Sơn Hà Chẩm – Chương 64 (1)

Chương 64 (1)

Phế Hoàng hậu, giết Thái tử, Diêu Dũng, phong ta làm soái, tướng sĩ Đại Sở, tất cả nghe lệnh ta

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Cố Sở Sinh trầm mặc.

Thật ra từ kiếp trước hắn đã biết, xưa nay bàn về hai chữ trách nhiệm, hắn chưa bao giờ hơn được Vệ Uẩn. Hắn và Vệ Uẩn đều là kẻ liều mạng, khác biệt ở chỗ xưa nay bản thân hắn đều lấy mạng để cược cho tương lai của mình, mà xưa nay Vệ Uẩn đều lấy mạng để đổi lấy tương lai của kẻ khác.

thân thể mới ra lồng sắt khoảnh khắc

Có một khắc Cố Sở Sinh muốn hỏi một câu tại sao.

Tại sao Vệ Uẩn có thể vì Sở Du mà làm đến mức này, chẳng qua chỉ là tẩu tử mà thôi. Trên chiến trường sinh tử, muốn đổi mạng Vệ Uẩn hắn lấy mạng Sở Du, đáng giá sao?

Thế nhưng hắn lại không dám hỏi, có lẽ người mà nội tâm sớm bị thế tục vấy bẩn như hắn đã chẳng thể nào có được sự cố chấp chẳng màng tất cả của người thiếu niên này. Hắn hít sâu một hơi, lùi bước, khom lưng: “Cẩn tuân Hầu gia phân phó.”

Dt li, C S Sinh}lp tc rangoài.

Ai nhn nhimív ny laora chiến trưng.íV Un ónhà, trm mcmt hi riũgi qun giađến.

Qun gia đimtĩnh bưc vào,ïV Un imlng bt đuơviết thư, chmĺrãi nói: “Maiésau, nếu chngmay ta rinhân thế, ôngăgiao phong thưnày li choĨmu thân. Táđy v sau,V gia doếĐi phu nhânìtoàn quyn chưngɪqun. Nếu sau¹này Đi phu)nhân xut giá,mt na tàiìsn V giaếđu xem như¹ca hi mônĩcho tu y.”è

“Hu gia?!”

Qunígia ngng đuikinh ngc. VUn viết thư,nói tiếp: “Trúchuyn đó ra,Îđến lúc đy,Îông bo Điýphu nhân đếnìch mu thânta ly mt}chùm chìa khoá,itu y cóãđưc chìa khoá[s biết phi¹làm gì. Vĭsau, toàn b¸ám v V(gia đu giaoicho Đi phunhân, Gia chìlnh V giaêcũng giao chotu y.”

Dtíli, V Unìcm t giylên, thi khô,giao chìa khoávào tay qunĬgia: “Nếu tasng sót trv

V Unr mt, chmîrãi nói: “Đtthư này đi,ľai cũng khôngêđưc xem.”

Qun]gia không lênĩtiếng, ông đĭmt, đón lyòphong thư nЇsáp niêm phongđca V Un,īkhàn ging nói:“Tiu Hu gia,chúng ta đuhiu tâm ýca ngài.”

Ôngìhiu gì ch?”íV Un khôngkhi bt cưi.

Qungia cúi đu:ĩ“Tiu Hu gia,Ĩngưi sng trên¹đi không d:gì gp đưcngưi mình thích.ìĐi công tĮvà Đi phuĭnhân ch gpĩmt mt ln,không tính làngài …

Luiìra đi.” VìUn ct ngangli qun gia,ĩtrm tĩnh nói:Đ chuyn nàyïthi ra trongbng ông, đngɪquá thông minh.”ũ

V Un đãĺnói đến mcùnày, qun giaÎcũng không thnói tiếp. Ôngqu xung dpđu ri đngdy, vi vãìlui ra gingnhư không kimchế ni cmxúc.

Trong căn phòngîtrng tri ch°còn li mtĩmình V Un.ìChàng c quènhư vy, thtlâu sau miíbt tiếng cưiãkh.

Hoá ra miđngưi đu biếtìchàng thích nàng,¹hoá ra chmình chàng không:biết.

Đúng là vnjcòn thiếu niên.

Maymà vn còníthiếu niên.

V Un(chng ngưi, loăđo đng dy.

Sauikhi mi ngưiri đi, cuicùng chàng cũng¸có th buôngth cm xúcca mình, hưngíth s thmôhi ca thiíkhc này.

Cùng đêmđó, V PhĮgi đi haiíbc thư, chiaìnhau chy đếnítin tuyến. Thưtín gn như³mt trưc mtİsau đến tayĩTng Thế LanIvà S LâmĩDương. Lúc TngThế Lan đcthư, Tưng Thun}vi vàng chyİt ngoài vào,ìst rut hi:ù“Tưng quân, taìnghe nói VPh gi thưđến, thế nàoéri?”

Tng ThếĩLan nghe thyòtiếng Tưng Thun,êmm cưi ngngýđu đón lyɪánh mt lo{lng ca TưngThun: “Nh phuínhân ch lo,đây là thưĬtín tiu Hugia bàn bcıchuyn hành quânơvi ta, khôngĪphi tin d.”ế

Tưng Thun ngheİthế thì thphào, sau đóĩsc nh: “VyĐi phu nhânthì sao? Cóth cu Điphu nhân raīkhông?”

Chuyn này…ĭTng Thế Lanãchn ch chcìlát, trong chpïmt trái timíTưng Thun treoíngưc lên, ánh,mt mong điÍnhìn Tng ThếįLan. Tng ThếLan nhìn ánhmt va trongītro va loílng kia, khôngábiết ti sao,àging nói cũngìtr nên dunh hơn, tanhư s quyíry ngưi trưcmt vy. Hnįôn hoà nói:Đi phu nhân li PhưngLăng, kim hãmquân ch lcthay chúng ta…ơ

Li còn chưa°dt, Tưng Thunébt cht lođo. Tng ThếùLan vi vànggiơ tay đTưng Thun, hongīht gi: “Nhphu nhân!”

TưngThun vn lytay Tng ThếũLan tr vngcơ th, nàngôđ mt, runêry cánh môi,ĺhi sau mi¹nói tiếp: “Cácngưi… sao cóЇth làm vy?”î

Nh phu nhân…}Tng Thế Lanth dài: “Đâylà ý caɨtiu Hu gia.”

“Sao đ ycó th làmnhư vy!”

TưngàThun đt ngtbuông Tng ThếLan ra, luiÍmt bưc, caoįging quát: “Mưièvn binh mã ti PhưngĩLăng Thành, đjy b tutu mình liĩđó, không philà chu chết{thì là gì?!Ta phi trv Tưng Thunĩlp tc xoayngưi đnh đi,jgin d quát:“Ta phi đitìm V Un,ta phi hiòđ y lươngtâm đ đâu?!”

Nh phunhân.”

Ging nóiTng Thế Lanvng vàng vangÍlên sau lưng,³mang theo ýIkhông chp nhníc tuyt: “Hinti thi chiến,ánếu ngưi mun{tr v thìhãy nói vita. Nh ngưixy ra chuyn,ta không th,ăn nói vitiu Hu gia.”ī

Tưng Thun dngbưc, quay lưngv phía TngíThế Lan: “Cógì mà khôngth ăn nói?¸Đám tu tuĬchúng ta cókhác gì conãc trong lòngđ y?”

Nhòphu nhân.” TngThế Lan khth dài: “CnIgì ly đóưlàm lý doíni gin? Đâyrt cuc làīla chn catiu Hu giahay ca Đijphu nhân, chngl ngưi khôngıbiết sao? Tmílòng Đi phuínhân luôn baola rng ln,ítrưc gi tiuHu gia chtoàn dung túngĐi phu nhânÎmà thôi.”

TưngThun không lênïtiếng, t tÍsiết cht nmtay. Tng ThếíLan nhìn dángv run ryca ngưi n,cht dâng lênthương tiếc.

Hn bưclên trưc, đng)bên cnh TưngThun, du dàngnói: “Nh phu{nhân, nm tayđng siết chtĺquá, cn thnIko b thương.”ũ

Tưng Thun khôngđáp, bên ngoàili vang lêntiếng công thànhįln na. TngThế Lan bưcra, ct tiếng:ũ“Sơ tán dânĭchúng rút luiv huyn Tun,ărng sáng lptc b thành!”

Dt li, TngìThế Lan quayđu li, nhìníthy Tưng Thun)mím cht môi.Hn buông tiếngth dài: “Nhphu nhân, ngưiđng lo lng,ís v nhàĩnhanh thôi.”

Cùnglúc đó, thưtín V Unĩcũng giao đếnơtay S LâmDương.

S Kiến Xương[đc tin, ginìd quát: “Têntiu t VUn này khôngĩphi đi cuA Du sao?!ɪNó không cuA Du trïv mà cònếmt mũi nàogi thư chocon h?!”

Sılâm Dương đcthư, tht lâuýsau mi chmĮrãi gp thưɩli.

Tay hn runry, nhưng ngoàiīmt vn trniđnh. S KiếnơXương đi tiđi lui trongphòng, điên tiếtîmng V Un,mng Diêu Dũng,İmng Bc Đch.

S,lâm Dương vanghe va lnháquân sư màiúmc, bình tĩnhnói: “Gi thưôcho Diêu Dũng,nói vi ôngta Thiên ThưQuan vn là)phòng tuyến cuiɨcùng ca ĐiưS, ta bnglòng xoá bhim khích trưcíđây, hp tácưchng đch.”

Quânĭsư ngn ngưi,ìdo d hi:ĩ“Ngài nói vy,Diêu nguyên soáiīs tin sao?”ó

Quân sư nghĩtrong lòng Diêu°Dũng, ta và:ph thân làângưi thế nào?”

Quân sư nghiêmîtúc suy nghĩ:ùThế t vnlà trung thnúvì nưc vìdân.”

Vy quânsư cho rngta s vtįb Thiên ThĨQuan tht sao?”ı

“Tt nhiên làīkhông!” Quân sư¹nghiêm túc mming, bình tĩnhİnói: “Thế t,ưquyết Thiên ThĪQuan không thımt. Nếu nhưmt, mun đotli rt khóùkhăn!”

Quân sưɩcũng cm thyta s khôngb Thiên ThQuan… S LâmýDương đim tĩnh:Đương nhiên DiêuíDũng cũng nghĩãthế.”

Quân sư sững sờ, Sở Kiến Xương nhanh chóng hiểu ra: “Lâm Dương, con thật sự vứt bỏ Thiên Thủ Quan?”

Tim Sở Du khẽ rung động, Nàng quay đầu nhìn về nơi xa.

Sở Kiến Xương quát lớn: “Con để ta đi cứu A Du!”

Sở lâm Dương nở nụ cười trào phúng: “Nếu thật sự là hôn quân như vậy, dù cho con bảo vệ được Thiên Thủ Quan thì thế nào? Con bảo vệ được Thiên Thủ Quan là có thể bảo vệ được Đại Sở sao?”

Sở Cẩm mím môi nhưng cũng không chịu thua. Nàng bám vào tảng đá, cẩn thận ngồi xuống.

Sở lâm Dương nhắm mắt: “Vật hỏng tại gốc, không nhổ sạch sẽ, chung quy cũng là hỏng.”

Sở Cẩm không lên tiếng. Sở Du ngẫm nghĩ, nàng cho rằng Sở Cẩm sẽ không uống. Tính cách của Sở Cẩm vẫn luôn cao ngạo, chẳng qua bị giấu dưới lớp vỏ ôn hoà nên hiếm khi bị người khác nhận ra. Nhưng giờ nghĩ lại, chẳng phải mỗi một chuyện Sở Cẩm không muốn làm đều làm hết rồi sao?

“Được rồi.” Nàng vỗ lưng Sở Cẩm, cười nói: “Nếu có thể sống sót, chúng ta làm tỷ muội lần nữa. Còn nếu như không thể sống sót…”

“Nhưng các con không thể lấy Thiên Thủ Quan làm trò đùa được!”

“Muội nói thật với ta đi.” Sở Du cười: “Trước đây lúc muội quan tâm ta là thật lòng thật dạ hay là ghét chết đi được?”

“Con tin Vệ Uẩn.”

“Nhưng các con không thể lấy Thiên Thủ Quan làm trò đùa được!”

Sở lâm Dương từ từ mở mắt, thần sắc kiên nghị: “Hoặc là nói, con tin A Du.”

Nghe thấy tên Sở Du, rốt cuộc Sở Kiến Xương cũng sực tỉnh. Ông ta khó tin nhìn Sở Lâm Dương: “Con và Vệ Uẩn cùng phe sao?! Con tán thành nó bỏ A Du ở đó hả?!”

Sở lâm Dương không lên tiếng. Chuyện này không đến phiên hắn đồng ý hay không, nhưng cho dù có hỏi hắn, hắn cũng đồng ý.

Nhưng nụ cười thuần khiết, vẻ mặt trong sáng của nàng trong mắt Sở Du lại đẹp hơn lúc ở Hoa Kinh rất nhiều.Đợi sau khi mọi người đều ra ngoài, một minh Sở Lâm Dương ngồi trong phòng, nhìn ánh nến thật lâu mới nhắm mắt lại.

Sở Kiến Xương đột ngột nhảy dựng lên, rống giận: “Đó là muội muội con!”

Sở Lâm Dương trầm mặc, sắp xếp sổ sách của mình, bình tĩnh đáp: “Nếu phụ thân không còn chuyện gì, vậy hãy trở về đi.”

Quân đội Bắc Địch ở ngay cách đó không xa. Sở Cẩm bước đến đứng sau lưng nàng, tò mò hỏi: “Tỷ, tỷ đang nhìn gì đấy?”

Sở Lâm Dương trầm mặc, sắp xếp sổ sách của mình, bình tĩnh đáp: “Nếu phụ thân không còn chuyện gì, vậy hãy trở về đi.”

“Vậy đợi kiếp sau đi.”

“Muội nghe người ta nói tỷ ở trên thành lâu. Xưa nay, tỷ thích uống rượu, muội sợ tỷ ngủ say trên thành lâu bị cảm lạnh.”

“Sở Lâm Dương!”

Mà lúc này Sở Du ở ngoài ngàn dặm lại đang ngồi trên thành lâu, ngắm trăng uống rượu.

Sở Kiến Xương quát lớn: “Con để ta đi cứu A Du!”

Lời còn chưa dứt, Sở Cẩm đã tức giận hất tay ra. Sở Du nhún mũi chân, nhảy xuống thành lâu, tiếng cười lạc vào nơi xa.

“Phụ thân.” Sở Lâm Dương ngẩng đầu, trầm tĩnh nhìn Sở Kiến Xương: “Nếu bây giờ con ở Phượng Lăng Thành, con cũng sẽ lựa chọn giống như vậy. Con tin nếu người ở đó, người cũng sẽ như thế. Chẳng qua A Du chỉ đưa ra lựa chọn mà một người Sở gia đều lựa chọn.”

Nghe vậy, Sở Cẩm nghiêm túc suy nghĩ: “Tuỳ tâm trạng.”

Sở Kiến Xương đột ngột nhảy dựng lên, rống giận: “Đó là muội muội con!”

Sở Kiến Xương nín lặng. Thật lâu sau, ông cụ tóc đã điểm bạc rơi lệ, quệt mặt thật mạnh, xoay người bỏ đi.

“Hửm?” Sở Du lấy làm lạ, quay đầu nhìn Sở Cẩm: “Sao muội lại lên đây?”

Chờ ông đi rồi, Sở Lâm Dương mới bình tĩnh nói với người khác: “Lui xuống cả đi.”

Quân sư nhìn thị vệ canh giữ bên cạnh, cuối cùng vẫn gật đầu, đáp một tiếng rồi lui xuống.

“Sở Lâm Dương!”

(*) Vương bát cao tử: một câu chửi, nghĩa đen là con của con rùa, nghĩa bóng chỉ con của người đàn ông bị cắm sừng vì trên mai rùa thường có rêu xanh.“A Du…”

Đợi sau khi mọi người đều ra ngoài, một minh Sở Lâm Dương ngồi trong phòng, nhìn ánh nến thật lâu mới nhắm mắt lại.

Sở Cẩm vẫn luôn hạnh phúc hơn nàng. Những năm đó, dù là hư tình hay giả ý, nhưng lúc nào Sở Cẩm cũng quan tâm nàng.

“A Du…”

Sở lâm Dương từ từ mở mắt, thần sắc kiên nghị: “Hoặc là nói, con tin A Du.”

Mà lúc này Sở Du ở ngoài ngàn dặm lại đang ngồi trên thành lâu, ngắm trăng uống rượu.

Sở Cẩm nhìn nụ cười trong trẻo trên mặt nàng trong đêm, sững sờ, một lúc sau mới chậm rãi bật cười.

Quân sư sững sờ, Sở Kiến Xương nhanh chóng hiểu ra: “Lâm Dương, con thật sự vứt bỏ Thiên Thủ Quan?”

Quân đội Bắc Địch ở ngay cách đó không xa. Sở Cẩm bước đến đứng sau lưng nàng, tò mò hỏi: “Tỷ, tỷ đang nhìn gì đấy?”

“Hửm?” Sở Du lấy làm lạ, quay đầu nhìn Sở Cẩm: “Sao muội lại lên đây?”

Vì thế nàng duỗi tay định lấy lại bầu rượu, nhưng bị Sở Cẩm ngăn lại. Sở Cẩm cầm bình rượu, nghiêm túc nhìn nàng: “Bồi tội cái gì, muội sẽ không nói nhiều, tỷ biết là được rồi. Muội xin lỗi tại đây, sau này tỷ muội chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”

Sở Cẩm mỉm cười. Hôm nay trên mặt nàng có một vết sẹo thật lớn, giống như con rết bám trên mặt, cười một cái là ngọ nguậy, trông vô cùng đáng sợ.

Sở lâm Dương nở nụ cười trào phúng: “Nếu thật sự là hôn quân như vậy, dù cho con bảo vệ được Thiên Thủ Quan thì thế nào? Con bảo vệ được Thiên Thủ Quan là có thể bảo vệ được Đại Sở sao?”

Nhưng nụ cười thuần khiết, vẻ mặt trong sáng của nàng trong mắt Sở Du lại đẹp hơn lúc ở Hoa Kinh rất nhiều.

“Không biết.” Sở Cẩm lắc đầu. Sở Du sáp tới gần nàng: “Không biết thì tốt, đến đây, tự phạt ba ngụm rượu, xem như bồi tội với tỷ.”Mặt Sở Cẩm đỏ bừng, Sở Du im lặng nhìn nàng.

“Muội nghe người ta nói tỷ ở trên thành lâu. Xưa nay, tỷ thích uống rượu, muội sợ tỷ ngủ say trên thành lâu bị cảm lạnh.”

Giọng Sở Cẩm ôn hoà, giống như dặn dò nàng lúc còn nhỏ.

“Được lắm.” Nàng bất đắc dĩ nói: “Nếu muội là tiểu vương bát cao tử thì tỷ cũng không khá hơn đâu.”

Sở Cẩm vẫn luôn hạnh phúc hơn nàng. Những năm đó, dù là hư tình hay giả ý, nhưng lúc nào Sở Cẩm cũng quan tâm nàng.

Sở Du nghe vậy, dịch sang một bên, vỗ vị trí tường thành bên cạnh: “Có dám ngồi không?”

Sở Du ngẫm nghĩ, cảm thấy Sở Cẩm nói rất có lý. Nàng đang định đáp trả, bỗng nghe thấy tiếng Hàn Mẫn từ thang lầu truyền đến: “Đại phu nhân! Ngài mau theo ta, phụ thân ta muốn gặp ngài!”

Sở Cẩm mím môi nhưng cũng không chịu thua. Nàng bám vào tảng đá, cẩn thận ngồi xuống.

Sở Du không lên tiếng. Hồi lâu sau, nàng mới giơ tay đặt lên bả vai Sở Cẩm: “Được rồi, nể mặt ngụm rượu này của muội, tỷ sẽ nói thật cho muội biết.”

Gió nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, nàng đưa mắt nhìn phương xa là bình nguyên nghìn dặm, là trăng sáng trên trời, là nghìn vạn lều bạt lập loè ánh lửa, đom đóm bay múa xoay tròn dưới trăng, khiến buổi đêm tĩnh mịch lại tăng thêm sức sống.

Giọng Sở Cẩm ôn hoà, giống như dặn dò nàng lúc còn nhỏ.

“Muội nói thật với ta đi.” Sở Du cười: “Trước đây lúc muội quan tâm ta là thật lòng thật dạ hay là ghét chết đi được?”

“Không.” Sở Cẩm mỉm cười: “Muội làm tỷ tỷ thì mới có thể chăm sóc tỷ.”

Nghe vậy, Sở Cẩm nghiêm túc suy nghĩ: “Tuỳ tâm trạng.”

“Ha.” Sở Du không hề ngạc nhiên với đáp án này, nhấp ngụm rượu, chuyển bầu rượu sang cho đối phương: “Biết uống rượu không?”

Sở Cẩm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Kiếp sau, muội sẽ làm tỷ tỷ của tỷ.”

“Không biết.” Sở Cẩm lắc đầu. Sở Du sáp tới gần nàng: “Không biết thì tốt, đến đây, tự phạt ba ngụm rượu, xem như bồi tội với tỷ.”

“Phụ thân.” Sở Lâm Dương ngẩng đầu, trầm tĩnh nhìn Sở Kiến Xương: “Nếu bây giờ con ở Phượng Lăng Thành, con cũng sẽ lựa chọn giống như vậy. Con tin nếu người ở đó, người cũng sẽ như thế. Chẳng qua A Du chỉ đưa ra lựa chọn mà một người Sở gia đều lựa chọn.”

Sở Cẩm không lên tiếng. Sở Du ngẫm nghĩ, nàng cho rằng Sở Cẩm sẽ không uống. Tính cách của Sở Cẩm vẫn luôn cao ngạo, chẳng qua bị giấu dưới lớp vỏ ôn hoà nên hiếm khi bị người khác nhận ra. Nhưng giờ nghĩ lại, chẳng phải mỗi một chuyện Sở Cẩm không muốn làm đều làm hết rồi sao?

Vì thế nàng duỗi tay định lấy lại bầu rượu, nhưng bị Sở Cẩm ngăn lại. Sở Cẩm cầm bình rượu, nghiêm túc nhìn nàng: “Bồi tội cái gì, muội sẽ không nói nhiều, tỷ biết là được rồi. Muội xin lỗi tại đây, sau này tỷ muội chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”

Dứt lời, Sở Cẩm ngửa đầu uống một ngụm, vị rượu cay nồng bất ngờ xộc vào miệng. Sở Du mỉm cười nhìn nàng ho sặc sụa, vươn tay vỗ lưng cho nàng.

“Ha.” Sở Du không hề ngạc nhiên với đáp án này, nhấp ngụm rượu, chuyển bầu rượu sang cho đối phương: “Biết uống rượu không?”

Mặt Sở Cẩm đỏ bừng, Sở Du im lặng nhìn nàng.

Sở Cẩm bây giờ hoàn toàn không giống với Sở Cẩm trong trí nhớ kiếp trước của nàng.

Có thể đây mới là người muội muội mà nàng vẫn luôn mong muốn.

“Được rồi.” Nàng vỗ lưng Sở Cẩm, cười nói: “Nếu có thể sống sót, chúng ta làm tỷ muội lần nữa. Còn nếu như không thể sống sót…”

“Vậy đợi kiếp sau đi.”

(*) Vương bát cao tử: một câu chửi, nghĩa đen là con của con rùa, nghĩa bóng chỉ con của người đàn ông bị cắm sừng vì trên mai rùa thường có rêu xanh.Sở lâm Dương nhắm mắt: “Vật hỏng tại gốc, không nhổ sạch sẽ, chung quy cũng là hỏng.”

Sở Cẩm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Kiếp sau, muội sẽ làm tỷ tỷ của tỷ.”

“Muội muốn làm gì?” Sở Du nhướng mày: “Tạo phản à?”

“Không.” Sở Cẩm mỉm cười: “Muội làm tỷ tỷ thì mới có thể chăm sóc tỷ.”

Sở Cẩm mỉm cười. Hôm nay trên mặt nàng có một vết sẹo thật lớn, giống như con rết bám trên mặt, cười một cái là ngọ nguậy, trông vô cùng đáng sợ.

Tim Sở Du khẽ rung động, Nàng quay đầu nhìn về nơi xa.

Sở lâm Dương không lên tiếng. Chuyện này không đến phiên hắn đồng ý hay không, nhưng cho dù có hỏi hắn, hắn cũng đồng ý.

Sở Du nghe vậy, dịch sang một bên, vỗ vị trí tường thành bên cạnh: “Có dám ngồi không?”

“Kiếp này tỷ đã chăm sóc muội rất nhiều, muội rất cảm kích.”

“Muội muốn làm gì?” Sở Du nhướng mày: “Tạo phản à?”

Sở Du không lên tiếng. Hồi lâu sau, nàng mới giơ tay đặt lên bả vai Sở Cẩm: “Được rồi, nể mặt ngụm rượu này của muội, tỷ sẽ nói thật cho muội biết.”

Sở Cẩm quay đầu nhìn nàng, ngạc nhiên. Sở Du lại gần nàng, thì thầm: “Lúc trước nhìn thấy muội, tỷ lập tức nghĩ đây đúng là tiểu vương bát cao tử(*) mà…”

Quân sư sững sờ, Sở Kiến Xương nhanh chóng hiểu ra: “Lâm Dương, con thật sự vứt bỏ Thiên Thủ Quan?”Sở lâm Dương nhắm mắt: “Vật hỏng tại gốc, không nhổ sạch sẽ, chung quy cũng là hỏng.”Sở Du nghe vậy, dịch sang một bên, vỗ vị trí tường thành bên cạnh: “Có dám ngồi không?”(*) Vương bát cao tử: một câu chửi, nghĩa đen là con của con rùa, nghĩa bóng chỉ con của người đàn ông bị cắm sừng vì trên mai rùa thường có rêu xanh.

Lời còn chưa dứt, Sở Cẩm đã tức giận hất tay ra. Sở Du nhún mũi chân, nhảy xuống thành lâu, tiếng cười lạc vào nơi xa.

Gió nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, nàng đưa mắt nhìn phương xa là bình nguyên nghìn dặm, là trăng sáng trên trời, là nghìn vạn lều bạt lập loè ánh lửa, đom đóm bay múa xoay tròn dưới trăng, khiến buổi đêm tĩnh mịch lại tăng thêm sức sống.

Sở Cẩm nhìn nụ cười trong trẻo trên mặt nàng trong đêm, sững sờ, một lúc sau mới chậm rãi bật cười.

“Được lắm.” Nàng bất đắc dĩ nói: “Nếu muội là tiểu vương bát cao tử thì tỷ cũng không khá hơn đâu.”

Sở Du ngẫm nghĩ, cảm thấy Sở Cẩm nói rất có lý. Nàng đang định đáp trả, bỗng nghe thấy tiếng Hàn Mẫn từ thang lầu truyền đến: “Đại phu nhân! Ngài mau theo ta, phụ thân ta muốn gặp ngài!”

5 14 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

68 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Lam
Lam
4 Năm Cách đây

Đọc chương này t mừng vì có thể chấp nhận đc con ng mới của SC rồi

Linh Nguyễn
Linh Nguyễn
4 Năm Cách đây

Vào đc đây mừng phát khóc luôn á. Huhu thì ra tất cả mọi người đều biết Vệ Uẩn thích Sở Du, chỉ có chàng thiếu niên h mới ngộ ra thôi… mong Vệ Uẩn lớn mạuuu

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Sở Cẩm thay đổi rồi, mừng ghê, chứ ích kỉ như lúc trước chắc ăn chửi của mình nhiều lắm :3

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Lựa chọn luôn là điều khó khăn. Lựa chọn có nên thích một người nữa không hay lựa chọn tự mình bước vào sinh tử. Đó đều là một mất một còn…

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Tui thấy có mùi JQ đâu đây giữa Tống Thế Lan và Nhị phu nhân nha, nhưng mà chắc con đường của anh Tống chông gai lắm

Last edited 4 Năm Cách đây by Thảo
Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Thương Bệ Uẩn một đường an bài cho Sở Du.
Thương Sở Lâm Dương vừa lo lắng cho Sở Du vừa thất vọng về thời cuộc này

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Chúc mừng Sở Cẩm đã trưởng thành!

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Cảm thấy vui lắm bởi vì cuối cùng Cẩm cũng không trở thành người mà tất cả mọi người đều ghét giống như kiếp trước huhu dù hơi trà xanh nhưng mà giá đình thì mãi là giá đình mà đúng khum mng

68
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!