Chương 69
Người dựa vào đâu mà tin tưởng Cố Sở Sinh như vậy?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Người như Vệ Uẩn, cho dù là kiếp trước hay kiếp này đều luôn mạnh mẽ kiên cường, có bao giờ nói ra chữ “Đau”?
Người chưa bao giờ nói đau lại mở miệng nói liền khiến người khác cảm thấy đau nhói, khó lòng chịu nổi.
Thẳng đến chính mình tướng quân bạo
Sở Du hít hít mũi, ôm Vệ Uẩn đã hoàn toàn mất đi ý thức. Nàng giơ tay ép đầu chàng lên vai mình, áp mặt vào đầu chàng, khàn giọng nói: “Tiểu Thất không sao, ta dẫn đệ về nhà, nhé?”
Ý thức Vệ Uẩn mơ hồ, chỉ loáng thoáng nghe thấy hai chữ về nhà, chàng khàn giọng đáp: “Ừm…”
Cả người chàng đều dựa lên người Sở Du, dồn hết sức nặng lên đối phương, giống như đây là chỗ dựa lớn nhất của chàng.
Hắn lời nói có niêm nị sủng nịch hương vị.
“Tẩu tẩu…” Chàng khàn giọng mở miệng: “Đệ mệt quá.”
“Mệt thì ngủ đi.”
Sở Du ôm chàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng chàng: “Ta ở đây.”
Vệ Uẩn không nói nữa,ἰchàng nhắm mắtḹlại, dựa vào³nàng. Chưa đếnĭmột lát, SởịDu đã ngheíthấy tiếng hôợhấp đều đềuúcủa chàng. SởἰDu thở dài,ínhẹ nhàng đặtớchàng xuống. Nàngỡtìm nguồn nước,ỷxé y samἲrách nát thànhìtừng mảnh, nhúngìnước, rồi lạiụhứng đầy túiạnước, quay trởốvề.
Vệ Uẩn sốtīcao, nàng lấyİkhăn ướt hạốnhiệt cho chàng.
ĐợiЇđến nửa đêm,ụchàng cảm thấyđlạnh. Sở Duĩđỡ chàng đếnợbên đống lửa,ụnghiêng người tớiởôm lấy ngườiốnày.
Chàng run rẩyỉtrong lòng nàng,²chập chờn mởặmắt nhìn nàng.
ÝÏthức Vệ Uẩnimơ hồ, nhưngỉvẫn có thểĭnhìn thấy rõừgương mặt nữítử dưới ánhứlửa. Nàng vừajtrầm ổn vừajđiềm tĩnh, dùưcho sóng biểnïcuồn cuộn dậyỡtrời, nàng vẫnЇđiềm nhiên nhưẩkhông, ung dungİbình thản.
Vệ Uẩnợnhìn thấy ánhốmắt nàng, cảmởgiác chẳng sợ²gì nữa. Chàngétựa đầu lênẩvai nàng giốngĩnhư một đứaòtrẻ, chỉ mộtíhành động nhẹ]nhàng như vậyẵcũng đã đạiýbiểu cho vôễsố lời nói.
SởĩDu biết hômủnay chàng khôngưcó ý thức,ĩmọi hành độngẳđều dựa vàoẽbản năng. Nàng}cũng không làmốđược gì nhiều,ịchỉ có thểôgiơ tay lênửôm chàng, cảmãnhận cổ họngἵkhô khốc đauửđớn.
Vật vã suốtốmột đêm, đến{trời gần sáng,èthân nhiệt VệâUẩn mới trởựvề bình thường.ɪChàng mơ màngàtỉnh lại, SởḹDu bón vàiýngụm nước choôchàng, giúp đôi³môi nứt nẻốtrở lại màuàsắc bình thường,ỡsau đó mớiỡbàn bạc vớiừchàng: “Chúng taảphải xuất phát²rồi, ta phảiửtìm đại phuôcho đệ. Bâyờgiờ ta cõngổđệ đi, đượcἳkhông?”
Vệ Uẩníthoáng do dự,[Sở Du biếtồchàng bận tâmἳđiều gì, nóiἵtiếp: “Trên chânỉđệ có thươngỉtích, ta đãỉcố định choịđệ rồi, nhưngèkhông thể khẳngêđịnh có ảnhıhưởng đến xươngýcốt và gânÍmạch hay không.ỡNếu cứ gắngỉsức, ta sợísẽ để lạiĪdi chứng.”
“Nhưngỉmà…”
“Tiểu Thất.”ĮSở Du cúiờđầu kiểm traĭvết thương đãìbăng bó, bìnhĩtĩnh nói: “Sauïnày Vệ Phủữcòn phải trôngfcậy vào đệ,Īta cõng thêmjmột người cũngÍkhông có vấnựđề gì.”
VệĭUẩn không đáp,ễchàng rủ mắt,ịkhông nói lờiĩnào.
Sở Du xoayĪngười, ngồi xuống,îđể chàng đặtđtay lên người[nàng.
Nàng cõng VệùUẩn đứng dậy,ícột vải bốằcố định cơùthể Vệ Uẩnἱrồi đi raắngoài.
“Tẩu tẩu.” Giọngệnói Vệ Uẩn,vẫn còn khàn:ể“Chúng ta điἱđâu vậy?”
SởũDu ngẫm nghĩ,²cuối cùng nói:ả“Trước tiên, chúng,ta phải tìmĩđến nội thành,ĩta mua thuốcĩcho đệ rồi¹lại tìm mộtİđại phu ởìnơi vắng vẻỉtrị thương choệđệ.”
“Đệ làỷngười Đại Sở,jđại phu khôngĩchịu trị choắđệ thì phảiἴlàm sao?”
“Đệìđừng lo.” SởĩDu bình tĩnh{nói: “Chỉ cầnĩgặp được ngườiíthì chắc chắnįsẽ có cách.”ớ
Vệ Uẩn khôngậnói thêm gìỉnữa, chàng tựaïlên lưng SởĺDu. Thật raɪvóc dáng củaởchàng cao lớn]hơn Sở Duịnhiều, thế nhưngíSở Du cõngĩchàng lại chẳngIhề tỏ raẹtốn sức chútènào, bước chânĬtrầm ổn, nhịpÍtim vững vàng.
Chàngįáp lên lưng{nàng, lắng ngheỉtiếng tim nàngậđập.
Hôm nay cũngằđã đầu xuân,ữy sam khôngổdày, chàng cóỵthể cảm giác{được độ ấmõcủa nàng truyềnẫqua, vừa ấmồáp vừa hàiỉhoà.
Chàng cũng khôngἲbiết bản thânửnghĩ gì, rõờràng vẫn cònưđang trên đườngửchạy nạn nhưngữlại không nhịnjđược mà congơkhoé môi.
Chàng khôngốthể kiềm chếĩnổi nụ cườiơcủa mình, nhưng°nghĩ đến SởĩDu vì mình}mà rơi vàoỵhiểm cảnh lạiệlập tức nhíuũmày.
Sở Du khôngịthấy được nhữngἶbiến đổi trênẫgiương mặt chàng,(nàng vừa cõngỉchàng vừa dọnïđường, lội quaôcon suối nhỏ,frồi lại trèoủqua đỉnh núi.
VệịUẩn lẳng lặngЇngắm nhìn SởỉDu qua đầu]vai nàng.
Đợi SởúDu trèo quaĭđỉnh núi, cuốiἲcùng đi tớiỳmột con đườngạnhỏ, nàng mớiéchú ý tớiíánh mắt VệợUẩn. Sở Duđnghi hoặc hỏi:²“Đệ nhìn gìấđấy?”
Vệ UẩnÏluống cuống dờifmắt, cúi đầuḹkhông nói. SởỉDu mỉm cười,ễcảm thấy nhìnĮVệ Uẩn như‹vậy thật sựèrất giống đứaìtrẻ.
Nàng cõng chàngòngồi nghỉ, tìmứmột khoảnh đấtjbằng sau gòăđất, đi thuénhặt củi khôỵvề, châm đốngÎlửa, sau đóịđặt con thỏἳgiết thịt dọcÏđường đi bênểbờ suối lênịlửa nướng.
Vệ Uẩnἵdựa vào gòĩđất, không nóiịmột lời, imợlặng nhìn nàngἴlàm mọi việc.ļSở Du nướngặthỏ, ngước mắtũnhìn chàng, khôngúkhỏi cười: “Thếḻnào, đến Vươngẹđình Bắc ĐịchĬmột chuyến màỉngốc luôn rồiâà?”
Vệ Uẩnìngây người, khôngéhề nhiều lời.ỗCủi cháy láchỹtách, Sở Duẳđoán chừng truyĮbinh chẳng thể}đuổi kịp trongảmột chốc, bènôtán gẫu với²Vệ Uẩn: “Láígan đệ lớn]nhỉ? Không phảiằta đã nóiĭvới đệ làἵta thủ PhượngàLăng Thành, đệắcứ từ từímà đánh sao?ЇĐệ dẫn nămἶnghìn binh línhổđến Vương đìnhẳBắc Địch, đệĪnghĩ đệ làỉai? Bạch Khởi(1)ắchuyển thế? HoắcịKhứ Bệnh(2) đầuɨthai?”
(1) BạchĮKhởi là tướngɨlĩnh quân độiĩTrung Quốc, sốngệtại nước Tầnĩdưới thời Chiếnἱquốc, được xem²như một trongđbốn nhà cầmἰquân tài baựnhất thời đó.
(2)ỉHoắc Khứ Bệnh:álà đại tướngἳchống Hung Nôểthời nhà Hánĩtrong lịch sửἱTrung Quốc
Giọng điệuýSở Du điềm°tĩnh, nhưng Vệ}Uẩn lại ngheẩra sự tráchợcứ trong đó.ỉLông mi chàngἳkhẽ run, nhỏỏgiọng nói: “Tẩuặtẩu, đệ saiẵrồi, người đừngÏgiận.”
Sở Duἶcười khẽ: “Đệĩtưởng ta khôngľbiết tuy bâyìgiờ đệ nhậnạmình sai, nhưngïnếu lại gặpḹchuyện như vậy,ỷchắc chắn đệỹvẫn muốn đi:sao.”
Vệ UẩnÏkhông dám đáp.jSở Du nói}đúng, ngoài miệngửchàng nhận lỗi,ắnhưng nếu gặpớchuyện như vậy,ịchàng vẫn muốnỏđi.
“Sao đệ lạiỳkhông tin taầchứ?” Sở Duỉkhẽ thở dài,ũVệ Uẩn mímɪmôi, cuối cùngĮtrả lời: “Vậyĺtẩu trấn thủĮđược Phượng LăngíThành sao?”
SởıDu không đáp,ỹVệ Uẩn ngẩngíđầu nhìn nàng,¸vẻ mặt trầmİtĩnh: “Dựa theoĺthế công củaăTô Tra, tẩuỗcòn có thể:trấn thủ baoílâu?”
Sở Duἷkhông dám trả(lời.
Khoảnh khắc cuốiἴcùng kia, haiỉvạn binh lính,ãnhưng người cóặthể dùng chỉỗcòn lại nămıtrăm. Nếu nhưếlúc đó lạiỉđánh tiếp, eấrằng người già,ἷphụ nữ, trẻẻem trong thànhἶđều phải lênễthành lâu đánhậgiặc.
Đánh đến cuốiẳcùng, hẳn cũngởxấp xỉ Sở]Lâm Dương nămἲđó.
Vệ Uẩn nhìnấra câu trảĺlời qua vẻἵmặt của nàng,ấchàng nhẹ nhàngἲbật cười.
“Cho nênửtẩu nói đi,èlàm sao đệ{có thể yênítâm nhìn ngườiđchịu chết? Nếuìbắt buộc phảiĪcó một ngườiỉchết, chi bằngốngười đó là²đệ.”
“Tiểu Thất…”Ï
Sở Du nhíuĪmày: “Nếu làἵvì ca caâđệ, đệ khôngếcần…”
“Đệ khôngỵphải vì caìca đệ!”
Tốcìđộ nói chuyệnẫcủa Vệ Uẩnẫrất nhanh, chàngľcắt ngang lờiánàng. Ngay khiĭlời ra khỏiįmiệng, cả haiõđều sững sờ.
VệọUẩn chưa baoẹgiờ nghiêm giọngỉnói chuyện với)nàng như vậy.ĩNếu như khôngìphải Sở Duínhớ rõ trướcfđó một khắcómình đã nóiồgì, nàng cònítưởng mình đãínói ra lờiἶhết sức mạoḹphạm.
Nhưng nàng đã nói gì?
Vệ Uẩn lạnh giọng mở miệng, Sở Du ngẩn người, hỏi lại: “Sao đệ lại hỏi vậy?”Biết rồi, nàng lại bằng lòng tin tưởng hắn.
Vệ Uẩn nghe thấy lời Sở Du đáp, cả trái tim như bị cái gì đó ghì xuống, rơi vào vực sâu vô tận.
Nàng cảm thấy mình chỉ nói lời thật. Quan hệ lớn nhất giữa nàng và Vệ Uẩn chỉ là nàng là Vệ đại phu nhân.
Nàng cảm thấy mình chỉ nói lời thật. Quan hệ lớn nhất giữa nàng và Vệ Uẩn chỉ là nàng là Vệ đại phu nhân.
Nhưng chàng không thể nói ra, thậm chí chàng còn cảm thấy tâm tư này thật đáng xấu hổ.
Trong lòng chàng có nàng, hoàn toàn khác với cách mà nàng nghĩ.
Vệ Uẩn là người có ý thức trách nhiệm rất lớn. Nếu như không có lớp thân phận này, Vệ Uẩn và nàng chẳng qua chỉ là hai người xa lạ quen biết nhau hơn tám tháng, sao chàng có thể vì nàng mà làm đến mức ấy?
Nàng cứu chàng, có yêu mến, có ngưỡng mộ, có trách nhiệm, có bởi vì nàng xem nhẹ sống chết sau khi sống lại.“Tẩu đã hứa hẹn gì với Cố Sở Sinh ?”
Sở Du ngây ngốc nhìn chàng, đôi mắt ngập tràn khó hiểu.
Nàng cứu chàng, có yêu mến, có ngưỡng mộ, có trách nhiệm, có bởi vì nàng xem nhẹ sống chết sau khi sống lại.
Sở Du bị hỏi mà sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du nhìn vẻ mặt chàng, do dự hỏi: “Đệ có ý kiến gì?”
Nàng không thể nói.
Còn chàng cứu nàng, ngoại trừ vì trách nhiệm, còn có thể vì cái gì?
Suy cho cùng vẫn là thiếu niên.
Ánh mắt nàng thuần khiết tĩnh lặng, tràn đầy khó hiểu. Vệ Uẩn nhìn ánh mắt nàng đã biết nàng đang nghĩ cái gì. Chàng không nhịn được mà hít thở nhanh hơn, cuộn chặt nắm tay, kìm nén sự tức giận và không cam lòng trong lòng.
Biết rồi.
Chàng ép bản thân không được nhìn nàng, rủ mi mắt, gằn ra từng câu từng chữ một: “Đệ bằng lòng hi sinh tính mạng cứu người không phải là vì ca ca đệ. Chỉ là Vệ Uẩn muốn cứu Sở Du, chưa bao giờ là vì ai khác.”
Thật ra chàng hỏi chuyện này làm gì, tình cảm của Cố Sở Sinh đối với nàng cũng chẳng phải giả tạo.
Nàng phải trả lời Vệ Uẩn thế nào, chẳng lẽ nói cho chàng biết là nàng ở bên cạnh Cố Sở Sinh mươi hai năm, biết người này có năng lực thế nào, phẩm tính thế nào, biết với tư cách đồng minh mà nói thì Cố Sở Sinh đáng tin thế nào?
Sở Du ngây ngốc nhìn chàng, đôi mắt ngập tràn khó hiểu.
Một hồi sau, rốt cuộc nàng cũng mở miệng: “Hắn đơn độc đến Phượng Lăng Thành, bằng lòng chết cùng ta.”
Hồi lâu sau, nàng nhìn thiếu niên giống như con thú nhỏ ngoảnh mặt sang một bên, không khỏi mỉm cười.
Chàng rủ mắt, không nói thêm gì nữa. Sở Du lẳng lặng nhìn chàng giống như một con chó nhỏ vươn móng vuốt, rồi lại cẩn thận dè dặt, không cam lòng mà rút móng vuốt trở về.
Suy cho cùng vẫn là thiếu niên.
Vệ Uẩn là người có ý thức trách nhiệm rất lớn. Nếu như không có lớp thân phận này, Vệ Uẩn và nàng chẳng qua chỉ là hai người xa lạ quen biết nhau hơn tám tháng, sao chàng có thể vì nàng mà làm đến mức ấy?
Hồi lâu sau, nàng nhìn thiếu niên giống như con thú nhỏ ngoảnh mặt sang một bên, không khỏi mỉm cười.
Nàng có thể đối xử giữa người với người bình tĩnh lý trí, nhưng Vệ Uẩn cũng chỉ mới mười lăm tuổi. Đối mặt với một người ở bên cạnh chàng trong thời khắc gian nan nhất cuộc đời, việc dành quá nhiều tình cảm là khó tránh khỏi.
Có một giây lát, chàng thậm chí cho rằng cái người trước mặt này đã biết được phần tâm tư kia của mình. Nhưng nhìn vào ánh mắt đối phương, chàng lại nhận ra cái người này cũng chẳng hiểu rõ ý nghĩa của những lời nói đó.
Sở Du tìm ra lý do cho mình thì không khỏi buồn cười, nàng giơ tay lên xoa đầu Vệ Uẩn.
Cố Sở Sinh là người thật sự có tài, chàng biết. Ngay từ lần đầu tiên gặp Cố Sở Sinh, lúc hắn ta đúng mực cầu hôn nàng với chàng thì chàng đã biết hắn ta không phải vật trong ao.Chàng ép bản thân không được nhìn nàng, rũ mi mắt, gằn ra từng câu từng chữ một: “Đệ bằng lòng hi sinh tính mạng cứu người không phải là vì ca ca đệ. Chỉ là Vệ Uẩn muốn cứu Sở Du, chưa bao giờ là vì ai khác.”
Vệ Uẩn ngẩn người, chàng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Sở Du. Sở Du cười nói: “Được rồi, ta biết rồi. Đệ cứu ta là vì trong lòng đệ có ta, không liên quan đến ca ca đệ.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng cảm thấy có gì đó cuộn trào trong lòng.
Trong lòng đệ có ta.
Nàng nói lời này một cách nhẹ tênh, nhưng chàng nghe như sấm sét bên tai.
Yết hầu chàng rung động, một lát sau, cuối cùng khàn giọng đáp——
Có một giây lát, chàng thậm chí cho rằng cái người trước mặt này đã biết được phần tâm tư kia của mình. Nhưng nhìn vào ánh mắt đối phương, chàng lại nhận ra cái người này cũng chẳng hiểu rõ ý nghĩa của những lời nói đó.
Chẳng qua không thể ở bên cạnh nàng, thế mà chàng đã rớt xuống đồ thừa.
Trong lòng chàng có nàng, hoàn toàn khác với cách mà nàng nghĩ.
Dứt lời, Sở Du kể hết một tràng chuyện Triệu Nguyệt bảo vệ Diêu Dũng, chiếm Hoa Kinh, kết đồng minh với Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan . Sau khi kể xong, nàng nói: “Hôm nay, ta đã giao phía Vệ gia cho Cố Sở Sinh và Tần Thời Nguyệt xử lý, để ca ca ta theo dõi, chờ sau khi chúng ta trở về, hẳn Cố Sở Sinh đã xử lý xong chuyện hậu cần. Đến lúc đó, chúng ta lại đàm phán với Triệu Nguyệt, đệ thấy thế nào?”
Nhưng chàng không thể nói ra, thậm chí chàng còn cảm thấy tâm tư này thật đáng xấu hổ.
“Tẩu tẩu, rốt cuộc tại sao người lại tin tưởng hắn như thế?”Chàng biết là không đúng, biết là không thể nói.
Chàng rủ mắt, không nói thêm gì nữa. Sở Du lẳng lặng nhìn chàng giống như một con chó nhỏ vươn móng vuốt, rồi lại cẩn thận dè dặt, không cam lòng mà rút móng vuốt trở về.
Sở Du bị chàng nhìn mà phát hoảng, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thất?”
Cuối cùng nàng cũng nhận ra Vệ Uẩn có chút kỳ lạ, nhưng nàng cũng không nghĩ ra là kỳ lạ chỗ nào. Nàng chỉ cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, không biết tại sao người trước mặt giống như đóng lại một cánh cửa, không muốn nói chuyện với nàng nữa.
Cũng chính vì thế, chàng mới cảm thấy có gì đó đè nặng ở lồng ngực, hít thở không thông.
Nàng khẽ ho một tiếng, hơi không nhịn được, cuối cùng đổi đề tài: “Ta và đệ nói về chuyện ở Hoa Kinh đi.”
Vệ Uẩn nói trúng trọng tâm, siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Sở Du: “Tẩu dựa vào đâu cảm thấy hắn có thể quản lý nhiều người như vậy, hắn sẽ thành thành thật thật, không động tay động chân?”
Vệ Uẩn ngẩn người, chàng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Sở Du. Sở Du cười nói: “Được rồi, ta biết rồi. Đệ cứu ta là vì trong lòng đệ có ta, không liên quan đến ca ca đệ.”
Dứt lời, Sở Du kể hết một tràng chuyện Triệu Nguyệt bảo vệ Diêu Dũng, chiếm Hoa Kinh, kết đồng minh với Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan . Sau khi kể xong, nàng nói: “Hôm nay, ta đã giao phía Vệ gia cho Cố Sở Sinh và Tần Thời Nguyệt xử lý, để ca ca ta theo dõi, chờ sau khi chúng ta trở về, hẳn Cố Sở Sinh đã xử lý xong chuyện hậu cần. Đến lúc đó, chúng ta lại đàm phán với Triệu Nguyệt, đệ thấy thế nào?”
Nàng khẽ ho một tiếng, hơi không nhịn được, cuối cùng đổi đề tài: “Ta và đệ nói về chuyện ở Hoa Kinh đi.”
Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du nhìn vẻ mặt chàng, do dự hỏi: “Đệ có ý kiến gì?”
Sở Du rủ mắt: “Ta nghĩ một người như vậy hẳn cũng đáng tin tưởng.”
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Sở Du, ánh mắt tràn ngập soi xét.
Cuối cùng nàng cũng nhận ra Vệ Uẩn có chút kỳ lạ, nhưng nàng cũng không nghĩ ra là kỳ lạ chỗ nào. Nàng chỉ cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, không biết tại sao người trước mặt giống như đóng lại một cánh cửa, không muốn nói chuyện với nàng nữa.Sở Du tìm ra lý do cho mình thì không khỏi buồn cười, nàng giơ tay lên xoa đầu Vệ Uẩn.
Sở Du bị chàng nhìn mà phát hoảng, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thất?”
Phải rồi, thật ra hai người họ vốn yêu nhau, chẳng qua trời xui đất khiến.
“Tẩu đã hứa hẹn gì với Cố Sở Sinh ?”
Trong lòng đệ có ta.
Vệ Uẩn lạnh giọng mở miệng, Sở Du ngẩn người, hỏi lại: “Sao đệ lại hỏi vậy?”
Còn chàng cứu nàng, ngoại trừ vì trách nhiệm, còn có thể vì cái gì?
“Cố Sở Sinh có chức quan gì, năng lực gì, trước đây có chiến công gì, có bao nhiêu đáng tin mà tẩu có thể giao Vệ gia cho hắn?”
Nàng chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Ta để ca ta và Tần Thời Nguyệt giám sát hắn, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Có điều đúng là trong chuyện này, ta đã lỗ mãng.”Ánh mắt nàng thuần khiết tĩnh lặng, tràn đầy khó hiểu. Vệ Uẩn nhìn ánh mắt nàng đã biết nàng đang nghĩ cái gì. Chàng không nhịn được mà hít thở nhanh hơn, cuộn chặt nắm tay, kìm nén sự tức giận và không cam lòng trong lòng.
Vệ Uẩn nói trúng trọng tâm, siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Sở Du: “Tẩu dựa vào đâu cảm thấy hắn có thể quản lý nhiều người như vậy, hắn sẽ thành thành thật thật, không động tay động chân?”
Sở Du bị hỏi mà sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Nàng phải đáp thế nào đây?
Chàng tin vào tài năng của Cố Sở Sinh, cũng tin tình cảm của hắn đối với Sở Du, ánh nhìn cố chấp như vậy không thể làm ra chuyện phản bội nàng.
Vệ Uẩn nói rất đúng. Hiện nay Cố Sở Sinh đã là gì? Hắn có quan hệ gì với nàng, nàng hiểu biết hắn được bao nhiêu?
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Sở Du, ánh mắt tràn ngập soi xét.
Nhưng nàng đã nói gì?
Nàng phải trả lời Vệ Uẩn thế nào, chẳng lẽ nói cho chàng biết là nàng ở bên cạnh Cố Sở Sinh mươi hai năm, biết người này có năng lực thế nào, phẩm tính thế nào, biết với tư cách đồng minh mà nói thì Cố Sở Sinh đáng tin thế nào?
Nàng không thể nói.
Nàng nói lời này một cách nhẹ tênh, nhưng chàng nghe như sấm sét bên tai.
Nàng chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Ta để ca ta và Tần Thời Nguyệt giám sát hắn, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Có điều đúng là trong chuyện này, ta đã lỗ mãng.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng cảm thấy có gì đó cuộn trào trong lòng.
Chàng biết là không đúng, biết là không thể nói.
Hắn có thể đến Phượng Lăng Thành, cam nguyện chết cùng nàng, có kém chút nào so với tình cảm chàng ngàn dặm đột kích Vương đình đâu?
Biết rồi, hắn cam lòng chịu chết cùng nàng.
Cố Sở Sinh là người thật sự có tài, chàng biết. Ngay từ lần đầu tiên gặp Cố Sở Sinh, lúc hắn ta đúng mực cầu hôn nàng với chàng thì chàng đã biết hắn ta không phải vật trong ao.
Chàng tin vào tài năng của Cố Sở Sinh, cũng tin tình cảm của hắn đối với Sở Du, ánh nhìn cố chấp như vậy không thể làm ra chuyện phản bội nàng.
Cũng chính vì thế, chàng mới cảm thấy có gì đó đè nặng ở lồng ngực, hít thở không thông.
“Tẩu tẩu, rốt cuộc tại sao người lại tin tưởng hắn như thế?”
“Cố Sở Sinh có chức quan gì, năng lực gì, trước đây có chiến công gì, có bao nhiêu đáng tin mà tẩu có thể giao Vệ gia cho hắn?”
Đừng hỏi, chuyện này có liên quan gì đến chàng đâu?
Nhưng chàng không nhịn được, chàng cuộn chặt nắm đấm, móng tay gần như bấm vào da thịt rỉ máu. Sở Du trầm mặc, lật trở thỏ nướng trên đống lửa.
Một hồi sau, rốt cuộc nàng cũng mở miệng: “Hắn đơn độc đến Phượng Lăng Thành, bằng lòng chết cùng ta.”
Sở Du rủ mắt: “Ta nghĩ một người như vậy hẳn cũng đáng tin tưởng.”
Vệ Uẩn chầm chạp khép mi.Nàng có thể đối xử giữa người với người bình tĩnh lý trí, nhưng Vệ Uẩn cũng chỉ mới mười lăm tuổi. Đối mặt với một người ở bên cạnh chàng trong thời khắc gian nan nhất cuộc đời, việc dành quá nhiều tình cảm là khó tránh khỏi.
Vệ Uẩn nghe thấy lời Sở Du đáp, cả trái tim như bị cái gì đó ghì xuống, rơi vào vực sâu vô tận.
Nhưng chàng không nhịn được, chàng cuộn chặt nắm đấm, móng tay gần như bấm vào da thịt rỉ máu. Sở Du trầm mặc, lật trở thỏ nướng trên đống lửa.
Phải rồi, thật ra hai người họ vốn yêu nhau, chẳng qua trời xui đất khiến.
Thật ra chàng hỏi chuyện này làm gì, tình cảm của Cố Sở Sinh đối với nàng cũng chẳng phải giả tạo.
Hắn có thể đến Phượng Lăng Thành, cam nguyện chết cùng nàng, có kém chút nào so với tình cảm chàng ngàn dặm đột kích Vương đình đâu?
Chẳng qua không thể ở bên cạnh nàng, thế mà chàng đã rớt xuống đồ thừa.
Vệ Uẩn chầm chạp khép mi.
Yết hầu chàng rung động, một lát sau, cuối cùng khàn giọng đáp——
Nàng phải đáp thế nào đây?
Biết rồi.
Biết rồi, hắn cam lòng chịu chết cùng nàng.
Biết rồi, nàng lại bằng lòng tin tưởng hắn.
Tội thằng bé nhưng không sao,đời còn dài mà
Khúc này ngược mà tui thấy bạn Uẩn cưng quá = )))
A Uẩn đừng đau lòng huhu mạnh mẽ lên nào, phải xông pha lên chứ không tranh không đoạt ai biết có thuộc về mình hay không? Du tỷ tốt như thế anh bằng lòng nhường lại cho người ta à, anh bằng lòng saoooo?? Em thì không bằng lòng đâu!
Tôi thằng nhỏ chưa ?? gặp trúng chị nhà EQ thấp nữa ??
xin lỗi Tiểu Thất nma bạn nhỏ ghen đáng iu quáaa