Sơn Hà Chẩm – Chương 82 (2)

Chương 82 (2)

Nếu muốn lấy ấn soái, hãy xin gặp Trưởng công chúa một lần

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du trợn tròn mắt kinh ngạc. Vệ Uẩn thấy nàng đã nhìn rõ mình, lúc này mới lui ra: “Đệ có một số việc muốn thương lượng với tẩu tẩu.”

Sở Du gật đầu, chỉ cái bàn bên cạnh, cười nói: “Cửa chính không đi, đi cửa sổ gì chứ.”

Vệ Uẩn hơi ngượng ngùng: “Đệ đi cửa chính sợ kinh động người khác. Dù sao bây giờ đêm đã khuya, đệ tới chỗ tẩu mà bị người khác thấy sẽ không hay lắm.”

Nghe nói thế, Sở Du sững người, bấy giờ nàng mới sực nhận ra.

Đúng rồi, nơi này không phải Bắc Địch, mà là Hoa Kinh.

Đến Hoa Kinh, chính là lắm miệng đời, là phép tắc, là bối phận. Trên phải đối diện với một nhóm người Liễu Tuyết Dương và phụ mẫu nàng, dưới phải đối diện với dân chúng tướng sĩ ngưỡng vọng Vệ Uẩn.

S Du chm rãi ngiìxung, t rótcho mình mtchén trà. Tràlà trà lnh,ıung vào bngmang theo mtlung hơi lnhɩlo. V Un³ngi xung, vươntay ph lêntay nàng, ngăncn đng tácchâm trà, nhļging nói: “Tràínày lnh ri,³ngưi đng ungnhiu quá, tnɨhi sc kho.”²

m.” S Duícm giác dưng(như bn thânthoáng ngn ngơ.Trc giác canàng cho thyđng tác nàyca V Unívưt phép, thếnhưng nàng licó chút vuiơv và kíchĬđng nho nh.ì

Nàng r mt,V Un buôngįtay ra, nóiátiếp: “Ngày maiưchúng ta phivào kinh ri.”

m.”

Đ skhông đ lĩvic mình đãbiết chuyn BchĩĐế Cc, đngthi xưng thnívi Triu Nguyt,êly chuyn nàyĩđi mt chútli ích viĪTriu Nguyt. NhưngÍquan trng làİđ nên munđiu gì.”

SDu không lên(tiếng, nàng nghiêmtúc suy nghĩ,īcân nhc nói:įĐ không th li HoaîKinh.”

Đ biết.”(

V Un nhìnnàng, nghiêm túcínói: “Đ sľbo Triu Nguyt:cp binh cpɪlương đ đđi đánh BcóĐch. Sau đó,đ s boĐ Tác quyínhiu ti biênÍcnh, đóng quâní Bc Cnh.”¸

Nghe vy, SíDu nhíu mày:ɨ“Hai châu BchľCôn vn làthế lc Vgia, nếu đăđóng quân đó, e làêthế quá mnh,òTriu Nguyt s°không đng ý.”

Đây là chuynýđ lo lng.”

V Un nói:Đ đánh gicɨbên ngoài, cóínhiu lý dokhông tr v.Triu Nguyt cũngíkhông có cáchĭlàm khó đ,cho nên dĩnhiên hn sìly lùi làmítiến, ép giaíđình đ ăli Hoa Kinh.ĨĐ không thđdn mu thântheo, đ munhi tu…

Chàngãmím môi, cuiïcùng nói: “Tuócó đng ý,đến Bc Cnhìvi đ?”

Nghevy, S Duim lng nhìnchàng.

Thiếu niên rĩmt, cm xúc:trong đôi mtăđu b giuđi. Chàng chmrãi nói: “Đľcó th viếtЇcho tu mtíphong thư phóngthê. Ngưi rikhi V gia,Ĩsau đó liâm thm đếnBc Cnh vi}đ.”

S Dukhông lên tiếng,ınàng cm giáccó cái gìĩđó trong lòngrun lên. SáDu nhìn thiếuniên nói linày dưng nhưrt khn trương,cm giác mìnhĩging như mtcon c sênb mt lcrt mnh lôi{t trong vra.

S Du không³dám suy nghĩquá sâu, vìithế nàng chvô cm hi:ļ“Nếu ta riếkhi V gia,ta ly thânphn gì đếnÏBc Cnh?”

VUn sng s,nghe S DuÏnói: “Nếu ngayc tu tuđ cũng khôngêphi, ta cóľthân phn gì li V,gia? Ca cađ đã mt,đ cho tajthư phóng thê,íta li ly¹danh nghĩa gìtr li V°gia? L nào]ca đ còncó th trèoĩra khi m,tái giá vi,ta ln na?!”

Li này khiếnV Un câmnín. Nói raĮri, S Duơli có chútùhong ht.

Nàng âmthm cun chtĪtay, V Unũr mt. Thtlâu sau, chàngļchm rãi nói:ĩLà đ suyônghĩ không chuđáo, ch mtílòng mun cácv tu tuòan toàn, khôngh nghĩ choɩthanh danh caýtu.”

Ging nóiV Un trmjn, mang theo{áy náy, nhưngbàn tay dưiĮtay áo liõnm cht tayáo mình, c{khiến bn thânĪbình tĩnh li:Vy đ sthnh ch TriuNguyt, gia phongquân chc chotu tu, thânÍphn ngưi càngìtôn quý, TriuơNguyt càng khóếra tay hơn.ĪSau khi trv, đ s{nghĩ cách đjtu tu vàTrưng công chúađng chung chiếnîtuyến. Hin nay,,hai nhà VươngT đu yêucu Triu Nguytgiết Trưng công¸chúa, nhưng TriuĩNguyt vn đéTrưng công chúaíđng hàng QuýĮphi, có ththy đưc ssng ái. Nếutu tu cóđth cùng phevi Trưng côngľchúa, ngưi san toàn rtɩnhiu.”

Nghe thyli V Un,²rt cuc tráitim ca SɨDu cũng thlng, cui cùngđôi tay quyếtflit mun lôiònàng ra cũngÍlùi tr li.Nàng th phào,ìgt đu: “Thtra ta cũngkhông yên tâm]nếu ch đmu thân vàơA Thun íli Hoa Kinh,ít nht taî li HoađKinh có thchăm sóc ngưinhà, đ ²bên ngoài khôngïcn lo lng.ļNếu như cóĨd đng gì,ta s nghĩcách che chngưi trong nhàtu thoát.”

Vâng.”ÎV Un đápmt tiếng, li,nói tiếp: “Cònmt vic na,ihin nay Triu°Nguyt s khôngĬgiết Diêu Dũng.íNếu đ quyíthun quá dIdàng, s s¸khiến Triu Nguyt(sinh nghi, đcn mt bcéthang.”

S Dugõ bàn, ngheV Un nói¹tiếp: “Nếu nhưC S Sinhílà ngưi caĮTriu Nguyt…

Liìcòn chưa dt,ìbên ngoài đãívang lên tiếngĩgõ ca. SđDu và VïUn nhìn nhau,(lp tc nghe³thy bên ngoàitruyn đến gingnói n chalnh lo caĨC S Sinh:òĐi phu nhânIcó th đĬti h vàoĩtrong nói chuynếkhông?”

V Unɩcau mày, lcđu vi SDu. S Dukh ho mtĬtiếng: “C đinhân, thiếp thânđã ng, cóÍchuyn gì

“Cm tìm tiufHu gia.”

Cố Sở Sinh nói ra câu này, hai người lập tức im bặt. Một lúc sau, Vệ Uẩn không khỏi bật cười, dứt khoát đứng dậy mở cửa, trực tiếp túm người vào, đóng cửa lại, quay đầu nhìn Cố Sở Sinh, nói: “Cố đại nhân thật lợi hại.”

“Ta.”Sở Du bình tĩnh muống một ngụm trà, hờ hững hỏi: “Trước giờ, ta làm việc không hề cố kỵ nam nữ quá nhiều, Cố đại nhân không biết sao?”

Cố Sở Sinh sửa sang y sam, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, lạnh giọng nói: “Vệ tiểu Hầu gia, giờ này mà ngài vẫn còn ở đây, hình như không ổn nhỉ?

Vệ Uẩn: Tẩu tẩu, tặng người một cái mũ.

Vệ Uẩn giơ tay lên, mời Cố Sở Sinh nói.

“Có gì thì nói.”

Đối với Vệ Uẩn mà nói, Cố Sở Sinh đúng là nắng hạn gặp mưa rào, đúng lúc đưa cho chàng bậc thang. Nhưng chàng không thể xuống quá dễ dàng, chàng phải cân nhắc một chút.

Vệ Uẩn xoay người về lại vị trí của mình, ngồi quỳ xuống, lạnh giọng nói: “Ta có chuyện quan trọng bàn bạc với tẩu tẩu.”

“Ấn soái Đại nguyên soái quân đội  vẫn còn ở chỗ ta.”

Cố Sở Sinh nhìn bọn họ, mấp máy môi, cuối cùng vẫn dằn xuống. Hắn ngồi quỳ ở trước bàn, xếp tay lại, lạnh lùng nói: “Vừa rồi ta đến cách vách tìm tiểu Hầu gia nhưng không thấy người, bèn đoán tiểu Hầu gia ở đây, không ngờ thật sự bị tại hạ đoán trúng rồi.”

“Có gì thì nói.”

Sở Du bình tĩnh muống một ngụm trà, hờ hững hỏi: “Trước giờ, ta làm việc không hề cố kỵ nam nữ quá nhiều, Cố đại nhân không biết sao?”

Lời này đâm trúng chân đau của Cố Sở Sinh.

“Xong trận chiến này, thánh vị Bệ hạ vững chắc, nếu tiểu Hầu gia nguyện thần phục Bệ hạ thì Sở thế tử, Tống thế tử, ta, hai nhà Vương Tạ, lại thêm tiểu Hầu gia sẽ tạo thành thế đối kháng trên triều đình. Đến lúc ấy, Diêu Dũng có hay không cũng chẳng sao. Nếu ta, tiểu Hầu gia và hai nhà Sở Tống liên thủ, chúng ta muốn Diêu Dũng chết, còn sợ ông ta không chết sao?”

“Lời này không phải Bệ hạ nói.”

Sao hắn lại không biết?

Đôi mắt Cố Sở Sinh sáng quắc: “Lúc trước tiểu Hầu gia giết Diêu Dũng, nhốt Thuần Đức Đế, lẽ nào cũng chỉ là chuyện cá nhân? Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tiểu Hầu gia muốn báo thù, đợi xong trận chiến này cũng chưa muộn.”

Sao hắn lại không biết?

Năm đó còn chưa quen biết, hắn đã biết chuyện của nàng, quen với việc khinh thường nàng. Về sau vô số thời điểm tranh chấp, hắn đều sẽ nhắm vào những chuyện này mà mắng to.

“Lời ta nói là đúng hay sai, tiểu Hầu gia không biết sao?”“Cố mỗ biết tiểu Hầu gia có oán hận với tất cả những việc Diêu Dũng làm ở Bạch Đế Cốc. Nhưng bệ hạ vốn là quân chủ phân rõ phải trái, không phải lớp người ngu xuẩn. Ngài ấy đương nhiên sẽ tra xét án này đến cùng, nhất định sẽ trả lại cho Vệ gia sự trong sạch. Nhưng hiện giờ đang là lúc trên dưới cùng nhau chống giặc, hi vọng tiểu Hầu gia niệm tình bách tích trăm họ mà buông bỏ ân oán cá nhân.”

“Không biết liêm sỉ.”

“Bệ hạ sẽ không trực tiếp đồng ý.” Cố Sở Sinh suy nghĩ, từ tốn nói: “Nhưng ta có một cách khác.”

Năm đó, hắn đã nói như thế.

Nhưng hắn cũng biết, mặc dù Sở Du tuỳ tiện, nhưng chưa từng thật sự vượt khuôn phép. Nếu không phải tình huống đặc biệt, nàng chưa bao giờ có chuyện ở cùng phòng với nam tử lúc đêm khuya vắng người.

Nhưng hắn không thể nói ra lời này, hắn kiềm chế cảm xúc của mình, quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, lạnh lùng nói: “Tối nay Cố mỗ đến đây là muốn khuyên tiểu Hầu gia.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Uẩn giơ tay lên, mời Cố Sở Sinh nói.

Cố Sở Sinh không lên tiếng.

“Cố mỗ biết tiểu Hầu gia có oán hận với tất cả những việc Diêu Dũng làm ở Bạch Đế Cốc. Nhưng bệ hạ vốn là quân chủ phân rõ phải trái, không phải lớp người ngu xuẩn. Ngài ấy đương nhiên sẽ tra xét án này đến cùng, nhất định sẽ trả lại cho Vệ gia sự trong sạch. Nhưng hiện giờ đang là lúc trên dưới cùng nhau chống giặc, hi vọng tiểu Hầu gia niệm tình bách tích trăm họ mà buông bỏ ân oán cá nhân.”

Cố Sở Sinh: Woa, mũ xanh đẹp quá, rất có sáng kiến!

Vệ Uẩn uống một hớp trà, cười khẩy: “Ngày mai ta đã gặp hắn rồi, sao hắn không đích thân nói với ta?”

Năm đó còn chưa quen biết, hắn đã biết chuyện của nàng, quen với việc khinh thường nàng. Về sau vô số thời điểm tranh chấp, hắn đều sẽ nhắm vào những chuyện này mà mắng to.Cố Sở Sinh nhíu mày: “Ngài muốn cái gì?”

“Lời này không phải Bệ hạ nói.”

“Vậy ai nói?”

“Ta.”

“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn lạnh mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng quá coi trọng mình rồi!”

Vệ Uẩn xoay người về lại vị trí của mình, ngồi quỳ xuống, lạnh giọng nói: “Ta có chuyện quan trọng bàn bạc với tẩu tẩu.”

“Lời ta nói là đúng hay sai, tiểu Hầu gia không biết sao?”

Nhưng hắn không thể nói ra lời này, hắn kiềm chế cảm xúc của mình, quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, lạnh lùng nói: “Tối nay Cố mỗ đến đây là muốn khuyên tiểu Hầu gia.”

Đôi mắt Cố Sở Sinh sáng quắc: “Lúc trước tiểu Hầu gia giết Diêu Dũng, nhốt Thuần Đức Đế, lẽ nào cũng chỉ là chuyện cá nhân? Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tiểu Hầu gia muốn báo thù, đợi xong trận chiến này cũng chưa muộn.”

“Xong trận chiến này, thánh vị Bệ hạ vững chắc, nếu tiểu Hầu gia nguyện thần phục Bệ hạ thì Sở thế tử, Tống thế tử, ta, hai nhà Vương Tạ, lại thêm tiểu Hầu gia sẽ tạo thành thế đối kháng trên triều đình. Đến lúc ấy, Diêu Dũng có hay không cũng chẳng sao. Nếu ta, tiểu Hầu gia và hai nhà Sở Tống liên thủ, chúng ta muốn Diêu Dũng chết, còn sợ ông ta không chết sao?”

Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà: “Xưa nay hai châu Côn Bạch vẫn luôn là địa bàn của Vệ gia ta.”

“Mà nếu lúc này tiểu Hầu gia đối địch với Bệ hạ, hiện tại Diêu Dũng vẫn còn tàn binh, tiểu Hầu gia làm vậy là đang làm gì? Đó là dấy lên nội loạn! Hơn nữa, đối với Bệ hạ mà nói đây tương đương với điều gì, tương đương với ngài không tin tưởng ngài ấy. Ngài không tin tưởng Bệ hạ, ngài ép Bệ hạ, ngài còn mong sau này Bệ hạ sẽ tha cho Vệ gia? Chẳng lẽ tiểu Hầu gia còn muốn phản lần nữa sao? Thuần Đức Đế ngu xuẩn, phế ông ta vốn là xu hướng tất yếu. Nhưng hôm nay Bệ hạ vốn là minh quân, ngài muốn phế ngài ấy, ngài nghĩ kỹ chưa?”

Vệ Uẩn không nói lời nào, chàng xoa nhẹ chén trà. Sở Du ngước mắt nhìn chàng, suy đoán tâm tư Vệ Uẩn.

Đối với Vệ Uẩn mà nói, Cố Sở Sinh đúng là nắng hạn gặp mưa rào, đúng lúc đưa cho chàng bậc thang. Nhưng chàng không thể xuống quá dễ dàng, chàng phải cân nhắc một chút.

“Mà nếu lúc này tiểu Hầu gia đối địch với Bệ hạ, hiện tại Diêu Dũng vẫn còn tàn binh, tiểu Hầu gia làm vậy là đang làm gì? Đó là dấy lên nội loạn! Hơn nữa, đối với Bệ hạ mà nói đây tương đương với điều gì, tương đương với ngài không tin tưởng ngài ấy. Ngài không tin tưởng Bệ hạ, ngài ép Bệ hạ, ngài còn mong sau này Bệ hạ sẽ tha cho Vệ gia? Chẳng lẽ tiểu Hầu gia còn muốn phản lần nữa sao? Thuần Đức Đế ngu xuẩn, phế ông ta vốn là xu hướng tất yếu. Nhưng hôm nay Bệ hạ vốn là minh quân, ngài muốn phế ngài ấy, ngài nghĩ kỹ chưa?”

“Vậy ai nói?”

Vệ Uẩn rủ mắt. Một lát sau, chàng chậm rãi bật cười: “Cố Sở Sinh, lúc trước ta đã biết ngươi miệng mồm lợi hại, hôm nay xem ra quả là như thế.”

Vệ Uẩn cười khẽ: “Thế nào, Cố đại nhân không dám nói nữa sao?”

Cố Sở Sinh thở phào, lại nghe Vệ Uẩn nói: “Thế nhưng thiên hạ loạn hay không loạn có lợi ích gì cho Vệ gia ta?”

“Triệu Nguyệt trấn an Diêu Dũng, hứa cho Diêu Dũng địa vị Quốc cựu. Hắn không cho ta cái gì mà muốn ta buông bỏ thù nhà, bán mạng vì hắn. Hắn xem ta là đồ ngu mà chơi đùa à?”

Cố Sở Sinh nhíu mày: “Ngài muốn cái gì?”

Dứt lời, Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên: “Sau khi vào Hoa Kinh, hãy xin gặp Trưởng công chúa một lần.”

“Ấn soái Đại nguyên soái quân đội  vẫn còn ở chỗ ta.”

Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà: “Xưa nay hai châu Côn Bạch vẫn luôn là địa bàn của Vệ gia ta.”

Vệ Uẩn: Cút!!!

Cố Sở Sinh không lên tiếng.

Vệ Uẩn cười khẽ: “Thế nào, Cố đại nhân không dám nói nữa sao?”

“Bệ hạ sẽ không trực tiếp đồng ý.” Cố Sở Sinh suy nghĩ, từ tốn nói: “Nhưng ta có một cách khác.”

“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn lạnh mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng quá coi trọng mình rồi!”

Cố Sở Sinh sửa sang y sam, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, lạnh giọng nói: “Vệ tiểu Hầu gia, giờ này mà ngài vẫn còn ở đây, hình như không ổn nhỉ?

Dứt lời, Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên: “Sau khi vào Hoa Kinh, hãy xin gặp Trưởng công chúa một lần.”

Vệ Uẩn không nói lời nào, chàng xoa nhẹ chén trà. Sở Du ngước mắt nhìn chàng, suy đoán tâm tư Vệ Uẩn.

Nhưng hắn cũng biết, mặc dù Sở Du tuỳ tiện, nhưng chưa từng thật sự vượt khuôn phép. Nếu không phải tình huống đặc biệt, nàng chưa bao giờ có chuyện ở cùng phòng với nam tử lúc đêm khuya vắng người.

“Không biết liêm sỉ.”Cố Sở Sinh thở phào, lại nghe Vệ Uẩn nói: “Thế nhưng thiên hạ loạn hay không loạn có lợi ích gì cho Vệ gia ta?”Vệ Uẩn uống một hớp trà, cười khẩy: “Ngày mai ta đã gặp hắn rồi, sao hắn không đích thân nói với ta?”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Uẩn: Tẩu tẩu, tặng người một cái mũ.

Cố Sở Sinh: Woa, mũ xanh đẹp quá, rất có sáng kiến!

Vệ Uẩn: Cút!!!

4.9 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

20 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
chinsu
chinsu
4 Năm Cách đây

đọc chương này mà mắc cười, Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh gặp nhau cứ hành động như trẻ trâu ấy,rồi sợ lép vế đối phương hay sao mà còn cố ý sửa soạn quần áo cho đẹp nữa:)))

Last edited 4 Năm Cách đây by chinsu
Uyen
Uyen
4 Năm Cách đây

Lập trường của mỗi bên khác nhau, chỉ có điều ai sẽ nhượng bộ trước thôi

NHL
NHL
4 Năm Cách đây

Cái kịch nhỏ, quả ko phí tên Cố trà xanh =)))

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Đọc mẩu truyển nhỏ nhỏ mà cười chết :)))) mũ xanh lá ????

Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Đọc vở kịch nhỏ buồn cười quá.

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Ơ đúng là mũ xanh thật :)))) hài quá thể ?

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Thế là chuẩn bị xa cách nhau rồi à

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Mũ xanh :))) 2 ông tranh nhau ta nói nó con nít gì đâu áaa

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt không muốn đưa ấn soái cũng phải đưa, căn cơ chưa vững, tui muốn bảo vệ Trưởng công chúa

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Không hiểu sao mà Cố Sở Sinh với A Uẩn cứ như hai đứa trẻ trâu đang cãi nhau ý hâhhha hài kinh khủng

20
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!