Chương 102 (2)
Cái tốt lớn nhất mà nàng cho ta, chính là thích ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du ra cửa, khoác áo ngoài đi về hướng phòng mình. Được một lúc, nàng đột nhiên sực nhớ: “Giờ này Công Tôn tiên sinh ngủ chưa?” Nó thủ gắt gao ấn nó dưới nhân loại, mở ra vi đoản.
Nghe vậy, mặt Trường Nguyệt hiện lên vẻ lúng túng. Nhìn sắc mặt nàng, Sở Du lập tức biết có chuyện không hay. Nàng cau mày hỏi: “Sao vậy?” Nàng lần đầu tiên trực diện như vậy cảnh tượng.
“Chắc là Công Tôn tiên sinh vẫn chưa ngủ. Vừa rồi… ngài ấy đứng bên ngoài đại sảnh…”
Nghe vậy, Sở Du chợt biến sắc: “Ngài ấy đứng ngoài cửa mà sao ngươi không cản lại?!” Tỏa sáng , ác lang vậy ánh mắt, bên trong.
“Ngài ấy… Ngài ấy là tiểu Hầu gia mà.” Trường Nguyệt ấp úng: “Ngài ấy không cho nô tì lên tiếng…”
“Xằng bậy!” Sở Du giận dữ quát. Trường Nguyệt sợ hãi quỳ sụp xuống đất. Sở Du không rảnh tính sổ với nàng, xoay người nói với Vãn Nguyệt: “Ngươi lập tức đi xem tiểu Hầu gia đang ở đâu!” Giơ tay lên vừa ra, đó là lôi đình lực.
“Vâng.”
Vãn Nguyệt nhận lệnh xoayớngười đi tìm.ḽSở Du đợi°giây lát, TrườngÏNguyệt quỳ gốiảdưới đất khôngɨdám hó héửcâu nào. Hồiĩlâu sau, VãnảNguyệt hấp tấpìchạy tới, loựlắng báo: “Trướcļkhi Cố SởảSinh xuất phủ,ĩtiểu Hầu giaÍđã dẫn theojVệ Thiển vàÏmười mấy thịổvệ ra ngoàiỉrồi!”
Dẫn theoúVệ Thiển vàİmười mấy thịívệ, nàng cònịkhông biết VệɩUẩn muốn làmùgì sao?!
Sở Duìlập tức xoay]người, gằn giọng:ố“Dẫn người theoõta tìm CốīSở Sinh!”
Dứtơlời, nàng lậpḷtức cầm kiếmĭdẫn người xôngồra ngoài. Trước¸khi sắp đi,ènàng còn quayįđầu lại, hung³dữ nhìn TrườngấNguyệt: “Ngươi quỳệđó cho ta!”ĩ
Ở bên kia,ỹCố Sở Sinhīra khỏi Vệ]Phủ, bước lênõxe ngựa rồi{chạy vào ngõạhẻm.
Tâm trạng củaôhắn đang cựcùkỳ tốt. Nhiềuứnăm từ khiọtrọng sinh đến]nay, hắn hiếmÍkhi nào vui:vẻ như vậy.áXe ngựa điḽchưa được bao¸xa, thị vệἲbên cạnh hắnủchui vào xeIngựa, đè thấpìgiọng, gấp gápồnói: “Đại nhân,ἱcó một nhómởngười đi theoưchúng ta, võứnghệ rất cao.”ỗ
Cố Sở Sinhímở mắt, bìnhịtĩnh hỏi: “Baoãnhiêu người, chúngêta có thểịcản được không?”ỉ
“E là khôngĩdưới mười lămẩngười, tương đươngïvới chúng ta.”Ĭ
“Quay đầu lại.”ÏCố Sở Sinhốliền nói: “Phátõđạn tín hiệu,ἳlập tức bảoẽvệ ta chạyḻvề hướng Hoàngĭcung!”
Đang nóiâchuyện, bên ngoàiứtruyền đến tiếngïvũ tiễn. Thịỉvệ kia lậpễtức lao ra,īcưỡi ngựa chạyủnhư điên. Đạnôtín hiệu toảèra trên trời,ḽCố Sở Sinhịngồi trong xeἵngựa vén rèm,,nhìn cảnh tượngíbên ngoài.
Màu máu,ỉnhững sát thủfkia mặc y[phục dạ hànhôđen, in hoaḷvăn vân mây{màu bạc, thắtùlưng đeo mộtíviên châu tròn,ựđang quần thảoĩvới người củaềhắn. Cố SởèSinh nhíu mày,ớhắn nhận raìcách ăn mặcɪnày, đây làìngười Vệ Phủ.
Lẽ²nào Sở Duịphái sát thủựgiết hắn?
Cố SởỹSinh nhíu mày,ợsau đó lậpặtức phủ nhận.ἶNếu như SởởDu muốn xuống¸tay, e rằngIđã ra tayἵở Vệ Phủɩrồi. Sở Duỗkhông phải làἷngười dễ kíchằđộng, trước chuyệnãđại sự, nàngịluôn là ngườiắbằng lòng hiÎsinh.
Hôm nay, Vệỉgia, Sở giaývà dân chúngơchính là điểmấyếu của nàng.ịMột Cố SởôSinh chết đi(và một CốἰSở Sinh đồng°ý thần phụcïVệ Uẩn, chắcįchắn nàng biếtἵphải chọn cáiúnào.
Nếu như khôngắphải Sở Du,°vậy hiện tạiếngười Vệ giaĺcó thể điềuẹđộng ám vệỵđến giết hắn…
Xeảngựa phi nhanhủtrong đêm, CốậSở Sinh cốồgắng lắm mớiủcó thể giữầvững cơ thểúmình không bịộlăn lóc. Trongἱnháy mắt cáiitên kia lướtἲqua đầu hắn,ãbên ngoài bỗngểtruyền đến mộtÏtiếng “Xoẹt” ,ἴmáu văng lênễrèm xe, sauìđó ngựa híựvang đau đớn,âbuồng xe độtjngột đập xuốngỷphía trước.
Cố SởớSinh lăn từíbuồng xe ra,fvăng cả ngườiưra ngoài, nệnàxuống đất. Hắn°giơ tay bịtἳtrán chảy máu,õthở hổn hểnịngẩng đầu. NgayĨlập tức, hắnẽnhìn thấy bóngĺngười trường samỡbạch y dướiḷánh trăng, đeoĨmặt nạ bạchfngọc che ngửaảgương mặt, imílặng nhìn hắn.
Thịêvệ đã sớmἴđầu mình hai(nơi, gục sang(một bên, ngựaἱbị chém đứtộhai chân vẫnỵcòn hí vangìđau đớn. CốỗSở Sinh chốngéngười, gian nanɨđứng dậy, gằnἲgiọng: “Công Tônữtiên sinh, trướcÎkhi đến đâyýta đã chuẩnóbị sẵn sàng.êNếu như hômợnay ta khôngútrở về, ngườiịcủa ta sẽẩlập tức thôngểbáo với Bệâhạ Vệ Uẩnấđang ở Hoa}Kinh, ta truyĮsát Vệ Uẩn,ụVệ Uẩn trốnọthoát, còn taằbị Vệ Uẩnïgiết chết. Tốiầnay, Vệ Phủỉcũng sẽ bịįbao vây, đếnâlúc đó, VệớUẩn không phản¹cũng bị épÍphản. Hầu giaînhà các ngươiíđã sẵn sàngÍđể tạo phảnẽchưa?!”
Vệ Uẩnẻkhông lên tiếng,ɨchàng đi vềỉphía Cố SởỉSinh, rút kiếmĨtừ bên hôngíra. Cố SởằSinh nhận raợngười chàng nồngĬnặc sát khí,{nhất thời cảmĩthấy giống nhưậkhoảnh khắc cuốiἱcùng trước khi(bị Vệ Uẩn(giết chết kiếpẵtrước.
Hắn không khỏiảsiết chặt nắmầđấm, giả vờɨtrấn tĩnh, cười,khẩy: “Sao hả,iCông Tôn tiênỡsinh vì ghenỷtuông mà ngayḽcả đại nghiệpơcủa Hầu giaờcũng mặc kệ?”ủ
Vệ Uẩn vẫnứtrầm mặc nhưêcũ. Chàng bướcἴđi về phíaЇCố Sở Sinh,:giơ kiếm lênḹchém! Cũng chínhấlúc này, CốíSở Sinh giơịtay lên, mấyẻnghìn kim châmétrong tay áoảphóng về phíaĭVệ Uẩn! VệĨUẩn vội vàngithối lui, nângἷtay áo ngănἵnhững kim độc¸này lại. CốìSở Sinh thừaỗcơ hội quayjđầu bỏ chạy,ởđợi Vệ Uẩnìbỏ tay áoẩxuống thì thấyĪCố Sở Sinhợđã chạy thậtἰxa. Vệ Uẩnẻsầm mặt, nângẹkiếm lên, phóng‹thẳng về hướngắCố Sở Sinh,ịđồng thời phiẻngười đuổi theoợkiếm. Cố SởâSinh chỉ ngheĩtiếng gió phíaàsau rít gào,ḻhắn khó nhọcălăn một vòngītrên đất tránhỉné. Cũng chínhồkhoảnh khắc này,ỉbóng dáng bạchéy kia xuấtìhiện trước mặtộhắn, cầm kiếmằđâm xuống.
Đồng tửịCố Sở SinhÍđột ngột coírút, tiếp đóÏbỗng nghe thấyỡmột tiếng hôélớn: “Dừng tay!”ã
Một thanh kiếmÎkhác phá khôngịmà đến, đâmẹmạnh lên kiếmữVệ Uẩn. Mũi‹kiếm Vệ Uẩnḻhơi lệch, liềnľđâm thẳng vàoãtường, vừa vặnớcắm ngay bên[cạnh gò máệCố Sở Sinh.ợKiếm phong cắt:lên gò májhắn, máu Cố]Sở Sinh chảyửxuống. Hắn hítệthở dồn dập,ễánh mắt lạnhỵlẽo nhìn VệéUẩn.
Lúc này,ãSở Du đãíchạy vội tớiựbên cạnh VệãUẩn, lôi kéo²chàng, nói vớiẳCố Sở Sinh:Į“Ngài đi nhanh[lên.”
Cố SởốSinh lật đật‹đứng dậy, trườngìkiếm Vệ Uẩnẫlại đâm tớiểlần nữa. SởĨDu nắm chặtìtay chàng, giậnđdữ quát: “Ngayĩcả lời ta¸nói mà ngàiɨcũng không ngheỉsao?!”
“Hắn épínàng.”
Vệ Uẩn lạnh lùng nhìn Sở Du, Sở Du vội nháy mắt với Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh thở hổn hển đứng dậy, tự bịt vết thương, lảo đảo rời đi.
“Cái gì gọi là muốn tốt cho ta?!”“Thích ta.”
Sở Du ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, bình tĩnh nói: “Trước tiên, ngài theo ta trở về rồi nói.”
“Ta giết hắn, nàng không nỡ à?”
“Đệ có chừng mực cái gì?” Giọng Sở Du lạnh lùng: “Tính hắn luôn tiếc mạng, hôm nay hắn dám tới nói chuyện Tô Tra với ta nhưng lại không sợ ta ra tay, nếu không nắm chắc thì hắn dám tới sao? Tối nay chỉ cần hắn không trở về, Vệ Phủ lập tức bị bao vây. Một khi Triệu Nguyệt phát hiện đệ ở Hoa Kinh, đệ cho rằng mình còn đi về được sao?”“Ngài theo ta trở về!”
“Ta có chừng mực.”Nghe vậy, Sở Du sững sờ. Nàng nhìn vào đôi mắt thiếu niên, nghe chàng nói: “Năm đó, ta đã từng nói sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp nàng, ta không hề gạt nàng.”
Sở Du kéo chàng, khuôn mặt nghiêm nghị. Vệ Uẩn mím môi, bị nàng kéo về hướng Vệ Phủ. Có tiếng bước chân truyền tới, cuối cùng người của Cố Sở Sinh cũng đến. Thị vệ lo lắng hỏi: “Đại nhân…”
Những lời này vang lên, rúng động đến mức khiến Sở Du chấn kinh, không thốt nổi lời nào. Vệ Uẩn áp sát, ép nàng dựa lên tường. Chàng cúi đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Sở Du, ta cho nàng biết, nếu như nàng thật sự muốn tốt cho ta, vậy nàng chỉ cần làm một chuyện.”
(*) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách
Cố Sở Sinh khoát tay áo, che trán, nói: “Trở về thôi.”
Vệ Uẩn bất chợt lấn lên một bước, ép Sở Du lui về sau một bước. Sở Du nhìn chàng tới gần, không khỏi lúng túng. Nhưng Vệ Uẩn hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của nàng, cao giọng quát: “Đổi hôn nhân của nàng lấy một đồng minh là tốt cho ta? Hay nói nàng gả cho Cố Sở Sinh, hắn thay ta lót đường là tốt cho ta? Nàng nghĩ mình là ai, nàng lại nghĩ ta là ai? Nàng xem tình cảm của ta đối với nàng là gì, đừng nói ta không xem nàng là tẩu tẩu, dù cho ta có xem nàng là tẩu tẩu thì Vệ gia ta cũng không làm ra chuyện như vậy!”
Đợi Cố Sở Sinh đi rồi, cuối cùng Vệ Uẩn mới lên tiếng: “Nàng sợ cái gì? Hắn ép nàng như vậy, hắn coi ta chết rồi sao? Ta mà cần hắn giúp đỡ? Ta…”
Sở Du thoáng bối rối: “Ta không hề cảm thấy mình bị ức hiếp.”
“Tiểu Thất…” Nàng thở dài nói: “Ta chỉ vì muốn tốt cho đệ.”“Vệ Uẩn!”
Vệ Uẩn lạnh lùng nhìn Sở Du, Sở Du vội nháy mắt với Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh thở hổn hển đứng dậy, tự bịt vết thương, lảo đảo rời đi.“Tiểu Thất…”Cuối cùng Sở Du không thể kiềm chế nổi nữa, nàng đột ngột quay phắt đầu lại, cao giọng quát: “Đệ có biết đệ đang làm cái gì hay không? Hắn là đại thần Chính tam phẩm Lễ bộ thượng thư. Đệ cứ giết hắn như vậy là sợ Triệu Nguyệt còn chưa nắm đủ điểm yếu của mình hay sao?!”
Sở Du ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, bình tĩnh nói: “Trước tiên, ngài theo ta trở về rồi nói.”
“Ta có chừng mực.”
“Đệ có chừng mực cái gì?” Giọng Sở Du lạnh lùng: “Tính hắn luôn tiếc mạng, hôm nay hắn dám tới nói chuyện Tô Tra với ta nhưng lại không sợ ta ra tay, nếu không nắm chắc thì hắn dám tới sao? Tối nay chỉ cần hắn không trở về, Vệ Phủ lập tức bị bao vây. Một khi Triệu Nguyệt phát hiện đệ ở Hoa Kinh, đệ cho rằng mình còn đi về được sao?”
Chàng khàn giọng: “Thích ta, ở cạnh ta, đây chính là tốt nhất đối với ta. Nếu nàng cũng không làm được những chuyện này, vậy nàng hãy làm một chuyện khác ——”
“Vậy nàng bảo ta phải làm sao đây?! Vệ Uẩn ngẩng đầu lên: “Nhìn hắn ép nàng gả cho hắn, còn ta vỗ tay hoan hô sao?!”“Ta giết hắn rồi lập tức dẫn mọi người đi.”
Giọng điệu Vệ Uẩn bình tĩnh, Sở Du tức quá hoá cười: “Dẫn chúng ta đi, đi đâu, đi tạo phản giống Vương Hạ sao? Đệ đã chuẩn bị xong chưa, đã lấy được chứng cứ chưa? Nếu như đệ không có một lý do đầy đủ, Vệ Uẩn, đệ có biết đệ bị gọi là cái gì không, là loạn thần tặc tử, đệ chính là phản tặc! Giống với Vương Hạ, người người đòi thảo phạt! Đệ nói mình có chừng mực, đệ gọi thế này là chừng mực, đệ thế này là ấu trĩ! Đệ có đặt người nhà ở trong lòng không, có đặt Vệ Phủ ở trong lòng không? Chỉ cần đệ nghĩ đến chúng ta nửa phần, tối nay đệ đã không làm ra chuyện như vậy!”
“Năm đó là ta vô dụng…” Giọng chàng khàn đi: “Nhưng nàng cho rằng hôm nay ta cũng vô dụng sao?”
“Vậy nàng bảo ta phải làm sao đây?! Vệ Uẩn ngẩng đầu lên: “Nhìn hắn ép nàng gả cho hắn, còn ta vỗ tay hoan hô sao?!”
Sở Du trầm mặc không nói, nàng mím môi, cuối cùng mở miệng: “Tiểu Thất, thật ra chuyện trên đời không phải chỉ có thích hay không thích. Ta gả cho hắn không phải là bị ép. Ta hi vọng mình gả cho một người có thể tương kính như tân(*). Nếu như hôn nhân của ta có thể có chút giá trị, vậy thì càng tốt.”
Nghe vậy, Sở Du sững sờ. Nàng nhìn vào đôi mắt thiếu niên, nghe chàng nói: “Năm đó, ta đã từng nói sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp nàng, ta không hề gạt nàng.”
“Năm đó là ta vô dụng…” Giọng chàng khàn đi: “Nhưng nàng cho rằng hôm nay ta cũng vô dụng sao?”
“Tiểu Thất…”
(*) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách“Ta giết hắn rồi lập tức dẫn mọi người đi.”Sở Du thoáng bối rối: “Ta không hề cảm thấy mình bị ức hiếp.”
Sở Du kéo chàng, khuôn mặt nghiêm nghị. Vệ Uẩn mím môi, bị nàng kéo về hướng Vệ Phủ. Có tiếng bước chân truyền tới, cuối cùng người của Cố Sở Sinh cũng đến. Thị vệ lo lắng hỏi: “Đại nhân…”
“Ngài theo ta trở về!”Vệ Uẩn sững người. Lát sau, chàng gian nan bật cười: “Quả nhiên nàng vẫn còn thích hắn đúng không?”
Sở Du trầm mặc không nói, nàng mím môi, cuối cùng mở miệng: “Tiểu Thất, thật ra chuyện trên đời không phải chỉ có thích hay không thích. Ta gả cho hắn không phải là bị ép. Ta hi vọng mình gả cho một người có thể tương kính như tân(*). Nếu như hôn nhân của ta có thể có chút giá trị, vậy thì càng tốt.”
Vệ Uẩn sững người. Lát sau, chàng gian nan bật cười: “Quả nhiên nàng vẫn còn thích hắn đúng không?”Giọng điệu Vệ Uẩn bình tĩnh, Sở Du tức quá hoá cười: “Dẫn chúng ta đi, đi đâu, đi tạo phản giống Vương Hạ sao? Đệ đã chuẩn bị xong chưa, đã lấy được chứng cứ chưa? Nếu như đệ không có một lý do đầy đủ, Vệ Uẩn, đệ có biết đệ bị gọi là cái gì không, là loạn thần tặc tử, đệ chính là phản tặc! Giống với Vương Hạ, người người đòi thảo phạt! Đệ nói mình có chừng mực, đệ gọi thế này là chừng mực, đệ thế này là ấu trĩ! Đệ có đặt người nhà ở trong lòng không, có đặt Vệ Phủ ở trong lòng không? Chỉ cần đệ nghĩ đến chúng ta nửa phần, tối nay đệ đã không làm ra chuyện như vậy!”Giọng điệu Vệ Uẩn bình tĩnh, Sở Du tức quá hoá cười: “Dẫn chúng ta đi, đi đâu, đi tạo phản giống Vương Hạ sao? Đệ đã chuẩn bị xong chưa, đã lấy được chứng cứ chưa? Nếu như đệ không có một lý do đầy đủ, Vệ Uẩn, đệ có biết đệ bị gọi là cái gì không, là loạn thần tặc tử, đệ chính là phản tặc! Giống với Vương Hạ, người người đòi thảo phạt! Đệ nói mình có chừng mực, đệ gọi thế này là chừng mực, đệ thế này là ấu trĩ! Đệ có đặt người nhà ở trong lòng không, có đặt Vệ Phủ ở trong lòng không? Chỉ cần đệ nghĩ đến chúng ta nửa phần, tối nay đệ đã không làm ra chuyện như vậy!”(*) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách
“Ta giết hắn, nàng không nỡ à?”
“Vậy nàng có từng nghĩ tới ta không?” Giọng nói Vệ Uẩn run rẩy, chàng siết chặt nắm tay, mắt rưng lệ nóng. Chàng kiềm chế âm lượng, sợ cảm xúc của mình không khống chế được mà phun trào ra, khàn giọng nói: “Nàng nói ta không đặt nàng ở trong lòng, không đặt Vệ Phủ ở trong lòng, vậy nàng có đặt ta ở trong lòng không?”
“Tiểu Thất…” Nàng thở dài nói: “Ta chỉ vì muốn tốt cho đệ.”
Cuối cùng Sở Du không thể kiềm chế nổi nữa, nàng đột ngột quay phắt đầu lại, cao giọng quát: “Đệ có biết đệ đang làm cái gì hay không? Hắn là đại thần Chính tam phẩm Lễ bộ thượng thư. Đệ cứ giết hắn như vậy là sợ Triệu Nguyệt còn chưa nắm đủ điểm yếu của mình hay sao?!”“Cái gì gọi là muốn tốt cho ta?!”
Vệ Uẩn bất chợt lấn lên một bước, ép Sở Du lui về sau một bước. Sở Du nhìn chàng tới gần, không khỏi lúng túng. Nhưng Vệ Uẩn hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của nàng, cao giọng quát: “Đổi hôn nhân của nàng lấy một đồng minh là tốt cho ta? Hay nói nàng gả cho Cố Sở Sinh, hắn thay ta lót đường là tốt cho ta? Nàng nghĩ mình là ai, nàng lại nghĩ ta là ai? Nàng xem tình cảm của ta đối với nàng là gì, đừng nói ta không xem nàng là tẩu tẩu, dù cho ta có xem nàng là tẩu tẩu thì Vệ gia ta cũng không làm ra chuyện như vậy!”
Những lời này vang lên, rúng động đến mức khiến Sở Du chấn kinh, không thốt nổi lời nào. Vệ Uẩn áp sát, ép nàng dựa lên tường. Chàng cúi đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Sở Du, ta cho nàng biết, nếu như nàng thật sự muốn tốt cho ta, vậy nàng chỉ cần làm một chuyện.”
“Thích ta.”
Đợi Cố Sở Sinh đi rồi, cuối cùng Vệ Uẩn mới lên tiếng: “Nàng sợ cái gì? Hắn ép nàng như vậy, hắn coi ta chết rồi sao? Ta mà cần hắn giúp đỡ? Ta…”Chàng khàn giọng: “Thích ta, ở cạnh ta, đây chính là tốt nhất đối với ta. Nếu nàng cũng không làm được những chuyện này, vậy nàng hãy làm một chuyện khác ——”
“Sống thật hạnh phúc.”
Chàng quay đầu đi, nước mắt xoay tròn trong vành mắt: “Trốn sau lưng ta, làm Sở đại tiểu thư cả đời.”
***
P/s (Zens Zens): Chương này đánh dấu bước ngoặc của hai người nên mình sẽ cho Vệ Uẩn đổi xưng hô thành ta-nàng, trước mặt người khác thì vẫn xưng đệ-tẩu như cũ 😀
Mấy câu của Vệ Uẩn như là tỏ tình ấy. Bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của hai người
Ủa ủa rồi ko thích anh thì cũng không được thích ai hết hả ?
Ừm phải thích chứ, đúng khum?