Chàng quay lưng về phía nàng, hoa y tay rộng màu trắng, tóc đen buông xoã, bóng lưng gầy gò ngạo nghễ. Nhìn từ bóng lưng, chàng đã ra dáng một thanh niên nam tử.

Vệ Uẩn thì thầm.

“Tiểu Thất.” Tiếng nói của Sở Du vọng từ bên ngoài vào, dường như nàng có hơi không biết làm sao, thở dài, chậm rãi nói: “Ra đi, chuẩn bị đi thôi.”

Chàng chầm chậm mở mắt trong đêm.

Vệ Quân đang ở bên trong trường kiếm, lẳng lặng quan sát chàng. Hai huynh đệ cách biệt âm dương nhìn nhau. Vẻ mặt Vệ Quân điềm tĩnh, dường như đang chất vấn chàng ——

Ví như lần này ra đi có lẽ sẽ âm dương cách biệt.

“Sở Du…”

Chàng run rẩy gọi tên nàng.

Mà không phải nhẹ nhàng hờ hững báo cho đệ biết sinh tử của ta không liên quan tới đệ.

Chàng thích nàng.

Sở Du ngây ngốc bị chàng ôm vào lòng, toàn thân cứng ngắc. Không biết tại sao, trái tim đập vừa chậm lại vừa mạnh.

Chưa có giây phút nào chàng nhận thức rõ ràng đến thế, thì ra tình cảm này lại có dáng vẻ như vậy.

Vệ Uẩn quỳ gối trên đất, kiềm chế cơ thể run rẩy từng chút một.

Nhưng giây phút nhận ra, chàng lại không kiềm được mà ôm chặt ngực, chậm chạp khom lưng.

Vệ Uẩn ôm nàng thật chặt, thật chặt, giống như cả đời chỉ có thể ôm lấy người này một lần như vậy.

“Xin lỗi…”

Xin lỗi, đại ca.

Tại sao có thể có tình cảm xấu xa như vậy?

Tại sao có thể đi mơ ước người hoàn mỹ như Sở Du?

Chàng cắn môi dưới, run rẩy, nước mắt chực trào trong vành mắt, đối diện vách tường, ôm kiếm phủ phục.

Đây là lần đầu tiên chàng ôm nàng, lồng ngực thiếu niên ấm áp nóng rực, tay áo rộng ôm trọn cả người nàng vào lòng. Sở Du có thể cảm giác được rõ ràng cơ bắp căng cứng của chàng, trái tim đập cực nhanh.

Chàng chết, nàng cũng sẽ không chết.

Tựa như trước mặt là Vệ Quân đang đứng, chàng trịnh trọng thành kính cất lên câu nói: “Đệ sai rồi.”

Sai rồi thì phải quay đầu, sai rồi thì phải dừng cương trước bờ vực, sai rồi thì phải chôn chặt tình cảm này trong lòng, vùi lấp vào góc tối, dù cho chàng chết cũng không thể để bất kỳ ai nhận ra.

Sở Du đứng bên ngoài, cúi đầu nói: “Mặc dù lúc nãy ta nói chuyện hơi nặng lời, nhưng đó đều là lời thật. Đệ không cần lo lắng quá, trong lòng ta tự hiểu rõ. Tô Tra là kẻ thông minh, không chừng hắn không bao vây ta mà đi tìm đệ…”

Vệ Uẩn đau khổ nhắm mắt, đột ngột tra kiếm vào vỏ.

Bên ngoài truyền đến tiếng binh lính đi qua đi lại, tiếp theo có người gõ cửa.

“Tiểu Thất.” Tiếng nói của Sở Du vọng từ bên ngoài vào, dường như nàng có hơi không biết làm sao, thở dài, chậm rãi nói: “Ra đi, chuẩn bị đi thôi.”

Gương mặt mỹ lệ phong lưu, nhưng thần sắc lại cương nghị như đao.

Vệ Uẩn quỳ gối trên đất, kiềm chế cơ thể run rẩy từng chút một.

Sở Du đứng bên ngoài, cúi đầu nói: “Mặc dù lúc nãy ta nói chuyện hơi nặng lời, nhưng đó đều là lời thật. Đệ không cần lo lắng quá, trong lòng ta tự hiểu rõ. Tô Tra là kẻ thông minh, không chừng hắn không bao vây ta mà đi tìm đệ…”

Chàng biết nàng là vì Vệ Quân, chàng chăm sóc nàng cũng nên là vì Vệ Quân.

Vệ Uẩn chầm chậm mở mắt, chậm rãi lại kiên định thẳng người lên nương theo tiếng nói của Sở Du. Sau đó, chàng đứng dậy, đặt kiếm sang một bên, nói với nàng: “Tẩu vào đi.”

“Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu!”Chàng im lặng nhìn nàng, trên mặt là sự trấn tĩnh lãnh đạm mà Sở Du chưa từng thấy. Chàng bước về phía nàng, mỗi bước đi đều cực kỳ chậm chạp, giống như bước trên mũi dao, nhưng vừa vững chắc lại vừa giản đơn.

Sở Du đứng ngoài nghe thấy giọng nói khàn khàn của Vệ Uẩn thì ngẩn người, cúi đầu đáp một tiếng rồi đẩy cửa bước vào.

Sau khi nàng vào, Vệ Uẩn liền nói: “Đóng cửa.”

Nghe vậy, Sở Du dần bình tĩnh lại.Sau khi nàng vào, Vệ Uẩn liền nói: “Đóng cửa.”

“Hả?”

Sở Du chần chờ, nhưng Vệ Hạ lại vô cùng nghe lời, lập tức đóng cửa lại.

Trong phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, bên trong chỉ có một mình Vệ Uẩn. Chàng quay lưng về phía nàng, hoa y tay rộng màu trắng, tóc đen buông xoã, bóng lưng gầy gò ngạo nghễ. Nhìn từ bóng lưng, chàng đã ra dáng một thanh niên nam tử.

Sở Du cảm thấy bầu không khí hơi bức bí, nàng không dám nhúc nhích, đứng ở cửa, cách đó không xa, cúi đầu nhận lỗi: “Đệ tạm thời đừng tìm ta tính sổ, ta xin lỗi đệ. Chờ sau này về Hoa Kinh, mọi chuyện…”

Nàng ở lại là vì Vệ Quân, nàng ở bên cũng là vì Vệ Quân.

Trong lúc nàng nói, Vệ Uẩn chậm rãi đứng dậy. Ống tay áo rũ xuống theo động tác của chàng, Vệ Uẩn xoay người dưới ánh nến.

Gương mặt mỹ lệ phong lưu, nhưng thần sắc lại cương nghị như đao.

“Tiểu Thất, hôm nay theo huynh đi đón tẩu tẩu đi.”

Chàng im lặng nhìn nàng, trên mặt là sự trấn tĩnh lãnh đạm mà Sở Du chưa từng thấy. Chàng bước về phía nàng, mỗi bước đi đều cực kỳ chậm chạp, giống như bước trên mũi dao, nhưng vừa vững chắc lại vừa giản đơn.

Cuối cùng chàng đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn.

Gần đây vóc dáng chàng cao lên rất nhanh, bây giờ đã hơn nàng nửa cái đầu. Hơi thở thiếu niên đột nhiên tràn vào chóp mũi khiến Sở Du hoảng hốt định lùi về sau theo bản năng.

Nhưng trước khi hành động, lý trí đã ép nàng dừng lại. Nếu như nàng lui thật, bầu không khí khó tránh càng thêm lúng túng.

Nàng chỉ đành nghiêng đầu, ngoảnh sang bên cạnh, xoa chóp mũi, nói: “Đệ cao lên không ít nhỉ…”

Lời còn chưa dứt, Vệ Uẩn bỗng dưng vươn tay kéo Sở Du vào lòng, ôm siết lấy nàng.

Đây là lần đầu tiên chàng ôm nàng, lồng ngực thiếu niên ấm áp nóng rực, tay áo rộng ôm trọn cả người nàng vào lòng. Sở Du có thể cảm giác được rõ ràng cơ bắp căng cứng của chàng, trái tim đập cực nhanh.

Sở Du đứng hình tại chỗ, chóp mũi quanh quẩn một mùi hương hoa lan.

Là từ khoảnh khắc nàng áp tay lên đầu chàng? Là từ khoảnh khắc nàng say rượu múa thương trước mặt chàng, dỗ dành chàng cười? Hay là buổi chiều nào đó, khoảnh khắc nàng ngẩng đầu cười với chàng trên hành lang kia?

Lúc này Sở Du mới nhận ra túi hương Vệ Uẩn dùng vẫn luôn giống với nàng, chẳng qua phân lượng chàng dùng rất ít, rất nhẹ. Hôm nay đến gần, nàng mới có thể ngửi thấy được.

Có lẽ cũng như tình cảm của người này, chỉ khi đến gần đáy lòng chàng mới có thể loáng thoáng thấy được một hai vết tích.

Sở Du ngây ngốc bị chàng ôm vào lòng, toàn thân cứng ngắc. Không biết tại sao, trái tim đập vừa chậm lại vừa mạnh.

“Người thủ thành cho tốt. Trong vòng một tháng, đệ nhất định bình định chiến loạn, đến đây đón người.”

Vệ Uẩn khàn giọng mở miệng, thanh âm kia đã mang theo sự trong trẻo của thanh niên, khiến tim người nghe đập thình thịch.

Hơi thở của chàng lướt qua bên tai nàng. Sở Du giống như con mèo bị người ta bắt được điểm yếu, trợn tròn mắt, nhưng không dám nhúc nhích.

Vệ Uẩn ôm nàng thật chặt, thật chặt, giống như cả đời chỉ có thể ôm lấy người này một lần như vậy.

Bên ngoài truyền đến tiếng binh lính đi qua đi lại, tiếp theo có người gõ cửa.

Có những chuyện không nói ra, cũng không cần nói ra.

Ví như lần này ra đi có lẽ sẽ âm dương cách biệt.

Ví như dù cho sống sót trở về, người cũng đã không như ban đầu.

Vệ Uẩn cắn chặt môi, nước mắt lăn xuống.

“Người yên tâm.” Chàng kiên định nói: “Người sẽ không chết.”

“Chưa bao giờ có người đối xử với ta tốt như vậy, ca ca đệ là người rất tốt.”

Chàng chết, nàng cũng sẽ không chết.

Tại sao có thể có tình cảm xấu xa như vậy?

Nghe vậy, Sở Du dần bình tĩnh lại.

Cơ thể Vệ Uẩn khẽ run, trái tim Sở Du mềm nhũng.

Nàng mơ hồ hiểu chẳng qua lúc này Vệ Uẩn cảm thấy có lẽ lần gặp mặt này chính là ly biệt. Nàng buông bỏ những chuyện nam nữ khác biệt, nghe theo lòng mình, giơ tay ôm lấy chàng, lòng bàn tay vỗ về lưng chàng, dịu dàng dỗ dành: “Đệ đừng sợ, Tiểu Thất.”

“Sinh tử không đáng sợ, dù cho ta thật sự gặp bất trắc, tương lai sẽ còn có người đi tiếp cùng đệ.”

Nàng dùng hương hoa lan, chàng cũng bảo người bên cạnh đổi thành hương cao hương hoa lan.

Vệ Uẩn không lên tiếng. Chàng nhắm mắt, cảm thụ cảm giác người này ôm lấy chàng.

Sở Du chần chờ, nhưng Vệ Hạ lại vô cùng nghe lời, lập tức đóng cửa lại.

Có lẽ cả đời này, chàng cũng chỉ được nàng ôm ấp như vậy một lần.

 

4.9 24 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

241 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Le
My Le
3 Năm Cách đây

Thương vệ uẩn,nội tâm giằng xé,mong 2ng sm đến dc vs nhau

Giangquan91
Giangquan91
3 Năm Cách đây

Zen rất có tâm. Chèn bài nhạc cực hay
Nam9 thâm tình quá

Thanh Thanh
Thanh Thanh
3 Năm Cách đây

Vệ Uẩn đã nhận ra tình cảm của mk và bắt đầu con đường truy thê thôi

Viv
Viv
3 Năm Cách đây

Ahhhhh… đọc truyện này cứ như là đang xem phim. .. miêu tả động tác, nội tâm hay quá. Cám ơn các bạn editors

Diễm
Diễm
3 Năm Cách đây

Sao chương 63 mình không vào được

Cao Thị Minh Phượng
Cao Thị Minh Phượng
Reply to  zens zens
3 Năm Cách đây

Ad ơi mk cũng ko vào đk chương 63 ạ

Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Từ lúc nhảy hố là đã xác định ngược tung toé rồi, hiện đại còn khó chấp nhận chứ nói gì cổ đại , khổ thân hai ac quá ?

241
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!