Chương 93
Tiện tay cứu vị phu nhân
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vừa dứt lời, Sở Du lập tức kéo người ném lên ngựa, sau đó trở mình nhảy lên ngựa, xông thẳng về bãi đất hoang ngoại ô cùng với Vương Hạ.
Mười mấy tên sát thủ phóng từ trong bụi cỏ ra, nhất thời tên bắn như mưa. Người của Sở Du lao từ đằng sau bọn họ tới, quá nửa nhân mã đều quần thảo với đám sát thủ kia. Tần Trà tắt ngọn nến mới ra môn.
Vương Hạ không dám dừng lại, lo lắng hét lên với Sở Du, giận dữ hỏi: “Người từ đâu tới?”
“Ngài hỏi ta, ta hỏi ai?!” Thanh âm của đối phương dồn dập, nghe.
Sở Du cao giọng quát lại, nhưng nói xong, trong lòng cả hai đều tự rõ mười mươi.
Lúc này, sát thủ xuất hiện ở đây, ngoại trừ Triệu Nguyệt, thì còn có thể là ai? Nghiêu sĩ quan ở trung ương tháp Ánh Sáng.
Không ngờ ngay cả VươngĺHạ mà hắnạcũng ra tay,ľđây là lòngầmuôn dạ thúưcỡ nào chứ?
TrongЇlòng Vương Hạểchưa hết bàngįhoàng, Sở Duõgiữ vững bìnhìtĩnh, quay đầu²lại nhìn HoaἷKinh, nói nhanh:ἲ“Đại nhân, hômìnay tốt nhất]ngài mau chóngẫrời khỏi HoaỉKinh, chạy thẳngẹvề đất phongıđi. Ngài làmớphản hay làmɩthần, ta khôngjxen vào, nhưngễnếu muốn sốngòthì bây giờứđi nhanh lên!”ì
Vương Hạ mímľmôi, cuối cùngẩgật đầu nói:é“Sau này, lãoỵphu sẽ khôngíquên ơn cứuịmạng hôm nayằcủa phu nhân,ãtương lai…”
“Miễnưbàn tương lai,Ĭđi nhanh lên!”ỉ
Sở Du quấtĬmột roi lêníthân ngựa, quayầngười xông vềửphía sát thủíđằng sau. Trườngẹkiếm áp đảoÏbóng đêm, SởđDu ngăn sátỡthủ đuổi theo,õlạnh giọng nói:ề“Chư vị dừngốbước.”
Sát thủụnhìn nhau, đồngũloạt tấn côngjSở Du.
Đêm đó‹mưa phùn, TrườngıNguyệt và VãnừNguyệt vẫn cònɩở đằng xa,ìSở Du nhìnểngười trước mặt,ừlòng toát lênùlãnh ý.
Tối nay,ểtốt nhất kẻítừng gặp nàngỷđều chết hếtἱtại đây.
Nghĩ vậy,ịkiếm của nàng,mang theo sựḽtàn nhẫn. Nướcùmưa bị lưỡiἱkiếm bắn ra,ḽSở Du nhìnểbảy thanh kiếm¸kia liên tụcưđâm, hất, quét,Ïđâm, chặn, chém(về phía mình.ặKiếm trong tayịnàng lại giốngįnhư bày bố‹một tấm lướiôdày bao bọcİtoàn thân, khiếnếmũi kiếm cũngÏkhông thể nàoἷtiến về trướcổnửa phân.
Đánh tới]đánh lui mấyíhiệp, Sở Duĩthấy Vương Hạἴđã đi xa,úmũi chân nhúnùmột cái, lậpếtức rút lui.}Đám người kiaịthấy Sở Du¹định chạy, vộiĺvàng truy đuổi.íSở Du chạyõnhanh về phía:trước, sát thủ²truy sát khôngốbuông. Lúc thấy‹sắp bị đuổiữkịp, Sở Duẫđột ngột xoayýngười, bất ngờẫvung một nhát,èđầu người độtángột văng ra,ámáu phun từḽcổ lên, bắnâvào người tấtốcả mọi người!
ÁnhĮmắt Sở Duỏsáng quắc trongỳđêm, khiến ngườiìkhác sợ hãi.ăCả khuôn mặtɪnàng đều làẹmáu, giống nhưõTu La.
“Xin lỗiộnhé.” Nàng nhẹ:nhàng liếc qua,³đâm về phíaịtên sát thủıcòn lại: “Kiếpàsau làm ngườiìthái bình đi.”ó
***
Từ Côn Dươngἲra roi thúcẫngựa đến phụàcận Hoa Kinhọchừng bảy ngày,ènếu như chạyẵtrong đêm thì¸còn có thểɨrút ngắn lạiứmột chút.
Vệ Uẩnfnhẩm tính ngày,ècó hơi mấtỵkiên nhẫn.
Lần nàyĩrõ ràng kẻ²chàng truy đuổiẵbiết có ngườiíđang đuổi theoặhắn, lúc sauɪcòn cố ýÏđi đường vòng,ứđi tới hơnấnửa tháng mớiểđến Lăng ThànhIdưới chân Thiên,Thủ Quan, khôngỳdễ gì sắpíbắt được, vậyímà lại để¸hắn chạy thoát.
“Thânḷhình hắn mảnhòmai….” Thị vệīquỳ gối, thấpềgiọng nói: “Nênửcải thành conĩgái bỏ trốn.”í
Vệ Uẩn không¹lên tiếng, chàngịnhấp ngụm trà,Iđứng dậy, điềmἶtĩnh nói: “Dínhỉhương truy tìmļrồi?”
“Dính rồi.”ả
Thị vệ bình°tĩnh đáp: “Chóỉsăn đang tìm.”ỡ
Vệ Uẩn gậtἲđầu, cũng khôngùnhiều lời. Dướiîánh đèn, mặtànạ bạch ngọcItỏa ra ánhḷsáng lạnh lẽo.ửChàng quay đầuặnhìn ra ngoàiícủa sổ, trong¹mắt có chútùngẩn ngơ.
Bây giờểchỉ cách HoaòKinh hai canhẳgiờ lộ trình,‹nếu chàng muốnẹlà có thểđtrở về, nhưngἲchàng lại doịdự.
Hômúnay chàng trởɩvề để làmĮgì đây?
Lời muốnἷnói không thểànói, gặp đượcịngười muốn gặp]rồi, tim ganịcồn cào nhưngáchỉ có thểộnhìn.
Suy nghĩ mộtĪlúc, chàng thở³dài, quyết địnhἳđợi sau chuyệnἰnày sẽ âmừthầm trở vềĺgặp mặt mộtĩlần rồi đi,iđỡ phải tăngơthêm đa cảm.
Nghĩẳvậy, chàng rủ:mắt, bưng tràjnhấp một ngụm.
Mưaἲlất phất, khôngÍbao lâu đãạcó người vộiăvã lên lầu,}sốt ruột báo:ḷ“Chủ tử, tìm}thấy rồi. Hắnẩthuê một gianùphòng ở kháchìđiếm ngoại ô,ĩbây giờ ngườiἲcòn chưa trởẵvề.”
Vệ Uẩnựđáp lời, đứngũdậy, điềm tĩnhỷnói: “Dẫn taḻđến đó.”
Đoànɪngười chạy nửaìcanh giờ đếnımột khách điếmľnhỏ tại vùngíquê hoang vắng.ɨVệ Uẩn dẫnồngười bước vào,¸tiểu nhị tiếnđlên đón: “Kháchăquan…”
“Đừng lênỵtiếng.”
Hộ vệĬsau lưng VệừUẩn rút đaoỉra đặt ngang²cổ tiểu nhị,ímặt tiểu nhịɪlộ vẻ sợĺsệt, một hộẽvệ khác bướcἶlên dẫn VệũUẩn vào phòngitên kia thuê.
“Cácóngươi tạm thờiếtrốn kỹ, đừngểrút dây độngớrừng.”
Vệ Uẩnḷnhìn bốn phíaỉxung quanh, căn¸dặn: “Ta chờĨở trong phòng.”İ
Thị vệ đápũmột tiếng, đóngọcửa đi ra.ḹSau khi bọnĩhọ căn dặnẵtiểu nhị nóiònăng ra sao,ĩtừng người bắtἴđầu mai phục.
CònệVệ Uẩn điợvào phòng, xốcḽrèm, đặt kiếm‹lên giường, ngồiἴxếp bằng, lắngờnghe tiếng mưaõbên ngoài. BấyĨgiờ, chàng mớiịnhận ra…
E là}mưa này phảiắkéo dài cảếđêm.
*****
Một tay Sở Du ôm vết thương trên vai, một tay dùng kiếm chống cơ thể, lảo đảo đi về phía trước.
Nháy mắt, trong đầu Sở Du loé lên ý nghĩ này. Nàng kìm nén đau đớn trên người, khàn giọng mở miệng.
Một tay Sở Du ôm vết thương trên vai, một tay dùng kiếm chống cơ thể, lảo đảo đi về phía trước.
Sở Du không kịp chạy vào đại sảnh báo thuê phòng với tiểu nhị, bây giờ nàng gấp gáp muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lúc, băng bó vết thương.Nàng cảm thấy vết thương càng ngày càng đau, đầu cũng hơi váng vất. Đi chưa được mấy bước, nàng đột nhiên cảm thấy rã rời, cả cơ thể và hai đầu gối mềm nhũn, lập tức khuỵu xuống.
Thân hình chàng thẳng tắp, hô hấp không hề rối loạn, vừa rồi mới đánh nhau một phen nhưng dường như chẳng hề ảnh hưởng đến chàng chút nào.
Vừa rồi, nàng vừa chạy vừa đánh, cố ý kéo giãn khoảng cách để đột kích những sát thủ kia. Đợi đến lúc giải quyết xong, nàng mới phát hiện bản thân đã lạc mất Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt từ lâu, không biết chạy đến nơi nào rồi.
Vở kịch nhỏ
Giờ phút này, trên người nàng lại mang thương tích. Nàng cũng không biết sau lưng còn sát thủ hay không, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước.
Thị vệ nọ: Ngài tiện tay cứu vị phu nhân có nghĩa là ngài tiện tay cứu vị phu nhân, sau đó biến thành phu nhân ngài, đúng không?
Đây là đàn ông.
Xa xa có ánh lửa lờ mờ, nàng đoán hẳn là một khách điếm. Nàng khó nhọc nhảy vào trong sân viện khách điếm, sau đó chạy thẳng đến căn phòng gần nhất. Không cảm nhận được tiếng hô hấp của con người bên trong, nàng bèn đẩy cửa sổ, leo vào.
Bởi vì mất máu quá nhiều, đầu óc Sở Du mơ màng, nhưng lại từ trong hơi thở đằng sau cảm giác được dáng dấp của người này.
Một người đàn ông rất trẻ tuổi.Sở Du không kịp chạy vào đại sảnh báo thuê phòng với tiểu nhị, bây giờ nàng gấp gáp muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lúc, băng bó vết thương.
*****
Vừa chạy vừa đánh suốt cả đêm, thể lực nàng đã sớm cạn sạch.
Nàng gian nan lê bước lên giường, xốc rèm định nằm xuống. Nhưng cũng trong khoảnh khắc xốc rèm lên, một cánh tay đột ngột thò từ bên trong ra! Sở Du theo bản năng nghiêng người, nhưng vẫn bị đối phương bắt được cổ tay, kéo thẳng lên giường.
Đối phương không hề có sát ý, dường như hắn chỉ muốn khống chế nàng. Sở Du căn bản không kịp suy nghĩ cái gì, dựa vào bản năng mà lật người, khiến tay đối phương bị xoay thành một góc độ buộc phải buông tay, sau đó nhào ra bên ngoài. Nhưng đối phương lại túm một phát ngay cổ áo nàng, định kéo nàng lại!
】
Tóc nàng bị kéo bung ra, y phục cũng bị tuột xuống đầu vai, đập mạnh lên ngực đối phương.
“Gọi đại phu đến đây.”
【 Vở kịch nhỏ】Đây là đàn ông.
Trong bóng tối, hai người ngồi ở hai đầu giường. Sở Du âm thầm trượt dao găm xuống lòng bàn tay, nhìn chằm chặp thanh niên đối diện.
【
Một người đàn ông rất trẻ tuổi.
Thanh niên đối diện vẫn duy trì tư thế ngồi quỳ, tay chàng cầm kiếm, trường sam màu ánh trăng hiện lên rõ ràng trong đêm, mặt nạ bạch ngọc trên mặt cũng nổi bật dưới ánh trăng.
“Vì bị đuổi giết nên vào nhầm phòng, hi vọng anh hùng thứ lỗi. Tại hạ lập tức rời đi, không quấy nhiễu anh hùng hành sự.”
Bởi vì mất máu quá nhiều, đầu óc Sở Du mơ màng, nhưng lại từ trong hơi thở đằng sau cảm giác được dáng dấp của người này.
Một tay hắn túm hai tay nàng giam sau lưng, một tay tóm lấy cổ nàng, giọng nói trầm ổn điềm tĩnh nhưng trong trẻo như suối đánh vào men sứ, không hề có chút cảm xúc, lạnh lùng mở miệng: “Giao đồ ra đây.”
Ngón tay chàng xoa nhẹ lên cổ họng người kia, không khỏi nhíu mày.
Giờ phút này, trên người nàng lại mang thương tích. Nàng cũng không biết sau lưng còn sát thủ hay không, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước.Vừa chạy vừa đánh suốt cả đêm, thể lực nàng đã sớm cạn sạch.
Nghe vậy, Sở Du lập tức biết đối phương nhận lầm người, nhưng lúc này cổ họng nàng bị bóp chặt, gần như không thể phát ra tiếng nào. Nàng ra sức vùng vẫy, mà lúc này rốt cuộc Vệ Uẩn cũng phát hiện ra chỗ bất hợp lý.
Ngón tay chàng xoa nhẹ lên cổ họng người kia, không khỏi nhíu mày.
Nàng không có yết hầu…
Mặc dù tên kia cải trang thành con gái, thân hình cũng rất giống nữ nhân, nhưng tên này đáng ra phải là đàn ông mới đúng.
Nhưng vừa rồi y phục đã bị người này xé rách từ lâu, dù cho cố kéo thế nào thì cũng lộ ra một vùng da thịt trắng nõn như tuyết dưới cổ.Đối phương bình tĩnh lên tiếng. Hơi thở Sở Du gấp gáp, khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của đối phương.
Vẻ mặt Vệ Uẩn chợt biến, đột ngột đẩy Sở Du ra. Sở Du nhanh chóng trở người, rúc vào góc giường, cố sức kéo y sam, che chắn đầu vai mình.
Cao thủ.Dứt lời, Sở Du vùng vẫy xuống giường, đi ra ngoài.
Nhưng vừa rồi y phục đã bị người này xé rách từ lâu, dù cho cố kéo thế nào thì cũng lộ ra một vùng da thịt trắng nõn như tuyết dưới cổ.
Xa xa có ánh lửa lờ mờ, nàng đoán hẳn là một khách điếm. Nàng khó nhọc nhảy vào trong sân viện khách điếm, sau đó chạy thẳng đến căn phòng gần nhất. Không cảm nhận được tiếng hô hấp của con người bên trong, nàng bèn đẩy cửa sổ, leo vào.Nàng bình tĩnh cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, toàn thân bày ra tư thế phòng thủ, còn đối phương nhìn chằm chằm gương mặt nàng, mắt dần lộ vẻ kinh ngạc.
Trong bóng tối, hai người ngồi ở hai đầu giường. Sở Du âm thầm trượt dao găm xuống lòng bàn tay, nhìn chằm chặp thanh niên đối diện.
Vừa rồi, nàng vừa chạy vừa đánh, cố ý kéo giãn khoảng cách để đột kích những sát thủ kia. Đợi đến lúc giải quyết xong, nàng mới phát hiện bản thân đã lạc mất Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt từ lâu, không biết chạy đến nơi nào rồi.
Thanh niên đối diện vẫn duy trì tư thế ngồi quỳ, tay chàng cầm kiếm, trường sam màu ánh trăng hiện lên rõ ràng trong đêm, mặt nạ bạch ngọc trên mặt cũng nổi bật dưới ánh trăng.
Vệ Uẩn mím môi, thấp giọng đáp: “Thất lễ rồi.”
Thân hình chàng thẳng tắp, hô hấp không hề rối loạn, vừa rồi mới đánh nhau một phen nhưng dường như chẳng hề ảnh hưởng đến chàng chút nào.
Dứt lời, chàng khom lưng, bế ngang Sở Du lên, mở cửa đi ra ngoài.
Cao thủ.
Nháy mắt, trong đầu Sở Du loé lên ý nghĩ này. Nàng kìm nén đau đớn trên người, khàn giọng mở miệng.
“Vì bị đuổi giết nên vào nhầm phòng, hi vọng anh hùng thứ lỗi. Tại hạ lập tức rời đi, không quấy nhiễu anh hùng hành sự.”
Cũng chính lúc này, một bàn tay to lớn vươn từ sau tới đỡ lấy nàng.
“Dưỡng thương đi.”
Dứt lời, Sở Du vùng vẫy xuống giường, đi ra ngoài.
Nàng cảm thấy vết thương càng ngày càng đau, đầu cũng hơi váng vất. Đi chưa được mấy bước, nàng đột nhiên cảm thấy rã rời, cả cơ thể và hai đầu gối mềm nhũn, lập tức khuỵu xuống.
Cũng chính lúc này, một bàn tay to lớn vươn từ sau tới đỡ lấy nàng.
Vệ Uẩn: Nói.“Dưỡng thương đi.”
Đối phương bình tĩnh lên tiếng. Hơi thở Sở Du gấp gáp, khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của đối phương.
Nàng gian nan lê bước lên giường, xốc rèm định nằm xuống. Nhưng cũng trong khoảnh khắc xốc rèm lên, một cánh tay đột ngột thò từ bên trong ra! Sở Du theo bản năng nghiêng người, nhưng vẫn bị đối phương bắt được cổ tay, kéo thẳng lên giường.Nàng cảm thấy chàng có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Vệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng: “Tiện tay cứu vị phu nhân.”Giờ phút này không cho phép nàng từ chối, Sở Du đành gật đầu: “Đa tạ anh hùng.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn chợt biến, đột ngột đẩy Sở Du ra. Sở Du nhanh chóng trở người, rúc vào góc giường, cố sức kéo y sam, che chắn đầu vai mình.
Vệ Uẩn mím môi, thấp giọng đáp: “Thất lễ rồi.”
Tóc nàng bị kéo bung ra, y phục cũng bị tuột xuống đầu vai, đập mạnh lên ngực đối phương.
Dứt lời, chàng khom lưng, bế ngang Sở Du lên, mở cửa đi ra ngoài.
Bọn thị vệ lập tức nhào ra, vội hỏi: “Chủ tử bắt được người chưa?!”
Nghe vậy, Sở Du lập tức biết đối phương nhận lầm người, nhưng lúc này cổ họng nàng bị bóp chặt, gần như không thể phát ra tiếng nào. Nàng ra sức vùng vẫy, mà lúc này rốt cuộc Vệ Uẩn cũng phát hiện ra chỗ bất hợp lý.
“Gọi đại phu đến đây.”
Vệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng: “Tiện tay cứu vị phu nhân.”
Mặc dù tên kia cải trang thành con gái, thân hình cũng rất giống nữ nhân, nhưng tên này đáng ra phải là đàn ông mới đúng.Nhóm thị vệ ngớ người, một lát sau, đám người: “!!!”
Quá dữ! tiểu Hầu gia độc thân mười tám năm, giữa đường nhất kiến chung tình với một cô gái!
Giờ phút này không cho phép nàng từ chối, Sở Du đành gật đầu: “Đa tạ anh hùng.”***
***
Dứt lời, Sở Du vùng vẫy xuống giường, đi ra ngoài.Ngón tay chàng xoa nhẹ lên cổ họng người kia, không khỏi nhíu mày.【Bởi vì mất máu quá nhiều, đầu óc Sở Du mơ màng, nhưng lại từ trong hơi thở đằng sau cảm giác được dáng dấp của người này.Nghe vậy, Sở Du lập tức biết đối phương nhận lầm người, nhưng lúc này cổ họng nàng bị bóp chặt, gần như không thể phát ra tiếng nào. Nàng ra sức vùng vẫy, mà lúc này rốt cuộc Vệ Uẩn cũng phát hiện ra chỗ bất hợp lý.Nàng bình tĩnh cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, toàn thân bày ra tư thế phòng thủ, còn đối phương nhìn chằm chằm gương mặt nàng, mắt dần lộ vẻ kinh ngạc. Vở kịch nhỏVệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng: “Tiện tay cứu vị phu nhân.”Vệ Uẩn: …】
Bọn thị vệ lập tức nhào ra, vội hỏi: “Chủ tử bắt được người chưa?!”
Thị vệ nọ: Chủ tử, thuộc hạ có một thắc mắc.
Vệ Uẩn: Nói.
Thị vệ nọ: Ngài tiện tay cứu vị phu nhân có nghĩa là ngài tiện tay cứu vị phu nhân, sau đó biến thành phu nhân ngài, đúng không?
Vệ Uẩn: …
Cuối cùng cũng gặp lại người ngày nhớ đêm mong rồi nha. Nhất chàng rồi?
Thị Vệ chỉ được cái nói đúng ý Hầu gia :))
Úi chà chà vừa nãy vẫn còn mong nhứo mà giờ người đã đưa đến tận cửa tùi hêhhhehe nhất anh