Chương 63 (2)
Rốt cuộc chàng cũng biết, hoá ra tình cảm như vậy là thích, gặp được người ấy chính là viên mãn
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hồi lâu sau, bên ngoài vang lên giọng nói của Lưu Vinh: “Đại phu nhân, tất cả chuẩn bị xong rồi.”
Sở Du và Vệ Uẩn đồng thời mở mắt, trong mắt ánh lên sự sắc lạnh. Vệ Uẩn buông Sở Du ra, xoay người, bước ra sau tấm bình phong, nhanh chóng đổi vũ khí, nói với Sở Du: “Tẩu thủ thành một tháng. Một tháng này, đệ sẽ nghĩ cách bình ổn tiền tuyến, ép Tô Tra quay đầu. Người chỉ cần làm một chuyện.” Vệ Uẩn bước từ sau tấm bình phong ra, chàng mặc ngân giáp, thắt lưng đeo bội kiếm, đỉnh đầu đội ngân quan, tay cầm hồng anh thương, lẳng lặng nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Chờ đệ.”
“Nếu ta không chờ được thì sao?”
Sở Du không nhịn được cười, Vệ Uẩn rũ mắt: “Vậy thì đừng đợi.”
Nếu nàng không đợi được, vậy chàng đuổi theo là xong.
Dù là đường hoàng tuyềnócũng đã khôngắcòn quan trọng.ắĐuổi theo nàng,ĭđến trước mặt¸Vệ Quân, nhìnéhọ đoàn tụặtại địa phủăcũng đã làỉviên mãn.
Nhưng chàngỹkhông nói raẻnhững lời này,ἱdưới ánh mắtơsửng sốt củaẩSở Du, chàng(bước ra cửa,ộcấp tốc điểmìbinh.
Sở Du vội)vàng đuổi theo,ỗgiao một cái]hộp vào tayịVệ Uẩn, nói:]“Đây là tấtêcả những vũẵkhí mà mấyỉnăm qua PhượngãLăng thành chế°tạo ra, đệἶcầm đi. Phươngạthức điều chếìthuốc nổ đềuêở bên trong,ỗHàn Mẫn trộm¹được. Đệ đếnẹHoa Kinh thì‹nhanh chóng saiụngười sản xuấtÍđại trà.”
VệệUẩn đáp mộtἱtiếng. Nhóm ngườiăra đến cửa,ἴSở Cẩm đangĨdẫn người phân°phát thuốc nổẻcho tướng sĩ,Їđồng thời đểịHàn Mẫn làmĮmẫu giải thíchậcách sử dụngɨcho bọn họ.
VệọUẩn bước ra,ýđợi một látẹsau, mọi ngườiỉđã chuẩn bịẻxong. Lúc nàyỵHàn Tú vộiỏvàng chạy tới,,rống giận quát:ľ“Hàn Mẫn, conĭra đây choỉta!”
Hàn Mẫnĭnhanh nhẹn núpĮsau lưng VệĬUẩn trốn. VệàUẩn quay đầuắđón lấy ánhἰmắt tức giậnIcủa Hàn Tú,[bình tĩnh nói:ễ“Đại nhân cũngЇchẳng phải ngườiīkhông màng dân²chúng, vì saoộphải cúc cungịtận tuỵ choĨBệ hạ đếnỷthế?”
“Bệ hạÏcó ơn triẽngộ với ta.”ĬHàn Tú lạnh[lùng nói: “Thiênỉhạ này, aiặlàm Hoàng đếữmà không được?°Hiện nay Bệôhạ vốn là‹hoàng thất chínhĭthống, ta khôngĩdốc sức vìIBệ hạ, lẽ(nào lại dốcĩsức vì loạn‹thần tặc tửợnhư ngài sao?!”ì
Vệ Uẩn ngheỉvậy thì cườiôkhẩy: “Nếu không)vì Bệ hạ,ïgiang sơn ĐạiĩSở cớ saoìđến nông nỗiÍnày?”
“Hôm nayîtruy cứu thiệtïhơn còn cóɨích gì?” HànịTú giơ tay¸lên, nói vớiằHàn Mẫn: “HàniMẫn, con raḻđây.”
“Phụ thân.”ĩHàn Mẫn đứngìsau lưng VệἴUẩn, thò raìnửa người: “Bảnữthân ngài cũng}nói hôm nayítruy cứu thiệtỹhơn không cóɩích gì. Conïđã đưa thuốcĮnổ cho bọnâhọ, con cũngıtrộm phương thứcâđiều chế rồi.İNgài giữ lấyềcũng không cóíý nghĩa gì,ếsao không kếtỉminh cùng tiểuặHầu gia vàiVệ đại phuểnhân, sớm ngàyỳchấm dứt loạnĩthế?”
Hàn Túīmím môi khôngínói, Hàn Mẫnỷcao giọng: “Phụàthân, người đãÍquên mẫu thânấchết thế nàoúsao? Cẩm tỷẻtỷ đã nóiìvới con rồi.ỉNếu không phảiítên cẩu Hoàngỉđế kia dungưtúng Diêu Dũng,ẵkhiến Vệ giaìchết tại BạchụĐế Cốc, ĐạiừSở ta saoộlại suy sútửđến thế?! Nếuẳkhông phải ĐạiịSở ta hômĩnay suy sút,ễsao mẫu thânĺlại bị lưuôdân giết chếtĩtrên đường?”
“Đủợrồi!” Hàn Túélớn giọng quát:ḽ“Con ra đâyĺcho ta!”
Dứtẩlời, Hàn TúĨxông lên muốnýkéo Hàn Mẫn.ỷVệ Uẩn chụpЇlấy tay ôngóta, bình tĩnhỳnói: “Hàn đạiớnhân, ta phảiủra khỏi thành,ἷxin ngài chớứtrì hoãn.”
HànἵTú lạnh lùngìnhìn Vệ Uẩn,ẫVệ Uẩn nhìnἰthẳng vào mắtớông. Lát sau,ḽHàn Tú cườiἶkhẩy: “Ngài và¸Bệ hạ cóụgì khác nhau?ÍÔng ta giởóthủ đoạn, ngàiĬthì không à?”I
“Giờ này taÎđứng ở đây,ẫông ta từḻbỏ Phượng Lăng,ọđây chính làỉkhác biệt.”
“Vậyềngài không bỏựPhượng Lăng sao!”ĩ
Hàn Tú rốngỗgiận: “Nếu khôngỷphải ngài bỏấPhượng Lăng, saoẩlúc này lạiÎmuốn đi?”
“Khôngầphải ta bỏḻPhượng Lăng.” VệIUẩn bình tĩnh:đáp: “Ta cóìmón đồ rấtἱquan trọng đặtâở Phượng Lăng,isao ta cóIthể bỏ PhượngĩLăng?”
Hàn Túịsững sờ, SởìDu cũng quayÍđầu lại, khôngẳbiết Vệ Uẩnīđã đặt cáiảgì ở PhượngἱLăng.
Hàn Mẫn bênỉcạnh thấy HànĺTú dao động,ẩlập tức nhàoịra quỳ trướcấmặt Hàn Tú,ỉôm đùi ông:ɩ“Phụ thân, ngàiặđừng ầm ĩĺnữa, để họịđi đi.”
HànfTú không lênétiếng, Vệ Uẩnỵphất tay ra,ĩtất cả nhânùmã tập họpừvề hướng cổngựthành. Ánh mắtừHàn Tú dõiľtheo những người}đi về phíaỵxa, hồi sau,īông nhắm mắt,[quay đầu, trầmĩgiọng nói: “TaÎchuẩn bị mởưđường cho cácìngười.”
Sau khiịHàn Tú dứtểlời, Sở Duẳcũng lên đườngổcùng Vệ Uẩnệra khỏi thành.ờTiếp đó nàngịphát hiện cóĭrất nhiều ngườiẵáo xanh đeoįmặt nạ trắngÎtuôn ra từḻphía sau thànhỏtrì.
Trước giờ nàngẵvốn chưa từngớthấy nhiều người[như vậy, khôngỉkhỏi kinh ngạc:ầ“Ở đâu raỹnhiều người thế?”ì
“Chỗ Hàn Túạchuyên nghiên cứuīnhững thứ nàyưxây dựng dưới¹lòng đất, hạìquan cũng chưaЇtừng xuống đó.”ɩGiọng nói LưuịVinh truyền từđđằng sau tới:ĩ“Chắc hôm nayḹông ta đãẫmang hết ngườiọra rồi.”
SởủDu nhìn nhữngởngười này, rõɪràng rất nhiềuãngười trong đóệkhông phải tướng‹sĩ, bước chânẳphù phiếm vôÍlực. Bọn họịvội vội vàngàvàng chạy lênộphía trên thànhɩtrì, nghe theoĩcăn dặn của{Hàn Tú màêlàm cái gìĩđó.
Lưu Vinh cúiữngười hành lễểvới Vệ Uẩn:á“Xin tiểu Hầuậgia nghe theoïhiệu lệnh củaằHàn đại nhân,ýđợi Hàn đạiênhân đánh trốngfrồi hãy hànhỉđộng.”
Vệ Uẩnḻgật đầu, điįxuống núi dướiịsự dẫn dắtỵcủa Lưu Vinh,ủnhưng lại núpỏtrong rừng, khôngĩhề tiến vềĬtrước.
Sở Du leo}lên thành lâu,ìnhìn thấy HànõTú chỉ huyĩngười lắp đặtựtừng ống trònũcỡ nhỏ vàoἶcung nỏ dàiẳhai thước.
Một látâsau, Hàn Túĺhô lên: “Kéoảcung.”
Toàn thểặnhóm người giươngưcung, sau đóúHàn Tú vẫyılá cờ nhỏặtrong tay: “Châmãlửa.”
Trên mũiľtên bắt đầuéchâm lửa.
Cuối cùng,ịHàn Tú hôịmột tiếng: “Bắn!”¹
Trong nháy mắt,ổvũ tiễn bắnỉra như mưa,ïmang theo ánhẵlửa quét mộtľđường cong quaỹkhông trung, bay(vút về phươngĬxa.
Mũi tên màİcung nỏ nàyἲbắn bay rấtéxa, ánh lửaírơi đầy trời,ἴphát ra tiếngInổ “ầm ầm”ỹ.
Trong nháy mắt,ḽBắc Địch rốiưloạn.
“Trời phạt!”
CóĪbinh linh BắcôĐịch gào lênἲbằng tiếng BắcịĐịch: “Đây làạtrời phạt!”
Biếnơcố này đương]nhiên kinh độngòđến lều TôíTra, hắn taễvội vàng chạyἶra ngoài. NhìnIthấy vũ tiễnἰmang theo lửaîcắm xuống đất,[sau đó phátïra tiếng nổỷầm vang, tạoįthành một cáiỡhố to chừng]ba thước.
Binh línhĩcuống cuồng chạyíthục mạng. TôìTra lại hếtỉsức bình tĩnh,}lập tức hétõlên: “Lui vềýsau mười dặm!”Î
Nhưng cũng chínhầlúc này, mộtịnhóm nhân mãįlao từ trong‹Phượng Lăng Thànhịra. Tô Traįlập tức phảnẻứng lại, rốngĭgiận: “Giữ chúngấlại! Giữ lại!”ẽ
Lời còn chưaἰdứt, đợt mưaítên thứ haiἷđã trút xuống,Їmặt đất đùngổđùng nổ tung,ủđất núi rungïchuyển.
Quân Bắc Địchἱđã hoàn toànïrối loạn. TôôTra đích thânủxuất binh, giậnıdữ gào lên:ồ“Đã dừng hết:rồi, sợ cáiïgì!”
Dứt lời,ĩhắn ta dẫnìđám thân binhểcủa mình điļngược dòng người,ïchạy vội vềồphía Vệ Uẩn,ỉquát lớn: “Nam¸nhi Bắc ĐịchĪtheo ta đánh(trận!”
Tiếng trốngỉtrận Bắc Địchévang lên, đámìngười nhìn thấy¸Tô Tra chạyịvề hướng VệıUẩn. Đợt mưaồtên thứ baũtrút xuống, nhưngềTô Tra đãễthăm dò kỹìkhoảng cách vàâmức độ oanhἶtạc của mưaÏtên.
Mặc dù mưaɩtên này trôngíkhá phô trương,ụnhưng khoảng cáchẫquá xa, trênếthực tế diệnỉtích có thểínổ không lớn,ịtỷ lệ trúngjđích cực kỳỳthấp, chẳng quaõlà doạ ngườiồthôi. Quân BắcẽĐịch nhìn thấyịTô Tra thoănứthoắt như con(thoi giữa tiếngọnổ, sĩ khíìbắt đầu ổnýđịnh lại, cuốiỡcùng giương lênýquân kỳ lầnựnữa, hò hétôxông về phíaỳVệ Uẩn.
Sở Duâđứng trên thànhἰlâu, nhìn thấy²đội quân ngân{giáp Vệ Uẩnênhư rồng nhậpĩthuỷ triều, hòaềvào chiến trườngứBắc Địch. Nàngịsiết nắm tay,đkhông nói tiếngừnào. Hàn Mẫnîđứng bên cạnhălo lắng nói:ἰ“Phụ thân, đánh)tiếp đi! Bắnátên tiếp đi!”Ï
“Không được.” HànêTú điềm tĩnhìnói: “Khoảng cáchĩhai đội quânởquá gần, khôngïthể bắn nữa.”ỡ
Nhưng trong lúcἵđang nói chuyện,ἲchiến trường lạiểầm ầm vangẫlên lần nữa,ĩlà nhóm ngườiıVệ Uẩn bắtîđầu lấy thuốcīnổ mở đường.
UyÏlực thuốc nổýVệ Uẩn mangìtheo trên người:còn lớn hơn{nhiều so vớiỵthuốc nổ củaỵmũi tên bắn‹ra, trong đámÎngười chằng chịt,ơchỉ cần némỉmột phát làỹtrúng.
Sở Du nhìnḷthấy ánh lửaănổ liên tụcḷtrên chiến trường,úquân đội ngânếgiáp gian nanĩdi chuyển vềĬphía trước. Nàngớbước tới trướcétrống trận, nhấcÏdùi trống đánhịthật mạnh!
Tiếng trốngẵmang theo ý,sát phạt, đánhĭđến nhiệt huyếtἰsục sôi. VệềUẩn đâm rồiịgạt đám ngườiòcản đường ra.ĪChàng quay đầuītrong đêm, nhìnửthấy nữ tửɪtử kia tốĭy xoã tóc²đứng trên thànhẩlâu, ánh lửa¹ngút trời, bạchâsam nữ tử:tung bay phấpộphới, hợp cùngļtàn quang màuỹmáu, đẹp khôngíkể xiết.
Chàng chỉểnhìn một cáiĺđã lập tứcíquay đầu, vôắvàn dũng khíêtuôn ra, nhìnĩcon đường núiĩthây biển máuĩbị nổ raẫphía trước, hétảlớn: “Xông lên!”{
Chàng phải sống.
Chàngũcần phải sống.
Chẳngḽnhững chàng phải¸sống, chàng cònạphải san bằngếBắc Địch, đónɩnàng về nhà.
Tiếngỉhét cùng tiếng(trống khuấy độngìsĩ khí binhịlính sau lưngợchàng sôi trào.
Lúcĩánh nắng chiếuἶrọi, cự longũmàu trắng cuốiệcùng cũng chạyẻtới mép vòng¹vây. Bọn họ³vẫn luôn duyitrì đội hìnhỡkhông loạn, vìâthế sau khiởVệ Uẩn pháỵvỡ tường vây°Bắc Địch, ngườiẳphía sau lậpítức nối gótìtiến lên, thuậnỉlợi xông raụngoài cùng VệùUẩn.
Lúc này khóiỉlửa Phong hoảἳđài Tuyền Châuḻcuồn cuộn, VệéUẩn dẫn ngườiùchạy băng băng.ùTô Tra địnhîcưỡi ngựa đuổiìtheo, nhưng lạiĩbị một ngườiờnam tử giữỉlại, lãnh đạmônói: “Không cầnộđuổi theo.”
Nam tử kia đeo mặt nạ bạc, mặc trường sam xanh lam, thế nhưng lối ăn mặc lại là người Đại Sở chính gốc.
Nghe đến đây, cuối cùng cố sở sinh cũng nhận ra chỗ bất hợp lý.
Tô Tra bị cản lại thì cáu tiết, giận dữ quát: “Chắc chắn hắn ta có mang theo cách điều chế thuốc nổ, Cô(*) không đuổi theo, hắn sẽ trở về Hoa Kinh . Nếu Hoa Kinh nhân rộng thứ này, Bắc Địch còn đánh đấm gì nữa!”
“Thẩm Hữu.” Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi trở về Bắc Địch đi, ta nghĩ cách tạo cho ngươi một thân phận giả. Ngươi nguỵ tạo một tín vật của Tô Tra đeo bên người, đến Hoàng thành Bắc Địch chờ ta.”
Đối với một cuộc chiến toàn quốc mà nói thời gian một tháng quả thật rất khó khăn.
“Vừa đánh vừa xoa.” Nam tử áo lam vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, nheo mắt: “Đánh mạnh không được, nhưng sao ngài biết đánh mạnh không phải là cách?”(*) Cô (Tô Tra ngẩn người, nam tử áo lam ngước mắt nhìn về phía Phượng Lăng Thành, nhìn nữ tử bạch y phấp phới đứng trên Phượng Lăng Thành, đôi môi dài mỏng hơi cong lên: “Hàn Tú vẫn còn ở Phượng Lăng Thành, nếu có được Hàn Tú, cũng có thể lấy được phương thức điều chế thuốc nổ, còn sợ Đại Sở nữa sao?”孤Trước đây chàng không biết bản thân nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tên này thật đáng ghét.Khi đó chàng đã nghĩ gì?) ở đây là tiếng xưng hô của Vương hầu thời xưa.
“Vệ Uẩn!”Năm đó Sở lâm Dương trấn thủ ba tháng, hiện nay Sở Du có binh có lương, không thể nào trấn thủ ít hơn Sở Lâm Dương năm đó được.
Thẩm Hữu nhíu mày: “Ngài bảo ta đến đó làm gì?”
“Ngài không thể đuổi theo.”
Vệ Uẩn nhanh chóng kể lại chuyện ở Phượng Lăng Thành một lượt, sau đó nói: “Tình hình bây giờ là vậy, hiện tại tẩu tử chỉ có thể trấn thủ nhiều nhất một tháng ở Phượng Lăng Thành. Vì thế trong vòng một tháng, chúng ta phải quét sạch hậu phương Bắc Địch.”
Nam tử áo lam nói thẳng: “Nếu đuổi theo, người trong Phượng Lăng Thành sẽ chạy.”
孤
Không thể nói, không thể đố kỵ, không thể lên tiếng.
Chàng không giống Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh thích người đó, hắn có thể thẳng thắn mà thích, nhưng tình cảm của chàng đã định trước phải mục nát trong bóng đêm.
Tô Tra ngẩn người, nam tử áo lam ngước mắt nhìn về phía Phượng Lăng Thành, nhìn nữ tử bạch y phấp phới đứng trên Phượng Lăng Thành, đôi môi dài mỏng hơi cong lên: “Hàn Tú vẫn còn ở Phượng Lăng Thành, nếu có được Hàn Tú, cũng có thể lấy được phương thức điều chế thuốc nổ, còn sợ Đại Sở nữa sao?”
Hôm nay biết mình nghĩ gì rồi, chàng vừa chán ghét vừa khâm phục. Dưới tình huống này, chàng vẫn phải kìm nén tình cảm của mình xuống, cố gắng nhìn thẳng vào người này, bình tĩnh nói: “Trước tiên vào trong đã, ta kể rõ mọi chuyện với các người.”
Tô Tra nghe thế thì bình tĩnh lại một chút, hắn lại nói: “Ngươi nói với ta người trong Phượng Lăng Thành tham sống sợ chết. Hôm nay bọn chúng thế này, lỡ ta mạnh tay, bọn chúng mang đồ đi tiêu huỷ thì thế nào?”
“Chuyện này không thể nào.”
Dù cho có cách điều chế, nhưng hôm nay Đại Sở khói lửa khắp nơi, dù là nơi an toàn cũng rất khó lập tức xây dựng ngay một căn cứ quân sự sản xuất số lượng lớn như ở Phượng Lăng.
“Không sao.” Nam tử áo lam bình tĩnh nói: “Trước tiên ngài giả vờ công thành bao vây bọn chúng. Chờ bọn chúng nếm được cảm giác cận kề cái chết, khi đó chúng ta âm thầm phái người đi tìm Hàn Tú, chỉ cần Hàn Tú còn muốn sống sẽ tự mình chạy ra.”
Tô Tra bị cản lại thì cáu tiết, giận dữ quát: “Chắc chắn hắn ta có mang theo cách điều chế thuốc nổ, Cô(*) không đuổi theo, hắn sẽ trở về Hoa Kinh . Nếu Hoa Kinh nhân rộng thứ này, Bắc Địch còn đánh đấm gì nữa!”“Rõ.” Vệ Hạ đáp một tiếng, lui xuống.
“Vừa đánh vừa xoa.” Nam tử áo lam vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, nheo mắt: “Đánh mạnh không được, nhưng sao ngài biết đánh mạnh không phải là cách?”
“Ta sẽ ở Hoàng thành nội ứng ngoại hợp với bọn họ. Mà sau khi tẩu tử rời khỏi Phượng Lăng, nếu Diêu Dũng còn sống, nói tẩu ấy bao vây quân đội Diêu Dũng, ép Diêu Dũng không thể ra khỏi Thanh Châu. Nếu Trần Quốc có dị động, ngươi tới đó, hứa hẹn lấy số tiền lớn để ổn định Trần Quốc.
“Bệ hạ tự có suy tính của mình.”
Tô Tra trầm ngâm chốc lát. Nhưng hôm nay binh mã đã điều đến Phượng Lăng Thành, Phượng Lăng cũng chỉ có hai vạn người, cho dù dựa vào thuốc nổ chống cự, bị vây khốn lâu ngày, đương nhiên lương thảo sẽ cạn.
Cố Sở Sinh nghe bọn họ nói chuyện, chậm rãi bật cười.
) ở đây là tiếng xưng hô của Vương hầu thời xưa.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tô Tra cũng quyết định làm theo lời nam tử này, tiếp tục vây công.
“Vệ Uẩn.” Cố Sở Sinh lạnh giọng: “Ngài có nghe ta nói gì không? Ngài không nhớ lại xem ta đã nói gì với ngài, ta bán mạng cho ngài là vì muốn cưới Sở Du. Hôm nay ngài đối xử với nàng như thế, ngài dựa vào đâu mà cho rằng ta vẫn phải giúp ngài?”
“Vệ Thu, ngươi đi tìm Sở Lâm Dương.” Vệ Uẩn nhanh chóng viết một phong thư, nói với Vệ Thu: “Bảo huynh ấy gởi một phong thư cho Diêu Dũng, mời Diêu Dũng cùng trấn thủ Thiên Thủ Quan. Chiến trận vừa nổ, lập tức bỏ chạy, để một mình Diêu Dũng trấn thủ Thiên Thủ Quan.”
Nhưng hắn vẫn còn tiếc rẻ: “Nếu Bệ hạ chịu nghe lời ta, không đi đánh Thiên Thủ Quan gì đấy, chỉ tấn công Phượng Lăng thì hôm nay đã nắm trong tay rồi. Thiên Thủ Quan dễ đánh, nhưng nếu Đại Sở có được thuốc nổ mà Bắc Địch lại không có, sau này sẽ càng khó khăn hơn. Ngươi nói xem, sao Bệ hạ lại hồ đồ như vậy?!”
Cố Sở Sinh lảo đảo đứng dậy, cười to: “Lấy mạng tẩu tử ngài đổi lấy ba tháng! Không phải ngài đã sớm dự tính trước rồi sao? Một tháng bình định Bắc Địch?”
Được ngắm khúc vũ này, nguyện vì khanh mà chết.
“Bệ hạ tự có suy tính của mình.”
“Sau khi Sở Lâm Dương bỏ thành, ngươi khuyên Diêu Dũng bỏ thành. Lúc đó, Hoa Kinh vô cùng nguy ngập, ta sẽ đòi ấn soái từ tay Bệ hạ, trở về lấy lại Thiên Thủ Quan. Kế tiếp, ta sẽ để Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan đoạt thành. Ngươi trở lại Hoa Kinh, quân lực Vệ gia ở Hoa Kinh do ngươi toàn quyền nắm giữ. Ngươi liên lạc với thế gia, nhốt Thuần Đức Đế trong cung, rút nanh vuốt ông ta.”
“Vệ Hạ.” Vệ Uẩn điềm tĩnh mở miệng: “Ra tiền tuyến tìm Tống Thế Lan, bảo hắn vứt bỏ Tuyền Châu, trực tiếp rời đi, thuận tiện đón Nhị phu nhân trở về. Sau đó ngươi nói Tống Thế Lan đợi ở hẻm núi Nhất Trượng, đợi Diêu Dũng dẫn binh trốn từ hướng Thiên Thủ Quan về Thanh Châu, giết ngay không cần hỏi.”
Nam tử áo lam chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu, nhìn nữ tử trên thành lâu xoay người bỏ đi, hắn ta cũng cảm thấy không thú vị, chào hỏi Tô Tra mấy tiếng rồi xoay người rời khỏi.
“Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Vệ Uẩn chăm chú nhìn hắn.
Sau khi Vệ Uẩn lao ra khỏi vòng vây thì không dám dừng lại nghỉ ngơi, mang theo chiếc hộp Sở Du đưa chạy thẳng một mạch về kinh. Chàng đã sớm sai người tới Vệ Phủ thông báo chuẩn bị sẵn sàng, vừa về đến nhà, tất cả người Vệ Phủ đã chờ ở chính đường. Cố Sở Sinh đứng hàng đầu tiên, hắn gầy đi nhiều. Chàng vừa vào, hắn đã chạy lên, mở miệng hỏi: “Sở Du đâu?!”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng im lặng nhìn mặt đất. Cố Sở Sinh thấy chàng không nói, vô số tức giận bất lực tuôn ra.Nghe tới đây, hai mắt Cố Sở Sinh trừng lớn, hắn nhìn Vệ Uẩn như nhìn kẻ điên. Vệ Uẩn điềm tĩnh nói: “Lúc này, người của Tô Xán sẽ có hao tổn. Khi Tô Tra rút quân từ Phượng Lăng, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan truy kích loạn quân Bắc Địch. Tô Tra lo lắng Đô thành, đương nhiên sẽ không ham chiến. Trận này chúng ta cố gắng bóp chết binh lực của chúng, truy đuổi Bắc Địch, đánh thẳng đến Hoàng thành.”
Vệ Uẩn chăm chú nhìn hắn.
Trước đây chàng không biết bản thân nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tên này thật đáng ghét.
Trước đây chàng không biết bản thân nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tên này thật đáng ghét.
Nam tử áo lam nói thẳng: “Nếu đuổi theo, người trong Phượng Lăng Thành sẽ chạy.”
Tô Tra trầm ngâm chốc lát. Nhưng hôm nay binh mã đã điều đến Phượng Lăng Thành, Phượng Lăng cũng chỉ có hai vạn người, cho dù dựa vào thuốc nổ chống cự, bị vây khốn lâu ngày, đương nhiên lương thảo sẽ cạn.
Hôm nay biết mình nghĩ gì rồi, chàng vừa chán ghét vừa khâm phục. Dưới tình huống này, chàng vẫn phải kìm nén tình cảm của mình xuống, cố gắng nhìn thẳng vào người này, bình tĩnh nói: “Trước tiên vào trong đã, ta kể rõ mọi chuyện với các người.”
“Rõ.”
Vệ Uẩn nhanh chóng kể lại chuyện ở Phượng Lăng Thành một lượt, sau đó nói: “Tình hình bây giờ là vậy, hiện tại tẩu tử chỉ có thể trấn thủ nhiều nhất một tháng ở Phượng Lăng Thành. Vì thế trong vòng một tháng, chúng ta phải quét sạch hậu phương Bắc Địch.”
Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Thẩm Hữu, Thẩm Hữu nhìn chăm chú lại chàng: “Ngài có thể sản xuất bao nhiêu thuốc nổ trong thời gian ngắn?”
“Chuyện này không thể nào.”
“Không sao.” Nam tử áo lam bình tĩnh nói: “Trước tiên ngài giả vờ công thành bao vây bọn chúng. Chờ bọn chúng nếm được cảm giác cận kề cái chết, khi đó chúng ta âm thầm phái người đi tìm Hàn Tú, chỉ cần Hàn Tú còn muốn sống sẽ tự mình chạy ra.”
Thẩm Hữu quả quyết mở miệng: “Thật ra quân đội Bắc Địch chia làm hai nhóm. Quân của Tô Tra ở tại Phượng Lăng Thành, nhưng quân trong tay Bắc Hoàng Tô Xán cũng không ít. Hiện giờ quân của Tô Xán đang dốc hết toàn lực tấn công Tuyền Châu, đánh thẳng đến Thiên Thủ Quan, e rằng trong vòng một tháng khó mà bình định được quân Tô Xán.”
“Vậy ngài…”
“Ngài không thể đuổi theo.”
Người nọ đã từng ở trong đình viện này, ánh trăng như nước, trường thương như rồng, tặng chàng một mộng cảnh xinh đẹp kiều diễm.
“Nếu ta mang thuốc nổ đến thì sao?”
“Ta biết.”Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Sau khi chiếm được Thiên Thủ Quan, ta sẽ dẫn năm nghìn khinh kỵ binh trèo qua Tuyết Sơn thâm nhập vào Bắc Địch, đánh thẳng đến Vương thành, uy hiếp Bắc Đế, bắt Tô Xán hạ lệnh toàn tuyến lui binh.”
Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Thẩm Hữu, Thẩm Hữu nhìn chăm chú lại chàng: “Ngài có thể sản xuất bao nhiêu thuốc nổ trong thời gian ngắn?”
Dù cho có cách điều chế, nhưng hôm nay Đại Sở khói lửa khắp nơi, dù là nơi an toàn cũng rất khó lập tức xây dựng ngay một căn cứ quân sự sản xuất số lượng lớn như ở Phượng Lăng.
Vệ Uẩn rủ mắt nhìn trang giấy trắng, siết chặt bút lông bằng ngọc trong tay, khống chế cảm xúc của mình.
Đối với một cuộc chiến toàn quốc mà nói thời gian một tháng quả thật rất khó khăn.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tô Tra cũng quyết định làm theo lời nam tử này, tiếp tục vây công.
Cố Sở Sinh nghe bọn họ nói chuyện, chậm rãi bật cười.
Vệ Uẩn nhìn về phía Cố Sở Sinh, đối phương nhìn chàng đăm đăm, đôi mắt như nhỏ ra máu: “Không sao cả, Phượng Lăng Thành còn có thể trấn thủ hai tháng nữa.”
Năm đó Sở lâm Dương trấn thủ ba tháng, hiện nay Sở Du có binh có lương, không thể nào trấn thủ ít hơn Sở Lâm Dương năm đó được.
Thẩm Hữu quả quyết mở miệng: “Thật ra quân đội Bắc Địch chia làm hai nhóm. Quân của Tô Tra ở tại Phượng Lăng Thành, nhưng quân trong tay Bắc Hoàng Tô Xán cũng không ít. Hiện giờ quân của Tô Xán đang dốc hết toàn lực tấn công Tuyền Châu, đánh thẳng đến Thiên Thủ Quan, e rằng trong vòng một tháng khó mà bình định được quân Tô Xán.”
Cố Sở Sinh lảo đảo đứng dậy, cười to: “Lấy mạng tẩu tử ngài đổi lấy ba tháng! Không phải ngài đã sớm dự tính trước rồi sao? Một tháng bình định Bắc Địch?”
Vệ Uẩn phất tay: “Ngươi đi trước đi, lên đường ngay hôm nay.”
Nhưng hắn vẫn còn tiếc rẻ: “Nếu Bệ hạ chịu nghe lời ta, không đi đánh Thiên Thủ Quan gì đấy, chỉ tấn công Phượng Lăng thì hôm nay đã nắm trong tay rồi. Thiên Thủ Quan dễ đánh, nhưng nếu Đại Sở có được thuốc nổ mà Bắc Địch lại không có, sau này sẽ càng khó khăn hơn. Ngươi nói xem, sao Bệ hạ lại hồ đồ như vậy?!”
Cố Sở Sinh “phi” một tiếng, lạnh giọng mỉa mai: “Kẻ ngu nói mớ!”
Nam tử kia đeo mặt nạ bạc, mặc trường sam xanh lam, thế nhưng lối ăn mặc lại là người Đại Sở chính gốc.
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng im lặng nhìn mặt đất. Cố Sở Sinh thấy chàng không nói, vô số tức giận bất lực tuôn ra.
“Vệ Uẩn.” Hắn khàn giọng nói: “Nàng đối đãi với ngài không tệ mà.”
Cố Sở Sinh nghe xong, dần dần trầm mặc.
“Thẩm Hữu.” Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi trở về Bắc Địch đi, ta nghĩ cách tạo cho ngươi một thân phận giả. Ngươi nguỵ tạo một tín vật của Tô Tra đeo bên người, đến Hoàng thành Bắc Địch chờ ta.”
Thẩm Hữu nhíu mày: “Ngài bảo ta đến đó làm gì?”
“Nhưng ta không thể bỏ mặc tẩu ấy.”
“Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Tô Tra ngẩn người, nam tử áo lam ngước mắt nhìn về phía Phượng Lăng Thành, nhìn nữ tử bạch y phấp phới đứng trên Phượng Lăng Thành, đôi môi dài mỏng hơi cong lên: “Hàn Tú vẫn còn ở Phượng Lăng Thành, nếu có được Hàn Tú, cũng có thể lấy được phương thức điều chế thuốc nổ, còn sợ Đại Sở nữa sao?”
Vệ Uẩn phất tay: “Ngươi đi trước đi, lên đường ngay hôm nay.”
Khi đó chàng đã nghĩ gì?
“Vệ Uẩn!” Cố Sở Sinh cao giọng: “Ngươi thật sự bỏ mặc nàng trên chiến trường như thế sao?!”
“Vệ Hạ.” Vệ Uẩn điềm tĩnh mở miệng: “Ra tiền tuyến tìm Tống Thế Lan, bảo hắn vứt bỏ Tuyền Châu, trực tiếp rời đi, thuận tiện đón Nhị phu nhân trở về. Sau đó ngươi nói Tống Thế Lan đợi ở hẻm núi Nhất Trượng, đợi Diêu Dũng dẫn binh trốn từ hướng Thiên Thủ Quan về Thanh Châu, giết ngay không cần hỏi.”
“Rõ.” Vệ Hạ đáp một tiếng, lui xuống.
“Vệ Thu, ngươi đi tìm Sở Lâm Dương.” Vệ Uẩn nhanh chóng viết một phong thư, nói với Vệ Thu: “Bảo huynh ấy gởi một phong thư cho Diêu Dũng, mời Diêu Dũng cùng trấn thủ Thiên Thủ Quan. Chiến trận vừa nổ, lập tức bỏ chạy, để một mình Diêu Dũng trấn thủ Thiên Thủ Quan.”
“Rõ.”
“Vệ Uẩn!”
Chàng nghĩ ——
“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn, giọng điệu không hề gợn sóng: “Sau khi Sở Lâm Dương bỏ thành, ngươi đến khuyên Diêu Dũng bỏ Thiên Thủ Quan. Tiếp đó, ngươi và Tần Thời Nguyệt bảo vệ Thiên Thủ Quan, chờ ta đến.”
“Vệ Uẩn.” Cố Sở Sinh lạnh giọng: “Ngài có nghe ta nói gì không? Ngài không nhớ lại xem ta đã nói gì với ngài, ta bán mạng cho ngài là vì muốn cưới Sở Du. Hôm nay ngài đối xử với nàng như thế, ngài dựa vào đâu mà cho rằng ta vẫn phải giúp ngài?”
Vệ Uẩn rủ mắt nhìn trang giấy trắng, siết chặt bút lông bằng ngọc trong tay, khống chế cảm xúc của mình.
Không thể nói, không thể đố kỵ, không thể lên tiếng.
Chàng không giống Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh thích người đó, hắn có thể thẳng thắn mà thích, nhưng tình cảm của chàng đã định trước phải mục nát trong bóng đêm.
Dứt lời, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua bầu trời ngày xuân trong vắt như gột rửa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp biển mây, tựa như có thể thấy được tuyết y phấp phới trên thành lâu xa xa. Chàng lại dời mắt xuống đình viện.
“Sau khi Sở Lâm Dương bỏ thành, ngươi khuyên Diêu Dũng bỏ thành. Lúc đó, Hoa Kinh vô cùng nguy ngập, ta sẽ đòi ấn soái từ tay Bệ hạ, trở về lấy lại Thiên Thủ Quan. Kế tiếp, ta sẽ để Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan đoạt thành. Ngươi trở lại Hoa Kinh, quân lực Vệ gia ở Hoa Kinh do ngươi toàn quyền nắm giữ. Ngươi liên lạc với thế gia, nhốt Thuần Đức Đế trong cung, rút nanh vuốt ông ta.”
Cố Sở Sinh “phi” một tiếng, lạnh giọng mỉa mai: “Kẻ ngu nói mớ!”
Nghe đến đây, cuối cùng cố sở sinh cũng nhận ra chỗ bất hợp lý.
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Sau khi chiếm được Thiên Thủ Quan, ta sẽ dẫn năm nghìn khinh kỵ binh trèo qua Tuyết Sơn thâm nhập vào Bắc Địch, đánh thẳng đến Vương thành, uy hiếp Bắc Đế, bắt Tô Xán hạ lệnh toàn tuyến lui binh.”
Nghe tới đây, hai mắt Cố Sở Sinh trừng lớn, hắn nhìn Vệ Uẩn như nhìn kẻ điên. Vệ Uẩn điềm tĩnh nói: “Lúc này, người của Tô Xán sẽ có hao tổn. Khi Tô Tra rút quân từ Phượng Lăng, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan truy kích loạn quân Bắc Địch. Tô Tra lo lắng Đô thành, đương nhiên sẽ không ham chiến. Trận này chúng ta cố gắng bóp chết binh lực của chúng, truy đuổi Bắc Địch, đánh thẳng đến Hoàng thành.”
“Ta sẽ ở Hoàng thành nội ứng ngoại hợp với bọn họ. Mà sau khi tẩu tử rời khỏi Phượng Lăng, nếu Diêu Dũng còn sống, nói tẩu ấy bao vây quân đội Diêu Dũng, ép Diêu Dũng không thể ra khỏi Thanh Châu. Nếu Trần Quốc có dị động, ngươi tới đó, hứa hẹn lấy số tiền lớn để ổn định Trần Quốc.
Vẻ mặt Vệ Uẩn bình thản nói hết tất cả khả năng phát sinh.
Vẻ mặt Vệ Uẩn bình thản nói hết tất cả khả năng phát sinh.
Cố Sở Sinh nghe xong, dần dần trầm mặc.
“Vệ Uẩn!” Cố Sở Sinh cao giọng: “Ngươi thật sự bỏ mặc nàng trên chiến trường như thế sao?!”
“Vệ Uẩn.” Cuối cùng hắn mở miệng: “Không nói đến chuyện ngài làm sao trèo qua được Tuyết Sơn, làm sao đánh chiếm Bắc Đô với năm nghìn binh lính, dù cho ngài đánh chiếm được Bắc Đô, ngài lấy năm nghìn binh sĩ ở trong lòng Bắc Địch đợi Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, một khi binh lính Đại Sở đến, điều đầu tiên Tô Tra muốn chính là ôm ngài chết chung. Lần đi này của ngài, cơ hội sống đã nhỏ lại càng nhỏ, ngài có hiểu không?”
Nghe vậy, Vệ Uẩn chậm rãi nở nụ cười.
Tô Tra nghe thế thì bình tĩnh lại một chút, hắn lại nói: “Ngươi nói với ta người trong Phượng Lăng Thành tham sống sợ chết. Hôm nay bọn chúng thế này, lỡ ta mạnh tay, bọn chúng mang đồ đi tiêu huỷ thì thế nào?”
“Ta biết.”
“Vừa đánh vừa xoa.” Nam tử áo lam vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, nheo mắt: “Đánh mạnh không được, nhưng sao ngài biết đánh mạnh không phải là cách?”
“Vậy ngài…”
“Nhưng ta không thể bỏ mặc tẩu ấy.”
Dứt lời, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua bầu trời ngày xuân trong vắt như gột rửa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp biển mây, tựa như có thể thấy được tuyết y phấp phới trên thành lâu xa xa. Chàng lại dời mắt xuống đình viện.
Người nọ đã từng ở trong đình viện này, ánh trăng như nước, trường thương như rồng, tặng chàng một mộng cảnh xinh đẹp kiều diễm.
Khi đó chàng ngồi trên hành lang, vừa lắng nghe nữ tử trong phòng hợp ca, vừa ngắm nhìn tư thái phong lưu của nữ tử trước mặt.
Khi đó chàng đã nghĩ gì?
Chàng nghĩ ——
“Vệ Uẩn.” Cuối cùng hắn mở miệng: “Không nói đến chuyện ngài làm sao trèo qua được Tuyết Sơn, làm sao đánh chiếm Bắc Đô với năm nghìn binh lính, dù cho ngài đánh chiếm được Bắc Đô, ngài lấy năm nghìn binh sĩ ở trong lòng Bắc Địch đợi Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, một khi binh lính Đại Sở đến, điều đầu tiên Tô Tra muốn chính là ôm ngài chết chung. Lần đi này của ngài, cơ hội sống đã nhỏ lại càng nhỏ, ngài có hiểu không?”
Được ngắm khúc vũ này, nguyện vì khanh mà chết.
***
P/s (Zens Zens): Tổng hợp Câu hỏi gợi ý pass từ Chương 64 – hết: Link
Kiếp này vệ uẩn còn mạnh mẽ vang dội hơn kiếp trước
Nguyện vì khanh mà chết?
Từ chương này lấy pass ls bây giờ ạ
Bạn đọc bài viết này nhé >>> https://zenszens.com/2020/06/26/thong-bao-thay-doi-ve-pass/
Zens ơi c check biểu mẫu t với ạ?
Bạn check mail nhé!
Zen ới, mới gửi biểu mẫu cho nàng, check nhé!
Bạn ơi donate thế nào để đọc tiếp truyện
Bạn check mail nhé
Muốn donate trực tiếp cho tác giả để mua toàn bộ các chương còn lại thì phải làm sao ak
Bạn lên trang Tấn Giang, tạo tài khoản và mua chương vip cho Tác giả nhé.
Có cách nào donate nhanh gọn để đọc luôn không bạn, chỉ mình với
Bạn làm theo bài viết này nhé >>> https://zenszens.com/2020/06/26/huong-dan-chi-tiet-cach-3/
Zen ơi, mình đã điền biểu mẫu, bạn check giúp mình nhé
Kiếp trước Vệ Uẩn muốn báo thù, kiếp này anh muốn bảo vệ