Chương 102 (1)
Cái tốt lớn nhất mà nàng cho ta, chính là thích ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du nhíu mày. Cố Sở Sinh nói xong, nàng nhìn hắn chậm rãi mở chiếc hộp trên tay ra.
Trong chiếc hộp kia đặt một mộc truỵ(*), mộc truỵ kia được xỏ bằng tơ hồng, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện một chữ Sở Du nho nhỏ. Nhị, bệnh nhân ở thái dương dưới không có.
(*) Truỵ: để chỉ những món trang sức treo lủng lẳng, “mộc truỵ” là truỵ bằng gỗ
Năm đó, Sở Du tặng truỵ tử này cùng với bức thư cho Cố Sở Sinh. Nàng đã khắc truỵ tử đó ba năm. Điều thứ nhất rất phí trí nhớ, đệ tam điều.
Từ khi nàng mười hai tuổi đến khi mười lăm tuổi, nàng thích hắn, thích đến cẩn thận dè dặt. Bởi vì nàng biết hắn là hôn phu của muội muội, nàng không dám nói ra, cũng không dám mở miệng, chôn giấu tình cảm của mình, đặt tất cả nỗi nhớ và tình cảm lên mộc truỵ. Mỗi lần nhớ hắn, nàng lại khắc. Nhưng mà hiện tại nàng chỗ thế giới này.
Sở Du nhìn mộc truỵ kia, không thể nói được là cảm xúc gì. Giống như cách xa rất nhiều năm, bỗng nhiên nhìn thấy mình thời niên thiếu.
“Ta cho rằng lần trước, ta đã nói rất rõ ràng.” Thanh âm của đối phương dồn dập.
Vẻ mặt Sở Du điềmỉtĩnh, ánh mắtễdời từ mộcỗtrụy lên người¸trước mặt, bìnhỉthản hỏi: “Hômļnay, ngài đếnľđưa cho taịxem cái này)làm gì?”
“Không}gì cả…” CốıSở Sinh mỉmľcười, khàn giọngínói: “Ta chỉìmuốn để nàngônhìn thấy nàngỏđã từng thích³ta bao nhiêu.ùTa sợ nàngÏquên mất.”
Nghe[vậy, Sở Duỉkhông nhịn đượcỏmà cất tiếngÍtrào phúng: “Thếínào, Cố đạiínhân cảm thấyĮmất mặt nênịcố ý đếnếtìm ta đòiỹlại mặt mũiụà? Nếu làửvậy…”
“Ta vàİnàng làm giaoἱdịch.”
Cố SởỉSinh cắt lờiọnàng, khép lạiḹnhững cảm xúcẻtrong giọng nóiẽkia, cuối cùngũcũng khôi phụcễlại dáng vẻìlạnh lùng tựềchủ mà SởềDu nhìn thấyìkiếp trước.
Sở Duưổn định lạiỗtâm trạng, ngướcĩmắt nhìn hắn:ă“Giao dịch gì?”đ
Cố Sở Sinhũđậy hộp gỗ,ãđứng lên, ngồiệquỳ trở vềàvị trí củaậmình: “Lần này,ũta đến cầuũhôn Đại phuễnhân không phảiẳdiễn trò.”
SởἶDu nhíu mày.ẻTay Cố SởĩSinh vuốt veἱhộp gỗ, bìnhịtĩnh nói: “Đại²phu nhân gảẻcho ta, sauĩnày Cố SởũSinh ta mặcfcho Vệ giaἷsai khiến. Đạiiphu nhân cảmỷthấy thế nào?”ï
Nghe vậy, SởêDu không nhịnIđược cười: “Cố‹đại nhân cầnĺgì phải thế?ĨHôm nay ngàiívốn là Lễİbộ Thượng thư,ḻhồng nhân bên(cạnh Bệ hạ…”ự
“Hôm nay taìvốn là Lễ,bộ Thượng thư,‹tương lai sẽínhập Nội các.ỳĐợi một thờiỉgian nữa, taἶsẽ trở thànhỉThủ phụ NộiứCác. Trên triềuĩđình này, binh,mã lương thảo,ỏquan giai phẩmÎcấp, dù saoỗVệ Uẩn muốn}thu phục ngườiįthì cũng phảiľtìm một đồngĬminh chứ nhỉ?”ļ
Cố Sở Sinh}ngước mắt nhìnİnàng: “Nhất làịkhi hắn đangímuốn phản.”
Lầnênày, Sở Duâkhông lên tiếng.
Haiịchữ “muốn phản”ỉnày vừa nóiíra, Sở Duỉlập tức hiểu,Ilần này CốỡSở Sinh đếnạlà chấp nhậnỉchơi hết vốnãliếng. Nàng trầmỵmặc chốc lát,ḹnhẹ nhàng cười:ï“Nếu như ta]không đồng ý,ệngài sẽ thếànào?”
“Hôm nay,òVương Hạ đãĺtự lập làmịAn Lan Vươngỏở Lan Châu.ìBệ hạ muốn¹phái Vệ Uẩnữđi chinh phạtịVương Hạ.”
“Ýựdo ngài đềĪxuất.” Sở Duìkhẳng định. CốíSở Sinh đùaÍnghịch hộp mộcềtruỵ, nâng đôiÍmắt hàm tiếu:ị“Phải, ta đềõxuất, thế nhưngÍVệ tiểu Hầuỹgia nên cảmỹơn ta mớiĨđúng.”
“Sao?”
“LanậChâu gần KinhIChâu, cuối cùngỉtiểu Hầu giaịcũng có cơịhội trực tiếpệtrữ binh mãủxung quanh KinhíChâu, ngài ấyɨkhông nên cámổơn ta sao?”ễ
Sở Du khôngἱlên tiếng, nàngÎbiết chắc chắnîlời Cố SởɨSinh nói sẽũkhông đơn giảnãnhư thế. CốềSở Sinh rủĬmắt, gõ bàn:ἲ“Hắn có thểḻđòi binh đòiÍlương với Bệỹhạ, ngang nhiênòchiếm lấy Lan³Châu. Nhưng tiềnứđề để làmЇđiều này làêBệ hạ phảiἱcấp binh cấpũlương, phải choíhắn cơ hội}phát triển, taồcó thể choítiểu Hầu giaЇcơ hội chinh]phạt Lan Châu.‹Ta biết rõâtiểu Hầu giaɩmuốn cái gì,ɩta có thểícho hắn nhữngêthứ này…”
Dứtạlời, Cố Sở²Sinh ngước mắt:nhìn nàng. Lời,ăhắn không nóiòra miệng, nhưng[Sở Du lạiἰhiểu rõ ýỡhắn.
Thứ hắn cóḷthể cho, đươngìnhiên hắn cóïthể đòi lại,ïthậm chí khôngínhững là đòiIlại, hắn cònẹsẽ nghĩ mọiἶcách để khiến¹bước chân VệỉUẩn trở nênẻgian nan.
Sở Duɨim lặng nhìnâhắn. Thật lâuïsau, nàng nhẹïnhàng cười: “Nhiềuừnăm như vậy,ẩngài chẳng thayľđổi chút nào.”ἲ
Cố Sở Sinhàchợt siết nắmíđấm, hắn hiểuİý nàng.
Nhiều nămḽmà nàng nóiẫkhông chỉ làýmười hai tuổiầđển hai mươiìtuổi kiếp này,ĩmà là cộngịtất cả thờiἷgian kiếp trướcἵvà kiếp nàyìlại.
Trong lòng nàng,ἵhắn vẫn luônἲti tiện vô[sỉ.
Nhưng thế thìủsao?
Hắn nhìn chằmẹchằm Sở Du,ɩchậm rãi mởĬmiệng: “Là nàngíép ta.”
“Taỡép ngài?” SởâDu bật cườiìtrào phúng: “Taểép ngài cáiẫgì? Ta khôngữmuốn gả choỉngài, không muốn[thích ngài, cáiỡnày là taĨép ngài sao?”¸
“Vậy nàng cũng]không nên thíchíkẻ khác!”
CốĩSở Sinh đậpùmột cái lêníbàn, đầy giậnĭdữ nói: “Taĩnâng niu nàng,ḽcưng chiều nàng,ỗbảo vệ nàng,ềnàng có thểịkhông thích ta,ẽnàng muốn taổđợi cả đờiậcũng được, nhưng[nàng và CôngễTôn Trạm…”
“Thếỏthì liên quanứgì ngài?”
SởổDu lạnh lùngïlên tiếng: “Taựgả cho aiἵthì liên quanảgì ngài? Đến²lượt ngài nhiềuơlời? Ta vớiẫngài có quanụhệ gì? Đếnĩphiên ngài nóiĭra nói vàoïnhư vậy?”
“Phải.”ỉCố Sở SinhĪbị nàng mắng,ụngược lại càngạlạnh lùng điềmîtĩnh hơn. Hắnánhìn chằm chằm¹Sở Du, bìnhítĩnh nói: “Taúkhông quản được,ĺta không cóătư cách quản,¹cho nên hômẳnay ta đến¸đòi tư cáchịnày với nàng!íSở Du…” Vẻìmặt hắn trầmítĩnh: “Nàng gảἴcho ai màùkhông được, nàngàcho rằng đờiỳnày nàng cóĺthể tìm đượcíngười cử ánètề mi(*) vớiẳnàng thật sao?ỷNàng thật sựĪyêu Công TônạTrạm sao? Nàngἷyêu người thếɪnào, ta rõạhơn hết. Nàng{không yêu hắn.{Nàng gả choÏhắn chẳng quaửchỉ vì hắnỏlà gia thầnỏVệ gia, hắn‹có thể giúpàVệ gia. Nàngḽgả cho hắnĮthì có thểũmãi mãi ởIlại Vệ gia.]Thế nhưng taỳcũng có thể.”ụ
(*) Cử ánítề mi: vợïchồng kính trọngịlẫn nhau
Sở Du³bị lời nóiônày làm ngẩnấngười. Cố SởľSinh nhìn nàng,ênghiêm túc nói:â“Nếu nàng bằng]lòng gả choẻta, ta cóĺthể ở rể,ɨtôn Vệ Uẩnɪlàm chủ, trởâthành gia thầnîVệ gia.”
“A Du…” Giọng nói Cố Sở Sinh xen lẫn cay đắng: “Thật ra nàng có thể thử thích ta lần nữa. Ta không như trước đây, thật đấy. Thời điểm niên thiếu ta không hiểu chuyện, tổn thương trái tim nàng, thế nhưng ta có thể từ từ sửa chữa. Nhiều năm như vậy, ta thế nào, nàng cũng nhìn thấy rồi. Trừ việc để nàng đi, cái gì ta cũng có thể đồng ý.”
“Được rồi.”
“Nàng xem…” Vệ Uẩn lấy mộc truỵ ra, khàn giọng nói: “Mộc truỵ này tinh xảo biết bao, đẹp đẽ biết bao.”
Nghe được đáp án này, Cố Sở Sinh mỉm cười, trong mắt chất chứa cay đắng: “Không sao cả.”
Thật ra Cố Sở Sinh nói không sai, quả thật hắn hôm nay là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Giống như tình cảm của nàng, dùng hết tất cả sự nồng cháy đẹp đẽ, đẹp đến độ khiến hắn ghi khắc cả đời.
“Ta sẽ không nạp.”
Nàng không có người mình thích, gả cho ai mà không được. Hôm nay, người có thể tốt với Vệ Uẩn thì chính là người tốt nhất.
Sở Du nghe lời hắn nói, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Cố Sở Sinh im lặng chờ đợi. Một lát sau, rốt cuộc hắn nghe nàng mở miệng: Cố đại nhân, dù ta gả cho ngài, có thể cả đời này, ta cũng sẽ không thích ngài.”
Nếu như không có kiếp trước, có lẽ đối diện với Cố Sở Sinh như vậy, nàng sẽ không từ chối.
“Nàng xem…” Vệ Uẩn lấy mộc truỵ ra, khàn giọng nói: “Mộc truỵ này tinh xảo biết bao, đẹp đẽ biết bao.”
Nghe vậy, Sở Du chậm rãi ngước mắt nhìn hắn. Trong bóng đêm, thanh niên nở nụ cười.
Nàng không có người mình thích, gả cho ai mà không được. Hôm nay, người có thể tốt với Vệ Uẩn thì chính là người tốt nhất.
Nàng hôm nay nên gả ra ngoài rồi.
“Có thể ta và ngài sẽ ở riêng.”
Sở Du nghe lời hắn nói, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Không biết vì sao trong đầu nàng đột nhiên loé lên mộng cảnh buổi đêm. Nàng ra sức bóp chặt lòng bàn tay mình, dùng đau đớn khiến bản thân tỉnh táo hơn. Cố Sở Sinh nhìn thấy vẻ mặt nàng do dự, tiếp tục nói: “Chuyện gả cho ta này, nàng cũng đừng nghĩ nhiều. Cái gì tình cảm hay không tình cảm, đây chẳng qua chỉ là một cuộc trao đổi. Ta bắt tay với Vệ Uẩn, ta đảm bảo giúp hắn lật đổ Triệu Nguyệt. Sau này, ta vì hắn ổn định triều chính, quản lý dân sinh, còn hắn yên tâm bảo vệ dân chúng Đại Sở, tạo ra chiến công vang dội. Nàng ở trong phủ ta, phủ ta sẽ không có người thứ hai. Chuyện nàng không muốn, ta sẽ không ép nàng, chúng ta tách ra ngủ riêng cũng được. Nàng cứ xem như mình vì Vệ gia mà gả đại cho một người. Nếu nàng đáp ứng ta, tối nay ta có thể tặng nàng một đại lễ gặp mặt.”
Lòng Sở Du dao động.
Nghe vậy, Sở Du chậm rãi ngước mắt nhìn hắn. Trong bóng đêm, thanh niên nở nụ cười.
Nàng đứng dậy: “Ngày mai ngài dẫn người đến đây, đợi tiểu Hầu gia đánh chiếm Lan Châu…” Sở Du ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngài chọn ngày đưa sính đi.”
“Người của Tô Tra ở chỗ của ta. Tối nay, hắn vào cung hay tới Vệ Phủ…” Cố Sở Sinh hạ giấp giọng: “Thì phải xem ý của Đại phu nhân.”
Sở Du không nói gì. Cố Sở Sinh nhìn ánh mắt nàng, bình bình nói: “A Du, ta biết nàng nóng tính. Người mà nàng vứt bỏ, nàng sẽ không quay đầu lại nhìn, cho dù người đó đã trở thành dáng vẻ như nàng kỳ vọng, trở thành lựa chọn tốt nhất của nàng. Thế nhưng con người không ngừng trưởng thành, chúng ta hao tổn cả một đời chỉ để bản thân mình đưa ra lựa chọn tốt nhất. Ta hôm nay có phải là lựa chọn tốt nhất của nàng hay không, bản thân nàng rõ hơn hết.”
Sở Du không nói gì. Cố Sở Sinh nhìn ánh mắt nàng, bình bình nói: “A Du, ta biết nàng nóng tính. Người mà nàng vứt bỏ, nàng sẽ không quay đầu lại nhìn, cho dù người đó đã trở thành dáng vẻ như nàng kỳ vọng, trở thành lựa chọn tốt nhất của nàng. Thế nhưng con người không ngừng trưởng thành, chúng ta hao tổn cả một đời chỉ để bản thân mình đưa ra lựa chọn tốt nhất. Ta hôm nay có phải là lựa chọn tốt nhất của nàng hay không, bản thân nàng rõ hơn hết.”
“Người của Tô Tra ở chỗ của ta. Tối nay, hắn vào cung hay tới Vệ Phủ…” Cố Sở Sinh hạ giấp giọng: “Thì phải xem ý của Đại phu nhân.”
Giống như tình cảm của nàng, dùng hết tất cả sự nồng cháy đẹp đẽ, đẹp đến độ khiến hắn ghi khắc cả đời.
“Nàng đã từng thích ta một lần…” Giọng nói Cố Sở Sinh khàn đi: “Chỉ cần nàng bằng lòng, nàng có thể thích ta lần nữa.”
Lòng Sở Du dao động.
“Ta sẽ tiếp tục đi theo hai nhà Vệ Sở.”
Nếu như Bây giờ tiếp tục sống tại Vệ Phủ, chính nàng cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Vệ Uẩn còn trẻ, nhưng nàng là trưởng bối, nàng đã nhìn thấy kiểu tình cảm thiếu niên quá nhiều rồi. Nàng nên sớm gả đi, sớm chặt đứt ý niệm của Vệ Uẩn một chút, cũng khiến bản thân nàng không tiếp tục có những suy nghĩ lung tung.
Thật ra Cố Sở Sinh nói không sai, quả thật hắn hôm nay là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Nàng hôm nay nên gả ra ngoài rồi.
Bất luận suy tính thế nào, đối với bản thân nàng, đối với Vệ gia, đối với Vệ Uẩn, dường như gả cho Cố Sở Sinh đều là lựa chọn tốt nhất.
Nếu như Bây giờ tiếp tục sống tại Vệ Phủ, chính nàng cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Vệ Uẩn còn trẻ, nhưng nàng là trưởng bối, nàng đã nhìn thấy kiểu tình cảm thiếu niên quá nhiều rồi. Nàng nên sớm gả đi, sớm chặt đứt ý niệm của Vệ Uẩn một chút, cũng khiến bản thân nàng không tiếp tục có những suy nghĩ lung tung.
“Nàng đã từng thích ta một lần…” Giọng nói Cố Sở Sinh khàn đi: “Chỉ cần nàng bằng lòng, nàng có thể thích ta lần nữa.”
Bây giờ, nàng lấy người khác, với tính tình của Cố Sở Sinh, hắn chắc chắn sẽ không để nàng toại nguyện. Cố Sở Sinh thân là Lễ bộ Thượng thư, lại là hồng nhân trước mặt Triệu Nguyệt, e là không có mấy người dám vượt mặt Cố Sở Sinh cưới nàng.
Bỏ qua chuyện đời trước mà xét, hôm nay quả thật Cố Sở Sinh đối xử với nàng rất tốt, thậm chí còn hứa hẹn khi nàng gả qua có thể tôn trọng nhau như khách. Mặc dù con người này bạc tình, nhưng lại rất trọng lời hứa. Nàng hoàn toàn có thể gả cho hắn, khép lại cuộc sống của mình.
Nói đến đây, Sở Du không nói nữa. Lát sau, nàng rủ mắt: “Làm sao ngài tìm được người của Tô Tra?”
Quan trọng nhất là nàng gả cho hắn, Vệ Uẩn sẽ có một đồng minh vững chắc. Nếu như hắn đồng ý đứng cùng chiến tuyến với Vệ Uẩn, vậy Đại Sở tương lai sẽ vững như thành đồng giống với kiếp trước của nàng.
Bỏ qua chuyện đời trước mà xét, hôm nay quả thật Cố Sở Sinh đối xử với nàng rất tốt, thậm chí còn hứa hẹn khi nàng gả qua có thể tôn trọng nhau như khách. Mặc dù con người này bạc tình, nhưng lại rất trọng lời hứa. Nàng hoàn toàn có thể gả cho hắn, khép lại cuộc sống của mình.
Bất luận suy tính thế nào, đối với bản thân nàng, đối với Vệ gia, đối với Vệ Uẩn, dường như gả cho Cố Sở Sinh đều là lựa chọn tốt nhất.
Chẳng qua lòng nàng vẫn luôn có chút không cam lòng. Nàng rủ mắt, không nói gì.
Cố Sở Sinh im lặng chờ đợi. Một lát sau, rốt cuộc hắn nghe nàng mở miệng: Cố đại nhân, dù ta gả cho ngài, có thể cả đời này, ta cũng sẽ không thích ngài.”
Nghe được đáp án này, Cố Sở Sinh mỉm cười, trong mắt chất chứa cay đắng: “Không sao cả.”
Dứt lời, hắn ngước mắt nhìn nàng: “Ta chờ được.”
“A Du…” Giọng nói Cố Sở Sinh xen lẫn cay đắng: “Thật ra nàng có thể thử thích ta lần nữa. Ta không như trước đây, thật đấy. Thời điểm niên thiếu ta không hiểu chuyện, tổn thương trái tim nàng, thế nhưng ta có thể từ từ sửa chữa. Nhiều năm như vậy, ta thế nào, nàng cũng nhìn thấy rồi. Trừ việc để nàng đi, cái gì ta cũng có thể đồng ý.”
“Không sao.”
“Có thể ta và ngài sẽ ở riêng.”
“Không sao.”
Không biết vì sao trong đầu nàng đột nhiên loé lên mộng cảnh buổi đêm. Nàng ra sức bóp chặt lòng bàn tay mình, dùng đau đớn khiến bản thân tỉnh táo hơn. Cố Sở Sinh nhìn thấy vẻ mặt nàng do dự, tiếp tục nói: “Chuyện gả cho ta này, nàng cũng đừng nghĩ nhiều. Cái gì tình cảm hay không tình cảm, đây chẳng qua chỉ là một cuộc trao đổi. Ta bắt tay với Vệ Uẩn, ta đảm bảo giúp hắn lật đổ Triệu Nguyệt. Sau này, ta vì hắn ổn định triều chính, quản lý dân sinh, còn hắn yên tâm bảo vệ dân chúng Đại Sở, tạo ra chiến công vang dội. Nàng ở trong phủ ta, phủ ta sẽ không có người thứ hai. Chuyện nàng không muốn, ta sẽ không ép nàng, chúng ta tách ra ngủ riêng cũng được. Nàng cứ xem như mình vì Vệ gia mà gả đại cho một người. Nếu nàng đáp ứng ta, tối nay ta có thể tặng nàng một đại lễ gặp mặt.”
Cố Sở Sinh nhìn nàng đi vào, nhẹ nhàng cười một tiếng, dẫn người trở về.
“Ngài có thể tự do nạp thiếp.”
Dứt lời, hắn ngước mắt nhìn nàng: “Ta chờ được.”
“Ta sẽ không nạp.”
“Ta biết.”
“Hôm các người vào thành, ta phát hiện nhóm người bộ dạng khả nghi ở cổng thành, bèn bắt bọn chúng về.”
“Ta sẽ tiếp tục đi theo hai nhà Vệ Sở.”
Nếu như không có kiếp trước, có lẽ đối diện với Cố Sở Sinh như vậy, nàng sẽ không từ chối.
“Ta biết.”
Nói đến đây, Sở Du không nói nữa. Lát sau, nàng rủ mắt: “Làm sao ngài tìm được người của Tô Tra?”
Sở Du cười khẽ, cảm thấy hắn thật là một người mưu kế thâm sâu, một mặt thì nói tình thâm, một mặt thì đã sớm chuẩn bị lồng tre.
“Hôm các người vào thành, ta phát hiện nhóm người bộ dạng khả nghi ở cổng thành, bèn bắt bọn chúng về.”
Sở Du gật đầu sáng tỏ.
Cố Sở Sinh đã bắt được người của Tô Tra từ sớm, cho nên nàng và Vệ Uẩn điều tra lâu như vậy cũng không lần ra manh mối. Nếu Cố Sở Sinh không đưa người cho nàng, e là lúc nhìn thấy “Công Tôn Trạm” hắn đã chuẩn bị sẵn uy hiếp hôm nay.
Sở Du cười khẽ, cảm thấy hắn thật là một người mưu kế thâm sâu, một mặt thì nói tình thâm, một mặt thì đã sớm chuẩn bị lồng tre.
“Được rồi.”
Nàng đứng dậy: “Ngày mai ngài dẫn người đến đây, đợi tiểu Hầu gia đánh chiếm Lan Châu…” Sở Du ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngài chọn ngày đưa sính đi.”
Dứt lời, Sở Du quay đầu bỏ đi, lạnh giọng nói: “Tiễn khách.”
Quan trọng nhất là nàng gả cho hắn, Vệ Uẩn sẽ có một đồng minh vững chắc. Nếu như hắn đồng ý đứng cùng chiến tuyến với Vệ Uẩn, vậy Đại Sở tương lai sẽ vững như thành đồng giống với kiếp trước của nàng.
Dứt lời, Sở Du quay đầu bỏ đi, lạnh giọng nói: “Tiễn khách.”
Cố Sở Sinh nhìn nàng đi vào, nhẹ nhàng cười một tiếng, dẫn người trở về.
Thiệt tình nếu mà tác giả để cho A Du gả cho Cố Sở Sinh lần nữa, dù là cho có thôi thì cũng làm nản lòng độc giả quá thể. Cảm giác như câu “thà lấy mèo lấy chó còn hơn” +_+
Phải có chất xúc tác là cố sở sinh thì tình cảm ẩn giấu của đôi chim cúc cu mới đk phơi bày
Đấy ai nói thâm tình,ak giống Triệu Nguyệt đúng là cá mè một lứa mà
Thấy CSS giống giống các nam 9 cường thủ hào đoạt, làm chuyện có lỗi với nữ 9, quay lại cầu xin, nữ 9 không đồng ý, rồi quay ra uy hiếp giở thủ đoạn các kiểu, cuối cùng thành công cưới nữ 9, HE.
Đọc đến đây mới hiểu, chấp niệm cả đời này của CSS là A Du, hắn nói thay đổi là có, vì ở rể hay làm gia thần đều là sự sỉ nhục với CSS ở kiếp trước.
Cực kì đồng ý với bạn luôn, mấy lời ngày xưa Vệ Uẩn nói với Css là cách yêu của Css quá mệt giống như vả vào mặt mấy nam9 “bá đạo”
Cố Sở Sinh đời này một lòng một dạ thích Sở Du nhưng lòng hắn vẫn mang sự kiêu ngạo của kẻ thông minh. Trong tình yêu không thể tính toán quá nhiều như vậy, cho nên cuối cùng ko có đc trái tim mỹ nhân là phải rồi. Nói thì nói v chứ nếu truyện này là mấy cái kiểu ngôn tình teenfic trào lưu thì CSS thắng rồi TvT
Lại không ghét cố sở sinh chút nào ?