Sơn Hà Chẩm – Chương 79

Chương 79

Tẩu tử là có thể kế thừa

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn chạy tới trước mặt Vệ Thu và Vệ Hạ, lập tức nói: “Sa Thành không dễ tấn công, tất cả rút lui dựa theo lộ trình đào thoát đã vạch!”

Vệ Thu và Vệ Hạ thoáng do dự, nói: “Hầu gia, lương thực của chúng ta có lẽ không đủ bảy ngày…”

Người kia đặt ở trên người nàng, nàng mặt hướng.

“Gần đây còn những nơi khác, trước tiên chúng ta lui về rồi tính tiếp.”

Vệ Uẩn quả quyết nói, Vệ Thu và Vệ Hạ cũng không do dự nữa. Nghe theo lời Vệ Uẩn, Vệ Thu lên trước dẫn đường, Vệ Uẩn dẫn đám người Sở Du và Thẩm Vô Song, đoàn người phi nhanh như gió rời khỏi Sa Thành.

Tưng sĩ Sa Thành vaìchun b nghênhchiến xong xuôiíđã nhìn thybinh mã kia(quay đu chymt. C đámngưi ngm nghĩ:xem có nênđui theo haykhông, cm thy…³thôi vn nênkhông đui thìhơn, bn héđâu phi rnhri không cóãgì làm. Thếílà quân phòngth Sa Thànhíngh ngơi mtïlát, thy nhómíngưi V Unĩkhông tr liĨbèn quay đubáo cáo chuynĪSa Thành gptp kích viVương đình.

V Unvà V Thu,ăV H dnngưi chy theol trình chyɪtrn mà bnìh đã vchòra. Chàng vachy va hi:ã“Bây gi chúngta đi đâu?”

“Cách đây khôngxa có mtíc đo, chúngìta ngh ngơiÍ đó.” VíThu dn đưngĩđáp.

“Hôm nay quâníta còn liîbao nhiêu ngưi?”ì

Bn h cưpfphá thôn làngãsut đưng đi,īđương nhiên phiécó thương vong.İV mt VũH u ám:{“Còn mt nghìnmt trăm bnìmươi ba ngưi.”

Thương vong ca¸bn h trong,my ngày nayĪkhông quá nghiêm¹trng, nhưng cng)thêm tn thtlúc công thành,nếu xét theot l màīnói lin khiếnngưi khác kinhìhãi.

V Un mímImôi, nói tiếp:ľ“Sao các ngươiìli mun đánhĬSa Thành?”

Lươngthc không cònnhiu.” V Hth dài: “Chúngthuc h không³quen thuc BcáĐch, ngưi dnđưng đã chết,õbây gi cíthy là đánh,Ĭcưp lương thctrưc ri tínhsau.”

V Unkhông lên tiếng.ìGn như chưacó bao nhiêungưi Đi Stng đi vàoɪlòng Bc Đch.Mc dù trưckhi V Unưđến đã cĬgng thu gomtt c tưliu liên quanđến Bc Đch,ínhưng mt mtnhng tư liukia đu làùbn đ nhiu}năm trưc, mtìkhác bi vìÎBc Đch vnjlà dân duémc, tr thànhîtrì ra thìphn ln thônâlàng đu dngótri ti ch.êHung chi dùýcho là thànhátrì, ngưi ĐifS cũng chbiết vài thànhtrì trên tuyếnìđưng chính mà(thôi, ngay cSa Thành nàycũng ch minghe nói. Đivi thc lcca Sa Thành,Įnếu không nhV Un nơi này mttháng thì elà cũng không}nm rõ đưc.

SÍDu nghe bníh nói chuynĩcũng hiu đưcɨlo lng caɪV Un. Kiếptrưc, nàng vàC S Sinh¹ra vào BcĐch nhiu lnchính là đ[làm chuyn này.

Đimi ngưi dngɨtri đóng quân(trên c đo.ãV Un vàâV Thu, VH trao điɩcnh ng saukhi hai bênly tán. SîDu sp xếpĪcho Thm VôSong, Bch Thưngvà Thm KiuKiu xong xuôimi quay trv bên cnhìV Un.

V Unbo V Thuvà V HÏđi ng trưc.áS Du ngicnh chàng, nhìnchàng v bnīđ.

Đ đang đnhđi đâu?”

SĩDu mm cưi,V Un ngngđu nhìn nàng:ï“Tu tu chưang sao?”

“Cáchđây không xahn là có]mt thôn làng.”ĩ

S Du ănîbánh h(*), chngón tay vĨhưng Tây Namca Sa Thành,bình tĩnh nói:ìLúc ta ìtrong thành tnghi thăm qua,ļthôn làng nàykhông ln, chcùch có myýtrăm ngưi.”

(*)ĩBánh h: Bánhfhình tròn, cónhân h đào

VĨUn gt đu,S Du ngmènghĩ, ly mtbn đ ttrong ngc ra:²“Còn có cáiànày na, lúcta trongthành có nh°ngưi v cho.”Ĩ

V Un cmĨbn đ trêntay S Du.Bn đ nàyt m hơnso vi bnđ chàng lyđưc ĐiS nhiu.

Đây làbn đ toànđb Bc Đchmà năm đóíS Du vàC S Sinhvào sinh rat nhiu năm(v ra. Khôngch thế, nàngìcòn da theoãtrí nh cafmình mà đánhdu c đim°và tuyến đưngìquân ch lcİhành quân caècác b lcêln ch yếu Bc Đchnăm đó sang]mt bên. Nàng}nói vi VàUn: “Phía trênįnày đu doàta đoán, đến,lúc đó chúngĺta tránh đi.”

V Un cúiđu nhìn SDu, nếu nhưkhông có sais thì mtbn đ nhưvy tht súquá quan trng.

Trong}lòng chàng mơh hiu làm°gì có chuynbn đ nàyêtìm ngưi hiímt câu làÍra, đoán mtĭcái là biết.

Nhưngóchàng cũng biết)S Du khôngnói chc chnīcó lý ca³nàng. Vì thế,õchàng cúi đuàđáp mt tiếng,ìnhìn bn đkia, có mtý nghĩ thoángđqua trong lòng.

SángĬsm hôm sau,ítri còn chưaếsáng, V Unđã gi VjH và VòThu dy. Cho)binh linh ănung xong, ttc xoay ngưilên nga, chy:nhanh v hưngthôn làng màS Du đánhdu. Sa mcĩhoang vng, đến¹xm ti bníh mi tithôn làng phưcn. V Unĩbo mi ngưinúp phía sau¸cn cát, bnïthân chy lênquan sát mtlúc. Sau khixác nhn điɩkhái nhân s,įchàng gi VH đến cănưdn: “Ngươi bo{ngưi tn ra,ĩđi đêm đếnĺchúng ta lixung đó tncông t bnphương tám hưng.ếNgươi bo mi°ngưi rng tomt chút, toếtiếng đng lnmt chút, biếtĩkhông?”

V HIgt đu, điđêm đến lptc dn ngưitn ra, toĩthành thế baoĮvây, núp ĩsau cn cátquanh thôn.

Tiếp theoch nghe thyV Un ralnh mt tiếng,ic nhóm ngưihô hào laoxung. Ngay lp)tc, tiếng giếtdy tri, tiếngchiêng trng vangļdi bn phươngìtám hưng. DêÍbò nga bưhong s chytrn t phía,ngưi trong thônlàng ào àochy ra. Đànìông cm đaoìcm cung boív đàn bà,con gái và)tr nh gia.

V Un quátfln bng ngônÏng Bc Đch::Đu hàng khônggiết! Đu hàng(không giết!”

Nhómìngưi V Unèxut hin quánhanh, cng thêmđêm ti khôngİth nhìn rõxung quanh baoínhiêu ngưi, dântrong làng chnghe khp bnphương tám hưng}đu là tiếnghô giết, khiếnĩcho thôn làngìchưa đ mtnghìn ngưi nàyb da mtõmt. Nghe thycâu này, namân đưa mt,nhìn nhau quaánh la, buôngìvũ khí, tôt qu xung.

V°H và VThu tách đànļông và phăn ra, sauđó bt đuĩdt dê bòvà lương khô.

Mtông lão quanăsát V Thujvà V Hļlàm nhng chuynnày, siết chttay, mt rưngrưng ánh l.

VUn nhìn sang,quay đu v(vai ông ta.

Ôngđlão kia bíV Un làmhết hn, lptc dp đu,c nghĩ dángv ca mìnhľkhiến V Unbt mãn. Tâmđtrng thôn dânlp tc kíchđng. V Unđ ông lãoúdy, bình tĩnh]nói: “Ông lão,]chúng ta khôngĩly hết, chúngɪta s đɨli cho cácngưi mt naílương khô.”

Ôngìlão kia sngĭs, ngưi bênĮcnh nghe thyơli V Unmi dn dnbình tĩnh li.V Un nhìn²V Thu vàV H dt³dê bò ngara, đim tĩnhïnói: “Hin gitin tuyến bùngún chiến s,êai cũng đulà bt đcdĩ. Nếu cóĩđưng sng, chngai mun làmnhng chuyn này,,các ngưi munhn thì hnTô Xán đi.”

Tiếng Bc Đchkhông lưu loátļlàm bi lthân phn VìUn. Ông lão]kia l vmt bi thương:“Các ngưi đánhľnhau thì liênquan gì báchtính chúng ta?”

Ông lão, linày ca ông¹không đúng ri.”V H nghe:vy, trào phúng:“Sao ông khôngíhi xem lúcbinh lính BcįĐch các ngưigiết dân ĐiS chúng takhông nói khôngliên quan đếnìdân chúng đi?Hàng năm, cácĪngưi đu tiİĐi S cưp³ngưi cưp lương,gi chúng taquay đu làmăchuyn này đãìxem như kháchkhí lm ri.”ĺ

Li này khiếnông lão cnghng. Lát sau,ông th dài,chán nn nói:IĐi hết đi,cm hết đi,đánh ti đánhlui cũng chcó dân chúngchu kh.”

Chúng[ta còn ngưiìchết đây này.”

V H trngmt, V Thu{bưc lên nóiôvi V Un:)“Hu gia, lươngīthc và ngaÏđã kim kêĭxong ri.”

V¸Un gt đu,ĭquay đu nóivi ông lãokia: “Ông chn)mưi thanh niên]cho ta.”

“Cufmun làm gì?”Į

Ông lão kiatrng mt, VáUn cưi: “Chúngta cn vàingưi dn đưng,ông đưa ta)mưi thanh niên,ìta s chăm[sóc bn hĩvà thê nhih.”

Không đưc!”Ông lão kiađáp dt khoát:³“Các ngưi cóIth ly lươngthc và trâunga, nhưng ngưiíthì không đưc!”ư

V mt VUn bình tĩnh,²mt mang theoís thương tiếc:)Ông lão, taɨkhông phi skhông giết ngưi.”

Vệ Uẩn rút kiếm trên thắt lưng ra, lãnh đạm nói: “Nếu ông không đưa mười người này cho ta, e là không một ai trong thôn các người sống sót.”

Vở kịch nhỏ

Ông lão siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy. Lát sau có tiếng nói trong trẻo của một thiếu niên vang lên: “Ta đi với ngài.”

Bạch Thường: Đây chính là lý do ta không thích đệ.“Ngài là quan to à?”

“Đồ Tác, quay lại!”

Đồ Tác làm theo lời Vệ Uẩn. Trời còn chưa sáng, trận cướp bóc nhanh như chớp này đã kết thúc. Vệ Uẩn dẫn theo Đồ Tác, để lạc đà dẫn đường. Đoàn người đi một đêm, cuối cùng lúc giữa trưa cũng tìm được chỗ nguồn nước tiếp theo.

Ông lão kia lên tiếng quát mắng, thiếu niên đó lại không hề lùi bước, nhìn chằm chằm Vệ Uẩn nói: “Ta đi với ngài.”

“Chết rồi.” Giọng Vệ Uẩn trầm xuống, Đồ Tác cũng không cảm thấy mình đang xúc phạm cái gì, tiếp tục hỏi: “Huynh không có ca ca sao?”Dứt lời, cậu xoay người tạm biệt từng người thân của mình.

Nói xong, mặt Thẩm Vô Song hơi đỏ, nhưng vẫn nhắm mắt nói: “Bao gồm cả phụ nữ.”

Vệ Uẩn gật đầu, bảo Vệ Hạ đưa người đi, nhưng cũng chính lúc này, rất nhiều thanh niên đứng lên, kích động chắn ở trước mặt thiếu niên: “Ta đi! Chúng ta đi!”

Mọi người nghỉ ngơi, Sở Du và Bạch Thường chỉ huy nhóm lửa, làm thịt dê. Vệ Uẩn gọi Đồ Tác đến, chia cho cậu một cái bánh hồ. Hai người núp sau bóng lạc đà trò chuyện.

“Thiếu tộc trưởng, ngài không thể đi…”

Đồ Tác lấy làm lạ: “Ngài muốn ta làm gì?”

“Đa tạ!”

Đám người kia vây chắn trước mặt thiếu niên, cản Vệ Hạ lại. Vệ Hạ khó xử nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn nhìn thiếu niên kia, rốt cuộc nói: “Bảo cậu ta qua đây, tự cậu ta chọn hai người. Ta đếm mười tiếng, chọn xong lập tức đi ngay.”

“Mười bốn.” Đồ Tác ăn bánh hồ, âm thầm quan sát Vệ Uẩn. Vệ Uẩn gật đầu: “Ừ, ta mười lăm, sắp mười sáu rồi.”

“Đồ Tác, quay lại!”

Thiếu niên thở phào, mặt hiện lên ý cười. Đám người bên cạnh kích động, hoặc là bắt đầu ngăn cản thiếu niên, hoặc là tự tiến cử. Thiếu niên kia nhìn một vòng, chọn ra hai người, sau đó tách khỏi đám người, bước tới trước mặt ông lão, giơ tay đặt lên ngực mình, khom người thật thấp, nghiêm túc nói: “Gia gia(*), hẹn gặp lại.”

Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du mặc áo choàng đang chỉ huy nướng thịt dê dưới ánh nắng gay gắt cách đó không xa, bình tĩnh nói: “Ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn nhanh chóng về nhà chấm dứt chiến tranh. Cậu ngoan ngoãn giúp ta, chờ ta về đến Đại Sở, nếu cậu bằng lòng, ta sẽ dẫn cậu về. Khi ấy quan to lộc hậu, ta đều giúp cậu.”

Lần này sở dĩ lựa chọn Đồ Tác là vì chàng nhận ra được Đồ Tác không phải bị ép bước ra, cậu cố ý bước ra.Chàng vỗ vai Đồ Tác, bình tĩnh nói: “Cậu yên tâm, đợi chiến tranh kết thúc, ta chia một mảnh đất từ đất phong Vệ gia cho cậu.”(*) Gia gia: ông nội

Thẩm Vô Song: Bỗng nhiên ta cảm thấy tập quán kế thừa của người Bắc Địch rất hay.

Dứt lời, cậu xoay người tạm biệt từng người thân của mình.

Sau khi làm xong mọi chuyện, thiếu niên kia bước tới trước mặt Vệ Uẩn. Vệ Thu và những người khác cũng đã sẵn sàng chờ xuất phát. Vệ Uẩn quan sát cậu một lượt: “Tên gì?”

Vệ Uẩn không lên tiếng. Lát sau, chàng gật đầu.

“Đồ Tác.”

Vệ Uẩn cất tiếng đáp, đứng dậy, cười nói: “Làm phiền tẩu tẩu rồi.”

Thiếu niên rủ mắt, vẻ mặt kính cẩn. Vệ Uẩn gật đậu, bảo Vệ Hạ dắt ra một con ngựa cho cậu: “Lên đi.”

Vệ Uẩn gật đầu, bảo Vệ Hạ đưa người đi, nhưng cũng chính lúc này, rất nhiều thanh niên đứng lên, kích động chắn ở trước mặt thiếu niên: “Ta đi! Chúng ta đi!”

Vệ Uẩn nghi hoặc: “Tại sao? Bắc Địch không tốt à?”

Đồ Tác làm theo lời Vệ Uẩn. Trời còn chưa sáng, trận cướp bóc nhanh như chớp này đã kết thúc. Vệ Uẩn dẫn theo Đồ Tác, để lạc đà dẫn đường. Đoàn người đi một đêm, cuối cùng lúc giữa trưa cũng tìm được chỗ nguồn nước tiếp theo.

Hai người đang trò chuyện, Sở Du bước đến gọi hai người qua: “Dê nướng xong rồi, đến đây ăn thôi.”

Mọi người nghỉ ngơi, Sở Du và Bạch Thường chỉ huy nhóm lửa, làm thịt dê. Vệ Uẩn gọi Đồ Tác đến, chia cho cậu một cái bánh hồ. Hai người núp sau bóng lạc đà trò chuyện.

Nàng ho sặc sụa đến mặt đỏ lựng, mọi người ngẩn tò te nhìn Đồ Tác. Lúc này, Thẩm Vô Song mới sực nhớ, vội vàng giải thích: “Người Bắc Địch là như vậy, sau khi huynh trưởng chết sẽ do đệ đệ kế thừa mọi tài sản.”

“Mấy tuổi rồi?”

Vệ Uẩn không bình luận gì về suy nghĩ của Đồ Tác, chẳng qua ai cũng muốn sống tốt hơn một chút mà thôi.

“Mười bốn.” Đồ Tác ăn bánh hồ, âm thầm quan sát Vệ Uẩn. Vệ Uẩn gật đầu: “Ừ, ta mười lăm, sắp mười sáu rồi.”

***

“Thiếu tộc trưởng, ngài không thể đi…”

“Ngài là quan to à?”

Đồ Tác ngẩn người, cậu suy nghĩ một lát, dè dặt hỏi: “Là… Bắc Địch giết à?”

Đồ Tác hơi ngạc nhiên, Vệ Uẩn không khỏi cười, lên tiếng đáp: “Ừ, cậu có thể xem là thế.”

Vệ Uẩn: …

“Vậy chắc chắn huynh rất có năng lực.” Đồ Tác gật đầu, Vệ Uẩn cười khổ: “Kế thừa gia nghiệp thôi.”

Đồ Tác tràn đầy cảm kích: “Ta biết ngài là người tốt mà!”

“Mấy tuổi rồi?”

“Hửm, vậy phụ thân ngài đâu?”

“Chết rồi.” Giọng Vệ Uẩn trầm xuống, Đồ Tác cũng không cảm thấy mình đang xúc phạm cái gì, tiếp tục hỏi: “Huynh không có ca ca sao?”

Đồ Tác lấy làm lạ, nhìn Sở Du nói: “Nhưng không phải phu nhân ở đây sao?”

“Có.”

Ông lão siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy. Lát sau có tiếng nói trong trẻo của một thiếu niên vang lên: “Ta đi với ngài.”

“Ca ca đâu?”

(*) Gia gia: ông nội

“Chết rồi.”

Đồ Tác ngẩn người, cậu suy nghĩ một lát, dè dặt hỏi: “Là… Bắc Địch giết à?”

“Cậu đừng lo, ta sẽ không vì thế mà giận chó đánh mèo. Từ xưa đến nay, trong chiến tranh, đa phần khổ đều là dân chúng, hưng cũng dân khổ, vong cũng dân khổ. Ta muốn báo thù thì cũng tìm Vương thất Bắc Địch các người. Cậu yên tâm làm việc cho ta, ta sẽ không làm khó cậu.”“Dẫn đường.”

Vệ Uẩn không lên tiếng. Lát sau, chàng gật đầu.

Thẩm Vô Song: …“Có.”

Trong mắt Đồ Tác lộ ra vẻ tuyệt vọng, Vệ Uẩn lại vỗ vai cậu.

Lời vừa dứt, Sở Du phun phèo ngụm nước trong miệng.

“Cậu đừng lo, ta sẽ không vì thế mà giận chó đánh mèo. Từ xưa đến nay, trong chiến tranh, đa phần khổ đều là dân chúng, hưng cũng dân khổ, vong cũng dân khổ. Ta muốn báo thù thì cũng tìm Vương thất Bắc Địch các người. Cậu yên tâm làm việc cho ta, ta sẽ không làm khó cậu.”

Đồ Tác lấy làm lạ: “Ngài muốn ta làm gì?”

“Dẫn đường.”

Vệ Uẩn rút kiếm trên thắt lưng ra, lãnh đạm nói: “Nếu ông không đưa mười người này cho ta, e là không một ai trong thôn các người sống sót.”

“Đồ Tác.”

Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du mặc áo choàng đang chỉ huy nướng thịt dê dưới ánh nắng gay gắt cách đó không xa, bình tĩnh nói: “Ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn nhanh chóng về nhà chấm dứt chiến tranh. Cậu ngoan ngoãn giúp ta, chờ ta về đến Đại Sở, nếu cậu bằng lòng, ta sẽ dẫn cậu về. Khi ấy quan to lộc hậu, ta đều giúp cậu.”

Đồ Tác ngẫm nghĩ, cậu lắc đầu: “Ta không muốn quan to lộc hậu.”

“Vậy cậu muốn gì?”

Vệ Uẩn quay đầu nhìn cậu.

Lần này sở dĩ lựa chọn Đồ Tác là vì chàng nhận ra được Đồ Tác không phải bị ép bước ra, cậu cố ý bước ra.

Vệ Uẩn quay đầu nhìn cậu.

Đồ Tác hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Đợi trận này đánh xong, ngài có thể cho ta một mảnh đất không? Ta muốn dẫn tộc nhân mình đến Đại Sở.”

“Hửm, vậy phụ thân ngài đâu?”

Vệ Uẩn nghi hoặc: “Tại sao? Bắc Địch không tốt à?”

“Chúng ta là bộ lạc nhỏ…” Đồ Tác thở dài: “Lác đác vài cái thôn, cộng lại chưa tới hai nghìn người, thường xuyên bị những bộ lạc lớn khác ức hiếp. Nói thật với ngài, lần này dù cho không phải ngài đánh cướp thì cũng sẽ có người khác đánh cướp. Ta không thích chiến tranh…” Đồ Tác nhìn về phía Đại Sở, đôi mắt ánh lên vẻ hâm mộ: “Ta nghe nói người Đại Sở không thích chiến tranh, cuộc sống bọn họ rất yên ổn, ta cũng muốn.”

Mọi người đều như thế, không có ai thích chiến tranh cả.

Vệ Uẩn không bình luận gì về suy nghĩ của Đồ Tác, chẳng qua ai cũng muốn sống tốt hơn một chút mà thôi.

Sở Du: Ngoan, Tiểu Thất thật hiểu chuyện.

Chàng vỗ vai Đồ Tác, bình tĩnh nói: “Cậu yên tâm, đợi chiến tranh kết thúc, ta chia một mảnh đất từ đất phong Vệ gia cho cậu.”

Đồ Tác nghe thấy lời Vệ Uẩn, nhúc nhích lỗ tai, ngẩng đầu nhìn Sở Du. Nhóm người vây quanh dê nướng, Vệ Uẩn tự mình cắt thịt dê cho Đồ Tác, nghiêm túc nói: “Hôm nay ở đại mạc, cậu là chủ nhà, sau này nhờ cả vào cậu.”

“Đa tạ!”

Đồ Tác tràn đầy cảm kích: “Ta biết ngài là người tốt mà!”

Hai người đang trò chuyện, Sở Du bước đến gọi hai người qua: “Dê nướng xong rồi, đến đây ăn thôi.”

Thiếu niên thở phào, mặt hiện lên ý cười. Đám người bên cạnh kích động, hoặc là bắt đầu ngăn cản thiếu niên, hoặc là tự tiến cử. Thiếu niên kia nhìn một vòng, chọn ra hai người, sau đó tách khỏi đám người, bước tới trước mặt ông lão, giơ tay đặt lên ngực mình, khom người thật thấp, nghiêm túc nói: “Gia gia(*), hẹn gặp lại.”

Đồ Tác gật đầu lia lịa. Thẩm Vô Song cũng lấy nước thay rượu, mời Đồ Tác một ly.

Vệ Uẩn cất tiếng đáp, đứng dậy, cười nói: “Làm phiền tẩu tẩu rồi.”

【 Vở kịch nhỏ】

Đồ Tác nghe thấy lời Vệ Uẩn, nhúc nhích lỗ tai, ngẩng đầu nhìn Sở Du. Nhóm người vây quanh dê nướng, Vệ Uẩn tự mình cắt thịt dê cho Đồ Tác, nghiêm túc nói: “Hôm nay ở đại mạc, cậu là chủ nhà, sau này nhờ cả vào cậu.”

Vệ Uẩn: Tẩu tẩu ta không phải tài sản, không thể kế thừa!

Đồ Tác gật đầu lia lịa. Thẩm Vô Song cũng lấy nước thay rượu, mời Đồ Tác một ly.

Mọi người đều như thế, không có ai thích chiến tranh cả.

Đồ Tác đỏ mặt, nghe Vệ Uẩn giới thiệu mọi người một lượt rồi ghi nhớ kỹ. Đợi sau khi giới thiệu xong, Đồ Tác hỏi Vệ Uẩn: “Vậy tiểu công tử ở lại Đại Sở à?”

Sau khi làm xong mọi chuyện, thiếu niên kia bước tới trước mặt Vệ Uẩn. Vệ Thu và những người khác cũng đã sẵn sàng chờ xuất phát. Vệ Uẩn quan sát cậu một lượt: “Tên gì?”

Mọi người sững sờ, Vệ Uẩn hơi lúng túng: “Ta chưa lấy vợ.”

Đồ Tác lấy làm lạ, nhìn Sở Du nói: “Nhưng không phải phu nhân ở đây sao?”

Mọi người sững sờ, Vệ Uẩn hơi lúng túng: “Ta chưa lấy vợ.”

“Đó là tẩu tẩu cậu ấy!” Thẩm Vô Song nhanh miệng ngắt lời. Đồ Tác hết sức nghiêm túc nói: “Đúng rồi, ca ca ngài ấy chết, vậy chẳng phải tẩu tẩu là người phụ nữ của ngài ấy à?”

Trong mắt Đồ Tác lộ ra vẻ tuyệt vọng, Vệ Uẩn lại vỗ vai cậu.

Lời vừa dứt, Sở Du phun phèo ngụm nước trong miệng.

Nàng ho sặc sụa đến mặt đỏ lựng, mọi người ngẩn tò te nhìn Đồ Tác. Lúc này, Thẩm Vô Song mới sực nhớ, vội vàng giải thích: “Người Bắc Địch là như vậy, sau khi huynh trưởng chết sẽ do đệ đệ kế thừa mọi tài sản.”

Nói xong, mặt Thẩm Vô Song hơi đỏ, nhưng vẫn nhắm mắt nói: “Bao gồm cả phụ nữ.”

***

“Vậy cậu muốn gì?”

“Chết rồi.”

Thẩm Vô Song: Cậu đừng có dối lòng, nói đi chứ.Vệ Uẩn: Tẩu tẩu ta không phải tài sản, không thể kế thừa!Thiếu niên rủ mắt, vẻ mặt kính cẩn. Vệ Uẩn gật đậu, bảo Vệ Hạ dắt ra một con ngựa cho cậu: “Lên đi.”Dứt lời, cậu xoay người tạm biệt từng người thân của mình. Vở kịch nhỏĐồ Tác ngẫm nghĩ, cậu lắc đầu: “Ta không muốn quan to lộc hậu.”

Thẩm Vô Song: Bỗng nhiên ta cảm thấy tập quán kế thừa của người Bắc Địch rất hay.

Vệ Uẩn: …

Thẩm Vô Song: Cậu đừng có dối lòng, nói đi chứ.

Vệ Uẩn: Tẩu tẩu ta không phải tài sản, không thể kế thừa!

Sở Du: Ngoan, Tiểu Thất thật hiểu chuyện.

“Ca ca đâu?”

Bạch Thường: Đây chính là lý do ta không thích đệ.

Thẩm Vô Song: …

Chàng vỗ vai Đồ Tác, bình tĩnh nói: “Cậu yên tâm, đợi chiến tranh kết thúc, ta chia một mảnh đất từ đất phong Vệ gia cho cậu.”

Vệ Uẩn: > <

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

35 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Chuyển hộ khẩu qua Bắc Địch lẹ tiểu Thất ơi

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Tội Thẩm Vô Song quá

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Không ai thích chiến tranh, dân chúng khổ, Đại Sở cũng không hòa bình như Đồ Tác nghĩ, mình rất thích thanh niên này, ở cậu ấy có trách nhiệm và hy vọng của tộc trưởng

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Haha mẹ ơi đangs yêu thế này

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
1 Năm Cách đây

Đọc mấy chương này quắn quéo quá đi hí hí

35
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!