Sơn Hà Chẩm – Chương 88 (1)

Chương 88 (1)

Giang Bắc Vệ Thất Lang

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lời vừa nói ra, Vệ Hạ lập tức căng thẳng, nhưng dù sao Tưởng Thuần cũng là chủ tử ở Vệ gia, hắn cũng không dám tỏ thái độ gì, chỉ đành đứng ở một bên chờ đợi, ra sức nháy mắt với Vệ Thu ở cửa đằng xa. Vệ Thu thấy Vệ Hạ nháy mắt ra hiệu, một lúc sau, hắn ghét bỏ quay đầu đi. Toàn bộ thái dương chùm tia sáng.

Vệ Hạ: “…” Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền.

Tưởng Thuần đứng trên hành lang nhìn một lát. Sở Du và Vệ Uẩn vẫn luôn nói chuyện, hai người không hề có hành động nào vượt khuôn phép, nhưng bầu không khí tình cảm kia lại cứ như có hương hoa dịu dìu lững lờ trôi. Tưởng Thuần nhìn hai người, ánh mắt điềm tĩnh. Đợi một lát sau, Tưởng Thuần đột nhiên hỏi: “Thường ngày, bọn họ cũng như thế?” Tần Trà đem cái trạc nghiên cứu một hồi lâu nhi.

Vệ Hạ hiểu Tưởng Thuần đang nói điều gì, hắn không phải kẻ ngốc, hắn đã sớm nhận ra, nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể giả ngốc: “Nhị phu nhân hỏi chuyện gì? Là cách Hầu gia và Đại phu nhân ở chung sao? Hầu gia còn nhỏ tuổi, hơi ỷ lại vào Đại phu nhân một chút…” Nàng quản hạt khu vực là ở thành nam.

“Ngươi đang lừa ai đấy?”

Tưởng Thuần giận quá hoá cười, quay đầu nhìn Vệ Hạ: “Tuổi đệ ấy còn nhỏ, vậy ngươi cũng còn nhỏ sao? Ta hỏi cái gì, ngươi không rõ hả? Chẳng lẽ muốn ta nói ra khiến mọi người đều ngượng ngùng à?” Trương tứ, nam, ba mươi chín tuổi.

“Nô tài tht s khôngìbiết Nh phuɨnhân đang nóiîgì.”

V Híb mng khiếnmt cũng khóɨcoi. Tưng Thunímím môi không¸nói li nào,ļnàng nhìn chmīchm V H.ìMt lúc sau,[cui cùng nàngnói: “Ngươi luixung trưc đi.”ă

V H đápmt tiếng, xoayngưi đng sangmt bên.

V Unnm trong phònggi đu lênâtay, nói chuynphiếm vi SfDu hết câunày đến câukhác

Nói xong chínhs li nóisang chuyn kĬthú, nói mãiđến na đêm.:V Un ngápémt cái, SDu nhìn scĩtri, nói viâchàng: “Tr vng đi, đêcũng mt ri.”ĩ

V Un t¹trên đt đng)dy, ngáp dàiri nói: “Vyđ đi đây,tu tu nghìngơi đi.”

Dtĭli, V Unnht áo khoácáca mình lên,Їra khi ca.įĐi khi sânvin S Du,ɨr qua hànhlang, V Unlp tc nhìnthy mt ngưifđng đy, cmđèn ch chàng.

Ngưiđó mc ngoibào màu trngăxanh thêu hoa,ĭni sam màuxanh nht, búiâtóc ph nhânİkhiến nàng toátlên v trangĩnghiêm trm n,ļdù cho hômnay nàng cũngóch mi haiãmươi có l.

VUn nhìn thyínàng, không khingc nhiên, dèĮdt gi: “Nhïtu?”

Tưng Thunũgt đu, vyİtay. V Unĩbưc ti bêncnh Tưng Thun,kính cn hi:ìNh tu cóchuyn căn dnésao?”

Hai ngưisóng vai bưc[trên hành lang,³Tưng Thun tđtn nói: “Trưckhi huynh trưngđ đi tngjnói vi tatrong các huynhĬđ, huynh yólo lng nhtlà đ. Tínhľtình con ngưi(đ c chp,không biết linhđng, t nhìđã mun làmgì là phiĩlàm cho bngìđưc.”

V Un}gt đu, vémt càng kínhɩcn. Tưng Thunįtiếp tc nói:òThế nhưng Tiu¸Tht, chuyn trên:đi này khôngphi đ cmun là cóÏđưc.”

V Unísng ngưi, chàngĺngng đu nhìnýTưng Thun: “Tuùtu có gì:mun nói thìc nói thng,ngưi vòng voÏnhư vy, đãnghe không hiu.”Tưng Thun gtđu, ngng lênĩnhìn sc tri:í“Bây gi làĩgi nào?”

VĺUn không hiuÍlm, thành thtđáp: “Gi Hi.”

Chi bng đvào phòng tangi mt lúcđi.” Tưng Thunnh nhàng m]ming. Có mtchp mt, VUn đ ra,lp bp đáp:I“Hôm nay đêmđã khuya, tuĨtu có chuyn,hay là ngàymai…

Vì saođ không vàophòng ta?” TưngếThun dng bưc,quay đu nhìnïchàng, ánh mtđim tĩnh. VĩUn cm thyİhơi lúng túng,nghn na ngày,cui cùng nói:ĩ“Hôm nay đêmáđã khuya, erng đến khuêphòng tu tukhông thích hp…,

“Nếu biết khôngthích hp, vyvì sao đ¸còn nán lich Đi tu?”í

Nghe vy, rtîcuc V Un)cũng nhn raTưng Thun vòngĮmt vòng lnnhư vy làíđ làm gì.

Liĭnày buông ra,ĺcâu nói đóăging như mtbàn tay, mtcái tát đánhlên mt chàng.Mc dù TưngăThun không nói,ùnhưng V Unli cm thymt va rátva đau. Chàngcúi đu, cóïhơi không biếtɨlàm sao.

Tưng Thun[quay đu nhìnv phía h,nhân bên cnh,°pht tay, choàtt c ngưi°lui xung.

“Tiu Tht.”ùNàng buông tiếngơth dài: “Đ¹nói tht viòta, có phiİđthích Đitu đ hayàkhông?”

V Uncng đ ngưi,ếTưng Thun nhìnchàng, ánh mtôn hoà.

“Tiu Tht,ľthi đim đïthích mt ngưi,êmi hành vic ch đukhông giu đưc.Lúc Nh ca¹đ nhc khănvoan ca ta,ta đã cmthy thích chàng.ĨV sau, mi:ngày, ta thychàng là lptc vui v,nhưng ta khôngĩmun đ chàngbiết tình cmnày ca mình,ïvì thế lúcnào ta cũng³che giu. Nhưngmi ngưi vnđu nhìn raíđưc ta thích}ngưi này.”

Đcòn nh...” Trongmt Tưng Thunmang theo cayđng, ging nhưếnh đến chínhmình năm đó:“Ta thy đ,íging như thybn thân khiưxưa.”

Đ

VĩUn vi mming, dưng nhưìchàng mun giithích, nhưng chàngıli ngng li,dng li tiích. Mt hiļsau, chàng hítsâu mt hơi,ngng đu nhìnTưng Thun.

Phi.” Chàngnghiêm túc đáp:Đ thích SèDu.”

Tưng Thunɨđim tĩnh nhìníchàng, V Unchm rãi nói:Đ biết đkhông nên cóli vi caca, cho nêníđ đã suyơnghĩ rt lâu,kim nén rtĨnhiu ln. Nhưngétu nói đúng,ĭt nh, đ}đã mun cáigì là sìkhông buông tay,Ĭcó điu đIkhông phi muncó bng đưc.Đ nh nàng,ɨtơ vương nàng,ìnhưng đ chíhi vng nàngïsng tht tt.Đ chưa tngnghĩ phi lytình cm nàyơca mình quynhiu gì nàng.”ĺ

V mt TưngĬThun ôn hòa,không h cóchút trách ti,ínhưng trong liónói li mangtheo cht vn:Đ không quyânhiu mui y,nhưng nếu muiy thích đthì sao?”

VUn ngơ ngácınhìn Tưng Thun,dưng như hoàntoàn chưa nghĩti chuyn này.îTưng Thun lngİlng nhìn chàng:“Nếu đ thích{mui y, muiy cũng thíchđ, vy chuynnày còn khôngliên quan đếnmui y sao?”è

“Nếu nàng thích]đ V Unîmím cht môi:Nh tu, điĬnày, tt cnhng th nàngùthích, đ đuàs giúp nàng]có đưc.”

Dtli, chàng ngưcmt lên nhìnTưng Thun, ánhĮmt kiên đnh:ï“Bao gm cđ.”

Tưng Thunôkhông lên tiếng,nàng nhìn VïUn. Lát sau,nàng kh cưi.

“TiuTht, đ biếtıkhông, bt cÎcô nương nàonghe thy linày ca đăđu s đngălòng.”

V Unãnghe nàng nói,trong mt TưngđThun mang theoêbt đc dĩ.ũNàng va dobưc cùng V}Un, va bìnhthn nói: “ThếĮnhưng, đây khôngnht đnh làchuyn tt. Mcdù tui tácİA Du vàưđ chênh lchýkhông nhiu, nhưngtâm trí mui,y li hoànìtoàn khác vi)đ. Ta lnêtui hơn haiɪngưi rt nhiu,ĩtrong mt ta,ăđ vn cònɪlà thiếu niên.Nhưng khi tađi mt viA Du, tali cm thymui y cóľln tui hơnta cũng khôngk l.”

“Tâm}trí mui ychín chn hơnđ rt nhiu,hơn na tâmtư cũng tinhɩtế hơn nhiu.Ta và mui{y có thãtr thành tmui là bi²vì gia chúngta có rt°nhiu chuyn tươngɨt.” Dt li,Tưng Thun dngưbưc, giơ tayílên, nhìn mtĬchiếc lá trênļngn cây đungđưa sp rng,[chm rãi lênétiếng: “Ví dìnhư tình cm.”i

Đi vi nt mà nói,b ra mtơphn tình cmĩluôn cn nhiudũng khí, biįvì chúng taİs hi sinhĩnhiu hơn. Nếuínhư A Duí bên đ,}cái mui yphi đi mtđkhông ch làįsinh nhi dưnggia ca nát bình thưng,mui y cònýphi đi mtvi nhng liba đt ph)báng. C đinày, cho dùĨmui y tàiĬgii ưu túc nào, nhngÍch trích soiùmói khuyết đimòs vĩnh vinđi theo muiy. Đ cóth tưng tưngÍnhng li nóikia khó ngheđến c nàokhông?”

Tưng Thunquay đu nhìnļchàng. V Unmím môi, cuncht tay. Tưng}Thun nói ranhng th ngônng ch búabng ging điuôn hòa: “Chodù các ngưiĩthế nào, bnh đu sĭnói mui yy có livi ca cađ, s suyđoán có lđ và muiy đã dandíu vi nhauèngay khi caca đ cònĮsng, s nóièmui y cch phóng túng,ís nói cácjngưi tn hinhân luân…

“Tình cảm của các người có trong sạch bao nhiêu, ở nơi thế gian này đều là bẩn.”

Chờ chàng trở lại…

“Lễ nghĩa thúc tẩu là thế nào, ta nghĩ đệ rõ hơn ta.”

“Các người tự cho không hề tổn thương bất kỳ ai, thế nhưng đối với thế gian này mà nói các người đều phải lấy đau khổ của chính mình để tế cho Đại ca đệ.”

“Đệ không có…” Vệ Uẩn khô khốc mở miệng. Tưởng Thuần nhẹ nhàng hái chiếc lá xuống: “Nếu như không có, sau này mỗi một chuyện đệ làm đều phải suy nghĩ nếu người này là ta, đệ sẽ làm gì.”

Hẳn là chàng cũng đã trưởng thành rồi.

Vệ Uẩn trầm mặc không nói. Thật ra chàng đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nghe Tưởng Thuần nói những lời này, lại tưởng tượng những lời nói đó trút xuống người Sở Du, chàng cảm thấy cay đắng lan tràn trong miệng.

“Nhị tẩu…” Vệ Uẩn khàn giọng lên tiếng: “Tẩu bảo đệ không biết bản thân mình có thích nàng không, vậy tẩu nói cho đệ biết thế nào mới xem như thích nàng?”Nghe vậy, Sở Du mới miễn cưỡng khôi phục nụ cười: “Nói cũng đúng.”

Lời của Tưởng Thuần đã là uyển chuyển lắm rồi, nếu là người khác nói, chàng không biết bản thân mình sẽ làm những gì.

Chàng lặng im, Tưởng Thuần khẽ thở dài: “Thế nhưng Tiểu Thất, thật ra những thứ đó đều không phải thứ đáng sợ nhất.”

Thật ra Tưởng Thuần nói đúng, chàng còn quá trẻ. Giờ phút này, bản thân chàng lang bạc khắp nơi, không có cách nào để Sở Du tránh khỏi miệng đời, cũng không có cách nào xác định nội tâm mình. Bản thân chàng trẻ tuổi ấu trĩ, chàng tự biết.

“Đối với ta và A Du, những thứ này cũng không tính là khổ nhất. Chúng ta có thể vượt qua nội tâm mình, cũng có thể đương đầu với miệng đời, nhưng đáng sợ nhất chính là sau khi chúng ta bỏ ra tất cả, các người lại bừng tỉnh khỏi tình cảm thiếu niên của các người.”

Chàng lặng im, Tưởng Thuần khẽ thở dài: “Thế nhưng Tiểu Thất, thật ra những thứ đó đều không phải thứ đáng sợ nhất.”

Tưởng Thuần ngẩng đầu nhìn Sở Du, cười nói: “Tiểu Thất đi sớm cũng tốt, đi sớm một chút là có thể về sớm một chút rồi.”

Vệ Uẩn thẫn thờ nhìn Tưởng Thuần. Nàng bật cười cay đắng: “Lòng người dễ đổi, huống chi đệ còn trẻ như thế. Hôm nay đệ nói thích nàng, nhưng Tiểu Thất, đệ có thể phân biệt rõ ràng giữa thích, ỷ lại, độc chiếm, thậm chí là dục vọng không?”

Giọng điệu Vệ Uẩn đáp hết sức kính cẩn, Sở Du ngây ngốc cả người, sau đó cứng nhắc gật đầu: “Cũng phải…”

“Đệ…”

“Tình cảm của các người có trong sạch bao nhiêu, ở nơi thế gian này đều là bẩn.”

Vệ Uẩn gấp gáp muốn giải thích, nhưng Tưởng Thuần lại bình tĩnh nhìn chàng: “Đệ không cần nói cho ta đáp án, đệ chỉ cần biết đa phần khoảnh khắc nam tử hứa hẹn kia đều là thật lòng thật dạ, thế nhưng khoảnh khắc rời đi ở tương lai kia cũng là thật lòng thật dạ.”

“Có nô tài.”

“Chờ đệ trưởng thành đi.”

“Nếu đệ khiến A Du bôn ba ngàn dặm đến trước mặt đệ, nhưng đệ lại dễ dàng xoay người rời đi, đệ bảo A Du phải làm sao?”

Vệ Hạ bước lên, Vệ Uẩn quay đầu nhìn hắn: “Có phải các ngươi nhìn ta, vẫn cảm thấy ta là trẻ con không?”

Vệ Uẩn trầm mặc không nói. Thật ra chàng đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nghe Tưởng Thuần nói những lời này, lại tưởng tượng những lời nói đó trút xuống người Sở Du, chàng cảm thấy cay đắng lan tràn trong miệng.

Vệ Uẩn nghẹn lời, chàng im lặng nhìn Tưởng Thuần. Ánh mắt Tưởng Thuần lạnh lùng trầm tĩnh, nàng nhìn Vệ Uẩn, bình đạm nói: “Cho nên Tiểu Thất, đệ đừng cám dỗ muội ấy.”

Vệ Uẩn nghẹn lời, chàng im lặng nhìn Tưởng Thuần. Ánh mắt Tưởng Thuần lạnh lùng trầm tĩnh, nàng nhìn Vệ Uẩn, bình đạm nói: “Cho nên Tiểu Thất, đệ đừng cám dỗ muội ấy.”

“Nếu đệ khiến A Du bôn ba ngàn dặm đến trước mặt đệ, nhưng đệ lại dễ dàng xoay người rời đi, đệ bảo A Du phải làm sao?”

“Đệ không có…” Vệ Uẩn khô khốc mở miệng. Tưởng Thuần nhẹ nhàng hái chiếc lá xuống: “Nếu như không có, sau này mỗi một chuyện đệ làm đều phải suy nghĩ nếu người này là ta, đệ sẽ làm gì.”

Vệ Uẩn gấp gáp muốn giải thích, nhưng Tưởng Thuần lại bình tĩnh nhìn chàng: “Đệ không cần nói cho ta đáp án, đệ chỉ cần biết đa phần khoảnh khắc nam tử hứa hẹn kia đều là thật lòng thật dạ, thế nhưng khoảnh khắc rời đi ở tương lai kia cũng là thật lòng thật dạ.”

“Lễ nghĩa thúc tẩu là thế nào, ta nghĩ đệ rõ hơn ta.”

Vệ Uẩn thẫn thờ nhìn Tưởng Thuần. Nàng bật cười cay đắng: “Lòng người dễ đổi, huống chi đệ còn trẻ như thế. Hôm nay đệ nói thích nàng, nhưng Tiểu Thất, đệ có thể phân biệt rõ ràng giữa thích, ỷ lại, độc chiếm, thậm chí là dục vọng không?”

Vệ Uẩn không đáp, Tưởng Thuần xoay người, nhẹ nhàng vẩy giọt sương trên lá, lãnh đạm nói: “Đêm đã khuya, tiểu Hầu gia về ngủ đi.”

Thậm chí Sở Du chưa kịp phản ứng, Vệ Uẩn đã chuẩn bị xong ngày lên đường. Lúc trên bàn cơm, chàng nói ngày hôm sau sẽ đi, Sở Du còn có phần hoảng hốt. Nàng không nhịn được hỏi: “Gấp như vậy sao?”

“Nhị tẩu…” Vệ Uẩn khàn giọng lên tiếng: “Tẩu bảo đệ không biết bản thân mình có thích nàng không, vậy tẩu nói cho đệ biết thế nào mới xem như thích nàng?”

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn về phương Bắc.“Nếu như đã nhìn ngắm thế giới này, đệ phát hiện người đệ muốn vẫn là người kia…” Tưởng Thuần lẳng lặng nhìn chàng, ánh mắt phức tạp. Một lúc sau, nàng mới mở miệng: “Vậy phải xem đệ khi đó nghĩ thế nào.”

Tưởng Thuần đưa lưng về phía chàng, nhìn trăng sáng.

“Chờ đệ trưởng thành đi.”

Lời của Tưởng Thuần đã là uyển chuyển lắm rồi, nếu là người khác nói, chàng không biết bản thân mình sẽ làm những gì.

“Vậy như thế nào mới xem là trưởng thành?”

Vệ Uẩn không đáp. Tưởng Thuần nhìn chàng, thở dài: “Ta sẽ che giấu chuyện hôm nay. Đệ không cần lo lắng, đi ngủ đi.”

“Tiểu Thất.” Tưởng Thuần quay đầu lại, lẳng lặng nhìn thiếu niên chứa đầy mờ mịt trong mắt: “Hãy đến một nơi không có muội ấy, đệ đừng gặp muội ấy, đừng bị bất kỳ ai quấy rầy, đệ cứ yên lặng chờ đợi như vậy. Hãy đi gặp nhiều cô gái, đi gặp nhiều người, đệ sẽ phát hiện thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều người đều rất tốt, thậm chí đệ có thể thử yêu đương cũng chẳng sao.”

“Ngươi cảm thấy Nhị tẩu nói rất có lý?”

“Nếu như đã nhìn ngắm thế giới này, đệ phát hiện người đệ muốn vẫn là người kia…” Tưởng Thuần lẳng lặng nhìn chàng, ánh mắt phức tạp. Một lúc sau, nàng mới mở miệng: “Vậy phải xem đệ khi đó nghĩ thế nào.”

Vệ Uẩn cười khẽ, Vệ Hạ không lên tiếng, Vệ Thu từ tốn nói: “Thật ra Hầu gia cần gì khổ não?”

Vệ Uẩn không đáp. Tưởng Thuần nhìn chàng, thở dài: “Ta sẽ che giấu chuyện hôm nay. Đệ không cần lo lắng, đi ngủ đi.”

Mặc dù chuyện Vệ Uẩn đi phương Bắc đã sớm định trước, nhưng Sở Du chưa từng nghĩ chàng lại đi gấp gáp như vậy.

Dứt lời, Tưởng Thuần xoay người rời đi trước.

Vệ Uẩn đứng trên hành lang. Thật lâu sau, cuối cùng chàng gọi: “Vệ Hạ.”

“Đệ…”

“Có nô tài.”

“Vậy như thế nào mới xem là trưởng thành?”

Vệ Hạ bước lên, Vệ Uẩn quay đầu nhìn hắn: “Có phải các ngươi nhìn ta, vẫn cảm thấy ta là trẻ con không?”

“Mặc dù hiện nay chiến sự không quá cấp thiết, nhưng đi sớm một chút cũng tốt.”

“Tiểu Hầu gia.” Vệ Hạ thấp giọng thở dài: “Mưu lược chinh chiến, cầm kỳ thư hoạ, những thứ này đều có thể học từ sách vở, dựa vào thiên phú mà học cấp tốc, duy chỉ có chuyện tình cảm là không có đường tắt.”

Dứt lời, Tưởng Thuần xoay người rời đi trước.

“Ngươi cảm thấy Nhị tẩu nói rất có lý?”

“Đối với ta và A Du, những thứ này cũng không tính là khổ nhất. Chúng ta có thể vượt qua nội tâm mình, cũng có thể đương đầu với miệng đời, nhưng đáng sợ nhất chính là sau khi chúng ta bỏ ra tất cả, các người lại bừng tỉnh khỏi tình cảm thiếu niên của các người.”

Vệ Uẩn cười khẽ, Vệ Hạ không lên tiếng, Vệ Thu từ tốn nói: “Thật ra Hầu gia cần gì khổ não?”

Hắn bình tĩnh nhìn Vệ Uẩn: “Dù sao ngài cũng phải đi phương Bắc rồi, không phải sao?”

Vệ Uẩn nghe lời Vệ Thu nói. Một lúc sau, chàng khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta phải đi phương Bắc rồi.”

Thật ra Tưởng Thuần nói đúng, chàng còn quá trẻ. Giờ phút này, bản thân chàng lang bạc khắp nơi, không có cách nào để Sở Du tránh khỏi miệng đời, cũng không có cách nào xác định nội tâm mình. Bản thân chàng trẻ tuổi ấu trĩ, chàng tự biết.

Tưởng Thuần đưa lưng về phía chàng, nhìn trăng sáng.

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn về phương Bắc.

Chờ chàng trở lại…

Hẳn là chàng cũng đã trưởng thành rồi.

Mặc dù chuyện Vệ Uẩn đi phương Bắc đã sớm định trước, nhưng Sở Du chưa từng nghĩ chàng lại đi gấp gáp như vậy.

Thậm chí Sở Du chưa kịp phản ứng, Vệ Uẩn đã chuẩn bị xong ngày lên đường. Lúc trên bàn cơm, chàng nói ngày hôm sau sẽ đi, Sở Du còn có phần hoảng hốt. Nàng không nhịn được hỏi: “Gấp như vậy sao?”

“Tiểu Thất.” Tưởng Thuần quay đầu lại, lẳng lặng nhìn thiếu niên chứa đầy mờ mịt trong mắt: “Hãy đến một nơi không có muội ấy, đệ đừng gặp muội ấy, đừng bị bất kỳ ai quấy rầy, đệ cứ yên lặng chờ đợi như vậy. Hãy đi gặp nhiều cô gái, đi gặp nhiều người, đệ sẽ phát hiện thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều người đều rất tốt, thậm chí đệ có thể thử yêu đương cũng chẳng sao.”

“Mặc dù hiện nay chiến sự không quá cấp thiết, nhưng đi sớm một chút cũng tốt.”

Giọng điệu Vệ Uẩn đáp hết sức kính cẩn, Sở Du ngây ngốc cả người, sau đó cứng nhắc gật đầu: “Cũng phải…”

Tưởng Thuần ngẩng đầu nhìn Sở Du, cười nói: “Tiểu Thất đi sớm cũng tốt, đi sớm một chút là có thể về sớm một chút rồi.”

Vệ Uẩn nghe lời Vệ Thu nói. Một lúc sau, chàng khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta phải đi phương Bắc rồi.”

Nghe vậy, Sở Du mới miễn cưỡng khôi phục nụ cười: “Nói cũng đúng.”

4.8 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

30 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Ng ngoài bao h cũng sáng suốt nhìn nhận tốt hơn. Sở Du k ngờ Vệ Uẩn lại đi luôn nt.

Trà Hoa Cúc
Trà Hoa Cúc
4 Năm Cách đây

Tưởng Thuần nói hay quá. Thấu tình đạt lý

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Thích cái câu hứa hẹn là thật lòng thật dạ, rời đi trong tương lai cũng là thật lòng thật dạ. Nhị tẩu thấu tình đạt lý quá

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Dùng thời gian để chứng minh chân tình, tiểu Thất phải trưởng thành mới có thể chân chính đứng bên cạnh Sở Du

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Lời của Tưởng Thuần đã nói lên tâm trạng của phụ nữ khi yêu người trẻ tuổi như vậy. Đau khổ, đắng cay đều vượt qua được chỉ cuối cùng mình chỉ là tình cảm của thời niên thiếu thì kết cục cũng giống như Sở Du bên cạnh Cố Sở Sinh ở kiếp mà thôi.

Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Tưởng Thuần nói rất đúng, tư tưởng rất hiện đại, kêu tiểu Thất thử yêu đương nữa cơ, tương lai chắc cũng là người đầu tiên ủng hộ đôi trẻ

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Tình cảm luôn là thứ dễ lay chuyển nhất. Có thể vững chắc cũng có thể dễ sụp đổ. Quan trọng là phải hiểu rõ, tình yêu luôn đi liền với trách nghiệm. Chúng ta không thể sống nếu chỉ có tình yêu huhu em nói hơi xàm nhưng đấy là kinh nghiệm đucs kết được từ nhiều năm đọc ngôn tình của em. Vậy nên em mong hai người nhanh chóng ở bên nhau nhưng cũng mong hai người phải đi qua nhiều gian lao ? em khốn nạnquas

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Đúng ròi chân tình cần thời gian và và chạm lâu sau mới thấu tỏ ??

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
1 Năm Cách đây

Tưởng Thuần đúng là 1 nữ nhân đáng khâm phục

theo gió tung bay
theo gió tung bay
9 Tháng Cách đây

Đúng rồi đấy. Nam giới lúc đưa ra lời hứa hẹn là thật lòng, mà một ngày ở tương lai nói lời buông bỏ cũng là thật lòng. Nhiều khi lời hứa chỉ có giá trị tại thời điểm hứa mà thôi.

30
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!