Sơn Hà Chẩm – Chương 104

Chương 104

Gả cho ngài cũng được, nếu Hầu gia chúng ta đồng ý

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tưởng Thuần đỡ Sở Du vào, nàng ngẩng đầu nhìn Sở Du, muốn nói lại thôi. Vẻ mặt Sở Du điềm tĩnh: “Tỷ muốn nói gì thì nói đi.”

“Người vừa rồi là Tiểu Thất…” Nghiêu sĩ quan ở trung ương tháp Ánh Sáng.

Sở Du gật đầu. Tưởng Thuần mím môi, ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Đệ ấy có nói những lời không nên nói với muội không?” Đối phương ước chừng ở nàng một thước.

Sở Du không đáp. Tưởng Thuần thở dài, có chút không biết nói gì: “Cuối cùng đệ ấy cũng thật sự trở về nói rồi.”

Sở Du nâng mắt nhìn nàng. Tưởng Thuần đỡ Sở Du vào nhà, từ tốn nói: “Bốn năm trước, tỷ đã biết tâm tư của đệ ấy. Khi đó tỷ từng khuyên đệ ấy… dẫu sao đệ ấy vẫn còn thiếu niên. Mặc dù tuổi tác hai người tương đương, nhưng A Du, Ta biết muội và đệ ấy không giống nhau.” Kiêu Điểu nàng nhưng thật ra có nhất định.

Dứt lời, trong mắt Tưởng Thuần mang theo sự bất đắc dĩ: “Nữ tử bạc mệnh, muội lại là người trọng tình cảm. Sau này, đệ ấy không thích muội nữa thì tìm người khác là xong. Nhưng nếu như muội chịu đựng tất cả, mà chỉ đổi lấy kết cục như vậy, ta sợ muội nghĩ quẩn.”

“Thì ra là vậy.” Sở Du khàn giọng đáp. Tưởng Thuần nắm tay nàng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thế nhưng đó là bốn năm trước.” Nàng ngay sau đó lại đối một cái người ta nói.

S Du im lng nhìníTưng Thun, trong]mt đi phươngánh lên ýcưi. S Duhiu rõ suyõnghĩ ca nàng,ĩTưng Thun vn,s nàng khônghiu, cưi nói:“Có th trong trưng hpĬkhông gp, khôngìnghe, không tinĨtc mà ch¹đi mt ngưiĺbn năm, riɪtr v nóiímt câu nhưvy, A Du,tình cm nàyđkhông phi làxúc đng nhtthi.”

“Mui biết.”đ

S Du khànging đáp. Ngưi[như V Un,nếu không phiđã xác đnh²lòng mình thììlàm gì mĩming nói vinàng nhng linày.

Thế nhưng V}Un biết tâmtư ca mìnhvào lúc này,nhưng chàng nàojbiết nếu cóímt ngày chàngĭgp đưc ThanhBình qun chúathì tâm tưli thế nào?

SɪDu không dámnghĩ đến ngưikia. Nàng hítsâu mt hơi,trm ging nói:ÎTrưc tiên đngľnghĩ đến nhngïchuyn này na,t mau chóngýchun b đi.¹V Un cưpngưi ca CS Sinh, CS Sinh slp tc cóhành đng. Muièđưa lnh bài(cho t, tdn tiu côngÍt ra khiíthành.”

“Mui vàmu thân…

Chúngta không thíđi.” S DuÎbình tĩnh nói:ï“Mt là chúngĺta đi khôngđưc, hai làchúng ta vađi, V phăs trng rng,Triu Nguyt sĨlp tc truyĺbt chúng ta,mi ngưi khôngúchy xa đưc.[Mui s chămósóc mu thân,t đng loìlng.”

Dt li,íS Du boqun gia dtxe nga ti,{ri li dnļsáu v tiu°công t ra.ĮHin nay, coníca Vương Lambn tui rưi,va mi hcnói. Vương Lam°dt cu béđi trên hành[lang, lo lng³hi: “Có chuyn¸gì vy?”

SưDu ngưc mtnhìn nàng. Bnơnăm qua đi,ưVương Lam nămđó nói munâđi nhưng cuiécùng vn úli vì con,ưđã lưu liếbn năm, sngchết không v.Mi ngưi đuécm thy nàngıvì con cái,nhưng mi lnnhìn thy ThmơHu đng ngoàicng, S Duli cm thyòcó l bnthân Vương Lamếcũng không rõĨmình là vìôcái gì.

“Có khnăng Hu phsp xy rachuyn...” S Duıbình tĩnh li,ìchm rãi nói:“Cô giao conįcho A Thunùđ t yïdn đi.”

Nhưnghôm nay Lăng)Sương còn nh,my ngày naynó vn cònĩđang bnh

“Haylà A Lam°dt theo lũĭtr ra ngoàiõđi.”

Tưng Thunqu quyết: “Trôngıcô y tínhĩtình yếu đui,Їch cn nóiếmang con rangoài tìm điíphu s djđưc th hơn.ìHôm nay, t li đâyvi mui, nếuÎtht s gpchuyn không maythì cũng khôngếđến ni chmt mình mui)chng chi.”

SDu trm mc°chc lát, thoángédo d nhưngïcui cùng vngt đu: “ĐiЇđi, A Lam.”S Du ngngèđu nhìn nàng,îv mt trnh{trng: “Cô làmũđưc ch?”

VươngLam ngn ngưi.Nàng do d[mt lúc, cúiđu nhìn VĬLăng Sương trêntay, gt đunói: “Đưc ri,Їta dn bntr ra ngoài.”ī

Dt li, SĩDu bo lũıtr lên xe.Nàng đ bnãđa bé lnɩnht nm dưiisàn xe nga,ãhai đa khácɨthì gi bnh,đ Vương Lam³che ch trongxe nga. Mtéln mà dnìtt c côngt ra khithành rt dthu hút s¹chút ý caôngưi khác, chđành ra ngoàithế này.

Vương Lamĩcũng không do)d, nàng dtkhoát thu dnđ đc, sauđó ôm VLăng Sương, dtľtheo V lăngĭĐông lên xenga. Tưng Thunkéo V LăngèXuân ln tuinht qua, xoađu cu bé,ơdu dàng nói:âLăng Xuân, cácđ đ giaocho con chămãsóc, con biếtưchưa?”

“Biết .”é

V Lăng Xuânônghiêm túc gtĨđu: “Mu thânyên tâm, cons chăm sócócho mi ngưi.”í

Tưng Thun mímmôi, giang tayĪôm V LăngXuân vào lòng.

SDu lng lngýnhìn hai ngưi,ĩlòng bng daođng, nàng chưatng có đưcĬtình cm muÍt như vy.S Du imlng đng nhìn,ưli có chúthâm m.

Xe ngaĩlc cc riđi. Tin xongVương Lam, SDu và TưngïThun đng trưccng, Tưng Thunĭmm cưi: “Lich còn hai¹chúng ta.”

SâDu nhìn TưngľThun, phát hinhình như bn{năm trưc cũngÍlà như thế.°Nàng không nhnđưc bt cưi:Phi, Hu phchúng ta thtílm tai ương.”

Hai ngưi cưiènói tr vàonhà. Vương Lamchy trong đêm,ùdn theo haichiếc xe nga,sáu đa béïđu đang įtrên xe. Đếntrưc cng thành,nàng ly lnh²bài ph TrnĩQuc Hu ra,énghe thy binhílính bên ngoàido d nói:ĩV lc phuínhân, hin nayđã cm điļli ban đêm,hay là ngàymai ngưi lira khi thành

“Con ta đãthành thế nàyèri...” Vương Lamxc rèm, rưngưrưng nưc mt,îm ming mng:“Ti nay, ngươi°cn ta, nhũcon ta btÍhnh không chaătr kp, ngươigánh ni tinày không!”

Thv gi cab mng nhưĭthế, có hơiýdo d. VươngɨLam nhìn chmýchm hn: “Hômnay, ngươi cóÎth cn ta,ónhưng trong lòngĩta ôm làLc công t¸V gia. Tabiết các ngươiàxem thưng ta,ınhưng dù phuĬquân ta khôngýcòn, tiu Hugia chúng tavn còn sngmà. Ngài yvn đang ìbiên quan chémgiết đm máuvì các ngươi,ɨcác ngươi đix vi ngưinhà ngài ynhư vy sao?!Nếu ch vìngươi mà Vlc công txy ra bttrc, ngươi cóõth ly mngára đn không?!”ì

Th v ngheđến tên VêUn, quay đunhìn th vĩbên cnh, cuiIcùng nói: “Đưcĩri, vy chúng{tiu nhân kimòtra theo lut,ănếu như khôngsao s đũLc phu nhânũđi.”

Nói xong,³binh lính bưclên lc soátxe nga. Vương]Lam căng thngnm cht rèmļca, nhp timnàng đp ccɩnhanh. Bây gibn đa bé°đu đang nmúdưi xe nga,nếu binh linhphát hin ttĬc tiu côngļt V giađu mun raİkhi thành, vyìchc chn khôngɨth nào thànhúcông.

Vương Lam vtíóc suy nghĩlý do ngănècn bn h,¹nhưng nàng vn]ch là ph²nhân ni gia,hoàn toàn khôngnghĩ ra lýdo gì. Mt,thy binh línhĩđang cm trưngthương dò xétbên dưi xenga, trái timVương Lam nhyilên ti chng. Nàng đangđnh m mingingăn cn, bng:nhiên nghe thymt tiếng gilo lng: “Vlc phu nhân!”

Mi ngưi đnglot ngng đunhìn v phíangưi phát raìtiếng nói kia.ĪVương Lam nhìnïthy hn, không,khi ngn ngưi.èThm Hu cưiõnga đng trưcĪcng thành, hnnhìn thy VươngLam thì trõngưi xung nga,lo lng tiếnlên hi: “Lcíphu nhân, tanghe nói sc}khe Lc côngt không tt,hôm nay đãĩđ chưa?”

Hnva ti, binh]th thành lptc hành l.Bây gi, miângưi đu biếtThm Hu làhng nhân bêncnh Triu Nguyt,ɨkhông ai dámđc ti. VươngĩLam nhìn thyThm Hu, vnmun tránh đi,nhưng quan sáttình hình, chİđành gng gưngnói: “E làíkhông n, bâygi ta munâra khi thành)tìm Ông điľphu trưc giòthưng khám chocon ta…

Vyngưi còn khôngjđi mau?!”

ThmHu ngng đuïrng gin: “Ngưixy ra chuynýri, các ngươitrì hoãn màđưc sao?!”

Thmđi nhân, vnìphi khám xét…ļ

“Xét cái gìémà xét!” ThmHu giơ chânĩđá văng tênɪlính, dáng vìngo mng: “Mau²m cng, nếukhông ông đâybt đám cácngươi hi ti!Có chuyn taĨchu, m ca!”

Nghe vy, línhth thành cũngékhông ngăn cnna, dù saoũcó chuyn cũnglà Thm Huchu. Đám ngưiôliếc mt nhìnİnhau, cui cùngm ca.

Thm Huľđưa Vương Lamra ngoài. VươngLam ôm conngi trong xe,[xe nga chyrt nhanh.Vương Lam¸không h nghethy Thm HuĪnói mt câunào, hn vnÎluôn ngoàixe nga, imlng h tngnàng.

Ra khi thành,nguy him lnnht đã giiĮquyết xong. Lũìtr đu đưcísp xếp lênįxe nga, mingưi mt nhc,ng lăn rang. Ch lúcìtri sáng, cuiâcùng Thm Hudng li.

Lc phuìnhân.” Hn đngngoài xe, kínhïcn nói: “Tach có thtin ngưi đếnìđây. Đon đưngưphía sau, ngưiĨcn thn mtchút.”

Vương Lamínghe li ngưi¹n nói, ômīcon, rưng rưngnưc mt, hisau mi đápômt tiếng: “m.”í

My năm nay,nàng biết hnơvn luôn canhêgi ngoài cngĭV ph, chínhĩvì biết cho[nên nàng miùcó không hiu.

Khônghiu vì saonăm đó, ngưitt như hnli phi gilá thư kia.

Khônghiu vì saoĩhn li phigi v khôngh trêu chcìnàng, ri cuicùng mi nóira đáp án.

Nàngïôm V LăngHàn, im lngĩch đi mtlúc. Lát sau,nàng nghe thytiếng nói bênngoài: “Lc phunhân, Thm Huìbiết yêu cunày mo mui,nhưng Thm Huvn mun hiĬmt ln. Bnnăm không gp,ľkhông biết Lcphu nhân cóđng ý choơphép ti hàgp mt lnna, tn mtnhìn thy Lcíphu nhân khemnh hay không.”

Vương Lam khôngļđáp. tht lâusau, nàng miict tiếng: “Gpơmt thì thếnào? Ta khoýhay không, huynhnhìn mt cáiălà có ththay đi sao?Gp mt chòtăng thêm đaulòng mà thôi.”

Thẩm Hữu bên ngoài im lặng một lúc. Vương Lam cho rằng hắn đang rời đi, thế nhưng đột nhiên rèm bị xốc lên. Ánh năng chiếu vào xe ngựa, bóng dáng của người nọ đập vào mắt nàng. Đường nét sâu hút chỉ Bắc Địch mới có, đôi mắt như trời sao lẳng lặng chăm chú nhìn nàng. Vương Lam bị doạ đứng hình, Thẩm Hữu im lặng nhìn nàng, lát sau, hắn khẽ mỉm cười.

Dứt lời, Thẩm Hữu buông rèm xuống. Cuối cùng lần này Vương Lam cũng nghe thấy tiếng hắn đánh ngựa rời đi, hồi sau nàng mới hoàn hồn, thị vệ bên ngoài dò hỏi: “Lục phu nhân, chúng ta lên đường được chưa?”

“Cố Sở Sinh.” Nàng có chút khó hiểu: “Từ khi nào ngài bắt đầu cố chấp như vậy?”

Nàng ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười: “Chào buổi sáng, Cố đại nhân. Hôm nay ngài không tảo triều sao?”

“Nhìn thấy người, ta mới an tâm.”

Vết thương trên mặt Cố Sở Sinh đã kết vảy. Hắn ngồi xuống, người bên cạnh dâng trà cho hắn.

“Lục phu nhân…” Mắt hắn tràn đầy không nỡ: “Bảo trọng.”

“Được thôi.” Nàng thong thả nói: “Nếu Hầu gia nhà chúng ta bảo gả.”Hắn hít thở dồn dập, điều chỉnh lý trí của mình.

Dứt lời, Thẩm Hữu buông rèm xuống. Cuối cùng lần này Vương Lam cũng nghe thấy tiếng hắn đánh ngựa rời đi, hồi sau nàng mới hoàn hồn, thị vệ bên ngoài dò hỏi: “Lục phu nhân, chúng ta lên đường được chưa?”

“Vì sao hôm nay ta không tảo triều, Đại phu nhân không biết sao?”

Hắn nghĩ tới vô số khả năng, hắn không dám đến gặp nàng, thậm chí hắn không biết phải đối diện với một Sở Du đã thích người khác như thế nào.

Vương Lam ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên nghị: “Lên đường, đến Côn Dương!”

Sở Du ngáp một tiếng, tiếp đó bỗng nghe thấy quản gia thông báo: “Đại phu nhân, Cố Sở Sinh tới rồi.”

Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…

Lúc bình minh ló dạng, cuối cùng Sở Du cũng sắp xếp xong tất cả mọi chuyện. Lần này nếu Vệ Uẩn lại trở về, e là phải hoàn toàn trở mặt với Triệu Nguyệt, nàng cần chuẩn bị chu đáo mọi mặt mới được.

Sở Du ngáp một tiếng, tiếp đó bỗng nghe thấy quản gia thông báo: “Đại phu nhân, Cố Sở Sinh tới rồi.”

Cái gì mà Lễ bộ Thượng thư, cái gì mà Đại học sĩ, hắn chưa từng có những thứ này hay sao?

Sở Du gật đầu, hơi mệt mỏi nói: “Để ngài ấy vào đi.”

Hắn suy nghĩ cả đêm, hắn nghĩ không ra, nhưng hắn chỉ biết một chuyện.

Dứt lời, nàng đi tới chính đường, ngồi quỳ trên cao, tự rót trà cho mình.

“Thích bao nhiêu?”

Không lâu sau, nàng nhìn thấy Cố Sở Sinh dẫn người đến.

“Nàng dứt khoát không đáp ứng ta, phải không?”

“Vệ Uẩn thật lợi hại…” Cố Sở Sinh uống một hớp trà, tán thưởng: “Ta thật sự tưởng rằng hắn muốn giết ta, nhưng không ngờ lại là kế điệu hổ ly sơn. Đại phu nhân, đêm qua Cố mỗ cho ngài thời gian chuẩn bị chắc đủ rồi chứ?”

Nàng ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười: “Chào buổi sáng, Cố đại nhân. Hôm nay ngài không tảo triều sao?”

Hắn đã không còn nhớ từ lâu.

Vết thương trên mặt Cố Sở Sinh đã kết vảy. Hắn ngồi xuống, người bên cạnh dâng trà cho hắn.

“Vì sao hôm nay ta không tảo triều, Đại phu nhân không biết sao?”

Sở Du nhìn thị nữ bước tới, bưng đồ ăn sáng lên. Nàng thong thả nói: “Thiếp thân nghe không hiểu ý của Cố đại nhân. Ngài muốn tảo triều hay không thì liên quan gì đến Vệ phủ ta.”

Không lâu sau, nàng nhìn thấy Cố Sở Sinh dẫn người đến.

“Vệ Uẩn thật lợi hại…” Cố Sở Sinh uống một hớp trà, tán thưởng: “Ta thật sự tưởng rằng hắn muốn giết ta, nhưng không ngờ lại là kế điệu hổ ly sơn. Đại phu nhân, đêm qua Cố mỗ cho ngài thời gian chuẩn bị chắc đủ rồi chứ?”

Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu nhấp ngụm trà. Ánh mắt Cố Sở Sinh sắc bén nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Đại phu nhân, hôm nay Cố mỗ đến đề thân, không biết có thích hợp hay không?”

“Cố Sở Sinh.” Sở Du hờ hững mở miệng: “Hôn sự này e là không tiến hành được.”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn tàn nhẫn nhìn chằm chằm nàng.

“Cố Sở Sinh.” Sở Du hờ hững mở miệng: “Hôn sự này e là không tiến hành được.”

Hoặc giả… Sở Du cũng thích Vệ Uẩn thì sao?

Nàng cảm thấy dường như mình có chỗ dựa, bởi vì có người đứng đằng sau, cho nên nàng có vốn liếng để bốc đồng. Vì thế nàng ngẩng đầu lên, lặp lại lần nữa: “Phải.”

Cố Sở Sinh đột ngột cuộn chặt tay, Sở Du ngước mắt nhìn hắn: “Ta nghĩ kỹ rồi, có lẽ ta có người mình thích.”

Sở Du ngước mắt nhìn hắn, khẽ cau mày.

“Có người mình thích?” Cố Sở Sinh cười trào phúng: “Đời người, ai mà không thích vài đối tượng. Với địa vị của nàng, chuyện hôn nhân còn bàn tới thích sao?”

Lúc nào ư?

Sở Du không lên tiếng, thản nhiên uống trà. Cố Sở Sinh thấy nàng không đáp thì dần bình tĩnh lại.

“Đủ cái gì!”Kiếp này, hắn trọng sinh mà đến, ngoại trừ nàng ra, không cầu gì khác.

“Thích bao nhiêu?”

Hắn là Đế sư phụ tá ba đời Đế vương, quyền thế ngập trời, quyền cao chức trọng, kiếp trước hắn đã sớm nhìn thấu danh lợi này rồi. Nếu như hắn vẫn còn muốn những thứ này, năm đó sao có thể bị Vệ Uẩn chém chết?

Cố Sở Sinh nghe vậy, khí huyết cuộn trào.Sở Du nhìn thị nữ bước tới, bưng đồ ăn sáng lên. Nàng thong thả nói: “Thiếp thân nghe không hiểu ý của Cố đại nhân. Ngài muốn tảo triều hay không thì liên quan gì đến Vệ phủ ta.”

“Cũng không tính là nhiều…” Sở Du thở dài: “Thật ra chính ta cũng không biết. Chẳng qua Cố Sở Sinh, nếu ta đã biết mình thích chàng, vậy trước khi ta suy nghĩ rõ ràng, ta sẽ không để mình tổn thương chàng.”

Cố Sở Sinh giận dữ quát.

Cố Sở Sinh không lên tiếng. Hồi sau, hắn khẽ bật cười: “Canh giữ nhiều năm như vậy, kết quả lại vẫn hai bàn tay trắng.”

“Cũng không thể nói là hai bàn tay trắng.” Sở Du ngước mắt nhìn hắn: “Hiện nay, ngài hai mươi mốt tuổi đã là Lễ bộ Thượng thư, ngầm ấn định Nội Các đại học sĩ. Cố Sở Sinh, ngài đã có quá đủ rồi.”

Vương Lam ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên nghị: “Lên đường, đến Côn Dương!”

Cố Sở Sinh bật cười, hắn gật đầu, lùi về sau.“Phải hay không?!”

“Đủ cái gì!”

Hắn phải ngăn cản nàng.

Cố Sở Sinh giận dữ quát.

Cái gì mà Lễ bộ Thượng thư, cái gì mà Đại học sĩ, hắn chưa từng có những thứ này hay sao?

“Sở Du, nàng đừng ép ta.”

Hắn là Đế sư phụ tá ba đời Đế vương, quyền thế ngập trời, quyền cao chức trọng, kiếp trước hắn đã sớm nhìn thấu danh lợi này rồi. Nếu như hắn vẫn còn muốn những thứ này, năm đó sao có thể bị Vệ Uẩn chém chết?

Hắn hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm Sở Du.

Lúc nói ra lời này, trái tim nàng đều đang run rẩy, nhưng cũng không biết sức mạnh từ đâu đến đã chống đỡ  cho nàng.

Sở Du gật đầu, hơi mệt mỏi nói: “Để ngài ấy vào đi.”

“Sở Du, nàng đừng ép ta.”

“Cũng không tính là nhiều…” Sở Du thở dài: “Thật ra chính ta cũng không biết. Chẳng qua Cố Sở Sinh, nếu ta đã biết mình thích chàng, vậy trước khi ta suy nghĩ rõ ràng, ta sẽ không để mình tổn thương chàng.”

Giọng hắn run rẩy: “Kiếp này ta chỉ có nàng, nàng đừng ép ta.”

Sở Du ngước mắt nhìn hắn, khẽ cau mày.

“Cố Sở Sinh.” Nàng có chút khó hiểu: “Từ khi nào ngài bắt đầu cố chấp như vậy?”

“Lục phu nhân…” Mắt hắn tràn đầy không nỡ: “Bảo trọng.”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn tàn nhẫn nhìn chằm chằm nàng.

Lúc nào ư?

Sở Du không lên tiếng. Một lúc sau, nàng từ tốn đáp: “Phải.”

Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…

Hắn đã không còn nhớ từ lâu.

Giọng hắn run rẩy: “Kiếp này ta chỉ có nàng, nàng đừng ép ta.”

Nhưng hắn không thể nói cho nàng biết những điều này. Nếu như nói, vậy nàng và hắn sẽ thật sự không thể nào nữa.

“Được, được lắm, ta biết rồi.”

Hắn hít thở dồn dập, điều chỉnh lý trí của mình.

“Nàng dứt khoát không đáp ứng ta, phải không?”

“Cố Sở Sinh…”

“Phải hay không?!”

“Cố Sở Sinh…”

Sở Du không lên tiếng. Một lúc sau, nàng từ tốn đáp: “Phải.”

Lúc nói ra lời này, trái tim nàng đều đang run rẩy, nhưng cũng không biết sức mạnh từ đâu đến đã chống đỡ  cho nàng.

Nàng cảm thấy dường như mình có chỗ dựa, bởi vì có người đứng đằng sau, cho nên nàng có vốn liếng để bốc đồng. Vì thế nàng ngẩng đầu lên, lặp lại lần nữa: “Phải.”

Cố Sở Sinh bật cười, hắn gật đầu, lùi về sau.

“Nhìn thấy người, ta mới an tâm.”

“Được, được lắm, ta biết rồi.”

Dứt lời, hắn xoay người đi về phía trước vài bước, rồi chợt dừng lại.

Dứt lời, nàng đi tới chính đường, ngồi quỳ trên cao, tự rót trà cho mình.

“Vệ đại phu nhân.” Hắn bình tĩnh nói: “Tận hưởng những ngày này, ngoan ngoãn chuẩn bị gả đi.”

Nghe vậy, Sở Du bật cười.

“Được thôi.” Nàng thong thả nói: “Nếu Hầu gia nhà chúng ta bảo gả.”

Cố Sở Sinh nghe vậy, khí huyết cuộn trào.

Thẩm Hữu bên ngoài im lặng một lúc. Vương Lam cho rằng hắn đang rời đi, thế nhưng đột nhiên rèm bị xốc lên. Ánh năng chiếu vào xe ngựa, bóng dáng của người nọ đập vào mắt nàng. Đường nét sâu hút chỉ Bắc Địch mới có, đôi mắt như trời sao lẳng lặng chăm chú nhìn nàng. Vương Lam bị doạ đứng hình, Thẩm Hữu im lặng nhìn nàng, lát sau, hắn khẽ mỉm cười.

Hắn nên nghĩ ra Công Tôn Lan kia chính là Vệ Uẩn từ lâu… Hắn vốn nghĩ với tính tình của Sở Du, nếu Công Tôn Lan là Vệ Uẩn, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động lấy Công Tôn Lan ra khiêu khích hắn. Cho đến đêm qua Vệ Uẩn ra tay, Vệ gia không màng mệnh lệnh của Sở Du mà huy động toàn bộ lực lượng, hắn mới sực nghĩ nếu Sở Du cũng không biết thì sao?

Cố Sở Sinh đột ngột cuộn chặt tay, Sở Du ngước mắt nhìn hắn: “Ta nghĩ kỹ rồi, có lẽ ta có người mình thích.”

Hoặc giả… Sở Du cũng thích Vệ Uẩn thì sao?

Hắn nghĩ tới vô số khả năng, hắn không dám đến gặp nàng, thậm chí hắn không biết phải đối diện với một Sở Du đã thích người khác như thế nào.

Hắn suy nghĩ cả đêm, hắn nghĩ không ra, nhưng hắn chỉ biết một chuyện.

Dứt lời, hắn xoay người đi về phía trước vài bước, rồi chợt dừng lại.

Sở Du không lên tiếng, thản nhiên uống trà. Cố Sở Sinh thấy nàng không đáp thì dần bình tĩnh lại.

Hắn phải ngăn cản nàng.

Kiếp này, hắn trọng sinh mà đến, ngoại trừ nàng ra, không cầu gì khác.

4.5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

26 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Để mị xông dô tẩn cho cái tên mặt dày khốn nạn này một trận, đọc mà lên tăng xông

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Quá điên rồ rồi.

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Đọc điên thật đấy. Cái gì mà nói thích với chả yêu. Chữ yêu cứ treo ở cửa miệng, đáng tin thì chắc ai ai cũng đâm đầu vào rồi?

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Chấp niệm của hắn thôi chứ yêu gì. Phải được như Tiểu Thất hay ít nhất như Thẩm Hữu mới gọi là yêu

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Đáng thương quá nhưng mà CSS ơi như vậy là đủ rồi, một kiếp đã đành sao nhất đinh phải kéo Du tỷ xuống dưới chúw

26
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!