Chương 64 (3)
Phế Hoàng hậu, giết Thái tử, Diêu Dũng, phong ta làm soái, tướng sĩ Đại Sở, tất cả nghe lệnh ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Chưa đến một lát, Thái tử đã chạy vào. Sau khi gấp gáp hành lễ, hắn ta ngẩng đầu nhìn Thuần Đức Đế, lo lắng hỏi: “Phụ hoàng, hiện nay giặc đã đánh tới Thiên Thủ Quan, chúng ta phải làm sao?”
“Ngươi đến đây, trước tiên xin lỗi Vệ đại nhân.” Hoàng đế không hề nhìn hắn, ông ta mệt mỏi mở miệng. Vẻ mặt Thái tử mờ mịt, kinh ngạc hỏi: “Xin lỗi?”
“Ngài không nên xin lỗi sao?” Vệ Uẩn mở miệng hỏi. Thái tử tức giận quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Vệ Uẩn đang ngồi quỳ trong góc tối.
Sắc mặt hắn ta cứng đờ trong giây lát, nhưng vẫn cố cứng miệng: “Cô (*) không hiểu Trấn Quốc Hầu đang nói gì.”
(*) Cô (孤): tiếng tự xưng của Vương Hầu thời phong kiến.
“Không hiểu, muốn ta nhắcĪnhở ngài à?”]Vệ Uẩn cườiặkhẽ, bất ngờἱném vỡ chénộtrà trên tay,ợtiếng đồ sứívỡ nát vangįkhắp đại điện.đVệ Uẩn cầmémột mảnh vụn,ịmỉm cười nhìn:Thái tử: “Tháiỳtử cần taỉnhắc sao?”
Tháiỳtử không lênỡtiếng, ánh mắtíhắn ta dánớlên bàn tayĬVệ Uẩn, hiểuủra lần nàyļVệ Uẩn đếnõlà để khởiíbinh vấn tội.
Trongăđầu hắn nhanhổchóng loé lênầtất cả phương,án, Thuần Đức¸Đế ngẩng đầuĬnhìn Thái tử,ìnhíu mày.
Vệ Uẩnìmỉm cười nhìnïhắn: “Thật raợVệ mỗ mờiậThái tử đếnỉđây cũng khôngľphải vì chuyệnágì khác, chỉἷmuốn hỏi vàiÍvấn đề.”
Tháiıtử nhìn ThuầnấĐức Đế, ôngơta mệt mỏiđgật đầu vớiἵhắn. Lúc nàyìThái tử mới°ổn định tinhỉthần: “Ban đầuἵphụ huynh ta:lần lượt rờiìkhỏi thành, dựaỡtheo thói quenἶcủa phụ huynh¹ta tuyệt đốiầsẽ không thểửnào dẫn hếtàtoàn gia vàoẵBạch Đế Cốc,jnhưng bọn họộđều chết tạiỉBạch Đế Cốc.ũThái tử cảmọthấy, đó làḻtại sao?”
“Làmâsao ta biết?”ἲ
Giọng Thái tửẽcứng nhắc, Vệ)Uẩn nhấp mộtăngụm trà, lãnhľđạm nói: “Ngàiįkhông biết cũngÏkhông sao.”
VệẩUẩn ngẩng đầuľnhìn về phíaềThuần Đức Đế:ạ“Vậy Bệ hạ,Ita đều tính,mọi tội danhúlên người Tháiẳtử, mong Bệễhạ đồng ý:để Vệ Uẩnílấy một vậtẩcủa Thái tử.”í
“Ngươi muốn cáiộgì?”
Thuần ĐứcìĐế nhíu mày,íVệ Uẩn khẽĪmỉm cười: “Cáiđđầu trên cổ.”ỉ
Trong tích tắcởnghe thấy lờiụnày, Vệ Uẩnơđã bổ nhàoịlên. Thái tửừbất chợt bịḽấn mặt xuốngụđất, mặt hắnļđập mạnh trênáđất, nện raàmột vết lõmểtrên sàn cẩmảthạch màu đen.
Máuởchảy từ đầuởThái tử, hắnļta liều mạngạvùng vẫy. Thịḻvệ bên cạnhứgiơ vũ khíḷxông lên, bảoẵvệ chặt chẽíThuần Đức Đế.
ThuầnỏĐức Đế nhìnɪthấy Vệ Uẩnệbất ngờ raỉtay thì hoảngịsợ vô cùng,ồthất kinh trốnÍsau lưng thịívệ, hét to:î“Vệ Uẩn, ngươiàthật sự muốnítạo phản phảiọkhông?!”
“Bệ hạ.”ỉVệ Uẩn ngẩngÎđầu lên: “Thầnớchỉ muốn biếtἲrốt cuộc nămjđó đã xảyắra chuyện gì,ịđây cũng là)sai sao?”
“Đó}là Thái tử!”Í
Thuần Đức Đếĩrống giận, Tháiɩtử liều mạngìgiãy giụa. VệÎUẩn đè đầuẽhắn lại, ngồiĮtrước mặt hắn,ưvẻ mặt thảnạnhiên: “Bệ hạЇphế đi, khôngỷphải sẽ khôngìphải rồi sao?”²
Thuần Đức Đếẻbị lời nóiẽnày kích độngIđến cặp mắtĭđỏ lừ, VệảUẩn quay đầu,Ĩgiọng nói nhẹĺnhàng: “Điện hạ,ỉngài nói cho¸rõ rốt cuộcỷvì sao phụjhuynh ta lại¹chết tại đó,)tại sao bọnfhọ lại đồngệthời vào BạchịĐế Cốc. Nếuẽngài không nóiỉrõ, vậy ta)sẽ xem nhưỗngười do ngàiígiết. Ngài tínhĪthử xem đóɨlà bao nhiêu(mạng? Một, hai,ờba…”
“Không phảiẻta…”
Thái tửđvùng vẫy, úIớ lặp lại:ĭ“Không phải ta…”ỡ
“Năm, sáu…”
“LàıDiêu Dũng!”
Tiếngìhét của Tháiữtử ẩn chứa:nghẹn ngào: “Thậtâsự không phảiḷta!”
Ánh mắtùVệ Uẩn nặngânề, ngoài mặtìvẫn mỉm cườiứnhư cũ: “DiêuìDũng làm saoẫkhiến phụ huynhḷta cùng vàoỷtrong Bạch ĐếéCốc? Nếu Điệnơhạ không nóiệrõ ràng, taisẽ xem nhưểĐiện hạ nóiấdối…”
“Là ôngỏta lừa điứvào.” Thái tửệdần dần mấtɩsức, hắn taỉcảm giác máuĮchảy ra từïcơ thể mình.ἱHắn run rẩy,ἶkhó nhọc nói:í“Vệ tướng quânἰchia binh làmļhai đường, chínhïmình dẫn theoÏhai người conẫtrai vào, đểựlại người khácócản đường phíaIsau cách đóıkhông xa. Sauɨkhi Diêu Dũngằthấy địch quáịđông, ông taìkhông dám xôngĩlên, nhưng nếu³lui binh, VệìQuân biết đượcêsẽ không thaɪcho ông ta…”ù
“Cho nên?”
TayḷVệ Uẩn runỉrẩy, Thái tử(lắp bắp: “Choõnên Diêu Dũngăsai người truyềnĩtin cho VệỵQuân, nói rằngửVệ Trung bảoɪhắn lên trước°tiếp viện. VệẫQuân bảo VệđVinh trở vềứbáo tin cầu:viện, Diêu DũngЇphái người chặnứgiết Vệ Vinh…”ụ
“Sau đó cảĪnhà Vệ giaīta đều chônįvùi tại đó.”ị
Vệ Uẩn bìnhốtĩnh nói.
Thật raIchuyện này cũng:không ngoài dựỉđoán.
Đối với VệùUẩn mà nóiἷkết quả nàyịvốn đã nằmợtrong dự liệu,ũkhông hề cóớchút kỳ quáiùnào.
Nhưng chàng vẫnĩcảm thấy trong:lòng cuộn tràoÍcái gì đó,ốgào thét khiếnãchàng muốn bópĬchết cái ngườiởdưới đất trongổtay.
“Vậy còn ngài?”ἲ
Giọng nói VệἶUẩn càng lạnhýlùng, còn ThuầnớĐức Đế ngồiỗtrên kim toạ,ïnhìn con mình,ḷmặt mày chấnἳkinh.
Ông ta vốnìcho rằng trậnḽchiến đó chỉọlà do Tháiătử quyết sáchằbất lực, lạiɨchưa từng nghĩỗhoá ra trongítrận chiến đó,ἳDiêu Dũng lạiỡlàm đào binhềngay thời khắcệmấu chốt!
Nếu nhưĨchỉ là đàoặbinh thì cũngữthôi, sau khiìDiêu Dũng làmIđào binh cònἳsợ người khácĺphát giác hànhfđộng của mình,ỉlừa gạt nhữngẹngười còn lạiĮcủa quân độiịVệ gia vàoĩBạch Đế Cốc,ưthậm chí cònưtự ra tayógiết Vệ Vinhfđi cầu viện!
Vìībản thân màălại làm đếnĩmức này!
Thuần ĐứcứĐế mất nửaỡngày mới phảnđứng kịp. Ôngἶta phẫn nộễcực điểm, nôn(ra một búngịmáu, rống to:ó“Nghịch tử!”
“NgàiĪở đâu?”
TayạVệ Uẩn raậsức, trong nháyỷmắt Thái tửἱgào lên: “Taấđứng trên núiènhìn thấy! Nhìnịthấy!”
Dứt lời, Thái tử oà khóc: “Ta thật sự chẳng làm gì cả…”
Thấy vẻ mặt Hoàng đế, Vệ Uẩn bưng trà, nhấp khẽ một ngụm.Tô Xán: Hụ hụ hụ!!!Vệ Uẩn nghe thế, không khỏi bật cười.
Thái tử: Hu hu
Sắc mặt Thuần Đức Đế đại biến, nhìn Vệ Uẩn đứng lên: “Phế Hoàng hậu, phế Thái tử, giết hắn, giết Diêu Dũng, thu hồi đất phong của gia tộc Diêu thị, cách chức làm thứ dân. Ấn soái giao cho ta, phong ta làm soái, tướng sĩ Đại Sở, tất cả nghe lệnh ta!”“Điện hạ.” Chàng nhìn hắn, bình tĩnh mở miệng: “Nếu lúc này ta bảo người khác đâm ngài một đao, sau đó nhìn ngài chảy máu đến chết. Ngài nói xem ta có làm gì không?”
Vệ Uẩn ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng.
Dứt lời, Vệ Uẩn bắt chước giọng điệu của Thái tử mỉa mai: “Ta chẳng làm gì cả.”
Sở dĩ cuộc chiến đi đến nước này, tất cả đều là vì kẻ này.
Thái tử không nói gì, Thuần Đức Đế cũng bước từ kim toạ xuống, tay đấm chân đá Thái tử: “Vô sỉ! Khốn kiếp! Phế vật như ngươi sao có thể làm Thái tử?! Ngươi huỷ giang sơn của trẫm, nguơi huỷ đi Vệ gia! Mạng của Vệ Trung…”
Thuần Đức Đế không nói lời nào, mặt Vệ Uẩn lộ vẻ châm biếm.
Thuần Đức Đế ngồi xuống, túm lấy cổ áo Thái tử, rống giận: “Ngươi còn có chút lương tâm nào không?!”
Dứt lời, Vệ Uẩn bắt chước giọng điệu của Thái tử mỉa mai: “Ta chẳng làm gì cả.”
“Điện hạ.” Chàng nhìn hắn, bình tĩnh mở miệng: “Nếu lúc này ta bảo người khác đâm ngài một đao, sau đó nhìn ngài chảy máu đến chết. Ngài nói xem ta có làm gì không?”
Thái tử bị Thuần Đức Đế túm lên, mặt hắn toàn là máu, vẻ mặt mờ mịt. Nhưng một lát sau, hắn dần dần tìm lại được tiêu cự, hắn nhìn Hoàng đế, bật cười sằng sặc.
Tô Tra: Hu hu“Con có lương tâm không? Phụ hoàng, con không có lương tâm!”
Thái tử không nói gì, Thuần Đức Đế cũng bước từ kim toạ xuống, tay đấm chân đá Thái tử: “Vô sỉ! Khốn kiếp! Phế vật như ngươi sao có thể làm Thái tử?! Ngươi huỷ giang sơn của trẫm, nguơi huỷ đi Vệ gia! Mạng của Vệ Trung…”
Vệ Uẩn: Chứ là gì?Dứt lời, hắn nhìn chằm chầm Thuần Đức Đế, tựa như căm phẫn: “Con là con của ngài, thứ ngài không có, sao con lại có?”
“Vậy ta thì sao?” Vệ Uẩn giận dữ hét lên: “Đó là phụ thân ta, là huynh trưởng ta, là cả nhà Vệ Phủ ta! Thiên gia các người tôn quý tột cùng, còn mạng chúng ta như cỏ rác sao?!”
Dứt lời, Thái tử oà khóc: “Ta thật sự chẳng làm gì cả…”“Đồ khốn!”
“Xem thử Diêu Dũng có vứt Thiên Thủ Quan hay không.”
Thuần Đức Đế đá một chân lên người Thái tử. Thái tử bị ông đạp lăn quay trên đất, đập mạnh vào cột nhà, sau đó lại vì đau đớn lan tràn khắp cơ thể mà thở dốc nặng nề.
Thuần Đức Đế đá một chân lên người Thái tử. Thái tử bị ông đạp lăn quay trên đất, đập mạnh vào cột nhà, sau đó lại vì đau đớn lan tràn khắp cơ thể mà thở dốc nặng nề.
Cố Sở Sinh: Là Hormon đó.“Đồ khốn!”Thái tử không nói thêm gì nữa, Thuần Đức Đế do dự, xoay người nhìn về phía Vệ Uẩn vẫn còn quỳ trên đất.
“Vệ Uẩn, mạng không thể đổi mạng…”
Vệ Uẩn nghe thế, không khỏi bật cười.Vệ Uẩn cúi đầu không lên tiếng. Thuần Đức Đế chần chờ chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Chuyện này… là trẫm nợ Vệ gia ngươi. Trẫm cho rằng bọn chúng chỉ quyết sách sai lầm, nhưng không ngờ…”
Sở dĩ cuộc chiến đi đến nước này, tất cả đều là vì kẻ này.
“Bệ hạ có thể tiếp tục bảo vệ bọn họ, thế nhưng ta cũng không biết Diêu nguyên soái có thật sự xứng đáng với sự tin tưởng của Bệ hạ không.”
Thuần Đức Đế ấp úng nói: “Chuyện này… trẫm sẽ đền bù…”
Thuần Đức Đế ngồi xuống, túm lấy cổ áo Thái tử, rống giận: “Ngươi còn có chút lương tâm nào không?!”Thuần Đức Đế ấp úng nói: “Chuyện này… trẫm sẽ đền bù…”
“Giết hắn.”
“Vậy thì đổi một công lý.”
Vệ Uẩn ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng.
Sắc mặt Thuần Đức Đế đại biến, nhìn Vệ Uẩn đứng lên: “Phế Hoàng hậu, phế Thái tử, giết hắn, giết Diêu Dũng, thu hồi đất phong của gia tộc Diêu thị, cách chức làm thứ dân. Ấn soái giao cho ta, phong ta làm soái, tướng sĩ Đại Sở, tất cả nghe lệnh ta!”
Vở kịch nhỏ
Nghe nói thế, Thái tử run lên. Dường như hắn ta muốn nói gì đó, nhưng không còn sức lực nữa.
Vệ Uẩn mở miệng cười: “Thế nào, hắn là con ngài, nên ngài đau lòng?”“Nếu Bệ hạ không tin, vậy cứ chờ xem ——”
Thuần Đức Đế siết nắm đấm, không nói tiếng nào.
Vệ Uẩn mở miệng cười: “Thế nào, hắn là con ngài, nên ngài đau lòng?”
Vệ Uẩn: Tiếp tục uống sữa Canxi AD, lớn lên cấp tốc trong một ngày.
“Vậy ta thì sao?” Vệ Uẩn giận dữ hét lên: “Đó là phụ thân ta, là huynh trưởng ta, là cả nhà Vệ Phủ ta! Thiên gia các người tôn quý tột cùng, còn mạng chúng ta như cỏ rác sao?!”
Thuần Đức Đế: Hu hu“Vệ Uẩn, mạng không thể đổi mạng…”
“Vậy thì đổi một công lý.”
Vệ Uẩn cao giọng: “Mạng bảy vạn người còn không đổi được hai cái mạng của Thái tử và Diêu Dũng hay sao?!”
Thuần Đức Đế không nói lời nào, mặt Vệ Uẩn lộ vẻ châm biếm.
“Bệ hạ có thể tiếp tục bảo vệ bọn họ, thế nhưng ta cũng không biết Diêu nguyên soái có thật sự xứng đáng với sự tin tưởng của Bệ hạ không.”
Thái tử không nói thêm gì nữa, Thuần Đức Đế do dự, xoay người nhìn về phía Vệ Uẩn vẫn còn quỳ trên đất.
“Ngươi có ý gì?” Thuần Đức Đế nhíu mày. Vệ Uẩn chậm rãi ngồi trở lại vị trí của mình, bình tĩnh đáp: “Bệ hạ vẫn còn thời gian từ từ suy nghĩ lời ta nói vừa rồi, trước khi Diêu Dũng vứt Thiên Thủ Quan.”
“Không thể nào!”
Hoàng đế chấn kinh: “Diêu Dũng không thể nào vứt Thiên Thủ Quan.”Hoàng đế chấn kinh: “Diêu Dũng không thể nào vứt Thiên Thủ Quan.”
Thiên Thủ Quan là ranh giới bảo vệ cuối cùng của Hoàng đế, sau Thiên Thủ Quan chính là Hoa Kinh. Nếu Diêu Dũng vứt Thiên Thủ Quan, cái ông ta vứt không chỉ là một cửa khẩu, mà là Hoa Kinh, là Thuần Đức Đế ông!
Thấy vẻ mặt Hoàng đế, Vệ Uẩn bưng trà, nhấp khẽ một ngụm.
Thuần Đức Đế siết nắm đấm, không nói tiếng nào.“Nếu Bệ hạ không tin, vậy cứ chờ xem ——”
“Xem thử Diêu Dũng có vứt Thiên Thủ Quan hay không.”
***
Vệ Uẩn cúi đầu không lên tiếng. Thuần Đức Đế chần chờ chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Chuyện này… là trẫm nợ Vệ gia ngươi. Trẫm cho rằng bọn chúng chỉ quyết sách sai lầm, nhưng không ngờ…”Vệ Uẩn mở miệng cười: “Thế nào, hắn là con ngài, nên ngài đau lòng?”【Vở kịch nhỏ】【Vở kịch nhỏThái tử: Hu huVở kịch nhỏVệ Uẩn cao giọng: “Mạng bảy vạn người còn không đổi được hai cái mạng của Thái tử và Diêu Dũng hay sao?!”】
Vệ Uẩn: Tiếp tục uống sữa Canxi AD, lớn lên cấp tốc trong một ngày.
Cố Sở Sinh: Ta cảm thấy không phải ngươi uống sữa Canxi AD.
Vệ Uẩn: Chứ là gì?
Vệ Uẩn cao giọng: “Mạng bảy vạn người còn không đổi được hai cái mạng của Thái tử và Diêu Dũng hay sao?!”Cố Sở Sinh: Là Hormon đó.
Cố Sở Sinh: Ta cảm thấy không phải ngươi uống sữa Canxi AD.
Sở Du: Hormon còn phát triển chẳng nhanh bằng đệ ấy.
Vệ Uẩn: Không, đệ vẫn chỉ là một chú chó con mà thôi.
Dứt lời, hắn nhìn chằm chầm Thuần Đức Đế, tựa như căm phẫn: “Con là con của ngài, thứ ngài không có, sao con lại có?”
Thuần Đức Đế: Hu hu
Sở Du: Hormon còn phát triển chẳng nhanh bằng đệ ấy.Thái tử: Hu hu
Tô Tra: Hu hu
【Vở kịch nhỏ】“Ngươi có ý gì?” Thuần Đức Đế nhíu mày. Vệ Uẩn chậm rãi ngồi trở lại vị trí của mình, bình tĩnh đáp: “Bệ hạ vẫn còn thời gian từ từ suy nghĩ lời ta nói vừa rồi, trước khi Diêu Dũng vứt Thiên Thủ Quan.”Tô Xán: Hụ hụ hụ!!!
“Con có lương tâm không?”
” Con là con của ngài, thứ ngài không có, sao con lại có?”
Tuy tui không thích Thái tử, mà phải công nhận Thái tử nói đúng lắm
Cha nào con nấy,chủ nào tớ nấy đúng là hợp cho hoàng đế+ thái tử + Diêu Dũng. Thật hận không thể cho mấy tên này lên dĩa cùng lúc???
Vệ Gia đời đời hộ quân mà kết cục thảm quá thảm. Mình cũng đoan Diêu Dũng đào binh bỏ chạy để Vệ Gia chống đỡ một mình thôi, hoá ra còn khốn nạn đến độ lừa giết cả nhà rồi chặn luôn cứu viện.
Xin ghi nhận câu nói mang đầy tính trần thuật của Thái tử “Còn là con của ngài, thứ ngài không có, sao con lại có” ?
Đúng quá rùi còn chi nứa! Cha nào thì con nấy thôi. Hoàng đế vừa ngủ vừa ích kỷ thì làm sao đòi hỏi một Thái tử rộng lượng, trung lương cơ chứ
Quàng thượng kiểu : mọe Thái tử mày phản lời kiểu đó biểu tao nói gì nữa hả ??? Thui xong cả cha lẫn con rùi ??