Sơn Hà Chẩm – Chương 72

Chương 72

Chân ta trị không khỏi, đầu ngài cũng khỏi cần nữa

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du và Vệ Uẩn mặc áo choàng bước vào thành. Sở Du nắm chặt kiếm theo bản năng, cảnh giác quan sát bốn phía.

Đợi đi đến cổng, lính canh cổng cũng không cản bọn họ lại, dựa một bên cắn hạt dưa, để bọn họ đi thẳng vào.

S Du th phào. Nàngcõng V Un)nhanh chóng rvào trong thành.Trưc tiên, nàngđtìm mt kháchùđiếm thu xếpcho V Unà đó, riĩhi ch kháchéđiếm v tríôy quán, sauâđó cõng chàngđi tìm điphu.

S Du khôngídám vào nhngy quán lntrong trung tâmthành trì, bènưđi v phíaĩvùng ven. Cui²cùng nàng tìmâđưc mt ngôi¹nhà xây bngg trong góchoang tàn vngv ca thànhɪtrì. S Duìva mi bưcti ca đãnghe thy bênıtrong truyn raũging nam tĐi S lưiìnhác: “Đưa taÏtí bch trut(*).”

(*) Bch trut:tên mt vêthuc tr st,ɩphù thũng, viêmrut mãn tínhviêm d dày,….

“Nè.”

Ging nói mtécô bé vanglên. Đi phươngli nói tiếp:Đưa ta tíbch ch(*).”

(*)Bch ch: tênmt v thuc,có tác dng°gim đau, kíchthích trung khuthn kinh, khángkhun.

“Nè.”

Đưa tatí

Thúc cóphin không vy?!”Cô bé tcìgin quát: “Kếbên tay thúcmà cũng boľcháu ly h?”

Không bo cháuõly, sao chngft cháu làúđ đ caáta?”

Đi phươngèbt ra tiếngcưi kh. SDu bưc tiâtrưc ca, kínhêcn gõ. Cô}bé và ngưiīđàn ông cùngõnhìn qua, S²Du cũng nhìnĩđi phương.

Đó là một đại phu rất trẻ tuổi, trông khoảng hơn hai mươi, mặc trường bào tơ lụa màu trắng, ánh lên ánh sáng xanh đưới ánh mặt trời. Tóc đối phương tuỳ tiện quấn một nửa bằng trâm ngọc, còn một nửa buông lơi xoã dài trên người, toả sáng giống như trường bào của hắn.

Đối phương gật đầu, hỏi lại: “Người Đại Sở?”

Đó là một đại phu rất trẻ tuổi, trông khoảng hơn hai mươi, mặc trường bào tơ lụa màu trắng, ánh lên ánh sáng xanh đưới ánh mặt trời. Tóc đối phương tuỳ tiện quấn một nửa bằng trâm ngọc, còn một nửa buông lơi xoã dài trên người, toả sáng giống như trường bào của hắn.

Hắn ngồi tại án thư, thấy Sở Du cõng người đến bèn nhướng mày: “Ái chà, sức cô nương này khoẻ thật đấy.”

“Mau lên.” Hắn vẫy tay với cô bé bên cạnh: “Giúp khách dìu người vào đây.”

“Mau lên.” Hắn vẫy tay với cô bé bên cạnh: “Giúp khách dìu người vào đây.”

Cô bé bên cạnh thản nhiên lên tiếng. Người thanh niên kia quay đầu lại, nhấc tay lên đánh khẽ cô bé một cái: “Cháu muốn ăn đòn đúng không?”

Cô bé trừng mắt, nhưng vẫn bước lên giúp đỡ Sở Du. Sở Du mỉm cười, cõng Vệ Uẩn bước vào, cẩn thận đặt chàng ngồi xuống trước mặt người đàn ông, mở miệng nói: “Tiên sinh, xin ngài xem giúp.”

“Năm phần?!”

“Chỗ ta có một lượng vàng.”

Đối phương gật đầu, hỏi lại: “Người Đại Sở?”

“Kẻ nào dám nói đều bị thúc đánh.”

Cô bé trừng mắt, nhưng vẫn bước lên giúp đỡ Sở Du. Sở Du mỉm cười, cõng Vệ Uẩn bước vào, cẩn thận đặt chàng ngồi xuống trước mặt người đàn ông, mở miệng nói: “Tiên sinh, xin ngài xem giúp.”

Dứt lời, hắn chẩn mạch cho Vệ Uẩn, chống cằm nhìn chàng. Nhìn một lúc, hắn rút tay lại, dựa vào lưng ghế phía sau nói: “Người, ta có thể trị, nhưng trước tiên phải bàn tiền nong đã.”

“Chỗ ta có một lượng vàng.”

Đối phương mỉm cười, cong khoé môi: “Tống cổ ăn mày à?”

Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Tiên sinh, hiện nay trên người chúng ta không có nhiều lộ phí. Ngài chữa trị giúp ta, ngày sau ta sẽ không bạc đãi ngài.”

“Được.” Đối phương gật đầu: “Cậu viết giấy nợ, thiếu ta một trăm lượng vàng.”

Sở Du kinh ngạc, đối phương cười nói: “Thế nào, cô nghĩ ta nói dối? Cô cõng ra ngoài, mau lên, cô vào nội thành hỏi một vòng xem ai dám cam đoan trị khỏi cho cậu ta?”

Vệ Uẩn nhíu mày, đối phương nhìn về phía Sở Du: “Phu nhân, nếu cô không viết giấy nợ cho ta, ta có thể đảm bảo kiếp này đôi chân của trượng phu cô tiêu rồi. Cô nợ ta một trăm lượng, ta nắm chắc năm phần trị khỏi cho cậu ta.”

Đối phương mỉm cười, cong khoé môi: “Tống cổ ăn mày à?”

Vệ Uẩn nhíu mày, đối phương nhìn về phía Sở Du: “Phu nhân, nếu cô không viết giấy nợ cho ta, ta có thể đảm bảo kiếp này đôi chân của trượng phu cô tiêu rồi. Cô nợ ta một trăm lượng, ta nắm chắc năm phần trị khỏi cho cậu ta.”

“Năm phần?!”

Vệ Uẩn trầm mặt viết xong giấy nợ, giơ tay cắm thẳng cây bút xuống bàn. Bút trên tay chàng giống như dao găm, đâm sâu xuống bàn gỗ nửa lòng bàn tay. Vệ Uẩn rướn người tới, nhìn chằm chằm đối phương, điềm tĩnh nói: “Ta đã viết xong giấy nợ. Chân ta trị không khỏi, đầu ngài cũng khỏi cần nữa.”

Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Tiên sinh, hiện nay trên người chúng ta không có nhiều lộ phí. Ngài chữa trị giúp ta, ngày sau ta sẽ không bạc đãi ngài.”

Sở Du kinh ngạc, đối phương cười nói: “Thế nào, cô nghĩ ta nói dối? Cô cõng ra ngoài, mau lên, cô vào nội thành hỏi một vòng xem ai dám cam đoan trị khỏi cho cậu ta?”

“Kẻ nào dám nói đều bị thúc đánh.”

Cô bé bên cạnh thản nhiên lên tiếng. Người thanh niên kia quay đầu lại, nhấc tay lên đánh khẽ cô bé một cái: “Cháu muốn ăn đòn đúng không?”

Vệ Uẩn và Sở Du không lên tiếng. Một lúc sau, Sở Du đứng dậy nói: “Ta dẫn chàng…”

Dứt lời, hắn chẩn mạch cho Vệ Uẩn, chống cằm nhìn chàng. Nhìn một lúc, hắn rút tay lại, dựa vào lưng ghế phía sau nói: “Người, ta có thể trị, nhưng trước tiên phải bàn tiền nong đã.”

“Đưa giấy bút.” Vệ Uẩn dứt khoát mở miệng. Thanh niên kia tươi cười rạng rỡ nhìn Vệ Uẩn, lười nhác duỗi thắt lưng: “Đúng là Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi(*).”

Cô bé trừng mắt, nhưng vẫn bước lên giúp đỡ Sở Du. Sở Du mỉm cười, cõng Vệ Uẩn bước vào, cẩn thận đặt chàng ngồi xuống trước mặt người đàn ông, mở miệng nói: “Tiên sinh, xin ngài xem giúp.”Vệ Uẩn và Sở Du không lên tiếng. Một lúc sau, Sở Du đứng dậy nói: “Ta dẫn chàng…”(*) Ý nói bên trên đồng ý nhưng bên dưới lại tìm mọi cách gây khó dễ.(*) Ý nói bên trên đồng ý nhưng bên dưới lại tìm mọi cách gây khó dễ.

Hắn ngồi tại án thư, thấy Sở Du cõng người đến bèn nhướng mày: “Ái chà, sức cô nương này khoẻ thật đấy.”

“Đưa giấy bút.” Vệ Uẩn dứt khoát mở miệng. Thanh niên kia tươi cười rạng rỡ nhìn Vệ Uẩn, lười nhác duỗi thắt lưng: “Đúng là Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi(*).”

Vệ Uẩn trầm mặt viết xong giấy nợ, giơ tay cắm thẳng cây bút xuống bàn. Bút trên tay chàng giống như dao găm, đâm sâu xuống bàn gỗ nửa lòng bàn tay. Vệ Uẩn rướn người tới, nhìn chằm chằm đối phương, điềm tĩnh nói: “Ta đã viết xong giấy nợ. Chân ta trị không khỏi, đầu ngài cũng khỏi cần nữa.”

***

P/s (Zens Zens): Vâng, các bạn không nhìn nhầm đâu, chương này tác giả viết ngắn vậy đó =)))))))

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

45 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Có 2 nhân vật mới nè, tui hơi bị thích vị đại phu có tiếng mà chưa có tên này rồi ^^

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Tác giả viết tùy hứng quá,1 chương bằng 3 chương ,có khi 1 chương chỉ bằng 1/3 chương thường

Khải Thư
Khải Thư
4 Năm Cách đây

Tác giả viết cho kịp deadline à ??

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Chắc chắn Đại Bạch đang chạy deadline giống mình hhahaha

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Đám chọc anh à này thì hù lại cho biết ??

45
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!