Chương 94 (2)
Ngài có biết Thế tử Vệ Quân không?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nàng từng nghe nói tới người tên Công Tôn Trạm này, chính là thủ lĩnh mưu sĩ dưới tay Vệ Uẩn, nhân vật làm mưa làm gió do một tay Vệ Uẩn đào tạo tại Bắc Cảnh, trước đây trong thư nhà cũng thỉnh thoảng có đề cập tới. Người nói chuyện tuổi trên dưới năm mươi.
Công Tôn Trạm kiếp trước vẫn luôn đứng sau lưng Vệ Uẩn, nàng chưa gặp mặt, nhưng lại từng nghe Cố Sở Sinh nhắc qua. Cái người Công Tôn Trạm này ra quyết định nào thì chính là quyết định của Vệ Uẩn, có thể thấy người này có sức nặng thế nào ở bên cạnh Vệ Uẩn.
Chẳng qua mặc dù từng nghe tên người này nhiều lần nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp mặt. Trung ương tháp Ánh Sáng quang không động đậy.
Nàng nhanh chóng phản ứng lại, điều chỉnh trọng lượng của người này trong lòng, vội hỏi: “Ngài là Công Tôn Trạm, thủ hạ của Trấn Quốc Hầu?”
Vệ Uẩn gật đầu, hai thị vệ ngồi quỳ phía sau Vệ Uẩn nghiêm mặt, không dám hó hé câu nào. Nhưng là pháp điển tư như trước vẻ mặt thập.
“Là tiểu…” Sở Du suýt nữa buột miệng nói hai chữ Tiểu Thất. Nàng đột nhiên nhớ ra trước mặt ngoại nhân, nàng phải bảo vệ sự uy nghiêm của Vệ Uẩn. Vì thế nàng vội sửa miệng nói: “Là Hầu gia phái các người tới? Tới làm gì?” Hai chữ niệm đi ra, vốn là im lặng tháp.
“Tô Tra gửi một phongốthư đến HoaồKinh, Hầu giaảlệnh cho chúngÍta chặn lại.”ἳ
Vệ Uẩn nóiídối tỉnh bơ,)Sở Du nhíuấmày: “Tại saoữngài ấy chưa{từng nói chuyệnànày với ta?”ḹ
Nhưng hỏi xongḻcâu này, SởữDu liền sực]nhớ thật ra(mấy năm nayĩVệ Uẩn vốnệkhông nói chuyệnỵvới nàng nhiều.
Bảoõkhông mất mác:là giả, thếúnhưng nàng cũngýkhông tìm raľlý do gìẵđể trách móc.ìTrách nhiệm gì}cũng đã tẫn,ọlễ nghĩa gìἵcũng đã giữ,ĩchẳng qua conổngười có lúcibỏ ra quáìnhiều lại càngờmuốn nhiều hơn,úvì thế cóịchút không camổlòng.
Cũng may SởùDu kiềm chếìsự không camởlòng kia lại,ỉgian nan cười:ἰ“Cũng phải, chuyệnẳđại sự củaâcác người, ngàiịấy không nóiỗvới ta cũngạlà bình thường.èCác người đãôbắt được tênḷđó chưa?”
“Vẫnẵchưa.”
Vệ Uẩnἴthuật lại ngắnịgọn: “Bây giờĬhắn ta đã{chạy trốn tớiềHoa Kinh, taằphái người canhỉgiữ cổng thành,íe là phảiằđến Hoa Kinhἴmột chuyến, đếnílúc đó hiịvọng phu nhânĩgiúp đỡ.”
SởýDu gật đầu.ỷNếu như TôĩTra gửi thưỉtín tới Hoa³Kinh, hẳn làọchứa chứng cứỉphạm tội cấuἵkết với Bắc,Địch năm đóỷcủa Triệu Nguyệt.ἶNhưng Sở Duệvẫn còn mộtîchút hoài nghi,ánàng ngẩng đầuìnhìn về phíaἲCông Tôn Trạm:ɩ“Công Tôn tiênɩsinh, ngài vàĩta chưa từngùgặp mặt, saoÏngài lại nhậnľra ta?”
VệἲUẩn trầm mặcómột lúc, látừsau, chàng chậmḽrãi đáp: “Trongựphòng Hầu giaătreo bức hoạãcủa Đại phuìnhân.”
“Vậy cháoịsáng nay cũngIlà tiên sinhɨthích ăn cháoỉnhư vậy sao?”ḽ
Vệ Uẩn tìmĩđược một lýợdo cực kỳĭvạn năng: “LàồHầu gia nóiỏvới ta.”
Ngheẫvậy, Sở Duἵlấy làm lạ:é“Ngài ấy nóiỡvới ngài nhiềuởvậy sao?”
Bànỉtay trong tayĩáo Vệ Uẩnũdần siết chặt,¸giọng nói cũngỹrun rẩy: “Hầuựgia, ngài ấyỉrất nhớ người.”ì
Lời này nói(ra, Sở Duẩsững sờ. Nhìn³thấy vẻ mặtỏngẩn ra củaẹSở Du, VệợUẩn nhìn nàngồchăm chú, kiềmḻchế dục vọngɪmuốn giãi bàyêsục sôi trongôlòng. Ánh mắt)chàng dừng trênịngười nàng, mangéthiên ngôn vạnợngữ, nhào nátÎrồi chắp váįlại, hoá thànhịtừng con chữềgiản đơn.
“Ngài ấyἷrất, rất nhớãngười.”
Cuối cùngĩSở Du cũngềbừng tỉnh, nàngɩchầm chậm nở,nụ cười.
Giọng nóiïnàng ôn hoà,{giống như hoaĩlê bị gióἱxuân thổi lênĨmặt hồ mangơtheo xuân ấm,ḹvừa tuyệt đẹpòvừa dịu dàng.
“Taẽcũng rất nhớЇngài ấy.”
Ngheỉthấy lời này,]Vệ Uẩn cảmừthấy cổ họngìbị nghẹn đếnòphát đau. Chàngẽrủ mắt, ngheơnữ tử trướcỉmặt nghi hoặcịhỏi: “Vậy tạiâsao Hầu giaềkhông viết thườcho ta? Taĭđã viết rấtỉnhiều thư choíngài ấy, nhưngἳngài ấy đềuĬrất ít hồiĺâm.”
“Nếu Hầuấgia viết quá³nhiều thư hồiậâm cho người,ïngài ấy sẽỷmuốn lập tứcïvề nhà.”
Trongἵmắt Vệ Uẩnỗcó chua chát:ò“Cho nên Hầuộgia không viết,fngài ấy muốnặchờ chiến sự(bình định, trởЇvề sẽ đíchẳthân nói vớiộngười.”
Những lờiÍnày khiến những³bất an vàĨkhông vui đãủtừng có trong,lòng Sở Duãlắng xuống. Nàng³không khỏi mỉmỗcười, chỉ nhẹẫnhàng nói mộtầcâu: “Thế à.”ị
Vệ Uẩn cúiểđầu, điều chỉnhɪlại tâm trạngĩcủa mình chốcἲlát, sau đóImới đứng dậy,Ïmang lệnh bàiờcủa mình ra,ľbình tĩnh nói:ĩ“Đây là lệnhạbài Hầu giaécho ta lúcờđi, bảo rằng}có thể lấyảlàm bằng chứng.”ị
Sở Du nhìnılệnh bài, cẩn¹thận phân biệtĩthật giả mớiắhoàn toàn yênĩtâm.
Nàng ngẩng đầuînhìn về phíajVệ Uẩn, cườiḹnói: “Nếu ngàiêmuốn hồi kinh,ỏchi bằng đi‹cùng nhau. Đúngįlúc các ngườiẫvào thành, đưaểcả ta trở°về luôn.”
“Chuyệnảphu nhân raìkhỏi thành khôngḽthể để người‹khác biết?”
VệờUẩn cau mày,Îánh mắt SởằDu lạnh lẽo:ì“Đó là đươngỗnhiên.”
Không chỉùbởi vì khôngổmuốn để TriệuỉNguyệt biết chuyệnĩnàng và Vươngẹgia có liêníquan, mà cònịvì nàng vốnflà quân cờimà Triệu Nguyệtẻdùng để uy‹hiếp Vệ Uẩn.íNếu Triệu Nguyệtấbiết nàng muốnẩra khỏi thànhìlà có thểơra, chắc chắnĪsẽ càng giaἳtăng tăng phòngểbị với nàng.
SởἳDu kể lạiĩchuyện xảy raẩmột cách giảnľlược cho VệİUẩn. Vệ Uẩnọlắng nghe màịmày cau chặt,ảnhưng lại khôngỉnói gì.
Lúc SởổDu kể xong,âVệ Thiển đãúthu dọn hànhľlý đâu vào²đấy. Vệ Uẩnìbước lên, bìnhìtĩnh nói: “Trên{người của phuẽnhân mang thươngđtích, ta nóiỗdối người làíthê tử ta,ôcó bệnh nênễvào kinh cầuĩy.”
Sở Dujgật đầu, VệἴUẩn nhìn vàoêmắt nàng: “Vậy…ἳphu nhân, taĭcó thể mạoõphạm không?”
Thậtêra nếu cảiɨtrang thành thêẩtử bệnh tật,ơSở Du vốnẫđã chuẩn bịìsẵn tinh thần,ơnhưng Vệ UẩnĮlại trịnh trọngũhỏi một câuἴnhư thế, ngượcểlại khiến nàngâhơi mất tựỉnhiên. Sở Duíấp úng gậtîđầu, Vệ UẩnЇlấy áo khoácờtừ trong tayíVệ Thiển khoácĬlên người nàng,ốsau đó khomổlưng, cẩn thậnỗthắt nút trướcẹcổ.
Chàng cách nàngỉkhông xa khôngḻgần, không tínhĨlà vô lễ,fnhưng tuyệt đốiũkhông thể coiīlà lạnh lùng.
SởởDu ngoảnh đầuẵsang một bên,ẻkhông biết tại¹sao lại chẳngầdám quay đầuũnhìn người này.
Đợiỉthắt nút xong,ỡVệ Uẩn ômịngang nàng vàoĩlòng, bế lênîxe ngựa.
Bất quáịchỉ là thờiɨgian mười mấyìhơi thở, SởĺDu vùi mặtểtrong lòng chàng,ìkhông biết tạiĩsao lại cảmộthấy thời gianìdài đằng đẵng.ế
Nhịp tim chàng vững vàng đập từng nhịp một, chẳng biết có phải bởi vì khoác áo lông nhung quá nóng, hun đến mặt nàng nóng bừng hay không.
Thuở niên thiếu, chàng từng mơ được trở thành một người như ca ca. Đợi chàng lớn lên rồi, nghe thấy một người nói chàng rất giống ca ca, chàng bỗng phát hiện…Vệ Uẩn đặt nàng lên xe ngựa, đắp chăn cho nàng, còn mình quy củ lùi ra xa, không nói thêm gì.
Thật ra khi đó nàng nhìn thấy được, nhưng vẫn nghe người ấy lặp đi lặp lại: “Cẩn thận một chút.”Hai người trầm mặc, trong không khí ngập tràn một mùi hương quen thuộc. Một lát sau, cuối cùng Sở Du cũng nhận ra vì sao nàng cảm thấy mùi hương này quen thuộc như vậy. Đó là vì đây vốn là mùi hương cao mà nàng vẫn yêu thích nhiều năm trước.
Sở Du nhìn Vệ Uẩn lấy băng vải băng vết thương giúp nàng, rốt cuộc cũng nhận ra một chuyện.
Sở Du quay đầu, nhìn Vệ Uẩn, cất tiếng hỏi: “Ngài dùng túi hương gì thế?”
Thời gian nàng nhìn chằm chằm Vệ Uẩn quá lâu, chàng cũng nhận ra ánh mắt của nàng. Chàng dọn dẹp dụng cụ băng bó, ngẩng đầu nhìn Sở Du: “Đại phu nhân đang nhìn gì đấy?”
Động tác Vệ Uẩn khựng lại, chàng nhìn thấy hoài niệm trong mắt Sở Du.
Vệ Uẩn sững người, lập tức nhận ra nàng hỏi cái gì.
Dù cho hiện tại con người ngày điềm tĩnh trầm lặng hơn nhiều, nhưng cảm giác an toàn được trân quý đó lại giống y hệt.Vệ Uẩn nhìn Sở Du, chàng khoá chặt tất cả cảm xúc dưới đáy lòng, trông qua có vẻ dửng dưng, vô hỉ vô bi.Hoá ra chàng chẳng muốn giống ai cả, chàng chỉ muốn là Vệ Uẩn.
Đây là hương cao mà năm đó nàng thích nhất. Lúc ở Bắc Cảnh, chàng đổi túi hương của mình thành mùi hương cao này, dùng một lần là dùng suốt bốn năm.
Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, từ tốn đáp: “Ta cũng không biết, túi hương này do trong phủ thống nhất phát ra, ta chỉ chọn mùi ta thích mà thôi.”
Hai người trầm mặc, trong không khí ngập tràn một mùi hương quen thuộc. Một lát sau, cuối cùng Sở Du cũng nhận ra vì sao nàng cảm thấy mùi hương này quen thuộc như vậy. Đó là vì đây vốn là mùi hương cao mà nàng vẫn yêu thích nhiều năm trước.
Xe ngựa lắc lư, Sở Du vừa nghe Vệ Uẩn kể sinh hoạt thường ngày của “Vệ Uẩn”, vừa lật sách.“Trùng hợp thật.” Sở Du khẽ cười: “Ta cũng thích mùi hương này.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc. Lát sau, chàng mới từ tốn mở miệng, giọng nói khô khốc chậm chạp.Sở Du ngây ngốc nhìn chàng, chẳng hiểu tại sao trong đầu nàng bỗng lướt qua một người.Vệ Uẩn im lặng, chàng rủ mắt không nói. Sở Du muốn biết thêm nhiều chuyện của Vệ Uẩn từ chàng nên bắt đầu trò chuyện ngắt quãng với chàng.
Con người trước mặt này thật sự rất giống Vệ Quân năm đó.
Còn người này lại có thể kể ra sinh hoạt thường ngày của Vệ Uẩn. Mặc dù đều là những chuyện rất bình thường, nhưng không biết vì sao Sở Du lại nghe rất hứng thú.Nàng hỏi gì, chàng đáp nấy, không hề có chút che giấu.
Giọng nói của người này vừa đều đều vừa trầm ổn, giống như từ trước đến nay chàng vẫn như vậy. Hành động của chàng, nhịp tim của chàng, lời nói của chàng đều khiến Sở Du bất giác an lòng.
Ngày ấy, nàng vừa mới sống lại, gặp được một người như vậy, quả thật trong lòng có phần mong đợi.
Từ trong miệng Công Tôn Trạm, nàng góp nhặt lại cuộc sống của Vệ Uẩn tại Bắc Cảnh. Dù sao đi nữa, người này cũng kề cạnh Vệ Uẩn, không giống với đám người Sở Lâm Dương, bọn họ chỉ có thể kể cho nàng biết Vệ Uẩn vừa đánh thắng trận nào, đạt được danh tiếng gì.
Còn người này lại có thể kể ra sinh hoạt thường ngày của Vệ Uẩn. Mặc dù đều là những chuyện rất bình thường, nhưng không biết vì sao Sở Du lại nghe rất hứng thú.
Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, từ tốn đáp: “Ta cũng không biết, túi hương này do trong phủ thống nhất phát ra, ta chỉ chọn mùi ta thích mà thôi.”
Giọng nói của người này vừa đều đều vừa trầm ổn, giống như từ trước đến nay chàng vẫn như vậy. Hành động của chàng, nhịp tim của chàng, lời nói của chàng đều khiến Sở Du bất giác an lòng.
Xe ngựa lắc lư, Sở Du vừa nghe Vệ Uẩn kể sinh hoạt thường ngày của “Vệ Uẩn”, vừa lật sách.
Con người này quá quen thuộc.
Được người thích chỉ nên là một mình Vệ Thất Lang, Vệ Uẩn.Nàng ngẫm nghĩ, cứ cảm thấy người này tạo cho nàng cảm giác chắc chắn trong ký ức đã từng có.
Nàng hơi ảo não, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, lặng lẽ chăm chú quan sát chàng. Cũng chính lúc này, không biết ngựa đằng trước gặp phải cái gì mà đột nhiên bị kinh sợ. Bởi vì xe ngựa rung lắc, tay Sở Du quét cực nhanh qua trang sách, giọt máu lập tức chảy ra. Sở Du còn chưa kịp phản ứng, tay nàng đã bị một người nắm.
Sở Du ngẫm nghĩ: “Ngài có biết Thế tử Vệ Quân không?”
Nàng hơi ảo não, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, lặng lẽ chăm chú quan sát chàng. Cũng chính lúc này, không biết ngựa đằng trước gặp phải cái gì mà đột nhiên bị kinh sợ. Bởi vì xe ngựa rung lắc, tay Sở Du quét cực nhanh qua trang sách, giọt máu lập tức chảy ra. Sở Du còn chưa kịp phản ứng, tay nàng đã bị một người nắm.Không những biết, hơn nữa còn vô cùng thân thiết.
Không biết Vệ Uẩn lấy băng vải ra từ lúc nào, chàng quấn từng vòng lên ngón tay nàng, nói bằng giọng điệu bình tĩnh mà thương tiếc: “Cẩn thận một chút.”
Nàng ngẫm nghĩ, cứ cảm thấy người này tạo cho nàng cảm giác chắc chắn trong ký ức đã từng có.
Sở Du ngây ngốc nhìn chàng, chẳng hiểu tại sao trong đầu nàng bỗng lướt qua một người.
Người đó cũng cẩn thận che chở nàng từng li từng tí, giống như nàng là một nữ tử mảnh mai.
Lúc ấy, nàng đội khăn voan đỏ, cầm trên tay gấm đỏ, được người ấy dẫn đi về phía trước.
Lúc ấy, nàng đội khăn voan đỏ, cầm trên tay gấm đỏ, được người ấy dẫn đi về phía trước.
Cả đời nàng chưa từng có ai thương tiếc. Lần đầu tiên gặp được một người như vậy, lại còn là trượng phu tương lai, dù cho đã trải qua một kiếp nhưng trong giây phút đó, nàng vẫn giống như một tiểu cô nương mà ảo tưởng rất nhiều về cuộc sống gả cho người này là như thế nào.
Thật ra khi đó nàng nhìn thấy được, nhưng vẫn nghe người ấy lặp đi lặp lại: “Cẩn thận một chút.”
Ánh mắt của chàng rất phẳng lặng, lúc nhìn nàng còn mang theo chút dịu dàng hiếm thấy. Có điều Sở Du không nhận ra sự dịu dàng này chỉ dành riêng cho nàng, nàng cứ cảm thấy ánh mắt người trước mặt khiến nàng cảm giác giống với Vệ Quân năm đó như đúc.Ngày ấy, nàng vừa mới sống lại, gặp được một người như vậy, quả thật trong lòng có phần mong đợi.
“Có biết.”
Cả đời nàng chưa từng có ai thương tiếc. Lần đầu tiên gặp được một người như vậy, lại còn là trượng phu tương lai, dù cho đã trải qua một kiếp nhưng trong giây phút đó, nàng vẫn giống như một tiểu cô nương mà ảo tưởng rất nhiều về cuộc sống gả cho người này là như thế nào.
Nàng hỏi gì, chàng đáp nấy, không hề có chút che giấu.Sở Du nhìn Vệ Uẩn lấy băng vải băng vết thương giúp nàng, rốt cuộc cũng nhận ra một chuyện.
Lời này tựa như đao đâm vào tim chàng, vạch ra một vết thương thật dài.
Con người trước mặt này thật sự rất giống Vệ Quân năm đó.
Thời gian nàng nhìn chằm chằm Vệ Uẩn quá lâu, chàng cũng nhận ra ánh mắt của nàng. Chàng dọn dẹp dụng cụ băng bó, ngẩng đầu nhìn Sở Du: “Đại phu nhân đang nhìn gì đấy?”
Ánh mắt của chàng rất phẳng lặng, lúc nhìn nàng còn mang theo chút dịu dàng hiếm thấy. Có điều Sở Du không nhận ra sự dịu dàng này chỉ dành riêng cho nàng, nàng cứ cảm thấy ánh mắt người trước mặt khiến nàng cảm giác giống với Vệ Quân năm đó như đúc.
Dù cho hiện tại con người ngày điềm tĩnh trầm lặng hơn nhiều, nhưng cảm giác an toàn được trân quý đó lại giống y hệt.
Nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
“Ta nói lời này có hơi mạo phạm…” Sở Du nhìn Vệ Uẩn, thẳng thắn nói: “Không biết tại sao nhìn thấy Công Tôn tiên sinh lại làm ta nhớ tới phu quân quá cố của mình.”
Động tác Vệ Uẩn khựng lại, chàng nhìn thấy hoài niệm trong mắt Sở Du.
Không biết Vệ Uẩn lấy băng vải ra từ lúc nào, chàng quấn từng vòng lên ngón tay nàng, nói bằng giọng điệu bình tĩnh mà thương tiếc: “Cẩn thận một chút.”“Chẳng hay có người nào từng nói với ngài rằng ngài thật sự rất giống Thế tử Vệ Quân chưa?”
Lời này tựa như đao đâm vào tim chàng, vạch ra một vết thương thật dài.
Vệ Uẩn đặt nàng lên xe ngựa, đắp chăn cho nàng, còn mình quy củ lùi ra xa, không nói thêm gì.
Vệ Uẩn nhìn Sở Du, chàng khoá chặt tất cả cảm xúc dưới đáy lòng, trông qua có vẻ dửng dưng, vô hỉ vô bi.
Đây là hương cao mà năm đó nàng thích nhất. Lúc ở Bắc Cảnh, chàng đổi túi hương của mình thành mùi hương cao này, dùng một lần là dùng suốt bốn năm.Sở Du ngẫm nghĩ: “Ngài có biết Thế tử Vệ Quân không?”
Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc. Lát sau, chàng mới từ tốn mở miệng, giọng nói khô khốc chậm chạp.
Nhịp tim chàng vững vàng đập từng nhịp một, chẳng biết có phải bởi vì khoác áo lông nhung quá nóng, hun đến mặt nàng nóng bừng hay không.Con người này quá quen thuộc.“Có biết.”
Không những biết, hơn nữa còn vô cùng thân thiết.
Thuở niên thiếu, chàng từng mơ được trở thành một người như ca ca. Đợi chàng lớn lên rồi, nghe thấy một người nói chàng rất giống ca ca, chàng bỗng phát hiện…
Hoá ra chàng chẳng muốn giống ai cả, chàng chỉ muốn là Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn im lặng, chàng rủ mắt không nói. Sở Du muốn biết thêm nhiều chuyện của Vệ Uẩn từ chàng nên bắt đầu trò chuyện ngắt quãng với chàng.
“Trùng hợp thật.” Sở Du khẽ cười: “Ta cũng thích mùi hương này.”
Được người thích chỉ nên là một mình Vệ Thất Lang, Vệ Uẩn.
Ôii tiểu thất lại buồn rồi, như này thì chả khác gì đâm vào tim một nhát dao, cứ lâu lâu lại tự làm mình đau…
:))) đóng giả vợ chồng thành nghiện :)))) gọi phu nhân quen miệng luôn r :)))) mà tự giấu thân phận rồi lại đau lòng làm chi :)))))
Theo cách khác, giờ đây Vệ Uẩn cũng có thể mang lại cảm giác như Vệ Quân đã từng, chăm sóc chở che và dịu dàng.
Buồn cho Tiểu Thất, bị nhận thành Vệ Quân càng làm tiểu Thất đau lòng thêm
Chẳng ai muốn mình giống ai cả, như thế chẳng khác nào giống như 1 thế thân vậy. Chỉ muốn là chính mình.
Cái đoạn gọi Công Tôn tiên sinh cứ liên tưởng tới Công Tôn Sách trong Bao Thanh Thiên mới chít =)))
Tiểu Thất càng lớn càng đáng yêu, đã là đàn ông đỉnh thiên lập địa rồi này
Ô đừng buồn nèk anh ơi không phải bây giờ Du tỷ đã cảm nhận được anh cũng mang đến an toàn cho tỷ giống Vệ Quân rồi sao, dù hơi buồn nhưng cũng không hằn là xấu đấu heng
Ai mượn chơi ngu chi giở mặt nạ ra có khi khác òi ,giờ chị nhận nhầm rùi khóc hư hư ?? chán chưa