Chương 91 (3)
Cùng lúc đó, Vệ Uẩn cũng chạy về Hoa Kinh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Khoảng hai canh giờ sau, Trưởng công chúa bắt đầu cảm thấy bụng đau. Sở Du vội vàng lao ra, lớn tiếng gọi Thái y đến.
Thái y và Triệu Nguyệt cùng đến một lượt, Sở Du lẫn trong đám người, đứng ở ngoài cửa. Trên thực tế, duy hộ sư tồn tại trên.
Lúc Triệu Nguyệt tới, đau đớn của Trưởng công chúa bắt đầu tăng lên. Bà cắn răng, sắc mặt nhợt nhạt, máu từ thân dưới bà chảy ra từng giọt. Triệu Nguyệt ôm bà vào lòng, cả cơ thể đều run rẩy.
Hắn vừa hôn môi và trán bà, vừa nói với: “Nàng đừng sợ, nàng đừng sợ…” Nàng thật sự không rõ, ca ca vì cái.
Mười ngón tay bọn họ đan nhau, Trưởng công chúa đau đến cấu chặt hắn, nhưng hắn không hề buông tay, vẫn ôm chặt lấy bà.
Thái y dò hỏi nhiều lần những đồ đạc mà Trưởng công chúa từng dùng qua, rốt cuộc tìm ra hương cao. Toàn bộ Thái y viện hội chẩn, một Thái y từ vùng Đông Nam nhận ra hoa bên trong hương cao này hẳn là Tử tư. Ta chấp hành duy hộ nhiệm vụ đến nay.
Thái y nhanh chóng kêốthuốc. Giày vòịđến khuya, Trưởngửcông chúa đauổquá ngất đi,ẽcuối cùng mớiỹcầm được máu.ḹTriệu Nguyệt đứngôtrong phòng, nhìnîThái y quỳõđầy đất, khànìgiọng nói: “Tháiἶtử… không giữ²được sao?”
Đứa}trẻ chưa raíđời mà TriệuẫNguyệt đã gọiḷlà “Thái tử”[, có thểãthấy kỳ vọngổcủa hắn đối,với đứa trẻìnày.
Thái y nơmỉnớp lo sợ,ềkhông ai dámἶlên tiếng. TriệuịNguyệt đột ngộtéquát: “Nói đi!”ũ
“Bệ hạ…” Tháiửy thự thừaĪrốt cuộc mởỉmiệng, thở dàiộnói: “Dược tínhỗTử tư quáἷmạnh, xin Bệ,hạ nén biỹthương.”
“Vì saoĩlại có thứ}này…” Giọng nóiụTriệu Nguyệt runòrun: “Rõ ràngòMai phi đangữmang thai, tạiÏsao trong cungỷlại có thứồnày! Là aiịmang tới?”
TriệuἲNguyệt bóp chặt,hương cao, rốngịgiận: “Tại saoýthứ này lạiợở đây, đámìnô tài cácũngươi không biếtīTử tư khôngîthể đặt gầnḹthai phụ sao?!”ụ
“Bệ hạ…” ThảiĩVân sợ sệtỉlên tiếng: “Nhưngârõ ràng lúcĨđưa hương caoɪđến bảo đâyjlà Thập NhậtḷHương mà…”
Triệu]Nguyệt sững sờ,ĩsau đó lậpớtức hiểu ra.ỉHắn cảm thấyắtay chân lạnhêbăng, ngây ngốcộnhìn hương cao.īTrong nháy mắtộbiết được nhữngăthủ đoạn bẩn¸thỉu kia, hắnỉlập tức hiểuìra ngọn nguồn.
“Bắtìnhững kẻ từngɨtiếp xúc hươngỉcao đến đâyụhết cho trẫm.”ậ
Giọng nói củaἵhắn mang theo³rét lạnh. Khôngụbao lâu sau,ĺcung nữ phátấhương cao bịỉbắt tới. TriệuìNguyệt ngồi quỳátrên thượng vị,îlật hộp hươngĩcao trong tay,}nhìn người quỳẩgối dưới đấtirun lẩy bẩy,Îlãnh đạm hỏi:ờ“Đây là đứaàcon đầu tiênảcủa trẫm, cácḽngươi có biếtứtrẫm mong ngóngỡnó bao lâuľrồi không?”
Dứt:lời, hắn ngẩngıđầu, ánh mắtịdán lên ngườiàquỳ gối dướiíđất, giọng nóiimang theo ýícười: “Mười haiỉnăm.”
Mười haiânăm trước, lầnЇđầu tiên hắnĩbiết mình thích:tiểu cô côîcủa hắn.
Từ đóễmười hai năm,ổnguyện vọng lớnảnhất cuộc đờiĮhắn chính là,cưới bà, cùngİbà sinh conệdưỡng cái.
Thế nhưngếđứa bé mấtộrồi.
Triệu Nguyệt đứngẵdậy, điềm tĩnhénói: “Trẫm choïcác ngươi mộtểcơ hội, khaiĩra hoặc làỉtrẫm tống cácịngươi vào một}nơi mà trẫmảđảm bảo cácıngươi sống khôngíbằng chết.”
Ngườiἰtại đó khócưlóc thút thít,ốđùn đẩy nhau³nói, nhưng hồi:lâu sau vẫnỷkhông có aiįđứng ra. TriệuÏNguyệt phất tay,°cho người kéoùđám người nàyἴxuống. Nhưng cũngìchính lúc này,ĩmột cung nữɨhét lên chóiĩtai: “Là Vương]quý phi! Vươngãquý phi!”
TriệuỵNguyệt ngẩng đầuịlên, thị nữẩkia khóc lócìbò lên trước,ḹnói: “Bệ hạ,ằnô tì không:biết xảy raîchuyện gì, thếìnhưng trước giờɩtất cả mọiĩngười đều thống[nhất việc phátἱhương cao dựaũtheo quy địnhíkho dự trữămà phân phát.ủTuy nhiên thángỉnày Vương quý,phi lại độtứngột hạ lệnhìmuốn đổi hình)thức, để mọiõngười tự chọn…ỹNăm nay hươngɩcao phân phátİkhông hề cóògì bất thường,ựchỉ có mộtïchuyện này, chắc}chắn là Vươngἷquý phi!”
Thầnỉsắc trong mắtồTriệu Nguyệt daoèđộng.
Vương quý phi…
Hắnĩbóp chặt hộpîhương cao, tayịrun lên. Sauảđó, hắn đứngḻdậy, giơ tayìlên, ra lệnhịcho người bênặdưới: “Kéo xuốngĩdụng hình, aiầnói ra đầu¹mối thì chính{là muốn chết.”õ
Mọi người đềuÎđờ ra, ngườiứbên cạnh ngheặthấy càng lấy}làm lạ, traɩhỏi đều làụnói ra thì,sống, làm gìIcó chuyện cóựtin thì chết?ỷTrừ phi…
Là quáitàn nhẫn.
Sở Duủđứng bên ngoàiựnghe vậy, ngẩngIđầu nhìn ánhữtrăng, trong lòngữrét run.
Nàng nghĩỳnàng và Trưởng:công chúa đềuɨđánh giá thấpľsự tàn nhẫnĺcủa Triệu Nguyệtốrồi.
Sau khi nóiḹxong câu đó,ẳrốt cuộc gianítrong cũng vang)lên động tĩnh.
TriệuảNguyệt vội vàng[đứng dậy, điЇtới bên cạnhiTrưởng công chúa.ĩHắn quỳ gốiềtrước giường, nắmɪchặt tay bà,}khàn giọng nói:¸“Không sao rồi,ìnàng còn đauởkhông?”
Trưởng côngýchúa nhìn nócĪgiường, vẻ mặtjtĩnh lặng.
Bà chầmàchậm giơ tayùáp lên bụngἴmình, quay đầuînhìn Triệu Nguyệt,¹khàn giọng hỏi:í“Con đâu?”
Vẻ}mặt Triệu Nguyệtìcứng đờ, TrưởngЇcông chúa khôngịlên tiếng.
Khuôn mặtọbà chết lặng,İkhông hề có(chút cảm xúc.ἰTim Triệu Nguyệtírun lên, hắníđã từng nhìnụthấy biểu cảmợnày trên mặtἷbà vào cáiđnăm Mai HàmìTuyết chết.
Hắn hốtòhoảng nắm chặtõtay bà, gấpĬgáp nói: “Nàngẳđừng buồn, chúng¹ta sẽ cònļnhững đứa conìkhác, chúng ta…”°
“Cho nên nóįchết uổng phíđrồi, phải không?”ɩ
Trưởng công chúaḽngưng mắt nhìnἶhắn, chậm rãi)bật cười, nướcÎmắt chảy raἰtừ vành mắt:í“A Nguyệt, saoỉta chẳng thểḷgiữ được aiắcả?”
“Chúng ta…ỉsao lại khổọnhư vậy?”
“Chàngἳnhìn chàng đi.”:Tiếng cười bàÍcàng lúc càng²lớn: “Chàng làmļHoàng đế bùĩnhìn, ta làmỉQuý phi dâmịphụ không thấyénổi ánh mặtứtrời. Con traiểta chết rồi,ἷchúng ta chỉİcó thể nắmἰtay nhau giảỡvờ như chưaḽtừng xảy raúchuyện gì, bấmốbụng chịu đựng.”ľ
“Đừng nói nữa…”ɩCơ thể TriệuịNguyệt run rẩy,ềcố gắng khiếnứbản thân bìnhễtĩnh lại.
Trưởng công²chúa nhìn hắn,[rưng rưng nướcễmắt: “Triệu Nguyệt.”)Bà châm chọc:ớ“Đồ tể giậnḹdữ còn cóẳthể giết người,ἰchàng thân là[Đế vương, chàngọcó thể làmỏcái gì?”
TriệuãNguyệt mím môi,ɪkhông nói lờiįnào.
“Chàng biết không...”ủBà rút tayĩkhỏi tay hắn,ỉáp lên gòịmá hắn, nhỏínhẹ nói: “Thậtļra ta đãơbiết.”
“Từ khiíbụng bắt đầuÏđau, ta đã‹nghĩ đến kếtưcục. Ta biếtằchẳng qua cũng}chỉ chết mộtἰđám cung nữâthị vệ, kẻîthật sự raĩtay sẽ khôngỳhề bị trừngļphạt, dù choùcó cũng làìgió giật sấmịrền chút thôi.:Nỗi khổ củaệchàng, ta biết.”ĩ
Dứt lời, bàíkhàn giọng nói:ă“Tình cảnh chàngĭkhó khăn, taèbiết, cho nênἷta không tráchịchàng. Thế nhưngếta sợ… taἶsợ lắm…”
Cuối cùng bà không thể kiềm chế được nữa, bật khóc thành tiếng. Triệu Nguyệt ôm bà vào lòng, nghe bà khóc đến đứt hơi khản tiếng.
Sở Du vội vàng bí mật đến Lạc Hà Cung, trực tiếp lẻn vào phòng ngủ Vương quý phi, ngay khi nàng ta còn chưa kịp lên tiếng thì lập tức điểm huyệt, vác người ra ngoài.
Thói quen thật là một chuyện đáng sợ. Cả đời này chưa từng có ai khiến nàng an tâm, vì thế khi gặp một người như vậy, từ đó về sau bất cứ khi nào sợ hãi, nàng đều sẽ nghĩ đến người kia.
Hắn chưa bao giờ thấy Trưởng công chúa như vậy.
Nàng không nhịn được mà khẽ cười.
Ở trong lòng hắn, bất cứ lúc nào bà cũng cất giữ phần kiêu ngạo kia, tuyệt đối sẽ không để người khác nhận ra một chút thảm hại nào. Đây là lần đầu tiên bà buông bỏ tất cả kiêu ngạo, nằm trong lòng hắn, lặp đi lặp lại với hắn rằng ——
Cuối cùng bà không thể kiềm chế được nữa, bật khóc thành tiếng. Triệu Nguyệt ôm bà vào lòng, nghe bà khóc đến đứt hơi khản tiếng.
Ta sợ lắm.
Ta sợ lắm.
“Ta là phụ thân nó, cũng là trượng phu nàng. Bây giờ, con ta chết, thê tử của ta nằm trong cung, nàng nói nàng sợ…”
Ở trong lòng hắn, bất cứ lúc nào bà cũng cất giữ phần kiêu ngạo kia, tuyệt đối sẽ không để người khác nhận ra một chút thảm hại nào. Đây là lần đầu tiên bà buông bỏ tất cả kiêu ngạo, nằm trong lòng hắn, lặp đi lặp lại với hắn rằng ——
Trong mắt Triệu Nguyệt đều là nước mắt, tay hắn ôm Trưởng công chúa run rẩy. Đợi đến khi bà đã khóc đến mệt lả, hắn đỡ bà nằm xuống.
Triệu Nguyệt run rẩy cơ thể, cả người cũng lảo đảo. Hắn lấy kiếm từ trên tường xuống, đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa lớn, hắn lập tức ra lệnh Ngự lâm quân phong toả toàn bộ Tê Phượng Cung, bỏ lại một câu “Thanh lọc Tê Phượng Cung”, rồi đi thẳng về hướng Lạc Hà Cung.
Hắn chưa bao giờ thấy Trưởng công chúa như vậy.
Lúc này Triệu Nguyệt cầm kiếm chạy tới. Sở Du và Vương quý phi núp trên ngọn cây, nghe Triệu Nguyệt gào lên với người của Lạc Hà Cung: “Người đâu?!”
Thái giám Trương Huy vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hắn nhận ra Triệu Nguyệt bất thường, sốt ruột hỏi: “Bệ hạ, ngài đang định làm gì vậy…”
Trương Huy đỏ mắt, Triệu Nguyệt bật cười khó nhọc: “Lần đầu tiên ta có con, ta vô cùng vui mừng. Ta cho rằng đứa bé này sinh ra, sau này ta và nàng có thể sống hạnh phúc.”
Triệu Nguyệt không nói lời nào.
Vệ Uẩn.
Trương Huy nổi lên can đảm, níu tay áo Triệu Nguyệt lại, cất tiếng gọi: “Bệ hạ!” Triệu Nguyệt dừng bước, quay đầu nhìn Trương Huy, nghe ông ta nói như sắp khóc: “Vương gia là mẫu tộc của ngài mà…”
Triệu Nguyệt nhìn Trương Huy.
Đây là người theo hắn từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn kính trọng ông, hắn gọi ông như lúc lưu lạc bên ngoài: “Trương bá.”
Thái giám Trương Huy vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hắn nhận ra Triệu Nguyệt bất thường, sốt ruột hỏi: “Bệ hạ, ngài đang định làm gì vậy…”
Cho dù thế nào, Vương quý phi phải còn sống. Nếu nàng ta chết thật, với khả năng của Triệu Nguyệt, nói không chừng hắn thật sự có thể che giấu thành công.
Đây là người theo hắn từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn kính trọng ông, hắn gọi ông như lúc lưu lạc bên ngoài: “Trương bá.”
Tâm nàng loạn như ma.
Trương Huy đỏ mắt, Triệu Nguyệt bật cười khó nhọc: “Lần đầu tiên ta có con, ta vô cùng vui mừng. Ta cho rằng đứa bé này sinh ra, sau này ta và nàng có thể sống hạnh phúc.”
“Ta biết ông muốn nói gì. Vương gia là mẫu tộc của ta không sai, thế nhưng Vương Chi này, ta giết chắc rồi. Trương bá, ông yên tâm, chuyện cô ta chết sẽ không truyền ra ngoài, ta sẽ sắp xếp ổn thoả.”
Trương Huy khàn giọng nói: “Sau này, ngài sẽ còn có nữa mà.”
Trong mắt Vương quý phi có hoảng hốt chưa tan. Triệu Nguyệt không tìm được nàng ta, bèn hạ lệnh sai người toả ra đi tìm, sau đó châm Lạc Hà Cung một mồi lửa lớn.
“Ta là phụ thân nó, cũng là trượng phu nàng. Bây giờ, con ta chết, thê tử của ta nằm trong cung, nàng nói nàng sợ…”
Lúc xe ngựa đến trước cửa cung, trong cung đã hoàn toàn rối loạn. Triệu Nguyệt lập tức hạ lệnh phong toả cửa cung. Sở Du thấy đám người kia đang nói chuyện, nàng bất chấp tất cả, kẹp chặt ngựa xông thẳng về hướng cửa cung trong lúc mọi người bất ngờ không kịp phòng bị.
Trương Huy khàn giọng nói: “Sau này, ngài sẽ còn có nữa mà.”
Giọng Triệu Nguyệt run run, hắn đột ngột cao giọng: “Cả đời này, có khi nào nàng nói sợ chứ?!”
“Ta biết ông muốn nói gì. Vương gia là mẫu tộc của ta không sai, thế nhưng Vương Chi này, ta giết chắc rồi. Trương bá, ông yên tâm, chuyện cô ta chết sẽ không truyền ra ngoài, ta sẽ sắp xếp ổn thoả.”
Triệu Nguyệt dần dần tỉnh táo lại, trên mặt đều là sát ý: “Ai cũng đừng hòng cản ta!”
Trong mắt Triệu Nguyệt đều là nước mắt, tay hắn ôm Trưởng công chúa run rẩy. Đợi đến khi bà đã khóc đến mệt lả, hắn đỡ bà nằm xuống.Vừa ra khỏi cửa lớn, hắn lập tức ra lệnh Ngự lâm quân phong toả toàn bộ Tê Phượng Cung, bỏ lại một câu “Thanh lọc Tê Phượng Cung”, rồi đi thẳng về hướng Lạc Hà Cung.
Sở Du núp trong bóng tối, nghe thấy lời Triệu Nguyệt thì nhíu mày. Nàng đi trước một bước, vội vàng chạy tới Lạc Hà Cung.
Tâm nàng loạn như ma.
Nàng và Trưởng công chúa đều chưa từng nghĩ Triệu Nguyệt sẽ làm đến nước này.
Sở Du vác theo Vương quý phi, tim vẫn còn đập thình thịch.
Triệu Nguyệt không nói lời nào.
Cho dù thế nào, Vương quý phi phải còn sống. Nếu nàng ta chết thật, với khả năng của Triệu Nguyệt, nói không chừng hắn thật sự có thể che giấu thành công.
Sở Du vội vàng bí mật đến Lạc Hà Cung, trực tiếp lẻn vào phòng ngủ Vương quý phi, ngay khi nàng ta còn chưa kịp lên tiếng thì lập tức điểm huyệt, vác người ra ngoài.
Lúc này Triệu Nguyệt cầm kiếm chạy tới. Sở Du và Vương quý phi núp trên ngọn cây, nghe Triệu Nguyệt gào lên với người của Lạc Hà Cung: “Người đâu?!”
Trong mắt Vương quý phi có hoảng hốt chưa tan. Triệu Nguyệt không tìm được nàng ta, bèn hạ lệnh sai người toả ra đi tìm, sau đó châm Lạc Hà Cung một mồi lửa lớn.
“Quả nhiên hắn quyết tâm giết người mà.” Sở Du khẽ thở dài: “Nương nương, nếu tối nay người không xuất cung, e là chỉ đành chịu chết thôi.”
Triệu Nguyệt run rẩy cơ thể, cả người cũng lảo đảo. Hắn lấy kiếm từ trên tường xuống, đi ra ngoài.
Dứt lời, nàng nhìn bốn bề vắng lặng, nhanh chóng vác theo Vương quý phi đến nơi đã chuẩn bị sẵn, thả cô ta vào thùng nước gạo, còn mình cầm lệnh bài, cùng người hầu nâng thùng nước gạo lên xe ngựa.
Trương Huy nổi lên can đảm, níu tay áo Triệu Nguyệt lại, cất tiếng gọi: “Bệ hạ!” Triệu Nguyệt dừng bước, quay đầu nhìn Trương Huy, nghe ông ta nói như sắp khóc: “Vương gia là mẫu tộc của ngài mà…”
Lúc xe ngựa đến trước cửa cung, trong cung đã hoàn toàn rối loạn. Triệu Nguyệt lập tức hạ lệnh phong toả cửa cung. Sở Du thấy đám người kia đang nói chuyện, nàng bất chấp tất cả, kẹp chặt ngựa xông thẳng về hướng cửa cung trong lúc mọi người bất ngờ không kịp phòng bị.
“Quả nhiên hắn quyết tâm giết người mà.” Sở Du khẽ thở dài: “Nương nương, nếu tối nay người không xuất cung, e là chỉ đành chịu chết thôi.”
Binh lính đuổi theo, Sở Du vác Vương quý phi nhún người bay lên mái nhà. Lúc này đuổi theo toàn là binh lính thông thường, nàng nhảy chưa được mấy cái, bọn họ đã mất dấu Sở Du.
Dứt lời, nàng nhìn bốn bề vắng lặng, nhanh chóng vác theo Vương quý phi đến nơi đã chuẩn bị sẵn, thả cô ta vào thùng nước gạo, còn mình cầm lệnh bài, cùng người hầu nâng thùng nước gạo lên xe ngựa.
Triệu Nguyệt nhìn Trương Huy.
Sở Du vác theo Vương quý phi, tim vẫn còn đập thình thịch.
Thật ra làm những chuyện này, nàng cũng rất sợ. Thời điểm sợ hãi, trong đầu nàng bỗng lướt qua một hình bóng.
Nàng không nhịn được mà khẽ cười.
Thói quen thật là một chuyện đáng sợ. Cả đời này chưa từng có ai khiến nàng an tâm, vì thế khi gặp một người như vậy, từ đó về sau bất cứ khi nào sợ hãi, nàng đều sẽ nghĩ đến người kia.
Dường như cái tên đó mang theo sức mạnh to lớn, nàng khẽ cười một tiếng, rồi cứ thế mà bình tĩnh lại.
Vệ Uẩn.
Dường như cái tên đó mang theo sức mạnh to lớn, nàng khẽ cười một tiếng, rồi cứ thế mà bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó, Vệ Uẩn cũng chuẩn bị xong mọi thứ. Chàng đeo mặt nạ, dẫn theo người chạy thẳng về phương hướng Hoa Kinh.
***
P/s (Zens Zens): Thật ra nếu tâm Triệu Nguyệt không bất chính, hẳn cũng là một người tài hoa, một người chồng tốt.
đọc chương này muốn rớt tim ra ngoài.sợ bị phát hiện.))
TN sai là vốn vì ngôi vị bản thân muốn lại lên kế hoạch vs địch nhân chôn vùi 7 vạn người. Cho dù hiện tại có đóng thành một vị vua vì nc vì dân, một người si tình thì vẫn ko thể che giấu đc sự tàn nhẫn trong máu TN
Ngoài Trưởng công chúa, Triệu Nguyệt tàn nhẫn vs tất cả mn.
Đây chính là ứng với câu gặp đúng người nhưng sai thời điểm. Một người chồng tốt, một người cha tốt đã bị thời thế ép buộc…
Cảm thấy đau cho Triệu Nguyệt, nếu từ bỏ dã tâm có phải đã hạnh phúc rồi không. Mình nghĩ cuối cùng có lẽ Trưởng công chúa chọn cái chết cùng TN.
Đoạt ngôi không sai, sai là TN đã chôn người vô tội và trung thần quá thê thảm. Nhiều khi tự hỏi làm vua có gì vui đâu, có quyền nhưng không thể tự ý sử dụng, làm việc thì có ngôn quan quan sát, hở cái là bị chụp ngay cái mũ hôn quân ngay; đi ngủ đi chơi thì sợ bị ám sát; ăn uống thì sợ bị độc; lấy nhiều phi tần không sủng hạnh hết là bị ngàn cái nón xanh đội không hết, hoàng cung nghiêm ngặt nhưng lại cũng lọt gió mà, làm vua… Đọc thêm »
Nghe thì hơi thánh mẫu nhưng mà 7 vạn binh sĩ kia thì sao? Họ cũng là con, là cha, là chồng mà. Đôi lúc đọc truyện cung đấu mình luôn nghĩ, ngai vàng quan trọng lắm sao, đến độ mà đánh đổi cả lương tâm để ngồi lên đấy? Đứa trẻ chưa trào đời này thì có tội gì chứ? Rõ ràng mà đáng lẽ ra đứa trẻ đó là kết tinh của tình yêu mà? Phải không
Trưởng công chúa và TN như cuốn ngôn tình đầy xô máu chóa??