Chương 64 (2)
Phế Hoàng hậu, giết Thái tử, Diêu Dũng, phong ta làm soái, tướng sĩ Đại Sở, tất cả nghe lệnh ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du vừa nghe đã vội vàng theo Hàn Mẫn xuống thành lâu, đi tới phủ Hàn Tú.
Vừa tới trước phủ đệ Hàn Tú, Sở Du nhìn thấy Lưu Vinh cũng dẫn người đến, sau lưng ông ta còn dắt theo cả binh mã. Sở Du không khỏi sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Lưu đại nhân làm gì đấy?”
Lưu Vinh không lên tiếng, hùng hổ xông lên trước, một chân đá văng cửa phủ, quát tháo chỉ huy quân lính: “Bắt tên tặc tử Hàn Tú tư thông bán nước với địch lại!”
Sắc mặt Sở Du thay đổi, chắp hai tay sau lưng, yên lặng nhìn người Lưu Vinh xông vào. Sau đó truyền đến tiếng tranh chấp đánh nhau, chẳng bao lâu đã nhìn thấy Hàn Tú nhếch nhác bị bắt ra ngoài.
Ông ta vẫn còn đeoỹmặt nạ, tócấtai rối bời,Їbị người taéấn quỳ xuốngẫđất.
Ông ta tiếpıtục vùng vẫy.îLưu Vinh xông³lên trước, giơịtay đánh mộtẫcái cú lênẻđầu Hàn Tú,ịgiận dữ quát:ú“Nhà ngươi cònịhọc làm nộiÏgián sao? Tiểuἴtử ngươi đượcĺlắm! Bình thườngệông đây đốiéxử với ngươiỗkhông tệ, vậy¹mà ngươi báoềđáp ta thếíà?!”
Lưu VinhĬvừa nói vừaịđánh. Hàn Túùkhông nhịn được,ẹtức tối hétụlên: “Đủ rồi!”Ĭ
Lưu Vinh bịảHàn Tú doạЇlùi về sauɩmột bước. HànìTú ngước mắtInhìn ông, vẻìmặt kiềm nénõlửa giận: “Kẻısĩ thà chết‹chứ không chịuệnhục, muốn chémúmuốn giết, cứİtự nhiên màỵlàm!”
“Ta khôngãgiết ngươi.” LưuıVinh lập tứcắnói: “Ta làm:nhục ngươi đấy!”ồ
“Ông!” Hàn Túớđột ngột vùngÎlên trước, giống]như muốn đánh³Lưu Vinh. LưuïVinh nhanh nhẹnḷnhảy trở vềínúp sau lưng)Sở Du, lóỹđầu ra, mắng:ỏ“Ông ông taíta cái gì?ỉTa cho ngươiụđược đằng chânİthì ngươi leoḷđằng đầu à?,Ngươi đợi đấy,ìngười đâu!” LưuăVinh chỉ vàoỹHàn Tú, cáu°tiết: “Dẫn hắnỉtới địa laoícho ta! Bổnĺquan muốn đíchíthân dụng hình!”Í
Nghe vậy, HànITú mở miệngệtrào phúng, LưuḻVinh lập tứcỡchột dạ.
Nhưng binhũlĩnh vẫn cẩnọthận chấp hành,mệnh lệnh củaḽLưu Vinh, kéoẻHàn Tú điịvề phía phòngếgiam. Sở Duĩim lặng nhìnịHàn Tú. Trongínháy mắt lướtíqua vai nhau,Ivẻ mặt SởọDu lập tứcĭsáng tỏ.
Nàng yênĩtâm, không nóiặthêm lời nào.ļChờ sau khiɨngười đi, LưuỉVinh lấy danhỗnghĩa bàn việcÍcông để giữ{Sở Du lại,ờdẫn nàng vàoľđại sảnh. Vừa³vào cửa, Lưu[Vinh đã vộiđvàng đóng cửaàlại, đang địnhọmở miệng, SởộDu đã mỉmìcười, giơ tayĨlên nói: “Lưuỉđại nhân không°cần giải thích,²ta đều hiểuįcả.”
“Đại phuúnhân hiểu sao?”ì
“E là hômềnay trong thànhĩcó gian tếīlẻn vào tìmởHàn đại nhânớđúng chứ?”
SởỉDu ngồi ởệvị trí bênítrên, tự rótủtrà cho mình:ố“Hàn đại nhân{tương kế tựuờkế, giả vờầbằng lòng điềuìkiện của gianḹtế, bỏ trốnịvới hắn. Sauơđó ông vàɩta lại diễnẻtrò bắt lấyЇHàn Tú. Nhườvậy, Tô Traễlập tức cóịhi vọng, chỉặcần mạnh tay³đánh chiếm thànhĩtrì, Hàn Túầsẽ đồng ýủđiều kiện giaoẫthuốc nổ choĩhắn.”
“Quả nhiênĪcái gì Đại¸phu nhân cũngỉbiết.” Lưu Vinhủthở phào: “Taỵvà Hàn đại}nhân đúng làíđã tính toánÍnhư thế. Nếuɨđịnh lấy PhượngăLăng Thành làm‹mồi, vậy phảiĩlàm cho giống.(Nếu không Tô³Tra cảm thấyìcố đánh cũngļchỉ có kếtềquả ngọc đáữđều nát, eīlà sẽ quayíđầu đánh ThiêníThủ Quan.”
SởưDu gật đầu,ìkhen ngợi: “HaiíĐại nhân nóiḹrất đúng, tạmfthời cho TôựTra một hiývọng.”
Hai ngườiếbàn bạc mộtĩlúc rồi aiêvề phòng nấyỳnghỉ ngơi. Khôngἱquá ba ngày,íSở Du đãửnhìn thấy Phongỹhoả đài củaòThiên Thủ Quanấđốt lên khói‹báo.
Sau khi TốngỉThế Lan vứtìbỏ Tuyền Châu,õquân đội BắcếĐịch đánh thẳngĩtới Thiên Thủ³Quan. Lúc này,ḹSở Lâm Dươngávà người củaỗDiêu Dũng đãftập kết xong.¸Đến Thiên ThủựQuan, Sở LâmèDương khom ngườiīvới Diêu Dũng,ứnghiêm túc nói:í“Lâm Dương báiâkiến Nguyên soái.”ậ
“Sở tướng quânἰđa lễ rồi.”ịDiêu Dũng vộiàvàng đỡ Sở]Lâm Dương dậy,ἵmừng rỡ nói:ú“Sở tướng quânìthiếu niên anhɨtài, lão hủ]có thể sóngẵvai chiến đấuìcùng Sở tướngἴquân, vậy khôngếcần phải loỷlắng nữa rồi.”ỉ
“Diêu nguyên soáiívốn là tiềnÍbối, Lâm Dươngệkhông dám kiêuḹngạo.” Sở LâmḹDương bình tĩnh,ỡkhách sáo nói:j“E là trậnôchiến này phảiỉnhờ Diêu nguyênἳsoái chiếu cố]nhiều hơn.”
DiêuịDũng còn địnhắthoái thác, đúngîlúc này, bênìngoài truyền tớiâcấp báo: “Báo!!ệQuân Bắc Địchủđánh tới!”
Sởậlâm Dương vàéDiêu Dũng đồngẫloạt quay đầuưlại. Sở LâmĩDương cầm kiếmẽxoay người, điềmỉtĩnh nói: “Truyềnỉlệnh xuống, chuẩnịbị chiến đấuĩnghênh địch! Diêu)tướng quân.” SởếLâm Dương dừngớchân, quay đầuìlại: “Mời?”
DiêuịDũng ngẩn người,ɩsau đó nhanhỹchóng nhận ra.
Sởílâm Dương làìkẻ đánh liềuɨmạng xưa nay,Îđến lúc đóậông ta chỉícần đi theoîsau lưng SởļLâm Dương làồxong. Sở LâmỉDương là mộtîthằng nhóc mớiļhơn hai mươi)tuổi, còn ôngựta lại làầchủ soái trận)này. Đến lúcủđó dù thắng,ổcông lao của:ai cũng chỉădựa vào mộtîphong thư củaịông ta.
Nếuẫthua… Đẩy SởổLâm Dương raἲchắn đao cũng(không muộn.
Thế nhưngọ—— Diêu Dũngẽnhíu mày ——ἶnếu như ThiênàThủ Quan khôngềcòn, e là³Hoa Kinh cũngìkhông chống đỡỉnổi. Sức nhẫnénại của ThuầnáĐức sợ rằng¹Đế cũng đếnЇcực hạn, khiêđó bàn luậnḽcông tội cóílẽ đã trễ.
DiêuĩDũng vắt ócïsuy nghĩ, đồngấthời đi cùngởSở Lâm Dươngἰđến thành lâuįThiên Thủ Quan.
PhíaĪtrước Thiên ThủìQuan, tiếng giếtửvang trời. SởἰLâm Dương nhìn³quân lính liềuἶmạng muốn trèoĩtường dưới cổngụthành, quát lớn:ĩ“Châm Phong hoả¹đài, nghênh địch!”ỷ
Khoảnh khắc Phongfhoả đài bùngạcháy, Vệ Uẩnộngồi trước đìnhfviện, lẳng lặngìuống trà.
Quản giaásốt ruột vộiôvàng chạy vàoĨđình viện, kêuùlớn: “Tiểu Hầu]gia, Phong hoảặđài Thiên ThủủQuan cháy rồi!”ự
“Hửm?”
Vệ Uẩn¹ngước mắt, vẻ°mặt bình thản.İQuản gia vộiɩđạp bậc thangăbước lên: “Hầuỉgia, Thiên ThủìQuan không thểỉmất. Ngài xem…”ỹ
“Vài ngày trước,īta bảo ôngĩchuyển binh mãờtừ Lạc Châuọđến đây, ngườiỡđã tới đủįchưa?”
Vệ Uẩnặnhấp một ngụmĩtrà, dáng vẻḽbình tĩnh kiaîtạo thành đốiḻlập rõ nétἴvới sự nônỉnóng của quản]gia.
Quản gia ngẩnđngười, gật đầuằđáp: “Chuẩn bị°xong rồi.”
“Vậyïbảo Vệ ThuÍdẫn người…” Vệ[Uẩn lãnh đạmĩnói: “Kiểm binh,ủchuẩn bị khởiểhành.”
“Vâng” .íQuản gia nhậnổđược lệnh, lậpảtức đáp lời,ẻnhanh chóng luiἵxuống.
Đợi quản giaiđi rồi, Vệ¹Uẩn đứng dậy,Îbước vào phòng.ỳDưới sự hầuỡhạ của người²hầu, Vệ Uẩnấbắt đầu thayịhoa sam màuờtrắng thuần, hoaưvăn mây cuộn,ɩđỉnh đầu độiđngọc quan, thắt(lưng phối ngọcЇbội, giắt kiếmἱlên thắt lưng.
Chờấchàng chuẩn bịìxong, bên ngoàiìđã truyền đếnòtiếng kêu laìcuống quít: “Vệ,Uẩn! Vệ Uẩnăở đâu?! VệἶUẩn tiếp chỉ”í
Vệ Uẩn xoayằngười, đại mônÍchầm chậm mởõra, để lộ³thiếu niên hoaịy trắng thuần,ἲđầu đội ngọcồquan, đứng trong(phòng, ánh nắngἶchiếu rọi trướcởmặt chàng. Thịỏvệ cầm thánhìchỉ ngẩn người,ìVệ Uẩn điềmıtĩnh nhìn ngườiÎnọ: “Vệ Uẩnàở đây. Taíđã chuẩn bịậsẵn sàng vàoἱcung, phiền Đạiõnhân dẫn đường.”ẵ
Nghe vậy, người)nọ rõ ràngẫthở phào nhẹľnhõm, động tácừcũng bình tĩnhḽlại hơn. Hắn)lùi một bước,įgiơ tay lênḷnói: “Mời tiểuìHầu gia.”
VệἴUẩn gật đầu,ἴđi cùng ngườiἰnọ ra ngoài.
Ngườiḽnọ dẫn VệíUẩn vào cung.íTới trước đạiïđiện, thị vệâbước lên thuứkiếm của chàng,ịsau khi kiểmựtra xong mới¸để Vệ Uẩnàđi.
Chàng tiến vào đại điện. Hoàng đế ngồi trên kim toạ, đầu đội mũ miện thập nhị lưu(*), mặc y phục đế vương màu đen hoa văn ngũ trảo long(*), lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn.
“Hoang đường!”
Vệ Uẩn nhìn Thuần Đức Đế, ánh mắt toát ra lãnh lẽo: “Nếu như Vệ gia muốn phản, còn đến lượt ngài làm Hoàng đế?”Hoàng đế ngồi ở nơi cao, giống như một con rồng cô độc cuộn mình, quan sát Vệ Uẩn.(*) Thập nhị lưu: mười hai viên ngọc lưu ly
“Tại sao không thể?”Vệ Uẩn nhìn Thuần Đức Đế, ánh mắt toát ra lãnh lẽo: “Nếu như Vệ gia muốn phản, còn đến lượt ngài làm Hoàng đế?”
Nghe thế, sắc mặt Hoàng đế đột ngột trắng bệch. Vệ Uẩn thổi lá trà, lạnh nhạt hỏi: “Không phải Bệ hạ muốn lấy đầu ta sao?”Vệ Uẩn cao giọng: “Hắn đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, dù cho lấy mạng ra đền, tại sao lại không thể?”“Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?!” Thuần Đức Đế rống giận: “Trẫm có thể phế Thái tử, nhưng chẳng lẽ ngươi còn muốn giết nó sao?”(*) Ngũ trảo long: rồng năm móng
Vệ Uẩn đổi đề tài, chân mày Hoàng đế càng cau chặt hơn. Vệ Uẩn tự rót trà cho mình, từ tốn nói: “Hôm nay ta cho ngài biết bọn họ đang ở ngoài Hoàng thành.”
“Lời này phải là ta hỏi Bệ hạ.” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Trọng dụng nịnh thần, khiến quốc gia rối ren đến mức này, ngài hài lòng chưa?”
Thường ngày, đại điện chỉ mở khi tảo triều. Khi đó, bá quan văn võ tề tụ trong đại điện nên không cảm thấy trống trải, nhưng bây giờ trong đại điện chỉ có Vệ Uẩn và Hoàng đế, Vệ Uẩn mới phát hiện hoá ra đại điện lại trống trải lạnh lẽo như vậy.
“Ngài làm Hoàng đế như thế nào, trong lòng ngài không rõ hay sao?” Vệ Uẩn bật cười to: “Nếu không phải phụ thân ngài mưu nghịch hại chết Cao tổ, ngài cho rằng ngài có thể làm Hoàng đế?!”
“Vậy ngài gọi hắn đến đây.”
“Tại sao phải tìm lý do khác?” Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Thuần Đức Đế, trong mắt toát lên sự trào phúng: “Vì bảo vệ danh dự Hoàng gia, hay bởi vì Thái tử không gánh nổi tội danh bảy vạn người, cho dù thế nào ngài cũng muốn để cho con trai mình một con đường sống?”
Hoàng đế ngồi ở nơi cao, giống như một con rồng cô độc cuộn mình, quan sát Vệ Uẩn.
Thường ngày, đại điện chỉ mở khi tảo triều. Khi đó, bá quan văn võ tề tụ trong đại điện nên không cảm thấy trống trải, nhưng bây giờ trong đại điện chỉ có Vệ Uẩn và Hoàng đế, Vệ Uẩn mới phát hiện hoá ra đại điện lại trống trải lạnh lẽo như vậy.
Vệ Uẩn bước vào, cung kính hành lễ, sau đó ngồi quỳ trên đất, ngẩng đầu nhìn Đế Vương ngồi bên trên.
“Không phải Bệ hạ hỏi ta, những đào binh trên chiến trường đã đi đâu hay sao?”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Thuần Đức Đế nghiến răng, gần như đã nhẫn nhịn đến cực hạn. Vệ Uẩn ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Chuyện Bạch Đế Cốc lúc trước là do Thái tử chỉ huy?”
“Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?!” Thuần Đức Đế rống giận: “Trẫm có thể phế Thái tử, nhưng chẳng lẽ ngươi còn muốn giết nó sao?”
Ánh mắt hai người giao nhau, không ai nhường ai. Hoàng đế cười khẩy: “Bây giờ Bắc Địch đánh đến Thiên Thủ Quan, ngươi hài lòng chưa?”
“Vệ Uẩn!” Hoàng đế đứng dậy, chỉ vào mũi Vệ Uẩn, giận dữ quát: “Ngươi quá láo xược!”
Nhưng sau đó phải đối mặt với chuyện gì, Hoàng đế không cần Vệ Uẩn nói cũng biết.
“Lời này phải là ta hỏi Bệ hạ.” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Trọng dụng nịnh thần, khiến quốc gia rối ren đến mức này, ngài hài lòng chưa?”
Hoàng đế nhíu mày, Vệ Uẩn lại cười: “Hai canh giờ.”Hoàng đế rống giận: “Rối ren này là trẫm làm sao? Ngươi không đánh giặc, trái lại trách trẫm, đây là đạo lý gì?”
“Hoang đường!”
Thuần Đức Đế nhấn thật mạnh bốn chữ trấn quốc an dân. Vệ Uẩn nghe thế liền bật tiếng cười khẽ: “Bệ hạ nói chuyện thật tức cười, ngài nói mình làm sai, mà chỉ một câu nhận sai nhẹ nhàng là xong à?”
Hoàng đế rống giận: “Rối ren này là trẫm làm sao? Ngươi không đánh giặc, trái lại trách trẫm, đây là đạo lý gì?”
Một khi Vệ Uẩn chết, không cần Bắc Địch đánh tới Hoàng thành, binh lính Vệ Uẩn đã công thành trước tiên. Vị Hoàng đế như ông ta cũng xem như hết đời.
“Lúc sắp chết mới nhớ đến Vệ gia ta, bình thường thái bình thịnh thế thì muốn áp chế.” Vệ Uẩn trào phúng: “Nếu Vệ gia ta có chút bất mãn thì chính là khi quân phạm thượng, là sai lầm. Ngài tính khôn thật đấy.”
Thuần Đức Đế không nói lời nào, trong mắt Vệ Uẩn lại đều là sự thấu triệt: “Với tính tình phụ huynh ta, tuyệt đối sẽ không đi kế hiểm như thế. Biết chỗ đó có mai phục, họ chắc chắn sẽ không đi. Nếu không phải Thái tử bức bách, sao phụ huynh ta lại mạo hiểm đến Bạch Đế Cốc như vậy?”
“Trẫm bất công với Vệ gia là trẫm sai.” Thuần Đức Đế cắn răng: “Nhưng ngươi có lý do là muốn làm gì thì làm sao? Ngươi thân là tướng sĩ, không ra chiến trường mà ở phía sau toan tính mưu phản, ngươi còn có lý à?”
“Mưu phản…” Vệ Uẩn nghe thấy lời này, lặp lại hai chữ này, chậm rãi bật cười: “Bệ hạ đúng là nói đùa, Vệ gia ta sao lại mưu phản?”
(*) Ngũ trảo long: rồng năm móng
Vệ Uẩn nhìn Thuần Đức Đế, ánh mắt toát ra lãnh lẽo: “Nếu như Vệ gia muốn phản, còn đến lượt ngài làm Hoàng đế?”
“Vệ Uẩn.” Giọng Thuần Đức Đế mềm mỏng lại: “Trẫm có gì không phải, ngươi cứ nói với trẫm, hà tất lấy thiên hạ ra làm trò đùa?”
“To gan!”
“Mưu phản…” Vệ Uẩn nghe thấy lời này, lặp lại hai chữ này, chậm rãi bật cười: “Bệ hạ đúng là nói đùa, Vệ gia ta sao lại mưu phản?”
“Ngài làm Hoàng đế như thế nào, trong lòng ngài không rõ hay sao?” Vệ Uẩn bật cười to: “Nếu không phải phụ thân ngài mưu nghịch hại chết Cao tổ, ngài cho rằng ngài có thể làm Hoàng đế?!”
Vệ Uẩn lạnh giọng: “Ta có lời muốn hỏi hắn.”
“Vệ Uẩn!” Hoàng đế đứng dậy, chỉ vào mũi Vệ Uẩn, giận dữ quát: “Ngươi quá láo xược!”
“Cho dù là thế…” Thuần Đức Đế gằn giọng: “Không phải trẫm không xử lý Thái tử, chỉ là muốn tìm một lý do khác.”
Vệ Uẩn bước vào, cung kính hành lễ, sau đó ngồi quỳ trên đất, ngẩng đầu nhìn Đế Vương ngồi bên trên.
Vệ Uẩn mỉm cười, nhìn chằm chằm Hoàng đế: “Thế nào, đụng trúng chỗ đau à? Sao kích động thế?”
“Trẫm bất công với Vệ gia là trẫm sai.” Thuần Đức Đế cắn răng: “Nhưng ngươi có lý do là muốn làm gì thì làm sao? Ngươi thân là tướng sĩ, không ra chiến trường mà ở phía sau toan tính mưu phản, ngươi còn có lý à?”
Vệ Uẩn cao giọng: “Hắn đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, dù cho lấy mạng ra đền, tại sao lại không thể?”
“Người đâu!” Hoàng đế cao giọng: “Áp giải hắn xuống cho ta, chém đầu mang đến đây!”
Dứt lời, chàng ngẩng đầu lên, cười híp mắt: “Vệ Uẩn ở đây, Bệ hạ tới lấy đi.”
Nghe vậy, đám người do dự chốc lát. Vệ Uẩn uống ngụm trà, ung dung thong thả: “Từ Thiên Thủ Quan hành quân đến đây cần khoảng một ngày. Nhưng ngài có biết nếu ra roi thúc ngựa thì bao lâu có thể đến tiền tuyến không?”
“Người đâu!” Hoàng đế cao giọng: “Áp giải hắn xuống cho ta, chém đầu mang đến đây!”
Hoàng đế nhíu mày, Vệ Uẩn lại cười: “Hai canh giờ.”
(*) Ngũ trảo long: rồng năm móng
“Ngươi có âm mưu gì?”
“Không phải Bệ hạ hỏi ta, những đào binh trên chiến trường đã đi đâu hay sao?”
Vệ Uẩn cười híp mắt nhìn Thuần Đức Đế: “Lúc Bệ hạ trọng dụng Diêu Dũng, sao không nói mình lấy thiên hạ ra làm trò đùa?”
Vệ Uẩn đổi đề tài, chân mày Hoàng đế càng cau chặt hơn. Vệ Uẩn tự rót trà cho mình, từ tốn nói: “Hôm nay ta cho ngài biết bọn họ đang ở ngoài Hoàng thành.”
Nghe thế, sắc mặt Hoàng đế đột ngột trắng bệch. Vệ Uẩn thổi lá trà, lạnh nhạt hỏi: “Không phải Bệ hạ muốn lấy đầu ta sao?”
Dứt lời, chàng ngẩng đầu lên, cười híp mắt: “Vệ Uẩn ở đây, Bệ hạ tới lấy đi.”
Nghe vậy, đám người do dự chốc lát. Vệ Uẩn uống ngụm trà, ung dung thong thả: “Từ Thiên Thủ Quan hành quân đến đây cần khoảng một ngày. Nhưng ngài có biết nếu ra roi thúc ngựa thì bao lâu có thể đến tiền tuyến không?”
Thuần Đức Đế định phản bác Vệ Uẩn, nhưng nghĩ đến thế cục hôm nay, ông ta chỉ đành kiềm chế cơn tức xuống, nén một hơi trong ngực: “Chuyện này xem như trẫm không phải. Hôm nay đứng trước đại địch, nếu Trấn Quốc Hầu có binh trong tay, hi vọng Trấn Quốc Hầu thực hiện đúng danh hào của mình, trấn quốc an dân.”
Nhưng sau đó phải đối mặt với chuyện gì, Hoàng đế không cần Vệ Uẩn nói cũng biết.
Thuần Đức Đế kiềm nén cơn giận, còn định nói gì với Vệ Uẩn, nhưng cuối cùng lại không dám nói câu nào.
Một khi Vệ Uẩn chết, không cần Bắc Địch đánh tới Hoàng thành, binh lính Vệ Uẩn đã công thành trước tiên. Vị Hoàng đế như ông ta cũng xem như hết đời.
Sắc mặt Thuần Đức Đế vô cùng khó coi. Vệ Uẩn ngẩng đầu, mỉm cười: “Bệ hạ không giết vi thần sao?”
Ánh mắt hai người giao nhau, không ai nhường ai. Hoàng đế cười khẩy: “Bây giờ Bắc Địch đánh đến Thiên Thủ Quan, ngươi hài lòng chưa?”
“Vệ Uẩn.” Giọng Thuần Đức Đế mềm mỏng lại: “Trẫm có gì không phải, ngươi cứ nói với trẫm, hà tất lấy thiên hạ ra làm trò đùa?”
“Lúc Bệ hạ bảo vệ Thái tử, sao không nói mình lấy thiên hạ ra làm trò đùa?”
Nghe thế, sắc mặt Hoàng đế đột ngột trắng bệch. Vệ Uẩn thổi lá trà, lạnh nhạt hỏi: “Không phải Bệ hạ muốn lấy đầu ta sao?”
Vệ Uẩn cười híp mắt nhìn Thuần Đức Đế: “Lúc Bệ hạ trọng dụng Diêu Dũng, sao không nói mình lấy thiên hạ ra làm trò đùa?”
Thuần Đức Đế định phản bác Vệ Uẩn, nhưng nghĩ đến thế cục hôm nay, ông ta chỉ đành kiềm chế cơn tức xuống, nén một hơi trong ngực: “Chuyện này xem như trẫm không phải. Hôm nay đứng trước đại địch, nếu Trấn Quốc Hầu có binh trong tay, hi vọng Trấn Quốc Hầu thực hiện đúng danh hào của mình, trấn quốc an dân.”
Thuần Đức Đế nhấn thật mạnh bốn chữ trấn quốc an dân. Vệ Uẩn nghe thế liền bật tiếng cười khẽ: “Bệ hạ nói chuyện thật tức cười, ngài nói mình làm sai, mà chỉ một câu nhận sai nhẹ nhàng là xong à?”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Thuần Đức Đế nghiến răng, gần như đã nhẫn nhịn đến cực hạn. Vệ Uẩn ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Chuyện Bạch Đế Cốc lúc trước là do Thái tử chỉ huy?”
Thuần Đức Đế không nói lời nào, trong mắt Vệ Uẩn lại đều là sự thấu triệt: “Với tính tình phụ huynh ta, tuyệt đối sẽ không đi kế hiểm như thế. Biết chỗ đó có mai phục, họ chắc chắn sẽ không đi. Nếu không phải Thái tử bức bách, sao phụ huynh ta lại mạo hiểm đến Bạch Đế Cốc như vậy?”
Vệ Uẩn mỉm cười, nhìn chằm chằm Hoàng đế: “Thế nào, đụng trúng chỗ đau à? Sao kích động thế?”
“Ngươi có âm mưu gì?”
“Cho dù là thế…” Thuần Đức Đế gằn giọng: “Không phải trẫm không xử lý Thái tử, chỉ là muốn tìm một lý do khác.”
“Tại sao phải tìm lý do khác?” Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Thuần Đức Đế, trong mắt toát lên sự trào phúng: “Vì bảo vệ danh dự Hoàng gia, hay bởi vì Thái tử không gánh nổi tội danh bảy vạn người, cho dù thế nào ngài cũng muốn để cho con trai mình một con đường sống?”
(*) Thập nhị lưu: mười hai viên ngọc lưu lySắc mặt Thuần Đức Đế vô cùng khó coi. Vệ Uẩn ngẩng đầu, mỉm cười: “Bệ hạ không giết vi thần sao?”
“Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?!” Thuần Đức Đế rống giận: “Trẫm có thể phế Thái tử, nhưng chẳng lẽ ngươi còn muốn giết nó sao?”
(*) Thập nhị lưu: mười hai viên ngọc lưu ly
“Tại sao không thể?”
Ông ta tức nghẹn, phẫt tay, sai người triệu Thái tử đến.
Vệ Uẩn cao giọng: “Hắn đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, dù cho lấy mạng ra đền, tại sao lại không thể?”
“Vệ Uẩn, ngươi đừng quá đáng.” Thuần Đức Đế nghiến răng nghiến lợi: “Làm người phải có lòng khoan dung. Thái tử quả thật quyết sách sai lầm, nhưng nếu quyết sách sai lầm còn phải lấy mạng ra đền, vậy còn ai dám làm người quyết sách? Không có bất kỳ ai muốn thấy chuyện Bạch Đế Cốc, ngươi cũng đừng bám lấy chuyện này mãi.”
Hoàng đế ngồi ở nơi cao, giống như một con rồng cô độc cuộn mình, quan sát Vệ Uẩn.
“Vậy ngài gọi hắn đến đây.”
Vệ Uẩn lạnh giọng: “Ta có lời muốn hỏi hắn.”
“To gan!”
Thuần Đức Đế kiềm nén cơn giận, còn định nói gì với Vệ Uẩn, nhưng cuối cùng lại không dám nói câu nào.
Ông ta tức nghẹn, phẫt tay, sai người triệu Thái tử đến.
Trời ơi gặp mình chắc xiên tên cẩu hoàng đế này cho rồi
Có một sự đối lập không hề nhẹ. Bình thường vua phải là người bình tĩnh nhất, nhưng ở đây lại ngược lại, ông ta như một tên hề vậy.
Tức gì đâu luôn nha. Thôi, nói chung đây là bệnh của hoàng đế, trọng dụng người mình thấy không có uy hiếp đến quyền lợi của mình, haizzz
Sao nghi ngờ thái tử sắp bị Tiểu Thất cho lên dĩa vậy nek???
Thôi mời ngài xuống ngai vàng!
Nói là hôn quân thì chưa hẳn nên em xin phép ngọi ngài là ngu quân nhé hoàng đế, ??. Loại ăn cháo đá bát chỉ biết mình và ích kỷ hết sức. Còn ông thì là con thế còn cháu Vệ giá không phải là con à?? Người ta thì cầm kiếm xông pha, lấy mạng ra cược để bảo vệ giang sơn xã tắc cho ông ngồi trên ngai mà ăn nhàn còn ông thì hãy rồi ? đúng là chmúa hmề ??