Sơn Hà Chẩm – Chương 70

Chương 70

Chàng muốn hôn nàng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sau tiếng “biết rồi” này, hai người hồi lâu không nói gì.

Cho dù Sở Du có trì độn cỡ nào cũng cảm giác được dường như có điều bất ổn. Nàng im lặng, lấy thỏ nướng chín ra khỏi đống lửa, đưa cho Vệ Uẩn: “Ăn đi.”

Vệ Uẩn thấp giọng đáp: “Đa tạ.” Chàng cầm lấy thỏ, giơ trên tay chờ nguội.

Ngọn nến bảo tồn thập phần cẩn thận.

Sở Du nhìn dáng vẻ giơ thỏ nướng của Vệ Uẩn mà không nhịn được “phì” cười.

Vệ Uẩn nâng mắt nhìn nàng, khẽ cau mày nghi hoặc.

Sở Du sáp tới gần, xé chân thỏ, tò mò hỏi: “Tiểu Thất, đệ kể ta nghe xem làm thế nào đệ đánh chiếm Vương đình Bắc Địch. Ta nhìn đệ, thật sự không nghĩ ra làm sao đệ làm được.”

Đối phương sau khi rời khỏi.

Nghe vậy, không biết tại sao trong lòng Vệ Uẩn lại dâng lên tự ái.

Chàng bình tĩnh lãnh đmïk t đuĩđến cui làmthế nào trèo(qua Tuyết Sơn,Īlàm thế nàođánh chiếm Vươngïđình, làm thếnào châm ngòiĩly gián TôìXán và TôĮTra đ chythoát. Chàng vađnói, S Duôva t vúkhoa trương: “Lihi.”

Đ thôngminh quá.”

Đcơ trí tht.”Į

V Un biếtáS Du đangd chàng vui,{nhưng không biết)ti sao ngheīnàng nói vy,ìrt cuc sĨchua xót vàưđau bun trong]lòng bt giáctiêu tan. ChàngIbình tĩnh cnímt miếng thtth, S Du)thúc vào cánhtay chàng, cưihi: “Va riìđ gin gìthế, k taļnghe xem?”

Đngtác V Uncng đ, chàngngưc mt nhìnS Du, lnglng đưa đôi°mt ging nhưmèo con nhìnnàng. Mt látĨsau, chàng quayưđu đi, nhìnngn la bpįbùng: “Đ khôngfgin.”

“Ta khôngb ngc.” SDu dt khoát³vch trn sÏgi to caĺđi phương: “Chcìchn đ vami tc gin,Îdo đ thyta l mãng,àkhông nên giaoli V giafcho C SàSinh à?”

Đú

“Nếu đ gtìta thì đngcó nói.”

SíDu m mingchn li trưc³khi chàng nóiâdi. V Unmím môi, nhìnêđôi mt tươicưi trong veoica ngưi trưcmt, đt nhiênnn chí. Chàngcúi gm mt,cam chu nói:âĐ quan trnghay C SíSinh quan trng?”)

“H?”

S Dungn ngưi, nàngìch đi rt¸nhiu lý do,³nhưng không ngcái V Unìhi li lànhng li này.

Câuhi này cck ging vilúc còn bé,bn thân SɨDu cãi nhau,íkéo tay nànghi: “Mình quanùtrng hay cuy quan trng.

Nàng ng ngưinhìn V Un.íChàng cúi đumím môi, nm)cht que thnưng không buông,īgn như cóàth thy rõfkhp xương ngĬtrng.

Li trêu ghoS Du đnhnói lp tcЇnghn li trongЇhng. Nàng đtãnhiên nhn raɪli nói mànàng cm thyɪlà tr con,ľlà bông đùacó l thtĪs rt quanătrng trong lòngV Un mưi°lăm tui.

Điu nàykhiến nàng lungĭcung trong mt}chc. Nàng btìđu suy nghĩ(vì sao ngưiЇnày li hivn đ đó?

Nàngnói cũng lpbp: “Đ… saođ hi nhưvy?”

V Unkhông đáp, rurĩ cúi đuòcn tht th,:đáp qua loa:ɪThôi, ngưi đngnói.”

“Tiu Tht.”Không biết tisao S Duli cm thynhp tim đpnhanh hơn. Nàngùnhìn chàng, hơimong đi hi:ì“Có phi đɨcm thy tart quan trngkhông?”

Đng tácca V Unĩkhng li, chàngkhông mun trli vn đưnày. Nhưng ánhmt mong điĺca đi phương³đang nhìn chàng,ìchàng nhìn ánhìla trưc mt,trăng sáng trênitri, nhìn conăđưng và gòĬđt hoàn toànjkhông ging viĐi S. ïnơi hoàn toànxa l này,Íbng nhiên chàng)có chút buôngìlng.

Ging như khôngìcó ngưi nàocó th nhìn(thy bn h,ïging như giaɪtri đt này:ch còn liĩchàng và SDu.

nơi này,âbn h khôngcó quá kh,jkhông hi tươnglai.

C như thếìmt ln…

Chàng nghĩc như thếmt ln, chàngĩmun yên tĩnhÏđơn đc trò(chuyn vi SíDu.

Dù cho chàngbiết nhng tâmýtư bt khamíkia ca mình,jdù cho chàngbiết đó làĩsai trái, thếnhưng có thícho chàng mt(khong thi giannhư thế không?ÎDù cho sauếnày nh li,Ichàng cũng cóãth đ hoàinim?

Vì thế chàngîkhông h lênĩtiếng ph nhn,ýcũng không htha nhn. Ngưcli, dưi ánhùmt mong điíca đi phương,Їchàng thp gingīđáp: “m.”

Đnói đ bnglòng đánh điésinh mng vìngưi, không philà vì caca đ, cũngkhông phi làơvì trách nhim.ĩLi này, đíkhông gt ngưi.”ï

V Un bìnhÏtĩnh vng vàngđáp li. Chlà sau khiľnói xong, chàngúli cm thycó hơi vưt[khuôn phép. Chàngcăng thng, sS Du nhnɨra gì đó.

Nhưngĩnghe thy linày, S DuÏli nhìn khuônâmt dưng nhưngưng ngùng cangưi thiếu niên,ĩmt t nhiênhi: “Tiu Tht,]đ nói thxem ta cóth xếp thɪmy trong lòngđ?”

V Unkhông ng SDu s hiĩvn đ này.Chàng nghiêm túcsuy nghĩ, đáp:ìPh thân vàhuynh trưng đòđã không còn,ăhin nay trongľlòng đ, tuùvà mu thânìlà quan trngnht.”

S Dunghe vy, khôngnhn đưc màìbt cưi. Nàngnhìn ngưi trưcmt, khuôn mtthiếu niên bìnhãtĩnh li kiênđnh ta raıhơi m dưiánh la. Nàngchm rãi nói:ế“Tiu Tht, mcľdù sau nàyđ ln lênīs gp đưcngưi tht s¹quan trng vi)đ, thế nhưnghôm nay đ)có th đtĨta trongàlòng, ta tht:s rt vui.”

“Có th đưcìđ quý trngĩnhư vy… SfDu da vàoļgò đt, đthai tay sau:gáy, ngm ánhsao trên tri,ếcưi nói: “Tađcm thy rtĭvui.”

V Un²không lên tiếng,chàng quay đu]nhìn nàng, cmĩthy ngc nhiênti sao SúDu li vuiýv như vy.Nhưng S DuЇđã nhm mtli, không nói[li nào.

Nàng nhmmt, chàng mi¹có th khôngÍkiêng dè màfngm nhìn nàng.Nàng không mmt, chàng cũngàkhông di mt.

Cô nương dưới ánh trăng thật xinh đẹp.

Cô nương dưới ánh trăng thật xinh đẹp.

Chàng muốn hôn nàng.

Nàng gầy đi nhiều, đường nét trên mặt càng hiện lên rõ nét, mi nhãn cũng trở nên góc cạnh. Mày nàng là mày lá liễu chuẩn mực, đôi mắt còn kéo lên độ cong, lúc nào cũng giống như đang cười. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng thon dài, rõ ràng là một cô nương nhưng bởi vì khí chất hào sảng mà toát lên khí khái háo hùng.

“Ừm.”Vừa nói, Sở Du vừa mỉm cười mở mắt, tiếp đó nàng lập tức nhìn thấy Vệ Uẩn đối diện.

Chàng im lặng nhìn nàng chăm chú. Thấy nàng vẫn không mở mắt, chàng lặng lẽ dịch lại gần, chậm rãi nằm xuống bên cạnh nàng.

“Hắn à… Là một viên quan tốt, đồng minh tốt, thượng cấp tốt, thuộc hạ tốt. Nhưng nếu đệ muốn hỏi đối với ta, hắn và đệ ai quan trọng hơn, Tiểu Thất…”

Chàng nằm nghiêng ngắm nhìn nàng, nghe nàng cười nói: “Tiểu Thất, đệ hỏi ta giữa đệ và Cố Sở Sinh, ai quan trọng hơn.”

Nhưng nàng cũng không dám động đậy, chỉ dời mắt, kiềm chế những ý nghĩ kỳ quái kia của mình.

Cảm giác lạnh băng, mềm mại, mang theo chút ngọt ngào kia ập vào đầu, chấn động đến nỗi toàn thân Sở Du không dám nhúc nhích.

Sở Du hận không thể tát mình một cái.

“Ừm.”

Vệ Uẩn đáp một tiếng, nghe thấy nàng xoay lưng gảy đống lửa, chàng mới mở mắt ra.

Vệ Uẩn nhìn nàng, đáp bằng giọng mũi.

Vệ Uẩn cũng không dám nhúc nhích. Vừa rồi trong nháy mắt kia, rõ ràng chàng phát giác bản thân có biến hoá kỳ lạ. Chàng vốn không dám nhìn đôi môi Sở Du, chỉ có thể nhìn chăm chú vào ánh mắt đối phương. Thời điểm vẻ mặt nàng bừng tỉnh, chàng cũng tỉnh táo lại.

Vệ Uẩn nhìn nàng, đáp bằng giọng mũi.

Tuy nhiên vào giờ phút này, chàng lại cảm thấy thật ra đáp án kia cũng không quan trọng như thế.

Nàng cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ của đối phương, khoảng cách này gần đến mức có thể thấy rõ tất cả khuyết điểm nhỏ trên mặt, dường như chỉ cần tiến gần một chút nữa là có thể chạm đến đôi môi mềm mại của đối phương.

Nàng đang ở bên cạnh, chàng cảm thấy cho dù đáp án là gì, chàng cũng đều thấy được cả.

Đang nghĩ cái gì vậy chứ, khốn kiếp.

Vệ Uẩn ngưng mắt ngắm đường nét trên mặt nàng, nghe thấy giọng nói Sở Du hàm chứa nụ cười.

Chàng im lặng nhìn nàng chăm chú. Thấy nàng vẫn không mở mắt, chàng lặng lẽ dịch lại gần, chậm rãi nằm xuống bên cạnh nàng.

“Hắn à… Là một viên quan tốt, đồng minh tốt, thượng cấp tốt, thuộc hạ tốt. Nhưng nếu đệ muốn hỏi đối với ta, hắn và đệ ai quan trọng hơn, Tiểu Thất…”

Sở Du xoay người qua, mặt đối mặt Vệ Uẩn, mỉm cười thở dài: “Đệ đã quá xem nhẹ mình rồi.”

Hình ảnh kéo chàng từ trong nước ra bỗng xộc lên đầu Sở Du. Sở Du nhìn chăm chú cánh môi đối phương, bất giác nhớ đến khoảnh khắc kia.

“Trong lòng ta ấy, đệ cũng là người mà ta có thể đánh cược mạng sống để bảo vệ.”

Vừa nói, Sở Du vừa mỉm cười mở mắt, tiếp đó nàng lập tức nhìn thấy Vệ Uẩn đối diện.

Chàng không khống chế được phương hướng, chỉ đành để cho sóng xô, mặc sức đưa đẩy.

Dường như Vệ Uẩn không ngờ nàng sẽ mở mắt, hoặc giả có lẽ chưa từng nghĩ nàng sẽ nói như vậy, chàng mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn nàng.

Chàng không hề có sức phản kháng, chỉ có thể quăng mũ giáp đầu hàng, binh bại như núi đổ.

Mắt chàng như lưu ly, chất chứa ánh sao, phản chiếu bóng nàng.

Bọn họ cách nhau quá gần, gần đến độ trong nháy mắt đó, Sở Du có thể cảm nhận được hơi thở phả ra của chàng và nàng vấn vít một chỗ, giống như hai sợi tơ quấn lấy, dây dưa, đan cài bám víu lên nhau.

Bọn họ cách nhau quá gần, gần đến độ trong nháy mắt đó, Sở Du có thể cảm nhận được hơi thở phả ra của chàng và nàng vấn vít một chỗ, giống như hai sợi tơ quấn lấy, dây dưa, đan cài bám víu lên nhau.

Sở Du nhìn Vệ Uẩn đối diện, toàn thân cứng đờ.

Tất cả tiết tấu đều bị đối phương dẫn dắt, nàng muốn trầm luân thì trầm luân, nàng muốn thanh tỉnh thì thanh tỉnh.

Nàng cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ của đối phương, khoảng cách này gần đến mức có thể thấy rõ tất cả khuyết điểm nhỏ trên mặt, dường như chỉ cần tiến gần một chút nữa là có thể chạm đến đôi môi mềm mại của đối phương.

Sở Du ngồi thẳng người dậy, lắc đầu, xua đi những cảm xúc khó giải thích được kia, cười bảo: “Được rồi, đệ ngủ đi.”

Khốn kiếp.

Hình ảnh kéo chàng từ trong nước ra bỗng xộc lên đầu Sở Du. Sở Du nhìn chăm chú cánh môi đối phương, bất giác nhớ đến khoảnh khắc kia.

Cảm giác lạnh băng, mềm mại, mang theo chút ngọt ngào kia ập vào đầu, chấn động đến nỗi toàn thân Sở Du không dám nhúc nhích.

Sở Du xoay người qua, mặt đối mặt Vệ Uẩn, mỉm cười thở dài: “Đệ đã quá xem nhẹ mình rồi.”

Ngọn lửa vang lách tách bên tai. Yết hầu chàng khẽ trượt, Sở Du đột ngột bừng tỉnh.

Tuy nhiên vào giờ phút này, chàng lại cảm thấy thật ra đáp án kia cũng không quan trọng như thế.

Nhưng nàng cũng không dám động đậy, chỉ dời mắt, kiềm chế những ý nghĩ kỳ quái kia của mình.

Khốn kiếp.

Sở Du hận không thể tát mình một cái.

“Trong lòng ta ấy, đệ cũng là người mà ta có thể đánh cược mạng sống để bảo vệ.”Vệ Uẩn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Tẩu tẩu, đêm đã khuya rồi. Đệ ngủ trước, qua nửa đêm đệ lại canh chừng.”

Đang nghĩ cái gì vậy chứ, khốn kiếp.

Vệ Uẩn cũng không dám nhúc nhích. Vừa rồi trong nháy mắt kia, rõ ràng chàng phát giác bản thân có biến hoá kỳ lạ. Chàng vốn không dám nhìn đôi môi Sở Du, chỉ có thể nhìn chăm chú vào ánh mắt đối phương. Thời điểm vẻ mặt nàng bừng tỉnh, chàng cũng tỉnh táo lại.

Chàng quá rõ bản thân mình muốn làm gì.

Tất cả tiết tấu đều bị đối phương dẫn dắt, nàng muốn trầm luân thì trầm luân, nàng muốn thanh tỉnh thì thanh tỉnh.

Chàng giơ tay chạm lên môi mình, lộ ra vẻ mờ mịt. Một lát sau, chàng đau khổ nhắm mắt lại.

Chàng không hề có sức phản kháng, chỉ có thể quăng mũ giáp đầu hàng, binh bại như núi đổ.

“Ừm.”Ngọn lửa vang lách tách bên tai. Yết hầu chàng khẽ trượt, Sở Du đột ngột bừng tỉnh.

Vệ Uẩn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Tẩu tẩu, đêm đã khuya rồi. Đệ ngủ trước, qua nửa đêm đệ lại canh chừng.”

“Ừm.”

Nàng đang ở bên cạnh, chàng cảm thấy cho dù đáp án là gì, chàng cũng đều thấy được cả.

Sở Du nhìn Vệ Uẩn đối diện, toàn thân cứng đờ.

Sở Du ngồi thẳng người dậy, lắc đầu, xua đi những cảm xúc khó giải thích được kia, cười bảo: “Được rồi, đệ ngủ đi.”

Vệ Uẩn ngưng mắt ngắm đường nét trên mặt nàng, nghe thấy giọng nói Sở Du hàm chứa nụ cười.

Vệ Uẩn đáp một tiếng, nghe thấy nàng xoay lưng gảy đống lửa, chàng mới mở mắt ra.

Chàng giơ tay chạm lên môi mình, lộ ra vẻ mờ mịt. Một lát sau, chàng đau khổ nhắm mắt lại.

Mắt chàng như lưu ly, chất chứa ánh sao, phản chiếu bóng nàng.

Chàng cảm thấy bản thân tựa như đi thuyền trên bể khổ, không đường tiến lên, lại không thể quay đầu.

Dường như Vệ Uẩn không ngờ nàng sẽ mở mắt, hoặc giả có lẽ chưa từng nghĩ nàng sẽ nói như vậy, chàng mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn nàng.

Chàng không khống chế được phương hướng, chỉ đành để cho sóng xô, mặc sức đưa đẩy.

Chàng quá rõ bản thân mình muốn làm gì.

Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà ánh mắt nàng và chàng vấn vít, lần đầu tiên trong đời chàng nảy sinh ra ý nghĩ như vậy ——

Chàng muốn hôn nàng.

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

46 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Cũng xem như hôn được 1 cái rồi đi hihi

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Tình cảm trao đi là vạn kiếp bất phục…

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Ai yêu trước người ấy thua, tiểu Thất binh bại như núi đổ rồi^^

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Haha ngự tỷ sợ mình phá hoại mầm non Tổ Quốc ???

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Aaa biến chuyển hơn rồi cầu nheieuf đường hơn

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Chậc không biết sao tự nhiên muốn A Uẩn có nhiều tâm tư như những anh nam chính ác ác một tí nếu vậy thì lúc này hẳn là đã lừa được Du tỷ tỷ một xí rùi! Nhưng mà em cũng nghĩ thế thôi A Uẩn như này mới là chuẩn nhất ?

46
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!