Chương 89
Đưa nàng đoạn đường này xong, ta mới đi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du nghe kể chuyện xong, nàng và Tưởng Thuần cùng tản bộ về nhà.
Hiện nay, tiền tuyến đã đẩy đến Bắc Địch. Có nhóm người Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương ở tiền tuyến, Cố Sở Sinh và Triệu Nguyệt ở hậu phương, cục diện Đại Sở đã tương đối yên ổn. Hoa Kinh gần như khôi phục dáng vẻ trước cuộc chiến, thậm chí bởi vì có rất nhiều lưu dân an cư lạc nghiệp nên càng phát triển hơn trước, đường phố nhộn nhịp, tấp nập người qua kẻ lại. Nghiêu Tửu là cái hai mươi lăm 6 tuổi.
“Tiểu Thất ở tuyền tuyến cũng đã bốn năm, không biết khi nào mới đánh xong trận này. Gần đây, tinh thần mẫu thân càng ngày càng không tốt, cứ mong nhớ Tiểu Thất.” Tưởng Thuần nhìn người đi đường, mở miệng cảm thán: “Thật ra hôm nay đã yên ổn rồi, trận này đánh hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.” Nàng chỉ có thể nhìn nhìn thấy hắn sườn mặt.
“Không thể nói vậy được.” Một cô bé đụng vào người Sở Du, Sở Du đỡ cô bé, bình tĩnh nói: “Nếu ta bị chúng đánh mà cứ thế bỏ qua, lần sau chúng sẽ lại nghĩ cách đánh ta. Chúng đánh ta, nếu ta có thể đánh đến chúng khiếp sợ, thì chúng sẽ kính sợ ta.”
Tưởng Thuần nâng mắt nhìn người trên đường, ngẫm nghĩ, thở dài nói: “Cũng đúng, chỉ có điều bách tính quá khổ rồi.”
Sở Du cũng bất đắcùdĩ: “Phải.”
“Ngheínói đất mà:muội mua ởľTừ Châu thuľhoạch không tệ?”,
Nhắc đến dân¹chúng, Tưởng Thuầnầliền nhớ tớiữnhững lưu dânằmà trước đâyằSở Du cưuļmang. Khi ấy,jVệ Uẩn vayìtiền Sở Lâm‹Dương, mua sốẵlượng lớn đấtỏđai ở TừèChâu, sau đójlại mang sốĬlượng lớn lưuıdân đến đó.ïNhững lưu dânỹkia an cưặlạc nghiệp, trở,thành người làmícông, còn đấtèđai ở đóìđã khai khẩnộbốn năm, sảnỡxuất lượng lớnḽlương thực, tiêu¸thụ khắp cảỏnước.
Mỗi ngày VệôPhủ người đếnfngười đi, TưởngóThuần biết SởĩDu đang bậnărộn những chuyệnìnày. Hiện nay,¸Tưởng Thuần trôngồcoi tiền bạcĩtrong phủ, phụềtrách giảm thiểuɨchi tiêu, còn,Sở Du lạiἴmột tay cáng:đáng toàn bộùtài sản VệĩPhủ, phụ tráchἰmở rộng nguồnẹthu.
Trừ mở rộngḹnguồn thu, SởệDu cũng bấtẻđầu đào tạoốhàng loạt giaộthần. Sau PhượngỗLăng Thành, HànẽMẫn theo Sở³Cẩm trở vềýHoa Kinh, phụḷthân cậu taửHàn Tú cũngàtheo về Sởễphủ, mai danhḻẩn tích. Đợiãsau khi SởịDu sắp xếpḽđâu vào đấy,³nàng liền đónịHàn Tú vàổđồ đệ củaἴông ta tới,Îchuyên phụ tráchềnghiên cứu chếītạo vũ khí.
Cóéđiều những chuyệnÏnày tiến hànhỷhết sức bíỉmật, đa phầníTưởng Thuần cũngḷkhông biết. TưởngĩThuần chỉ thấyụSở Du mỗiĩngày bận bịu,³còn cho làívì nàng loîlắng chuyện tiềnảbạc.
Vì thế, nàng¸nhắc đến nhữngílưu dân anổphòng(*) ở TừáChâu, sau khiẳđược Sở Du:gật đầu, nàngúnhân dịp nàyánói: “Thật raĬbây giờ VệúPhủ cũng khôngïthiếu tiền, muộiíkhông cần bậnflòng quá, nhữngļthứ như tiềnẽbạc này nghĩ(thoáng là đượcốrồi .”
(*)ữAn phòng: an[toàn phòng bị
SởơDu mỉm cười,ẹcũng không nóiữlời nào.
Tương laiịVệ Phủ phảiạđi về đâuĪcòn chưa biết,êcho nên nàngẫphải chuẩn bị(sớm một chút,ừchờ đến ngàyỡđó.
Tưởng Thuần thấyjSở Du imụlặng, còn địnhổnói tiếp, bỗngởnàng nghe thấyἷsau lưng vangĩlên tiếng gọi:ỏ“Chiêu Hoa phuínhân.”
Hai ngườiềquay đầu lại,ủnhìn thấy CốứSở Sinh mặc]một bộ thanhÎsam đứng sauểlưng hai ngườiỵhọ.
Đầu hắn đội)khăn che, trênἱtay cầm vài(quyển sách, trôngÎgiống như mộtìthư sinh tuấnỹtú, không hềẽthấy chút quanửuy(*) nào.
(*) QuanĨuy: oai nghiêm(của người làméquan.
Sở Du vàỉTưởng Thuần nhẹḷnhàng mỉm cười,}hành lễ: “Báiἵkiến Cố đạiửnhân.”
Cố SởįSinh quan sátīhai người mộtũlượt, sáng tỏ²phần nào: “Hômİnay, hai ngườiídạo phố à?”¸
“Thời tiết khá(đẹp.” Sở Duľtrả lời quaừloa, ánh mắtôdừng trên quyểnìsách Cố SởịSinh cầm, nhữngỳquyển sách kiaἳđều là ítÏtruyện chí quáiâ(*). Nàng nhớftrước mười bốnứtuổi, Cố SởíSinh cũng rấtốthích xem nhữngἱthứ này, sauọkhi gia biếnẻthì không xemồnữa. Không ngờỹnàng trùng sinhîmột lần, lạiởcó thể thấy}Cố Sở Sinhɪhai mươi tuổiầcầm những tảnithư này trongểtay.
Cố Sở Sinhàthấy Sở Du{nhìn sách trênịtay mình. Nươngĭtheo ánh mắt{Sở Du, hắnἱlập tức hiểuịra, bỗng cóẫhơi xấu hổ,ìgiống như cảmịthấy dáng vẻḻkhông làm việcạđàng hoàng củaìmình bị Sở¸Du bắt gặpỷcó vẻ khôngìổn. Hắn hoïkhẽ, giải thích:ı“Ta rảnh rỗiènên xem mộtịchút, bình thườngăbận rộn trênỉtriều nên taìcũng không xemánhững thứ này.”Ĭ
Nghe Cố SởỵSinh nói vậy,đSở Du khôngịkhỏi cười, từìtốn đáp: “Thậtĩra cũng chẳngīcó gì, conựngười thì phảiîcó lúc nghỉjngơi. Biết Đạiĩnhân có sởÍthích như vậy,ẹta cảm thấyịrất đáng yêu.ĮTa cũng thíchặđọc những truyệnẹnày, thời niênἷthiếu từng rấtĺthích bản Tiểuịsơn ký này.”ĩ
“Đúng là trùngăhợp.” Cố SởẩSinh cười nói:ụ“Hôm nay trongẽcác quyển sáchìlựa chọn, ta‹cũng thích nhấtảlà quyển Tiểuồsơn ký này.”ữ
“Quyển sách nàyêrất dài, eỉlà ngài phảiừxem rất lâu.‹Hôm nay ngài…”ảSở Du đangõnói, bỗng dưngộnhớ ra: “Giờổmới nhớ, ngheĭnói gần đâyingài đã thăngạlên chức Lễ°bộ Thượng thư,ítrái lại taἳquên chúc mừngírồi.”
Nhập Nộiềcác Đại Sởỉđều từ Lễİbộ Thượng thưòmà lên, được²làm Lễ bộÎThượng thư cũngĮcó nghĩa bướcĩkế tiếp chínhílà Nội các.ıHôm nay Cố]Sở Sinh niênêthiếu chỉ mớiỵnhược quán màủđã ở vịótrí này, cóẩthể thấy hắniđược Triệu Nguyệt,thịnh sủng.
Cố SởïSinh không cảmἴthấy có gìĭđáng khen ngợi,Înhưng Sở Du}chúc mừng khiếnịhắn bỗng dưngẹhơi ngượng ngùng.
HắnĬkhẽ ho mộtửtiếng: “Đều chỉủlà hư danh,ỳtự nhiên lạiĩtăng thêm nhiềuĮchuyện.”
Dứt lời,íhắn quay đầuịnói: “Chọn ngày]không bằng gặpÎngày, hôm nayụsắc trời cònởsớm, chi bằngĩta mời nhịổvị phu nhânỉmột bữa cơm?”ọ
Nghe vậy, SởịDu thoáng chầnáchờ. Nàng đangệđịnh mở miệngỉtừ chối, bỗngănghe Tưởng Thuầnỉđáp: “Cũng được,ἰta đang cảmĺthấy đói bụngÎđây.”
Dứt lời,ỉnàng kéo SởỡDu đi vềừhướng tửu lâu,ắcười nói: “Taềthấy quán nàyụcũng không tệ,ẻđi thôi.”
SởıDu không tiệnĮkhiến Tưởng Thuầnứmất mặt trướcìmặt mọi người,ἵđành bất đắcĪdĩ đi theoựTưởng Thuần, dẫnÎCố Sở Sinhἷvào tửu lâu.
Ba(người đặt riêngḹmột nhã gianĩrồi vào phòng.ĮCố Sở Sinhìchọn món trước,)sau đó mớiĩquay đầu nóiăvới Sở Du:ì“Nhị vị phuỗnhân không cầnũquá câu nệ,ịhôm nay trongỹtriều có vàiẹtin tức tiềnềtuyến, ta muốnạbàn bạc với,nhị vị phuịnhân một chútỡnên đành mờiḷriêng nhị vị.ặNếu có chỗ¸nào không chuătoàn, hi vọngỉnhị vị lượngìthứ.”
Nghe thấyẵCố Sở Sinhớnói là tinítức về VệïUẩn, rốt cuộcĨsự lúng túngótrong lòng SởãDu cũng tiêuítan. Nàng thởiphào nói: “Tiềnảtuyến thế nào?”ẻ
“Gần đây Bệ hạ có bàn với ta…” Cố Sở Sinh nhìn Sở Du, chậm rãi nói: “Muốn nghị hoà với Bắc Địch.”
Một mặt là hắn đồng ý với Vệ Uẩn, trước khi Vệ Uẩn trở về sẽ không làm gì nhiều. Mặt khác hắn biết trên vấn đề tình cảm, Sở Du hiện nay giống như một chú mèo sợ sệt. Hắn không thể dọa nàng, phải chờ đợi nàng, chờ đến khi bản thân nàng bước ra khỏi hang ổ tối đen như mực kia.
Sở Du nhíu mày, Cố Sở Sinh nói tiếp: “Hiện giờ, quốc nội Đại Sở đã yên ổn, chiến tuyến cũng đẩy sang phương Bắc. Bệ hạ cảm thấy hôm nay đánh tiếp cũng chỉ làm hao phí nhân lực vô cớ. Nàng cũng biết hiện nay Vệ Uẩn giúp đỡ Đồ Tác thâu tóm hơn một nửa bộ lạc Bắc Địch, rất có khả năng Đồ Tác sẽ xưng vương, đối địch với Tô gia. Thật ra Bắc Địch bây giờ chỉ cần để bọn họ chó cắn chó là đủ rồi, không cần can thiệp quá nhiều.”
Sở Du nhíu mày, Cố Sở Sinh nói tiếp: “Hiện giờ, quốc nội Đại Sở đã yên ổn, chiến tuyến cũng đẩy sang phương Bắc. Bệ hạ cảm thấy hôm nay đánh tiếp cũng chỉ làm hao phí nhân lực vô cớ. Nàng cũng biết hiện nay Vệ Uẩn giúp đỡ Đồ Tác thâu tóm hơn một nửa bộ lạc Bắc Địch, rất có khả năng Đồ Tác sẽ xưng vương, đối địch với Tô gia. Thật ra Bắc Địch bây giờ chỉ cần để bọn họ chó cắn chó là đủ rồi, không cần can thiệp quá nhiều.”
Nàng mím môi, trong lòng suy nghĩ phải làm thế nào. Cố Sở Sinh thấy dáng vẻ trầm tư của nàng thì lẳng lặng nhìn.
Sở Du không lên tiếng, nàng im lặng lắng nghe. Tưởng Thuần đứng dậy, cười nói: “Hai người tán gẫu trước đi, ta ra ngoài cho tiện.”
“Sao ngài lại ở đây?”
Sở Du suy nghĩ lời nói của Cố Sở Sinh, gật đầu, chẳng hỏi gì nhiều.
“Không cần…”Đợi sau khi Tưởng Thuần đi, Cố Sở Sinh cũng thoải mái, nội dung lớn mật hơn nhiều: “Thật ra mặc dù hiện giờ Đồ Tác đã thâu tóm vài bộ lạc, nhưng hoàn toàn không có năng lực đối kháng lại Tô Tra. Năm trước, sau khi Tô Tra giết Tô Xán, thâu tóm bộ lạc Tra Đồ, trên dưới Bắc Địch một lòng, sĩ khí tăng lên rất nhiều. Một khi Đại Sở lui quân, Đồ Tác chắc chắn thất bại. Mà hiện tại Bắc Địch đánh đến, hoặc là chúng ta phù trợ Đồ Tác lên ngôi, ký kết hiệp ước đồng minh, hoặc là chúng ta tiêu diệt bọn chúng triệt để.
Hắn nói: “Đưa nàng đoạn đường này xong, ta mới đi.”
Sở Du ngây ngốc nhìn hắn, một lúc sau mới phản ứng kịp.
“Ngài không nói với Bệ hạ những lời này sao?”
“Lúc hắn thả người đi không phải rất sảng khoái sao?” Sở Du cười khẩy, Cố Sở Sinh bình tĩnh trả lời: “Đó là vì Bệ hạ cảm thấy vào lúc này ngài ấy có thể thu trở về.”“Bệ hạ có ý gì, nàng không biết sao?”
Cố Sở Sinh lắc đầu, không hề nhiều lời.
Cố Sở Sinh mỉm cười, cố chấp mở miệng: “Không sao.”Trong mắt Cố Sở Sinh toát lên rét lạnh: “Hiện tại, Bệ hạ muốn Vệ Uẩn trở về, hoàn toàn là vì bây giờ ngài ấy cảm thấy mình không thể khống chế nổi Vệ Uẩn, không thể tiếp tục thả Vệ Uẩn bên ngoài nữa.”
Sở Du không lên tiếng, nàng lắc đầu, cuối cùng đáp: “Ngài trở về đi.”
“Lúc hắn thả người đi không phải rất sảng khoái sao?” Sở Du cười khẩy, Cố Sở Sinh bình tĩnh trả lời: “Đó là vì Bệ hạ cảm thấy vào lúc này ngài ấy có thể thu trở về.”
Đợi sau khi Tưởng Thuần đi, Cố Sở Sinh cũng thoải mái, nội dung lớn mật hơn nhiều: “Thật ra mặc dù hiện giờ Đồ Tác đã thâu tóm vài bộ lạc, nhưng hoàn toàn không có năng lực đối kháng lại Tô Tra. Năm trước, sau khi Tô Tra giết Tô Xán, thâu tóm bộ lạc Tra Đồ, trên dưới Bắc Địch một lòng, sĩ khí tăng lên rất nhiều. Một khi Đại Sở lui quân, Đồ Tác chắc chắn thất bại. Mà hiện tại Bắc Địch đánh đến, hoặc là chúng ta phù trợ Đồ Tác lên ngôi, ký kết hiệp ước đồng minh, hoặc là chúng ta tiêu diệt bọn chúng triệt để.
Sở Du không lên tiếng. Cho dù Triệu Nguyệt khốn kiếp thế nào, hiện tại hắn ta vẫn là quân chủ, chỉ cần hạ mười hai đạo quân lệnh, trừ phi Vệ Uẩn lập tức tạo phản, nếu không vẫn phải trở về.
Sở Du hỏi cặn kẽ Cố Sở Sinh vài câu về tình hình Triệu Nguyệt, điểm tâm đã được dọn lên. Sở Du mời Cố Sở Sinh dùng bữa, lúc này nàng mới nhớ ra Tưởng Thuần một đi không trở lại.
Nàng mím môi, trong lòng suy nghĩ phải làm thế nào. Cố Sở Sinh thấy dáng vẻ trầm tư của nàng thì lẳng lặng nhìn.
Hiếm khi nào hắn có thời gian yên tĩnh quan sát nàng như vậy. Hôm nay, ngắm nàng dưới dánh mặt trời, vừa tĩnh lặng vừa ôn hoà suy nghĩ sự tình, hắn cảm thấy nội tâm ấm áp.
Hắn giống như một lữ nhân bôn tẩu đường xa, tận trong xương cốt mong muốn một sự bình yên. Đối với hắn mà nói, ngoại trừ nàng ra không ai có thể cho được sự bình yên này. Dù cho người này chỉ im lặng ngồi bên cạnh hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác mà hắn cầu mong hai kiếp.
Đợi lúc hai người ra cửa thì mới phát hiện thời tiết khi nãy vốn còn sáng sủa, giờ đã bắt đầu mưa lâm râm. Sở Du không đem theo dù, xe ngựa lại bị Tưởng Thuần mang về, chỉ đành ngồi xe ngựa Cố Sở Sinh về phủ.Sở Du suy nghĩ một lát, trong lòng đã hiểu rõ đại khái. Nàng ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Mặc dù không biết mục đích của ngài là gì, nhưng ta vẫn cảm ơn ngài.”
Cố Sở Sinh lắc đầu, không hề nhiều lời.
“Ngài không nói với Bệ hạ những lời này sao?”Một mặt là hắn đồng ý với Vệ Uẩn, trước khi Vệ Uẩn trở về sẽ không làm gì nhiều. Mặt khác hắn biết trên vấn đề tình cảm, Sở Du hiện nay giống như một chú mèo sợ sệt. Hắn không thể dọa nàng, phải chờ đợi nàng, chờ đến khi bản thân nàng bước ra khỏi hang ổ tối đen như mực kia.
Vệ Uẩn khiến Triệu Nguyệt cảm thấy uy hiếp, Triệu Nguyệt muốn triệu chàng về. Bây giờ, nàng phải tạo chút phiền phức cho Triệu Nguyệt, khiến Triệu Nguyệt không còn tâm trí làm chuyện này.Sở Du hỏi cặn kẽ Cố Sở Sinh vài câu về tình hình Triệu Nguyệt, điểm tâm đã được dọn lên. Sở Du mời Cố Sở Sinh dùng bữa, lúc này nàng mới nhớ ra Tưởng Thuần một đi không trở lại.
Sở Du lấy làm lạ: “Phu nhân các ngươi có nói đi làm gì không?”
Lập tức bỗng nhìn thấy một thanh niên áo xanh cưỡi ngựa chạy lên, khom lưng hỏi: “Sao thế?”
“Phu nhân nói ngài ấy mua quá nhiều đồ nên hơi mệt, nhờ Cố đại nhân đưa Đại phu nhân trở về.”
Sở Du lấy làm lạ: “Phu nhân các ngươi có nói đi làm gì không?”
Cố Sở Sinh đưa nàng lên xe, nhưng bản thân lại không lên xe. Sở Du vốn cho rằng hắn trở về trước, bèn thở phào trong lòng, tựa vào vách xe ngựa, im lặng suy ngẫm lời Cố Sở Sinh nói.Nghe vậy, Sở Du lập tức hiểu ngay Tưởng Thuần muốn làm cái gì. Nàng có phần bất đắc dĩ, lại nghe Cố Sở Sinh nói: “Ăn trước đi, ăn rồi ta đưa nàng về.”
Nhớ đến Trưởng công chúa, nàng lập tức ngồi thẳng dậy, vén rèm xe ngựa, căn dặn người đánh xe quay đầu đi về hướng Hoàng cung.
“Không cần…”
Hiếm khi nào hắn có thời gian yên tĩnh quan sát nàng như vậy. Hôm nay, ngắm nàng dưới dánh mặt trời, vừa tĩnh lặng vừa ôn hoà suy nghĩ sự tình, hắn cảm thấy nội tâm ấm áp.
“A Du.” Cố Sở Sinh thở dài, lẳng lặng nhìn nàng: “Thật ra nàng không cần phải xa lạ với ta như thế. Nàng cứ xem ta như cố nhân, bạn thời niên thiếu, khó khăn vậy sao?
Trong mắt Cố Sở Sinh toát lên rét lạnh: “Hiện tại, Bệ hạ muốn Vệ Uẩn trở về, hoàn toàn là vì bây giờ ngài ấy cảm thấy mình không thể khống chế nổi Vệ Uẩn, không thể tiếp tục thả Vệ Uẩn bên ngoài nữa.”Lời này khiến Sở Du có hơi không biết làm sao, nàng nhìn dáng vẻ cảm khái của hắn. Một lát sau, nàng thở dài: “Để ta thử xem.”
Sở Du không lên tiếng, nàng im lặng lắng nghe. Tưởng Thuần đứng dậy, cười nói: “Hai người tán gẫu trước đi, ta ra ngoài cho tiện.”Sau khi nói xong, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Hắn không che dù, mưa phùn đã ướt đẫm y sam từ lâu, tóc thấm nước, đọng lại trên mặt hắn. Nhưng mặc dù nhếch nhác như vậy, hắn vẫn toát lên sự tao nhã tựa ngọc. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng nói.Đợi lúc hai người ra cửa thì mới phát hiện thời tiết khi nãy vốn còn sáng sủa, giờ đã bắt đầu mưa lâm râm. Sở Du không đem theo dù, xe ngựa lại bị Tưởng Thuần mang về, chỉ đành ngồi xe ngựa Cố Sở Sinh về phủ.
Cố Sở Sinh đưa nàng lên xe, nhưng bản thân lại không lên xe. Sở Du vốn cho rằng hắn trở về trước, bèn thở phào trong lòng, tựa vào vách xe ngựa, im lặng suy ngẫm lời Cố Sở Sinh nói.
“A Du.” Cố Sở Sinh thở dài, lẳng lặng nhìn nàng: “Thật ra nàng không cần phải xa lạ với ta như thế. Nàng cứ xem ta như cố nhân, bạn thời niên thiếu, khó khăn vậy sao?
Vệ Uẩn khiến Triệu Nguyệt cảm thấy uy hiếp, Triệu Nguyệt muốn triệu chàng về. Bây giờ, nàng phải tạo chút phiền phức cho Triệu Nguyệt, khiến Triệu Nguyệt không còn tâm trí làm chuyện này.
Mà muốn làm chuyện này, nàng cần phải vào cung bàn bạc với Trưởng công chúa một chuyến mới được.
Nhớ đến Trưởng công chúa, nàng lập tức ngồi thẳng dậy, vén rèm xe ngựa, căn dặn người đánh xe quay đầu đi về hướng Hoàng cung.
Nhưng nàng vừa mới vén rèm mở miệng: “Người đâu.”
Sở Du suy nghĩ một lát, trong lòng đã hiểu rõ đại khái. Nàng ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Mặc dù không biết mục đích của ngài là gì, nhưng ta vẫn cảm ơn ngài.”Lập tức bỗng nhìn thấy một thanh niên áo xanh cưỡi ngựa chạy lên, khom lưng hỏi: “Sao thế?”
Sở Du không lên tiếng. Cho dù Triệu Nguyệt khốn kiếp thế nào, hiện tại hắn ta vẫn là quân chủ, chỉ cần hạ mười hai đạo quân lệnh, trừ phi Vệ Uẩn lập tức tạo phản, nếu không vẫn phải trở về.Hắn không che dù, mưa phùn đã ướt đẫm y sam từ lâu, tóc thấm nước, đọng lại trên mặt hắn. Nhưng mặc dù nhếch nhác như vậy, hắn vẫn toát lên sự tao nhã tựa ngọc. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng nói.
“Gần đây Bệ hạ có bàn với ta…” Cố Sở Sinh nhìn Sở Du, chậm rãi nói: “Muốn nghị hoà với Bắc Địch.”
Sở Du ngây ngốc nhìn hắn, một lúc sau mới phản ứng kịp.
“Sao ngài lại ở đây?”
“Ta không yên tâm.” Cố Sở Sinh mỉm cười. Thấy ánh mắt nàng nhìn gương mặt mình mang theo vẻ kinh ngạc, hắn giơ tay lên lau mặt một cái, lấy làm lạ hỏi: “Dính gì sao?”
Sở Du không lên tiếng, nàng lắc đầu, cuối cùng đáp: “Ngài trở về đi.”
Sở Du suy nghĩ lời nói của Cố Sở Sinh, gật đầu, chẳng hỏi gì nhiều.
Nhưng nàng vừa mới vén rèm mở miệng: “Người đâu.”
Cố Sở Sinh mỉm cười, cố chấp mở miệng: “Không sao.”
Hắn nói: “Đưa nàng đoạn đường này xong, ta mới đi.”
Tưởng Thuần muốn làm bà mai nè, tiếc là CSS nên sẽ không thành
CSS cũng tốt nhưng đấy là ai nói chứ em chỉ ủng hộ A Uẩn thôi vì kiếp trước Du Tỷ chịu đủ roiif em không muốn đời này còn phải lo bóng lo gió nứa