Chương 85
Ai cho khanh can đảm ngồi đây trả giá với trẫm như thế?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du không lên tiếng, nàng lẳng lặng ngưng mắt nhìn Trưởng công chúa. Trong một khắc, dường như nàng nhìn thấy bản thân mình quỳ gối trước cửa cung khi ấy, Trưởng công chúa chỉnh y sam, vén tóc ra sau tai, nói một câu “Bổn Cung đã ra tay, chưa từng thua trận nào”.
Hai người phụ nữ im lặng nhìn nhau, dường như song phương đều nhìn thấy mây gió vần vũ trong mắt nhau.
Trưởng công chúa nhìn thấy giang sơn nàng muốn từ trong mắt Sở Du, Sở Du cũng nhìn thấy báo thù bà có từ trong mắt Trưởng công chúa.
“Cô tin chứ?”
Một lúc sau, Trưởng công chúa mở miệng, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô bằng lòng tin ta chứ?”
Sở Du không đáp, nàngịbuông tay Trưởngầcông chúa ra,ẽđứng thẳng ngườiĪdậy. Ánh mắtưTrưởng công chúaạdán lên ngườiìnàng, trong mắtļmang theo chútậdao động. Sauằđó bà nhìnỉthấy Sở Duílùi hai bước,ồgiữa hai ngườiẽkéo giãn khoảngĩcách. Nàng quỳơhai gối, triểnịtay áo rộng,ựbắt tréo haiạtay trước thân,âkhom lưng cúiựđầu sát đất.
Ánhἲmắt Trưởng côngẽchúa thâm trầmủtheo động tácἵcủa Sở Du.ơNàng quỳ dướiọđất, điềm tĩnhịmở miệng: “Nguyện:theo chủ ta.”ủ
Trưởng công chúaìđứng dậy, bìnhụtĩnh nói: “TriệuìNguyệt sẽ pháiĪVệ Uẩn điịphương Bắc, nhưngIcô phải ởỉlại.”
“Thiếp thânĩbiết.”
“Ta ởểđây...” Tay Trưởngĩcông chúa đặtἷlên đỉnh đầuènàng, ánh mắtỉnhìn về cửaìchính đằng trước.íTơ lụa lạnhĩlẽo rủ xuốngởhai bên gòồmá nàng, SởòDu cảm nhậnũđược độ ấmợtrên đỉnh đầu,inghe bà bìnhḽtĩnh cất lời:{“Bảo vệ Vệẫgia cô vôálo.”
Lúc Sở{Du đi đếnýTê Phượng Cung,ỉVệ Uẩn theoỉthái giám dẫnỹđường đến Ngựḹthư phòng.
Triệu Nguyệtĩđang luyện chữìbên trong. Sauậkhi Vệ Uẩn¹tiến vào, hắn:ngẩng đầu lên,ũmỉm cười ônıhoà: “Tiểu Hầuïgia tới rồi?”ἱ
Câu hỏi nàyìcủa hắn khôngýhề toát lênặkhí thế màíHoàng đế nênựcó, giống nhưἴhắn vẫn chỉ}là một tênẫtrai lơ ởἶphủ Trưởng côngềchúa, nụ cườiἴtrong trẻo nhẹįnhàng.
Vệ Uẩnộkính cẩn hànhấđại lễ. TriệuíNguyệt vội vàngɩbước lên đỡ:ĩ“Ái khanh mauữmau đứng lên.”ợ
“Vi thần đếnïkiến gia muộn,đthỉnh Bệ hạ,thứ tội.”
VệỳUẩn cúi đầuἲmở miệng, cheọkhuất cảm xúcòtrong mắt. TriệuįNguyệt thở dài:ĩ“Ái khanh đơnỗđộc nghìn dặmἵxâm nhập quânễđịch, làm rốiệloạn nơi đầuỉchiến tuyến, trẫmẩcảm kích cònἴkhông kịp, sao°lại trách tội?”ĩ
Dứt lời, TriệuЇNguyệt bảo Vệ°Uẩn ngồi xuống:ẳ“Ngồi xuống trướcốđã, trẫm cũngỉbiết khanh vừaựtrở về, chắcỗchắn rất mệtímỏi. Chỉ làụtrẫm có nhiều‹vấn đề cấpớbách cần hỏi,ỗđành để khanh‹chịu cực rồi.”í
“Cống hiến sứcîlực vì nướcḷvốn là chuyệnfthần nên làm.”í
Triệu Nguyệt hàiĩlòng gật đầu,Ïcũng không nhiềuìlời nữa, bắtĺđầu hỏi thămĩVệ Uẩn chuyệnỳđi Bắc Địch.
Hắn(hỏi rất tỉĩmỉ, lộ tuyếnèthành trì BắcòĐịch, phong thổ,ìsự lớn sựínhỏ gì đềuìhỏi hết.
Hiệnânay, Vệ UẩnÍlà quan viênîtừng đi sâuỷvào lòng BắcĩĐịch nhất. Trướcïđây hiểu biếtợđối với BắcêĐịch đa phầnếđều qua thươngẵnhân, nhưng sốḽlượng thương nhânưhai bên khôngÎnhiều, nếu cóịthương nhân hơióhiểu biết BắcỳĐịch thì bọnộhọ lại tínhĩtoán đủ đườngâcho bản thânἰmà có chỗígiấu giếm, cộngĮthêm thời gianïthay đổi, phầnầlớn tư liệuịtrước đây đềuẩđã lỗi thời,Íkhông đủ tỉủmỉ. Vì vậyủnhiều năm nay,įĐại Sở vẫnẻluôn ở thếịbị động phòngἰthủ.
Đối mặt đạiỳđịch, quan trọngìnhất là quânɩtình. Vệ Uẩnốvà Triệu Nguyệtẹđều tự độngỉgác lại chuyệnỡDiêu Dũng, trước(tiên trao đổiẫrõ ràng tinÏtức chiến trườngêvới nhau. Mộtihỏi một đápẳnhư vậy đếnἲkhuya, đợi Triệu°Nguyệt hỏi rõưràng mọi chuyện,ềhắn thở phàoİmột hơi: “Theoệlời khanh nói,ằTô Tra vàửTô Xán vốnἳđang đánh nhau.{Các bộ lạcảBắc Địch bấtîhoà, vậy eịchuyện Bắc Địchἷlui binh trênểđất Đại Sởộchỉ là chuyệnếsớm muộn.”
“Thầnḽcó tự tin{khiến bọn chúngἷlui binh.” VệẽUẩn nhìn TriệuἶNguyệt, giống như¸đều đã quênẻhết mọi chuyện,únghiêm túc nói:ἲ“Nhưng Bệ hạἵcảm thấy lầnìnày chỉ vỏnỉvẹn để bọnọchúng lui binhỉlà đủ rồiừsao?”
Triệu Nguyệtἴkhông lên tiếng,óhắn cúi đầuἳnhấp ngụm trà.ụMột lát sau,ịhắn nhẹ nhàngἴcười: “Vậy tiểuЇHầu gia cònỵmuốn làm gì?”ỗ
“Bọn chúng bắtínạt Đại Sởèta như thế,}nếu chỉ đểĩbọn chúng luiἴtrở về làẩđủ, vậy chờ¹sau khi bọnįchúng nghỉ ngơiỵphục hồi xong,âbọn chúng sẽớkhông gây chiếnỉnữa sao?”
“Khanh¹muốn bọn chúng°phải trả giá[đắt.”
“Chẳng lẽếkhông nên?”
Haiếngười im lặngỵnhìn nhau, Triệu¸Nguyệt không lênítiếng. Một lúcìsau, hắn cúiọđầu, đổ nướcísôi lên láftrà.
Xưa nay hắnýrất thích phaĩtrà, hôm nayữcũng mang theoἴthói quen nàyổvào cung.
“Khanh tiếpìtục đánh phảiịtốn bao nhiêu²tiền bạc?”
VệựUẩn nhếch môi::“Bắc Địch quanhἰnăm tấn côngưchúng ta bởiỉvì bọn chúng}ít mang lươngằthảo, đi đếnĩđâu cướp đếnỉđó.”
“Khanh cũngẫnghĩ như vậy?”ɩ
Triệu Nguyệt ngước¸mắt nhìn chàng,ỉVệ Uẩn gậtἵđầu: “Dân chúngIhậu phương BắcìĐịch tương đốiįrải rác, thậtÏra chúng taấđánh phá từngựphần một cũngɨchẳng tốn bao(nhiêu binh lực.ἴBệ hạ chỉứcần cho thầnấngựa và người,²tự thần giảiĩquyết vấn đềỉlương thảo.”
TriệuỹNguyệt không lênỡtiếng, dường nhưảhắn đang cânộnhắc. Vệ Uẩnĩnhìn hắn: “Bệἳhạ dự địnhếcứ cách mộtắthời gian thìἱđánh với BắcợĐịch một trận,ẻhay là mộtïgiải quyết vấnįđề một lầnớcho xong?”
Triệu Nguyệt vẫn không đáp. Hắn đặt trà trước mặt Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nói tiếp: “Được, vậy thần không nói chuyện này, nhưng lẽ nào Bệ hạ không có một chút ý nghĩ nào sao? Lúc Bệ hạ tại vị, nếu Đại Sở có thể diệt Trần quốc, sáp nhập Trần Quốc vào quốc thổ, đây sẽ là thành tựu lớn lao cỡ nào! Bệ hạ, lẽ nào ngài không có ý nghĩ trở thành thánh quân?”
Mặt Vệ Uẩn đổi sắc, Triệu Nguyệt bật cười: “Tiểu Hầu gia, tuổi khanh vẫn còn quá trẻ. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, vì sao tiểu Hầu gia không thể đợi chứ?”
Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Nguyệt dao động.
Cương thổ quốc gia luôn luôn là tiêu chuẩn đánh giá một Đế vương, cho dù là người như Triệu Nguyệt cũng khó tránh khỏi động tâm.
“Vệ Uẩn.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Ai cho khanh can đảm ngồi đây trả giá với trẫm như thế?”
Bất cứ một Đế vương nào cũng đều hi vọng mình có thể trở thành thiên cổ nhất đế (*) trong truyền thuyết. Nhưng trước Thủy Hoàng Đế, điều này rất khó làm được. Vì thế lùi một bước, nếu có thể sáng lập một nền thịnh thế được người đời tán thưởng cũng không tồi.
Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Nguyệt dao động.
(*) Thiên cổ nhất đế: câu nói xuất xứ từ Tàng thư của Trung Quốc, đây là đánh giá của Lý Chí đối với Tần Thuỷ Hoàng, sau này hậu nhân dùng cụm từ này để chỉ Tần Thuỷ Hoàng.Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Nguyệt dao động.“Chuyện thứ hai, thần muốn Bệ hạ sắc phong Nhất phẩm Cáo mệnh cho tẩu tẩu thần, đồng thời thưởng quân công tẩu ấy nên có.”(*) Thiên cổ nhất đế: câu nói xuất xứ từ Tàng thư của Trung Quốc, đây là đánh giá của Lý Chí đối với Tần Thuỷ Hoàng, sau này hậu nhân dùng cụm từ này để chỉ Tần Thuỷ Hoàng.
“Chuyện thứ hai, thần muốn Bệ hạ sắc phong Nhất phẩm Cáo mệnh cho tẩu tẩu thần, đồng thời thưởng quân công tẩu ấy nên có.”
Cương thổ quốc gia luôn luôn là tiêu chuẩn đánh giá một Đế vương, cho dù là người như Triệu Nguyệt cũng khó tránh khỏi động tâm.
Vệ Uẩn nhận ra sự tán đồng trong mắt Triệu Nguyệt, tiếp tục nói: “Thần kiên trì muốn đánh là vì lúc này là thời cơ tốt nhất. Hiện nay Tô Tra và Tô Xán nội loạn, dưới sự quấy nhiễu hơn một tháng của thần, các bộ lạc cũng đã không hài lòng về Vương đình Bắc Địch. Nói thật với Bệ hạ, trước khi thần đi, thần đã tra qua sổ sách Hộ bộ, thần hiểu rất rõ trận này có thể đánh hay không.”
Nhưng hắn suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Trẫm cảm thấy nên đợi vài năm nữa.”
“Trận Hoa Kinh là thần đánh, Diêu Dũng là thần gài bẫy, ngôi vị Hoàng đế này của Bệ hạ cũng không thể xem như quang minh chính đại. Hoàng vị của ngài dựa trên thủ đoạn như vậy, bàn chuyện đứng đắn chính trực như thế với thần không thấy nực cười lắm sao?”
Hắn gõ bàn, từ tốn nói: “Hiện tại trẫm và Cố Sở Sinh đang giải quyết tài chính dân sinh ở hậu phương. Thật ra trên chiến trường chỉ cần ngừng chiến là được, trẫm không đòi hỏi gì hơn…”
Triệu Nguyệt nhìn Vệ Uẩn, lý do này hắn chấp nhận.Triệu Nguyệt nhíu mày: “Khanh nghe ai nói những lời này? Khanh vốn là danh tướng tương lai, lại tâm tư chính trực, trẫm sẽ không nghi kỵ khanh như vậy.”
“Thần có đòi hỏi.”
Hắn gõ bàn, từ tốn nói: “Hiện tại trẫm và Cố Sở Sinh đang giải quyết tài chính dân sinh ở hậu phương. Thật ra trên chiến trường chỉ cần ngừng chiến là được, trẫm không đòi hỏi gì hơn…”
Triệu Nguyệt vẫn không đáp. Hắn đặt trà trước mặt Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nói tiếp: “Được, vậy thần không nói chuyện này, nhưng lẽ nào Bệ hạ không có một chút ý nghĩ nào sao? Lúc Bệ hạ tại vị, nếu Đại Sở có thể diệt Trần quốc, sáp nhập Trần Quốc vào quốc thổ, đây sẽ là thành tựu lớn lao cỡ nào! Bệ hạ, lẽ nào ngài không có ý nghĩ trở thành thánh quân?”
Vệ Uẩn lạnh giọng nói, Triệu Nguyệt ngước mắt nhìn chàng, chậm rãi nói: “Muốn báo thù?”
Không ngờ Vệ Uẩn lại đề cập yêu cầu này, Triệu Nguyệt thoáng ngẩn người. Một lúc sau, hắn chậm rãi cười: “Được, chuyện này không thành vấn đề.”
“Chuyện thứ nhất, thần muốn cái đầu chó của Diêu Dũng.”
Mặt Vệ Uẩn đổi sắc, Triệu Nguyệt bật cười: “Tiểu Hầu gia, tuổi khanh vẫn còn quá trẻ. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, vì sao tiểu Hầu gia không thể đợi chứ?”
Đợi cái gì?
Có một khắc, chàng gần như đã buột miệng nói ra lời này, nhưng Vệ Uẩn kiềm lại. Chàng hít sâu một hơi, từ tốn nói: “Ngoại trừ Diêu Dũng, thần đã sớm kết thúc thù nhà của thần tại thời điểm đốt đèn trời nửa tháng ở cung đình Bắc Địch. Nếu như vì thù nhà, sao lúc này thần không đình chiến, đi tìm Diêu Dũng giải quyết?”
Triệu Nguyệt nhìn Vệ Uẩn, lý do này hắn chấp nhận.
Triệu Nguyệt gõ bàn, gật đầu: “Tên này, trẫm vốn cũng định đẩy cho khanh xử lý.”
Lý do quá vĩ đại chính trực lại khiến hắn cảm thấy giả dối.
Triệu Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng trào phúng.
Vệ Uẩn nhận ra sự tán đồng trong mắt Triệu Nguyệt, tiếp tục nói: “Thần kiên trì muốn đánh là vì lúc này là thời cơ tốt nhất. Hiện nay Tô Tra và Tô Xán nội loạn, dưới sự quấy nhiễu hơn một tháng của thần, các bộ lạc cũng đã không hài lòng về Vương đình Bắc Địch. Nói thật với Bệ hạ, trước khi thần đi, thần đã tra qua sổ sách Hộ bộ, thần hiểu rất rõ trận này có thể đánh hay không.”
“Chuyện thứ ba.” Vệ Uẩn nhìn hắn chằm chằm: “Thần muốn Bệ hạ toàn lực phối hợp, không cần diệt Bắc Địch, chí ít phải đánh Bắc Địch đến mười mấy năm cũng không phục hồi được nguyên khí, không có cách nào quấy nhiễu Đại Sở.”
Miệng Triệu Nguyệt treo nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười. Vệ Uẩn cũng mặc kệ, chàng nhìn thẳng hắn: “Sở dĩ Bệ hạ không muốn tiếp tục đánh, còn không phải là vì sợ thần khuếch trương bản thân ở biên cảnh, tạo thành uy hiếp cho ngài sao?”
Triệu Nguyệt nhíu mày: “Khanh nghe ai nói những lời này? Khanh vốn là danh tướng tương lai, lại tâm tư chính trực, trẫm sẽ không nghi kỵ khanh như vậy.”
Đợi cái gì?
Miệng Triệu Nguyệt treo nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười. Vệ Uẩn cũng mặc kệ, chàng nhìn thẳng hắn: “Sở dĩ Bệ hạ không muốn tiếp tục đánh, còn không phải là vì sợ thần khuếch trương bản thân ở biên cảnh, tạo thành uy hiếp cho ngài sao?”
“Bệ hạ.” Vệ Uẩn cúi đầu, nhấp một ngụm trà: “Chỉ có hai người chúng ta ở đây, ngài hà tất nói mấy câu làm bộ làm tịch?”
Lý do quá vĩ đại chính trực lại khiến hắn cảm thấy giả dối.
Có một khắc, chàng gần như đã buột miệng nói ra lời này, nhưng Vệ Uẩn kiềm lại. Chàng hít sâu một hơi, từ tốn nói: “Ngoại trừ Diêu Dũng, thần đã sớm kết thúc thù nhà của thần tại thời điểm đốt đèn trời nửa tháng ở cung đình Bắc Địch. Nếu như vì thù nhà, sao lúc này thần không đình chiến, đi tìm Diêu Dũng giải quyết?”
“Trận Hoa Kinh là thần đánh, Diêu Dũng là thần gài bẫy, ngôi vị Hoàng đế này của Bệ hạ cũng không thể xem như quang minh chính đại. Hoàng vị của ngài dựa trên thủ đoạn như vậy, bàn chuyện đứng đắn chính trực như thế với thần không thấy nực cười lắm sao?”
“Khanh nói cũng phải.”
(*) Thiên cổ nhất đế: câu nói xuất xứ từ Tàng thư của Trung Quốc, đây là đánh giá của Lý Chí đối với Tần Thuỷ Hoàng, sau này hậu nhân dùng cụm từ này để chỉ Tần Thuỷ Hoàng.
Lời nói của Triệu Nguyệt tràn đầy rét lạnh, nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười: “Vậy rốt cuộc khanh muốn thế nào?”
“Chuyện thứ nhất, thần muốn cái đầu chó của Diêu Dũng.”
(*) Thiên cổ nhất đế: câu nói xuất xứ từ Tàng thư của Trung Quốc, đây là đánh giá của Lý Chí đối với Tần Thuỷ Hoàng, sau này hậu nhân dùng cụm từ này để chỉ Tần Thuỷ Hoàng.
Triệu Nguyệt gõ bàn, gật đầu: “Tên này, trẫm vốn cũng định đẩy cho khanh xử lý.”
“Chuyện thứ hai, thần muốn Bệ hạ sắc phong Nhất phẩm Cáo mệnh cho tẩu tẩu thần, đồng thời thưởng quân công tẩu ấy nên có.”
Không ngờ Vệ Uẩn lại đề cập yêu cầu này, Triệu Nguyệt thoáng ngẩn người. Một lúc sau, hắn chậm rãi cười: “Được, chuyện này không thành vấn đề.”
“Chuyện thứ ba.” Vệ Uẩn nhìn hắn chằm chằm: “Thần muốn Bệ hạ toàn lực phối hợp, không cần diệt Bắc Địch, chí ít phải đánh Bắc Địch đến mười mấy năm cũng không phục hồi được nguyên khí, không có cách nào quấy nhiễu Đại Sở.”
Triệu Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng trào phúng.
Nhưng hắn suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Trẫm cảm thấy nên đợi vài năm nữa.”
“Vệ Uẩn.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Ai cho khanh can đảm ngồi đây trả giá với trẫm như thế?”
Vì là ngài nên Vệ Uẩn của chúng toi mới có can đảm trả giá với ngài đấy, bệ hạ à
Muốn chém bay cái đầu chó của Triệu Nguyệt ghê
Vì mị và tác giả cho phép đấy ạ???
Trưởng công chúa yêu hận rõ ràng, mình nghĩ liệu có phải kiếp trước vì công chúa đầu độc giết Triệu Nguyệt nên mới cho hắn vào cùng lăng để che giấu không?
Vệ gia cho, sự chính nghĩa, trung trực của Vệ gia cho. Là mạng của 7 ngàn người cho, là máu của toàn bộ Vệ gia từ những đời trước cho. Nên là đừng hỏi điều đương nhiên như zậy Triệu Nguyệt ơi