Chương 71
Để chàng phạm thượng, để chàng vượt phép, chỉ lần này thôi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du nghe tiếng hít thở của Vệ Uẩn dần sâu, cơ thể căng cứng mới từ từ thả lỏng. Nàng ngẩn ngơ nhìn đống lửa trước mắt, cả người ngây ngốc.
Vừa rồi nàng đã nghĩ gì.
Cho Tần Trà hô hấp thác loạn, nàng gian nan giơ.
Thời điểm mười lăm tuổi có lẽ không hiểu, nhưng nàng đã từng lấy chồng sinh con, nàng biết rõ vừa rồi mình muốn làm gì, vậy mà nàng lại nảy sinh dục vọng đối với một thiếu niên.
Sở Du ngồi bên đống lửa, bỗng cảm thấy may mắn vì bên cạnh không có người nào, may vì gia phong Vệ gia nghiêm ngặt, mặc dù Vệ Uẩn mười lăm tuổi nhưng thật ra vẫn chưa hiểu gì.
Trong chớp nhoáng này trì đốn, Kiêu Điểu.
Nếu như chàng hiểu được, vậy cả hai sẽ lúng túng cỡ nào.
Nàng là tẩu tử chàng, nàng biết tình cảm Vệ Uẩn đối với Vệ Quân. Nếu như vừa rồi Vệ Uẩn nhận ra dục vọng kia của nàng, chàng sẽ ghê tởm đến mức nào.
Lung lý xuyên ra, thể mới ra lồng sắt khoảnh khắc.
Hơn nữa, không kể đến việc Vệ Uẩn đối với nàng thế nào, bản thân nàng cũng không thể vượt qua ranh giới này.
Dù sao đi nữa VệỏUẩn… cũng chỉủlà thiếu niênĮmà thôi.
Sở Duỉtừ từ bìnhἶtĩnh lại. Nàng³giơ tay tátĩmạnh lên mặtjmình.
Đau đớn khiếnĪnàng tỉnh táoĩrất nhiều, cuốiẵcùng cũng bìnhĮtĩnh lại.
Nàng nghĩècó lẽ đúngấlà mình nênẽtìm một aiľđó, cho dùἲlà nuôi vàiįtrai lơ nhưἳTrưởng công chúaἵcũng được, dùľsao cũng khôngÎsuy đồi đếnămức tư xuânộmột thiếu niênἲmười lăm tuổiọnhư hôm nay.
Đốiἴdiện với nhânịluân đôn thường,ầSở Du vẫnỳluôn không câuĩnệ. Năm đó,(nàng muốn CốýSở Sinh, nàngălập tức theoýđuổi hắn, trướcệgiờ không hềḻche giấu. Nàngékhông cảm thấyḽchuyện đó đángíxấu hổ. Đángἳxấu hổ chínhớlà lần đầuứtiên nàng nảyẳsinh ý muốnígần gũi mộtởai đó kể[từ khi sốngắlại, thế nhưngỉngười này lạiầlà một thiếuẫniên mười lămơtuổi.
Cho dù làụCố Sở SinhЇcũng khiến nàngľdễ chấp nhậnỵhơn so vớiīVệ Uẩn.
Dù choịhiện nay CốịSở Sinh cũngắchỉ mười bảyịtuổi, nhưng Cố‹Sở Sinh…
Sở Duịnhíu mày, cảmểthấy kỳ lạ,ítại sao CốãSở Sinh lạiảkhông khiến nàng}cảm thấy đâyľlà một đứađtrẻ?
Nàng khảy đốngịlửa, nghiêm túcisuy nghĩ. Mộtĩlát sau, nàngíđã hiểu đượcẻđại khái.
Có lẽửngay từ ban:đầu gặp VệἶUẩn, nàng đãốcảm giác VệừUẩn là đệīđệ. Bởi vìἶVệ Uẩn làòđệ đệ của}Vệ Quân nênạnàng chăm sócĩVệ Uẩn, choịdù Vệ Uẩnỉbao nhiêu tuổi,èđối với nàngĩvẫn mãi làịđệ đệ.
Nghĩ thôngḹsuốt điểm này,ìSở Du cũngủbình tâm lại.ửNàng quay đầuổnhìn thiếu niênõnằm ngủ trênứđống cỏ.
Chàng lớnẽlên thật đẹp,ἳphong lưu nhưngỉkhông mất điẳkhí chất anhềhùng, vừa cóósự tuấn lãngĮthanh tú củaIvăn nhân, lại}mang theo sựIkiên nghị của]riêng võ tướng.đHai khí chấtặtrái ngược nàyòdung hợp mộtɩcách tự nhiênộtrên người chàng,ívô cùng hàiḽhòa.
Đại Sở cũngểchẳng tìm đượcĩngười thứ haiḽđẹp như vậy.
Choἷnên đâu thểổtrách nàng đúngũkhông?
Bất giác trongổlòng Sở Duἳdâng lên tự{hào. Vệ Uẩnἷưu tú nhưằthế, nhất thờiíbị mê hoặcḷcũng là chuyệnἶbình thường.
Sở Duậrối rắm trongĮlòng đến nửaợđêm, cuối cùngýcũng sắp xếpĩổn thỏa. LúcÎnày Vệ Uẩnfđúng giờ tỉnhùdậy, nói vớiĪnàng: “Tẩu tẩu,ốngười ngủ mộtỗlát đi, đệļgác đêm cho.”ờ
Sở Du đápễlời rồi đi²ngủ.
Ngủ đến ngàyíhôm sau, bìnhìminh ló dạng,ĩSở Du lạiỉvào rừng sănạmột ít thứcἴăn, hứng nướcľtrở về. Hai]người trốn trong‹rừng, Sở Duũkhông dám làmõbừa. Sau khiụnàng và VệỉUẩn ăn uốngứxong xuôi thìĬkiểm tra vếtờthương của chàngЇmột chút.
Tình hìnhἲVệ Uẩn khôngïtốt lắm, vếtḹthương của chàngịđã bắt đầuỉmưng mủ nhiều,ỉchủ yếu vẫnịlà vết thươngἲtrên đùi, chânỉchàng đã gầnɩnhư không thểếđi lại.
Sở Duôkhông dám chạmỏvào, nàng nhìnớchân Vệ Uẩn,ĭcau mày, muốnỹnói gì đó,ĩnhưng cuối cùngìđành nuốt xuống.
Nàngâmuốn hỏi chàngơcó đau không,ễlại cảm thấyɪhỏi câu nàyïthật phí lời,]sao lại khôngịđau chứ?
Nàng mímẩmôi, lấy thuốcİra thoa choửchàng một lượt,ἳcuối cùng nói:Į“Ta dẫn đệЇđến Sa Thành,ḹtìm đại phuỉtrị chân trướcórồi chúng taằlại tính tiếp.”ự
Đa số thànhЇtrì lớn của¹Bắc Địch đềuễdo bộ lạcĩkhác nhau kiểmfsoát, phần lớnįđều dùng đểïgiao thương, tậpấhợp người từ(trời Nam biểnịBắc. Dù choỉvào thời chiến,ựnhưng đối với{những bộ lạcľphản chiến màịnói, hai ngườiịĐại Sở bọn³họ xuất hiệnátrong thành trìícũng chẳng kỳặlạ.
Mà Sa Thànhếchính là thành¹trì lớn cáchɩbọn họ gần[nhất.
Sở Du trangýbị đầy túiựnước, mang theoírất nhiều tráiἷcây, lại vàofthôn làng trộmếmột ít lươngἱkhô và yúphục, rồi cõngɪVệ Uẩn, bắtīđầu đi về]phía Sa Thành.
Banỉđầu vẫn cònìlà đồng bằng,fcây cối rậmĨrạp. Càng điấvề phía trước,(cây cối càngăthưa dần, điầthêm nữa lààđến sa mạc.
Ban{ngày, nhiệt độĪsa mạc rấticao. Vệ Uẩnậcăng áo choàngặtrên người ra,ḹche trên đầuìSở Du.
Sở Duờbị mặt trờiẩchiếu đến choángỉváng, đột nhiênịcảm thấy cóỹgì chắn ở[trên đầu. Nàng}xoay mặt lại,ĩbèn thấy VệìUẩn đã căngóáo choàng củaãmình lên.
Chàng lẳngἰlặng nhìn nàng,ỏánh mắt phứcỉtạp, có loĪlắng, áy náy,ỳtự trách, còn:có cảm xúcễmơ hồi khôngừthể nói rõ.
SởầDu bị ánhἴmắt kia nhìnɪmà nhịp timọtăng lên. Nàngilúng túng ngoảnhĭmặt đi, nhỏ(giọng nói: “Cảmîơn đệ.”
VệỉUẩn không lênĩtiếng, chàng dựaịvào vai nàng,ỗhọc theo giọngìđiệu của nàng,ânhỏ giọng nói::“Cảm ơn tẩu.”ï
Đợi đến buổiùtối, hai ngườiἵtìm thấy nguồnũnước. Sở Duỗđi lượm cỏỉkhô, lấy nước,ărồi ngồi bênợcạnh ăn lươngạkhô với VệửUẩn.
Nàng mệt mỏi,Ĩkhông còn sứcĩtrò chuyện. Đợiésau khi ănộxong, nàng kềîbên đống lửaīngủ, nói vớiợchàng: “Đệ canhỵđến nửa đêm,ưcủi đặt bên²cạnh, nếu không³đủ thì đệọcứ bỏ thêmìvào. Đến nửaíđêm thì gọiìta dậy, taİngủ một lát.”ê
Vệ Uẩn “Ừm”ḽmột tiếng, chàngạngẫm nghĩ rồijvỗ bên cạnhậmình: “Tẩu ngủìcạnh đệ đi.”ầ
Sở Du khôngÎnghĩ nhiều, đầuùnàng nặng trĩu,°cầm theo bọcỡhành lý đếnấbên cạnh VệỉUẩn kê phía:dưới làm gốiÎđầu, co roínằm ngủ.
Vệ Uẩnĩdựa vào môừđất nhỏ, nhìnưngười ngủ bênịcạnh. Chưa đượcốmột lúc, chàngúđã nghe thấyảtiếng hít thởôđều đều vangĩlên. Nhìn nàngjco ro bênốcạnh mình, chàngĺcởi áo choàng,ἲnhẹ nhàng đắpἷlên.
Sở Du vôἲthức nhích lạiỉgần cạnh chàng.ảVệ Uẩn khôngĭkhỏi cười khẽ,(chàng nâng tayíphủ lên đầuọSở Du.
Tóc SởíDu rất mềm,ắchỉ có lúcẵngủ, nàng mớiửcó thể bỏìđi sự cẩn‹trọng lãnh đạmẩthường ngày kia,²chỉ còn sựĩdiễm lệ yêujkiều của riêngīthiếu nữ.
Có vàiôngười mới nhìn:thì thấy diễmἵlệ, càng nhìnũcàng trở nênàvô vị. Nhưngẽcó vài người,ĺlần đầu tiênἲnhìn cảm thấyètầm thường, nhưngỷcàng nhìn càngɨthấy xinh đẹp.
Ngónịtay Vệ Uẩnẽnhẹ nhàng vuốtạtóc nàng, hồiắtưởng lại lầnăđầu tiên gặpĺSở Du. Côɨnương ấy mặcĩgiá y, khoanhỉhai tay, tựa]bên cửa nhìnɨchàng.
Khi đó chàng‹cảm thấy nàngềxinh đẹp, nhưngĺcàng ở chungÏlại càng cảmệthấy người nàyửđẹp đến chấnἵđộng lòng người.
Mãiĩmãi ngắm khôngĭđủ, mãi mãiἲmuốn ở bên.
Chàngưmuốn làm chútịgì đó choắnàng, nhưng lạiỉkhông thể làmìgì được. Ngườifnày giống như³một cây đạiẹthụ, một ngọn²núi cao. Mọiềngười đều muốnòdựa dẫm chàng,ịnhưng chỉ duyơnhất cô nươngĺnày lại làmỉchỗ dựa choẳchàng hết lầnẩnày đến lầnľkhác.
Tay chàng khựngìlại trên đỉnhÍđầu nàng. Thấyổnàng nhíu chânứmày, chàng khôngɩnhịn được màìthở dài.
“A Du…”ỡ
Chàng thấp giọngĭgọi tên nàng,ịkhông mong nàng(đáp lại, thậmĭchí sợ nàngỉnghe thấy. Đợiĩsau khi gọiạxong, chàng bỗngơcảm thấy cóếchút vui vẻἴnho nhỏ tuônìra từ trongảtim.
Chỉ gọi tênẻnàng mà tâmìtrạng lại cóóthể vừa vuiïvẻ vừa chuaểxót như vậy.
SởìDu ngủ mộtấđêm ngon giấc.ĩĐợi mặt trờiếngày hôm sauửmọc lên, nàngùmới từ từạmở mắt.
Vừa mởũmắt ra, nàng‹đã nhìn thấyôngười nọ ngồiĩở trước mặt]mình.
Nàng đắp trênăngười áo choàngįcủa đối phương,ớngười nọ mặcõáo vải xanhỉlam và nàngâtrộm, tóc xoãôsau lưng, thayỷnàng chắn ánhđmặt trời, bảoĩvệ nàng phíaÍsau.
Vậy mà trongfnháy mắt, SởỉDu lại bấtḹđộng. Nàng cứốlẳng lặng nhìn{người nọ chắnầphía trước mình,ạrõ ràng khôngòphải hoa yìmũ mạo, cũngἷkhông phải ngồiİở cao đường]đền miếu, nhưngảnàng cảm thấyẻdù cho chỉịbóng lưng, conộngười này đãậđẹp đến mứcjkhiến người khác:rung động.
Nàngilẳng lặng ngắm{nhìn, thật lâuằsau mới hoànįhồn thoát khỏiìphút rung độngưlúc vừa thứcớgiấc kia.
Nàng lắc đầu, chống người ngồi dậy, vội trả y phục trên người lại cho Vệ Uẩn: “Sao đệ không gọi ta dậy? Đệ canh suốt một đêm như thế, cơ thể chịu nổi sao?”
Sở Du không lên tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn chàng, thấy sắc mặt chàng hơi ửng đỏ. Nàng giơ tay chạm lên trán chàng, hoá ra đã nóng giãy.
Dứt lời, nàng khoác áo choàng lên người chàng, cột nút thắt trên cổ. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng thì bật cười, tựa như hết sức vui vẻ .
“Ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu.”
Sở Du tăng tốc bước về phía trước, một tường thành xây bằng đất đá xuất hiện ngay trước mắt. Sở Du lo lắng hỏi: “Tiểu Thất, đệ không sao chứ?”
“Trông tẩu ngủ ngon quá, đệ không nỡ đánh thức. Đệ ngủ ban ngày cũng được.”
Kiếp trước Bắc Địch và Đại Sở đánh ngắt quãng mất sáu năm, nàng và Cố Sở Sinh từng qua lại giữa hai nước nhiều lần, sao lại không biết?
Sở Du không lên tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn chàng, thấy sắc mặt chàng hơi ửng đỏ. Nàng giơ tay chạm lên trán chàng, hoá ra đã nóng giãy.
Ngay lập tức nàng nghe thấy Vệ Uẩn nói: “Đệ có người mình thích rồi, nhưng đệ không thể lấy được. Tẩu hãy ở lại Vệ Phủ với đệ, nương tựa nhau mà sống đi.”
Sở Du nghiến răng, kiềm chế kích động muốn đánh người: “Rảnh rỗi sinh sự, đệ đúng là rảnh rỗi sinh sự mà.”
“Vậy sao đệ không lên tiếng?”
Dứt lời, nàng khoác áo choàng lên người chàng, cột nút thắt trên cổ. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng thì bật cười, tựa như hết sức vui vẻ .
Dứt lời, nàng đỡ người đến cạnh nguồn nước, giúp chàng tẩy rửa rồi tự mình sửa soạn, ăn uống, sau đó khoác áo choàng, cõng Vệ Uẩn xuất phát lần nữa.
Dù sao con người nên có cuộc sống của riêng mình, ai cũng phải có gia đình của mình, chim lớn sẽ rời tổ, mèo lớn sẽ rời nhà. Thân là trưởng bối, nàng muốn tiếp tục giữ người này bên bên cạnh vô ưu vô lo, làm bạn cả đời, nhưng lại không thể không đối diện với sự thật rằng một ngày nào đó bọn họ phải rời đi.
Bấy giờ đã cách Sa Thành không còn xa, Sở Du nổi giận đùng đùng: “Coi như số chúng ta may mắn. Nếu gặp bão cát, chúng ta lại càng chậm trễ, ta thấy đệ phải bệnh chết tại đây mất thôi.”
“Đợi chiến sự dẹp yên, đệ cũng đã đến tuổi mai mối. Thê tử của đệ vào cửa, ta tiếp tục làm Đại phu nhân Vệ gia không thích hợp lắm.”
Vệ Uẩn dựa vào Sở Du, mỉm cười không nói.
Vệ Uẩn suy yếu mở miệng, mang theo chút tủi thân.
Chưa bao giờ.
Sở Du thấy chàng không nói gì, không khỏi cuống lên: “Tiểu Thất?”
Nàng không nói lời nào. Vệ Uẩn tựa vào nàng, dường như cảm nhận được tâm trạng của người trước mặt bỗng nhiên xuống thấp. Chàng nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim nàng: “Sao tẩu không vui?”Nghe vậy, Sở Du không nhịn được mà mỉm cười, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
“Tẩu tẩu, đệ vẫn tỉnh.”
Dứt lời, nàng đỡ người đến cạnh nguồn nước, giúp chàng tẩy rửa rồi tự mình sửa soạn, ăn uống, sau đó khoác áo choàng, cõng Vệ Uẩn xuất phát lần nữa.
Vệ Uẩn biết nàng lo lắng chuyện gì, bình tĩnh đáp: “Người đừng lo, đệ ổn mà.”
Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, khó nhọc nói: “Cách thân phận gốc càng xa càng tốt.”
“Vậy sao đệ không lên tiếng?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ôm Sở Du, khàn giọng nói: “Đệ không lấy vợ.”
Sở Du bất chợt câm nín.
Sở Du không vui trong lòng nên tìm cớ muốn kiếm chuyện với chàng. Vệ Uẩn biết vậy, đổi đề tài hỏi: “Hình như tẩu tẩu rất quen thuộc địa hình Bắc Địch?”
Sở Du nghe vậy, trái tim nảy đập điên cuồng, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Vệ Uẩn mở miệng, Sở Du sững người.
Sở Du bất chợt câm nín.
Kiếp trước Bắc Địch và Đại Sở đánh ngắt quãng mất sáu năm, nàng và Cố Sở Sinh từng qua lại giữa hai nước nhiều lần, sao lại không biết?
Nàng không đáp, đầu óc Vệ Uẩn mơ màng, cười nói: “Hình như tẩu tẩu có rất nhiều bí mật, nhưng người đừng lo…” Vệ Uẩn nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi: “Cho dù thế nào, đệ cũng sẽ bảo vệ người.”
Sở Du sững sờ, nàng phảng phất nhớ đến một người.
Nghe vậy, Sở Du không nhịn được mà mỉm cười, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Để chàng phạm thượng, để chàng vượt phép, chỉ lần này thôi.
“Ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu.”
Vệ Uẩn đáp một tiếng trầm thấp, nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu đối xử tốt với đệ, đệ đều ghi tạc trong lòng.”
Vệ Uẩn đáp một tiếng trầm thấp, nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu đối xử tốt với đệ, đệ đều ghi tạc trong lòng.”
Mà khi đó…
“Đợi sau này chiến hoả bình định, thiên hạ thái bình, đệ sẽ chấn hưng gia môn Vệ gia. Tẩu tẩu…” chàng thấp giọng hứa hẹn: “Đệ sẽ để người trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, là Đại phu nhân độc nhất vô nhị của Vệ Phủ ta. Ai cũng không thể ức hiếp người, người muốn gì, đệ cũng cho người.”
Chỉ một lần.
Sở Du sững sờ, nàng phảng phất nhớ đến một người.
“Chỉ có tẩu bỏ đệ đi, không có đệ bỏ đi.”
Thanh Bình quận chúa, Đại phu nhân Vệ gia kiếp trước.
“Hiện giờ ở tuổi này, đệ không muốn lấy vợ cũng là bình thường. Nhưng chờ đến nhược quán, e là không thể tùy theo ý đệ được.”
Nàng không đáp, đầu óc Vệ Uẩn mơ màng, cười nói: “Hình như tẩu tẩu có rất nhiều bí mật, nhưng người đừng lo…” Vệ Uẩn nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi: “Cho dù thế nào, đệ cũng sẽ bảo vệ người.”
“Đệ không lấy, ai cũng không lấy!”
Trong lòng nàng có chút chua xót, nhưng không đành lòng làm phật ý tốt của thiếu niên này. Dù cho nàng biết, sớm muộn gì người này cũng phải trưởng thành.
Sở Du thấy chàng không nói gì, không khỏi cuống lên: “Tiểu Thất?”
Có một ngày chàng sẽ cưới vợ sinh con, nghênh đón Đại phu nhân thật sự của Vệ Phủ.
Sở Du khẽ cười: “Đệ đừng lo không cưới được cô nương tốt, tẩu tử sẽ để ý giúp đệ, sẽ không để đệ cưới trúng cọp cái đâu.”“Không sao.”
Vệ Uẩn dựa vào Sở Du, mỉm cười không nói.
Mà khi đó…
Cũng là lúc nàng nên rời đi.
Dù sao con người nên có cuộc sống của riêng mình, ai cũng phải có gia đình của mình, chim lớn sẽ rời tổ, mèo lớn sẽ rời nhà. Thân là trưởng bối, nàng muốn tiếp tục giữ người này bên bên cạnh vô ưu vô lo, làm bạn cả đời, nhưng lại không thể không đối diện với sự thật rằng một ngày nào đó bọn họ phải rời đi.
Sở Du không vui trong lòng nên tìm cớ muốn kiếm chuyện với chàng. Vệ Uẩn biết vậy, đổi đề tài hỏi: “Hình như tẩu tẩu rất quen thuộc địa hình Bắc Địch?”
Cuối cùng gì cũng có một ngày bọn họ sẽ lớn lên, cuối cùng gì cũng có một ngày bạn sẽ phát hiện, bạn muốn bận lòng, muốn bỏ công, nhưng lại không có đối tượng.
Khi đó Sở Du nghĩ thế, nhưng nàng lại quên ——
Vệ Uẩn chưa bao giờ là vãn bối của nàng.
Nhưng Vệ Uẩn lại cảm thấy có gì đò đè ở lồng ngực, nặng đến nỗi chàng thở không ra hơi.
Chưa bao giờ.
Bấy giờ đã cách Sa Thành không còn xa, Sở Du nổi giận đùng đùng: “Coi như số chúng ta may mắn. Nếu gặp bão cát, chúng ta lại càng chậm trễ, ta thấy đệ phải bệnh chết tại đây mất thôi.”
Nàng không nói lời nào. Vệ Uẩn tựa vào nàng, dường như cảm nhận được tâm trạng của người trước mặt bỗng nhiên xuống thấp. Chàng nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim nàng: “Sao tẩu không vui?”
Sở Du thở phào, đang định nói gì, bỗng nghe Vệ Uẩn chuyển đề tài: “Đến Sa Thành rồi.”
“Cũng không phải không vui.”
“Cũng không phải không vui.”
Sở Du cười nói: “Chẳng qua ta cảm thấy Tiểu Thất chúng ta đúng là khéo miệng, nhưng có một ngày đệ sẽ trưởng thành.”
Có một ngày chàng sẽ cưới vợ sinh con, nghênh đón Đại phu nhân thật sự của Vệ Phủ.
“Đợi chiến sự dẹp yên, đệ cũng đã đến tuổi mai mối. Thê tử của đệ vào cửa, ta tiếp tục làm Đại phu nhân Vệ gia không thích hợp lắm.”
Sở Du nghiến răng, kiềm chế kích động muốn đánh người: “Rảnh rỗi sinh sự, đệ đúng là rảnh rỗi sinh sự mà.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ôm Sở Du, khàn giọng nói: “Đệ không lấy vợ.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn ngẩn người. Lát sau, chàng chậm rãi lên tiếng: “Đệ không lấy vợ.”Khi đó Sở Du nghĩ thế, nhưng nàng lại quên ——
“Hiện giờ ở tuổi này, đệ không muốn lấy vợ cũng là bình thường. Nhưng chờ đến nhược quán, e là không thể tùy theo ý đệ được.”
“Trông tẩu ngủ ngon quá, đệ không nỡ đánh thức. Đệ ngủ ban ngày cũng được.”
Sở Du khẽ cười: “Đệ đừng lo không cưới được cô nương tốt, tẩu tử sẽ để ý giúp đệ, sẽ không để đệ cưới trúng cọp cái đâu.”
“Đệ không lấy vợ.”
“Đệ đừng sợ.” Sở Du thấy Vệ Uẩn phản ứng, không nhịn được mà muốn trêu chọc: “Đệ biết Thanh Bình quận chúa không, ta giúp đệ…”
“Đệ không lấy, ai cũng không lấy!”
Vệ Uẩn giận dữ hét lên, sau đó lập tức ho khan dồn dập. Sở Du hoảng hồn, vội nói: “Đệ đừng nóng, ta chọc đệ thôi. Ta không nói nữa, chuyện này cũng còn sớm.”
Cuối cùng gì cũng có một ngày bọn họ sẽ lớn lên, cuối cùng gì cũng có một ngày bạn sẽ phát hiện, bạn muốn bận lòng, muốn bỏ công, nhưng lại không có đối tượng.
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ôm ghì lấy nàng, mím môi, hô hấp vừa nhanh vừa nặng.
Sở Du biết chàng không muốn nói tiếp, không biết tại sao nàng cũng không dám bàn tiếp, đành cười nói: “Ừ, đệ giả làm đệ đệ ta đi, ta dẫn đệ vào thành.”
Sở Du tăng tốc bước về phía trước, một tường thành xây bằng đất đá xuất hiện ngay trước mắt. Sở Du lo lắng hỏi: “Tiểu Thất, đệ không sao chứ?”
“Đợi sau này chiến hoả bình định, thiên hạ thái bình, đệ sẽ chấn hưng gia môn Vệ gia. Tẩu tẩu…” chàng thấp giọng hứa hẹn: “Đệ sẽ để người trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, là Đại phu nhân độc nhất vô nhị của Vệ Phủ ta. Ai cũng không thể ức hiếp người, người muốn gì, đệ cũng cho người.”
“Không sao.”
Vệ Uẩn suy yếu mở miệng, mang theo chút tủi thân.
Vệ Uẩn chưa bao giờ là vãn bối của nàng.
Sở Du ngẫm nghĩ, dù sao Vệ Uẩn vẫn là thiếu niên, trò đùa này có lẽ hơi quá. Nàng thở dài nói: “Ta xin lỗi, vừa rồi ta chỉ nói bừa thôi. Ban đầu ta nghĩ tới việc đệ phải lấy vợ, nghĩ một hồi lại thấy buồn, lúc sau nói đùa hơi quá, đệ đừng nóng.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn ngẩn người. Lát sau, chàng chậm rãi lên tiếng: “Đệ không lấy vợ.”
Sở Du không dám nhiều lời nữa, chỉ đáp một tiếng, tiếp đó nghe thấy chàng nói bằng giọng trầm khàn: “Cho nên tẩu đừng lo lắng, cũng đừng buồn bã.”
Nhưng chàng vẫn muốn một lần này thôi.
“Chỉ có tẩu bỏ đệ đi, không có đệ bỏ đi.”
Sở Du nghe vậy, trái tim nảy đập điên cuồng, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Thanh Bình quận chúa, Đại phu nhân Vệ gia kiếp trước.
Ngay lập tức nàng nghe thấy Vệ Uẩn nói: “Đệ có người mình thích rồi, nhưng đệ không thể lấy được. Tẩu hãy ở lại Vệ Phủ với đệ, nương tựa nhau mà sống đi.”
Sở Du thở phào, đang định nói gì, bỗng nghe Vệ Uẩn chuyển đề tài: “Đến Sa Thành rồi.”
“Tẩu tẩu, đệ vẫn tỉnh.”
Sở Du biết chàng không muốn nói tiếp, không biết tại sao nàng cũng không dám bàn tiếp, đành cười nói: “Ừ, đệ giả làm đệ đệ ta đi, ta dẫn đệ vào thành.”
“Trượng phu đi.”
Vệ Uẩn mở miệng, Sở Du sững người.
Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, khó nhọc nói: “Cách thân phận gốc càng xa càng tốt.”
Sở Du hiểu ra, gật đầu.
Nhưng Vệ Uẩn lại cảm thấy có gì đò đè ở lồng ngực, nặng đến nỗi chàng thở không ra hơi.
Nhưng chàng vẫn muốn một lần này thôi.
Chỉ một lần.
Để chàng phạm thượng, để chàng vượt phép, chỉ lần này thôi.
***
P/s (Zens Zens): Mình dám cá là cái tựa chương này sẽ khiến nhiều người tưởng bở =))))))
Ôi bị ăn một tá dưa bở rồi nek Zens ơi???
Cứ tưởng….. đungs là tựa chương lm tôi ảo tưởng!!!!
Tưởng bở thật 🙁
Vỡ mộng ??
Ui tưởng a mạh mẽ làm j chị, hẳn là làm trượng phu :((((. Đùa má ĐB, giờ nayd vẫn chưa cho yêu đương, mọi người cảm thấy yêu đc rồi đó :((
Ảo tưởng từ chương trước rồi ad ơi :))
Tr ơi mong ngóng mãi mà cuối cùng anh trả lại cho em cái này à? giả làm trượng phu??? Em tươngr hai người hôn nhaooooo
Đúng là tưởng bở huhu, đọc tới khúc Sở Du ngủ trước mình còn tưởng Vệ Uẩn sẽ hun trộm cơ