Sơn Hà Chẩm – Chương 92

Chương 92

Đêm giết người

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du vác theo Vương quý phi Vương Chi đến một căn nhà nhỏ mà nàng đã chuẩn bị sẵn trong thành, gọi người nấu nước nóng, ai nấy chia nhau nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Sau đó, Sở Du vào đại sảnh chờ Vương Chi. Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu

Lúc Vương Chi đi ra, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt. Sở Du rót chén trà cho nàng ta, điềm tĩnh nói: “Nương nương uống tạm chén trà cho ấm người.”

“Sao cô lại ở đây?” Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.

Vương Chi nâng mắt lên nhìn Sở Du, vẻ mặt vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Sở Du cười khẽ một tiếng: “Biết nương nương gặp nạn, ta tiện tay giúp một phen mà thôi.” Người kia đặt ở nàng, nàng mặt hướng.

“Vì sao… Bệ hạ muốn giết ta?!”

Vương Chi dần dần bình tĩnh lại, giọng nói mang theo khó tin. Sở Du nhấp một ngụm trà, hờ hững đáp: “Vì sao Bệ hạ muốn giết người, người không biết sao?” Bọn họ ở này cứu người của chính mình.

Vương Chi ngẩn ra. Một lát sau, sắc mặt cô ta chợt biến, cao giọng quát: “Vì đứa nghiệt chủng đó?”

“B h đã nói… SDu ngưc mtnhìn nàng ta,įnghiêm túc nói:Đó là Tháit.”

Trong nháyĩmt, v mtVương Chi trànĭđy tc gin:Ї“B h điênĩri sao?! Bâygi Công chúaib đi đóìcó đáng làgì?! Vương giaĨta mt taynâng đ ngàiy đến hômnay, vn là{mu tc cangài y. Ngàiếy li vìïmt nghit chngànhư vy màɩgiết ta?!”

VươngChi lc đu,Їđng lên: “Không…không đưc, taphi hi cung,ta mun đíchthân hi Bèh, ta…

“Nươngnương.” S Dulãnh đm nói:“Ca cung đãgii nghiêm, hingi trưc caĩVương gia đãĪđy sát th.Nếu ngưi đi)lung tung, takhông có khÍnăng bo v}cái mng ngưiIđâu.”

“Cô nóiıby.”

Vương Chinghiêm ging quát:“Bn cung khôngtin cô, cô}bt cóc Bnĩcung, mau đưaBn cung trív!”

Nghe vy,S Du cưikhy: “Đưc thôi.”

Dt li, nànggiơ tay lênĬch ra hưngca: “Ca lnđang m, nươngnương, ngưi munđi đâu cũngôđưc. Ta chcó duy nhtmt điu kin.”ĩ

Nàng ngưc mtīnhìn nàng ta:àTrưc khi chết,ĩđng nói tađã giúp ngưi.”(

V mt SĺDu quá bìnhthn, trong đuVương Chi hinlên dáng vcm kiếm chy(ti Lc HàCung ca TriuNguyt.

S Du không²h gt nàngta…

Li có thnói láo, nhưngùbn thân TriuNguyt thì sao{đây?

Nàng ta chưaïtng thy TriuĮNguyt thô boànhư vy. Dùlà nhìn tìxa, nàng tacũng biết lúcđó Triu Nguyttht s munògiết nàng ta.

Thếànhưng vì saoïch?

Triu Nguyt điênri sao?

Trưc nayTriu Nguyt luôncân nhc thithơn, ph thânúnàng ta cũngÎtng nói viítính tình TriuĩNguyt, sm mun{cũng có mtngày phi khut[phc trưc quynįthế, bo nàngĮta không cnïđ tâm đếnTrưng công chúa.Nhưng hôm naysao li…

Triu Nguytêđánh vào mtVương gia nhưvy, không sVương gia trmt sao? Nếuïnhư Vương giakhông ng hĩhn, trong tayhn còn cóíai tht sưtrung thành tnìtâm?

Diêu Dũng phcêtùng Triu Nguytđchng qua làtính toán liích, T giagiúp đ TriuèNguyt cũng chưlà sau khiÏcân nhc chnđla quân chìthích hp, càngĩkhông cn nóifti nhng ngưikhác, ch cóïVương gia miìlà gc rìca Triu Nguyt{mà!

Sc mt VươngChi m mt,áS Du đimtĩnh nói: “Nươngìnương đã nghĩra phi điđâu chưa?”

VươngChi b gingnói này làmsc tnh. NàngĨta quay đuli, lnh lùngЇnhìn S Du.

“Tisao cô giúpta?”

S Dukhông lên tiếng,Ĩnàng nhp mtngm trà, VươngéChi vi hi:Không phi cô)là ngưi ca,Trưng công chúasao? Cô cuta, cô khôngs Trưng côngÍchúa trách ti}à?”

Trưng công]chúa có gìÏmà trách ti?”:

S Du nhnhàng cưi: “Bâyígi nương nươngcòn chưa nhn¹ra vì saoàngưi li ếđây ư?”

Khuônìmt Vương Chit v nghiâhoc, S Du{ngưc mt nhìnĩnàng ta, chngfcm: “Ngưi giiphân bit ThpơNht Hương vàîT tư thtìđy.”

Nghe vy,ĩVương Chi đtngt bng tnh:ò“Cô đt byta?!”

“Cô khiến]ta hi đa¸con ca Trưngícông chúa, côóbiết Triu Nguytùs ra tayâvi ta, thếnhưng… Vương Chicó hơi khóhiu: “Vì saođcô li munhi đa conca Trưng côngchúa?”

Nàng taýbm bm, tmình phân tích:Không… không đúng,cô c ý,các ngưi đuc ý

VươngChi ngng đulên, v mtôbày ra thnIsc k d:ýLà Trưng côngchúa, bà tamun ly đabé này trkh ta…

“Tngļphi yếu đui,Diêu quý phiíngu ngc. Saukhi ta đi,Hu cung doâbà ta đcchiếm…

Vương Chiĩcn cht khpêhàm: “Tàn nhn,íquá tàn nhn,là ta khôngĭbng bà ta.”

“Bà ta muntr kh ta,vy còn cô?”

“Ta?”

Sở Du nhìn nàng ta, nói thẳng: “Ta có việc muốn nhờ.”

Vương Hạ dừng bước, mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Chi, Vương Chi sững sờ. Sau đó qua ánh mắt Vương Hạ, nàng ta lập tức hiểu ý của ông ta. Vương Chi hoảng hốt bò tới, quỳ gối trước mặt Vương Hạ, khóc lóc nói: “Phụ thân, nếu Bệ hạ thật sự vì chuyện này mà muốn giết con gái, vậy tương lai làm sao Bệ hạ chịu để yên cho Vương gia?! Triệu Nguyệt đa nghi như vậy, ngài ấy giết ta, người còn mong ngài ấy sẽ tin tưởng người sao? Tin tưởng một thần tử có thù giết con với mình là chuyện mà Triệu Nguyệt sẽ làm sao?!”Sở Du gật đầu, lập tức sai người bảo vệ Vương Chi và Vương Hạ ra khỏi thành.

“Trước bình minh, chúng ta đưa nương nương ra khỏi thành, từ đó về sau không trở về kinh nữa. Đại nhân quay về tạ lỗi với Bệ hạ, hôm nay Lạc Hà Cung đã cháy, các người nói với bên ngoài là nương nương đã chết cháy trong cung. Triệu Nguyệt không tìm được nương nương, cũng không có cách nào làm khó ngài. Hơn nữa, nương nương không chết, ngài và Bệ hạ không tính là kết thù. Ngày sau, Triệu Nguyệt sẽ không đề phòng ngài khắp nơi, lại còn cảm thấy bản thân khoan dung độ lượng, tha cho con gái ngài một mạng. Ngài thấy sao?”

Nghe vậy, trong lòng Vương Chi liền hiểu: “Cô muốn nhờ ta làm gì?”

“Lúc ta ra cửa đã bảo người vào cung thăm dò tin tức. Nếu Bệ hạ thật sự quyết tâm muốn giết con…”

Vương Chi gật đầu liên tục, Sở Du hối thúc: “Mau lên thuyền…”

Vương Hạ không lên tiếng, Vương Chi quỳ gối dưới đất, nhìn Vương Hạ đầy mong đợi. Một lát sau, Vương Hạ cắn răng nói: “Được.”

“Bệ hạ muốn triệu hồi Hầu gia nhà ta, ta muốn nhờ Quý phi nương nương giúp một chút, để Vương gia ngăn cản Bệ hạ giúp ta.”

“Đây là chuyện Hậu cung, chính phụ thân đã nói để mặc con xử trí mà…”

Nghe vậy, trong lòng Vương Chi liền hiểu: “Cô muốn nhờ ta làm gì?”

Đợi không bao lâu, ngoài sân viện đã truyền đến tiếng mở cửa. Vương Chi lập tức đứng dậy, vội vã chạy ra ngoài cửa, tiếp đó liền nhìn thấy một lão giả bước đến, Vương Chi ngấn lệ hành lễ với lão giả. Trên mặt lão giả kia toát lên vẻ nghiêm nghị: “Vào trước rồi nói, con nói rõ cụ thể xảy ra chuyện gì cho ta.”

Vương Chi nhíu mày: “Chuyện liên quan triều chính, e là Vương gia ta không làm chủ quyết định của Bệ hạ được.”

Vương Chi bật khóc, mắt Vương Hạ rưng rưng. Sở Du thấy hai cha con tranh chấp, nhẹ nhàng cười một tiếng.Vương Hạ rưng rưng nhìn Vương Chi, biết rằng một khi con gái đi, có lẽ cả đời cũng không thể hồi Kinh. Giọng ông nghẹn ngào, kéo Vương Chi nói: “Sau này, con đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.”

“Không sao…” Sở Du lãnh đạm nói: “Dù gì cũng có thể ngăn thử mà?”

Sở Du nhìn nàng ta, nói thẳng: “Ta có việc muốn nhờ.”

“Vương đại nhân.” Sở Du nhìn ông ta: “Nương nương nói đúng hay không, trong lòng ông không rõ hay sao? Hiện nay, nếu như Quý phi chết, ngài cảm thấy Triệu Nguyệt sẽ còn tin tưởng ngài sao?”

Vương Chi trầm mặc chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Được, cô đưa ta về Vương gia, ta giúp cô nói với phụ thân.”

“Cho nên người muốn con chết phải không!”

Sở Du bình tĩnh đáp: “Lúc này sợ là cô không về Vương gia được nữa rồi, ta đã tìm người báo cho phụ thân cô, chúng ta cứ ở đây chờ đi.”

Nghe thế, trong lòng Vương Chi mới hơi bình tĩnh lại. Ngay từ lúc xuất cung, Sở Du đã phái người báo cho gia chủ Vương gia là Vương Hạ, lúc này hẳn Vương Hạ đang trên đường đến rồi.

Đợi không bao lâu, ngoài sân viện đã truyền đến tiếng mở cửa. Vương Chi lập tức đứng dậy, vội vã chạy ra ngoài cửa, tiếp đó liền nhìn thấy một lão giả bước đến, Vương Chi ngấn lệ hành lễ với lão giả. Trên mặt lão giả kia toát lên vẻ nghiêm nghị: “Vào trước rồi nói, con nói rõ cụ thể xảy ra chuyện gì cho ta.”

“Không sao…” Sở Du lãnh đạm nói: “Dù gì cũng có thể ngăn thử mà?”Vương Hạ ngước mắt lên nhìn Sở Du, lạnh giọng hỏi: “Cô cười cái gì?”

Vương Chi và Vương Hạ đi vào, khóc lóc kể lại đầu đuôi. Sở Du ngồi bên cạnh, nhàn rỗi bắt thiêu thân. Đợi Vương Chi nói xong, Vương Hạ vừa tức vừa giận: “Chuyện lớn như vậy, sao con không thương lượng với ta!”

“Đây là chuyện Hậu cung, chính phụ thân đã nói để mặc con xử trí mà…”

Vương Hạ cao giọng: “Chi nhi, hiện giờ ngài ấy là Hoàng Đế, trừ phi vạn bất đắc dĩ, Vương gia ta không thể làm gì được, con hiểu không?! Lần này, con đã làm quá mức rồi. Về tình, Bệ hạ tức giận là có thể tha thứ…”

Vương Chi và Vương Hạ đi vào, khóc lóc kể lại đầu đuôi. Sở Du ngồi bên cạnh, nhàn rỗi bắt thiêu thân. Đợi Vương Chi nói xong, Vương Hạ vừa tức vừa giận: “Chuyện lớn như vậy, sao con không thương lượng với ta!”

Sở Du bình tĩnh đáp: “Lúc này sợ là cô không về Vương gia được nữa rồi, ta đã tìm người báo cho phụ thân cô, chúng ta cứ ở đây chờ đi.”

Vương Chi mở miệng khóc lóc. Vương Hạ đi tới đi lui, suy nghĩ biện pháp.

Nghe thế, trong lòng Vương Chi mới hơi bình tĩnh lại. Ngay từ lúc xuất cung, Sở Du đã phái người báo cho gia chủ Vương gia là Vương Hạ, lúc này hẳn Vương Hạ đang trên đường đến rồi.

“Lúc ta ra cửa đã bảo người vào cung thăm dò tin tức. Nếu Bệ hạ thật sự quyết tâm muốn giết con…”

Vương Hạ dừng bước, mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Chi, Vương Chi sững sờ. Sau đó qua ánh mắt Vương Hạ, nàng ta lập tức hiểu ý của ông ta. Vương Chi hoảng hốt bò tới, quỳ gối trước mặt Vương Hạ, khóc lóc nói: “Phụ thân, nếu Bệ hạ thật sự vì chuyện này mà muốn giết con gái, vậy tương lai làm sao Bệ hạ chịu để yên cho Vương gia?! Triệu Nguyệt đa nghi như vậy, ngài ấy giết ta, người còn mong ngài ấy sẽ tin tưởng người sao? Tin tưởng một thần tử có thù giết con với mình là chuyện mà Triệu Nguyệt sẽ làm sao?!”

“Vậy con bảo ta phải giải quyết thế nào!”

Vương Hạ cao giọng: “Chi nhi, hiện giờ ngài ấy là Hoàng Đế, trừ phi vạn bất đắc dĩ, Vương gia ta không thể làm gì được, con hiểu không?! Lần này, con đã làm quá mức rồi. Về tình, Bệ hạ tức giận là có thể tha thứ…”

“Cho nên người muốn con chết phải không!”

Vương Chi bật khóc, mắt Vương Hạ rưng rưng. Sở Du thấy hai cha con tranh chấp, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Vương Hạ ngước mắt lên nhìn Sở Du, lạnh giọng hỏi: “Cô cười cái gì?”

Vương Chi mở miệng khóc lóc. Vương Hạ đi tới đi lui, suy nghĩ biện pháp.

“Vương đại nhân.” Sở Du nhìn ông ta: “Nương nương nói đúng hay không, trong lòng ông không rõ hay sao? Hiện nay, nếu như Quý phi chết, ngài cảm thấy Triệu Nguyệt sẽ còn tin tưởng ngài sao?”

Vương Chi trầm mặc chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Được, cô đưa ta về Vương gia, ta giúp cô nói với phụ thân.”

Vương Hạ không lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm Sở Du. Sở Du đứng dậy: “Chi bằng để ta chỉ cho Đại nhân một con đường sáng.”

Vẻ mặt Vương Hạ nghiêm túc lại, chắp tay nói: “Phiền phu nhân chỉ điểm.”

Vẻ mặt Vương Hạ nghiêm túc lại, chắp tay nói: “Phiền phu nhân chỉ điểm.”

Vương Hạ không lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm Sở Du. Sở Du đứng dậy: “Chi bằng để ta chỉ cho Đại nhân một con đường sáng.”

“Trước bình minh, chúng ta đưa nương nương ra khỏi thành, từ đó về sau không trở về kinh nữa. Đại nhân quay về tạ lỗi với Bệ hạ, hôm nay Lạc Hà Cung đã cháy, các người nói với bên ngoài là nương nương đã chết cháy trong cung. Triệu Nguyệt không tìm được nương nương, cũng không có cách nào làm khó ngài. Hơn nữa, nương nương không chết, ngài và Bệ hạ không tính là kết thù. Ngày sau, Triệu Nguyệt sẽ không đề phòng ngài khắp nơi, lại còn cảm thấy bản thân khoan dung độ lượng, tha cho con gái ngài một mạng. Ngài thấy sao?”

Dứt lời, ông ta xoay người, lập tức nói: “Triệu Nguyệt có hồ đồ đến mức nào cũng không đến mức giết cả ta. Ta che chở các người ra khỏi thành.”

Vương Hạ không lên tiếng, Vương Chi quỳ gối dưới đất, nhìn Vương Hạ đầy mong đợi. Một lát sau, Vương Hạ cắn răng nói: “Được.”

Dứt lời, ông ta xoay người, lập tức nói: “Triệu Nguyệt có hồ đồ đến mức nào cũng không đến mức giết cả ta. Ta che chở các người ra khỏi thành.”

Sở Du gật đầu, lập tức sai người bảo vệ Vương Chi và Vương Hạ ra khỏi thành.

Có Vương Hạ hộ tống, đoàn người ra khỏi thành rất thuận lợi. Sở Du dẫn theo Vương Chi đến bên sông hộ thành, dự định cho Vương Chi lên thuyền xuôi theo dòng nước rời đi.

Vương Hạ rưng rưng nhìn Vương Chi, biết rằng một khi con gái đi, có lẽ cả đời cũng không thể hồi Kinh. Giọng ông nghẹn ngào, kéo Vương Chi nói: “Sau này, con đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.”

Có Vương Hạ hộ tống, đoàn người ra khỏi thành rất thuận lợi. Sở Du dẫn theo Vương Chi đến bên sông hộ thành, dự định cho Vương Chi lên thuyền xuôi theo dòng nước rời đi.

Vương Chi gật đầu liên tục, Sở Du hối thúc: “Mau lên thuyền…”

“Vậy con bảo ta phải giải quyết thế nào!”

Lời còn chưa dứt, một vũ tiễn đột nhiên bắn từ trong tối ra, bay thẳng về phía Vương Hạ. Sở Du vươn tay nắm chặt vũ tiễn, đồng thời kéo Vương Hạ ra sau lưng, cao giọng quát: “Đi mau!”

4.9 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

18 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Huyềnhihi
Huyềnhihi
4 Năm Cách đây

Thích mấy phần cung đấu dã man, nể phục trí tuệ của người tính kế, trí tuệ của tác giả, đã nghĩ ra được thế này

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Nguy hiểm trùng trùng

lehoang
lehoang
4 Năm Cách đây

càng về sau càg hấp dẫn quá.

Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt quyết tiệt quá, thực ra nếu như theo lời Sở Du nói cũng tốt nhưng Sở Du và Trưởng Công chúa đã lường trước được mức độ tàn bạo của Triệu Nguyệt nên mới có kế hoạch như vậy

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Đứng cề phía Vương gia thì đúng là TN quá tàn nhẫn. Mẫu tộc mà cũng có thể ra tay. Nhưng đứng về phía trưởng công chúa mà nói lại một người si tình. Sẵn sàng bỏ mẫu tộc trả thù cho con mình.

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Có biến r, kế hoạch có sơ hở gì sao

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Một đêm không ngủ của một vài người

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Có ai thấy tội Triệu Nguyệt giống tui hông. Sai 1 ly đi ngàn dặm chứ ko phải 1 dặm nữa

18
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!