Sơn Hà Chẩm – Chương 86

Chương 86

Ta sẽ trở thành yêu phi.

Đế quân vô đức, các người sẽ có cơ hội

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Bệ hạ cho rằng vì sao giờ phút này, thần còn ngồi đây nói chuyện với ngài?”

Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà: “Bệ hạ đã bảo vệ Diêu Dũng, cướp đi Hoa Kinh, thần còn có thể bình tĩnh tịnh tâm ngồi đây, Bệ hạ cho rằng là vì đâu?”

Triệu Nguyệt cau mày, Vệ Uẩn ngẩng đầu ngưng mắt nhìn hắn: “Nếu như không phải vì diệt Bắc Địch, thần sẽ không ngồi đây. Vì cái đầu Diêu Dũng, thần đã hi sinh nhiều như vậy. Nếu không vì đại nghiệp diệt Bắc Địch, thần nén được cơn giận này sao? Đối với thần, cho ông ta thở thêm một hơi cũng là vũ nhục.”

“Vệ Uẩn.” Triệu Nguyệt hết lời khuyên nhủ: “Khanh hãy nghĩ đến dân chúng.”

“Ngài thật sự nghĩ thần để ý à?” Vệ Uẩn cong khóe môi: “Thần phát hiện, ngài và Thuần Đức Bệ hạ đều cùng một giuộc, cứ thích lấy dân chúng ra làm lợi thế đàm phán với thần.”

Triệu Nguyệt không nói lời nào. Vẻ mặt Vệ Uẩn bình tĩnh kiên định, không chấp nhận một chút đổi ý nào. Triệu Nguyệt biết rõ hôm nay Vệ Uẩn chỉ chừa cho hắn hai con đường.

Hoc là đánh Bc Đchti cùng, hocılà giao DiêuįDũng ra.

Nhưng vàoơlúc này, hnkhông th giaoíDiêu Dũng ra.Mt khi hnégiao ngưi nàyɨra thì slp tc mtíđi thế cânbng vi đámíngưi V Unvà S LâmDương.

Hn không giaoèra, vy VUn s khôngichu đ yên.Ni chiến căngɪnhư dây đàn,ĺkhó khăn lm,hn mi nđnh đưc ccİdin, li phiìđi din vi]nguy cơ trùngìtrùng

Trưc đây hnôkhông thèm đý, bi vìÏngưi ngi trênâv trí quânch không phiúhn. Quc phári, giang sơnívong ri, hnêmun đi làcó th đingay. Nhưng hômìnay không gingnhư vy, ngiļ v tríínày chính làhn, vn mngca hn vàưquc gia nàygn bó mtthiết. V Unđu trc khôngs nm tócí(*), nhưng hnkhông th quyếtđoán đưc như³V Un hômínay.

(*) Đu trcíkhông s nmItóc: không cógì đ mt,ònên không sgì c

Triu Nguytİnhìn chm chmïV Un: “V°Un, hôm nayıkhanh ép trmnhư thế, khanhkhông s sauÎnày sao?”

VUn nh nhàngícưi: “B hũvn là thánhquân thiên c,àrt gii dùngngưi, chc hnhiu rõ yêuãcu ca thn.đCh cn ngàiÎtho mãn yêuïcu ca thn,thn s khôngcó bt cľphn tâm nào.âB h cũngkhông phi kkhông phân đúngsai, thn sgì sau này?”

Ánh mtúTriu Nguyt loéɨlên, ging nhưýnghĩ ti điuIgì. Mt lát,sau, cui cùnghn nói: “Trmsuy nghĩ đãú

Thn đi tin:ca B h.”

V Un đngúdy, cung kínhhành l. Saukhi đưc TriuìNguyt cho phép,chàng lp tcĬlui xung.

Nhìn thyòV Un riÎđi, v mtíTriu Nguyt dnlnh lo. Hnľđt ngt đávăng cái bàn,,đng dy điïv hưng TêPhưng Cung.

Trưng côngchúa va tin[S Du, đangĩngi trưc gươngđng tháo trang)sc. Triu Nguytđng t xanhìn ngưi n,áv mt dndu li. Hnĺbưc ti saulưng bà, cmãly lưc trongătay bà, ônđhoà nói: “Đinýh, đ ta.”

Trưng công chúaĩkhông lên tiếng,vn đ mchn cm lưctrong tay.

V mtihn du dàngĩyêu chiu, gingİnhư lúc vnýcòn phìcông chúa.

“Ta nh,năm đó lúcchàng va tifph Công chúa,²k tht chngâbiết cái gì.Ta vn cũngkhông đnh boĺchàng làm gì,nhưng bng mtngày chàng libt ng xung,phong nhn vic,ànói là muníchi tóc chota. Hôm đóâlà ln đuãtiên chàng chitóc cho ngưikhác nh?”

Trưngcông chúa nhìnângưi trong gươngìđng, chm rãik li chuynlúc trưc.

Triu Nguyt}nghe nhng liínày, tt chung ác vàơtc gin trongmt lúc nãyíđu tan biến.Hn nh nhàngđáp: “Phi, ln°đu tiên, taÍlàm nàng đauìà?”

Trưng côngchúa bt cưiókhe kh: “Đúng)vy, trưc giíchưa có aiĩtay chân vngv như thế.”Ĩ

Vy mà nàngếcòn bo taìchi đu?”

Chàngếthích, ta chiuàchàng, thì đã¹sao?”

Tay Triu]Nguyt hơi khngìli. Mt látĩsau, hn cưi¸kh: “Đin hinói vy thtkhiến ngưi khácđưc sng màkinh s. Chngqua ta vnİluôn không biếtúrt cuc ngưiĐin h sngái là taơhay là MaiHàm Tuyết?”

Trưngcông chúa thoángîtrm mc. Nếunhư năm đóhn hi câu{này phɨTrưng công chúa,hn bà str li s)tht cho hn.

Ngưibà sng áiĩlà hn, vnluôn là hn.

Nămıđó la chnÏPhò mã, sdĩ bà chnMai Hàm Tuyếtcũng ch vìếln đu tiênĭnhìn thy ngưikia, bà đãphát hin ngưinày tht gingơTiu A Nguytưnhà bà.

Lúcy, bà cũngkhông có nhng¹tình cm khác.ĩChng qua trưcgi bà vnluôn thương yêuhn, nếu cuiàcùng gì cũngphi chn Phòmã, chi bngìchn mt ngưiíging hn.

Cho đếnısau này hnîtrưng thành, hnèđến bên cnhbà, phong tưxut chúng, ngoÏct phong hoa.ùKhi y bàđã là qu²ph mt con.ЇKhi y, bàimi mơ hphát hin hoá°ra đàn ôngơtt nht tronglòng bà chínhlà: khi cònìbé, bà chorng đó làTiu A Nguytnhà bà; sauékhi hn lnĩlên, bà choìrng đó chínhlà v Thết Tn Vươngũkia.

Năm tháng khiếntình cm ca,bà dn trnên mãnh litīcháy bng, bàcũng chưa baogi kiêng k.èNếu như lúctrưc hn hi,đương nhiên bàís đáp nhưthế. Thế nhưnghôm nay hnĩhi, bà liÍkhông mun nóicho hn biếtáđáp án này.ùVì thế mtlúc sau, bàêchm rãi nói:“A Nguyt, t{nh ta đãcưng chiu chàng.”Ĭ

“Tình cm taimun là nhưthế nào, Trưngcông chúa khôngrõ sao?”

TriuNguyt bình tĩnhónói: “Công chúavn luôn chămsóc tiu bi,únhưng ta liúcm giác taļkhông cam tâmlàm tên tiuíbi này.”

Trưng,công chúa trmìmc không nói.íTriu Nguyt hơicúi đu, nmcm bà, xoayĺđu bà đidin vi mình,giu đi mâyígió vn vũútrong mt: “Trmrt mun biếtítrm không ttch nào?”

Trưng³công chúa vàЇhn nhìn nhau.Triu Nguyt lnglng nhìn bà:Ph Trưng công°chúa nhiu trailơ như vy,vì sao ttic nàng đu:chm qua, duych có taílà chưa baoĩgi có thĭnhp rèm làmɩkhách?”

“Triệu Nguyệt.” Bà điềm tĩnh đáp: “Lúc đó đã ba năm ta không gọi trai lơ thị tẩm rồi.”

“Ta biết chàng không tin.”“Điện hạ.” Mặt hắn áp đến gần Trưởng công chúa: “Hôm nay Vệ Uẩn bảo ta đánh Bắc Địch, thả hắn về phương Bắc. Mãnh hổ về rừng, nàng nói xem ta thả hay không thả đây?”

Ba năm trước đó là lần đầu tiên bà biết mình thích hắn, cũng là lần đầu tiên bà nói thích hắn.

“Triệu Nguyệt.” Bà điềm tĩnh đáp: “Lúc đó đã ba năm ta không gọi trai lơ thị tẩm rồi.”

Trong lòng bà, giữa hắn và Đại Sở đều có trọng lượng như nhau.

Mà ở nơi khác, Sở Du đang ngồi trên xe ngựa, yên lặng chờ Vệ Uẩn.

Nhưng bà nhớ kỹ thời gian ấy trong lòng, còn Triệu Nguyệt lại chẳng nhớ gì. Hắn nhẹ nhàng cười: “Không phải vẫn còn rất nhiều người bên cạnh nàng sao?”

Nhìn thấy nàng, vẻ mặt chàng nhẹ nhõm.“Chàng cũng đã nói thả hắn về không khác vì mãnh hổ về rừng. Dù cho giang sơn Đại Sở phải tự chặt một cánh tay, cũng tuyệt đối không thể để người có thể tạo thành uy hiếp như vậy đối với chàng sống được.”

Vốn dĩ là thật, sao lại thành giả được?

“Điện hạ.” Mặt hắn áp đến gần Trưởng công chúa: “Hôm nay Vệ Uẩn bảo ta đánh Bắc Địch, thả hắn về phương Bắc. Mãnh hổ về rừng, nàng nói xem ta thả hay không thả đây?”

Nhưng bà nhớ kỹ thời gian ấy trong lòng, còn Triệu Nguyệt lại chẳng nhớ gì. Hắn nhẹ nhàng cười: “Không phải vẫn còn rất nhiều người bên cạnh nàng sao?”

Trưởng công chúa không đáp. Một lát sau, bà chậm rãi nói: “Không thả.”

Nàng suy nghĩ lời Trưởng công chúa vừa nói.

Hắn rủ mắt nhìn bà, trong lòng mây gió biến chuyển.

Triệu Nguyệt hơi sững sờ, hắn kinh ngạc nhìn bà: “Vì sao?”

Trưởng công chúa không lên tiếng, bà nhắm mắt lại, từ từ nắm chặt tay.

Lát sau, hắn khẽ thở dài, đứng ở trước gương, ôm lấy người phía trước từ đằng sau

“Chàng cũng đã nói thả hắn về không khác vì mãnh hổ về rừng. Dù cho giang sơn Đại Sở phải tự chặt một cánh tay, cũng tuyệt đối không thể để người có thể tạo thành uy hiếp như vậy đối với chàng sống được.”

Trưởng công chúa không lên tiếng, dường như đang vùng vẫy.

Triệu Nguyệt không lên tiếng, tay hắn khẽ run. Trưởng công chúa nhìn vào gương, bình tĩnh nói: “A Nguyệt.”

Bàn tay nâng mái tóc bà của Triệu Nguyệt hơi siết lại, hắn chợt cảm giác dường như mình vẫn còn thuở thiếu thời. Người tỷ tỷ này đứng trước người hắn, không tiếc bất kỳ giá nào che gió che mưa cho hắn.

Người đó phủ lên người bà, dập dìu lên xuống. Bà cắn răng không nói, khép chặt đôi mi.

“Cho dù thế nào.” Giọng nói bà trầm khàn: “Ta cũng sẽ che chở chàng.”

Bàn tay nâng mái tóc bà của Triệu Nguyệt hơi siết lại, hắn chợt cảm giác dường như mình vẫn còn thuở thiếu thời. Người tỷ tỷ này đứng trước người hắn, không tiếc bất kỳ giá nào che gió che mưa cho hắn.

“Ta biết chàng không tin.”

“Trẫm muốn hầu hạ người.” Giọng nói nhuốm đầy dục vọng: “Người thoải mái, trẫm vui vẻ trong lòng sẽ lập tức đáp ứng Vệ Uẩn. Người có chịu không?”

“Tâm tư Triệu Nguyệt kín kẽ, Điên hạ mang ý định như vậy tiếp cận hắn, nếu giả vờ không giống thì phải làm sao?”

Trưởng công chúa giả vờ trấn tĩnh, nhưng Triệu Nguyệt lại nhận ra rõ ràng đôi phần tủi thân từ giọng nói của bà: “Năm đó, ta thích Tiểu Hoa như vậy, không phải cũng vì chàng mà tiễn nó đi sao?”

“Tiểu cô cô, trong lòng nàng có trẫm, trẫm vui lắm.”

“Cho dù thế nào.” Giọng nói bà trầm khàn: “Ta cũng sẽ che chở chàng.”

Trí nhớ Triệu Nguyệt nhẹ trôi, ngẩn ngơ nhớ đến năm đó hắn sống nhờ trong nhà Trưởng công chúa, bởi vì một con mèo nhỏ mà hắn nổi lên xung đột với một vị Hoàng tử đang được thịnh sủng. Chú mèo kia là mèo mà Trưởng công chúa thích nhất lúc niên thiếu, bắt đầu nuôi từ khi còn là mèo con đến khi trưởng thành. Vì bảo vệ hắn không bị Hoàng tử hiếp đáp, Trưởng công chúa mang con mèo này ra bồi tội với vị Hoàng tử kia, kết quả là không lâu sau truyền đến tin mèo chết. Trưởng công chúa trốn trong phòng mình khóc cả một ngày, lúc bà ra cửa còn sợ hắn biết nên gạt hắn cát bay vào mắt.

Nhớ tới chuyện này, tim Triệu Nguyệt khẽ run.

Nhớ tới chuyện này, tim Triệu Nguyệt khẽ run.

Bất chợt hắn cảm thấy Đại Sở hôm nay cũng giống như con mèo năm đó. Trưởng công chúa nói không sao, không để ý, thế nhưng nhưng đợi đến khi Đại Sở thật sự chết đi giống con mèo kia, nội loạn tràn lan, dân chúng lưu lạc, mặc cho Bắc Địch giày xéo, Trưởng công chúa có lẽ vẫn sẽ trốn đi khóc lóc, sợ hắn nhìn thấy như lúc thiếu thời.

“Trước đây, nàng cứ lo lắng Đại Sở sẽ bắt nàng đi hoà thân, mỗi ngày hi vọng có một ngày Đại Sở có thể san bằng Bắc Địch…” Dứt lời, hắn mỉm cười, cúi đầu hôn lên gò má của bà: “Tiểu cô cô, trẫm thỏa nguyện cho nàng.”

Hắn rủ mắt nhìn bà, trong lòng mây gió biến chuyển.

Sở Du rủ mắt, sờ hoa văn trên y phục.Nhận thức này khiến Triệu Nguyệt vui vẻ, hắn kiềm nén cảm xúc, dè dặt hôn xuống, khàn giọng nói: “Nàng đừng nghĩ nhiều, trẫm ra quyết định này là vì nàng.”

Hắn rất sợ nước mắt của bà, nhất là lúc bà khóc vì hắn.

Lát sau, hắn khẽ thở dài, đứng ở trước gương, ôm lấy người phía trước từ đằng sau

“Nếu như ta thật sự làm vậy, nàng sẽ rất buồn đúng không? Lúc trước, nàng bảo vệ Vệ Uẩn không phải cũng vì nhận ra tài năng của hắn sao?”

“Trước đây, nàng cứ lo lắng Đại Sở sẽ bắt nàng đi hoà thân, mỗi ngày hi vọng có một ngày Đại Sở có thể san bằng Bắc Địch…” Dứt lời, hắn mỉm cười, cúi đầu hôn lên gò má của bà: “Tiểu cô cô, trẫm thỏa nguyện cho nàng.”

Trưởng công chúa sững sờ, tựa như kinh ngạc. Bà giống như thiếu nữ ngước mặt nhìn hắn, ánh mắt kia nhìn đến độ sóng lòng triệu nguyệt nhấp nhô.

“Ta nói sai rồi.” Trưởng công chúa bật cười cay đắng: “Ta không phải giả vờ yêu hắn, cho nên không có gì giống hay không giống cả.”

Hắn nhìn bà chằm chằm, giơ tay lên vuốt ve môi bà, khàn giọng nói.

Trí nhớ Triệu Nguyệt nhẹ trôi, ngẩn ngơ nhớ đến năm đó hắn sống nhờ trong nhà Trưởng công chúa, bởi vì một con mèo nhỏ mà hắn nổi lên xung đột với một vị Hoàng tử đang được thịnh sủng. Chú mèo kia là mèo mà Trưởng công chúa thích nhất lúc niên thiếu, bắt đầu nuôi từ khi còn là mèo con đến khi trưởng thành. Vì bảo vệ hắn không bị Hoàng tử hiếp đáp, Trưởng công chúa mang con mèo này ra bồi tội với vị Hoàng tử kia, kết quả là không lâu sau truyền đến tin mèo chết. Trưởng công chúa trốn trong phòng mình khóc cả một ngày, lúc bà ra cửa còn sợ hắn biết nên gạt hắn cát bay vào mắt.

“Trẫm muốn hầu hạ người.” Giọng nói nhuốm đầy dục vọng: “Người thoải mái, trẫm vui vẻ trong lòng sẽ lập tức đáp ứng Vệ Uẩn. Người có chịu không?”

Trưởng công chúa không đáp. Một lát sau, bà chậm rãi nói: “Không thả.”

Trưởng công chúa không lên tiếng, dường như đang vùng vẫy.

Trong lòng bà, giữa hắn và Đại Sở đều có trọng lượng như nhau.

Triệu Nguyệt không lên tiếng, tay hắn khẽ run. Trưởng công chúa nhìn vào gương, bình tĩnh nói: “A Nguyệt.”

Nhận thức này khiến Triệu Nguyệt vui vẻ, hắn kiềm nén cảm xúc, dè dặt hôn xuống, khàn giọng nói: “Nàng đừng nghĩ nhiều, trẫm ra quyết định này là vì nàng.”

“Tiểu cô cô, trong lòng nàng có trẫm, trẫm vui lắm.”

Trưởng công chúa không lên tiếng, bà nhắm mắt lại, từ từ nắm chặt tay.

Hắn nhìn bà chằm chằm, giơ tay lên vuốt ve môi bà, khàn giọng nói.

Người đó phủ lên người bà, dập dìu lên xuống. Bà cắn răng không nói, khép chặt đôi mi.

Thời điểm bọn họ yêu nhau nhất cũng chưa từng như thế. Hôm nay bọn họ đao kiếm đối nghịch, nhưng lại thân mật khắn khít.

Thời điểm bọn họ yêu nhau nhất cũng chưa từng như thế. Hôm nay bọn họ đao kiếm đối nghịch, nhưng lại thân mật khắn khít.

Mà ở nơi khác, Sở Du đang ngồi trên xe ngựa, yên lặng chờ Vệ Uẩn.

“Nếu như ta thật sự làm vậy, nàng sẽ rất buồn đúng không? Lúc trước, nàng bảo vệ Vệ Uẩn không phải cũng vì nhận ra tài năng của hắn sao?”

Bất chợt hắn cảm thấy Đại Sở hôm nay cũng giống như con mèo năm đó. Trưởng công chúa nói không sao, không để ý, thế nhưng nhưng đợi đến khi Đại Sở thật sự chết đi giống con mèo kia, nội loạn tràn lan, dân chúng lưu lạc, mặc cho Bắc Địch giày xéo, Trưởng công chúa có lẽ vẫn sẽ trốn đi khóc lóc, sợ hắn nhìn thấy như lúc thiếu thời.

Nàng suy nghĩ lời Trưởng công chúa vừa nói.

“Triệu Nguyệt luôn thích mềm không thích cứng, ta sẽ giả vờ yêu hắn, ở bên cạnh hắn chờ đợi thời cơ. Tâm tư hắn bất chính, nếu ta chiều theo ý hắn, tương lai nhất định sẽ là yêu phi. Đế quân vô đức, các người mới có cơ hội.”

Triệu Nguyệt hơi sững sờ, hắn kinh ngạc nhìn bà: “Vì sao?”

“Tâm tư Triệu Nguyệt kín kẽ, Điên hạ mang ý định như vậy tiếp cận hắn, nếu giả vờ không giống thì phải làm sao?”

Đây vốn là thói quen của Vệ Uẩn, không biết nàng đã bị nhiễm từ lúc nào. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân người. Một lúc sau, màn xe đột ngột được vén lên, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng thanh quý của Vệ Uẩn.

“Ta nói sai rồi.” Trưởng công chúa bật cười cay đắng: “Ta không phải giả vờ yêu hắn, cho nên không có gì giống hay không giống cả.”

Vốn dĩ là thật, sao lại thành giả được?

Sở Du rủ mắt, sờ hoa văn trên y phục.

Đây vốn là thói quen của Vệ Uẩn, không biết nàng đã bị nhiễm từ lúc nào. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân người. Một lúc sau, màn xe đột ngột được vén lên, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng thanh quý của Vệ Uẩn.

Nhìn thấy nàng, vẻ mặt chàng nhẹ nhõm.

Hắn rất sợ nước mắt của bà, nhất là lúc bà khóc vì hắn.

“Tẩu tẩu.” Chàng dịu dàng nói: “Người không sao là tốt rồi.”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

30 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Người yêu nhất lại thành người hận nhất. Triệu Nguyệt ko buông được nỗi hận nhà thì sao lại đòi hỏi trưởng công chúa buông bỏ hận thù được cơ chứ

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Toàn những ng cố chấp yêu. Mà hình như tên TN bày cũn trọng sinh thì phải.

Phương
Phương
4 Năm Cách đây

Nếu từ góc độ khác mà viết 1 câu chuyện riêng về Triệu Nguyệt là hay lắm nè :)) 1 quả SE đi vào lòng người

Lam
Lam
4 Năm Cách đây

Truyện này tập hợp 1 đám thanh niên thích lái máy bay nè =)) chưa thấy bộ nào mà nv nam thích máy bay nhiều như bộ này kkk hợp gu mấy chế thích tỷ đệ như t :33

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Tình yêu của một vài người trong đây thật sự rất cố chấp, chấp niệm cao như thế thì sao được gọi là yêu ?

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt bị hận thù làm mờ mắt, sao có thể nhìn rõ được tình cảm Công chúa dành cho hắn chứ?

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Ai được Triệu Nguyệt hay Cố Sở Sinh yêu đều đau khổ cả,thật tội nghiệp Trưởng công chúa,nên cũng khâm phục người dùng tình yêu của mình để đối phó với tên khốn kiếp đó.

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt luôn tự ti khi đứng trước Trưởng công chúa, vì vậy hắn không tin vào tình cảm của công chúa, hắn không tin mình. Nhưng nếu tin thì sao, hắn có chấp nhận từ bỏ dã tâm xưng vương, nguyện làm trai lơ một đời không?

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Sao thấy ai cũng khổ vậy nè. Nếu Triệu Nguyệt đừng cố chấp có phải cũng sẽ hạnh phúc một đời không ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Dằn vặt thật đấy, Trưởng công chúa vốn là người yêu hận tạch ròi mà lại lâm vào hoàn cảnh này ?

30
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!