Chương 98
Cố Sở Sinh cưỡng hôn Sở Du bị đánh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Không còn Vệ Uẩn ở bên cạnh quấy nhiễu, suy nghĩ của Sở Du ngồi trong xe ngựa rõ ràng hơn nhiều.
Thật ra ngay từ đầu “Công Tôn Trạm” này đã quá hiểu biết nàng. Ban đầu, chàng nói Vệ Uẩn kể chàng nghe, nhưng nhiều chuyện như vậy, khó tránh khỏi nói quá nhiều rồi. Nghiêu sĩ quan phụ tá ở trung ương tháp.
Mục đích của chàng, Sở Du suy đi nghĩ lại, bỗng phát hiện chuyện chàng thích nàng có lẽ là đáp án tin cậy nhất trong rất nhiều đáp án.
Nghĩ vậy, lúc Sở Du xuống xe ngựa không khỏi hơi lúng túng, nhưng vẻ mặt dưới lớp mặt nạ của Vệ Uẩn vẫn trầm tĩnh thản nhiên, không nhận ra một chút ngại ngùng nào. Trường Hi vừa vặn chuyển qua.
Sở Du ổn định tâm trạng, không đề cập đến những chuyện khác nữa. Vệ Uẩn cũng không nói thêm gì, chàng kính cẩn đón Sở Du xuống ngựa, đưa nàng về phòng rồi mới đi thẳng về phòng mình. “Ta là của nàng.”
Thế nhưng đợi sau khi Vệ Uẩn trở về phòng, Sở Du lập tức cầm bút viết thư cho Vệ Uẩn hỏi cặn kẽ mọi chuyện về “Công Tôn Trạm”, rồi vội vàng bảo người gửi bồ câu đưa thư đến Bắc Cảnh. Cái kia tựa như điên bà tử nữ nhân là.
Sau khi gửi thư xong,ừngày hôm sauíSở Du thứcùdậy đã ngheệthấy thông báoã“Công Tôn Trạm”īđến bái kiến.‹Sở Du bảoồngười trải chiếu,ỳbày bình phòngớgặp chàng. Vệ³Uẩn ngồi ởìsau bình phong,ícung kính trìnhẵbáo tất cảờtin tức liêníquan hôm nay.ứMọi hành độngìcủa chàng đềuãlễ độ ônồhoà, khiến SởỵDu cảm thấyâdường như lờiįchàng nói chưaấtừng tồn tại.
Nàngódần buông lỏngịcảnh giác, tròệchuyện hết câuľnày đến câuĪkhác với VệốUẩn. Sở Duònói đều là]mấy câu nhànḷtản, thế nhưngễđối phương vẫnἰđáp trôi chảyļtừng câu một.ɪThời gian nóiíchuyện với chàngàrất nhanh, nháy‹mắt đã đếnúxế chiều. LúcïSở Du sựcjnhận ra, nàngểlập tức ảoônão, cảm giácởđúng là conẵngười này dễờkhiến người khácḻbuông lỏng đềậphòng.
Vì thế hômÏsau, Sở Du)đề cao cảnhũgiác, nhưng chẳngỉngờ nói xongíchính sự, nàngḽlại ném suy{nghĩ này raựsau ót.
Cứ nhưịvậy mấy ngày,íSở Du cóḹhơi kháng cựữviệc nói chuyệnɪphiếm với VệểUẩn.
Lúc này, cuốiỷcùng Sở Duảcũng nhận đượcỳthư hồi âmẻcủa Vệ Uẩnἰtừ tiền tuyến.ịVệ Uẩn viết:tràng giang đạiăhải, bảo đảmıthân phận CôngểTôn Trạm có)thể tin tưởngḻhoàn toàn. SởắDu cau màyĨnhìn thư hồiİlâu, sau đóîngẩng đầu hỏiļVãn Nguyệt bênứcạnh: “Trước đâyjHầu gia hồiìâm giống nhưìvậy mất baoẻlâu?”
“Lâu nhấtİba ngày.”
“Lầnĩnày thì sao?”ị
“Nhanh nhất támỉngày.”
Sở Duãkhông lên tiếng,ínàng gõ bàn,ỵlật giở tờìgiấy nhìn, rồi)lại cúi đầuỳngửi mùi hương.
Trên°giấy này cóèhương hoa nhànİnhạt. Bắc Cảnhắlàm việc luôníluôn giản lược,ặgiấy chính làĩgiấy, chỉ cóɩnhững mảnh đấtḽphong lưu nhưἵHoa Kinh mớiÏngay cả giấyἳmà cũng phảiĨcố tình xôngờhương lên mỗiétrang, lấy đóĩphân biệt nguồnἴgốc.
Trực giác nàngľmách bảo cóậgì đó không¹ổn. Nàng giơĩtay cầm tờồgiấy giao choợTrường Nguyệt: “Ngươi)đi tra xemịmùi giấy nàyįcủa cửa tiệmỉnào.”
Trường Nguyệtónhận lệnh luiìxuống. Sở Duửchống cằm, nằmụnghiêng trên ghếòdài, chậm rãiấnói: “Vãn Nguyệt,isao ta cứ(cảm thấy chuyệnḷnày có gì¹đó kỳ lạẻnhỉ?”
“Đại phuữnhân cảm thấyýchuyện gì kỳựlạ?”
Vãn Nguyệtãbóp vai choẵSở Du, SởõDu cau màyɨsuy nghĩ: “Ngươiıkhông thấy CôngἳTôn Trạm này…ịcó gì đóểlà lạ sao?”ị
“Đại phu nhânựcảm thấy hắnũlà lạ chỗἵnào?”
“Thì…”
SởıDu mở miệng,ĩđột nhiên nhớọtới vài ngàyĭtrước, chàng mỉmẩcười nói câuĩ“Nếu ta nóiêta thích nàngạlà thật thìễsao?” . Lờiľnói của nàngỉtắc trong họng,ỹnàng mím môi,ểcuối cùng vẫnìkhông nói.
Sở Duἵcảm giác dườngỉnhư mình quay,trở lại nămềmười hai tuổi,ũlần đầu tiênîtrong lòng cóἱbí mật, giốngànhư một thiếuínữ ôm ấpĬtâm tư khôngɩthể nói ra.
Tâmĩtư năm đóÏlà thích CốợSở Sinh, nhưngõhình như tâmḹtư hôm nayılà nàng đụngịphải một ngườiệnóng rực giốngènhư lửa vậy.
Nàng²quay đầu nhìnạra ngoài cửaằsổ, nghe thấyẻbên ngoài truyềnằđến tiếng thôngĬbáo, lại làÏVệ Uẩn đúngốngày đúng giờἳđến bái kiến.ồChàng mang theoɪmột bó hoaảtới, cung kínhἲhành lễ với²Sở Du. SởổDu cách bìnhÍphong đáp lời,(nhìn chàng đứngýdậy, đi vềЇphía một gócểnhỏ trong phòng,íđặt hoa tươiỏvào bình rỗng,ịnói với SởỵDu: “Trên đườngỷđến đây thấyũnhững bông hoaẫnày nở rấtļđẹp, ta bènọnghĩ đến nàng.”ị
Dứt lời, chàngóquay đầu lại.ủCách bình phongìkhông thấy rõļkhuôn mặt, nhưngônàng lại cóἷthể cảm giácÏđược lúc nàyĩhẳn là chàngĨđang cười, dịuídàng nói: “Đợiùlát nữa nàngfnhìn xem.”
Lờiưxua đuổi nóiḽkhông ra, nàngïnhìn bóng dángìcao gầy bêníngoài, cứ cảmíthấy người nàyĩmang hoa tới,ìnếu đuổi điỷnhư thế thìỉkhông hay lắm.
Mỗiìngày giờ nàyõVệ Uẩn đềuấmang theo mộtêbó hoa tới,²lại đem theoìhết thảy nhữngỉthứ linh tinhìmà buổi sáng°chàng nhìn thấyἱmuốn mua choĩnàng.
Những món đồïkia đều khôngíquý giá, chỉílà thấy thìímua. Sở Duẽtừ chối nhiềuἵlần, nhưng lầnénào Vệ Uẩnḹcũng có thểftìm ra cáchĩkhiến nàng nhận.
Đồêchơi linh tinhộtrong phòng chấtĩngày càng nhiều,Ĭngay đến TưởngἲThuần cũng biếtỳchuyện. Thỉnh thoảngậnàng đến phòngỉSở Du cònīcười nói: “Nếuửsớm biết CôngếTôn tiên sinhịcó ý này,ịtỷ đã khôngjnói chuyện CốĨSở Sinh vớiòngài ấy rồi.”í
“Nói hay khôngệnói có gìékhác?”
Sở Duĩmỉm cười: “Tỷἲvà mẫu thânịnghĩ nhiều quáỉrồi, thật raưmuội ở Vệ]Phủ rất tốt,[hai người cầnfgì phải vậy?”ứ
“A Du.” TưởngĩThuần nắm tayịnàng, thở dài:ô“Muội còn trẻ,òvẫn chưa biếtựcó một đứaọcon là cảmĩgiác thế nào,ốlàm mẹ cũngốlà một loạiíhạnh phúc.”
SởâDu không nóiĩgì, nàng cúiểđầu nhìn TưởngảThuần nắm tayἳnàng.
Cảm giác làmẹmẹ?
Nàng có.
Nàng đãótừng đánh cượcịtính mạng đểãsinh một đứaỹtrẻ, nàng từngįxem nó nhưịánh sáng đờiômình. Thế nhưngĺsau này nàng¹đã hiểu, trênЇđời này trừễbản thân mìnhưra, chẳng cóếai sẽ làÏánh sáng củaĩmình cả.
Trượng phuἵkhông phải, conÏcái cũng không.
Đờiịngười chỉ cóígiấc mơ vàầnhiệt huyết mớiЇvĩnh viễn lâuẽbền.
Nhưng lời TưởngìThuần nói cũngỳđả động đếnừnàng. Nàng nhớ¸đến thời gianịmang thai CốỡNhan Thanh, khiỉđó cõi lòngἱnàng tràn ngậpụhi vọng, vàặcũng từng… hạnhẵphúc.
Nàng rủ mắt,ịtrong lòng cóỉgì đó chầmđchậm lưu động.ЇKiếp trước, mắtănàng bị mù,ỳsống không hạnhỗphúc. Kiếp này…ịnếu như tìmíđược một ngườiÏthích hợp, cóếphải nàng cũngừcó thể sinhḹcon dưỡng cáiểnhư một nữẽtử bình thườngộhay không?
“Tỷ nóiɩcũng đúng…” Nàngẫngập ngừng lênẩtiếng: “Có điềuĩtrừ Cố SởíSinh ra.”
Nóiơcho cùng, nàng)đã dành cảịmột đời đểíthử yêu conãngười đó.
Thấy SởïDu kháng cựênhư vậy, TưởngĩThuần suy nghĩ,ẻđắn đo hỏi:ế“Vậy… Công Tôn:Trạm thì sao?”ẽ
Sở Du khôngịlên tiếng, TưởngếThuần thấy nàngỉkhông từ chốiảliền hỏi: “Thânịphận Công TônìTrạm hơi thấpổmột chút, nhưngấnhân phẩm đoan²chính, hơn nữaịsau này cóĬTiểu Thất dẫnâdắt…”
“Nói sauíđi.” Sở Duἶnhớ đến trangĩgiấy mang theo[mùi hương HoaòKinh kia, trongỉlòng hơi bấtẵan.
“Dù sao cũngĩlà cuộc đời,của muội.” TưởngἱThuần thở dài,ẻsau đó lạiĩsực nhớ: “Mấyïngày gần đây,ựCố Sở SinhIvẫn luôn muốnậgặp muội…”
“TừĮchối đi.”
“Công[Tôn tiên sinhἱđã từ chốièrồi.”
Nói đếnĭđây, Tưởng Thuầnêbật cười: “Đúngĩlà hợp ýềmuội rồi.”
Bấtógiác cứ thế³trôi qua mấy(ngày, Triệu Nguyệtịbao vây Vươngĩgia ở kinhỳthành, phát lệnh¹truy nã Vương{Hạ khắp cảằnước, lùng bắtọVương Hạ vàĩVương Chi. BắcữCảnh vẫn đangἰgiằng co vớiơTô Tra, TôíTra lại pháiĨmột người nữaệmang thư nghịạhoà chạy theoiquan đạo đếnữHoa Kinh.
Lúc này,ắsức khoẻ Trưởng{công chúa trongècung cũng tốtõhơn nhiều. Đúngɩlúc sinh thầnủbà, Triệu Nguyệtọlập tức tổḹchức cung yếnínhỏ, mời đámìngười Sở Du¸tới.
Vệ Uẩn khôngἴyên tâm đểỳmột mình SởảDu vào cung,[sai phái giánòđiệp trong cungíđưa tin choỡTrưởng công chúa,ïđể bà phátIriêng cho VệòUẩn một tấmọthiệp. Đêm cùngỉngày, Vệ Uẩn³và Sở Duİmột trước mộtằsau ngồi xeẵngựa vào cung.
Quyἳmô cung yếnĮkhông lớn, chỉimời một vàiảngười thân thiếtἵvới Trưởng côngĩchúa. Triệu Nguyệtḷvà Trưởng côngẽchúa ngồi trênḹthượng toạ, SởìDu và VệỹUẩn ngồi bênỉtay trái, đốiủdiện bên phảiửlà Cố Sở¸Sinh.
Cố Sở Sinhìmặc y phụcímàu đỏ, imềlặng ngồi quỳïtại chỗ. Từưlúc bắt đầuỉngồi xuống, ánhìmắt hắn vẫnâluôn dán lênỷngười Sở Du,ẵkhông rời khắcĩnào.
Trông hắn gầyốđi nhiều, sắcũmặt cũng cóĩchút tiều tuỵ.êSở Du nhìnЇdáng vẻ củaóhắn không khỏiộngẩn người, sauḻđó quay mặtảđi, cúi đầuịuống rượu. CốôSở Sinh mỉmắcười, không nóiểgì.
Sau khi cung yến bắt đầu không lâu, Triệu Nguyệt bèn bảo mỗi người tự tìm vui. Cố Sở Sinh vừa bưng chén rượu đứng lên, Sở Du đã bị Trưởng công chúa gọi đi. Cố Sở Sinh bưng chén rượu, ngẫm nghĩ, rồi lại ngồi xuống.
“Nàng sợ cái gì?”
Triệu Nguyệt bước từ trên bục cao xuống, tới trước mặt Cố Sở Sinh: “Hình như Cố đại nhân không vui lắm?”
“Ta từng hại nàng sao? Ta từng làm gì nàng sao?” Hắn hạ giọng nhỏ nhẹ: “Ta chỉ từng từ chối nàng một lần, nhưng sau này ta làm còn chưa đủ ư? Trước khi đến Côn Dương, ta đợi nàng một ngày. Sau khi đến Côn Dương, ta vì nàng liều mạng trở về. Ta vì ai mà đầu quân cho Vệ gia, bất chấp bị Diêu Dũng đuổi giết? Ta vì ai một mình xông vào Phượng Lăng? Ta lại vì ai mà giữ vững trung lập giữa Triệu Nguyệt và Vệ gia. Vệ đại phu nhân…” Hắn đột ngột cao giọng, vươn tay ấn Sở Du lên tường bên cạnh, giận dữ quát: “Nàng sợ ta cái gì?!”
Sở Du cúi đầu nhìn y phục bị dính rượu của mình, bất đắc dĩ bật cười, giơ tay với cung nữ kia: “Ngươi đừng sợ, đây chẳng phải chuyện to tát gì.”
“Bệ hạ nói đùa.”
Sở Du đi cùng thị nữ đến thiên điện, đợi nàng thay y phục ra thì phát hiện không thấy bóng dáng thị nữ đứng canh đâu.
Sở Du sững sờ. Cố Sở Sinh nắm cằm nàng, gằn giọng: “Công Tôn Trạm hắn là cái thá gì mà giành người với ta?! Sở Du, nàng nghe cho rõ đây.” Hắn nghiến răng nói từng chữ một: “Nàng là của ta! Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, kiếp nào thì nàng cũng là thê tử của Cố Sở Sinh ta!”
Vẻ mặt Cố Sở Sinh điềm tĩnh: “Gần đây nghỉ ngơi không đủ mà thôi.”
Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, nhưng lại nhuốm sự u ám không nói nên lời. Thấy Cố Sở Sinh như vậy, Sở Du đột nhiên nhớ đến cái người Thủ phủ Nội các ở kiếp trước kia, người đã phế võ công nàng, người đã nhốt nàng ở Kiền Dương sáu năm, Cố Sở Sinh.
“Vậy à.” Triệu Nguyệt gật đầu, hắn quan sát Cố Sở Sinh từ trên xuống dưới, thở dài: “Sở Sinh, khanh là huynh đệ ta, cần gì phải xa lạ thế?”
“Lúc nàng sợ hãi sẽ nắm chặt dao găm trong tay áo, vai phải sẽ thấp hơn vai trái một chút, sẽ nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào người khiến nàng sợ hãi.”
“Cố Sở Sinh, ĐM nhà ngươi!”
Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn hắn. Triệu Nguyệt nhìn về phía Sở Du, cười nói: “Chẳng phải chỉ là muốn nói vài lời với Vệ đại phu nhân à, khó mở miệng vậy sao?”
Không ai đáp lại, Sở Du trượt dao găm trong tay áo xuống theo bản năng, cảnh giác nhìn xung quanh. Nàng tiến lên một bước dò xét, chợt nghe thấy tiếng lá cây bị giẫm nát trong rừng trúc ngoài hành lang.(*) Thiên điện: điện bên cạnh chính điện.
“Bệ hạ.” Vẻ mặt Cố Sở Sinh điềm tĩnh: “Đây là chuyện của thần.”
Nàng nhíu mày, gọi một tiếng: “Người đâu?”
“Bệ hạ.” Vẻ mặt Cố Sở Sinh điềm tĩnh: “Đây là chuyện của thần.”
Triệu Nguyệt không lên tiếng, hắn vỗ vai Cố Sở Sinh, đứng dậy. Cố Sở Sinh ngồi tại chỗ, các đại thần thân thiết đều thay phiên nhau đến mời rượu. Hắn cũng chẳng khước từ, uống một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái.
Dứt lời, nàng đứng dậy, nói với Trưởng công chúa một tiếng rồi đi ra ngoài, dự định đến thiên điện(*) thay đồ. Cố Sở Sinh cầm chén rượu, hít sâu một hơi, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài. Cố Sở Sinh vừa đứng lên, Triệu Nguyệt lập tức đi tới trước mặt Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn sững người, không hiểu đột nhiên Triệu Nguyệt xuất hiện ở đây làm gì, chỉ gật đầu nói: “Thần biết chuyện gì sẽ nói hết.”
Cũng không biết đã uống mấy chén, mọi người bỗng nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó nhìn thấy một cung nữ quỳ gối dập đầu bên cạnh Sở Du.
“Nàng muốn ra tay với ta? Định đánh ta hay là giết ta?” Trong mắt hắn chứa đựng sự điên cuồng như sói. Trước khi Sở Du kịp phản ứng, một tay hắn đã nắm lấy cằm nàng, một tay ôm chặt nàng, cúi đầu hôn xuống!
Sở Du cúi đầu nhìn y phục bị dính rượu của mình, bất đắc dĩ bật cười, giơ tay với cung nữ kia: “Ngươi đừng sợ, đây chẳng phải chuyện to tát gì.”
Tay nắm chặt dao găm của nàng run rẩy, nhưng lại nổi lên can đảm, im lặng đấu mắt với Cố Sở Sinh. Nàng cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Cố đại nhân, ngài ở đây làm gì?”
Dứt lời, nàng đứng dậy, nói với Trưởng công chúa một tiếng rồi đi ra ngoài, dự định đến thiên điện(*) thay đồ. Cố Sở Sinh cầm chén rượu, hít sâu một hơi, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài. Cố Sở Sinh vừa đứng lên, Triệu Nguyệt lập tức đi tới trước mặt Vệ Uẩn.
“Ngài đầu quân cho Vệ gia là vì ngài cần sự hỗ trợ của Vệ gia giúp ngài bước lên vị trí Chủ sự Kim bộ.”
Triệu Nguyệt bước từ trên bục cao xuống, tới trước mặt Cố Sở Sinh: “Hình như Cố đại nhân không vui lắm?”
Kế tiếp, một giọng thanh niên trong trẻo mang theo âm điệu phương Bắc hoàn toàn không thuộc về Hoa Kinh giận dữ vang lên ——(*) Thiên điện: điện bên cạnh chính điện.
Mùi rượu phả lên mặt, Sở Du nhíu mày, nàng nghe thấy giọng nói mang theo nghẹn ngào của hắn: “Nàng nghĩ về ta như thế sao? Đã nhiều năm rồi, tim đá cũng phải mềm chứ. Ta làm không tốt chỗ nào? Nàng nói xem, ta làm không tốt chỗ nào? Ta bảo vệ nàng, chờ đợi nàng, nàng không thích ta cũng không sao, nhưng sao nàng có thể thích kẻ khác?!”
“Cố Sở Sinh.” Nhiệt độ của người nọ khiến Sở Du run rẩy. Cố Sở Sinh tối nay khiến ký ức Sở Du cuồn cuộn trào dâng, nàng kiềm chế cảm xúc của mình, lãnh đạm nói: “Ngài bình tĩnh một chút.”
“Công Tôn tiên sinh.” Triệu Nguyệt nâng chén: “Trẫm có rất nhiều chuyện muốn hỏi về biên cảnh.”
Sở Du ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Ngài đứng giữa Vệ Uẩn và Triệu Nguyệt cũng không phải vì ta, mà vì ngài là ân nhân của Triệu Nguyệt. Ngài cũng từng giúp Vệ gia ta, nếu ngài không đứng phe nào, với tính tình của Vệ Uẩn và Triệu Nguyệt sẽ không có ai làm khó được ngài. Cố Sở Sinh, ngài tính toán rất rõ ràng, cần gì đẩy hết mọi lý do cho ta?”
Vệ Uẩn sững người, không hiểu đột nhiên Triệu Nguyệt xuất hiện ở đây làm gì, chỉ gật đầu nói: “Thần biết chuyện gì sẽ nói hết.”
Sở Du đi cùng thị nữ đến thiên điện, đợi nàng thay y phục ra thì phát hiện không thấy bóng dáng thị nữ đứng canh đâu.
Dứt lời, Cố Sở Sinh bước từ trong tối ra, đạp ánh trăng đi tới trước mặt Sở Du. Hai tay hắn khép lại trước ngực, hơi khom lưng, nhìn chằm chằm Sở Du, mặt treo ý cười: “Vệ đại phu nhân, ta có gì khiến nàng sợ?”
Nàng nhíu mày, gọi một tiếng: “Người đâu?”
Không ai đáp lại, Sở Du trượt dao găm trong tay áo xuống theo bản năng, cảnh giác nhìn xung quanh. Nàng tiến lên một bước dò xét, chợt nghe thấy tiếng lá cây bị giẫm nát trong rừng trúc ngoài hành lang.
Vừa dứt lời, Sở Du đã nhìn thấy người tới.
Nàng theo bản năng quay đầu lại, cao giọng quát: “Ai!?”
Vừa dứt lời, Sở Du đã nhìn thấy người tới.
Đối phương không hề che giấu, quang minh chính đại đứng trong rừng. Hắn đứng bên cây trúc, khoanh hai tay trước ngực, áo đỏ rộng rãi rũ xuống hai bên người, kim quan trên đầu lấp lánh rực rỡ dưới ánh trăng.
“Buông tay.” Nàng bình tĩnh mở miệng: “Ra tay ở đây, ai cũng khó coi.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn chậm chạp bật cười.
Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, nhưng lại nhuốm sự u ám không nói nên lời. Thấy Cố Sở Sinh như vậy, Sở Du đột nhiên nhớ đến cái người Thủ phủ Nội các ở kiếp trước kia, người đã phế võ công nàng, người đã nhốt nàng ở Kiền Dương sáu năm, Cố Sở Sinh.
“Vậy à.” Triệu Nguyệt gật đầu, hắn quan sát Cố Sở Sinh từ trên xuống dưới, thở dài: “Sở Sinh, khanh là huynh đệ ta, cần gì phải xa lạ thế?”
Tay nắm chặt dao găm của nàng run rẩy, nhưng lại nổi lên can đảm, im lặng đấu mắt với Cố Sở Sinh. Nàng cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Cố đại nhân, ngài ở đây làm gì?”
Hai mươi lăm năm.
“Nàng sợ cái gì?”
Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn hắn. Triệu Nguyệt nhìn về phía Sở Du, cười nói: “Chẳng phải chỉ là muốn nói vài lời với Vệ đại phu nhân à, khó mở miệng vậy sao?”
Vẻ mặt Cố Sở Sinh điềm tĩnh: “Gần đây nghỉ ngơi không đủ mà thôi.”
Cố Sở Sinh cười khẽ. Sở Du không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng dời mắt đi, bình tĩnh đáp: “Ta không hiểu Cố đại nhân nói gì.”
“Lúc nàng sợ hãi sẽ nắm chặt dao găm trong tay áo, vai phải sẽ thấp hơn vai trái một chút, sẽ nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào người khiến nàng sợ hãi.”
Nàng theo bản năng quay đầu lại, cao giọng quát: “Ai!?”
Dứt lời, Cố Sở Sinh bước từ trong tối ra, đạp ánh trăng đi tới trước mặt Sở Du. Hai tay hắn khép lại trước ngực, hơi khom lưng, nhìn chằm chằm Sở Du, mặt treo ý cười: “Vệ đại phu nhân, ta có gì khiến nàng sợ?”
“Ta từng hại nàng sao? Ta từng làm gì nàng sao?” Hắn hạ giọng nhỏ nhẹ: “Ta chỉ từng từ chối nàng một lần, nhưng sau này ta làm còn chưa đủ ư? Trước khi đến Côn Dương, ta đợi nàng một ngày. Sau khi đến Côn Dương, ta vì nàng liều mạng trở về. Ta vì ai mà đầu quân cho Vệ gia, bất chấp bị Diêu Dũng đuổi giết? Ta vì ai một mình xông vào Phượng Lăng? Ta lại vì ai mà giữ vững trung lập giữa Triệu Nguyệt và Vệ gia. Vệ đại phu nhân…” Hắn đột ngột cao giọng, vươn tay ấn Sở Du lên tường bên cạnh, giận dữ quát: “Nàng sợ ta cái gì?!”
“Cố Sở Sinh.” Nhiệt độ của người nọ khiến Sở Du run rẩy. Cố Sở Sinh tối nay khiến ký ức Sở Du cuồn cuộn trào dâng, nàng kiềm chế cảm xúc của mình, lãnh đạm nói: “Ngài bình tĩnh một chút.”
Sở Du giãy giụa kịch liệt, môi Cố Sở Sinh áp lên đôi môi mềm mại của nàng.
“Ngài đầu quân cho Vệ gia là vì ngài cần sự hỗ trợ của Vệ gia giúp ngài bước lên vị trí Chủ sự Kim bộ.”
Kiếp trước, hắn cũng đầu quân cho Vệ gia, chẳng qua kiếp này sớm hơn một chút.
“Ngài đến Phượng Lăng là vì tránh né sự tranh đấu giữa Vệ Uẩn và Triệu Nguyệt. Đúng là ngài có vì sự tồn tại của ta, thế nhưng Cố Sở Sinh, ta đã nói rất rõ ràng, hết sức rõ ràng chuyện giữa ta và ngài rồi.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn hít thở dồn dập, nhìn Sở Du, khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng có thể nghĩ như thế?”
Nước mắt Cố Sở Sinh rơi xuống, đối với hắn mà nói lại được một lần hôn nàng như vậy đã tròn hai mươi lăm năm.
Sở Du ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Ngài đứng giữa Vệ Uẩn và Triệu Nguyệt cũng không phải vì ta, mà vì ngài là ân nhân của Triệu Nguyệt. Ngài cũng từng giúp Vệ gia ta, nếu ngài không đứng phe nào, với tính tình của Vệ Uẩn và Triệu Nguyệt sẽ không có ai làm khó được ngài. Cố Sở Sinh, ngài tính toán rất rõ ràng, cần gì đẩy hết mọi lý do cho ta?”
Nhưng sự dịu dàng này còn chưa kịp chạm đến lòng người, Cố Sở Sinh đã cảm giác một luồng gió sắc bén bên cạnh quét tới. Sau đó, mặt hắn đau đớn dữ dội, cơ thể bị người khác túm lấy nện xuống đất!
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn hít thở dồn dập, nhìn Sở Du, khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng có thể nghĩ như thế?”
Mùi rượu phả lên mặt, Sở Du nhíu mày, nàng nghe thấy giọng nói mang theo nghẹn ngào của hắn: “Nàng nghĩ về ta như thế sao? Đã nhiều năm rồi, tim đá cũng phải mềm chứ. Ta làm không tốt chỗ nào? Nàng nói xem, ta làm không tốt chỗ nào? Ta bảo vệ nàng, chờ đợi nàng, nàng không thích ta cũng không sao, nhưng sao nàng có thể thích kẻ khác?!”
Sở Du sững sờ. Cố Sở Sinh nắm cằm nàng, gằn giọng: “Công Tôn Trạm hắn là cái thá gì mà giành người với ta?! Sở Du, nàng nghe cho rõ đây.” Hắn nghiến răng nói từng chữ một: “Nàng là của ta! Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, kiếp nào thì nàng cũng là thê tử của Cố Sở Sinh ta!”
“Nàng không thể rời khỏi ta…” Tay hắn run rẩy, Sở Du ngước mắt nhìn hắn.
Triệu Nguyệt không lên tiếng, hắn vỗ vai Cố Sở Sinh, đứng dậy. Cố Sở Sinh ngồi tại chỗ, các đại thần thân thiết đều thay phiên nhau đến mời rượu. Hắn cũng chẳng khước từ, uống một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái.
“Buông tay.” Nàng bình tĩnh mở miệng: “Ra tay ở đây, ai cũng khó coi.”
“Bệ hạ nói đùa.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn chậm chạp bật cười.
“Nàng muốn ra tay với ta? Định đánh ta hay là giết ta?” Trong mắt hắn chứa đựng sự điên cuồng như sói. Trước khi Sở Du kịp phản ứng, một tay hắn đã nắm lấy cằm nàng, một tay ôm chặt nàng, cúi đầu hôn xuống!
Sở Du giãy giụa kịch liệt, môi Cố Sở Sinh áp lên đôi môi mềm mại của nàng.
Sau khi cung yến bắt đầu không lâu, Triệu Nguyệt bèn bảo mỗi người tự tìm vui. Cố Sở Sinh vừa bưng chén rượu đứng lên, Sở Du đã bị Trưởng công chúa gọi đi. Cố Sở Sinh bưng chén rượu, ngẫm nghĩ, rồi lại ngồi xuống.
Hai mươi lăm năm.
Nước mắt Cố Sở Sinh rơi xuống, đối với hắn mà nói lại được một lần hôn nàng như vậy đã tròn hai mươi lăm năm.
Nhưng sự dịu dàng này còn chưa kịp chạm đến lòng người, Cố Sở Sinh đã cảm giác một luồng gió sắc bén bên cạnh quét tới. Sau đó, mặt hắn đau đớn dữ dội, cơ thể bị người khác túm lấy nện xuống đất!
Kiếp trước, hắn cũng đầu quân cho Vệ gia, chẳng qua kiếp này sớm hơn một chút.
Kế tiếp, một giọng thanh niên trong trẻo mang theo âm điệu phương Bắc hoàn toàn không thuộc về Hoa Kinh giận dữ vang lên ——
“Cố Sở Sinh, ĐM nhà ngươi!”
Trời ơi đập gãy chân Cố trà xanh đi -.- dựa vào đâu mà Sở Du phải quay lại với ông
Trải qua 1 đời mà Cố Sở Sinh vẫn không hiểu nên yêu như thế vào, vẫn cứ nghĩ người đó sẽ đứng yên chờ mình. Tự phụ quá rồi đấy
Đấy, đấy chính là lý do CSS luôn làm nam phụ anh ạ, còn lâu mới xứng với Sở Du nhé ?♀️
CSS để lại bóng ma cho A Du quá lâu rồi, tuy nói sẽ quên nhưng tổn thương đã hằn sâu, khó phai lắm
Màn đánh ghen kinh điển đây rồi ?
Tại sao anh yêu biết bao người mà vẫn không hiểu tình yêu