Sơn Hà Chẩm – Chương 91 (1)

Chương 91 (1)

Cùng lúc đó, Vệ Uẩn cũng chạy về Hoa Kinh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nghe thấy lời Vệ Uẩn, Thẩm Vô Song cảm thấy thật ê răng.

Bây giờ, Bắc Địch đã hoàn toàn ở trạng thái phòng thủ. Đồ Tác và Tô Tra giằng co, nếu như Đại Sở không chủ động tấn công thì sẽ chẳng có chuyện gì. Vệ Uẩn gọi Vệ Thu và Tần Thời Nguyệt vào, sau khi căn dặn chuẩn bị quân phòng mấy tháng này, chàng lại nói với bọn họ: “Phỏng chừng thời gian ta không ở đây, chiến cục sẽ đình chiến, không xảy ra đại sự gì. Ta sẽ đặt một thế thân trong phủ tướng quân, các ngươi phụ giúp che giấu. Mấy ngày tới, các ngươi hãy nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, đồ gì cần chuẩn bị thì nhớ chuẩn bị. Trước khi ta bắt người trở về, các ngươi có thể liên lạc tìm ta, không liên lạc được thì tìm Sở đại nhân.” Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.

Vệ Thu và Tần Thời Nguyệt gật đầu, cũng không hỏi thêm những chuyện khác, sau khi hỏi han cẩn thận những chuyện vụn vặt thì liền rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Thẩm Vô Song cầm một đống ống trúc nhỏ bước vào, đặt trước mặt Vệ Uẩn nói: “Thuốc thường hay dùng đều mang theo cả đi.” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

Vệ Uẩn gật đầu, Vệ Hạ ra ngoài chuẩn bị văn thư thân phận cho chàng. Thẩm Vô Song cầm bình rượu mời chàng: “Ra ngoài tâm sự một chút không?”

Vệ Uẩn đáp lời, đi ra ngồi trên hành lang với Thẩm Vô Song. Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

Bu tri phương Bc trongvt, vn dmkhông mây, minhĩnguyt treo cao,ìva sáng ngiva thanh khiết.My năm qua,V Un trưngthành rt nhanh,ùdáng v đãging như mtìthanh niên, ngibên cnh ThmVô Song còncao hơn hnđúng na cáiđu.

Tht ra btmt ngưi đâu[cn phin cuìđích thân đi.”[

Thm Vô Songĩtám chuyn, V,Un t rótİrưu cho mình,bình tĩnh nói:ıChuyn này svic trng đi,ta không yênòtâm.”

“Tên đóchy v hưngếHoa Kinh, hn°là cu phiìv Hoa Kinhîmt chuyến.”

VúUn không đáp.ЇThm Vô Song]mm cưi nhìnchàng: “Ta nóiЇnày, không phicu c ýĩtr v đóch?”

V Un[th ơ nhìnhn, không nói¹gì nhiu.

Thm VôàSong nhún vai,cm thy VīUn càng lncàng không thúv. Con ngưiìnày, lúc niênthiếu còn nóinhiu hơn mtľchút, càng lnécàng ít huênhĪhoang, đến bâygi thì nếucó th khôngõnói thì sįkhông nói.

Dưng nhưtrưng thành làĺlàm cho tráiľtim con ngưixây mt cănìphòng ngăn ttc mi ngưi{ bên ngoài.Trưng thành ri,íphòng xây xongri thì s°ch đng xaxa nhìn thếİgii bên ngoài,ítt c tìnhЇcm tr nênchm chp, liĨcũng tr nênvô cùng nguilnh.

Thm Vô Songãkhông th nóifđưc đây làfchuyn tt hayjchuyn xu. Hncũng đã tngtri qua nhưthế, vì vyìhn nói: “Cũngđã bn nămìcu không vɪri, nên trÎv thăm muìthân cu đi.”ɩ

m.” Rt cuc,)V Un lên(tiếng đáp. ThmĺVô Song giơtay ch vàoâct nhà trongĩphòng: “Nh ngưiđó cũng đãính bn nămri, gp mtln cũng tt.”ô

V Un khôngtr li. Mtéhi sau, cuiĪcùng chàng míming: “Ta slén thăm nàng.”

Thm Vô Songúbt cưi: “Cáinày có gìphi lén lút?Mun gp thìЇgp, cu gpìcô y làphm vào vươngpháp à?”

VUn ngưc mtnhìn Thm VôĩSong: “Vương pháptrong lòng ta.”ĩ

Thm Vô Songb chàng chnĩhng, V Unơrót rưu choưThm Vô Song:[Vô Song, ta{và huynh khôngìging nhau.”

Chàngìbình tĩnh nói:“Ta không thĺsáng khoái làmânhư huynh đưc,)nếu ta và}nàng bênɩnhau, s có)vô s ánhmt nhìn vào.ÎLúc trưc CS Sinh nóiâta còn nh,ta cng đunói vi hnta s kiêntrì, nhưng thtíra trong lòngļta rt s.”

“Sau này, Nh]tu nói trngra, nói rõra tt c.ĩTa cm thytu y nóiđúng.”

“Huynh thíchâmt ngưi thìphi tri snótt c conĬđưng cho nàng,huynh không thìl mãng thíchnàng ri kéoïnàng đi vÎphía con đưng[gian nan. Dùĩcho nàng khôngéđ tâm… VíUn nâng chénírưu đến bênľmôi, ngng đunhìn trăng sáng:ĩ“Ta cũng đaulòng.”

Cho nênļcu d đnhx lý thếnào?” Thm VôSong hơi cáuknh, li VUn nói chngĩphi là chcvào ni lòngca hn sao?

ThmêVô Song giơtay ch ctĪnhà đy vếtĨkhc: “Đnh văđy cây ctkia, sau đócuc đi cacu c trôiqua như thếh?!”

“Ta chomình năm năm.Nếu ta đếnnhưc quán màvn thích nàngľging như hômónay…

V Uníbình tĩnh mming, Thm VôĨSong ly làmïl, quay đuĩnhìn ngưi thiếuniên ngi dưiánh trăng. Hninhìn chàng ungɨcn chén rưu,nh nhàng đtľchén xung đt,íging như đangnói mt chuyn:hết sc bìnhthưng, trong sbình đm ncha s trnhũtrng khó t:“Ta s tráv cưi nàng.”â

***

S Du ngiíqu bên cnhêTrưng công chúa,ínhìn tng Tháiy ln lưtlui xung.

Gn nhưtoàn b Tháiįy vin đuđến chn mch,mi ngưi đutr li chcnch vi Trưngcông chúa ——đúng là cóĭthai.

Điu này trîthành s thtàmà Trưng côngèchúa không thné tránh. Bàbo mi ngưilui xung, chcha li SÍDu trongphòng vi bà.

Caĩva đóng li,trong phòng hoàntoàn yên tĩnh,iTrưng công chúaýnhìn v phíaS Du.

Tay bàirun ry, SìDu bình tĩnhìnhìn bà: “Đin]h, đây làíđa con caóngưi.”

Và cũngĭlà ca hn.”į

Trưng công chúa[gn ging: “Hn[bc t huynhtrưng ta, nhtta đây.īHn hi chếtếby vn tưngõsĩ Đi S,đy con gáita g điũvin x ——ú

Mt Trưng côngchúa rưng rưng:“Hn còn munta sinh concho hn?! Hnïđng hòng!”

Dtăli, Trưng côngchúa xô SDu ra. Bàígp gáp đngdy, dưng nhưmun tìm cáigì đó, minglp đi lpli: “Ta khôngĩth gi đaîbé này, taêkhông th gi,ĺta…

S Duvi đui theo,kéo Trưng côngchúa li. Trưngícông chúa thynàng không chobà tìm đ,ĭbèn giơ taylên mun đánhĩvào bng mình.ãS Du git,tay bà li,cao ging quát:íĐin h!”

Trưng²công chúa chmýchp xoay đu,thn th nhìnãS Du, mtbà mt ngnĪl. S Duóchưa bao giìthy dáng vyếu đui nhưývy ca Trưngăcông chúa, bàíging như mttiu cô nươngmt đi toànb áo giápvà kiếm, cungcung hong ht.

“Taĩkhông th mangthai con cahn… Bàkhàn ging nói:ĩ“Cô hiu không,âh?”

Thiếp thânòhiu...” S Duînm ly taybà, bình tĩnhınói: “Thiếp thânhiu.”

“Hn là,k thù cafta, hn là]ti nhân ĐiĭS. Sm mungì cũng có(mt ngày taóphi t taygiết hn, taphi tng hnơxung hoàng tuynđ t tiívi mi ngưi,cô hiu không!”

Thiếp thân hiu.”³

“Ta đã épòd cu toàn,khut thân choĺhn. Kiêu ngoīca ta, tôn[nghiêm ca ta,}mt mũi ca:ta, ngưi thânìca ta, tìnhéyêu ca ta,tt c tađu không có,tt c đuếcho hn! Hncòn mun gìna?!”

Trưng côngchúa đt ngtcao ging, bàèrun run chebng mình, scmt hong lon:“Ta cm giyhn ging nhưmt ht gingcha kch đc,ĺhn mun cmr ny mmtrong cơ th¸ta. Nhưng khôngđưc… cái gìįta cũng cóĺth nhn, nhưngta tuyt điís không sinhcon cho hn…Ta tuyết điàs không đnghit chng cahn ln lên{trong bng mình.ìTa chc chns giết hn,ónếu ta cóīcon vi hn…

Sắc mặt Trưởng công chúa trắng bệch: “Đây là muốn ép tương lai ta phải giết cả con mình hay sao?”

Dứt lời, dưới sự nâng đỡ của Sở Du, bà đứng dậy, chầm chậm ngồi xuống giường, bình tĩnh nói: “Ta phải thoát ra.”

Giết một người yêu thương đã đủ rồi.

Vì thế nàng rủ mắt, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ đã chắc chưa?”

Đứa bé này dường như đã đánh sập bà, giống như cọng rơm đè trên người bà. Cả người bà vô lực, mở to mắt nhìn bên ngoài cửa cung. Bà cố sức đứng lên, nhưng lại đứng không nổi. Bà cố sức kiềm chế nước mắt, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn phía trước mờ nhoè.

Cuộc đời này của bà, thiếu thời cung biến tang mẫu, huynh đoạt đế vị sau tang phụ, thành niên tang phu, trung niên tang huynh.

Giết một người yêu thương đã đủ rồi.

Bà vẫn luôn nói với người khác phải sống thật muôn màu muôn vẻ, không thể để người khác cười cợt mình.

Ánh mắt Triệu Nguyệt nhìn về phía Trưởng công chúa. Trưởng công chúa hiểu ý của hắn, phất tay với Sở Du: “Cô lui xuống trước đi.”

Bà vẫn luôn nói với người khác phải sống thật muôn màu muôn vẻ, không thể để người khác cười cợt mình.“Con đường đời còn rất dài, không phải sao?”

Thế nhưng từ thần nữ(*) trở thành Trưởng công chúa, vừa thành Trưởng công chúa lại trở thành một Mai phi dựa vào sự sủng ái của quân chủ. Cuộc đời bà đã sớm khiến thế nhân cười nhạo đủ rồi.

Dứt lời, dưới sự nâng đỡ của Sở Du, bà đứng dậy, chầm chậm ngồi xuống giường, bình tĩnh nói: “Ta phải thoát ra.”Sở Du cảm giác được bà đang vùng vẫy, vì thế nàng đỡ lấy bà, bình tĩnh nói: “Điện hạ, con đường nhân sinh đều do mình chọn.”(*) Thần nữ: con gái thần tử

Cuộc đời này của bà, thiếu thời cung biến tang mẫu, huynh đoạt đế vị sau tang phụ, thành niên tang phu, trung niên tang huynh.Sắc mặt Trưởng công chúa trắng bệch: “Đây là muốn ép tương lai ta phải giết cả con mình hay sao?”

Đứa bé này dường như đã đánh sập bà, giống như cọng rơm đè trên người bà. Cả người bà vô lực, mở to mắt nhìn bên ngoài cửa cung. Bà cố sức đứng lên, nhưng lại đứng không nổi. Bà cố sức kiềm chế nước mắt, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn phía trước mờ nhoè.

Sở Du gật đầu, bước lên trước, đắp chăn giúp Trưởng công chúa. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, giọng thái giám vừa dứt, nàng đã nghe Triệu Nguyệt cuống cuồng kêu lên: “Ta nghe nói nàng triệu toàn bộ Thái y viện, bọn họ bảo nàng có thai…”

Sở Du cảm giác được bà đang vùng vẫy, vì thế nàng đỡ lấy bà, bình tĩnh nói: “Điện hạ, con đường nhân sinh đều do mình chọn.”

Nghe vậy, cuối cùng cảm xúc của Trưởng công chúa cũng ổn định lại, bà im lặng nhìn Sở Du. Một lát sau, rốt cuộc bà lên tiếng: “Cô nói đúng.”

Nhưng nàng cũng là người từng có con, dù cho đứa con kia đã rất xa xôi và đồng thời cũng khiến nàng đau thấu tâm can, thế nhưng nàng vẫn còn nhớ cảm giác liều mạng muốn bảo vệ lúc mình mang thai năm đó.

Trưởng công chúa thoáng khựng lại, bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Du. Vẻ mặt Sở Du trầm ổn: “Con đường mỗi người đều rất khó khăn, đều sẽ gặp phải rất nhiều chuyện. Ai rồi cũng sẽ có lúc thân nhân rời xa, phản bội, hãm hại, đi tới đường cùng, nhưng quan trọng là ở lựa chọn.”

Trong khoảnh khắc nghe thấy lời này của Trưởng công chúa, nàng đã hiểu ý của bà.

“Có những người lựa chọn cắt đứt dây thừng kéo mình vào trong ao đầm, có người lựa chọn bị dây thừng kéo xuống. Điện hạ…” Sở Du đỡ tay bà vững vàng giống như cho dù ngàn cân đè bên trên cũng vẫn không nhúc nhích. Điều này khiến Trưởng công chúa có cảm giác an toàn, bà dần dần tỉnh táo lại, nhìn Sở Du xoáy vào mắt bà, nghe nàng nói: “Người cắt sợi dây kia, chạy đi là xong.”

“Có những người lựa chọn cắt đứt dây thừng kéo mình vào trong ao đầm, có người lựa chọn bị dây thừng kéo xuống. Điện hạ…” Sở Du đỡ tay bà vững vàng giống như cho dù ngàn cân đè bên trên cũng vẫn không nhúc nhích. Điều này khiến Trưởng công chúa có cảm giác an toàn, bà dần dần tỉnh táo lại, nhìn Sở Du xoáy vào mắt bà, nghe nàng nói: “Người cắt sợi dây kia, chạy đi là xong.”

“Con đường đời còn rất dài, không phải sao?”

(*) Thần nữ: con gái thần tử

Nghe vậy, Sở Du sững sờ.

Lời còn chưa dứt, Triệu Nguyệt đã khựng lại. Nhìn Sở Du, hắn có chút thất thố, ngừng bước chân, khẽ ho một tiếng: “Vệ đại phu nhân.”

Nghe vậy, cuối cùng cảm xúc của Trưởng công chúa cũng ổn định lại, bà im lặng nhìn Sở Du. Một lát sau, rốt cuộc bà lên tiếng: “Cô nói đúng.”

Vãn Nguyệt đáp lời. Sở Du xoay người đi vào Ngự hoa viên, dẫn theo Triệu Nguyệt đứng ở cạnh nhà thuỷ tạ, cho Vãn Nguyệt thời gian đi tìm người.

Dứt lời, dưới sự nâng đỡ của Sở Du, bà đứng dậy, chầm chậm ngồi xuống giường, bình tĩnh nói: “Ta phải thoát ra.”

Sở Du cảm giác được bà đang vùng vẫy, vì thế nàng đỡ lấy bà, bình tĩnh nói: “Điện hạ, con đường nhân sinh đều do mình chọn.”

Sở Du không lên tiếng, nàng đứng ở một bên. Trưởng công chúa suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Cô nghĩ cách mang chuyện thường ngày ta thích mùi hương Thập Nhật Hương này truyền đến chỗ Vương quý phi.”

Nghe vậy, Sở Du sững sờ.

“Bệ hạ.”

Thập Nhật Hương là loài hoa chỉ mọc duy nhất ở Đông Nam, sau khi phơi khô sẽ toả ra mùi hương, mùi hương này có thể lưu đến mười ngày, cho nên có tên là Thập Nhật Hương. Loại hương này có công dụng an thần, nhưng hiếm có người biết Thập Nhật Hương và một loại hoa khác ở Đông Nam tên là Tử tư có mùi hương gần giống nhau. Đối với phụ nữ mà nói, bình thường ‘Tử tư’ có công dụng hoạt huyết dưỡng nhan, nhưng đối với phụ nữ có thai mà nói lại là đại kỵ, đeo túi hương Tử tư một ngày thôi cũng đủ sẩy thai. Cho nên dù cho phụ nữ vùng Đông Nam có thích Thập Nhật Hương, nhưng trong thai kỳ đều hiếm khi lấy hoa này làm hương liệu, sợ có lẫn ‘Tử tư’ vào.

Mà bản thân Vương quý phi đã đi theo mẫu tộc lớn lên tại vùng Đông Nam từ nhỏ. Đối với những người khác mà nói, Thập Nhật Hương xa lạ, nhưng Vương quý phi lại hoàn toàn không xa lạ.

Mà bản thân Vương quý phi đã đi theo mẫu tộc lớn lên tại vùng Đông Nam từ nhỏ. Đối với những người khác mà nói, Thập Nhật Hương xa lạ, nhưng Vương quý phi lại hoàn toàn không xa lạ.

Đứa bé là của Trưởng công chúa, cuộc đời là của Trưởng công chúa, đương nhiên nàng có thể khuyên Trưởng công chúa sinh đứa bé ra, nhưng sau khi sinh xong thì sao?(*) Thần nữ: con gái thần tử

Trong khoảnh khắc nghe thấy lời này của Trưởng công chúa, nàng đã hiểu ý của bà.

Nàng không có cách nào nào sống cuộc đời thay Trưởng công chúa, cũng không thể giúp bà nuôi dưỡng đứa bé này. Đứa bé này sinh ra đã định trước đứng giữa Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa. Trưởng công chúa và Triệu Nguyệt đã là nút thắt chết, đứa bé này sinh ra sẽ vô tội nhường nào?

Sở Du mấp máy miệng, nhưng lại không phát ra lời nào.

Đứa bé là của Trưởng công chúa, cuộc đời là của Trưởng công chúa, đương nhiên nàng có thể khuyên Trưởng công chúa sinh đứa bé ra, nhưng sau khi sinh xong thì sao?

Nàng không có cách nào nào sống cuộc đời thay Trưởng công chúa, cũng không thể giúp bà nuôi dưỡng đứa bé này. Đứa bé này sinh ra đã định trước đứng giữa Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa. Trưởng công chúa và Triệu Nguyệt đã là nút thắt chết, đứa bé này sinh ra sẽ vô tội nhường nào?

Nhưng nàng cũng là người từng có con, dù cho đứa con kia đã rất xa xôi và đồng thời cũng khiến nàng đau thấu tâm can, thế nhưng nàng vẫn còn nhớ cảm giác liều mạng muốn bảo vệ lúc mình mang thai năm đó.

Vì thế nàng rủ mắt, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ đã chắc chưa?”

Thập Nhật Hương là loài hoa chỉ mọc duy nhất ở Đông Nam, sau khi phơi khô sẽ toả ra mùi hương, mùi hương này có thể lưu đến mười ngày, cho nên có tên là Thập Nhật Hương. Loại hương này có công dụng an thần, nhưng hiếm có người biết Thập Nhật Hương và một loại hoa khác ở Đông Nam tên là Tử tư có mùi hương gần giống nhau. Đối với phụ nữ mà nói, bình thường ‘Tử tư’ có công dụng hoạt huyết dưỡng nhan, nhưng đối với phụ nữ có thai mà nói lại là đại kỵ, đeo túi hương Tử tư một ngày thôi cũng đủ sẩy thai. Cho nên dù cho phụ nữ vùng Đông Nam có thích Thập Nhật Hương, nhưng trong thai kỳ đều hiếm khi lấy hoa này làm hương liệu, sợ có lẫn ‘Tử tư’ vào.

Trưởng công chúa thoáng khựng lại, bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Du. Vẻ mặt Sở Du trầm ổn: “Con đường mỗi người đều rất khó khăn, đều sẽ gặp phải rất nhiều chuyện. Ai rồi cũng sẽ có lúc thân nhân rời xa, phản bội, hãm hại, đi tới đường cùng, nhưng quan trọng là ở lựa chọn.”

Trưởng công chúa không nói lời nào, siết chặt tay vịn. Thật lâu sau, bà khàn giọng nói rõ từng câu từng chữ: “Ta nghĩ kỹ rồi, chuyện giữa ta và hắn không cần thiết phải thêm kẻ vô tội.”

Sở Du gật đầu, bước lên trước, đắp chăn giúp Trưởng công chúa. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, giọng thái giám vừa dứt, nàng đã nghe Triệu Nguyệt cuống cuồng kêu lên: “Ta nghe nói nàng triệu toàn bộ Thái y viện, bọn họ bảo nàng có thai…”

Lời còn chưa dứt, Triệu Nguyệt đã khựng lại. Nhìn Sở Du, hắn có chút thất thố, ngừng bước chân, khẽ ho một tiếng: “Vệ đại phu nhân.”

“Bệ hạ.”

Sở Du xoay người, cung kính hành lễ.

Thế nhưng từ thần nữ(*) trở thành Trưởng công chúa, vừa thành Trưởng công chúa lại trở thành một Mai phi dựa vào sự sủng ái của quân chủ. Cuộc đời bà đã sớm khiến thế nhân cười nhạo đủ rồi.

Ánh mắt Triệu Nguyệt nhìn về phía Trưởng công chúa. Trưởng công chúa hiểu ý của hắn, phất tay với Sở Du: “Cô lui xuống trước đi.”

Sở Du không lên tiếng, nàng đứng ở một bên. Trưởng công chúa suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Cô nghĩ cách mang chuyện thường ngày ta thích mùi hương Thập Nhật Hương này truyền đến chỗ Vương quý phi.”

Sở Du kính cẩn bái biệt ra ngoài. Đợi đi tới hành lang, nàng nhỏ giọng căn dặn Vãn Nguyệt: “Ngươi nói chuyện Trưởng công chúa có thai cho mật thám trong cung, để tất cả mọi người nhanh chóng biết được.”

Sở Du xoay người, cung kính hành lễ.

Vãn Nguyệt đáp lời. Sở Du xoay người đi vào Ngự hoa viên, dẫn theo Triệu Nguyệt đứng ở cạnh nhà thuỷ tạ, cho Vãn Nguyệt thời gian đi tìm người.

Một lát sau, Vãn Nguyệt vội vã trở về, thì thầm: “Nô tì đã căn dặn xong rồi.”

Sở Du gật đầu, bấy giờ mới dẫn Vãn Nguyệt trở về Vệ Phủ.

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

24 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Rốt cuộc câu chuyện này khiến mình cảm thấy bi thương không thôi. Họ yêu nhau nhưng phải giết nhau, sống lại để bù đắp cho ng mình yêu thương mà bị hờ hững, yêu nhau nhưng k thể nói. Có lúc mình ngưỡng mộ những tình cảm này, dù đc đáp lại hay k, cũng đã cố hết sức mình.

Trà Hoa Cúc
Trà Hoa Cúc
4 Năm Cách đây

Tội Trưởng công chúa quá :((

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Ân ân oán oán mà có tình cảm xen ngang chính là nỗi đau thêm gấp bội. Chỉ mong Trưởng công chúa đủ bình tĩnh để lựa chọn cho chính mình

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Đời trớ trêu quá

24
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!