Chương 100
Vệ Uẩn bị ngăn bày tỏ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghe vậy, Sở Du thở dài. Nàng mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Đệ đứng lên rồi tắm rửa nghỉ ngơi đi. Mẫu thân không phải người điềm tĩnh, đừng cho bà biết chuyện đệ trở về.”
“Vâng.” Vệ Uẩn cúi đầu, rầu rĩ đáp, nhưng vẫn không nhúc nhích. Sở Du cười: “Quỳ như vậy làm gì, ta cũng không tính sổ với đệ, đi nghỉ đi.” Nghiêu Tửu trơ mắt nhìn Tần Trà cấp tự.
Vệ Uẩn vẫn không nhúc nhích, chàng cuộn chặt nắm tay. Sở Du nhìn động tác của chàng, biết chàng có lời muốn nói, nàng từ tốn hỏi: “Đệ muốn nói gì?”
“Mấy năm nay… tẩu tẩu và Cố Sở Sinh…” Nàng thân mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh.
“Đó là chuyện của ta.”
Giọng Sở Du lạnh xuống,ònhìn chằm chằmỹVệ Uẩn. Cũngjtrong chớp mắtĨđó, Vệ Uẩnìlập tức cảmịthấy dường nhưũgiữa chàng vàḷnàng cách nhauḷmột con sông¸dài, một ngọnằnúi cao. Nàngứđứng trên đỉnhụnúi, lạnh lùngònhìn xuống chàng.ĩChàng cho rằngỉmình đã đếnýgần nàng, nhưngếtrước sau đềuẫkhông phải.
Chàng cảmĩthấy máu dồnìlên não, lấpɨđầy trái tim.ữChàng đứng thẳngừdậy, cả ngườiìcăng cứng, giốngínhư muốn nóiÏra lời nàoíđó cực kỳíquan trọng.
Sở Duảim lặng nhìnáchàng, khuôn mặtẫbình tĩnh đượm¸vẻ xót thương.ễDường như nàngìbiết hết, lạiỡdường như chẳngịbiết gì.
Vệ Uẩnïgấp gáp mởÏmiệng: “Tẩu tẩu,àđệ…”
“Đệ cũngĪmệt rồi.” SởıDu cắt ngangĩlời chàng, dịuidàng nói: “Luiỉxuống đi, nghỉἶngơi một chút.”ổ
“Đệ…”
“Đệ đãồđi bốn năm...”ĪNàng nhìn chàng,¸nhẹ nhàng mỉmfcười: “Không biếtícó gặp đượcỏngười trong lòngjhay chưa. Đệɩcũng đã sắpỷđến tuổi lấyắvợ, các caởca đệ ởìtuổi này đềuúđã có conổcả rồi.”
“Tẩu[tẩu!” Vệ Uẩnİcắt lời nàng.ềChàng không biếtắvì sao nàngîmuốn nói nhiềuỗnhư vậy, vìḻsao cứ muốnócướp lời chàng.,Chàng chỉ cảmớthấy chàng nhấtễđịnh phải nóiἳnhững lời nàyἳra, nếu nhưựtối nay không¸nói, bây giờἲkhông nói, cóḻthể chàng sẽợkhông còn canἶđảm để nóiîlời này raỉnữa.
Vì thế, chàngἷcất tiếng: “Đệắthích…”
“Vệ Uẩn.”ἵSở Du lãnhèđạm mở miệng.ưNàng nhìn raἴngoài khung cửa,,trăng sáng treoứcao phía chânftrời, giọng nàngЇđiềm đạm màĭôn hòa: “Bốnἱnăm đệ khôngĺở đây, taửđã từng tưởng}tượng hình dángỳcủa đệ rấtínhiều lần. Taễnghĩ đệ hẳnЇphải cao lớn,Îphải hết sứcἰanh tuấn, cóỗlẽ có rấtÏnhiều cô gáiỷthích đệ. Taỉthân là trưởngọtẩu, nên vìảđệ mà lựaìchọn vài côônương tốt.”
VệìUẩn đờ người}tại chỗ, thẫn‹thờ nhìn SởɩDu.
Vẻ mặt SởįDu dịu dàngắtrang nghiêm, giốngỵnhư tượng phậtịBồ Tát trongômiếu thờ, làmἶngười khác khôngởdám khinh nhờn.ởNàng ngồi xaớxa ở trước,ờngước mắt nhìn(trăng, chậm rãiἰnói: “Ta cũngītừng tưởng tượngầđến tương laiõcủa đệ. Đệựphải là mộtịnam tử độiũtrời đạp đất,ỗdưới một người,ótrên vạn người,ềvạn dân kínhệyêu, chúng nhânẹkính ngưỡng. Đệỳlà trụ cộtỉBắc Cảnh, làỉngạo cốt ĐạiĩSở. Đệ sẽĩlấy một nữẻtử hiền lươngờthục đức, cùng{nàng sống bênờnhau, làm rạngírỡ gia mônİVệ gia. Đệἳsẽ không cóổbất kỳ vếtẻnhơ nào…”
Cuốiḹcùng, nàng quayừđầu lại, giọngInói bình tĩnh°mà quả quyết:ỉ“Cũng không thểảcó bất kỳĩvết nhơ nào.”ẫ
Dứt lời, nàngẵchầm chậm mỉm³cười: “Nghĩ đến,đệ như vậy,ặta liền cảmĨgiác nếu caưca đệ cònýsống thấy được,³hẳn sẽ rấtẳvui mừng. Ta)không hề phụílòng chàng, đãịdạy dỗ đệìthành người, chưaÍtừng khiến Vệĩgia hổ thẹn.”ạ
Vệ Uẩn không,lên tiếng, chàngįlẳng lặng nhìnİnàng.
Chàng đã chuẩnἳbị rất nhiềuİnăm, chuẩn bịïthời điểm gặpưlại, chàng cóıthể bình tĩnhjthẳng thắn nói²ra lời này.
Cóềlẽ nói nhữngổlời đó vàoïthời khắc nàyằcó phần gấpïgáp, cũng khôngọnên nói vàoẩlúc này.
Chàng đợiằbốn năm, mongḻngóng bốn năm,ếcho dù chàngịvà Cố SởầSinh có ướcịhẹn quân tử,ĩnhưng Cố SởợSinh phá giới,ệtại sao chàngἲkhông thể?
Chàng không)cam lòng nhìnỉCố Sở Sinhĩmuốn làm gì¹thì làm, cònậbản thân lạiẫchịu khổ tương,tư. Chàng muốnìđứng cùng vịổtrí giống nhưjCố Sở Sinh,únói ra nhữngîlời trong lòng.íNhưng khoảnh khắcĮnày, chàng lạiỉchẳng thể nóiira lời nào.
NàngIlà trưởng tẩuÍchàng.
Chưa có khoảnhễkhắc nào chàngúnhận thức rõįđiều này đếnìthế.
Tất cả mọiẳngười nói gìứmắng gì cũng¹đều không thểúkhiến chàng chùnờbước. Duy chỉậcó giờ phútưnày, đối mặtľvới nàng, ngheúnàng nói, chàngựmới cảm giácịđược hai chữầtrưởng tẩu đau²đớn như dao[dâm.
Chàng cuộn chặtạnắm tay, giọngĪtrầm khàn: “Mấyḽnăm nay, ngườiĪđốt xử tốtívới đệ nhưıvậy là vìĭca ca?”
SởîDu không lên)tiếng, nàng lẳngạlặng nhìn chàng.õCơ thể VệĩUẩn run rẩy:,“Nếu như ngườiễkhông phải tẩuἴtử đệ, ngườiIkhông đến Vệɩgia, có phảiĬđối với ngườiİmà nói, VệἴUẩn đệ chẳngólà gì cả,ìcũng chẳng tínhìlà gì?”
“Khôngĩhẳn là vậy.”ặGiọng Sở Duἰbình đạm. VệíUẩn ngẩn người,ùtrong mắt loéĩlên một tiaìhi vọng, ngheởngười nọ chậmàrãi đáp: “Dùẳcho không gả,vào Vệ gia,ļta vẫn sẽ,kính trọng khíĩphách Vệ gia,ɨvẫn sẽ kínhýngưỡng đệ.”
“Chỉầlà kính ngưỡng?”°Giọng Vệ Uẩnằrun run. SởìDu khẽ cười:ẻ“Chứ còn cóĩthể là gì?”ẳ
Vệ Uẩn khôngïlên tiếng. ChàngĨnhìn Sở Du,ữnghe nàng mởîmiệng: “Tiểu Thất,ĩchúng ta hẳnầnên cảm kích,ìta đến Vệjgia thì taêgặp được đệ.”ỉ
“Đệ trở thànhḽngười thân củaḹta, ta làÎtẩu tử đệ,iđệ là tiểuἵthúc ta, đệắđệ ta. Taổlàm bạn vớiḷđệ, đệ bảoẩvệ ta, chúngḻta cùng chèoĩchống Vệ gia,ìcùng nương tựaúlẫn nhau, giúpÏđỡ lẫn nhau,ấchúc phúc choũnhau.”
“Nếu nhưjta không gảẳđến đây…” SởơDu thở dài:ĩ“Giữa ta vàìđệ, trừ kínhữngưỡng ra, cònĩcó thể cóơgì nữa?”
Khôngĩthể có tìnhḹcảm sao?
Vệ Uẩnùnhìn nàng đămɪđăm, suýt nữaĪbật thốt thànhìlời.
Giữa bọn họ,Ínếu như chưaḹtừng gặp nhauốbằng cách đóİthì không thể²thích đối phương²sao?
Nhưng không cầnứphải trả lời,ằVệ Uẩn cũngýbiết không thể.
Tìnhọcảm này khôngựphải hảo cảmịđột nhiên sinhưra, không phảiòvừa gặp đãóyêu, bất chợtỉtim đập rộnéràng.
Tình cảm nàyīlà hạt giốngễchôn giấu dướiâđáy lòng. BọnĪhọ vun vénἴtưới nước từng‹chút một, đểırồi nảy mầmÎmột cách lặngfyên không tiếng³động. Chàng khôngıphải thích nàngḽngay lần gặpĪđầu tiên, không‹phải động lòngỏlúc nàng mặcïgiá y truyỉđuổi, càng khôngỗphải rung độngàlúc chàng đưaũcả nhà trởḽvề được nàngảmỉm cười đỡ[dậy, lại càngằkhông phải chungĩtình chỉ vìẩmột màn múaỗkiếm của nàng.
Tìnhἲcảm của chàngẻđối với nàngĩlà tích luỹũtheo thời gian,ẳlên men, rồiḻcuối cùng cứểthế không thểêvãn hồi.
Dài nhươthế, triền miênĬnhư thế, lúcĺnói ra đềuīkhiến người taưcảm thấy chậmảrãi đến khôngýbiết phải làmḻsao.
Vệ Uẩn nhìnỉnàng chăm chú.íDưới ánh mắtỷchàng, Sở Duẳkhẽ cười: “Đệálàm sao vậy?”ἰ
Giống như tấtİcả nàng đềuựkhông hiểu, thởởdài: “Tiểu Thất,ẩcàng ngày đệơcàng làm taἲkhông hiểu được,ưrốt cuộc đệữmuốn làm gì?”I
Vệ Uẩn khôngĪđáp, trái timứchàng dần dầnơnguội lạnh.
Chàng từ)từ bình tĩnhălại, nhìn SởọDu trầm tĩnhìung dung, chàngứhiểu sợ làọcâu nói kiaýcủa mình chẳngìthể nói raẽđược nữa.
Nói raìrồi, có lẽịngười này ngayįcả tẩu tửḹcũng không thể,īcuối cùng mộtốchút yêu thươngủkia cũng đều)không còn.
Chàng điềuéchỉnh cảm xúcļcủa mình, hítḷsâu một hơi,ḹlui về sauĩmột bước, kínhỡcẩn nói: “Vừaỉrồi đệ hơiẽmệt, là TiểuἷThất vô lễ,ĩhi vọng tẩuâtẩu tha lỗi.”ị
Ánh mắt Sở³Du mang theoòtrìu mến, gậtòđầu: “Nếu đệĨmệt rồi thìḻmau về nghỉõngơi đi. Lầnịnày đệ vìỳtruy bắt kẻụđưa tin màếđến, ngày maiềta sẽ cănĩdặn xuống, bảo°bọn họ thámặthính tin tứcỉchuyện này giúpủđệ.”
“Vâng.” Giọngềđiệu Vệ Uẩnễlãnh đạm, khôngļnghe ra vui‹buồn. Sở Duịngẩng đầu nhìnìchàng, mím môiụmuốn nói gì²đó, nhưng rốtịcuộc vẫn khôngánói. Nàng khoát¸tay áo: “Điẽđi.”
Vệ Uẩnïkhom lưng, nhặtựmặt nạ dánìlên lần nữa,ḹrồi lại đeoèmặt nạ bạchĩngọc ra ngoài.
Đợi Vệ Uẩn đi rồi, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt bước vào, Sở Du mới thở phào một hơi, giơ tay xoa trán, tựa như có hơi nhức đầu.
Triệu Nguyệt nghe vậy cũng không tức giận, đặt một quân cờ xuống bàn, gật đầu nói: “Khanh nói cũng đúng, có điều Vệ Đại phu nhân từ chối dứt khoát như thế, không biết Sở Sinh định thế nào?”
Trường Nguyệt chạy tới trước mặt Sở Du ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, Công Tôn tiên sinh kia thật sự là tiểu Hầu gia?”
Trường Nguyệt chạy tới trước mặt Sở Du ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, Công Tôn tiên sinh kia thật sự là tiểu Hầu gia?”Sở Du gật đầu, đáp: “Nhanh lên! Ta viết thư cho Đại ca ta, đệ lại gửi một phong thư cho Tống Thế Lan, xem ý hai người kia thế nào.”
Sở Du đỡ trán, gật đầu căn dặn: “Mọi chuyện như cũ, đừng truyền ra ngoài.”
“Lan Châu thế nào?” Dường như Triệu Nguyệt đã sớm đoán được, giọng điệu điềm tĩnh, không hề gợn sóng. Cung nhân kia dập đầu xuống đất, run rẩy nói: “Vương Hạ tự lập làm An Lan Vương ở Lan Châu rồi!”
“Phu nhân…” Vãn Nguyệt cau mày, dường như muốn nói gì đó. Sở Du ngước mắt nhìn Trường Nguyệt: “Ngươi vào phòng bếp mang chén canh nấm tuyết lên đây cho ta.”
Trong thư phòng đã chất chồng tình báo nhận được hôm qua. Sở Du đọc kỹ càng từng tin một. Lúc Vệ Uẩn đi vào, Sở Du đã đọc được một tin đại sự.
Trường Nguyệt không nghi ngờ gì, đứng dậy ra ngoài. Vãn Nguyệt bước đến cạnh Sở Du, do dự hỏi: “Vừa rồi tiểu Hầu gia có nói gì với ngài không?”
Vãn Nguyệt mím môi. Trong mắt Sở Du ẩn chứa cảnh cáo, nàng bình tĩnh nói: “Đệ ấy sẽ không nói cái gì với ta, cũng không thể nói cái gì với ta.”Sở Du đỡ trán, gật đầu căn dặn: “Mọi chuyện như cũ, đừng truyền ra ngoài.”Sở Du không lên tiếng, nàng cúi thấp đầu. Lát sau, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vãn Nguyệt.
Động tác đặt cờ của Triệu Nguyệt khựng lại. Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng bật cười: “Sở Sinh, ta và khanh đánh cược đi.”
“Ngươi cảm thấy đệ ấy nên nói gì với ta?”
Nàng nghĩ có thể là son môi kia hơi diễm lệ một chút, hoặc giả trâm cài tóc kia hơi rực rỡ một chút. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, Vãn Nguyệt bên cạnh thấy nàng suy tư, do dự hỏi: “Phu nhân, trang điểm nhé?”“Vương Hạ chạy khỏi Hoa Kinh thì thần đã nghĩ tới rồi. Nếu Vương Hạ muốn giữ mạng, chắc chắn sẽ khởi nghĩa. Sở dĩ ông ta khởi nghĩa, chẳng qua là muốn kết đồng minh với đám người Vệ Uẩn. Thật ra chuyện này cũng dễ xử lý, bây giờ Thánh mệnh Bệ hạ không tổn hao gì, lại vốn là dòng dõi chính thống, bọn họ cũng không tìm ra lý do để phế đế. Bệ hạ chỉ cần bước đi vững vàng, ai cũng không dám tạo phản. Kẻ nào phản chính là nghịch tặc, không có ý dân thì không đủ gây hoạ.”Đợi Vệ Uẩn đi rồi, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt bước vào, Sở Du mới thở phào một hơi, giơ tay xoa trán, tựa như có hơi nhức đầu.Vãn Nguyệt mím môi. Trong mắt Sở Du ẩn chứa cảnh cáo, nàng bình tĩnh nói: “Đệ ấy sẽ không nói cái gì với ta, cũng không thể nói cái gì với ta.”
“Cả đời này, hoặc là ta tìm được một người thích hợp gả ra ngoài, hoặc là cả đời này ta đều là Đại phu nhân Vệ gia. Suốt đời Vệ Uẩn sẽ không có nửa phần ô danh, ngươi hiểu chưa?!”Sở Du trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: “Không trang điểm nữa, tùy tiện búi kiểu tóc nào đó, càng đơn giản càng tốt.”
“Cả đời này, hoặc là ta tìm được một người thích hợp gả ra ngoài, hoặc là cả đời này ta đều là Đại phu nhân Vệ gia. Suốt đời Vệ Uẩn sẽ không có nửa phần ô danh, ngươi hiểu chưa?!”
Trường Nguyệt không nghi ngờ gì, đứng dậy ra ngoài. Vãn Nguyệt bước đến cạnh Sở Du, do dự hỏi: “Vừa rồi tiểu Hầu gia có nói gì với ngài không?”
“Nô tỳ đã hiểu.”
Vãn Nguyệt lập tức quỳ xuống, dập đầu, lặp lại lần nữa: “Ý Đại phu nhân, nô tì đã hiểu!”
Vệ Uẩn trầm tư một chốc, quyết định: “Đệ sẽ gửi tin cho Vương Hạ, âm thầm giúp đỡ ông ta bảo vệ Lan Châu.”Sở Du run run khép mi, không nói gì nữa. Vãn Nguyệt quỳ gối dưới đất, lòng lại sóng to gió lớn, có mấy lần nàng muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi. Đợi đến khi Trường Nguyệt bưng canh nấm tuyết trở về, nàng mới đứng dậy, điều chỉnh lại vẻ mặt đứng bên cạnh Sở Du, không nói gì nữa.
Sở Du đứng dậy đi tới bàn cát trước mặt, cau mày nói: “Hiện tại, hai châu Bạch Côn đang ở trong tay đệ, Lạc Châu nằm trong tay Sở gia ta, Hoa Châu nằm trong tay Tống Thế Lan. Ngoài ra, Thanh Châu của Diêu Dũng nắm , Dung châu của Tạ gia đều ủng hộ Triệu Nguyệt, Yên Châu và Kinh Châu đều là người của Triệu Nguyệt, còn lại ba châu Đức Huy Quỳnh đều luôn nghe lệnh thiên tử. Bây giờ cho dù thế nào, Vương gia cũng không dáp trực tiếp tạo phản.”
Trường Nguyệt nhìn hai người, trực giác mách bảo bầu không khí có gì bất thường. Nàng bưng canh nấm tuyết sững người, cả nửa ngày mới nói: “Canh… mang tới rồi.”
Vãn Nguyệt lập tức quỳ xuống, dập đầu, lặp lại lần nữa: “Ý Đại phu nhân, nô tì đã hiểu!”Sở Du gật đầu, gõ lên bàn, bình tĩnh nói: “Đặt đây đi.”
Sau khi uống canh nấm tuyết xong, Sở Du đi ngủ. Đợi sáng hôm sau thức dậy, nàng ngồi trước gương nhìn chính mình.
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn im lặng nhìn bàn cờ.Bây giờ nàng đã hai mươi, theo trí nhớ của nàng, đây là lứa tuổi đẹp nhất.
Triệu Nguyệt gật đầu, kính cẩn hỏi: “Vậy Sở Sinh cảm thấy cứ để mặc chuyện Vương Hạ thế sao?”“Nô tỳ đã hiểu.”
Lúc nàng còn nhỏ, trên mặt có chút thịt, đáng yêu có thừa, nhưng nếu nói là xinh đẹp thì vẫn là hôm nay đẹp hơn. Nàng nhìn chăm chú người trong gương, suy nghĩ xem rốt cuộc là nơi nào trêu người.
Cố Sở Sinh cảm thấy cổ họng chua chát đau đớn. Lúc này, cung nhân vội vã chạy vào, sốt ruột nói: “Không xong rồi Bệ hạ, Lan Châu… Lan Châu…”Nàng nghĩ có thể là son môi kia hơi diễm lệ một chút, hoặc giả trâm cài tóc kia hơi rực rỡ một chút. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, Vãn Nguyệt bên cạnh thấy nàng suy tư, do dự hỏi: “Phu nhân, trang điểm nhé?”
Sở Du gật đầu, gõ lên bàn, bình tĩnh nói: “Đặt đây đi.”Sở Du trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: “Không trang điểm nữa, tùy tiện búi kiểu tóc nào đó, càng đơn giản càng tốt.”
Vệ Uẩn đứng ở cửa lễ chào với Sở Du, Sở Du ngẩng đầu lên, cau mày nhìn chàng.
Trường Nguyệt lấy làm lạ, đang định mở miệng thì đã bị Vãn Nguyệt kéo lại. Vãn Nguyệt dựa theo yêu cầu Sở Du mà búi tóc cho nàng. Sau đó, Sở Du đi ra ngoài dùng bữa sáng, rồi gọi Vệ Uẩn vào thư phòng.
“Phu nhân…” Vãn Nguyệt cau mày, dường như muốn nói gì đó. Sở Du ngước mắt nhìn Trường Nguyệt: “Ngươi vào phòng bếp mang chén canh nấm tuyết lên đây cho ta.”Trong thư phòng đã chất chồng tình báo nhận được hôm qua. Sở Du đọc kỹ càng từng tin một. Lúc Vệ Uẩn đi vào, Sở Du đã đọc được một tin đại sự.
Vệ Uẩn đứng ở cửa lễ chào với Sở Du, Sở Du ngẩng đầu lên, cau mày nhìn chàng.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, chàng không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Sở Du đáp, ánh mắt phức tạp. Vệ Uẩn sững sờ, nghe Sở Du cau mày nói: “Bây giờ Vương Hạ đã chạy trốn đến Lan Châu, Vương Chi chết trên đường. Hôm nay, ông ta tự phong mình là An Lan Vương ở Lan Châu.”
“Vương Hạ tự lập làm vương.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn bình tĩnh đặt quân cờ xuống, lạnh nhạt đáp: “Bệ hạ muốn hỏi ta nếu Vệ Uẩn và Vương Hạ kết đồng mình thì xử lý thế nào à?”Sở Du đáp, ánh mắt phức tạp. Vệ Uẩn sững sờ, nghe Sở Du cau mày nói: “Bây giờ Vương Hạ đã chạy trốn đến Lan Châu, Vương Chi chết trên đường. Hôm nay, ông ta tự phong mình là An Lan Vương ở Lan Châu.”
“An Lan Vương?” Vệ Uẩn khẽ cười nhạo: “Cái danh xưng gì thế?”
“Lan Châu vốn là địa bàn Vương gia, trên dưới đều là người của Vương gia. Vương gia cũng không muốn trực tiếp thảo phạt Triệu Nguyệt, chỉ tự mình xưng vương, không nói rốt cuộc là có ý gì.”
“Hiện tại, ông ta tự lập làm vương…”
Sở Du run run khép mi, không nói gì nữa. Vãn Nguyệt quỳ gối dưới đất, lòng lại sóng to gió lớn, có mấy lần nàng muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi. Đợi đến khi Trường Nguyệt bưng canh nấm tuyết trở về, nàng mới đứng dậy, điều chỉnh lại vẻ mặt đứng bên cạnh Sở Du, không nói gì nữa.Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng khép hai tay trong tay áo, bình tĩnh nói: “Giờ phút này, bọn họ không dám phất cờ.”
“Đó là đương nhiên.”
Sở Du đứng dậy đi tới bàn cát trước mặt, cau mày nói: “Hiện tại, hai châu Bạch Côn đang ở trong tay đệ, Lạc Châu nằm trong tay Sở gia ta, Hoa Châu nằm trong tay Tống Thế Lan. Ngoài ra, Thanh Châu của Diêu Dũng nắm , Dung châu của Tạ gia đều ủng hộ Triệu Nguyệt, Yên Châu và Kinh Châu đều là người của Triệu Nguyệt, còn lại ba châu Đức Huy Quỳnh đều luôn nghe lệnh thiên tử. Bây giờ cho dù thế nào, Vương gia cũng không dáp trực tiếp tạo phản.”
“Hiện tại, ông ta tự lập làm vương…”
“Ngươi cảm thấy đệ ấy nên nói gì với ta?”
Nói xong, Sở Du ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn bình tĩnh nói tiếp: “Là đang chờ tin tức của chúng ta.”
Nếu bây giờ Vương Hạ không tỏ thái độ, ông ta chạy trốn tới Lan Châu, chắc chắn Triệu Nguyệt sẽ đưa binh đoạt lấy Lan Châu ngay trước khi mọi người kịp phản ứng, cả Vương gia ông ta đều là tử lộ. Chi bằng bây giờ ông ta tự lập làm vương, nếu người như Vệ Uẩn muốn phản, đương nhiên sẽ liên lạc với ông ta. Ông ta làm cái bia, để những người khác ở đằng sau trợ lực.
Vệ Uẩn gật đầu, chàng ngước mắt nhìn ánh mắt kiên nghị của Sở Du, mím môi, không nói lời nào.
Vệ Uẩn trầm tư một chốc, quyết định: “Đệ sẽ gửi tin cho Vương Hạ, âm thầm giúp đỡ ông ta bảo vệ Lan Châu.”
Sở Du gật đầu, đáp: “Nhanh lên! Ta viết thư cho Đại ca ta, đệ lại gửi một phong thư cho Tống Thế Lan, xem ý hai người kia thế nào.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng khép hai tay trong tay áo, bình tĩnh nói: “Giờ phút này, bọn họ không dám phất cờ.”Vệ Uẩn gật đầu, chàng ngước mắt nhìn ánh mắt kiên nghị của Sở Du, mím môi, không nói lời nào.
Cùng lúc đó, tin tức cũng truyền đến trong cung. Triệu Nguyệt đang đánh cờ với Cố Sở Sinh. Vẻ mặt Cố Sở Sinh u ám, Triệu Nguyệt cười: “Sở Sinh à, nữ tử trong thiên hạ nhiều vô số, hà tất cứ phải quàng trên thân một mình Vệ đại phu nhân?”
Cố Sở Sinh nhẹ nhàng ngước nhìn Triệu Nguyệt: “Sao Bệ hạ không tự nói với mình lời này đi?”
Triệu Nguyệt nghe vậy cũng không tức giận, đặt một quân cờ xuống bàn, gật đầu nói: “Khanh nói cũng đúng, có điều Vệ Đại phu nhân từ chối dứt khoát như thế, không biết Sở Sinh định thế nào?”
Triệu Nguyệt bưng chén trà lên: “Nghe giọng điệu này của khanh, hẳn đã sớm nghĩ tới?”Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn im lặng nhìn bàn cờ.
Sở Du không lên tiếng, nàng cúi thấp đầu. Lát sau, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vãn Nguyệt.Thế nào?
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, chàng không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện lớn gì sao?”Hắn cũng không biết thế nào, tất cả đều đã vượt quá dự liệu của hắn. Hắn cho rằng hắn nâng niu nàng, dỗ dành nàng mấy năm qua, đáng lý nàng nên sớm hồi tâm chuyển ý rồi.
Lúc nàng còn nhỏ, trên mặt có chút thịt, đáng yêu có thừa, nhưng nếu nói là xinh đẹp thì vẫn là hôm nay đẹp hơn. Nàng nhìn chăm chú người trong gương, suy nghĩ xem rốt cuộc là nơi nào trêu người.
Thế nhưng sao lại có người bướng bỉnh như thế, bảo không quay đầu là không quay đầu.
Cố Sở Sinh cảm thấy cổ họng chua chát đau đớn. Lúc này, cung nhân vội vã chạy vào, sốt ruột nói: “Không xong rồi Bệ hạ, Lan Châu… Lan Châu…”
Nói xong, Sở Du ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn bình tĩnh nói tiếp: “Là đang chờ tin tức của chúng ta.”“Lan Châu thế nào?” Dường như Triệu Nguyệt đã sớm đoán được, giọng điệu điềm tĩnh, không hề gợn sóng. Cung nhân kia dập đầu xuống đất, run rẩy nói: “Vương Hạ tự lập làm An Lan Vương ở Lan Châu rồi!”
Trường Nguyệt nhìn hai người, trực giác mách bảo bầu không khí có gì bất thường. Nàng bưng canh nấm tuyết sững người, cả nửa ngày mới nói: “Canh… mang tới rồi.”
Động tác đặt cờ của Triệu Nguyệt khựng lại. Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng bật cười: “Sở Sinh, ta và khanh đánh cược đi.”
Cố Sở Sinh ngước mắt, Triệu Nguyệt đặt quân cờ xuống bàn cờ, giọng nói lãnh đạm: “Chúng ta đánh cược mấy ngày thì thư tín Vệ Uẩn và Vương Hạ kết đồng minh bay đến tay Vương Hạ?”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn bình tĩnh đặt quân cờ xuống, lạnh nhạt đáp: “Bệ hạ muốn hỏi ta nếu Vệ Uẩn và Vương Hạ kết đồng mình thì xử lý thế nào à?”
Triệu Nguyệt bưng chén trà lên: “Nghe giọng điệu này của khanh, hẳn đã sớm nghĩ tới?”
“An Lan Vương?” Vệ Uẩn khẽ cười nhạo: “Cái danh xưng gì thế?”
“Vương Hạ chạy khỏi Hoa Kinh thì thần đã nghĩ tới rồi. Nếu Vương Hạ muốn giữ mạng, chắc chắn sẽ khởi nghĩa. Sở dĩ ông ta khởi nghĩa, chẳng qua là muốn kết đồng minh với đám người Vệ Uẩn. Thật ra chuyện này cũng dễ xử lý, bây giờ Thánh mệnh Bệ hạ không tổn hao gì, lại vốn là dòng dõi chính thống, bọn họ cũng không tìm ra lý do để phế đế. Bệ hạ chỉ cần bước đi vững vàng, ai cũng không dám tạo phản. Kẻ nào phản chính là nghịch tặc, không có ý dân thì không đủ gây hoạ.”
Cùng lúc đó, tin tức cũng truyền đến trong cung. Triệu Nguyệt đang đánh cờ với Cố Sở Sinh. Vẻ mặt Cố Sở Sinh u ám, Triệu Nguyệt cười: “Sở Sinh à, nữ tử trong thiên hạ nhiều vô số, hà tất cứ phải quàng trên thân một mình Vệ đại phu nhân?”Triệu Nguyệt gật đầu, kính cẩn hỏi: “Vậy Sở Sinh cảm thấy cứ để mặc chuyện Vương Hạ thế sao?”
Thế nhưng sao lại có người bướng bỉnh như thế, bảo không quay đầu là không quay đầu.
“Không.” Cố Sở Sinh bưng chén trà lên, vẻ mặt ung dung: “Phái Vệ Uẩn đi giết tặc là xong.”
Sao ngược vệ uẩn mãi vậy trời ???
Thiệt chứ, tức bà tác giả quá, đến 2/3 truyện rồi mà còn ngược nam 9 quá
Thật luôn bao giờ Vệ Uẩn mới đc hạnh phúc đây, biết là SD vì VU nhưng mà tội thằng bé quá nè, đã v còn gặp cha nội CSS và TN âm mưu tùm lum nữa chứ, haiz
ủa rồi thèn cha css có ý j ta.sao thấy css dần dần ác lên..
Chính thức hắc hoá phải ko? Ko ăn đc thì đạp đổ. Uổng cho mấy chương truyện gần như tẩy trắng CSS thành công.
Sở Du quyết liệt quá, chiến sự này xem chừng còn dài lắm đó.
Không được người khác đồng ý thế là định đạp đổ mọi thứ ư, Cố Sở Sinh.?
CSS yêu quá hoá hận rồi
CSS luôn đứng ở phía TN, từ đầu đã vậy
Thông nhất giang sơn thôi nào, cồ lên vệ uẩn oiii