Sơn Hà Chẩm – Chương 91 (3)

Chương 91 (3)

Cùng lúc đó, Vệ Uẩn cũng chạy về Hoa Kinh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Khoảng hai canh giờ sau, Trưởng công chúa bắt đầu cảm thấy bụng đau. Sở Du vội vàng lao ra, lớn tiếng gọi Thái y đến.

Thái y và Triệu Nguyệt cùng đến một lượt, Sở Du lẫn trong đám người, đứng ở ngoài cửa. Trên thực tế, duy hộ sư tồn tại trên.

Lúc Triệu Nguyệt tới, đau đớn của Trưởng công chúa bắt đầu tăng lên. Bà cắn răng, sắc mặt nhợt nhạt, máu từ thân dưới bà chảy ra từng giọt. Triệu Nguyệt ôm bà vào lòng, cả cơ thể đều run rẩy.

Hắn vừa hôn môi và trán bà, vừa nói với: “Nàng đừng sợ, nàng đừng sợ…” Nàng thật sự không rõ, ca ca vì cái.

Mười ngón tay bọn họ đan nhau, Trưởng công chúa đau đến cấu chặt hắn, nhưng hắn không hề buông tay, vẫn ôm chặt lấy bà.

Thái y dò hỏi nhiều lần những đồ đạc mà Trưởng công chúa từng dùng qua, rốt cuộc tìm ra hương cao. Toàn bộ Thái y viện hội chẩn, một Thái y từ vùng Đông Nam nhận ra hoa bên trong hương cao này hẳn là Tử tư. Ta chấp hành duy hộ nhiệm vụ đến nay.

Thái y nhanh chóng kêthuc. Giày vòđến khuya, Trưngcông chúa đauquá ngt đi,cui cùng micm đưc máu.Triu Nguyt đngôtrong phòng, nhìnîThái y quõđy đt, khànìging nói: “Tháitkhông gi²đưc sao?”

Đa}tr chưa raíđi mà TriuNguyt đã gilàThái t[, có thãthy k vngca hn đi,vi đa trìnày.

Thái y nơmnp lo s,không ai dámlên tiếng. TriuNguyt đt ngtéquát: “Nói đi!”ũ

“B h Tháiy th thaĪrt cuc mming, th dàinói: “Dưc tínhT tư quámnh, xin B,h nén bithương.”

Vì saoĩli có th}này… Ging nóiTriu Nguyt runòrun: “Rõ ràngòMai phi đangmang thai, tiÏsao trong cungli có thnày! Là aimang ti?”

TriuNguyt bóp cht,hương cao, rnggin: “Ti saoýth này li đây, đámìnô tài cácũngươi không biếtīT tư khôngîth đt gnthai ph sao?!”

“B h ThiĩVân s stlên tiếng: “Nhưngârõ ràng lúcĨđưa hương caoɪđến bo đâyjlà Thp NhtHương mà

Triu]Nguyt sng s,ĩsau đó lptc hiu ra.Hn cm thytay chân lnhêbăng, ngây ngcnhìn hương cao.īTrong nháy mtbiết đưc nhngăth đon bn¸thu kia, hnlp tc hiuìra ngn ngun.

“Btìnhng k tngɨtiếp xúc hươngcao đến đâyhết cho trm.”

Ging nói cahn mang theo³rét lnh. Khôngbao lâu sau,ĺcung n pháthương cao bbt ti. TriuìNguyt ngi quátrên thưng v,îlt hp hươngĩcao trong tay,}nhìn ngưi qugi dưi đtirun ly by,Îlãnh đm hi:Đây là đaàcon đu tiênca trm, cácngươi có biếttrm mong ngóngnó bao lâuľri không?”

Dt:li, hn ngngıđu, ánh mtdán lên ngưiàqu gi dưiíđt, ging nóiimang theo ýícưi: “Mưi hainăm.”

Mưi haiânăm trưc, lnЇđu tiên hnĩbiết mình thích:tiu cô côîca hn.

T đómưi hai năm,nguyn vng lnnht cuc điĮhn chính là,cưi bà, cùngİbà sinh condưng cái.

Thế nhưngếđa bé mtri.

Triu Nguyt đngdy, đim tĩnhénói: “Trm choïcác ngươi mtcơ hi, khaiĩra hoc làtrm tng cácngươi vào mt}nơi mà trmđm bo cácıngươi sng khôngíbng chết.”

Ngưiti đó khócưlóc thút thít,đùn đy nhau³nói, nhưng hi:lâu sau vnkhông có aiįđng ra. TriuÏNguyt pht tay,°cho ngưi kéoùđám ngưi nàyxung. Nhưng cũngìchính lúc này,ĩmt cung nɨhét lên chóiĩtai: “Là Vương]quý phi! Vươngãquý phi!”

TriuNguyt ngng đulên, th nkia khóc lócìbò lên trưc,nói: “B h,nô tì không:biết xy raîchuyn gì, thếìnhưng trưc giɩtt c miĩngưi đu thng[nht vic pháthương cao daũtheo quy đnhíkho d trămà phân phát.Tuy nhiên thángnày Vương quý,phi li đtngt h lnhìmun đi hình)thc, đ miõngưi t chn…Năm nay hươngɩcao phân phátİkhông h cóògì bt thưng,ch có mtïchuyn này, chc}chn là Vươngquý phi!”

Thnsc trong mtTriu Nguyt daoèđng.

Vương quý phi…

Hnĩbóp cht hpîhương cao, tayrun lên. Sauđó, hn đngdy, giơ tayìlên, ra lnhcho ngưi bêndưi: “Kéo xungĩdng hình, ainói ra đu¹mi thì chính{là mun chết.”õ

Mi ngưi đuÎđ ra, ngưibên cnh nghethy càng ly}làm l, traɩhi đu lànói ra thì,sng, làm gìIcó chuyn cótin thì chết?Tr phi…

Là quáitàn nhn.

S Duđng bên ngoàinghe vy, ngngIđu nhìn ánhtrăng, trong lòngrét run.

Nàng nghĩnàng và Trưng:công chúa đuɨđánh giá thpľs tàn nhnĺca Triu Nguytri.

Sau khi nóixong câu đó,rt cuc gianítrong cũng vang)lên đng tĩnh.

TriuNguyt vi vàng[đng dy, điЇti bên cnhiTrưng công chúa.ĩHn qu gitrưc giưng, nmɪcht tay bà,}khàn ging nói:¸Không sao ri,ìnàng còn đaukhông?”

Trưng côngýchúa nhìn nócĪgiưng, v mtjtĩnh lng.

Bà chmàchm giơ tayùáp lên bngmình, quay đuînhìn Triu Nguyt,¹khàn ging hi:í“Con đâu?”

V}mt Triu Nguytìcng đ, TrưngЇcông chúa khônglên tiếng.

Khuôn mtbà chết lng,İkhông h có(chút cm xúc.Tim Triu Nguytírun lên, hníđã tng nhìnthy biu cmnày trên mtbà vào cáiđnăm Mai HàmìTuyết chết.

Hn htòhong nm chtõtay bà, gpĬgáp nói: “Nàngđng bun, chúng¹ta s cònļnhng đa conìkhác, chúng ta…°

Cho nên nóįchết ung phíđri, phi không?”ɩ

Trưng công chúangưng mt nhìnhn, chm rãi)bt cưi, nưcÎmt chy rat vành mt:í“A Nguyt, saota chng thgi đưc aic?”

Chúng ta…sao li khnhư vy?”

Chàngnhìn chàng đi.”:Tiếng cưi bàÍcàng lúc càng²ln: “Chàng làmļHoàng đế bùĩnhìn, ta làmQuý phi dâmph không thyéni ánh mttri. Con traita chết ri,chúng ta chİcó th nmtay nhau giv như chưatng xy raúchuyn gì, bmbng chu đng.”ľ

Đng nói na…ɩCơ th TriuNguyt run ry,c gng khiếnbn thân bìnhtĩnh li.

Trưng công²chúa nhìn hn,[rưng rưng nưcmt: “Triu Nguyt.”)Bà châm chc:Đ t gind còn cóth giết ngưi,chàng thân là[Đế vương, chàngcó th làmcái gì?”

TriuãNguyt mím môi,ɪkhông nói liįnào.

Chàng biết không...”Bà rút tayĩkhi tay hn,áp lên gòmá hn, nhính nói: “Thtļra ta đãơbiết.”

“T khiíbng bt đuÏđau, ta đãnghĩ đến kếtưcc. Ta biếtchng qua cũng}ch chết mtđám cung nâth v, kîtht s raĩtay s khôngh b trngļpht, dù choùcó cũng làìgió git smrn chút thôi.:Ni kh cachàng, ta biết.”ĩ

Dt li, bàíkhàn ging nói:ă“Tình cnh chàngĭkhó khăn, taèbiết, cho nênta không tráchchàng. Thế nhưngếta s… tas lm…

Cuối cùng bà không thể kiềm chế được nữa, bật khóc thành tiếng. Triệu Nguyệt ôm bà vào lòng, nghe bà khóc đến đứt hơi khản tiếng.

Sở Du vội vàng bí mật đến Lạc Hà Cung, trực tiếp lẻn vào phòng ngủ Vương quý phi, ngay khi nàng ta còn chưa kịp lên tiếng thì lập tức điểm huyệt, vác người ra ngoài.

Thói quen thật là một chuyện đáng sợ. Cả đời này chưa từng có ai khiến nàng an tâm, vì thế khi gặp một người như vậy, từ đó về sau bất cứ khi nào sợ hãi, nàng đều sẽ nghĩ đến người kia.

Hắn chưa bao giờ thấy Trưởng công chúa như vậy.

Nàng không nhịn được mà khẽ cười.

Ở trong lòng hắn, bất cứ lúc nào bà cũng cất giữ phần kiêu ngạo kia, tuyệt đối sẽ không để người khác nhận ra một chút thảm hại nào. Đây là lần đầu tiên bà buông bỏ tất cả kiêu ngạo, nằm trong lòng hắn, lặp đi lặp lại với hắn rằng ——

Cuối cùng bà không thể kiềm chế được nữa, bật khóc thành tiếng. Triệu Nguyệt ôm bà vào lòng, nghe bà khóc đến đứt hơi khản tiếng.

Ta sợ lắm.

Ta sợ lắm.

“Ta là phụ thân nó, cũng là trượng phu nàng. Bây giờ, con ta chết, thê tử của ta nằm trong cung, nàng nói nàng sợ…”

Ở trong lòng hắn, bất cứ lúc nào bà cũng cất giữ phần kiêu ngạo kia, tuyệt đối sẽ không để người khác nhận ra một chút thảm hại nào. Đây là lần đầu tiên bà buông bỏ tất cả kiêu ngạo, nằm trong lòng hắn, lặp đi lặp lại với hắn rằng ——

Trong mắt Triệu Nguyệt đều là nước mắt, tay hắn ôm Trưởng công chúa run rẩy. Đợi đến khi bà đã khóc đến mệt lả, hắn đỡ bà nằm xuống.

Triệu Nguyệt run rẩy cơ thể, cả người cũng lảo đảo. Hắn lấy kiếm từ trên tường xuống, đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa lớn, hắn lập tức ra lệnh Ngự lâm quân phong toả toàn bộ Tê Phượng Cung, bỏ lại một câu “Thanh lọc Tê Phượng Cung”, rồi đi thẳng về hướng Lạc Hà Cung.

Hắn chưa bao giờ thấy Trưởng công chúa như vậy.

Lúc này Triệu Nguyệt cầm kiếm chạy tới. Sở Du và Vương quý phi núp trên ngọn cây, nghe Triệu Nguyệt gào lên với người của Lạc Hà Cung: “Người đâu?!”

Thái giám Trương Huy vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hắn nhận ra Triệu Nguyệt bất thường, sốt ruột hỏi: “Bệ hạ, ngài đang định làm gì vậy…”

Trương Huy đỏ mắt, Triệu Nguyệt bật cười khó nhọc: “Lần đầu tiên ta có con, ta vô cùng vui mừng. Ta cho rằng đứa bé này sinh ra, sau này ta và nàng có thể sống hạnh phúc.”

Triệu Nguyệt không nói lời nào.

Vệ Uẩn.

Trương Huy nổi lên can đảm, níu tay áo Triệu Nguyệt lại, cất tiếng gọi: “Bệ hạ!” Triệu Nguyệt dừng bước, quay đầu nhìn Trương Huy, nghe ông ta nói như sắp khóc: “Vương gia là mẫu tộc của ngài mà…”

Triệu Nguyệt nhìn Trương Huy.

Đây là người theo hắn từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn kính trọng ông, hắn gọi ông như lúc lưu lạc bên ngoài: “Trương bá.”

Thái giám Trương Huy vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hắn nhận ra Triệu Nguyệt bất thường, sốt ruột hỏi: “Bệ hạ, ngài đang định làm gì vậy…”

Cho dù thế nào, Vương quý phi phải còn sống. Nếu nàng ta chết thật, với khả năng của Triệu Nguyệt, nói không chừng hắn thật sự có thể che giấu thành công.

Đây là người theo hắn từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn kính trọng ông, hắn gọi ông như lúc lưu lạc bên ngoài: “Trương bá.”

Tâm nàng loạn như ma.

Trương Huy đỏ mắt, Triệu Nguyệt bật cười khó nhọc: “Lần đầu tiên ta có con, ta vô cùng vui mừng. Ta cho rằng đứa bé này sinh ra, sau này ta và nàng có thể sống hạnh phúc.”

“Ta biết ông muốn nói gì. Vương gia là mẫu tộc của ta không sai, thế nhưng Vương Chi này, ta giết chắc rồi. Trương bá, ông yên tâm, chuyện cô ta chết sẽ không truyền ra ngoài, ta sẽ sắp xếp ổn thoả.”

Trương Huy khàn giọng nói: “Sau này, ngài sẽ còn có nữa mà.”

Trong mắt Vương quý phi có hoảng hốt chưa tan. Triệu Nguyệt không tìm được nàng ta, bèn hạ lệnh sai người toả ra đi tìm, sau đó châm Lạc Hà Cung một mồi lửa lớn.

“Ta là phụ thân nó, cũng là trượng phu nàng. Bây giờ, con ta chết, thê tử của ta nằm trong cung, nàng nói nàng sợ…”

Lúc xe ngựa đến trước cửa cung, trong cung đã hoàn toàn rối loạn. Triệu Nguyệt lập tức hạ lệnh phong toả cửa cung. Sở Du thấy đám người kia đang nói chuyện, nàng bất chấp tất cả, kẹp chặt ngựa xông thẳng về hướng cửa cung trong lúc mọi người bất ngờ không kịp phòng bị.

Trương Huy khàn giọng nói: “Sau này, ngài sẽ còn có nữa mà.”

Giọng Triệu Nguyệt run run, hắn đột ngột cao giọng: “Cả đời này, có khi nào nàng nói sợ chứ?!”

“Ta biết ông muốn nói gì. Vương gia là mẫu tộc của ta không sai, thế nhưng Vương Chi này, ta giết chắc rồi. Trương bá, ông yên tâm, chuyện cô ta chết sẽ không truyền ra ngoài, ta sẽ sắp xếp ổn thoả.”

Triệu Nguyệt dần dần tỉnh táo lại, trên mặt đều là sát ý: “Ai cũng đừng hòng cản ta!”

Trong mắt Triệu Nguyệt đều là nước mắt, tay hắn ôm Trưởng công chúa run rẩy. Đợi đến khi bà đã khóc đến mệt lả, hắn đỡ bà nằm xuống.Vừa ra khỏi cửa lớn, hắn lập tức ra lệnh Ngự lâm quân phong toả toàn bộ Tê Phượng Cung, bỏ lại một câu “Thanh lọc Tê Phượng Cung”, rồi đi thẳng về hướng Lạc Hà Cung.

Sở Du núp trong bóng tối, nghe thấy lời Triệu Nguyệt thì nhíu mày. Nàng đi trước một bước, vội vàng chạy tới Lạc Hà Cung.

Tâm nàng loạn như ma.

Nàng và Trưởng công chúa đều chưa từng nghĩ Triệu Nguyệt sẽ làm đến nước này.

Sở Du vác theo Vương quý phi, tim vẫn còn đập thình thịch.

Triệu Nguyệt không nói lời nào.

Cho dù thế nào, Vương quý phi phải còn sống. Nếu nàng ta chết thật, với khả năng của Triệu Nguyệt, nói không chừng hắn thật sự có thể che giấu thành công.

Sở Du vội vàng bí mật đến Lạc Hà Cung, trực tiếp lẻn vào phòng ngủ Vương quý phi, ngay khi nàng ta còn chưa kịp lên tiếng thì lập tức điểm huyệt, vác người ra ngoài.

Lúc này Triệu Nguyệt cầm kiếm chạy tới. Sở Du và Vương quý phi núp trên ngọn cây, nghe Triệu Nguyệt gào lên với người của Lạc Hà Cung: “Người đâu?!”

Trong mắt Vương quý phi có hoảng hốt chưa tan. Triệu Nguyệt không tìm được nàng ta, bèn hạ lệnh sai người toả ra đi tìm, sau đó châm Lạc Hà Cung một mồi lửa lớn.

“Quả nhiên hắn quyết tâm giết người mà.” Sở Du khẽ thở dài: “Nương nương, nếu tối nay người không xuất cung, e là chỉ đành chịu chết thôi.”

Triệu Nguyệt run rẩy cơ thể, cả người cũng lảo đảo. Hắn lấy kiếm từ trên tường xuống, đi ra ngoài.

Dứt lời, nàng nhìn bốn bề vắng lặng, nhanh chóng vác theo Vương quý phi đến nơi đã chuẩn bị sẵn, thả cô ta vào thùng nước gạo, còn mình cầm lệnh bài, cùng người hầu nâng thùng nước gạo lên xe ngựa.

Trương Huy nổi lên can đảm, níu tay áo Triệu Nguyệt lại, cất tiếng gọi: “Bệ hạ!” Triệu Nguyệt dừng bước, quay đầu nhìn Trương Huy, nghe ông ta nói như sắp khóc: “Vương gia là mẫu tộc của ngài mà…”

Lúc xe ngựa đến trước cửa cung, trong cung đã hoàn toàn rối loạn. Triệu Nguyệt lập tức hạ lệnh phong toả cửa cung. Sở Du thấy đám người kia đang nói chuyện, nàng bất chấp tất cả, kẹp chặt ngựa xông thẳng về hướng cửa cung trong lúc mọi người bất ngờ không kịp phòng bị.

“Quả nhiên hắn quyết tâm giết người mà.” Sở Du khẽ thở dài: “Nương nương, nếu tối nay người không xuất cung, e là chỉ đành chịu chết thôi.”

Binh lính đuổi theo, Sở Du vác Vương quý phi nhún người bay lên mái nhà. Lúc này đuổi theo toàn là binh lính thông thường, nàng nhảy chưa được mấy cái, bọn họ đã mất dấu Sở Du.

Dứt lời, nàng nhìn bốn bề vắng lặng, nhanh chóng vác theo Vương quý phi đến nơi đã chuẩn bị sẵn, thả cô ta vào thùng nước gạo, còn mình cầm lệnh bài, cùng người hầu nâng thùng nước gạo lên xe ngựa.

Triệu Nguyệt nhìn Trương Huy.

Sở Du vác theo Vương quý phi, tim vẫn còn đập thình thịch.

Thật ra làm những chuyện này, nàng cũng rất sợ. Thời điểm sợ hãi, trong đầu nàng bỗng lướt qua một hình bóng.

Nàng không nhịn được mà khẽ cười.

Thói quen thật là một chuyện đáng sợ. Cả đời này chưa từng có ai khiến nàng an tâm, vì thế khi gặp một người như vậy, từ đó về sau bất cứ khi nào sợ hãi, nàng đều sẽ nghĩ đến người kia.

Dường như cái tên đó mang theo sức mạnh to lớn, nàng khẽ cười một tiếng, rồi cứ thế mà bình tĩnh lại.

Vệ Uẩn.

Dường như cái tên đó mang theo sức mạnh to lớn, nàng khẽ cười một tiếng, rồi cứ thế mà bình tĩnh lại.

Cùng lúc đó, Vệ Uẩn cũng chuẩn bị xong mọi thứ. Chàng đeo mặt nạ, dẫn theo người chạy thẳng về phương hướng Hoa Kinh.

***

P/s (Zens Zens): Thật ra nếu tâm Triệu Nguyệt không bất chính, hẳn cũng là một người tài hoa, một người chồng tốt.

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

28 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
lehoang
lehoang
4 Năm Cách đây

đọc chương này muốn rớt tim ra ngoài.sợ bị phát hiện.))

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

TN sai là vốn vì ngôi vị bản thân muốn lại lên kế hoạch vs địch nhân chôn vùi 7 vạn người. Cho dù hiện tại có đóng thành một vị vua vì nc vì dân, một người si tình thì vẫn ko thể che giấu đc sự tàn nhẫn trong máu TN

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Ngoài Trưởng công chúa, Triệu Nguyệt tàn nhẫn vs tất cả mn.

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Đây chính là ứng với câu gặp đúng người nhưng sai thời điểm. Một người chồng tốt, một người cha tốt đã bị thời thế ép buộc…

Thao Tran
Thao Tran
3 Năm Cách đây

Cảm thấy đau cho Triệu Nguyệt, nếu từ bỏ dã tâm có phải đã hạnh phúc rồi không. Mình nghĩ cuối cùng có lẽ Trưởng công chúa chọn cái chết cùng TN.

Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Đoạt ngôi không sai, sai là TN đã chôn người vô tội và trung thần quá thê thảm. Nhiều khi tự hỏi làm vua có gì vui đâu, có quyền nhưng không thể tự ý sử dụng, làm việc thì có ngôn quan quan sát, hở cái là bị chụp ngay cái mũ hôn quân ngay; đi ngủ đi chơi thì sợ bị ám sát; ăn uống thì sợ bị độc; lấy nhiều phi tần không sủng hạnh hết là bị ngàn cái nón xanh đội không hết, hoàng cung nghiêm ngặt nhưng lại cũng lọt gió mà, làm vua… Đọc thêm »

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Nghe thì hơi thánh mẫu nhưng mà 7 vạn binh sĩ kia thì sao? Họ cũng là con, là cha, là chồng mà. Đôi lúc đọc truyện cung đấu mình luôn nghĩ, ngai vàng quan trọng lắm sao, đến độ mà đánh đổi cả lương tâm để ngồi lên đấy? Đứa trẻ chưa trào đời này thì có tội gì chứ? Rõ ràng mà đáng lẽ ra đứa trẻ đó là kết tinh của tình yêu mà? Phải không

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Trưởng công chúa và TN như cuốn ngôn tình đầy xô máu chóa??

28
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!