Chương 103
Tẩu tẩu, chờ đệ trở về
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du không lên tiếng. Nghe lời Vệ Uẩn nói, nàng cảm giác có một sự mệt mỏi tuôn ra từ đáy lòng. Thẳng đến đối phương từng bước một đi tới.
Nàng rũ mắt, chậm chạp nói: “Về nhà trước đã.”
Đây là một kiểu từ chối uyển chuyển, kích động khiến Vệ Uẩn ngẩng phắt đầu dậy: “Trả lời ta khó khăn thế sao?” Hắn không có mặc giày.
“Nàng nhìn vào mắt ta…” Vệ Uẩn tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, lạnh giọng nói: “Trả lời ta!”
Sở Du không nói, Vệ Uẩn khàn giọng: “Thích hay không thích, nàng trả lời ta một câu khó khăn lắm sao?!” Một đường đi chân trần thải xé gió sương cùng chém.
“Vệ Uẩn…” Sở Du nâng mắt nhìn chàng: “Đệ vô lễ.”
“Phải!” Vệ Uẩn cắn răng nói: “Ta vô lễ, ta bất kính, ta bất chấp luân thường, còn gì muốn mắng thì nàng cứ mắng đi. Hôm nay ta chỉ cần một câu nói của nàng —— Ta thích nàng, nàng thì sao?” Nàng vừa mở miệng nói một chữ, người nọ.
“Vậy thì đệ lui raɪđi!”
Sở Duịđột ngột đẩyİchàng, lớn giọngĩquát. Vệ Uẩnîbị Sở Du°đẩy ra, nàngớlạnh lùng nhìnửchàng.
“Đệ cho rằngệvì sao taịkhông trả lời,íđệ cho rằngívì sao taòkhông nói lờiÏnào? Vệ Uẩn,ḷđệ cứ nhấtịquyết muốn taInói ra miệng,[nói đến khóéxử như vậyḷthì đệ mớiĩchịu sao?! Taẫlà tẩu tẩuḹđệ. Đối vớiἰđệ, ta cóốtrách nhiệm, cóớtình thân. Ta¸đến Vệ gia,ļta đi cùngĩđệ, ban đầu²chỉ là vìợthân phận của³ta, chỉ làèvì kính nểỳkhí phách Vệõgia. Dù choỉsau này taữcó tình cảmÍvới đệ, vậyḽcũng chỉ làìtình cảm nhưáđệ đệ, nhưıbạn hữu ——”²
Sở Du nhắmɩmắt lại, giọngệnói run rẩy:ẹ“Tiểu Thất, đệĩvà Vệ giaļđều mang đếnàcho ta sựÎdịu dàng. Mẫuữthân, A Thuần,ằA Lam, thậmỳchí Vệ Thu,ɨVệ Hạ,… taễthích mọi người.‹Mọi người khiếnỳta cảm thấyỏrất vui vẻ,ẩrất hạnh phuc.ốNhất là đệ,ÍTiểu Thất.”
Nàng¸mở mắt ra,ẫlẳng lặng nhìnἷchàng: “Ta rấtưcảm kích đệ.ĩCuộc đời nàyđcủa ta chưaịcó một ngườiÍnào đối xửĭvới ta tốtỹhơn đệ.”
“Cho°nên ta khôngăđành lòng tổnòthương đệ, cũngἰkhông đành lòngủnói ra. Tìnhùcảm của taễđối với đệíchỉ dừng ởùmức đó, cóílẽ có một)chút rung động.ưThế nhưng TiểuụThất, thích củaọta đối vớiổđệ thật sựἱrất nhỏ bé.”ľ
“Vậy cũng là[có…” Vệ UẩnЇkhàn giọng nói:ĩ“Cũng là cóợmột chút, khôngìphải sao?”
SởíDu không lênẵtiếng. Lát sau,ơnàng chậm rãiḻhỏi: “Nhưng cáiĩđệ muốn thậtIsự là mộtỵchút sao?”
“Đệởmuốn ta vàđđệ ở bênịnhau đúng không?”ĩNàng cười khẽ:f“Nếu ta vàỉđệ ở bênưnhau, ta phảiítrả giá baoínhiêu? Tiểu Thất,ứhôm nay đệỗkhông còn trẻâcon nữa. Nếuâđệ và taĪở bên nhau,ĺcả hai chúngἰta phải trảÎgiá rất nhiều.ơTa không muốnảnhững trả giáổnày.”
Vệ Uẩnđmím môi, lờiềnàng giống nhưĭmột con daoịcắt vào lòngỡchàng. Sở Duừngưng mắt, lẳng]lặng nhìn VệựUẩn: “Tiểu Thất,ãta đã từngíthích một lần.ỏTa hao tổnỡtâm tư, oanhếoanh liệt liệt.ĩThời điểm taạthích người kia,įta nghĩ dùἶcho ta khôngíđược đáp lạiẽcũng không quanItrọng. Thế nhưngĩđợi sau nàyἵkhi ta thậtĺsự không đượcềđáp lại, khiổta thật sựĩđã đi tớiĩcuối con đường,èkhi ta đãầtiêu hao hếtìtất cả nhiệtètình, ta mớiíbiết được conỉngười rồi sẽỉhối hận. Choînên, ta tựỉnói với mìnhỹrằng kiếp nàyľta sẽ khôngĨbao giờ điĺđến bước kiaânữa. Cho nên,ἰta sẽ khôngẻchọn con đườngẫkhó khăn nhất.ļVệ Uẩn, đệỏchính là conĺđường khó khănïnhất của ta.”ì
“Đệ là ngườiľrất quan trọngòđối với ta.”ẫSở Du giơītay đặt lênĮtrái tim: “TrongЇcuộc đời này,ľngoại trừ ngườiínhà ta, đệảvà Vệ Phủộchính là điềuẵquan trọng nhấtứđối với ta.ỉTa đã đặtđquá nhiều tâmÏhuyết lên ngườiìđệ, ta đãÎdùng cả đờiạđể chiêm ngưỡngἰVệ Phủ. Taỷkhông nỡ đểíVệ Phủ vàẳđệ vì taữmà dính mộtóchút vết nhơЇnào. Vệ giaЇtrung môn liệtécốt, không nên¸vì chuyện nhưữvậy mà bịìô danh. CònĬđệ, Vệ Uẩn,ĩnếu như đệùcó lòng báoấthù, đệ cũngĩkhông nên choÎTriệu Nguyệt bấtúcứ cơ hộiơcông kích nào.°Đệ nên cóừmột thanh danhĬtrong sạch, đệơcó hiểu không?”(
“Ta không cảmÍthấy đây làîthanh danh khôngĺtốt gì cả.”ḽGiọng Vệ Uẩnỏtrầm khàn: “Chuyệnềta thích nàng,ĩta đã làmúthì ta sẽîkhông sợ nhận.ỉBất quá chỉìlà hư danhỗmà thôi, taĩkhông quan tâm.”i
“Ta quan tâm.”ỡSở Du bìnhịtĩnh cất tiếng.ἶNàng nhìn VệảUẩn, không nhịnỵđược mà cười:İ“Đệ nói đúng,ặchẳng qua chỉôlà hư danhỡmà thôi. Đệìkhông quan tâm,ĩkhông phải vìỷnó không thươngỳtổn mà làïvì tình cảmổcủa đệ đủЇđể đệ cóỹthể chịu đựngậtất cả. Nếuìnhư ta thíchĩđệ, đủ thíchỷđệ, vậy chẳngıcòn gì quanitrọng nữa. VệἲUẩn, ta cóỏthể buông bỏữthế tục này,ἳta có thểịchấp nhận bảnỳthân thích mộtỗđứa trẻ khôngôhiểu bất cứïchuyện gì, taơcó thể chịuỳđựng bản thânÏmỗi ngày nơmặnớp lo sợἱngười ấy thayẹlòng, ta cũngİcó thể chấp¹nhận chịu đựngăngười đời thoáïmạ, chấp nhậnếđệ thay lòngỉbỏ đi sauẫkhi hai nhàỉVệ Sở vìĩta mà hổởthẹn, thế nhưngį——”
Từng câuồtừng chữ củaļnàng vô cùngìrõ ràng rànhâmạch: “Ta khôngɩđủ thích đệ.”ỉ
Toàn thân Vệ:Uẩn run lênịmãnh liệt, chàngỉhít thở dồnửdập.
Sở Du lẳngớlặng nhìn chàng,ìvẻ mặt trongẳtrẻo mà điềmḽtĩnh: “Vệ Uẩn,ľtình cảm củaửta đối vớióđệ chỉ giốngốnhư chiêm ngưỡngỳnhật nguyệt, tánắthưởng hoa xuân.íĐệ thật sựợlà một ngườiạđàn ông rấtụtốt, không aiồkhông thích.”
VệíUẩn không lênḷtiếng, răng môióchàng run rẩy,ểdường như chàngĩmuốn nói gìĩđó, giọt lệítrong mắt quayỉcuồng. Sở DuĮim lặng nhìnḹchàng, vô sốịcảm xúc trongįlòng cuộn trào.
Ngườiẵnhư vậy saoớlại không thích,ḷcó ai màổkhông thích chứ?
Khiľnàng nhận raặchàng thích nàng,¸khoảnh khắc chàngĨnói chàng thíchỉnàng, dường nhưἵcó một ngọnúlửa to lớn:thiêu đốt nộiợtâm nàng, soiısáng thế giớiītrống rỗng, hắcỉám, cô tịchákia.
Thế nhưng nàngĩquá rõ tìnhícảm của nàngɨđến từ đâu,ínàng cũng quáỹrõ tình cảmínày có baoẳnhiêu phần. Thậmặchí nàng khôngễmuốn vì tìnhòcảm này màấthoả hiệp hi¸sinh, nàng chỉõmuốn mình yênẵtĩnh trong chínhἲthế giới củaẩmình, lần lượtẳhồi tưởng lạiốtất cả ấmíáp và rungıđộng mà thiếuɪniên này mangíđến cho nàng.
CốịSở Sinh uyảhiếp nàng, khôngịphải nàng hếtɩcách. Chỉ làờđối diện vớiĪtình cảm này,ữnàng đột nhiên(cảm giác sợìhãi. Nàng muốn]gả cho mộtìngười khiến nàngĩcảm thấy anḽtoàn, cả đờiậnàng sẽ khôngộđộng lòng, vĩnhụviễn giữ vữngữlý trí, duyătrì khoảng cáchìvới người kia.ậNhư vậy nàngếmới không điútới bước đườngİđôi bên cùngừchán ghét.
Ánh mắtónàng khiến VệìUẩn cảm giácểnhư bị thiên:quân vạn mãịnghiền qua. Chàngἳgần như khôngộthể đứng thẳngĭngười, nhưng chàngĩvẫn phải đứng.ἴChàng cắn răng,õrun run mởìmiệng: “Không phảiđlà nàng khôngỵthích ta… Nếuĩnàng thích mộtɪchút, vậy vìísao… nàng khôngíthể thích taỗnhiều hơn… nhiềuữhơn một chútơnữa?”
Sở Duịnhìn thanh niênõngẩng đầu lên,:nước mắt lănịdài: “Nàng nóiĭta là ngườiἵquan trọng nhất³của nàng, nàngíthương ta, nhưngịtại sao… nàngùkhông thể thíchíta?”
Nghe thế,³Sở Du sữngḻsờ. Nàng ngheìchàng khàn giọngịnói giống nhưĩmột đứa trẻ:ẵ“Nàng nói nàngìvì tốt cho,ta, nhưng lựa(chọn của nàngḻđều là lựaấchọn khiến taữđau khổ nhất.ẻNàng gả choỉCố Sở Sinh,ỉnàng biết rõ:ta thích nàng,ịnhưng vẫn gả{cho hắn, nàngἳlàm gì muốnũtốt cho ta°chứ? Nàng chỉílựa chọn mộtἲcon đường khiếníbản thân mìnhèyên lòng nhất¹thôi.”
“Tình cảmẩcủa ta làmúnàng sợ, nàng(cảm thấy taḷcòn trẻ, nàngđsợ có lỗiỉvới Vệ giaủtrong lòng nàng,ísợ vấy bẩnĩVệ Uẩn trongẳlòng nàng. Nàngósợ sau khiЇmình gánh chịuĩhết tất cả‹phỉ báng, némãđi cơ hộijyên ổn củaịmình, ta lạiĩquay người bỏỉđi. Nàng sợĨnhất chính làênàng phải kéoổtrái tim mìnhứra, đặt taểvào.”
“Cho nênặnàng lựa chọnềCố Sở Sinh.”ứ
Lời chàng nóiĩgiống như mộtỗthanh kiếm sắcãbén, chọc thủngἷtầng tầng lớpẹlớp bao bọcïcủa nàng, đểậlộ ra nộiÍtâm máu tươiầđầm đìa.
“So vớiắta, hắn cóIthể cho nàngõmột thế giớiẫyên ổn. Nàng(không cần loɩlắng ai sẽílại tiến vàoẫlòng nàng, nàngýcũng có thểõcho mình lýỉdo là vì:Vệ gia, vìờta, nàng khôngĺcó lỗi gìɪvới ta ——”ẵ
Vệ Uẩn tiếnỵlên từng bướcậmột, dừng trướcòmặt nàng. BóngĨchàng bao phủỉlấy nàng, ánh³trăng chiếu xuốngἲngõ hẻm. SởɩDu im lặngỉlắng nghe, chàngfnói quá thẳngḽthắn, quá sắcẳbén, khiến nàngơbừng tỉnh.
“Sở Du.”ĨChàng khàn giọng:ỉ“Nàng thật íchļkỷ mà.”
“Nàngịviện nhiều lýïdo như vậyỉlà để quấnÍtừng lớp vỏúbọc cho mình.ĩNàng khiến taἲthật sự choểrằng nàng yêuἷthương ta, nàngềcho ta hiívọng, cứu rỗiẫta từ trongἱbóng tối. Nàngỡđã cứu ta,Їcứu Vệ gia,ănhưng thực tếἷnàng chỉ đangĪtự cứu mình.”ɪ
Dứt lời, VệíUẩn cúi đầu,ỏdời mắt xuốngúngực nàng.
“Trái timɩnàng trống rỗng.”í
Chàng thẫn thờɨmở miệng, nóiăra chuyện màĩhai người vẫnɨluôn cố sứcờche giấu, chưaļtừng nghĩ đến.âTrước giờ chàngıvẫn biết nhưngổchưa bao giờụmuốn nghĩ sâu,ἰmãi cho đến]giờ phút này,ửchàng buột miệng‹nói ra.
Có điềuĩlời đã nóiừrồi không thểɩnào thu lại,îchàng chỉ cóễthể triệt đểểxé rách mànóche, để lộ,chân tướng khiếnÏcon người khó)mà đối mặtồchấp nhận.
“Nàng gảỵvào Vệ gia,Їlàm nhiều nhưịvậy vì Vệἶgia, làm nhưjvậy vì taỉlà vì trái²tim nàng trốngặrỗng.
“Không làm nhữngἶchuyện này…” VệãUẩn lẳng lặngởnhìn nàng, trong[mắt hiện lênɪthương xót vàấcay đắng: “Nàngàkhông biết bảnảthân phải sốngệvì điều gì.”í
Giọng nói củaõchàng khiến SởơDu cảm thấyībản thân giốngúnhư trầm mìnhỏdưới nước, lànḻnước kia lạnhïlẽo thấu xương.,Nàng thấy VệđUẩn chậm rãiângẩng đầu, nhìnờnàng một cáchỹkhó tin: “Vìạsao?”
Nàng chỉļmới hai mươiἵtuổi.
Vì sao tâmạđã như tro¸tàn.
Sở Du nhìnĩchàng. Nàng muốnềthừa nhận lờiỉchàng nói, nhưngỏtrong giây phútẩđịnh mở miệngọkia, nàng lạiụcảm thấy cũngἴkhông hẳn làịthế.
Lúc nàng đếnịVệ gia, lúcònàng chết lặngíđi cứu người,ủgiúp người, nàngjđúng là nhưẻthế. Nhưng khiổnàng trấn thủḷPhượng Lăng Thành,ļnhìn thấy SởéCẩm đánh trốngἷtrên thành lâu,ụnghe Cố SởậSinh nói vớiἰnàng câu “Taìkhông muốn nàngõchết” , khiạnàng một thânἲmột mình đếnêBắc Địch cõngéchàng trở về,ékhi chàng nóiịvới nàng hiỉvọng nàng sẽạlàm tiểu cô‹nương cả đời,ḷkhi chàng bởifvì đau đớnổmà tựa tránịlên bụng nàngÍnói ra câu‹“Tẩu tẩu, đệḷđau” , lòngễnàng đã đầyôrồi.
Nàng cảm thấy cuộc đời mình đã trọn vẹn, đã viên mãn. Lúc ở bên cạnh chàng, nàng cảm thấy được kia là ánh nắng, là ngọn lửa. Cho nên, nàng vây quanh chàng, ra sức đối tốt với chàng.
Nàng cảm thấy trong lòng như có cái gì đó ầm ầm sụp đổ. Dưới sự chất vấn của người này, mọi thứ vùn vụt trôi qua. Vệ Uẩn nhìn nàng thất thần, chàng vươn tay áp lên khuôn mặt nàng.
Nàng vừa sợ dựa vào chàng quá gần, lại vừa muốn cho chàng tất cả.
Sở Du ngoảnh đầu đi, nhìn chằm chằm bức tường lắc lư. Giọng nói Vệ Uẩn ôn hoà: “Ta không biết tại sao nàng khóc, cũng không biết nàng đang đau buồn chuyện gì, lại càng không biết làm sao nàng trở thành như hôm nay. Thế nhưng A Du, chúng ta có thể, chỉ cần nàng cho ta cơ hội chờ đợi, đừng tự nghĩ rằng nàng làm cái gì là tốt cho ta.”
Nàng cảm thấy trong lòng như có cái gì đó ầm ầm sụp đổ. Dưới sự chất vấn của người này, mọi thứ vùn vụt trôi qua. Vệ Uẩn nhìn nàng thất thần, chàng vươn tay áp lên khuôn mặt nàng.
Vệ Uẩn cười khẽ: “Không cần phải nói xin lỗi gì cả, nàng làm gì, ta cũng không để bụng.”
“Ta không cần…”
Sở Du không đáp, nàng biết câu “Chờ đệ trở về” này có ý nghĩa gì. Chẳng những chàng muốn trở về, chàng còn muốn một đáp án.
“Nàng đừng sợ.”
Dứt lời, Vệ Thiển sốt ruột chạy tới: “Hầu gia, đồ và người đều đến rồi.”
Chàng khàn giọng nói: “Ta thích nàng, thật sự không phải là chuyện đáng sợ như vậy. Ta không biết nàng đã trải qua chuyện gì, ta cũng không biết vì sao nàng lại thế này, nhưng mà A Du, ta thích nàng, ta sẽ không để nàng chịu tổn thương. Ta đã suy nghĩ những lời này rất nhiều năm. Bốn năm trước, cái đêm ta rời Phượng Lăng Thành đến Bắc Địch, khi ta ôm nàng, ta đã muốn nói cho nàng biết những lời này. Thế nhưng ta không dám nói, ta sợ khinh nhờn ca ca, cũng sợ khinh nhờn nàng.”
Chàng khàn giọng nói: “Ta thích nàng, thật sự không phải là chuyện đáng sợ như vậy. Ta không biết nàng đã trải qua chuyện gì, ta cũng không biết vì sao nàng lại thế này, nhưng mà A Du, ta thích nàng, ta sẽ không để nàng chịu tổn thương. Ta đã suy nghĩ những lời này rất nhiều năm. Bốn năm trước, cái đêm ta rời Phượng Lăng Thành đến Bắc Địch, khi ta ôm nàng, ta đã muốn nói cho nàng biết những lời này. Thế nhưng ta không dám nói, ta sợ khinh nhờn ca ca, cũng sợ khinh nhờn nàng.”
Sở Du không nhúc nhích, Vệ Uẩn nắm lấy tay nàng, vừa nâng vừa kéo về phía mình, sau đó vững vàng cõng lên lưng.
“Sau này ta hiểu ra tình cảm này không hề đáng xấu hổ. Ta không hề tổn thương ai, ta chỉ thích nàng thôi. Ta lại muốn nói cho nàng biết, nhưng lúc ấy mọi người đều bảo với ta rằng ta còn quá trẻ, bảo ta ăn nói lỗ mãng, vì thế ta không dám nói. Ta chôn giấu lời này xuống, ta nghĩ nếu có một ngày ta nói ra những lời này thì nhất định là vì ta khẳng định, ta xác định cả đời này ta sẽ không phụ nàng.”
Vệ Uẩn nghĩ tới dáng vẻ té ngã của nàng vừa rồi, chạm tay lên cổ chân nàng, cau mày hỏi: “Trẹo chân rồi?”
Nàng cảm thấy dường như mình bị người ta đập vỡ từng lớp vỏ bọc, vạch ra buồng tim, mang nơi mềm mại yếu ớt nhất phơi bày ra trước mặt người này, còn người này mang ánh sáng chiếu rọi vào nàng.
Cuối cùng Sở Du không thể kiềm nén nổi nữa, nước mắt trào ra, tầm mắt nhoè đi.
Hàng mi Sở Du khẽ run, nàng ngẩng đầu nhìn chàng.
“Cô nương ngốc, sao lại bướng bỉnh thế chứ.”
Chàng cao hơn nàng nhiều như thế, khuôn mặt thanh niên anh tuấn cương nghị, hoàn toàn không hề mang theo nét non nớt và ngây ngô như thuở thiếu niên. Hôm nay chàng vừa trầm ổn vừa kiên nghị, lẳng lặng nhìn nàng, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “ Nàng và ta ở bên nhau. Những lời bịa đặt phỉ báng, ta ngăn.”
“Nhưng ta muốn cho nàng lựa chọn.”
“Núi đao biển lửa, ta đi.”
(*) Kinh diễm: đẹp đến kinh ngạc
“Tất cả vết thương trong lòng nàng, ta lấp đầy.”
“Ta biết…” Vệ Uẩn nhẹ nhàng nói: “Trước khi đi ta đã căn dặn rồi, đưa nàng trở về, ta sẽ đi ngay.”
“Núi đao biển lửa, ta đi.”
“Thứ nàng từng đánh mất, thứ nàng chưa có được, nàng muốn có, ta cho.”
Khoảnh khắc Cố Sở Sinh cưỡi ngựa đến, vươn tay với nàng kia, nàng đã từng cho rằng Cố Sở Sinh là người như vậy. Thế nhưng sau này trải qua năm năm tháng tháng, nàng mới từ từ phát hiện Cố Sở Sinh chưa bao giờ là thiếu niên áo đỏ cưỡi ngựa đến trong trí nhớ nàng. Thế giới của hắn toàn là rối rắm và giày vò, cái hắn có không phải là cố chấp mà là chấp niệm. Hắn chỉ kéo nàng trầm mình xuống bóng tối, chưa bao giờ dừng lại.
“Nàng cảm thấy bản thân ta ấu trĩ…” Vệ Uẩn bật cười, trong mắt chứa đựng đau lòng và bất đắc dĩ: “Nhưng A Du, thật ra nàng mới giống như đứa trẻ. Chuyện tình cảm này, nàng không dũng cảm bằng ta.”
“Thứ nàng từng đánh mất, thứ nàng chưa có được, nàng muốn có, ta cho.”
Sở Du ngẩn người. Bước chân Vệ Uẩn vững vàng, khiến nàng không hề cảm thấy một chút xốc nảy. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt chàng, nghe chàng từ tốn nói: “Lúc niên thiếu, nhìn nàng che chở trước mặt ta, ta cảm thấy rất hạnh phúc. Hôm nay, ta cảm thấy có thể để nàng đứng sau lưng ta, hẳn ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn một chút.”
Sở Du không lên tiếng, nàng cắn môi. Không biết tại sao nghe những lời nói này, nàng bỗng cảm thấy giọt lệ trực trào trên khoé mắt.
Mà Vệ Uẩn, chàng không hề cho nàng sự kinh diễm(*) ban đầu, cũng không hề giống như thần minh từ trên trời đáp xuống lúc nàng nguy nan, thậm chí khi bọn họ gặp nhau, chàng vẫn chỉ là thiếu niên ngây ngô, cần nàng cố gắng chống lên một vùng trời cho mình.
Nàng cảm thấy dường như mình bị người ta đập vỡ từng lớp vỏ bọc, vạch ra buồng tim, mang nơi mềm mại yếu ớt nhất phơi bày ra trước mặt người này, còn người này mang ánh sáng chiếu rọi vào nàng.
Nàng cảm giác bản thân bị làm cho mụ mị đầu óc. Mỗi một câu nói, nàng đều sẽ không lý trí, sẽ xúc động. Vì thế nàng dồn hết mọi lời nói xuống đáy lòng, cắn răng im lặng.
Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Vệ Uẩn gật đầu, đột nhiên chàng lên tiếng: “Tẩu tử!”
“Cô nương ngốc, sao lại bướng bỉnh thế chứ.”
Sở Du không lên tiếng, nàng cắn môi. Không biết tại sao nghe những lời nói này, nàng bỗng cảm thấy giọt lệ trực trào trên khoé mắt.
Cuối cùng Sở Du không thể kiềm nén nổi nữa, nước mắt trào ra, tầm mắt nhoè đi.
Sở Du không đáp. Vệ Uẩn ấn nhẹ một cái, nàng lập tức căng cứng cả người. Vệ Uẩn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ người này cúi đầu nhỏ lệ, chàng lại chẳng nói được câu nào.
(*) Kinh diễm: đẹp đến kinh ngạc
Vệ Uẩn cảm giác nước mắt người này đánh chìm chàng. Chàng ôm nàng, nhè nhẹ vỗ về lưng nàng, vừa đau lòng lại vừa không biết làm sao. Chàng thủ thỉ dỗ dành nàng: “Đừng khóc, ta có lỗi gì, nàng nói với ta là được. Nàng nhìn mình đi, khóc đến son phấn đều nhòe nhoẹt hết rồi.”
Sở Du không lên tiếng, nàng cắn răng đẩy chàng ra, mắt nhoè đi trở về. Nàng vừa đi vừa lau nước mắt, giống hệt một đứa trẻ.
Vệ Uẩn cũng không biết phải làm sao, chàng đi theo sau lưng nàng, nhìn nàng bước nhanh phía trước. Chưa được mấy bước, nàng đã giẫm lên mép váy mình, lảo đảo ngã xuống đất.
Vệ Uẩn vội vàng bước lên đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Nàng không sao chứ?”
“Nàng cảm thấy bản thân ta ấu trĩ…” Vệ Uẩn bật cười, trong mắt chứa đựng đau lòng và bất đắc dĩ: “Nhưng A Du, thật ra nàng mới giống như đứa trẻ. Chuyện tình cảm này, nàng không dũng cảm bằng ta.”Vệ Uẩn thấp giọng nói, cửa lớn Vệ phủ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Chàng cõng nàng, giọng nói dịu dàng: “Bị ép cầm kiếm và tự mình muốn cầm kiếm là hai việc khác nhau.”
Sở Du không lên tiếng, vẻ mặt trở nên hơi tái. Nàng cúi đầu, không nói một lời, chỉ rơi từng giọt nước mắt to như hạt đậu.
Sở Du không lên tiếng, vẻ mặt trở nên hơi tái. Nàng cúi đầu, không nói một lời, chỉ rơi từng giọt nước mắt to như hạt đậu.
Vệ Uẩn nghĩ tới dáng vẻ té ngã của nàng vừa rồi, chạm tay lên cổ chân nàng, cau mày hỏi: “Trẹo chân rồi?”
Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, tất cả nhân mã đã chuẩn bị sẵn sàng trước cổng Vệ phủ. Tưởng Thuần bước đến, thấy Vệ Uẩn cõng Sở Du, nàng ngẩn người, sau đó vội nói: “Ta đã hiểu đại khái sự tình, trước tiên ngài nhanh chóng rời khỏi thành đã.”Nàng chưa bao giờ gặp được một người bao dung nàng như vậy, chưa bao giờ gặp được người cố chấp, ấm áp, mang theo cả ánh sáng và yên bình như vậy.
Sở Du không đáp. Vệ Uẩn ấn nhẹ một cái, nàng lập tức căng cứng cả người. Vệ Uẩn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ người này cúi đầu nhỏ lệ, chàng lại chẳng nói được câu nào.
Nói xong, nàng bước lên, duỗi tay đón lấy Sở Du. Sở Du được nàng và Vãn Nguyệt dìu đỡ, đưa lưng về phía Vệ Uẩn, đi về hướng Vệ phủ.
Vệ Uẩn thở dài, ngồi trước mặt Sở Du, dịu dàng lên tiếng: “Ta cõng nàng về.”
Sở Du không nhúc nhích, Vệ Uẩn nắm lấy tay nàng, vừa nâng vừa kéo về phía mình, sau đó vững vàng cõng lên lưng.
“Tất cả vết thương trong lòng nàng, ta lấp đầy.”
Dưới ánh trăng, chiếc bóng hai người giao nhau. Vệ Uẩn cõng Sở Du, không khỏi cười: “Trước khi gặp nàng, ta nghe nói nàng là Đại tiểu thư ngang ngược bốc đồng. Sau khi gặp nàng, ta cảm thấy bọn họ nói bậy. Cuối cùng, tối nay ta cũng biết tính tình nàng trước đây quả nhiên là ngang ngược thật.”
Sở Du ngoảnh đầu đi, nhìn chằm chằm bức tường lắc lư. Giọng nói Vệ Uẩn ôn hoà: “Ta không biết tại sao nàng khóc, cũng không biết nàng đang đau buồn chuyện gì, lại càng không biết làm sao nàng trở thành như hôm nay. Thế nhưng A Du, chúng ta có thể, chỉ cần nàng cho ta cơ hội chờ đợi, đừng tự nghĩ rằng nàng làm cái gì là tốt cho ta.”
Nàng vừa sợ dựa vào chàng quá gần, lại vừa muốn cho chàng tất cả.
“Xin lỗi…” Sở Du khàn giọng lên tiếng.
Vệ Uẩn cười khẽ: “Không cần phải nói xin lỗi gì cả, nàng làm gì, ta cũng không để bụng.”
Sở Du không lên tiếng, tay nàng vòng qua cổ chàng, ôm thật chặt.
Nàng chưa bao giờ gặp được một người bao dung nàng như vậy, chưa bao giờ gặp được người cố chấp, ấm áp, mang theo cả ánh sáng và yên bình như vậy.
Nàng cảm thấy cuộc đời mình đã trọn vẹn, đã viên mãn. Lúc ở bên cạnh chàng, nàng cảm thấy được kia là ánh nắng, là ngọn lửa. Cho nên, nàng vây quanh chàng, ra sức đối tốt với chàng.
Khoảnh khắc Cố Sở Sinh cưỡi ngựa đến, vươn tay với nàng kia, nàng đã từng cho rằng Cố Sở Sinh là người như vậy. Thế nhưng sau này trải qua năm năm tháng tháng, nàng mới từ từ phát hiện Cố Sở Sinh chưa bao giờ là thiếu niên áo đỏ cưỡi ngựa đến trong trí nhớ nàng. Thế giới của hắn toàn là rối rắm và giày vò, cái hắn có không phải là cố chấp mà là chấp niệm. Hắn chỉ kéo nàng trầm mình xuống bóng tối, chưa bao giờ dừng lại.
Mà Vệ Uẩn, chàng không hề cho nàng sự kinh diễm(*) ban đầu, cũng không hề giống như thần minh từ trên trời đáp xuống lúc nàng nguy nan, thậm chí khi bọn họ gặp nhau, chàng vẫn chỉ là thiếu niên ngây ngô, cần nàng cố gắng chống lên một vùng trời cho mình.
“Đệ cản Cố Sở Sinh là vì kế điệu hổ ly sơn?” Sở Du nhanh chóng nhận ra: “Vậy đệ phải nhanh chóng rời khỏi thành! Cố Sở Sinh phát hiện không thấy người, chắc chắn sẽ đến tìm đệ…”
“Sau này ta hiểu ra tình cảm này không hề đáng xấu hổ. Ta không hề tổn thương ai, ta chỉ thích nàng thôi. Ta lại muốn nói cho nàng biết, nhưng lúc ấy mọi người đều bảo với ta rằng ta còn quá trẻ, bảo ta ăn nói lỗ mãng, vì thế ta không dám nói. Ta chôn giấu lời này xuống, ta nghĩ nếu có một ngày ta nói ra những lời này thì nhất định là vì ta khẳng định, ta xác định cả đời này ta sẽ không phụ nàng.”Sở Du ngẩn người. Bước chân Vệ Uẩn vững vàng, khiến nàng không hề cảm thấy một chút xốc nảy. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt chàng, nghe chàng từ tốn nói: “Lúc niên thiếu, nhìn nàng che chở trước mặt ta, ta cảm thấy rất hạnh phúc. Hôm nay, ta cảm thấy có thể để nàng đứng sau lưng ta, hẳn ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn một chút.”Mà Vệ Uẩn, chàng không hề cho nàng sự kinh diễm(*) ban đầu, cũng không hề giống như thần minh từ trên trời đáp xuống lúc nàng nguy nan, thậm chí khi bọn họ gặp nhau, chàng vẫn chỉ là thiếu niên ngây ngô, cần nàng cố gắng chống lên một vùng trời cho mình.(*) Kinh diễm: đẹp đến kinh ngạc
Sở Du không lên tiếng, nàng cắn răng đẩy chàng ra, mắt nhoè đi trở về. Nàng vừa đi vừa lau nước mắt, giống hệt một đứa trẻ.
Thế nhưng sau khi dần dần tiếp xúc với chàng, đến gần chàng, thấu hiểu chàng, làm bạn với chàng, nàng mới biết được con người này tốt đẹp nhường nào.
Ta chờ chàng trở về.
Nàng lẳng lặng ôm chặt lấy chàng, rầu rĩ nói: “Đệ làm kinh động Cố Sở Sinh như vậy, phía người Tô Tra phải xử lý thế nào?”
“Ta đã tính sẵn rồi.” Vệ Uẩn khẽ cười: “Thật ra ta chỉ dẫn theo mười lăm người cản đường hắn, hắn bắn đạn tín hiệu, toàn bộ cao thủ trong phủ nhất định sẽ chạy tới cứu người. Ta phái người chạy thẳng đến phủ hắn, bây giờ có lẽ đã bắt người của Tô Tra về rồi.”
Thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng mở miệng, giọng nói trầm khàn: “Ừ.”
“Đệ cản Cố Sở Sinh là vì kế điệu hổ ly sơn?” Sở Du nhanh chóng nhận ra: “Vậy đệ phải nhanh chóng rời khỏi thành! Cố Sở Sinh phát hiện không thấy người, chắc chắn sẽ đến tìm đệ…”
Vệ Uẩn vội vàng bước lên đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Nàng không sao chứ?”
“Ta biết…” Vệ Uẩn nhẹ nhàng nói: “Trước khi đi ta đã căn dặn rồi, đưa nàng trở về, ta sẽ đi ngay.”
“A Du…” Chàng quay đầu nhìn nàng: “Ta trưởng thành rồi, ta đều sẽ trải sẵn tất cả đường đi nước bước, thật sự nàng không cần việc gì cũng nghĩ mình phải đích thân đi làm.”
Sở Du ngẩn người. Bước chân Vệ Uẩn vững vàng, khiến nàng không hề cảm thấy một chút xốc nảy. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt chàng, nghe chàng từ tốn nói: “Lúc niên thiếu, nhìn nàng che chở trước mặt ta, ta cảm thấy rất hạnh phúc. Hôm nay, ta cảm thấy có thể để nàng đứng sau lưng ta, hẳn ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn một chút.”
“Ta không cần…”
“Nhưng ta muốn cho nàng lựa chọn.”
Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Vệ Uẩn thấp giọng nói, cửa lớn Vệ phủ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Chàng cõng nàng, giọng nói dịu dàng: “Bị ép cầm kiếm và tự mình muốn cầm kiếm là hai việc khác nhau.”
Chàng cao hơn nàng nhiều như thế, khuôn mặt thanh niên anh tuấn cương nghị, hoàn toàn không hề mang theo nét non nớt và ngây ngô như thuở thiếu niên. Hôm nay chàng vừa trầm ổn vừa kiên nghị, lẳng lặng nhìn nàng, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “ Nàng và ta ở bên nhau. Những lời bịa đặt phỉ báng, ta ngăn.”
Dứt lời, Vệ Thiển sốt ruột chạy tới: “Hầu gia, đồ và người đều đến rồi.”
Hàng mi Sở Du khẽ run, nàng ngẩng đầu nhìn chàng.
Sở Du đưa lưng về phía chàng, thẳng sống lưng, không hề quay đầu.
Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, tất cả nhân mã đã chuẩn bị sẵn sàng trước cổng Vệ phủ. Tưởng Thuần bước đến, thấy Vệ Uẩn cõng Sở Du, nàng ngẩn người, sau đó vội nói: “Ta đã hiểu đại khái sự tình, trước tiên ngài nhanh chóng rời khỏi thành đã.”
Nói xong, nàng bước lên, duỗi tay đón lấy Sở Du. Sở Du được nàng và Vãn Nguyệt dìu đỡ, đưa lưng về phía Vệ Uẩn, đi về hướng Vệ phủ.
Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn Sở Du, Vệ Thiển bước lên nói: “Hầu gia, lên đường thôi.”
Vệ Uẩn gật đầu, đột nhiên chàng lên tiếng: “Tẩu tử!”
Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn Sở Du, Vệ Thiển bước lên nói: “Hầu gia, lên đường thôi.”
Sở Du cứng đờ người, Vệ Uẩn dịu dàng nói: “Chờ đệ trở về.”
Sở Du cứng đờ người, Vệ Uẩn dịu dàng nói: “Chờ đệ trở về.”
“Sau này ta hiểu ra tình cảm này không hề đáng xấu hổ. Ta không hề tổn thương ai, ta chỉ thích nàng thôi. Ta lại muốn nói cho nàng biết, nhưng lúc ấy mọi người đều bảo với ta rằng ta còn quá trẻ, bảo ta ăn nói lỗ mãng, vì thế ta không dám nói. Ta chôn giấu lời này xuống, ta nghĩ nếu có một ngày ta nói ra những lời này thì nhất định là vì ta khẳng định, ta xác định cả đời này ta sẽ không phụ nàng.”
Sở Du không đáp, nàng biết câu “Chờ đệ trở về” này có ý nghĩa gì. Chẳng những chàng muốn trở về, chàng còn muốn một đáp án.
Sở Du đưa lưng về phía chàng, thẳng sống lưng, không hề quay đầu.
Vệ Uẩn thở dài, ngồi trước mặt Sở Du, dịu dàng lên tiếng: “Ta cõng nàng về.”
Thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng mở miệng, giọng nói trầm khàn: “Ừ.”
Ta chờ chàng trở về.
Ta cho chàng đáp án.
Nhớ cho chàng đáp án như ý đó.
Nhớ phải chờ Tiểu Thất về đó nhen, né xa cái tên Cố khốn kiếp kia đi
Mong sao đáp án sẽ thỏa mãn cả 2 người, không làm cả 2 khó xử hay đau lòng
Ngày xưa thời chiến tranh nam đi chinh chiến rồi hay nói với người iu mình rằng chờ trở về nhưng rốt cuộc đều bặt vô âm tín, hy vọng lần trở về sau hai người sẽ hạnh phúc
Cũng may là Bạch Bạch không giày xéo con tim của độc giả quá lâu 🙂
Tiểu Thất đáng yêu như vậy ai mà không thích chứ???
Hay, thuyết phục. Chỉ Tiểu Thất mới hiểu A Du
Ỏ bao giờ mới gặp được người như A Uẩn nhỉ tr oiiii soooo sweettt
Có phải có mình mình cảm thấy Vệ Uẩn thấu hiểu kiểu này quá khiên cưỡng ko nhỉ? Kiểu tác giả phải cố để nam chính sạch tâm ko thích đc ai khác ý. 4 năm anh chỉ đánh giặc ko có tình cảm với ai đâu sao chỉ nói vài câu mà phân tích rạch ròi vậy.