Chương 82 (1)
Nếu muốn lấy ấn soái, hãy xin gặp Trưởng công chúa một lần
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du được Vệ Uẩn ôm chặt vào lòng. Có một thoáng chốc, dường như nàng cảm thấy Vệ Uẩn là đoá hoa mọc ra từ cơ thể nàng. Chàng cắm rễ thật sâu trong người nàng, bọn họ cùng hấp thu dinh dưỡng và sức mạnh của đối phương, ai cũng không thể tách rời.
Nhưng ý nghĩ như vậy chỉ chợt loé lên, nàng nghe thấy Vệ Uẩn nói: “Tẩu tẩu, người đừng sợ.”
“Đệ sẽ bảo vệ người, cho dù thế nào, người cũng sẽ bình an.”
“Ta sợ gì chứ?”
Sở Du khẽ cười: “Tiểu Thất, chuyện trên đời này với ta mà nói không quá đáng sợ.”
Dẫu sao nàng cũng đãĬtừng trải quaùsinh ly tửỉbiệt. Nếu nhưĩnói kiếp trướcĪlà khổ hạnh,ìvậy kiếp nàyḻchính là đểỉnàng buông tay,ĭtheo đuổi sựíviên mãn.
Vệ UẩnĮlẳng lặng ômảnàng, cảm giácỷbản thân dầnỉbình tĩnh lại.ẹChàng nên buôngîtay, thế nhưngἵchàng lại khôngìbuông được. Vì(thế chàng tiếpịtục ôm nàng,ɪcảm nhận nhiệtậđộ trên ngườiỗnàng, chậm rãiầnói: “Nhưng đệđsợ.”
“Đệ sợἶcái gì?”
VệìUẩn không đáp,ặngây ngốc hồiũlâu, chàng mớiựtừ từ nhắmḷmắt lại.
“Đệ sợĩngười sống khôngếtốt.”
Đệ sợỵngười rời khỏiểđệ.
Chỉ riêng trênộngười Sở Duỉthôi, chàng lại}có nhiều sợộhãi như vậy.
Chàng³đã từng hiĩvọng nàng sốngôthật tốt. Chàngḷđã từng cảmỷthấy chỉ cầnùchàng bảo vệẻnàng, ở bên²nàng cả đời,Îsau đó cùngạnàng đi xuốngôhoàng tuyền, vậyjlà đủ rồi.íNhưng khi ngườiịnày nói “Taɨđi cùng đệ”ị, dường nhưãtrong lòng chàngIcó vô sốữdây mây chuiổtừ dưới đấtìlên, cột chặtïngười này vàoịlòng.
Vì thế chàngĪkhông dám nghĩểtới cảnh tượngờnàng rời đi.ýNếu người nàyỉxoay người rờiịđi, chính chàngẹcũng không biếtútương lai phảiếđi tiếp thếÍnào.
Sở Du thấyįcảm xúc chàng°dần ổn định,jkhông khỏi mỉmìcười. Nàng giơỉtay lên vỗívề lưng chàng,ἱdịu dàng nói:ũ“Được rồi, khócầđủ rồi thìởđứng lên đi,ỉmặt sau cònôrất nhiều chuyệnḽcần chúng ta[giải quyết.”
Vệ(Uẩn đáp lời,ỉđứng thẳng ngườiἰdậy. Sở Duớbước sang mộtìbên vắt khănụtrong chậu đưaỉcho Vệ Uẩnùlau mặt, đồngìthời nói: “Tiếpẳtheo, đệ tínhẹthế nào?”
Nếuặbọn họ đãĩquyết định phảnïTriệu Nguyệt, vậyļcần phải cóĩkế hoạch. Lúcỡnào thì phản,íphản như thếỉnào, tất cảứđều phải suy[tính.
Vệ Uẩn lauἰmặt, suy nghĩùdần bình tĩnhólại. Nước lạnhùkhiến chàng tỉnhɩtáo, chàng điềmĩđạm nói: “Hiệnïgiờ hai bênẽđang giao chiến,ỏtạm thời chúngἵta không nênịlàm bừa. Cóímột chuyện màấSở đại caênói rất đúng,íchí ít hôm)nay Đại Sởạcần Triệu Nguyệtờđảm đương trụfcột, ổn địnhicục diện chúngịnhân.”
Sở Duơgật đầu, nàng[vẫn luôn biếtÍtất cả quyếtĭđịnh của VệľUẩn đều tậnằlực lấy dânļchúng làm đầu.{Vì thế nàngễhỏi: “Đệ dựắđịnh tạm thờiḻdưỡng sức?”
“Trậnọchiến Bắc Địchựcòn chưa đánhêxong, ít nhấtɨvào lúc này,ỗchúng ta phảiĩđánh bại bọnĭchúng một cúïdứt khoát. Dùếcho chúng taḽkhông thể đánhảbại Bắc Địch,ịchí ít cũngịphải khiến chúngíkhông thể dễổdàng xâm phạmḹtrong vòng mười,năm.”
Sở Duổnhận lấy khănỹtừ tay VệữUẩn, ngâm vàoớtrong nước, ngheỉVệ Uẩn nóiĩtiếp: “Đệ sẽïgiả vờ khôngĩbiết gì, đàmἱphán với TriệuđNguyệt, mà cụéthể đàm phánêra sao, chúngíta vẫn cònĭthời gian từĮtừ suy nghĩ.”î
Sở Du gậtệđầu, nàng vẫnồluôn tin tưởngửvào năng lựcïcủa Vệ Uẩn.ếKiếp trước, Vệ]Uẩn còn chẳngịcó cục diệnjtốt như vậy,ĩthương tích khắpịngười chưa khỏiỉmà vẫn chinhĩchiến sa trườngệđến cùng. Đâyıchính là minhĩchứng tốt nhấtểcho thực lựcẫcủa chàng.
Sau khiõhai người bànἶbạc sơ lược,õSở Du trởἷvề phòng mình,ĩai nấy điÎngủ. Đợi đếníhôm sau, Vệ[Uẩn tạm biệt{Sở Lâm Dương,ḷquyết định trởfvề Hoa Kinh,ỵdiện kiến TriệuễNguyệt.
Dù sao bâyìgiờ Triệu Nguyệtầlà Hoàng đế,ἲVệ Uẩn trởâvề, đương nhiênfphải diện kiến)hắn trước tiên.ừCộng thêm VệỹUẩn nhớ LiễuộTuyết Dương vàềTưởng Thuần ởảHoa Kinh, SởịDu lo lắngįTrưởng công chúaìtrong cung, chođnên hai ngườiòquyết định khôngĩtrì hoãn nữa,đtrực tiếp lênẵđường về HoaứKinh.
Sở lâm DươngĬchuẩn bị lộềphí và hộđvệ cho haiingười. Đợi lúcẹSở Du vàÍVệ Uẩn cùngờlên xe ngựa,ỉvừa cuốn rèmɩlên đã nhìn)thấy Cố SởἶSinh ngồi trênḷxe, ngẩng đầuómỉm cười vớiầhai người.
Cố Sở¸Sinh chắp tay)với Vệ Uẩn,ặcười nói: “Vệỏtiểu Hầu gia.”ọ
Vẻ mặt VệàUẩn trầm xuống,èlạnh giọng: “Cútẻxuống cho ta!”ì
“Đúng lúc tạiíhạ cũng muốnồhồi kinh báoἷcáo công việc.ỷSở thế tửḷcăn dặn khinhòxa (*) giảnủlược, chỉ sắpḽxếp một chiếc{xe ngựa. Thânớthể Cố mỗầyếu ớt, hiễvọng tiểu Hầuɨgia chiếu cố.”ἶ
(*) Khinh xa:ẹmột loại chiếnIxa, xuất hiệnẳvào thời TầnâHán.
Nghe vậy, Vệ Uẩn lạnh giọng bật cười. Chàng giơ tay lên định túm lấy Cố Sở Sinh, lại bị Sở Du giữ lại, cười nói: “Cố đại nhân nói phải, có điều chúng ta gấp rút lên đường vì vậy cưỡi ngựa trở về, không biết Cố đại nhân có bằng lòng chung đường?”
Ước chừng là vì vào kinh, tâm trạng Sở Du hơi bất an. Đêm đó nàng nằm trên giường trằn trọc mất ngủ, không được yên giấc. Chờ đến đêm khuya, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng động trên mái hiên ngoài cửa sổ. Kiếm đặt ngay bên cạnh, nàng cầm kiếm lên, nhanh chóng núp bên cạnh cửa sổ. Quả nhiên một lúc sau, cửa sổ của nàng bị người khác nhẹ nhàng đẩy ra.
Cố Sở Sinh nghe vậy, nụ cười không giảm, lại nói: “Độ tuổi này của nàng là thời điểm đội vòng hoa đẹp nhất.”Nhưng mà trước đây nàng thường dùng hai chữ này trên người Vệ Uẩn, không biết tại sao hôm nay lại không muốn dùng nữa.“Hắn yếu xìu.”
“À.” Cố Sở Sinh giơ tay lên, cười nói: “Tại hạ cảm thấy thỉnh thoảng rèn luyện một lần cũng là chuyện tốt.”Nghe vậy, Vệ Uẩn lạnh giọng bật cười. Chàng giơ tay lên định túm lấy Cố Sở Sinh, lại bị Sở Du giữ lại, cười nói: “Cố đại nhân nói phải, có điều chúng ta gấp rút lên đường vì vậy cưỡi ngựa trở về, không biết Cố đại nhân có bằng lòng chung đường?”Vệ Uẩn lập tức nói: “Ngồi xe ngựa vẫn hợp hơn.”
“À.” Cố Sở Sinh giơ tay lên, cười nói: “Tại hạ cảm thấy thỉnh thoảng rèn luyện một lần cũng là chuyện tốt.”
Hôm nay đã vào hạ, thời tiết nóng bức. Ba người Sở Du, Cố Sở Sinh, Vệ Uẩn ngồi vào một bàn. Giữa bữa ăn, Vệ Uẩn hái lá cây ở bên cạnh, ngồi bện cái gì đó.Vệ Uẩn lập tức nói: “Ngồi xe ngựa vẫn hợp hơn.”Sở Du gật đầu, kéo Vệ Uẩn xuống xe ngựa, bảo người dẫn ngựa đến, sau đó ai nấy lên ngựa, chạy về hướng Hoa Kinh.
Sở Du gật đầu, kéo Vệ Uẩn xuống xe ngựa, bảo người dẫn ngựa đến, sau đó ai nấy lên ngựa, chạy về hướng Hoa Kinh.Thể lực Cố Sở Sinh không thể so với Sở Du và Vệ Uẩn, sáng sớm xuất phát, đến trưa đã thấm mệt. Sở Du ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh, thấy hắn đổ mồ hôi trán, nên lúc nhìn thấy quán trà bèn bảo Vệ Uẩn gọi đội ngũ lại, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hôm nay đã vào hạ, thời tiết nóng bức. Ba người Sở Du, Cố Sở Sinh, Vệ Uẩn ngồi vào một bàn. Giữa bữa ăn, Vệ Uẩn hái lá cây ở bên cạnh, ngồi bện cái gì đó.
Tay chàng vừa nhanh vừa khéo, mọi người vẫn còn đang ăn cơm, Sở Du đã nhìn ra hình dáng sơ lược của một chiếc mũ. Cố Sở Sinh nhìn thấy ánh mắt Sở Du, cười nói: “Tiểu Hầu gia thật có lòng.”Lời này khiến Sở Du ngẩn người.
Tay chàng vừa nhanh vừa khéo, mọi người vẫn còn đang ăn cơm, Sở Du đã nhìn ra hình dáng sơ lược của một chiếc mũ. Cố Sở Sinh nhìn thấy ánh mắt Sở Du, cười nói: “Tiểu Hầu gia thật có lòng.”
“Hửm?” Sở Du nghe Cố Sở Sinh nhắc đến Vệ Uẩn, lập tức hào hứng, cười nói: “Xưa nay, đệ ấy rất quan tâm người khác. Lúc trước ta nhìn trúng một cái vòng hoa, nhưng lại cảm thấy đấy là đồ chơi con nít, kết quả chờ ta trở lại thì đã thấy đệ ấy bện cho ta một cái rồi.”
“Đúng vậy.” Đôi mắt Sở Du mang theo ngậm ngùi. Cố Sở Sinh và nàng nói câu được câu chăng. Đa phần Sở Du nói tới nói lui đều liên quan đến Vệ Uẩn, Cố Sở Sinh luôn mỉm cười, nhưng ý cười trong mắt lại ngày càng tắt. Mắt thấy Vệ Uẩn cầm chiếc mũ bện xong bước đến, Cố Sở Sinh uống ngụm trà cuối cùng, nhàn nhạt nói: “Đại phu nhân thật có phúc, sau này tiểu Hầu gia chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió. Ngài ấy hiếu thảo như vậy, tương lai Đại phu nhân có thể yên tâm rồi.”Cố Sở Sinh nghe vậy, nụ cười không giảm, lại nói: “Độ tuổi này của nàng là thời điểm đội vòng hoa đẹp nhất.”
“Đúng vậy.” Đôi mắt Sở Du mang theo ngậm ngùi. Cố Sở Sinh và nàng nói câu được câu chăng. Đa phần Sở Du nói tới nói lui đều liên quan đến Vệ Uẩn, Cố Sở Sinh luôn mỉm cười, nhưng ý cười trong mắt lại ngày càng tắt. Mắt thấy Vệ Uẩn cầm chiếc mũ bện xong bước đến, Cố Sở Sinh uống ngụm trà cuối cùng, nhàn nhạt nói: “Đại phu nhân thật có phúc, sau này tiểu Hầu gia chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió. Ngài ấy hiếu thảo như vậy, tương lai Đại phu nhân có thể yên tâm rồi.”
“Hửm?” Sở Du nghe Cố Sở Sinh nhắc đến Vệ Uẩn, lập tức hào hứng, cười nói: “Xưa nay, đệ ấy rất quan tâm người khác. Lúc trước ta nhìn trúng một cái vòng hoa, nhưng lại cảm thấy đấy là đồ chơi con nít, kết quả chờ ta trở lại thì đã thấy đệ ấy bện cho ta một cái rồi.”
Sở Du nhận lấy mũ, không nói gì nhiều. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hoa văn trên mũ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên mỉm cười: “Đệ có lòng rồi.”
Lời này khiến Sở Du ngẩn người.
Dứt lời, nàng đội mũ lên, đứng dậy nói: “Lên đường thôi.”
Nàng nhìn Vệ Uẩn đưa mũ cho mình. Chàng cười nói: “Tẩu tẩu, đệ sợ ánh nắng gay gắt, tuy xấu thì có hơi xấu thật, nhưng tẩu dùng tạm đi.”Hai chữ “Hiếu thảo” dùng ở trên người thiếu niên đang bước đến, trong thoáng chốc, nàng bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng mà trước đây nàng thường dùng hai chữ này trên người Vệ Uẩn, không biết tại sao hôm nay lại không muốn dùng nữa.
Cũng trong nháy mắt đó, kiếm Sở Du đột ngột đâm về phía đối phương. Đối phương khom lưng xoay một vòng, bất chợt lấn người tới, bịt miệng nàng lại, đè nàng lên tường, nhỏ tiếng nói: “Tẩu tẩu, là đệ.”
Nàng nhìn Vệ Uẩn đưa mũ cho mình. Chàng cười nói: “Tẩu tẩu, đệ sợ ánh nắng gay gắt, tuy xấu thì có hơi xấu thật, nhưng tẩu dùng tạm đi.”
Sở Du nhận lấy mũ, không nói gì nhiều. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hoa văn trên mũ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên mỉm cười: “Đệ có lòng rồi.”
Dứt lời, nàng đội mũ lên, đứng dậy nói: “Lên đường thôi.”
Đoàn người ra roi thúc ngựa, chạy liên tục bảy ngày đường, cuối cùng đã tới Hoa Kinh. Trước đêm vào kinh, bọn họ tìm một lữ quán để ở. Phòng Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh sát bên phòng Sở Du, chia nhau ngủ một trái một phải.
Thể lực Cố Sở Sinh không thể so với Sở Du và Vệ Uẩn, sáng sớm xuất phát, đến trưa đã thấm mệt. Sở Du ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh, thấy hắn đổ mồ hôi trán, nên lúc nhìn thấy quán trà bèn bảo Vệ Uẩn gọi đội ngũ lại, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.Ước chừng là vì vào kinh, tâm trạng Sở Du hơi bất an. Đêm đó nàng nằm trên giường trằn trọc mất ngủ, không được yên giấc. Chờ đến đêm khuya, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng động trên mái hiên ngoài cửa sổ. Kiếm đặt ngay bên cạnh, nàng cầm kiếm lên, nhanh chóng núp bên cạnh cửa sổ. Quả nhiên một lúc sau, cửa sổ của nàng bị người khác nhẹ nhàng đẩy ra.
Cũng trong nháy mắt đó, kiếm Sở Du đột ngột đâm về phía đối phương. Đối phương khom lưng xoay một vòng, bất chợt lấn người tới, bịt miệng nàng lại, đè nàng lên tường, nhỏ tiếng nói: “Tẩu tẩu, là đệ.”
Làm trò gì vào nửa đêm zậy :))))) 2 bình dấm đổ đâm lại càng nồng nàn :)))
Ban đêm ban hôm lẻn vào phòng sở du chi vậy vệ uẩn ?
Lén vào phòng người ta làm gì vậy cha
Ý có chuyện gì mà lén lút đêm khuya tn :))
Không biết học từ ai mà đêm hôm khuya khoắt lẻn vào phòng con gái thế hả?
Mò dô phòng người ta tính mần cái chi đó tiểu Thất :3
Hâhhha trời oiiii đáng iu quá xá