Sơn Hà Chẩm – Chương 69

Chương 69

Người dựa vào đâu mà tin tưởng Cố Sở Sinh như vậy?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Người như Vệ Uẩn, cho dù là kiếp trước hay kiếp này đều luôn mạnh mẽ kiên cường, có bao giờ nói ra chữ “Đau”?

Người chưa bao giờ nói đau lại mở miệng nói liền khiến người khác cảm thấy đau nhói, khó lòng chịu nổi.

Thẳng đến chính mình tướng quân bạo

Sở Du hít hít mũi, ôm Vệ Uẩn đã hoàn toàn mất đi ý thức. Nàng giơ tay ép đầu chàng lên vai mình, áp mặt vào đầu chàng, khàn giọng nói: “Tiểu Thất không sao, ta dẫn đệ về nhà, nhé?”

Ý thức Vệ Uẩn mơ hồ, chỉ loáng thoáng nghe thấy hai chữ về nhà, chàng khàn giọng đáp: “Ừm…”

Cả người chàng đều dựa lên người Sở Du, dồn hết sức nặng lên đối phương, giống như đây là chỗ dựa lớn nhất của chàng.

Hắn lời nói có niêm nị sủng nịch hương vị.

“Tẩu tẩu…” Chàng khàn giọng mở miệng: “Đệ mệt quá.”

“Mệt thì ngủ đi.”

Sở Du ôm chàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng chàng: “Ta ở đây.”

V Un không nói na,chàng nhm mtli, da vào³nàng. Chưa đếnĭmt lát, SDu đã ngheíthy tiếng hôhp đu đuúca chàng. SDu th dài,ính nhàng đtchàng xung. Nàngtìm ngun nưc,xé y samrách nát thànhìtng mnh, nhúngìnưc, ri lihng đy túinưc, quay trv.

V Un stīcao, nàng lyİkhăn ưt hnhit cho chàng.

ĐiЇđến na đêm,chàng cm thyđlnh. S Duĩđ chàng đếnbên đng la,nghiêng ngưi tiôm ly ngưinày.

Chàng run rytrong lòng nàng,²chp chn mmt nhìn nàng.

ÝÏthc V Unimơ h, nhưngvn có thĭnhìn thy rõgương mt nít dưi ánhla. Nàng vajtrm n vajđim tĩnh, dùưcho sóng binïcun cun dytri, nàng vnЇđim nhiên nhưkhông, ung dungİbình thn.

V Unnhìn thy ánhmt nàng, cmgiác chng s²gì na. Chàngéta đu lênvai nàng gingĩnhư mt đaòtr, ch mtíhành đng nh]nhàng như vycũng đã điýbiu cho vôs li nói.

SĩDu biết hômnay chàng khôngưcó ý thc,ĩmi hành đngđu da vàobn năng. Nàng}cũng không làmđưc gì nhiu,ch có thôgiơ tay lênôm chàng, cmãnhn c hngkhô khc đauđn.

Vt vã sutmt đêm, đến{tri gn sáng,èthân nhit VâUn mi trv bình thưng.ɪChàng mơ màngàtnh li, SDu bón vàiýngm nưc choôchàng, giúp đôi³môi nt ntr li màuàsc bình thưng,sau đó mibàn bc vichàng: “Chúng taphi xut phát²ri, ta phitìm đi phuôcho đ. Bâygi ta cõngđ đi, đưckhông?”

V Uníthoáng do d,[S Du biếtchàng bn tâmđiu gì, nóitiếp: “Trên chânđ có thươngtích, ta đãc đnh chođ ri, nhưngèkhông th khngêđnh có nhıhưng đến xươngýct và gânÍmch hay không.Nếu c gngsc, ta sís đ liĪdi chng.”

Nhưngmà

“Tiu Tht.”ĮS Du cúiđu kim traĭvết thương đãìbăng bó, bìnhĩtĩnh nói: “Sauïnày V Phcòn phi trôngfcy vào đ,Īta cõng thêmjmt ngưi cũngÍkhông có vnđ gì.”

VĭUn không đáp,chàng r mt,không nói liĩnào.

S Du xoayĪngưi, ngi xung,îđ chàng đtđtay lên ngưi[nàng.

Nàng cõng VùUn đng dy,íct vi bc đnh cơùth V Unri đi rangoài.

“Tu tu.” Gingnói V Un,vn còn khàn:Chúng ta điđâu vy?”

SũDu ngm nghĩ,²cui cùng nói:Trưc tiên, chúng,ta phi tìmĩđến ni thành,ĩta mua thucĩcho đ ri¹li tìm mtİđi phu ìnơi vng vtr thương chođ.”

Đ làngưi Đi S,jđi phu khôngĩchu tr chođ thì philàm sao?”

Đìđng lo.” SĩDu bình tĩnh{nói: “Ch cnĩgp đưc ngưiíthì chc chnįs có cách.”

V Un khôngnói thêm gìna, chàng taïlên lưng SĺDu. Tht raɪvóc dáng cachàng cao ln]hơn S Dunhiu, thế nhưngíS Du cõngĩchàng li chngIh t ratn sc chútènào, bưc chânĬtrm n, nhpÍtim vng vàng.

Chàngįáp lên lưng{nàng, lng nghetiếng tim nàngđp.

Hôm nay cũngđã đu xuân,y sam khôngdày, chàng cóth cm giác{đưc đ mõca nàng truynqua, va máp va hàihoà.

Chàng cũng khôngbiết bn thânnghĩ gì, rõràng vn cònưđang trên đưngchy nn nhưngli không nhnjđưc mà congơkhoé môi.

Chàng khôngth kim chếĩni n cưiơca mình, nhưng°nghĩ đến SĩDu vì mình}mà rơi vàohim cnh lilp tc nhíuũmày.

S Du khôngthy đưc nhngbiến đi trêngiương mt chàng,(nàng va cõngchàng va dnïđưng, li quaôcon sui nh,fri li trèoqua đnh núi.

VUn lng lngЇngm nhìn SDu qua đu]vai nàng.

Đi SúDu trèo quaĭđnh núi, cuicùng đi timt con đưngnh, nàng miéchú ý tiíánh mt VUn. S Duđnghi hoc hi:²Đ nhìn gìđy?”

V UnÏlung cung difmt, cúi đukhông nói. SDu mm cưi,cm thy nhìnĮV Un nhưvy tht sèrt ging đaìtr.

Nàng cõng chàngòngi ngh, tìmmt khonh đtjbng sau gòăđt, đi thuénht ci khôv, châm đngÎla, sau đóđt con thgiết tht dcÏđưng đi bênb sui lênla nưng.

V Unda vào gòĩđt, không nóimt li, imlng nhìn nànglàm mi vic.ļS Du nưngth, ngưc mtũnhìn chàng, khôngúkhi cưi: “Thếnào, đến Vươngđình Bc ĐchĬmt chuyến màngc luôn riâà?”

V Unìngây ngưi, khôngéh nhiu li.Ci cháy láchtách, S Duđoán chng truyĮbinh chng th}đui kp trongmt chc, bènôtán gu vi²V Un: “Láígan đ ln]nh? Không phita đã nóiĭvi đ làta th PhưngàLăng Thành, đc t tímà đánh sao?ЇĐ dn nămnghìn binh línhđến Vương đìnhBc Đch, đĪnghĩ đ làai? Bch Khi(1)chuyn thế? HocKh Bnh(2) đuɨthai?”

(1) BchĮKhi là tưngɨlĩnh quân điĩTrung Quc, sngti nưc Tnĩdưi thi Chiếnquc, đưc xem²như mt trongđbn nhà cmquân tài banht thi đó.

(2)Hoc Kh Bnh:álà đi tưngchng Hung Nôthi nhà Hánĩtrong lch sTrung Quc

Ging điuýS Du đim°tĩnh, nhưng V}Un li nghera s tráchc trong đó.Lông mi chàngkh run, nhging nói: “Tutu, đ sairi, ngưi đngÏgin.”

S Ducưi kh: “Đĩtưng ta khôngľbiết tuy bâyìgi đ nhnmình sai, nhưngïnếu li gpchuyn như vy,chc chn đvn mun đi:sao.”

V UnÏkhông dám đáp.jS Du nói}đúng, ngoài mingchàng nhn li,nhưng nếu gpchuyn như vy,chàng vn munđi.

“Sao đ likhông tin tach?” S Dukh th dài,ũV Un mímɪmôi, cui cùngĮtr li: “Vyĺtu trn thĮđưc Phưng LăngíThành sao?”

SıDu không đáp,V Un ngngíđu nhìn nàng,¸v mt trmİtĩnh: “Da theoĺthế công caăTô Tra, tucòn có th:trn th baoílâu?”

S Dukhông dám tr(li.

Khonh khc cuicùng kia, haivn binh lính,ãnhưng ngưi cóth dùng chcòn li nămıtrăm. Nếu nhưếlúc đó liđánh tiếp, erng ngưi già,ph n, trem trong thànhđu phi lênthành lâu đánhgic.

Đánh đến cuicùng, hn cũngxp x S]Lâm Dương nămđó.

V Un nhìnra câu trĺli qua vmt ca nàng,chàng nh nhàngbt cưi.

Cho nêntu nói đi,èlàm sao đ{có th yênítâm nhìn ngưiđchu chết? Nếuìbt buc phiĪcó mt ngưichết, chi bngngưi đó là²đ.”

“Tiu Tht…Ï

S Du nhíuĪmày: “Nếu làvì ca caâđ, đ khôngếcn…

Đ khôngphi vì caìca đ!”

Tcìđ nói chuynca V Unrt nhanh, chàngľct ngang liánàng. Ngay khiĭli ra khiįming, c haiõđu sng s.

VUn chưa baogi nghiêm gingnói chuyn vi)nàng như vy.ĩNếu như khôngìphi S Duính rõ trưcfđó mt khcómình đã nóigì, nàng cònítưng mình đãínói ra lihết sc mophm.

Nhưng nàng đã nói gì?

Vệ Uẩn lạnh giọng mở miệng, Sở Du ngẩn người, hỏi lại: “Sao đệ lại hỏi vậy?”Biết rồi, nàng lại bằng lòng tin tưởng hắn.

Vệ Uẩn nghe thấy lời Sở Du đáp, cả trái tim như bị cái gì đó ghì xuống, rơi vào vực sâu vô tận.

Nàng cảm thấy mình chỉ nói lời thật. Quan hệ lớn nhất giữa nàng và Vệ Uẩn chỉ là nàng là Vệ đại phu nhân.

Nàng cảm thấy mình chỉ nói lời thật. Quan hệ lớn nhất giữa nàng và Vệ Uẩn chỉ là nàng là Vệ đại phu nhân.

Nhưng chàng không thể nói ra, thậm chí chàng còn cảm thấy tâm tư này thật đáng xấu hổ.

Trong lòng chàng có nàng, hoàn toàn khác với cách mà nàng nghĩ.

Vệ Uẩn là người có ý thức trách nhiệm rất lớn. Nếu như không có lớp thân phận này, Vệ Uẩn và nàng chẳng qua chỉ là hai người xa lạ quen biết nhau hơn tám tháng, sao chàng có thể vì nàng mà làm đến mức ấy?

Nàng cứu chàng, có yêu mến, có ngưỡng mộ, có trách nhiệm, có bởi vì nàng xem nhẹ sống chết sau khi sống lại.“Tẩu đã hứa hẹn gì với Cố Sở Sinh ?”

Sở Du ngây ngốc nhìn chàng, đôi mắt ngập tràn khó hiểu.

Nàng cứu chàng, có yêu mến, có ngưỡng mộ, có trách nhiệm, có bởi vì nàng xem nhẹ sống chết sau khi sống lại.

Sở Du bị hỏi mà sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du nhìn vẻ mặt chàng, do dự hỏi: “Đệ có ý kiến gì?”

Nàng không thể nói.

Còn chàng cứu nàng, ngoại trừ vì trách nhiệm, còn có thể vì cái gì?

Suy cho cùng vẫn là thiếu niên.

Ánh mắt nàng thuần khiết tĩnh lặng, tràn đầy khó hiểu. Vệ Uẩn nhìn ánh mắt nàng đã biết nàng đang nghĩ cái gì. Chàng không nhịn được mà hít thở nhanh hơn, cuộn chặt nắm tay, kìm nén sự tức giận và không cam lòng trong lòng.

Biết rồi.

Chàng ép bản thân không được nhìn nàng, rủ mi mắt, gằn ra từng câu từng chữ một: “Đệ bằng lòng hi sinh tính mạng cứu người không phải là vì ca ca đệ. Chỉ là Vệ Uẩn muốn cứu Sở Du, chưa bao giờ là vì ai khác.”

Thật ra chàng hỏi chuyện này làm gì, tình cảm của Cố Sở Sinh đối với nàng cũng chẳng phải giả tạo.

Nàng phải trả lời Vệ Uẩn thế nào, chẳng lẽ nói cho chàng biết là nàng ở bên cạnh Cố Sở Sinh mươi hai năm, biết người này có năng lực thế nào, phẩm tính thế nào, biết với tư cách đồng minh mà nói thì Cố Sở Sinh đáng tin thế nào?

Sở Du ngây ngốc nhìn chàng, đôi mắt ngập tràn khó hiểu.

Một hồi sau, rốt cuộc nàng cũng mở miệng: “Hắn đơn độc đến Phượng Lăng Thành, bằng lòng chết cùng ta.”

Hồi lâu sau, nàng nhìn thiếu niên giống như con thú nhỏ ngoảnh mặt sang một bên, không khỏi mỉm cười.

Chàng rủ mắt, không nói thêm gì nữa. Sở Du lẳng lặng nhìn chàng giống như một con chó nhỏ vươn móng vuốt, rồi lại cẩn thận dè dặt, không cam lòng mà rút móng vuốt trở về.

Suy cho cùng vẫn là thiếu niên.

Vệ Uẩn là người có ý thức trách nhiệm rất lớn. Nếu như không có lớp thân phận này, Vệ Uẩn và nàng chẳng qua chỉ là hai người xa lạ quen biết nhau hơn tám tháng, sao chàng có thể vì nàng mà làm đến mức ấy?

Hồi lâu sau, nàng nhìn thiếu niên giống như con thú nhỏ ngoảnh mặt sang một bên, không khỏi mỉm cười.

Nàng có thể đối xử giữa người với người bình tĩnh lý trí, nhưng Vệ Uẩn cũng chỉ mới mười lăm tuổi. Đối mặt với một người ở bên cạnh chàng trong thời khắc gian nan nhất cuộc đời, việc dành quá nhiều tình cảm là khó tránh khỏi.

Có một giây lát, chàng thậm chí cho rằng cái người trước mặt này đã biết được phần tâm tư kia của mình. Nhưng nhìn vào ánh mắt đối phương, chàng lại nhận ra cái người này cũng chẳng hiểu rõ ý nghĩa của những lời nói đó.

Sở Du tìm ra lý do cho mình thì không khỏi buồn cười, nàng giơ tay lên xoa đầu Vệ Uẩn.

Cố Sở Sinh là người thật sự có tài, chàng biết. Ngay từ lần đầu tiên gặp Cố Sở Sinh, lúc hắn ta đúng mực cầu hôn nàng với chàng thì chàng đã biết hắn ta không phải vật trong ao.Chàng ép bản thân không được nhìn nàng, rũ mi mắt, gằn ra từng câu từng chữ một: “Đệ bằng lòng hi sinh tính mạng cứu người không phải là vì ca ca đệ. Chỉ là Vệ Uẩn muốn cứu Sở Du, chưa bao giờ là vì ai khác.”

Vệ Uẩn ngẩn người, chàng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Sở Du. Sở Du cười nói: “Được rồi, ta biết rồi. Đệ cứu ta là vì trong lòng đệ có ta, không liên quan đến ca ca đệ.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng cảm thấy có gì đó cuộn trào trong lòng.

Trong lòng đệ có ta.

Nàng nói lời này một cách nhẹ tênh, nhưng chàng nghe như sấm sét bên tai.

Yết hầu chàng rung động, một lát sau, cuối cùng khàn giọng đáp——

Có một giây lát, chàng thậm chí cho rằng cái người trước mặt này đã biết được phần tâm tư kia của mình. Nhưng nhìn vào ánh mắt đối phương, chàng lại nhận ra cái người này cũng chẳng hiểu rõ ý nghĩa của những lời nói đó.

Chẳng qua không thể ở bên cạnh nàng, thế mà chàng đã rớt xuống đồ thừa.

Trong lòng chàng có nàng, hoàn toàn khác với cách mà nàng nghĩ.

Dứt lời, Sở Du kể hết một tràng chuyện Triệu Nguyệt bảo vệ Diêu Dũng, chiếm Hoa Kinh, kết đồng minh với Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan . Sau khi kể xong, nàng nói: “Hôm nay, ta đã giao phía Vệ gia cho Cố Sở Sinh và Tần Thời Nguyệt xử lý, để ca ca ta theo dõi, chờ sau khi chúng ta trở về, hẳn Cố Sở Sinh đã xử lý xong chuyện hậu cần. Đến lúc đó, chúng ta lại đàm phán với Triệu Nguyệt, đệ thấy thế nào?”

Nhưng chàng không thể nói ra, thậm chí chàng còn cảm thấy tâm tư này thật đáng xấu hổ.

“Tẩu tẩu, rốt cuộc tại sao người lại tin tưởng hắn như thế?”Chàng biết là không đúng, biết là không thể nói.

Chàng rủ mắt, không nói thêm gì nữa. Sở Du lẳng lặng nhìn chàng giống như một con chó nhỏ vươn móng vuốt, rồi lại cẩn thận dè dặt, không cam lòng mà rút móng vuốt trở về.

Sở Du bị chàng nhìn mà phát hoảng, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thất?”

Cuối cùng nàng cũng nhận ra Vệ Uẩn có chút kỳ lạ, nhưng nàng cũng không nghĩ ra là kỳ lạ chỗ nào. Nàng chỉ cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, không biết tại sao người trước mặt giống như đóng lại một cánh cửa, không muốn nói chuyện với nàng nữa.

Cũng chính vì thế, chàng mới cảm thấy có gì đó đè nặng ở lồng ngực, hít thở không thông.

Nàng khẽ ho một tiếng, hơi không nhịn được, cuối cùng đổi đề tài: “Ta và đệ nói về chuyện ở Hoa Kinh đi.”

Vệ Uẩn nói trúng trọng tâm, siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Sở Du: “Tẩu dựa vào đâu cảm thấy hắn có thể quản lý nhiều người như vậy, hắn sẽ thành thành thật thật, không động tay động chân?”

Vệ Uẩn ngẩn người, chàng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Sở Du. Sở Du cười nói: “Được rồi, ta biết rồi. Đệ cứu ta là vì trong lòng đệ có ta, không liên quan đến ca ca đệ.”

Dứt lời, Sở Du kể hết một tràng chuyện Triệu Nguyệt bảo vệ Diêu Dũng, chiếm Hoa Kinh, kết đồng minh với Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan . Sau khi kể xong, nàng nói: “Hôm nay, ta đã giao phía Vệ gia cho Cố Sở Sinh và Tần Thời Nguyệt xử lý, để ca ca ta theo dõi, chờ sau khi chúng ta trở về, hẳn Cố Sở Sinh đã xử lý xong chuyện hậu cần. Đến lúc đó, chúng ta lại đàm phán với Triệu Nguyệt, đệ thấy thế nào?”

Nàng khẽ ho một tiếng, hơi không nhịn được, cuối cùng đổi đề tài: “Ta và đệ nói về chuyện ở Hoa Kinh đi.”

Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du nhìn vẻ mặt chàng, do dự hỏi: “Đệ có ý kiến gì?”

Sở Du rủ mắt: “Ta nghĩ một người như vậy hẳn cũng đáng tin tưởng.”

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Sở Du, ánh mắt tràn ngập soi xét.

Cuối cùng nàng cũng nhận ra Vệ Uẩn có chút kỳ lạ, nhưng nàng cũng không nghĩ ra là kỳ lạ chỗ nào. Nàng chỉ cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, không biết tại sao người trước mặt giống như đóng lại một cánh cửa, không muốn nói chuyện với nàng nữa.Sở Du tìm ra lý do cho mình thì không khỏi buồn cười, nàng giơ tay lên xoa đầu Vệ Uẩn.

Sở Du bị chàng nhìn mà phát hoảng, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thất?”

Phải rồi, thật ra hai người họ vốn yêu nhau, chẳng qua trời xui đất khiến.

“Tẩu đã hứa hẹn gì với Cố Sở Sinh ?”

Trong lòng đệ có ta.

Vệ Uẩn lạnh giọng mở miệng, Sở Du ngẩn người, hỏi lại: “Sao đệ lại hỏi vậy?”

Còn chàng cứu nàng, ngoại trừ vì trách nhiệm, còn có thể vì cái gì?

“Cố Sở Sinh có chức quan gì, năng lực gì, trước đây có chiến công gì, có bao nhiêu đáng tin mà tẩu có thể giao Vệ gia cho hắn?”

Nàng chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Ta để ca ta và Tần Thời Nguyệt giám sát hắn, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Có điều đúng là trong chuyện này, ta đã lỗ mãng.”Ánh mắt nàng thuần khiết tĩnh lặng, tràn đầy khó hiểu. Vệ Uẩn nhìn ánh mắt nàng đã biết nàng đang nghĩ cái gì. Chàng không nhịn được mà hít thở nhanh hơn, cuộn chặt nắm tay, kìm nén sự tức giận và không cam lòng trong lòng.

Vệ Uẩn nói trúng trọng tâm, siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Sở Du: “Tẩu dựa vào đâu cảm thấy hắn có thể quản lý nhiều người như vậy, hắn sẽ thành thành thật thật, không động tay động chân?”

Sở Du bị hỏi mà sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Nàng phải đáp thế nào đây?

Chàng tin vào tài năng của Cố Sở Sinh, cũng tin tình cảm của hắn đối với Sở Du, ánh nhìn cố chấp như vậy không thể làm ra chuyện phản bội nàng.

Vệ Uẩn nói rất đúng. Hiện nay Cố Sở Sinh đã là gì? Hắn có quan hệ gì với nàng, nàng hiểu biết hắn được bao nhiêu?

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Sở Du, ánh mắt tràn ngập soi xét.

Nhưng nàng đã nói gì?

Nàng phải trả lời Vệ Uẩn thế nào, chẳng lẽ nói cho chàng biết là nàng ở bên cạnh Cố Sở Sinh mươi hai năm, biết người này có năng lực thế nào, phẩm tính thế nào, biết với tư cách đồng minh mà nói thì Cố Sở Sinh đáng tin thế nào?

Nàng không thể nói.

Nàng nói lời này một cách nhẹ tênh, nhưng chàng nghe như sấm sét bên tai.

Nàng chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Ta để ca ta và Tần Thời Nguyệt giám sát hắn, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Có điều đúng là trong chuyện này, ta đã lỗ mãng.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng cảm thấy có gì đó cuộn trào trong lòng.

Chàng biết là không đúng, biết là không thể nói.

Hắn có thể đến Phượng Lăng Thành, cam nguyện chết cùng nàng, có kém chút nào so với tình cảm chàng ngàn dặm đột kích Vương đình đâu?

Biết rồi, hắn cam lòng chịu chết cùng nàng.

Cố Sở Sinh là người thật sự có tài, chàng biết. Ngay từ lần đầu tiên gặp Cố Sở Sinh, lúc hắn ta đúng mực cầu hôn nàng với chàng thì chàng đã biết hắn ta không phải vật trong ao.

Chàng tin vào tài năng của Cố Sở Sinh, cũng tin tình cảm của hắn đối với Sở Du, ánh nhìn cố chấp như vậy không thể làm ra chuyện phản bội nàng.

Cũng chính vì thế, chàng mới cảm thấy có gì đó đè nặng ở lồng ngực, hít thở không thông.

“Tẩu tẩu, rốt cuộc tại sao người lại tin tưởng hắn như thế?”

“Cố Sở Sinh có chức quan gì, năng lực gì, trước đây có chiến công gì, có bao nhiêu đáng tin mà tẩu có thể giao Vệ gia cho hắn?”

Đừng hỏi, chuyện này có liên quan gì đến chàng đâu?

Nhưng chàng không nhịn được, chàng cuộn chặt nắm đấm, móng tay gần như bấm vào da thịt rỉ máu. Sở Du trầm mặc, lật trở thỏ nướng trên đống lửa.

Một hồi sau, rốt cuộc nàng cũng mở miệng: “Hắn đơn độc đến Phượng Lăng Thành, bằng lòng chết cùng ta.”

Sở Du rủ mắt: “Ta nghĩ một người như vậy hẳn cũng đáng tin tưởng.”

Vệ Uẩn chầm chạp khép mi.Nàng có thể đối xử giữa người với người bình tĩnh lý trí, nhưng Vệ Uẩn cũng chỉ mới mười lăm tuổi. Đối mặt với một người ở bên cạnh chàng trong thời khắc gian nan nhất cuộc đời, việc dành quá nhiều tình cảm là khó tránh khỏi.

Vệ Uẩn nghe thấy lời Sở Du đáp, cả trái tim như bị cái gì đó ghì xuống, rơi vào vực sâu vô tận.

Nhưng chàng không nhịn được, chàng cuộn chặt nắm đấm, móng tay gần như bấm vào da thịt rỉ máu. Sở Du trầm mặc, lật trở thỏ nướng trên đống lửa.

Phải rồi, thật ra hai người họ vốn yêu nhau, chẳng qua trời xui đất khiến.

Thật ra chàng hỏi chuyện này làm gì, tình cảm của Cố Sở Sinh đối với nàng cũng chẳng phải giả tạo.

Hắn có thể đến Phượng Lăng Thành, cam nguyện chết cùng nàng, có kém chút nào so với tình cảm chàng ngàn dặm đột kích Vương đình đâu?

Chẳng qua không thể ở bên cạnh nàng, thế mà chàng đã rớt xuống đồ thừa.

Vệ Uẩn chầm chạp khép mi.

Yết hầu chàng rung động, một lát sau, cuối cùng khàn giọng đáp——

Nàng phải đáp thế nào đây?

Biết rồi.

Biết rồi, hắn cam lòng chịu chết cùng nàng.

Biết rồi, nàng lại bằng lòng tin tưởng hắn.

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

45 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Tội thằng bé nhưng không sao,đời còn dài mà

Yu Cherry
Yu Cherry
4 Năm Cách đây

Khúc này ngược mà tui thấy bạn Uẩn cưng quá = )))

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

A Uẩn đừng đau lòng huhu mạnh mẽ lên nào, phải xông pha lên chứ không tranh không đoạt ai biết có thuộc về mình hay không? Du tỷ tốt như thế anh bằng lòng nhường lại cho người ta à, anh bằng lòng saoooo?? Em thì không bằng lòng đâu!

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Tôi thằng nhỏ chưa ?? gặp trúng chị nhà EQ thấp nữa ??

Nhật Anh
Nhật Anh
1 Năm Cách đây

xin lỗi Tiểu Thất nma bạn nhỏ ghen đáng iu quáaa

45
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!