Chương 64 (1)
Phế Hoàng hậu, giết Thái tử, Diêu Dũng, phong ta làm soái, tướng sĩ Đại Sở, tất cả nghe lệnh ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cố Sở Sinh trầm mặc.
Thật ra từ kiếp trước hắn đã biết, xưa nay bàn về hai chữ trách nhiệm, hắn chưa bao giờ hơn được Vệ Uẩn. Hắn và Vệ Uẩn đều là kẻ liều mạng, khác biệt ở chỗ xưa nay bản thân hắn đều lấy mạng để cược cho tương lai của mình, mà xưa nay Vệ Uẩn đều lấy mạng để đổi lấy tương lai của kẻ khác.
thân thể mới ra lồng sắt khoảnh khắc
Có một khắc Cố Sở Sinh muốn hỏi một câu tại sao.
Tại sao Vệ Uẩn có thể vì Sở Du mà làm đến mức này, chẳng qua chỉ là tẩu tử mà thôi. Trên chiến trường sinh tử, muốn đổi mạng Vệ Uẩn hắn lấy mạng Sở Du, đáng giá sao?
Thế nhưng hắn lại không dám hỏi, có lẽ người mà nội tâm sớm bị thế tục vấy bẩn như hắn đã chẳng thể nào có được sự cố chấp chẳng màng tất cả của người thiếu niên này. Hắn hít sâu một hơi, lùi bước, khom lưng: “Cẩn tuân Hầu gia phân phó.”
Dứt lời, Cố Sở Sinh}lập tức raỉngoài.
Ai nhận nhiệmívụ nấy laoḽra chiến trường.íVệ Uẩn ởónhà, trầm mặcữmột hồi rồiũgọi quản giaἶđến.
Quản gia điềmừtĩnh bước vào,ïVệ Uẩn imừlặng bắt đầuơviết thư, chậmĺrãi nói: “Maiésau, nếu chẳngἴmay ta rờiḻnhân thế, ôngăgiao phong thưịnày lại choĨmẫu thân. Từáđấy về sau,ḹVệ gia doếĐại phu nhânìtoàn quyền chưởngɪquản. Nếu sau¹này Đại phu)nhân xuất giá,ộmột nửa tàiìsản Vệ giaếđều xem như¹của hồi mônĩcho tẩu ấy.”è
“Hầu gia?!”
Quảnígia ngẩng đầuikinh ngạc. VệịUẩn viết thư,ảnói tiếp: “Trừúchuyện đó ra,Îđến lúc đấy,Îông bảo Đạiýphu nhân đếnìchỗ mẫu thânủta lấy một}chùm chìa khoá,itẩu ấy cóãđược chìa khoá[sẽ biết phải¹làm gì. Vềĭsau, toàn bộ¸ám vệ Vệ(gia đều giaoicho Đại phuἵnhân, Gia chủìlệnh Vệ giaêcũng giao choỉtẩu ấy.”
Dứtílời, Vệ Uẩnìcầm tờ giấyἵlên, thổi khô,ẩgiao chìa khoáẩvào tay quảnĬgia: “Nếu taἳsống sót trởắvề…”
Vệ Uẩnỉrủ mắt, chậmîrãi nói: “Đốtọthư này đi,ľai cũng khôngêđược xem.”
Quản]gia không lênĩtiếng, ông đỏĭmắt, đón lấyòphong thư ấnЇsáp niêm phongđcủa Vệ Uẩn,īkhàn giọng nói:ổ“Tiểu Hầu gia,ớchúng ta đềuỳhiểu tâm ýỉcủa ngài.”
“Ôngìhiểu gì chứ?”íVệ Uẩn khôngịkhỏi bật cười.
Quảnảgia cúi đầu:ĩ“Tiểu Hầu gia,Ĩngười sống trên¹đời không dễ:gì gặp đượcẻngười mình thích.ìĐại công tửĮvà Đại phuĭnhân chỉ gặpĩmặt một lần,ḷkhông tính làắngài …”
“Luiìra đi.” VệìUẩn cắt ngangἴlời quản gia,ĩtrầm tĩnh nói:ẫ“Để chuyện nàyïthối rữa trongớbụng ông, đừngɪquá thông minh.”ũ
Vệ Uẩn đãĺnói đến mứcùnày, quản giaÎcũng không thểỵnói tiếp. Ôngểquỳ xuống dậpẹđầu rồi đứngằdậy, vội vãìlui ra giốngỉnhư không kiềmịchế nổi cảmọxúc.
Trong căn phòngîtrống trải chỉ°còn lại mộtĩmình Vệ Uẩn.ìChàng cứ quỳènhư vậy, thậtἱlâu sau mớiíbật tiếng cườiãkhẽ.
Hoá ra mọiđngười đều biếtìchàng thích nàng,¹hoá ra chỉẫmình chàng không:biết.
Đúng là vẫnjcòn thiếu niên.
Mayễmà vẫn còníthiếu niên.
Vệ Uẩn(chống người, lảoăđảo đứng dậy.
Sauikhi mọi ngườiịrời đi, cuốiỵcùng chàng cũng¸có thể buôngớthả cảm xúcờcủa mình, hưởngíthụ sự thảmôhại của thờiíkhắc này.
Cùng đêm‹đó, Vệ PhủĮgửi đi haiíbức thư, chiaìnhau chạy đếnítiền tuyến. Thưễtín gần như³một trước mộtİsau đến tayĩTống Thế LanIvà Sở LâmĩDương. Lúc TốngầThế Lan đọcạthư, Tưởng Thuần}vội vàng chạyİtừ ngoài vào,ìsốt ruột hỏi:ù“Tướng quân, taìnghe nói VệἳPhủ gửi thưặđến, thế nàoérồi?”
Tống ThếĩLan nghe thấyòtiếng Tưởng Thuần,êmỉm cười ngẩngýđầu đón lấyɪánh mắt lo{lắng của TưởngốThuần: “Nhị phuínhân chớ lo,ảđây là thưĬtín tiểu Hầuẫgia bàn bạcıchuyện hành quânơvới ta, khôngĪphải tin dữ.”ế
Tưởng Thuần ngheİthế thì thởἴphào, sau đóĩsực nhớ: “VậyịĐại phu nhânỉthì sao? Cóểthể cứu Đạiịphu nhân raīkhông?”
“Chuyện này…”ĭTống Thế Lanãchần chừ chốcìlát, trong chớpïmắt trái timíTưởng Thuần treoíngược lên, ánh,mắt mong đợiÍnhìn Tống ThếįLan. Tống ThếộLan nhìn ánhịmắt vừa trongītrẻo vừa loílắng kia, khôngábiết tại sao,àgiọng nói cũngìtrở nên dịuổnhẹ hơn, tựaữnhư sợ quấyírầy người trướcỏmặt vậy. Hắnįôn hoà nói:ỉ“Đại phu nhânẩở lại PhượngắLăng, kiềm hãmḷquân chủ lực‹thay chúng ta…”ơ
Lời còn chưa°dứt, Tưởng Thuầnébất chợt lảoấđảo. Tống ThếùLan vội vàngḷgiơ tay đỡỗTưởng Thuần, hoảngīhốt gọi: “Nhịặphu nhân!”
TưởngỉThuần vịn lấyọtay Tống ThếũLan trụ vữngỉcơ thể, nàngôđỏ mắt, runêrẩy cánh môi,ĺhồi sau mới¹nói tiếp: “Cácḹngười… sao cóЇthể làm vậy?”î
“Nhị phu nhân…”}Tống Thế Lanịthở dài: “Đâyớlà ý củaɨtiểu Hầu gia.”ἷ
“Sao đệ ấyấcó thể làmịnhư vậy!”
TưởngàThuần đột ngộtậbuông Tống ThếỉLan ra, luiÍmột bước, caoįgiọng quát: “Mườièvạn binh mãḹở tại PhượngĩLăng Thành, đệjấy bỏ tẩuứtẩu mình lạiĩđó, không phảiốlà chịu chết{thì là gì?!ửTa phải trởἶvề…” Tưởng Thuầnĩlập tức xoayỡngười định đi,jgiận dữ quát:ἲ“Ta phải điἳtìm Vệ Uẩn,ịta phải hỏiòđệ ấy lươngḽtâm đệ ởổđâu?!”
“Nhị phuốnhân.”
Giọng nóiẳTống Thế Lanỵvững vàng vangÍlên sau lưng,³mang theo ýIkhông chấp nhậnícự tuyệt: “Hiệnụtại thời chiến,ánếu người muốn{trở về thìớhãy nói vớiụta. Nhỡ ngườiỷxảy ra chuyện,ỉta không thể,ăn nói vớiἳtiểu Hầu gia.”ī
Tưởng Thuần dừngἵbước, quay lưngảvề phía TốngíThế Lan: “Cóựgì mà khôngốthể ăn nói?¸Đám tẩu tẩuĬchúng ta cóốkhác gì conãcờ trong lòngấđệ ấy?”
“Nhịòphu nhân.” TốngọThế Lan khẽựthở dài: “CầnIgì lấy đóưlàm lý doínổi giận? Đâyạrốt cuộc làīlựa chọn củaẻtiểu Hầu giaạhay của Đạijphu nhân, chẳngἰlẽ người khôngıbiết sao? Tấmílòng Đại phuínhân luôn baoỏla rộng lớn,ítrước giờ tiểuểHầu gia chỉịtoàn dung túngỉĐại phu nhânÎmà thôi.”
TưởngịThuần không lênïtiếng, từ từÍsiết chặt nắmịtay. Tống ThếíLan nhìn dángḷvẻ run rẩyốcủa người nọ,ốchợt dâng lênậthương tiếc.
Hắn bướcịlên trước, đứng)bên cạnh TưởngỉThuần, dịu dàngẹnói: “Nhị phu{nhân, nắm tayḹđừng siết chặtĺquá, cẩn thậnIkẻo bị thương.”ũ
Tưởng Thuần khôngạđáp, bên ngoàiịlại vang lênộtiếng công thànhįlần nữa. TốngồThế Lan bướcḷra, cất tiếng:ũ“Sơ tán dânĭchúng rút luiậvề huyện Tuấn,ărạng sáng lậpḽtức bỏ thành!”ắ
Dứt lời, TốngìThế Lan quayửđầu lại, nhìníthấy Tưởng Thuần)mím chặt môi.ἵHắn buông tiếngḽthở dài: “Nhịởphu nhân, ngườiịđừng lo lắng,ísẽ về nhàĩnhanh thôi.”
Cùngỡlúc đó, thưἵtín Vệ Uẩnĩcũng giao đếnơtay Sở LâmỹDương.
Sở Kiến Xương[đọc tin, giậnìdữ quát: “Tênἶtiểu tử VệỉUẩn này khôngĩphải đi cứuἱA Du sao?!ɪNó không cứuịA Du trởïvề mà cònếmặt mũi nàoỹgửi thư choặcon hả?!”
Sởılâm Dương đọcỉthư, thật lâuýsau mới chậmĮrãi gấp thưɩlại.
Tay hắn runởrẩy, nhưng ngoàiīmặt vẫn trấniđịnh. Sở KiếnơXương đi tớiỷđi lui trongụphòng, điên tiếtîmắng Vệ Uẩn,ẩmắng Diêu Dũng,İmắng Bắc Địch.
Sở,lâm Dương vừaịnghe vừa lệnháquân sư màiúmực, bình tĩnhễnói: “Gửi thưôcho Diêu Dũng,ἳnói với ôngỵta Thiên ThủưQuan vốn là)phòng tuyến cuốiɨcùng của ĐạiưSở, ta bằngữlòng xoá bỏỉhiềm khích trướcíđây, hợp tácưchống địch.”
Quânĭsư ngẩn người,ìdo dự hỏi:ĩ“Ngài nói vậy,ịDiêu nguyên soáiīsẽ tin sao?”ó
“Quân sư nghĩỵtrong lòng Diêu°Dũng, ta và:phụ thân làângười thế nào?”ọ
Quân sư nghiêmîtúc suy nghĩ:ù“Thế tử vốnἵlà trung thầnúvì nước vìỉdân.”
“Vậy quânỉsư cho rằngḻta sẽ vứtįbỏ Thiên ThủĨQuan thật sao?”ı
“Tất nhiên làīkhông!” Quân sư¹nghiêm túc mởứmiệng, bình tĩnhİnói: “Thế tử,ưquyết Thiên ThủĪQuan không thểımất. Nếu nhưựmất, muốn đoạtồlại rất khóùkhăn!”
“Quân sưɩcũng cảm thấyấta sẽ khôngểbỏ Thiên ThủịQuan…” Sở LâmýDương điềm tĩnh:ờ“Đương nhiên DiêuíDũng cũng nghĩãthế.”
Quân sư sững sờ, Sở Kiến Xương nhanh chóng hiểu ra: “Lâm Dương, con thật sự vứt bỏ Thiên Thủ Quan?”
Tim Sở Du khẽ rung động, Nàng quay đầu nhìn về nơi xa.
Sở Kiến Xương quát lớn: “Con để ta đi cứu A Du!”
Sở lâm Dương nở nụ cười trào phúng: “Nếu thật sự là hôn quân như vậy, dù cho con bảo vệ được Thiên Thủ Quan thì thế nào? Con bảo vệ được Thiên Thủ Quan là có thể bảo vệ được Đại Sở sao?”
Sở Cẩm mím môi nhưng cũng không chịu thua. Nàng bám vào tảng đá, cẩn thận ngồi xuống.
Sở lâm Dương nhắm mắt: “Vật hỏng tại gốc, không nhổ sạch sẽ, chung quy cũng là hỏng.”
Sở Cẩm không lên tiếng. Sở Du ngẫm nghĩ, nàng cho rằng Sở Cẩm sẽ không uống. Tính cách của Sở Cẩm vẫn luôn cao ngạo, chẳng qua bị giấu dưới lớp vỏ ôn hoà nên hiếm khi bị người khác nhận ra. Nhưng giờ nghĩ lại, chẳng phải mỗi một chuyện Sở Cẩm không muốn làm đều làm hết rồi sao?
“Được rồi.” Nàng vỗ lưng Sở Cẩm, cười nói: “Nếu có thể sống sót, chúng ta làm tỷ muội lần nữa. Còn nếu như không thể sống sót…”
“Nhưng các con không thể lấy Thiên Thủ Quan làm trò đùa được!”
“Muội nói thật với ta đi.” Sở Du cười: “Trước đây lúc muội quan tâm ta là thật lòng thật dạ hay là ghét chết đi được?”
“Con tin Vệ Uẩn.”
“Nhưng các con không thể lấy Thiên Thủ Quan làm trò đùa được!”
Sở lâm Dương từ từ mở mắt, thần sắc kiên nghị: “Hoặc là nói, con tin A Du.”
Nghe thấy tên Sở Du, rốt cuộc Sở Kiến Xương cũng sực tỉnh. Ông ta khó tin nhìn Sở Lâm Dương: “Con và Vệ Uẩn cùng phe sao?! Con tán thành nó bỏ A Du ở đó hả?!”
Sở lâm Dương không lên tiếng. Chuyện này không đến phiên hắn đồng ý hay không, nhưng cho dù có hỏi hắn, hắn cũng đồng ý.
Nhưng nụ cười thuần khiết, vẻ mặt trong sáng của nàng trong mắt Sở Du lại đẹp hơn lúc ở Hoa Kinh rất nhiều.Đợi sau khi mọi người đều ra ngoài, một minh Sở Lâm Dương ngồi trong phòng, nhìn ánh nến thật lâu mới nhắm mắt lại.
Sở Kiến Xương đột ngột nhảy dựng lên, rống giận: “Đó là muội muội con!”
Sở Lâm Dương trầm mặc, sắp xếp sổ sách của mình, bình tĩnh đáp: “Nếu phụ thân không còn chuyện gì, vậy hãy trở về đi.”
Quân đội Bắc Địch ở ngay cách đó không xa. Sở Cẩm bước đến đứng sau lưng nàng, tò mò hỏi: “Tỷ, tỷ đang nhìn gì đấy?”
Sở Lâm Dương trầm mặc, sắp xếp sổ sách của mình, bình tĩnh đáp: “Nếu phụ thân không còn chuyện gì, vậy hãy trở về đi.”
“Vậy đợi kiếp sau đi.”
“Muội nghe người ta nói tỷ ở trên thành lâu. Xưa nay, tỷ thích uống rượu, muội sợ tỷ ngủ say trên thành lâu bị cảm lạnh.”
“Sở Lâm Dương!”
Mà lúc này Sở Du ở ngoài ngàn dặm lại đang ngồi trên thành lâu, ngắm trăng uống rượu.
Sở Kiến Xương quát lớn: “Con để ta đi cứu A Du!”
Lời còn chưa dứt, Sở Cẩm đã tức giận hất tay ra. Sở Du nhún mũi chân, nhảy xuống thành lâu, tiếng cười lạc vào nơi xa.
“Phụ thân.” Sở Lâm Dương ngẩng đầu, trầm tĩnh nhìn Sở Kiến Xương: “Nếu bây giờ con ở Phượng Lăng Thành, con cũng sẽ lựa chọn giống như vậy. Con tin nếu người ở đó, người cũng sẽ như thế. Chẳng qua A Du chỉ đưa ra lựa chọn mà một người Sở gia đều lựa chọn.”
Nghe vậy, Sở Cẩm nghiêm túc suy nghĩ: “Tuỳ tâm trạng.”
Sở Kiến Xương đột ngột nhảy dựng lên, rống giận: “Đó là muội muội con!”
Sở Kiến Xương nín lặng. Thật lâu sau, ông cụ tóc đã điểm bạc rơi lệ, quệt mặt thật mạnh, xoay người bỏ đi.
“Hửm?” Sở Du lấy làm lạ, quay đầu nhìn Sở Cẩm: “Sao muội lại lên đây?”
Chờ ông đi rồi, Sở Lâm Dương mới bình tĩnh nói với người khác: “Lui xuống cả đi.”
Quân sư nhìn thị vệ canh giữ bên cạnh, cuối cùng vẫn gật đầu, đáp một tiếng rồi lui xuống.
“Sở Lâm Dương!”
(*) Vương bát cao tử: một câu chửi, nghĩa đen là con của con rùa, nghĩa bóng chỉ con của người đàn ông bị cắm sừng vì trên mai rùa thường có rêu xanh.“A Du…”
Đợi sau khi mọi người đều ra ngoài, một minh Sở Lâm Dương ngồi trong phòng, nhìn ánh nến thật lâu mới nhắm mắt lại.
Sở Cẩm vẫn luôn hạnh phúc hơn nàng. Những năm đó, dù là hư tình hay giả ý, nhưng lúc nào Sở Cẩm cũng quan tâm nàng.
“A Du…”
Sở lâm Dương từ từ mở mắt, thần sắc kiên nghị: “Hoặc là nói, con tin A Du.”
Mà lúc này Sở Du ở ngoài ngàn dặm lại đang ngồi trên thành lâu, ngắm trăng uống rượu.
Sở Cẩm nhìn nụ cười trong trẻo trên mặt nàng trong đêm, sững sờ, một lúc sau mới chậm rãi bật cười.
Quân sư sững sờ, Sở Kiến Xương nhanh chóng hiểu ra: “Lâm Dương, con thật sự vứt bỏ Thiên Thủ Quan?”
Quân đội Bắc Địch ở ngay cách đó không xa. Sở Cẩm bước đến đứng sau lưng nàng, tò mò hỏi: “Tỷ, tỷ đang nhìn gì đấy?”
“Hửm?” Sở Du lấy làm lạ, quay đầu nhìn Sở Cẩm: “Sao muội lại lên đây?”
Vì thế nàng duỗi tay định lấy lại bầu rượu, nhưng bị Sở Cẩm ngăn lại. Sở Cẩm cầm bình rượu, nghiêm túc nhìn nàng: “Bồi tội cái gì, muội sẽ không nói nhiều, tỷ biết là được rồi. Muội xin lỗi tại đây, sau này tỷ muội chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”
Sở Cẩm mỉm cười. Hôm nay trên mặt nàng có một vết sẹo thật lớn, giống như con rết bám trên mặt, cười một cái là ngọ nguậy, trông vô cùng đáng sợ.
Sở lâm Dương nở nụ cười trào phúng: “Nếu thật sự là hôn quân như vậy, dù cho con bảo vệ được Thiên Thủ Quan thì thế nào? Con bảo vệ được Thiên Thủ Quan là có thể bảo vệ được Đại Sở sao?”
Nhưng nụ cười thuần khiết, vẻ mặt trong sáng của nàng trong mắt Sở Du lại đẹp hơn lúc ở Hoa Kinh rất nhiều.
“Không biết.” Sở Cẩm lắc đầu. Sở Du sáp tới gần nàng: “Không biết thì tốt, đến đây, tự phạt ba ngụm rượu, xem như bồi tội với tỷ.”Mặt Sở Cẩm đỏ bừng, Sở Du im lặng nhìn nàng.
“Muội nghe người ta nói tỷ ở trên thành lâu. Xưa nay, tỷ thích uống rượu, muội sợ tỷ ngủ say trên thành lâu bị cảm lạnh.”
Giọng Sở Cẩm ôn hoà, giống như dặn dò nàng lúc còn nhỏ.
“Được lắm.” Nàng bất đắc dĩ nói: “Nếu muội là tiểu vương bát cao tử thì tỷ cũng không khá hơn đâu.”
Sở Cẩm vẫn luôn hạnh phúc hơn nàng. Những năm đó, dù là hư tình hay giả ý, nhưng lúc nào Sở Cẩm cũng quan tâm nàng.
Sở Du nghe vậy, dịch sang một bên, vỗ vị trí tường thành bên cạnh: “Có dám ngồi không?”
Sở Du ngẫm nghĩ, cảm thấy Sở Cẩm nói rất có lý. Nàng đang định đáp trả, bỗng nghe thấy tiếng Hàn Mẫn từ thang lầu truyền đến: “Đại phu nhân! Ngài mau theo ta, phụ thân ta muốn gặp ngài!”
Sở Cẩm mím môi nhưng cũng không chịu thua. Nàng bám vào tảng đá, cẩn thận ngồi xuống.
Sở Du không lên tiếng. Hồi lâu sau, nàng mới giơ tay đặt lên bả vai Sở Cẩm: “Được rồi, nể mặt ngụm rượu này của muội, tỷ sẽ nói thật cho muội biết.”
Gió nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, nàng đưa mắt nhìn phương xa là bình nguyên nghìn dặm, là trăng sáng trên trời, là nghìn vạn lều bạt lập loè ánh lửa, đom đóm bay múa xoay tròn dưới trăng, khiến buổi đêm tĩnh mịch lại tăng thêm sức sống.
Giọng Sở Cẩm ôn hoà, giống như dặn dò nàng lúc còn nhỏ.
“Muội nói thật với ta đi.” Sở Du cười: “Trước đây lúc muội quan tâm ta là thật lòng thật dạ hay là ghét chết đi được?”
“Không.” Sở Cẩm mỉm cười: “Muội làm tỷ tỷ thì mới có thể chăm sóc tỷ.”
Nghe vậy, Sở Cẩm nghiêm túc suy nghĩ: “Tuỳ tâm trạng.”
“Ha.” Sở Du không hề ngạc nhiên với đáp án này, nhấp ngụm rượu, chuyển bầu rượu sang cho đối phương: “Biết uống rượu không?”
Sở Cẩm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Kiếp sau, muội sẽ làm tỷ tỷ của tỷ.”
“Không biết.” Sở Cẩm lắc đầu. Sở Du sáp tới gần nàng: “Không biết thì tốt, đến đây, tự phạt ba ngụm rượu, xem như bồi tội với tỷ.”
“Phụ thân.” Sở Lâm Dương ngẩng đầu, trầm tĩnh nhìn Sở Kiến Xương: “Nếu bây giờ con ở Phượng Lăng Thành, con cũng sẽ lựa chọn giống như vậy. Con tin nếu người ở đó, người cũng sẽ như thế. Chẳng qua A Du chỉ đưa ra lựa chọn mà một người Sở gia đều lựa chọn.”
Sở Cẩm không lên tiếng. Sở Du ngẫm nghĩ, nàng cho rằng Sở Cẩm sẽ không uống. Tính cách của Sở Cẩm vẫn luôn cao ngạo, chẳng qua bị giấu dưới lớp vỏ ôn hoà nên hiếm khi bị người khác nhận ra. Nhưng giờ nghĩ lại, chẳng phải mỗi một chuyện Sở Cẩm không muốn làm đều làm hết rồi sao?
Vì thế nàng duỗi tay định lấy lại bầu rượu, nhưng bị Sở Cẩm ngăn lại. Sở Cẩm cầm bình rượu, nghiêm túc nhìn nàng: “Bồi tội cái gì, muội sẽ không nói nhiều, tỷ biết là được rồi. Muội xin lỗi tại đây, sau này tỷ muội chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”
Dứt lời, Sở Cẩm ngửa đầu uống một ngụm, vị rượu cay nồng bất ngờ xộc vào miệng. Sở Du mỉm cười nhìn nàng ho sặc sụa, vươn tay vỗ lưng cho nàng.
“Ha.” Sở Du không hề ngạc nhiên với đáp án này, nhấp ngụm rượu, chuyển bầu rượu sang cho đối phương: “Biết uống rượu không?”
Mặt Sở Cẩm đỏ bừng, Sở Du im lặng nhìn nàng.
Sở Cẩm bây giờ hoàn toàn không giống với Sở Cẩm trong trí nhớ kiếp trước của nàng.
Có thể đây mới là người muội muội mà nàng vẫn luôn mong muốn.
“Được rồi.” Nàng vỗ lưng Sở Cẩm, cười nói: “Nếu có thể sống sót, chúng ta làm tỷ muội lần nữa. Còn nếu như không thể sống sót…”
“Vậy đợi kiếp sau đi.”
(*) Vương bát cao tử: một câu chửi, nghĩa đen là con của con rùa, nghĩa bóng chỉ con của người đàn ông bị cắm sừng vì trên mai rùa thường có rêu xanh.Sở lâm Dương nhắm mắt: “Vật hỏng tại gốc, không nhổ sạch sẽ, chung quy cũng là hỏng.”
Sở Cẩm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Kiếp sau, muội sẽ làm tỷ tỷ của tỷ.”
“Muội muốn làm gì?” Sở Du nhướng mày: “Tạo phản à?”
“Không.” Sở Cẩm mỉm cười: “Muội làm tỷ tỷ thì mới có thể chăm sóc tỷ.”
Sở Cẩm mỉm cười. Hôm nay trên mặt nàng có một vết sẹo thật lớn, giống như con rết bám trên mặt, cười một cái là ngọ nguậy, trông vô cùng đáng sợ.
Tim Sở Du khẽ rung động, Nàng quay đầu nhìn về nơi xa.
Sở lâm Dương không lên tiếng. Chuyện này không đến phiên hắn đồng ý hay không, nhưng cho dù có hỏi hắn, hắn cũng đồng ý.
Sở Du nghe vậy, dịch sang một bên, vỗ vị trí tường thành bên cạnh: “Có dám ngồi không?”
“Kiếp này tỷ đã chăm sóc muội rất nhiều, muội rất cảm kích.”
“Muội muốn làm gì?” Sở Du nhướng mày: “Tạo phản à?”
Sở Du không lên tiếng. Hồi lâu sau, nàng mới giơ tay đặt lên bả vai Sở Cẩm: “Được rồi, nể mặt ngụm rượu này của muội, tỷ sẽ nói thật cho muội biết.”
Sở Cẩm quay đầu nhìn nàng, ngạc nhiên. Sở Du lại gần nàng, thì thầm: “Lúc trước nhìn thấy muội, tỷ lập tức nghĩ đây đúng là tiểu vương bát cao tử(*) mà…”
Quân sư sững sờ, Sở Kiến Xương nhanh chóng hiểu ra: “Lâm Dương, con thật sự vứt bỏ Thiên Thủ Quan?”Sở lâm Dương nhắm mắt: “Vật hỏng tại gốc, không nhổ sạch sẽ, chung quy cũng là hỏng.”Sở Du nghe vậy, dịch sang một bên, vỗ vị trí tường thành bên cạnh: “Có dám ngồi không?”(*) Vương bát cao tử: một câu chửi, nghĩa đen là con của con rùa, nghĩa bóng chỉ con của người đàn ông bị cắm sừng vì trên mai rùa thường có rêu xanh.
Lời còn chưa dứt, Sở Cẩm đã tức giận hất tay ra. Sở Du nhún mũi chân, nhảy xuống thành lâu, tiếng cười lạc vào nơi xa.
Gió nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, nàng đưa mắt nhìn phương xa là bình nguyên nghìn dặm, là trăng sáng trên trời, là nghìn vạn lều bạt lập loè ánh lửa, đom đóm bay múa xoay tròn dưới trăng, khiến buổi đêm tĩnh mịch lại tăng thêm sức sống.
Sở Cẩm nhìn nụ cười trong trẻo trên mặt nàng trong đêm, sững sờ, một lúc sau mới chậm rãi bật cười.
“Được lắm.” Nàng bất đắc dĩ nói: “Nếu muội là tiểu vương bát cao tử thì tỷ cũng không khá hơn đâu.”
Sở Du ngẫm nghĩ, cảm thấy Sở Cẩm nói rất có lý. Nàng đang định đáp trả, bỗng nghe thấy tiếng Hàn Mẫn từ thang lầu truyền đến: “Đại phu nhân! Ngài mau theo ta, phụ thân ta muốn gặp ngài!”
Đọc chương này t mừng vì có thể chấp nhận đc con ng mới của SC rồi
Vào đc đây mừng phát khóc luôn á. Huhu thì ra tất cả mọi người đều biết Vệ Uẩn thích Sở Du, chỉ có chàng thiếu niên h mới ngộ ra thôi… mong Vệ Uẩn lớn mạuuu
Sở Cẩm thay đổi rồi, mừng ghê, chứ ích kỉ như lúc trước chắc ăn chửi của mình nhiều lắm :3
Lựa chọn luôn là điều khó khăn. Lựa chọn có nên thích một người nữa không hay lựa chọn tự mình bước vào sinh tử. Đó đều là một mất một còn…
Tui thấy có mùi JQ đâu đây giữa Tống Thế Lan và Nhị phu nhân nha, nhưng mà chắc con đường của anh Tống chông gai lắm
Thương Bệ Uẩn một đường an bài cho Sở Du.
Thương Sở Lâm Dương vừa lo lắng cho Sở Du vừa thất vọng về thời cuộc này
Chúc mừng Sở Cẩm đã trưởng thành!
Cảm thấy vui lắm bởi vì cuối cùng Cẩm cũng không trở thành người mà tất cả mọi người đều ghét giống như kiếp trước huhu dù hơi trà xanh nhưng mà giá đình thì mãi là giá đình mà đúng khum mng