Sơn Hà Chẩm – Chương 85

Chương 85

Ai cho khanh can đảm ngồi đây trả giá với trẫm như thế?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du không lên tiếng, nàng lẳng lặng ngưng mắt nhìn Trưởng công chúa. Trong một khắc, dường như nàng nhìn thấy bản thân mình quỳ gối trước cửa cung khi ấy, Trưởng công chúa chỉnh y sam, vén tóc ra sau tai, nói một câu “Bổn Cung đã ra tay, chưa từng thua trận nào”.

Hai người phụ nữ im lặng nhìn nhau, dường như song phương đều nhìn thấy mây gió vần vũ trong mắt nhau.

Trưởng công chúa nhìn thấy giang sơn nàng muốn từ trong mắt Sở Du, Sở Du cũng nhìn thấy báo thù bà có từ trong mắt Trưởng công chúa.

“Cô tin chứ?”

Một lúc sau, Trưởng công chúa mở miệng, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô bằng lòng tin ta chứ?”

S Du không đáp, nàngbuông tay Trưngcông chúa ra,đng thng ngưiĪdy. Ánh mtưTrưng công chúadán lên ngưiìnàng, trong mtļmang theo chútdao đng. Sauđó bà nhìnthy S Duílùi hai bưc,gia hai ngưikéo giãn khongĩcách. Nàng quơhai gi, trintay áo rng,bt tréo haitay trưc thân,âkhom lưng cúiđu sát đt.

Ánhmt Trưng côngchúa thâm trmtheo đng tácca S Du.ơNàng qu dưiđt, đim tĩnhm ming: “Nguyn:theo ch ta.”

Trưng công chúaìđng dy, bìnhtĩnh nói: “TriuìNguyt s pháiĪV Un điphương Bc, nhưngIcô phi li.”

Thiếp thânĩbiết.”

“Ta đây...” Tay Trưngĩcông chúa đtlên đnh đuènàng, ánh mtnhìn v caìchính đng trưc.íTơ la lnhĩlo r xunghai bên gòmá nàng, SòDu cm nhnũđưc đ mtrên đnh đu,inghe bà bìnhtĩnh ct li:{“Bo v Vgia cô vôálo.”

Lúc S{Du đi đếnýTê Phưng Cung,V Un theothái giám dnđưng đến Ngthư phòng.

Triu Nguytĩđang luyn chìbên trong. Saukhi V Un¹tiến vào, hn:ngng đu lên,ũmm cưi ônıhoà: “Tiu Huïgia ti ri?”

Câu hi nàyìca hn khôngýh toát lênkhí thế màíHoàng đế nêncó, ging nhưhn vn ch}là mt têntrai lơ ph Trưng côngchúa, n cưitrong tro nhįnhàng.

V Unkính cn hànhđi l. TriuíNguyt vi vàngɩbưc lên đ:ĩÁi khanh maumau đng lên.”

Vi thn đếnïkiến gia mun,đthnh B h,th ti.”

VUn cúi đum ming, chekhut cm xúcòtrong mt. TriuįNguyt th dài:ĩÁi khanh đơnđc nghìn dmxâm nhp quânđch, làm rilon nơi đuchiến tuyến, trmcm kích cònkhông kp, sao°li trách ti?”ĩ

Dt li, TriuЇNguyt bo V°Un ngi xung:“Ngi xung trưcđã, trm cũngbiết khanh vatr v, chcchn rt mtími. Ch làtrm có nhiuvn đ cpbách cn hi,đành đ khanhchu cc ri.”í

“Cng hiến scîlc vì nưcvn là chuynfthn nên làm.”í

Triu Nguyt hàiĩlòng gt đu,Ïcũng không nhiuìli na, btĺđu hi thămĩV Un chuynđi Bc Đch.

Hn(hi rt tĩm, l tuyếnèthành trì BcòĐch, phong th,ìs ln sính gì đuìhi hết.

Hinânay, V UnÍlà quan viênîtng đi sâuvào lòng BcĩĐch nht. Trưcïđây hiu biếtđi vi BcêĐch đa phnếđu qua thươngnhân, nhưng slưng thương nhânưhai bên khôngÎnhiu, nếu cóthương nhân hơióhiu biết BcĐch thì bnh li tínhĩtoán đ đưngâcho bn thânmà có chígiu giếm, cngĮthêm thi gianïthay đi, phnln tư liutrưc đây đuđã li thi,Íkhông đ tm. Vì vynhiu năm nay,įĐi S vnluôn thếb đng phòngth.

Đi mt điđch, quan trngìnht là quânɩtình. V Unvà Triu Nguytđu t đnggác li chuynDiêu Dũng, trưc(tiên trao đirõ ràng tinÏtc chiến trưngêvi nhau. Mtihi mt đápnhư vy đếnkhuya, đi Triu°Nguyt hi rõưràng mi chuyn,hn th phàoİmt hơi: “Theoli khanh nói,Tô Tra vàTô Xán vnđang đánh nhau.{Các b lcBc Đch btîhoà, vy echuyn Bc Đchlui binh trênđt Đi Sch là chuynếsm mun.”

Thncó t tin{khiến bn chúnglui binh.” VUn nhìn TriuNguyt, ging như¸đu đã quênhết mi chuyn,únghiêm túc nói:Nhưng B hcm thy lnìnày ch vnvn đ bnchúng lui binhlà đ risao?”

Triu Nguytkhông lên tiếng,óhn cúi đunhp ngm trà.Mt lát sau,hn nh nhàngcưi: “Vy tiuЇHu gia cònmun làm gì?”

“Bn chúng btínt Đi Sèta như thế,}nếu ch đĩbn chúng luitr v làđ, vy ch¹sau khi bnįchúng ngh ngơiphc hi xong,âbn chúng skhông gây chiếnna sao?”

Khanh¹mun bn chúng°phi tr giá[đt.”

Chng lếkhông nên?”

Haiếngưi im lngnhìn nhau, Triu¸Nguyt không lênítiếng. Mt lúcìsau, hn cúiđu, đ nưcísôi lên láftrà.

Xưa nay hnýrt thích phaĩtrà, hôm naycũng mang theothói quen nàyvào cung.

Khanh tiếpìtc đánh phitn bao nhiêu²tin bc?”

VUn nhếch môi::“Bc Đch quanhnăm tn côngưchúng ta bivì bn chúng}ít mang lươngtho, đi đếnĩđâu cưp đếnđó.”

Khanh cũngnghĩ như vy?”ɩ

Triu Nguyt ngưc¸mt nhìn chàng,V Un gtđu: “Dân chúngIhu phương BcìĐch tương điįri rác, thtÏra chúng tađánh phá tngphn mt cũngɨchng tn bao(nhiêu binh lc.B h chcn cho thnnga và ngưi,²t thn giiĩquyết vn đlương tho.”

TriuNguyt không lêntiếng, dưng nhưhn đang cânnhc. V Unĩnhìn hn: “Bh d đnhếc cách mtthi gian thìđánh vi BcĐch mt trn,hay là mtïgii quyết vnįđ mt lncho xong?”

Triệu Nguyệt vẫn không đáp. Hắn đặt trà trước mặt Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nói tiếp: “Được, vậy thần không nói chuyện này, nhưng lẽ nào Bệ hạ không có một chút ý nghĩ nào sao? Lúc Bệ hạ tại vị, nếu Đại Sở có thể diệt Trần quốc, sáp nhập Trần Quốc vào quốc thổ, đây sẽ là thành tựu lớn lao cỡ nào! Bệ hạ, lẽ nào ngài không có ý nghĩ trở thành thánh quân?”

Mặt Vệ Uẩn đổi sắc, Triệu Nguyệt bật cười: “Tiểu Hầu gia, tuổi khanh vẫn còn quá trẻ. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, vì sao tiểu Hầu gia không thể đợi chứ?”

Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Nguyệt dao động.

Cương thổ quốc gia luôn luôn là tiêu chuẩn đánh giá một Đế vương, cho dù là người như Triệu Nguyệt cũng khó tránh khỏi động tâm.

“Vệ Uẩn.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Ai cho khanh can đảm ngồi đây trả giá với trẫm như thế?”

Bất cứ một Đế vương nào cũng đều hi vọng mình có thể trở thành thiên cổ nhất đế (*) trong truyền thuyết. Nhưng  trước Thủy Hoàng Đế, điều này rất khó làm được. Vì thế lùi một bước, nếu có thể sáng lập một nền thịnh thế được người đời tán thưởng cũng không tồi.

Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Nguyệt dao động.

(*) Thiên cổ nhất đế: câu nói xuất xứ từ Tàng thư của Trung Quốc, đây là đánh giá của Lý Chí đối với Tần Thuỷ Hoàng, sau này hậu nhân dùng cụm từ này để chỉ Tần Thuỷ Hoàng.Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Nguyệt dao động.“Chuyện thứ hai, thần muốn Bệ hạ sắc phong Nhất phẩm Cáo mệnh cho tẩu tẩu thần, đồng thời thưởng quân công tẩu ấy nên có.”(*) Thiên cổ nhất đế: câu nói xuất xứ từ Tàng thư của Trung Quốc, đây là đánh giá của Lý Chí đối với Tần Thuỷ Hoàng, sau này hậu nhân dùng cụm từ này để chỉ Tần Thuỷ Hoàng.

“Chuyện thứ hai, thần muốn Bệ hạ sắc phong Nhất phẩm Cáo mệnh cho tẩu tẩu thần, đồng thời thưởng quân công tẩu ấy nên có.”

Cương thổ quốc gia luôn luôn là tiêu chuẩn đánh giá một Đế vương, cho dù là người như Triệu Nguyệt cũng khó tránh khỏi động tâm.

Vệ Uẩn nhận ra sự tán đồng trong mắt Triệu Nguyệt, tiếp tục nói: “Thần kiên trì muốn đánh là vì lúc này là thời cơ tốt nhất. Hiện nay Tô Tra và Tô Xán nội loạn, dưới sự quấy nhiễu hơn một tháng của thần, các bộ lạc cũng đã không hài lòng về Vương đình Bắc Địch. Nói thật với Bệ hạ, trước khi thần đi, thần đã tra qua sổ sách Hộ bộ, thần hiểu rất rõ trận này có thể đánh hay không.”

Nhưng hắn suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Trẫm cảm thấy nên đợi vài năm nữa.”

“Trận Hoa Kinh là thần đánh, Diêu Dũng là thần gài bẫy, ngôi vị Hoàng đế này của Bệ hạ cũng không thể xem như quang minh chính đại. Hoàng vị của ngài dựa trên thủ đoạn như vậy, bàn chuyện đứng đắn chính trực như thế với thần không thấy nực cười lắm sao?”

Hắn gõ bàn, từ tốn nói: “Hiện tại trẫm và Cố Sở Sinh đang giải quyết tài chính dân sinh ở hậu phương. Thật ra trên chiến trường chỉ cần ngừng chiến là được, trẫm không đòi hỏi gì hơn…”

Triệu Nguyệt nhìn Vệ Uẩn, lý do này hắn chấp nhận.Triệu Nguyệt nhíu mày: “Khanh nghe ai nói những lời này? Khanh vốn là danh tướng tương lai, lại tâm tư chính trực, trẫm sẽ không nghi kỵ khanh như vậy.”

“Thần có đòi hỏi.”

Hắn gõ bàn, từ tốn nói: “Hiện tại trẫm và Cố Sở Sinh đang giải quyết tài chính dân sinh ở hậu phương. Thật ra trên chiến trường chỉ cần ngừng chiến là được, trẫm không đòi hỏi gì hơn…”

Triệu Nguyệt vẫn không đáp. Hắn đặt trà trước mặt Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nói tiếp: “Được, vậy thần không nói chuyện này, nhưng lẽ nào Bệ hạ không có một chút ý nghĩ nào sao? Lúc Bệ hạ tại vị, nếu Đại Sở có thể diệt Trần quốc, sáp nhập Trần Quốc vào quốc thổ, đây sẽ là thành tựu lớn lao cỡ nào! Bệ hạ, lẽ nào ngài không có ý nghĩ trở thành thánh quân?”

Vệ Uẩn lạnh giọng nói, Triệu Nguyệt ngước mắt nhìn chàng, chậm rãi nói: “Muốn báo thù?”

Không ngờ Vệ Uẩn lại đề cập yêu cầu này, Triệu Nguyệt thoáng ngẩn người. Một lúc sau, hắn chậm rãi cười: “Được, chuyện này không thành vấn đề.”

“Chuyện thứ nhất, thần muốn cái đầu chó của Diêu Dũng.”

Mặt Vệ Uẩn đổi sắc, Triệu Nguyệt bật cười: “Tiểu Hầu gia, tuổi khanh vẫn còn quá trẻ. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, vì sao tiểu Hầu gia không thể đợi chứ?”

Đợi cái gì?

Có một khắc, chàng gần như đã buột miệng nói ra lời này, nhưng Vệ Uẩn kiềm lại. Chàng hít sâu một hơi, từ tốn nói: “Ngoại trừ Diêu Dũng, thần đã sớm kết thúc thù nhà của thần tại thời điểm đốt đèn trời nửa tháng ở cung đình Bắc Địch. Nếu như vì thù nhà, sao lúc này thần không đình chiến, đi tìm Diêu Dũng giải quyết?”

Triệu Nguyệt nhìn Vệ Uẩn, lý do này hắn chấp nhận.

Triệu Nguyệt gõ bàn, gật đầu: “Tên này, trẫm vốn cũng định đẩy cho khanh xử lý.”

Lý do quá vĩ đại chính trực lại khiến hắn cảm thấy giả dối.

Triệu Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng trào phúng.

Vệ Uẩn nhận ra sự tán đồng trong mắt Triệu Nguyệt, tiếp tục nói: “Thần kiên trì muốn đánh là vì lúc này là thời cơ tốt nhất. Hiện nay Tô Tra và Tô Xán nội loạn, dưới sự quấy nhiễu hơn một tháng của thần, các bộ lạc cũng đã không hài lòng về Vương đình Bắc Địch. Nói thật với Bệ hạ, trước khi thần đi, thần đã tra qua sổ sách Hộ bộ, thần hiểu rất rõ trận này có thể đánh hay không.”

“Chuyện thứ ba.” Vệ Uẩn nhìn hắn chằm chằm: “Thần muốn Bệ hạ toàn lực phối hợp, không cần diệt Bắc Địch, chí ít phải đánh Bắc Địch đến mười mấy năm cũng không phục hồi được nguyên khí, không có cách nào quấy nhiễu Đại Sở.”

Miệng Triệu Nguyệt treo nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười. Vệ Uẩn cũng mặc kệ, chàng nhìn thẳng hắn: “Sở dĩ Bệ hạ không muốn tiếp tục đánh, còn không phải là vì sợ thần khuếch trương bản thân ở biên cảnh, tạo thành uy hiếp cho ngài sao?”

Triệu Nguyệt nhíu mày: “Khanh nghe ai nói những lời này? Khanh vốn là danh tướng tương lai, lại tâm tư chính trực, trẫm sẽ không nghi kỵ khanh như vậy.”

Đợi cái gì?

Miệng Triệu Nguyệt treo nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười. Vệ Uẩn cũng mặc kệ, chàng nhìn thẳng hắn: “Sở dĩ Bệ hạ không muốn tiếp tục đánh, còn không phải là vì sợ thần khuếch trương bản thân ở biên cảnh, tạo thành uy hiếp cho ngài sao?”

“Bệ hạ.” Vệ Uẩn cúi đầu, nhấp một ngụm trà: “Chỉ có hai người chúng ta ở đây, ngài hà tất nói mấy câu làm bộ làm tịch?”

Lý do quá vĩ đại chính trực lại khiến hắn cảm thấy giả dối.

Có một khắc, chàng gần như đã buột miệng nói ra lời này, nhưng Vệ Uẩn kiềm lại. Chàng hít sâu một hơi, từ tốn nói: “Ngoại trừ Diêu Dũng, thần đã sớm kết thúc thù nhà của thần tại thời điểm đốt đèn trời nửa tháng ở cung đình Bắc Địch. Nếu như vì thù nhà, sao lúc này thần không đình chiến, đi tìm Diêu Dũng giải quyết?”

“Trận Hoa Kinh là thần đánh, Diêu Dũng là thần gài bẫy, ngôi vị Hoàng đế này của Bệ hạ cũng không thể xem như quang minh chính đại. Hoàng vị của ngài dựa trên thủ đoạn như vậy, bàn chuyện đứng đắn chính trực như thế với thần không thấy nực cười lắm sao?”

“Khanh nói cũng phải.”

(*) Thiên cổ nhất đế: câu nói xuất xứ từ Tàng thư của Trung Quốc, đây là đánh giá của Lý Chí đối với Tần Thuỷ Hoàng, sau này hậu nhân dùng cụm từ này để chỉ Tần Thuỷ Hoàng.

Lời nói của Triệu Nguyệt tràn đầy rét lạnh, nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười: “Vậy rốt cuộc khanh muốn thế nào?”

“Chuyện thứ nhất, thần muốn cái đầu chó của Diêu Dũng.”

(*) Thiên cổ nhất đế: câu nói xuất xứ từ Tàng thư của Trung Quốc, đây là đánh giá của Lý Chí đối với Tần Thuỷ Hoàng, sau này hậu nhân dùng cụm từ này để chỉ Tần Thuỷ Hoàng.

Triệu Nguyệt gõ bàn, gật đầu: “Tên này, trẫm vốn cũng định đẩy cho khanh xử lý.”

“Chuyện thứ hai, thần muốn Bệ hạ sắc phong Nhất phẩm Cáo mệnh cho tẩu tẩu thần, đồng thời thưởng quân công tẩu ấy nên có.”

Không ngờ Vệ Uẩn lại đề cập yêu cầu này, Triệu Nguyệt thoáng ngẩn người. Một lúc sau, hắn chậm rãi cười: “Được, chuyện này không thành vấn đề.”

“Chuyện thứ ba.” Vệ Uẩn nhìn hắn chằm chằm: “Thần muốn Bệ hạ toàn lực phối hợp, không cần diệt Bắc Địch, chí ít phải đánh Bắc Địch đến mười mấy năm cũng không phục hồi được nguyên khí, không có cách nào quấy nhiễu Đại Sở.”

Triệu Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng trào phúng.

Nhưng hắn suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Trẫm cảm thấy nên đợi vài năm nữa.”

“Vệ Uẩn.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Ai cho khanh can đảm ngồi đây trả giá với trẫm như thế?”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

25 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Vì là ngài nên Vệ Uẩn của chúng toi mới có can đảm trả giá với ngài đấy, bệ hạ à

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Muốn chém bay cái đầu chó của Triệu Nguyệt ghê

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Vì mị và tác giả cho phép đấy ạ???

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Trưởng công chúa yêu hận rõ ràng, mình nghĩ liệu có phải kiếp trước vì công chúa đầu độc giết Triệu Nguyệt nên mới cho hắn vào cùng lăng để che giấu không?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Vệ gia cho, sự chính nghĩa, trung trực của Vệ gia cho. Là mạng của 7 ngàn người cho, là máu của toàn bộ Vệ gia từ những đời trước cho. Nên là đừng hỏi điều đương nhiên như zậy Triệu Nguyệt ơi

25
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!