Sơn Hà Chẩm – Chương 80 (1)

Chương 80 (1)

Vị Mai phi sắp phong Hậu vị trong cung chính là Trưởng công chúa

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lời vừa vang lên, những người khác tại đó đều bật cười, chỉ có duy nhất hai người là Vệ Hạ và Vệ Thu len lén quan sát Vệ Uẩn. Thấy vẻ mặt Vệ Uẩn vẫn bình tĩnh, hai người lại quay qua bên cạnh nhìn Sở Du.

Kiêu Điểu nàng nhưng thật ra có nhất định.

Trái lại, Sở Du hết sức vô tư, sau khi hỏi Đồ Tác hai câu, nàng còn đùa: “Các người thật thú vị.”

Lần đầu tiên người Đại Sở tiếp xúc gần với người Bắc Địch, lại còn ngồi xuống kể nhau nghe một ít phong tục tập quán. Binh lính bên cạnh đều ngạc nhiên, mọi người vây quanh Đồ Tác, hỏi tới hỏi lui hồi lâu.

Đối phương ước chừng ở nàng một thước.

Đêm dần xuống, Sở Du cảm thấy hơi mệt, nàng bèn đi tìm Bạch Thường, hai người ngủ chung một lều bạt.

Đi đến hôm sau, VîUn và VéH, V Thujcùng ngi xungɨbàn bc lijthoát. V Un³thy S Duíđã dy, vinói: “Tu tu,Їngưi đến đây.”[

S Du lênìtiếng đáp, ngiíxung bên cnhV Un. Chàngõđã vch raÎmt tuyến đưng,nói vi nàng:(Đây là ghichú mà ĐfTác cho chúngta. Dc theoÏcon đưng này,:chúng ta cóõth tránh néîphn ln thànhtrì. Trên đưng}có ngun nưcɨvà thôn làngnh, chúng taíđi theo đưngĬnày na tháng:là có thjri khi.”

SDu ăn bánhh, suy nghĩfri nói: “Cóíphi mc tiêuЇquá l liuri không?”

Choínên chúng taphi nhanh.”

VêUn trm ging:ĬĐa phn BcĐch là hoangímc, không dtruyn tin. Chúngta cũng khôngth dng mt}ch quá mtđêm. Ch cnýchúng ta luônÍdi chuyn, khôngxui xo đng{phi quân châlc Bc Đch,ìTô Tra khôngđui theo chúngIta thì khôngĩcó vn đgì ln.”

SDu gt đu,V Un btЇgiác m ming:Đi sau khiõtr v

Mingưi ngưc mtínhìn chàng. VUn ngm nghĩìli dn xung:í“Sau khi trv ri tínhītiếp.”

Đoàn ngưibt đu xutphát da theoãl tuyến màĐ Tác chdn, gn nhưhành quân trongĪđêm. Mi ngày,nhóm ngưi ngh¹ngơi không quána ngày, đánhɩcưp thôn làngídc đưng.

Bc Đchıphái binh lcútiu tr bnh khp nơi,ínhưng rt khótìm đưc.

V Uncó năng lcįphán đoán ccìtt đi viđchiến trn. Chàngbiết khi nàođánh bt ng,đánh bt ngăthế nào, khinào rút lui,mà tuyến đưngban đu ĐiTác vch raĨcũng không ngngĪthay đi daĪtrên tình hìnhÍthc tế.

Nhưng dùlà thế, naótháng sau khibn h đếnđưc biên gii¹Bc Đch vàĐi S, nhânmã cũng chcòn li mt°na.

Có vài ngưiơchết trong cucĪchiến vi dânchúng Bc Đch,nhưng phn lnĩlà chết vìbnh tt.

Đã đếnbiên gii BcĐch và ĐiãS, dc theođưng đi đubiến thành thànhɩtrì. Hin nay,Bc Đch chiếm,c thành trìĐi S, SDu và VUn bàn bcIdn hơn nămũtrăm ngưi còn³li tn ra,ɨchia thành tp²nh, gi làmdân t nnãngh ngơi hai bên quanïđo(*).

(*) Quan đo:Їtc con đưngdo nhà nưcxây dng, hocđi l.

Hai bên[quan đo đuĮlà dân tnn lưu vong,²xen ln BcĐch và ĐiĩS. V Hũtìm mt ngưitrong đó thămİdò tin tc,tr v báocáo vi VĮUn: “Ch t,ľhin gi Diêu:Dũng b Bếh nht trongơcung, binh lcàDiêu Dũng bphân chia racho S thết, Tng thết, còn cóÏvài v tưngquân trong quânđi V gia.Bây gi BcĐch ch cònũchiếm mưi haithành trì cađĐi S, đôibên đang gingco.”

V Ungt đu. VđH k têncác thành trìb Bc Đchchiếm lĩnh, VįUn nghe đếnmt na thìkêu hn dng:Khoan đã, ngươiýlp li lnòna.”

V Hôlp li mtÎln na nhngjthành trì mà¸Bc Đch chiếm[lĩnh, V Unvà S DuÏnhìn nhau.

Lúc nàych bn hİđang làBch Thành, màBch Thành và¸Thanh Thành làhai thành trìbiên cnh duynht mà BcÏĐch chiếm lĩnh.Nói cách khác,ЇBc Đch đã°b vây khníba mt, ch:còn Bch Thànhvà Thanh Thànhlà ni linЇvi quc thBc Đch. Mtìkhi hai thànhètrì này b,chiếm, Bc Đchás hoàn toànìb bao vâyıbên trong lòngĐi S.

Cho nênchc chn tưngsĩ Đi Sás đến lyhai thành trìɩnày.

S Du nhìnĮV Un, dod nói: “Haylà chúng tađi đây?”Ï

V Un ngmnghĩ, vn lcùđu.

Đ phi trv sm mtchút.”

Hin nayõchính là thiđim thế lcákhp nơi chiact, chàng phitr v chnhđn li thếlc V giaêvào tay.

Tay chàngxoa vòng tròn}dưi tay áo,,ngng đu nhìnv hưng thành]trì, dưng nhưđang suy tínhkế hoch gìđó.

Lúc chàng suynghĩ, v mtnghiêm túc chuyênĪchú, đu màyhơi nhíu, cib khí chtĨthiếu niên, khoáclên ngưi strm n khiếnĭngưi ta thyìan tâm tinÏtưng. S Duĩngưc mt nhìn,dù cho hinnay lâm nnsa sút, ysam rách rưi,ítóc tai ribi, nhưng ngưitrưc mt vnkhí khái bcɨngưi, dù nhìnnhư thế cũngcm thy vôÏcùng đp mt.

“Tuũtu.” Chàng cht°lên tiếng, SíDu lp tcīđáp li. VíUn bình tĩnhnói: “Đi ngàymai chúng talên đưng đitìm C SíSinh, đ sìtìm Triu Nguytéđàm phán. ĐếnIlúc đó, tuĨphi nhn mtĩchuyn.”

S Dugt đu. Nàngïchưa bao ginghi ng chuynV Un munnàng nhn sĨhi nàng, SDu đáp ngay:Đ nói đi.”í

Khi tu đếnļcu đ, đúngêlúc đ rútilui khi VươngĐình Bc Đch,Hiến Vương TôDũng là doítu giết.”

LúcV Un ĩcung đình BcĐch, chàng đãįgiết mt sln ngưi, trongđó Tô Dũnglà quan chccao nht, cũnglà tưng lĩnhĩquý tc cóÍv trí caonht ca BcòĐch mà ĐiS tng giết.

SDu ngn ngưi.ïĐây là quâncông rt ln,¸nàng không hiuïti sao VUn li bonàng nhn?

Năm đó°nàng và CÍS Sinh cùngfxông pha chiến³trưng, tt cĬcông lao đughi vào côngC S Sinh,như vy micó li íchÎcho vic thăngquan tiến chcca hn. Hômnay V Unkhông ghi côngîlao ca mìnhýcho mình, liĩđy cho nànglàm gì?

“Tiu Tht.”ĩS Du khôngĺhiu, bèn hi:İĐ tính làmgì vy? Quânêcông này ghicho đ sítt hơn ghiĩlên ngưi mtĩn nhi nhưta.”

V Unmm cưi: “Đîkhông thiếu nhng,th này, tuĩtu c nhnìđi, đ tũcó dng ýíca đ.”

SũDu cm thyV Un luônílà ngưi trmn, nên nànggt đu, mangtheo nghi hocİmà đng ý.

Banđêm, tt cíngh ngơi, ngưióngưi nm sansát. S Duívà Bch Thưngng gia,V Un vàThm Vô Songng hai bên,ïngăn cách haiín t vingưi xung quanh.

Banđêm mi ngưi¹đu đã ng.íV Un ngmS Du dưiùánh trăng. Trênɪmt nàng toànbi đt, yãsam nhum đy²bùn, e làn t HoaĺKinh hết thicũng không cóīdáng v thmĪhi như SDu.

V Un ngmnhìn nàng, khôngàbiết vì saotrong lòng liĮrung đng, gingnhư mt hbt cht bngưi khác némđá vào, dpĩdnh lan toýtng gn sóng.

Dưng]như S Duĺcm nhn đưcÏánh mt chàng,[nàng chm rãiİm mt. Nhìnthy V Un:nhìn mình, nàngíkhông khi cưi:³“Còn chưa ng[à?”

Tiếng bnh nói chuynrt nh, thmíchí chng bngĩtiếng ve kêubên cnh.

V Unnhìn nàng, khcưi: “Tu tu.”ù

?”

Tr v,đ s muaìcho ngưi thtnhiu xiêm yíxinh đp.”

SDu nhưng mày,:ly làm l:Đ làm vyílà vì cmĭthy ta xu?”í

V Un lcôđu: “Đ Không}thy tu tuxu. Đ chưcm thy tuìtu nên đpıhơn tt cmi ngưi.”

Có rất nhiều hứa hẹn chàng muốn nói với nàng, nhưng chàng đã nói quá nhiều lần, vì thế chàng không nói nữa. Chàng chỉ nhìn Sở Du, dịu dàng lên tiếng: “Từ lúc tẩu gả vào Vệ gia tới nay vẫn luôn không có ngày tháng yên ổn. Sau khi trở về, tẩu đừng lo lắng tiền tuyến thế nào, mà hãy mua vài bộ y phục xinh đẹp, thật nhiều trang sức, nhé?”

“Đệ không lười biếng…” Vệ Uẩn nhìn vào mắt nàng: “Chỉ là sau khi trở về, mọi thứ sẽ ổn định lại. Danh vọng quyền thế Vệ Phủ vốn nên do đệ gánh vác. Tẩu tẩu ở nhà có dự tính gì?”

“Tẩu tẩu.” Vệ Uẩn thở dài: “Người chỉ mới mười sáu tuổi.”

Sở Du giơ tay lên, gối dưới mặt mình, mỉm cười nhìn chàng: “Trận còn chưa đánh xong mà đã muốn nghỉ ngơi. Vệ Uẩn, đệ lười biếng rồi.”

Chàng gọi tên nàng, Sở Du bị gọi mà ngây người, nghe chàng nói: “Chỉ cần tẩu ở lại Vệ Phủ, chỉ cần đệ còn sống, cho dù người mười sáu, hai mươi sáu, ba mươi sáu, năm mưới sáu…”

Vệ Uẩn cũng giơ tay lên gối dưới mặt, ngọ nguậy cơ thể, nhích tới gần nàng.

Vệ Uẩn nhìn nàng, điềm tĩnh gọi: “A Du.”

Ánh mắt chàng chứa cả ánh sao, xen lẫn ý cười. Không có sự kìm nén rụt rè trong quá khứ, chàng cứ quang minh chính đại, thẳng thắn nhìn nàng. Sở Du đón lấy ánh mắt chàng. Không biết tại sao, nàng cũng không hề có cảm giác thoái lui, giống như lui là thua, nàng lui sẽ khiến điều gì đó biến chất, trở nên vô cùng lúng túng.

Sở Du nghe thấy lời này thì tỉnh táo lại nhiều, trong mắt nàng có chút cay đắng: “Dù sao con người cũng phải lớn lên, ta không thể sống cả đời giống như mười sáu tuổi được.”

Vệ Uẩn cũng giơ tay lên gối dưới mặt, ngọ nguậy cơ thể, nhích tới gần nàng.

Thế là nàng cũng nhìn chàng: “Thế nào, ta nói sai sao?”

“Làm tốt chuyện này là đã không dễ rồi.”

Tiểu cô nương là chưa từng chịu khổ, chưa từng bị thương, núp dưới đại thụ nhìn ngắm thiên không, ngắm trời quang đãng xanh biếc như gột rửa.

“Đệ không lười biếng…” Vệ Uẩn nhìn vào mắt nàng: “Chỉ là sau khi trở về, mọi thứ sẽ ổn định lại. Danh vọng quyền thế Vệ Phủ vốn nên do đệ gánh vác. Tẩu tẩu ở nhà có dự tính gì?”

“Chuyện thứ năm…”

“Dự tính gì?” Sở Du ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Giúp đệ quản lý tốt Vệ gia.”

Sở Du không kiềm được mà sống mũi cay cay, trái tim run rẩy, nàng có trực giác hình như bản thân muốn vươn tay, muốn nắm bắt một cái gì đó không thuộc về mình.

“Vậy người giúp đệ làm vài chuyện.” Vệ Uẩn mở miệng cười, Sở Du gật đầu: “Đệ yên tâm, ta sẽ làm tốt chuyện đệ căn dặn .”

Cố Sở Sinh cũng nói với nàng hắn sẽ chăm sóc nàng cả đời, không cần võ công gì cả, sinh con mới là chuyện quan trọng.

“Còn gì nữa?”

Vệ Uẩn nhìn nàng quay lưng về phía mình ngủ. Thật lâu sau, chàng vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

“Làm tốt chuyện này là đã không dễ rồi.”

Nhưng đã quá nhiều năm trôi qua, đầu nàng đã đụng vào tường Nam đến máu tươi đầm đìa, nội tâm chồng chất thương tích. Giờ đây cuối cùng cũng có một người đứng ra nói với nàng ——

“Vậy người giúp đệ làm vài chuyện.” Vệ Uẩn mở miệng cười, Sở Du gật đầu: “Đệ yên tâm, ta sẽ làm tốt chuyện đệ căn dặn .”

Người trước mặt tựa như dựng lên một bức tường chắn cao vô hình, nàng núp sau tường, giấu hết bi thương và đau đớn của bản thân, nhưng bi thương quá nhiều, không khỏi sẽ tràn từ trong tường ra.

“Chuyện thứ nhất, tẩu trở về tìm đại phu, ngoan ngoãn điều dưỡng.”

Thế nhưng có lẽ là vì đêm quá rét, không biết tại sao trong giây phút được chàng lẳng lặng ôm lấy thế này, nàng cảm giác những bi thương và đau khổ lắng xuống từng chút một. Nàng bỗng nhắm mắt lại chậm rãi thiếp đi, tựa như chẳng hề hay biết.

Vẻ mặt Vệ Uẩn nghiêm túc nói ra câu này.

Sau này thời điểm hai bàn tay trắng, ngay cả việc rời khỏi Cố gia mà nàng cũng chẳng làm được.

“Thể chất tẩu thiên về hàn, tập luyện công pháp lại thiên về âm. Đệ sợ sau này người bị thương tích sẽ khiến cơ thể để lại di chứng. Dù sao cũng không thể phế công pháp mà bắt người học lại từ đầu, cho nên kể từ bây giờ, người phải điều dưỡng cho tốt, nhé?”

Thật ra nàng nên đẩy Vệ Uẩn ra.

Không ngờ Vệ Uẩn sẽ nói chuyện này, Sở Du không khỏi sững sờ.

“Còn gì nữa?”“Thể chất tẩu thiên về hàn, tập luyện công pháp lại thiên về âm. Đệ sợ sau này người bị thương tích sẽ khiến cơ thể để lại di chứng. Dù sao cũng không thể phế công pháp mà bắt người học lại từ đầu, cho nên kể từ bây giờ, người phải điều dưỡng cho tốt, nhé?”

Kiếp trước, bởi vì thể chất cơ thể thiên về hàn, lại tập chiêu thức thiên về âm, còn vì Cố Sở Sinh bị thương nên nàng luôn rất khó thụ thai. Lúc biết nàng khó thụ thai, mẫu thân Cố Sở Sinh muốn Cố Sở Sinh nạp thiếp. Mặc dù Cố Sở Sinh không đồng ý, nhưng vẫn bưng thuốc cho nàng mỗi ngày.

Thế là nàng cũng nhìn chàng: “Thế nào, ta nói sai sao?”

Sở Du khẽ run, nàng không biết hành động này là Vệ Uẩn làm khi còn thức hay đã ngủ. Từ tiếng hô hấp mà phán đoán, hẳn là chàng đã ngủ.

Những thứ thuốc đắng nghét kia rót ra từng bát một, châm cứu uống thuốc hàng ngày, mãi đến cuối cùng đại phu nói với Cố Sở Sinh, nếu thật sự muốn mang thai, e là phải phế công pháp nàng luyện, rồi lại giúp nàng điều dưỡng mới được.

Khi đó tất cả mọi người, bao gồm mẫu thân nàng và muội muội nàng đều nói cả đời người phụ nữ có một đứa con là quan trọng hơn mọi thứ.

“Chuyện thứ hai.” Chàng khẽ cười: “Mỗi tháng mua hai mươi bộ y phục trang sức, một hộp son phấn.”

“Chuyện này mà đệ cũng quản?” Sở Du bị yêu cầu của chàng chọc cười. Vệ Uẩn nhìn nàng, đáy mắt tỏa ra ấm áp: “Chưa xong đâu, chuyện thứ ba, tẩu phải nuôi dưỡng năm con mèo trong nhà cho tốt, mỗi ngày chơi với chúng nửa canh giờ.”

Cố Sở Sinh cũng nói với nàng hắn sẽ chăm sóc nàng cả đời, không cần võ công gì cả, sinh con mới là chuyện quan trọng.

Nàng đã tin.

Cả đời này, chàng sẽ khiến nàng sống như một tiểu cô nương.Những thứ thuốc đắng nghét kia rót ra từng bát một, châm cứu uống thuốc hàng ngày, mãi đến cuối cùng đại phu nói với Cố Sở Sinh, nếu thật sự muốn mang thai, e là phải phế công pháp nàng luyện, rồi lại giúp nàng điều dưỡng mới được.

Sau này thời điểm hai bàn tay trắng, ngay cả việc rời khỏi Cố gia mà nàng cũng chẳng làm được.

Sở Du không ngờ trong hoàn cảnh nước nhà loạn lạc như thế, vậy mà Vệ Uẩn còn để ý đến chuyện này. Nàng rủ mắt, lông mi khẽ run, kìm nén những cảm xúc cuồn cuộn không biết tên kia trong lòng, nhỏ giọng đáp: “Ừm…”

Nàng đã tin.

“Chuyện thứ hai.” Chàng khẽ cười: “Mỗi tháng mua hai mươi bộ y phục trang sức, một hộp son phấn.”

Khi đó tất cả mọi người, bao gồm mẫu thân nàng và muội muội nàng đều nói cả đời người phụ nữ có một đứa con là quan trọng hơn mọi thứ.

“Chuyện này mà đệ cũng quản?” Sở Du bị yêu cầu của chàng chọc cười. Vệ Uẩn nhìn nàng, đáy mắt tỏa ra ấm áp: “Chưa xong đâu, chuyện thứ ba, tẩu phải nuôi dưỡng năm con mèo trong nhà cho tốt, mỗi ngày chơi với chúng nửa canh giờ.”

“Chuyện thứ tư, mỗi ngày người phải ngủ bốn canh giờ.”

Tiểu cô nương là thế nào?

“Chuyện thứ năm…”

“Chuyện thứ tư, mỗi ngày người phải ngủ bốn canh giờ.”

Vệ Uẩn thao thao bất tuyệt, Sở Du bị chàng nói mà phát mệt, mất kiên nhẫn bảo: “Rốt cuộc đệ nói nhiều như vậy là muốn làm gì?”

“Tẩu tẩu.” Vệ Uẩn thở dài: “Người chỉ mới mười sáu tuổi.”

Vệ Uẩn thao thao bất tuyệt, Sở Du bị chàng nói mà phát mệt, mất kiên nhẫn bảo: “Rốt cuộc đệ nói nhiều như vậy là muốn làm gì?”

Sở Du ngước mắt nhìn chàng, nhìn thấy thương tiếc trong mắt Vệ Uẩn: “Đệ hi vọng người có thể sống giống như tiểu cô nương mười sáu tuổi, đừng gồng gánh nữa. Bầu trời Vệ Phủ còn có đệ đây, không sập được.”

Sở Du nghe thấy lời này thì tỉnh táo lại nhiều, trong mắt nàng có chút cay đắng: “Dù sao con người cũng phải lớn lên, ta không thể sống cả đời giống như mười sáu tuổi được.”

“Cả đời này, đệ đều sẽ cố gắng để người sống như một tiểu cô nương.”

Có rất nhiều hứa hẹn chàng muốn nói với nàng, nhưng chàng đã nói quá nhiều lần, vì thế chàng không nói nữa. Chàng chỉ nhìn Sở Du, dịu dàng lên tiếng: “Từ lúc tẩu gả vào Vệ gia tới nay vẫn luôn không có ngày tháng yên ổn. Sau khi trở về, tẩu đừng lo lắng tiền tuyến thế nào, mà hãy mua vài bộ y phục xinh đẹp, thật nhiều trang sức, nhé?”

“Vì sao không thể?”

Vệ Uẩn nhìn nàng, điềm tĩnh gọi: “A Du.”

Chàng gọi tên nàng, Sở Du bị gọi mà ngây người, nghe chàng nói: “Chỉ cần tẩu ở lại Vệ Phủ, chỉ cần đệ còn sống, cho dù người mười sáu, hai mươi sáu, ba mươi sáu, năm mưới sáu…”

Ánh mắt chàng chứa cả ánh sao, xen lẫn ý cười. Không có sự kìm nén rụt rè trong quá khứ, chàng cứ quang minh chính đại, thẳng thắn nhìn nàng. Sở Du đón lấy ánh mắt chàng. Không biết tại sao, nàng cũng không hề có cảm giác thoái lui, giống như lui là thua, nàng lui sẽ khiến điều gì đó biến chất, trở nên vô cùng lúng túng.

“Dự tính gì?” Sở Du ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Giúp đệ quản lý tốt Vệ gia.”

“Cả đời này, đệ đều sẽ cố gắng để người sống như một tiểu cô nương.”

Tiểu cô nương là thế nào?

Sở Du không ngờ trong hoàn cảnh nước nhà loạn lạc như thế, vậy mà Vệ Uẩn còn để ý đến chuyện này. Nàng rủ mắt, lông mi khẽ run, kìm nén những cảm xúc cuồn cuộn không biết tên kia trong lòng, nhỏ giọng đáp: “Ừm…”

Tiểu cô nương là chưa từng chịu khổ, chưa từng bị thương, núp dưới đại thụ nhìn ngắm thiên không, ngắm trời quang đãng xanh biếc như gột rửa.

Tiểu cô nương là chưa từng thấy diều hâu vồ, cũng chưa từng biết cái nắng cháy da. Mọi thứ đều rực rỡ xinh đẹp cho nên tiểu cô nương tràn ngập vô vàng dũng khí đối với thế gian, tay cầm trường thương là đã cảm thấy trên đời này không có chuyện gì có thể khiến mình quỳ gối khuất phục.

Tiểu cô nương là chưa từng thấy diều hâu vồ, cũng chưa từng biết cái nắng cháy da. Mọi thứ đều rực rỡ xinh đẹp cho nên tiểu cô nương tràn ngập vô vàng dũng khí đối với thế gian, tay cầm trường thương là đã cảm thấy trên đời này không có chuyện gì có thể khiến mình quỳ gối khuất phục.

Tựa như Sở Du mười sáu tuổi, yêu Cố Sở Sinh là có thể đem hết mọi thứ cho  hắn.

Nhưng đã quá nhiều năm trôi qua, đầu nàng đã đụng vào tường Nam đến máu tươi đầm đìa, nội tâm chồng chất thương tích. Giờ đây cuối cùng cũng có một người đứng ra nói với nàng ——

Kiếp trước, bởi vì thể chất cơ thể thiên về hàn, lại tập chiêu thức thiên về âm, còn vì Cố Sở Sinh bị thương nên nàng luôn rất khó thụ thai. Lúc biết nàng khó thụ thai, mẫu thân Cố Sở Sinh muốn Cố Sở Sinh nạp thiếp. Mặc dù Cố Sở Sinh không đồng ý, nhưng vẫn bưng thuốc cho nàng mỗi ngày.

Không ngờ Vệ Uẩn sẽ nói chuyện này, Sở Du không khỏi sững sờ.

Cả đời này, chàng sẽ khiến nàng sống như một tiểu cô nương.

Sở Du không kiềm được mà sống mũi cay cay, trái tim run rẩy, nàng có trực giác hình như bản thân muốn vươn tay, muốn nắm bắt một cái gì đó không thuộc về mình.

Nàng co ro không nói lời nào. Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng.

Người trước mặt tựa như dựng lên một bức tường chắn cao vô hình, nàng núp sau tường, giấu hết bi thương và đau đớn của bản thân, nhưng bi thương quá nhiều, không khỏi sẽ tràn từ trong tường ra.

Chàng lập tức cảm giác được. Chàng không dám hỏi nàng, cũng không dám chạm vào, chỉ nhìn nàng đưa lưng về phía mình, xoay người đi, khẽ nói: “Ngủ đi.”

Chàng lập tức cảm giác được. Chàng không dám hỏi nàng, cũng không dám chạm vào, chỉ nhìn nàng đưa lưng về phía mình, xoay người đi, khẽ nói: “Ngủ đi.”

Vệ Uẩn nhìn nàng quay lưng về phía mình ngủ. Thật lâu sau, chàng vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

“Chuyện thứ nhất, tẩu trở về tìm đại phu, ngoan ngoãn điều dưỡng.”

Sở Du khẽ run, nàng không biết hành động này là Vệ Uẩn làm khi còn thức hay đã ngủ. Từ tiếng hô hấp mà phán đoán, hẳn là chàng đã ngủ.

Thật ra nàng nên đẩy Vệ Uẩn ra.

Vẻ mặt Vệ Uẩn nghiêm túc nói ra câu này.

Thế nhưng có lẽ là vì đêm quá rét, không biết tại sao trong giây phút được chàng lẳng lặng ôm lấy thế này, nàng cảm giác những bi thương và đau khổ lắng xuống từng chút một. Nàng bỗng nhắm mắt lại chậm rãi thiếp đi, tựa như chẳng hề hay biết.

4.9 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

40 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Yên
Yên
4 Năm Cách đây

Mình đã hiểu tại sao cuối cùng A Du lại chọn Vệ Uẩn rồi, mình cũng có hai mối tình, một mối tình khiến mình trưởng thành, một mối tình khiến mình trở thành như đứa bé, một người đàn ông yêu thương một cô gái, thì anh ấy sẽ chắn gió chắn mưa cho nàng như Vệ Uẩn, như người yêu mình bây giờ vậy

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Có thể sở du đã nhận ra tình cảm trong lòng của mình roi

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Yêu đúng ng mình sẽ không cần phải trưởng thành.

Linh Linh
Linh Linh
4 Năm Cách đây

Thỉnh thoảng lại xen vào một đoạn đời trước làm tui thương A Du quá.

Trà Hoa Cúc
Trà Hoa Cúc
4 Năm Cách đây

Thẩm Vô Song với Bạch Thường nằm kề bên mà k hay biết gì sao :)))

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Giờ đến lượt nàng nhìn nhận ra tình cảm của bản thân…

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Yêu người là chỉ muốn cho người một đời hạnh phúc.

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Chỉ trong những việc nhỏ nhặt mà Tiểu Thất đã quan tâm ,tỉ mỉ đến thế là ai cũng sẽ siêu lòng. Tiểu Thất ăn đứt Cố Sở Sinh

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Tình yêu của CSS là tình yêu ích kỷ còn của Tiểu Thất là hy sinh. Cảm động quá, tình cảm thiệt nhẹ nhàng ❤️

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Du tỷ là nữ chính mà mình rất thích. Đủ kiên dũng mà cũng đủ tinh tế, dù kiếp trước là một vết thương đau đớn với tỷ nhưng mà tỷ vẫn đầy lý trí không vướng vào hận thù như những nữ chính khác, nhân ra được và hiểu là người ta không thích mình thì cũng chẳng có gì là sai cả. Mãi iuuu Du tỷ mong rằng đời này tủ có thể sống như một tiểu cô nương đúng nghĩa

40
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!