Sơn Hà Chẩm – Chương 64 (3)

Chương 64 (3)

Phế Hoàng hậu, giết Thái tử, Diêu Dũng, phong ta làm soái, tướng sĩ Đại Sở, tất cả nghe lệnh ta

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Chưa đến một lát, Thái tử đã chạy vào. Sau khi gấp gáp hành lễ, hắn ta ngẩng đầu nhìn Thuần Đức Đế, lo lắng hỏi: “Phụ hoàng, hiện nay giặc đã đánh tới Thiên Thủ Quan, chúng ta phải làm sao?”

“Ngươi đến đây, trước tiên xin lỗi Vệ đại nhân.” Hoàng đế không hề nhìn hắn, ông ta mệt mỏi mở miệng. Vẻ mặt Thái tử mờ mịt, kinh ngạc hỏi: “Xin lỗi?”

“Ngài không nên xin lỗi sao?” Vệ Uẩn mở miệng hỏi. Thái tử tức giận quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Vệ Uẩn đang ngồi quỳ trong góc tối.

Sắc mặt hắn ta cứng đờ trong giây lát, nhưng vẫn cố cứng miệng: “Cô (*) không hiểu Trấn Quốc Hầu đang nói gì.”

(*) Cô (): tiếng tự xưng của Vương Hầu thời phong kiến.

Không hiu, mun ta nhcĪnh ngài à?”]V Un cưikh, bt ngném v chéntrà trên tay,tiếng đ sív nát vangįkhp đi đin.đV Un cmémt mnh vn,mm cưi nhìn:Thái t: “Tháit cn tanhc sao?”

Tháit không lêntiếng, ánh mtíhn ta dánlên bàn tayĬV Un, hiura ln nàyļV Un đếnõlà đ khiíbinh vn ti.

Trongăđu hn nhanhchóng loé lêntt c phương,án, Thun Đc¸Đế ngng đuĬnhìn Thái t,ìnhíu mày.

V Unìmm cưi nhìnïhn: “Tht raV m miThái t đếnđây cũng khôngľphi vì chuynágì khác, chmun hi vàiÍvn đ.”

Tháiıt nhìn ThunĐc Đế, ôngơta mt miđgt đu vihn. Lúc nàyìThái t mi°n đnh tinhthn: “Ban đuph huynh ta:ln lưt riìkhi thành, datheo thói quenca ph huynh¹ta tuyt đis không thnào dn hếtàtoàn gia vàoBch Đế Cc,jnhưng bn hđu chết tiBch Đế Cc.ũThái t cmthy, đó làti sao?”

Làmâsao ta biết?”

Ging Thái tcng nhc, V)Un nhp mtăngm trà, lãnhľđm nói: “Ngàiįkhông biết cũngÏkhông sao.”

VUn ngng đuľnhìn v phíaThun Đc Đế:Vy B h,Ita đu tính,mi ti danhúlên ngưi Tháit, mong Bh đng ý:đ V Uníly mt vtca Thái t.”í

“Ngươi mun cáigì?”

Thun ĐcìĐế nhíu mày,íV Un khĪmm cưi: “Cáiđđu trên c.”

Trong tích tcnghe thy linày, V Unơđã b nhàolên. Thái tbt cht bn mt xungđt, mt hnļđp mnh trênáđt, nn raàmt vết lõmtrên sàn cmthch màu đen.

Máuchy t đuThái t, hnļta liu mngvùng vy. Thv bên cnhgiơ vũ khíxông lên, bov cht chíThun Đc Đế.

ThunĐc Đế nhìnɪthy V Unbt ng ratay thì hongs vô cùng,tht kinh trnÍsau lưng thív, hét to:îV Un, ngươiàtht s muníto phn phikhông?!”

“B h.”V Un ngngÎđu lên: “Thnch mun biếtrt cuc nămjđó đã xyra chuyn gì,đây cũng là)sai sao?”

Đó}là Thái t!”Í

Thun Đc Đếĩrng gin, Tháiɩt liu mngìgiãy gia. VÎUn đè đuhn li, ngiĮtrưc mt hn,ưv mt thnnhiên: “B hЇphế đi, khôngphi s khôngìphi ri sao?”²

Thun Đc Đếb li nóinày kích đngIđến cp mtĭđ l, VUn quay đu,Ĩging nói nhĺnhàng: “Đin h,ngài nói cho¸rõ rt cucvì sao phjhuynh ta li¹chết ti đó,)ti sao bnfh li đngthi vào BchĐế Cc. Nếungài không nóirõ, vy ta)s xem nhưngưi do ngàiígiết. Ngài tínhĪth xem đóɨlà bao nhiêu(mng? Mt, hai,ba…

Không phita…

Thái tđvùng vy, úI lp li:ĭKhông phi ta…

“Năm, sáu…

LàıDiêu Dũng!”

Tiếngìhét ca Tháit n cha:nghn ngào: “Thtâs không phita!”

Ánh mtùV Un nngân, ngoài mtìvn mm cưinhư cũ: “DiêuìDũng làm saokhiến ph huynhta cùng vàotrong Bch ĐếéCc? Nếu Đinơh không nóirõ ràng, tais xem nhưĐin h nóidi…

Là ôngta la đivào.” Thái tdn dn mtɩsc, hn tacm giác máuĮchy ra tïcơ th mình.Hn run ry,khó nhc nói:íV tưng quânchia binh làmļhai đưng, chínhïmình dn theoÏhai ngưi contrai vào, đli ngưi khácócn đưng phíaIsau cách đóıkhông xa. Sauɨkhi Diêu Dũngthy đch quáđông, ông taìkhông dám xôngĩlên, nhưng nếu³lui binh, VìQuân biết đưcês không thaɪcho ông ta…ù

Cho nên?”

TayV Un runry, Thái t(lp bp: “Choõnên Diêu Dũngăsai ngưi truynĩtin cho VQuân, nói rngV Trung boɪhn lên trưc°tiếp vin. VQuân bo VđVinh tr vbáo tin cu:vin, Diêu DũngЇphái ngưi chngiết V Vinh

“Sau đó cĪnhà V giaīta đu chônįvùi ti đó.”

V Un bìnhtĩnh nói.

Tht raIchuyn này cũng:không ngoài dđoán.

Đi vi VùUn mà nóikết qu nàyvn đã nmtrong d liu,ũkhông h cóchút k quáiùnào.

Nhưng chàng vnĩcm thy trong:lòng cun tràoÍcái gì đó,gào thét khiếnãchàng mun bópĬchết cái ngưidưi đt trongtay.

Vy còn ngài?”

Ging nói VUn càng lnhýlùng, còn ThunĐc Đế ngitrên kim to,ïnhìn con mình,mt mày chnkinh.

Ông ta vnìcho rng trnchiến đó chlà do Tháiăt quyết sáchbt lc, liɨchưa tng nghĩhoá ra trongítrn chiến đó,Diêu Dũng lilàm đào binhngay thi khcmu cht!

Nếu nhưĨch là đàobinh thì cũngthôi, sau khiìDiêu Dũng làmIđào binh còns ngưi khácĺphát giác hànhfđng ca mình,la gt nhngngưi còn liĮca quân điV gia vàoĩBch Đế Cc,ưthm chí cònưt ra tayógiết V Vinhfđi cu vin!

Vìībn thân màăli làm đếnĩmc này!

Thun ĐcĐế mt nangày mi phnđng kp. Ôngta phn ncc đim, nôn(ra mt búngmáu, rng to:óNghch t!”

“NgàiĪ đâu?”

TayV Un rasc, trong nháymt Thái tgào lên: “Tađng trên núiènhìn thy! Nhìnthy!”

Dứt lời, Thái tử oà khóc: “Ta thật sự chẳng làm gì cả…”

Thấy vẻ mặt Hoàng đế, Vệ Uẩn bưng trà, nhấp khẽ một ngụm.Tô Xán: Hụ hụ hụ!!!

Vệ Uẩn nghe thế, không khỏi bật cười.

Thái tử: Hu hu

Sắc mặt Thuần Đức Đế đại biến, nhìn Vệ Uẩn đứng lên: “Phế Hoàng hậu, phế Thái tử, giết hắn, giết Diêu Dũng, thu hồi đất phong của gia tộc Diêu thị, cách chức làm thứ dân. Ấn soái giao cho ta, phong ta làm soái, tướng sĩ Đại Sở, tất cả nghe lệnh ta!”

“Điện hạ.” Chàng nhìn hắn, bình tĩnh mở miệng: “Nếu lúc này ta bảo người khác đâm ngài một đao, sau đó nhìn ngài chảy máu đến chết. Ngài nói xem ta có làm gì không?”

Vệ Uẩn ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng.

Dứt lời, Vệ Uẩn bắt chước giọng điệu của Thái tử mỉa mai: “Ta chẳng làm gì cả.”

Sở dĩ cuộc chiến đi đến nước này, tất cả đều là vì kẻ này.

Thái tử không nói gì, Thuần Đức Đế cũng bước từ kim toạ xuống, tay đấm chân đá Thái tử: “Vô sỉ! Khốn kiếp! Phế vật như ngươi sao có thể làm Thái tử?! Ngươi huỷ giang sơn của trẫm, nguơi huỷ đi Vệ gia! Mạng của Vệ Trung…”

Thuần Đức Đế không nói lời nào, mặt Vệ Uẩn lộ vẻ châm biếm.

Thuần Đức Đế ngồi xuống, túm lấy cổ áo Thái tử, rống giận: “Ngươi còn có chút lương tâm nào không?!”

Dứt lời, Vệ Uẩn bắt chước giọng điệu của Thái tử mỉa mai: “Ta chẳng làm gì cả.”

“Điện hạ.” Chàng nhìn hắn, bình tĩnh mở miệng: “Nếu lúc này ta bảo người khác đâm ngài một đao, sau đó nhìn ngài chảy máu đến chết. Ngài nói xem ta có làm gì không?”

Thái tử bị Thuần Đức Đế túm lên, mặt hắn toàn là máu, vẻ mặt mờ mịt. Nhưng một lát sau, hắn dần dần tìm lại được tiêu cự, hắn nhìn Hoàng đế, bật cười sằng sặc.

Tô Tra: Hu hu

“Con có lương tâm không? Phụ hoàng, con không có lương tâm!”

Thái tử không nói gì, Thuần Đức Đế cũng bước từ kim toạ xuống, tay đấm chân đá Thái tử: “Vô sỉ! Khốn kiếp! Phế vật như ngươi sao có thể làm Thái tử?! Ngươi huỷ giang sơn của trẫm, nguơi huỷ đi Vệ gia! Mạng của Vệ Trung…”

Vệ Uẩn: Chứ là gì?

Dứt lời, hắn nhìn chằm chầm Thuần Đức Đế, tựa như căm phẫn: “Con là con của ngài, thứ ngài không có, sao con lại có?”

“Vậy ta thì sao?” Vệ Uẩn giận dữ hét lên: “Đó là phụ thân ta, là huynh trưởng ta, là cả nhà Vệ Phủ ta! Thiên gia các người tôn quý tột cùng, còn mạng chúng ta như cỏ rác sao?!”

Dứt lời, Thái tử oà khóc: “Ta thật sự chẳng làm gì cả…”

“Đồ khốn!”

“Xem thử Diêu Dũng có vứt Thiên Thủ Quan hay không.”

Thuần Đức Đế đá một chân lên người Thái tử. Thái tử bị ông đạp lăn quay trên đất, đập mạnh vào cột nhà, sau đó lại vì đau đớn lan tràn khắp cơ thể mà thở dốc nặng nề.

Thuần Đức Đế đá một chân lên người Thái tử. Thái tử bị ông đạp lăn quay trên đất, đập mạnh vào cột nhà, sau đó lại vì đau đớn lan tràn khắp cơ thể mà thở dốc nặng nề.

Cố Sở Sinh: Là Hormon đó.“Đồ khốn!”

Thái tử không nói thêm gì nữa, Thuần Đức Đế do dự, xoay người nhìn về phía Vệ Uẩn vẫn còn quỳ trên đất.

“Vệ Uẩn, mạng không thể đổi mạng…”

Vệ Uẩn nghe thế, không khỏi bật cười.

Vệ Uẩn cúi đầu không lên tiếng. Thuần Đức Đế chần chờ chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Chuyện này… là trẫm nợ Vệ gia ngươi. Trẫm cho rằng bọn chúng chỉ quyết sách sai lầm, nhưng không ngờ…”

Sở dĩ cuộc chiến đi đến nước này, tất cả đều là vì kẻ này.

“Bệ hạ có thể tiếp tục bảo vệ bọn họ, thế nhưng ta cũng không biết Diêu nguyên soái có thật sự xứng đáng với sự tin tưởng của Bệ hạ không.”

Thuần Đức Đế ấp úng nói: “Chuyện này… trẫm sẽ đền bù…”

Thuần Đức Đế ngồi xuống, túm lấy cổ áo Thái tử, rống giận: “Ngươi còn có chút lương tâm nào không?!”

Thuần Đức Đế ấp úng nói: “Chuyện này… trẫm sẽ đền bù…”

“Giết hắn.”

“Vậy thì đổi một công lý.”

Vệ Uẩn ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng.

Sắc mặt Thuần Đức Đế đại biến, nhìn Vệ Uẩn đứng lên: “Phế Hoàng hậu, phế Thái tử, giết hắn, giết Diêu Dũng, thu hồi đất phong của gia tộc Diêu thị, cách chức làm thứ dân. Ấn soái giao cho ta, phong ta làm soái, tướng sĩ Đại Sở, tất cả nghe lệnh ta!”

Vở kịch nhỏ

Nghe nói thế, Thái tử run lên. Dường như hắn ta muốn nói gì đó, nhưng không còn sức lực nữa.

Vệ Uẩn mở miệng cười: “Thế nào, hắn là con ngài, nên ngài đau lòng?”

“Nếu Bệ hạ không tin, vậy cứ chờ xem ——”

Thuần Đức Đế siết nắm đấm, không nói tiếng nào.

Vệ Uẩn mở miệng cười: “Thế nào, hắn là con ngài, nên ngài đau lòng?”

Vệ Uẩn: Tiếp tục uống sữa Canxi AD, lớn lên cấp tốc trong một ngày.

“Vậy ta thì sao?” Vệ Uẩn giận dữ hét lên: “Đó là phụ thân ta, là huynh trưởng ta, là cả nhà Vệ Phủ ta! Thiên gia các người tôn quý tột cùng, còn mạng chúng ta như cỏ rác sao?!”

Thuần Đức Đế: Hu hu

“Vệ Uẩn, mạng không thể đổi mạng…”

“Vậy thì đổi một công lý.”

Vệ Uẩn cao giọng: “Mạng bảy vạn người còn không đổi được hai cái mạng của Thái tử và Diêu Dũng hay sao?!”

Thuần Đức Đế không nói lời nào, mặt Vệ Uẩn lộ vẻ châm biếm.

“Bệ hạ có thể tiếp tục bảo vệ bọn họ, thế nhưng ta cũng không biết Diêu nguyên soái có thật sự xứng đáng với sự tin tưởng của Bệ hạ không.”

Thái tử không nói thêm gì nữa, Thuần Đức Đế do dự, xoay người nhìn về phía Vệ Uẩn vẫn còn quỳ trên đất.

“Ngươi có ý gì?” Thuần Đức Đế nhíu mày. Vệ Uẩn chậm rãi ngồi trở lại vị trí của mình, bình tĩnh đáp: “Bệ hạ vẫn còn thời gian từ từ suy nghĩ lời ta nói vừa rồi, trước khi Diêu Dũng vứt Thiên Thủ Quan.”

“Không thể nào!”

Hoàng đế chấn kinh: “Diêu Dũng không thể nào vứt Thiên Thủ Quan.”

Hoàng đế chấn kinh: “Diêu Dũng không thể nào vứt Thiên Thủ Quan.”

Thiên Thủ Quan là ranh giới bảo vệ cuối cùng của Hoàng đế, sau Thiên Thủ Quan chính là Hoa Kinh. Nếu Diêu Dũng vứt Thiên Thủ Quan, cái ông ta vứt không chỉ là một cửa khẩu, mà là Hoa Kinh, là Thuần Đức Đế ông!

Thấy vẻ mặt Hoàng đế, Vệ Uẩn bưng trà, nhấp khẽ một ngụm.

Thuần Đức Đế siết nắm đấm, không nói tiếng nào.

“Nếu Bệ hạ không tin, vậy cứ chờ xem ——”

“Xem thử Diêu Dũng có vứt Thiên Thủ Quan hay không.”

***

Vệ Uẩn cúi đầu không lên tiếng. Thuần Đức Đế chần chờ chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Chuyện này… là trẫm nợ Vệ gia ngươi. Trẫm cho rằng bọn chúng chỉ quyết sách sai lầm, nhưng không ngờ…”

Vệ Uẩn mở miệng cười: “Thế nào, hắn là con ngài, nên ngài đau lòng?”【Vở kịch nhỏ】Vở kịch nhỏThái tử: Hu huVở kịch nhỏVệ Uẩn cao giọng: “Mạng bảy vạn người còn không đổi được hai cái mạng của Thái tử và Diêu Dũng hay sao?!”

Vệ Uẩn: Tiếp tục uống sữa Canxi AD, lớn lên cấp tốc trong một ngày.

Cố Sở Sinh: Ta cảm thấy không phải ngươi uống sữa Canxi AD.

Vệ Uẩn: Chứ là gì?

Vệ Uẩn cao giọng: “Mạng bảy vạn người còn không đổi được hai cái mạng của Thái tử và Diêu Dũng hay sao?!”

Cố Sở Sinh: Là Hormon đó.

Cố Sở Sinh: Ta cảm thấy không phải ngươi uống sữa Canxi AD.

Sở Du: Hormon còn phát triển chẳng nhanh bằng đệ ấy.

Vệ Uẩn: Không, đệ vẫn chỉ là một chú chó con mà thôi.

Dứt lời, hắn nhìn chằm chầm Thuần Đức Đế, tựa như căm phẫn: “Con là con của ngài, thứ ngài không có, sao con lại có?”

Thuần Đức Đế: Hu hu

Sở Du: Hormon còn phát triển chẳng nhanh bằng đệ ấy.

Thái tử: Hu hu

Tô Tra: Hu hu

【Vở kịch nhỏ】“Ngươi có ý gì?” Thuần Đức Đế nhíu mày. Vệ Uẩn chậm rãi ngồi trở lại vị trí của mình, bình tĩnh đáp: “Bệ hạ vẫn còn thời gian từ từ suy nghĩ lời ta nói vừa rồi, trước khi Diêu Dũng vứt Thiên Thủ Quan.”

Tô Xán: Hụ hụ hụ!!!

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

66 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

“Con có lương tâm không?”
” Con là con của ngài, thứ ngài không có, sao con lại có?”
Tuy tui không thích Thái tử, mà phải công nhận Thái tử nói đúng lắm

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Cha nào con nấy,chủ nào tớ nấy đúng là hợp cho hoàng đế+ thái tử + Diêu Dũng. Thật hận không thể cho mấy tên này lên dĩa cùng lúc???

Yu Cherry
Yu Cherry
3 Năm Cách đây

Vệ Gia đời đời hộ quân mà kết cục thảm quá thảm. Mình cũng đoan Diêu Dũng đào binh bỏ chạy để Vệ Gia chống đỡ một mình thôi, hoá ra còn khốn nạn đến độ lừa giết cả nhà rồi chặn luôn cứu viện.

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Xin ghi nhận câu nói mang đầy tính trần thuật của Thái tử “Còn là con của ngài, thứ ngài không có, sao con lại có” ?
Đúng quá rùi còn chi nứa! Cha nào thì con nấy thôi. Hoàng đế vừa ngủ vừa ích kỷ thì làm sao đòi hỏi một Thái tử rộng lượng, trung lương cơ chứ

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Quàng thượng kiểu : mọe Thái tử mày phản lời kiểu đó biểu tao nói gì nữa hả ??? Thui xong cả cha lẫn con rùi ??

66
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!