Sơn Hà Chẩm – Chương 100

Chương 100

Vệ Uẩn bị ngăn bày tỏ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nghe vậy, Sở Du thở dài. Nàng mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Đệ đứng lên rồi tắm rửa nghỉ ngơi đi. Mẫu thân không phải người điềm tĩnh, đừng cho bà biết chuyện đệ trở về.”

“Vâng.” Vệ Uẩn cúi đầu, rầu rĩ đáp, nhưng vẫn không nhúc nhích. Sở Du cười: “Quỳ như vậy làm gì, ta cũng không tính sổ với đệ, đi nghỉ đi.” Nghiêu Tửu trơ mắt nhìn Tần Trà cấp tự.

Vệ Uẩn vẫn không nhúc nhích, chàng cuộn chặt nắm tay. Sở Du nhìn động tác của chàng, biết chàng có lời muốn nói, nàng từ tốn hỏi: “Đệ muốn nói gì?”

“Mấy năm nay… tẩu tẩu và Cố Sở Sinh…” Nàng thân mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh.

“Đó là chuyện của ta.”

Ging S Du lnh xung,ònhìn chm chmV Un. Cũngjtrong chp mtĨđó, V Unìlp tc cmthy dưng nhưũgia chàng vànàng cách nhaumt con sông¸dài, mt ngnnúi cao. Nàngđng trên đnhnúi, lnh lùngònhìn xung chàng.ĩChàng cho rngmình đã đếnýgn nàng, nhưngếtrưc sau đukhông phi.

Chàng cmĩthy máu dnìlên não, lpɨđy trái tim.Chàng đng thngdy, c ngưiìcăng cng, gingínhư mun nóiÏra li nàoíđó cc kíquan trng.

S Duim lng nhìnáchàng, khuôn mtbình tĩnh đưm¸v xót thương.Dưng như nàngìbiết hết, lidưng như chngbiết gì.

V Unïgp gáp mÏming: “Tu tu,àđ

Đ cũngĪmt ri.” SıDu ct ngangĩli chàng, duidàng nói: “Luixung đi, nghngơi mt chút.”

Đ

Đ đãđi bn năm...”ĪNàng nhìn chàng,¸nh nhàng mmfcưi: “Không biếtícó gp đưcngưi trong lòngjhay chưa. Đɩcũng đã spđến tui lyv, các caca đ ìtui này đuúđã có conc ri.”

“Tu[tu!” V Unİct li nàng.Chàng không biếtvì sao nàngîmun nói nhiunhư vy, vìsao c munócưp li chàng.,Chàng ch cmthy chàng nhtđnh phi nóinhng li nàyra, nếu nhưti nay không¸nói, bây gikhông nói, cóth chàng skhông còn canđm đ nóiîli này rana.

Vì thế, chàngct tiếng: “Đthích

V Un.”S Du lãnhèđm m ming.ưNàng nhìn rangoài khung ca,,trăng sáng treocao phía chânftri, ging nàngЇđim đm màĭôn hòa: “Bnnăm đ khôngĺ đây, tađã tng tưng}tưng hình dángca đ rtínhiu ln. Tanghĩ đ hnЇphi cao ln,Îphi hết scanh tun, cól có rtÏnhiu cô gáithích đ. Tathân là trưngtu, nên vìđ mà laìchn vài côônương tt.”

VìUn đ ngưi}ti ch, thnth nhìn SɩDu.

V mt SįDu du dàngtrang nghiêm, gingnhư tưng phtB Tát trongômiếu th, làmngưi khác khôngdám khinh nhn.Nàng ngi xaxa trưc,ngưc mt nhìn(trăng, chm rãinói: “Ta cũngītng tưng tưngđến tương laiõca đ. Đphi là mtnam t điũtri đp đt,dưi mt ngưi,ótrên vn ngưi,vn dân kínhyêu, chúng nhânkính ngưng. Đlà tr ctBc Cnh, làngo ct ĐiĩS. Đ sĩly mt nt hin lươngthc đc, cùng{nàng sng bênnhau, làm rngír gia mônİV gia. Đs không cóbt k vếtnhơ nào…

Cuicùng, nàng quayđu li, gingInói bình tĩnh°mà qu quyết:“Cũng không thcó bt kĩvết nhơ nào.”

Dt li, nàngchm chm mm³cưi: “Nghĩ đến,đ như vy,ta lin cmĨgiác nếu caưca đ cònýsng thy đưc,³hn s rtvui mng. Ta)không h phílòng chàng, đãdy d đìthành ngưi, chưaÍtng khiến Vĩgia h thn.”

V Un không,lên tiếng, chàngįlng lng nhìnİnàng.

Chàng đã chunb rt nhiuİnăm, chun bïthi đim gpưli, chàng cóıth bình tĩnhjthng thn nói²ra li này.

Cól nói nhngli đó vàoïthi khc nàycó phn gpïgáp, cũng khôngnên nói vàolúc này.

Chàng đibn năm, mongngóng bn năm,ếcho dù chàngvà C SSinh có ưchn quân t,ĩnhưng C SSinh phá gii,ti sao chàngkhông th?

Chàng không)cam lòng nhìnC S Sinhĩmun làm gì¹thì làm, cònbn thân lichu kh tương,tư. Chàng munìđng cùng vtrí ging nhưjC S Sinh,únói ra nhngîli trong lòng.íNhưng khonh khcĮnày, chàng lichng th nóiira li nào.

NàngIlà trưng tuÍchàng.

Chưa có khonhkhc nào chàngúnhn thc rõįđiu này đếnìthế.

Tt c mingưi nói gìmng gì cũng¹đu không thúkhiến chàng chùnbưc. Duy chcó gi phútưnày, đi mtľvi nàng, ngheúnàng nói, chàngmi cm giácđưc hai chtrưng tu đau²đn như dao[dâm.

Chàng cun chtnm tay, gingĪtrm khàn: “Mynăm nay, ngưiĪđt x ttívi đ nhưıvy là vìĭca ca?”

SîDu không lên)tiếng, nàng lnglng nhìn chàng.õCơ th VĩUn run ry:,“Nếu như ngưikhông phi tut đ, ngưiIkhông đến Vɩgia, có phiĬđi vi ngưiİmà nói, VUn đ chngólà gì c,ìcũng chng tínhìlà gì?”

Khôngĩhn là vy.”Ging S Dubình đm. VíUn ngn ngưi,ùtrong mt loéĩlên mt tiaìhi vng, nghengưi n chmàrãi đáp: “Dùcho không g,vào V gia,ļta vn s,kính trng khíĩphách V gia,ɨvn s kínhýngưng đ.”

Chlà kính ngưng?”°Ging V Unrun run. SìDu kh cưi:Ch còn cóĩth là gì?”

V Un khôngïlên tiếng. ChàngĨnhìn S Du,nghe nàng mîming: “Tiu Tht,ĩchúng ta hnnên cm kích,ìta đến Vjgia thì taêgp đưc đ.”

Đ tr thànhngưi thân cata, ta làÎtu t đ,iđ là tiuthúc ta, đđ ta. Talàm bn viđ, đ bov ta, chúngta cùng chèoĩchng V gia,ìcùng nương taúln nhau, giúpÏđ ln nhau,chúc phúc choũnhau.”

“Nếu nhưjta không gđến đây… SơDu th dài:ĩ“Gia ta vàìđ, tr kínhngưng ra, cònĩcó th cóơgì na?”

Khôngĩth có tìnhcm sao?

V Unùnhìn nàng đămɪđăm, suýt naĪbt tht thànhìli.

Gia bn h,Ínếu như chưatng gp nhaubng cách đóİthì không th²thích đi phương²sao?

Nhưng không cnphi tr li,V Un cũngýbiết không th.

Tìnhcm này khôngphi ho cmđt nhiên sinhưra, không phiòva gp đãóyêu, bt chttim đp rnéràng.

Tình cm nàyīlà ht gingchôn giu dưiâđáy lòng. BnĪh vun véntưi nưc tngchút mt, đıri ny mmÎmt cách lngfyên không tiếng³đng. Chàng khôngıphi thích nàngngay ln gpĪđu tiên, khôngphi đng lònglúc nàng mcïgiá y truyđui, càng khôngphi rung đngàlúc chàng đưaũc nhà trv đưc nàngmm cưi đ[dy, li càngkhông phi chungĩtình ch vìmt màn múakiếm ca nàng.

Tìnhcm ca chàngđi vi nàngĩlà tích luũtheo thi gian,lên men, ricui cùng cthế không thêvãn hi.

Dài nhươthế, trin miênĬnhư thế, lúcĺnói ra đuīkhiến ngưi taưcm thy chmrãi đến khôngýbiết phi làmsao.

V Un nhìnnàng chăm chú.íDưi ánh mtchàng, S Dukh cưi: “Đálàm sao vy?”

Ging như ttİc nàng đukhông hiu, thdài: “Tiu Tht,càng ngày đơcàng làm takhông hiu đưc,ưrt cuc đmun làm gì?”I

V Un khôngĪđáp, trái timchàng dn dnơngui lnh.

Chàng t)t bình tĩnhăli, nhìn SDu trm tĩnhìung dung, chànghiu s làcâu nói kiaýca mình chngìth nói rađưc na.

Nói raìri, có lngưi này ngayįc tu tcũng không th,īcui cùng mtchút yêu thươngkia cũng đu)không còn.

Chàng điuéchnh cm xúcļca mình, hítsâu mt hơi,lui v sauĩmt bưc, kínhcn nói: “Vari đ hơimt, là TiuTht vô l,ĩhi vng tuâtu tha li.”

Ánh mt S³Du mang theoòtrìu mến, gtòđu: “Nếu đĨmt ri thìmau v nghõngơi đi. Lnnày đ vìtruy bt kđưa tin màếđến, ngày maita s cănĩdn xung, bo°bn h thámthính tin tcchuyn này giúpđ.”

Vâng.” Gingđiu V Unlãnh đm, khôngļnghe ra vuibun. S Dungng đu nhìnìchàng, mím môimun nói gì²đó, nhưng rtcuc vn khôngánói. Nàng khoát¸tay áo: “Điđi.”

V Unïkhom lưng, nhtmt n dánìlên ln na,ri li đeoèmt n bchĩngc ra ngoài.

Đợi Vệ Uẩn đi rồi, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt bước vào, Sở Du mới thở phào một hơi, giơ tay xoa trán, tựa như có hơi nhức đầu.

Triệu Nguyệt nghe vậy cũng không tức giận, đặt một quân cờ xuống bàn, gật đầu nói: “Khanh nói cũng đúng, có điều Vệ Đại phu nhân từ chối dứt khoát như thế, không biết Sở Sinh định thế nào?”

Trường Nguyệt chạy tới trước mặt Sở Du ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, Công Tôn tiên sinh kia thật sự là tiểu Hầu gia?”

Trường Nguyệt chạy tới trước mặt Sở Du ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, Công Tôn tiên sinh kia thật sự là tiểu Hầu gia?”

Sở Du gật đầu, đáp: “Nhanh lên! Ta viết thư cho Đại ca ta, đệ lại gửi một phong thư cho Tống Thế Lan, xem ý hai người kia thế nào.”

Sở Du đỡ trán, gật đầu căn dặn: “Mọi chuyện như cũ, đừng truyền ra ngoài.”

“Lan Châu thế nào?” Dường như Triệu Nguyệt đã sớm đoán được, giọng điệu điềm tĩnh, không hề gợn sóng. Cung nhân kia dập đầu xuống đất, run rẩy nói: “Vương Hạ tự lập làm An Lan Vương ở Lan Châu rồi!”

“Phu nhân…” Vãn Nguyệt cau mày, dường như muốn nói gì đó. Sở Du ngước mắt nhìn Trường Nguyệt: “Ngươi vào phòng bếp mang chén canh nấm tuyết lên đây cho ta.”

Trong thư phòng đã chất chồng tình báo nhận được hôm qua. Sở Du đọc kỹ càng từng tin một. Lúc Vệ Uẩn đi vào, Sở Du đã đọc được một tin đại sự.

Trường Nguyệt không nghi ngờ gì, đứng dậy ra ngoài. Vãn Nguyệt bước đến cạnh Sở Du, do dự hỏi: “Vừa rồi tiểu Hầu gia có nói gì với ngài không?”

Vãn Nguyệt mím môi. Trong mắt Sở Du ẩn chứa cảnh cáo, nàng bình tĩnh nói: “Đệ ấy sẽ không nói cái gì với ta, cũng không thể nói cái gì với ta.”Sở Du đỡ trán, gật đầu căn dặn: “Mọi chuyện như cũ, đừng truyền ra ngoài.”

Sở Du không lên tiếng, nàng cúi thấp đầu. Lát sau, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vãn Nguyệt.

Động tác đặt cờ của Triệu Nguyệt khựng lại. Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng bật cười: “Sở Sinh, ta và khanh đánh cược đi.”

“Ngươi cảm thấy đệ ấy nên nói gì với ta?”

Nàng nghĩ có thể là son môi kia hơi diễm lệ một chút, hoặc giả trâm cài tóc kia hơi rực rỡ một chút. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, Vãn Nguyệt bên cạnh thấy nàng suy tư, do dự hỏi: “Phu nhân, trang điểm nhé?”“Vương Hạ chạy khỏi Hoa Kinh thì thần đã nghĩ tới rồi. Nếu Vương Hạ muốn giữ mạng, chắc chắn sẽ khởi nghĩa. Sở dĩ ông ta khởi nghĩa, chẳng qua là muốn kết đồng minh với đám người Vệ Uẩn. Thật ra chuyện này cũng dễ xử lý, bây giờ Thánh mệnh Bệ hạ không tổn hao gì, lại vốn là dòng dõi chính thống, bọn họ cũng không tìm ra lý do để phế đế. Bệ hạ chỉ cần bước đi vững vàng, ai cũng không dám tạo phản. Kẻ nào phản chính là nghịch tặc, không có ý dân thì không đủ gây hoạ.”Đợi Vệ Uẩn đi rồi, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt bước vào, Sở Du mới thở phào một hơi, giơ tay xoa trán, tựa như có hơi nhức đầu.

Vãn Nguyệt mím môi. Trong mắt Sở Du ẩn chứa cảnh cáo, nàng bình tĩnh nói: “Đệ ấy sẽ không nói cái gì với ta, cũng không thể nói cái gì với ta.”

“Cả đời này, hoặc là ta tìm được một người thích hợp gả ra ngoài, hoặc là cả đời này ta đều là Đại phu nhân Vệ gia. Suốt đời Vệ Uẩn sẽ không có nửa phần ô danh, ngươi hiểu chưa?!”

Sở Du trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: “Không trang điểm nữa, tùy tiện búi kiểu tóc nào đó, càng đơn giản càng tốt.”

“Cả đời này, hoặc là ta tìm được một người thích hợp gả ra ngoài, hoặc là cả đời này ta đều là Đại phu nhân Vệ gia. Suốt đời Vệ Uẩn sẽ không có nửa phần ô danh, ngươi hiểu chưa?!”

Trường Nguyệt không nghi ngờ gì, đứng dậy ra ngoài. Vãn Nguyệt bước đến cạnh Sở Du, do dự hỏi: “Vừa rồi tiểu Hầu gia có nói gì với ngài không?”

“Nô tỳ đã hiểu.”

Vãn Nguyệt lập tức quỳ xuống, dập đầu, lặp lại lần nữa: “Ý Đại phu nhân, nô tì đã hiểu!”

Vệ Uẩn trầm tư một chốc, quyết định: “Đệ sẽ gửi tin cho Vương Hạ, âm thầm giúp đỡ ông ta bảo vệ Lan Châu.”

Sở Du run run khép mi, không nói gì nữa. Vãn Nguyệt quỳ gối dưới đất, lòng lại sóng to gió lớn, có mấy lần nàng muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi. Đợi đến khi Trường Nguyệt bưng canh nấm tuyết trở về, nàng mới đứng dậy, điều chỉnh lại vẻ mặt đứng bên cạnh Sở Du, không nói gì nữa.

Sở Du đứng dậy đi tới bàn cát trước mặt, cau mày nói: “Hiện tại, hai châu Bạch Côn đang ở trong tay đệ, Lạc Châu nằm trong tay Sở gia ta, Hoa Châu nằm trong tay Tống Thế Lan. Ngoài ra, Thanh Châu của Diêu Dũng nắm , Dung châu của Tạ gia đều ủng hộ Triệu Nguyệt, Yên Châu và Kinh Châu đều là người của Triệu Nguyệt, còn lại ba châu Đức Huy Quỳnh đều luôn nghe lệnh thiên tử. Bây giờ cho dù thế nào, Vương gia cũng không dáp trực tiếp tạo phản.”

Trường Nguyệt nhìn hai người, trực giác mách bảo bầu không khí có gì bất thường. Nàng bưng canh nấm tuyết sững người, cả nửa ngày mới nói: “Canh… mang tới rồi.”

Vãn Nguyệt lập tức quỳ xuống, dập đầu, lặp lại lần nữa: “Ý Đại phu nhân, nô tì đã hiểu!”

Sở Du gật đầu, gõ lên bàn, bình tĩnh nói: “Đặt đây đi.”

Sau khi uống canh nấm tuyết xong, Sở Du đi ngủ. Đợi sáng hôm sau thức dậy, nàng ngồi trước gương nhìn chính mình.

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn im lặng nhìn bàn cờ.

Bây giờ nàng đã hai mươi, theo trí nhớ của nàng, đây là lứa tuổi đẹp nhất.

Triệu Nguyệt gật đầu, kính cẩn hỏi: “Vậy Sở Sinh cảm thấy cứ để mặc chuyện Vương Hạ thế sao?”

“Nô tỳ đã hiểu.”

Lúc nàng còn nhỏ, trên mặt có chút thịt, đáng yêu có thừa, nhưng nếu nói là xinh đẹp thì vẫn là hôm nay đẹp hơn. Nàng nhìn chăm chú người trong gương, suy nghĩ xem rốt cuộc là nơi nào trêu người.

Cố Sở Sinh cảm thấy cổ họng chua chát đau đớn. Lúc này, cung nhân vội vã chạy vào, sốt ruột nói: “Không xong rồi Bệ hạ, Lan Châu… Lan Châu…”

Nàng nghĩ có thể là son môi kia hơi diễm lệ một chút, hoặc giả trâm cài tóc kia hơi rực rỡ một chút. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, Vãn Nguyệt bên cạnh thấy nàng suy tư, do dự hỏi: “Phu nhân, trang điểm nhé?”

Sở Du gật đầu, gõ lên bàn, bình tĩnh nói: “Đặt đây đi.”

Sở Du trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: “Không trang điểm nữa, tùy tiện búi kiểu tóc nào đó, càng đơn giản càng tốt.”

Vệ Uẩn đứng ở cửa lễ chào với Sở Du, Sở Du ngẩng đầu lên, cau mày nhìn chàng.

Trường Nguyệt lấy làm lạ, đang định mở miệng thì đã bị Vãn Nguyệt kéo lại. Vãn Nguyệt dựa theo yêu cầu Sở Du mà búi tóc cho nàng. Sau đó, Sở Du đi ra ngoài dùng bữa sáng, rồi gọi Vệ Uẩn vào thư phòng.

“Phu nhân…” Vãn Nguyệt cau mày, dường như muốn nói gì đó. Sở Du ngước mắt nhìn Trường Nguyệt: “Ngươi vào phòng bếp mang chén canh nấm tuyết lên đây cho ta.”

Trong thư phòng đã chất chồng tình báo nhận được hôm qua. Sở Du đọc kỹ càng từng tin một. Lúc Vệ Uẩn đi vào, Sở Du đã đọc được một tin đại sự.

Vệ Uẩn đứng ở cửa lễ chào với Sở Du, Sở Du ngẩng đầu lên, cau mày nhìn chàng.

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, chàng không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện lớn gì sao?”

Sở Du đáp, ánh mắt phức tạp. Vệ Uẩn sững sờ, nghe Sở Du cau mày nói: “Bây giờ Vương Hạ đã chạy trốn đến Lan Châu, Vương Chi chết trên đường. Hôm nay, ông ta tự phong mình là An Lan Vương ở Lan Châu.”

“Vương Hạ tự lập làm vương.”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn bình tĩnh đặt quân cờ xuống, lạnh nhạt đáp: “Bệ hạ muốn hỏi ta nếu Vệ Uẩn và Vương Hạ kết đồng mình thì xử lý thế nào à?”

Sở Du đáp, ánh mắt phức tạp. Vệ Uẩn sững sờ, nghe Sở Du cau mày nói: “Bây giờ Vương Hạ đã chạy trốn đến Lan Châu, Vương Chi chết trên đường. Hôm nay, ông ta tự phong mình là An Lan Vương ở Lan Châu.”

“An Lan Vương?” Vệ Uẩn khẽ cười nhạo: “Cái danh xưng gì thế?”

“Lan Châu vốn là địa bàn Vương gia, trên dưới đều là người của Vương gia. Vương gia cũng không muốn trực tiếp thảo phạt Triệu Nguyệt, chỉ tự mình xưng vương, không nói rốt cuộc là có ý gì.”

“Hiện tại, ông ta tự lập làm vương…”

Sở Du run run khép mi, không nói gì nữa. Vãn Nguyệt quỳ gối dưới đất, lòng lại sóng to gió lớn, có mấy lần nàng muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi. Đợi đến khi Trường Nguyệt bưng canh nấm tuyết trở về, nàng mới đứng dậy, điều chỉnh lại vẻ mặt đứng bên cạnh Sở Du, không nói gì nữa.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng khép hai tay trong tay áo, bình tĩnh nói: “Giờ phút này, bọn họ không dám phất cờ.”

“Đó là đương nhiên.”

Sở Du đứng dậy đi tới bàn cát trước mặt, cau mày nói: “Hiện tại, hai châu Bạch Côn đang ở trong tay đệ, Lạc Châu nằm trong tay Sở gia ta, Hoa Châu nằm trong tay Tống Thế Lan. Ngoài ra, Thanh Châu của Diêu Dũng nắm , Dung châu của Tạ gia đều ủng hộ Triệu Nguyệt, Yên Châu và Kinh Châu đều là người của Triệu Nguyệt, còn lại ba châu Đức Huy Quỳnh đều luôn nghe lệnh thiên tử. Bây giờ cho dù thế nào, Vương gia cũng không dáp trực tiếp tạo phản.”

“Hiện tại, ông ta tự lập làm vương…”

“Ngươi cảm thấy đệ ấy nên nói gì với ta?”

Nói xong, Sở Du ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn bình tĩnh nói tiếp: “Là đang chờ tin tức của chúng ta.”

Nếu bây giờ Vương Hạ không tỏ thái độ, ông ta chạy trốn tới Lan Châu, chắc chắn Triệu Nguyệt sẽ đưa binh đoạt lấy Lan Châu ngay trước khi mọi người kịp phản ứng, cả Vương gia ông ta đều là tử lộ. Chi bằng bây giờ ông ta tự lập làm vương, nếu người như Vệ Uẩn muốn phản, đương nhiên sẽ liên lạc với ông ta. Ông ta làm cái bia, để những người khác ở đằng sau trợ lực.

Vệ Uẩn gật đầu, chàng ngước mắt nhìn ánh mắt kiên nghị của Sở Du, mím môi, không nói lời nào.

Vệ Uẩn trầm tư một chốc, quyết định: “Đệ sẽ gửi tin cho Vương Hạ, âm thầm giúp đỡ ông ta bảo vệ Lan Châu.”

Sở Du gật đầu, đáp: “Nhanh lên! Ta viết thư cho Đại ca ta, đệ lại gửi một phong thư cho Tống Thế Lan, xem ý hai người kia thế nào.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng khép hai tay trong tay áo, bình tĩnh nói: “Giờ phút này, bọn họ không dám phất cờ.”

Vệ Uẩn gật đầu, chàng ngước mắt nhìn ánh mắt kiên nghị của Sở Du, mím môi, không nói lời nào.

Cùng lúc đó, tin tức cũng truyền đến trong cung. Triệu Nguyệt đang đánh cờ với Cố Sở Sinh. Vẻ mặt Cố Sở Sinh u ám, Triệu Nguyệt cười: “Sở Sinh à, nữ tử trong thiên hạ nhiều vô số, hà tất cứ phải quàng trên thân một mình Vệ đại phu nhân?”

Cố Sở Sinh nhẹ nhàng ngước nhìn Triệu Nguyệt: “Sao Bệ hạ không tự nói với mình lời này đi?”

Triệu Nguyệt nghe vậy cũng không tức giận, đặt một quân cờ xuống bàn, gật đầu nói: “Khanh nói cũng đúng, có điều Vệ Đại phu nhân từ chối dứt khoát như thế, không biết Sở Sinh định thế nào?”

Triệu Nguyệt bưng chén trà lên: “Nghe giọng điệu này của khanh, hẳn đã sớm nghĩ tới?”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn im lặng nhìn bàn cờ.

Sở Du không lên tiếng, nàng cúi thấp đầu. Lát sau, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vãn Nguyệt.

Thế nào?

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, chàng không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện lớn gì sao?”

Hắn cũng không biết thế nào, tất cả đều đã vượt quá dự liệu của hắn. Hắn cho rằng hắn nâng niu nàng, dỗ dành nàng mấy năm qua, đáng lý nàng nên sớm hồi tâm chuyển ý rồi.

Lúc nàng còn nhỏ, trên mặt có chút thịt, đáng yêu có thừa, nhưng nếu nói là xinh đẹp thì vẫn là hôm nay đẹp hơn. Nàng nhìn chăm chú người trong gương, suy nghĩ xem rốt cuộc là nơi nào trêu người.

Thế nhưng sao lại có người bướng bỉnh như thế, bảo không quay đầu là không quay đầu.

Cố Sở Sinh cảm thấy cổ họng chua chát đau đớn. Lúc này, cung nhân vội vã chạy vào, sốt ruột nói: “Không xong rồi Bệ hạ, Lan Châu… Lan Châu…”

Nói xong, Sở Du ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn bình tĩnh nói tiếp: “Là đang chờ tin tức của chúng ta.”

“Lan Châu thế nào?” Dường như Triệu Nguyệt đã sớm đoán được, giọng điệu điềm tĩnh, không hề gợn sóng. Cung nhân kia dập đầu xuống đất, run rẩy nói: “Vương Hạ tự lập làm An Lan Vương ở Lan Châu rồi!”

Trường Nguyệt nhìn hai người, trực giác mách bảo bầu không khí có gì bất thường. Nàng bưng canh nấm tuyết sững người, cả nửa ngày mới nói: “Canh… mang tới rồi.”

Động tác đặt cờ của Triệu Nguyệt khựng lại. Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng bật cười: “Sở Sinh, ta và khanh đánh cược đi.”

Cố Sở Sinh ngước mắt, Triệu Nguyệt đặt quân cờ xuống bàn cờ, giọng nói lãnh đạm: “Chúng ta đánh cược mấy ngày thì thư tín Vệ Uẩn và Vương Hạ kết đồng minh bay đến tay Vương Hạ?”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn bình tĩnh đặt quân cờ xuống, lạnh nhạt đáp: “Bệ hạ muốn hỏi ta nếu Vệ Uẩn và Vương Hạ kết đồng mình thì xử lý thế nào à?”

Triệu Nguyệt bưng chén trà lên: “Nghe giọng điệu này của khanh, hẳn đã sớm nghĩ tới?”

“An Lan Vương?” Vệ Uẩn khẽ cười nhạo: “Cái danh xưng gì thế?”

“Vương Hạ chạy khỏi Hoa Kinh thì thần đã nghĩ tới rồi. Nếu Vương Hạ muốn giữ mạng, chắc chắn sẽ khởi nghĩa. Sở dĩ ông ta khởi nghĩa, chẳng qua là muốn kết đồng minh với đám người Vệ Uẩn. Thật ra chuyện này cũng dễ xử lý, bây giờ Thánh mệnh Bệ hạ không tổn hao gì, lại vốn là dòng dõi chính thống, bọn họ cũng không tìm ra lý do để phế đế. Bệ hạ chỉ cần bước đi vững vàng, ai cũng không dám tạo phản. Kẻ nào phản chính là nghịch tặc, không có ý dân thì không đủ gây hoạ.”

Cùng lúc đó, tin tức cũng truyền đến trong cung. Triệu Nguyệt đang đánh cờ với Cố Sở Sinh. Vẻ mặt Cố Sở Sinh u ám, Triệu Nguyệt cười: “Sở Sinh à, nữ tử trong thiên hạ nhiều vô số, hà tất cứ phải quàng trên thân một mình Vệ đại phu nhân?”

Triệu Nguyệt gật đầu, kính cẩn hỏi: “Vậy Sở Sinh cảm thấy cứ để mặc chuyện Vương Hạ thế sao?”

Thế nhưng sao lại có người bướng bỉnh như thế, bảo không quay đầu là không quay đầu.

“Không.” Cố Sở Sinh bưng chén trà lên, vẻ mặt ung dung: “Phái Vệ Uẩn đi giết tặc là xong.”

4.9 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

20 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Pvp Thảo
Pvp Thảo
4 Năm Cách đây

Sao ngược vệ uẩn mãi vậy trời ???

Uyên
Uyên
4 Năm Cách đây

Thiệt chứ, tức bà tác giả quá, đến 2/3 truyện rồi mà còn ngược nam 9 quá

Đồng xanh
Đồng xanh
4 Năm Cách đây

Thật luôn bao giờ Vệ Uẩn mới đc hạnh phúc đây, biết là SD vì VU nhưng mà tội thằng bé quá nè, đã v còn gặp cha nội CSS và TN âm mưu tùm lum nữa chứ, haiz

lehoang
lehoang
4 Năm Cách đây

ủa rồi thèn cha css có ý j ta.sao thấy css dần dần ác lên..

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Chính thức hắc hoá phải ko? Ko ăn đc thì đạp đổ. Uổng cho mấy chương truyện gần như tẩy trắng CSS thành công.

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Sở Du quyết liệt quá, chiến sự này xem chừng còn dài lắm đó.

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Không được người khác đồng ý thế là định đạp đổ mọi thứ ư, Cố Sở Sinh.?

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

CSS yêu quá hoá hận rồi

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

CSS luôn đứng ở phía TN, từ đầu đã vậy

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Thông nhất giang sơn thôi nào, cồ lên vệ uẩn oiii

20
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!