Sơn Hà Chẩm – Chương 88 (2)

Chương 88 (2)

Giang Bắc Vệ Thất Lang

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Chờ đến buổi tối, Sở Du ở trong phòng mình đứng ngồi không yên. Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nàng vẫn đứng dậy, đi tới phòng Vệ Uẩn. Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

Vệ Uẩn đang thu dọn đồ đạc của mình. Sở Du đứng ở cửa , nhìn chàng bận rộn. Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

Sở Du cũng chẳng nói gì, chỉ vịn cửa phòng nhìn chàng. Vệ Uẩn cảm giác được sự có mặt của nàng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Sở Du. Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.

Tóc nàng buông xoã, trên người tùy tiện khoác sa y màu trắng, hiện lên sáng ngời dưới ánh trăng. Giữa đôi mày trên gương mặt không phấn son cau lại, rõ ràng tăng thêm phần gầy yếu lên cô nương hoạt bát thường ngày. Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.

Vệ Uẩn thấy nàng thì sững sờ, một lúc sau mới hoàn hồn, mỉm cười hỏi: “Tẩu tẩu đến à?”

“Ừm.” Sở Du bước vào, nhìn hành lý của chàng: “Ta đến xem đệ có quên cái gì không.” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu

“Mi th đu đã chunób xong ri.”ɪV Un mmcưi: “Tu tukhông cn loìlng, Nh tulàm vic vnluôn rt đángtin cy.”

Nóili này xong,ľS Du likhông biết phinói gì na.

Ging}như nàng vnĩkhông có lýdo gì, bâyIgi cũng khôngcó li gì[đ nói, chļcó th đngòđy.

Trưc gi đu¸là V Unĩbt chuyn vi}nàng, đt nhiênèhôm nay khôngòbt chuyn na,ln đu tiênnàng phát hinìs nghèo nànngôn ng caòchính mình.

Hai ngưitrm mc hiılâu, nàng nóiĩmt cách nhtnho: “Chun bíxong là đưcri… Vy taìv đây, đĩngh ngơi smļđi.”

Đa tưtu t quantâm.”

V Un²kính cn đáp,S Du gtéđu, xoay ngưiìri đi. Nàngbưc ra caımi cm thycó gì đófkhông bình thưng,¹bèn quay đu:li nhìn VUn đng sauìlưng nàng cáchđó không xa,Įhơi cúi đu,mt tràn đyĩkính trng.

Dáng vđó khiến ngưiĭta không thbt b, nhưngtrc giác SDu li cm¹thy có gìýđó không đúng.ɩNàng cũng không}nói đưc làósai ch nào,vì thế trmmc mt lát²ri chm rãiónói: “Tiu Tht,chng l taìlàm sai chúnào sao?”

VUn ngng đuinhìn S Du,jcưi hi: “Saotu tu liùnói vy?”

Vyti sao… đtưnhiên đ liíkính cn như(thế?

S Du munôhi như vy,thế nhưng dùnàng trì đnđến mc nàoúthì cũng biếtìli này khôngjnên nói ra²ming.

Mt tiu thúckính cn l°đ đi viìtrưng tu cóìgì sai?

Nếu nàngìhi vy thìmi là đángchê cưi.

Vì thế,õnàng lc đunói: “Là ta]suy nghĩ nhiuĺthôi.”

V Uncũng không hiõthêm nàng suynghĩ cái gì,ĩch cung kínhđng đó, ngheĨS Du dndò my linhư “Hãy chămsóc mình cho(tt, đng quáliu lĩnh trênchiến trưng.ɨChàng ngoan ngoãnĩđáp mt tiếngâri tin SDu ra ca.

SDu bưc vài)bưc, li khôngkim đưc quayãđu.

“Tiu Tht.” Nàngdè dt hi:“Ta s viếtthư cho đ,đ hi âmcho ta nhé,đưc không?”

Suýtna V Unđã but mingļnói ra chìĐưc, chàng¹mím môi, cuiìcùng vn kimãli, ch nói:é“Tu tu yêntâm, đ sbáo bình ancho gia đình.”,

Báo bình ancho gia đìnhĩvà thư hiùâm cho nàngĩlà hai chuynìhoàn toàn khácnhau. S Du)nghe vy linãbiết V Un:hiu ý canàng, mà rõràng đi phươngăcũng đã tchi đ nghếca nàng.

Tht raS Du làngưi rt nóngâny, vì thế{nàng mm cưi,ãkhông dây dưana, gt đunói: “.”

Dt²li, nàng xoayngưi đi, không)quay đu li,bình tĩnh quyếtÏđoán đi raÍngoài.

Đi bóng dángĬnàng biến mt,ýV Un trvào phòng, bưngtrà trên bàn]nhp mt ngm,ésau đó tànnhn ném mnhếchén trà xungđt.

V H loòlng thò đuɩvào: “Hu gia,ısao vy?”

Tràlnh.” V Unơnhìn chm chmV H, nghiếnrăng nghiến li.V H ngơngác, V Un¹gin d quátìlên: “Là lnh¸đy! Các ngươiĩlàm vic thếĮnào vy, tràùlnh như thếcòn mang ticho ta ung,ta cn ngươicó ích gì!”Ĩ

Vy… nô tàiơđi chén tràênóng cho ngàiÍnhé?”

“Ngươi munībng chết taįh?!”

Vy… nôũtài đi chénıtrà ngui choíngài?”

“Ngươi munįlnh chết taêsao?!”

“Tiu Huãgia… V Hkhông biết làm¹sao: “Ngài lynô tài ratrêu đùa sao?”

L nào ngươikhông sai?!” VUn nhìn VũH chm chm,cao ging.

V H:“…

Mt lúcsau, hn chtibng tnh, hokh mt tiếngnói: “Hu gia,àđu là lica chúng ta,ngài đng gin.ĩHay là nôtài mi Điphu nhân đếnkhuyên nh nhé?”

Ln này VľUn không đý đến hn,đóng “gm caúli.

V Thu imlng nhìn VH, V Hĩkh mt tiếng,nh ging nói:ýK quc lmįđúng không?”

VThu gt đu:{“Ging cu đy.”

V H: “…â

Vì sao lúcnào hn cũngb oán vy?

SìDu đi thngv phòng, tt bình tĩnhăli.

Tính ra VUn cũng chnglàm sai chuyngì, ch làchàng hơi kínhùcn vi nàngĺmt chút, có[cái gì đgin ch?

Có thɨnàng BcĐch tu tinĩđã quen, chonên cm thynhng quy tci Hoa Kinhtr nên hếtsc lnh lùng,làm con ngưiácó mt slnh lo dângìlên t đáyľlòng, man mátúkhiến lòng ngưilnh giá.

Nàng kimchế s khóìchu nơi đáyĮlòng kia, cũđ bn thânɨtiếp nhn VĺUn như vy.

MtTrn Quc hukính cn lđ dưng nhưìchng phi chuynếxu đi vi³bt c ai.

Nhưngmc dù thế,Ĭnàng vn trnîtrc khó ngľnhư cũ. Sángsm hôm sauthc dy, VíUn đã chunb xong xuôiĭra ca. TrưngNguyt hu hnàng ri giưng,ìmc y phcècho nàng, hi:ã“Sao phu nhânkhông có tinhthn vy?”

SDu u oiõnhìn nàng, đáp:“Mt.”

“Ngài cònchưa ng đíà? Chng phiĩđêm qua ngĨsm lm sao?”

S Du khôngnói nhiu, hhng đáp: “Ngùkhông ngon.”

TrưngếNguyt mm cưi:ô“Ngài mà cũngcó lúc ngkhông ngon á?”

S Du gtÏđu, không nóiĩna.

Sau đó, nàngra đi racng, mi ngưiđđu đang đngch cngln. V Unáđng trưc cngónói chuyn viõLiu Tuyết Dương.S Du bưclên trưc, chàngngng đu nhìnăS Du, ánhmt dng trênjmt nàng, ngn{ra trong chcılát, sau đólin mm cưi:“Hình như tinhthn tu tukhông đưc ttlm?”

Sở Du cũng cười: “Đêm qua nóng bức, ngủ không ngon.”

Sở Du gật đầu, ánh mắt dừng trên người Thẩm Vô Song trốn trong đám người. Nàng hơi nghi hoặc nhìn về phía Vệ Uẩn, Vệ Uẩn hiểu nàng đang muốn hỏi gì, mở miệng nói: “Huynh ấy vốn là đại phu, đệ dẫn theo cũng tiện. Hơn nữa, huynh ấy ở kinh thành không tiện lắm.”

Dứt lời, nàng nhìn đội ngũ bên ngoài: “Đều chuẩn bị xong rồi?”

Sau khi Vệ Uẩn ra chiến trường, bèn thương nghị với Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan. Chàng dẫn khinh kỵ binh vào Bắc Địch quấy nhiễu hậu phương, còn Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan tấn công chính diện. Lần này Vệ Uẩn đến Bắc Địch không giống như lần trước, chàng chuẩn bị hai vạn tinh binh, mang theo la bàn và tất cả nhu yếu phẩm quân đội, vừa trang bị một bản đồ sống là Đồ Tác và đại phu là Thẩm Vô Song. Lần đầu thâm nhập, chàng đã quậy Bắc Địch đến lật trời.

“Xong rồi.” Tưởng Thuần xen vào nói.

“Chỉ thấy trường thương tướng quân kia quét ngang, đầu người bay lên, máu tựa lũ quét, ngã nghiêng phun trào, một phát không thể vãn hồi. Chúng nhân thất kinh kêu la, vị tướng nào lại thần dũng như thế?”

Sở Du gật đầu, ánh mắt dừng trên người Thẩm Vô Song trốn trong đám người. Nàng hơi nghi hoặc nhìn về phía Vệ Uẩn, Vệ Uẩn hiểu nàng đang muốn hỏi gì, mở miệng nói: “Huynh ấy vốn là đại phu, đệ dẫn theo cũng tiện. Hơn nữa, huynh ấy ở kinh thành không tiện lắm.”

Người nhà đến tiễn sẽ không nỡ đi.

Thẩm Vô Song có thù oán với Triệu Nguyệt, hắn không thay hình đổi dạng, nếu bị nhận ra sẽ không tốt.

Đối thoại của hai người đều rất cứng nhắc, Vệ Uẩn nói chuyện với nàng xong bèn quay đầu trấn an Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương rưng rưng nước mắt, khóc sướt mướt, Vệ Uẩn dỗ dành một hồi. Đến giờ xuất phát, cuối cùng chàng cũng lên ngựa đi.

Sở Du hiểu được lo lắng của Vệ Uẩn, gật đầu: “Đệ còn căn dặn gì không?”

Giang Bắc, Vệ Thất Lang.

Lúc chàng ngồi trên ngựa quay đầu lại, toàn gia Vệ gia đứng trước cổng, Sở Du, Liễu Tuyết Dương dẫn theo mọi người đứng thẳng tắp. Bảo là đưa tiễn, chi bằng là nói bọn họ giống như chờ chàng trở về.

Vệ Uẩn ngẫm nghĩ một chốc, thật ra cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong rồi, chàng đã giao sổ sách nhân thủ cho Sở Du từ lâu, chuyện cần làm cũng đã dặn dò rồi. Vì thế, chàng đáp: “Không có.”

Vệ Thất Lang.Vệ Uẩn ngẫm nghĩ một chốc, thật ra cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong rồi, chàng đã giao sổ sách nhân thủ cho Sở Du từ lâu, chuyện cần làm cũng đã dặn dò rồi. Vì thế, chàng đáp: “Không có.”

Đối thoại của hai người đều rất cứng nhắc, Vệ Uẩn nói chuyện với nàng xong bèn quay đầu trấn an Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương rưng rưng nước mắt, khóc sướt mướt, Vệ Uẩn dỗ dành một hồi. Đến giờ xuất phát, cuối cùng chàng cũng lên ngựa đi.

Sở Du nhìn chim tước dưới ánh nắng, lắng nghe tên chàng.

Liễu Tuyết Dương khóc cả buổi sáng, cuối cùng cũng khóc mệt. Sau khi Sở Du hầu hạ Liễu Tuyết Dương ngủ thì về thẳng phòng mình.

Lúc chàng ngồi trên ngựa quay đầu lại, toàn gia Vệ gia đứng trước cổng, Sở Du, Liễu Tuyết Dương dẫn theo mọi người đứng thẳng tắp. Bảo là đưa tiễn, chi bằng là nói bọn họ giống như chờ chàng trở về.

Trong bốn năm, Vệ Uẩn đã xâm nhập vào lòng Bắc Địch tổng cộng năm lần, tỷ lệ thương vong của binh lính chàng cực cao, nhưng gần như mỗi lần đi đều thu hoạch toàn thắng trở về.

Vẻ mặt Sở Du bình đạm, tựa như khi chàng trở về từ Bạch Đế Cốc trước kia, vừa trầm ổn vừa yên tĩnh, dùng sự yếu đuối không ngờ để chống lên hai chữ “Vệ phủ” cứng cáp mạnh mẽ trên đỉnh đầu.

Trận này đánh rất gian nan, cũng sau trận chiến này, toàn bộ chiến cục đã xuất hiện thế ổn định. Thế công của Bắc Địch có khó khăn mạnh liệt hơn nữa cũng chỉ là vùng vẫy hấp hối mà thôi. Mà cũng vì vậy danh tiếng Vệ Uẩn lan xa, được rất nhiều cô nương ái mộ, quân địch khâm phục.

Vệ Uẩn nhìn nàng, đột nhiên hiểu được tại sao Sở Lâm Dương chưa bao giờ cho người nhà đưa tiễn.

“…”

Người nhà đến tiễn sẽ không nỡ đi.

Sở lâm Dương nói Vệ Uẩn là tướng tài trời ban, phán đoán thời cơ cực kỳ chuẩn xác, đấu pháp đều là đánh bất ngờ.

Chim tước bị thanh âm kia chấn kinh, vỗ cánh bay đi.

Vì thế, nàng lấy số tiền này mở sòng bạc và thanh lâu, lại thành lập trường tư, đặc biệt dạy học cho trẻ em cùng đường trong chiến loạn, bồi dưỡng làm gia thần cho Vệ Phủ. Một loạt chuyện phải làm, nàng bận tối mắt tối mũi.

Nhưng không nỡ cũng phải nỡ, vì thế Vệ Uẩn quay đầu đi, giơ roi thúc ngựa, bất chấp mưa bụi sớm mai lên đường.

Đa phần Sở Du đều nghe được tất cả chuyện của chàng từ trong thư của Sở Lâm Dương.“Xong rồi.” Tưởng Thuần xen vào nói.

Liễu Tuyết Dương nhìn bóng lưng chàng, rốt cuộc không nhịn được nữa, tiếng khóc sụt sùi chợt chuyển thành oà khóc nức nở. Sở Du đỡ Liễu Tuyết Dương, thở dài nói: “Mẫu thân, Tiểu Thất sẽ bình an trở về.”

Thẩm Vô Song có thù oán với Triệu Nguyệt, hắn không thay hình đổi dạng, nếu bị nhận ra sẽ không tốt.Những sổ sách này rất dày, nàng lật từng quyển một, lật một cái bay qua giữa hè, lại lật một cái bay qua đông lạnh.

Liễu Tuyết Dương khóc không thành tiếng, tính bà đã quen hay khóc như thế. Bà tang phu tang tử, hôm nay khó khăn lắm con trai mới bình an trở về, vậy mà lại phải ra đi, khó tránh khỏi đau buồn.

Liễu Tuyết Dương khóc không thành tiếng, tính bà đã quen hay khóc như thế. Bà tang phu tang tử, hôm nay khó khăn lắm con trai mới bình an trở về, vậy mà lại phải ra đi, khó tránh khỏi đau buồn.

Tư thái anh tuấn bạch mã ngân thương đã truyền từ trong miệng người kể chuyện phương Bắc đến miệng người kể chuyện Hoa Kinh.

Liễu Tuyết Dương khóc cả buổi sáng, cuối cùng cũng khóc mệt. Sau khi Sở Du hầu hạ Liễu Tuyết Dương ngủ thì về thẳng phòng mình.

Trong phòng chất đầy sổ sách và văn thư, bên trong đều là chuyện có liên quan đến Vệ Phủ.

Trước đây nàng mua đất tại Lan Châu, sau khi Thiên thủ quan thất thủ, một lượng lớn quý tộc đổ vào Lan Châu, nàng bảo người bán đất giá gấp năm lần ra ngoài, trả sạch tiền cho Sở Lâm Dương xong vẫn còn dư lại một ít.

Trước đây nàng mua đất tại Lan Châu, sau khi Thiên thủ quan thất thủ, một lượng lớn quý tộc đổ vào Lan Châu, nàng bảo người bán đất giá gấp năm lần ra ngoài, trả sạch tiền cho Sở Lâm Dương xong vẫn còn dư lại một ít.

Vệ Uẩn nhìn nàng, đột nhiên hiểu được tại sao Sở Lâm Dương chưa bao giờ cho người nhà đưa tiễn.

Vì thế, nàng lấy số tiền này mở sòng bạc và thanh lâu, lại thành lập trường tư, đặc biệt dạy học cho trẻ em cùng đường trong chiến loạn, bồi dưỡng làm gia thần cho Vệ Phủ. Một loạt chuyện phải làm, nàng bận tối mắt tối mũi.

Những sổ sách này rất dày, nàng lật từng quyển một, lật một cái bay qua giữa hè, lại lật một cái bay qua đông lạnh.

Đợi đến lúc những sản nghiệp này có khả năng cung cấp nguồn tiền dồi dào cho Vệ phủ thì đã là mùa xuân Nguyên Hoà năm thứ tư.

Dứt lời, tiên sinh kể chuyện ngừng một lúc, nhìn mọi người nói: “Chư quân có biết chăng?”

Dứt lời, nàng nhìn đội ngũ bên ngoài: “Đều chuẩn bị xong rồi?”

Lúc này, Bắc Địch và Đại Sở đã đánh nhau gần năm năm, còn Vệ Uẩn đã ra chiến trường bốn năm.

Nhưng không nỡ cũng phải nỡ, vì thế Vệ Uẩn quay đầu đi, giơ roi thúc ngựa, bất chấp mưa bụi sớm mai lên đường.

Sau khi Vệ Uẩn ra chiến trường, bèn thương nghị với Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan. Chàng dẫn khinh kỵ binh vào Bắc Địch quấy nhiễu hậu phương, còn Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan tấn công chính diện. Lần này Vệ Uẩn đến Bắc Địch không giống như lần trước, chàng chuẩn bị hai vạn tinh binh, mang theo la bàn và tất cả nhu yếu phẩm quân đội, vừa trang bị một bản đồ sống là Đồ Tác và đại phu là Thẩm Vô Song. Lần đầu thâm nhập, chàng đã quậy Bắc Địch đến lật trời.

Trong bốn năm, Vệ Uẩn đã xâm nhập vào lòng Bắc Địch tổng cộng năm lần, tỷ lệ thương vong của binh lính chàng cực cao, nhưng gần như mỗi lần đi đều thu hoạch toàn thắng trở về.

Quanh năm chàng ở tại Bắc Địch, rất ít gửi thư nhà, dù cho có gửi cũng chỉ có hai chữ —— bình an.

Hắn nói Bắc Địch bất ngờ đánh úp Giang Thành, Vệ Uẩn lấy ít thắng nhiều, tự mình chọn bảy viên mãnh tướng trong vạn quân, lấy thủ cấp bảy người giắt trước ngựa.

Đa phần Sở Du đều nghe được tất cả chuyện của chàng từ trong thư của Sở Lâm Dương.

Sở lâm Dương nói Vệ Uẩn là tướng tài trời ban, phán đoán thời cơ cực kỳ chuẩn xác, đấu pháp đều là đánh bất ngờ.

Hắn nói bởi vì có Vệ Uẩn, hiện nay Đại Sở đánh trận vô cùng thuận lợi, đã thu lại hết đất đai đã mất.

Hắn nói Bắc Địch bất ngờ đánh úp Giang Thành, Vệ Uẩn lấy ít thắng nhiều, tự mình chọn bảy viên mãnh tướng trong vạn quân, lấy thủ cấp bảy người giắt trước ngựa.

Lúc này, Bắc Địch và Đại Sở đã đánh nhau gần năm năm, còn Vệ Uẩn đã ra chiến trường bốn năm.

Trận này đánh rất gian nan, cũng sau trận chiến này, toàn bộ chiến cục đã xuất hiện thế ổn định. Thế công của Bắc Địch có khó khăn mạnh liệt hơn nữa cũng chỉ là vùng vẫy hấp hối mà thôi. Mà cũng vì vậy danh tiếng Vệ Uẩn lan xa, được rất nhiều cô nương ái mộ, quân địch khâm phục.

Tư thái anh tuấn bạch mã ngân thương đã truyền từ trong miệng người kể chuyện phương Bắc đến miệng người kể chuyện Hoa Kinh.

Thú vui thường ngày của Sở Du và Tưởng Thuần là đến trà lâu nghe người kể chuyện kể sự tích trên chiến trường, lại còn thích nghe đoạn Vệ Uẩn chém bảy tướng kia.

Vẻ mặt Sở Du bình đạm, tựa như khi chàng trở về từ Bạch Đế Cốc trước kia, vừa trầm ổn vừa yên tĩnh, dùng sự yếu đuối không ngờ để chống lên hai chữ “Vệ phủ” cứng cáp mạnh mẽ trên đỉnh đầu.

“Lúc ấy vị tướng đó đơn độc cưỡi ngựa mà đến, ngựa là Hãn Huyết Bảo Mã, thương là Điêu Long Ngân Thương, đỉnh đầu đội ngọc quan khảm châu, chân mang giày chiến ngũ sắc, mày tựa kiếm, mắt đen nhánh, da dẻ trắng trẻo, môi tựa hoa đào. Mọi người đều cảm thán, ôi chao, đúng là tiểu Tướng quân tuấn tú.”

“…”

“Chỉ thấy trường thương tướng quân kia quét ngang, đầu người bay lên, máu tựa lũ quét, ngã nghiêng phun trào, một phát không thể vãn hồi. Chúng nhân thất kinh kêu la, vị tướng nào lại thần dũng như thế?”

Hắn nói bởi vì có Vệ Uẩn, hiện nay Đại Sở đánh trận vô cùng thuận lợi, đã thu lại hết đất đai đã mất.

Dứt lời, tiên sinh kể chuyện ngừng một lúc, nhìn mọi người nói: “Chư quân có biết chăng?”

Sở Du cắn hạt dưa, mỉm cười nhìn về phương Bắc.

Hôm đó nắng xuân vừa đẹp, thiên không xanh biếc như tẩy, nàng nghe người cả sảnh đường đồng loạt gọi lên cái tên ——

Sở Du cũng cười: “Đêm qua nóng bức, ngủ không ngon.”

Vệ Thất Lang.

Quanh năm chàng ở tại Bắc Địch, rất ít gửi thư nhà, dù cho có gửi cũng chỉ có hai chữ —— bình an.

Chim tước bị thanh âm kia chấn kinh, vỗ cánh bay đi.

Sở Du nhìn chim tước dưới ánh nắng, lắng nghe tên chàng.

Sở Du hiểu được lo lắng của Vệ Uẩn, gật đầu: “Đệ còn căn dặn gì không?”

Giang Bắc, Vệ Thất Lang.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

24 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Thời gian trôi nhanh quá. Vậy là Sở Du 20, Vệ Uẩn 19 rồi nhỉ.

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Nói đi một lần là đi cả 4 năm luôn. Và t đang chờ ngày anh trở về đây

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Đi một phát 4 năm luôn, chắc nhớ Sở Du nhiều lắm

Last edited 4 Năm Cách đây by Đỗ Ngọc
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Thế này chắc là sắp quay về rùi đây, về nhanh anh oiiii

24
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!