Sơn Hà Chẩm – Chương 98

Chương 98

Cố Sở Sinh cưỡng hôn Sở Du bị đánh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Không còn Vệ Uẩn ở bên cạnh quấy nhiễu, suy nghĩ của Sở Du ngồi trong xe ngựa rõ ràng hơn nhiều.

Thật ra ngay từ đầu “Công Tôn Trạm” này đã quá hiểu biết nàng. Ban đầu, chàng nói Vệ Uẩn kể chàng nghe, nhưng nhiều chuyện như vậy, khó tránh khỏi nói quá nhiều rồi. Nghiêu sĩ quan phụ tá ở trung ương tháp.

Mục đích của chàng, Sở Du suy đi nghĩ lại, bỗng phát hiện chuyện chàng thích nàng có lẽ là đáp án tin cậy nhất trong rất nhiều đáp án.

Nghĩ vậy, lúc Sở Du xuống xe ngựa không khỏi hơi lúng túng, nhưng vẻ mặt dưới lớp mặt nạ của Vệ Uẩn vẫn trầm tĩnh thản nhiên, không nhận ra một chút ngại ngùng nào. Trường Hi vừa vặn chuyển qua.

Sở Du ổn định tâm trạng, không đề cập đến những chuyện khác nữa. Vệ Uẩn cũng không nói thêm gì, chàng kính cẩn đón Sở Du xuống ngựa, đưa nàng về phòng rồi mới đi thẳng về phòng mình. “Ta là của nàng.”

Thế nhưng đợi sau khi Vệ Uẩn trở về phòng, Sở Du lập tức cầm bút viết thư cho Vệ Uẩn hỏi cặn kẽ mọi chuyện về “Công Tôn Trạm”, rồi vội vàng bảo người gửi bồ câu đưa thư đến Bắc Cảnh. Cái kia tựa như điên bà tử nữ nhân là.

Sau khi gi thư xong,ngày hôm sauíS Du thcùdy đã nghethy thông báoã“Công Tôn Trmīđến bái kiến.S Du bongưi tri chiếu,bày bình phònggp chàng. V³Un ngi ìsau bình phong,ícung kính trìnhbáo tt ctin tc liêníquan hôm nay.Mi hành đngìca chàng đuãl đ ônhoà, khiến SDu cm thyâdưng như liįchàng nói chưatng tn ti.

Nàngódn buông lngcnh giác, tròchuyn hết câuľnày đến câuĪkhác vi VUn. S Duònói đu là]my câu nhàntn, thế nhưngđi phương vnđáp trôi chyļtng câu mt.ɪThi gian nóiíchuyn vi chàngàrt nhanh, nháymt đã đếnúxế chiu. LúcïS Du scjnhn ra, nànglp tc oônão, cm giácđúng là conngưi này dkhiến ngưi khácbuông lng đphòng.

Vì thế hômÏsau, S Du)đ cao cnhũgiác, nhưng chngng nói xongíchính s, nàngli ném suy{nghĩ này rasau ót.

C nhưvy my ngày,íS Du cóhơi kháng cvic nói chuynɪphiếm vi VUn.

Lúc này, cuicùng S Ducũng nhn đưcthư hi âmca V Unt tin tuyến.V Un viết:tràng giang điăhi, bo đmıthân phn CôngTôn Trm có)th tin tưnghoàn toàn. SDu cau màyĨnhìn thư hiİlâu, sau đóîngng đu hiļVãn Nguyt bêncnh: “Trưc đâyjHu gia hiìâm ging nhưìvy mt baolâu?”

Lâu nhtİba ngày.”

Lnĩnày thì sao?”

Nhanh nht támngày.”

S Duãkhông lên tiếng,ínàng gõ bàn,lt gi tìgiy nhìn, ri)li cúi đungi mùi hương.

Trên°giy này cóèhương hoa nhànİnht. Bc Cnhlàm vic luôníluôn gin lưc,giy chính làĩgiy, ch cóɩnhng mnh đtphong lưu nhưHoa Kinh miÏngay c giymà cũng phiĨc tình xônghương lên miétrang, ly đóĩphân bit ngungc.

Trc giác nàngľmách bo cógì đó không¹n. Nàng giơĩtay cm tgiy giao choTrưng Nguyt: “Ngươi)đi tra xemmùi giy nàyįca ca timnào.”

Trưng Nguytónhn lnh luiìxung. S Duchng cm, nmnghiêng trên ghếòdài, chm rãinói: “Vãn Nguyt,isao ta c(cm thy chuynnày có gì¹đó k lnh?”

Đi phunhân cm thyýchuyn gì kl?”

Vãn Nguytãbóp vai choS Du, SõDu cau màyɨsuy nghĩ: “Ngươiıkhông thy CôngTôn Trm này…có gì đólà l sao?”

Đi phu nhâncm thy hnũlà l chnào?”

Thì

SıDu m ming,ĩđt nhiên nhti vài ngàyĭtrưc, chàng mmcưi nói câuĩ“Nếu ta nóiêta thích nànglà tht thìsao?” . Liľnói ca nàngtc trong hng,nàng mím môi,cui cùng vnìkhông nói.

S Ducm giác dưngnhư mình quay,tr li nămmưi hai tui,ũln đu tiênîtrong lòng cóbí mt, gingànhư mt thiếuín ôm pĬtâm tư khôngɩth nói ra.

Tâmĩtư năm đóÏlà thích CS Sinh, nhưngõhình như tâmtư hôm nayılà nàng đngphi mt ngưinóng rc gingènhư la vy.

Nàng²quay đu nhìnra ngoài cas, nghe thybên ngoài truynđến tiếng thôngĬbáo, li làÏV Un đúngngày đúng giđến bái kiến.Chàng mang theoɪmt bó hoati, cung kínhhành l vi²S Du. SDu cách bìnhÍphong đáp li,(nhìn chàng đngýdy, đi vЇphía mt gócnh trong phòng,íđt hoa tươivào bình rng,nói vi SDu: “Trên đưngđến đây thyũnhng bông hoanày n rtļđp, ta bènnghĩ đến nàng.”

Dt li, chàngóquay đu li.Cách bình phongìkhông thy rõļkhuôn mt, nhưngônàng li cóth cm giácÏđưc lúc nàyĩhn là chàngĨđang cưi, duídàng nói: “Điùlát na nàngfnhìn xem.”

Liưxua đui nóikhông ra, nàngïnhìn bóng dángìcao gy bêníngoài, c cmíthy ngưi nàyĩmang hoa ti,ìnếu đui đinhư thế thìkhông hay lm.

Miìngày gi nàyõV Un đumang theo mtêbó hoa ti,²li đem theoìhết thy nhngth linh tinhìmà bui sáng°chàng nhìn thymun mua choĩnàng.

Nhng món đïkia đu khôngíquý giá, chílà thy thìímua. S Dut chi nhiuln, nhưng lnénào V Uncũng có thftìm ra cáchĩkhiến nàng nhn.

Đêchơi linh tinhtrong phòng chtĩngày càng nhiu,Ĭngay đến TưngThun cũng biếtchuyn. Thnh thongnàng đến phòngS Du cònīcưi nói: “Nếusm biết CôngếTôn tiên sinhcó ý này,t đã khôngjnói chuyn CĨS Sinh viòngài y ri.”í

“Nói hay khôngnói có gìékhác?”

S Duĩmm cưi: “Tvà mu thânnghĩ nhiu quári, tht raưmui V]Ph rt tt,[hai ngưi cnfgì phi vy?”

“A Du.” TưngĩThun nm taynàng, th dài:ô“Mui còn tr,òvn chưa biếtcó mt đacon là cmĩgiác thế nào,làm m cũnglà mt loiíhnh phúc.”

SâDu không nóiĩgì, nàng cúiđu nhìn TưngThun nm taynàng.

Cm giác làmm?

Nàng có.

Nàng đãótng đánh cưctính mng đãsinh mt đatr, nàng tngįxem nó nhưánh sáng điômình. Thế nhưngĺsau này nàng¹đã hiu, trênЇđi này trbn thân mìnhưra, chng cóếai s làÏánh sáng caĩmình c.

Trưng phukhông phi, conÏcái cũng không.

Đingưi ch cóígic mơ vànhit huyết miЇvĩnh vin lâubn.

Nhưng li TưngìThun nói cũngđ đng đếnnàng. Nàng nh¸đến thi gianmang thai CNhan Thanh, khiđó cõi lòngnàng tràn ngphi vng, vàcũng tng… hnhphúc.

Nàng r mt,trong lòng cógì đó chmđchm lưu đng.ЇKiếp trưc, mtănàng b mù,sng không hnhphúc. Kiếp này…nếu như tìmíđưc mt ngưiÏthích hp, cóếphi nàng cũngcó th sinhcon dưng cáinhư mt nt bình thưnghay không?

“T nóiɩcũng đúng… Nàngngp ngng lêntiếng: “Có điuĩtr C SíSinh ra.”

Nóiơcho cùng, nàng)đã dành cmt đi đíth yêu conãngưi đó.

Thy SïDu kháng cênhư vy, TưngĩThun suy nghĩ,đn đo hi:ếVy… Công Tôn:Trm thì sao?”

S Du khônglên tiếng, TưngếThun thy nàngkhông t chilin hi: “Thânphn Công TônìTrm hơi thpmt chút, nhưngnhân phm đoan²chính, hơn nasau này cóĬTiu Tht dnâdt…

“Nói sauíđi.” S Dunh đến trangĩgiy mang theo[mùi hương HoaòKinh kia, tronglòng hơi btan.

“Dù sao cũngĩlà cuc đi,ca mui.” TưngThun th dài,sau đó liĩsc nh: “Myïngày gn đây,C S SinhIvn luôn mungp mui…

“TĮchi đi.”

“Công[Tôn tiên sinhđã t chièri.”

Nói đếnĭđây, Tưng Thunêbt cưi: “Đúngĩlà hp ýmui ri.”

Btógiác c thế³trôi qua my(ngày, Triu Nguytbao vây Vươngĩgia kinhthành, phát lnh¹truy nã Vương{H khp cnưc, lùng btVương H vàĩVương Chi. BcCnh vn đangging co viơTô Tra, TôíTra li pháiĨmt ngưi namang thư nghhoà chy theoiquan đo đếnHoa Kinh.

Lúc này,sc kho Trưng{công chúa trongècung cũng ttõhơn nhiu. Đúngɩlúc sinh thnbà, Triu Nguytlp tc tchc cung yếnính, mi đámìngưi S Du¸ti.

V Un khôngyên tâm đmt mình SDu vào cung,[sai phái giánòđip trong cungíđưa tin choTrưng công chúa,ïđ bà phátIriêng cho VòUn mt tmthip. Đêm cùngngày, V Un³và S Duİmt trưc mtsau ngi xenga vào cung.

Quymô cung yếnĮkhông ln, chimi mt vàingưi thân thiếtvi Trưng côngĩchúa. Triu Nguytvà Trưng côngchúa ngi trênthưng to, SìDu và VUn ngi bêntay trái, đidin bên philà C S¸Sinh.

C S Sinhìmc y phcímàu đ, imlng ngi quïti ch. Tưlúc bt đungi xung, ánhìmt hn vnâluôn dán lênngưi S Du,không ri khcĩnào.

Trông hn gyđi nhiu, scũmt cũng cóĩchút tiu tu.êS Du nhìnЇdáng v caóhn không khingn ngưi, sauđó quay mtđi, cúi đuung rưu. CôS Sinh mmcưi, không nóigì.

Sau khi cung yến bắt đầu không lâu, Triệu Nguyệt bèn bảo mỗi người tự tìm vui. Cố Sở Sinh vừa bưng chén rượu đứng lên, Sở Du đã bị Trưởng công chúa gọi đi. Cố Sở Sinh bưng chén rượu, ngẫm nghĩ, rồi lại ngồi xuống.

“Nàng sợ cái gì?”

Triệu Nguyệt bước từ trên bục cao xuống, tới trước mặt Cố Sở Sinh: “Hình như Cố đại nhân không vui lắm?”

“Ta từng hại nàng sao? Ta từng làm gì nàng sao?” Hắn hạ giọng nhỏ nhẹ: “Ta chỉ từng từ chối nàng một lần, nhưng sau này ta làm còn chưa đủ ư? Trước khi đến Côn Dương, ta đợi nàng một ngày. Sau khi đến Côn Dương, ta vì nàng liều mạng trở về. Ta vì ai mà đầu quân cho Vệ gia, bất chấp bị Diêu Dũng đuổi giết? Ta vì ai một mình xông vào Phượng Lăng? Ta lại vì ai mà giữ vững trung lập giữa Triệu Nguyệt và Vệ gia. Vệ đại phu nhân…” Hắn đột ngột cao giọng, vươn tay ấn Sở Du lên tường bên cạnh, giận dữ quát: “Nàng sợ ta cái gì?!”

Sở Du cúi đầu nhìn y phục bị dính rượu của mình, bất đắc dĩ bật cười, giơ tay với cung nữ kia: “Ngươi đừng sợ, đây chẳng phải chuyện to tát gì.”

“Bệ hạ nói đùa.”

Sở Du đi cùng thị nữ đến thiên điện, đợi nàng thay y phục ra thì phát hiện không thấy bóng dáng thị nữ đứng canh đâu.

Sở Du sững sờ. Cố Sở Sinh nắm cằm nàng, gằn giọng: “Công Tôn Trạm hắn là cái thá gì mà giành người với ta?! Sở Du, nàng nghe cho rõ đây.” Hắn nghiến răng nói từng chữ một: “Nàng là của ta! Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, kiếp nào thì nàng cũng là thê tử của Cố Sở Sinh ta!”

Vẻ mặt Cố Sở Sinh điềm tĩnh: “Gần đây nghỉ ngơi không đủ mà thôi.”

Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, nhưng lại nhuốm sự u ám không nói nên lời. Thấy Cố Sở Sinh như vậy, Sở Du đột nhiên nhớ đến cái người Thủ phủ Nội các ở kiếp trước kia, người đã phế võ công nàng, người đã nhốt nàng ở Kiền Dương sáu năm, Cố Sở Sinh.

“Vậy à.” Triệu Nguyệt gật đầu, hắn quan sát Cố Sở Sinh từ trên xuống dưới, thở dài: “Sở Sinh, khanh là huynh đệ ta, cần gì phải xa lạ thế?”

“Lúc nàng sợ hãi sẽ nắm chặt dao găm trong tay áo, vai phải sẽ thấp hơn vai trái một chút, sẽ nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào người khiến nàng sợ hãi.”

“Cố Sở Sinh, ĐM nhà ngươi!”

Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn hắn. Triệu Nguyệt nhìn về phía Sở Du, cười nói: “Chẳng phải chỉ là muốn nói vài lời với Vệ đại phu nhân à, khó mở miệng vậy sao?”

Không ai đáp lại, Sở Du trượt dao găm trong tay áo xuống theo bản năng, cảnh giác nhìn xung quanh. Nàng tiến lên một bước dò xét, chợt nghe thấy tiếng lá cây bị giẫm nát trong rừng trúc ngoài hành lang.(*) Thiên điện: điện bên cạnh chính điện.

“Bệ hạ.” Vẻ mặt Cố Sở Sinh điềm tĩnh: “Đây là chuyện của thần.”

Nàng nhíu mày, gọi một tiếng: “Người đâu?”

“Bệ hạ.” Vẻ mặt Cố Sở Sinh điềm tĩnh: “Đây là chuyện của thần.”

Triệu Nguyệt không lên tiếng, hắn vỗ vai Cố Sở Sinh, đứng dậy. Cố Sở Sinh ngồi tại chỗ, các đại thần thân thiết đều thay phiên nhau đến mời rượu. Hắn cũng chẳng khước từ, uống một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái.

Dứt lời, nàng đứng dậy, nói với Trưởng công chúa một tiếng rồi đi ra ngoài, dự định đến thiên điện(*) thay đồ. Cố Sở Sinh cầm chén rượu, hít sâu một hơi, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài. Cố Sở Sinh vừa đứng lên, Triệu Nguyệt lập tức đi tới trước mặt Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn sững người, không hiểu đột nhiên Triệu Nguyệt xuất hiện ở đây làm gì, chỉ gật đầu nói: “Thần biết chuyện gì sẽ nói hết.”

Cũng không biết đã uống mấy chén, mọi người bỗng nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó nhìn thấy một cung nữ quỳ gối dập đầu bên cạnh Sở Du.

“Nàng muốn ra tay với ta? Định đánh ta hay là giết ta?” Trong mắt hắn chứa đựng sự điên cuồng như sói. Trước khi Sở Du kịp phản ứng, một tay hắn đã nắm lấy cằm nàng, một tay ôm chặt nàng, cúi đầu hôn xuống!

Sở Du cúi đầu nhìn y phục bị dính rượu của mình, bất đắc dĩ bật cười, giơ tay với cung nữ kia: “Ngươi đừng sợ, đây chẳng phải chuyện to tát gì.”

Tay nắm chặt dao găm của nàng run rẩy, nhưng lại nổi lên can đảm, im lặng đấu mắt với Cố Sở Sinh. Nàng cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Cố đại nhân, ngài ở đây làm gì?”

Dứt lời, nàng đứng dậy, nói với Trưởng công chúa một tiếng rồi đi ra ngoài, dự định đến thiên điện(*) thay đồ. Cố Sở Sinh cầm chén rượu, hít sâu một hơi, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài. Cố Sở Sinh vừa đứng lên, Triệu Nguyệt lập tức đi tới trước mặt Vệ Uẩn.

“Ngài đầu quân cho Vệ gia là vì ngài cần sự hỗ trợ của Vệ gia giúp ngài bước lên vị trí Chủ sự Kim bộ.”

Triệu Nguyệt bước từ trên bục cao xuống, tới trước mặt Cố Sở Sinh: “Hình như Cố đại nhân không vui lắm?”

Kế tiếp, một giọng thanh niên trong trẻo mang theo âm điệu phương Bắc hoàn toàn không thuộc về Hoa Kinh giận dữ vang lên ——(*) Thiên điện: điện bên cạnh chính điện.

Mùi rượu phả lên mặt, Sở Du nhíu mày, nàng nghe thấy giọng nói mang theo nghẹn ngào của hắn: “Nàng nghĩ về ta như thế sao? Đã nhiều năm rồi, tim đá cũng phải mềm chứ. Ta làm không tốt chỗ nào? Nàng nói xem, ta làm không tốt chỗ nào? Ta bảo vệ nàng, chờ đợi nàng, nàng không thích ta cũng không sao, nhưng sao nàng có thể thích kẻ khác?!”

“Cố Sở Sinh.” Nhiệt độ của người nọ khiến Sở Du run rẩy. Cố Sở Sinh tối nay khiến ký ức Sở Du cuồn cuộn trào dâng, nàng kiềm chế cảm xúc của mình, lãnh đạm nói: “Ngài bình tĩnh một chút.”

“Công Tôn tiên sinh.” Triệu Nguyệt nâng chén: “Trẫm có rất nhiều chuyện muốn hỏi về biên cảnh.”

Sở Du ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Ngài đứng giữa Vệ Uẩn và Triệu Nguyệt cũng không phải vì ta, mà vì ngài là ân nhân của Triệu Nguyệt. Ngài cũng từng giúp Vệ gia ta, nếu ngài không đứng phe nào, với tính tình của Vệ Uẩn và Triệu Nguyệt sẽ không có ai làm khó được ngài. Cố Sở Sinh, ngài tính toán rất rõ ràng, cần gì đẩy hết mọi lý do cho ta?”

Vệ Uẩn sững người, không hiểu đột nhiên Triệu Nguyệt xuất hiện ở đây làm gì, chỉ gật đầu nói: “Thần biết chuyện gì sẽ nói hết.”

Sở Du đi cùng thị nữ đến thiên điện, đợi nàng thay y phục ra thì phát hiện không thấy bóng dáng thị nữ đứng canh đâu.

Dứt lời, Cố Sở Sinh bước từ trong tối ra, đạp ánh trăng đi tới trước mặt Sở Du. Hai tay hắn khép lại trước ngực, hơi khom lưng, nhìn chằm chằm Sở Du, mặt treo ý cười: “Vệ đại phu nhân, ta có gì khiến nàng sợ?”

Nàng nhíu mày, gọi một tiếng: “Người đâu?”

Không ai đáp lại, Sở Du trượt dao găm trong tay áo xuống theo bản năng, cảnh giác nhìn xung quanh. Nàng tiến lên một bước dò xét, chợt nghe thấy tiếng lá cây bị giẫm nát trong rừng trúc ngoài hành lang.

Vừa dứt lời, Sở Du đã nhìn thấy người tới.

Nàng theo bản năng quay đầu lại, cao giọng quát: “Ai!?”

Vừa dứt lời, Sở Du đã nhìn thấy người tới.

Đối phương không hề che giấu, quang minh chính đại đứng trong rừng. Hắn đứng bên cây trúc, khoanh hai tay trước ngực, áo đỏ rộng rãi rũ xuống hai bên người, kim quan trên đầu lấp lánh rực rỡ dưới ánh trăng.

“Buông tay.” Nàng bình tĩnh mở miệng: “Ra tay ở đây, ai cũng khó coi.”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn chậm chạp bật cười.

Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, nhưng lại nhuốm sự u ám không nói nên lời. Thấy Cố Sở Sinh như vậy, Sở Du đột nhiên nhớ đến cái người Thủ phủ Nội các ở kiếp trước kia, người đã phế võ công nàng, người đã nhốt nàng ở Kiền Dương sáu năm, Cố Sở Sinh.

“Vậy à.” Triệu Nguyệt gật đầu, hắn quan sát Cố Sở Sinh từ trên xuống dưới, thở dài: “Sở Sinh, khanh là huynh đệ ta, cần gì phải xa lạ thế?”

Tay nắm chặt dao găm của nàng run rẩy, nhưng lại nổi lên can đảm, im lặng đấu mắt với Cố Sở Sinh. Nàng cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Cố đại nhân, ngài ở đây làm gì?”

Hai mươi lăm năm.

“Nàng sợ cái gì?”

Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn hắn. Triệu Nguyệt nhìn về phía Sở Du, cười nói: “Chẳng phải chỉ là muốn nói vài lời với Vệ đại phu nhân à, khó mở miệng vậy sao?”

Vẻ mặt Cố Sở Sinh điềm tĩnh: “Gần đây nghỉ ngơi không đủ mà thôi.”

Cố Sở Sinh cười khẽ. Sở Du không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng dời mắt đi, bình tĩnh đáp: “Ta không hiểu Cố đại nhân nói gì.”

“Lúc nàng sợ hãi sẽ nắm chặt dao găm trong tay áo, vai phải sẽ thấp hơn vai trái một chút, sẽ nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào người khiến nàng sợ hãi.”

Nàng theo bản năng quay đầu lại, cao giọng quát: “Ai!?”

Dứt lời, Cố Sở Sinh bước từ trong tối ra, đạp ánh trăng đi tới trước mặt Sở Du. Hai tay hắn khép lại trước ngực, hơi khom lưng, nhìn chằm chằm Sở Du, mặt treo ý cười: “Vệ đại phu nhân, ta có gì khiến nàng sợ?”

“Ta từng hại nàng sao? Ta từng làm gì nàng sao?” Hắn hạ giọng nhỏ nhẹ: “Ta chỉ từng từ chối nàng một lần, nhưng sau này ta làm còn chưa đủ ư? Trước khi đến Côn Dương, ta đợi nàng một ngày. Sau khi đến Côn Dương, ta vì nàng liều mạng trở về. Ta vì ai mà đầu quân cho Vệ gia, bất chấp bị Diêu Dũng đuổi giết? Ta vì ai một mình xông vào Phượng Lăng? Ta lại vì ai mà giữ vững trung lập giữa Triệu Nguyệt và Vệ gia. Vệ đại phu nhân…” Hắn đột ngột cao giọng, vươn tay ấn Sở Du lên tường bên cạnh, giận dữ quát: “Nàng sợ ta cái gì?!”

“Cố Sở Sinh.” Nhiệt độ của người nọ khiến Sở Du run rẩy. Cố Sở Sinh tối nay khiến ký ức Sở Du cuồn cuộn trào dâng, nàng kiềm chế cảm xúc của mình, lãnh đạm nói: “Ngài bình tĩnh một chút.”

Sở Du giãy giụa kịch liệt, môi Cố Sở Sinh áp lên đôi môi mềm mại của nàng.

“Ngài đầu quân cho Vệ gia là vì ngài cần sự hỗ trợ của Vệ gia giúp ngài bước lên vị trí Chủ sự Kim bộ.”

Kiếp trước, hắn cũng đầu quân cho Vệ gia, chẳng qua kiếp này sớm hơn một chút.

“Ngài đến Phượng Lăng là vì tránh né sự tranh đấu giữa Vệ Uẩn và Triệu Nguyệt. Đúng là ngài có vì sự tồn tại của ta, thế nhưng Cố Sở Sinh, ta đã nói rất rõ ràng, hết sức rõ ràng chuyện giữa ta và ngài rồi.”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn hít thở dồn dập, nhìn Sở Du, khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng có thể nghĩ như thế?”

Nước mắt Cố Sở Sinh rơi xuống, đối với hắn mà nói lại được một lần hôn nàng như vậy đã tròn hai mươi lăm năm.

Sở Du ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Ngài đứng giữa Vệ Uẩn và Triệu Nguyệt cũng không phải vì ta, mà vì ngài là ân nhân của Triệu Nguyệt. Ngài cũng từng giúp Vệ gia ta, nếu ngài không đứng phe nào, với tính tình của Vệ Uẩn và Triệu Nguyệt sẽ không có ai làm khó được ngài. Cố Sở Sinh, ngài tính toán rất rõ ràng, cần gì đẩy hết mọi lý do cho ta?”

Nhưng sự dịu dàng này còn chưa kịp chạm đến lòng người, Cố Sở Sinh đã cảm giác một luồng gió sắc bén bên cạnh quét tới. Sau đó, mặt hắn đau đớn dữ dội, cơ thể bị người khác túm lấy nện xuống đất!

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn hít thở dồn dập, nhìn Sở Du, khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng có thể nghĩ như thế?”

Mùi rượu phả lên mặt, Sở Du nhíu mày, nàng nghe thấy giọng nói mang theo nghẹn ngào của hắn: “Nàng nghĩ về ta như thế sao? Đã nhiều năm rồi, tim đá cũng phải mềm chứ. Ta làm không tốt chỗ nào? Nàng nói xem, ta làm không tốt chỗ nào? Ta bảo vệ nàng, chờ đợi nàng, nàng không thích ta cũng không sao, nhưng sao nàng có thể thích kẻ khác?!”

Sở Du sững sờ. Cố Sở Sinh nắm cằm nàng, gằn giọng: “Công Tôn Trạm hắn là cái thá gì mà giành người với ta?! Sở Du, nàng nghe cho rõ đây.” Hắn nghiến răng nói từng chữ một: “Nàng là của ta! Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, kiếp nào thì nàng cũng là thê tử của Cố Sở Sinh ta!”

“Nàng không thể rời khỏi ta…” Tay hắn run rẩy, Sở Du ngước mắt nhìn hắn.

Triệu Nguyệt không lên tiếng, hắn vỗ vai Cố Sở Sinh, đứng dậy. Cố Sở Sinh ngồi tại chỗ, các đại thần thân thiết đều thay phiên nhau đến mời rượu. Hắn cũng chẳng khước từ, uống một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái.

“Buông tay.” Nàng bình tĩnh mở miệng: “Ra tay ở đây, ai cũng khó coi.”

“Bệ hạ nói đùa.”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn chậm chạp bật cười.

“Nàng muốn ra tay với ta? Định đánh ta hay là giết ta?” Trong mắt hắn chứa đựng sự điên cuồng như sói. Trước khi Sở Du kịp phản ứng, một tay hắn đã nắm lấy cằm nàng, một tay ôm chặt nàng, cúi đầu hôn xuống!

Sở Du giãy giụa kịch liệt, môi Cố Sở Sinh áp lên đôi môi mềm mại của nàng.

Sau khi cung yến bắt đầu không lâu, Triệu Nguyệt bèn bảo mỗi người tự tìm vui. Cố Sở Sinh vừa bưng chén rượu đứng lên, Sở Du đã bị Trưởng công chúa gọi đi. Cố Sở Sinh bưng chén rượu, ngẫm nghĩ, rồi lại ngồi xuống.

Hai mươi lăm năm.

Nước mắt Cố Sở Sinh rơi xuống, đối với hắn mà nói lại được một lần hôn nàng như vậy đã tròn hai mươi lăm năm.

Nhưng sự dịu dàng này còn chưa kịp chạm đến lòng người, Cố Sở Sinh đã cảm giác một luồng gió sắc bén bên cạnh quét tới. Sau đó, mặt hắn đau đớn dữ dội, cơ thể bị người khác túm lấy nện xuống đất!

Kiếp trước, hắn cũng đầu quân cho Vệ gia, chẳng qua kiếp này sớm hơn một chút.

Kế tiếp, một giọng thanh niên trong trẻo mang theo âm điệu phương Bắc hoàn toàn không thuộc về Hoa Kinh giận dữ vang lên ——

“Cố Sở Sinh, ĐM nhà ngươi!”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

25 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Trời ơi đập gãy chân Cố trà xanh đi -.- dựa vào đâu mà Sở Du phải quay lại với ông

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Trải qua 1 đời mà Cố Sở Sinh vẫn không hiểu nên yêu như thế vào, vẫn cứ nghĩ người đó sẽ đứng yên chờ mình. Tự phụ quá rồi đấy

Linh Nguyễn
Linh Nguyễn
4 Năm Cách đây

Đấy, đấy chính là lý do CSS luôn làm nam phụ anh ạ, còn lâu mới xứng với Sở Du nhé ?‍♀️

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

CSS để lại bóng ma cho A Du quá lâu rồi, tuy nói sẽ quên nhưng tổn thương đã hằn sâu, khó phai lắm
Màn đánh ghen kinh điển đây rồi ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Tại sao anh yêu biết bao người mà vẫn không hiểu tình yêu

25
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!