Sơn Hà Chẩm – Chương 87

Chương 87

Chiêu Hoa phu nhân

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nghe vậy, Sở Du không khỏi cười: “Ta đi gặp Trưởng công chúa, có thể có chuyện gì được? Trái lại đệ…”Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.

Đang nói, Sở Du ngẩng đầu nhìn bên ngoài: “Lên rồi nói.”

Vệ Uẩn cúi đầu đáp một tiếng, vội vàng lên xe ngựa. Sở Du nhường chỗ cho Vệ Uẩn, rót trà cho chàng, từ tốn hỏi: “Đệ đàm phán với Triệu Nguyệt thế nào rồi?” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

“Đệ đề xuất ba yêu cầu với hắn, tương lai giết Diêu Dũng, phong Nhất phẩm Cáo mệnh cộng thêm quân chức cho người, thả đệ đi phương Bắc.”

Nói xong, Vệ Uẩn nhận lấy chén trà từ tay Sở Du, bộ dạng lười nhác dựa vào vách xe, gập một chân lên giống như con mèo to xác, không hề có chút phép tắc. Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.

Sở Du vỗ nhẹ lên đầu gối chàng, cười mắng: “Đệ học kiểu ngồi ở đâu thế, không có quy củ.”

“Cũng đâu phải trước mặt người khác…” Vệ Uẩn lầu bầu ngồi thẳng dậy: “Đệ lười nhác cũng có sao.” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.

Đ đâu còn là connít na.”

SÎDu hơi trngĬmt vi chàng,đV Un ngheíthy li này²thì vui v,òchng cm hi:°“Tu tu, đđòi chc quancho tu, ngưiácó vui không?”

Đ mt côngđvào chuyn nàyèlàm gì?”

Trưc:đây Đi Scũng tng cóĩn tưng quân,mc dù hiếmãthy phong quânâchc cho nt, nhưng cũngíkhông phi lnĨđu. Chng quaphn ln namơt đu hi]vng có thghi hết quânđcông ca nít lên ngưiĨmình, ít khiЇchia s nhưíV Un.

“Ta lichng th trèoĩlên trên, lycái hư chcɩvô ích, đlàm như tatham bng lchàng tháng khôngếbng?”

Tht racũng không phiÎvy.” V Unímm cưi: “Khôngếphi đ cangưi, đ cũngmun mang tiĬcho ngưi, hungchi vn là¸đ ca ngưi,vy ai cũngđng hòng cưp.”j

Nghe vy, đngitác bưng tràca S Duâkhng li, quayưđu nhìn chàng.Chàng nói linày rt thĩơ, thun mingìmà nói, chínhlà ý nghĩ³sâu trong lòngchàng. S Duīr mt, cmgiác trong lòngmình có chútïdao đng btđthưng. Nàng congĺkhoé môi, btɨđc dĩ nói:[“Tiu Tht, đjđi x vi²ta quá ttri.”

Không đ.”í

V Un nhìn,nàng, trong mtđu là nàng:“Mãi mãi không}đ.”

S Du[không lên tiếng.Rõ ràng haingưi đu khôngĩc đng, nhưngcó mt chp²mt, nàng liÍcm giác ngưiĮnày đang lnti, tng bưc,ép sát, khiếnïnàng có chútkhó th.

Nàng khıho hai tiếng,éđiu chnh libu không khí,tiếp tc nói:ĭTriu Nguyt bnglòng sao?”

“Hnìnói hn ssuy nghĩ, đâyìcũng trong dâliu ca đ.INgưc li, phíaTrưng công chúanói thế nào?”

“E là Trưngìcông chúa cóý phn.”

SDu nghiêm túcɪnói, thut likế hoch caíTrưng công chúa:Ĭ“Bà y nóivi ta, TriuNguyt có thınhn ni đếnóbây gi thìũchc chn khôngphi kiu ngưiìhi ht. Chúngìta mun tìmđưc nhưc đimca hn, elà không d.Nhưng Triu Nguyt¹li có núttht trong lòngvi Trưng côngÏchúa, bà ys khéo léoli dng DiêuIDũng và nútùtht này.”

Phnmt minh quân{không d, nhưngįphn mt hônquân thì liìrt d dàng.”°

S Du nóiđến đây, VïUn lp tchiu ý Trưngîcông chúa.

Hin nayĬkế hoch chiaìthành hai bưc,bưc mt làùtăng thêm thclc bn thân,íbưc còn liĩlà bôi nhthanh danh Triu,Nguyt, ép TriuNguyt thành mtjhôn quân.

V Untrm mc khônglên tiếng. SïDu nhn ras không đành[lòng trong mtļchàng. Nếu nhưɨTriu Nguyt vnĮlà mt ngưiótt mà bĮép thành kɪxu, đi viV Un màònói đây là³gánh nng tâmlý quá ln.

“Tiu Tht.” Nàng(th dài: “Mtk bng lòngĩmang quc giaİra đ tranhgiành Hoàng vs không thưtr thành mt¹Hoàng đế tt.Hung chi, vi¹cc din caTrưng công chúaɨvà Triu Nguyt,Įcho dù đcó giúp haykhông, Trưngcông chúa cũngs đi bưc¸này.”

Dt li,²nàng giơ tayĩlên xoa đuV Un, nghiêm)túc nói: “Đúkhông phi làIthn, mi ngưiđu s đicon đưng tităm, nhưng đi}đến đâu đuļlà do lajchn ca hn.êĐ không cuíđưc ai, chľcó th chết sc làmtt chuyn mìnhũcn làm làđưc.”

V Ungt đu đáp]li. Chàng ngưcưmt nhìn nàng,kh mm cưi:đ“Tu tu, cm)ơn ngưi vn³luôn bêncnh đ.”

Haingưi cùng vĨnhà. Cui cùngĩcũng nh nhõm,ôhai ngưi trìv phòng đi ng.

Sáng hômásau tri cònıchưa sáng, V,Un đã dy.Sau khi mcõquan phc, chàngúra ca thưng{triu.

Đi đến trưcca, chàng nhìnthy mt bóngfmt ngưi đngtrưc cng. V)Un nhìn thoángqua, cm thyhơi quen thuc,ĩvi gi VıH li, htcm v phíabóng ngưi kia:Thm Hu?”

Vâng.”á

V H nhging nói: “Qunɪgia bo hníva tr vđã mi ngàyïti ca đi.ếMi sáng thưngtriu đến mtchuyến, sau khih triu đến{mt chuyến. Nghe)nói hn thuêmt căn nhàhưng chếch viph đ chúngta, ngày ngàyếđng ch {đây.”

Ch Lcphu nhân?” VUn nhíu mày,ɨV H thy¹chàng không thích,hơi do dnói: “Tiu Huìgia không thíchà? Vyđ thuc hĨbo ngưi đánhhn…

“B đi.”

V Un khoátĩtay: “Hin nayhn cũng làĩmnh quan triuôđình.”

Bây gi¹V Un biếtïThm Hu làngưi ca Triu}Nguyt nên cũngìkhông cm thyk l đivi cuc điItruyn k tìmt gián đipãchuyn mình thànhjThiếu tưng quânâca Thm Hu.

Xenga lc lưch V Un¸đến ca cung.áChàng bưc xungxe nga, nhìnũthy bên cnhđu là quanviên xung xe,đang chun bvào trong. ThyáV Un, đámơngưi ri rítbưc đến chàoếhi. Sau khibn h hiìthăm vài câuưchuyn Bc Đch,mt chiếc xenga phi nhanhđến, vng vàngdng li. Đámĺngưi nhìn vĩhưng xe ngakia, mt vlão gi khưcưi nho: “Tiuínhân đc chí.”í

Đang nói chuyn,V Un nhìn]thy C SìSinh cm htõbn vén rèmxe, t tơbưc xung.

Lão giàđng bên cnhV Un nhíchĩti gn chàng,bĩu môi hưngjC S Sinh:nói: “Ngài nhìnìđi, kia chính¹là C SSinh, Ch sKim b hin:nay đưc Bh thnh sngİnht. Ngài đngthy bây giãhn là Chs Kim b,¸ta nói ngàiôhay, ngưi nàyy, B hıđã hoàn toànxem hn nhưngưi Ni cácmà bi dưngïri.”

Nghe vy,v mt VUn dao đng,nhưng ngoài mtđáp: “C điÍnhân qu thtcó năng lcnày.”

Lão gi)bày ra nécưi trào phúng,Íđi đ tài,ínói vài câuàvi V Un¹ri đi vàoìtrong cung.

V Uncùng đi tiĮqung trưng, xếphàng da theoóđa v tngngưi vào đin.ìVào đin khôngbao lâu, mingưi đã ngheúthy l quanõhô ln, TriuNguyt bưc tībên ngoài vào.

Hnưngi trên kimįto, mi ngưihô to vntuế. V Unīngưc mt nhìnfhn, nam tvn luôn duytrì n cưitrong tro, nhưngtrong ánh mtli xut hinquý khí màâtrưc đây khôngìthy.

Tht là mtɩngưi biết nhnnhn.

V Un ràmt, qu ly(theo.

To triu bt¹đu như thưngĩl. Trưc tiênãbáo chuyn khnìcp, sau khiɩmi ngưi thoólun xong thìıcác b phnbáo cáo côngItác thưng ngày,cui cùng miĨđến chuyn nhthot nhìn không(quan trng nhưđV Un trĩv.

Ngoài mt, quânthn thân thinmt phen. VíUn k ngnégn t đuơti cui tılúc đánh ThiênÎth quan đếnêbây nay. Ngưitrên triu tpútrung lng nghe,mc dù đãĩnghe k tlâu, nhưng nghengưi trong cuck li cóĬphn khác bit.

Sauİkhi V Un²k xong, CS Sinh lênơtiếng: “Vy xem)ra hin naychc hn TrnĪBc Hu rtÍhiu Bc Đch?”

Không tính làrt hiu, nhưngcũng biết điókhái.”

V Unăn ngay nóiЇtht, mt hánļt bên cnhhào hng nói:¸Vy thì ttàquá, Trn BcHu da theoýcách lúc trưcgiết thêm vàivòng, san bngļBc Đch làxong!”

Quá hiếuchiến cũng khôngóphi chuyn tt.”Mt lão giếvut râu nói:ĮCh cn đuiđám man rânày ra khiĐi S làđưc, hin tiĐi S nghếngơi dưng scïmi là quantrng.”

Ngưi haiphe tranh chp,ítriu đình lpľtc m ĩ.Triu Nguyt imlng lng nghe¹các bên trnèthut ý kiến.Mt lát sau,íhn nhìn vfphía C SjSinh, dò hi:Ï“C S Sinh,khanh thy thếnào?”

Ngh ngơiídưng sc, liăcho Đi Sơhôm nay, nhưngnếu có thútha thng xông[lên tiêu ditìBc Đch, liļlà đi kếli trăm năm.Nếu ly chiếnÏnuôi chiến datheo li TrnBc hu nói,óxem xét qucīkh Đi Sóhin nay, hnlà có thđánh mt trn.ếThn cho rng,ùB h khôngèngi th mtphen.”

Cố Sở Sinh nói hết sức hợp tình hợp lý, Triệu Nguyệt gật đầu: “Ái khanh nói rất đúng. Vệ ái khanh!”

Sở Du khẽ cười, cúi đầu chuyển đề tài. Hai người trò chuyện hết câu này đến câu khác. Vệ Uẩn bảo Vệ Hạ chuyển công vụ của chàng đến, vừa nói chuyện phiếm với Sở Du, vừa xử lý chuyện của mình.

“Có thần.”

Cho nên mọi thứ đều vô cùng nổi bật, ví dụ như người quan trọng, chuyện quan trọng.

“Khanh nhận mệnh lúc lâm nguy, được bổ nhiệm làm Đại nguyên soái quân đội. Hôm nay, khanh tiếp tục giữ chức vụ này, Bắc thảo Bắc Địch, bảo vệ quốc gia.”

Ánh mắt của chàng quá trực tiếp, Sở Du bỗng hơi ngượng ngùng. Nàng cúi đầu nói: “Nhìn ta làm gì?”

Vệ Uẩn đứng trước cửa phòng Sở Du, ánh mắt rơi xuống người chú mèo kia: “Tẩu tẩu luyện chữ à?”

“Thần tuân chỉ.”

“Phu nhân.”

“Bệ hạ yên tâm.” Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn, trong mắt hàm chứa nhiệt huyết: “Thần, dù đầu rơi máu chảy cũng tuyệt đối không phụ lòng nỗi khổ tâm của Bệ hạ!”

“Vệ gia khanh có công kháng địch . Trên chiến trường, Đại phu nhân Sở Du nữ tử không thua đấng mày râu, trấn thủ Phượng Lăng, xông vào Vương Đình, trảm thủ cấp Tô Dũng, chiến công liên tiếp. Để biểu thị khen ngợi, trẫm đặc biệt phong Vệ Sở thị làm Nhất phẩm Cáo mệnh, ban tên Chiêu Hoa, thưởng đất phong huyện Ninh, đồng thời đề bạt làm Chính ngũ phẩm Giáo uý Nam Thành Quân.”

Nghe vậy, Sở Du nhìn chàng lấy làm lạ: “Đệ so sánh cái này làm gì?”

Sở Du ngước mắt nhìn chàng, vẻ mặt Vệ Uẩn tràn đầy hoài niệm: “Bầu trời Bắc Địch trong vắt, đất rất rộng, người rất thưa.”

Tưởng Thuần gật đầu, nhưng cũng không nghĩ sâu xa, chỉ ghi nhớ những gì Sở Du nói.

“Thần tạ ơn Bệ hạ thánh ân!”

Vệ Hạ phát hiện kịp thời, nhanh chóng bước lên hỏi: “Nhị phu nhân muốn tìm tiểu Hầu gia hay tìm Đại phu nhân?”

“Vệ Ái Khanh.” Triệu Nguyệt bước từ trên bục cao xuống, đích thân đỡ Vệ Uẩn dậy, bày ra vẻ mặt trịnh trọng: “Quốc vận Đại Sở này, trẫm giao vào tay khanh.”

Sở Du mỉm cười, không nói gì nhiều. Trường Nguyệt bên cạnh lại hơi bất mãn bĩu môi.

Vệ Uẩn vừa được phong thưởng trong đại điện, thánh chỉ đã lập tức đưa tới Vệ Phủ. Sở Du thay hoa phục thường mặc dịp trang trọng, dẫn nhóm người Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần cùng quỳ gối trước cửa đại môn tiếp nhận thánh chỉ sắc phong. Sở Du đã biết trước sẽ có chuyện này nên cũng không bất ngờ, nhưng khi Sở Du tiếp thánh chỉ ở đại đường xong, gia môn đóng cửa lại, bên trong Vệ phủ lại giống như phát rồ. Liễu Tuyết Dương mừng rỡ, nắm tay Sở Du đi về phía trước, nói: “Con đúng là tốt số, ta phải chịu đựng ít nhất mười năm mới được Nhất phẩm Cáo mệnh này. Hôm nay con mới mười mấy tuổi đã là Nhất phẩm Cáo mệnh, Tiểu Thất đúng là tiến bộ rồi.”

Chữ viết trầm ổn hướng nội, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trong sự trầm ổn hướng nội lại ẩn chứa một chút ngông cuồng phô trương. Có điều sự ngông cuồng phô trương này bị bó buộc trong sự trầm ổn củ quy củ, không để ý sẽ rất khó phát hiện.

“Bệ hạ yên tâm.” Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn, trong mắt hàm chứa nhiệt huyết: “Thần, dù đầu rơi máu chảy cũng tuyệt đối không phụ lòng nỗi khổ tâm của Bệ hạ!”

“Tốt!” Triệu Nguyệt hào khí nói: “Trẫm tin tưởng ái khanh, nhất định sẽ mang đến một Đại Sở hoàn toàn mới. Ái khanh ở trên chiến trường cứ yên tâm, trẫm sẽ an bài chuyện hậu phương thoả đáng. Trẫm cũng sẽ đích thân chiếu cố người nhà của ái khanh, tránh để ái khanh ưu tư lo lắng!”

Đợi sau khi cơm nước xong, Sở Du tiếp tục đọc sách của mình. Vệ Uẩn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bèn ngủ bên cạnh Sở Du, gối tay sau đầu, ngắm trăng bên ngoài, chậm rãi nói: “Thật ra đệ cảm thấy quãng thời gian ở Bắc Địch với tẩu tẩu rất hạnh phúc.”

“Nhìn xem…” Vệ Uẩn suy nghĩ: “Tẩu xinh đẹp hơn cô nương Bắc Địch nhiều, lúc đó đệ vẫn cảm thấy người xinh đẹp, không liên quan lắm đến Bắc Địch.”

Nghe vậy, ánh mắt Vệ Uẩn lạnh lẽo, nhưng ngoài mặt vẫn bày vẻ quân hiền thần trung như cũ. Chàng cảm kích nói: “Tạ ơn Bệ hạ!”

Thật ra những lời này cũng không ấu trĩ lắm, nhưng lúc Sở Du nghe lại cứ cảm thấy giống như trẻ con.

Tưởng Thuần yên lặng nhìn chàng, quan sát suy nghĩ biểu cảm Vệ Uẩn. Nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ bảo: “Đệ xem còn cần thêm cái gì khác không…”

“Vệ gia khanh có công kháng địch . Trên chiến trường, Đại phu nhân Sở Du nữ tử không thua đấng mày râu, trấn thủ Phượng Lăng, xông vào Vương Đình, trảm thủ cấp Tô Dũng, chiến công liên tiếp. Để biểu thị khen ngợi, trẫm đặc biệt phong Vệ Sở thị làm Nhất phẩm Cáo mệnh, ban tên Chiêu Hoa, thưởng đất phong huyện Ninh, đồng thời đề bạt làm Chính ngũ phẩm Giáo uý Nam Thành Quân.”

Vệ Uẩn vừa được phong thưởng trong đại điện, thánh chỉ đã lập tức đưa tới Vệ Phủ. Sở Du thay hoa phục thường mặc dịp trang trọng, dẫn nhóm người Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần cùng quỳ gối trước cửa đại môn tiếp nhận thánh chỉ sắc phong. Sở Du đã biết trước sẽ có chuyện này nên cũng không bất ngờ, nhưng khi Sở Du tiếp thánh chỉ ở đại đường xong, gia môn đóng cửa lại, bên trong Vệ phủ lại giống như phát rồ. Liễu Tuyết Dương mừng rỡ, nắm tay Sở Du đi về phía trước, nói: “Con đúng là tốt số, ta phải chịu đựng ít nhất mười năm mới được Nhất phẩm Cáo mệnh này. Hôm nay con mới mười mấy tuổi đã là Nhất phẩm Cáo mệnh, Tiểu Thất đúng là tiến bộ rồi.”

Sở Du xoay đầu bút lông, ngước mắt nhìn về phía Vãn Nguyệt. Vãn Nguyệt bưng nước tới, Sở Du vừa rửa mặt vừa gọi Vệ Uẩn ngồi xuống, giọng nói từ tốn nói việc gia thường: “Trông đệ hình như rất vui, vui cái gì vậy?”

Vệ Uẩn nhận lấy tờ giấy trong tay Tưởng Thuần, cúi đầu nhìn hàng chữ phía trên.

Vệ Uẩn không nhịn được mà cong khoé môi, ngay cả cụ thể viết gì cũng không xem.

Sở Du mỉm cười, không nói gì nhiều. Trường Nguyệt bên cạnh lại hơi bất mãn bĩu môi.

Nghe vậy, ánh mắt Vệ Uẩn lạnh lẽo, nhưng ngoài mặt vẫn bày vẻ quân hiền thần trung như cũ. Chàng cảm kích nói: “Tạ ơn Bệ hạ!”

Sở Du nói qua loa vài câu với Liễu Tuyết Dương rồi quay đầu đi tìm Tưởng Thuần, căn dặn Tưởng Thuần chuẩn bị đồ đạc cho Vệ Uẩn xuất môn.

Tưởng Thuần vừa ghi nhớ, vừa cảm thấy kỳ lạ: “Sao đệ ấy vừa về lại phải đi rồi? Hơn nữa, sao muội chuẩn bị những thứ này giống như đệ ấy phải ở bên ngoài rất nhiều năm vậy?”

Đợi Vệ Uẩn về đến nhà, lúc gọi Tưởng Thuần đến thông báo rằng mình sắp đi phương Bắc, Tưởng Thuần nhoẻn miệng cười: “A Du đã dặn rồi.”

Vệ Uẩn đến trước cửa phòng Sở Du, nhìn thấy Sở Du ngồi quỳ trước bàn viết chữ. Con mèo trắng nằm ngủ bên cạnh nàng, đó là mèo chàng tặng lúc trước, hôm nay đã lớn rồi, cả ngày bày ra dáng vẻ biếng nhác.

Sở Du mỉm cười: “Chẳng phải chuyện đánh nhau này có khi kéo dài rất nhiều năm sao? Chúng ta kỹ lưỡng một chút vẫn tốt hơn.”

Tưởng Thuần gật đầu, nhưng cũng không nghĩ sâu xa, chỉ ghi nhớ những gì Sở Du nói.

Đợi Vệ Uẩn về đến nhà, lúc gọi Tưởng Thuần đến thông báo rằng mình sắp đi phương Bắc, Tưởng Thuần nhoẻn miệng cười: “A Du đã dặn rồi.”

Tưởng Thuần không đáp, nàng nhìn chằm chằm người trong chính đường, thậm chí còn nhấc tay lên, bày ra động tác bảo Vệ Hạ không cần lên tiếng.

Vệ Uẩn sững người, sau đó gật đầu. Tưởng Thuần đưa danh sách Sở Du viết cho Vệ Uẩn: “Đồ đạc mà muội ấy bảo ta chuẩn bị là những thứ này, đệ xem có cái gì không đủ thì chúng ta bổ sung vào.”

Lúc này, trăng đã lên đầu ngọn liễu, gió mát hây hây, hai người không hề câu nệ, chàng ăn của nàng, nàng ăn của chàng, nói chuyện cười đùa, bầu không khí hết sức hoà hợp.

Vệ Uẩn sững người, sau đó gật đầu. Tưởng Thuần đưa danh sách Sở Du viết cho Vệ Uẩn: “Đồ đạc mà muội ấy bảo ta chuẩn bị là những thứ này, đệ xem có cái gì không đủ thì chúng ta bổ sung vào.”

Vệ Uẩn nhận lấy tờ giấy trong tay Tưởng Thuần, cúi đầu nhìn hàng chữ phía trên.

Vệ Uẩn đột ngột mở miệng, tay Sở Du run lên. Vệ Uẩn mỉm cười nhìn nàng, nghiêm túc nói trọn câu chàng muốn nói: “Chiêu Hoa phu nhân.”

Chữ viết trầm ổn hướng nội, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trong sự trầm ổn hướng nội lại ẩn chứa một chút ngông cuồng phô trương. Có điều sự ngông cuồng phô trương này bị bó buộc trong sự trầm ổn củ quy củ, không để ý sẽ rất khó phát hiện.

Vệ Uẩn không nhịn được mà cong khoé môi, ngay cả cụ thể viết gì cũng không xem.

“Khanh nhận mệnh lúc lâm nguy, được bổ nhiệm làm Đại nguyên soái quân đội. Hôm nay, khanh tiếp tục giữ chức vụ này, Bắc thảo Bắc Địch, bảo vệ quốc gia.”

Tưởng Thuần yên lặng nhìn chàng, quan sát suy nghĩ biểu cảm Vệ Uẩn. Nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ bảo: “Đệ xem còn cần thêm cái gì khác không…”

“Có thần.”

“Nhị tẩu cứ xem mà lo liệu đi…” Vệ Uẩn trả lại giấy cho Tưởng Thuần, giọng nói có phần gấp gáp, không chờ nổi: “Đệ đi thăm Đại tẩu.”

Sở Du phản ứng kịp, trong nháy mắt trái tim hốt hoảng bình tĩnh lại. Nàng dời mắt, cúi đầu nhìn mình trong chậu nước, tẩy rửa tay mình: “Cái này có gì mà vui chứ?”

Tâm tư trẻ con đơn thuần, cho dù lời chàng nói có thể làm được hay không, nhưng tấm lòng thuần khiết lúc chàng nói “muốn đối xử tốt với người” lại hết sức chân thật.

Dứt lời, chàng lập tức quay đi, toàn thân phấn khởi đi tìm Sở Du.

Tưởng Thuần nhìn dáng vẻ Vệ Uẩn, nhíu mày.

“Còn có…” Sở Du mỉm cười: “Cô nương rất xinh đẹp.”

Vệ Uẩn đến trước cửa phòng Sở Du, nhìn thấy Sở Du ngồi quỳ trước bàn viết chữ. Con mèo trắng nằm ngủ bên cạnh nàng, đó là mèo chàng tặng lúc trước, hôm nay đã lớn rồi, cả ngày bày ra dáng vẻ biếng nhác.

Vệ Uẩn đứng trước cửa phòng Sở Du, ánh mắt rơi xuống người chú mèo kia: “Tẩu tẩu luyện chữ à?”

“Thần tuân chỉ.”

“Về rồi?”

“Tốt!” Triệu Nguyệt hào khí nói: “Trẫm tin tưởng ái khanh, nhất định sẽ mang đến một Đại Sở hoàn toàn mới. Ái khanh ở trên chiến trường cứ yên tâm, trẫm sẽ an bài chuyện hậu phương thoả đáng. Trẫm cũng sẽ đích thân chiếu cố người nhà của ái khanh, tránh để ái khanh ưu tư lo lắng!”

Hai người trò chuyện hết câu này đến câu khác. Tưởng Thuần cầm theo đèn lồng đi từ bên ngoài đến. Vừa mới rẽ vào sân viện, nàng đã nhìn thấy Vệ Uẩn nằm bên cạnh Sở Du, đang trò chuyện cùng Sở Du.

Sở Du xoay đầu bút lông, ngước mắt nhìn về phía Vãn Nguyệt. Vãn Nguyệt bưng nước tới, Sở Du vừa rửa mặt vừa gọi Vệ Uẩn ngồi xuống, giọng nói từ tốn nói việc gia thường: “Trông đệ hình như rất vui, vui cái gì vậy?”

Mà Tưởng Thuần nhìn hai người nọ tương tác, mím môi, cuối cùng mở miệng: “Đừng kinh động bọn họ, ta đứng đây đợi tiểu Hầu gia.”

“Phu nhân.”

Vệ Uẩn đột ngột mở miệng, tay Sở Du run lên. Vệ Uẩn mỉm cười nhìn nàng, nghiêm túc nói trọn câu chàng muốn nói: “Chiêu Hoa phu nhân.”

Vệ Uẩn nghiêng người qua, gối tay lên sườn mặt, ngước mắt nhìn nàng.

Chờ đến tối, hai người đều lười ra ngoài. Vệ Uẩn bèn bảo Vệ Hạ bưng cơm vào phòng, hai người ngồi chung một bàn, vừa nói vừa ăn.

Sở Du phản ứng kịp, trong nháy mắt trái tim hốt hoảng bình tĩnh lại. Nàng dời mắt, cúi đầu nhìn mình trong chậu nước, tẩy rửa tay mình: “Cái này có gì mà vui chứ?”

“Đây là bước đầu tiên.” Vẻ mặt Vệ Uẩn nghiêm túc. Sở Du nhận lấy khăn từ tay Trường Nguyệt, lau khô tay mình. Nghe Vệ Uẩn chậm rãi nói: “Tất cả những gì đệ hứa cho tẩu, đệ sẽ từng bước thực hiện.”

Thật ra những lời này cũng không ấu trĩ lắm, nhưng lúc Sở Du nghe lại cứ cảm thấy giống như trẻ con.

Tâm tư trẻ con đơn thuần, cho dù lời chàng nói có thể làm được hay không, nhưng tấm lòng thuần khiết lúc chàng nói “muốn đối xử tốt với người” lại hết sức chân thật.

Tưởng Thuần vừa ghi nhớ, vừa cảm thấy kỳ lạ: “Sao đệ ấy vừa về lại phải đi rồi? Hơn nữa, sao muội chuẩn bị những thứ này giống như đệ ấy phải ở bên ngoài rất nhiều năm vậy?”

Sở Du khẽ cười, cúi đầu chuyển đề tài. Hai người trò chuyện hết câu này đến câu khác. Vệ Uẩn bảo Vệ Hạ chuyển công vụ của chàng đến, vừa nói chuyện phiếm với Sở Du, vừa xử lý chuyện của mình.

“Nhị tẩu cứ xem mà lo liệu đi…” Vệ Uẩn trả lại giấy cho Tưởng Thuần, giọng nói có phần gấp gáp, không chờ nổi: “Đệ đi thăm Đại tẩu.”

Chờ đến tối, hai người đều lười ra ngoài. Vệ Uẩn bèn bảo Vệ Hạ bưng cơm vào phòng, hai người ngồi chung một bàn, vừa nói vừa ăn.

Lúc này, trăng đã lên đầu ngọn liễu, gió mát hây hây, hai người không hề câu nệ, chàng ăn của nàng, nàng ăn của chàng, nói chuyện cười đùa, bầu không khí hết sức hoà hợp.

Đợi sau khi cơm nước xong, Sở Du tiếp tục đọc sách của mình. Vệ Uẩn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bèn ngủ bên cạnh Sở Du, gối tay sau đầu, ngắm trăng bên ngoài, chậm rãi nói: “Thật ra đệ cảm thấy quãng thời gian ở Bắc Địch với tẩu tẩu rất hạnh phúc.”

Sở Du ngước mắt nhìn chàng, vẻ mặt Vệ Uẩn tràn đầy hoài niệm: “Bầu trời Bắc Địch trong vắt, đất rất rộng, người rất thưa.”

Cho nên mọi thứ đều vô cùng nổi bật, ví dụ như người quan trọng, chuyện quan trọng.

“Đây là bước đầu tiên.” Vẻ mặt Vệ Uẩn nghiêm túc. Sở Du nhận lấy khăn từ tay Trường Nguyệt, lau khô tay mình. Nghe Vệ Uẩn chậm rãi nói: “Tất cả những gì đệ hứa cho tẩu, đệ sẽ từng bước thực hiện.”

“Còn có…” Sở Du mỉm cười: “Cô nương rất xinh đẹp.”

Vệ Uẩn nghiêng người qua, gối tay lên sườn mặt, ngước mắt nhìn nàng.

Ánh mắt của chàng quá trực tiếp, Sở Du bỗng hơi ngượng ngùng. Nàng cúi đầu nói: “Nhìn ta làm gì?”

“Nhìn xem…” Vệ Uẩn suy nghĩ: “Tẩu xinh đẹp hơn cô nương Bắc Địch nhiều, lúc đó đệ vẫn cảm thấy người xinh đẹp, không liên quan lắm đến Bắc Địch.”

Nghe vậy, Sở Du nhìn chàng lấy làm lạ: “Đệ so sánh cái này làm gì?”

Vệ Uẩn mỉm cười, không nói gì.

Sở Du nói qua loa vài câu với Liễu Tuyết Dương rồi quay đầu đi tìm Tưởng Thuần, căn dặn Tưởng Thuần chuẩn bị đồ đạc cho Vệ Uẩn xuất môn.

Hai người trò chuyện hết câu này đến câu khác. Tưởng Thuần cầm theo đèn lồng đi từ bên ngoài đến. Vừa mới rẽ vào sân viện, nàng đã nhìn thấy Vệ Uẩn nằm bên cạnh Sở Du, đang trò chuyện cùng Sở Du.

Vẻ mặt hai người đều tươi như hoa, thần sắc rạng rỡ. Tưởng Thuần lẳng lặng nhìn một lúc, nhíu mày.

Vệ Hạ phát hiện kịp thời, nhanh chóng bước lên hỏi: “Nhị phu nhân muốn tìm tiểu Hầu gia hay tìm Đại phu nhân?”

Tưởng Thuần không đáp, nàng nhìn chằm chằm người trong chính đường, thậm chí còn nhấc tay lên, bày ra động tác bảo Vệ Hạ không cần lên tiếng.

Vệ Hạ muốn đi nhắc nhở Sở Du, nhưng lại sợ lại quá lộ liễu. Hắn chỉ có thể cắn răng đứng phía trước, cẩn thận quan sát Tưởng Thuần.

“Vệ Ái Khanh.” Triệu Nguyệt bước từ trên bục cao xuống, đích thân đỡ Vệ Uẩn dậy, bày ra vẻ mặt trịnh trọng: “Quốc vận Đại Sở này, trẫm giao vào tay khanh.”

“Thần tạ ơn Bệ hạ thánh ân!”

Mà Tưởng Thuần nhìn hai người nọ tương tác, mím môi, cuối cùng mở miệng: “Đừng kinh động bọn họ, ta đứng đây đợi tiểu Hầu gia.”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

24 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Xin Tưởng Thuần đừng làm tổn thương đôi chim se sẻ

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Tiểu Thất bắt đầu thả thính rồi nhé. Mong Tống Thế Lan mau rước Tưởng Thuần trước khi cô nàng này lại chia rẽ đôi trẻ

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Tưởng Thuần phát hiện ra rồi, chắc sẽ nhắc khéo với A Du

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Huhuu biết ngay là con đường truy thê cuat A Uẩn sẽ vất vả lắm mong A Uẩn cố gắng lên và hãy tin vào Du tỷ tỷ nhé

24
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!