Sơn Hà Chẩm – Chương 63 (2)

Chương 63 (2)

Rốt cuộc chàng cũng biết, hoá ra tình cảm như vậy là thích, gặp được người ấy chính là viên mãn

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Hồi lâu sau, bên ngoài vang lên giọng nói của Lưu Vinh: “Đại phu nhân, tất cả chuẩn bị xong rồi.”

Sở Du và Vệ Uẩn đồng thời mở mắt, trong mắt ánh lên sự sắc lạnh. Vệ Uẩn buông Sở Du ra, xoay người, bước ra sau tấm bình phong, nhanh chóng đổi vũ khí, nói với Sở Du: “Tẩu thủ thành một tháng. Một tháng này, đệ sẽ nghĩ cách bình ổn tiền tuyến, ép Tô Tra quay đầu. Người chỉ cần làm một chuyện.” Vệ Uẩn bước từ sau tấm bình phong ra, chàng mặc ngân giáp, thắt lưng đeo bội kiếm, đỉnh đầu đội ngân quan, tay cầm hồng anh thương, lẳng lặng nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Chờ đệ.”

“Nếu ta không chờ được thì sao?”

Sở Du không nhịn được cười, Vệ Uẩn rũ mắt: “Vậy thì đừng đợi.”

Nếu nàng không đợi được, vậy chàng đuổi theo là xong.

Dù là đưng hoàng tuynócũng đã khôngcòn quan trng.Đui theo nàng,ĭđến trưc mt¸V Quân, nhìnéh đoàn tti đa phăcũng đã làviên mãn.

Nhưng chàngkhông nói ranhng li này,dưi ánh mtơsng st caS Du, chàng(bưc ra ca,cp tc đimìbinh.

S Du vi)vàng đui theo,giao mt cái]hp vào tayV Un, nói:]Đây là ttêc nhng vũkhí mà mynăm qua PhưngãLăng thành chế°to ra, đcm đi. Phươngthc điu chếìthuc n đuê bên trong,Hàn Mn trm¹đưc. Đ đếnHoa Kinh thìnhanh chóng saingưi sn xutÍđi trà.”

VUn đáp mttiếng. Nhóm ngưiăra đến ca,S Cm đangĨdn ngưi phân°phát thuc ncho tưng sĩ,Їđng thi đHàn Mn làmĮmu gii thíchcách s dngɨcho bn h.

VUn bưc ra,ýđi mt látsau, mi ngưiđã chun bxong. Lúc nàyHàn Tú vivàng chy ti,,rng gin quát:ľ“Hàn Mn, conĭra đây chota!”

Hàn Mnĭnhanh nhn núpĮsau lưng VĬUn trn. VàUn quay đuđón ly ánhmt tc ginIca Hàn Tú,[bình tĩnh nói:Đi nhân cũngЇchng phi ngưiīkhông màng dân²chúng, vì saophi cúc cungtn tu choĨB h đếnthế?”

“B hÏcó ơn tring vi ta.”ĬHàn Tú lnh[lùng nói: “Thiênh này, ailàm Hoàng đếmà không đưc?°Hin nay Bôh vn làhoàng tht chínhĭthng, ta khôngĩdc sc vìIB h, l(nào li dcĩsc vì lonthn tc tnhư ngài sao?!”ì

V Un nghevy thì cưiôkhy: “Nếu không)vì B h,ïgiang sơn ĐiĩS c saoìđến nông niÍnày?”

“Hôm nayîtruy cu thitïhơn còn cóɨích gì?” HànTú giơ tay¸lên, nói viHàn Mn: “HàniMn, con rađây.”

Ph thân.”ĩHàn Mn đngìsau lưng VUn, thò raìna ngưi: “Bnthân ngài cũng}nói hôm nayítruy cu thithơn không cóɩích gì. Conïđã đưa thucĮn cho bnâh, con cũngıtrm phương thcâđiu chế ri.İNgài gi lycũng không cóíý nghĩa gì,ếsao không kếtminh cùng tiuHu gia vàiV đi phunhân, sm ngàychm dt lonĩthế?”

Hàn Túīmím môi khôngínói, Hàn Mncao ging: “Phàthân, ngưi đãÍquên mu thânchết thế nàoúsao? Cm tt đã nóiìvi con ri.Nếu không phiítên cu Hoàngđế kia dungưtúng Diêu Dũng,khiến V giaìchết ti BchĐế Cc, ĐiS ta saoli suy sútđến thế?! Nếukhông phi ĐiS ta hômĩnay suy sút,sao mu thânĺli b lưuôdân giết chếtĩtrên đưng?”

Đri!” Hàn Túéln ging quát:“Con ra đâyĺcho ta!”

Dtli, Hàn TúĨxông lên munýkéo Hàn Mn.V Un chpЇly tay ôngóta, bình tĩnhnói: “Hàn đinhân, ta phira khi thành,xin ngài chtrì hoãn.”

HànTú lnh lùngìnhìn V Un,V Un nhìnthng vào mtông. Lát sau,Hàn Tú cưikhy: “Ngài và¸B h cógì khác nhau?ÍÔng ta gióth đon, ngàiĬthì không à?”I

“Gi này taÎđng đây,ông ta tb Phưng Lăng,đây chính làkhác bit.”

Vyngài không bPhưng Lăng sao!”ĩ

Hàn Tú rnggin: “Nếu khôngphi ngài bPhưng Lăng, saolúc này liÎmun đi?”

Khôngphi ta bPhưng Lăng.” VIUn bình tĩnh:đáp: “Ta cóìmón đ rtquan trng đtâ Phưng Lăng,isao ta cóIth b PhưngĩLăng?”

Hàn Túsng s, SìDu cũng quayÍđu li, khôngbiết V Unīđã đt cáigì PhưngLăng.

Hàn Mn bêncnh thy HànĺTú dao đng,lp tc nhàora qu trưcmt Hàn Tú,ôm đùi ông:ɩPh thân, ngàiđng m ĩĺna, đ hđi đi.”

HànfTú không lênétiếng, V Unpht tay ra,ĩtt c nhânùmã tp hpv hưng cngthành. Ánh mtHàn Tú dõiľtheo nhng ngưi}đi v phíaxa, hi sau,īông nhm mt,[quay đu, trmĩging nói: “TaÎchun b mưđưng cho cácìngưi.”

Sau khiHàn Tú dtli, S Ducũng lên đưngcùng V Unra khi thành.Tiếp đó nàngphát hin cóĭrt nhiu ngưiáo xanh đeoįmt n trngÎtuôn ra tphía sau thànhtrì.

Trưc gi nàngvn chưa tngthy nhiu ngưi[như vy, khôngkhi kinh ngc: đâu ranhiu ngưi thế?”ì

Ch Hàn Túchuyên nghiên cuīnhng th nàyưxây dng dưi¹lòng đt, hìquan cũng chưaЇtng xung đó.”ɩGing nói LưuVinh truyn tđđng sau ti:ĩChc hôm nayông ta đãmang hết ngưira ri.”

SDu nhìn nhngngưi này, rõɪràng rt nhiuãngưi trong đókhông phi tưngsĩ, bưc chânphù phiếm vôÍlc. Bn hvi vi vàngàvàng chy lênphía trên thànhɩtrì, nghe theoĩcăn dn ca{Hàn Tú màêlàm cái gìĩđó.

Lưu Vinh cúingưi hành lvi V Un:á“Xin tiu Hugia nghe theoïhiu lnh caHàn đi nhân,ýđi Hàn điênhân đánh trngfri hãy hànhđng.”

V Ungt đu, điįxung núi dưis dn dtca Lưu Vinh,nhưng li núptrong rng, khôngĩh tiến vĬtrưc.

S Du leo}lên thành lâu,ìnhìn thy HànõTú ch huyĩngưi lp đttng ng trònũc nh vàocung n dàihai thưc.

Mt látâsau, Hàn Túĺhô lên: “Kéocung.”

Toàn thnhóm ngưi giươngưcung, sau đóúHàn Tú vyılá c nhtrong tay: “Châmãla.”

Trên mũiľtên bt đuéchâm la.

Cui cùng,Hàn Tú hômt tiếng: “Bn!”¹

Trong nháy mt,vũ tin bnra như mưa,ïmang theo ánhla quét mtľđưng cong quakhông trung, bay(vút v phươngĬxa.

Mũi tên màİcung n nàybn bay rtéxa, ánh laírơi đy tri,phát ra tiếngInm m.

Trong nháy mt,Bc Đch riưlon.

Tri pht!”

CóĪbinh linh BcôĐch gào lênbng tiếng BcĐch: “Đây làtri pht!”

Biếnơc này đương]nhiên kinh đngòđến lu TôíTra, hn tavi vàng chyra ngoài. NhìnIthy vũ tinmang theo laîcm xung đt,[sau đó phátïra tiếng nm vang, toįthành mt cáih to chng]ba thưc.

Binh línhĩcung cung chyíthc mng. TôìTra li hếtsc bình tĩnh,}lp tc hétõlên: “Lui výsau mưi dm!”Î

Nhưng cũng chínhlúc này, mtnhóm nhân mãįlao t trongPhưng Lăng Thànhra. Tô Traįlp tc phnng li, rngĭgin: “Gi chúngli! Gi li!”

Li còn chưadt, đt mưaítên th haiđã trút xung,Їmt đt đùngđùng n tung,đt núi rungïchuyn.

Quân Bc Đchđã hoàn toànïri lon. TôôTra đích thânxut binh, ginıd gào lên:Đã dng hết:ri, s cáiïgì!”

Dt li,ĩhn ta dnìđám thân binhca mình điļngưc dòng ngưi,ïchy vi vphía V Un,quát ln: “Nam¸nhi Bc ĐchĪtheo ta đánh(trn!”

Tiếng trngtrn Bc Đchévang lên, đámìngưi nhìn thy¸Tô Tra chyv hưng VıUn. Đt mưatên th baũtrút xung, nhưngTô Tra đãthăm dò kìkhong cách vàâmc đ oanhtc ca mưaÏtên.

Mc dù mưaɩtên này trôngíkhá phô trương,nhưng khong cáchquá xa, trênếthc tế dintích có thín không ln,t l trúngjđích cc kthp, chng quaõlà do ngưithôi. Quân BcĐch nhìn thyTô Tra thoănthot như con(thoi gia tiếngn, sĩ khíìbt đu nýđnh li, cuicùng giương lênýquân k lnna, hò hétôxông v phíaV Un.

S Duâđng trên thànhlâu, nhìn thy²đi quân ngân{giáp V Unênhư rng nhpĩthu triu, hòavào chiến trưngBc Đch. Nàngsiết nm tay,đkhông nói tiếngnào. Hàn Mnîđng bên cnhălo lng nói:Ph thân, đánh)tiếp đi! Bnátên tiếp đi!”Ï

Không đưc.” HànêTú đim tĩnhìnói: “Khong cáchĩhai đi quânquá gn, khôngïth bn na.”

Nhưng trong lúcđang nói chuyn,chiến trưng lim m vanglên ln na,ĩlà nhóm ngưiıV Un btîđu ly thucīn m đưng.

UyÏlc thuc nýV Un mangìtheo trên ngưi:còn ln hơn{nhiu so vithuc n camũi tên bnra, trong đámÎngưi chng cht,ơch cn némmt phát làtrúng.

S Du nhìnthy ánh laăn liên tctrên chiến trưng,úquân đi ngânếgiáp gian nanĩdi chuyn vĬphía trưc. Nàngbưc ti trưcétrng trn, nhcÏdùi trng đánhtht mnh!

Tiếng trngmang theo ý,sát pht, đánhĭđến nhit huyếtsc sôi. VUn đâm rigt đám ngưiòcn đưng ra.ĪChàng quay đuītrong đêm, nhìnthy n tɪt kia tĭy xoã tóc²đng trên thànhlâu, ánh la¹ngút tri, bchâsam n t:tung bay phpphi, hp cùngļtàn quang màumáu, đp khôngík xiết.

Chàng chnhìn mt cáiĺđã lp tcíquay đu, vôvàn dũng khíêtuôn ra, nhìnĩcon đưng núiĩthây bin máuĩb n raphía trưc, hétln: “Xông lên!”{

Chàng phi sng.

Chàngũcn phi sng.

Chngnhng chàng phi¸sng, chàng cònphi san bngếBc Đch, đónɩnàng v nhà.

Tiếnghét cùng tiếng(trng khuy đngìsĩ khí binhlính sau lưngchàng sôi trào.

Lúcĩánh nng chiếuri, c longũmàu trng cuicùng cũng chyti mép vòng¹vây. Bn h³vn luôn duyitrì đi hìnhkhông lon, vìâthế sau khiV Un pháv tưng vây°Bc Đch, ngưiphía sau lpítc ni gótìtiến lên, thunli xông rangoài cùng VùUn.

Lúc này khóila Phong hođài Tuyn Châucun cun, VéUn dn ngưiùchy băng băng.ùTô Tra đnhîcưi nga đuiìtheo, nhưng liĩb mt ngưinam t gili, lãnh đmônói: “Không cnđui theo.”

Nam tử kia đeo mặt nạ bạc, mặc trường sam xanh lam, thế nhưng lối ăn mặc lại là người Đại Sở chính gốc.

Nghe đến đây, cuối cùng cố sở sinh cũng nhận ra chỗ bất hợp lý.

Tô Tra bị cản lại thì cáu tiết, giận dữ quát: “Chắc chắn hắn ta có mang theo cách điều chế thuốc nổ, Cô(*) không đuổi theo, hắn sẽ trở về Hoa Kinh . Nếu Hoa Kinh nhân rộng thứ này, Bắc Địch còn đánh đấm gì nữa!”

“Thẩm Hữu.” Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi trở về Bắc Địch đi, ta nghĩ cách tạo cho ngươi một thân phận giả. Ngươi nguỵ tạo một tín vật của Tô Tra đeo bên người, đến Hoàng thành Bắc Địch chờ ta.”

Đối với một cuộc chiến toàn quốc mà nói thời gian một tháng quả thật rất khó khăn.

“Vừa đánh vừa xoa.” Nam tử áo lam vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, nheo mắt: “Đánh mạnh không được, nhưng sao ngài biết đánh mạnh không phải là cách?”(*) Cô (Tô Tra ngẩn người, nam tử áo lam ngước mắt nhìn về phía Phượng Lăng Thành, nhìn nữ tử bạch y phấp phới đứng trên Phượng Lăng Thành, đôi môi dài mỏng hơi cong lên: “Hàn Tú vẫn còn ở Phượng Lăng Thành, nếu có được Hàn Tú, cũng có thể lấy được phương thức điều chế thuốc nổ, còn sợ Đại Sở nữa sao?”Trước đây chàng không biết bản thân nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tên này thật đáng ghét.Khi đó chàng đã nghĩ gì?) ở đây là tiếng xưng hô của Vương hầu thời xưa.

“Vệ Uẩn!”Năm đó Sở lâm Dương trấn thủ ba tháng, hiện nay Sở Du có binh có lương, không thể nào trấn thủ ít hơn Sở Lâm Dương năm đó được.

Thẩm Hữu nhíu mày: “Ngài bảo ta đến đó làm gì?”

“Ngài không thể đuổi theo.”

Vệ Uẩn nhanh chóng kể lại chuyện ở Phượng Lăng Thành một lượt, sau đó nói: “Tình hình bây giờ là vậy, hiện tại tẩu tử chỉ có thể trấn thủ nhiều nhất một tháng ở Phượng Lăng Thành. Vì thế trong vòng một tháng, chúng ta phải quét sạch hậu phương Bắc Địch.”

Nam tử áo lam nói thẳng: “Nếu đuổi theo, người trong Phượng Lăng Thành sẽ chạy.”

Không thể nói, không thể đố kỵ, không thể lên tiếng.

Chàng không giống Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh thích người đó, hắn có thể thẳng thắn mà thích, nhưng tình cảm của chàng đã định trước phải mục nát trong bóng đêm.

Tô Tra ngẩn người, nam tử áo lam ngước mắt nhìn về phía Phượng Lăng Thành, nhìn nữ tử bạch y phấp phới đứng trên Phượng Lăng Thành, đôi môi dài mỏng hơi cong lên: “Hàn Tú vẫn còn ở Phượng Lăng Thành, nếu có được Hàn Tú, cũng có thể lấy được phương thức điều chế thuốc nổ, còn sợ Đại Sở nữa sao?”

Hôm nay biết mình nghĩ gì rồi, chàng vừa chán ghét vừa khâm phục. Dưới tình huống này, chàng vẫn phải kìm nén tình cảm của mình xuống, cố gắng nhìn thẳng vào người này, bình tĩnh nói: “Trước tiên vào trong đã, ta kể rõ mọi chuyện với các người.”

Tô Tra nghe thế thì bình tĩnh lại một chút, hắn lại nói: “Ngươi nói với ta người trong Phượng Lăng Thành tham sống sợ chết. Hôm nay bọn chúng thế này, lỡ ta mạnh tay, bọn chúng mang đồ đi tiêu huỷ thì thế nào?”

“Chuyện này không thể nào.”

Dù cho có cách điều chế, nhưng hôm nay Đại Sở khói lửa khắp nơi, dù là nơi an toàn cũng rất khó lập tức xây dựng ngay một căn cứ quân sự sản xuất số lượng lớn như ở Phượng Lăng.

“Không sao.” Nam tử áo lam bình tĩnh nói: “Trước tiên ngài giả vờ công thành bao vây bọn chúng. Chờ bọn chúng nếm được cảm giác cận kề cái chết, khi đó chúng ta âm thầm phái người đi tìm Hàn Tú, chỉ cần Hàn Tú còn muốn sống sẽ tự mình chạy ra.”

Tô Tra bị cản lại thì cáu tiết, giận dữ quát: “Chắc chắn hắn ta có mang theo cách điều chế thuốc nổ, Cô(*) không đuổi theo, hắn sẽ trở về Hoa Kinh . Nếu Hoa Kinh nhân rộng thứ này, Bắc Địch còn đánh đấm gì nữa!”“Rõ.” Vệ Hạ đáp một tiếng, lui xuống.

“Vừa đánh vừa xoa.” Nam tử áo lam vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, nheo mắt: “Đánh mạnh không được, nhưng sao ngài biết đánh mạnh không phải là cách?”

“Ta sẽ ở Hoàng thành nội ứng ngoại hợp với bọn họ. Mà sau khi tẩu tử rời khỏi Phượng Lăng, nếu Diêu Dũng còn sống, nói tẩu ấy bao vây quân đội Diêu Dũng, ép Diêu Dũng không thể ra khỏi Thanh Châu. Nếu Trần Quốc có dị động, ngươi tới đó, hứa hẹn lấy số tiền lớn để ổn định Trần Quốc.

“Bệ hạ tự có suy tính của mình.”

Tô Tra trầm ngâm chốc lát. Nhưng hôm nay binh mã đã điều đến Phượng Lăng Thành, Phượng Lăng cũng chỉ có hai vạn người, cho dù dựa vào thuốc nổ chống cự, bị vây khốn lâu ngày, đương nhiên lương thảo sẽ cạn.

Cố Sở Sinh nghe bọn họ nói chuyện, chậm rãi bật cười.

) ở đây là tiếng xưng hô của Vương hầu thời xưa.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tô Tra cũng quyết định làm theo lời nam tử này, tiếp tục vây công.

“Vệ Uẩn.” Cố Sở Sinh lạnh giọng: “Ngài có nghe ta nói gì không? Ngài không nhớ lại xem ta đã nói gì với ngài, ta bán mạng cho ngài là vì muốn cưới Sở Du. Hôm nay ngài đối xử với nàng như thế, ngài dựa vào đâu mà cho rằng ta vẫn  phải giúp ngài?”

“Vệ Thu, ngươi đi tìm Sở Lâm Dương.” Vệ Uẩn nhanh chóng viết một phong thư, nói với Vệ Thu: “Bảo huynh ấy gởi một phong thư cho Diêu Dũng, mời Diêu Dũng cùng trấn thủ Thiên Thủ Quan. Chiến trận vừa nổ, lập tức bỏ chạy, để một mình Diêu Dũng trấn thủ Thiên Thủ Quan.”

Nhưng hắn vẫn còn tiếc rẻ: “Nếu Bệ hạ chịu nghe lời ta, không đi đánh Thiên Thủ Quan gì đấy, chỉ tấn công Phượng Lăng thì hôm nay đã nắm trong tay rồi. Thiên Thủ Quan dễ đánh, nhưng nếu Đại Sở có được thuốc nổ mà Bắc Địch lại không có, sau này sẽ càng khó khăn hơn. Ngươi nói xem, sao Bệ hạ lại hồ đồ như vậy?!”

Cố Sở Sinh lảo đảo đứng dậy, cười to: “Lấy mạng tẩu tử ngài đổi lấy ba tháng! Không phải ngài đã sớm dự tính trước rồi sao? Một tháng bình định Bắc Địch?”

Được ngắm khúc vũ này, nguyện vì khanh mà chết.

“Bệ hạ tự có suy tính của mình.”

“Sau khi Sở Lâm Dương bỏ thành, ngươi khuyên Diêu Dũng bỏ thành. Lúc đó, Hoa Kinh vô cùng nguy ngập, ta sẽ đòi ấn soái từ tay Bệ hạ, trở về lấy lại Thiên Thủ Quan. Kế tiếp, ta sẽ để Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan đoạt thành. Ngươi trở lại Hoa Kinh, quân lực Vệ gia ở Hoa Kinh do ngươi toàn quyền nắm giữ. Ngươi liên lạc với thế gia, nhốt Thuần Đức Đế trong cung, rút nanh vuốt ông ta.”

“Vệ Hạ.” Vệ Uẩn điềm tĩnh mở miệng: “Ra tiền tuyến tìm Tống Thế Lan, bảo hắn vứt bỏ Tuyền Châu, trực tiếp rời đi, thuận tiện đón Nhị phu nhân trở về. Sau đó ngươi nói Tống Thế Lan đợi ở hẻm núi Nhất Trượng, đợi Diêu Dũng dẫn binh trốn từ hướng Thiên Thủ Quan về Thanh Châu, giết ngay không cần hỏi.”

Nam tử áo lam chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu, nhìn nữ tử trên thành lâu xoay người bỏ đi, hắn ta cũng cảm thấy không thú vị, chào hỏi Tô Tra mấy tiếng rồi xoay người rời khỏi.

“Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Vệ Uẩn chăm chú nhìn hắn.

Sau khi Vệ Uẩn lao ra khỏi vòng vây thì không dám dừng lại nghỉ ngơi, mang theo chiếc hộp Sở Du đưa chạy thẳng một mạch về kinh. Chàng đã sớm sai người tới Vệ Phủ thông báo chuẩn bị sẵn sàng, vừa về đến nhà, tất cả người Vệ Phủ đã chờ ở chính đường. Cố Sở Sinh đứng hàng đầu tiên, hắn gầy đi nhiều. Chàng vừa vào, hắn đã chạy lên, mở miệng hỏi: “Sở Du đâu?!”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng im lặng nhìn mặt đất. Cố Sở Sinh thấy chàng không nói, vô số tức giận bất lực tuôn ra.Nghe tới đây, hai mắt Cố Sở Sinh trừng lớn, hắn nhìn Vệ Uẩn như nhìn kẻ điên. Vệ Uẩn điềm tĩnh nói: “Lúc này, người của Tô Xán sẽ có hao tổn. Khi Tô Tra rút quân từ Phượng Lăng, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan truy kích loạn quân Bắc Địch. Tô Tra lo lắng Đô thành, đương nhiên sẽ không ham chiến. Trận này chúng ta cố gắng bóp chết binh lực của chúng, truy đuổi Bắc Địch, đánh thẳng đến Hoàng thành.”

Vệ Uẩn chăm chú nhìn hắn.

Trước đây chàng không biết bản thân nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tên này thật đáng ghét.

Trước đây chàng không biết bản thân nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tên này thật đáng ghét.

Nam tử áo lam nói thẳng: “Nếu đuổi theo, người trong Phượng Lăng Thành sẽ chạy.”

Tô Tra trầm ngâm chốc lát. Nhưng hôm nay binh mã đã điều đến Phượng Lăng Thành, Phượng Lăng cũng chỉ có hai vạn người, cho dù dựa vào thuốc nổ chống cự, bị vây khốn lâu ngày, đương nhiên lương thảo sẽ cạn.

Hôm nay biết mình nghĩ gì rồi, chàng vừa chán ghét vừa khâm phục. Dưới tình huống này, chàng vẫn phải kìm nén tình cảm của mình xuống, cố gắng nhìn thẳng vào người này, bình tĩnh nói: “Trước tiên vào trong đã, ta kể rõ mọi chuyện với các người.”

“Rõ.”

Vệ Uẩn nhanh chóng kể lại chuyện ở Phượng Lăng Thành một lượt, sau đó nói: “Tình hình bây giờ là vậy, hiện tại tẩu tử chỉ có thể trấn thủ nhiều nhất một tháng ở Phượng Lăng Thành. Vì thế trong vòng một tháng, chúng ta phải quét sạch hậu phương Bắc Địch.”

Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Thẩm Hữu, Thẩm Hữu nhìn chăm chú lại chàng: “Ngài có thể sản xuất bao nhiêu thuốc nổ trong thời gian ngắn?”

“Chuyện này không thể nào.”

“Không sao.” Nam tử áo lam bình tĩnh nói: “Trước tiên ngài giả vờ công thành bao vây bọn chúng. Chờ bọn chúng nếm được cảm giác cận kề cái chết, khi đó chúng ta âm thầm phái người đi tìm Hàn Tú, chỉ cần Hàn Tú còn muốn sống sẽ tự mình chạy ra.”

Thẩm Hữu quả quyết mở miệng: “Thật ra quân đội Bắc Địch chia làm hai nhóm. Quân của Tô Tra ở tại Phượng Lăng Thành, nhưng quân trong tay Bắc Hoàng Tô Xán cũng không ít. Hiện giờ quân của Tô Xán đang dốc hết toàn lực tấn công Tuyền Châu, đánh thẳng đến Thiên Thủ Quan, e rằng trong vòng một tháng khó mà bình định được quân Tô Xán.”

“Vậy ngài…”

“Ngài không thể đuổi theo.”

Người nọ đã từng ở trong đình viện này, ánh trăng như nước, trường thương như rồng, tặng chàng một mộng cảnh xinh đẹp kiều diễm.

“Nếu ta mang thuốc nổ đến thì sao?”

“Ta biết.”Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Sau khi chiếm được Thiên Thủ Quan, ta sẽ dẫn năm nghìn khinh kỵ binh trèo qua Tuyết Sơn thâm nhập vào Bắc Địch, đánh thẳng đến Vương thành, uy hiếp Bắc Đế, bắt Tô Xán hạ lệnh toàn tuyến lui binh.”

Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Thẩm Hữu, Thẩm Hữu nhìn chăm chú lại chàng: “Ngài có thể sản xuất bao nhiêu thuốc nổ trong thời gian ngắn?”

Dù cho có cách điều chế, nhưng hôm nay Đại Sở khói lửa khắp nơi, dù là nơi an toàn cũng rất khó lập tức xây dựng ngay một căn cứ quân sự sản xuất số lượng lớn như ở Phượng Lăng.

Vệ Uẩn rủ mắt nhìn trang giấy trắng, siết chặt bút lông bằng ngọc trong tay, khống chế cảm xúc của mình.

Đối với một cuộc chiến toàn quốc mà nói thời gian một tháng quả thật rất khó khăn.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tô Tra cũng quyết định làm theo lời nam tử này, tiếp tục vây công.

Cố Sở Sinh nghe bọn họ nói chuyện, chậm rãi bật cười.

Vệ Uẩn nhìn về phía Cố Sở Sinh, đối phương nhìn chàng đăm đăm, đôi mắt như nhỏ ra máu: “Không sao cả, Phượng Lăng Thành còn có thể trấn thủ hai tháng nữa.”

Năm đó Sở lâm Dương trấn thủ ba tháng, hiện nay Sở Du có binh có lương, không thể nào trấn thủ ít hơn Sở Lâm Dương năm đó được.

Thẩm Hữu quả quyết mở miệng: “Thật ra quân đội Bắc Địch chia làm hai nhóm. Quân của Tô Tra ở tại Phượng Lăng Thành, nhưng quân trong tay Bắc Hoàng Tô Xán cũng không ít. Hiện giờ quân của Tô Xán đang dốc hết toàn lực tấn công Tuyền Châu, đánh thẳng đến Thiên Thủ Quan, e rằng trong vòng một tháng khó mà bình định được quân Tô Xán.”

Cố Sở Sinh lảo đảo đứng dậy, cười to: “Lấy mạng tẩu tử ngài đổi lấy ba tháng! Không phải ngài đã sớm dự tính trước rồi sao? Một tháng bình định Bắc Địch?”

Vệ Uẩn phất tay: “Ngươi đi trước đi, lên đường ngay hôm nay.”

Nhưng hắn vẫn còn tiếc rẻ: “Nếu Bệ hạ chịu nghe lời ta, không đi đánh Thiên Thủ Quan gì đấy, chỉ tấn công Phượng Lăng thì hôm nay đã nắm trong tay rồi. Thiên Thủ Quan dễ đánh, nhưng nếu Đại Sở có được thuốc nổ mà Bắc Địch lại không có, sau này sẽ càng khó khăn hơn. Ngươi nói xem, sao Bệ hạ lại hồ đồ như vậy?!”

Cố Sở Sinh “phi” một tiếng, lạnh giọng mỉa mai: “Kẻ ngu nói mớ!”

Nam tử kia đeo mặt nạ bạc, mặc trường sam xanh lam, thế nhưng lối ăn mặc lại là người Đại Sở chính gốc.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng im lặng nhìn mặt đất. Cố Sở Sinh thấy chàng không nói, vô số tức giận bất lực tuôn ra.

“Vệ Uẩn.” Hắn khàn giọng nói: “Nàng đối đãi với ngài không tệ mà.”

Cố Sở Sinh nghe xong, dần dần trầm mặc.

“Thẩm Hữu.” Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi trở về Bắc Địch đi, ta nghĩ cách tạo cho ngươi một thân phận giả. Ngươi nguỵ tạo một tín vật của Tô Tra đeo bên người, đến Hoàng thành Bắc Địch chờ ta.”

Thẩm Hữu nhíu mày: “Ngài bảo ta đến đó làm gì?”

“Nhưng ta không thể bỏ mặc tẩu ấy.”

“Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Tô Tra ngẩn người, nam tử áo lam ngước mắt nhìn về phía Phượng Lăng Thành, nhìn nữ tử bạch y phấp phới đứng trên Phượng Lăng Thành, đôi môi dài mỏng hơi cong lên: “Hàn Tú vẫn còn ở Phượng Lăng Thành, nếu có được Hàn Tú, cũng có thể lấy được phương thức điều chế thuốc nổ, còn sợ Đại Sở nữa sao?”

Vệ Uẩn phất tay: “Ngươi đi trước đi, lên đường ngay hôm nay.”

Khi đó chàng đã nghĩ gì?

“Vệ Uẩn!” Cố Sở Sinh cao giọng: “Ngươi thật sự bỏ mặc nàng trên chiến trường như thế sao?!”

“Vệ Hạ.” Vệ Uẩn điềm tĩnh mở miệng: “Ra tiền tuyến tìm Tống Thế Lan, bảo hắn vứt bỏ Tuyền Châu, trực tiếp rời đi, thuận tiện đón Nhị phu nhân trở về. Sau đó ngươi nói Tống Thế Lan đợi ở hẻm núi Nhất Trượng, đợi Diêu Dũng dẫn binh trốn từ hướng Thiên Thủ Quan về Thanh Châu, giết ngay không cần hỏi.”

“Rõ.” Vệ Hạ đáp một tiếng, lui xuống.

“Vệ Thu, ngươi đi tìm Sở Lâm Dương.” Vệ Uẩn nhanh chóng viết một phong thư, nói với Vệ Thu: “Bảo huynh ấy gởi một phong thư cho Diêu Dũng, mời Diêu Dũng cùng trấn thủ Thiên Thủ Quan. Chiến trận vừa nổ, lập tức bỏ chạy, để một mình Diêu Dũng trấn thủ Thiên Thủ Quan.”

“Rõ.”

“Vệ Uẩn!”

Chàng nghĩ ——

“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn, giọng điệu không hề gợn sóng: “Sau khi Sở Lâm Dương bỏ thành, ngươi đến khuyên Diêu Dũng bỏ Thiên Thủ Quan. Tiếp đó, ngươi và Tần Thời Nguyệt bảo vệ Thiên Thủ Quan, chờ ta đến.”

“Vệ Uẩn.” Cố Sở Sinh lạnh giọng: “Ngài có nghe ta nói gì không? Ngài không nhớ lại xem ta đã nói gì với ngài, ta bán mạng cho ngài là vì muốn cưới Sở Du. Hôm nay ngài đối xử với nàng như thế, ngài dựa vào đâu mà cho rằng ta vẫn  phải giúp ngài?”

Vệ Uẩn rủ mắt nhìn trang giấy trắng, siết chặt bút lông bằng ngọc trong tay, khống chế cảm xúc của mình.

Không thể nói, không thể đố kỵ, không thể lên tiếng.

Chàng không giống Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh thích người đó, hắn có thể thẳng thắn mà thích, nhưng tình cảm của chàng đã định trước phải mục nát trong bóng đêm.

Dứt lời, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua bầu trời ngày xuân trong vắt như gột rửa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp biển mây, tựa như có thể thấy được tuyết y phấp phới trên thành lâu xa xa. Chàng lại dời mắt xuống đình viện.

“Sau khi Sở Lâm Dương bỏ thành, ngươi khuyên Diêu Dũng bỏ thành. Lúc đó, Hoa Kinh vô cùng nguy ngập, ta sẽ đòi ấn soái từ tay Bệ hạ, trở về lấy lại Thiên Thủ Quan. Kế tiếp, ta sẽ để Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan đoạt thành. Ngươi trở lại Hoa Kinh, quân lực Vệ gia ở Hoa Kinh do ngươi toàn quyền nắm giữ. Ngươi liên lạc với thế gia, nhốt Thuần Đức Đế trong cung, rút nanh vuốt ông ta.”

Cố Sở Sinh “phi” một tiếng, lạnh giọng mỉa mai: “Kẻ ngu nói mớ!”

Nghe đến đây, cuối cùng cố sở sinh cũng nhận ra chỗ bất hợp lý.

Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Sau khi chiếm được Thiên Thủ Quan, ta sẽ dẫn năm nghìn khinh kỵ binh trèo qua Tuyết Sơn thâm nhập vào Bắc Địch, đánh thẳng đến Vương thành, uy hiếp Bắc Đế, bắt Tô Xán hạ lệnh toàn tuyến lui binh.”

Nghe tới đây, hai mắt Cố Sở Sinh trừng lớn, hắn nhìn Vệ Uẩn như nhìn kẻ điên. Vệ Uẩn điềm tĩnh nói: “Lúc này, người của Tô Xán sẽ có hao tổn. Khi Tô Tra rút quân từ Phượng Lăng, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan truy kích loạn quân Bắc Địch. Tô Tra lo lắng Đô thành, đương nhiên sẽ không ham chiến. Trận này chúng ta cố gắng bóp chết binh lực của chúng, truy đuổi Bắc Địch, đánh thẳng đến Hoàng thành.”

“Ta sẽ ở Hoàng thành nội ứng ngoại hợp với bọn họ. Mà sau khi tẩu tử rời khỏi Phượng Lăng, nếu Diêu Dũng còn sống, nói tẩu ấy bao vây quân đội Diêu Dũng, ép Diêu Dũng không thể ra khỏi Thanh Châu. Nếu Trần Quốc có dị động, ngươi tới đó, hứa hẹn lấy số tiền lớn để ổn định Trần Quốc.

Vẻ mặt Vệ Uẩn bình thản nói hết tất cả khả năng phát sinh.

Vẻ mặt Vệ Uẩn bình thản nói hết tất cả khả năng phát sinh.

Cố Sở Sinh nghe xong, dần dần trầm mặc.

“Vệ Uẩn!” Cố Sở Sinh cao giọng: “Ngươi thật sự bỏ mặc nàng trên chiến trường như thế sao?!”

“Vệ Uẩn.” Cuối cùng hắn mở miệng: “Không nói đến chuyện ngài làm sao trèo qua được Tuyết Sơn, làm sao đánh chiếm Bắc Đô với năm nghìn binh lính, dù cho ngài đánh chiếm được Bắc Đô, ngài lấy năm nghìn binh sĩ ở trong lòng Bắc Địch đợi Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, một khi binh lính Đại Sở đến, điều đầu tiên Tô Tra muốn chính là ôm ngài chết chung. Lần đi này của ngài, cơ hội sống đã nhỏ lại càng nhỏ, ngài có hiểu không?”

Nghe vậy, Vệ Uẩn chậm rãi nở nụ cười.

Tô Tra nghe thế thì bình tĩnh lại một chút, hắn lại nói: “Ngươi nói với ta người trong Phượng Lăng Thành tham sống sợ chết. Hôm nay bọn chúng thế này, lỡ ta mạnh tay, bọn chúng mang đồ đi tiêu huỷ thì thế nào?”

“Ta biết.”

“Vừa đánh vừa xoa.” Nam tử áo lam vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, nheo mắt: “Đánh mạnh không được, nhưng sao ngài biết đánh mạnh không phải là cách?”

“Vậy ngài…”

“Nhưng ta không thể bỏ mặc tẩu ấy.”

Dứt lời, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua bầu trời ngày xuân trong vắt như gột rửa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp biển mây, tựa như có thể thấy được tuyết y phấp phới trên thành lâu xa xa. Chàng lại dời mắt xuống đình viện.

Người nọ đã từng ở trong đình viện này, ánh trăng như nước, trường thương như rồng, tặng chàng một mộng cảnh xinh đẹp kiều diễm.

Khi đó chàng ngồi trên hành lang, vừa lắng nghe nữ tử trong phòng hợp ca, vừa ngắm nhìn tư thái phong lưu của nữ tử trước mặt.

Khi đó chàng đã nghĩ gì?

Chàng nghĩ ——

“Vệ Uẩn.” Cuối cùng hắn mở miệng: “Không nói đến chuyện ngài làm sao trèo qua được Tuyết Sơn, làm sao đánh chiếm Bắc Đô với năm nghìn binh lính, dù cho ngài đánh chiếm được Bắc Đô, ngài lấy năm nghìn binh sĩ ở trong lòng Bắc Địch đợi Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, một khi binh lính Đại Sở đến, điều đầu tiên Tô Tra muốn chính là ôm ngài chết chung. Lần đi này của ngài, cơ hội sống đã nhỏ lại càng nhỏ, ngài có hiểu không?”

Được ngắm khúc vũ này, nguyện vì khanh mà chết.

***

P/s (Zens Zens): Tổng hợp Câu hỏi gợi ý pass từ Chương 64 – hết: Link

 

4.8 19 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

218 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
lee
lee
3 Năm Cách đây

Kiếp này vệ uẩn còn mạnh mẽ vang dội hơn kiếp trước

My Le
My Le
3 Năm Cách đây

Nguyện vì khanh mà chết?

Nhi
Nhi
3 Năm Cách đây

Từ chương này lấy pass ls bây giờ ạ

Kiều Ngân
Kiều Ngân
3 Năm Cách đây

Zens ơi c check biểu mẫu t với ạ?

Viv
Viv
3 Năm Cách đây

Zen ới, mới gửi biểu mẫu cho nàng, check nhé!

Lethuy
Lethuy
3 Năm Cách đây

Bạn ơi donate thế nào để đọc tiếp truyện

Tolanhuong
Tolanhuong
3 Năm Cách đây

Muốn donate trực tiếp cho tác giả để mua toàn bộ các chương còn lại thì phải làm sao ak

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Có cách nào donate nhanh gọn để đọc luôn không bạn, chỉ mình với

Hoa
Hoa
2 Năm Cách đây

Zen ơi, mình đã điền biểu mẫu, bạn check giúp mình nhé

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
10 Tháng Cách đây

Kiếp trước Vệ Uẩn muốn báo thù, kiếp này anh muốn bảo vệ

218
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!