Sơn Hà Chẩm – Chương 84

Chương 84

Cả đời bổn Cung đều chưa từng thua, lần này cũng sẽ không thua

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sáng hôm sau thức dậy, mọi người đều đã chuẩn bị xong xuôi. Đoàn người chạy thẳng về Hoa Kinh, ai về phủ nấy.

Sau khi Triệu Nguyệt lên ngôi, hắn phong Cố Sở Sinh làm Chủ sự Kim bộ, cũng ban thưởng trả lại trạch viện Cố gia năm xưa cho Cố Sở Sinh lần nữa, vì thế sau khi Cố Sở Sinh cáo từ Sở Du thì bèn trở về nhà mình.

Vệ Uẩn và Sở Du về đến phủ, vừa xuống xe đã nhìn thấy Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần dẫn theo người đứng chờ ở cửa phủ đệ. Vệ Uẩn và Sở Du sững sờ, Liễu Tuyết Dương lập tức bước lên, ôm lấy Vệ Uẩn, mắt ngấn lệ: “Cuối cùng con cũng trở về rồi. Con không biết những ngày con ở bên ngoài, mẫu thân sợ hãi trong lòng thế nào đâu.”

Ánh mắt Vệ Uẩn dịu đi, chàng nhấc tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Liễu Tuyết Dương, ôn hòa nói: “Mẫu thân đừng lo, con đã về rồi.”

Vệ Uẩn khuyên nhủ Liễu Tuyết Dương. Tưởng Thuần bên cạnh bước lên, mỉm cười nhìn Sở Du: “Muội trở lại rồi?”

Sở Du nhìn nụ cười tươi tắn của Tưởng Thuần thì trêu chọc: “Muội trông gương mặt hoa đào của tỷ, có vẻ quãng thời gian qua sống khá tốt nhỉ?”

Trưởng công chúa không lên tiếng. Sở Du bước lên, ngồi xuống, nắm chặt tay Trưởng công chúa.

Nghe vậy, Tưởng Thuần ngẩn người, sau đó ngượng ngùng đáp: “Muội nghe nói rồi à?”

Vệ Uẩn thấy người cầm thánh chỉ tới, lập tức lạnh mặt. Sở Du cũng nhìn thấy đối phương, khép lại ý cười, nói với Vệ Uẩn: “Mau đến tiếp chỉ đi.”

Trong tiếng cười Trưởng công chúa mang theo trào phúng. Bà đứng dậy, váy kéo lê trên đất.

Sở Du ngớ người, giả vờ bình tĩnh đáp: “Nghe rồi.”

Cả nhà lấy Sở Du ra trêu chọc, cười cười nói nói. Đợi ăn xong bữa cơm, người ở trong cung đã tới, quy củ chờ ở cửa.“Điện hạ.” nàng thở dài: “Cảm thấy đau buồn vì bị tổn thương cũng chẳng đáng xấu hổ.”

“Tỷ không ngờ lại truyền đi nhanh vậy.” Tưởng Thuần hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói: “Có điều tính tình người này khó lường, đều chỉ mở miệng nói lung tung, mọi người đừng cho là thật. Tỷ sẽ ở lại Vệ Phủ sống đến già.”

“Trẻ con.”

“Có lúc ta nghĩ đây là do ta tạo nghiệt chăng?”

Sở Du gật đầu, nghiêm túc nói: “Phải, không thể tuỳ tiện tin tưởng miệng lưỡi đàn ông, vẫn nên khảo nghiệm trước.”

Hành động ngắm móng tay của Trưởng công chúa hơi khựng lại. Một lúc sau, bà bật cười thành tiếng.

Tưởng Thuần mím môi, lắc đầu: “Ta sẽ không có lỗi với Nhị lang.”

Trưởng công chúa kéo áo lên, ngồi lại trên ghế, chống đầu nói: “Trai lơ của ta nhiều đến nhớ không hết, hắn cho rằng như vậy là có thể làm nhục ta?”Trường Nguyệt trừng mắt: “Ở Hoa Kinh rất bình yên .”

“A Thuần…”

Trưởng công chúa nhướng mày: “Cô nói lời này thật khiến người khác đau lòng.”

Vệ Uẩn nhìn Tưởng Thuần, rồi lại nhìn Sở Du, nghi hoặc gật đầu. Sở Du mở miệng nói: “Tống thế tử kia đến cửa muốn cầu…”

Sở Du thở dài, đang định nói gì đó thì cuối cùng Liễu Tuyết Dương bên cạnh cũng sực tỉnh khỏi niềm vui sướng, vội gọi: “Đến đây, trước tiên bước qua chậu than, mang nước ngải thảo đến đây…”

Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đã chuẩn bị sẵn nước. Sở Du vừa vào, các nàng đã hầu hạ Sở Du uống canh nóng, Trường Nguyệt bóp tay cho Sở Du, Vãn Nguyệt đấm lưng cho Sở Du. Trường Nguyệt luôn miệng than trách: “Ngài muốn đi phương Bắc thì đi, sao lại bỏ chúng nô tì lại? Trên đời này làm gì có chuyện chủ tử bỏ rơi nha hoàn bên người của mình chứ?”

Vì thế lời còn chưa nói của Sở Du nghẹn lại, nhưng trong mắt Tưởng Thuần đều là sáng tỏ, tựa như đã biết trước Sở Du muốn nói gì.

Sở Du vừa đi vừa suy nghĩ. Đến trước cửa Tê Phượng Cung, nàng kính cẩn quỳ xuống, dập đầu xuống đất, bắt tréo mười ngón tay. Cửa từ từ mở ra, vang lên tiếng cọt kẹt, một mùi hương hoa mai nồng nặc từ bên trong lùa vào mặt. Lát sau, nàng nghe thấy một giọng nói lười nhác vang lên: “Vào đi.”Tưởng Thuần mím môi, lắc đầu: “Ta sẽ không có lỗi với Nhị lang.”

Sở Du đi theo sau Vệ Uẩn, bước qua chậu than, được Liễu Tuyết Dương cầm ngải thảo thấm nước vẩy nhẹ lên người, xua đi uế khí trên cơ thể. Cả hai đến từ đường trình diện liệt tổ liệt tông, sau đó nhóm người mới trở về phòng riêng tắm rửa.

“Triệu Nguyệt đề bạt Cố Sở Sinh và Tống Thế Lan, còn đề bạt Thẩm Hữu làm quan thừa Đại Lý Tự. Mỗi lần Thẩm Hữu trở về đều muốn vào phủ gặp Lục phu nhân. Lục phu nhân không gặp hắn, hắn bèn đứng ở ngoài cửa. Người bên ngoài đều biết, chuyện này đã lan truyền trong Hoa Kinh hồi lâu.”

Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đã chuẩn bị sẵn nước. Sở Du vừa vào, các nàng đã hầu hạ Sở Du uống canh nóng, Trường Nguyệt bóp tay cho Sở Du, Vãn Nguyệt đấm lưng cho Sở Du. Trường Nguyệt luôn miệng than trách: “Ngài muốn đi phương Bắc thì đi, sao lại bỏ chúng nô tì lại? Trên đời này làm gì có chuyện chủ tử bỏ rơi nha hoàn bên người của mình chứ?”

Sở Du không đáp. Hồi lâu sau, nàng chậm rãi hỏi: “Vậy hôm nay, Công chúa lại đau buồn chuyện gì?”

“Chẳng phải do ta lo lắng cho các ngươi sao?” Sở Du thở dài: “Lần này là ta tuỳ hứng, sau khi đi mới biết hung hiểm. Ngươi xem, ta dẫn nhiều người đi như vậy, lại…”

Nói đến đây, lòng Sở Du chua xót, khoát tay áo nói: “Thôi thôi, các ngươi kể ta nghe vài chuyện ở Hoa Kinh đi.”

“Lúc đi, Bệ hạ đã dặn nô tài.” Thái giám kia mỉm cười, ôn hoà nói: “Tiểu Hầu gia từ phương Bắc trở về, đi đường mệt nhọc, nếu vẫn đang dùng bữa thì bảo nô tài chờ một bên, đợi khi tiểu Hầu gia ăn xong rồi lại báo chuyện tiến cung với ngài.”

“Hoa Kinh có thể có chuyện gì được chứ?”

Sở Du vỗ nhẹ đầu chàng, Vệ Uẩn không nói tiếng nào.

“Hửm?”

Trường Nguyệt trừng mắt: “Ở Hoa Kinh rất bình yên .”

Thuần Đức Đế cũng không tính là Hoàng đế hoang dâm, số lượng phi tử hậu cung không nhiều lắm. Mà sau khi Triệu Nguyệt lên ngôi, ngoại trừ nữ nhi Diêu gia đang nghị thân thì toàn bộ Hậu cung chỉ có một Mai phi đang ở Tê Phượng Cung.

Sở Du biết Trường Nguyệt đang giận dỗi, nàng quay đầu nhìn Vãn Nguyệt: “Vãn Nguyệt, ngươi nói đi.”

Nàng không nhịn được cũng nở nụ cười. Đợi sau khi tắm xong, đang ngồi trên bàn cơm, Sở Du bèn để mắt quan sát Tưởng Thuần. Tưởng Thuần bị nàng nhìn mà xấu hổ, lấy bát đũa che lại, thở dài nói: “A Du, muội muốn nói gì thì nói đi.”

Chưa đến một lúc, xe ngựa đã tới trước cửa cung. Hai người trực tiếp vào cung, Vệ Uẩn được dẫn đến Ngự thư phòng, Sở Du được dẫn đến Hậu cung.

“Sau khi Triệu Nguyệt xưng đế thì tiến hành dỗ dành các nhà. Ai nên cách chức thì cách chức, ai nên thăng chức thì thăng chức. Triệu Nguyệt rất có thủ đoạn, cân bằng các phương, cho nên sau khi Hoa Kinh được ngài ấy tiếp quản không hề xuất hiện hỗn loạn. Dân chúng yên ổn, chúng ta cũng không chịu ảnh hưởng nhiều.”

“Tỷ không ngờ lại truyền đi nhanh vậy.” Tưởng Thuần hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói: “Có điều tính tình người này khó lường, đều chỉ mở miệng nói lung tung, mọi người đừng cho là thật. Tỷ sẽ ở lại Vệ Phủ sống đến già.”

Sở Du gật đầu, chuyện này nàng biết.” Còn gì nữa?”

“Triệu Nguyệt đề bạt Cố Sở Sinh và Tống Thế Lan, còn đề bạt Thẩm Hữu làm quan thừa Đại Lý Tự. Mỗi lần Thẩm Hữu trở về đều muốn vào phủ gặp Lục phu nhân. Lục phu nhân không gặp hắn, hắn bèn đứng ở ngoài cửa. Người bên ngoài đều biết, chuyện này đã lan truyền trong Hoa Kinh hồi lâu.”

Sở Du nhìn nụ cười tươi tắn của Tưởng Thuần thì trêu chọc: “Muội trông gương mặt hoa đào của tỷ, có vẻ quãng thời gian qua sống khá tốt nhỉ?”

Sở Du thành thật đáp: “Nương nương.”

Sở Du ngẩn ra, nàng không ngờ tới hành động của Thẩm Hữu. Nàng nhíu mày, không hiểu rốt cuộc Thẩm Hữu là người thế nào. Nếu nói hắn truyền sai tin tức là vô tình, vậy chuyện hắn đổi người cứu hắn từ Triệu Nguyệt thành Diêu Dũng chắc chắn là có ý che giấu. Đã che giấu như vậy, hắn cần gì làm bộ làm tịch?

Tê Phượng Cung vốn là cung điện của Hoàng hậu. Mai phi ở nơi này, ai cũng đều rõ ràng ý định của Triệu Nguyệt, cũng không biết Diêu gia có biết chuyện này hay không.

Nội tình bị vạch trần, Tưởng Thuần thở dài, buông Sở Du ra: “Thôi thôi, các người cứ lấy ta làm đồ nhắm đi.”

Sở Du suy nghĩ, Trường Nguyệt thấy nàng im lặng, vội nói: “Còn nữa, còn nữa, còn có một chuyện đại sự.”

Sở Du không lên tiếng, nghe bà nói tiếp: “Ca ca ta cũng đã chết.”

“Hửm?”

Bà để mặt mộc, không hề trang điểm, vẻ mặt lười nhác tuỳ tiện, giống như rối ren trong nửa năm này chẳng hề có bất kỳ liên quan gì đến bà.

“Cô cảm thấy ta cần thiết, hay là ta có thể?”

“Tống thế tử Tống Thế Lan đó, Thế tử xuất thân thứ tử đó, người nhớ không?”

Nàng bình tĩnh nói: “Đệ hãy ngoan ngoãn ở lại phương Bắc khuếch trương thế lực của mình. Ta ở lại Hoa Kinh sẽ không gây phiền phức cho đệ.”

Nói đến đây, lòng Sở Du chua xót, khoát tay áo nói: “Thôi thôi, các ngươi kể ta nghe vài chuyện ở Hoa Kinh đi.”

Trường Nguyệt nháy mắt ra hiệu, Sở Du lấy làm lạ. Mặc dù trông Tống Thế Lan hơi lỗ mãng, nhưng thực tế vô cùng trầm ổn. Một người leo từ thân phận thứ tử lên, nếu nói hắn tàn nhẫn cũng đúng, nếu nói hắn trầm ổn cũng đúng. Hắn thì có chuyện gì được chứ?

“Hoa Kinh có thể có chuyện gì được chứ?”

“Ngài ấy tới cửa cầu hôn Nhị phu nhân!” Trường Nguyệt hào hứng nói: “Tiểu Hầu gia không có ở đây, Tống Thế Lan bèn tìm lão phu nhân. Lão phu nhân không quyết định được, vẫn là Nhị phu nhân tự mình ra mặt từ chối hôn sự. Lúc đó, chúng nô tì đều nhìn thấy. Tính cách Tống thế tử này khá tốt, bị từ chối mà cũng chẳng nói gì, còn dặn Nhị phu nhân phải ăn nhiều vào, bảo Nhị phu nhân gầy quá…”

Trường Nguyệt thao thao bất tuyệt, Sở Du lại từ từ trợn tròn mắt. Mất nửa ngày mới phản ứng kịp, cái này đúng là tin động trời mà!

Sở Du thở dài, đang định nói gì đó thì cuối cùng Liễu Tuyết Dương bên cạnh cũng sực tỉnh khỏi niềm vui sướng, vội gọi: “Đến đây, trước tiên bước qua chậu than, mang nước ngải thảo đến đây…”

Sở Du biết Trường Nguyệt đang giận dỗi, nàng quay đầu nhìn Vãn Nguyệt: “Vãn Nguyệt, ngươi nói đi.”

Nàng không nhịn được cũng nở nụ cười. Đợi sau khi tắm xong, đang ngồi trên bàn cơm, Sở Du bèn để mắt quan sát Tưởng Thuần. Tưởng Thuần bị nàng nhìn mà xấu hổ, lấy bát đũa che lại, thở dài nói: “A Du, muội muốn nói gì thì nói đi.”

“Sau khi Triệu Nguyệt xưng đế thì tiến hành dỗ dành các nhà. Ai nên cách chức thì cách chức, ai nên thăng chức thì thăng chức. Triệu Nguyệt rất có thủ đoạn, cân bằng các phương, cho nên sau khi Hoa Kinh được ngài ấy tiếp quản không hề xuất hiện hỗn loạn. Dân chúng yên ổn, chúng ta cũng không chịu ảnh hưởng nhiều.”

“Khụ khụ, Tiểu Thất.” Sở Du quay đầu đi, giật tay áo Vệ Uẩn. Vệ Uẩn ngẩng mặt nhìn nàng, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc. Sở Du nhếch môi cười: “Ta và đệ nói chuyện chơi đi.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, Sở Du khẽ nhíu mày: “Không phải đã bàn bạc xong rồi sao?”Bộ váy rườm rà lộng lẫy này của bà là y phục rất ít gặp ở nữ tử Hoa Kinh, bởi vì nó không thể mặc ra ngoài được. Từ bộ y phục, Sở Du lập tức đoán ra: “Thường ngày, nương nương không ra khỏi phòng sao?”

Vệ Uẩn nhìn Tưởng Thuần, rồi lại nhìn Sở Du, nghi hoặc gật đầu. Sở Du mở miệng nói: “Tống thế tử kia đến cửa muốn cầu…”

“Vâng.” Vệ Uẩn rủ mắt, Sở Du nói tiếp: “Đương nhiên Triệu Nguyệt sẽ muốn bắt ta và mẫu thân ở lại Hoa Kinh làm con tin, đệ hãy đáp ứng hắn.”

“Ai da, muội đừng nói nữa!” Tưởng Thuần bật dậy bịt miệng Sở Du. Bản lĩnh Sở Du giỏi hơn nàng nhiều, nhưng lại để cho nàng bịt miệng, ra vẻ cầu cứu Vệ Uẩn. Vệ Uẩn sững sờ một chốc, dần dần phản ứng kịp, quay đầu nhìn Liễu Tuyết Dương.

Liễu Tuyết Dương ho khẽ: “Đúng là có chuyện như vậy, có điều A Thuần không muốn nên ta từ chối rồi.”

Nếu Triệu Nguyệt đã canh giữ nghiêm ngặt như thế, sao còn để nàng tới gặp bà? Trưởng công chúa nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hắn muốn một món đồ chỗ ta, ta cho thôi.”

“Thật ra Tống thế tử cũng khá tốt.” Vương Lam ôm hài tử, mỉm cười nhìn Sở Du và Tưởng Thuần đùa giỡn: “Bây giờ mỗi ngày còn tặng lễ đấy.”

“Đã nhọc lòng nương nương mong nhớ.” Sở Du cung kính đáp: “Thiếp thân cũng rất nhớ nương nương, nguyện vào cung với Hầu gia.”

Nghe vậy, Sở Du nhướng mày, ra sức nháy mắt với Tưởng Thuần, trong mắt đều là “Thật không, thật không?”

Dứt lời, Vệ Uẩn lui một bước, kính cẩn quỳ xuống. Thái giám tuyên đọc thánh chỉ, giao thánh chỉ vào tay Vệ Uẩn, đồng thời nói với Sở Du sau lưng Vệ Uẩn: “Bệ hạ còn bảo Mai phi nương nương trong cung và Vệ đại phu nhân vốn là bạn cũ, nương nương vẫn luôn nhớ thương phu nhân. Nếu phu nhân đã vô sự, chi bằng cũng vào cung thăm Mai phi, xem như tình nghĩa tỷ muội.”

Nội tình bị vạch trần, Tưởng Thuần thở dài, buông Sở Du ra: “Thôi thôi, các người cứ lấy ta làm đồ nhắm đi.”

“Chúng ta nào dám?”

Sở Du vội nhào tới, dựa lên người Tưởng Thuần làm nũng: “Muội sai rồi, tỷ tỷ tốt, muội không nói tỷ với Tống thế tử nữa. Tỷ đừng giận mà.”

“Đi Bắc Địch một chuyến…” Tưởng Thuần không nhịn được cười: “Sao muội lại học được thói lưu manh vô lại rồi?”

Vệ Uẩn ngồi cạnh nhìn, trong mắt ánh lên ý cười. Chàng rất thích nhìn dáng vẻ hoàn toàn không hề phòng bị của Sở Du, như vậy mới khiến chàng cảm thấy mình thật sự bước chân vào thế giới của nàng.

“Thật ra Tống thế tử cũng khá tốt.” Vương Lam ôm hài tử, mỉm cười nhìn Sở Du và Tưởng Thuần đùa giỡn: “Bây giờ mỗi ngày còn tặng lễ đấy.”

“Tẩu ấy không phải học ở Bắc Địch.” Vệ Uẩn gõ lên bàn, vị trí cạnh chén Sở Du, tỏ ý bảo nàng ăn cơm, đồng thời nói: “Đệ thấy từ trước khi đến đây, tẩu ấy đã như vậy rồi. Trước đây tẩu ấy còn che giấu, bây giờ ngay cả che giấu trước mặt cả nhà chúng ta cũng không thèm nữa rồi.”

“Tiểu Thất nói đúng đấy.” Liễu Tuyết Dương cười nói: “Sao trước đây ta không nhận ra con là con khỉ nghịch ngợm nhỉ?”

Sở Du ngớ người, giả vờ bình tĩnh đáp: “Nghe rồi.”

Cả nhà lấy Sở Du ra trêu chọc, cười cười nói nói. Đợi ăn xong bữa cơm, người ở trong cung đã tới, quy củ chờ ở cửa.

Vệ Uẩn thấy người cầm thánh chỉ tới, lập tức lạnh mặt. Sở Du cũng nhìn thấy đối phương, khép lại ý cười, nói với Vệ Uẩn: “Mau đến tiếp chỉ đi.”

“Tẩu ấy không phải học ở Bắc Địch.” Vệ Uẩn gõ lên bàn, vị trí cạnh chén Sở Du, tỏ ý bảo nàng ăn cơm, đồng thời nói: “Đệ thấy từ trước khi đến đây, tẩu ấy đã như vậy rồi. Trước đây tẩu ấy còn che giấu, bây giờ ngay cả che giấu trước mặt cả nhà chúng ta cũng không thèm nữa rồi.”

Vệ Uẩn biết đây là Sở Du nhắc nhở chàng. Chàng hít sâu một hơi, đứng dậy nghênh đón thái giám kia, bước nhanh tới nói: “Công công cầm thánh chỉ đến truyền chỉ, sao không ở bên ngoài để ta đến nghênh đón tiếp chỉ?”

Sở Du đứng trước mặt Trưởng công chúa, kính cẩn thưa: “Điện hạ.”

“Bổn Cung không đau buồn.” Bà chậm rãi nói: “Cả đời bổn Cung đều chưa từng thua, lần này cũng sẽ không thua.”

“Lúc đi, Bệ hạ đã dặn nô tài.” Thái giám kia mỉm cười, ôn hoà nói: “Tiểu Hầu gia từ phương Bắc trở về, đi đường mệt nhọc, nếu vẫn đang dùng bữa thì bảo nô tài chờ một bên, đợi khi tiểu Hầu gia ăn xong rồi lại báo chuyện tiến cung với ngài.”

Nghe vậy, Sở Du nhướng mày, ra sức nháy mắt với Tưởng Thuần, trong mắt đều là “Thật không, thật không?”

“Bệ hạ thật là quan tâm chúng ta.” Mặt Vệ Uẩn lộ vẻ cảm kích: “Bệ hạ thánh ân, sao thần lại dám càn rỡ? Mời công công tuyên chỉ.”

Dứt lời, Vệ Uẩn lui một bước, kính cẩn quỳ xuống. Thái giám tuyên đọc thánh chỉ, giao thánh chỉ vào tay Vệ Uẩn, đồng thời nói với Sở Du sau lưng Vệ Uẩn: “Bệ hạ còn bảo Mai phi nương nương trong cung và Vệ đại phu nhân vốn là bạn cũ, nương nương vẫn luôn nhớ thương phu nhân. Nếu phu nhân đã vô sự, chi bằng cũng vào cung thăm Mai phi, xem như tình nghĩa tỷ muội.”

“Đã nhọc lòng nương nương mong nhớ.” Sở Du cung kính đáp: “Thiếp thân cũng rất nhớ nương nương, nguyện vào cung với Hầu gia.”

Sở Du gật đầu, nghiêm túc nói: “Phải, không thể tuỳ tiện tin tưởng miệng lưỡi đàn ông, vẫn nên khảo nghiệm trước.”Xe ngựa lắc lư lên đường, Sở Du điềm tĩnh nói: “Hôm nay đi, đệ biết nên nói gì rồi chứ?”

Nghe vậy, vẻ mặt thái giám rạng rỡ, dẫn hai người ra ngoài. Một mình thái giám ngồi một xe, Sở Du và Vệ Uẩn ngồi trên chiếc đằng sau.

Vệ Uẩn ngồi cạnh nhìn, trong mắt ánh lên ý cười. Chàng rất thích nhìn dáng vẻ hoàn toàn không hề phòng bị của Sở Du, như vậy mới khiến chàng cảm thấy mình thật sự bước chân vào thế giới của nàng.

Xe ngựa lắc lư lên đường, Sở Du điềm tĩnh nói: “Hôm nay đi, đệ biết nên nói gì rồi chứ?”

Trường Nguyệt thao thao bất tuyệt, Sở Du lại từ từ trợn tròn mắt. Mất nửa ngày mới phản ứng kịp, cái này đúng là tin động trời mà!

“Vâng.” Vệ Uẩn rủ mắt, Sở Du nói tiếp: “Đương nhiên Triệu Nguyệt sẽ muốn bắt ta và mẫu thân ở lại Hoa Kinh làm con tin, đệ hãy đáp ứng hắn.”

Tay Trưởng công chúa khẽ run, bà lẳng lặng nhìn Sở Du, gian nan cười.

Vệ Uẩn không lên tiếng, Sở Du khẽ nhíu mày: “Không phải đã bàn bạc xong rồi sao?”

Sở Du đứng dậy, cúi đầu vào phòng. Người phụ nữ mặc hoa phục vàng kim nằm nghiêng trên sập, tóc buông xoã trên đất, phô bày toàn bộ dấu đỏ loang lổ trên cổ, dường như đối phương cố tình làm vậy để tuyên cáo điều gì.

“Đệ biết rồi.”

Vệ Uẩn nhỏ giọng đáp. Sở Du nhìn chàng rủ mắt giống như một chú chó con bị rút đi xương cốt, không nhịn được mà giơ tay lên xoa đầu chàng.

Sở Du ngẩn ra, nàng không ngờ tới hành động của Thẩm Hữu. Nàng nhíu mày, không hiểu rốt cuộc Thẩm Hữu là người thế nào. Nếu nói hắn truyền sai tin tức là vô tình, vậy chuyện hắn đổi người cứu hắn từ Triệu Nguyệt thành Diêu Dũng chắc chắn là có ý che giấu. Đã che giấu như vậy, hắn cần gì làm bộ làm tịch?

“Tin ta.”

Sở Du vội nhào tới, dựa lên người Tưởng Thuần làm nũng: “Muội sai rồi, tỷ tỷ tốt, muội không nói tỷ với Tống thế tử nữa. Tỷ đừng giận mà.”

Nàng bình tĩnh nói: “Đệ hãy ngoan ngoãn ở lại phương Bắc khuếch trương thế lực của mình. Ta ở lại Hoa Kinh sẽ không gây phiền phức cho đệ.”

“Nếu người có thể gây phiền phức cho đệ…” Vệ Uẩn rầu rĩ mở miệng: “Không chừng đệ còn vui hơn.”

“Trẻ con.”

Sở Du vỗ nhẹ đầu chàng, Vệ Uẩn không nói tiếng nào.

“Tống thế tử Tống Thế Lan đó, Thế tử xuất thân thứ tử đó, người nhớ không?”

Chưa đến một lúc, xe ngựa đã tới trước cửa cung. Hai người trực tiếp vào cung, Vệ Uẩn được dẫn đến Ngự thư phòng, Sở Du được dẫn đến Hậu cung.

Thuần Đức Đế cũng không tính là Hoàng đế hoang dâm, số lượng phi tử hậu cung không nhiều lắm. Mà sau khi Triệu Nguyệt lên ngôi, ngoại trừ nữ nhi Diêu gia đang nghị thân thì toàn bộ Hậu cung chỉ có một Mai phi đang ở Tê Phượng Cung.

“Ngài ấy tới cửa cầu hôn Nhị phu nhân!” Trường Nguyệt hào hứng nói: “Tiểu Hầu gia không có ở đây, Tống Thế Lan bèn tìm lão phu nhân. Lão phu nhân không quyết định được, vẫn là Nhị phu nhân tự mình ra mặt từ chối hôn sự. Lúc đó, chúng nô tì đều nhìn thấy. Tính cách Tống thế tử này khá tốt, bị từ chối mà cũng chẳng nói gì, còn dặn Nhị phu nhân phải ăn nhiều vào, bảo Nhị phu nhân gầy quá…”

“A Thuần…”

Tê Phượng Cung vốn là cung điện của Hoàng hậu. Mai phi ở nơi này, ai cũng đều rõ ràng ý định của Triệu Nguyệt, cũng không biết Diêu gia có biết chuyện này hay không.

Sở Du vừa đi vừa suy nghĩ. Đến trước cửa Tê Phượng Cung, nàng kính cẩn quỳ xuống, dập đầu xuống đất, bắt tréo mười ngón tay. Cửa từ từ mở ra, vang lên tiếng cọt kẹt, một mùi hương hoa mai nồng nặc từ bên trong lùa vào mặt. Lát sau, nàng nghe thấy một giọng nói lười nhác vang lên: “Vào đi.”

“Chẳng phải do ta lo lắng cho các ngươi sao?” Sở Du thở dài: “Lần này là ta tuỳ hứng, sau khi đi mới biết hung hiểm. Ngươi xem, ta dẫn nhiều người đi như vậy, lại…”

Sở Du đứng dậy, cúi đầu vào phòng. Người phụ nữ mặc hoa phục vàng kim nằm nghiêng trên sập, tóc buông xoã trên đất, phô bày toàn bộ dấu đỏ loang lổ trên cổ, dường như đối phương cố tình làm vậy để tuyên cáo điều gì.

Bà để mặt mộc, không hề trang điểm, vẻ mặt lười nhác tuỳ tiện, giống như rối ren trong nửa năm này chẳng hề có bất kỳ liên quan gì đến bà.

Vì thế lời còn chưa nói của Sở Du nghẹn lại, nhưng trong mắt Tưởng Thuần đều là sáng tỏ, tựa như đã biết trước Sở Du muốn nói gì.

Sở Du đột ngột trợn tròn mắt.

Sở Du đứng trước mặt Trưởng công chúa, kính cẩn thưa: “Điện hạ.”

“Tin ta.”

Hành động ngắm móng tay của Trưởng công chúa hơi khựng lại. Một lúc sau, bà bật cười thành tiếng.

Sở Du không hiểu lắm. Trưởng công chúa áp sát nàng, nhẹ nhàng kéo bả vai xuống, lộ ra dấu vết bên trên: “Hôm nay thứ hắn muốn, thứ ta có thể cho chỉ là cái này.”

“Quả nhiên người từ Bắc Cảnh trở về khác hẳn, đã rất lâu rồi ta không nghe thấy tiếng xưng hô này.” Dứt lời, khoé miệng bà ẩn chứa nụ cười lạnh băng: “Cô có biết bọn họ gọi ta là gì không?”

Sở Du thành thật đáp: “Nương nương.”

Nghe vậy, vẻ mặt thái giám rạng rỡ, dẫn hai người ra ngoài. Một mình thái giám ngồi một xe, Sở Du và Vệ Uẩn ngồi trên chiếc đằng sau.

Trưởng công chúa rủ mắt, lạnh nhạt nói: “Con gái của ta bị giam cầm.”

Sở Du không lên tiếng, nghe bà nói tiếp: “Ca ca ta cũng đã chết.”

Vệ Uẩn biết đây là Sở Du nhắc nhở chàng. Chàng hít sâu một hơi, đứng dậy nghênh đón thái giám kia, bước nhanh tới nói: “Công công cầm thánh chỉ đến truyền chỉ, sao không ở bên ngoài để ta đến nghênh đón tiếp chỉ?”

“Có lúc ta nghĩ đây là do ta tạo nghiệt chăng?”

Trong tiếng cười Trưởng công chúa mang theo trào phúng. Bà đứng dậy, váy kéo lê trên đất.

Bộ váy rườm rà lộng lẫy này của bà là y phục rất ít gặp ở nữ tử Hoa Kinh, bởi vì nó không thể mặc ra ngoài được. Từ bộ y phục, Sở Du lập tức đoán ra: “Thường ngày, nương nương không ra khỏi phòng sao?”

Trưởng công chúa cười khẩy: “Nực cười.”

“Cô cảm thấy ta cần thiết, hay là ta có thể?”

“Đệ biết rồi.”

Vệ Uẩn nhỏ giọng đáp. Sở Du nhìn chàng rủ mắt giống như một chú chó con bị rút đi xương cốt, không nhịn được mà giơ tay lên xoa đầu chàng.

Trưởng công chúa nhướng mày: “Cô nói lời này thật khiến người khác đau lòng.”

Sở Du lấy làm lạ: “Vậy tại sao… công chúa có thể gặp thiếp thân?”

Nghe vậy, Tưởng Thuần ngẩn người, sau đó ngượng ngùng đáp: “Muội nghe nói rồi à?”

Nếu Triệu Nguyệt đã canh giữ nghiêm ngặt như thế, sao còn để nàng tới gặp bà? Trưởng công chúa nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hắn muốn một món đồ chỗ ta, ta cho thôi.”

Sở Du không hiểu lắm. Trưởng công chúa áp sát nàng, nhẹ nhàng kéo bả vai xuống, lộ ra dấu vết bên trên: “Hôm nay thứ hắn muốn, thứ ta có thể cho chỉ là cái này.”

Sở Du đột ngột trợn tròn mắt.

Trưởng công chúa kéo áo lên, ngồi lại trên ghế, chống đầu nói: “Trai lơ của ta nhiều đến nhớ không hết, hắn cho rằng như vậy là có thể làm nhục ta?”

Sở Du gật đầu, chuyện này nàng biết.” Còn gì nữa?”

Trưởng công chúa cười khẩy: “Nực cười.”

Sở Du không đáp. Hồi lâu sau, nàng chậm rãi hỏi: “Vậy hôm nay, Công chúa lại đau buồn chuyện gì?”

Trưởng công chúa không lên tiếng. Sở Du bước lên, ngồi xuống, nắm chặt tay Trưởng công chúa.

“Điện hạ.” nàng thở dài: “Cảm thấy đau buồn vì bị tổn thương cũng chẳng đáng xấu hổ.”

Tay Trưởng công chúa khẽ run, bà lẳng lặng nhìn Sở Du, gian nan cười.

Sở Du lấy làm lạ: “Vậy tại sao… công chúa có thể gặp thiếp thân?”

“Bổn Cung không đau buồn.” Bà chậm rãi nói: “Cả đời bổn Cung đều chưa từng thua, lần này cũng sẽ không thua.”

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

25 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Trà Hoa Cúc
Trà Hoa Cúc
4 Năm Cách đây

Liễu Tuyết Dương, Tưởng Thuần với Sở Du giống mẹ con ruột thịt quá

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Trưởng Công chúa đúng là Trưởng công chúa, chưa bao giờ biết thua là gì

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Chơi một trận lớn luôn Trưởng công chúa ơii

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Ai cũng có nỗi khổ riêng, Triệu Nguyệt cũng ko ngoại lệ haizzz.

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Trưởng công chúa siêu ngầu siêu khi phách. Nói thiệt là từ trước tới nay mình vẫn chẳng nuốt nổi truyện mà nữ chính yêu kẻ thù giết cha trừ khi nữ chính ấy là xuyên không thôi. Nên là Trưởng công chúa ơi người siêu ngầu!

25
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!