Sơn Hà Chẩm – Chương 102 (2)

Chương 102 (2)

Cái tốt lớn nhất mà nàng cho ta, chính là thích ta

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du ra cửa, khoác áo ngoài đi về hướng phòng mình. Được một lúc, nàng đột nhiên sực nhớ: “Giờ này Công Tôn tiên sinh ngủ chưa?” Nó thủ gắt gao ấn nó dưới nhân loại, mở ra vi đoản.

Nghe vậy, mặt Trường Nguyệt hiện lên vẻ lúng túng. Nhìn sắc mặt nàng, Sở Du lập tức biết có chuyện không hay. Nàng cau mày hỏi: “Sao vậy?” Nàng lần đầu tiên trực diện như vậy cảnh tượng.

“Chắc là Công Tôn tiên sinh vẫn chưa ngủ. Vừa rồi… ngài ấy đứng bên ngoài đại sảnh…”

Nghe vậy, Sở Du chợt biến sắc: “Ngài ấy đứng ngoài cửa mà sao ngươi không cản lại?!” Tỏa sáng , ác lang vậy ánh mắt, bên trong.

“Ngài ấy… Ngài ấy là tiểu Hầu gia mà.” Trường Nguyệt ấp úng: “Ngài ấy không cho nô tì lên tiếng…”

“Xằng bậy!” Sở Du giận dữ quát. Trường Nguyệt sợ hãi quỳ sụp xuống đất. Sở Du không rảnh tính sổ với nàng, xoay người nói với Vãn Nguyệt: “Ngươi lập tức đi xem tiểu Hầu gia đang ở đâu!” Giơ tay lên vừa ra, đó là lôi đình lực.

“Vâng.”

Vãn Nguyt nhn lnh xoayngưi đi tìm.S Du đi°giây lát, TrưngÏNguyt qu gidưi đt khôngɨdám hó hécâu nào. Hiĩlâu sau, VãnNguyt hp tpìchy ti, lolng báo: “Trưcļkhi C SSinh xut ph,ĩtiu Hu giaÍđã dn theojV Thin vàÏmưi my thv ra ngoàiri!”

Dn theoúV Thin vàİmưi my thív, nàng cònkhông biết VɩUn mun làmùgì sao?!

S Duìlp tc xoay]ngưi, gn ging:“Dn ngưi theoõta tìm CīS Sinh!”

Dtơli, nàng lptc cm kiếmĭdn ngưi xôngra ngoài. Trưc¸khi sp đi,ènàng còn quayįđu li, hung³d nhìn TrưngNguyt: “Ngươi quđó cho ta!”ĩ

bên kia,C S Sinhīra khi V]Ph, bưc lênõxe nga ri{chy vào ngõhm.

Tâm trng caôhn đang ccùk tt. Nhiunăm t khitrng sinh đến]nay, hn hiếmÍkhi nào vui:v như vy.áXe nga đichưa đưc bao¸xa, th vbên cnh hnchui vào xeInga, đè thpìging, gp gápnói: “Đi nhân,có mt nhómngưi đi theoưchúng ta, võngh rt cao.”

C S Sinhím mt, bìnhtĩnh hi: “Baoãnhiêu ngưi, chúngêta có thcn đưc không?”

“E là khôngĩdưi mưi lămngưi, tương đươngïvi chúng ta.”Ĭ

Quay đu li.”ÏC S Sinhlin nói: “Phátõđn tín hiu,lp tc bov ta chyv hưng Hoàngĭcung!”

Đang nóiâchuyn, bên ngoàitruyn đến tiếngïvũ tin. Thv kia lptc lao ra,īcưi nga chynhư điên. Đnôtín hiu toèra trên tri,C S Sinhngi trong xenga vén rèm,,nhìn cnh tưngíbên ngoài.

Màu máu,nhng sát thfkia mc y[phc d hànhôđen, in hoavăn vân mây{màu bc, thtùlưng đeo mtíviên châu tròn,đang qun thoĩvi ngưi cahn. C SèSinh nhíu mày,hn nhn raìcách ăn mcɪnày, đây làìngưi V Ph.

L²nào S Duphái sát thgiết hn?

C SSinh nhíu mày,sau đó lptc ph nhn.Nếu như SDu mun xung¸tay, e rngIđã ra tay V Phɩri. S Dukhông phi làngưi d kíchđng, trưc chuynãđi s, nàngluôn là ngưibng lòng hiÎsinh.

Hôm nay, Vgia, S giaývà dân chúngơchính là đimyếu ca nàng.Mt C SôSinh chết đi(và mt CS Sinh đng°ý thn phcïV Un, chcįchn nàng biếtphi chn cáiúnào.

Nếu như khôngphi S Du,°vy hin tiếngưi V giaĺcó th điuđng ám vđến giết hn…

Xenga phi nhanhtrong đêm, CS Sinh cgng lm micó th givng cơ thúmình không blăn lóc. Trongnháy mt cáiitên kia lưtqua đu hn,ãbên ngoài bngtruyn đến mtÏtiếng “Xot,máu văng lênrèm xe, sauìđó nga hívang đau đn,âbung xe đtjngt đp xungphía trưc.

C SSinh lăn tíbung xe ra,fvăng c ngưiưra ngoài, nnàxung đt. Hn°giơ tay bttrán chy máu,õth hn hnngng đu. NgayĨlp tc, hnnhìn thy bóngĺngưi trưng sambch y dưiánh trăng, đeoĨmt n bchfngc che ngagương mt, imílng nhìn hn.

Thêv đã smđu mình hai(nơi, gc sang(mt bên, ngab chém đthai chân vncòn hí vangìđau đn. CS Sinh chngéngưi, gian nanɨđng dy, gnging: “Công Tôntiên sinh, trưcÎkhi đến đâyýta đã chunób sn sàng.êNếu như hômnay ta khôngútr v, ngưica ta slp tc thôngbáo vi Bâh V Unđang Hoa}Kinh, ta truyĮsát V Un,V Un trnthoát, còn tab V Unïgiết chết. Tinay, V Phcũng s bįbao vây, đếnâlúc đó, VUn không phn¹cũng b épÍphn. Hu giaînhà các ngươiíđã sn sàngÍđ to phnchưa?!”

V Unkhông lên tiếng,ɨchàng đi vphía C SSinh, rút kiếmĨt bên hôngíra. C SSinh nhn rangưi chàng nngĬnc sát khí,{nht thi cmĩthy ging nhưkhonh khc cuicùng trưc khi(b V Un(giết chết kiếptrưc.

Hn không khisiết cht nmđm, gi vɨtrn tĩnh, cưi,khy: “Sao h,iCông Tôn tiênsinh vì ghentuông mà ngayc đi nghipơca Hu giacũng mc k?”

V Un vntrm mc nhưêcũ. Chàng bưcđi v phíaЇC S Sinh,:giơ kiếm lênchém! Cũng chínhlúc này, CíS Sinh giơtay lên, mynghìn kim châmétrong tay áophóng v phíaĭV Un! VĨUn vi vàngithi lui, nângtay áo ngănnhng kim đc¸này li. CìS Sinh thacơ hi quayjđu b chy,đi V Unìb tay áoxung thì thyĪC S Sinhđã chy thtxa. V Unsm mt, nângkiếm lên, phóngthng v hưngC S Sinh,đng thi phingưi đui theokiếm. C SâSinh ch ngheĩtiếng gió phíaàsau rít gào,hn khó nhcălăn mt vòngītrên đt tránhné. Cũng chínhkhonh khc này,bóng dáng bchéy kia xutìhin trưc mthn, cm kiếmđâm xung.

Đng tC S SinhÍđt ngt coírút, tiếp đóÏbng nghe thymt tiếng hôéln: “Dng tay!”ã

Mt thanh kiếmÎkhác phá khôngmà đến, đâmmnh lên kiếmV Un. Mũikiếm V Unhơi lch, linľđâm thng vàoãtưng, va vncm ngay bên[cnh gò máC S Sinh.Kiếm phong ct:lên gò májhn, máu C]S Sinh chyxung. Hn hítth dn dp,ánh mt lnhlo nhìn VéUn.

Lúc này,ãS Du đãíchy vi tibên cnh VãUn, lôi kéo²chàng, nói viC S Sinh:Į“Ngài đi nhanh[lên.”

C SSinh lt đtđng dy, trưngìkiếm V Unli đâm tiln na. SĨDu nm chtìtay chàng, ginđd quát: “Ngayĩc li ta¸nói mà ngàiɨcũng không nghesao?!”

“Hn épínàng.”

Vệ Uẩn lạnh lùng nhìn Sở Du, Sở Du vội nháy mắt với Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh thở hổn hển đứng dậy, tự bịt vết thương, lảo đảo rời đi.

“Cái gì gọi là muốn tốt cho ta?!”

“Thích ta.”

Sở Du ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, bình tĩnh nói: “Trước tiên, ngài theo ta trở về rồi nói.”

“Sống thật hạnh phúc.”

“Ta giết hắn, nàng không nỡ à?”

“Đệ có chừng mực cái gì?” Giọng Sở Du lạnh lùng: “Tính hắn luôn tiếc mạng, hôm nay hắn dám tới nói chuyện Tô Tra với ta nhưng lại không sợ ta ra tay, nếu không nắm chắc thì hắn dám tới sao? Tối nay chỉ cần hắn không trở về, Vệ Phủ lập tức bị bao vây. Một khi Triệu Nguyệt phát hiện đệ ở Hoa Kinh, đệ cho rằng mình còn đi về được sao?”

“Ngài theo ta trở về!”

“Ta có chừng mực.”

Nghe vậy, Sở Du sững sờ. Nàng nhìn vào đôi mắt thiếu niên, nghe chàng nói: “Năm đó, ta đã từng nói sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp nàng, ta không hề gạt nàng.”

Sở Du kéo chàng, khuôn mặt nghiêm nghị. Vệ Uẩn mím môi, bị nàng kéo về hướng Vệ Phủ. Có tiếng bước chân truyền tới, cuối cùng người của Cố Sở Sinh cũng đến. Thị vệ lo lắng hỏi: “Đại nhân…”

Những lời này vang lên, rúng động đến mức khiến Sở Du chấn kinh, không thốt nổi lời nào. Vệ Uẩn áp sát, ép nàng dựa lên tường. Chàng cúi đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Sở Du, ta cho nàng biết, nếu như nàng thật sự muốn tốt cho ta, vậy nàng chỉ cần làm một chuyện.”

(*) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách

Cố Sở Sinh khoát tay áo, che trán, nói: “Trở về thôi.”

Vệ Uẩn bất chợt lấn lên một bước, ép Sở Du lui về sau một bước. Sở Du nhìn chàng tới gần, không khỏi lúng túng. Nhưng Vệ Uẩn hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của nàng, cao giọng quát: “Đổi hôn nhân của nàng lấy một đồng minh là tốt cho ta? Hay nói nàng gả cho Cố Sở Sinh, hắn thay ta lót đường là tốt cho ta? Nàng nghĩ mình là ai, nàng lại nghĩ ta là ai? Nàng xem tình cảm của ta đối với nàng là gì, đừng nói ta không xem nàng là tẩu tẩu, dù cho ta có xem nàng là tẩu tẩu thì Vệ gia ta cũng không làm ra chuyện như vậy!”

Đợi Cố Sở Sinh đi rồi, cuối cùng Vệ Uẩn mới lên tiếng: “Nàng sợ cái gì? Hắn ép nàng như vậy, hắn coi ta chết rồi sao? Ta mà cần hắn giúp đỡ? Ta…”

Sở Du thoáng bối rối: “Ta không hề cảm thấy mình bị ức hiếp.”

“Tiểu Thất…” Nàng thở dài nói: “Ta chỉ vì muốn tốt cho đệ.”

“Vệ Uẩn!”

Vệ Uẩn lạnh lùng nhìn Sở Du, Sở Du vội nháy mắt với Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh thở hổn hển đứng dậy, tự bịt vết thương, lảo đảo rời đi.“Tiểu Thất…”

Cuối cùng Sở Du không thể kiềm chế nổi nữa, nàng đột ngột quay phắt đầu lại, cao giọng quát: “Đệ có biết đệ đang làm cái gì hay không? Hắn là đại thần Chính tam phẩm Lễ bộ thượng thư. Đệ cứ giết hắn như vậy là sợ Triệu Nguyệt còn chưa nắm đủ điểm yếu của mình hay sao?!”

Sở Du ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, bình tĩnh nói: “Trước tiên, ngài theo ta trở về rồi nói.”

“Ta có chừng mực.”

“Đệ có chừng mực cái gì?” Giọng Sở Du lạnh lùng: “Tính hắn luôn tiếc mạng, hôm nay hắn dám tới nói chuyện Tô Tra với ta nhưng lại không sợ ta ra tay, nếu không nắm chắc thì hắn dám tới sao? Tối nay chỉ cần hắn không trở về, Vệ Phủ lập tức bị bao vây. Một khi Triệu Nguyệt phát hiện đệ ở Hoa Kinh, đệ cho rằng mình còn đi về được sao?”

Chàng khàn giọng: “Thích ta, ở cạnh ta, đây chính là tốt nhất đối với ta. Nếu nàng cũng không làm được những chuyện này, vậy nàng hãy làm một chuyện khác ——”

“Vậy nàng bảo ta phải làm sao đây?! Vệ Uẩn ngẩng đầu lên: “Nhìn hắn ép nàng gả cho hắn, còn ta vỗ tay hoan hô sao?!”

“Ta giết hắn rồi lập tức dẫn mọi người đi.”

Giọng điệu Vệ Uẩn bình tĩnh, Sở Du tức quá hoá cười: “Dẫn chúng ta đi, đi đâu, đi tạo phản giống Vương Hạ sao? Đệ đã chuẩn bị xong chưa, đã lấy được chứng cứ chưa? Nếu như đệ không có một lý do đầy đủ, Vệ Uẩn, đệ có biết đệ bị gọi là cái gì không, là loạn thần tặc tử, đệ chính là phản tặc! Giống với Vương Hạ, người người đòi thảo phạt! Đệ nói mình có chừng mực, đệ gọi thế này là chừng mực, đệ thế này là ấu trĩ! Đệ có đặt người nhà ở trong lòng không, có đặt Vệ Phủ ở trong lòng không? Chỉ cần đệ nghĩ đến chúng ta nửa phần, tối nay đệ đã không làm ra chuyện như vậy!”

“Năm đó là ta vô dụng…” Giọng chàng khàn đi: “Nhưng nàng cho rằng hôm nay ta cũng vô dụng sao?”

“Vậy nàng bảo ta phải làm sao đây?! Vệ Uẩn ngẩng đầu lên: “Nhìn hắn ép nàng gả cho hắn, còn ta vỗ tay hoan hô sao?!”

Sở Du trầm mặc không nói, nàng mím môi, cuối cùng mở miệng: “Tiểu Thất, thật ra chuyện trên đời không phải chỉ có thích hay không thích. Ta gả cho hắn không phải là bị ép. Ta hi vọng mình gả cho một người có thể tương kính như tân(*). Nếu như hôn nhân của ta có thể có chút giá trị, vậy thì càng tốt.”

Nghe vậy, Sở Du sững sờ. Nàng nhìn vào đôi mắt thiếu niên, nghe chàng nói: “Năm đó, ta đã từng nói sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp nàng, ta không hề gạt nàng.”

“Năm đó là ta vô dụng…” Giọng chàng khàn đi: “Nhưng nàng cho rằng hôm nay ta cũng vô dụng sao?”

“Tiểu Thất…”

(*) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách“Ta giết hắn rồi lập tức dẫn mọi người đi.”

Sở Du thoáng bối rối: “Ta không hề cảm thấy mình bị ức hiếp.”

Sở Du kéo chàng, khuôn mặt nghiêm nghị. Vệ Uẩn mím môi, bị nàng kéo về hướng Vệ Phủ. Có tiếng bước chân truyền tới, cuối cùng người của Cố Sở Sinh cũng đến. Thị vệ lo lắng hỏi: “Đại nhân…”

“Ngài theo ta trở về!”

Vệ Uẩn sững người. Lát sau, chàng gian nan bật cười: “Quả nhiên nàng vẫn còn thích hắn đúng không?”

Sở Du trầm mặc không nói, nàng mím môi, cuối cùng mở miệng: “Tiểu Thất, thật ra chuyện trên đời không phải chỉ có thích hay không thích. Ta gả cho hắn không phải là bị ép. Ta hi vọng mình gả cho một người có thể tương kính như tân(*). Nếu như hôn nhân của ta có thể có chút giá trị, vậy thì càng tốt.”

Vệ Uẩn sững người. Lát sau, chàng gian nan bật cười: “Quả nhiên nàng vẫn còn thích hắn đúng không?”Giọng điệu Vệ Uẩn bình tĩnh, Sở Du tức quá hoá cười: “Dẫn chúng ta đi, đi đâu, đi tạo phản giống Vương Hạ sao? Đệ đã chuẩn bị xong chưa, đã lấy được chứng cứ chưa? Nếu như đệ không có một lý do đầy đủ, Vệ Uẩn, đệ có biết đệ bị gọi là cái gì không, là loạn thần tặc tử, đệ chính là phản tặc! Giống với Vương Hạ, người người đòi thảo phạt! Đệ nói mình có chừng mực, đệ gọi thế này là chừng mực, đệ thế này là ấu trĩ! Đệ có đặt người nhà ở trong lòng không, có đặt Vệ Phủ ở trong lòng không? Chỉ cần đệ nghĩ đến chúng ta nửa phần, tối nay đệ đã không làm ra chuyện như vậy!”

Giọng điệu Vệ Uẩn bình tĩnh, Sở Du tức quá hoá cười: “Dẫn chúng ta đi, đi đâu, đi tạo phản giống Vương Hạ sao? Đệ đã chuẩn bị xong chưa, đã lấy được chứng cứ chưa? Nếu như đệ không có một lý do đầy đủ, Vệ Uẩn, đệ có biết đệ bị gọi là cái gì không, là loạn thần tặc tử, đệ chính là phản tặc! Giống với Vương Hạ, người người đòi thảo phạt! Đệ nói mình có chừng mực, đệ gọi thế này là chừng mực, đệ thế này là ấu trĩ! Đệ có đặt người nhà ở trong lòng không, có đặt Vệ Phủ ở trong lòng không? Chỉ cần đệ nghĩ đến chúng ta nửa phần, tối nay đệ đã không làm ra chuyện như vậy!”(*) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách

“Ta giết hắn, nàng không nỡ à?”

“Vậy nàng có từng nghĩ tới ta không?” Giọng nói Vệ Uẩn run rẩy, chàng siết chặt nắm tay, mắt rưng lệ nóng. Chàng kiềm chế âm lượng, sợ cảm xúc của mình không khống chế được mà phun trào ra, khàn giọng nói: “Nàng nói ta không đặt nàng ở trong lòng, không đặt Vệ Phủ ở trong lòng, vậy nàng có đặt ta ở trong lòng không?”

“Tiểu Thất…” Nàng thở dài nói: “Ta chỉ vì muốn tốt cho đệ.”

Cuối cùng Sở Du không thể kiềm chế nổi nữa, nàng đột ngột quay phắt đầu lại, cao giọng quát: “Đệ có biết đệ đang làm cái gì hay không? Hắn là đại thần Chính tam phẩm Lễ bộ thượng thư. Đệ cứ giết hắn như vậy là sợ Triệu Nguyệt còn chưa nắm đủ điểm yếu của mình hay sao?!”

“Cái gì gọi là muốn tốt cho ta?!”

Vệ Uẩn bất chợt lấn lên một bước, ép Sở Du lui về sau một bước. Sở Du nhìn chàng tới gần, không khỏi lúng túng. Nhưng Vệ Uẩn hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của nàng, cao giọng quát: “Đổi hôn nhân của nàng lấy một đồng minh là tốt cho ta? Hay nói nàng gả cho Cố Sở Sinh, hắn thay ta lót đường là tốt cho ta? Nàng nghĩ mình là ai, nàng lại nghĩ ta là ai? Nàng xem tình cảm của ta đối với nàng là gì, đừng nói ta không xem nàng là tẩu tẩu, dù cho ta có xem nàng là tẩu tẩu thì Vệ gia ta cũng không làm ra chuyện như vậy!”

Những lời này vang lên, rúng động đến mức khiến Sở Du chấn kinh, không thốt nổi lời nào. Vệ Uẩn áp sát, ép nàng dựa lên tường. Chàng cúi đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Sở Du, ta cho nàng biết, nếu như nàng thật sự muốn tốt cho ta, vậy nàng chỉ cần làm một chuyện.”

“Thích ta.”

Đợi Cố Sở Sinh đi rồi, cuối cùng Vệ Uẩn mới lên tiếng: “Nàng sợ cái gì? Hắn ép nàng như vậy, hắn coi ta chết rồi sao? Ta mà cần hắn giúp đỡ? Ta…”

Chàng khàn giọng: “Thích ta, ở cạnh ta, đây chính là tốt nhất đối với ta. Nếu nàng cũng không làm được những chuyện này, vậy nàng hãy làm một chuyện khác ——”

“Sống thật hạnh phúc.”

Chàng quay đầu đi, nước mắt xoay tròn trong vành mắt: “Trốn sau lưng ta, làm Sở đại tiểu thư cả đời.”

***

P/s (Zens Zens): Chương này đánh dấu bước ngoặc của hai người nên mình sẽ cho Vệ Uẩn đổi xưng hô thành ta-nàng, trước mặt người khác thì vẫn xưng đệ-tẩu như cũ 😀

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

33 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hồng Châu
Hồng Châu
4 Năm Cách đây

Mấy câu của Vệ Uẩn như là tỏ tình ấy. Bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của hai người

Kimmy
Kimmy
4 Năm Cách đây

Ủa ủa rồi ko thích anh thì cũng không được thích ai hết hả ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ừm phải thích chứ, đúng khum?

33
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!