Chương 68 (2)
Tẩu tẩu, đệ đau
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc này Vệ Uẩn đã lấy được ngựa do người Tô Xán chuẩn bị. Chàng ngồi trên ngưạ quay đầu lại nhìn, lạnh lùng cười với Tô Tra một tiếng rồi kéo Tô Xán chạy thẳng vào rừng rậm trong núi.
Truy binh sau lưng nhiều không đếm xuể, vô số mũi tên bắn lén bắn từ đằng sau đến.
Tần Trà đem cái trạc nghiên cứu một hồi lâu nhi.
Vệ Uẩn tránh né tứ phía, vào đến trong rừng, rốt cuộc chàng mới hỏi: “Người đó là ai?”
“Triệu Nguyệt.”
Tô Xán biết Vệ Uẩn đang hỏi điều gì, tốc độ nói của hắn rất nhanh, vội vã đáp: “Lúc trước chính Triệu Nguyệt đến tìm ta hiến kế sách này. Ngươi cho rằng Tô Tra và ta có thể thăm dò Đại Sở các ngươi, tính toán chuẩn xác Diêu Dũng sẽ không cứu người như vậy sao?”
Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền.
Vệ Uẩn siết chặt dây cương. Chàng lấy được tin tức mình muốn, ngay lập tức quăng Tô Xán đi, lạnh giọng nói: “Thân ai nấy lo.”
Dứt lời, chàng phóng thẳngỷvào rừng. TôòXán còn địnhôchửi gì đóànhưng đã khôngợkịp, đành đểớthị vệ hộỗtống chạy thụcỗmạng sang hướngếkhác ra ngoài.
VệἵUẩn cưỡi ngựaẩphi như điên,ìsau lưng dầnjcó người đuổi{kịp. Chàng vừaẹchém giết vừaỉchạy về trước,{nhưng người xôngİlên càng ngàyửcàng nhiều.
Tô Traúbiết chàng chạy°vào rừng, cốằý bảo sátịthủ bám đuôiïđuổi theo. Trongĩchuyện giết người{truy tung này,ềsát thủ chuyên²nghiệp hơn binhểlính nhiều.
Cơ thểặVệ Uẩn dầnἴmang thương tích,ốchàng cắn răng)chạy về phíaỡtrước.
Ngựa đã mất}từ lâu, chàngửbịt vết thươngìchạy thục mạng.ữSát thủ đuổiЇsát đằng sauỉkhông rời, chàngícũng không biếtẹrốt cuộc mìnhĨđã chạy bao‹lâu, chỉ cảmảthấy trong miệngỏtoàn là mùiạmáu tanh.
Bởi vìḻmất quá nhiềuịmáu, trước mắtÏchàng mơ hồ,ặngay cả cầmịkiếm cũng trởḻnên hết sứcïkhó khăn.
Chàng biếtẹmình không thểúchịu nổi nữa,ínhưng chàng chỉĭcó thể cốjchịu.
Lại một đợt,sát thuỷ đuổiịlên. Khi ngheỉthấy vũ tiễnậxé gió đằngọsau bắn đến,ăchàng đã khôngâcòn sức lựcítránh né, mũiἲtên bất chợtĩgăm vào ngườiỡchàng. Vệ Uẩnỉnằm trên đất,ļnghe tiếng nướcầào ào nơiɪxa, chàng khóỉnhọc bò vềĩphía trước.
Chàng phảiữsống.
Chàng nhất địnhfphải sống.
Chàng di]chuyển lên trướcồtừng chút một.êNgười đuổi theoĨđằng sau laoỉtới, cầm kiếmíđịnh đâm chàng.:Vệ Uẩn bất:chợt dồn hếtịsức lực cuốiἷcùng lăn mộtựvòng, bỗng chàng(nghe thấy mộtồtiếng hét chóiĩtai: “Tiểu Thất!!”ɨ
Chàng gian nanứmở mắt.
Máu đãớdính đầy mắtjchàng. Chàng chỉănhìn thấy bầuítrời xanh biếc:như gột rửa.
Là:ai đang gọijchàng…
Vệ Uẩn đờìđẫn, tiếng nóiìnày rất quen.
Hìnhĭnhư là…
Sở Du.
Nghĩấđến cái tênộnày, chàng khôngìnhịn được mỉmũcười. Nhưng chỉỷtrong thoáng chốcỵấy, chàng nhìnįthấy một bóngấdáng quen thuộcổnhảy từ trênἴcao xuống. VệồUẩn bất chợtἵtrừng to mắt,înhìn đối phươngἵquăng roi quấnỉlấy thắt lưngốchàng, cuốn chàngİlên, cùng ômđlấy nhau.
Tốc độỡbọn họ rơiÎxuống rất nhanh,ôngay khoảnh khắcếnàng hoàn tất:động tác, bọnèhọ đã rơiἱđến điểm cuối.ẹChàng không kịpổnghĩ gì, chỉẽôm chặt lấyẩnàng xoay người,ệrơi ầm xuốngènước.
Nước vỗ dồnâdập khiến chàngủcảm thấy xươngɪcốt trên người(vỡ nát từngìmảnh. Chàng bảoìvệ chặt chẽ:người trong lồngḽngực, mùi máuİtanh lan raígiữa răng môi,ĭhơi ấm toảơra từ lồngỹngực chàng, trongớđầu chàng loéểlên vô số}ý nghĩ.
Sao nàngìlại ở đây?
Sao)nàng lại cóêthể ở đây?!
Nhưng(ý nghĩ nàyởchỉ là mộtèthoáng chợt loéĩrồi bị sóngộnước vỗ mạnh}vào, khiến chàngἲbất tỉnh.
Vệ Uẩnửvừa ngất, SởĩDu vùng raữkhỏi lòng chàng,ıkéo cả ngườiĩchàng nổi lênìtrên.
Thác nước đổÎtừ trên đầuἱxuống khiến conİngười gần nhưổkhông thể thởἷnổi. Sóng nước³ồ ạt, mộtítay nàng nắmἱchặt lấy chàng,ỉquay cuồng trongýdòng nước.
Nàng kéoíchàng bơi theoïdòng nước vềẩhạ du, cốơhết sức mớiăbơi được vàoôbờ.
Vệ Uẩn uốngἶphải nước, sắcỷmặt cực kỳ³khó coi. SởýDu đặt chàngĩnằm ngang, sauẽđó ấn bụngậép nước ra,ớlại cúi đầuúbóp mũi chàng,ľnâng hàm dướiἳlên, dứt khoátỷhôn xuống, thổiíkhí vào miệngἲchàng. Lặp điélặp lại như]thế vài lần,ĩcuối cùng VệũUẩn cũng ho}khan. Chàng chậmờrãi mở mắt,ứSở Du khôngặđợi chàng tỉnhítáo đã mộtítay vác VệĩUẩn lên, tìЇbụng chàng lênἳvai rồi chạy,ἱvừa chạy vừaênói: “Đệ cảmỡthấy không cònấnước trong bụng‹thì gọi ta,ốta đổi tưíthế cho đệ.”í
Vệ Uẩn hoİkhù khụ raềmột búng nước,ĩcuối cùng mớiĺdần dần thôngìkhí.
“Tẩu tẩu…” VệîUẩn khó nhọcúthở dốc: “Thảjđệ xuống đi.”Į
Sở Du ngheívậy, vội vàng,đặt Vệ Uẩnđxuống.
Giờ khắc này, khắp người Vệ Uẩn đều là thương tích, trên vai còn cắm một mũi tên. Sở Du không dám tuỳ tiện rút tên ra, nàng đặt vai Vệ Uẩn khoác lên người mình, nương theo sức lực của nàng mà dựa vào, chạy thẳng về phía trước.
Có thể bản thân chàng cũng không biết mình đang nói gì, chỉ dựa theo bản năng, tựa đầu lên vai nàng, bật ra một câu thế này ——
“Ừm…”
Sở Du thoáng sững sờ.
Nàng vừa chạy vừa tạo dấu vết giả, đề phòng bị truy tìm. Chạy hết nửa ngày, đến buổi tối, rốt cuộc nàng mới tìm được sơn động để dừng chân.
Sở Du hoảng hồn, đang định đỡ Vệ Uẩn dậy, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói Vệ Uẩn giống như đứa trẻ làm nũng, lại mang theo chút khàn khàn.
Vừa làm xong hết thảy, Sở Du đang định nói gì đó, Vệ Uẩn rốt cuộc không chịu nổi nữa, gục đầu vào lòng nàng.
Sở Du lấy lương khô và nước đưa cho Vệ Uẩn, đặt dao găm bên cạnh, đồng thời áp tay lên y phục Vệ Uẩn.
Dù động tác của nàng rất nhẹ, Vệ Uẩn vẫn đau đến cau mày. Thế nhưng trong cơn đau, men theo đầu ngón tay lơ đãng tiếp xúc lại sinh ra một loại cảm xúc hạnh phúc ẩn sâu dưới đáy lòng, khó nói thành lời.
Con ngươi Vệ Uẩn co lại, nắm chặt tay Sở Du, vội nói: “Tẩu muốn làm gì!”
Sau một lúc, Sở Du đã xử lý xong vết thương của Vệ Uẩn, nàng giơ tay phủ lên đầu vai chàng.
Sở Du kéo tay chàng ra. Chỉ nghe một tiếng “roẹt” vang lên, y phục của Vệ Uẩn đã bị xé quá nửa, lộ ra thương tích chồng chất đầy mình.
Sở Du kéo tay chàng ra. Chỉ nghe một tiếng “roẹt” vang lên, y phục của Vệ Uẩn đã bị xé quá nửa, lộ ra thương tích chồng chất đầy mình.
Da chàng trắng, vết thương lỗ chỗ đan xen bên trên càng hiện lên dữ tợn hơn. Sở Du nhìn vết thương kia, động tác thoáng khựng lại, không nhịn được mà giơ tay run rẩy chạm vào phần da thịt xem như còn lành lặn.
Con ngươi Vệ Uẩn co lại, nắm chặt tay Sở Du, vội nói: “Tẩu muốn làm gì!”
Sự ấm áp khiến Vệ Uẩn bất giác giật mình, chàng ngoảnh mặt đi, đau khổ nhắm mắt lại.
Độc giả: Cô nói đi, rốt cuộc tại sao cô lại muốn viết tình tiết cẩu huyết như thế hả?Mặc Thư Bạch đeo còng tay ngồi trong phòng thẩm vấn: Vì tình yêu.
Sở Du rủ mắt, lẳng lặng mà nhìn. Lát sau, nàng hít sâu một hơi, cầm bình rượu bên cạnh đổ lên vải gạc, bắt đầu lau vết thương cho Vệ Uẩn.
Dù động tác của nàng rất nhẹ, Vệ Uẩn vẫn đau đến cau mày. Thế nhưng trong cơn đau, men theo đầu ngón tay lơ đãng tiếp xúc lại sinh ra một loại cảm xúc hạnh phúc ẩn sâu dưới đáy lòng, khó nói thành lời.
***
Nhiệt độ trên người chàng đã bắt đầu tăng lên, tay nàng trở nên vô cùng mát lạnh. Chàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt ngẩn ngơ.
Vẻ mặt nữ tử trước mặt điềm tĩnh, bàn tay ấn xuống không hề run rẩy, bình tĩnh nói: “Ta rút mũi tên ra giúp đệ.”
Cảm xúc đáng xấu hổ này khiến Vệ Uẩn cuộn chặt nắm tay. Chàng nhắm mắt lại, không dám bật ra tiếng nào.
Sau một lúc, Sở Du đã xử lý xong vết thương của Vệ Uẩn, nàng giơ tay phủ lên đầu vai chàng.
Nhiệt độ trên người chàng đã bắt đầu tăng lên, tay nàng trở nên vô cùng mát lạnh. Chàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt ngẩn ngơ.
【Vở kịch nhỏ】
Vẻ mặt nữ tử trước mặt điềm tĩnh, bàn tay ấn xuống không hề run rẩy, bình tĩnh nói: “Ta rút mũi tên ra giúp đệ.”
Sở Du lấy lương khô và nước đưa cho Vệ Uẩn, đặt dao găm bên cạnh, đồng thời áp tay lên y phục Vệ Uẩn.“Tẩu tẩu, đệ đau.”
“Ừm…”
Sự ấm áp khiến Vệ Uẩn bất giác giật mình, chàng ngoảnh mặt đi, đau khổ nhắm mắt lại.
Vệ Uẩn đã không còn bất cứ ý thức phản kháng nào, thậm chí chàng không thể nghe rõ người trước mặt đang nói cái gì. Chàng chỉ đờ đẫn nghe thấy giọng nói của nàng, dường như đang hỏi han, nhưng người ấy nói gì, thật ra chàng cũng không để ý nữa.
Da chàng trắng, vết thương lỗ chỗ đan xen bên trên càng hiện lên dữ tợn hơn. Sở Du nhìn vết thương kia, động tác thoáng khựng lại, không nhịn được mà giơ tay run rẩy chạm vào phần da thịt xem như còn lành lặn.
Sở Du thấy chàng sắp mất đi ý thức, nàng chuẩn bị sẵn tất cả thuốc men và dụng cụ băng bó, nhanh tay rút mũi tên ra, rồi vội vàng bôi thuốc cầm máu, sau đó buộc chặt vết thương bằng băng gạc, phòng ngừa chảy máu nhiều hơn.
Sở Du rủ mắt, lẳng lặng mà nhìn. Lát sau, nàng hít sâu một hơi, cầm bình rượu bên cạnh đổ lên vải gạc, bắt đầu lau vết thương cho Vệ Uẩn.
【Vở kịch nhỏ】
Vừa làm xong hết thảy, Sở Du đang định nói gì đó, Vệ Uẩn rốt cuộc không chịu nổi nữa, gục đầu vào lòng nàng.
Sở Du hoảng hồn, đang định đỡ Vệ Uẩn dậy, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói Vệ Uẩn giống như đứa trẻ làm nũng, lại mang theo chút khàn khàn.
Có thể bản thân chàng cũng không biết mình đang nói gì, chỉ dựa theo bản năng, tựa đầu lên vai nàng, bật ra một câu thế này ——
Nàng vừa chạy vừa tạo dấu vết giả, đề phòng bị truy tìm. Chạy hết nửa ngày, đến buổi tối, rốt cuộc nàng mới tìm được sơn động để dừng chân.
“Tẩu tẩu, đệ đau.”
Giờ khắc này, khắp người Vệ Uẩn đều là thương tích, trên vai còn cắm một mũi tên. Sở Du không dám tuỳ tiện rút tên ra, nàng đặt vai Vệ Uẩn khoác lên người mình, nương theo sức lực của nàng mà dựa vào, chạy thẳng về phía trước.
Sở Du thoáng sững sờ.
Sở Du thấy chàng sắp mất đi ý thức, nàng chuẩn bị sẵn tất cả thuốc men và dụng cụ băng bó, nhanh tay rút mũi tên ra, rồi vội vàng bôi thuốc cầm máu, sau đó buộc chặt vết thương bằng băng gạc, phòng ngừa chảy máu nhiều hơn.
Một câu nhẹ nhàng như vậy lại khiến nàng cảm thấy toàn thân đau như xát muối, kim châm.
***
Giờ khắc này, khắp người Vệ Uẩn đều là thương tích, trên vai còn cắm một mũi tên. Sở Du không dám tuỳ tiện rút tên ra, nàng đặt vai Vệ Uẩn khoác lên người mình, nương theo sức lực của nàng mà dựa vào, chạy thẳng về phía trước.“Tẩu tẩu, đệ đau.”【Vở kịch nhỏ】
Một câu nhẹ nhàng như vậy lại khiến nàng cảm thấy toàn thân đau như xát muối, kim châm.
Độc giả: Cô nói đi, rốt cuộc tại sao cô lại muốn viết tình tiết cẩu huyết như thế hả?
Mặc Thư Bạch đeo còng tay ngồi trong phòng thẩm vấn: Vì tình yêu.
Độc giả: …
Lâu lâu Tiểu Thất mới được làm nũng thế này mà
Bạn Tiểu Thất này thì cảm kích rồi làm nũng, còn Cố Sở Sinh được giúp thì chỉ thấy mất mặt, haizzz, nghĩ cũng biết kết quả ra sao rồi.
Vệ Uẩn làm nũng kìa ?
Huhu hai người yêu nhau đi em chịu hông có nỗi thành gia rồi lập nghiệp mà iuuuu nhaooo đi anh chị ới ời ơiiiiii