Chương 91 (1)
Cùng lúc đó, Vệ Uẩn cũng chạy về Hoa Kinh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghe thấy lời Vệ Uẩn, Thẩm Vô Song cảm thấy thật ê răng.
Bây giờ, Bắc Địch đã hoàn toàn ở trạng thái phòng thủ. Đồ Tác và Tô Tra giằng co, nếu như Đại Sở không chủ động tấn công thì sẽ chẳng có chuyện gì. Vệ Uẩn gọi Vệ Thu và Tần Thời Nguyệt vào, sau khi căn dặn chuẩn bị quân phòng mấy tháng này, chàng lại nói với bọn họ: “Phỏng chừng thời gian ta không ở đây, chiến cục sẽ đình chiến, không xảy ra đại sự gì. Ta sẽ đặt một thế thân trong phủ tướng quân, các ngươi phụ giúp che giấu. Mấy ngày tới, các ngươi hãy nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, đồ gì cần chuẩn bị thì nhớ chuẩn bị. Trước khi ta bắt người trở về, các ngươi có thể liên lạc tìm ta, không liên lạc được thì tìm Sở đại nhân.” Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.
Vệ Thu và Tần Thời Nguyệt gật đầu, cũng không hỏi thêm những chuyện khác, sau khi hỏi han cẩn thận những chuyện vụn vặt thì liền rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Thẩm Vô Song cầm một đống ống trúc nhỏ bước vào, đặt trước mặt Vệ Uẩn nói: “Thuốc thường hay dùng đều mang theo cả đi.” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.
Vệ Uẩn gật đầu, Vệ Hạ ra ngoài chuẩn bị văn thư thân phận cho chàng. Thẩm Vô Song cầm bình rượu mời chàng: “Ra ngoài tâm sự một chút không?”
Vệ Uẩn đáp lời, đi ra ngồi trên hành lang với Thẩm Vô Song. Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.
Bầu trời phương Bắc trongểvắt, vạn dặmỷkhông mây, minhĩnguyệt treo cao,ìvừa sáng ngờiḻvừa thanh khiết.ẵMấy năm qua,ầVệ Uẩn trưởngửthành rất nhanh,ùdáng vẻ đãἴgiống như mộtìthanh niên, ngồiḻbên cạnh ThẩmầVô Song cònỵcao hơn hắnỹđúng nửa cáiụđầu.
“Thật ra bắtềmột người đâu[cần phiền cậuìđích thân đi.”[
Thẩm Vô Songĩtám chuyện, Vệ,Uẩn tự rótİrượu cho mình,ẳbình tĩnh nói:ı“Chuyện này sự‹việc trọng đại,ịta không yênòtâm.”
“Tên đóἲchạy về hướngếHoa Kinh, hẳn°là cậu phảiìvề Hoa Kinhîmột chuyến.”
VệúUẩn không đáp.ЇThẩm Vô Song]mỉm cười nhìnảchàng: “Ta nóiЇnày, không phảiặcậu cố ýĩtrở về đóỳchứ?”
Vệ Uẩn[thờ ơ nhìnậhắn, không nói¹gì nhiều.
Thẩm VôàSong nhún vai,ắcảm thấy VệīUẩn càng lớnễcàng không thúḽvị. Con ngườiìnày, lúc niênḽthiếu còn nóiầnhiều hơn mộtľchút, càng lớnécàng ít huênhĪhoang, đến bâyảgiờ thì nếuỹcó thể khôngõnói thì sẽįkhông nói.
Dường nhưỷtrưởng thành làĺlàm cho tráiľtim con ngườiệxây một cănìphòng ngăn tấtớcả mọi người{ở bên ngoài.ỡTrưởng thành rồi,íphòng xây xongḷrồi thì sẽ°chỉ đứng xaềxa nhìn thếİgiới bên ngoài,ítất cả tìnhЇcảm trở nênḹchậm chạp, lạiĨcũng trở nênọvô cùng nguộiọlạnh.
Thẩm Vô Songãkhông thể nóifđược đây làfchuyện tốt hayjchuyện xấu. Hắnẽcũng đã từngỵtrải qua nhưẹthế, vì vậyìhắn nói: “Cũngἳđã bốn nămìcậu không vềɪrồi, nên trởÎvề thăm mẫuìthân cậu đi.”ɩ
“Ừm.” Rốt cuộc,)Vệ Uẩn lên(tiếng đáp. ThẩmĺVô Song giơἳtay chỉ vàoâcột nhà trongĩphòng: “Nhớ ngườiἱđó cũng đãínhớ bốn nămổrồi, gặp mộtạlần cũng tốt.”ô
Vệ Uẩn khôngậtrả lời. Mộtéhồi sau, cuốiĪcùng chàng mởímiệng: “Ta sẽắlén thăm nàng.”ị
Thẩm Vô Songúbật cười: “Cáiἰnày có gìảphải lén lút?ọMuốn gặp thìЇgặp, cậu gặpìcô ấy làịphạm vào vươngỉpháp à?”
VệịUẩn ngước mắtờnhìn Thẩm VôĩSong: “Vương phápẹtrong lòng ta.”ĩ
Thẩm Vô Songẹbị chàng chặnĩhọng, Vệ Uẩnơrót rượu choưThẩm Vô Song:[“Vô Song, ta{và huynh khôngìgiống nhau.”
Chàngìbình tĩnh nói:ị“Ta không thểĺsáng khoái làmânhư huynh được,)nếu ta và}nàng ở bênɩnhau, sẽ có)vô số ánhộmắt nhìn vào.ÎLúc trước CốịSở Sinh nóiâta còn nhỏ,ἱta cứng đầuỉnói với hắnỉta sẽ kiênịtrì, nhưng thậtíra trong lòngļta rất sợ.”ễ
“Sau này, Nhị]tẩu nói trắngởra, nói rõỉra tất cả.ĩTa cảm thấyḽtẩu ấy nóiựđúng.”
“Huynh thíchâmột người thìἶphải trải sẵnótất cả conĬđường cho nàng,ỏhuynh không thểìlỗ mãng thíchễnàng rồi kéoïnàng đi vềÎphía con đường[gian nan. Dùĩcho nàng khôngéđể tâm…” VệíUẩn nâng chénírượu đến bênľmôi, ngẩng đầuỳnhìn trăng sáng:ĩ“Ta cũng đauựlòng.”
“Cho nênļcậu dự địnhầxử lý thếịnào?” Thẩm VôồSong hơi cáuểkỉnh, lời VệἲUẩn nói chẳngĩphải là chọcịvào nỗi lòngἱcủa hắn sao?
ThẩmêVô Song giơậtay chỉ cộtĪnhà đầy vếtĨkhắc: “Định vẽăđầy cây cộtἰkia, sau đóữcuộc đời củaἲcậu cứ trôiữqua như thếἱhả?!”
“Ta choốmình năm năm.ậNếu ta đếnỗnhược quán màỳvẫn thích nàngľgiống như hômónay…”
Vệ Uẩníbình tĩnh mởἲmiệng, Thẩm VôĨSong lấy làmïlạ, quay đầuĩnhìn người thiếuổniên ngồi dướiỡánh trăng. Hắninhìn chàng uốngɨcạn chén rượu,ựnhẹ nhàng đặtľchén xuống đất,ígiống như đangờnói một chuyện:hết sức bìnhἳthường, trong sựẻbình đạm ẩnủchứa sự trịnhũtrọng khó tả:ễ“Ta sẽ trởávề cưới nàng.”â
***
Sở Du ngồiíquỳ bên cạnhêTrưởng công chúa,ínhìn từng Tháiḹy lần lượtụlui xuống.
Gần nhưộtoàn bộ Tháiįy viện đềuẽđến chẩn mạch,ỹmỗi người đềuỉtrả lời chắcẽnịch với Trưởngịcông chúa ——ựđúng là cóĭthai.
Điều này trởîthành sự thậtàmà Trưởng côngèchúa không thểịné tránh. Bàẫbảo mọi ngườiỷlui xuống, chỉỉchừa lại SởÍDu ở trongḷphòng với bà.
Cửaĩvừa đóng lại,ộtrong phòng hoànịtoàn yên tĩnh,iTrưởng công chúaýnhìn về phíaổSở Du.
Tay bàirun rẩy, SởìDu bình tĩnhìnhìn bà: “Điện]hạ, đây làíđứa con củaóngười.”
“Và cũngĭlà của hắn.”į
Trưởng công chúa[gằn giọng: “Hắn[bức tử huynhểtrưởng ta, nhốtỏta ở đây.īHắn hại chếtếbảy vạn tướngõsĩ Đại Sở,ấđẩy con gáiἰta gả điũviễn xứ ——”ú
Mắt Trưởng côngửchúa rưng rưng:ἰ“Hắn còn muốnḻta sinh conḻcho hắn?! Hắnïđừng hòng!”
Dứtălời, Trưởng côngịchúa xô SởỗDu ra. Bàígấp gáp đứngứdậy, dường nhưỳmuốn tìm cáiẽgì đó, miệngịlặp đi lặpừlại: “Ta khôngĩthể giữ đứaîbé này, taêkhông thể giữ,ĺta…”
Sở Duἵvội đuổi theo,ởkéo Trưởng côngἵchúa lại. Trưởngícông chúa thấyἰnàng không choἵbà tìm đồ,ĭbèn giơ tayỵlên muốn đánhĩvào bụng mình.ãSở Du giật,tay bà lại,ịcao giọng quát:í“Điện hạ!”
Trưởng²công chúa chậmýchạp xoay đầu,ợthẫn thờ nhìnãSở Du, mắtịbà mắt ngấnĪlệ. Sở Duóchưa bao giờìthấy dáng vẻἴyếu đuối nhưývậy của Trưởngăcông chúa, bàígiống như mộtửtiểu cô nươngạmất đi toànἳbộ áo giápḽvà kiếm, cuốngẫcuồng hoảng hốt.
“Taĩkhông thể mangờthai con củaụhắn…” Bàặkhàn giọng nói:ĩ“Cô hiểu không,âhả?”
“Thiếp thânòhiểu...” Sở Duînắm lấy tayọbà, bình tĩnhınói: “Thiếp thânỵhiểu.”
“Hắn là,kẻ thù củafta, hắn là]tội nhân ĐạiĭSở. Sớm muộnỗgì cũng có(một ngày taóphải tự tayẵgiết hắn, taἳphải tống hắnơxuống hoàng tuyềnẹđể tạ tộiívới mọi người,ằcô hiểu không!”ừ
“Thiếp thân hiểu.”³
“Ta đã épòdạ cầu toàn,ḹkhuất thân choĺhắn. Kiêu ngạoīcủa ta, tôn[nghiêm của ta,}mặt mũi của:ta, người thânìcủa ta, tìnhéyêu của ta,ẫtất cả taỵđều không có,ồtất cả đềuếcho hắn! Hắnἶcòn muốn gìḻnữa?!”
Trưởng côngạchúa đột ngộtảcao giọng, bàèrun run cheỉbụng mình, sắcỉmặt hoảng loạn:ἳ“Ta cảm giấyḹhắn giống nhưểmột hạt giốngỉchứa kịch độc,ĺhắn muốn cắmἲrễ nảy mầmựtrong cơ thể¸ta. Nhưng khôngỷđược… cái gìįta cũng cóĺthể nhịn, nhưngỉta tuyệt đốiísẽ không sinhỉcon cho hắn…ạTa tuyết đốiàsẽ không đểẩnghiệt chủng củaịhắn lớn lên{trong bụng mình.ìTa chắc chắnḷsẽ giết hắn,ónếu ta cóīcon với hắn…”ἱ
Sắc mặt Trưởng công chúa trắng bệch: “Đây là muốn ép tương lai ta phải giết cả con mình hay sao?”
Dứt lời, dưới sự nâng đỡ của Sở Du, bà đứng dậy, chầm chậm ngồi xuống giường, bình tĩnh nói: “Ta phải thoát ra.”
Giết một người yêu thương đã đủ rồi.
Vì thế nàng rủ mắt, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ đã chắc chưa?”Đứa bé này dường như đã đánh sập bà, giống như cọng rơm đè trên người bà. Cả người bà vô lực, mở to mắt nhìn bên ngoài cửa cung. Bà cố sức đứng lên, nhưng lại đứng không nổi. Bà cố sức kiềm chế nước mắt, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn phía trước mờ nhoè.
Cuộc đời này của bà, thiếu thời cung biến tang mẫu, huynh đoạt đế vị sau tang phụ, thành niên tang phu, trung niên tang huynh.
Giết một người yêu thương đã đủ rồi.
Bà vẫn luôn nói với người khác phải sống thật muôn màu muôn vẻ, không thể để người khác cười cợt mình.
Ánh mắt Triệu Nguyệt nhìn về phía Trưởng công chúa. Trưởng công chúa hiểu ý của hắn, phất tay với Sở Du: “Cô lui xuống trước đi.”
Bà vẫn luôn nói với người khác phải sống thật muôn màu muôn vẻ, không thể để người khác cười cợt mình.“Con đường đời còn rất dài, không phải sao?”Thế nhưng từ thần nữ(*) trở thành Trưởng công chúa, vừa thành Trưởng công chúa lại trở thành một Mai phi dựa vào sự sủng ái của quân chủ. Cuộc đời bà đã sớm khiến thế nhân cười nhạo đủ rồi.
Dứt lời, dưới sự nâng đỡ của Sở Du, bà đứng dậy, chầm chậm ngồi xuống giường, bình tĩnh nói: “Ta phải thoát ra.”Sở Du cảm giác được bà đang vùng vẫy, vì thế nàng đỡ lấy bà, bình tĩnh nói: “Điện hạ, con đường nhân sinh đều do mình chọn.”(*) Thần nữ: con gái thần tử
Cuộc đời này của bà, thiếu thời cung biến tang mẫu, huynh đoạt đế vị sau tang phụ, thành niên tang phu, trung niên tang huynh.Sắc mặt Trưởng công chúa trắng bệch: “Đây là muốn ép tương lai ta phải giết cả con mình hay sao?”Đứa bé này dường như đã đánh sập bà, giống như cọng rơm đè trên người bà. Cả người bà vô lực, mở to mắt nhìn bên ngoài cửa cung. Bà cố sức đứng lên, nhưng lại đứng không nổi. Bà cố sức kiềm chế nước mắt, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn phía trước mờ nhoè.
Sở Du gật đầu, bước lên trước, đắp chăn giúp Trưởng công chúa. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, giọng thái giám vừa dứt, nàng đã nghe Triệu Nguyệt cuống cuồng kêu lên: “Ta nghe nói nàng triệu toàn bộ Thái y viện, bọn họ bảo nàng có thai…”
Sở Du cảm giác được bà đang vùng vẫy, vì thế nàng đỡ lấy bà, bình tĩnh nói: “Điện hạ, con đường nhân sinh đều do mình chọn.”
Nghe vậy, cuối cùng cảm xúc của Trưởng công chúa cũng ổn định lại, bà im lặng nhìn Sở Du. Một lát sau, rốt cuộc bà lên tiếng: “Cô nói đúng.”
Nhưng nàng cũng là người từng có con, dù cho đứa con kia đã rất xa xôi và đồng thời cũng khiến nàng đau thấu tâm can, thế nhưng nàng vẫn còn nhớ cảm giác liều mạng muốn bảo vệ lúc mình mang thai năm đó.
Trưởng công chúa thoáng khựng lại, bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Du. Vẻ mặt Sở Du trầm ổn: “Con đường mỗi người đều rất khó khăn, đều sẽ gặp phải rất nhiều chuyện. Ai rồi cũng sẽ có lúc thân nhân rời xa, phản bội, hãm hại, đi tới đường cùng, nhưng quan trọng là ở lựa chọn.”
Trong khoảnh khắc nghe thấy lời này của Trưởng công chúa, nàng đã hiểu ý của bà.
“Có những người lựa chọn cắt đứt dây thừng kéo mình vào trong ao đầm, có người lựa chọn bị dây thừng kéo xuống. Điện hạ…” Sở Du đỡ tay bà vững vàng giống như cho dù ngàn cân đè bên trên cũng vẫn không nhúc nhích. Điều này khiến Trưởng công chúa có cảm giác an toàn, bà dần dần tỉnh táo lại, nhìn Sở Du xoáy vào mắt bà, nghe nàng nói: “Người cắt sợi dây kia, chạy đi là xong.”
“Có những người lựa chọn cắt đứt dây thừng kéo mình vào trong ao đầm, có người lựa chọn bị dây thừng kéo xuống. Điện hạ…” Sở Du đỡ tay bà vững vàng giống như cho dù ngàn cân đè bên trên cũng vẫn không nhúc nhích. Điều này khiến Trưởng công chúa có cảm giác an toàn, bà dần dần tỉnh táo lại, nhìn Sở Du xoáy vào mắt bà, nghe nàng nói: “Người cắt sợi dây kia, chạy đi là xong.”
“Con đường đời còn rất dài, không phải sao?”
(*) Thần nữ: con gái thần tử
Nghe vậy, Sở Du sững sờ.Lời còn chưa dứt, Triệu Nguyệt đã khựng lại. Nhìn Sở Du, hắn có chút thất thố, ngừng bước chân, khẽ ho một tiếng: “Vệ đại phu nhân.”
Nghe vậy, cuối cùng cảm xúc của Trưởng công chúa cũng ổn định lại, bà im lặng nhìn Sở Du. Một lát sau, rốt cuộc bà lên tiếng: “Cô nói đúng.”
Vãn Nguyệt đáp lời. Sở Du xoay người đi vào Ngự hoa viên, dẫn theo Triệu Nguyệt đứng ở cạnh nhà thuỷ tạ, cho Vãn Nguyệt thời gian đi tìm người.Dứt lời, dưới sự nâng đỡ của Sở Du, bà đứng dậy, chầm chậm ngồi xuống giường, bình tĩnh nói: “Ta phải thoát ra.”
Sở Du cảm giác được bà đang vùng vẫy, vì thế nàng đỡ lấy bà, bình tĩnh nói: “Điện hạ, con đường nhân sinh đều do mình chọn.”Sở Du không lên tiếng, nàng đứng ở một bên. Trưởng công chúa suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Cô nghĩ cách mang chuyện thường ngày ta thích mùi hương Thập Nhật Hương này truyền đến chỗ Vương quý phi.”
Nghe vậy, Sở Du sững sờ.
“Bệ hạ.”Thập Nhật Hương là loài hoa chỉ mọc duy nhất ở Đông Nam, sau khi phơi khô sẽ toả ra mùi hương, mùi hương này có thể lưu đến mười ngày, cho nên có tên là Thập Nhật Hương. Loại hương này có công dụng an thần, nhưng hiếm có người biết Thập Nhật Hương và một loại hoa khác ở Đông Nam tên là Tử tư có mùi hương gần giống nhau. Đối với phụ nữ mà nói, bình thường ‘Tử tư’ có công dụng hoạt huyết dưỡng nhan, nhưng đối với phụ nữ có thai mà nói lại là đại kỵ, đeo túi hương Tử tư một ngày thôi cũng đủ sẩy thai. Cho nên dù cho phụ nữ vùng Đông Nam có thích Thập Nhật Hương, nhưng trong thai kỳ đều hiếm khi lấy hoa này làm hương liệu, sợ có lẫn ‘Tử tư’ vào.
Mà bản thân Vương quý phi đã đi theo mẫu tộc lớn lên tại vùng Đông Nam từ nhỏ. Đối với những người khác mà nói, Thập Nhật Hương xa lạ, nhưng Vương quý phi lại hoàn toàn không xa lạ.
Mà bản thân Vương quý phi đã đi theo mẫu tộc lớn lên tại vùng Đông Nam từ nhỏ. Đối với những người khác mà nói, Thập Nhật Hương xa lạ, nhưng Vương quý phi lại hoàn toàn không xa lạ.
Đứa bé là của Trưởng công chúa, cuộc đời là của Trưởng công chúa, đương nhiên nàng có thể khuyên Trưởng công chúa sinh đứa bé ra, nhưng sau khi sinh xong thì sao?(*) Thần nữ: con gái thần tửTrong khoảnh khắc nghe thấy lời này của Trưởng công chúa, nàng đã hiểu ý của bà.
Nàng không có cách nào nào sống cuộc đời thay Trưởng công chúa, cũng không thể giúp bà nuôi dưỡng đứa bé này. Đứa bé này sinh ra đã định trước đứng giữa Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa. Trưởng công chúa và Triệu Nguyệt đã là nút thắt chết, đứa bé này sinh ra sẽ vô tội nhường nào?
Sở Du mấp máy miệng, nhưng lại không phát ra lời nào.
Đứa bé là của Trưởng công chúa, cuộc đời là của Trưởng công chúa, đương nhiên nàng có thể khuyên Trưởng công chúa sinh đứa bé ra, nhưng sau khi sinh xong thì sao?
Nàng không có cách nào nào sống cuộc đời thay Trưởng công chúa, cũng không thể giúp bà nuôi dưỡng đứa bé này. Đứa bé này sinh ra đã định trước đứng giữa Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa. Trưởng công chúa và Triệu Nguyệt đã là nút thắt chết, đứa bé này sinh ra sẽ vô tội nhường nào?
Nhưng nàng cũng là người từng có con, dù cho đứa con kia đã rất xa xôi và đồng thời cũng khiến nàng đau thấu tâm can, thế nhưng nàng vẫn còn nhớ cảm giác liều mạng muốn bảo vệ lúc mình mang thai năm đó.
Vì thế nàng rủ mắt, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ đã chắc chưa?”
Thập Nhật Hương là loài hoa chỉ mọc duy nhất ở Đông Nam, sau khi phơi khô sẽ toả ra mùi hương, mùi hương này có thể lưu đến mười ngày, cho nên có tên là Thập Nhật Hương. Loại hương này có công dụng an thần, nhưng hiếm có người biết Thập Nhật Hương và một loại hoa khác ở Đông Nam tên là Tử tư có mùi hương gần giống nhau. Đối với phụ nữ mà nói, bình thường ‘Tử tư’ có công dụng hoạt huyết dưỡng nhan, nhưng đối với phụ nữ có thai mà nói lại là đại kỵ, đeo túi hương Tử tư một ngày thôi cũng đủ sẩy thai. Cho nên dù cho phụ nữ vùng Đông Nam có thích Thập Nhật Hương, nhưng trong thai kỳ đều hiếm khi lấy hoa này làm hương liệu, sợ có lẫn ‘Tử tư’ vào.
Trưởng công chúa thoáng khựng lại, bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Du. Vẻ mặt Sở Du trầm ổn: “Con đường mỗi người đều rất khó khăn, đều sẽ gặp phải rất nhiều chuyện. Ai rồi cũng sẽ có lúc thân nhân rời xa, phản bội, hãm hại, đi tới đường cùng, nhưng quan trọng là ở lựa chọn.”Trưởng công chúa không nói lời nào, siết chặt tay vịn. Thật lâu sau, bà khàn giọng nói rõ từng câu từng chữ: “Ta nghĩ kỹ rồi, chuyện giữa ta và hắn không cần thiết phải thêm kẻ vô tội.”
Sở Du gật đầu, bước lên trước, đắp chăn giúp Trưởng công chúa. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, giọng thái giám vừa dứt, nàng đã nghe Triệu Nguyệt cuống cuồng kêu lên: “Ta nghe nói nàng triệu toàn bộ Thái y viện, bọn họ bảo nàng có thai…”
Lời còn chưa dứt, Triệu Nguyệt đã khựng lại. Nhìn Sở Du, hắn có chút thất thố, ngừng bước chân, khẽ ho một tiếng: “Vệ đại phu nhân.”
“Bệ hạ.”
Sở Du xoay người, cung kính hành lễ.
Thế nhưng từ thần nữ(*) trở thành Trưởng công chúa, vừa thành Trưởng công chúa lại trở thành một Mai phi dựa vào sự sủng ái của quân chủ. Cuộc đời bà đã sớm khiến thế nhân cười nhạo đủ rồi.Ánh mắt Triệu Nguyệt nhìn về phía Trưởng công chúa. Trưởng công chúa hiểu ý của hắn, phất tay với Sở Du: “Cô lui xuống trước đi.”
Sở Du không lên tiếng, nàng đứng ở một bên. Trưởng công chúa suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Cô nghĩ cách mang chuyện thường ngày ta thích mùi hương Thập Nhật Hương này truyền đến chỗ Vương quý phi.”Sở Du kính cẩn bái biệt ra ngoài. Đợi đi tới hành lang, nàng nhỏ giọng căn dặn Vãn Nguyệt: “Ngươi nói chuyện Trưởng công chúa có thai cho mật thám trong cung, để tất cả mọi người nhanh chóng biết được.”
Sở Du xoay người, cung kính hành lễ.
Vãn Nguyệt đáp lời. Sở Du xoay người đi vào Ngự hoa viên, dẫn theo Triệu Nguyệt đứng ở cạnh nhà thuỷ tạ, cho Vãn Nguyệt thời gian đi tìm người.
Một lát sau, Vãn Nguyệt vội vã trở về, thì thầm: “Nô tì đã căn dặn xong rồi.”
Sở Du gật đầu, bấy giờ mới dẫn Vãn Nguyệt trở về Vệ Phủ.
Rốt cuộc câu chuyện này khiến mình cảm thấy bi thương không thôi. Họ yêu nhau nhưng phải giết nhau, sống lại để bù đắp cho ng mình yêu thương mà bị hờ hững, yêu nhau nhưng k thể nói. Có lúc mình ngưỡng mộ những tình cảm này, dù đc đáp lại hay k, cũng đã cố hết sức mình.
Tội Trưởng công chúa quá :((
Ân ân oán oán mà có tình cảm xen ngang chính là nỗi đau thêm gấp bội. Chỉ mong Trưởng công chúa đủ bình tĩnh để lựa chọn cho chính mình
Đời trớ trêu quá