Chương 70
Chàng muốn hôn nàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau tiếng “biết rồi” này, hai người hồi lâu không nói gì.
Cho dù Sở Du có trì độn cỡ nào cũng cảm giác được dường như có điều bất ổn. Nàng im lặng, lấy thỏ nướng chín ra khỏi đống lửa, đưa cho Vệ Uẩn: “Ăn đi.”
Vệ Uẩn thấp giọng đáp: “Đa tạ.” Chàng cầm lấy thỏ, giơ trên tay chờ nguội.
Ngọn nến bảo tồn thập phần cẩn thận.
Sở Du nhìn dáng vẻ giơ thỏ nướng của Vệ Uẩn mà không nhịn được “phì” cười.
Vệ Uẩn nâng mắt nhìn nàng, khẽ cau mày nghi hoặc.
Sở Du sáp tới gần, xé chân thỏ, tò mò hỏi: “Tiểu Thất, đệ kể ta nghe xem làm thế nào đệ đánh chiếm Vương đình Bắc Địch. Ta nhìn đệ, thật sự không nghĩ ra làm sao đệ làm được.”
Đối phương sau khi rời khỏi.
Nghe vậy, không biết tại sao trong lòng Vệ Uẩn lại dâng lên tự ái.
Chàng bình tĩnh lãnh đạmïkể từ đầuĩđến cuối làmịthế nào trèo(qua Tuyết Sơn,Īlàm thế nàoỉđánh chiếm Vươngïđình, làm thếặnào châm ngòiĩly gián TôìXán và TôĮTra để chạyẳthoát. Chàng vừađnói, Sở Duôvừa tỏ vẻúkhoa trương: “Lợiụhại.”
“Đệ thôngểminh quá.”
“Đệḷcơ trí thật.”Į
Vệ Uẩn biếtáSở Du đangỏdỗ chàng vui,{nhưng không biết)tại sao ngheīnàng nói vậy,ìrốt cuộc sựĨchua xót vàưđau buồn trong]lòng bất giácịtiêu tan. ChàngIbình tĩnh cắnímột miếng thịt‹thỏ, Sở Du)thúc vào cánhỡtay chàng, cườiệhỏi: “Vừa rồiìđệ giận gìỏthế, kể taļnghe xem?”
Độngẵtác Vệ Uẩnễcứng đờ, chàngỉngước mắt nhìnứSở Du, lẳngỡlặng đưa đôi°mắt giống nhưầmèo con nhìnỵnàng. Một látĨsau, chàng quayưđầu đi, nhìnềngọn lửa bậpįbùng: “Đệ khôngfgiận.”
“Ta khôngằbị ngốc.” SởểDu dứt khoát³vạch trần sựÏgiả tạo củaĺđối phương: “Chắcìchắn đệ vừaỵmới tức giận,Îdo đệ thấyỉta lỗ mãng,àkhông nên giaoủlại Vệ giafcho Cố SởàSinh à?”
“Đệ…”ú
“Nếu đệ gạtìta thì đừngểcó nói.”
SởíDu mở miệngẳchặn lại trước³khi chàng nóiâdối. Vệ Uẩnựmím môi, nhìnêđôi mắt tươiỉcười trong veoicủa người trướcἲmặt, đột nhiênἴnản chí. Chàngớcúi gầm mặt,ớcam chịu nói:â“Đệ quan trọngảhay Cố SởíSinh quan trọng?”)
“Hả?”
Sở Duἶngẩn người, nàngìchờ đợi rất¸nhiều lý do,³nhưng không ngờữcái Vệ Uẩnìhỏi lại làờnhững lời này.
Câuẳhỏi này cựcểkỳ giống vớiửlúc còn bé,ỉbạn thân SởɨDu cãi nhau,íkéo tay nàngỵhỏi: “Mình quanùtrọng hay cậuẽấy quan trọng”ờ.
Nàng ngớ ngườiỵnhìn Vệ Uẩn.íChàng cúi đầuịmím môi, nắm)chặt que thỏừnướng không buông,īgần như cóàthể thấy rõfkhớp xương ửngĬtrắng.
Lời trêu ghẹoḽSở Du địnhỷnói lập tứcЇnghẹn lại trongЇhọng. Nàng độtãnhiên nhận raɪlời nói màịnàng cảm thấyɪlà trẻ con,ľlà bông đùaịcó lẽ thậtĪsự rất quanătrọng trong lòngợVệ Uẩn mười°lăm tuổi.
Điều nàyấkhiến nàng luốngĭcuống trong một}chốc. Nàng bắtìđầu suy nghĩ(vì sao ngườiЇnày lại hỏiổvấn đề đó?
Nàngằnói cũng lắpḽbắp: “Đệ… saoỹđệ hỏi nhưồvậy?”
Vệ Uẩnờkhông đáp, rầuỉrĩ cúi đầuòcắn thịt thỏ,:đáp qua loa:ɪ“Thôi, người đừngứnói.”
“Tiểu Thất.”ỵKhông biết tạiẫsao Sở Duữlại cảm thấyữnhịp tim đậpữnhanh hơn. Nàngùnhìn chàng, hơiỏmong đợi hỏi:ì“Có phải đệɨcảm thấy taởrất quan trọngἲkhông?”
Động tácἵcủa Vệ Uẩnĩkhựng lại, chàngἷkhông muốn trảἶlời vấn đềưnày. Nhưng ánhẫmắt mong đợiĺcủa đối phương³đang nhìn chàng,ìchàng nhìn ánhìlửa trước mặt,ốtrăng sáng trênitrời, nhìn conăđường và gòĬđất hoàn toànjkhông giống vớiấĐại Sở. Ởïnơi hoàn toànồxa lạ này,Íbỗng nhiên chàng)có chút buôngìlỏng.
Giống như khôngìcó người nàoἱcó thể nhìn(thấy bọn họ,ïgiống như giữaɪtrời đất này:chỉ còn lạiĩchàng và SởỹDu.
Ở nơi này,âbọn họ khôngẵcó quá khứ,jkhông hỏi tươngớlai.
Cứ như thếìmột lần…
Chàng nghĩạcứ như thếỹmột lần, chàngĩmuốn yên tĩnhÏđơn độc trò(chuyện với SởíDu.
Dù cho chàngỉbiết những tâmýtư bất khamíkia của mình,jdù cho chàngẫbiết đó làĩsai trái, thếἷnhưng có thểícho chàng một(khoảng thời gianửnhư thế không?ÎDù cho sauếnày nhớ lại,Ichàng cũng cóãthứ để hoàiḻniệm?
Vì thế chàngîkhông hề lênĩtiếng phủ nhận,ýcũng không hềễthừa nhận. Ngượcịlại, dưới ánhùmắt mong đợiícủa đối phương,Їchàng thấp giọngīđáp: “Ừm.”
“Đệḹnói đệ bằngạlòng đánh đổiésinh mạng vìịngười, không phảiịlà vì caệca đệ, cũngἷkhông phải làơvì trách nhiệm.ĩLời này, đệíkhông gạt người.”ï
Vệ Uẩn bìnhÏtĩnh vững vàngẵđáp lời. Chỉửlà sau khiľnói xong, chàngúlại cảm thấyỉcó hơi vượt[khuôn phép. Chàngửcăng thẳng, sợịSở Du nhậnɨra gì đó.
Nhưngĩnghe thấy lờiộnày, Sở DuÏlại nhìn khuônâmặt dường nhưỳngượng ngùng củaḽngười thiếu niên,ĩmất tự nhiênỉhỏi: “Tiểu Thất,]đệ nói thửảxem ta cóễthể xếp thứɪmấy trong lòngẩđệ?”
Vệ Uẩnỉkhông ngờ SởἲDu sẽ hỏiĩvấn đề này.ỳChàng nghiêm túcạsuy nghĩ, đáp:ì“Phụ thân vàỳhuynh trưởng đệòđã không còn,ăhiện nay trongľlòng đệ, tẩuùvà mẫu thânìlà quan trọngểnhất.”
Sở Duἷnghe vậy, khôngộnhịn được màìbật cười. Nàngỗnhìn người trướcỉmắt, khuôn mặtểthiếu niên bìnhãtĩnh lại kiênịđịnh tỏa raıhơi ấm dướiἰánh lửa. Nàngẩchậm rãi nói:ế“Tiểu Thất, mặcľdù sau nàyứđệ lớn lênīsẽ gặp đượcẻngười thật sự¹quan trọng với)đệ, thế nhưngẳhôm nay đệ)có thể đặtĨta ở trongàlòng, ta thật:sự rất vui.”ẩ
“Có thể đượcìđệ quý trọngĩnhư vậy…” SởfDu dựa vàoļgò đất, đặtỡhai tay sau:gáy, ngắm ánhἶsao trên trời,ếcười nói: “Tađcảm thấy rấtĭvui.”
Vệ Uẩn²không lên tiếng,ỉchàng quay đầu]nhìn nàng, cảmĩthấy ngạc nhiênḻtại sao SởúDu lại vuiývẻ như vậy.ỉNhưng Sở DuЇđã nhắm mắtợlại, không nói[lời nào.
Nàng nhắmẵmắt, chàng mới¹có thể khôngÍkiêng dè màfngắm nhìn nàng.ỵNàng không mởịmắt, chàng cũngàkhông dời mắt.
Cô nương dưới ánh trăng thật xinh đẹp.
Cô nương dưới ánh trăng thật xinh đẹp.
Chàng muốn hôn nàng.
Nàng gầy đi nhiều, đường nét trên mặt càng hiện lên rõ nét, mi nhãn cũng trở nên góc cạnh. Mày nàng là mày lá liễu chuẩn mực, đôi mắt còn kéo lên độ cong, lúc nào cũng giống như đang cười. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng thon dài, rõ ràng là một cô nương nhưng bởi vì khí chất hào sảng mà toát lên khí khái háo hùng.
“Ừm.”Vừa nói, Sở Du vừa mỉm cười mở mắt, tiếp đó nàng lập tức nhìn thấy Vệ Uẩn đối diện.
Chàng im lặng nhìn nàng chăm chú. Thấy nàng vẫn không mở mắt, chàng lặng lẽ dịch lại gần, chậm rãi nằm xuống bên cạnh nàng.
“Hắn à… Là một viên quan tốt, đồng minh tốt, thượng cấp tốt, thuộc hạ tốt. Nhưng nếu đệ muốn hỏi đối với ta, hắn và đệ ai quan trọng hơn, Tiểu Thất…”
Chàng nằm nghiêng ngắm nhìn nàng, nghe nàng cười nói: “Tiểu Thất, đệ hỏi ta giữa đệ và Cố Sở Sinh, ai quan trọng hơn.”
Nhưng nàng cũng không dám động đậy, chỉ dời mắt, kiềm chế những ý nghĩ kỳ quái kia của mình.
Cảm giác lạnh băng, mềm mại, mang theo chút ngọt ngào kia ập vào đầu, chấn động đến nỗi toàn thân Sở Du không dám nhúc nhích.
Sở Du hận không thể tát mình một cái.
“Ừm.”
Vệ Uẩn đáp một tiếng, nghe thấy nàng xoay lưng gảy đống lửa, chàng mới mở mắt ra.
Vệ Uẩn nhìn nàng, đáp bằng giọng mũi.
Vệ Uẩn cũng không dám nhúc nhích. Vừa rồi trong nháy mắt kia, rõ ràng chàng phát giác bản thân có biến hoá kỳ lạ. Chàng vốn không dám nhìn đôi môi Sở Du, chỉ có thể nhìn chăm chú vào ánh mắt đối phương. Thời điểm vẻ mặt nàng bừng tỉnh, chàng cũng tỉnh táo lại.
Vệ Uẩn nhìn nàng, đáp bằng giọng mũi.
Tuy nhiên vào giờ phút này, chàng lại cảm thấy thật ra đáp án kia cũng không quan trọng như thế.
Nàng cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ của đối phương, khoảng cách này gần đến mức có thể thấy rõ tất cả khuyết điểm nhỏ trên mặt, dường như chỉ cần tiến gần một chút nữa là có thể chạm đến đôi môi mềm mại của đối phương.
Nàng đang ở bên cạnh, chàng cảm thấy cho dù đáp án là gì, chàng cũng đều thấy được cả.
Đang nghĩ cái gì vậy chứ, khốn kiếp.
Vệ Uẩn ngưng mắt ngắm đường nét trên mặt nàng, nghe thấy giọng nói Sở Du hàm chứa nụ cười.
Chàng im lặng nhìn nàng chăm chú. Thấy nàng vẫn không mở mắt, chàng lặng lẽ dịch lại gần, chậm rãi nằm xuống bên cạnh nàng.
“Hắn à… Là một viên quan tốt, đồng minh tốt, thượng cấp tốt, thuộc hạ tốt. Nhưng nếu đệ muốn hỏi đối với ta, hắn và đệ ai quan trọng hơn, Tiểu Thất…”
Sở Du xoay người qua, mặt đối mặt Vệ Uẩn, mỉm cười thở dài: “Đệ đã quá xem nhẹ mình rồi.”
Hình ảnh kéo chàng từ trong nước ra bỗng xộc lên đầu Sở Du. Sở Du nhìn chăm chú cánh môi đối phương, bất giác nhớ đến khoảnh khắc kia.
“Trong lòng ta ấy, đệ cũng là người mà ta có thể đánh cược mạng sống để bảo vệ.”
Vừa nói, Sở Du vừa mỉm cười mở mắt, tiếp đó nàng lập tức nhìn thấy Vệ Uẩn đối diện.
Chàng không khống chế được phương hướng, chỉ đành để cho sóng xô, mặc sức đưa đẩy.
Dường như Vệ Uẩn không ngờ nàng sẽ mở mắt, hoặc giả có lẽ chưa từng nghĩ nàng sẽ nói như vậy, chàng mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn nàng.
Chàng không hề có sức phản kháng, chỉ có thể quăng mũ giáp đầu hàng, binh bại như núi đổ.
Mắt chàng như lưu ly, chất chứa ánh sao, phản chiếu bóng nàng.
Bọn họ cách nhau quá gần, gần đến độ trong nháy mắt đó, Sở Du có thể cảm nhận được hơi thở phả ra của chàng và nàng vấn vít một chỗ, giống như hai sợi tơ quấn lấy, dây dưa, đan cài bám víu lên nhau.
Bọn họ cách nhau quá gần, gần đến độ trong nháy mắt đó, Sở Du có thể cảm nhận được hơi thở phả ra của chàng và nàng vấn vít một chỗ, giống như hai sợi tơ quấn lấy, dây dưa, đan cài bám víu lên nhau.
Sở Du nhìn Vệ Uẩn đối diện, toàn thân cứng đờ.
Tất cả tiết tấu đều bị đối phương dẫn dắt, nàng muốn trầm luân thì trầm luân, nàng muốn thanh tỉnh thì thanh tỉnh.
Nàng cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ của đối phương, khoảng cách này gần đến mức có thể thấy rõ tất cả khuyết điểm nhỏ trên mặt, dường như chỉ cần tiến gần một chút nữa là có thể chạm đến đôi môi mềm mại của đối phương.
Sở Du ngồi thẳng người dậy, lắc đầu, xua đi những cảm xúc khó giải thích được kia, cười bảo: “Được rồi, đệ ngủ đi.”
Khốn kiếp.
Hình ảnh kéo chàng từ trong nước ra bỗng xộc lên đầu Sở Du. Sở Du nhìn chăm chú cánh môi đối phương, bất giác nhớ đến khoảnh khắc kia.
Cảm giác lạnh băng, mềm mại, mang theo chút ngọt ngào kia ập vào đầu, chấn động đến nỗi toàn thân Sở Du không dám nhúc nhích.
Sở Du xoay người qua, mặt đối mặt Vệ Uẩn, mỉm cười thở dài: “Đệ đã quá xem nhẹ mình rồi.”
Ngọn lửa vang lách tách bên tai. Yết hầu chàng khẽ trượt, Sở Du đột ngột bừng tỉnh.
Tuy nhiên vào giờ phút này, chàng lại cảm thấy thật ra đáp án kia cũng không quan trọng như thế.
Nhưng nàng cũng không dám động đậy, chỉ dời mắt, kiềm chế những ý nghĩ kỳ quái kia của mình.
Khốn kiếp.
Sở Du hận không thể tát mình một cái.
“Trong lòng ta ấy, đệ cũng là người mà ta có thể đánh cược mạng sống để bảo vệ.”Vệ Uẩn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Tẩu tẩu, đêm đã khuya rồi. Đệ ngủ trước, qua nửa đêm đệ lại canh chừng.”
Đang nghĩ cái gì vậy chứ, khốn kiếp.
Vệ Uẩn cũng không dám nhúc nhích. Vừa rồi trong nháy mắt kia, rõ ràng chàng phát giác bản thân có biến hoá kỳ lạ. Chàng vốn không dám nhìn đôi môi Sở Du, chỉ có thể nhìn chăm chú vào ánh mắt đối phương. Thời điểm vẻ mặt nàng bừng tỉnh, chàng cũng tỉnh táo lại.
Chàng quá rõ bản thân mình muốn làm gì.
Tất cả tiết tấu đều bị đối phương dẫn dắt, nàng muốn trầm luân thì trầm luân, nàng muốn thanh tỉnh thì thanh tỉnh.
Chàng giơ tay chạm lên môi mình, lộ ra vẻ mờ mịt. Một lát sau, chàng đau khổ nhắm mắt lại.
Chàng không hề có sức phản kháng, chỉ có thể quăng mũ giáp đầu hàng, binh bại như núi đổ.
“Ừm.”Ngọn lửa vang lách tách bên tai. Yết hầu chàng khẽ trượt, Sở Du đột ngột bừng tỉnh.
Vệ Uẩn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Tẩu tẩu, đêm đã khuya rồi. Đệ ngủ trước, qua nửa đêm đệ lại canh chừng.”
“Ừm.”
Nàng đang ở bên cạnh, chàng cảm thấy cho dù đáp án là gì, chàng cũng đều thấy được cả.
Sở Du nhìn Vệ Uẩn đối diện, toàn thân cứng đờ.
Sở Du ngồi thẳng người dậy, lắc đầu, xua đi những cảm xúc khó giải thích được kia, cười bảo: “Được rồi, đệ ngủ đi.”
Vệ Uẩn ngưng mắt ngắm đường nét trên mặt nàng, nghe thấy giọng nói Sở Du hàm chứa nụ cười.
Vệ Uẩn đáp một tiếng, nghe thấy nàng xoay lưng gảy đống lửa, chàng mới mở mắt ra.
Chàng giơ tay chạm lên môi mình, lộ ra vẻ mờ mịt. Một lát sau, chàng đau khổ nhắm mắt lại.
Mắt chàng như lưu ly, chất chứa ánh sao, phản chiếu bóng nàng.
Chàng cảm thấy bản thân tựa như đi thuyền trên bể khổ, không đường tiến lên, lại không thể quay đầu.
Dường như Vệ Uẩn không ngờ nàng sẽ mở mắt, hoặc giả có lẽ chưa từng nghĩ nàng sẽ nói như vậy, chàng mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn nàng.
Chàng không khống chế được phương hướng, chỉ đành để cho sóng xô, mặc sức đưa đẩy.
Chàng quá rõ bản thân mình muốn làm gì.
Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà ánh mắt nàng và chàng vấn vít, lần đầu tiên trong đời chàng nảy sinh ra ý nghĩ như vậy ——
Chàng muốn hôn nàng.
Cũng xem như hôn được 1 cái rồi đi hihi
Tình cảm trao đi là vạn kiếp bất phục…
Ai yêu trước người ấy thua, tiểu Thất binh bại như núi đổ rồi^^
Haha ngự tỷ sợ mình phá hoại mầm non Tổ Quốc ???
Aaa biến chuyển hơn rồi cầu nheieuf đường hơn
Chậc không biết sao tự nhiên muốn A Uẩn có nhiều tâm tư như những anh nam chính ác ác một tí nếu vậy thì lúc này hẳn là đã lừa được Du tỷ tỷ một xí rùi! Nhưng mà em cũng nghĩ thế thôi A Uẩn như này mới là chuẩn nhất ?