Chương 82 (2)
Nếu muốn lấy ấn soái, hãy xin gặp Trưởng công chúa một lần
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du trợn tròn mắt kinh ngạc. Vệ Uẩn thấy nàng đã nhìn rõ mình, lúc này mới lui ra: “Đệ có một số việc muốn thương lượng với tẩu tẩu.”
Sở Du gật đầu, chỉ cái bàn bên cạnh, cười nói: “Cửa chính không đi, đi cửa sổ gì chứ.”
Vệ Uẩn hơi ngượng ngùng: “Đệ đi cửa chính sợ kinh động người khác. Dù sao bây giờ đêm đã khuya, đệ tới chỗ tẩu mà bị người khác thấy sẽ không hay lắm.”
Nghe nói thế, Sở Du sững người, bấy giờ nàng mới sực nhận ra.
Đúng rồi, nơi này không phải Bắc Địch, mà là Hoa Kinh.
Đến Hoa Kinh, chính là lắm miệng đời, là phép tắc, là bối phận. Trên phải đối diện với một nhóm người Liễu Tuyết Dương và phụ mẫu nàng, dưới phải đối diện với dân chúng tướng sĩ ngưỡng vọng Vệ Uẩn.
Sở Du chậm rãi ngồiìxuống, tự rótảcho mình mộtḻchén trà. Tràỗlà trà lạnh,ıuống vào bụngựmang theo mộtẵluồng hơi lạnhɩlẽo. Vệ Uẩn³ngồi xuống, vươnịtay phủ lênẫtay nàng, ngănảcản động tácḻchâm trà, nhỏļgiọng nói: “Tràínày lạnh rồi,³người đừng uốngẵnhiều quá, tổnɨhại sức khoẻ.”²
“Ừm.” Sở Duícảm giác dường(như bản thânἲthoáng ngẩn ngơ.ịTrực giác củaộnàng cho thấyềđộng tác nàyẩcủa Vệ Uẩnívượt phép, thếắnhưng nàng lạiặcó chút vuiơvẻ và kíchĬđộng nho nhỏ.ì
Nàng rủ mắt,ịVệ Uẩn buôngįtay ra, nóiátiếp: “Ngày maiưchúng ta phảiḹvào kinh rồi.”ẵ
“Ừm.”
“Đệ sẽẳkhông để lộĩviệc mình đãạbiết chuyện BạchĩĐế Cốc, đồngặthời xưng thầnívới Triệu Nguyệt,êlấy chuyện nàyĩđổi một chútễlợi ích vớiĪTriệu Nguyệt. NhưngÍquan trọng làİđệ nên muốnỉđiều gì.”
SởằDu không lên(tiếng, nàng nghiêmằtúc suy nghĩ,īcân nhắc nói:į“Đệ không thểẵở lại HoaîKinh.”
“Đệ biết.”(
Vệ Uẩn nhìnốnàng, nghiêm túcínói: “Đệ sẽľbảo Triệu Nguyệt:cấp binh cấpɪlương để đệỷđi đánh BắcóĐịch. Sau đó,ἶđệ sẽ bảoỉĐồ Tác quấyínhiễu tại biênÍcảnh, đóng quâníở Bắc Cảnh.”¸
Nghe vậy, SởíDu nhíu mày:ɨ“Hai châu BạchľCôn vốn làỡthế lực Vệểgia, nếu đệăđóng quân ởḻđó, e làêthế quá mạnh,òTriệu Nguyệt sẽ°không đồng ý.”ả
“Đây là chuyệnýđệ lo lắng.”ἲ
Vệ Uẩn nói:ẩ“Đệ đánh giặcɨbên ngoài, cóínhiều lý doἲkhông trở về.ịTriệu Nguyệt cũngíkhông có cáchĭlàm khó đệ,ỳcho nên dĩẻnhiên hắn sẽìlấy lùi làmítiến, ép giaíđình đệ ởălại Hoa Kinh.ĨĐệ không thểđdẫn mẫu thânỉtheo, đệ muốnἳhỏi tẩu…”
Chàngãmím môi, cuốiïcùng nói: “Tẩuócó đồng ý…,đến Bắc Cảnhìvới đệ?”
Ngheḹvậy, Sở Duễim lặng nhìnừchàng.
Thiếu niên rủĩmắt, cảm xúc:trong đôi mắtăđều bị giấuớđi. Chàng chậmệrãi nói: “Đệľcó thể viếtЇcho tẩu mộtíphong thư phóngẻthê. Người rờiểkhỏi Vệ gia,Ĩsau đó lạiậâm thầm đếnịBắc Cảnh với}đệ.”
Sở Duầkhông lên tiếng,ınàng cảm giácḷcó cái gìĩđó trong lòngἳrun lên. SởáDu nhìn thiếuḽniên nói lờiỉnày dường nhưựrất khẩn trương,ἵcảm giác mìnhĩgiống như mộtậcon ốc sênịbị một lựcịrất mạnh lôi{từ trong vỏḻra.
Sở Du không³dám suy nghĩểquá sâu, vìithế nàng chỉἳvô cảm hỏi:ļ“Nếu ta rờiếkhỏi Vệ gia,ἵta lấy thânỏphận gì đếnÏBắc Cảnh?”
VệặUẩn sững sờ,ỉnghe Sở DuÏnói: “Nếu ngayổcả tẩu tẩuợđệ cũng khôngêphải, ta cóľthân phận gìỷở lại Vệ,gia? Ca caỷđệ đã mất,ẽđệ cho tajthư phóng thê,íta lại lấy¹danh nghĩa gìờtrở lại Vệ°gia? Lẽ nào]ca đệ cònậcó thể trèoĩra khỏi mộ,ậtái giá với,ta lần nữa?!”ọ
Lời này khiếnỉVệ Uẩn câmịnín. Nói raĮrồi, Sở Duơlại có chútùhoảng hốt.
Nàng âmớthầm cuộn chặtĪtay, Vệ Uẩnũrủ mắt. Thậtỡlâu sau, chàngļchậm rãi nói:ĩ“Là đệ suyônghĩ không chuἶđáo, chỉ mộtílòng muốn cácḷvị tẩu tẩuòan toàn, khôngỏhề nghĩ choɩthanh danh củaýtẩu.”
Giọng nóiἴVệ Uẩn trầmjổn, mang theo{áy náy, nhưngἷbàn tay dướiĮtay áo lạiõnắm chặt tayủáo mình, cố{khiến bản thânĪbình tĩnh lại:ḷ“Vậy đệ sẽảthỉnh chỉ TriệuỉNguyệt, gia phongữquân chức choỏtẩu tẩu, thânÍphận người càngìtôn quý, TriệuơNguyệt càng khóếra tay hơn.ĪSau khi trởỳvề, đệ sẽ{nghĩ cách đểjtẩu tẩu vàầTrưởng công chúaịđứng chung chiếnîtuyến. Hiện nay,,hai nhà VươngầTạ đều yêuỉcầu Triệu Nguyệtỉgiết Trưởng công¸chúa, nhưng TriệuĩNguyệt vẫn đểéTrưởng công chúaíđứng hàng QuýĮphi, có thểẩthấy được sựḹsủng ái. Nếuẽtẩu tẩu cóđthể cùng pheḷvới Trưởng côngľchúa, người sẽởan toàn rấtɩnhiều.”
Nghe thấyữlời Vệ Uẩn,²rốt cuộc tráiịtim của SởɨDu cũng thảỷlỏng, cuối cùngờđôi tay quyếtfliệt muốn lôiònàng ra cũngÍlùi trở lại.ổNàng thở phào,ìgật đầu: “Thậtịra ta cũngốkhông yên tâm]nếu chỉ đểἶmẫu thân vàơA Thuần ởílại Hoa Kinh,ḹít nhất taîở lại HoađKinh có thểờchăm sóc ngườiḽnhà, đệ ở²bên ngoài khôngïcần lo lắng.ļNếu như cóĨdị động gì,ỳta sẽ nghĩỉcách che chởầngười trong nhàọtẩu thoát.”
“Vâng.”ÎVệ Uẩn đápặmột tiếng, lại,nói tiếp: “Cònẽmột việc nữa,ihiện nay Triệu°Nguyệt sẽ khôngĬgiết Diêu Dũng.íNếu đệ quyíthuận quá dễIdàng, sợ sẽ¸khiến Triệu Nguyệt(sinh nghi, đệỉcần một bậcéthang.”
Sở Duễgõ bàn, ngheẳVệ Uẩn nói¹tiếp: “Nếu nhưảCố Sở Sinhílà người củaĮTriệu Nguyệt…”
Lờiìcòn chưa dứt,ìbên ngoài đãívang lên tiếngĩgõ cửa. SởđDu và VệïUẩn nhìn nhau,(lập tức nghe³thấy bên ngoàiừtruyền đến giọngồnói ẩn chứaỉlạnh lẽo củaĨCố Sở Sinh:ò“Đại phu nhânIcó thể đểĬtại hạ vàoĩtrong nói chuyệnếkhông?”
Vệ Uẩnɩcau mày, lắcờđầu với SởḽDu. Sở Duẫkhẽ ho mộtĬtiếng: “Cố đạiỗnhân, thiếp thânắđã ngủ, cóÍchuyện gì…”
“Cốụmỗ tìm tiểufHầu gia.”
Cố Sở Sinh nói ra câu này, hai người lập tức im bặt. Một lúc sau, Vệ Uẩn không khỏi bật cười, dứt khoát đứng dậy mở cửa, trực tiếp túm người vào, đóng cửa lại, quay đầu nhìn Cố Sở Sinh, nói: “Cố đại nhân thật lợi hại.”
“Ta.”Sở Du bình tĩnh muống một ngụm trà, hờ hững hỏi: “Trước giờ, ta làm việc không hề cố kỵ nam nữ quá nhiều, Cố đại nhân không biết sao?”
Cố Sở Sinh sửa sang y sam, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, lạnh giọng nói: “Vệ tiểu Hầu gia, giờ này mà ngài vẫn còn ở đây, hình như không ổn nhỉ?
Vệ Uẩn: Tẩu tẩu, tặng người một cái mũ.
Vệ Uẩn giơ tay lên, mời Cố Sở Sinh nói.
“Có gì thì nói.”
Đối với Vệ Uẩn mà nói, Cố Sở Sinh đúng là nắng hạn gặp mưa rào, đúng lúc đưa cho chàng bậc thang. Nhưng chàng không thể xuống quá dễ dàng, chàng phải cân nhắc một chút.
Vệ Uẩn xoay người về lại vị trí của mình, ngồi quỳ xuống, lạnh giọng nói: “Ta có chuyện quan trọng bàn bạc với tẩu tẩu.”
“Ấn soái Đại nguyên soái quân đội vẫn còn ở chỗ ta.”
Cố Sở Sinh nhìn bọn họ, mấp máy môi, cuối cùng vẫn dằn xuống. Hắn ngồi quỳ ở trước bàn, xếp tay lại, lạnh lùng nói: “Vừa rồi ta đến cách vách tìm tiểu Hầu gia nhưng không thấy người, bèn đoán tiểu Hầu gia ở đây, không ngờ thật sự bị tại hạ đoán trúng rồi.”
“Có gì thì nói.”
Sở Du bình tĩnh muống một ngụm trà, hờ hững hỏi: “Trước giờ, ta làm việc không hề cố kỵ nam nữ quá nhiều, Cố đại nhân không biết sao?”
Lời này đâm trúng chân đau của Cố Sở Sinh.
“Xong trận chiến này, thánh vị Bệ hạ vững chắc, nếu tiểu Hầu gia nguyện thần phục Bệ hạ thì Sở thế tử, Tống thế tử, ta, hai nhà Vương Tạ, lại thêm tiểu Hầu gia sẽ tạo thành thế đối kháng trên triều đình. Đến lúc ấy, Diêu Dũng có hay không cũng chẳng sao. Nếu ta, tiểu Hầu gia và hai nhà Sở Tống liên thủ, chúng ta muốn Diêu Dũng chết, còn sợ ông ta không chết sao?”
“Lời này không phải Bệ hạ nói.”
Sao hắn lại không biết?
Đôi mắt Cố Sở Sinh sáng quắc: “Lúc trước tiểu Hầu gia giết Diêu Dũng, nhốt Thuần Đức Đế, lẽ nào cũng chỉ là chuyện cá nhân? Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tiểu Hầu gia muốn báo thù, đợi xong trận chiến này cũng chưa muộn.”
Sao hắn lại không biết?
Năm đó còn chưa quen biết, hắn đã biết chuyện của nàng, quen với việc khinh thường nàng. Về sau vô số thời điểm tranh chấp, hắn đều sẽ nhắm vào những chuyện này mà mắng to.
“Lời ta nói là đúng hay sai, tiểu Hầu gia không biết sao?”“Cố mỗ biết tiểu Hầu gia có oán hận với tất cả những việc Diêu Dũng làm ở Bạch Đế Cốc. Nhưng bệ hạ vốn là quân chủ phân rõ phải trái, không phải lớp người ngu xuẩn. Ngài ấy đương nhiên sẽ tra xét án này đến cùng, nhất định sẽ trả lại cho Vệ gia sự trong sạch. Nhưng hiện giờ đang là lúc trên dưới cùng nhau chống giặc, hi vọng tiểu Hầu gia niệm tình bách tích trăm họ mà buông bỏ ân oán cá nhân.”
“Không biết liêm sỉ.”
“Bệ hạ sẽ không trực tiếp đồng ý.” Cố Sở Sinh suy nghĩ, từ tốn nói: “Nhưng ta có một cách khác.”
Năm đó, hắn đã nói như thế.
Nhưng hắn cũng biết, mặc dù Sở Du tuỳ tiện, nhưng chưa từng thật sự vượt khuôn phép. Nếu không phải tình huống đặc biệt, nàng chưa bao giờ có chuyện ở cùng phòng với nam tử lúc đêm khuya vắng người.
Nhưng hắn không thể nói ra lời này, hắn kiềm chế cảm xúc của mình, quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, lạnh lùng nói: “Tối nay Cố mỗ đến đây là muốn khuyên tiểu Hầu gia.”
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Uẩn giơ tay lên, mời Cố Sở Sinh nói.
Cố Sở Sinh không lên tiếng.
“Cố mỗ biết tiểu Hầu gia có oán hận với tất cả những việc Diêu Dũng làm ở Bạch Đế Cốc. Nhưng bệ hạ vốn là quân chủ phân rõ phải trái, không phải lớp người ngu xuẩn. Ngài ấy đương nhiên sẽ tra xét án này đến cùng, nhất định sẽ trả lại cho Vệ gia sự trong sạch. Nhưng hiện giờ đang là lúc trên dưới cùng nhau chống giặc, hi vọng tiểu Hầu gia niệm tình bách tích trăm họ mà buông bỏ ân oán cá nhân.”
Cố Sở Sinh: Woa, mũ xanh đẹp quá, rất có sáng kiến!
Vệ Uẩn uống một hớp trà, cười khẩy: “Ngày mai ta đã gặp hắn rồi, sao hắn không đích thân nói với ta?”
Năm đó còn chưa quen biết, hắn đã biết chuyện của nàng, quen với việc khinh thường nàng. Về sau vô số thời điểm tranh chấp, hắn đều sẽ nhắm vào những chuyện này mà mắng to.Cố Sở Sinh nhíu mày: “Ngài muốn cái gì?”
“Lời này không phải Bệ hạ nói.”
“Vậy ai nói?”
“Ta.”
“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn lạnh mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng quá coi trọng mình rồi!”
Vệ Uẩn xoay người về lại vị trí của mình, ngồi quỳ xuống, lạnh giọng nói: “Ta có chuyện quan trọng bàn bạc với tẩu tẩu.”
“Lời ta nói là đúng hay sai, tiểu Hầu gia không biết sao?”
Nhưng hắn không thể nói ra lời này, hắn kiềm chế cảm xúc của mình, quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, lạnh lùng nói: “Tối nay Cố mỗ đến đây là muốn khuyên tiểu Hầu gia.”
Đôi mắt Cố Sở Sinh sáng quắc: “Lúc trước tiểu Hầu gia giết Diêu Dũng, nhốt Thuần Đức Đế, lẽ nào cũng chỉ là chuyện cá nhân? Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tiểu Hầu gia muốn báo thù, đợi xong trận chiến này cũng chưa muộn.”
“Xong trận chiến này, thánh vị Bệ hạ vững chắc, nếu tiểu Hầu gia nguyện thần phục Bệ hạ thì Sở thế tử, Tống thế tử, ta, hai nhà Vương Tạ, lại thêm tiểu Hầu gia sẽ tạo thành thế đối kháng trên triều đình. Đến lúc ấy, Diêu Dũng có hay không cũng chẳng sao. Nếu ta, tiểu Hầu gia và hai nhà Sở Tống liên thủ, chúng ta muốn Diêu Dũng chết, còn sợ ông ta không chết sao?”
Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà: “Xưa nay hai châu Côn Bạch vẫn luôn là địa bàn của Vệ gia ta.”
“Mà nếu lúc này tiểu Hầu gia đối địch với Bệ hạ, hiện tại Diêu Dũng vẫn còn tàn binh, tiểu Hầu gia làm vậy là đang làm gì? Đó là dấy lên nội loạn! Hơn nữa, đối với Bệ hạ mà nói đây tương đương với điều gì, tương đương với ngài không tin tưởng ngài ấy. Ngài không tin tưởng Bệ hạ, ngài ép Bệ hạ, ngài còn mong sau này Bệ hạ sẽ tha cho Vệ gia? Chẳng lẽ tiểu Hầu gia còn muốn phản lần nữa sao? Thuần Đức Đế ngu xuẩn, phế ông ta vốn là xu hướng tất yếu. Nhưng hôm nay Bệ hạ vốn là minh quân, ngài muốn phế ngài ấy, ngài nghĩ kỹ chưa?”
Vệ Uẩn không nói lời nào, chàng xoa nhẹ chén trà. Sở Du ngước mắt nhìn chàng, suy đoán tâm tư Vệ Uẩn.
Đối với Vệ Uẩn mà nói, Cố Sở Sinh đúng là nắng hạn gặp mưa rào, đúng lúc đưa cho chàng bậc thang. Nhưng chàng không thể xuống quá dễ dàng, chàng phải cân nhắc một chút.
“Mà nếu lúc này tiểu Hầu gia đối địch với Bệ hạ, hiện tại Diêu Dũng vẫn còn tàn binh, tiểu Hầu gia làm vậy là đang làm gì? Đó là dấy lên nội loạn! Hơn nữa, đối với Bệ hạ mà nói đây tương đương với điều gì, tương đương với ngài không tin tưởng ngài ấy. Ngài không tin tưởng Bệ hạ, ngài ép Bệ hạ, ngài còn mong sau này Bệ hạ sẽ tha cho Vệ gia? Chẳng lẽ tiểu Hầu gia còn muốn phản lần nữa sao? Thuần Đức Đế ngu xuẩn, phế ông ta vốn là xu hướng tất yếu. Nhưng hôm nay Bệ hạ vốn là minh quân, ngài muốn phế ngài ấy, ngài nghĩ kỹ chưa?”
“Vậy ai nói?”
Vệ Uẩn rủ mắt. Một lát sau, chàng chậm rãi bật cười: “Cố Sở Sinh, lúc trước ta đã biết ngươi miệng mồm lợi hại, hôm nay xem ra quả là như thế.”
Vệ Uẩn cười khẽ: “Thế nào, Cố đại nhân không dám nói nữa sao?”
Cố Sở Sinh thở phào, lại nghe Vệ Uẩn nói: “Thế nhưng thiên hạ loạn hay không loạn có lợi ích gì cho Vệ gia ta?”
“Triệu Nguyệt trấn an Diêu Dũng, hứa cho Diêu Dũng địa vị Quốc cựu. Hắn không cho ta cái gì mà muốn ta buông bỏ thù nhà, bán mạng vì hắn. Hắn xem ta là đồ ngu mà chơi đùa à?”
Cố Sở Sinh nhíu mày: “Ngài muốn cái gì?”
Dứt lời, Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên: “Sau khi vào Hoa Kinh, hãy xin gặp Trưởng công chúa một lần.”
“Ấn soái Đại nguyên soái quân đội vẫn còn ở chỗ ta.”
Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà: “Xưa nay hai châu Côn Bạch vẫn luôn là địa bàn của Vệ gia ta.”
Vệ Uẩn: Cút!!!
Cố Sở Sinh không lên tiếng.
Vệ Uẩn cười khẽ: “Thế nào, Cố đại nhân không dám nói nữa sao?”
“Bệ hạ sẽ không trực tiếp đồng ý.” Cố Sở Sinh suy nghĩ, từ tốn nói: “Nhưng ta có một cách khác.”
“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn lạnh mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng quá coi trọng mình rồi!”
Cố Sở Sinh sửa sang y sam, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, lạnh giọng nói: “Vệ tiểu Hầu gia, giờ này mà ngài vẫn còn ở đây, hình như không ổn nhỉ?
Dứt lời, Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên: “Sau khi vào Hoa Kinh, hãy xin gặp Trưởng công chúa một lần.”
Vệ Uẩn không nói lời nào, chàng xoa nhẹ chén trà. Sở Du ngước mắt nhìn chàng, suy đoán tâm tư Vệ Uẩn.
Nhưng hắn cũng biết, mặc dù Sở Du tuỳ tiện, nhưng chưa từng thật sự vượt khuôn phép. Nếu không phải tình huống đặc biệt, nàng chưa bao giờ có chuyện ở cùng phòng với nam tử lúc đêm khuya vắng người.
“Không biết liêm sỉ.”Cố Sở Sinh thở phào, lại nghe Vệ Uẩn nói: “Thế nhưng thiên hạ loạn hay không loạn có lợi ích gì cho Vệ gia ta?”Vệ Uẩn uống một hớp trà, cười khẩy: “Ngày mai ta đã gặp hắn rồi, sao hắn không đích thân nói với ta?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Uẩn: Tẩu tẩu, tặng người một cái mũ.
Cố Sở Sinh: Woa, mũ xanh đẹp quá, rất có sáng kiến!
Vệ Uẩn: Cút!!!
đọc chương này mà mắc cười, Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh gặp nhau cứ hành động như trẻ trâu ấy,rồi sợ lép vế đối phương hay sao mà còn cố ý sửa soạn quần áo cho đẹp nữa:)))
Lập trường của mỗi bên khác nhau, chỉ có điều ai sẽ nhượng bộ trước thôi
Cái kịch nhỏ, quả ko phí tên Cố trà xanh =)))
Đọc mẩu truyển nhỏ nhỏ mà cười chết :)))) mũ xanh lá ????
Đọc vở kịch nhỏ buồn cười quá.
Ơ đúng là mũ xanh thật :)))) hài quá thể ?
Thế là chuẩn bị xa cách nhau rồi à
Mũ xanh :))) 2 ông tranh nhau ta nói nó con nít gì đâu áaa
Triệu Nguyệt không muốn đưa ấn soái cũng phải đưa, căn cơ chưa vững, tui muốn bảo vệ Trưởng công chúa
Không hiểu sao mà Cố Sở Sinh với A Uẩn cứ như hai đứa trẻ trâu đang cãi nhau ý hâhhha hài kinh khủng