Chương 80 (1)
Vị Mai phi sắp phong Hậu vị trong cung chính là Trưởng công chúa
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lời vừa vang lên, những người khác tại đó đều bật cười, chỉ có duy nhất hai người là Vệ Hạ và Vệ Thu len lén quan sát Vệ Uẩn. Thấy vẻ mặt Vệ Uẩn vẫn bình tĩnh, hai người lại quay qua bên cạnh nhìn Sở Du.
Kiêu Điểu nàng nhưng thật ra có nhất định.
Trái lại, Sở Du hết sức vô tư, sau khi hỏi Đồ Tác hai câu, nàng còn đùa: “Các người thật thú vị.”
Lần đầu tiên người Đại Sở tiếp xúc gần với người Bắc Địch, lại còn ngồi xuống kể nhau nghe một ít phong tục tập quán. Binh lính bên cạnh đều ngạc nhiên, mọi người vây quanh Đồ Tác, hỏi tới hỏi lui hồi lâu.
Đối phương ước chừng ở nàng một thước.
Đêm dần xuống, Sở Du cảm thấy hơi mệt, nàng bèn đi tìm Bạch Thường, hai người ngủ chung một lều bạt.
Đợi đến hôm sau, VệîUẩn và VệéHạ, Vệ Thujcùng ngồi xuốngɨbàn bạc lốijthoát. Vệ Uẩn³thấy Sở Duíđã dậy, vộiịnói: “Tẩu tẩu,Їngười đến đây.”[
Sở Du lênìtiếng đáp, ngồiíxuống bên cạnhἲVệ Uẩn. Chàngõđã vạch raÎmột tuyến đường,ừnói với nàng:(“Đây là ghiạchú mà ĐồfTác cho chúngặta. Dọc theoÏcon đường này,:chúng ta cóõthể tránh néîphần lớn thànhịtrì. Trên đường}có nguồn nướcɨvà thôn làngảnhỏ, chúng taíđi theo đườngĬnày nửa tháng:là có thểjrời khỏi.”
SởữDu ăn bánhἲhồ, suy nghĩfrồi nói: “Cóíphải mục tiêuЇquá lộ liễuểrồi không?”
“Choínên chúng taỗphải nhanh.”
VệêUẩn trầm giọng:Ĭ“Đa phần BắcỏĐịch là hoangímạc, không dễẹtruyền tin. Chúngỏta cũng khôngỉthể dừng một}chỗ quá mộtἰđêm. Chỉ cầnýchúng ta luônÍdi chuyển, khôngḹxui xẻo đụng{phải quân chủâlực Bắc Địch,ìTô Tra khôngờđuổi theo chúngIta thì khôngĩcó vấn đềἳgì lớn.”
SởἳDu gật đầu,ừVệ Uẩn bấtЇgiác mở miệng:ẻ“Đợi sau khiõtrở về…”
Mọiḹngười ngước mắtínhìn chàng. VệḽUẩn ngẫm nghĩìlại dằn xuống:í“Sau khi trởἵvề rồi tínhītiếp.”
Đoàn ngườiẵbắt đầu xuấtợphát dựa theoãlộ tuyến màỉĐồ Tác chỉặdẫn, gần nhưụhành quân trongĪđêm. Mỗi ngày,ềnhóm người nghỉ¹ngơi không quáỷnửa ngày, đánhɩcướp thôn làngídọc đường.
Bắc Địchıphái binh lựcútiễu trừ bọnờhọ khắp nơi,ínhưng rất khóỷtìm được.
Vệ Uẩnẹcó năng lựcįphán đoán cựcìtốt đối vớiđchiến trận. Chàngấbiết khi nàoḹđánh bất ngờ,ộđánh bất ngờăthế nào, khiớnào rút lui,ỉmà tuyến đườngἵban đầu ĐồiTác vạch raĨcũng không ngừngĪthay đổi dựaĪtrên tình hìnhÍthực tế.
Nhưng dùễlà thế, nửaótháng sau khiỹbọn họ đếnẳđược biên giới¹Bắc Địch vàḷĐại Sở, nhânẩmã cũng chỉỉcòn lại một°nửa.
Có vài ngườiơchết trong cuộcĪchiến với dânẩchúng Bắc Địch,ẳnhưng phần lớnĩlà chết vìἴbệnh tật.
Đã đếnấbiên giới BắcịĐịch và ĐạiãSở, dọc theoἷđường đi đều‹biến thành thànhɩtrì. Hiện nay,ỗBắc Địch chiếm,cứ thành trìỗĐại Sở, SởịDu và VệỉUẩn bàn bạcIdẫn hơn nămũtrăm người còn³lại tản ra,ɨchia thành tốp²nhỏ, giả làmợdân tị nạnãnghỉ ngơi ởớhai bên quanïđạo(*).
(*) Quan đạo:Їtức con đườngứdo nhà nướcἶxây dựng, hoặcừđại lộ.
Hai bên[quan đạo đềuĮlà dân tịửnạn lưu vong,²xen lẫn BắcổĐịch và ĐạiĩSở. Vệ Hạũtìm một ngườiἵtrong đó thămİdò tin tức,ḻtrở về báoởcáo với VệĮUẩn: “Chủ tử,ľhiện giờ Diêu:Dũng bị Bệếhạ nhốt trongơcung, binh lựcàDiêu Dũng bịḷphân chia raệcho Sở thếậtử, Tống thếừtử, còn cóÏvài vị tướngấquân trong quânẵđội Vệ gia.ồBây giờ BắcằĐịch chỉ cònũchiếm mười haiởthành trì củađĐại Sở, đôiỉbên đang giằngễco.”
Vệ Uẩnḽgật đầu. VệđHạ kể tênấcác thành trìểbị Bắc Địchậchiếm lĩnh, VệįUẩn nghe đếnἶmột nửa thìỉkêu hắn dừng:ỉ“Khoan đã, ngươiýlặp lại lầnònữa.”
Vệ Hạôlặp lại mộtÎlần nữa nhữngjthành trì mà¸Bắc Địch chiếm[lĩnh, Vệ Uẩnậvà Sở DuÏnhìn nhau.
Lúc nàyἷchỗ bọn họİđang ở làḷBạch Thành, màỉBạch Thành và¸Thanh Thành làịhai thành trìỡbiên cảnh duyỉnhất mà BắcÏĐịch chiếm lĩnh.ἴNói cách khác,ЇBắc Địch đã°bị vây khốníba mặt, chỉ:còn Bạch Thànhởvà Thanh Thànhἰlà nối liềnЇvới quốc thổἱBắc Địch. Mộtìkhi hai thànhètrì này bị,chiếm, Bắc Địchásẽ hoàn toànìbị bao vâyıbên trong lòngổĐại Sở.
Cho nênậchắc chắn tướngảsĩ Đại Sởásẽ đến lấyểhai thành trìɩnày.
Sở Du nhìnĮVệ Uẩn, doẻdự nói: “Hayựlà chúng taḹđợi ở đây?”Ï
Vệ Uẩn ngẫmọnghĩ, vẫn lắcùđầu.
“Đệ phải trởỉvề sớm mộtỗchút.”
Hiện nayõchính là thờiữđiểm thế lựcákhắp nơi chiaẻcắt, chàng phảiửtrở về chỉnhẻđốn lại thếụlực Vệ giaêvào tay.
Tay chàngạxoa vòng tròn}dưới tay áo,,ngẩng đầu nhìnỉvề hướng thành]trì, dường nhưểđang suy tínhắkế hoạch gìịđó.
Lúc chàng suyẫnghĩ, vẻ mặtệnghiêm túc chuyênĪchú, đầu màyỹhơi nhíu, cởiộbỏ khí chấtĨthiếu niên, khoácữlên người sựảtrầm ổn khiếnĭngười ta thấyìan tâm tinÏtưởng. Sở Duĩngước mắt nhìn,ừdù cho hiệnộnay lâm nạnḹsa sút, yửsam rách rưới,ítóc tai rốiẩbời, nhưng ngườiủtrước mặt vẫnἶkhí khái bứcɨngười, dù nhìnἲnhư thế cũngờcảm thấy vôÏcùng đẹp mắt.
“Tẩuũtẩu.” Chàng chợt°lên tiếng, SởíDu lập tứcīđáp lại. VệíUẩn bình tĩnhἰnói: “Đợi ngàyỉmai chúng taạlên đường điẩtìm Cố SởíSinh, đệ sẽìtìm Triệu Nguyệtéđàm phán. ĐếnIlúc đó, tẩuĨphải nhận mộtĩchuyện.”
Sở Duἱgật đầu. Nàngïchưa bao giờỳnghi ngờ chuyệnấVệ Uẩn muốnỉnàng nhận sẽĨhại nàng, SởịDu đáp ngay:ồ“Đệ nói đi.”í
“Khi tẩu đếnļcứu đệ, đúngêlúc đệ rútilui khỏi VươngộĐình Bắc Địch,ỗHiến Vương TôậDũng là doítẩu giết.”
LúcḷVệ Uẩn ởĩcung đình BắcệĐịch, chàng đãįgiết một sốỉlớn người, trongấđó Tô Dũngủlà quan chứcộcao nhất, cũngởlà tướng lĩnhĩquý tộc cóÍvị trí caoẽnhất của BắcòĐịch mà ĐạiấSở từng giết.
SởụDu ngẩn người.ïĐây là quânḽcông rất lớn,¸nàng không hiểuïtại sao VệầUẩn lại bảoỉnàng nhận?
Năm đó°nàng và CốÍSở Sinh cùngfxông pha chiến³trường, tất cảĬcông lao đềuọghi vào côngằCố Sở Sinh,ỳnhư vậy mớiựcó lợi íchÎcho việc thăngἰquan tiến chứcẳcủa hắn. Hômịnay Vệ Uẩnḻkhông ghi côngîlao của mìnhýcho mình, lạiĩđẩy cho nàngựlàm gì?
“Tiểu Thất.”ĩSở Du khôngĺhiểu, bèn hỏi:İ“Đệ tính làmờgì vậy? Quânêcông này ghiỉcho đệ sẽítốt hơn ghiĩlên người mộtĩnữ nhi nhưỗta.”
Vệ Uẩnốmỉm cười: “Đệîkhông thiếu những,thứ này, tẩuĩtẩu cứ nhậnìđi, đệ tựũcó dụng ýícủa đệ.”
SởũDu cảm thấyẹVệ Uẩn luônílà người trầmặổn, nên nàngỉgật đầu, mangἳtheo nghi hoặcİmà đồng ý.
Banỉđêm, tất cảínghỉ ngơi, ngườióngười nằm sanỉsát. Sở Duívà Bạch Thườngặngủ ở giữa,ựVệ Uẩn vàụThẩm Vô Songồngủ hai bên,ïngăn cách haiínữ tử vớiịngười xung quanh.
Banạđêm mọi người¹đều đã ngủ.íVệ Uẩn ngắmịSở Du dướiùánh trăng. Trênɪmặt nàng toànẻbụi đất, yãsam nhuốm đầy²bùn, e làἶnữ tử HoaĺKinh hết thờiểcũng không cóīdáng vẻ thảmĪhại như SởỡDu.
Vệ Uẩn ngắmảnhìn nàng, khôngàbiết vì saoịtrong lòng lạiĮrung động, giốngợnhư mặt hồấbất chợt bịẵngười khác némấđá vào, dậpĩdềnh lan toảýtừng gợn sóng.
Dường]như Sở Duĺcảm nhận đượcÏánh mắt chàng,[nàng chậm rãiİmở mắt. Nhìnỹthấy Vệ Uẩn:nhìn mình, nàngíkhông khỏi cười:³“Còn chưa ngủ[à?”
Tiếng bọnḷhọ nói chuyệnẹrất nhỏ, thậmíchí chẳng bằngĩtiếng ve kêuấbên cạnh.
Vệ Uẩnỉnhìn nàng, khẽịcười: “Tẩu tẩu.”ù
“Ừ?”
“Trở về,ọđệ sẽ muaìcho người thậtἴnhiều xiêm yíxinh đẹp.”
SởẽDu nhướng mày,:lấy làm lạ:ἴ“Đệ làm vậyílà vì cảmĭthấy ta xấu?”í
Vệ Uẩn lắcôđầu: “Đệ Không}thấy tẩu tẩuừxấu. Đệ chỉưcảm thấy tẩuìtẩu nên đẹpıhơn tất cả‹mọi người.”
Có rất nhiều hứa hẹn chàng muốn nói với nàng, nhưng chàng đã nói quá nhiều lần, vì thế chàng không nói nữa. Chàng chỉ nhìn Sở Du, dịu dàng lên tiếng: “Từ lúc tẩu gả vào Vệ gia tới nay vẫn luôn không có ngày tháng yên ổn. Sau khi trở về, tẩu đừng lo lắng tiền tuyến thế nào, mà hãy mua vài bộ y phục xinh đẹp, thật nhiều trang sức, nhé?”
“Đệ không lười biếng…” Vệ Uẩn nhìn vào mắt nàng: “Chỉ là sau khi trở về, mọi thứ sẽ ổn định lại. Danh vọng quyền thế Vệ Phủ vốn nên do đệ gánh vác. Tẩu tẩu ở nhà có dự tính gì?”
“Tẩu tẩu.” Vệ Uẩn thở dài: “Người chỉ mới mười sáu tuổi.”
Sở Du giơ tay lên, gối dưới mặt mình, mỉm cười nhìn chàng: “Trận còn chưa đánh xong mà đã muốn nghỉ ngơi. Vệ Uẩn, đệ lười biếng rồi.”
Chàng gọi tên nàng, Sở Du bị gọi mà ngây người, nghe chàng nói: “Chỉ cần tẩu ở lại Vệ Phủ, chỉ cần đệ còn sống, cho dù người mười sáu, hai mươi sáu, ba mươi sáu, năm mưới sáu…”
Vệ Uẩn cũng giơ tay lên gối dưới mặt, ngọ nguậy cơ thể, nhích tới gần nàng.
Vệ Uẩn nhìn nàng, điềm tĩnh gọi: “A Du.”
Ánh mắt chàng chứa cả ánh sao, xen lẫn ý cười. Không có sự kìm nén rụt rè trong quá khứ, chàng cứ quang minh chính đại, thẳng thắn nhìn nàng. Sở Du đón lấy ánh mắt chàng. Không biết tại sao, nàng cũng không hề có cảm giác thoái lui, giống như lui là thua, nàng lui sẽ khiến điều gì đó biến chất, trở nên vô cùng lúng túng.
Sở Du nghe thấy lời này thì tỉnh táo lại nhiều, trong mắt nàng có chút cay đắng: “Dù sao con người cũng phải lớn lên, ta không thể sống cả đời giống như mười sáu tuổi được.”
Vệ Uẩn cũng giơ tay lên gối dưới mặt, ngọ nguậy cơ thể, nhích tới gần nàng.
Thế là nàng cũng nhìn chàng: “Thế nào, ta nói sai sao?”
“Làm tốt chuyện này là đã không dễ rồi.”
Tiểu cô nương là chưa từng chịu khổ, chưa từng bị thương, núp dưới đại thụ nhìn ngắm thiên không, ngắm trời quang đãng xanh biếc như gột rửa.
“Đệ không lười biếng…” Vệ Uẩn nhìn vào mắt nàng: “Chỉ là sau khi trở về, mọi thứ sẽ ổn định lại. Danh vọng quyền thế Vệ Phủ vốn nên do đệ gánh vác. Tẩu tẩu ở nhà có dự tính gì?”
“Chuyện thứ năm…”
“Dự tính gì?” Sở Du ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Giúp đệ quản lý tốt Vệ gia.”
Sở Du không kiềm được mà sống mũi cay cay, trái tim run rẩy, nàng có trực giác hình như bản thân muốn vươn tay, muốn nắm bắt một cái gì đó không thuộc về mình.
“Vậy người giúp đệ làm vài chuyện.” Vệ Uẩn mở miệng cười, Sở Du gật đầu: “Đệ yên tâm, ta sẽ làm tốt chuyện đệ căn dặn .”
Cố Sở Sinh cũng nói với nàng hắn sẽ chăm sóc nàng cả đời, không cần võ công gì cả, sinh con mới là chuyện quan trọng.
“Còn gì nữa?”
Vệ Uẩn nhìn nàng quay lưng về phía mình ngủ. Thật lâu sau, chàng vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Làm tốt chuyện này là đã không dễ rồi.”
Nhưng đã quá nhiều năm trôi qua, đầu nàng đã đụng vào tường Nam đến máu tươi đầm đìa, nội tâm chồng chất thương tích. Giờ đây cuối cùng cũng có một người đứng ra nói với nàng ——
“Vậy người giúp đệ làm vài chuyện.” Vệ Uẩn mở miệng cười, Sở Du gật đầu: “Đệ yên tâm, ta sẽ làm tốt chuyện đệ căn dặn .”
Người trước mặt tựa như dựng lên một bức tường chắn cao vô hình, nàng núp sau tường, giấu hết bi thương và đau đớn của bản thân, nhưng bi thương quá nhiều, không khỏi sẽ tràn từ trong tường ra.
“Chuyện thứ nhất, tẩu trở về tìm đại phu, ngoan ngoãn điều dưỡng.”
Thế nhưng có lẽ là vì đêm quá rét, không biết tại sao trong giây phút được chàng lẳng lặng ôm lấy thế này, nàng cảm giác những bi thương và đau khổ lắng xuống từng chút một. Nàng bỗng nhắm mắt lại chậm rãi thiếp đi, tựa như chẳng hề hay biết.
Vẻ mặt Vệ Uẩn nghiêm túc nói ra câu này.
Sau này thời điểm hai bàn tay trắng, ngay cả việc rời khỏi Cố gia mà nàng cũng chẳng làm được.
“Thể chất tẩu thiên về hàn, tập luyện công pháp lại thiên về âm. Đệ sợ sau này người bị thương tích sẽ khiến cơ thể để lại di chứng. Dù sao cũng không thể phế công pháp mà bắt người học lại từ đầu, cho nên kể từ bây giờ, người phải điều dưỡng cho tốt, nhé?”
Thật ra nàng nên đẩy Vệ Uẩn ra.
Không ngờ Vệ Uẩn sẽ nói chuyện này, Sở Du không khỏi sững sờ.
“Còn gì nữa?”“Thể chất tẩu thiên về hàn, tập luyện công pháp lại thiên về âm. Đệ sợ sau này người bị thương tích sẽ khiến cơ thể để lại di chứng. Dù sao cũng không thể phế công pháp mà bắt người học lại từ đầu, cho nên kể từ bây giờ, người phải điều dưỡng cho tốt, nhé?”
Kiếp trước, bởi vì thể chất cơ thể thiên về hàn, lại tập chiêu thức thiên về âm, còn vì Cố Sở Sinh bị thương nên nàng luôn rất khó thụ thai. Lúc biết nàng khó thụ thai, mẫu thân Cố Sở Sinh muốn Cố Sở Sinh nạp thiếp. Mặc dù Cố Sở Sinh không đồng ý, nhưng vẫn bưng thuốc cho nàng mỗi ngày.
Thế là nàng cũng nhìn chàng: “Thế nào, ta nói sai sao?”
Sở Du khẽ run, nàng không biết hành động này là Vệ Uẩn làm khi còn thức hay đã ngủ. Từ tiếng hô hấp mà phán đoán, hẳn là chàng đã ngủ.
Những thứ thuốc đắng nghét kia rót ra từng bát một, châm cứu uống thuốc hàng ngày, mãi đến cuối cùng đại phu nói với Cố Sở Sinh, nếu thật sự muốn mang thai, e là phải phế công pháp nàng luyện, rồi lại giúp nàng điều dưỡng mới được.
Khi đó tất cả mọi người, bao gồm mẫu thân nàng và muội muội nàng đều nói cả đời người phụ nữ có một đứa con là quan trọng hơn mọi thứ.
“Chuyện thứ hai.” Chàng khẽ cười: “Mỗi tháng mua hai mươi bộ y phục trang sức, một hộp son phấn.”
“Chuyện này mà đệ cũng quản?” Sở Du bị yêu cầu của chàng chọc cười. Vệ Uẩn nhìn nàng, đáy mắt tỏa ra ấm áp: “Chưa xong đâu, chuyện thứ ba, tẩu phải nuôi dưỡng năm con mèo trong nhà cho tốt, mỗi ngày chơi với chúng nửa canh giờ.”
Cố Sở Sinh cũng nói với nàng hắn sẽ chăm sóc nàng cả đời, không cần võ công gì cả, sinh con mới là chuyện quan trọng.
Nàng đã tin.
Cả đời này, chàng sẽ khiến nàng sống như một tiểu cô nương.Những thứ thuốc đắng nghét kia rót ra từng bát một, châm cứu uống thuốc hàng ngày, mãi đến cuối cùng đại phu nói với Cố Sở Sinh, nếu thật sự muốn mang thai, e là phải phế công pháp nàng luyện, rồi lại giúp nàng điều dưỡng mới được.
Sau này thời điểm hai bàn tay trắng, ngay cả việc rời khỏi Cố gia mà nàng cũng chẳng làm được.
Sở Du không ngờ trong hoàn cảnh nước nhà loạn lạc như thế, vậy mà Vệ Uẩn còn để ý đến chuyện này. Nàng rủ mắt, lông mi khẽ run, kìm nén những cảm xúc cuồn cuộn không biết tên kia trong lòng, nhỏ giọng đáp: “Ừm…”
Nàng đã tin.
“Chuyện thứ hai.” Chàng khẽ cười: “Mỗi tháng mua hai mươi bộ y phục trang sức, một hộp son phấn.”
Khi đó tất cả mọi người, bao gồm mẫu thân nàng và muội muội nàng đều nói cả đời người phụ nữ có một đứa con là quan trọng hơn mọi thứ.
“Chuyện này mà đệ cũng quản?” Sở Du bị yêu cầu của chàng chọc cười. Vệ Uẩn nhìn nàng, đáy mắt tỏa ra ấm áp: “Chưa xong đâu, chuyện thứ ba, tẩu phải nuôi dưỡng năm con mèo trong nhà cho tốt, mỗi ngày chơi với chúng nửa canh giờ.”
“Chuyện thứ tư, mỗi ngày người phải ngủ bốn canh giờ.”
Tiểu cô nương là thế nào?
“Chuyện thứ năm…”
“Chuyện thứ tư, mỗi ngày người phải ngủ bốn canh giờ.”
Vệ Uẩn thao thao bất tuyệt, Sở Du bị chàng nói mà phát mệt, mất kiên nhẫn bảo: “Rốt cuộc đệ nói nhiều như vậy là muốn làm gì?”
“Tẩu tẩu.” Vệ Uẩn thở dài: “Người chỉ mới mười sáu tuổi.”
Vệ Uẩn thao thao bất tuyệt, Sở Du bị chàng nói mà phát mệt, mất kiên nhẫn bảo: “Rốt cuộc đệ nói nhiều như vậy là muốn làm gì?”
Sở Du ngước mắt nhìn chàng, nhìn thấy thương tiếc trong mắt Vệ Uẩn: “Đệ hi vọng người có thể sống giống như tiểu cô nương mười sáu tuổi, đừng gồng gánh nữa. Bầu trời Vệ Phủ còn có đệ đây, không sập được.”
Sở Du nghe thấy lời này thì tỉnh táo lại nhiều, trong mắt nàng có chút cay đắng: “Dù sao con người cũng phải lớn lên, ta không thể sống cả đời giống như mười sáu tuổi được.”
“Cả đời này, đệ đều sẽ cố gắng để người sống như một tiểu cô nương.”
Có rất nhiều hứa hẹn chàng muốn nói với nàng, nhưng chàng đã nói quá nhiều lần, vì thế chàng không nói nữa. Chàng chỉ nhìn Sở Du, dịu dàng lên tiếng: “Từ lúc tẩu gả vào Vệ gia tới nay vẫn luôn không có ngày tháng yên ổn. Sau khi trở về, tẩu đừng lo lắng tiền tuyến thế nào, mà hãy mua vài bộ y phục xinh đẹp, thật nhiều trang sức, nhé?”
“Vì sao không thể?”
Vệ Uẩn nhìn nàng, điềm tĩnh gọi: “A Du.”
Chàng gọi tên nàng, Sở Du bị gọi mà ngây người, nghe chàng nói: “Chỉ cần tẩu ở lại Vệ Phủ, chỉ cần đệ còn sống, cho dù người mười sáu, hai mươi sáu, ba mươi sáu, năm mưới sáu…”
Ánh mắt chàng chứa cả ánh sao, xen lẫn ý cười. Không có sự kìm nén rụt rè trong quá khứ, chàng cứ quang minh chính đại, thẳng thắn nhìn nàng. Sở Du đón lấy ánh mắt chàng. Không biết tại sao, nàng cũng không hề có cảm giác thoái lui, giống như lui là thua, nàng lui sẽ khiến điều gì đó biến chất, trở nên vô cùng lúng túng.
“Dự tính gì?” Sở Du ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Giúp đệ quản lý tốt Vệ gia.”
“Cả đời này, đệ đều sẽ cố gắng để người sống như một tiểu cô nương.”
Tiểu cô nương là thế nào?
Sở Du không ngờ trong hoàn cảnh nước nhà loạn lạc như thế, vậy mà Vệ Uẩn còn để ý đến chuyện này. Nàng rủ mắt, lông mi khẽ run, kìm nén những cảm xúc cuồn cuộn không biết tên kia trong lòng, nhỏ giọng đáp: “Ừm…”
Tiểu cô nương là chưa từng chịu khổ, chưa từng bị thương, núp dưới đại thụ nhìn ngắm thiên không, ngắm trời quang đãng xanh biếc như gột rửa.
Tiểu cô nương là chưa từng thấy diều hâu vồ, cũng chưa từng biết cái nắng cháy da. Mọi thứ đều rực rỡ xinh đẹp cho nên tiểu cô nương tràn ngập vô vàng dũng khí đối với thế gian, tay cầm trường thương là đã cảm thấy trên đời này không có chuyện gì có thể khiến mình quỳ gối khuất phục.
Tiểu cô nương là chưa từng thấy diều hâu vồ, cũng chưa từng biết cái nắng cháy da. Mọi thứ đều rực rỡ xinh đẹp cho nên tiểu cô nương tràn ngập vô vàng dũng khí đối với thế gian, tay cầm trường thương là đã cảm thấy trên đời này không có chuyện gì có thể khiến mình quỳ gối khuất phục.
Tựa như Sở Du mười sáu tuổi, yêu Cố Sở Sinh là có thể đem hết mọi thứ cho hắn.
Nhưng đã quá nhiều năm trôi qua, đầu nàng đã đụng vào tường Nam đến máu tươi đầm đìa, nội tâm chồng chất thương tích. Giờ đây cuối cùng cũng có một người đứng ra nói với nàng ——
Kiếp trước, bởi vì thể chất cơ thể thiên về hàn, lại tập chiêu thức thiên về âm, còn vì Cố Sở Sinh bị thương nên nàng luôn rất khó thụ thai. Lúc biết nàng khó thụ thai, mẫu thân Cố Sở Sinh muốn Cố Sở Sinh nạp thiếp. Mặc dù Cố Sở Sinh không đồng ý, nhưng vẫn bưng thuốc cho nàng mỗi ngày.
Không ngờ Vệ Uẩn sẽ nói chuyện này, Sở Du không khỏi sững sờ.
Cả đời này, chàng sẽ khiến nàng sống như một tiểu cô nương.
Sở Du không kiềm được mà sống mũi cay cay, trái tim run rẩy, nàng có trực giác hình như bản thân muốn vươn tay, muốn nắm bắt một cái gì đó không thuộc về mình.
Nàng co ro không nói lời nào. Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng.
Người trước mặt tựa như dựng lên một bức tường chắn cao vô hình, nàng núp sau tường, giấu hết bi thương và đau đớn của bản thân, nhưng bi thương quá nhiều, không khỏi sẽ tràn từ trong tường ra.
Chàng lập tức cảm giác được. Chàng không dám hỏi nàng, cũng không dám chạm vào, chỉ nhìn nàng đưa lưng về phía mình, xoay người đi, khẽ nói: “Ngủ đi.”
Chàng lập tức cảm giác được. Chàng không dám hỏi nàng, cũng không dám chạm vào, chỉ nhìn nàng đưa lưng về phía mình, xoay người đi, khẽ nói: “Ngủ đi.”
Vệ Uẩn nhìn nàng quay lưng về phía mình ngủ. Thật lâu sau, chàng vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Chuyện thứ nhất, tẩu trở về tìm đại phu, ngoan ngoãn điều dưỡng.”
Sở Du khẽ run, nàng không biết hành động này là Vệ Uẩn làm khi còn thức hay đã ngủ. Từ tiếng hô hấp mà phán đoán, hẳn là chàng đã ngủ.
Thật ra nàng nên đẩy Vệ Uẩn ra.
Vẻ mặt Vệ Uẩn nghiêm túc nói ra câu này.
Thế nhưng có lẽ là vì đêm quá rét, không biết tại sao trong giây phút được chàng lẳng lặng ôm lấy thế này, nàng cảm giác những bi thương và đau khổ lắng xuống từng chút một. Nàng bỗng nhắm mắt lại chậm rãi thiếp đi, tựa như chẳng hề hay biết.
Mình đã hiểu tại sao cuối cùng A Du lại chọn Vệ Uẩn rồi, mình cũng có hai mối tình, một mối tình khiến mình trưởng thành, một mối tình khiến mình trở thành như đứa bé, một người đàn ông yêu thương một cô gái, thì anh ấy sẽ chắn gió chắn mưa cho nàng như Vệ Uẩn, như người yêu mình bây giờ vậy
Có thể sở du đã nhận ra tình cảm trong lòng của mình roi
Yêu đúng ng mình sẽ không cần phải trưởng thành.
Thỉnh thoảng lại xen vào một đoạn đời trước làm tui thương A Du quá.
Thẩm Vô Song với Bạch Thường nằm kề bên mà k hay biết gì sao :)))
Giờ đến lượt nàng nhìn nhận ra tình cảm của bản thân…
Yêu người là chỉ muốn cho người một đời hạnh phúc.
Chỉ trong những việc nhỏ nhặt mà Tiểu Thất đã quan tâm ,tỉ mỉ đến thế là ai cũng sẽ siêu lòng. Tiểu Thất ăn đứt Cố Sở Sinh
Tình yêu của CSS là tình yêu ích kỷ còn của Tiểu Thất là hy sinh. Cảm động quá, tình cảm thiệt nhẹ nhàng ❤️
Du tỷ là nữ chính mà mình rất thích. Đủ kiên dũng mà cũng đủ tinh tế, dù kiếp trước là một vết thương đau đớn với tỷ nhưng mà tỷ vẫn đầy lý trí không vướng vào hận thù như những nữ chính khác, nhân ra được và hiểu là người ta không thích mình thì cũng chẳng có gì là sai cả. Mãi iuuu Du tỷ mong rằng đời này tủ có thể sống như một tiểu cô nương đúng nghĩa