Chương 88 (1)
Giang Bắc Vệ Thất Lang
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lời vừa nói ra, Vệ Hạ lập tức căng thẳng, nhưng dù sao Tưởng Thuần cũng là chủ tử ở Vệ gia, hắn cũng không dám tỏ thái độ gì, chỉ đành đứng ở một bên chờ đợi, ra sức nháy mắt với Vệ Thu ở cửa đằng xa. Vệ Thu thấy Vệ Hạ nháy mắt ra hiệu, một lúc sau, hắn ghét bỏ quay đầu đi. Toàn bộ thái dương chùm tia sáng.
Vệ Hạ: “…” Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền.
Tưởng Thuần đứng trên hành lang nhìn một lát. Sở Du và Vệ Uẩn vẫn luôn nói chuyện, hai người không hề có hành động nào vượt khuôn phép, nhưng bầu không khí tình cảm kia lại cứ như có hương hoa dịu dìu lững lờ trôi. Tưởng Thuần nhìn hai người, ánh mắt điềm tĩnh. Đợi một lát sau, Tưởng Thuần đột nhiên hỏi: “Thường ngày, bọn họ cũng như thế?” Tần Trà đem cái trạc nghiên cứu một hồi lâu nhi.
Vệ Hạ hiểu Tưởng Thuần đang nói điều gì, hắn không phải kẻ ngốc, hắn đã sớm nhận ra, nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể giả ngốc: “Nhị phu nhân hỏi chuyện gì? Là cách Hầu gia và Đại phu nhân ở chung sao? Hầu gia còn nhỏ tuổi, hơi ỷ lại vào Đại phu nhân một chút…” Nàng quản hạt khu vực là ở thành nam.
“Ngươi đang lừa ai đấy?”
Tưởng Thuần giận quá hoá cười, quay đầu nhìn Vệ Hạ: “Tuổi đệ ấy còn nhỏ, vậy ngươi cũng còn nhỏ sao? Ta hỏi cái gì, ngươi không rõ hả? Chẳng lẽ muốn ta nói ra khiến mọi người đều ngượng ngùng à?” Trương tứ, nam, ba mươi chín tuổi.
“Nô tài thật sự khôngìbiết Nhị phuɨnhân đang nóiîgì.”
Vệ Hạíbị mắng khiếnảmặt cũng khóɨcoi. Tưởng Thuầnímím môi không¸nói lời nào,ļnàng nhìn chằmīchằm Vệ Hạ.ìMột lúc sau,[cuối cùng nàngớnói: “Ngươi luiảxuống trước đi.”ă
Vệ Hạ đápầmột tiếng, xoayỉngười đứng sangẹmột bên.
Vệ Uẩnửnằm trong phòngḻgối đầu lênâtay, nói chuyệnảphiếm với SởfDu hết câuốnày đến câuềkhác
Nói xong chínhộsự lại nóiỹsang chuyện kỳĬthú, nói mãiỉđến nửa đêm.:Vệ Uẩn ngápémột cái, SởịDu nhìn sắcĩtrời, nói vớiâchàng: “Trở vềồngủ đi, đệêcũng mệt rồi.”ĩ
Vệ Uẩn từ¹trên đất đứng)dậy, ngáp dàiἴrồi nói: “Vậyứđệ đi đây,ịtẩu tẩu nghỉìngơi đi.”
Dứtĭlời, Vệ Uẩnỉnhặt áo khoácácủa mình lên,Їra khỏi cửa.įĐi khỏi sânỉviện Sở Du,ɨrẽ qua hànhỳlang, Vệ Uẩnỗlập tức nhìnụthấy một ngườifđứng đấy, cầmỉđèn chờ chàng.
Ngườiớđó mặc ngoạiịbào màu trắngăxanh thêu hoa,ĭnội sam màuẳxanh nhạt, búiâtóc phụ nhânİkhiến nàng toátủlên vẻ trangĩnghiêm trầm ổn,ļdù cho hômịnay nàng cũngóchỉ mới haiãmươi có lẻ.
VệỉUẩn nhìn thấyínàng, không khỏiậngạc nhiên, dèĮdặt gọi: “Nhịïtẩu?”
Tưởng Thuầnũgật đầu, vẫyİtay. Vệ Uẩnĩbước tới bênọcạnh Tưởng Thuần,ἶkính cẩn hỏi:ì“Nhị tẩu cóợchuyện căn dặnésao?”
Hai ngườiỷsóng vai bước[trên hành lang,³Tưởng Thuần từđtốn nói: “Trướcốkhi huynh trưởngừđệ đi từngjnói với ta‹trong các huynhĬđệ, huynh ấyólo lắng nhấtỗlà đệ. Tínhľtình con người(đệ cố chấp,ệkhông biết linhịđộng, từ nhỏìđã muốn làmạgì là phảiĩlàm cho bằngìđược.”
Vệ Uẩn}gật đầu, vẻémặt càng kínhɩcẩn. Tưởng Thuầnįtiếp tục nói:ò“Thế nhưng Tiểu¸Thất, chuyện trên:đời này khôngἳphải đệ cứỉmuốn là cóÏđược.”
Vệ Uẩnísững người, chàngĺngẩng đầu nhìnýTưởng Thuần: “Tẩuùtẩu có gì:muốn nói thìẵcứ nói thẳng,ἲngười vòng voÏnhư vậy, đệãnghe không hiểu.”ờTưởng Thuần gậtịđầu, ngẩng lênĩnhìn sắc trời:í“Bây giờ làĩgiờ nào?”
VệĺUẩn không hiểuÍlắm, thành thậtớđáp: “Giờ Hợi.”ầ
“Chi bằng đệἳvào phòng taἶngồi một lúcỷđi.” Tưởng Thuầnểnhẹ nhàng mở]miệng. Có mộtḻchớp mắt, VệẻUẩn đờ ra,ἱlắp bắp đáp:I“Hôm nay đêmẫđã khuya, tẩuĨtẩu có chuyện,ỷhay là ngàyỳmai…”
“Vì saoἴđệ không vàoἳphòng ta?” TưởngếThuần dừng bước,ầquay đầu nhìnïchàng, ánh mắtịđiềm tĩnh. VệĩUẩn cảm thấyİhơi lúng túng,ạnghẹn nửa ngày,ἷcuối cùng nói:ĩ“Hôm nay đêmáđã khuya, eốrằng đến khuêọphòng tẩu tẩuἰkhông thích hợp…”,
“Nếu biết khôngỹthích hợp, vậyἵvì sao đệ¸còn nán lạiỵchỗ Đại tẩu?”í
Nghe vậy, rốtîcuộc Vệ Uẩn)cũng nhận raẻTưởng Thuần vòngĮmột vòng lớnảnhư vậy làíđể làm gì.
Lờiĭnày buông ra,ĺcâu nói đóăgiống như mộtỉbàn tay, mộtảcái tát đánhấlên mặt chàng.ỡMặc dù TưởngăThuần không nói,ùnhưng Vệ Uẩnịlại cảm thấyịmặt vừa rátἰvừa đau. Chàngỉcúi đầu, cóïhơi không biếtɨlàm sao.
Tưởng Thuần[quay đầu nhìnắvề phía hạ,nhân bên cạnh,°phất tay, choàtất cả người°lui xuống.
“Tiểu Thất.”ùNàng buông tiếngơthở dài: “Đệ¹nói thật vớiòta, có phảiİđệ… thích Đạiἲtẩu đệ hayàkhông?”
Vệ Uẩnἶcứng đờ người,ếTưởng Thuần nhìnổchàng, ánh mắtửôn hoà.
“Tiểu Thất,ľthời điểm đệïthích một người,êmọi hành viữcử chỉ đềuἱkhông giấu được.ữLúc Nhị ca¹đệ nhấc khănḻvoan của ta,ỵta đã cảmỉthấy thích chàng.ĨVề sau, mỗi:ngày, ta thấyốchàng là lậpḷtức vui vẻ,ễnhưng ta khôngĩmuốn để chàngỉbiết tình cảmứnày của mình,ïvì thế lúcỹnào ta cũng³che giấu. Nhưngẫmọi người vẫnặđều nhìn raíđược ta thích}người này.”
“Đệễcòn nhỏ...” Trongỳmắt Tưởng Thuầnẳmang theo cayἷđắng, giống nhưếnhớ đến chínhἷmình năm đó:ẽ“Ta thấy đệ,ígiống như thấyầbản thân khiưxưa.”
“Đệ…”
VệĩUẩn vội mởờmiệng, dường nhưìchàng muốn giảiớthích, nhưng chàngılại ngừng lời,ἴdừng lại tạiíchỗ. Một hồiļsau, chàng hítἴsâu một hơi,ệngẩng đầu nhìnữTưởng Thuần.
“Phải.” Chàngậnghiêm túc đáp:ỏ“Đệ thích SởèDu.”
Tưởng Thuầnɨđiềm tĩnh nhìníchàng, Vệ Uẩnἷchậm rãi nói:ố“Đệ biết đệửkhông nên cóụlỗi với caộca, cho nêníđệ đã suyơnghĩ rất lâu,ỏkiềm nén rấtĨnhiều lần. Nhưngétẩu nói đúng,ĭtừ nhỏ, đệ}đã muốn cáiồgì là sẽìkhông buông tay,Ĭcó điều đệIkhông phải muốnẩcó bằng được.ịĐệ nhớ nàng,ɨtơ vương nàng,ìnhưng đệ chỉíhi vọng nàngïsống thật tốt.ỹĐệ chưa từngỉnghĩ phải lấyἱtình cảm nàyơcủa mình quấyỳnhiễu gì nàng.”ĺ
Vẻ mặt TưởngĬThuần ôn hòa,ớkhông hề cóἲchút trách tội,ínhưng trong lờiónói lại mangἴtheo chất vấn:ả“Đệ không quấyânhiễu muội ấy,ảnhưng nếu muộiẻấy thích đệịthì sao?”
VệạUẩn ngơ ngácınhìn Tưởng Thuần,ứdường như hoànἲtoàn chưa nghĩ‹tới chuyện này.îTưởng Thuần lẳngİlặng nhìn chàng:ỷ“Nếu đệ thích{muội ấy, muộiἱấy cũng thíchỉđệ, vậy chuyệnỉnày còn khôngểliên quan đếnịmuội ấy sao?”è
“Nếu nàng thích]đệ…” Vệ Uẩnîmím chặt môi:ỉ“Nhị tẩu, đờiĬnày, tất cảἵnhững thứ nàngùthích, đệ đềuàsẽ giúp nàng]có được.”
Dứtồlời, chàng ngướcởmắt lên nhìnễTưởng Thuần, ánhĮmắt kiên định:ï“Bao gồm cảỉđệ.”
Tưởng Thuầnôkhông lên tiếng,ẻnàng nhìn VệïUẩn. Lát sau,ồnàng khẽ cười.
“TiểuờThất, đệ biếtıkhông, bất cứÎcô nương nàoựnghe thấy lờiἳnày của đệăđều sẽ độngălòng.”
Vệ Uẩnãnghe nàng nói,ểtrong mắt TưởngđThuần mang theoêbất đắc dĩ.ũNàng vừa dạoễbước cùng Vệ}Uẩn, vừa bìnhỵthản nói: “ThếĮnhưng, đây khôngứnhất định làỉchuyện tốt. Mặcỡdù tuổi tácİA Du vàưđệ chênh lệchýkhông nhiều, nhưngựtâm trí muội,ấy lại hoànìtoàn khác với)đệ. Ta lớnêtuổi hơn haiɪngười rất nhiều,ĩtrong mắt ta,ăđệ vẫn cònɪlà thiếu niên.ἱNhưng khi taồđối mặt vớiộA Du, taừlại cảm thấyửmuội ấy cóľlớn tuổi hơnắta cũng khôngẳkỳ lạ.”
“Tâm}trí muội ấyặchín chắn hơnỉđệ rất nhiều,ịhơn nữa tâmừtư cũng tinhɩtế hơn nhiều.ἶTa và muội{ấy có thểãtrở thành tỷửmuội là bởi²vì giữa chúngạta có rất°nhiều chuyện tươngɨtự.” Dứt lời,ửTưởng Thuần dừngưbước, giơ tayílên, nhìn mộtĬchiếc lá trênļngọn cây đungịđưa sắp rụng,[chậm rãi lênétiếng: “Ví dụìnhư tình cảm.”i
“Đối với nữợtử mà nói,ặbỏ ra mộtơphần tình cảmĩluôn cần nhiềuặdũng khí, bởiįvì chúng taİsẽ hi sinhĩnhiều hơn. Nếuínhư A Duíở bên đệ,}cái muội ấyἵphải đối mặtđkhông chỉ làįsinh nhi dưỡngụgia của nữátử bình thường,ềmuội ấy cònýphải đối mặtờvới những lờiừbịa đặt phỉ)báng. Cả đờiợnày, cho dùĨmuội ấy tàiĬgiỏi ưu túằcỡ nào, nhữngÍchỉ trích soiùmói khuyết điểmòsẽ vĩnh viễnịđi theo muộiựấy. Đệ cóổthể tưởng tượngÍnhững lời nóiỉkia khó ngheḹđến cỡ nàoằkhông?”
Tưởng Thuầnởquay đầu nhìnļchàng. Vệ Uẩnắmím môi, cuộnẩchặt tay. Tưởng}Thuần nói raợnhững thứ ngônἱngữ chợ búaẻbằng giọng điệuḹôn hòa: “Choἲdù các ngườiĩthế nào, bọnệhọ đều sẽĭnói muội ấyầấy có lỗiọvới ca caốđệ, sẽ suyốđoán có lẽệđệ và muộiẳấy đã danỹdíu với nhauèngay khi caằca đệ cònĮsống, sẽ nóièmuội ấy cửữchỉ phóng túng,ísẽ nói cácjngười tổn hạiἲnhân luân…”
“Tình cảm của các người có trong sạch bao nhiêu, ở nơi thế gian này đều là bẩn.”
Chờ chàng trở lại…
“Lễ nghĩa thúc tẩu là thế nào, ta nghĩ đệ rõ hơn ta.”“Các người tự cho không hề tổn thương bất kỳ ai, thế nhưng đối với thế gian này mà nói các người đều phải lấy đau khổ của chính mình để tế cho Đại ca đệ.”
“Đệ không có…” Vệ Uẩn khô khốc mở miệng. Tưởng Thuần nhẹ nhàng hái chiếc lá xuống: “Nếu như không có, sau này mỗi một chuyện đệ làm đều phải suy nghĩ nếu người này là ta, đệ sẽ làm gì.”
Hẳn là chàng cũng đã trưởng thành rồi.Vệ Uẩn trầm mặc không nói. Thật ra chàng đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nghe Tưởng Thuần nói những lời này, lại tưởng tượng những lời nói đó trút xuống người Sở Du, chàng cảm thấy cay đắng lan tràn trong miệng.
“Nhị tẩu…” Vệ Uẩn khàn giọng lên tiếng: “Tẩu bảo đệ không biết bản thân mình có thích nàng không, vậy tẩu nói cho đệ biết thế nào mới xem như thích nàng?”Nghe vậy, Sở Du mới miễn cưỡng khôi phục nụ cười: “Nói cũng đúng.”Lời của Tưởng Thuần đã là uyển chuyển lắm rồi, nếu là người khác nói, chàng không biết bản thân mình sẽ làm những gì.
Chàng lặng im, Tưởng Thuần khẽ thở dài: “Thế nhưng Tiểu Thất, thật ra những thứ đó đều không phải thứ đáng sợ nhất.”
Thật ra Tưởng Thuần nói đúng, chàng còn quá trẻ. Giờ phút này, bản thân chàng lang bạc khắp nơi, không có cách nào để Sở Du tránh khỏi miệng đời, cũng không có cách nào xác định nội tâm mình. Bản thân chàng trẻ tuổi ấu trĩ, chàng tự biết.“Đối với ta và A Du, những thứ này cũng không tính là khổ nhất. Chúng ta có thể vượt qua nội tâm mình, cũng có thể đương đầu với miệng đời, nhưng đáng sợ nhất chính là sau khi chúng ta bỏ ra tất cả, các người lại bừng tỉnh khỏi tình cảm thiếu niên của các người.”
Chàng lặng im, Tưởng Thuần khẽ thở dài: “Thế nhưng Tiểu Thất, thật ra những thứ đó đều không phải thứ đáng sợ nhất.”
Tưởng Thuần ngẩng đầu nhìn Sở Du, cười nói: “Tiểu Thất đi sớm cũng tốt, đi sớm một chút là có thể về sớm một chút rồi.”Vệ Uẩn thẫn thờ nhìn Tưởng Thuần. Nàng bật cười cay đắng: “Lòng người dễ đổi, huống chi đệ còn trẻ như thế. Hôm nay đệ nói thích nàng, nhưng Tiểu Thất, đệ có thể phân biệt rõ ràng giữa thích, ỷ lại, độc chiếm, thậm chí là dục vọng không?”
Giọng điệu Vệ Uẩn đáp hết sức kính cẩn, Sở Du ngây ngốc cả người, sau đó cứng nhắc gật đầu: “Cũng phải…”
“Đệ…”
“Tình cảm của các người có trong sạch bao nhiêu, ở nơi thế gian này đều là bẩn.”
Vệ Uẩn gấp gáp muốn giải thích, nhưng Tưởng Thuần lại bình tĩnh nhìn chàng: “Đệ không cần nói cho ta đáp án, đệ chỉ cần biết đa phần khoảnh khắc nam tử hứa hẹn kia đều là thật lòng thật dạ, thế nhưng khoảnh khắc rời đi ở tương lai kia cũng là thật lòng thật dạ.”
“Có nô tài.”
“Chờ đệ trưởng thành đi.”
“Nếu đệ khiến A Du bôn ba ngàn dặm đến trước mặt đệ, nhưng đệ lại dễ dàng xoay người rời đi, đệ bảo A Du phải làm sao?”
Vệ Hạ bước lên, Vệ Uẩn quay đầu nhìn hắn: “Có phải các ngươi nhìn ta, vẫn cảm thấy ta là trẻ con không?”
Vệ Uẩn trầm mặc không nói. Thật ra chàng đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nghe Tưởng Thuần nói những lời này, lại tưởng tượng những lời nói đó trút xuống người Sở Du, chàng cảm thấy cay đắng lan tràn trong miệng.Vệ Uẩn nghẹn lời, chàng im lặng nhìn Tưởng Thuần. Ánh mắt Tưởng Thuần lạnh lùng trầm tĩnh, nàng nhìn Vệ Uẩn, bình đạm nói: “Cho nên Tiểu Thất, đệ đừng cám dỗ muội ấy.”
Vệ Uẩn nghẹn lời, chàng im lặng nhìn Tưởng Thuần. Ánh mắt Tưởng Thuần lạnh lùng trầm tĩnh, nàng nhìn Vệ Uẩn, bình đạm nói: “Cho nên Tiểu Thất, đệ đừng cám dỗ muội ấy.”
“Nếu đệ khiến A Du bôn ba ngàn dặm đến trước mặt đệ, nhưng đệ lại dễ dàng xoay người rời đi, đệ bảo A Du phải làm sao?”“Đệ không có…” Vệ Uẩn khô khốc mở miệng. Tưởng Thuần nhẹ nhàng hái chiếc lá xuống: “Nếu như không có, sau này mỗi một chuyện đệ làm đều phải suy nghĩ nếu người này là ta, đệ sẽ làm gì.”
Vệ Uẩn gấp gáp muốn giải thích, nhưng Tưởng Thuần lại bình tĩnh nhìn chàng: “Đệ không cần nói cho ta đáp án, đệ chỉ cần biết đa phần khoảnh khắc nam tử hứa hẹn kia đều là thật lòng thật dạ, thế nhưng khoảnh khắc rời đi ở tương lai kia cũng là thật lòng thật dạ.”
“Lễ nghĩa thúc tẩu là thế nào, ta nghĩ đệ rõ hơn ta.”
Vệ Uẩn thẫn thờ nhìn Tưởng Thuần. Nàng bật cười cay đắng: “Lòng người dễ đổi, huống chi đệ còn trẻ như thế. Hôm nay đệ nói thích nàng, nhưng Tiểu Thất, đệ có thể phân biệt rõ ràng giữa thích, ỷ lại, độc chiếm, thậm chí là dục vọng không?”Vệ Uẩn không đáp, Tưởng Thuần xoay người, nhẹ nhàng vẩy giọt sương trên lá, lãnh đạm nói: “Đêm đã khuya, tiểu Hầu gia về ngủ đi.”
Thậm chí Sở Du chưa kịp phản ứng, Vệ Uẩn đã chuẩn bị xong ngày lên đường. Lúc trên bàn cơm, chàng nói ngày hôm sau sẽ đi, Sở Du còn có phần hoảng hốt. Nàng không nhịn được hỏi: “Gấp như vậy sao?”“Nhị tẩu…” Vệ Uẩn khàn giọng lên tiếng: “Tẩu bảo đệ không biết bản thân mình có thích nàng không, vậy tẩu nói cho đệ biết thế nào mới xem như thích nàng?”
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn về phương Bắc.“Nếu như đã nhìn ngắm thế giới này, đệ phát hiện người đệ muốn vẫn là người kia…” Tưởng Thuần lẳng lặng nhìn chàng, ánh mắt phức tạp. Một lúc sau, nàng mới mở miệng: “Vậy phải xem đệ khi đó nghĩ thế nào.”Tưởng Thuần đưa lưng về phía chàng, nhìn trăng sáng.
“Chờ đệ trưởng thành đi.”
Lời của Tưởng Thuần đã là uyển chuyển lắm rồi, nếu là người khác nói, chàng không biết bản thân mình sẽ làm những gì.
“Vậy như thế nào mới xem là trưởng thành?”
Vệ Uẩn không đáp. Tưởng Thuần nhìn chàng, thở dài: “Ta sẽ che giấu chuyện hôm nay. Đệ không cần lo lắng, đi ngủ đi.”“Tiểu Thất.” Tưởng Thuần quay đầu lại, lẳng lặng nhìn thiếu niên chứa đầy mờ mịt trong mắt: “Hãy đến một nơi không có muội ấy, đệ đừng gặp muội ấy, đừng bị bất kỳ ai quấy rầy, đệ cứ yên lặng chờ đợi như vậy. Hãy đi gặp nhiều cô gái, đi gặp nhiều người, đệ sẽ phát hiện thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều người đều rất tốt, thậm chí đệ có thể thử yêu đương cũng chẳng sao.”
“Ngươi cảm thấy Nhị tẩu nói rất có lý?”“Nếu như đã nhìn ngắm thế giới này, đệ phát hiện người đệ muốn vẫn là người kia…” Tưởng Thuần lẳng lặng nhìn chàng, ánh mắt phức tạp. Một lúc sau, nàng mới mở miệng: “Vậy phải xem đệ khi đó nghĩ thế nào.”
Vệ Uẩn cười khẽ, Vệ Hạ không lên tiếng, Vệ Thu từ tốn nói: “Thật ra Hầu gia cần gì khổ não?”
Vệ Uẩn không đáp. Tưởng Thuần nhìn chàng, thở dài: “Ta sẽ che giấu chuyện hôm nay. Đệ không cần lo lắng, đi ngủ đi.”
Mặc dù chuyện Vệ Uẩn đi phương Bắc đã sớm định trước, nhưng Sở Du chưa từng nghĩ chàng lại đi gấp gáp như vậy.Dứt lời, Tưởng Thuần xoay người rời đi trước.
Vệ Uẩn đứng trên hành lang. Thật lâu sau, cuối cùng chàng gọi: “Vệ Hạ.”
“Đệ…”“Có nô tài.”
“Vậy như thế nào mới xem là trưởng thành?”
Vệ Hạ bước lên, Vệ Uẩn quay đầu nhìn hắn: “Có phải các ngươi nhìn ta, vẫn cảm thấy ta là trẻ con không?”
“Mặc dù hiện nay chiến sự không quá cấp thiết, nhưng đi sớm một chút cũng tốt.”
“Tiểu Hầu gia.” Vệ Hạ thấp giọng thở dài: “Mưu lược chinh chiến, cầm kỳ thư hoạ, những thứ này đều có thể học từ sách vở, dựa vào thiên phú mà học cấp tốc, duy chỉ có chuyện tình cảm là không có đường tắt.”
Dứt lời, Tưởng Thuần xoay người rời đi trước.“Ngươi cảm thấy Nhị tẩu nói rất có lý?”
“Đối với ta và A Du, những thứ này cũng không tính là khổ nhất. Chúng ta có thể vượt qua nội tâm mình, cũng có thể đương đầu với miệng đời, nhưng đáng sợ nhất chính là sau khi chúng ta bỏ ra tất cả, các người lại bừng tỉnh khỏi tình cảm thiếu niên của các người.”Vệ Uẩn cười khẽ, Vệ Hạ không lên tiếng, Vệ Thu từ tốn nói: “Thật ra Hầu gia cần gì khổ não?”
Hắn bình tĩnh nhìn Vệ Uẩn: “Dù sao ngài cũng phải đi phương Bắc rồi, không phải sao?”
Vệ Uẩn nghe lời Vệ Thu nói. Một lúc sau, chàng khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta phải đi phương Bắc rồi.”
Thật ra Tưởng Thuần nói đúng, chàng còn quá trẻ. Giờ phút này, bản thân chàng lang bạc khắp nơi, không có cách nào để Sở Du tránh khỏi miệng đời, cũng không có cách nào xác định nội tâm mình. Bản thân chàng trẻ tuổi ấu trĩ, chàng tự biết.
Tưởng Thuần đưa lưng về phía chàng, nhìn trăng sáng.
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn về phương Bắc.
Chờ chàng trở lại…
Hẳn là chàng cũng đã trưởng thành rồi.
Mặc dù chuyện Vệ Uẩn đi phương Bắc đã sớm định trước, nhưng Sở Du chưa từng nghĩ chàng lại đi gấp gáp như vậy.
Thậm chí Sở Du chưa kịp phản ứng, Vệ Uẩn đã chuẩn bị xong ngày lên đường. Lúc trên bàn cơm, chàng nói ngày hôm sau sẽ đi, Sở Du còn có phần hoảng hốt. Nàng không nhịn được hỏi: “Gấp như vậy sao?”
“Tiểu Thất.” Tưởng Thuần quay đầu lại, lẳng lặng nhìn thiếu niên chứa đầy mờ mịt trong mắt: “Hãy đến một nơi không có muội ấy, đệ đừng gặp muội ấy, đừng bị bất kỳ ai quấy rầy, đệ cứ yên lặng chờ đợi như vậy. Hãy đi gặp nhiều cô gái, đi gặp nhiều người, đệ sẽ phát hiện thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều người đều rất tốt, thậm chí đệ có thể thử yêu đương cũng chẳng sao.”
“Mặc dù hiện nay chiến sự không quá cấp thiết, nhưng đi sớm một chút cũng tốt.”
Giọng điệu Vệ Uẩn đáp hết sức kính cẩn, Sở Du ngây ngốc cả người, sau đó cứng nhắc gật đầu: “Cũng phải…”
Tưởng Thuần ngẩng đầu nhìn Sở Du, cười nói: “Tiểu Thất đi sớm cũng tốt, đi sớm một chút là có thể về sớm một chút rồi.”
Vệ Uẩn nghe lời Vệ Thu nói. Một lúc sau, chàng khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta phải đi phương Bắc rồi.”Nghe vậy, Sở Du mới miễn cưỡng khôi phục nụ cười: “Nói cũng đúng.”
Ng ngoài bao h cũng sáng suốt nhìn nhận tốt hơn. Sở Du k ngờ Vệ Uẩn lại đi luôn nt.
Tưởng Thuần nói hay quá. Thấu tình đạt lý
Thích cái câu hứa hẹn là thật lòng thật dạ, rời đi trong tương lai cũng là thật lòng thật dạ. Nhị tẩu thấu tình đạt lý quá
Dùng thời gian để chứng minh chân tình, tiểu Thất phải trưởng thành mới có thể chân chính đứng bên cạnh Sở Du
Lời của Tưởng Thuần đã nói lên tâm trạng của phụ nữ khi yêu người trẻ tuổi như vậy. Đau khổ, đắng cay đều vượt qua được chỉ cuối cùng mình chỉ là tình cảm của thời niên thiếu thì kết cục cũng giống như Sở Du bên cạnh Cố Sở Sinh ở kiếp mà thôi.
Tưởng Thuần nói rất đúng, tư tưởng rất hiện đại, kêu tiểu Thất thử yêu đương nữa cơ, tương lai chắc cũng là người đầu tiên ủng hộ đôi trẻ
Tình cảm luôn là thứ dễ lay chuyển nhất. Có thể vững chắc cũng có thể dễ sụp đổ. Quan trọng là phải hiểu rõ, tình yêu luôn đi liền với trách nghiệm. Chúng ta không thể sống nếu chỉ có tình yêu huhu em nói hơi xàm nhưng đấy là kinh nghiệm đucs kết được từ nhiều năm đọc ngôn tình của em. Vậy nên em mong hai người nhanh chóng ở bên nhau nhưng cũng mong hai người phải đi qua nhiều gian lao ? em khốn nạnquas
Đúng ròi chân tình cần thời gian và và chạm lâu sau mới thấu tỏ ??
Tưởng Thuần đúng là 1 nữ nhân đáng khâm phục
Đúng rồi đấy. Nam giới lúc đưa ra lời hứa hẹn là thật lòng, mà một ngày ở tương lai nói lời buông bỏ cũng là thật lòng. Nhiều khi lời hứa chỉ có giá trị tại thời điểm hứa mà thôi.