Sơn Hà Chẩm – Chương 71

Chương 71

Để chàng phạm thượng, để chàng vượt phép, chỉ lần này thôi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du nghe tiếng hít thở của Vệ Uẩn dần sâu, cơ thể căng cứng mới từ từ thả lỏng. Nàng ngẩn ngơ nhìn đống lửa trước mắt, cả người ngây ngốc.

Vừa rồi nàng đã nghĩ gì.

Cho Tần Trà hô hấp thác loạn, nàng gian nan giơ.

Thời điểm mười lăm tuổi có lẽ không hiểu, nhưng nàng đã từng lấy chồng sinh con, nàng biết rõ vừa rồi mình muốn làm gì, vậy mà nàng lại nảy sinh dục vọng đối với một thiếu niên.

Sở Du ngồi bên đống lửa, bỗng cảm thấy may mắn vì bên cạnh không có người nào, may vì gia phong Vệ gia nghiêm ngặt, mặc dù Vệ Uẩn mười lăm tuổi nhưng thật ra vẫn chưa hiểu gì.

Trong chớp nhoáng này trì đốn, Kiêu Điểu.

Nếu như chàng hiểu được, vậy cả hai sẽ lúng túng cỡ nào.

Nàng là tẩu tử chàng, nàng biết tình cảm Vệ Uẩn đối với Vệ Quân. Nếu như vừa rồi Vệ Uẩn nhận ra dục vọng kia của nàng, chàng sẽ ghê tởm đến mức nào.

Lung lý xuyên ra, thể mới ra lồng sắt khoảnh khắc.

Hơn nữa, không kể đến việc Vệ Uẩn đối với nàng thế nào, bản thân nàng cũng không thể vượt qua ranh giới này.

Dù sao đi na VUn… cũng chlà thiếu niênĮmà thôi.

S Dut t bìnhtĩnh li. Nàng³giơ tay tátĩmnh lên mtjmình.

Đau đn khiếnĪnàng tnh táoĩrt nhiu, cuicùng cũng bìnhĮtĩnh li.

Nàng nghĩècó l đúnglà mình nêntìm mt aiľđó, cho dùlà nuôi vàiįtrai lơ nhưTrưng công chúacũng đưc, dùľsao cũng khôngÎsuy đi đếnămc tư xuânmt thiếu niênmưi lăm tuinhư hôm nay.

Đidin vi nhânluân đôn thưng,S Du vnluôn không câuĩn. Năm đó,(nàng mun CýS Sinh, nàngălp tc theoýđui hn, trưcgi không hche giu. Nàngékhông cm thychuyn đó đángíxu h. Đángxu h chínhlà ln đutiên nàng nysinh ý munígn gũi mtai đó k[t khi sngli, thế nhưngngưi này lilà mt thiếuniên mưi lămơtui.

Cho dù làC S SinhЇcũng khiến nàngľd chp nhnhơn so viīV Un.

Dù chohin nay CS Sinh cũngch mưi bytui, nhưng CS Sinh

S Dunhíu mày, cmthy k l,íti sao CãS Sinh likhông khiến nàng}cm thy đâyľlà mt đađtr?

Nàng khy đngla, nghiêm túcisuy nghĩ. Mtĩlát sau, nàngíđã hiu đưcđi khái.

Có lngay t ban:đu gp VUn, nàng đãcm giác VUn là đīđ. Bi vìV Un làòđ đ ca}V Quân nênnàng chăm sócĩV Un, chodù V Unbao nhiêu tui,èđi vi nàngĩvn mãi làđ đ.

Nghĩ thôngsut đim này,ìS Du cũngbình tâm li.Nàng quay đunhìn thiếu niênõnm ng trênđng c.

Chàng lnlên tht đp,phong lưu nhưngkhông mt đikhí cht anhhùng, va cóós tun lãngĮthanh tú caIvăn nhân, li}mang theo sIkiên ngh ca]riêng võ tưng.đHai khí chttrái ngưc nàyòdung hp mtɩcách t nhiêntrên ngưi chàng,ívô cùng hàihòa.

Đi S cũngchng tìm đưcĩngưi th haiđp như vy.

Chonên đâu thtrách nàng đúngũkhông?

Bt giác tronglòng S Dudâng lên t{hào. V Unưu tú nhưthế, nht thiíb mê hoccũng là chuynbình thưng.

S Duri rm trongĮlòng đến nađêm, cui cùngýcũng sp xếpĩn tha. LúcÎnày V Unfđúng gi tnhùdy, nói viĪnàng: “Tu tu,ngưi ng mtlát đi, đļgác đêm cho.”

S Du đápli ri đi²ng.

Ng đến ngàyíhôm sau, bìnhìminh ló dng,ĩS Du livào rng sănmt ít thcăn, hng nưcľtr v. Hai]ngưi trn trongrng, S Duũkhông dám làmõba. Sau khinàng và VUn ăn ungxong xuôi thìĬkim tra vếtthương ca chàngЇmt chút.

Tình hìnhV Un khôngïtt lm, vếtthương ca chàngđã bt đumưng m nhiu,ch yếu vnlà vết thươngtrên đùi, chânchàng đã gnɩnhư không thếđi li.

S Duôkhông dám chmvào, nàng nhìnchân V Un,ĭcau mày, munnói gì đó,ĩnhưng cui cùngìđành nut xung.

Nàngâmun hi chàngơcó đau không,li cm thyɪhi câu nàyïtht phí li,]sao li khôngđau ch?

Nàng mímmôi, ly thucİra thoa chochàng mt lưt,cui cùng nói:Į“Ta dn đЇđến Sa Thành,tìm đi phutr chân trưcóri chúng tali tính tiếp.”

Đa s thànhЇtrì ln ca¹Bc Đch đudo b lcĩkhác nhau kimfsoát, phn lnįđu dùng đïgiao thương, tphp ngưi t(tri Nam binBc. Dù chovào thi chiến,nhưng đi vi{nhng b lcľphn chiến mànói, hai ngưiĐi S bn³h xut hinátrong thành trìícũng chng kl.

Mà Sa Thànhếchính là thành¹trì ln cáchɩbn h gn[nht.

S Du trangýb đy túinưc, mang theoírt nhiu tráicây, li vàofthôn làng trmếmt ít lươngkhô và yúphc, ri cõngɪV Un, btīđu đi v]phía Sa Thành.

Banđu vn cònìlà đng bng,fcây ci rmĨrp. Càng điv phía trưc,(cây ci càngăthưa dn, đithêm na lààđến sa mc.

Ban{ngày, nhit đĪsa mc rticao. V Uncăng áo choàngtrên ngưi ra,che trên đuìS Du.

S Dub mt trichiếu đến choángváng, đt nhiêncm thy cógì chn [trên đu. Nàng}xoay mt li,ĩbèn thy VìUn đã căngóáo choàng caãmình lên.

Chàng lnglng nhìn nàng,ánh mt phctp, có loĪlng, áy náy,t trách, còn:có cm xúcmơ hi khôngth nói rõ.

SDu b ánhmt kia nhìnɪmà nhp timtăng lên. Nàngilúng túng ngonhĭmt đi, nh(ging nói: “Cmîơn đ.”

VUn không lênĩtiếng, chàng davào vai nàng,hc theo gingìđiu ca nàng,ânh ging nói::“Cm ơn tu.”ï

Đi đến buiùti, hai ngưitìm thy ngunũnưc. S Duđi lưm ckhô, ly nưc,ări ngi bêncnh ăn lươngkhô vi VUn.

Nàng mt mi,Ĩkhông còn scĩtrò chuyn. Điésau khi ănxong, nàng kîbên đng laīng, nói vichàng: “Đ canhđến na đêm,ưci đt bên²cnh, nếu không³đ thì đc b thêmìvào. Đến naíđêm thì giìta dy, taİng mt lát.”ê

V Un “mmt tiếng, chàngngm nghĩ rijv bên cnhmình: “Tu ngìcnh đ đi.”

S Du khôngÎnghĩ nhiu, đuùnàng nng trĩu,°cm theo bchành lý đếnbên cnh VUn kê phía:dưi làm giÎđu, co roínm ng.

V Unĩda vào môđt nh, nhìnưngưi ng bêncnh. Chưa đưcmt lúc, chàngúđã nghe thytiếng hít thôđu đu vangĩlên. Nhìn nàngjco ro bêncnh mình, chàngĺci áo choàng,nh nhàng đplên.

S Du vôthc nhích lign cnh chàng.V Un khôngĭkhi cưi kh,(chàng nâng tayíph lên đuS Du.

Tóc SíDu rt mm,ch có lúcng, nàng micó th bìđi s cntrng lãnh đmthưng ngày kia,²ch còn sĩdim l yêujkiu ca riêngīthiếu n.

Có vàiôngưi mi nhìn:thì thy diml, càng nhìnũcàng tr nênàvô v. Nhưngcó vài ngưi,ĺln đu tiênnhìn cm thyètm thưng, nhưngcàng nhìn càngɨthy xinh đp.

Ngóntay V Unnh nhàng vuttóc nàng, hitưng li lnăđu tiên gpĺS Du. Côɨnương y mcĩgiá y, khoanhhai tay, ta]bên ca nhìnɨchàng.

Khi đó chàngcm thy nàngxinh đp, nhưngĺcàng chungÏli càng cmthy ngưi nàyđp đến chnđng lòng ngưi.

Mãiĩmãi ngm khôngĭđ, mãi mãimun bên.

Chàngưmun làm chútgì đó chonàng, nhưng likhông th làmìgì đưc. Ngưifnày ging như³mt cây đith, mt ngn²núi cao. Mingưi đu munòda dm chàng,nhưng ch duyơnht cô nươngĺnày li làmch da chochàng hết lnnày đến lnľkhác.

Tay chàng khngìli trên đnhÍđu nàng. Thynàng nhíu chânmày, chàng khôngɩnhn đưc màìth dài.

“A Du…

Chàng thp gingĭgi tên nàng,không mong nàng(đáp li, thmĭchí s nàngnghe thy. Điĩsau khi gixong, chàng bngơcm thy cóếchút vui vnho nh tuônìra t trongtim.

Ch gi tênnàng mà tâmìtrng li cóóth va vuiïv va chuaxót như vy.

SìDu ng mtđêm ngon gic.ĩĐi mt triếngày hôm saumc lên, nàngùmi t tm mt.

Va mũmt ra, nàngđã nhìn thyôngưi n ngiĩ trưc mt]mình.

Nàng đp trênăngưi áo choàngįca đi phương,ngưi n mcõáo vi xanhlam và nàngâtrm, tóc xoãôsau lưng, thaynàng chn ánhđmt tri, boĩv nàng phíaÍsau.

Vy mà trongfnháy mt, SDu li btđng. Nàng clng lng nhìn{ngưi n chnphía trưc mình,rõ ràng khôngòphi hoa yìmũ mo, cũngkhông phi ngiİ cao đưng]đn miếu, nhưngnàng cm thydù cho chbóng lưng, conngưi này đãđp đến mcjkhiến ngưi khác:rung đng.

Nàngilng lng ngm{nhìn, tht lâusau mi hoànįhn thoát khiìphút rung đngưlúc va thcgic kia.

Nàng lắc đầu, chống người ngồi dậy, vội trả y phục trên người lại cho Vệ Uẩn: “Sao đệ không gọi ta dậy? Đệ canh suốt một đêm như thế, cơ thể chịu nổi sao?”

Sở Du không lên tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn chàng, thấy sắc mặt chàng hơi ửng đỏ. Nàng giơ tay chạm lên trán chàng, hoá ra đã nóng giãy.

Dứt lời, nàng khoác áo choàng lên người chàng, cột nút thắt trên cổ. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng thì bật cười, tựa như hết sức vui vẻ .

“Ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu.”

Sở Du tăng tốc bước về phía trước, một tường thành xây bằng đất đá xuất hiện ngay trước mắt. Sở Du lo lắng hỏi: “Tiểu Thất, đệ không sao chứ?”

“Trông tẩu ngủ ngon quá, đệ không nỡ đánh thức. Đệ ngủ ban ngày cũng được.”

Kiếp trước Bắc Địch và Đại Sở đánh ngắt quãng mất sáu năm, nàng và Cố Sở Sinh từng qua lại giữa hai nước nhiều lần, sao lại không biết?

Sở Du không lên tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn chàng, thấy sắc mặt chàng hơi ửng đỏ. Nàng giơ tay chạm lên trán chàng, hoá ra đã nóng giãy.

Ngay lập tức nàng nghe thấy Vệ Uẩn nói: “Đệ có người mình thích rồi, nhưng đệ không thể lấy được. Tẩu hãy ở lại Vệ Phủ với đệ, nương tựa nhau mà sống đi.”

Sở Du nghiến răng, kiềm chế kích động muốn đánh người: “Rảnh rỗi sinh sự, đệ đúng là rảnh rỗi sinh sự mà.”

“Vậy sao đệ không lên tiếng?”

Dứt lời, nàng khoác áo choàng lên người chàng, cột nút thắt trên cổ. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng thì bật cười, tựa như hết sức vui vẻ .

Dứt lời, nàng đỡ người đến cạnh nguồn nước, giúp chàng tẩy rửa rồi tự mình sửa soạn, ăn uống, sau đó khoác áo choàng, cõng Vệ Uẩn xuất phát lần nữa.

Dù sao con người nên có cuộc sống của riêng mình, ai cũng phải có gia đình của mình, chim lớn sẽ rời tổ, mèo lớn sẽ rời nhà. Thân là trưởng bối, nàng muốn tiếp tục giữ người này bên bên cạnh vô ưu vô lo, làm bạn cả đời, nhưng lại không thể không đối diện với sự thật rằng một ngày nào đó bọn họ phải rời đi.

Bấy giờ đã cách Sa Thành không còn xa, Sở Du nổi giận đùng đùng: “Coi như số chúng ta may mắn. Nếu gặp bão cát, chúng ta lại càng chậm trễ, ta thấy đệ phải bệnh chết tại đây mất thôi.”

“Đợi chiến sự dẹp yên, đệ cũng đã đến tuổi mai mối. Thê tử của đệ vào cửa, ta tiếp tục làm Đại phu nhân Vệ gia không thích hợp lắm.”

Vệ Uẩn dựa vào Sở Du, mỉm cười không nói.

Vệ Uẩn suy yếu mở miệng, mang theo chút tủi thân.

Chưa bao giờ.

Sở Du thấy chàng không nói gì, không khỏi cuống lên: “Tiểu Thất?”

Nàng không nói lời nào. Vệ Uẩn tựa vào nàng, dường như cảm nhận được tâm trạng của người trước mặt bỗng nhiên xuống thấp. Chàng nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim nàng: “Sao tẩu không vui?”Nghe vậy, Sở Du không nhịn được mà mỉm cười, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

“Tẩu tẩu, đệ vẫn tỉnh.”

Dứt lời, nàng đỡ người đến cạnh nguồn nước, giúp chàng tẩy rửa rồi tự mình sửa soạn, ăn uống, sau đó khoác áo choàng, cõng Vệ Uẩn xuất phát lần nữa.

Vệ Uẩn biết nàng lo lắng chuyện gì, bình tĩnh đáp: “Người đừng lo, đệ ổn mà.”

Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, khó nhọc nói: “Cách thân phận gốc càng xa càng tốt.”

“Vậy sao đệ không lên tiếng?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ôm Sở Du, khàn giọng nói: “Đệ không lấy vợ.”

Sở Du bất chợt câm nín.

Sở Du không vui trong lòng nên tìm cớ muốn kiếm chuyện với chàng. Vệ Uẩn biết vậy, đổi đề tài hỏi: “Hình như tẩu tẩu rất quen thuộc địa hình Bắc Địch?”

Sở Du nghe vậy, trái tim nảy đập điên cuồng, lòng bàn tay mướt mồ hôi.

Vệ Uẩn mở miệng, Sở Du sững người.

Sở Du bất chợt câm nín.

Kiếp trước Bắc Địch và Đại Sở đánh ngắt quãng mất sáu năm, nàng và Cố Sở Sinh từng qua lại giữa hai nước nhiều lần, sao lại không biết?

Nàng không đáp, đầu óc Vệ Uẩn mơ màng, cười nói: “Hình như tẩu tẩu có rất nhiều bí mật, nhưng người đừng lo…” Vệ Uẩn nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi: “Cho dù thế nào, đệ cũng sẽ bảo vệ người.”

Sở Du sững sờ, nàng phảng phất nhớ đến một người.

Nghe vậy, Sở Du không nhịn được mà mỉm cười, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Để chàng phạm thượng, để chàng vượt phép, chỉ lần này thôi.

“Ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu.”

Vệ Uẩn đáp một tiếng trầm thấp, nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu đối xử tốt với đệ, đệ đều ghi tạc trong lòng.”

Vệ Uẩn đáp một tiếng trầm thấp, nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu đối xử tốt với đệ, đệ đều ghi tạc trong lòng.”

Mà khi đó…

“Đợi sau này chiến hoả bình định, thiên hạ thái bình, đệ sẽ chấn hưng gia môn Vệ gia. Tẩu tẩu…” chàng thấp giọng hứa hẹn: “Đệ sẽ để người trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, là Đại phu nhân độc nhất vô nhị của Vệ Phủ ta. Ai cũng không thể ức hiếp người, người muốn gì, đệ cũng cho người.”

Chỉ một lần.

Sở Du sững sờ, nàng phảng phất nhớ đến một người.

“Chỉ có tẩu bỏ đệ đi, không có đệ bỏ đi.”

Thanh Bình quận chúa, Đại phu nhân Vệ gia kiếp trước.

“Hiện giờ ở tuổi này, đệ không muốn lấy vợ cũng là bình thường. Nhưng chờ đến nhược quán, e là không thể tùy theo ý đệ được.”

Nàng không đáp, đầu óc Vệ Uẩn mơ màng, cười nói: “Hình như tẩu tẩu có rất nhiều bí mật, nhưng người đừng lo…” Vệ Uẩn nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi: “Cho dù thế nào, đệ cũng sẽ bảo vệ người.”

“Đệ không lấy, ai cũng không lấy!”

Trong lòng nàng có chút chua xót, nhưng không đành lòng làm phật ý tốt của thiếu niên này. Dù cho nàng biết, sớm muộn gì người này cũng phải trưởng thành.

Sở Du thấy chàng không nói gì, không khỏi cuống lên: “Tiểu Thất?”

Có một ngày chàng sẽ cưới vợ sinh con, nghênh đón Đại phu nhân thật sự của Vệ Phủ.

Sở Du khẽ cười: “Đệ đừng lo không cưới được cô nương tốt, tẩu tử sẽ để ý giúp đệ, sẽ không để đệ cưới trúng cọp cái đâu.”“Không sao.”

Vệ Uẩn dựa vào Sở Du, mỉm cười không nói.

Mà khi đó…

Cũng là lúc nàng nên rời đi.

Dù sao con người nên có cuộc sống của riêng mình, ai cũng phải có gia đình của mình, chim lớn sẽ rời tổ, mèo lớn sẽ rời nhà. Thân là trưởng bối, nàng muốn tiếp tục giữ người này bên bên cạnh vô ưu vô lo, làm bạn cả đời, nhưng lại không thể không đối diện với sự thật rằng một ngày nào đó bọn họ phải rời đi.

Sở Du không vui trong lòng nên tìm cớ muốn kiếm chuyện với chàng. Vệ Uẩn biết vậy, đổi đề tài hỏi: “Hình như tẩu tẩu rất quen thuộc địa hình Bắc Địch?”

Cuối cùng gì cũng có một ngày bọn họ sẽ lớn lên, cuối cùng gì cũng có một ngày bạn sẽ phát hiện, bạn muốn bận lòng, muốn bỏ công, nhưng lại không có đối tượng.

Khi đó Sở Du nghĩ thế, nhưng nàng lại quên ——

Vệ Uẩn chưa bao giờ là vãn bối của nàng.

Nhưng Vệ Uẩn lại cảm thấy có gì đò đè ở lồng ngực, nặng đến nỗi chàng thở không ra hơi.

Chưa bao giờ.

Bấy giờ đã cách Sa Thành không còn xa, Sở Du nổi giận đùng đùng: “Coi như số chúng ta may mắn. Nếu gặp bão cát, chúng ta lại càng chậm trễ, ta thấy đệ phải bệnh chết tại đây mất thôi.”

Nàng không nói lời nào. Vệ Uẩn tựa vào nàng, dường như cảm nhận được tâm trạng của người trước mặt bỗng nhiên xuống thấp. Chàng nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim nàng: “Sao tẩu không vui?”

Sở Du thở phào, đang định nói gì, bỗng nghe Vệ Uẩn chuyển đề tài: “Đến Sa Thành rồi.”

“Cũng không phải không vui.”

“Cũng không phải không vui.”

Sở Du cười nói: “Chẳng qua ta cảm thấy Tiểu Thất chúng ta đúng là khéo miệng, nhưng có một ngày đệ sẽ trưởng thành.”

Có một ngày chàng sẽ cưới vợ sinh con, nghênh đón Đại phu nhân thật sự của Vệ Phủ.

“Đợi chiến sự dẹp yên, đệ cũng đã đến tuổi mai mối. Thê tử của đệ vào cửa, ta tiếp tục làm Đại phu nhân Vệ gia không thích hợp lắm.”

Sở Du nghiến răng, kiềm chế kích động muốn đánh người: “Rảnh rỗi sinh sự, đệ đúng là rảnh rỗi sinh sự mà.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ôm Sở Du, khàn giọng nói: “Đệ không lấy vợ.”

Nghe vậy, Vệ Uẩn ngẩn người. Lát sau, chàng chậm rãi lên tiếng: “Đệ không lấy vợ.”Khi đó Sở Du nghĩ thế, nhưng nàng lại quên ——

“Hiện giờ ở tuổi này, đệ không muốn lấy vợ cũng là bình thường. Nhưng chờ đến nhược quán, e là không thể tùy theo ý đệ được.”

“Trông tẩu ngủ ngon quá, đệ không nỡ đánh thức. Đệ ngủ ban ngày cũng được.”

Sở Du khẽ cười: “Đệ đừng lo không cưới được cô nương tốt, tẩu tử sẽ để ý giúp đệ, sẽ không để đệ cưới trúng cọp cái đâu.”

“Đệ không lấy vợ.”

“Đệ đừng sợ.” Sở Du thấy Vệ Uẩn phản ứng, không nhịn được mà muốn trêu chọc: “Đệ biết Thanh Bình quận chúa không, ta giúp đệ…”

“Đệ không lấy, ai cũng không lấy!”

Vệ Uẩn giận dữ hét lên, sau đó lập tức ho khan dồn dập. Sở Du hoảng hồn, vội nói: “Đệ đừng nóng, ta chọc đệ thôi. Ta không nói nữa, chuyện này cũng còn sớm.”

Cuối cùng gì cũng có một ngày bọn họ sẽ lớn lên, cuối cùng gì cũng có một ngày bạn sẽ phát hiện, bạn muốn bận lòng, muốn bỏ công, nhưng lại không có đối tượng.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ôm ghì lấy nàng, mím môi, hô hấp vừa nhanh vừa nặng.

Sở Du biết chàng không muốn nói tiếp, không biết tại sao nàng cũng không dám bàn tiếp, đành cười nói: “Ừ, đệ giả làm đệ đệ ta đi, ta dẫn đệ vào thành.”

Sở Du tăng tốc bước về phía trước, một tường thành xây bằng đất đá xuất hiện ngay trước mắt. Sở Du lo lắng hỏi: “Tiểu Thất, đệ không sao chứ?”

“Đợi sau này chiến hoả bình định, thiên hạ thái bình, đệ sẽ chấn hưng gia môn Vệ gia. Tẩu tẩu…” chàng thấp giọng hứa hẹn: “Đệ sẽ để người trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, là Đại phu nhân độc nhất vô nhị của Vệ Phủ ta. Ai cũng không thể ức hiếp người, người muốn gì, đệ cũng cho người.”

“Không sao.”

Vệ Uẩn suy yếu mở miệng, mang theo chút tủi thân.

Vệ Uẩn chưa bao giờ là vãn bối của nàng.

Sở Du ngẫm nghĩ, dù sao Vệ Uẩn vẫn là thiếu niên, trò đùa này có lẽ hơi quá. Nàng thở dài nói: “Ta xin lỗi, vừa rồi ta chỉ nói bừa thôi. Ban đầu ta nghĩ tới việc đệ phải lấy vợ, nghĩ một hồi lại thấy buồn, lúc sau nói đùa hơi quá, đệ đừng nóng.”

Nghe vậy, Vệ Uẩn ngẩn người. Lát sau, chàng chậm rãi lên tiếng: “Đệ không lấy vợ.”

Sở Du không dám nhiều lời nữa, chỉ đáp một tiếng, tiếp đó nghe thấy chàng nói bằng giọng trầm khàn: “Cho nên tẩu đừng lo lắng, cũng đừng buồn bã.”

Nhưng chàng vẫn muốn một lần này thôi.

“Chỉ có tẩu bỏ đệ đi, không có đệ bỏ đi.”

Sở Du nghe vậy, trái tim nảy đập điên cuồng, lòng bàn tay mướt mồ hôi.

Thanh Bình quận chúa, Đại phu nhân Vệ gia kiếp trước.

Ngay lập tức nàng nghe thấy Vệ Uẩn nói: “Đệ có người mình thích rồi, nhưng đệ không thể lấy được. Tẩu hãy ở lại Vệ Phủ với đệ, nương tựa nhau mà sống đi.”

Sở Du thở phào, đang định nói gì, bỗng nghe Vệ Uẩn chuyển đề tài: “Đến Sa Thành rồi.”

“Tẩu tẩu, đệ vẫn tỉnh.”

Sở Du biết chàng không muốn nói tiếp, không biết tại sao nàng cũng không dám bàn tiếp, đành cười nói: “Ừ, đệ giả làm đệ đệ ta đi, ta dẫn đệ vào thành.”

“Trượng phu đi.”

Vệ Uẩn mở miệng, Sở Du sững người.

Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, khó nhọc nói: “Cách thân phận gốc càng xa càng tốt.”

Sở Du hiểu ra, gật đầu.

Nhưng Vệ Uẩn lại cảm thấy có gì đò đè ở lồng ngực, nặng đến nỗi chàng thở không ra hơi.

Nhưng chàng vẫn muốn một lần này thôi.

Chỉ một lần.

Để chàng phạm thượng, để chàng vượt phép, chỉ lần này thôi.

***

P/s (Zens Zens): Mình dám cá là cái tựa chương này sẽ khiến nhiều người tưởng bở =))))))

4.7 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

68 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Ôi bị ăn một tá dưa bở rồi nek Zens ơi???

Phan yến
Phan yến
4 Năm Cách đây

Cứ tưởng….. đungs là tựa chương lm tôi ảo tưởng!!!!

Eiri Nguyen
Eiri Nguyen
3 Năm Cách đây

Tưởng bở thật 🙁

Nguyen Hue
Nguyen Hue
3 Năm Cách đây

Vỡ mộng ??

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Ui tưởng a mạh mẽ làm j chị, hẳn là làm trượng phu :((((. Đùa má ĐB, giờ nayd vẫn chưa cho yêu đương, mọi người cảm thấy yêu đc rồi đó :((

Yanyan
Yanyan
3 Năm Cách đây

Ảo tưởng từ chương trước rồi ad ơi :))

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Tr ơi mong ngóng mãi mà cuối cùng anh trả lại cho em cái này à? giả làm trượng phu??? Em tươngr hai người hôn nhaooooo

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
1 Năm Cách đây

Đúng là tưởng bở huhu, đọc tới khúc Sở Du ngủ trước mình còn tưởng Vệ Uẩn sẽ hun trộm cơ

68
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!