Chương 79
Tẩu tử là có thể kế thừa
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn chạy tới trước mặt Vệ Thu và Vệ Hạ, lập tức nói: “Sa Thành không dễ tấn công, tất cả rút lui dựa theo lộ trình đào thoát đã vạch!”
Vệ Thu và Vệ Hạ thoáng do dự, nói: “Hầu gia, lương thực của chúng ta có lẽ không đủ bảy ngày…”
Người kia đặt ở trên người nàng, nàng mặt hướng.
“Gần đây còn những nơi khác, trước tiên chúng ta lui về rồi tính tiếp.”
Vệ Uẩn quả quyết nói, Vệ Thu và Vệ Hạ cũng không do dự nữa. Nghe theo lời Vệ Uẩn, Vệ Thu lên trước dẫn đường, Vệ Uẩn dẫn đám người Sở Du và Thẩm Vô Song, đoàn người phi nhanh như gió rời khỏi Sa Thành.
Tướng sĩ Sa Thành vừaìchuẩn bị nghênhầchiến xong xuôiíđã nhìn thấyỉbinh mã kia(quay đầu chạyỹmất. Cả đámọngười ngẫm nghĩ:xem có nênấđuổi theo hayộkhông, cảm thấy…³thôi vẫn nênẵkhông đuổi thìḻhơn, bọn họéđâu phải rảnhảrỗi không cóãgì làm. Thếílà quân phòngịthủ Sa Thànhínghỉ ngơi mộtïlát, thấy nhómíngười Vệ Uẩnĩkhông trở lạiĨbèn quay đầuẻbáo cáo chuyệnĪSa Thành gặpộtập kích vớiắVương đình.
Vệ Uẩnỉvà Vệ Thu,ăVệ Hạ dẫnữngười chạy theoễlộ trình chạyɪtrốn mà bọnìhọ đã vạchòra. Chàng vừaịchạy vừa hỏi:ã“Bây giờ chúngắta đi đâu?”ỉ
“Cách đây khôngịxa có mộtíốc đảo, chúngìta nghỉ ngơiÍở đó.” VệíThu dẫn đườngĩđáp.
“Hôm nay quâníta còn lạiîbao nhiêu người?”ì
Bọn họ cướpfphá thôn làngãsuốt đường đi,īđương nhiên phảiécó thương vong.İVẻ mặt VệũHạ u ám:{“Còn một nghìnỡmột trăm bốnìmươi ba người.”ự
Thương vong của¸bọn họ trong,mấy ngày nayĪkhông quá nghiêm¹trọng, nhưng cộng)thêm tổn thấtỳlúc công thành,ịnếu xét theoợtỉ lệ màīnói liền khiến‹người khác kinhìhãi.
Vệ Uẩn mímImôi, nói tiếp:ľ“Sao các ngươiìlại muốn đánhĬSa Thành?”
“Lươngḹthực không cònấnhiều.” Vệ Hạ‹thở dài: “Chúngứthuộc hạ không³quen thuộc BắcáĐịch, người dẫnậđường đã chết,õbây giờ cứíthấy là đánh,Ĭcướp lương thựcỹtrước rồi tínhỡsau.”
Vệ Uẩnỉkhông lên tiếng.ìGần như chưaữcó bao nhiêuằngười Đại Sởỉtừng đi vàoɪlòng Bắc Địch.ỵMặc dù trướcỷkhi Vệ Uẩnưđến đã cốĬgắng thu gomỳtất cả tưỉliệu liên quanẳđến Bắc Địch,ínhưng một mặtảnhững tư liệuḷkia đều làùbản đồ nhiều}năm trước, mặtìkhác bởi vìÎBắc Địch vốnjlà dân duémục, trừ thànhîtrì ra thìộphần lớn thônâlàng đều dựngótrại tại chỗ.êHuống chi dùýcho là thànhátrì, người ĐạifSở cũng chỉủbiết vài thànhἲtrì trên tuyếnìđường chính mà(thôi, ngay cảạSa Thành nàyệcũng chỉ mờiἲnghe nói. Đốiủvới thực lựcẻcủa Sa Thành,Įnếu không nhờậVệ Uẩn ởịnơi này mộtẳtháng thì eỹlà cũng không}nắm rõ được.
SởÍDu nghe bọníhọ nói chuyệnĩcũng hiểu đượcɨlo lắng củaɪVệ Uẩn. Kiếpừtrước, nàng vàịCố Sở Sinh¹ra vào BắcểĐịch nhiều lầnỡchính là để[làm chuyện này.
Đợiấmọi người dựngɨtrại đóng quân(trên ốc đảo.ãVệ Uẩn vàâVệ Thu, VệẽHạ trao đổiɩcảnh ngộ sauḽkhi hai bênằly tán. SởîDu sắp xếpĪcho Thẩm VôịSong, Bạch Thườngệvà Thẩm KiềuỡKiều xong xuôiớmới quay trởỡvề bên cạnhìVệ Uẩn.
Vệ Uẩnặbảo Vệ Thuủvà Vệ HạÏđi ngủ trước.áSở Du ngồiỏcạnh chàng, nhìnịchàng vẽ bảnīđồ.
“Đệ đang địnhệđi đâu?”
SởĩDu mỉm cười,ộVệ Uẩn ngẩngịđầu nhìn nàng:ï“Tẩu tẩu chưaịngủ sao?”
“Cáchỷđây không xaắhẳn là có]một thôn làng.”ĩ
Sở Du ănîbánh hồ(*), chỉẫngón tay vềĨhướng Tây Namỉcủa Sa Thành,ựbình tĩnh nói:ì“Lúc ta ởìtrong thành từngẳhỏi thăm qua,ļthôn làng nàyỉkhông lớn, chắcùchỉ có mấyýtrăm người.”
(*)ĩBánh hồ: Bánhfhình tròn, cóễnhân hồ đào
VệĨUẩn gật đầu,ổSở Du ngẫmènghĩ, lấy mộtẵbản đồ từềtrong ngực ra:²“Còn có cáiànày nữa, lúcỏta ở trongỉthành có nhờ°người vẽ cho.”Ĩ
Vệ Uẩn cầmĨbản đồ trênờtay Sở Du.ịBản đồ nàyủtỉ mỉ hơnḻso với bảnổđồ chàng lấyứđược ở ĐạiỡSở nhiều.
Đây làờbản đồ toànđbộ Bắc Địchồmà năm đóíSở Du vàặCố Sở Sinhἰvào sinh raἶtử nhiều năm(vẽ ra. Khôngḹchỉ thế, nàngìcòn dựa theoãtrí nhớ củafmình mà đánhἳdấu cứ điểm°và tuyến đườngìquân chủ lựcİhành quân củaècác bộ lạcêlớn chủ yếuắở Bắc Địchậnăm đó sang]một bên. Nàng}nói với VệàUẩn: “Phía trênįnày đều doàta đoán, đến,lúc đó chúngĺta tránh đi.”ỗ
Vệ Uẩn cúiứđầu nhìn SởịDu, nếu nhưẫkhông có saiỉsố thì mộtịbản đồ nhưụvậy thật sựúquá quan trọng.
Trong}lòng chàng mơịhồ hiểu làm°gì có chuyệnỹbản đồ nàyêtìm người hỏiímột câu làÍra, đoán mộtĭcái là biết.
Nhưngóchàng cũng biết)Sở Du khôngẻnói chắc chắnīcó lý của³nàng. Vì thế,õchàng cúi đầuàđáp một tiếng,ìnhìn bản đồịkia, có mộtỳý nghĩ thoángđqua trong lòng.
SángĬsớm hôm sau,ítrời còn chưaếsáng, Vệ Uẩnụđã gọi VệjHạ và VệòThu dậy. Cho)binh linh ănỳuống xong, tấtờcả xoay ngườiẽlên ngựa, chạy:nhanh về hướngẹthôn làng màḽSở Du đánhởdấu. Sa mạcĩhoang vắng, đến¹xẩm tối bọníhọ mới tớiằthôn làng phụưcận. Vệ Uẩnĩbảo mọi ngườiỳnúp phía sau¸cồn cát, bảnïthân chạy lênệquan sát mộtứlúc. Sau khiịxác nhận đạiɩkhái nhân số,įchàng gọi VệỳHạ đến cănưdặn: “Ngươi bảo{người tản ra,ĩđợi đêm đếnĺchúng ta lạiịxuống đó tấnọcông từ bốnỉphương tám hướng.ếNgươi bảo mọi°người rống toἱmột chút, tạoếtiếng động lớnụmột chút, biếtĩkhông?”
Vệ HạIgật đầu, đợiỉđêm đến lậpἴtức dẫn ngườiἷtản ra, tạoĩthành thế baoĮvây, núp ởĩsau cồn cátấquanh thôn.
Tiếp theoữchỉ nghe thấyỳVệ Uẩn raἳlệnh một tiếng,icả nhóm ngườiọhô hào laoἱxuống. Ngay lập)tức, tiếng giếtầdậy trời, tiếngịchiêng trống vangļdội bốn phươngìtám hướng. DêÍbò ngựa bịưhoảng sợ chạyừtrốn tứ phía,ềngười trong thônẳlàng ào àoẵchạy ra. Đànìông cầm đaoìcầm cung bảoívệ đàn bà,ẫcon gái và)trẻ nhỏ ởịgiữa.
Vệ Uẩn quátflớn bằng ngônÏngữ Bắc Địch::“Đầu hàng khôngụgiết! Đầu hàng(không giết!”
Nhómìngười Vệ Uẩnèxuất hiện quáọnhanh, cộng thêmảđêm tối khôngİthể nhìn rõịxung quanh baoínhiêu người, dânỡtrong làng chỉịnghe khắp bốnἰphương tám hướng}đều là tiếngằhô giết, khiếnĩcho thôn làngìchưa đủ mộtởnghìn người nàyỹbị dọa mấtõmật. Nghe thấyảcâu này, namânữ đưa mắt,nhìn nhau quaụánh lửa, buôngìvũ khí, từôtừ quỳ xuống.
Vệ°Hạ và VệỗThu tách đànļông và phụănữ ra, sauỉđó bắt đầuĩdắt dê bòἴvà lương khô.
Mộtỉông lão quanăsát Vệ Thujvà Vệ Hạļlàm những chuyệnỗnày, siết chặtẩtay, mắt rưngỗrưng ánh lệ.
VệửUẩn nhìn sang,ựquay đầu vỗ(vai ông ta.
Ôngđlão kia bịíVệ Uẩn làmởhết hồn, lậpạtức dập đầu,ởcứ nghĩ dángầvẻ của mìnhľkhiến Vệ Uẩnἵbất mãn. Tâmđtrạng thôn dânỗlập tức kíchἵđộng. Vệ Uẩnạđỡ ông lãoúdậy, bình tĩnh]nói: “Ông lão,]chúng ta khôngĩlấy hết, chúngɪta sẽ đểɨlại cho cácḻngười một nửaílương khô.”
Ôngìlão kia sữngĭsờ, người bênĮcạnh nghe thấyơlời Vệ Uẩnἶmới dần dầnỉbình tĩnh lại.ẩVệ Uẩn nhìn²Vệ Thu vàịVệ Hạ dắt³dê bò ngựaỉra, điềm tĩnhïnói: “Hiện giờḻtiền tuyến bùngúnổ chiến sự,êai cũng đềuἱlà bất đắcỉdĩ. Nếu cóĩđường sống, chẳng‹ai muốn làmớnhững chuyện này,,các người muốnἴhận thì hậnẵTô Xán đi.”ổ
Tiếng Bắc Địchἵkhông lưu loátļlàm bại lộửthân phận VệìUẩn. Ông lão]kia lộ vẻḻmặt bi thương:ἷ“Các người đánhľnhau thì liênỉquan gì báchổtính chúng ta?”ạ
“Ông lão, lờiắnày của ông¹không đúng rồi.”ồVệ Hạ nghe:vậy, trào phúng:ậ“Sao ông khôngíhỏi xem lúcỷbinh lính BắcįĐịch các ngườiỹgiết dân ĐạiữSở chúng taặkhông nói khôngộliên quan đếnìdân chúng đi?ἷHàng năm, cácĪngười đều tớiİĐại Sở cướp³người cướp lương,ẫgiờ chúng taồquay đầu làmăchuyện này đãìxem như kháchỉkhí lắm rồi.”ĺ
Lời này khiếnẩông lão cứngồhọng. Lát sau,ịông thở dài,ἵchán nản nói:I“Đi hết đi,ỉcầm hết đi,ịđánh tới đánhằlui cũng chỉửcó dân chúngἲchịu khổ.”
“Chúng[ta còn ngườiìchết đây này.”ị
Vệ Hạ trừngḷmắt, Vệ Thu{bước lên nóiôvới Vệ Uẩn:)“Hầu gia, lươngīthực và ngựaÏđã kiểm kêĭxong rồi.”
Vệ¸Uẩn gật đầu,ĭquay đầu nóiềvới ông lãoịkia: “Ông chọn)mười thanh niên]cho ta.”
“Cậufmuốn làm gì?”Į
Ông lão kiaậtrừng mắt, VệáUẩn cười: “Chúngḽta cần vàiứngười dẫn đường,ầông đưa ta)mười thanh niên,ìta sẽ chăm[sóc bọn họĩvà thê nhiḽhọ.”
“Không được!”‹Ông lão kiaầđáp dứt khoát:³“Các người cóIthể lấy lươngẻthực và trâuảngựa, nhưng ngườiíthì không được!”ư
Vẻ mặt VệớUẩn bình tĩnh,²mắt mang theoísự thương tiếc:)“Ông lão, taɨkhông phải sẽỉkhông giết người.”ố
Vệ Uẩn rút kiếm trên thắt lưng ra, lãnh đạm nói: “Nếu ông không đưa mười người này cho ta, e là không một ai trong thôn các người sống sót.”
Vở kịch nhỏ
Ông lão siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy. Lát sau có tiếng nói trong trẻo của một thiếu niên vang lên: “Ta đi với ngài.”
Bạch Thường: Đây chính là lý do ta không thích đệ.“Ngài là quan to à?”
“Đồ Tác, quay lại!”
Đồ Tác làm theo lời Vệ Uẩn. Trời còn chưa sáng, trận cướp bóc nhanh như chớp này đã kết thúc. Vệ Uẩn dẫn theo Đồ Tác, để lạc đà dẫn đường. Đoàn người đi một đêm, cuối cùng lúc giữa trưa cũng tìm được chỗ nguồn nước tiếp theo.
Ông lão kia lên tiếng quát mắng, thiếu niên đó lại không hề lùi bước, nhìn chằm chằm Vệ Uẩn nói: “Ta đi với ngài.”
“Chết rồi.” Giọng Vệ Uẩn trầm xuống, Đồ Tác cũng không cảm thấy mình đang xúc phạm cái gì, tiếp tục hỏi: “Huynh không có ca ca sao?”Dứt lời, cậu xoay người tạm biệt từng người thân của mình.
Nói xong, mặt Thẩm Vô Song hơi đỏ, nhưng vẫn nhắm mắt nói: “Bao gồm cả phụ nữ.”
Vệ Uẩn gật đầu, bảo Vệ Hạ đưa người đi, nhưng cũng chính lúc này, rất nhiều thanh niên đứng lên, kích động chắn ở trước mặt thiếu niên: “Ta đi! Chúng ta đi!”
Mọi người nghỉ ngơi, Sở Du và Bạch Thường chỉ huy nhóm lửa, làm thịt dê. Vệ Uẩn gọi Đồ Tác đến, chia cho cậu một cái bánh hồ. Hai người núp sau bóng lạc đà trò chuyện.
“Thiếu tộc trưởng, ngài không thể đi…”
Đồ Tác lấy làm lạ: “Ngài muốn ta làm gì?”
“Đa tạ!”
Đám người kia vây chắn trước mặt thiếu niên, cản Vệ Hạ lại. Vệ Hạ khó xử nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn nhìn thiếu niên kia, rốt cuộc nói: “Bảo cậu ta qua đây, tự cậu ta chọn hai người. Ta đếm mười tiếng, chọn xong lập tức đi ngay.”
“Mười bốn.” Đồ Tác ăn bánh hồ, âm thầm quan sát Vệ Uẩn. Vệ Uẩn gật đầu: “Ừ, ta mười lăm, sắp mười sáu rồi.”
“Đồ Tác, quay lại!”
Thiếu niên thở phào, mặt hiện lên ý cười. Đám người bên cạnh kích động, hoặc là bắt đầu ngăn cản thiếu niên, hoặc là tự tiến cử. Thiếu niên kia nhìn một vòng, chọn ra hai người, sau đó tách khỏi đám người, bước tới trước mặt ông lão, giơ tay đặt lên ngực mình, khom người thật thấp, nghiêm túc nói: “Gia gia(*), hẹn gặp lại.”
Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du mặc áo choàng đang chỉ huy nướng thịt dê dưới ánh nắng gay gắt cách đó không xa, bình tĩnh nói: “Ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn nhanh chóng về nhà chấm dứt chiến tranh. Cậu ngoan ngoãn giúp ta, chờ ta về đến Đại Sở, nếu cậu bằng lòng, ta sẽ dẫn cậu về. Khi ấy quan to lộc hậu, ta đều giúp cậu.”
Lần này sở dĩ lựa chọn Đồ Tác là vì chàng nhận ra được Đồ Tác không phải bị ép bước ra, cậu cố ý bước ra.Chàng vỗ vai Đồ Tác, bình tĩnh nói: “Cậu yên tâm, đợi chiến tranh kết thúc, ta chia một mảnh đất từ đất phong Vệ gia cho cậu.”(*) Gia gia: ông nội
Thẩm Vô Song: Bỗng nhiên ta cảm thấy tập quán kế thừa của người Bắc Địch rất hay.
Dứt lời, cậu xoay người tạm biệt từng người thân của mình.
Sau khi làm xong mọi chuyện, thiếu niên kia bước tới trước mặt Vệ Uẩn. Vệ Thu và những người khác cũng đã sẵn sàng chờ xuất phát. Vệ Uẩn quan sát cậu một lượt: “Tên gì?”
Vệ Uẩn không lên tiếng. Lát sau, chàng gật đầu.
“Đồ Tác.”
Vệ Uẩn cất tiếng đáp, đứng dậy, cười nói: “Làm phiền tẩu tẩu rồi.”
Thiếu niên rủ mắt, vẻ mặt kính cẩn. Vệ Uẩn gật đậu, bảo Vệ Hạ dắt ra một con ngựa cho cậu: “Lên đi.”
Vệ Uẩn gật đầu, bảo Vệ Hạ đưa người đi, nhưng cũng chính lúc này, rất nhiều thanh niên đứng lên, kích động chắn ở trước mặt thiếu niên: “Ta đi! Chúng ta đi!”
Vệ Uẩn nghi hoặc: “Tại sao? Bắc Địch không tốt à?”
Đồ Tác làm theo lời Vệ Uẩn. Trời còn chưa sáng, trận cướp bóc nhanh như chớp này đã kết thúc. Vệ Uẩn dẫn theo Đồ Tác, để lạc đà dẫn đường. Đoàn người đi một đêm, cuối cùng lúc giữa trưa cũng tìm được chỗ nguồn nước tiếp theo.
Hai người đang trò chuyện, Sở Du bước đến gọi hai người qua: “Dê nướng xong rồi, đến đây ăn thôi.”
Mọi người nghỉ ngơi, Sở Du và Bạch Thường chỉ huy nhóm lửa, làm thịt dê. Vệ Uẩn gọi Đồ Tác đến, chia cho cậu một cái bánh hồ. Hai người núp sau bóng lạc đà trò chuyện.
】Nàng ho sặc sụa đến mặt đỏ lựng, mọi người ngẩn tò te nhìn Đồ Tác. Lúc này, Thẩm Vô Song mới sực nhớ, vội vàng giải thích: “Người Bắc Địch là như vậy, sau khi huynh trưởng chết sẽ do đệ đệ kế thừa mọi tài sản.”
“Mấy tuổi rồi?”
Vệ Uẩn không bình luận gì về suy nghĩ của Đồ Tác, chẳng qua ai cũng muốn sống tốt hơn một chút mà thôi.
“Mười bốn.” Đồ Tác ăn bánh hồ, âm thầm quan sát Vệ Uẩn. Vệ Uẩn gật đầu: “Ừ, ta mười lăm, sắp mười sáu rồi.”
***
“Thiếu tộc trưởng, ngài không thể đi…”
“Ngài là quan to à?”
Đồ Tác ngẩn người, cậu suy nghĩ một lát, dè dặt hỏi: “Là… Bắc Địch giết à?”
Đồ Tác hơi ngạc nhiên, Vệ Uẩn không khỏi cười, lên tiếng đáp: “Ừ, cậu có thể xem là thế.”
Vệ Uẩn: …
“Vậy chắc chắn huynh rất có năng lực.” Đồ Tác gật đầu, Vệ Uẩn cười khổ: “Kế thừa gia nghiệp thôi.”
Đồ Tác tràn đầy cảm kích: “Ta biết ngài là người tốt mà!”
“Mấy tuổi rồi?”
“Hửm, vậy phụ thân ngài đâu?”
“Chết rồi.” Giọng Vệ Uẩn trầm xuống, Đồ Tác cũng không cảm thấy mình đang xúc phạm cái gì, tiếp tục hỏi: “Huynh không có ca ca sao?”
Đồ Tác lấy làm lạ, nhìn Sở Du nói: “Nhưng không phải phu nhân ở đây sao?”
“Có.”
Ông lão siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy. Lát sau có tiếng nói trong trẻo của một thiếu niên vang lên: “Ta đi với ngài.”
“Ca ca đâu?”
(*) Gia gia: ông nội
“Chết rồi.”
Đồ Tác ngẩn người, cậu suy nghĩ một lát, dè dặt hỏi: “Là… Bắc Địch giết à?”
“Cậu đừng lo, ta sẽ không vì thế mà giận chó đánh mèo. Từ xưa đến nay, trong chiến tranh, đa phần khổ đều là dân chúng, hưng cũng dân khổ, vong cũng dân khổ. Ta muốn báo thù thì cũng tìm Vương thất Bắc Địch các người. Cậu yên tâm làm việc cho ta, ta sẽ không làm khó cậu.”“Dẫn đường.”
Vệ Uẩn không lên tiếng. Lát sau, chàng gật đầu.
Thẩm Vô Song: …“Có.”
Trong mắt Đồ Tác lộ ra vẻ tuyệt vọng, Vệ Uẩn lại vỗ vai cậu.
Lời vừa dứt, Sở Du phun phèo ngụm nước trong miệng.
“Cậu đừng lo, ta sẽ không vì thế mà giận chó đánh mèo. Từ xưa đến nay, trong chiến tranh, đa phần khổ đều là dân chúng, hưng cũng dân khổ, vong cũng dân khổ. Ta muốn báo thù thì cũng tìm Vương thất Bắc Địch các người. Cậu yên tâm làm việc cho ta, ta sẽ không làm khó cậu.”
Đồ Tác lấy làm lạ: “Ngài muốn ta làm gì?”
“Dẫn đường.”
Vệ Uẩn rút kiếm trên thắt lưng ra, lãnh đạm nói: “Nếu ông không đưa mười người này cho ta, e là không một ai trong thôn các người sống sót.”
“Đồ Tác.”
Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du mặc áo choàng đang chỉ huy nướng thịt dê dưới ánh nắng gay gắt cách đó không xa, bình tĩnh nói: “Ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn nhanh chóng về nhà chấm dứt chiến tranh. Cậu ngoan ngoãn giúp ta, chờ ta về đến Đại Sở, nếu cậu bằng lòng, ta sẽ dẫn cậu về. Khi ấy quan to lộc hậu, ta đều giúp cậu.”
Đồ Tác ngẫm nghĩ, cậu lắc đầu: “Ta không muốn quan to lộc hậu.”
“Vậy cậu muốn gì?”
Vệ Uẩn quay đầu nhìn cậu.
Lần này sở dĩ lựa chọn Đồ Tác là vì chàng nhận ra được Đồ Tác không phải bị ép bước ra, cậu cố ý bước ra.
Vệ Uẩn quay đầu nhìn cậu.
Đồ Tác hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Đợi trận này đánh xong, ngài có thể cho ta một mảnh đất không? Ta muốn dẫn tộc nhân mình đến Đại Sở.”
“Hửm, vậy phụ thân ngài đâu?”
Vệ Uẩn nghi hoặc: “Tại sao? Bắc Địch không tốt à?”
“Chúng ta là bộ lạc nhỏ…” Đồ Tác thở dài: “Lác đác vài cái thôn, cộng lại chưa tới hai nghìn người, thường xuyên bị những bộ lạc lớn khác ức hiếp. Nói thật với ngài, lần này dù cho không phải ngài đánh cướp thì cũng sẽ có người khác đánh cướp. Ta không thích chiến tranh…” Đồ Tác nhìn về phía Đại Sở, đôi mắt ánh lên vẻ hâm mộ: “Ta nghe nói người Đại Sở không thích chiến tranh, cuộc sống bọn họ rất yên ổn, ta cũng muốn.”
Mọi người đều như thế, không có ai thích chiến tranh cả.
Vệ Uẩn không bình luận gì về suy nghĩ của Đồ Tác, chẳng qua ai cũng muốn sống tốt hơn một chút mà thôi.
Sở Du: Ngoan, Tiểu Thất thật hiểu chuyện.
Chàng vỗ vai Đồ Tác, bình tĩnh nói: “Cậu yên tâm, đợi chiến tranh kết thúc, ta chia một mảnh đất từ đất phong Vệ gia cho cậu.”
Đồ Tác nghe thấy lời Vệ Uẩn, nhúc nhích lỗ tai, ngẩng đầu nhìn Sở Du. Nhóm người vây quanh dê nướng, Vệ Uẩn tự mình cắt thịt dê cho Đồ Tác, nghiêm túc nói: “Hôm nay ở đại mạc, cậu là chủ nhà, sau này nhờ cả vào cậu.”
“Đa tạ!”
Đồ Tác tràn đầy cảm kích: “Ta biết ngài là người tốt mà!”
Hai người đang trò chuyện, Sở Du bước đến gọi hai người qua: “Dê nướng xong rồi, đến đây ăn thôi.”
Thiếu niên thở phào, mặt hiện lên ý cười. Đám người bên cạnh kích động, hoặc là bắt đầu ngăn cản thiếu niên, hoặc là tự tiến cử. Thiếu niên kia nhìn một vòng, chọn ra hai người, sau đó tách khỏi đám người, bước tới trước mặt ông lão, giơ tay đặt lên ngực mình, khom người thật thấp, nghiêm túc nói: “Gia gia(*), hẹn gặp lại.”
Đồ Tác gật đầu lia lịa. Thẩm Vô Song cũng lấy nước thay rượu, mời Đồ Tác một ly.
Vệ Uẩn cất tiếng đáp, đứng dậy, cười nói: “Làm phiền tẩu tẩu rồi.”
【 Vở kịch nhỏ】
Đồ Tác nghe thấy lời Vệ Uẩn, nhúc nhích lỗ tai, ngẩng đầu nhìn Sở Du. Nhóm người vây quanh dê nướng, Vệ Uẩn tự mình cắt thịt dê cho Đồ Tác, nghiêm túc nói: “Hôm nay ở đại mạc, cậu là chủ nhà, sau này nhờ cả vào cậu.”
Vệ Uẩn: Tẩu tẩu ta không phải tài sản, không thể kế thừa!
Đồ Tác gật đầu lia lịa. Thẩm Vô Song cũng lấy nước thay rượu, mời Đồ Tác một ly.
Mọi người đều như thế, không có ai thích chiến tranh cả.
Đồ Tác đỏ mặt, nghe Vệ Uẩn giới thiệu mọi người một lượt rồi ghi nhớ kỹ. Đợi sau khi giới thiệu xong, Đồ Tác hỏi Vệ Uẩn: “Vậy tiểu công tử ở lại Đại Sở à?”
Sau khi làm xong mọi chuyện, thiếu niên kia bước tới trước mặt Vệ Uẩn. Vệ Thu và những người khác cũng đã sẵn sàng chờ xuất phát. Vệ Uẩn quan sát cậu một lượt: “Tên gì?”
Mọi người sững sờ, Vệ Uẩn hơi lúng túng: “Ta chưa lấy vợ.”
Đồ Tác lấy làm lạ, nhìn Sở Du nói: “Nhưng không phải phu nhân ở đây sao?”
Mọi người sững sờ, Vệ Uẩn hơi lúng túng: “Ta chưa lấy vợ.”
“Đó là tẩu tẩu cậu ấy!” Thẩm Vô Song nhanh miệng ngắt lời. Đồ Tác hết sức nghiêm túc nói: “Đúng rồi, ca ca ngài ấy chết, vậy chẳng phải tẩu tẩu là người phụ nữ của ngài ấy à?”
Trong mắt Đồ Tác lộ ra vẻ tuyệt vọng, Vệ Uẩn lại vỗ vai cậu.
Lời vừa dứt, Sở Du phun phèo ngụm nước trong miệng.
Nàng ho sặc sụa đến mặt đỏ lựng, mọi người ngẩn tò te nhìn Đồ Tác. Lúc này, Thẩm Vô Song mới sực nhớ, vội vàng giải thích: “Người Bắc Địch là như vậy, sau khi huynh trưởng chết sẽ do đệ đệ kế thừa mọi tài sản.”
Nói xong, mặt Thẩm Vô Song hơi đỏ, nhưng vẫn nhắm mắt nói: “Bao gồm cả phụ nữ.”
***
“Vậy cậu muốn gì?”
“Chết rồi.”
Thẩm Vô Song: Cậu đừng có dối lòng, nói đi chứ.Vệ Uẩn: Tẩu tẩu ta không phải tài sản, không thể kế thừa!【Thiếu niên rủ mắt, vẻ mặt kính cẩn. Vệ Uẩn gật đậu, bảo Vệ Hạ dắt ra một con ngựa cho cậu: “Lên đi.”Dứt lời, cậu xoay người tạm biệt từng người thân của mình. Vở kịch nhỏĐồ Tác ngẫm nghĩ, cậu lắc đầu: “Ta không muốn quan to lộc hậu.”】
Thẩm Vô Song: Bỗng nhiên ta cảm thấy tập quán kế thừa của người Bắc Địch rất hay.
Vệ Uẩn: …
Thẩm Vô Song: Cậu đừng có dối lòng, nói đi chứ.
Vệ Uẩn: Tẩu tẩu ta không phải tài sản, không thể kế thừa!
Sở Du: Ngoan, Tiểu Thất thật hiểu chuyện.
“Ca ca đâu?”
Bạch Thường: Đây chính là lý do ta không thích đệ.
Thẩm Vô Song: …
Chàng vỗ vai Đồ Tác, bình tĩnh nói: “Cậu yên tâm, đợi chiến tranh kết thúc, ta chia một mảnh đất từ đất phong Vệ gia cho cậu.”
Vệ Uẩn: > <
Chuyển hộ khẩu qua Bắc Địch lẹ tiểu Thất ơi
Tội Thẩm Vô Song quá
Không ai thích chiến tranh, dân chúng khổ, Đại Sở cũng không hòa bình như Đồ Tác nghĩ, mình rất thích thanh niên này, ở cậu ấy có trách nhiệm và hy vọng của tộc trưởng
Haha mẹ ơi đangs yêu thế này
Đọc mấy chương này quắn quéo quá đi hí hí