Sơn Hà Chẩm – Chương 93

Chương 93

Tiện tay cứu vị phu nhân

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vừa dứt lời, Sở Du lập tức kéo người ném lên ngựa, sau đó trở mình nhảy lên ngựa, xông thẳng về bãi đất hoang ngoại ô cùng với Vương Hạ.

Mười mấy tên sát thủ phóng từ trong bụi cỏ ra, nhất thời tên bắn như mưa. Người của Sở Du lao từ đằng sau bọn họ tới, quá nửa nhân mã đều quần thảo với đám sát thủ kia. Tần Trà tắt ngọn nến mới ra môn.

Vương Hạ không dám dừng lại, lo lắng hét lên với Sở Du, giận dữ hỏi: “Người từ đâu tới?”

“Ngài hỏi ta, ta hỏi ai?!” Thanh âm của đối phương dồn dập, nghe.

Sở Du cao giọng quát lại, nhưng nói xong, trong lòng cả hai đều tự rõ mười mươi.

Lúc này, sát thủ xuất hiện ở đây, ngoại trừ Triệu Nguyệt, thì còn có thể là ai? Nghiêu sĩ quan ở trung ương tháp Ánh Sáng.

Không ng ngay c VươngĺH mà hncũng ra tay,ľđây là lòngmuôn d thúưc nào ch?

TrongЇlòng Vương Hchưa hết bàngįhoàng, S Duõgi vng bìnhìtĩnh, quay đu²li nhìn HoaKinh, nói nhanh:Đi nhân, hômìnay tt nht]ngài mau chóngri khi HoaKinh, chy thngv đt phongıđi. Ngài làmphn hay làmɩthn, ta khôngjxen vào, nhưngnếu mun sngòthì bây giđi nhanh lên!”ì

Vương H mímľmôi, cui cùnggt đu nói:é“Sau này, lãophu s khôngíquên ơn cumng hôm nayca phu nhân,ãtương lai…

“Minưbàn tương lai,Ĭđi nhanh lên!”

S Du qutĬmt roi lêníthân nga, quayngưi xông vphía sát thíđng sau. Trưngkiếm áp đoÏbóng đêm, SđDu ngăn sátth đui theo,õlnh ging nói:Chư v dngbưc.”

Sát thnhìn nhau, đngũlot tn côngjS Du.

Đêm đómưa phùn, TrưngıNguyt và VãnNguyt vn cònɩ đng xa,ìS Du nhìnngưi trưc mt,lòng toát lênùlãnh ý.

Ti nay,tt nht kítng gp nàngđu chết hếtti đây.

Nghĩ vy,kiếm ca nàng,mang theo stàn nhn. Nưcùmưa b lưikiếm bn ra,S Du nhìnby thanh kiếm¸kia liên tcưđâm, ht, quét,Ïđâm, chn, chém(v phía mình.Kiếm trong taynàng li gingįnhư bày bmt tm lưiôdày bao bcİtoàn thân, khiếnếmũi kiếm cũngÏkhông th nàotiến v trưcna phân.

Đánh ti]đánh lui myíhip, S Duĩthy Vương Hđã đi xa,úmũi chân nhúnùmt cái, lpếtc rút lui.}Đám ngưi kiathy S Du¹đnh chy, viĺvàng truy đui.íS Du chyõnhanh v phía:trưc, sát th²truy sát khôngbuông. Lúc thysp b đuikp, S Duđt ngt xoayýngưi, bt ngvung mt nhát,èđu ngưi đtángt văng ra,ámáu phun tc lên, bnâvào ngưi ttc mi ngưi!

ÁnhĮmt S Dusáng quc trongđêm, khiến ngưiìkhác s hãi.ăC khuôn mtɪnàng đu làmáu, ging nhưõTu La.

“Xin linhé.” Nàng nh:nhàng liếc qua,³đâm v phíatên sát thıcòn li: “Kiếpàsau làm ngưiìthái bình đi.”ó

***

T Côn Dươngra roi thúcnga đến phàcn Hoa Kinhchng by ngày,ènếu như chytrong đêm thì¸còn có thɨrút ngn limt chút.

V Unfnhm tính ngày,ècó hơi mtkiên nhn.

Ln nàyĩrõ ràng k²chàng truy đuibiết có ngưiíđang đui theohn, lúc sauɪcòn c ýÏđi đưng vòng,đi ti hơnna tháng miđến Lăng ThànhIdưi chân Thiên,Th Quan, khôngd gì spíbt đưc, vyímà li đ¸hn chy thoát.

Thânhình hn mnhòmai….” Th vīqu gi, thpging nói: “Nênci thành conĩgái b trn.”í

V Un không¹lên tiếng, chàngnhp ngm trà,Iđng dy, đimtĩnh nói: “Dínhhương truy tìmļri?”

“Dính ri.”

Th v bình°tĩnh đáp: “Chósăn đang tìm.”

V Un gtđu, cũng khôngùnhiu li. Dưiîánh đèn, mtàn bch ngcIta ra ánhsáng lnh lo.Chàng quay đunhìn ra ngoàiíca s, trong¹mt có chútùngn ngơ.

Bây gich cách HoaòKinh hai canhgi l trình,nếu chàng munlà có thđtr v, nhưngchàng li dod.

Hômúnay chàng trɩv đ làmĮgì đây?

Li munnói không thànói, gp đưcngưi mun gp]ri, tim gancn cào nhưngách có thnhìn.

Suy nghĩ mtĪlúc, chàng th³dài, quyết đnhđi sau chuynnày s âmthm tr vĺgp mt mtĩln ri đi,iđ phi tăngơthêm đa cm.

Nghĩvy, chàng r:mt, bưng tràjnhp mt ngm.

Mưalt pht, khôngÍbao lâu đãcó ngưi viăvã lên lu,}st rut báo:Ch t, tìm}thy ri. Hnthuê mt gianùphòng kháchìđiếm ngoi ô,ĩbây gi ngưicòn chưa trv.”

V Unđáp li, đngũdy, đim tĩnhnói: “Dn tađến đó.”

Đoànɪngưi chy naìcanh gi đếnımt khách điếmľnh ti vùngíquê hoang vng.ɨV Un dnngưi bưc vào,¸tiu nh tiếnđlên đón: “Kháchăquan…

Đng lêntiếng.”

H vĬsau lưng VUn rút đaora đt ngang²c tiu nh,ímt tiu nhɪl v sĺst, mt hv khác bưclên dn VũUn vào phòngitên kia thuê.

“Cácóngươi tm thiếtrn k, đngrút dây đngrng.”

V Unnhìn bn phíaxung quanh, căn¸dn: “Ta chĨ trong phòng.”İ

Th v đápũmt tiếng, đóngca đi ra.Sau khi bnĩh căn dntiu nh nóiònăng ra sao,ĩtng ngưi btđu mai phc.

CònV Un đivào phòng, xcrèm, đt kiếmlên giưng, ngixếp bng, lngnghe tiếng mưaõbên ngoài. ByĨgi, chàng minhn ra…

E là}mưa này phikéo dài cếđêm.

*****

Một tay Sở Du ôm vết thương trên vai, một tay dùng kiếm chống cơ thể, lảo đảo đi về phía trước.

Nháy mắt, trong đầu Sở Du loé lên ý nghĩ này. Nàng kìm nén đau đớn trên người, khàn giọng mở miệng.

Một tay Sở Du ôm vết thương trên vai, một tay dùng kiếm chống cơ thể, lảo đảo đi về phía trước.

Sở Du không kịp chạy vào đại sảnh báo thuê phòng với tiểu nhị, bây giờ nàng gấp gáp muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lúc, băng bó vết thương.

Nàng cảm thấy vết thương càng ngày càng đau, đầu cũng hơi váng vất. Đi chưa được mấy bước, nàng đột nhiên cảm thấy rã rời, cả cơ thể và hai đầu gối mềm nhũn, lập tức khuỵu xuống.

Thân hình chàng thẳng tắp, hô hấp không hề rối loạn, vừa rồi mới đánh nhau một phen nhưng dường như chẳng hề ảnh hưởng đến chàng chút nào.

Vừa rồi, nàng vừa chạy vừa đánh, cố ý kéo giãn khoảng cách để đột kích những sát thủ kia. Đợi đến lúc giải quyết xong, nàng mới phát hiện bản thân đã lạc mất Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt từ lâu, không biết chạy đến nơi nào rồi.

Vở kịch nhỏ

Giờ phút này, trên người nàng lại mang thương tích. Nàng cũng không biết sau lưng còn sát thủ hay không, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước.

Thị vệ nọ: Ngài tiện tay cứu vị phu nhân có nghĩa là ngài tiện tay cứu vị phu nhân, sau đó biến thành phu nhân ngài, đúng không?

Đây là đàn ông.

Xa xa có ánh lửa lờ mờ, nàng đoán hẳn là một khách điếm. Nàng khó nhọc nhảy vào trong sân viện khách điếm, sau đó chạy thẳng đến căn phòng gần nhất. Không cảm nhận được tiếng hô hấp của con người bên trong, nàng bèn đẩy cửa sổ, leo vào.

Bởi vì mất máu quá nhiều, đầu óc Sở Du mơ màng, nhưng lại từ trong hơi thở đằng sau cảm giác được dáng dấp của người này.

Một người đàn ông rất trẻ tuổi.

Sở Du không kịp chạy vào đại sảnh báo thuê phòng với tiểu nhị, bây giờ nàng gấp gáp muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lúc, băng bó vết thương.

Một tay hắn túm hai tay nàng giam sau lưng, một tay tóm lấy cổ nàng, giọng nói trầm ổn điềm tĩnh nhưng trong trẻo như suối đánh vào men sứ, không hề có chút cảm xúc, lạnh lùng mở miệng: “Giao đồ ra đây.”

*****

Vừa chạy vừa đánh suốt cả đêm, thể lực nàng đã sớm cạn sạch.

Nàng gian nan lê bước lên giường, xốc rèm định nằm xuống. Nhưng cũng trong khoảnh khắc xốc rèm lên, một cánh tay đột ngột thò từ bên trong ra! Sở Du theo bản năng nghiêng người, nhưng vẫn bị đối phương bắt được cổ tay, kéo thẳng lên giường.

Đối phương không hề có sát ý, dường như hắn chỉ muốn khống chế nàng. Sở Du căn bản không kịp suy nghĩ cái gì, dựa vào bản năng mà lật người, khiến tay đối phương bị xoay thành một góc độ buộc phải buông tay, sau đó nhào ra bên ngoài. Nhưng đối phương lại túm một phát ngay cổ áo nàng, định kéo nàng lại!

Tóc nàng bị kéo bung ra, y phục cũng bị tuột xuống đầu vai, đập mạnh lên ngực đối phương.

“Gọi đại phu đến đây.”

【 Vở kịch nhỏ】

Đây là đàn ông.

Trong bóng tối, hai người ngồi ở hai đầu giường. Sở Du âm thầm trượt dao găm xuống lòng bàn tay, nhìn chằm chặp thanh niên đối diện.

Một người đàn ông rất trẻ tuổi.

Thanh niên đối diện vẫn duy trì tư thế ngồi quỳ, tay chàng cầm kiếm, trường sam màu ánh trăng hiện lên rõ ràng trong đêm, mặt nạ bạch ngọc trên mặt cũng nổi bật dưới ánh trăng.

“Vì bị đuổi giết nên vào nhầm phòng, hi vọng anh hùng thứ lỗi. Tại hạ lập tức rời đi, không quấy nhiễu anh hùng hành sự.”

Bởi vì mất máu quá nhiều, đầu óc Sở Du mơ màng, nhưng lại từ trong hơi thở đằng sau cảm giác được dáng dấp của người này.

Một tay hắn túm hai tay nàng giam sau lưng, một tay tóm lấy cổ nàng, giọng nói trầm ổn điềm tĩnh nhưng trong trẻo như suối đánh vào men sứ, không hề có chút cảm xúc, lạnh lùng mở miệng: “Giao đồ ra đây.”

Ngón tay chàng xoa nhẹ lên cổ họng người kia, không khỏi nhíu mày.

Giờ phút này, trên người nàng lại mang thương tích. Nàng cũng không biết sau lưng còn sát thủ hay không, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước.

Vừa chạy vừa đánh suốt cả đêm, thể lực nàng đã sớm cạn sạch.

Nghe vậy, Sở Du lập tức biết đối phương nhận lầm người, nhưng lúc này cổ họng nàng bị bóp chặt, gần như không thể phát ra tiếng nào. Nàng ra sức vùng vẫy, mà lúc này rốt cuộc Vệ Uẩn cũng phát hiện ra chỗ bất hợp lý.

Ngón tay chàng xoa nhẹ lên cổ họng người kia, không khỏi nhíu mày.

Nàng không có yết hầu…

Mặc dù tên kia cải trang thành con gái, thân hình cũng rất giống nữ nhân, nhưng tên này đáng ra phải là đàn ông mới đúng.

Nhưng vừa rồi y phục đã bị người này xé rách từ lâu, dù cho cố kéo thế nào thì cũng lộ ra một vùng da thịt trắng nõn như tuyết dưới cổ.

Đối phương bình tĩnh lên tiếng. Hơi thở Sở Du gấp gáp, khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của đối phương.

Vẻ mặt Vệ Uẩn chợt biến, đột ngột đẩy Sở Du ra. Sở Du nhanh chóng trở người, rúc vào góc giường, cố sức kéo y sam, che chắn đầu vai mình.

Cao thủ.

Dứt lời, Sở Du vùng vẫy xuống giường, đi ra ngoài.

Nhưng vừa rồi y phục đã bị người này xé rách từ lâu, dù cho cố kéo thế nào thì cũng lộ ra một vùng da thịt trắng nõn như tuyết dưới cổ.

Xa xa có ánh lửa lờ mờ, nàng đoán hẳn là một khách điếm. Nàng khó nhọc nhảy vào trong sân viện khách điếm, sau đó chạy thẳng đến căn phòng gần nhất. Không cảm nhận được tiếng hô hấp của con người bên trong, nàng bèn đẩy cửa sổ, leo vào.

Nàng bình tĩnh cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, toàn thân bày ra tư thế phòng thủ, còn đối phương nhìn chằm chằm gương mặt nàng, mắt dần lộ vẻ kinh ngạc.

Trong bóng tối, hai người ngồi ở hai đầu giường. Sở Du âm thầm trượt dao găm xuống lòng bàn tay, nhìn chằm chặp thanh niên đối diện.

Vừa rồi, nàng vừa chạy vừa đánh, cố ý kéo giãn khoảng cách để đột kích những sát thủ kia. Đợi đến lúc giải quyết xong, nàng mới phát hiện bản thân đã lạc mất Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt từ lâu, không biết chạy đến nơi nào rồi.

Thanh niên đối diện vẫn duy trì tư thế ngồi quỳ, tay chàng cầm kiếm, trường sam màu ánh trăng hiện lên rõ ràng trong đêm, mặt nạ bạch ngọc trên mặt cũng nổi bật dưới ánh trăng.

Vệ Uẩn mím môi, thấp giọng đáp: “Thất lễ rồi.”

Thân hình chàng thẳng tắp, hô hấp không hề rối loạn, vừa rồi mới đánh nhau một phen nhưng dường như chẳng hề ảnh hưởng đến chàng chút nào.

Dứt lời, chàng khom lưng, bế ngang Sở Du lên, mở cửa đi ra ngoài.

Cao thủ.

Nháy mắt, trong đầu Sở Du loé lên ý nghĩ này. Nàng kìm nén đau đớn trên người, khàn giọng mở miệng.

“Vì bị đuổi giết nên vào nhầm phòng, hi vọng anh hùng thứ lỗi. Tại hạ lập tức rời đi, không quấy nhiễu anh hùng hành sự.”

Cũng chính lúc này, một bàn tay to lớn vươn từ sau tới đỡ lấy nàng.

“Dưỡng thương đi.”

Dứt lời, Sở Du vùng vẫy xuống giường, đi ra ngoài.

Nàng cảm thấy vết thương càng ngày càng đau, đầu cũng hơi váng vất. Đi chưa được mấy bước, nàng đột nhiên cảm thấy rã rời, cả cơ thể và hai đầu gối mềm nhũn, lập tức khuỵu xuống.

Cũng chính lúc này, một bàn tay to lớn vươn từ sau tới đỡ lấy nàng.

Vệ Uẩn: Nói.

“Dưỡng thương đi.”

Đối phương bình tĩnh lên tiếng. Hơi thở Sở Du gấp gáp, khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của đối phương.

Nàng gian nan lê bước lên giường, xốc rèm định nằm xuống. Nhưng cũng trong khoảnh khắc xốc rèm lên, một cánh tay đột ngột thò từ bên trong ra! Sở Du theo bản năng nghiêng người, nhưng vẫn bị đối phương bắt được cổ tay, kéo thẳng lên giường.

Nàng cảm thấy chàng có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Vệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng: “Tiện tay cứu vị phu nhân.”

Giờ phút này không cho phép nàng từ chối, Sở Du đành gật đầu: “Đa tạ anh hùng.”

Vẻ mặt Vệ Uẩn chợt biến, đột ngột đẩy Sở Du ra. Sở Du nhanh chóng trở người, rúc vào góc giường, cố sức kéo y sam, che chắn đầu vai mình.

Vệ Uẩn mím môi, thấp giọng đáp: “Thất lễ rồi.”

Tóc nàng bị kéo bung ra, y phục cũng bị tuột xuống đầu vai, đập mạnh lên ngực đối phương.

Dứt lời, chàng khom lưng, bế ngang Sở Du lên, mở cửa đi ra ngoài.

Bọn thị vệ lập tức nhào ra, vội hỏi: “Chủ tử bắt được người chưa?!”

Nghe vậy, Sở Du lập tức biết đối phương nhận lầm người, nhưng lúc này cổ họng nàng bị bóp chặt, gần như không thể phát ra tiếng nào. Nàng ra sức vùng vẫy, mà lúc này rốt cuộc Vệ Uẩn cũng phát hiện ra chỗ bất hợp lý.

“Gọi đại phu đến đây.”

Vệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng: “Tiện tay cứu vị phu nhân.”

Mặc dù tên kia cải trang thành con gái, thân hình cũng rất giống nữ nhân, nhưng tên này đáng ra phải là đàn ông mới đúng.

Nhóm thị vệ ngớ người, một lát sau, đám người: “!!!”

Quá dữ! tiểu Hầu gia độc thân mười tám năm, giữa đường nhất kiến chung tình với một cô gái!

Giờ phút này không cho phép nàng từ chối, Sở Du đành gật đầu: “Đa tạ anh hùng.”

***

***

Dứt lời, Sở Du vùng vẫy xuống giường, đi ra ngoài.Ngón tay chàng xoa nhẹ lên cổ họng người kia, không khỏi nhíu mày.Bởi vì mất máu quá nhiều, đầu óc Sở Du mơ màng, nhưng lại từ trong hơi thở đằng sau cảm giác được dáng dấp của người này.Nghe vậy, Sở Du lập tức biết đối phương nhận lầm người, nhưng lúc này cổ họng nàng bị bóp chặt, gần như không thể phát ra tiếng nào. Nàng ra sức vùng vẫy, mà lúc này rốt cuộc Vệ Uẩn cũng phát hiện ra chỗ bất hợp lý.Nàng bình tĩnh cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, toàn thân bày ra tư thế phòng thủ, còn đối phương nhìn chằm chằm gương mặt nàng, mắt dần lộ vẻ kinh ngạc. Vở kịch nhỏVệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng: “Tiện tay cứu vị phu nhân.”Vệ Uẩn: …

Bọn thị vệ lập tức nhào ra, vội hỏi: “Chủ tử bắt được người chưa?!”

Thị vệ nọ: Chủ tử, thuộc hạ có một thắc mắc.

Vệ Uẩn: Nói.

Thị vệ nọ: Ngài tiện tay cứu vị phu nhân có nghĩa là ngài tiện tay cứu vị phu nhân, sau đó biến thành phu nhân ngài, đúng không?

Vệ Uẩn: …

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

23 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng gặp lại người ngày nhớ đêm mong rồi nha. Nhất chàng rồi?

Kimmy
Kimmy
4 Năm Cách đây

Thị Vệ chỉ được cái nói đúng ý Hầu gia :))

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Úi chà chà vừa nãy vẫn còn mong nhứo mà giờ người đã đưa đến tận cửa tùi hêhhhehe nhất anh

23
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!