Chương 104
Gả cho ngài cũng được, nếu Hầu gia chúng ta đồng ý
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tưởng Thuần đỡ Sở Du vào, nàng ngẩng đầu nhìn Sở Du, muốn nói lại thôi. Vẻ mặt Sở Du điềm tĩnh: “Tỷ muốn nói gì thì nói đi.”
“Người vừa rồi là Tiểu Thất…” Nghiêu sĩ quan ở trung ương tháp Ánh Sáng.
Sở Du gật đầu. Tưởng Thuần mím môi, ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Đệ ấy có nói những lời không nên nói với muội không?” Đối phương ước chừng ở nàng một thước.
Sở Du không đáp. Tưởng Thuần thở dài, có chút không biết nói gì: “Cuối cùng đệ ấy cũng thật sự trở về nói rồi.”
Sở Du nâng mắt nhìn nàng. Tưởng Thuần đỡ Sở Du vào nhà, từ tốn nói: “Bốn năm trước, tỷ đã biết tâm tư của đệ ấy. Khi đó tỷ từng khuyên đệ ấy… dẫu sao đệ ấy vẫn còn thiếu niên. Mặc dù tuổi tác hai người tương đương, nhưng A Du, Ta biết muội và đệ ấy không giống nhau.” Kiêu Điểu nàng nhưng thật ra có nhất định.
Dứt lời, trong mắt Tưởng Thuần mang theo sự bất đắc dĩ: “Nữ tử bạc mệnh, muội lại là người trọng tình cảm. Sau này, đệ ấy không thích muội nữa thì tìm người khác là xong. Nhưng nếu như muội chịu đựng tất cả, mà chỉ đổi lấy kết cục như vậy, ta sợ muội nghĩ quẩn.”
“Thì ra là vậy.” Sở Du khàn giọng đáp. Tưởng Thuần nắm tay nàng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thế nhưng đó là bốn năm trước.” Nàng ngay sau đó lại đối một cái người ta nói.
Sở Du im lặng nhìníTưởng Thuần, trong]mắt đối phươngỳánh lên ýẽcười. Sở Duḽhiểu rõ suyõnghĩ của nàng,ĩTưởng Thuần vẫn,sợ nàng khôngἷhiểu, cười nói:ẳ“Có thể ởịtrong trường hợpĬkhông gặp, khôngìnghe, không tinĨtức mà chờ¹đợi một ngườiĺbốn năm, rồiɪtrở về nóiímột câu nhưứvậy, A Du,ảtình cảm nàyđkhông phải làểxúc động nhấtḽthời.”
“Muội biết.”đ
Sở Du khànịgiọng đáp. Người[như Vệ Uẩn,ịnếu không phảiạđã xác định²lòng mình thììlàm gì mởĩmiệng nói với‹nàng những lờiἰnày.
Thế nhưng Vệ}Uẩn biết tâmờtư của mìnhỉvào lúc này,ỡnhưng chàng nàojbiết nếu cóímột ngày chàngĭgặp được ThanhḻBình quận chúaểthì tâm tưỉlại thế nào?
SởɪDu không dámịnghĩ đến ngườiịkia. Nàng hítỉsâu một hơi,ốtrầm giọng nói:ΓTrước tiên đừngľnghĩ đến nhữngïchuyện này nữa,‹tỷ mau chóngýchuẩn bị đi.¹Vệ Uẩn cướpềngười của CốầSở Sinh, CốồSở Sinh sẽầlập tức cóớhành động. Muộièđưa lệnh bài(cho tỷ, tỷỉdẫn tiểu côngÍtử ra khỏiíthành.”
“Muội vàắmẫu thân…”
“Chúngἱta không thểíđi.” Sở DuÎbình tĩnh nói:ï“Một là chúngĺta đi khôngốđược, hai làẵchúng ta vừaẫđi, Vệ phủăsẽ trống rỗng,ỵTriệu Nguyệt sẽĨlập tức truyĺbắt chúng ta,ằmọi người khôngúchạy xa được.[Muội sẽ chămósóc mẫu thân,ấtỷ đừng loìlắng.”
Dứt lời,íSở Du bảoỵquản gia dắtἶxe ngựa tới,{rồi lại dẫnļsáu vị tiểu°công tử ra.ĮHiện nay, conícủa Vương Lamỵbốn tuổi rưỡi,ấvừa mới họcỏnói. Vương Lam°dắt cậu béệđi trên hành[lang, lo lắng³hỏi: “Có chuyện¸gì vậy?”
SởưDu ngước mắtḽnhìn nàng. Bốnơnăm qua đi,ưVương Lam nămἰđó nói muốnâđi nhưng cuốiécùng vẫn ởúlại vì con,ưđã lưu lạiếbốn năm, sốngọchết không về.ịMọi người đềuécảm thấy nàngıvì con cái,ềnhưng mỗi lầnụnhìn thấy ThẩmơHữu đứng ngoàiỉcổng, Sở Duồlại cảm thấyòcó lẽ bảnỉthân Vương Lamếcũng không rõĨmình là vìôcái gì.
“Có khảọnăng Hầu phủẻsắp xảy raẩchuyện...” Sở Duıbình tĩnh lại,ìchậm rãi nói:ḷ“Cô giao conįcho A Thuầnùđể tỷ ấyïdẫn đi.”
“Nhưngỏhôm nay Lăng)Sương còn nhỏ,ἲmấy ngày nayẳnó vẫn cònĩđang bệnh…”
“Hayỳlà A Lam°dắt theo lũĭtrẻ ra ngoàiõđi.”
Tưởng Thuầnẩquả quyết: “Trôngıcô ấy tínhĩtình yếu đuối,Їchỉ cần nóiếmang con raềngoài tìm đạiíphu sẽ dễjđược thả hơn.ìHôm nay, tỷầở lại đâyỗvới muội, nếuÎthật sự gặpọchuyện không mayằthì cũng khôngếđến nỗi chỉἱmột mình muội)chống chọi.”
SởắDu trầm mặc°chốc lát, thoángédo dự nhưngïcuối cùng vẫnỗgật đầu: “ĐiЇđi, A Lam.”ỉSở Du ngẩngèđầu nhìn nàng,îvẻ mặt trịnh{trọng: “Cô làmũđược chứ?”
VươngợLam ngẩn người.ịNàng do dự[một lúc, cúiổđầu nhìn VệĬLăng Sương trênỉtay, gật đầuỉnói: “Được rồi,Їta dẫn bọnọtrẻ ra ngoài.”ī
Dứt lời, SởĩDu bảo lũıtrẻ lên xe.ầNàng để bốnãđứa bé lớnɩnhất nằm dướiisàn xe ngựa,ãhai đứa khácɨthì giả bệnh,để Vương Lam³che chở trongộxe ngựa. Mộtélần mà dẫnìtất cả côngỏtử ra khỏiỉthành rất dễἴthu hút sự¹chút ý củaôngười khác, chỉἳđành ra ngoàiỉthế này.
Vương Lamĩcũng không do)dự, nàng dứtẽkhoát thu dọnịđồ đạc, sauỳđó ôm VệồLăng Sương, dắtľtheo Vệ lăngĭĐông lên xeἵngựa. Tưởng Thuầnἰkéo Vệ LăngèXuân lớn tuổi‹nhất qua, xoaấđầu cậu bé,ơdịu dàng nói:â“Lăng Xuân, cácḻđệ đệ giaoởcho con chămãsóc, con biếtưchưa?”
“Biết ạ.”é
Vệ Lăng Xuânônghiêm túc gậtĨđầu: “Mẫu thânấyên tâm, conềsẽ chăm sócócho mọi người.”í
Tưởng Thuần mímụmôi, giang tayĪôm Vệ LăngḽXuân vào lòng.
SởữDu lẳng lặngýnhìn hai người,ĩlòng bỗng daoổđộng, nàng chưaἵtừng có đượcĬtình cảm mẫuÍtử như vậy.ụSở Du imἰlặng đứng nhìn,ưlại có chútẹhâm mộ.
Xe ngựaĩlộc cộc rờiỉđi. Tiễn xongḹVương Lam, SởỉDu và TưởngïThuần đứng trướcổcổng, Tưởng Thuầnĭmỉm cười: “Lạiểchỉ còn hai¹chúng ta.”
SởâDu nhìn TưởngľThuần, phát hiệnửhình như bốn{năm trước cũngÍlà như thế.°Nàng không nhịnợđược bật cười:ḽ“Phải, Hầu phủịchúng ta thậtílắm tai ương.”ử
Hai người cườiènói trở vàoớnhà. Vương Lamἴchạy trong đêm,ùdẫn theo haiựchiếc xe ngựa,ổsáu đứa béïđều đang ởįtrên xe. Đếnỗtrước cổng thành,ằnàng lấy lệnh²bài phủ TrấnĩQuốc Hầu ra,énghe thấy binhílính bên ngoàiἳdo dự nói:ĩ“Vệ lục phuínhân, hiện nayậđã cấm điļlại ban đêm,ἶhay là ngàyụmai người lạiἳra khỏi thành…”ị
“Con ta đãἰthành thế nàyèrồi...” Vương Lamừxốc rèm, rưngưrưng nước mắt,îmở miệng mắng:‹“Tối nay, ngươi°cản ta, nhỡũcon ta bấtÍhạnh không chữaătrị kịp, ngươiỉgánh nổi tộiầnày không!”
Thịệvệ giữ cửaậbị mắng nhưĭthế, có hơiýdo dự. VươngɨLam nhìn chằmýchằm hắn: “Hômẵnay, ngươi cóÎthể cản ta,ónhưng trong lòngĩta ôm làễLục công tử¸Vệ gia. Taằbiết các ngươiàxem thường ta,ınhưng dù phuĬquân ta khôngýcòn, tiểu Hầuắgia chúng taἶvẫn còn sốngἲmà. Ngài ấyỵvẫn đang ởìbiên quan chémổgiết đẫm máuḷvì các ngươi,ɨcác ngươi đốiỷxử với ngườiẵnhà ngài ấyἴnhư vậy sao?!ạNếu chỉ vìỉngươi mà Vệồlục công tửổxảy ra bấtịtrắc, ngươi cóõthể lấy mạngára đền không?!”ì
Thị vệ ngheủđến tên VệêUẩn, quay đầuầnhìn thị vệĩbên cạnh, cuốiIcùng nói: “Đượcĩrồi, vậy chúng{tiểu nhân kiểmòtra theo luật,ănếu như khôngἴsao sẽ đểũLục phu nhânũđi.”
Nói xong,³binh lính bướcẹlên lục soátỉxe ngựa. Vương]Lam căng thẳngờnắm chặt rèmļcửa, nhịp timỉnàng đập cựcɩnhanh. Bây giờởbốn đứa bé°đều đang nằmúdưới xe ngựa,ẽnếu binh linhỉphát hiện tấtĬcả tiểu côngļtử Vệ giaấđều muốn raİkhỏi thành, vậyìchắc chắn khôngɨthể nào thànhúcông.
Vương Lam vắtíóc suy nghĩỳlý do ngănècản bọn họ,¹nhưng nàng vốn]chỉ là phụ²nhân nội gia,ựhoàn toàn khôngụnghĩ ra lýịdo gì. Mắt,thấy binh línhĩđang cầm trườngịthương dò xétỉbên dưới xeỉngựa, trái timỷVương Lam nhảyilên tới cổấhọng. Nàng đangẫđịnh mở miệngingăn cản, bỗng:nhiên nghe thấyạmột tiếng gọiừlo lắng: “Vệỳlục phu nhân!”ể
Mọi người đồngờloạt ngẩng đầuẽnhìn về phíaịngười phát raìtiếng nói kia.ĪVương Lam nhìnïthấy hắn, không,khỏi ngẩn người.èThẩm Hữu cưỡiõngựa đứng trướcĪcổng thành, hắnờnhìn thấy VươngịLam thì trởõngười xuống ngựa,ỉlo lắng tiếnứlên hỏi: “Lụcíphu nhân, taẳnghe nói sức}khỏe Lục côngḽtử không tốt,ẽhôm nay đãĩđỡ chưa?”
Hắnḽvừa tới, binh]thủ thành lậpἶtức hành lễ.ặBây giờ, mọiângười đều biếtἴThẩm Hữu làỷhồng nhân bênẽcạnh Triệu Nguyệt,ɨkhông ai dámấđắc tội. VươngĩLam nhìn thấyụThẩm Hữu, vốnặmuốn tránh đi,ỏnhưng quan sátỡtình hình, chỉİđành gắng gượngἶnói: “E làíkhông ổn, bâyớgiờ ta muốnâra khỏi thành)tìm Ông đạiľphu trước giờòthường khám choọcon ta…”
“Vậyịngười còn khôngjđi mau?!”
ThẩmởHữu ngẩng đầuïrống giận: “Ngườiḷxảy ra chuyệnýrồi, các ngươiẫtrì hoãn màấđược sao?!”
“Thẩmἷđại nhân, vẫnìphải khám xét…”ļ
“Xét cái gìémà xét!” ThẩmớHữu giơ chânĩđá văng tênɪlính, dáng vẻìngạo mạng: “Mau²mở cổng, nếuừkhông ông đâyἱbắt đám cácỉngươi hỏi tội!ἱCó chuyện taĨchịu, mở cửa!”ớ
Nghe vậy, línhἰthủ thành cũngékhông ngăn cảnịnữa, dù saoũcó chuyện cũngỡlà Thẩm Hữuỉchịu. Đám ngườiôliếc mắt nhìnİnhau, cuối cùngỡmở cửa.
Thẩm Hữuľđưa Vương Lamịra ngoài. VươngỳLam ôm conḷngồi trong xe,[xe ngựa chạyỷrất nhanh.Vương Lam¸không hề ngheἲthấy Thẩm HữuĪnói một câuẵnào, hắn vẫnÎluôn ở ngoàiỷxe ngựa, imặlặng hộ tốngἵnàng.
Ra khỏi thành,ỉnguy hiểm lớnẩnhất đã giảiĮquyết xong. Lũìtrẻ đều đượcísắp xếp lênįxe ngựa, mọiằngười mệt nhọc,ỉngả lăn raắngủ. Chờ lúcìtrời sáng, cuốiâcùng Thẩm Hữuịdừng lại.
“Lục phuìnhân.” Hắn đứngặngoài xe, kínhïcẩn nói: “Taổchỉ có thểạtiễn người đếnìđây. Đoạn đườngưphía sau, ngườiĨcẩn thận mộtồchút.”
Vương Lamínghe lời người¹nọ nói, ômīcon, rưng rưngḷnước mắt, hồiẹsau mới đápômột tiếng: “Ừm.”í
Mấy năm nay,ẹnàng biết hắnơvẫn luôn canhêgiữ ngoài cổngĭVệ phủ, chínhĩvì biết cho[nên nàng mớiùcó không hiểu.
Khôngồhiểu vì saoằnăm đó, ngườiớtốt như hắnḽlại phải gửiẻlá thư kia.
Khôngỡhiểu vì saoĩhắn lại phảiịgiả vờ khôngằhề trêu chọcìnàng, rồi cuối‹cùng mới nóiểra đáp án.
Nàngïôm Vệ LăngồHàn, im lặngĩchờ đợi mộtἷlúc. Lát sau,ụnàng nghe thấy‹tiếng nói bênẵngoài: “Lục phuḻnhân, Thẩm Hữuìbiết yêu cầuạnày mạo muội,ặnhưng Thẩm Hữuầvẫn muốn hỏiĬmột lần. Bốnḷnăm không gặp,ľkhông biết Lụcẹphu nhân cóỷđồng ý choơphép tại hạàgặp mặt lầnắnữa, tận mắtἷnhìn thấy Lụcíphu nhân khỏeἷmạnh hay không.”ị
Vương Lam khôngļđáp. thật lâuẳsau, nàng mớiicất tiếng: “Gặpơmặt thì thếỵnào? Ta khoẻýhay không, huynhḹnhìn một cáiălà có thểầthay đổi sao?ạGặp mặt chỉòtăng thêm đauảlòng mà thôi.”ḽ
Thẩm Hữu bên ngoài im lặng một lúc. Vương Lam cho rằng hắn đang rời đi, thế nhưng đột nhiên rèm bị xốc lên. Ánh năng chiếu vào xe ngựa, bóng dáng của người nọ đập vào mắt nàng. Đường nét sâu hút chỉ Bắc Địch mới có, đôi mắt như trời sao lẳng lặng chăm chú nhìn nàng. Vương Lam bị doạ đứng hình, Thẩm Hữu im lặng nhìn nàng, lát sau, hắn khẽ mỉm cười.
Dứt lời, Thẩm Hữu buông rèm xuống. Cuối cùng lần này Vương Lam cũng nghe thấy tiếng hắn đánh ngựa rời đi, hồi sau nàng mới hoàn hồn, thị vệ bên ngoài dò hỏi: “Lục phu nhân, chúng ta lên đường được chưa?”
“Cố Sở Sinh.” Nàng có chút khó hiểu: “Từ khi nào ngài bắt đầu cố chấp như vậy?”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười: “Chào buổi sáng, Cố đại nhân. Hôm nay ngài không tảo triều sao?”
“Nhìn thấy người, ta mới an tâm.”
Vết thương trên mặt Cố Sở Sinh đã kết vảy. Hắn ngồi xuống, người bên cạnh dâng trà cho hắn.
“Lục phu nhân…” Mắt hắn tràn đầy không nỡ: “Bảo trọng.”
“Được thôi.” Nàng thong thả nói: “Nếu Hầu gia nhà chúng ta bảo gả.”Hắn hít thở dồn dập, điều chỉnh lý trí của mình.
Dứt lời, Thẩm Hữu buông rèm xuống. Cuối cùng lần này Vương Lam cũng nghe thấy tiếng hắn đánh ngựa rời đi, hồi sau nàng mới hoàn hồn, thị vệ bên ngoài dò hỏi: “Lục phu nhân, chúng ta lên đường được chưa?”
“Vì sao hôm nay ta không tảo triều, Đại phu nhân không biết sao?”
Hắn nghĩ tới vô số khả năng, hắn không dám đến gặp nàng, thậm chí hắn không biết phải đối diện với một Sở Du đã thích người khác như thế nào.
Vương Lam ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên nghị: “Lên đường, đến Côn Dương!”
Sở Du ngáp một tiếng, tiếp đó bỗng nghe thấy quản gia thông báo: “Đại phu nhân, Cố Sở Sinh tới rồi.”
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…
Lúc bình minh ló dạng, cuối cùng Sở Du cũng sắp xếp xong tất cả mọi chuyện. Lần này nếu Vệ Uẩn lại trở về, e là phải hoàn toàn trở mặt với Triệu Nguyệt, nàng cần chuẩn bị chu đáo mọi mặt mới được.
Sở Du ngáp một tiếng, tiếp đó bỗng nghe thấy quản gia thông báo: “Đại phu nhân, Cố Sở Sinh tới rồi.”
Cái gì mà Lễ bộ Thượng thư, cái gì mà Đại học sĩ, hắn chưa từng có những thứ này hay sao?
Sở Du gật đầu, hơi mệt mỏi nói: “Để ngài ấy vào đi.”
Hắn suy nghĩ cả đêm, hắn nghĩ không ra, nhưng hắn chỉ biết một chuyện.
Dứt lời, nàng đi tới chính đường, ngồi quỳ trên cao, tự rót trà cho mình.
“Thích bao nhiêu?”
Không lâu sau, nàng nhìn thấy Cố Sở Sinh dẫn người đến.
“Nàng dứt khoát không đáp ứng ta, phải không?”
“Vệ Uẩn thật lợi hại…” Cố Sở Sinh uống một hớp trà, tán thưởng: “Ta thật sự tưởng rằng hắn muốn giết ta, nhưng không ngờ lại là kế điệu hổ ly sơn. Đại phu nhân, đêm qua Cố mỗ cho ngài thời gian chuẩn bị chắc đủ rồi chứ?”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười: “Chào buổi sáng, Cố đại nhân. Hôm nay ngài không tảo triều sao?”
Hắn đã không còn nhớ từ lâu.
Vết thương trên mặt Cố Sở Sinh đã kết vảy. Hắn ngồi xuống, người bên cạnh dâng trà cho hắn.
“Vì sao hôm nay ta không tảo triều, Đại phu nhân không biết sao?”
Sở Du nhìn thị nữ bước tới, bưng đồ ăn sáng lên. Nàng thong thả nói: “Thiếp thân nghe không hiểu ý của Cố đại nhân. Ngài muốn tảo triều hay không thì liên quan gì đến Vệ phủ ta.”
Không lâu sau, nàng nhìn thấy Cố Sở Sinh dẫn người đến.
“Vệ Uẩn thật lợi hại…” Cố Sở Sinh uống một hớp trà, tán thưởng: “Ta thật sự tưởng rằng hắn muốn giết ta, nhưng không ngờ lại là kế điệu hổ ly sơn. Đại phu nhân, đêm qua Cố mỗ cho ngài thời gian chuẩn bị chắc đủ rồi chứ?”
Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu nhấp ngụm trà. Ánh mắt Cố Sở Sinh sắc bén nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Đại phu nhân, hôm nay Cố mỗ đến đề thân, không biết có thích hợp hay không?”
“Cố Sở Sinh.” Sở Du hờ hững mở miệng: “Hôn sự này e là không tiến hành được.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn tàn nhẫn nhìn chằm chằm nàng.
“Cố Sở Sinh.” Sở Du hờ hững mở miệng: “Hôn sự này e là không tiến hành được.”
Hoặc giả… Sở Du cũng thích Vệ Uẩn thì sao?
Nàng cảm thấy dường như mình có chỗ dựa, bởi vì có người đứng đằng sau, cho nên nàng có vốn liếng để bốc đồng. Vì thế nàng ngẩng đầu lên, lặp lại lần nữa: “Phải.”
Cố Sở Sinh đột ngột cuộn chặt tay, Sở Du ngước mắt nhìn hắn: “Ta nghĩ kỹ rồi, có lẽ ta có người mình thích.”
Sở Du ngước mắt nhìn hắn, khẽ cau mày.
“Có người mình thích?” Cố Sở Sinh cười trào phúng: “Đời người, ai mà không thích vài đối tượng. Với địa vị của nàng, chuyện hôn nhân còn bàn tới thích sao?”
Lúc nào ư?
Sở Du không lên tiếng, thản nhiên uống trà. Cố Sở Sinh thấy nàng không đáp thì dần bình tĩnh lại.
“Đủ cái gì!”Kiếp này, hắn trọng sinh mà đến, ngoại trừ nàng ra, không cầu gì khác.
“Thích bao nhiêu?”
Hắn là Đế sư phụ tá ba đời Đế vương, quyền thế ngập trời, quyền cao chức trọng, kiếp trước hắn đã sớm nhìn thấu danh lợi này rồi. Nếu như hắn vẫn còn muốn những thứ này, năm đó sao có thể bị Vệ Uẩn chém chết?
Cố Sở Sinh nghe vậy, khí huyết cuộn trào.Sở Du nhìn thị nữ bước tới, bưng đồ ăn sáng lên. Nàng thong thả nói: “Thiếp thân nghe không hiểu ý của Cố đại nhân. Ngài muốn tảo triều hay không thì liên quan gì đến Vệ phủ ta.”
“Cũng không tính là nhiều…” Sở Du thở dài: “Thật ra chính ta cũng không biết. Chẳng qua Cố Sở Sinh, nếu ta đã biết mình thích chàng, vậy trước khi ta suy nghĩ rõ ràng, ta sẽ không để mình tổn thương chàng.”
Cố Sở Sinh giận dữ quát.
Cố Sở Sinh không lên tiếng. Hồi sau, hắn khẽ bật cười: “Canh giữ nhiều năm như vậy, kết quả lại vẫn hai bàn tay trắng.”
“Cũng không thể nói là hai bàn tay trắng.” Sở Du ngước mắt nhìn hắn: “Hiện nay, ngài hai mươi mốt tuổi đã là Lễ bộ Thượng thư, ngầm ấn định Nội Các đại học sĩ. Cố Sở Sinh, ngài đã có quá đủ rồi.”
Vương Lam ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên nghị: “Lên đường, đến Côn Dương!”
Cố Sở Sinh bật cười, hắn gật đầu, lùi về sau.“Phải hay không?!”
“Đủ cái gì!”
Hắn phải ngăn cản nàng.
Cố Sở Sinh giận dữ quát.
Cái gì mà Lễ bộ Thượng thư, cái gì mà Đại học sĩ, hắn chưa từng có những thứ này hay sao?
“Sở Du, nàng đừng ép ta.”
Hắn là Đế sư phụ tá ba đời Đế vương, quyền thế ngập trời, quyền cao chức trọng, kiếp trước hắn đã sớm nhìn thấu danh lợi này rồi. Nếu như hắn vẫn còn muốn những thứ này, năm đó sao có thể bị Vệ Uẩn chém chết?
Hắn hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm Sở Du.
Lúc nói ra lời này, trái tim nàng đều đang run rẩy, nhưng cũng không biết sức mạnh từ đâu đến đã chống đỡ cho nàng.
Sở Du gật đầu, hơi mệt mỏi nói: “Để ngài ấy vào đi.”
“Sở Du, nàng đừng ép ta.”
“Cũng không tính là nhiều…” Sở Du thở dài: “Thật ra chính ta cũng không biết. Chẳng qua Cố Sở Sinh, nếu ta đã biết mình thích chàng, vậy trước khi ta suy nghĩ rõ ràng, ta sẽ không để mình tổn thương chàng.”
Giọng hắn run rẩy: “Kiếp này ta chỉ có nàng, nàng đừng ép ta.”
Sở Du ngước mắt nhìn hắn, khẽ cau mày.
“Cố Sở Sinh.” Nàng có chút khó hiểu: “Từ khi nào ngài bắt đầu cố chấp như vậy?”
“Lục phu nhân…” Mắt hắn tràn đầy không nỡ: “Bảo trọng.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn tàn nhẫn nhìn chằm chằm nàng.
Lúc nào ư?
Sở Du không lên tiếng. Một lúc sau, nàng từ tốn đáp: “Phải.”
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…
Hắn đã không còn nhớ từ lâu.
Giọng hắn run rẩy: “Kiếp này ta chỉ có nàng, nàng đừng ép ta.”
Nhưng hắn không thể nói cho nàng biết những điều này. Nếu như nói, vậy nàng và hắn sẽ thật sự không thể nào nữa.
“Được, được lắm, ta biết rồi.”
Hắn hít thở dồn dập, điều chỉnh lý trí của mình.
“Nàng dứt khoát không đáp ứng ta, phải không?”
“Cố Sở Sinh…”
“Phải hay không?!”
“Cố Sở Sinh…”
Sở Du không lên tiếng. Một lúc sau, nàng từ tốn đáp: “Phải.”
Lúc nói ra lời này, trái tim nàng đều đang run rẩy, nhưng cũng không biết sức mạnh từ đâu đến đã chống đỡ cho nàng.
Nàng cảm thấy dường như mình có chỗ dựa, bởi vì có người đứng đằng sau, cho nên nàng có vốn liếng để bốc đồng. Vì thế nàng ngẩng đầu lên, lặp lại lần nữa: “Phải.”
Cố Sở Sinh bật cười, hắn gật đầu, lùi về sau.
“Nhìn thấy người, ta mới an tâm.”
“Được, được lắm, ta biết rồi.”
Dứt lời, hắn xoay người đi về phía trước vài bước, rồi chợt dừng lại.
Dứt lời, nàng đi tới chính đường, ngồi quỳ trên cao, tự rót trà cho mình.
“Vệ đại phu nhân.” Hắn bình tĩnh nói: “Tận hưởng những ngày này, ngoan ngoãn chuẩn bị gả đi.”
Nghe vậy, Sở Du bật cười.
“Được thôi.” Nàng thong thả nói: “Nếu Hầu gia nhà chúng ta bảo gả.”
Cố Sở Sinh nghe vậy, khí huyết cuộn trào.
Thẩm Hữu bên ngoài im lặng một lúc. Vương Lam cho rằng hắn đang rời đi, thế nhưng đột nhiên rèm bị xốc lên. Ánh năng chiếu vào xe ngựa, bóng dáng của người nọ đập vào mắt nàng. Đường nét sâu hút chỉ Bắc Địch mới có, đôi mắt như trời sao lẳng lặng chăm chú nhìn nàng. Vương Lam bị doạ đứng hình, Thẩm Hữu im lặng nhìn nàng, lát sau, hắn khẽ mỉm cười.
Hắn nên nghĩ ra Công Tôn Lan kia chính là Vệ Uẩn từ lâu… Hắn vốn nghĩ với tính tình của Sở Du, nếu Công Tôn Lan là Vệ Uẩn, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động lấy Công Tôn Lan ra khiêu khích hắn. Cho đến đêm qua Vệ Uẩn ra tay, Vệ gia không màng mệnh lệnh của Sở Du mà huy động toàn bộ lực lượng, hắn mới sực nghĩ nếu Sở Du cũng không biết thì sao?
Cố Sở Sinh đột ngột cuộn chặt tay, Sở Du ngước mắt nhìn hắn: “Ta nghĩ kỹ rồi, có lẽ ta có người mình thích.”
Hoặc giả… Sở Du cũng thích Vệ Uẩn thì sao?
Hắn nghĩ tới vô số khả năng, hắn không dám đến gặp nàng, thậm chí hắn không biết phải đối diện với một Sở Du đã thích người khác như thế nào.
Hắn suy nghĩ cả đêm, hắn nghĩ không ra, nhưng hắn chỉ biết một chuyện.
Dứt lời, hắn xoay người đi về phía trước vài bước, rồi chợt dừng lại.
Sở Du không lên tiếng, thản nhiên uống trà. Cố Sở Sinh thấy nàng không đáp thì dần bình tĩnh lại.
Hắn phải ngăn cản nàng.
Kiếp này, hắn trọng sinh mà đến, ngoại trừ nàng ra, không cầu gì khác.
Để mị xông dô tẩn cho cái tên mặt dày khốn nạn này một trận, đọc mà lên tăng xông
Quá điên rồ rồi.
Đọc điên thật đấy. Cái gì mà nói thích với chả yêu. Chữ yêu cứ treo ở cửa miệng, đáng tin thì chắc ai ai cũng đâm đầu vào rồi?
Chấp niệm của hắn thôi chứ yêu gì. Phải được như Tiểu Thất hay ít nhất như Thẩm Hữu mới gọi là yêu
Đáng thương quá nhưng mà CSS ơi như vậy là đủ rồi, một kiếp đã đành sao nhất đinh phải kéo Du tỷ xuống dưới chúw