Chương 90
Hôm nay, ta vẫn rất muốn nàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hắn tươi cười rạng rỡ, có vẻ như thật sự không để ý. Sở Du nhíu mày, rốt cuộc đáp: “Ta muốn vào cung, phiền ngài nói với phu xe một tiếng.”
Cố Sở Sinh ngẩn người, suy nghĩ xoay chuyển rồi bừng tỉnh, gật đầu: “Ừ.”
Dứt lời, hắn cất tiếng căn dặn phu xe, sau đó quay đầu ngựa chuyển hướng vào cung với mã xa. Sở Du lắng nghe tiếng ngựa xen lẫn tiếng mưa bên ngoài rèm cửa, tâm trạng bình lặng. Duy canh giữ tắc nhị: Tìm được bệnh nhân
Mấy năm nay, Cố Sở Sinh giữ kẽ hơn nhiều. Hắn không còn nói những lời vô lễ kia với nàng nữa, đối đãi cũng hết sức lễ độ. Thường ngày, thời gian hắn giao thiệp với nàng cũng giảm đi rất nhiều so với những người khác của Vệ gia, nhưng tất cả mọi người đều vô tình hay cố ý đẩy Cố Sở Sinh về phía nàng.
Cố Sở Sinh đứng ở vạch tuyến vừa phải, nàng không có cách nào từ chối, nhưng lại cảm thấy áp lực bội phần. Tiếng thông tục phiên dịch: Sở hữu.
Bây giờ nàng tròn mườiờchín tuổi. LiễufTuyết Dương vàễTưởng Thuần đã[bắt đầu bậnệtâm đến hônôsự của nàng.ớCon trai củaỉTưởng Thuần ởãtại Vệ Phủ,ıhơn nữa tìnhĨcảm của TưởngíThuần với VệḻThúc sâu đậm,ĩtỏ rõ sẽẫvẫn luôn ởἳlại Vệ Phủ,ồLiễu Tuyết Dươngɨcũng không épḹnàng. Vì thế,ĩtrọng tâm đềuỉdồn hết lênằngười Sở Duá —— Dùìgì mọi ngườiícũng đều biếtàSở Du vàớVệ Quân chỉ³mới gặp mộtĪlần, lại cònílà thân toànọbích, nhân lúcἶcòn trẻ, phạmivi tuyển chọnĺcũng rộng hơn²một chút.
Liễu TuyếtÍDương đã có,ý, quý nhânômới nổi HoaĪKinh hiện nayịnhư Cố SởɪSinh lập tứcẽlọt vào mắtĺbà.
Mọi ngườiếđều biết nămộđó Sở Duợvì Cố SởîSinh mà địnhábỏ trốn, mặcĩdù hình nhưĩvề sau haiớngười ầm ĩÍkhông vui, nhưngítất cả đềuἳngầm thừa nhận³một chuyện, ítỉnhất năm đóἷSở Du đã{từng thích Cố[Sở Sinh. Màọchuyện Cố SởḻSinh từng vì,Sở Du mộtímình đến PhượngúLăng Thành, bìnhìthản vượt qua(vạn quân, đứngợdưới cổng thành(hét lên mộtἶcâu “Có thểễcầu cùng chếtậđã là mãnἱnguyện” vẫn lưu{truyền giống nhưἵmột truyền kỳậtừ trong miệngĬnhững người mayđmắn sống sótằtại Phượng LăngẫThành.
Mặc dù haijngười tuân thủốnghiêm ngặt lễợtiết, nhưng trongửphỏng đoán của²mọi người đềuếcảm thấy haiıngười đã sớmítình sâu nhưíbiển, chẳng quaụSở Du bịòlễ giáo ràngfbuộc mà thôi.
Hơnỡnữa, dân phongẽĐại Sở vốnЇkhông cứng nhắc,ấquả phụ tái[giá là chuyệnữbình thường. Vìưthế cho dùậSở Du điíđâu cũng có,vài người khuyên{nàng, ngay cả¹đi gặp Trưởngẻcông chúa, thỉnhỵthoảng cũng sẽẩnhận được mộtIcâu trêu chọc:į“Cố Sở Sinhīđược đấy, côïgả đi.”
Chỉĩlà…
Sở Du rủémắt, vuốt veủhoa văn vânἱmây trên tayıáo, cảm thấyἶlòng một mảngèphẳng lặng.
Nàng cũngIkhông tính làfmột người hiểuậvề tình yêu.íKiếp trước, nàngếyêu một CốɨSở Sinh, thếílà yêu đếnỳchết, sau đóıkhông còn aiἱkhác. Nhưng dùụkinh nghiệm nghèoḽnàn như vậy,ỳnàng cũng biết¹chắc chắn thíchįmột người không²phải là cảmigiác như vậy.
Đốiặvới Cố SởổSinh, dù choữnàng không hận,õnhưng tuyệt đốiảsẽ không cóậyêu. Cố Sở¸Sinh giống nhưìmột món ănĨmà nàng liềujmạng ăn đếnứno căng, ănɨtới ói ra,ĩcho nên cũngạkhông yêu nổiửnữa.
Kiếp này cóîthể nàng sẽἱtái giá, nhưngíngười này tuyệtơđối không phảiằlà Cố SởặSinh.
Sở Du thởĨdài, đặt tay°lên cửa sổĬxe, xuyên quaùmàn xe dậpớdìu, nhìn mưaíthu trên máiĺngói nhỏ xuống.
Chớpómắt lại làổmùa thu rồi,ýkhi nào VệĨUẩn mới trởÍvề?
Mạch suy nghĩḻSở Du cóừchút ngẩn ngơ.
Nàngửngây ngốc choãđến trước cửaĩcung, Trường Nguyệtïđứng bên cạnhἳxe ngựa cheãdù cho nàng.ỉSở Du nâng)mép váy bướcĩtừ trên ngựa‹xuống, gật đầuịvới Cố SởịSinh đang ngồiỏtrên ngựa, nhẹènhàng hờ hữngínói: “Đa tạìCố đại nhân.”ỏSau đó, nàngíkhông hề lưuởluyến mà xoayἴngười rời đi.[
Cố Sở Sinhìnhìn bóng lưngḻSở Du, khẽácười trầm thấp.ĨĐợi cửa cungīhoàn toàn đóngIlại, hắn mớiἲbỏ đi.
Sau khi(Sở Du tiếnỉvào, Trường Nguyệtẩvà Vãn Nguyệtìcũng theo nàngũđi đến cungļTrưởng công chúa.ôTrưởng công chúaèvà nàng giaoỉhảo, vì thế²Triệu Nguyệt đặcđbiệt ban thưởngậcho nàng lệnhìbài tự doɪđi lại trongïcung, có thểĩtrực tiếp vàoầcung mà không¹cần thông báo.
Nàngļđi thẳng đếnἶTê Phượng Cung,ĺnơi Trưởng côngĨchúa cư ngụ.(Trưởng công chúaĭđang ở bênẹtrong chơi với¸vẹt, bà dạyậvẹt nói một)câu, vẹt sẽɪlặp lại mộtìcâu: “Đồ ngốc,Īđồ ngốc.”
SởἳDu được ngườiỷdẫn vào. Nàngἵđứng chờ sauīlưng Trưởng côngjchúa, không nóiĭmột lời. Trưởngἰcông chúa chơiĩđùa một lát,ἶliếc mắt nhìn:qua, chậm rãiįhỏi: “Hôm nayẹthời tiết khôngİtốt lắm, vậyỉmà cô cònđđến chỗ ta,óe là cóĩchuyện rồi nhỉ?”ẵ
“Hôm nay Bệịhạ không ởăđây?”
Thường ngàyốvào giờ này,íTriệu Nguyệt sẽịtrở về tánẵgẫu với Trưởngīcông chúa.
Trưởng côngIchúa chuyển quejtrúc chọc vẹtésang cho cung:nữ bên cạnh,úđứng thẳng dậy.¸Sở Du vộiībước tới, đỡ)lấy Trưởng côngỗchúa, đi theoếbà vào trong.ốBà chậm rãiđtrả lời SởḹDu: “Chẳng phảiIhắn mới nạpḷcô nương Tốngụgia vào cung:sao, đang đượcạthịnh sủng đấy.”ệ
Sở Du ngheìvậy liền biếtḷngười mới vào¹cung này hẳnđlà muội muộiḽTống Thế Lan,ấTống Vân Lạc.
SởýDu nhẹ nhàng[cười: “Một năm¹nạp một người,ïcũng xem như]hắn khá ổnĪđịnh.”
“Chứ gìἱnữa?”
Vẻ mặtốTrưởng công chúaỵlười nhác: “Baỉnăm nạp baầngười, con gáiịDiêu Dũng, đíchớnữ Vương gia,îđích nữ Tốngêgia. Hắn muốnơnịnh hót nhàìnào là đónúcon gái nhàìđó vào, bánìcái thân, côưxem bộ dạngỷhèn hạ củaỵhắn đi…” Trưởngɨcông chúa tỏ}vẻ chán ghét:ẩ“Trai lơ trongἱphủ ta cònứsạch sẽ hơn}hắn.”
Nghe vậy,ἳSở Du khôngịnhịn được cườiḻkhẽ. Trưởng côngờchúa nằm xuốngỡsập, gương mặtởhiện lên vẻủmệt mỏi: “Cóùchuyện thì côĨnói nhanh đi,ốgần đây taỉhay uể oải,Įchỉ muốn ngủ,ịbây giờ mệtềkhông chịu được.”ề
“Ngài đã triệuḻThái y khámĨchưa?”
“Thấy mệtjlà khám, taɨyếu ớt vậyộsao?” Trưởng côngḷchúa nhẹ nhàng[trừng mắt vớiònàng một cái,ắánh nước trongɨmắt phượng sóngôsánh, tựa nhưủtiểu cô nương.íSở Du cũngốkhông để ý)đến bà, nàngũra ngoài truyềnằgọi Thái yịrồi mới ngồiἰxuống bên cạnh,ẽnhẹ nhàng bópἶchân cho bà:ậ“Thiếp thân nhậnêđược tin tức,áTriệu Nguyệt dựíđịnh triệu Hầu,gia nhà taởtrở về.”
Trưởngưcông chúa hơiỳkhựng lại, nhíuởmày: “Bây giờọchiến sự vẫnḷchưa chấm dứtớmà?”
“Ý củaïBệ hạ làĬnghị hoà, khôngơđánh nữa.”
SởậDu nhàn nhạtĬnói, sắc mặtĩTrưởng công chúaịkhông đổi, dườngỏnhư đã sớmḹnghĩ tới. Bàânhẹ nhàng đáp}một tiếng, ngẩngḹđầu nhìn nàng:ì“Vậy cô dựáđịnh xử lý‹thế nào?”
“HắnÎmuốn triệu Hầuìgia trở về¹chẳng qua làévì hôm nayêHoa Kinh đãẹổn định. Nếuănhư Hoa Kinhḽrối loạn, chắcἲchắn hắn sẽ³không dám triệu:Hầu gia trởêvề.”
Trưởng công chúa gật đầu: “Mấy năm nay cô thu thập rất nhiều chứng cứ những chuyện bẩn thỉu của hắn, hôm nay đã đến lúc dùng rồi.”
Nghe vậy, Trưởng công chúa và Sở Du đều sửng sốt. Trưởng công chúa phản ứng đầu tiên, giận tím mặt quát: “Chẩn lại!”
Sở Du nghe vậy, lắc đầu: “Những chuyện này không làm hắn rối loạn bao nhiêu.”
Sở Du ở bên cạnh im lặng đứng nhìn, mạch suy nghĩ trong lòng cũng cuộn trào.
Trưởng công chúa nhíu mày: “Vậy cô có ý gì?”
Dứt lời, chàng di chuyển ra sau bình phong bên cạnh, thay y phục. Sau khi bước ra, chàng lại vạch một nét lên chiếc cột cao khắc đầy chữ “Chính” (*) trong phòng.
Sở Du đột ngột chuyển đề tài lên người Vương quý phi. Trưởng công chúa nghi hoặc hỏi: “Cô nhắc đến cô ta làm gì?”
“Nghe nói vị Vương quý phi ở Lạc Hà Cung kia đã ái mộ Bệ hạ từ nhỏ?”
Thái y nghiêm túc chẩn mạch một lúc, ngẩng đầu lên, mừng rỡ nói: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương có hỉ rồi!”
Sở Du đột ngột chuyển đề tài lên người Vương quý phi. Trưởng công chúa nghi hoặc hỏi: “Cô nhắc đến cô ta làm gì?”
“Sau khi tên đó bỏ chạy theo đường này thì không còn tin tức. Thám tử tại Bắc Địch nói, tên này do Tô Tra đích thân phái đến Hoa Kinh tìm một vị quý nhân.”
Bà tuyệt đối không thể mang thai đứa con của Triệu Nguyệt…
“Thật ra có lúc thiếp thân cảm thấy Triệu Nguyệt thật đáng thương. Hậu cung lớn như vậy, ý đồ của ngài đối hắn là gì thì không cần phải nói, nhưng những kẻ khác không có mấy ai thật lòng thật dạ, chỉ có Vương thị còn khiến thiếp thân cảm thấy như một kẻ thật lòng.”
Vệ Uẩn thu dọn đồ trên bàn, đồng thời căn dặn Vệ Hạ giúp chàng sắp xếp đồ đạc. Chàng cúi đầu, bình tĩnh nói: “Mỗi một nét ta vẽ đều là đang tự nói với mình.”
Trưởng công chúa nhẹ nhàng đáp lời, tỏ ý bảo Sở Du tiếp tục. Sở Du đấm chân cho bà, tiếp tục nói: “Bởi vì thật lòng cho nên đố kỵ, đầu óc sẽ không được tỉnh táo. Hiện tại, Tống thị tiến cung, không những Vương quý phi không vui, ngay cả Vương gia cũng không vui. Ngài nói xem nếu như Triệu Nguyệt ra tay với Vương quý phi, chúng ta lại châm ngòi vào, liệu Vương gia sẽ có dị tâm với Triệu nguyệt không?”
Sở Du nghe vậy, lắc đầu: “Những chuyện này không làm hắn rối loạn bao nhiêu.”Thái y ngớ người không hiểu, có vị nương nương nào trong hoàng cung này mang thai mà lại không vui chứ?
“Thật ra có lúc thiếp thân cảm thấy Triệu Nguyệt thật đáng thương. Hậu cung lớn như vậy, ý đồ của ngài đối hắn là gì thì không cần phải nói, nhưng những kẻ khác không có mấy ai thật lòng thật dạ, chỉ có Vương thị còn khiến thiếp thân cảm thấy như một kẻ thật lòng.”
Trưởng công chúa ngẫm nghĩ, Sở Du nói tiếp: “Ngược lại, cho dù là vì nữ nhi hay vì mặt mũi gia tộc, Vương gia bắt buộc phải ra mặt, đả động Triệu Nguyệt một chút. Vương gia bất ổn, vì để tiểu Hầu gia không có cơ hội khuấy nước, e là chuyện hồi kinh phải trì hoãn lại, ngài thấy thế nào?”
“Hôm nay, ta vẫn rất muốn nàng.”
Thẩm Vô Song hờ hững nhìn lướt qua, ngạc nhiên hỏi: “Cậu mất bao nhiêu ngày rồi?”
“Cho nên cô hi vọng ta châm ngòi để Vương quý phi đối phó Tống quý phi?”
Bốn năm nay, Hậu cung không hề có một người thụ thai. Mọi người đều cho rằng Triệu Nguyệt có vấn đề, nhưng cơ sở ngầm trong cung của Sở Du lại nói nàng biết rằng toàn bộ Hậu cung chỉ có đồ ăn và huân hương của một mình Trưởng công chúa là không có thuốc tránh thai. Không phải Triệu Nguyệt có vấn đề, chẳng qua là hắn chỉ đồng ý để Trưởng công chúa sinh người nối dõi đầu tiên.
(*) Chữ “Chính” (
Trưởng công chúa ngẫm nghĩ một lát, lập tức hiểu ý của Sở Du. Sở Du gật đầu nói: “Thật ra cũng chưa chắc là châm ngòi mâu thuẫn Vương Tống, quan trọng là làm sao khiến Triệu Nguyệt trị tội Vương quý phi?”
Thái y bắt mạch Trưởng công chúa, nghiêm túc suy nghĩ. Một lát sau, ông ta lại đổi tay. Trưởng công chúa ngáp một cái, hỏi: “Y chính, bổn cung thế nào?”
Đừng nói chi Sở Du, Trưởng công chúa cũng rất nghi ngờ chuyện này.
Trưởng công chúa rủ mắt, im lặng suy nghĩ. Một lát sau, bà ngẩng đầu lên nói: “Chuyện này giao cho ta xử lý, cô chờ tin tức là được.”
Bắp thịt Trưởng công chúa căng cứng, khẽ run rẩy, Sở Du thở dài: “Điện hạ, người đừng sợ.”
Sở Du mỉm cười: “Ngài cần gì có thể căn dặn thiếp thân.”
Trưởng công chúa nhẹ nhàng đáp lời, tỏ ý bảo Sở Du tiếp tục. Sở Du đấm chân cho bà, tiếp tục nói: “Bởi vì thật lòng cho nên đố kỵ, đầu óc sẽ không được tỉnh táo. Hiện tại, Tống thị tiến cung, không những Vương quý phi không vui, ngay cả Vương gia cũng không vui. Ngài nói xem nếu như Triệu Nguyệt ra tay với Vương quý phi, chúng ta lại châm ngòi vào, liệu Vương gia sẽ có dị tâm với Triệu nguyệt không?”
Trưởng công chúa đang định trả lời, thị nữ đã bước lên thông báo Thái y đến. Trưởng công chúa gật đầu, bảo Thái y tiến vào. Sở Du đứng dậy, đợi ở một bên, yên lặng chờ Thái y xem bệnh.
Hạ nhân bên cạnh đều bị Sở Du giải tán. Sở Du ngồi xuống cạnh Trưởng công chúa, giơ tay phủ lên mu bàn tay bà.
Thái y bắt mạch Trưởng công chúa, nghiêm túc suy nghĩ. Một lát sau, ông ta lại đổi tay. Trưởng công chúa ngáp một cái, hỏi: “Y chính, bổn cung thế nào?”
Thái y nghiêm túc chẩn mạch một lúc, ngẩng đầu lên, mừng rỡ nói: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương có hỉ rồi!”
Nghe vậy, Trưởng công chúa và Sở Du đều sửng sốt. Trưởng công chúa phản ứng đầu tiên, giận tím mặt quát: “Chẩn lại!”
Thẩm Vô Song đứng bên cạnh chàng, vẽ ra một con đường, khẳng định: “Tên này chắc chắn đi tìm Triệu Nguyệt.”
Thái y ngớ người không hiểu, có vị nương nương nào trong hoàng cung này mang thai mà lại không vui chứ?
“Có.”
Nhưng Thái y ngẫm nghĩ, cho rằng có thể Trưởng công chúa quá khẩn trương thôi. Ông ta cười nói: “Nương nương yên tâm, trước giờ lão phu chẩn thai không hề sai lầm. Người thật sự đã mang thai.”
Đáng tiếc, Trưởng công chúa cũng là người duy nhất trong toàn bộ Hậu cung vẫn kiên trì uống thuốc tránh thai. Mỗi tháng Sở Du đến đều mang thuốc từ ngoài vào. Thế nhưng… rốt cuộc đứa bé này làm sao có được?
“Gọi Thái y đương chức Thái y viện đến đây!” Trưởng công chúa mặc kệ ông ta, quay ra bên ngoài rống lớn.
Trưởng công chúa rủ mắt, im lặng suy nghĩ. Một lát sau, bà ngẩng đầu lên nói: “Chuyện này giao cho ta xử lý, cô chờ tin tức là được.”
Sở Du ở bên cạnh im lặng đứng nhìn, mạch suy nghĩ trong lòng cũng cuộn trào.
Trưởng công chúa mím môi, bàn tay dưới tay áo bóp chặt.Vệ Uẩn không lên tiếng.
Bốn năm nay, Hậu cung không hề có một người thụ thai. Mọi người đều cho rằng Triệu Nguyệt có vấn đề, nhưng cơ sở ngầm trong cung của Sở Du lại nói nàng biết rằng toàn bộ Hậu cung chỉ có đồ ăn và huân hương của một mình Trưởng công chúa là không có thuốc tránh thai. Không phải Triệu Nguyệt có vấn đề, chẳng qua là hắn chỉ đồng ý để Trưởng công chúa sinh người nối dõi đầu tiên.
“1132 ngày.”Thẩm Vô Song khẳng định. Vệ Uẩn gật đầu, chàng đứng dậy, bình tĩnh nói: “Ta đích thân dẫn người đi tìm.”
Đáng tiếc, Trưởng công chúa cũng là người duy nhất trong toàn bộ Hậu cung vẫn kiên trì uống thuốc tránh thai. Mỗi tháng Sở Du đến đều mang thuốc từ ngoài vào. Thế nhưng… rốt cuộc đứa bé này làm sao có được?
Đừng nói chi Sở Du, Trưởng công chúa cũng rất nghi ngờ chuyện này.
Bà tuyệt đối không thể mang thai đứa con của Triệu Nguyệt…
Quả thật trong hiểu biết của bọn họ, quý nhân Hoa Kinh có quan hệ với Bắc Địch đủ để Tô Tra muốn tìm chỉ có Triệu Nguyệt. Mà hôm nay lại là thời khắc giao chiến quan trọng, nghị hoà hay không nghị hoà gần như quyết định số phận Bắc Địch. Tô Tra nhất định sẽ nghĩ mọi cách ép Triệu Nguyệt nghị hoà.
Trưởng công chúa mím môi, bàn tay dưới tay áo bóp chặt.
Trưởng công chúa đang định trả lời, thị nữ đã bước lên thông báo Thái y đến. Trưởng công chúa gật đầu, bảo Thái y tiến vào. Sở Du đứng dậy, đợi ở một bên, yên lặng chờ Thái y xem bệnh.
Hạ nhân bên cạnh đều bị Sở Du giải tán. Sở Du ngồi xuống cạnh Trưởng công chúa, giơ tay phủ lên mu bàn tay bà.
Sở Du mỉm cười: “Ngài cần gì có thể căn dặn thiếp thân.”
Bắp thịt Trưởng công chúa căng cứng, khẽ run rẩy, Sở Du thở dài: “Điện hạ, người đừng sợ.”
Lúc Trưởng công chúa và Sở Du cảm giác mình đang trải qua trận đả kích cực lớn, Vệ Uẩn đang ngồi ở Bạch Thành, nhìn bản đồ trên tay.
Trưởng công chúa ngẫm nghĩ, Sở Du nói tiếp: “Ngược lại, cho dù là vì nữ nhi hay vì mặt mũi gia tộc, Vương gia bắt buộc phải ra mặt, đả động Triệu Nguyệt một chút. Vương gia bất ổn, vì để tiểu Hầu gia không có cơ hội khuấy nước, e là chuyện hồi kinh phải trì hoãn lại, ngài thấy thế nào?”
“Sau khi tên đó bỏ chạy theo đường này thì không còn tin tức. Thám tử tại Bắc Địch nói, tên này do Tô Tra đích thân phái đến Hoa Kinh tìm một vị quý nhân.”
Thẩm Vô Song đứng bên cạnh chàng, vẽ ra một con đường, khẳng định: “Tên này chắc chắn đi tìm Triệu Nguyệt.”
Vệ Uẩn không lên tiếng.
“Cho nên cô hi vọng ta châm ngòi để Vương quý phi đối phó Tống quý phi?”
Quả thật trong hiểu biết của bọn họ, quý nhân Hoa Kinh có quan hệ với Bắc Địch đủ để Tô Tra muốn tìm chỉ có Triệu Nguyệt. Mà hôm nay lại là thời khắc giao chiến quan trọng, nghị hoà hay không nghị hoà gần như quyết định số phận Bắc Địch. Tô Tra nhất định sẽ nghĩ mọi cách ép Triệu Nguyệt nghị hoà.
“Trên người hắn nhất định có chứng cứ.”
Nhưng hắn lấy cái gì ép Triệu Nguyệt?
Chỉ có chuyện cũ năm đó tại Bạch Đế Cốc.
“Gọi Thái y đương chức Thái y viện đến đây!” Trưởng công chúa mặc kệ ông ta, quay ra bên ngoài rống lớn.
“Trên người hắn nhất định có chứng cứ.”
Thẩm Vô Song khẳng định. Vệ Uẩn gật đầu, chàng đứng dậy, bình tĩnh nói: “Ta đích thân dẫn người đi tìm.”
正
Dứt lời, chàng di chuyển ra sau bình phong bên cạnh, thay y phục. Sau khi bước ra, chàng lại vạch một nét lên chiếc cột cao khắc đầy chữ “Chính” (*) trong phòng.
Chỉ có chuyện cũ năm đó tại Bạch Đế Cốc.
Chỉ có chuyện cũ năm đó tại Bạch Đế Cốc.Bà tuyệt đối không thể mang thai đứa con của Triệu Nguyệt…(*) Chữ “Chính” (Vệ Uẩn không lên tiếng.Sở Du mỉm cười: “Ngài cần gì có thể căn dặn thiếp thân.”正Trưởng công chúa nhẹ nhàng đáp lời, tỏ ý bảo Sở Du tiếp tục. Sở Du đấm chân cho bà, tiếp tục nói: “Bởi vì thật lòng cho nên đố kỵ, đầu óc sẽ không được tỉnh táo. Hiện tại, Tống thị tiến cung, không những Vương quý phi không vui, ngay cả Vương gia cũng không vui. Ngài nói xem nếu như Triệu Nguyệt ra tay với Vương quý phi, chúng ta lại châm ngòi vào, liệu Vương gia sẽ có dị tâm với Triệu nguyệt không?”“Thật ra có lúc thiếp thân cảm thấy Triệu Nguyệt thật đáng thương. Hậu cung lớn như vậy, ý đồ của ngài đối hắn là gì thì không cần phải nói, nhưng những kẻ khác không có mấy ai thật lòng thật dạ, chỉ có Vương thị còn khiến thiếp thân cảm thấy như một kẻ thật lòng.”): chính trong chính trực, ngay thẳng. Chữ này gồm 5 nét, mỗi ngày Vệ Uẩn vạch lên cột một nét, 5 nét tương đương với 5 ngày.
(*) Chữ “Chính” (正): chính trong chính trực, ngay thẳng. Chữ này gồm 5 nét, mỗi ngày Vệ Uẩn vạch lên cột một nét, 5 nét tương đương với 5 ngày.
Thẩm Vô Song hờ hững nhìn lướt qua, ngạc nhiên hỏi: “Cậu mất bao nhiêu ngày rồi?”
“1132 ngày.”
Nhất thời Thẩm Vô Song nghẹn lời: “Ghi những chữ này có ý nghĩa sao?”
“Có.”
Vệ Uẩn thu dọn đồ trên bàn, đồng thời căn dặn Vệ Hạ giúp chàng sắp xếp đồ đạc. Chàng cúi đầu, bình tĩnh nói: “Mỗi một nét ta vẽ đều là đang tự nói với mình.”
“Hôm nay, ta vẫn rất muốn nàng.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra tác giả viết nhiều lắm, nhưng mình tóm tắt lại thế này. Trong quá trình viết truyện, tác giả gặp phải đủ thứ chuyện, nào là mẹ bị bệnh, sau đó phải về nhà tổ đính hôn, đăng ký kết hôn, tổ chức tiệc,… nên nếu tác giả có gì sai sót thì mọi người hãy bỏ qua nha, đừng soi kỹ quá, tội tác giả.
P/s (Zens Zens): Con số 1132 là Mặc Thư Bạch viết trước khi sửa văn, ban đầu Đại Bạch viết hai người xa nhau 3 năm, sau đó đổi lại thành 4 năm, nhưng lại quên sửa số ngày, cho nên con số này mới sai như vậy. Mình nghĩ số đúng phải là 4 năm 11 tháng.
Trưởng công chú có con như con dap hai lữoi. Một phần có thể dùng nó để uy hiếp TN, một mặt cũng khó tạo phản
xa nhau lâu quá.hên là tác giả k miêu tả kĩ chứ k là xoắn tim àh.
Nỗi nhớ lớn dần theo từng ngày,vệ uẩn đã xác định được tình cảm của mình rồi
Đã dùng thuốc tránh thai mà vẫn có thai. TN chắc hẳn cũng biết ý đồ của trưởng công chúa. Haizzz m nghĩ trưởng công chúa sẽ phá thai 🙁
Oa quắn quéo quá đi, đọc xong câu cuối mà t mỉm cười luôn ấy. ?
Đợi về rồi hốt Sở Du liền Tiểu Thất ơi
Tình cảm lớn dần theo từng ngày, chỉ chờ đơm hoa kết trái thôi. Hì hì
Tính ra tình yêu của TN cũng là một loại giày vò, chắc TN luôn nghĩ trưởng công chúa không thích mình, đặc biệt là việc thuốc tránh thai này
Chậc người tính không bằng trời tính mong Trưởng Công chúa sẽ không bị đả kích quá nhiều