Sơn Hà Chẩm – Chương 64 (2)

Chương 64 (2)

Phế Hoàng hậu, giết Thái tử, Diêu Dũng, phong ta làm soái, tướng sĩ Đại Sở, tất cả nghe lệnh ta

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du vừa nghe đã vội vàng theo Hàn Mẫn xuống thành lâu, đi tới phủ Hàn Tú.

Vừa tới trước phủ đệ Hàn Tú, Sở Du nhìn thấy Lưu Vinh cũng dẫn người đến, sau lưng ông ta còn dắt theo cả binh mã. Sở Du không khỏi sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Lưu đại nhân làm gì đấy?”

Lưu Vinh không lên tiếng, hùng hổ xông lên trước, một chân đá văng cửa phủ, quát tháo chỉ huy quân lính: “Bắt tên tặc tử Hàn Tú tư thông bán nước với địch lại!”

Sắc mặt Sở Du thay đổi, chắp hai tay sau lưng, yên lặng nhìn người Lưu Vinh xông vào. Sau đó truyền đến tiếng tranh chấp đánh nhau, chẳng bao lâu đã nhìn thấy Hàn Tú nhếch nhác bị bắt ra ngoài.

Ông ta vn còn đeomt n, tóctai ri bi,Їb ngưi taén qu xungđt.

Ông ta tiếpıtc vùng vy.îLưu Vinh xông³lên trưc, giơtay đánh mtcái cú lênđu Hàn Tú,gin d quát:úNhà ngươi cònhc làm niÏgián sao? Tiut ngươi đưcĺlm! Bình thưngông đây điéx vi ngươikhông t, vy¹mà ngươi báođáp ta thếíà?!”

Lưu VinhĬva nói vađánh. Hàn Túùkhông nhn đưc,tc ti hétlên: “Đ ri!”Ĭ

Lưu Vinh bHàn Tú doЇlùi v sauɩmt bưc. HànìTú ngưc mtInhìn ông, vìmt kim nénõla gin: “Kısĩ thà chếtch không chunhc, mun chémúmun giết, cİt nhiên màlàm!”

“Ta khôngãgiết ngươi.” LưuıVinh lp tcnói: “Ta làm:nhc ngươi đy!”

Ông!” Hàn Túđt ngt vùngÎlên trưc, ging]như mun đánh³Lưu Vinh. LưuïVinh nhanh nhnnhy tr vínúp sau lưng)S Du, lóđu ra, mng:Ông ông taíta cái gì?Ta cho ngươiđưc đng chânİthì ngươi leođng đu à?,Ngươi đi đy,ìngưi đâu!” LưuăVinh ch vàoHàn Tú, cáu°tiết: “Dn hnti đa laoícho ta! Bnĺquan mun đíchíthân dng hình!”Í

Nghe vy, HànITú m mingtrào phúng, LưuVinh lp tccht d.

Nhưng binhũlĩnh vn cnthn chp hành,mnh lnh caLưu Vinh, kéoHàn Tú điv phía phòngếgiam. S Duĩim lng nhìnHàn Tú. Trongínháy mt lưtíqua vai nhau,Iv mt SDu lp tcĭsáng t.

Nàng yênĩtâm, không nóithêm li nào.ļCh sau khiɨngưi đi, LưuVinh ly danhnghĩa bàn vicÍcông đ gi{S Du li,dn nàng vàoľđi snh. Va³vào ca, Lưu[Vinh đã viđvàng đóng caàli, đang đnhm ming, SDu đã mmìcưi, giơ tayĨlên nói: “Lưuđi nhân không°cn gii thích,²ta đu hiuįc.”

Đi phuúnhân hiu sao?”ì

“E là hômnay trong thànhĩcó gian tếīln vào tìmHàn đi nhânđúng ch?”

SDu ngi v trí bênítrên, t róttrà cho mình:“Hàn đi nhân{tương kế tukế, gi vbng lòng điuìkin ca giantế, b trnvi hn. Sauơđó ông vàɩta li dintrò bt lyЇHàn Tú. Nhưvy, Tô Tralp tc cóhi vng, chcn mnh tay³đánh chiếm thànhĩtrì, Hàn Tús đng ýđiu kin giaothuc n choĩhn.”

Qu nhiênĪcái gì Đi¸phu nhân cũngbiết.” Lưu Vinhth phào: “Tavà Hàn đi}nhân đúng làíđã tính toánÍnhư thế. Nếuɨđnh ly PhưngăLăng Thành làmmi, vy phiĩlàm cho ging.(Nếu không Tô³Tra cm thyìc đánh cũngļch có kếtqu ngc đáđu nát, eīlà s quayíđu đánh ThiêníTh Quan.”

SưDu gt đu,ìkhen ngi: “HaiíĐi nhân nóirt đúng, tmfthi cho TôTra mt hiývng.”

Hai ngưiếbàn bc mtĩlúc ri aiêv phòng nyngh ngơi. Khôngquá ba ngày,íS Du đãnhìn thy Phongho đài caòThiên Th Quanđt lên khóibáo.

Sau khi TngThế Lan vtìb Tuyn Châu,õquân đi BcếĐch đánh thngĩti Thiên Th³Quan. Lúc này,S Lâm Dươngávà ngưi caDiêu Dũng đãftp kết xong.¸Đến Thiên ThQuan, S LâmèDương khom ngưiīvi Diêu Dũng,nghiêm túc nói:íLâm Dương báiâkiến Nguyên soái.”

“S tưng quânđa l ri.”Diêu Dũng viàvàng đ S]Lâm Dương dy,mng r nói:ú“S tưng quânìthiếu niên anhɨtài, lão h]có th sóngvai chiến đuìcùng S tưngquân, vy khôngếcn phi lolng na ri.”

“Diêu nguyên soáiívn là tinÍbi, Lâm Dươngkhông dám kiêungo.” S LâmDương bình tĩnh,khách sáo nói:j“E là trnôchiến này phinh Diêu nguyênsoái chiếu c]nhiu hơn.”

DiêuDũng còn đnhthoái thác, đúngîlúc này, bênìngoài truyn tiâcp báo: “Báo!!Quân Bc Đchđánh ti!”

Slâm Dương vàéDiêu Dũng đnglot quay đuưli. S LâmĩDương cm kiếmxoay ngưi, đimtĩnh nói: “Truynlnh xung, chunb chiến đuĩnghênh đch! Diêu)tưng quân.” SếLâm Dương dngchân, quay đuìli: “Mi?”

DiêuDũng ngn ngưi,ɩsau đó nhanhchóng nhn ra.

Sílâm Dương làìk đánh liuɨmng xưa nay,Îđến lúc đóông ta chícn đi theoîsau lưng SļLâm Dương làxong. S LâmDương là mtîthng nhóc miļhơn hai mươi)tui, còn ôngta li làch soái trn)này. Đến lúcđó dù thng,công lao ca:ai cũng chăda vào mtîphong thư caông ta.

Nếuthua… Đy SLâm Dương rachn đao cũng(không mun.

Thế nhưng—— Diêu Dũngnhíu mày ——nếu như ThiênàTh Quan khôngcòn, e là³Hoa Kinh cũngìkhông chng đni. Sc nhnéni ca ThunáĐc s rng¹Đế cũng đếnЇcc hn, khiêđó bàn luncông ti cóíl đã tr.

DiêuĩDũng vt ócïsuy nghĩ, đngthi đi cùngS Lâm Dươngđến thành lâuįThiên Th Quan.

PhíaĪtrưc Thiên ThìQuan, tiếng giếtvang tri. SLâm Dương nhìn³quân lính liumng mun trèoĩtưng dưi cngthành, quát ln:ĩChâm Phong ho¹đài, nghênh đch!”

Khonh khc Phongfho đài bùngcháy, V Unngi trưc đìnhfvin, lng lngìung trà.

Qun giaást rut viôvàng chy vàoĨđình vin, kêuùln: “Tiu Hu]gia, Phong hođài Thiên ThQuan cháy ri!”

“Hm?”

V Un¹ngưc mt, v°mt bình thn.İQun gia viɩđp bc thangăbưc lên: “Hugia, Thiên ThìQuan không thmt. Ngài xem…

Vài ngày trưc,īta bo ôngĩchuyn binh mãt Lc Châuđến đây, ngưiđã ti đįchưa?”

V Unnhp mt ngmĩtrà, dáng vbình tĩnh kiaîto thành đilp rõ nétvi s nônnóng ca qun]gia.

Qun gia ngnđngưi, gt đuđáp: “Chun b°xong ri.”

Vyïbo V ThuÍdn ngưi… V[Un lãnh đmĩnói: “Kim binh,chun b khihành.”

Vâng.íQun gia nhnđưc lnh, lptc đáp li,nhanh chóng luixung.

Đi qun giaiđi ri, V¹Un đng dy,Îbưc vào phòng.Dưi s huh ca ngưi²hu, V Unbt đu thayhoa sam màutrng thun, hoaưvăn mây cun,ɩđnh đu điđngc quan, tht(lưng phi ngcЇbi, git kiếmlên tht lưng.

Chchàng chun bìxong, bên ngoàiìđã truyn đếnòtiếng kêu laìcung quít: “V,Un! V Ună đâu?! VUn tiếp chí

V Un xoayngưi, đi mônÍchm chm mõra, đ l³thiếu niên hoay trng thun,đu đi ngcquan, đng trong(phòng, ánh nngchiếu ri trưcmt chàng. Thv cm thánhìch ngn ngưi,ìV Un đimıtĩnh nhìn ngưiÎn: “V Unà đây. Taíđã chun bsn sàng vàocung, phin Điõnhân dn đưng.”

Nghe vy, ngưi)n rõ ràngth phào nhľnhõm, đng táccũng bình tĩnhli hơn. Hn)lùi mt bưc,įgiơ tay lênnói: “Mi tiuìHu gia.”

VUn gt đu,đi cùng ngưin ra ngoài.

Ngưin dn VíUn vào cung.íTi trưc điïđin, th vâbưc lên thukiếm ca chàng,sau khi kimtra xong mi¸đ V Unàđi.

Chàng tiến vào đại điện. Hoàng đế ngồi trên kim toạ, đầu đội mũ miện thập nhị lưu(*), mặc y phục đế vương màu đen hoa văn ngũ trảo long(*), lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn.

“Hoang đường!”

Vệ Uẩn nhìn Thuần Đức Đế, ánh mắt toát ra lãnh lẽo: “Nếu như Vệ gia muốn phản, còn đến lượt ngài làm Hoàng đế?”Hoàng đế ngồi ở nơi cao, giống như một con rồng cô độc cuộn mình, quan sát Vệ Uẩn.(*) Thập nhị lưu: mười hai viên ngọc lưu ly

“Tại sao không thể?”Vệ Uẩn nhìn Thuần Đức Đế, ánh mắt toát ra lãnh lẽo: “Nếu như Vệ gia muốn phản, còn đến lượt ngài làm Hoàng đế?”

Nghe thế, sắc mặt Hoàng đế đột ngột trắng bệch. Vệ Uẩn thổi lá trà, lạnh nhạt hỏi: “Không phải Bệ hạ muốn lấy đầu ta sao?”Vệ Uẩn cao giọng: “Hắn đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, dù cho lấy mạng ra đền, tại sao lại không thể?”“Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?!” Thuần Đức Đế rống giận: “Trẫm có thể phế Thái tử, nhưng chẳng lẽ ngươi còn muốn giết nó sao?”(*) Ngũ trảo long: rồng năm móng

Vệ Uẩn đổi đề tài, chân mày Hoàng đế càng cau chặt hơn. Vệ Uẩn tự rót trà cho mình, từ tốn nói: “Hôm nay ta cho ngài biết bọn họ đang ở ngoài Hoàng thành.”

“Lời này phải là ta hỏi Bệ hạ.” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Trọng dụng nịnh thần, khiến quốc gia rối ren đến mức này, ngài hài lòng chưa?”

Thường ngày, đại điện chỉ mở khi tảo triều. Khi đó, bá quan văn võ tề tụ trong đại điện nên không cảm thấy trống trải, nhưng bây giờ trong đại điện chỉ có Vệ Uẩn và Hoàng đế, Vệ Uẩn mới phát hiện hoá ra đại điện lại trống trải lạnh lẽo như vậy.

“Ngài làm Hoàng đế như thế nào, trong lòng ngài không rõ hay sao?” Vệ Uẩn bật cười to: “Nếu không phải phụ thân ngài mưu nghịch hại chết Cao tổ, ngài cho rằng ngài có thể làm Hoàng đế?!”

“Vậy ngài gọi hắn đến đây.”

“Tại sao phải tìm lý do khác?” Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Thuần Đức Đế, trong mắt toát lên sự trào phúng: “Vì bảo vệ danh dự Hoàng gia, hay bởi vì Thái tử không gánh nổi tội danh bảy vạn người, cho dù thế nào ngài cũng muốn để cho con trai mình một con đường sống?”

Hoàng đế ngồi ở nơi cao, giống như một con rồng cô độc cuộn mình, quan sát Vệ Uẩn.

Thường ngày, đại điện chỉ mở khi tảo triều. Khi đó, bá quan văn võ tề tụ trong đại điện nên không cảm thấy trống trải, nhưng bây giờ trong đại điện chỉ có Vệ Uẩn và Hoàng đế, Vệ Uẩn mới phát hiện hoá ra đại điện lại trống trải lạnh lẽo như vậy.

Vệ Uẩn bước vào, cung kính hành lễ, sau đó ngồi quỳ trên đất, ngẩng đầu nhìn Đế Vương ngồi bên trên.

“Không phải Bệ hạ hỏi ta, những đào binh trên chiến trường đã đi đâu hay sao?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Thuần Đức Đế nghiến răng, gần như đã nhẫn nhịn đến cực hạn. Vệ Uẩn ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Chuyện Bạch Đế Cốc lúc trước là do Thái tử chỉ huy?”

“Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?!” Thuần Đức Đế rống giận: “Trẫm có thể phế Thái tử, nhưng chẳng lẽ ngươi còn muốn giết nó sao?”

Ánh mắt hai người giao nhau, không ai nhường ai. Hoàng đế cười khẩy: “Bây giờ Bắc Địch đánh đến Thiên Thủ Quan, ngươi hài lòng chưa?”

“Vệ Uẩn!” Hoàng đế đứng dậy, chỉ vào mũi Vệ Uẩn, giận dữ quát: “Ngươi quá láo xược!”

Nhưng sau đó phải đối mặt với chuyện gì, Hoàng đế không cần Vệ Uẩn nói cũng biết.

“Lời này phải là ta hỏi Bệ hạ.” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Trọng dụng nịnh thần, khiến quốc gia rối ren đến mức này, ngài hài lòng chưa?”

Hoàng đế nhíu mày, Vệ Uẩn lại cười: “Hai canh giờ.”Hoàng đế rống giận: “Rối ren này là trẫm làm sao? Ngươi không đánh giặc, trái lại trách trẫm, đây là đạo lý gì?”

“Hoang đường!”

Thuần Đức Đế nhấn thật mạnh bốn chữ trấn quốc an dân. Vệ Uẩn nghe thế liền bật tiếng cười khẽ: “Bệ hạ nói chuyện thật tức cười, ngài nói mình làm sai, mà chỉ một câu nhận sai nhẹ nhàng là xong à?”

Hoàng đế rống giận: “Rối ren này là trẫm làm sao? Ngươi không đánh giặc, trái lại trách trẫm, đây là đạo lý gì?”

Một khi Vệ Uẩn chết, không cần Bắc Địch đánh tới Hoàng thành, binh lính Vệ Uẩn đã công thành trước tiên. Vị Hoàng đế như ông ta cũng xem như hết đời.

“Lúc sắp chết mới nhớ đến Vệ gia ta, bình thường thái bình thịnh thế thì muốn áp chế.” Vệ Uẩn trào phúng: “Nếu Vệ gia ta có chút bất mãn thì chính là khi quân phạm thượng, là sai lầm. Ngài tính khôn thật đấy.”

Thuần Đức Đế không nói lời nào, trong mắt Vệ Uẩn lại đều là sự thấu triệt: “Với tính tình phụ huynh ta, tuyệt đối sẽ không đi kế hiểm như thế. Biết chỗ đó có mai phục, họ chắc chắn sẽ không đi. Nếu không phải Thái tử bức bách, sao phụ huynh ta lại mạo hiểm đến Bạch Đế Cốc như vậy?”

“Trẫm bất công với Vệ gia là trẫm sai.” Thuần Đức Đế cắn răng: “Nhưng ngươi có lý do là muốn làm gì thì làm sao? Ngươi thân là tướng sĩ, không ra chiến trường mà ở phía sau toan tính mưu phản, ngươi còn có lý à?”

“Mưu phản…” Vệ Uẩn nghe thấy lời này, lặp lại hai chữ này, chậm rãi bật cười: “Bệ hạ đúng là nói đùa, Vệ gia ta sao lại mưu phản?”

(*) Ngũ trảo long: rồng năm móng

Vệ Uẩn nhìn Thuần Đức Đế, ánh mắt toát ra lãnh lẽo: “Nếu như Vệ gia muốn phản, còn đến lượt ngài làm Hoàng đế?”

“Vệ Uẩn.” Giọng Thuần Đức Đế mềm mỏng lại: “Trẫm có gì không phải, ngươi cứ nói với trẫm, hà tất lấy thiên hạ ra làm trò đùa?”

“To gan!”

“Mưu phản…” Vệ Uẩn nghe thấy lời này, lặp lại hai chữ này, chậm rãi bật cười: “Bệ hạ đúng là nói đùa, Vệ gia ta sao lại mưu phản?”

“Ngài làm Hoàng đế như thế nào, trong lòng ngài không rõ hay sao?” Vệ Uẩn bật cười to: “Nếu không phải phụ thân ngài mưu nghịch hại chết Cao tổ, ngài cho rằng ngài có thể làm Hoàng đế?!”

Vệ Uẩn lạnh giọng: “Ta có lời muốn hỏi hắn.”

“Vệ Uẩn!” Hoàng đế đứng dậy, chỉ vào mũi Vệ Uẩn, giận dữ quát: “Ngươi quá láo xược!”

“Cho dù là thế…” Thuần Đức Đế gằn giọng: “Không phải trẫm không xử lý Thái tử, chỉ là muốn tìm một lý do khác.”

Vệ Uẩn bước vào, cung kính hành lễ, sau đó ngồi quỳ trên đất, ngẩng đầu nhìn Đế Vương ngồi bên trên.

Vệ Uẩn mỉm cười, nhìn chằm chằm Hoàng đế: “Thế nào, đụng trúng chỗ đau à? Sao kích động thế?”

“Trẫm bất công với Vệ gia là trẫm sai.” Thuần Đức Đế cắn răng: “Nhưng ngươi có lý do là muốn làm gì thì làm sao? Ngươi thân là tướng sĩ, không ra chiến trường mà ở phía sau toan tính mưu phản, ngươi còn có lý à?”

Vệ Uẩn cao giọng: “Hắn đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, dù cho lấy mạng ra đền, tại sao lại không thể?”

“Người đâu!” Hoàng đế cao giọng: “Áp giải hắn xuống cho ta, chém đầu mang đến đây!”

Dứt lời, chàng ngẩng đầu lên, cười híp mắt: “Vệ Uẩn ở đây, Bệ hạ tới lấy đi.”

Nghe vậy, đám người do dự chốc lát. Vệ Uẩn uống ngụm trà, ung dung thong thả: “Từ Thiên Thủ Quan hành quân đến đây cần khoảng một ngày. Nhưng ngài có biết nếu ra roi thúc ngựa thì bao lâu có thể đến tiền tuyến không?”

“Người đâu!” Hoàng đế cao giọng: “Áp giải hắn xuống cho ta, chém đầu mang đến đây!”

Hoàng đế nhíu mày, Vệ Uẩn lại cười: “Hai canh giờ.”

(*) Ngũ trảo long: rồng năm móng

“Ngươi có âm mưu gì?”

“Không phải Bệ hạ hỏi ta, những đào binh trên chiến trường đã đi đâu hay sao?”

Vệ Uẩn cười híp mắt nhìn Thuần Đức Đế: “Lúc Bệ hạ trọng dụng Diêu Dũng, sao không nói mình lấy thiên hạ ra làm trò đùa?”

Vệ Uẩn đổi đề tài, chân mày Hoàng đế càng cau chặt hơn. Vệ Uẩn tự rót trà cho mình, từ tốn nói: “Hôm nay ta cho ngài biết bọn họ đang ở ngoài Hoàng thành.”

Nghe thế, sắc mặt Hoàng đế đột ngột trắng bệch. Vệ Uẩn thổi lá trà, lạnh nhạt hỏi: “Không phải Bệ hạ muốn lấy đầu ta sao?”

Dứt lời, chàng ngẩng đầu lên, cười híp mắt: “Vệ Uẩn ở đây, Bệ hạ tới lấy đi.”

Nghe vậy, đám người do dự chốc lát. Vệ Uẩn uống ngụm trà, ung dung thong thả: “Từ Thiên Thủ Quan hành quân đến đây cần khoảng một ngày. Nhưng ngài có biết nếu ra roi thúc ngựa thì bao lâu có thể đến tiền tuyến không?”

Thuần Đức Đế định phản bác Vệ Uẩn, nhưng nghĩ đến thế cục hôm nay, ông ta chỉ đành kiềm chế cơn tức xuống, nén một hơi trong ngực: “Chuyện này xem như trẫm không phải. Hôm nay đứng trước đại địch, nếu Trấn Quốc Hầu có binh trong tay, hi vọng Trấn Quốc Hầu thực hiện đúng danh hào của mình, trấn quốc an dân.”

Nhưng sau đó phải đối mặt với chuyện gì, Hoàng đế không cần Vệ Uẩn nói cũng biết.

Thuần Đức Đế kiềm nén cơn giận, còn định nói gì với Vệ Uẩn, nhưng cuối cùng lại không dám nói câu nào.

Một khi Vệ Uẩn chết, không cần Bắc Địch đánh tới Hoàng thành, binh lính Vệ Uẩn đã công thành trước tiên. Vị Hoàng đế như ông ta cũng xem như hết đời.

Sắc mặt Thuần Đức Đế vô cùng khó coi. Vệ Uẩn ngẩng đầu, mỉm cười: “Bệ hạ không giết vi thần sao?”

Ánh mắt hai người giao nhau, không ai nhường ai. Hoàng đế cười khẩy: “Bây giờ Bắc Địch đánh đến Thiên Thủ Quan, ngươi hài lòng chưa?”

“Vệ Uẩn.” Giọng Thuần Đức Đế mềm mỏng lại: “Trẫm có gì không phải, ngươi cứ nói với trẫm, hà tất lấy thiên hạ ra làm trò đùa?”

“Lúc Bệ hạ bảo vệ Thái tử, sao không nói mình lấy thiên hạ ra làm trò đùa?”

Nghe thế, sắc mặt Hoàng đế đột ngột trắng bệch. Vệ Uẩn thổi lá trà, lạnh nhạt hỏi: “Không phải Bệ hạ muốn lấy đầu ta sao?”

Vệ Uẩn cười híp mắt nhìn Thuần Đức Đế: “Lúc Bệ hạ trọng dụng Diêu Dũng, sao không nói mình lấy thiên hạ ra làm trò đùa?”

Thuần Đức Đế định phản bác Vệ Uẩn, nhưng nghĩ đến thế cục hôm nay, ông ta chỉ đành kiềm chế cơn tức xuống, nén một hơi trong ngực: “Chuyện này xem như trẫm không phải. Hôm nay đứng trước đại địch, nếu Trấn Quốc Hầu có binh trong tay, hi vọng Trấn Quốc Hầu thực hiện đúng danh hào của mình, trấn quốc an dân.”

Thuần Đức Đế nhấn thật mạnh bốn chữ trấn quốc an dân. Vệ Uẩn nghe thế liền bật tiếng cười khẽ: “Bệ hạ nói chuyện thật tức cười, ngài nói mình làm sai, mà chỉ một câu nhận sai nhẹ nhàng là xong à?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Thuần Đức Đế nghiến răng, gần như đã nhẫn nhịn đến cực hạn. Vệ Uẩn ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Chuyện Bạch Đế Cốc lúc trước là do Thái tử chỉ huy?”

Thuần Đức Đế không nói lời nào, trong mắt Vệ Uẩn lại đều là sự thấu triệt: “Với tính tình phụ huynh ta, tuyệt đối sẽ không đi kế hiểm như thế. Biết chỗ đó có mai phục, họ chắc chắn sẽ không đi. Nếu không phải Thái tử bức bách, sao phụ huynh ta lại mạo hiểm đến Bạch Đế Cốc như vậy?”

Vệ Uẩn mỉm cười, nhìn chằm chằm Hoàng đế: “Thế nào, đụng trúng chỗ đau à? Sao kích động thế?”

“Ngươi có âm mưu gì?”

“Cho dù là thế…” Thuần Đức Đế gằn giọng: “Không phải trẫm không xử lý Thái tử, chỉ là muốn tìm một lý do khác.”

“Tại sao phải tìm lý do khác?” Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Thuần Đức Đế, trong mắt toát lên sự trào phúng: “Vì bảo vệ danh dự Hoàng gia, hay bởi vì Thái tử không gánh nổi tội danh bảy vạn người, cho dù thế nào ngài cũng muốn để cho con trai mình một con đường sống?”

(*) Thập nhị lưu: mười hai viên ngọc lưu lySắc mặt Thuần Đức Đế vô cùng khó coi. Vệ Uẩn ngẩng đầu, mỉm cười: “Bệ hạ không giết vi thần sao?”

“Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?!” Thuần Đức Đế rống giận: “Trẫm có thể phế Thái tử, nhưng chẳng lẽ ngươi còn muốn giết nó sao?”

(*) Thập nhị lưu: mười hai viên ngọc lưu ly

“Tại sao không thể?”

Ông ta tức nghẹn, phẫt tay, sai người triệu Thái tử đến.

Vệ Uẩn cao giọng: “Hắn đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, dù cho lấy mạng ra đền, tại sao lại không thể?”

“Vệ Uẩn, ngươi đừng quá đáng.” Thuần Đức Đế nghiến răng nghiến lợi: “Làm người phải có lòng khoan dung. Thái tử quả thật quyết sách sai lầm, nhưng nếu quyết sách sai lầm còn phải lấy mạng ra đền, vậy còn ai dám làm người quyết sách? Không có bất kỳ ai muốn thấy chuyện Bạch Đế Cốc, ngươi cũng đừng bám lấy chuyện này mãi.”

Hoàng đế ngồi ở nơi cao, giống như một con rồng cô độc cuộn mình, quan sát Vệ Uẩn.

“Vậy ngài gọi hắn đến đây.”

Vệ Uẩn lạnh giọng: “Ta có lời muốn hỏi hắn.”

“To gan!”

Thuần Đức Đế kiềm nén cơn giận, còn định nói gì với Vệ Uẩn, nhưng cuối cùng lại không dám nói câu nào.

Ông ta tức nghẹn, phẫt tay, sai người triệu Thái tử đến.

5 16 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

56 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Trời ơi gặp mình chắc xiên tên cẩu hoàng đế này cho rồi

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Có một sự đối lập không hề nhẹ. Bình thường vua phải là người bình tĩnh nhất, nhưng ở đây lại ngược lại, ông ta như một tên hề vậy.

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Tức gì đâu luôn nha. Thôi, nói chung đây là bệnh của hoàng đế, trọng dụng người mình thấy không có uy hiếp đến quyền lợi của mình, haizzz

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Sao nghi ngờ thái tử sắp bị Tiểu Thất cho lên dĩa vậy nek???

Sundomm
Sundomm
4 Năm Cách đây

Thôi mời ngài xuống ngai vàng!

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Nói là hôn quân thì chưa hẳn nên em xin phép ngọi ngài là ngu quân nhé hoàng đế, ??. Loại ăn cháo đá bát chỉ biết mình và ích kỷ hết sức. Còn ông thì là con thế còn cháu Vệ giá không phải là con à?? Người ta thì cầm kiếm xông pha, lấy mạng ra cược để bảo vệ giang sơn xã tắc cho ông ngồi trên ngai mà ăn nhàn còn ông thì hãy rồi ? đúng là chmúa hmề ??

56
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!