Chương 92
Đêm giết người
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du vác theo Vương quý phi Vương Chi đến một căn nhà nhỏ mà nàng đã chuẩn bị sẵn trong thành, gọi người nấu nước nóng, ai nấy chia nhau nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Sau đó, Sở Du vào đại sảnh chờ Vương Chi. Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu
Lúc Vương Chi đi ra, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt. Sở Du rót chén trà cho nàng ta, điềm tĩnh nói: “Nương nương uống tạm chén trà cho ấm người.”
“Sao cô lại ở đây?” Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.
Vương Chi nâng mắt lên nhìn Sở Du, vẻ mặt vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Sở Du cười khẽ một tiếng: “Biết nương nương gặp nạn, ta tiện tay giúp một phen mà thôi.” Người kia đặt ở nàng, nàng mặt hướng.
“Vì sao… Bệ hạ muốn giết ta?!”
Vương Chi dần dần bình tĩnh lại, giọng nói mang theo khó tin. Sở Du nhấp một ngụm trà, hờ hững đáp: “Vì sao Bệ hạ muốn giết người, người không biết sao?” Bọn họ ở này cứu người của chính mình.
Vương Chi ngẩn ra. Một lát sau, sắc mặt cô ta chợt biến, cao giọng quát: “Vì đứa nghiệt chủng đó?”
“Bệ hạ đã nói…” SởịDu ngước mắtẩnhìn nàng ta,įnghiêm túc nói:ổ“Đó là Tháiặtử.”
Trong nháyĩmắt, vẻ mặtịVương Chi trànĭđầy tức giận:Ї“Bệ hạ điênĩrồi sao?! Bâyἶgiờ Công chúaibỏ đi đóìcó đáng làỗgì?! Vương giaĨta một tayịnâng đỡ ngàiỗấy đến hômịnay, vốn là{mẫu tộc củaổngài ấy. Ngàiếấy lại vìïmột nghiệt chủngànhư vậy màɩgiết ta?!”
VươngữChi lắc đầu,Їđứng lên: “Không…ẻkhông được, taừphải hồi cung,ẹta muốn đíchịthân hỏi Bệèhạ, ta…”
“Nươngỉnương.” Sở Duịlãnh đạm nói:ả“Cửa cung đãữgiới nghiêm, hiệnữgiờ trước cửaĩVương gia đãĪđầy sát thủ.ἷNếu người đi)lung tung, taḹkhông có khảÍnăng bảo vệ}cái mạng ngườiIđâu.”
“Cô nóiıbậy.”
Vương Chiẩnghiêm giọng quát:ỉ“Bổn cung khôngặtin cô, cô}bắt cóc Bổnĩcung, mau đưaḷBổn cung trởívề!”
Nghe vậy,‹Sở Du cườiẩkhẩy: “Được thôi.”ị
Dứt lời, nàngỳgiơ tay lênĬchỉ ra hướngἱcửa: “Cửa lớnỉđang mở, nươngồnương, người muốnỳđi đâu cũngôđược. Ta chỉịcó duy nhấtịmột điều kiện.”ĩ
Nàng ngước mắtīnhìn nàng ta:à“Trước khi chết,ĩđừng nói taờđã giúp người.”(
Vẻ mặt SởĺDu quá bìnhỉthản, trong đầuỉVương Chi hiệnậlên dáng vẻ‹cầm kiếm chạy(tới Lạc HàềCung của TriệuễNguyệt.
Sở Du không²hề gạt nàngữta…
Lời có thểỗnói láo, nhưngùbản thân TriệuửNguyệt thì sao{đây?
Nàng ta chưaïtừng thấy TriệuĮNguyệt thô bạoànhư vậy. Dùệlà nhìn từìxa, nàng taấcũng biết lúcễđó Triệu Nguyệtừthật sự muốnògiết nàng ta.
Thếànhưng vì saoïchứ?
Triệu Nguyệt điênẽrồi sao?
Trước nayọTriệu Nguyệt luônỷcân nhắc thiệtấhơn, phụ thânúnàng ta cũngÎtừng nói vớiítính tình TriệuĩNguyệt, sớm muộn{cũng có mộtắngày phải khuất[phục trước quyềnįthế, bảo nàngĮta không cầnïđể tâm đếnỉTrưởng công chúa.ạNhưng hôm nayẽsao lại…
Triệu Nguyệtêđánh vào mặtấVương gia nhưḻvậy, không sợἰVương gia trởẫmặt sao? Nếuïnhư Vương giaỉkhông ủng hộĩhắn, trong tayầhắn còn cóíai thật sựưtrung thành tậnìtâm?
Diêu Dũng phụcêtùng Triệu Nguyệtđchẳng qua làẻtính toán lợiừích, Tạ giaỉgiúp đỡ TriệuèNguyệt cũng chỉưlà sau khiÏcân nhắc chọnđlựa quân chủìthích hợp, càngĩkhông cần nóiftới những ngườiἶkhác, chỉ cóïVương gia mớiìlà gốc rễìcủa Triệu Nguyệt{mà!
Sắc mặt VươngụChi mờ mịt,áSở Du điềmỉtĩnh nói: “Nươngìnương đã nghĩỗra phải điấđâu chưa?”
VươngἰChi bị giọngịnói này làmặsực tỉnh. NàngĨta quay đầuờlại, lạnh lùngЇnhìn Sở Du.
“Tạiỏsao cô giúpềta?”
Sở Duểkhông lên tiếng,Ĩnàng nhấp mộtịngụm trà, VươngéChi vội hỏi:ḷ“Không phải cô)là người của,Trưởng công chúaầsao? Cô cứuữta, cô khôngủsợ Trưởng côngÍchúa trách tội}à?”
“Trưởng công]chúa có gìÏmà trách tội?”:
Sở Du nhẹỉnhàng cười: “Bâyígiờ nương nươngịcòn chưa nhận¹ra vì saoàngười lại ởếđây ư?”
Khuônìmặt Vương Chiἴtỏ vẻ nghiâhoặc, Sở Du{ngước mắt nhìnĩnàng ta, chốngfcằm: “Người giỏiỉphân biệt ThậpơNhật Hương vàîTử tư thậtìđấy.”
Nghe vậy,ĩVương Chi độtḹngột bừng tỉnh:ò“Cô đặt bẫyḻta?!”
“Cô khiến]ta hại đứa¸con của Trưởngícông chúa, côóbiết Triệu Nguyệtùsẽ ra tayâvới ta, thếỉnhưng…” Vương Chiộcó hơi khóẩhiểu: “Vì saođcô lại muốnễhại đứa conỉcủa Trưởng côngữchúa?”
Nàng taýbẩm bẩm, tựểmình phân tích:ḻ“Không… không đúng,ịcô cố ý,ầcác người đềuἵcố ý…”
VươngἴChi ngẩng đầuờlên, vẻ mặtôbày ra thầnIsắc kỳ dị:ý“Là Trưởng côngởchúa, bà taἰmuốn lấy đứaἳbé này trừ‹khử ta…”
“Tốngļphi yếu đuối,ữDiêu quý phiíngu ngốc. Sauặkhi ta đi,ẻHậu cung doâbà ta độcộchiếm…”
Vương Chiĩcắn chặt khớpêhàm: “Tàn nhẫn,íquá tàn nhẫn,ịlà ta khôngĭbằng bà ta.”ỉ
“Bà ta muốnỉtrừ khử ta,ἴvậy còn cô?”ạ
“Ta?”
Sở Du nhìn nàng ta, nói thẳng: “Ta có việc muốn nhờ.”
Vương Hạ dừng bước, mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Chi, Vương Chi sững sờ. Sau đó qua ánh mắt Vương Hạ, nàng ta lập tức hiểu ý của ông ta. Vương Chi hoảng hốt bò tới, quỳ gối trước mặt Vương Hạ, khóc lóc nói: “Phụ thân, nếu Bệ hạ thật sự vì chuyện này mà muốn giết con gái, vậy tương lai làm sao Bệ hạ chịu để yên cho Vương gia?! Triệu Nguyệt đa nghi như vậy, ngài ấy giết ta, người còn mong ngài ấy sẽ tin tưởng người sao? Tin tưởng một thần tử có thù giết con với mình là chuyện mà Triệu Nguyệt sẽ làm sao?!”Sở Du gật đầu, lập tức sai người bảo vệ Vương Chi và Vương Hạ ra khỏi thành.
“Trước bình minh, chúng ta đưa nương nương ra khỏi thành, từ đó về sau không trở về kinh nữa. Đại nhân quay về tạ lỗi với Bệ hạ, hôm nay Lạc Hà Cung đã cháy, các người nói với bên ngoài là nương nương đã chết cháy trong cung. Triệu Nguyệt không tìm được nương nương, cũng không có cách nào làm khó ngài. Hơn nữa, nương nương không chết, ngài và Bệ hạ không tính là kết thù. Ngày sau, Triệu Nguyệt sẽ không đề phòng ngài khắp nơi, lại còn cảm thấy bản thân khoan dung độ lượng, tha cho con gái ngài một mạng. Ngài thấy sao?”
Nghe vậy, trong lòng Vương Chi liền hiểu: “Cô muốn nhờ ta làm gì?”
“Lúc ta ra cửa đã bảo người vào cung thăm dò tin tức. Nếu Bệ hạ thật sự quyết tâm muốn giết con…”
Vương Chi gật đầu liên tục, Sở Du hối thúc: “Mau lên thuyền…”
Vương Hạ không lên tiếng, Vương Chi quỳ gối dưới đất, nhìn Vương Hạ đầy mong đợi. Một lát sau, Vương Hạ cắn răng nói: “Được.”
“Bệ hạ muốn triệu hồi Hầu gia nhà ta, ta muốn nhờ Quý phi nương nương giúp một chút, để Vương gia ngăn cản Bệ hạ giúp ta.”
“Đây là chuyện Hậu cung, chính phụ thân đã nói để mặc con xử trí mà…”
Nghe vậy, trong lòng Vương Chi liền hiểu: “Cô muốn nhờ ta làm gì?”
Đợi không bao lâu, ngoài sân viện đã truyền đến tiếng mở cửa. Vương Chi lập tức đứng dậy, vội vã chạy ra ngoài cửa, tiếp đó liền nhìn thấy một lão giả bước đến, Vương Chi ngấn lệ hành lễ với lão giả. Trên mặt lão giả kia toát lên vẻ nghiêm nghị: “Vào trước rồi nói, con nói rõ cụ thể xảy ra chuyện gì cho ta.”
Vương Chi nhíu mày: “Chuyện liên quan triều chính, e là Vương gia ta không làm chủ quyết định của Bệ hạ được.”
Vương Chi bật khóc, mắt Vương Hạ rưng rưng. Sở Du thấy hai cha con tranh chấp, nhẹ nhàng cười một tiếng.Vương Hạ rưng rưng nhìn Vương Chi, biết rằng một khi con gái đi, có lẽ cả đời cũng không thể hồi Kinh. Giọng ông nghẹn ngào, kéo Vương Chi nói: “Sau này, con đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.”
“Không sao…” Sở Du lãnh đạm nói: “Dù gì cũng có thể ngăn thử mà?”
Sở Du nhìn nàng ta, nói thẳng: “Ta có việc muốn nhờ.”
“Vương đại nhân.” Sở Du nhìn ông ta: “Nương nương nói đúng hay không, trong lòng ông không rõ hay sao? Hiện nay, nếu như Quý phi chết, ngài cảm thấy Triệu Nguyệt sẽ còn tin tưởng ngài sao?”
Vương Chi trầm mặc chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Được, cô đưa ta về Vương gia, ta giúp cô nói với phụ thân.”
“Cho nên người muốn con chết phải không!”
Sở Du bình tĩnh đáp: “Lúc này sợ là cô không về Vương gia được nữa rồi, ta đã tìm người báo cho phụ thân cô, chúng ta cứ ở đây chờ đi.”
Nghe thế, trong lòng Vương Chi mới hơi bình tĩnh lại. Ngay từ lúc xuất cung, Sở Du đã phái người báo cho gia chủ Vương gia là Vương Hạ, lúc này hẳn Vương Hạ đang trên đường đến rồi.
Đợi không bao lâu, ngoài sân viện đã truyền đến tiếng mở cửa. Vương Chi lập tức đứng dậy, vội vã chạy ra ngoài cửa, tiếp đó liền nhìn thấy một lão giả bước đến, Vương Chi ngấn lệ hành lễ với lão giả. Trên mặt lão giả kia toát lên vẻ nghiêm nghị: “Vào trước rồi nói, con nói rõ cụ thể xảy ra chuyện gì cho ta.”
“Không sao…” Sở Du lãnh đạm nói: “Dù gì cũng có thể ngăn thử mà?”Vương Hạ ngước mắt lên nhìn Sở Du, lạnh giọng hỏi: “Cô cười cái gì?”
Vương Chi và Vương Hạ đi vào, khóc lóc kể lại đầu đuôi. Sở Du ngồi bên cạnh, nhàn rỗi bắt thiêu thân. Đợi Vương Chi nói xong, Vương Hạ vừa tức vừa giận: “Chuyện lớn như vậy, sao con không thương lượng với ta!”
“Đây là chuyện Hậu cung, chính phụ thân đã nói để mặc con xử trí mà…”
Vương Hạ cao giọng: “Chi nhi, hiện giờ ngài ấy là Hoàng Đế, trừ phi vạn bất đắc dĩ, Vương gia ta không thể làm gì được, con hiểu không?! Lần này, con đã làm quá mức rồi. Về tình, Bệ hạ tức giận là có thể tha thứ…”
Vương Chi và Vương Hạ đi vào, khóc lóc kể lại đầu đuôi. Sở Du ngồi bên cạnh, nhàn rỗi bắt thiêu thân. Đợi Vương Chi nói xong, Vương Hạ vừa tức vừa giận: “Chuyện lớn như vậy, sao con không thương lượng với ta!”
Sở Du bình tĩnh đáp: “Lúc này sợ là cô không về Vương gia được nữa rồi, ta đã tìm người báo cho phụ thân cô, chúng ta cứ ở đây chờ đi.”
Vương Chi mở miệng khóc lóc. Vương Hạ đi tới đi lui, suy nghĩ biện pháp.
Nghe thế, trong lòng Vương Chi mới hơi bình tĩnh lại. Ngay từ lúc xuất cung, Sở Du đã phái người báo cho gia chủ Vương gia là Vương Hạ, lúc này hẳn Vương Hạ đang trên đường đến rồi.
“Lúc ta ra cửa đã bảo người vào cung thăm dò tin tức. Nếu Bệ hạ thật sự quyết tâm muốn giết con…”
Vương Hạ dừng bước, mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Chi, Vương Chi sững sờ. Sau đó qua ánh mắt Vương Hạ, nàng ta lập tức hiểu ý của ông ta. Vương Chi hoảng hốt bò tới, quỳ gối trước mặt Vương Hạ, khóc lóc nói: “Phụ thân, nếu Bệ hạ thật sự vì chuyện này mà muốn giết con gái, vậy tương lai làm sao Bệ hạ chịu để yên cho Vương gia?! Triệu Nguyệt đa nghi như vậy, ngài ấy giết ta, người còn mong ngài ấy sẽ tin tưởng người sao? Tin tưởng một thần tử có thù giết con với mình là chuyện mà Triệu Nguyệt sẽ làm sao?!”
“Vậy con bảo ta phải giải quyết thế nào!”
Vương Hạ cao giọng: “Chi nhi, hiện giờ ngài ấy là Hoàng Đế, trừ phi vạn bất đắc dĩ, Vương gia ta không thể làm gì được, con hiểu không?! Lần này, con đã làm quá mức rồi. Về tình, Bệ hạ tức giận là có thể tha thứ…”
“Cho nên người muốn con chết phải không!”
Vương Chi bật khóc, mắt Vương Hạ rưng rưng. Sở Du thấy hai cha con tranh chấp, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Vương Hạ ngước mắt lên nhìn Sở Du, lạnh giọng hỏi: “Cô cười cái gì?”
Vương Chi mở miệng khóc lóc. Vương Hạ đi tới đi lui, suy nghĩ biện pháp.
“Vương đại nhân.” Sở Du nhìn ông ta: “Nương nương nói đúng hay không, trong lòng ông không rõ hay sao? Hiện nay, nếu như Quý phi chết, ngài cảm thấy Triệu Nguyệt sẽ còn tin tưởng ngài sao?”
Vương Chi trầm mặc chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Được, cô đưa ta về Vương gia, ta giúp cô nói với phụ thân.”
Vương Hạ không lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm Sở Du. Sở Du đứng dậy: “Chi bằng để ta chỉ cho Đại nhân một con đường sáng.”
Vẻ mặt Vương Hạ nghiêm túc lại, chắp tay nói: “Phiền phu nhân chỉ điểm.”
Vẻ mặt Vương Hạ nghiêm túc lại, chắp tay nói: “Phiền phu nhân chỉ điểm.”
Vương Hạ không lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm Sở Du. Sở Du đứng dậy: “Chi bằng để ta chỉ cho Đại nhân một con đường sáng.”
“Trước bình minh, chúng ta đưa nương nương ra khỏi thành, từ đó về sau không trở về kinh nữa. Đại nhân quay về tạ lỗi với Bệ hạ, hôm nay Lạc Hà Cung đã cháy, các người nói với bên ngoài là nương nương đã chết cháy trong cung. Triệu Nguyệt không tìm được nương nương, cũng không có cách nào làm khó ngài. Hơn nữa, nương nương không chết, ngài và Bệ hạ không tính là kết thù. Ngày sau, Triệu Nguyệt sẽ không đề phòng ngài khắp nơi, lại còn cảm thấy bản thân khoan dung độ lượng, tha cho con gái ngài một mạng. Ngài thấy sao?”
Dứt lời, ông ta xoay người, lập tức nói: “Triệu Nguyệt có hồ đồ đến mức nào cũng không đến mức giết cả ta. Ta che chở các người ra khỏi thành.”
Vương Hạ không lên tiếng, Vương Chi quỳ gối dưới đất, nhìn Vương Hạ đầy mong đợi. Một lát sau, Vương Hạ cắn răng nói: “Được.”
Dứt lời, ông ta xoay người, lập tức nói: “Triệu Nguyệt có hồ đồ đến mức nào cũng không đến mức giết cả ta. Ta che chở các người ra khỏi thành.”
Sở Du gật đầu, lập tức sai người bảo vệ Vương Chi và Vương Hạ ra khỏi thành.
Có Vương Hạ hộ tống, đoàn người ra khỏi thành rất thuận lợi. Sở Du dẫn theo Vương Chi đến bên sông hộ thành, dự định cho Vương Chi lên thuyền xuôi theo dòng nước rời đi.
Vương Hạ rưng rưng nhìn Vương Chi, biết rằng một khi con gái đi, có lẽ cả đời cũng không thể hồi Kinh. Giọng ông nghẹn ngào, kéo Vương Chi nói: “Sau này, con đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.”
Có Vương Hạ hộ tống, đoàn người ra khỏi thành rất thuận lợi. Sở Du dẫn theo Vương Chi đến bên sông hộ thành, dự định cho Vương Chi lên thuyền xuôi theo dòng nước rời đi.
Vương Chi gật đầu liên tục, Sở Du hối thúc: “Mau lên thuyền…”
“Vậy con bảo ta phải giải quyết thế nào!”
Lời còn chưa dứt, một vũ tiễn đột nhiên bắn từ trong tối ra, bay thẳng về phía Vương Hạ. Sở Du vươn tay nắm chặt vũ tiễn, đồng thời kéo Vương Hạ ra sau lưng, cao giọng quát: “Đi mau!”
Thích mấy phần cung đấu dã man, nể phục trí tuệ của người tính kế, trí tuệ của tác giả, đã nghĩ ra được thế này
Nguy hiểm trùng trùng
càng về sau càg hấp dẫn quá.
Triệu Nguyệt quyết tiệt quá, thực ra nếu như theo lời Sở Du nói cũng tốt nhưng Sở Du và Trưởng Công chúa đã lường trước được mức độ tàn bạo của Triệu Nguyệt nên mới có kế hoạch như vậy
Đứng cề phía Vương gia thì đúng là TN quá tàn nhẫn. Mẫu tộc mà cũng có thể ra tay. Nhưng đứng về phía trưởng công chúa mà nói lại một người si tình. Sẵn sàng bỏ mẫu tộc trả thù cho con mình.
Có biến r, kế hoạch có sơ hở gì sao
Một đêm không ngủ của một vài người
Có ai thấy tội Triệu Nguyệt giống tui hông. Sai 1 ly đi ngàn dặm chứ ko phải 1 dặm nữa