Sơn Hà Chẩm – Chương 103

Chương 103

Tẩu tẩu, chờ đệ trở về

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du không lên tiếng. Nghe lời Vệ Uẩn nói, nàng cảm giác có một sự mệt mỏi tuôn ra từ đáy lòng. Thẳng đến đối phương từng bước một đi tới.

Nàng rũ mắt, chậm chạp nói: “Về nhà trước đã.”

Đây là một kiểu từ chối uyển chuyển, kích động khiến Vệ Uẩn ngẩng phắt đầu dậy: “Trả lời ta khó khăn thế sao?” Hắn không có mặc giày.

“Nàng nhìn vào mắt ta…” Vệ Uẩn tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, lạnh giọng nói: “Trả lời ta!”

Sở Du không nói, Vệ Uẩn khàn giọng: “Thích hay không thích, nàng trả lời ta một câu khó khăn lắm sao?!” Một đường đi chân trần thải xé gió sương cùng chém.

“Vệ Uẩn…” Sở Du nâng mắt nhìn chàng: “Đệ vô lễ.”

“Phải!” Vệ Uẩn cắn răng nói: “Ta vô lễ, ta bất kính, ta bất chấp luân thường, còn gì muốn mắng thì nàng cứ mắng đi. Hôm nay ta chỉ cần một câu nói của nàng —— Ta thích nàng, nàng thì sao?” Nàng vừa mở miệng nói một chữ, người nọ.

Vy thì đ lui raɪđi!”

S Duđt ngt đyİchàng, ln gingĩquát. V Unîb S Du°đy ra, nànglnh lùng nhìnchàng.

Đ cho rngvì sao takhông tr li,íđ cho rngívì sao taòkhông nói liÏnào? V Un,đ c nhtquyết mun taInói ra ming,[nói đến khóéx như vythì đ miĩchu sao?! Talà tu tuđ. Đi viđ, ta cótrách nhim, cótình thân. Ta¸đến V gia,ļta đi cùngĩđ, ban đu²ch là vìthân phn ca³ta, ch làèvì kính nkhí phách Võgia. Dù chosau này tacó tình cmÍvi đ, vycũng ch làìtình cm nhưáđ đ, nhưıbn hu ——²

S Du nhmɩmt li, gingnói run ry:“Tiu Tht, đĩvà V giaļđu mang đếnàcho ta sÎdu dàng. Muthân, A Thun,A Lam, thmchí V Thu,ɨV H,… tathích mi ngưi.Mi ngưi khiếnta cm thyrt vui v,rt hnh phuc.Nht là đ,ÍTiu Tht.”

Nàng¸m mt ra,lng lng nhìnchàng: “Ta rtưcm kích đ.ĩCuc đi nàyđca ta chưacó mt ngưiÍnào đi xĭvi ta tthơn đ.”

Cho°nên ta khôngăđành lòng tnòthương đ, cũngkhông đành lòngnói ra. Tìnhùcm ca tađi vi đích dng ùmc đó, cóíl có mt)chút rung đng.ưThế nhưng TiuTht, thích cata đi viđ tht srt nh bé.”ľ

Vy cũng là[có V UnЇkhàn ging nói:ĩ“Cũng là cómt chút, khôngìphi sao?”

SíDu không lêntiếng. Lát sau,ơnàng chm rãihi: “Nhưng cáiĩđ mun thtIs là mtchút sao?”

Đmun ta vàđđ bênnhau đúng không?”ĩNàng cưi kh:f“Nếu ta vàđ bênưnhau, ta phiítr giá baoínhiêu? Tiu Tht,hôm nay đkhông còn trâcon na. Nếuâđ và taĪ bên nhau,ĺc hai chúngta phi trÎgiá rt nhiu.ơTa không munnhng tr giánày.”

V Unđmím môi, linàng ging nhưĭmt con daoct vào lòngchàng. S Dungưng mt, lng]lng nhìn VUn: “Tiu Tht,ãta đã tngíthích mt ln.Ta hao tntâm tư, oanhếoanh lit lit.ĩThi đim tathích ngưi kia,įta nghĩ dùcho ta khôngíđưc đáp licũng không quanItrng. Thế nhưngĩđi sau nàykhi ta thtĺs không đưcđáp li, khita tht sĩđã đi tiĩcui con đưng,èkhi ta đãtiêu hao hếtìtt c nhitètình, ta miíbiết đưc conngưi ri shi hn. Choînên, ta tnói vi mìnhrng kiếp nàyľta s khôngĨbao gi điĺđến bưc kiaâna. Cho nên,ta s khôngchn con đưngkhó khăn nht.ļV Un, đchính là conĺđưng khó khănïnht ca ta.”ì

Đ là ngưiľrt quan trngòđi vi ta.”S Du giơītay đt lênĮtrái tim: “TrongЇcuc đi này,ľngoi tr ngưiínhà ta, đvà V Phchính là điuquan trng nhtđi vi ta.Ta đã đtđquá nhiu tâmÏhuyết lên ngưiìđ, ta đãÎdùng c điđ chiêm ngưngV Ph. Takhông n đíV Ph vàđ vì tamà dính mtóchút vết nhơЇnào. V giaЇtrung môn litéct, không nên¸vì chuyn nhưvy mà bìô danh. CònĬđ, V Un,ĩnếu như đùcó lòng báothù, đ cũngĩkhông nên choÎTriu Nguyt btúc cơ hiơcông kích nào.°Đ nên cómt thanh danhĬtrong sch, đơcó hiu không?”(

“Ta không cmÍthy đây làîthanh danh khôngĺtt gì c.”Ging V Untrm khàn: “Chuynta thích nàng,ĩta đã làmúthì ta sîkhông s nhn.Bt quá chìlà hư danhmà thôi, taĩkhông quan tâm.”i

“Ta quan tâm.”S Du bìnhtĩnh ct tiếng.Nàng nhìn VUn, không nhnđưc mà cưi:İĐ nói đúng,chng qua chôlà hư danhmà thôi. Đìkhông quan tâm,ĩkhông phi vìnó không thươngtn mà làïvì tình cmca đ đЇđ đ cóth chu đngtt c. Nếuìnhư ta thíchĩđ, đ thíchđ, vy chngıcòn gì quanitrng na. VUn, ta cóth buông bthế tc này,ta có thchp nhn bnthân thích mtđa tr khôngôhiu bt cïchuyn gì, taơcó th chuđng bn thânÏmi ngày nơmnp lo sngưi y thaylòng, ta cũngİcó th chp¹nhn chu đngăngưi đi thoáïm, chp nhnếđ thay lòngb đi saukhi hai nhàV S vìĩta mà hthn, thế nhưngį——

Tng câutng ch caļnàng vô cùngìrõ ràng rànhâmch: “Ta khôngɩđ thích đ.”

Toàn thân V:Un run lênmãnh lit, chànghít th dndp.

S Du lnglng nhìn chàng,ìv mt trongtro mà đimtĩnh: “V Un,ľtình cm cata đi vióđ ch gingnhư chiêm ngưngnht nguyt, tánthưng hoa xuân.íĐ tht slà mt ngưiđàn ông rttt, không aikhông thích.”

VíUn không lêntiếng, răng môióchàng run ry,dưng như chàngĩmun nói gìĩđó, git lítrong mt quaycung. S DuĮim lng nhìnchàng, vô scm xúc trongįlòng cun trào.

Ngưinhư vy saoli không thích,có ai màkhông thích ch?

Khiľnàng nhn rachàng thích nàng,¸khonh khc chàngĨnói chàng thíchnàng, dưng nhưcó mt ngnúla to ln:thiêu đt nitâm nàng, soiısáng thế giiītrng rng, hcám, cô tchákia.

Thế nhưng nàngĩquá rõ tìnhícm ca nàngɨđến t đâu,ínàng cũng quárõ tình cmínày có baonhiêu phn. Thmchí nàng khôngmun vì tìnhòcm này màtho hip hi¸sinh, nàng chõmun mình yêntĩnh trong chínhthế gii camình, ln lưthi tưng litt c míáp và rungıđng mà thiếuɪniên này mangíđến cho nàng.

CS Sinh uyhiếp nàng, khôngphi nàng hếtɩcách. Ch làđi din viĪtình cm này,nàng đt nhiên(cm giác sìhãi. Nàng mun]g cho mtìngưi khiến nàngĩcm thy antoàn, c đinàng s khôngđng lòng, vĩnhvin gi vnglý trí, duyătrì khong cáchìvi ngưi kia.Như vy nàngếmi không điúti bưc đưngİđôi bên cùngchán ghét.

Ánh mtónàng khiến VìUn cm giácnhư b thiên:quân vn mãnghin qua. Chànggn như khôngth đng thngĭngưi, nhưng chàngĩvn phi đng.Chàng cn răng,õrun run mìming: “Không phiđlà nàng khôngthích ta… Nếuĩnàng thích mtɪchút, vy vìísao… nàng khôngíth thích tanhiu hơn… nhiuhơn mt chútơna?”

S Dunhìn thanh niênõngng đu lên,:nưc mt lăndài: “Nàng nóiĭta là ngưiquan trng nht³ca nàng, nàngíthương ta, nhưngti sao… nàngùkhông th thíchíta?”

Nghe thế,³S Du sngs. Nàng ngheìchàng khàn gingnói ging nhưĩmt đa tr:“Nàng nói nàngìvì tt cho,ta, nhưng la(chn ca nàngđu là lachn khiến tađau kh nht.Nàng g choC S Sinh,nàng biết rõ:ta thích nàng,nhưng vn g{cho hn, nànglàm gì munũtt cho ta°ch? Nàng chíla chn mtcon đưng khiếníbn thân mìnhèyên lòng nht¹thôi.”

“Tình cmca ta làmúnàng s, nàng(cm thy tacòn tr, nàngđs có livi V giatrong lòng nàng,ís vy bnĩV Un tronglòng nàng. Nàngós sau khiЇmình gánh chuĩhết tt cph báng, némãđi cơ hijyên n camình, ta liĩquay ngưi bđi. Nàng sĨnht chính làênàng phi kéotrái tim mìnhra, đt tavào.”

Cho nênnàng la chnC S Sinh.”

Li chàng nóiĩging như mtthanh kiếm scãbén, chc thngtng tng lplp bao bcïca nàng, đl ra niÍtâm máu tươiđm đìa.

“So vita, hn cóIth cho nàngõmt thế giiyên n. Nàng(không cn loɩlng ai síli tiến vàolòng nàng, nàngýcũng có thõcho mình lýdo là vì:V gia, vìta, nàng khôngĺcó li gìɪvi ta ——

V Un tiếnlên tng bưcmt, dng trưcòmt nàng. BóngĨchàng bao phly nàng, ánh³trăng chiếu xungngõ hm. SɩDu im lnglng nghe, chàngfnói quá thngthn, quá scbén, khiến nàngơbng tnh.

“S Du.”ĨChàng khàn ging:“Nàng tht íchļk mà.”

“Nàngvin nhiu lýïdo như vylà đ qunÍtng lp vúbc cho mình.ĩNàng khiến tatht s chorng nàng yêuthương ta, nàngcho ta hiívng, cu rita t trongbóng ti. Nàngđã cu ta,Їcu V gia,ănhưng thc tếnàng ch đangĪt cu mình.”ɪ

Dt li, VíUn cúi đu,di mt xungúngc nàng.

Trái timɩnàng trng rng.”í

Chàng thn thɨm ming, nóiăra chuyn màĩhai ngưi vnɨluôn c scche giu, chưaļtng nghĩ đến.âTrưc gi chàngıvn biết nhưngchưa bao gimun nghĩ sâu,mãi cho đến]gi phút này,chàng but mingnói ra.

Có điuĩli đã nóiri không thɩnào thu li,îchàng ch cóth trit đxé rách mànóche, đ l,chân tưng khiếnÏcon ngưi khó)mà đi mtchp nhn.

“Nàng gvào V gia,Їlàm nhiu nhưvy vì Vgia, làm nhưjvy vì talà vì trái²tim nàng trngrng.

Không làm nhngchuyn này… VãUn lng lngnhìn nàng, trong[mt hin lênɪthương xót vàcay đng: “Nàngàkhông biết bnthân phi sngvì điu gì.”í

Ging nói caõchàng khiến SơDu cm thyībn thân gingúnhư trm mìnhdưi nưc, lànnưc kia lnhïlo thu xương.,Nàng thy VđUn chm rãiângng đu, nhìnnàng mt cáchkhó tin: “Vìsao?”

Nàng chļmi hai mươitui.

Vì sao tâmđã như tro¸tàn.

S Du nhìnĩchàng. Nàng muntha nhn lichàng nói, nhưngtrong giây phútđnh m mingkia, nàng licm thy cũngkhông hn làthế.

Lúc nàng đếnV gia, lúcònàng chết lngíđi cu ngưi,giúp ngưi, nàngjđúng là nhưthế. Nhưng khinàng trn thPhưng Lăng Thành,ļnhìn thy SéCm đánh trngtrên thành lâu,nghe C SSinh nói vinàng câu “Taìkhông mun nàngõchết, khinàng mt thânmt mình đếnêBc Đch cõngéchàng tr v,ékhi chàng nóivi nàng hivng nàng slàm tiu cônương c đi,khi chàng bifvì đau đnmà ta tránlên bng nàngÍnói ra câu“Tu tu, đđau, lòngnàng đã đyôri.

Nàng cảm thấy cuộc đời mình đã trọn vẹn, đã viên mãn. Lúc ở bên cạnh chàng, nàng cảm thấy được kia là ánh nắng, là ngọn lửa. Cho nên, nàng vây quanh chàng, ra sức đối tốt với chàng.

Nàng cảm thấy trong lòng như có cái gì đó ầm ầm sụp đổ. Dưới sự chất vấn của người này, mọi thứ vùn vụt trôi qua. Vệ Uẩn nhìn nàng thất thần, chàng vươn tay áp lên khuôn mặt nàng.

Nàng vừa sợ dựa vào chàng quá gần, lại vừa muốn cho chàng tất cả.

Sở Du ngoảnh đầu đi, nhìn chằm chằm bức tường lắc lư. Giọng nói Vệ Uẩn ôn hoà: “Ta không biết tại sao nàng khóc, cũng không biết nàng đang đau buồn chuyện gì, lại càng không biết làm sao nàng trở thành như hôm nay. Thế nhưng A Du, chúng ta có thể, chỉ cần nàng cho ta cơ hội chờ đợi, đừng tự nghĩ rằng nàng làm cái gì là tốt cho ta.”

Nàng cảm thấy trong lòng như có cái gì đó ầm ầm sụp đổ. Dưới sự chất vấn của người này, mọi thứ vùn vụt trôi qua. Vệ Uẩn nhìn nàng thất thần, chàng vươn tay áp lên khuôn mặt nàng.

Vệ Uẩn cười khẽ: “Không cần phải nói xin lỗi gì cả, nàng làm gì, ta cũng không để bụng.”

“Ta không cần…”

Sở Du không đáp, nàng biết câu “Chờ đệ trở về” này có ý nghĩa gì. Chẳng những chàng muốn trở về, chàng còn muốn một đáp án.

“Nàng đừng sợ.”

Dứt lời, Vệ Thiển sốt ruột chạy tới: “Hầu gia, đồ và người đều đến rồi.”

Chàng khàn giọng nói: “Ta thích nàng, thật sự không phải là chuyện đáng sợ như vậy. Ta không biết nàng đã trải qua chuyện gì, ta cũng không biết vì sao nàng lại thế này, nhưng mà A Du, ta thích nàng, ta sẽ không để nàng chịu tổn thương. Ta đã suy nghĩ những lời này rất nhiều năm. Bốn năm trước, cái đêm ta rời Phượng Lăng Thành đến Bắc Địch, khi ta ôm nàng, ta đã muốn nói cho nàng biết những lời này. Thế nhưng ta không dám nói, ta sợ khinh nhờn ca ca, cũng sợ khinh nhờn nàng.”

Chàng khàn giọng nói: “Ta thích nàng, thật sự không phải là chuyện đáng sợ như vậy. Ta không biết nàng đã trải qua chuyện gì, ta cũng không biết vì sao nàng lại thế này, nhưng mà A Du, ta thích nàng, ta sẽ không để nàng chịu tổn thương. Ta đã suy nghĩ những lời này rất nhiều năm. Bốn năm trước, cái đêm ta rời Phượng Lăng Thành đến Bắc Địch, khi ta ôm nàng, ta đã muốn nói cho nàng biết những lời này. Thế nhưng ta không dám nói, ta sợ khinh nhờn ca ca, cũng sợ khinh nhờn nàng.”

Sở Du không nhúc nhích, Vệ Uẩn nắm lấy tay nàng, vừa nâng vừa kéo về phía mình, sau đó vững vàng cõng lên lưng.

“Sau này ta hiểu ra tình cảm này không hề đáng xấu hổ. Ta không hề tổn thương ai, ta chỉ thích nàng thôi. Ta lại muốn nói cho nàng biết, nhưng lúc ấy mọi người đều bảo với ta rằng ta còn quá trẻ, bảo ta ăn nói lỗ mãng, vì thế ta không dám nói. Ta chôn giấu lời này xuống, ta nghĩ nếu có một ngày ta nói ra những lời này thì nhất định là vì ta khẳng định, ta xác định cả đời này ta sẽ không phụ nàng.”

Vệ Uẩn nghĩ tới dáng vẻ té ngã của nàng vừa rồi, chạm tay lên cổ chân nàng, cau mày hỏi: “Trẹo chân rồi?”

Nàng cảm thấy dường như mình bị người ta đập vỡ từng lớp vỏ bọc, vạch ra buồng tim, mang nơi mềm mại yếu ớt nhất phơi bày ra trước mặt người này, còn người này mang ánh sáng chiếu rọi vào nàng.

Cuối cùng Sở Du không thể kiềm nén nổi nữa, nước mắt trào ra, tầm mắt nhoè đi.

Hàng mi Sở Du khẽ run, nàng ngẩng đầu nhìn chàng.

“Cô nương ngốc, sao lại bướng bỉnh thế chứ.”

Chàng cao hơn nàng nhiều như thế, khuôn mặt thanh niên anh tuấn cương nghị, hoàn toàn không hề mang theo nét non nớt và ngây ngô như thuở thiếu niên. Hôm nay chàng vừa trầm ổn vừa kiên nghị, lẳng lặng nhìn nàng, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “ Nàng và ta ở bên nhau. Những lời bịa đặt phỉ báng, ta ngăn.”

“Nhưng ta muốn cho nàng lựa chọn.”

“Núi đao biển lửa, ta đi.”

(*) Kinh diễm: đẹp đến kinh ngạc

“Tất cả vết thương trong lòng nàng, ta lấp đầy.”

“Ta biết…” Vệ Uẩn nhẹ nhàng nói: “Trước khi đi ta đã căn dặn rồi, đưa nàng trở về, ta sẽ đi ngay.”

“Núi đao biển lửa, ta đi.”

“Thứ nàng từng đánh mất, thứ nàng chưa có được, nàng muốn có, ta cho.”

Khoảnh khắc Cố Sở Sinh cưỡi ngựa đến, vươn tay với nàng kia, nàng đã từng cho rằng Cố Sở Sinh là người như vậy. Thế nhưng sau này trải qua năm năm tháng tháng, nàng mới từ từ phát hiện Cố Sở Sinh chưa bao giờ là thiếu niên áo đỏ cưỡi ngựa đến trong trí nhớ nàng. Thế giới của hắn toàn là rối rắm và giày vò, cái hắn có không phải là cố chấp mà là chấp niệm. Hắn chỉ kéo nàng trầm mình xuống bóng tối, chưa bao giờ dừng lại.

“Nàng cảm thấy bản thân ta ấu trĩ…” Vệ Uẩn bật cười, trong mắt chứa đựng đau lòng và bất đắc dĩ: “Nhưng A Du, thật ra nàng mới giống như đứa trẻ. Chuyện tình cảm này, nàng không dũng cảm bằng ta.”

“Thứ nàng từng đánh mất, thứ nàng chưa có được, nàng muốn có, ta cho.”

Sở Du ngẩn người. Bước chân Vệ Uẩn vững vàng, khiến nàng không hề cảm thấy một chút xốc nảy. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt chàng, nghe chàng từ tốn nói: “Lúc niên thiếu, nhìn nàng che chở trước mặt ta, ta cảm thấy rất hạnh phúc. Hôm nay, ta cảm thấy có thể để nàng đứng sau lưng ta, hẳn ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn một chút.”

Sở Du không lên tiếng, nàng cắn môi. Không biết tại sao nghe những lời nói này, nàng bỗng cảm thấy giọt lệ trực trào trên khoé mắt.

Mà Vệ Uẩn, chàng không hề cho nàng sự kinh diễm(*) ban đầu, cũng không hề giống như thần minh từ trên trời đáp xuống lúc nàng nguy nan, thậm chí khi bọn họ gặp nhau, chàng vẫn chỉ là thiếu niên ngây ngô, cần nàng cố gắng chống lên một vùng trời cho mình.

Nàng cảm thấy dường như mình bị người ta đập vỡ từng lớp vỏ bọc, vạch ra buồng tim, mang nơi mềm mại yếu ớt nhất phơi bày ra trước mặt người này, còn người này mang ánh sáng chiếu rọi vào nàng.

Nàng cảm giác bản thân bị làm cho mụ mị đầu óc. Mỗi một câu nói, nàng đều sẽ không lý trí, sẽ xúc động. Vì thế nàng dồn hết mọi lời nói xuống đáy lòng, cắn răng im lặng.

Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng.

Vệ Uẩn gật đầu, đột nhiên chàng lên tiếng: “Tẩu tử!”

“Cô nương ngốc, sao lại bướng bỉnh thế chứ.”

Sở Du không lên tiếng, nàng cắn môi. Không biết tại sao nghe những lời nói này, nàng bỗng cảm thấy giọt lệ trực trào trên khoé mắt.

Cuối cùng Sở Du không thể kiềm nén nổi nữa, nước mắt trào ra, tầm mắt nhoè đi.

Sở Du không đáp. Vệ Uẩn ấn nhẹ một cái, nàng lập tức căng cứng cả người. Vệ Uẩn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ người này cúi đầu nhỏ lệ, chàng lại chẳng nói được câu nào.

(*) Kinh diễm: đẹp đến kinh ngạc

Vệ Uẩn cảm giác nước mắt người này đánh chìm chàng. Chàng ôm nàng, nhè nhẹ vỗ về lưng nàng, vừa đau lòng lại vừa không biết làm sao. Chàng thủ thỉ dỗ dành nàng: “Đừng khóc, ta có lỗi gì, nàng nói với ta là được. Nàng nhìn mình đi, khóc đến son phấn đều nhòe nhoẹt hết rồi.”

Sở Du không lên tiếng, nàng cắn răng đẩy chàng ra, mắt nhoè đi trở về. Nàng vừa đi vừa lau nước mắt, giống hệt một đứa trẻ.

Vệ Uẩn cũng không biết phải làm sao, chàng đi theo sau lưng nàng, nhìn nàng bước nhanh phía trước. Chưa được mấy bước, nàng đã giẫm lên mép váy mình, lảo đảo ngã xuống đất.

Vệ Uẩn vội vàng bước lên đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Nàng không sao chứ?”

“Nàng cảm thấy bản thân ta ấu trĩ…” Vệ Uẩn bật cười, trong mắt chứa đựng đau lòng và bất đắc dĩ: “Nhưng A Du, thật ra nàng mới giống như đứa trẻ. Chuyện tình cảm này, nàng không dũng cảm bằng ta.”Vệ Uẩn thấp giọng nói, cửa lớn Vệ phủ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Chàng cõng nàng, giọng nói dịu dàng: “Bị ép cầm kiếm và tự mình muốn cầm kiếm là hai việc khác nhau.”

Sở Du không lên tiếng, vẻ mặt trở nên hơi tái. Nàng cúi đầu, không nói một lời, chỉ rơi từng giọt nước mắt to như hạt đậu.

Sở Du không lên tiếng, vẻ mặt trở nên hơi tái. Nàng cúi đầu, không nói một lời, chỉ rơi từng giọt nước mắt to như hạt đậu.

Vệ Uẩn nghĩ tới dáng vẻ té ngã của nàng vừa rồi, chạm tay lên cổ chân nàng, cau mày hỏi: “Trẹo chân rồi?”

Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, tất cả nhân mã đã chuẩn bị sẵn sàng trước cổng Vệ phủ. Tưởng Thuần bước đến, thấy Vệ Uẩn cõng Sở Du, nàng ngẩn người, sau đó vội nói: “Ta đã hiểu đại khái sự tình, trước tiên ngài nhanh chóng rời khỏi thành đã.”Nàng chưa bao giờ gặp được một người bao dung nàng như vậy, chưa bao giờ gặp được người cố chấp, ấm áp, mang theo cả ánh sáng và yên bình như vậy.

Sở Du không đáp. Vệ Uẩn ấn nhẹ một cái, nàng lập tức căng cứng cả người. Vệ Uẩn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ người này cúi đầu nhỏ lệ, chàng lại chẳng nói được câu nào.

Nói xong, nàng bước lên, duỗi tay đón lấy Sở Du. Sở Du được nàng và Vãn Nguyệt dìu đỡ, đưa lưng về phía Vệ Uẩn, đi về hướng Vệ phủ.

Vệ Uẩn thở dài, ngồi trước mặt Sở Du, dịu dàng lên tiếng: “Ta cõng nàng về.”

Sở Du không nhúc nhích, Vệ Uẩn nắm lấy tay nàng, vừa nâng vừa kéo về phía mình, sau đó vững vàng cõng lên lưng.

“Tất cả vết thương trong lòng nàng, ta lấp đầy.”

Dưới ánh trăng, chiếc bóng hai người giao nhau. Vệ Uẩn cõng Sở Du, không khỏi cười: “Trước khi gặp nàng, ta nghe nói nàng là Đại tiểu thư ngang ngược bốc đồng. Sau khi gặp nàng, ta cảm thấy bọn họ nói bậy. Cuối cùng, tối nay ta cũng biết tính tình nàng trước đây quả nhiên là ngang ngược thật.”

Sở Du ngoảnh đầu đi, nhìn chằm chằm bức tường lắc lư. Giọng nói Vệ Uẩn ôn hoà: “Ta không biết tại sao nàng khóc, cũng không biết nàng đang đau buồn chuyện gì, lại càng không biết làm sao nàng trở thành như hôm nay. Thế nhưng A Du, chúng ta có thể, chỉ cần nàng cho ta cơ hội chờ đợi, đừng tự nghĩ rằng nàng làm cái gì là tốt cho ta.”

Nàng vừa sợ dựa vào chàng quá gần, lại vừa muốn cho chàng tất cả.

“Xin lỗi…” Sở Du khàn giọng lên tiếng.

Vệ Uẩn cười khẽ: “Không cần phải nói xin lỗi gì cả, nàng làm gì, ta cũng không để bụng.”

Sở Du không lên tiếng, tay nàng vòng qua cổ chàng, ôm thật chặt.

Nàng chưa bao giờ gặp được một người bao dung nàng như vậy, chưa bao giờ gặp được người cố chấp, ấm áp, mang theo cả ánh sáng và yên bình như vậy.

Nàng cảm thấy cuộc đời mình đã trọn vẹn, đã viên mãn. Lúc ở bên cạnh chàng, nàng cảm thấy được kia là ánh nắng, là ngọn lửa. Cho nên, nàng vây quanh chàng, ra sức đối tốt với chàng.

Khoảnh khắc Cố Sở Sinh cưỡi ngựa đến, vươn tay với nàng kia, nàng đã từng cho rằng Cố Sở Sinh là người như vậy. Thế nhưng sau này trải qua năm năm tháng tháng, nàng mới từ từ phát hiện Cố Sở Sinh chưa bao giờ là thiếu niên áo đỏ cưỡi ngựa đến trong trí nhớ nàng. Thế giới của hắn toàn là rối rắm và giày vò, cái hắn có không phải là cố chấp mà là chấp niệm. Hắn chỉ kéo nàng trầm mình xuống bóng tối, chưa bao giờ dừng lại.

Mà Vệ Uẩn, chàng không hề cho nàng sự kinh diễm(*) ban đầu, cũng không hề giống như thần minh từ trên trời đáp xuống lúc nàng nguy nan, thậm chí khi bọn họ gặp nhau, chàng vẫn chỉ là thiếu niên ngây ngô, cần nàng cố gắng chống lên một vùng trời cho mình.

“Đệ cản Cố Sở Sinh là vì kế điệu hổ ly sơn?” Sở Du nhanh chóng nhận ra: “Vậy đệ phải nhanh chóng rời khỏi thành! Cố Sở Sinh phát hiện không thấy người, chắc chắn sẽ đến tìm đệ…”

“Sau này ta hiểu ra tình cảm này không hề đáng xấu hổ. Ta không hề tổn thương ai, ta chỉ thích nàng thôi. Ta lại muốn nói cho nàng biết, nhưng lúc ấy mọi người đều bảo với ta rằng ta còn quá trẻ, bảo ta ăn nói lỗ mãng, vì thế ta không dám nói. Ta chôn giấu lời này xuống, ta nghĩ nếu có một ngày ta nói ra những lời này thì nhất định là vì ta khẳng định, ta xác định cả đời này ta sẽ không phụ nàng.”Sở Du ngẩn người. Bước chân Vệ Uẩn vững vàng, khiến nàng không hề cảm thấy một chút xốc nảy. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt chàng, nghe chàng từ tốn nói: “Lúc niên thiếu, nhìn nàng che chở trước mặt ta, ta cảm thấy rất hạnh phúc. Hôm nay, ta cảm thấy có thể để nàng đứng sau lưng ta, hẳn ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn một chút.”Mà Vệ Uẩn, chàng không hề cho nàng sự kinh diễm(*) ban đầu, cũng không hề giống như thần minh từ trên trời đáp xuống lúc nàng nguy nan, thậm chí khi bọn họ gặp nhau, chàng vẫn chỉ là thiếu niên ngây ngô, cần nàng cố gắng chống lên một vùng trời cho mình.(*) Kinh diễm: đẹp đến kinh ngạc

Sở Du không lên tiếng, nàng cắn răng đẩy chàng ra, mắt nhoè đi trở về. Nàng vừa đi vừa lau nước mắt, giống hệt một đứa trẻ.

Thế nhưng sau khi dần dần tiếp xúc với chàng, đến gần chàng, thấu hiểu chàng, làm bạn với chàng, nàng mới biết được con người này tốt đẹp nhường nào.

Ta chờ chàng trở về.

Nàng lẳng lặng ôm chặt lấy chàng, rầu rĩ nói: “Đệ làm kinh động Cố Sở Sinh như vậy, phía người Tô Tra phải xử lý thế nào?”

“Ta đã tính sẵn rồi.” Vệ Uẩn khẽ cười: “Thật ra ta chỉ dẫn theo mười lăm người cản đường hắn, hắn bắn đạn tín hiệu, toàn bộ cao thủ trong phủ nhất định sẽ chạy tới cứu người. Ta phái người chạy thẳng đến phủ hắn, bây giờ có lẽ đã bắt người của Tô Tra về rồi.”

Thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng mở miệng, giọng nói trầm khàn: “Ừ.”

“Đệ cản Cố Sở Sinh là vì kế điệu hổ ly sơn?” Sở Du nhanh chóng nhận ra: “Vậy đệ phải nhanh chóng rời khỏi thành! Cố Sở Sinh phát hiện không thấy người, chắc chắn sẽ đến tìm đệ…”

Vệ Uẩn vội vàng bước lên đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Nàng không sao chứ?”

“Ta biết…” Vệ Uẩn nhẹ nhàng nói: “Trước khi đi ta đã căn dặn rồi, đưa nàng trở về, ta sẽ đi ngay.”

“A Du…” Chàng quay đầu nhìn nàng: “Ta trưởng thành rồi, ta đều sẽ trải sẵn tất cả đường đi nước bước, thật sự nàng không cần việc gì cũng nghĩ mình phải đích thân đi làm.”

Sở Du ngẩn người. Bước chân Vệ Uẩn vững vàng, khiến nàng không hề cảm thấy một chút xốc nảy. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt chàng, nghe chàng từ tốn nói: “Lúc niên thiếu, nhìn nàng che chở trước mặt ta, ta cảm thấy rất hạnh phúc. Hôm nay, ta cảm thấy có thể để nàng đứng sau lưng ta, hẳn ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn một chút.”

“Ta không cần…”

“Nhưng ta muốn cho nàng lựa chọn.”

Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng.

Vệ Uẩn thấp giọng nói, cửa lớn Vệ phủ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Chàng cõng nàng, giọng nói dịu dàng: “Bị ép cầm kiếm và tự mình muốn cầm kiếm là hai việc khác nhau.”

Chàng cao hơn nàng nhiều như thế, khuôn mặt thanh niên anh tuấn cương nghị, hoàn toàn không hề mang theo nét non nớt và ngây ngô như thuở thiếu niên. Hôm nay chàng vừa trầm ổn vừa kiên nghị, lẳng lặng nhìn nàng, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “ Nàng và ta ở bên nhau. Những lời bịa đặt phỉ báng, ta ngăn.”

Dứt lời, Vệ Thiển sốt ruột chạy tới: “Hầu gia, đồ và người đều đến rồi.”

Hàng mi Sở Du khẽ run, nàng ngẩng đầu nhìn chàng.

Sở Du đưa lưng về phía chàng, thẳng sống lưng, không hề quay đầu.

Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, tất cả nhân mã đã chuẩn bị sẵn sàng trước cổng Vệ phủ. Tưởng Thuần bước đến, thấy Vệ Uẩn cõng Sở Du, nàng ngẩn người, sau đó vội nói: “Ta đã hiểu đại khái sự tình, trước tiên ngài nhanh chóng rời khỏi thành đã.”

Nói xong, nàng bước lên, duỗi tay đón lấy Sở Du. Sở Du được nàng và Vãn Nguyệt dìu đỡ, đưa lưng về phía Vệ Uẩn, đi về hướng Vệ phủ.

Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn Sở Du, Vệ Thiển bước lên nói: “Hầu gia, lên đường thôi.”

Vệ Uẩn gật đầu, đột nhiên chàng lên tiếng: “Tẩu tử!”

Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn Sở Du, Vệ Thiển bước lên nói: “Hầu gia, lên đường thôi.”

Sở Du cứng đờ người, Vệ Uẩn dịu dàng nói: “Chờ đệ trở về.”

Sở Du cứng đờ người, Vệ Uẩn dịu dàng nói: “Chờ đệ trở về.”

“Sau này ta hiểu ra tình cảm này không hề đáng xấu hổ. Ta không hề tổn thương ai, ta chỉ thích nàng thôi. Ta lại muốn nói cho nàng biết, nhưng lúc ấy mọi người đều bảo với ta rằng ta còn quá trẻ, bảo ta ăn nói lỗ mãng, vì thế ta không dám nói. Ta chôn giấu lời này xuống, ta nghĩ nếu có một ngày ta nói ra những lời này thì nhất định là vì ta khẳng định, ta xác định cả đời này ta sẽ không phụ nàng.”

Sở Du không đáp, nàng biết câu “Chờ đệ trở về” này có ý nghĩa gì. Chẳng những chàng muốn trở về, chàng còn muốn một đáp án.

Sở Du đưa lưng về phía chàng, thẳng sống lưng, không hề quay đầu.

Vệ Uẩn thở dài, ngồi trước mặt Sở Du, dịu dàng lên tiếng: “Ta cõng nàng về.”

Thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng mở miệng, giọng nói trầm khàn: “Ừ.”

Ta chờ chàng trở về.

Ta cho chàng đáp án.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

30 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Nhớ cho chàng đáp án như ý đó.

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Nhớ phải chờ Tiểu Thất về đó nhen, né xa cái tên Cố khốn kiếp kia đi

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Mong sao đáp án sẽ thỏa mãn cả 2 người, không làm cả 2 khó xử hay đau lòng

Hồng Châu
Hồng Châu
4 Năm Cách đây

Ngày xưa thời chiến tranh nam đi chinh chiến rồi hay nói với người iu mình rằng chờ trở về nhưng rốt cuộc đều bặt vô âm tín, hy vọng lần trở về sau hai người sẽ hạnh phúc

An Ha
An Ha
4 Năm Cách đây

Cũng may là Bạch Bạch không giày xéo con tim của độc giả quá lâu 🙂

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Tiểu Thất đáng yêu như vậy ai mà không thích chứ???

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Hay, thuyết phục. Chỉ Tiểu Thất mới hiểu A Du

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ỏ bao giờ mới gặp được người như A Uẩn nhỉ tr oiiii soooo sweettt

Mai
Mai
3 Năm Cách đây

Có phải có mình mình cảm thấy Vệ Uẩn thấu hiểu kiểu này quá khiên cưỡng ko nhỉ? Kiểu tác giả phải cố để nam chính sạch tâm ko thích đc ai khác ý. 4 năm anh chỉ đánh giặc ko có tình cảm với ai đâu sao chỉ nói vài câu mà phân tích rạch ròi vậy.

30
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!