Chương 91 (2)
Cùng lúc đó, Vệ Uẩn cũng chạy về Hoa Kinh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Về đến Vệ Phủ, nàng bảo người đi tìm Tưởng Thuần, chuẩn bị Thập Nhật Hương, trang sức trâm cài hoa lệ, lại bảo Trường Nguyệt sơn móng tay mình thành màu đỏ, bộ dạng ăn mặc tương tự với Trưởng công chúa.
Lúc chuẩn bị được một nửa, nha hoàn bỗng tiến vào thông báo: “Đại phu nhân, Tống gia đến tặng lễ vật.” Hạ phụ hắn kể lại gia đình bối cảnh nhân.
Sở Du cúi đầu nhìn Trường Nguyệt đang sơn móng tay cho nàng dưới ánh nến, thản nhiên nói: “Bảo ta ngủ rồi, không gặp.”
Chưa đến một lát, lại có nha hoàn đến thông báo: “Đại phu nhân, người của Vương gia đến đây bái kiến.” Dựa theo của nàng kinh nghiệm cùng đủ loại.
“Không gặp.”
Nha hoàn kính cẩn lui ra, đi từ chối hạ nhân Vương gia. Trường Nguyệt lấy làm lạ hỏi: “Phu nhân, sao tối nay bọn họ đều đến tìm người thế?” Khả đặt ra nếu không hợp lý, thế giới này.
Sở Du nhẹ nhàng cười: “Trong Hậu cung sắp tăng thêm chủ tử, bọn họ không cuống cuồng được sao?”
Dứt lời, Vãn Nguyệt bưngẵđồ đạc vàītúi hương bước³vào. Sở Duệngước mắt nhìnừnhững món đồỏkia, từ tốnĩnói: “Hôm nayÎtrong Hậu cungỉcăn bản không[có con nốiụdõi, một khiợTrưởng công chúaửsinh con, nếuìVệ gia chúngỡta lại làm²chỗ dựa choÍbà ấy, chuyệnÎphong Hậu liềnľở trong tầmĮtay, cho dùũVương gia vàũTống gia đếnỷlà vì thămẫdò tin tứcởhay là tớiíxúi giục thìítối nay đềuḻphải tới.”
“PhuÏnhân không sợỹtừ chối dứtắkhoát như vậyâsẽ mất lòngờhai nhà VươngḽTống sao?”
VãnļNguyệt ngồi quỳ¸xuống, ở sauýlưng chải đầuịcho Sở Du.
SởĩDu cúi đầuũnhìn màu đỏitrên móng tayìlấp lánh, hờ¸hững đáp: “Hiệnịnay, tin tứcửTrưởng công chúaýcó thai truyềnợra ngoài, đâyílà thời khắcɪmấu chốt, gặpủhay không gặpľbọn họ chínhịlà thái độòcủa ta. Vớiìhai nhà VươngầTống mà nói,ἶta không gặp,ḽchứng tỏ taĪtiếp tục trungÎthành với Côngằchúa, nếu taểgặp thì đấyḻmới là chuyệnľlạ.”
Dứt lời,ãSở Du đãísơn xong móngĬtay, nàng giơĺlên, ngắm nhìnọdưới ánh nến:ư“Còn đắc tộiẻà, bắt đầuềtừ ngày tađvà Trưởng công¹chúa giao hảoìthì ta đãỉđắc tội rồi,àcòn để ýểchút ít này)sao?”
“Cũng phải.”ỏ
Trường Nguyệt gậtờđầu, nàng nhìnɪvề phía nhữngụtrâm cài kia,ônghi hoặc hỏi:¸“Phu nhân cầnữnhững thứ nàyỵlàm gì?”
Lầnỉnày, Sở Duộkhông giải thích,ợnàng mỉm cười:ẻ“Tự ta cóỉdụng ý củaĭta.”
Đợi đếnốhôm sau, SởìDu mặc mộtỉchiếc váy dàiímàu xanh thẫm,ỉbên ngoài phủɩlớp ngân saìthêu kim tuyến.ỵNàng chọn tớiồchọn lui trongũđống kim trâmɨtối qua, bènĺchọn ra mộtĩcây trâm khôngЇquá hút mắt,ócài lên tóc,:sau đó đeoİtúi hương Thập,Nhật Hương, lênấngựa vào cung.
Nàng°vừa mới nhậpἳcung không baoầlâu, đang trênộđường đến TêíPhượng Cung, bỗngđtrước mặt nhìnơthấy một nữ¹tử ngồi kiệuľđi từ trongỉhoa viên ra.ÍSở Du dừngïbước, bắt tréoľhai tay trướcộngười, hơi cúiữđầu, chờ ngườiɨnọ đi qua.ồKhông ngờ đốiḹphương lại bảoăngươi nâng kiệuḻđến trước mặtẩSở Du, dừngĩbên cạnh nàng,ễcất giọng gọi:ợ“Vệ đại phuỉnhân.”
“Bái kiếnıQuý phi nươngànương.”
Sở Duãkính cẩn hànhḽlễ, Vương quýĩphi gật đầuịmột cái.
Hôm nayỳnàng ta mặcĮmột chiếc váy,tơ lụa màuíxanh lam nhạt,ḽtrông khá trangịtrọng. Vương giaĩvẫn luôn mongjnàng ta cóộthể leo lênĭHậu vị, choĩnên luôn nuôi°dưỡng nàng taấtheo hướng đó.ịHôm nay trongĩba vị Quý,phi trong cung,ýTrưởng công chúaụthanh danh khôngìtốt, Diêu thịêhống hách ngangìngược, Tống thịỉ tuổi nhỏỵyếu đuối. Nếuộkhông phải trongólòng Triệu Nguyệtἱcó Trưởng côngẫchúa, quả thậtỉVương thị làĩngười có khảđnăng trở thànhễHoàng Hậu nhấtê——
Đương nhiên, tiền)đề là Trưởngịcông chúa khôngắsinh hạ Hoàngjtử mới được.
Hômìnay Vương quýἷphi xuất hiện}tại đây, trongılòng Sở DuIvà những ngườiịở đây đềuἱbiết rõ làậchuyện gì. Vươngếquý phi quanàsát Sở Duỵtừ trên xuốngĪdưới một lượt,ἷnhẹ nhàng cườiủnói: “Ta nhớīlần trước gặp]phu nhân hãyľcòn là xuânửyến, khi đóốphu nhân vẫn)mặc tố y,³hôm nay cũngíđã bắt đầuἵăn diện rồi.”Í
Vẻ mặt SởÎDu trầm tĩnh:ỏ“Thiếp thân chỉÍlà tiểu nữỉtử, đương nhiênầthích màu sắcưtươi tắn. HômĨnay tang kỳưđã hết, bènĭchọn một ítjtrang sức yêuóthích, vốn muốnọđổi mới mộtáchút…” Sở Duãnhẹ nhàng cười,ờnâng tay đỡờkim trâm trênìđầu, hơi ngượngổngùng nói: “Khôngĩngờ nương nươngổtâm tư tinhìtế, vậy màấđã nhận raĮrồi.”
Vương quýẵphi khẽ thởĺdài: “Hôm nayờcô cũng chỉổmười chín, cuộcũđời còn dài,ìđang độ niênìhoa mà.”
SởỉDu nghe hiểuýcâu nói củaĩVương quý phi,ìý của nàngụta chẳng quađlà hiện nayḹnàng đang niênЇthiếu, nhưng sớmớmuộn gì cũngýphải gả raíngoài, rời khỏiắVệ gia, nàngἲphải tự tínhơtoán cho bảnẳthân mình.
Vệ giaỳmuốn liên minhẵvới Trưởng côngĩchúa, nhưng đóẳlà chuyện củaởVệ gia, chưaũchắc là chuyệnícủa Sở Du.
Vươngĭquý phi thấy¹Sở Du trầmímặc, nghĩ làếnàng đã hiểuḻý mình, bènảgiơ tay vỗĭvai nàng: “Côìvà ta hợpíý, nếu cóīchuyện gì khóịxử, cô cóỉthể đến tìmêBổn cung.”
Dứtìlời, Vương quý:phi nhẹ nhàngédựa lên ghế)kiệu, tỏ vẻĩkiêu ngạo: “Vươngĩthị ta nhấtáđẳng thế gia,ỉbách niên danhĺmôn. Vệ đạiồphu nhân, cóìrất nhiều chuyệnạngười khác khôngẳlàm được nhưngợVương gia taạthì chưa chắc.ểVới phẩm tínhũcủa Vệ đạiĬphu nhân, dùìcho thân táiếgiá, Vương thịềta cũng cóạthể ra sứcἳvì phu nhân.ăNếu như côįvà Vương thịỳta hợp lực,ívị trí chínhíthê Vương thịἵcũng có thểḽđấy?”
Nghe thấyìlời này, SởằDu nhếch môi,²khóe miệng hơifcong lên.
Vương quýịphi thấy nụ)cười trên mặtìnàng thì khẽἱcau mày. SởἲDu ngẩng đầu,ânhẹ nhàng vuốtétóc ra sau,âbình tĩnh nói:Ī“Phiền nương nươngẵbận tâm rồi,ľcó điều thiếpùthân không nỡơbỏ chức danhẫCáo mệnh này,icó lẽ thôiụđi vẫn hơn.”ư
Vương thị báchèniên danh môn,ãlẽ nào Vệ°thị không phảiắbốn đời tamỳcông gia?
Nếu tínhjvề dòng dõi,ÏVương thị vàốVệ thị khôngịphân cao thấp.ầNếu tính vềĩthanh danh, Vệìthị vốn là,rường cột quốcigia, cả nướcɩngưỡng mộ. Hômênay, Sở Duửở tại VệốPhủ vốn làḹNhất phẩm Cáoùmệnh, tới Vươngốthị ngoại trừ:tăng thêm mộtửngười đàn ôngỗthì còn cóẹthêm cái gì?
Vươngềquý phi ngheữra ý châm°chọc bên trong,ỹnhẫn nhịn khuyênálơn: “Vệ đạiíphu nhân, chờỉsau này côẹmới biết phụ¸nữ sống đơnồđộc cả đời[khổ đến mứcĩnào. Cô ngheữbổn cung khuyênữmột câu, đừngịchưa thấy quanủtài chưa đổ,lệ.”
“Nương nươngùnói phải.” SởỹDu thở dài,ɨgiơ tay đặtIlên ngực: “Đángỳtiếc thiếp thânồquá để ýòvị trí Cáoémệnh này, cóễlẽ không phiềnÏnương nương laoạtâm đâu.”
Dứtẩlời, một cung¸nữ đi từỉkhúc quanh đến,ĭmọi người nhậnãra cung nữũtới chính làữThải Vân vẫnèluôn hầu hạẵbên cạnh TrưởngЇcông chúa.
“Bái kiếnỹVương quý phi.”ị
Thải Vân cungòkính hành lễèvới Vương quýểphi, sau đóἷquay đầu nóiĨvới Sở Du:ị“Vệ đại phuìnhân, Mai phi)nương nương đợiợngài sốt ruộtınên cố ýạphái nô tìïđến đây mời.”ậ
Sở Du quayïđầu nhìn Vươngỉquý phi, cườiằnói: “Thất lễịrồi, nương nương,évậy thiếp thânİđi trước nhé?”ị
Vương quý phiỉlạnh mặt gậtõđầu. Sở Duìlập tức xoay³người đi theoĬThải Vân vềăhướng Tê Phượng³Cung.
Sở Du vừaįmất dạng trướcìmặt Vương quýíphi, thị nữõbên cạnh Vương(quý phi lậpЇtức phẫn hậnịnói: “Nương nương,ẹngười xem dángívẻ của côẫta kìa, tưởngímình là aiỵchứ!”
Trong mắtĬVương quý phiậtoả ra lạnhἱlẽo, từ tốnìnói: “Hương caoạtrong cung thángìnày đã phátịxuống chưa?”
“Chưađạ.”
Hiện nay,ữmặc dù bênἴngoài nói người)quản sự làļTrưởng công chúa,ánhưng trên thựcītế người thậtôsự quản sựậlại là Vươngiquý phi.
Vương quýĮphi gật đầu,īnói với thịánữ: “Tháng nàyỉđừng phát tấtìcả giống nhau,ỉbảo bên dướiđmang mùi hươngôcao cho baἶvị Quý phiἱtự chọn.”
Thịớnữ hơi khôngăhiểu, Vương quý¹phi cũng khôngígiải thích, trongẵđầu nàng taắquanh quẩn mùiạhương Thập NhậtổHương kia trênịngười Sở Du.
Nàngấta nhận raởhôm nay Sở²Du đang nịnhíhót Trưởng côngựchúa, gần nhưļcách ăn mặcởđều dựa theoặsở thích củaộTrưởng công chúa.àMặc dù yõsam xem nhưĨkhá ổn, nhưngfnàng cũng càiàtrâm, móng tayýsơn đậu khấu(*).ựNhững thứ này,ởSở Du đềuễhọc từ Trưởngịcông chúa, vậyiThập Nhật Hươngĩkia… hẳn cũngỵlà sở thíchàcủa Trưởng côngįchúa.
(*) Ở đâyĩcó thể ýẫtác giả làïmóng tay sơnìmàu hạt đậuĨkhấu
Dù sao nàng ta chỉ đưa hương cao qua, nếu Trưởng công chúa thật sự thích, đương nhiên sẽ chọn hương cao này. Đều là đồ trong cung, xảy ra chuyện cũng không thể đổ lên người nàng ta được.
“Thị vệ bắt hắn trở về, ta hỏi hắn, hắn nói yêu ta nhưng sao lại bỏ trốn với cô gái khác?”
Sở Du bước lên, nhặt hương cao, vặn nắp lại, đặt lên bàn.Thời gian sau đó, Sở Du dựa vào tần suất thường ngày mà đúng giờ vào vấn an Trưởng công chúa trong cung, tiếp đó lấy danh nghĩa đánh cờ với Trưởng công chúa mà sắp xếp đường chạy trốn.
Vương quý phi cưỡi khẽ, quay đầy bỏ đi.
Dù sao nàng ta chỉ đưa hương cao qua, nếu Trưởng công chúa thật sự thích, đương nhiên sẽ chọn hương cao này. Đều là đồ trong cung, xảy ra chuyện cũng không thể đổ lên người nàng ta được.
Thời gian sau đó, Sở Du dựa vào tần suất thường ngày mà đúng giờ vào vấn an Trưởng công chúa trong cung, tiếp đó lấy danh nghĩa đánh cờ với Trưởng công chúa mà sắp xếp đường chạy trốn.
Con đường này, trước giờ chẳng có ai sạch sẽ.
Sở Du im lặng lắng nghe, Trưởng công chúa ngước mắt nhìn nàng: “Thời điểm cô ta bị cấm túc, ta sẽ phái người nguỵ trang thành người của Triệu Nguyệt ám sát cô ta. Cô nhân cơ hội này dẫn cô ta đi, để cô ta cho rằng Triệu Nguyệt định âm thầm ra tay với cô ta.”
Các nàng bày ra ván này là để Vương quý phi trở về khóc lóc kể lể với phụ thân, vì vậy mới châm ngòi mâu thuẫn giữa Vương thị và Triệu Nguyệt. Lỡ như Triệu Nguyệt trực tiếp giết người rồi nghĩ cách giá hoạ cho người khác hoặc che giấu đi, thậm chí là tìm thế thân, mọi việc họ làm sẽ thất bại trong gang tấc.
Sở Du gật đầu, đặt quân cờ lên bàn, bình tĩnh đáp: “Người cảm thấy Triệu Nguyệt sẽ vì ngài mà làm đến mức đó không?”
Họ phải bảo vệ Vương quý phi còn sống, đưa một người từ trong cung ra ngoài không dễ, họ cần phải chuẩn bị sớm một chút.
“Cô ta bảo ta tự chọn hương cao, ta đã chọn Thập Nhật Hương.”
Ánh mắt Trưởng công chúa mơ màng: “Tại khoảnh khắc ta ôm chặt hắn, nghe hắn dịu dàng hỏi ta tỷ có đau không. Tại khoảnh khắc hắn ôm chặt ta, giống như một đứa trẻ dẫn ta lên đến đỉnh cao, ta sẽ có một ý nghĩ đáng sợ rằng ta thật sự rất yêu người này, ta có thể từ bỏ tất cả để yêu hắn.”
“Về sau có một ngày… hắn và một cô gái bỏ trốn.”Trưởng công chúa điềm tĩnh nói: “Tối nay ta sẽ dùng nó, hôm nay cô bảo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt dẫn một người giả làm cô trở về Vệ Phủ, nhưng cô đừng đi, cứ núp trong cung của ta.”
Dứt lời, Trưởng công chúa cầm hương cao trên bàn lên.Sở Du gật đầu, đặt quân cờ lên bàn, bình tĩnh đáp: “Người cảm thấy Triệu Nguyệt sẽ vì ngài mà làm đến mức đó không?”
Vương quý phi cưỡi khẽ, quay đầy bỏ đi.
“Cô ta bảo ta tự chọn hương cao, ta đã chọn Thập Nhật Hương.”“Vương gia là mẫu tộc của hắn, vị trí của hắn hôm nay hoàn toàn dựa vào cân bằng giao tế mà ra. Hắn sẽ không vì ta mà đắc tội nặng với Vương gia.”
Vẻ mặt Trưởng công chúa dần dần tĩnh lặng: “Tình cảm ta muốn là một tình cảm thuần khiết, nếu không ta thà cả đời không có được gì.”
Sau đó, nàng đỡ Trưởng công chúa lên giường, còn mình đứng chờ một bên.
Trưởng công chúa bình tĩnh nói: “Đại khái hẳn là cấm túc, hạ phẩm cấp cô ta, vì vậy chúng ta phải châm thêm một mồi lửa, để ngọn lửa này cháy to một chút.”
Sở Du im lặng lắng nghe, Trưởng công chúa ngước mắt nhìn nàng: “Thời điểm cô ta bị cấm túc, ta sẽ phái người nguỵ trang thành người của Triệu Nguyệt ám sát cô ta. Cô nhân cơ hội này dẫn cô ta đi, để cô ta cho rằng Triệu Nguyệt định âm thầm ra tay với cô ta.”
Tay cầm quân cờ của Sở Du khựng lại. Lát sau, nàng rủ mắt, thấp giọng đáp một tiếng “Vâng.”
Con đường này, trước giờ chẳng có ai sạch sẽ.
Sở Du bước lên, vươn tay chải đầu cho Trưởng công chúa. Bà khàn giọng nói: “Ta sợ hắn yêu ta.”
Hạ xong cờ xong, Sở Du vào trong nội thất thay y sam với một ám vệ, rồi bảo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt dẫn ám vệ kia giả thành nàng trở về phủ. Còn nàng thay y phục cung nữ, đeo mặt nạ da người, trốn trong phòng Trưởng công chúa.
Họ phải bảo vệ Vương quý phi còn sống, đưa một người từ trong cung ra ngoài không dễ, họ cần phải chuẩn bị sớm một chút.Đến giờ cơm tối, Trưởng công chúa ngồi trước gương, Sở Du đứng sau lưng bà. Trưởng công chúa nhìn mình trong gương, lát sau mới chậm rãi nói: “Thật ra rất lâu trước đây, ta từng nghĩ sẽ sinh con cho hắn.”
“Hắn thay lòng?”“Chẳng qua khi đó hắn còn quá nhỏ, ta lớn hơn hắn năm tuổi, còn có một đứa con gái. Hắn đang tuổi thanh xuân tươi đệp, Thế tử Tần Vương, dù cho hết thời đến bên cạnh ta, ta vẫn cảm thấy có rất nhiều tiểu cô nương thích hắn.”
Dứt lời, Trưởng công chúa bật cười thành tiếng: “Có lúc ta cũng sẽ nghĩ dứt khoát vứt tình cảm sang một bên, cứ mây mưa với hắn một phen, chiếm được con người hắn cũng đủ rồi. Thế nhưng ta rất sợ…”
“Vương gia là mẫu tộc của hắn, vị trí của hắn hôm nay hoàn toàn dựa vào cân bằng giao tế mà ra. Hắn sẽ không vì ta mà đắc tội nặng với Vương gia.”
“Người sợ gì?”
Dứt lời, Trưởng công chúa bật cười thành tiếng: “Có lúc ta cũng sẽ nghĩ dứt khoát vứt tình cảm sang một bên, cứ mây mưa với hắn một phen, chiếm được con người hắn cũng đủ rồi. Thế nhưng ta rất sợ…”
Sở Du bước lên, vươn tay chải đầu cho Trưởng công chúa. Bà khàn giọng nói: “Ta sợ hắn yêu ta.”
“Cho nên trước khi hắn biểu đạt rõ ràng hắn yêu ta, ta chưa từng chạm vào hắn.”Dứt lời, Trưởng công chúa chầm chậm khép mi: “A Du à, đôi khi thiếu niên bọn họ không phân biệt được nhục dục và tình yêu.”
Đến giờ cơm tối, Trưởng công chúa ngồi trước gương, Sở Du đứng sau lưng bà. Trưởng công chúa nhìn mình trong gương, lát sau mới chậm rãi nói: “Thật ra rất lâu trước đây, ta từng nghĩ sẽ sinh con cho hắn.”“Trước khi ta thích Triệu Nguyệt, ta đã từng có một gã trai lơ. Tên đó tuổi còn khá nhỏ, ta là người phụ nữ đầu tiên của hắn.” Nói xong, Trưởng công chúa cong khoé môi, vẻ mặt ẩn chứa cay đắng: “Ta cảm thấy hắn rất thuần khiết, nếu nói thích thì… thật ra cũng không phải thích lắm, nhưng lúc hắn nói thích ta, hắn chân thành tha thiết đến độ ta thật sự đã hơi động lòng.”
“Không phải.” Trưởng công chúa lắc đầu, mở mắt trào phúng: “Hắn nói với ta là lỗi của hắn, hắn không phân biệt được giữa dục vọng và tình yêu. Ta là người phụ nữ đầu tiên của hắn, khi đó hắn cho rằng dục vọng chính là tình yêu, cho đến sau này khi hắn gặp được cô gái kia, hắn mới biết được hai điều này không giống nhau.”Trưởng công chúa bình tĩnh nói: “Đại khái hẳn là cấm túc, hạ phẩm cấp cô ta, vì vậy chúng ta phải châm thêm một mồi lửa, để ngọn lửa này cháy to một chút.”“Về sau có một ngày… hắn và một cô gái bỏ trốn.”
Mùi thơm gần như không hề khác biệt Thập Nhật Hương của Tử tư tràn ngập trong không khí. Trưởng công chúa thoa xong, ngay cả sức lực đóng nắp hộp cũng không còn, để mặc chiếc hộp rơi trên đất.
“Thị vệ bắt hắn trở về, ta hỏi hắn, hắn nói yêu ta nhưng sao lại bỏ trốn với cô gái khác?”
“Hắn thay lòng?”
“Không phải.” Trưởng công chúa lắc đầu, mở mắt trào phúng: “Hắn nói với ta là lỗi của hắn, hắn không phân biệt được giữa dục vọng và tình yêu. Ta là người phụ nữ đầu tiên của hắn, khi đó hắn cho rằng dục vọng chính là tình yêu, cho đến sau này khi hắn gặp được cô gái kia, hắn mới biết được hai điều này không giống nhau.”
“Một người đàn ông rất dễ nảy sinh dục vọng đối với một người phụ nữ. Thế nhưng khi hắn lớn lên, khi hắn gặp được đủ loại người, hắn sẽ phát hiện, à, dục vọng và tình yêu thật sự khác biệt rất lớn. Mà lúc bọn họ theo đuổi cô vì dục vọng, họ chân thành tha thiết đến độ bản thân họ cũng cho đó là thật. Thật ra không chỉ đàn ông… phụ nữ cũng giống vậy. Cô có biết khoảnh khắc nào ta đặc biệt rõ ràng ta yêu Triệu Nguyệt không?”
Ánh mắt Trưởng công chúa mơ màng: “Tại khoảnh khắc ta ôm chặt hắn, nghe hắn dịu dàng hỏi ta tỷ có đau không. Tại khoảnh khắc hắn ôm chặt ta, giống như một đứa trẻ dẫn ta lên đến đỉnh cao, ta sẽ có một ý nghĩ đáng sợ rằng ta thật sự rất yêu người này, ta có thể từ bỏ tất cả để yêu hắn.”
“Cho nên trước khi hắn biểu đạt rõ ràng hắn yêu ta, ta chưa từng chạm vào hắn.”
Vẻ mặt Trưởng công chúa dần dần tĩnh lặng: “Tình cảm ta muốn là một tình cảm thuần khiết, nếu không ta thà cả đời không có được gì.”
Dứt lời, Trưởng công chúa cầm hương cao trên bàn lên.
Tay cầm quân cờ của Sở Du khựng lại. Lát sau, nàng rủ mắt, thấp giọng đáp một tiếng “Vâng.”
Bà run rẩy mở nắp. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Sở Du, bà bôi từng chút lên mặt, cổ và tay, sau đó bôi lên bụng mình, thoa từng vòng một.
Trưởng công chúa điềm tĩnh nói: “Tối nay ta sẽ dùng nó, hôm nay cô bảo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt dẫn một người giả làm cô trở về Vệ Phủ, nhưng cô đừng đi, cứ núp trong cung của ta.”
Mùi thơm gần như không hề khác biệt Thập Nhật Hương của Tử tư tràn ngập trong không khí. Trưởng công chúa thoa xong, ngay cả sức lực đóng nắp hộp cũng không còn, để mặc chiếc hộp rơi trên đất.
Sở Du bước lên, nhặt hương cao, vặn nắp lại, đặt lên bàn.
Sau đó, nàng đỡ Trưởng công chúa lên giường, còn mình đứng chờ một bên.
Thật buồn cho trưởng công chúa .. đâu phải ai cũng sống đc cuộc sống theo ý mình, mình nghĩ cuối cùng 2 người sẽ chết vì nhau
Hy vọng kết cục của Trưởng công chúa sẽ là một kết cục tốt đẹp, đừng quá bi thương…
TCC ác với bản thân nhưng sinh ra là người hoàng gia đã định trc sẽ k yên bình. Bà cũng giống như CSS và Tưởng Thuần, k tin vào tình yêu của thiếu niên, rõ ràng là 2 người yêu nhau nhưng lại dằn vặt nhau
Một tình yêu thuần khiết 🙁 khó đến nhường nào! Chỉ khi trải qua năm tháng người ta mới phân biệt được!
Sao tình cảm lại phức tạp nt. Yêu khó ghê
Mong Trưởng công chúa cuối cùng sẽ có kết cục tốt đẹp
Tình cảm đó ngay từ đầu không nên có và người đó ngay từ đầu không nên gặp. Mong cái kết tốt nhất và đẹp nhất cho Trưởng công chúa
Đối với Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa thì yêu thôi vẫn chưa đủ,từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ…
Không biết nói sao, nhưng hành động xóa bỏ đứa bé đó là rất tàn nhẫn, mình không ủng hộ quyết định này. Mọi chuyện luôn đều có biến số, luôn đều có cách cả, nghĩ khác làm khác….
Đường là do mình chọn, dù có quỳ cũng phải quỳ đến hết. ?