Sơn Hà Chẩm – Chương 94 (2)

Chương 94 (2)

Ngài có biết Thế tử Vệ Quân không?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nàng từng nghe nói tới người tên Công Tôn Trạm này, chính là thủ lĩnh mưu sĩ dưới tay Vệ Uẩn, nhân vật làm mưa làm gió do một tay Vệ Uẩn đào tạo tại Bắc Cảnh, trước đây trong thư nhà cũng thỉnh thoảng có đề cập tới. Người nói chuyện tuổi trên dưới năm mươi.

Công Tôn Trạm kiếp trước vẫn luôn đứng sau lưng Vệ Uẩn, nàng chưa gặp mặt, nhưng lại từng nghe Cố Sở Sinh nhắc qua. Cái người Công Tôn Trạm này ra quyết định nào thì chính là quyết định của Vệ Uẩn, có thể thấy người này có sức nặng thế nào ở bên cạnh Vệ Uẩn.

Chẳng qua mặc dù từng nghe tên người này nhiều lần nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp mặt. Trung ương tháp Ánh Sáng quang không động đậy.

Nàng nhanh chóng phản ứng lại, điều chỉnh trọng lượng của người này trong lòng, vội hỏi: “Ngài là Công Tôn Trạm, thủ hạ của Trấn Quốc Hầu?”

Vệ Uẩn gật đầu, hai thị vệ ngồi quỳ phía sau Vệ Uẩn nghiêm mặt, không dám hó hé câu nào. Nhưng là pháp điển tư như trước vẻ mặt thập.

“Là tiểu…” Sở Du suýt nữa buột miệng nói hai chữ Tiểu Thất. Nàng đột nhiên nhớ ra trước mặt ngoại nhân, nàng phải bảo vệ sự uy nghiêm của Vệ Uẩn. Vì thế nàng vội sửa miệng nói: “Là Hầu gia phái các người tới? Tới làm gì?” Hai chữ niệm đi ra, vốn là im lặng tháp.

“Tô Tra gi mt phongthư đến HoaKinh, Hu gialnh cho chúngÍta chn li.”

V Un nóiídi tnh bơ,)S Du nhíumày: “Ti saongài y chưa{tng nói chuynànày vi ta?”

Nhưng hi xongcâu này, SDu lin sc]nh tht ra(my năm nayĩV Un vnkhông nói chuynvi nàng nhiu.

Boõkhông mt mác:là gi, thếúnhưng nàng cũngýkhông tìm raľlý do gìđ trách móc.ìTrách nhim gì}cũng đã tn,l nghĩa gìcũng đã gi,ĩchng qua conngưi có lúcib ra quáìnhiu li càngmun nhiu hơn,úvì thế cóchút không camlòng.

Cũng may SùDu kim chếìs không camlòng kia li,gian nan cưi:“Cũng phi, chuynđi s caâcác ngưi, ngàiy không nóivi ta cũnglà bình thưng.èCác ngưi đãôbt đưc tênđó chưa?”

Vnchưa.”

V Unthut li ngngn: “Bây giĬhn ta đã{chy trn tiHoa Kinh, taphái ngưi canhgi cng thành,íe là phiđến Hoa Kinhmt chuyến, đếnílúc đó hivng phu nhânĩgiúp đ.”

SýDu gt đu.Nếu như TôĩTra gi thưtín ti Hoa³Kinh, hn làcha chng cphm ti cukết vi Bc,Đch năm đóca Triu Nguyt.Nhưng S Duvn còn mtîchút hoài nghi,ánàng ngng đuìnhìn v phíaCông Tôn Trm:ɩ“Công Tôn tiênɩsinh, ngài vàĩta chưa tngùgp mt, saoÏngài li nhnľra ta?”

VUn trm mcómt lúc, látsau, chàng chmrãi đáp: “Trongphòng Hu giaătreo bc hoãca Đi phuìnhân.”

Vy cháosáng nay cũngIlà tiên sinhɨthích ăn cháonhư vy sao?”

V Un tìmĩđưc mt lýdo cc kĭvn năng: “LàHu gia nóivi ta.”

Nghevy, S Duly làm l:é“Ngài y nóivi ngài nhiuvy sao?”

Bàntay trong tayĩáo V Unũdn siết cht,¸ging nói cũngrun ry: “Hugia, ngài yrt nh ngưi.”ì

Li này nói(ra, S Dusng s. Nhìn³thy v mtngn ra caS Du, VUn nhìn nàngchăm chú, kimchế dc vngɪmun giãi bàyêsc sôi trongôlòng. Ánh mt)chàng dng trênngưi nàng, mangéthiên ngôn vnng, nhào nátÎri chp váįli, hoá thànhtng con chgin đơn.

“Ngài yrt, rt nhãngưi.”

Cui cùngĩS Du cũngbng tnh, nàngɩchm chm n,n cưi.

Ging nóiïnàng ôn hoà,{ging như hoaĩlê b gióxuân thi lênĨmt h mangơtheo xuân m,va tuyt đpòva du dàng.

“Tacũng rt nhЇngài y.”

Nghethy li này,]V Un cmthy c hngìb nghn đếnòphát đau. Chàngr mt, ngheơn t trưcmt nghi hochi: “Vy tiâsao Hu giakhông viết thưcho ta? Taĭđã viết rtnhiu thư choíngài y, nhưngngài y đuĬrt ít hiĺâm.”

“Nếu Hugia viết quá³nhiu thư hiâm cho ngưi,ïngài y smun lp tcïv nhà.”

Trongmt V Uncó chua chát:òCho nên Hugia không viết,fngài y munch chiến s(bình đnh, trЇv s đíchthân nói vingưi.”

Nhng liÍnày khiến nhng³bt an vàĨkhông vui đãtng có trong,lòng S Duãlng xung. Nàng³không khi mmcưi, ch nhnhàng nói mtcâu: “Thế à.”

V Un cúiđu, điu chnhɪli tâm trngĩca mình chclát, sau đóImi đng dy,Ïmang lnh bàica mình ra,ľbình tĩnh nói:ĩĐây là lnhbài Hu giaécho ta lúcđi, bo rng}có th lylàm bng chng.”

S Du nhìnılnh bài, cn¹thn phân bitĩtht gi mihoàn toàn yênĩtâm.

Nàng ngng đuînhìn v phíajV Un, cưinói: “Nếu ngàiêmun hi kinh,chi bng đicùng nhau. Đúngįlúc các ngưivào thành, đưac ta tr°v luôn.”

Chuynphu nhân raìkhi thành khôngth đ ngưikhác biết?”

VUn cau mày,Îánh mt SDu lnh lo:ìĐó là đươngnhiên.”

Không chùbi vì khôngmun đ TriuNguyt biết chuynĩnàng và Vươnggia có liêníquan, mà cònvì nàng vnflà quân cimà Triu Nguytdùng đ uyhiếp V Un.íNếu Triu Nguytbiết nàng munra khi thànhìlà có thơra, chc chnĪs càng giatăng tăng phòngb vi nàng.

SDu k liĩchuyn xy ramt cách ginľlưc cho VİUn. V Unlng nghe màmày cau cht,nhưng li khôngnói gì.

Lúc SDu k xong,âV Thin đãúthu dn hànhľlý đâu vào²đy. V Unìbưc lên, bìnhìtĩnh nói: “Trên{ngưi ca phunhân mang thươngđtích, ta nóidi ngưi làíthê t ta,ôcó bnh nênvào kinh cuĩy.”

S Dujgt đu, VUn nhìn vàoêmt nàng: “Vy…phu nhân, taĭcó th moõphm không?”

Thtêra nếu ciɨtrang thành thêt bnh tt,ơS Du vnđã chun bìsn tinh thn,ơnhưng V UnĮli trnh trngũhi mt câunhư thế, ngưcli khiến nàngâhơi mt tnhiên. S Duíp úng gtîđu, V UnЇly áo khoáct trong tayíV Thin khoácĬlên ngưi nàng,sau đó khomlưng, cn thntht nút trưcc.

Chàng cách nàngkhông xa khônggn, không tínhĨlà vô l,fnhưng tuyt điũkhông th coiīlà lnh lùng.

SDu ngonh đusang mt bên,không biết ti¹sao li chngdám quay đuũnhìn ngưi này.

Đitht nút xong,V Un ômngang nàng vàoĩlòng, bế lênîxe nga.

Bt quách là thiɨgian mưi myìhơi th, SĺDu vùi mttrong lòng chàng,ìkhông biết tiĩsao li cmthy thi gianìdài đng đng.ế

Nhịp tim chàng vững vàng đập từng nhịp một, chẳng biết có phải bởi vì khoác áo lông nhung quá nóng, hun đến mặt nàng nóng bừng hay không.

Thuở niên thiếu, chàng từng mơ được trở thành một người như ca ca. Đợi chàng lớn lên rồi, nghe thấy một người nói chàng rất giống ca ca, chàng bỗng phát hiện…

Vệ Uẩn đặt nàng lên xe ngựa, đắp chăn cho nàng, còn mình quy củ lùi ra xa, không nói thêm gì.

Thật ra khi đó nàng nhìn thấy được, nhưng vẫn nghe người ấy lặp đi lặp lại: “Cẩn thận một chút.”

Hai người trầm mặc, trong không khí ngập tràn một mùi hương quen thuộc. Một lát sau, cuối cùng Sở Du cũng nhận ra vì sao nàng cảm thấy mùi hương này quen thuộc như vậy. Đó là vì đây vốn là mùi hương cao mà nàng vẫn yêu thích nhiều năm trước.

Sở Du nhìn Vệ Uẩn lấy băng vải băng vết thương giúp nàng, rốt cuộc cũng nhận ra một chuyện.

Sở Du quay đầu, nhìn Vệ Uẩn, cất tiếng hỏi: “Ngài dùng túi hương gì thế?”

Thời gian nàng nhìn chằm chằm Vệ Uẩn quá lâu, chàng cũng nhận ra ánh mắt của nàng. Chàng dọn dẹp dụng cụ băng bó, ngẩng đầu nhìn Sở Du: “Đại phu nhân đang nhìn gì đấy?”

Động tác Vệ Uẩn khựng lại, chàng nhìn thấy hoài niệm trong mắt Sở Du.

Vệ Uẩn sững người, lập tức nhận ra nàng hỏi cái gì.

Dù cho hiện tại con người ngày điềm tĩnh trầm lặng hơn nhiều, nhưng cảm giác an toàn được trân quý đó lại giống y hệt.Vệ Uẩn nhìn Sở Du, chàng khoá chặt tất cả cảm xúc dưới đáy lòng, trông qua có vẻ dửng dưng, vô hỉ vô bi.

Hoá ra chàng chẳng muốn giống ai cả, chàng chỉ muốn là Vệ Uẩn.

Đây là hương cao mà năm đó nàng thích nhất. Lúc ở Bắc Cảnh, chàng đổi túi hương của mình thành mùi hương cao này, dùng một lần là dùng suốt bốn năm.

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, từ tốn đáp: “Ta cũng không biết, túi hương này do trong phủ thống nhất phát ra, ta chỉ chọn mùi ta thích mà thôi.”

Hai người trầm mặc, trong không khí ngập tràn một mùi hương quen thuộc. Một lát sau, cuối cùng Sở Du cũng nhận ra vì sao nàng cảm thấy mùi hương này quen thuộc như vậy. Đó là vì đây vốn là mùi hương cao mà nàng vẫn yêu thích nhiều năm trước.

Xe ngựa lắc lư, Sở Du vừa nghe Vệ Uẩn kể sinh hoạt thường ngày của “Vệ Uẩn”, vừa lật sách.

“Trùng hợp thật.” Sở Du khẽ cười: “Ta cũng thích mùi hương này.”

Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc. Lát sau, chàng mới từ tốn mở miệng, giọng nói khô khốc chậm chạp.Sở Du ngây ngốc nhìn chàng, chẳng hiểu tại sao trong đầu nàng bỗng lướt qua một người.

Vệ Uẩn im lặng, chàng rủ mắt không nói. Sở Du muốn biết thêm nhiều chuyện của Vệ Uẩn từ chàng nên bắt đầu trò chuyện ngắt quãng với chàng.

“Chẳng hay có người nào từng nói với ngài rằng ngài thật sự rất giống Thế tử Vệ Quân chưa?”

Con người trước mặt này thật sự rất giống Vệ Quân năm đó.

Còn người này lại có thể kể ra sinh hoạt thường ngày của Vệ Uẩn. Mặc dù đều là những chuyện rất bình thường, nhưng không biết vì sao Sở Du lại nghe rất hứng thú.

Nàng hỏi gì, chàng đáp nấy, không hề có chút che giấu.

Giọng nói của người này vừa đều đều vừa trầm ổn, giống như từ trước đến nay chàng vẫn như vậy. Hành động của chàng, nhịp tim của chàng, lời nói của chàng đều khiến Sở Du bất giác an lòng.

Ngày ấy, nàng vừa mới sống lại, gặp được một người như vậy, quả thật trong lòng có phần mong đợi.

Từ trong miệng Công Tôn Trạm, nàng góp nhặt lại cuộc sống của Vệ Uẩn tại Bắc Cảnh. Dù sao đi nữa, người này cũng kề cạnh Vệ Uẩn, không giống với đám người Sở Lâm Dương, bọn họ chỉ có thể kể cho nàng biết Vệ Uẩn vừa đánh thắng trận nào, đạt được danh tiếng gì.

Còn người này lại có thể kể ra sinh hoạt thường ngày của Vệ Uẩn. Mặc dù đều là những chuyện rất bình thường, nhưng không biết vì sao Sở Du lại nghe rất hứng thú.

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, từ tốn đáp: “Ta cũng không biết, túi hương này do trong phủ thống nhất phát ra, ta chỉ chọn mùi ta thích mà thôi.”

Giọng nói của người này vừa đều đều vừa trầm ổn, giống như từ trước đến nay chàng vẫn như vậy. Hành động của chàng, nhịp tim của chàng, lời nói của chàng đều khiến Sở Du bất giác an lòng.

Xe ngựa lắc lư, Sở Du vừa nghe Vệ Uẩn kể sinh hoạt thường ngày của “Vệ Uẩn”, vừa lật sách.

Con người này quá quen thuộc.

Được người thích chỉ nên là một mình Vệ Thất Lang, Vệ Uẩn.

Nàng ngẫm nghĩ, cứ cảm thấy người này tạo cho nàng cảm giác chắc chắn trong ký ức đã từng có.

Nàng hơi ảo não, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, lặng lẽ chăm chú quan sát chàng. Cũng chính lúc này, không biết ngựa đằng trước gặp phải cái gì mà đột nhiên bị kinh sợ. Bởi vì xe ngựa rung lắc, tay Sở Du quét cực nhanh qua trang sách, giọt máu lập tức chảy ra. Sở Du còn chưa kịp phản ứng, tay nàng đã bị một người nắm.

Sở Du ngẫm nghĩ: “Ngài có biết Thế tử Vệ Quân không?”

Nàng hơi ảo não, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, lặng lẽ chăm chú quan sát chàng. Cũng chính lúc này, không biết ngựa đằng trước gặp phải cái gì mà đột nhiên bị kinh sợ. Bởi vì xe ngựa rung lắc, tay Sở Du quét cực nhanh qua trang sách, giọt máu lập tức chảy ra. Sở Du còn chưa kịp phản ứng, tay nàng đã bị một người nắm.

Không những biết, hơn nữa còn vô cùng thân thiết.

Không biết Vệ Uẩn lấy băng vải ra từ lúc nào, chàng quấn từng vòng lên ngón tay nàng, nói bằng giọng điệu bình tĩnh mà thương tiếc: “Cẩn thận một chút.”

Nàng ngẫm nghĩ, cứ cảm thấy người này tạo cho nàng cảm giác chắc chắn trong ký ức đã từng có.

Sở Du ngây ngốc nhìn chàng, chẳng hiểu tại sao trong đầu nàng bỗng lướt qua một người.

Người đó cũng cẩn thận che chở nàng từng li từng tí, giống như nàng là một nữ tử mảnh mai.

Lúc ấy, nàng đội khăn voan đỏ, cầm trên tay gấm đỏ, được người ấy dẫn đi về phía trước.

Lúc ấy, nàng đội khăn voan đỏ, cầm trên tay gấm đỏ, được người ấy dẫn đi về phía trước.

Cả đời nàng chưa từng có ai thương tiếc. Lần đầu tiên gặp được một người như vậy, lại còn là trượng phu tương lai, dù cho đã trải qua một kiếp nhưng trong giây phút đó, nàng vẫn giống như một tiểu cô nương mà ảo tưởng rất nhiều về cuộc sống gả cho người này là như thế nào.

Thật ra khi đó nàng nhìn thấy được, nhưng vẫn nghe người ấy lặp đi lặp lại: “Cẩn thận một chút.”

Ánh mắt của chàng rất phẳng lặng, lúc nhìn nàng còn mang theo chút dịu dàng hiếm thấy. Có điều Sở Du không nhận ra sự dịu dàng này chỉ dành riêng cho nàng, nàng cứ cảm thấy ánh mắt người trước mặt khiến nàng cảm giác giống với Vệ Quân năm đó như đúc.

Ngày ấy, nàng vừa mới sống lại, gặp được một người như vậy, quả thật trong lòng có phần mong đợi.

“Có biết.”

Cả đời nàng chưa từng có ai thương tiếc. Lần đầu tiên gặp được một người như vậy, lại còn là trượng phu tương lai, dù cho đã trải qua một kiếp nhưng trong giây phút đó, nàng vẫn giống như một tiểu cô nương mà ảo tưởng rất nhiều về cuộc sống gả cho người này là như thế nào.

Nàng hỏi gì, chàng đáp nấy, không hề có chút che giấu.

Sở Du nhìn Vệ Uẩn lấy băng vải băng vết thương giúp nàng, rốt cuộc cũng nhận ra một chuyện.

Lời này tựa như đao đâm vào tim chàng, vạch ra một vết thương thật dài.

Con người trước mặt này thật sự rất giống Vệ Quân năm đó.

Thời gian nàng nhìn chằm chằm Vệ Uẩn quá lâu, chàng cũng nhận ra ánh mắt của nàng. Chàng dọn dẹp dụng cụ băng bó, ngẩng đầu nhìn Sở Du: “Đại phu nhân đang nhìn gì đấy?”

Ánh mắt của chàng rất phẳng lặng, lúc nhìn nàng còn mang theo chút dịu dàng hiếm thấy. Có điều Sở Du không nhận ra sự dịu dàng này chỉ dành riêng cho nàng, nàng cứ cảm thấy ánh mắt người trước mặt khiến nàng cảm giác giống với Vệ Quân năm đó như đúc.

Dù cho hiện tại con người ngày điềm tĩnh trầm lặng hơn nhiều, nhưng cảm giác an toàn được trân quý đó lại giống y hệt.

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười.

“Ta nói lời này có hơi mạo phạm…” Sở Du nhìn Vệ Uẩn, thẳng thắn nói: “Không biết tại sao nhìn thấy Công Tôn tiên sinh lại làm ta nhớ tới phu quân quá cố của mình.”

Động tác Vệ Uẩn khựng lại, chàng nhìn thấy hoài niệm trong mắt Sở Du.

Không biết Vệ Uẩn lấy băng vải ra từ lúc nào, chàng quấn từng vòng lên ngón tay nàng, nói bằng giọng điệu bình tĩnh mà thương tiếc: “Cẩn thận một chút.”

“Chẳng hay có người nào từng nói với ngài rằng ngài thật sự rất giống Thế tử Vệ Quân chưa?”

Lời này tựa như đao đâm vào tim chàng, vạch ra một vết thương thật dài.

Vệ Uẩn đặt nàng lên xe ngựa, đắp chăn cho nàng, còn mình quy củ lùi ra xa, không nói thêm gì.

Vệ Uẩn nhìn Sở Du, chàng khoá chặt tất cả cảm xúc dưới đáy lòng, trông qua có vẻ dửng dưng, vô hỉ vô bi.

Đây là hương cao mà năm đó nàng thích nhất. Lúc ở Bắc Cảnh, chàng đổi túi hương của mình thành mùi hương cao này, dùng một lần là dùng suốt bốn năm.

Sở Du ngẫm nghĩ: “Ngài có biết Thế tử Vệ Quân không?”

Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc. Lát sau, chàng mới từ tốn mở miệng, giọng nói khô khốc chậm chạp.

Nhịp tim chàng vững vàng đập từng nhịp một, chẳng biết có phải bởi vì khoác áo lông nhung quá nóng, hun đến mặt nàng nóng bừng hay không.Con người này quá quen thuộc.

“Có biết.”

Không những biết, hơn nữa còn vô cùng thân thiết.

Thuở niên thiếu, chàng từng mơ được trở thành một người như ca ca. Đợi chàng lớn lên rồi, nghe thấy một người nói chàng rất giống ca ca, chàng bỗng phát hiện…

Hoá ra chàng chẳng muốn giống ai cả, chàng chỉ muốn là Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn im lặng, chàng rủ mắt không nói. Sở Du muốn biết thêm nhiều chuyện của Vệ Uẩn từ chàng nên bắt đầu trò chuyện ngắt quãng với chàng.

“Trùng hợp thật.” Sở Du khẽ cười: “Ta cũng thích mùi hương này.”

Được người thích chỉ nên là một mình Vệ Thất Lang, Vệ Uẩn.

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

29 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kỳ Anh
Kỳ Anh
4 Năm Cách đây

Ôii tiểu thất lại buồn rồi, như này thì chả khác gì đâm vào tim một nhát dao, cứ lâu lâu lại tự làm mình đau…

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

:))) đóng giả vợ chồng thành nghiện :)))) gọi phu nhân quen miệng luôn r :)))) mà tự giấu thân phận rồi lại đau lòng làm chi :)))))

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Theo cách khác, giờ đây Vệ Uẩn cũng có thể mang lại cảm giác như Vệ Quân đã từng, chăm sóc chở che và dịu dàng.

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Buồn cho Tiểu Thất, bị nhận thành Vệ Quân càng làm tiểu Thất đau lòng thêm

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Chẳng ai muốn mình giống ai cả, như thế chẳng khác nào giống như 1 thế thân vậy. Chỉ muốn là chính mình.

Meomeomeo
Meomeomeo
4 Năm Cách đây

Cái đoạn gọi Công Tôn tiên sinh cứ liên tưởng tới Công Tôn Sách trong Bao Thanh Thiên mới chít =)))

Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Tiểu Thất càng lớn càng đáng yêu, đã là đàn ông đỉnh thiên lập địa rồi này

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ô đừng buồn nèk anh ơi không phải bây giờ Du tỷ đã cảm nhận được anh cũng mang đến an toàn cho tỷ giống Vệ Quân rồi sao, dù hơi buồn nhưng cũng không hằn là xấu đấu heng

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Ai mượn chơi ngu chi giở mặt nạ ra có khi khác òi ,giờ chị nhận nhầm rùi khóc hư hư ?? chán chưa

29
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!