Chương 106
Đàn ông tốt như ta, nàng không lấy, tiếc lắm đấy
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn ra khỏi Hoa Kinh, dẫn theo người Tô Tra chạy qua Thiên thủ quan, rồi đi về hướng Thúc Thành. Nơi này là châu phủ Côn Châu, cách Hoa Kinh chỉ có ba ngày đi cấp tốc. Xưa nay, Côn Châu là địa bàn của Vệ gia. Sau khi Bắc Địch đánh đến Thiên thủ quan, vì đẩy lùi quân địch, rất nhiều binh lực đồn trú tại Côn Châu. Hiện tại bốn năm sau, Côn Châu vàng thau lẫn lộn, Sở gia, Tống gia, Vệ gia, Diêu gia và cả hai nhà Vương Tạ đều có người đóng ở đây. Vệ Uẩn đi men theo duyên lộ thành trì mà mình kiểm soát đến Thúc Thành thì dừng lại, sau đó ra lệnh lôi người của Tô Tra xuống thẩm vấn. Điểu ăn thịt người, cùng người ăn thịt.
Từng bị Cố Sở Sinh thẩm vấn một lần, gần như không có khả năng trên người thuộc hạ Tô Tra còn vật chứng gì, hôm nay cũng chỉ gửi hi vọng ở khẩu cung. Chàng bảo Vệ Thu đích thân thẩm vấn, sau đó gọi tất cả thân tín tại Thúc Thành đến. Nó thủ gắt gao ấn nó dưới nhân loại, mở ra vi đoản.
Trước khi chàng ra khỏiũthành đã gửiộtin cho BạchĬChâu. Hiện tại,ýđám người ThẩmỉVô Song, TầnìThời Nguyệt, VệễThu, Vệ Hạờđều đã chạyữđến Thúc Thành.ìVệ Uẩn thayɪđồ xong thìývào nội đườngãnghị sự. ChàngĪvừa vào cửa,ĩmọi người đã²đứng dậy, VệĩUẩn gật đầu,ỳbình tĩnh nói:ế“Kế hoạch banἰđầu có lẽịphải tiến hànhễsớm hơn.”
“Tạiãsao?” Tần ThờiĪNguyệt nhíu mày,ểVệ Uẩn nóiíthẳng: “Lúc taổchạy khỏi HoaỉKinh thì bịfCố Sở Sinhôphát hiện, chắcờchắn Triệu NguyệtÎsẽ đề phòng.ỉChúng ta vốnĩđịnh thông quaăviệc đánh Vươngἱgia để đàmậphán đòi binhịđòi lương vớiữTriệu Nguyệt, nhưng¸e rằng hômīnay mục đíchếnày không thểõnào thực hiệnờđược. Mặc dùịkhông thể lấy}lý do nàyìđể mở rộngÎlực lượng, nhưngïcẩn thận nghĩἴlại, đây khôngởphải là cơịhội tốt hayľsao?”
Mọi người‹lấy làm khóÏhiểu. Vệ Uẩnİđến trước bànđcát, nhìn chămăchú vào bảnóđồ Đại Sở,ửtừ tốn nói:ú“Bây giờ, Vươngἰgia đã phản,ïchỉ khổ nỗiựkhông có lýḽdo gì khởiọnghĩa, chúng taũcó thể đưa°cho bọn họílý do này.úSau khi Vươngḷgia phản, ngườiộcó lòng trongảthiên hạ tựἴnhiên sẽ nốiĩgót theo. Chúngầta bám đuôi,ìđến lúc đóứlửa cháy lanộra đồng cỏ,éTriệu Nguyệt muốnộdập lửa thìừđầu tiên phảiúđánh Vương gia,ỉchúng ta cóýthể trốn phíaẹsau Vương gia.ịMột khi Vươngfgia bị TriệuáNguyệt tiêu diệt,đe là chúngįta khó cóìcơ hội tốtánhư vậy nữa.”Ĭ
“Vậy Hầu giaìcảm thấy chúngữta phải choỹVương gia lýồdo gì?”
“Quânễvương vô đức.”éVệ Uẩn cườiïkhẩy: “Thay trờiïhành đạo.”
“Mấyἲngày tới chúng°ta phải làmİbốn việc. Việcἰthứ nhất, VệèHạ đi làm,ıngươi chạy khắpănơi tạo raỹdị tướng, ám¹chỉ dòng máuếTriệu Nguyệt khôngìchính thống, nguẻxuẩn vô đức.”Î
Vệ Hạ ômìquyền: “Rõ.”
“Việcìthứ hai, đợiớVệ Thu thẩmἷvấn xong ngườiểphía Tô Tra,Ĭbảo người saoếchép những chứngĩcớ này thànhãmột bản, đưaịđến Vương gia,:nói với Vươngìgia rằng taɨsẽ âm thầm[dốc toàn lựcởủng hộ ôngứta, bảo ôngảta gửi chứng)cớ trong tayẵđến tay nhữngíngười khác. Chuyệnìnày, đợi VệẽThu thẩm vấnļxong thì VệỷThu đi loẽliệu.”
“Việc thứỉba, Vệ Hạ,ĭngươi và Vệ)Thiển chia nhauãđến chỗ SởẽLâm Dương, TốngἵThế Lan, thămỗdò ý củaibọn họ. Cácịngươi nói vớiằbọn họ rằngằnếu không phảnọthì hãy toànịlực đối khángἴBắc Địch, đừngịdính dáng vàoìchuyện này. Cònἰnếu bằng lòngòkhởi nghĩa cùng‹ta, bọn họẻmuốn gì thìÏcứ nói.”
“Chuyện¹thứ tư.” VệảUẩn chần chờİmột lát, rốt{cuộc vẫn nói:ử“Ta phải vềḹHoa Kinh.”
“Ngàiívề Hoa Kinhạlàm gì?” TầnựThời Nguyệt cauἰmày, tay VệơUẩn đặt trênạbàn cát, vẻ)mặt bình đạm,ưnghiêm túc nóiĩrõ từng chữởmột: “Đòi lạiĩcông lý.”
Vẻỉmặt mọi người(đều kinh ngạc,ớVệ Uẩn đếnἰHoa Kinh đòiẫcông lý? Đòiốcông lý gì?
VệủUẩn ngước mắtínhìn về phíaỏThẩm Vô Song:Ĩ“Huynh đi với¸ta.”
Thẩm VôâSong ngơ ngácógật đầu, VệỉUẩn lại quayĺđầu nhìn TầnìThời Nguyệt: “Ngươiἶchuyển năm nghìn¹nhân mã từêBạch Châu đến,ểđi men theoịthành trì củaẵchúng ta, âmḽthầm tới XuấtâVân Sơn bênḹngoài Hoa Kinh.ɨĐến lúc đó,ùngươi chờ đạnẫtín hiệu củaìta. Một khiớta phát đạn,,ngươi lập tứcỳbắt đầu côngỏthành. Không cầnícông thành thật,ẫchỉ lấy thuốcfnổ làm raívẻ thôi, độngãtĩnh càng lớnìcàng tốt. Khi¸đó, ta sẽệnhân cơ hộiổchạy khỏi Hoa(Kinh, ngươi đếnểtiếp ứng.”
TầnủThời Nguyệt hơiĩdo dự, nhưngḹnhìn đôi mắtứtrầm ổn củaỉVệ Uẩn, hắnệvẫn gật đầu,ữkhông hề nhiềuôlời. Vệ Uẩnĭlại nói thêmἳvài câu, sauľkhi giải đápênghi vấn củaỗmọi người, chàngínói với ThẩmÏVô Song: “Cùngũta đi xemóxem.”
Thẩm VôĩSong gật đầu,ậđi theo sauơlưng Vệ Uẩn.ἳHai người raìkhỏi phòng, bướcỳtrên hành lang,ăThẩm Vô Songõdo dự hỏi:ļ“Hầu gia, cậuịnhất định muốnḹvào Hoa Kinh,ũcó phải sợÍĐại phu nhân…”]
Lời không nói)ra nhưng Vệ(Uẩn cũng hiểuầý của ThẩmềVô Song, chàngẳkhông quay đầu,fcũng không lênểtiếng. Thẩm VôôSong thở dài,ữcảm thấy VệẻUẩn sẽ khôngítrả lời hắn,ἱnhưng hồi sau,ẵVệ Uẩn bỗngìnhiên mở miệng.
“Taẩmuốn đón nàngìvề.”
“Sao?”
ThẩmἱVô Song kinhôngạc ngẩng đầu,ínghe Vệ Uẩnìnói: “Ta muốnợđón nàng vềÎbên cạnh ta.”ì
Dứt lời, VệăUẩn vén rèm:vào phòng.
Một mặt{khác, Sở Duủđang làm tổ²trong nhà, đánhìcờ với TưởngổThuần.
“Đại phu nhân.”ãQuản gia đếnỹtrước cửa, khomàlưng nói: “Cốăđại nhân lạiîđến cầu kiến.”[
“Không gặp.” SởảDu trả lờiửdứt khoát. Quảnỷgia điềm tĩnhổnói: “Trong cungẹđưa tin tới,ớBệ hạ triệuừkiến.”
“Ta nằmểtrên giường khôngídậy nổi, khôngậthể diện thánh.”°
Sở Du nângìmất, mất kiênịnhẫn nói: “Khôngịphải ta đãínói những lời¸này rồi sao?”]
Vẻ mặt quảnĩgia vẫn khôngỷđổi, tiếp tụcỳbáo lên: “Trưởngũcông chúa cũngíphái người đếnỷmời.”
“Giống vậy.”ýSở Du đặtựcờ, bình tĩnhЇnói: “Ta khôngỵxuất phủ, khôngểcần nhiều lời.”(
Quản gia lênắtiếng đáp vâng,èsau đó luiêra. Đợi quảnăgia đi rồi,îTưởng Thuần ngướcựmắt nhìn nàng:é“Triệu Nguyệt đãÎphái binh baoÍvây Vệ phủừlâu như vậy,ợhắn ngày ngàyệmời muội vào(cung như thếîlà muốn làmɪgì?”
“Dù saoĭcũng không phảiấchuyện tốt.”
SởḻDu thản nhiênôđáp: “Thủ đoạnįngười này quáḷti tiện ngoanἶđộc, cách xaẫhắn một chútỉchẳng sai đâu.”ự
Tưởng Thuần gậtổđầu: “Cũng chẳngĩbiết khi nàoẩTiểu Thất mớiἲtrở về.”
SởắDu cầm quânậcờ khựng lại,Ïnàng thở dàiìnói: “Muội hiẽvọng hôm nayἱđệ ấy… đừngĩtrở về tốtfhơn.”
“Nói thếìnghĩa là sao?”ỉ
Tưởng Thuần ngước]mắt nhìn nàng,fSở Du đặtḻquân cờ xuống,ịbình tĩnh nói:ệ“Hôm nay, nếuỉTriệu Nguyệt đãíphái binh mãữtrực tiếp baoịvây Vệ phủ,Îe là đãἰdự định trởỗmặt với TiểuĪThất. Nếu nhưậmuội là TriệuỹNguyệt, Tiểu Thấtìvào Hoa Kinh,õmuội cũng sẽìkhông cho đệâấy trở về.ổThả hổ vềἶrừng…”
Sở Duôngước mắt, cườiửkhẩy: “Hắn làãđồ ngốc sao?”ồ
“Nếu Tiểu Thấtỗkhông về…” TưởngẻThuần do dự:ù“Muội và tỷẵphải làm thếứnào?”
“Chờ thôi.”ỉSở Du ungợdung nói: “Chờ¸đến ngày TiểuìThất thật sựétrở về.”
Ngheìnói thế, TưởngỉThuần không khỏiɨmỉm cười: “Nếuỵnhư không đợióđược thì sao?”á
“Tỷ sẽ đợiỉđược.” Sở Du(ngước mắt nhìnĩTưởng Thuần, Tưởng[Thuần sững sờ.ịnàng nhìn thấyầvẻ mặt trịnhἱtrọng kia củaãSở Du, trongỉlòng không khỏiàdâng lên ấmḽáp. Sở Duònghiêm túc nói:í“Nếu như muộiĭđể tỷ ởílại thì cũngĩsẽ không đểítỷ xảy raịchuyện. Bất quáđthì…”
Sở Du(mím môi: “Muộiỉlàm Trưởng công{chúa một lầnếvậy.”
Tưởng Thuầnἵnghe vậy, trongạlòng kinh hãi,:vội nắm chặtĩtay Sở Du:í“A Du, khôngìcần như vậy.íTỷ có thểЇxuống dưới vớiũA Thúc cũngảlà chuyện tốt,ẻmuội… muội cònẹphải sống hạnhéphúc với TiểuļThất.”
“Chuyện cònúchưa đâu vàoĩđâu.” Sở Du¸cười khẽ: “Saoìtỷ nghĩ nhiềuívậy?”
Dứt lời,ựSở Du thuḷcờ lại, kéoɨTưởng Thuần đứngýdậy: “Tạm thờiỳkhông nói nữa,ìchúng ta điìăn thôi.”
Lạiỳthấm thoắt haiingày ở trongịnhà, Sở Duừnhẩm tính ngày,³nếu Vệ Uẩnìmuốn đến hẳnḹcũng sắp đếnárồi. Nàng vàɨTưởng Thuần luyệnêkiếm trong phòng.ἷBên ngoài truyền:đến tiếng binhợkhí giao nhau,ẽSở Du nhíuếmày, nhìn thấyờquản gia hấpđtấp chạy vào.ậÔng cúi đầu,ìgiọng điệu trầmἱổn trước giờểcũng mang vẻílo lắng: “Đạiạphu nhân, Bệéhạ đích thânủdẫn ngự yıđến.”
Ánh mắtầSở Du lạnhầlẽo.
Dù gì TriệuơNguyệt cũng làẽHoàng đế, hắnЇđích thân đếnạđây, nàng khôngâthể nào chặnḽhắn ngoài cửa.ởTriệu Nguyệt dẫnờtheo Ngự yiđến, hắn muốnÏlàm gì, nàngãquá rõ. SởờDu gật đầu,ổquay đầu dặnĩngười bên cạnh:ľ“Đi tìm CốịSở Sinh.”
Dứtílời, nàng dẫnitheo Tưởng ThuầnÎra ngoài nghênhẳđón. Đi tớiẻcửa, Triệu Nguyệtíbị thị vệịVệ phủ cảnîbên ngoài, trênắmặt hắn nởũnụ cười trongỉtrẻo. Sở Duổvội vàng bướcỉlên, quỳ xuốngĺđất: “Thiếp thânđnghênh đón BệÎhạ chậm trễ,ỉmong Bệ hạỵthứ tội!”
“Ngheỉnói gần đâyưthân thể Vệọlão phu nhânìkhông khỏe, trẫmĬcố ý đến{đây thăm hỏi,ạtiện thể xemĪthử đám thịẵvệ này cóửlá mặt láĩtrái, không ngheễlời trẫm màĮlàm khó Vệἶphủ không.”
DứtÎlời, Triệu Nguyệtẻđứng lên, vờứnâng Sở Duĩdậy: “Đứng lênïđi.”
Sở Du²từ chối, theoẽTriệu Nguyệt điũvào trong. Chânĩtrước Triệu Nguyệtồvừa mới vàoẵphủ, hai tênỳthị vệ đứngỏđầu của hắnọđi theo phíaôsau đột ngộtỹrút kiếm chémụđầu hai thịývệ Vệ phủợđứng gần nhất.
Máu,phun như suối,êxung quanh bốnἳphía sợ hãiộhét lên, ngayợcả Tưởng Thuầnềcũng bị dọaĮđến lùi mộtịbước, may nhờ}Sở Du đứngíbên cạnh duỗiìtay đỡ nàngÏmới tránh khỏiạthất thố.
“Có gìãmà sợ?”
TriệuếNguyệt nhìn nhómịngười Vệ giaôbên cạnh bịịdoạ, ôn hoà‹nói: “Vừa rồi,}hai tên tặcἷtử này mớiĩchĩa kiếm vàoơtrẫm, chẳng lẽắkhông đáng chết³sao?”
Dứt lời,ổTriệu Nguyệt ngẩngổđầu, nhìn chằmớchằm Sở Du:ở“Đại phu nhânỷnói xem?”
SởộDu không lênītiếng, Triệu Nguyệtáhỏi tiếp: “Lẽõnào Đại phuìnhân cảm thấyĩlấy kiếm chỉỵvào thiên tửèlà đúng?”
SởèDu trầm mặc,ìTriệu Nguyệt épảnàng, chẳng quaằlà muốn raĩoai.
Nếu như nàngĩnói là phải,ếvậy trên dướiậVệ phủ đềuĩbị đội cáiímũ nghịch thần.ĪNếu như nàngỉnói không phải…Îvậy từ nayâvề sau, eĪlà không cóЇtướng sĩ Vệôphủ nào dámõchỉ kiếm vàoἱTriệu Nguyệt.
Nàng khôngấthể làm lạnhèlòng Vệ phủ,đnhưng cũng khôngĩthể thật sựểđối địch TriệuἶNguyệt.
Nàng trầm tưỹchốc lát, quỳýxuống, bình tĩnhônói: “Bệ hạ)vốn là thiênítử, đương nhiênĩlấy kiếm chỉ¹vào phải lấyẽcái chết tạữtội. Có điềuỵhai vị nàyảvốn chỉ làặngười trung nghĩaặhộ chủ, xétộcho cùng mặcồdù họ phạmđtử tội, nhưngịđó là vìẩthiếp thân. Haifkiếm vừa rồiềcủa Bệ hạằđã sai rồi.”ẵ
“Sai rồi?” Ánhĩmắt Triệu Nguyệt°lạnh lẽo, SởýDu khấu đầu,ɪđể lộ chiếcỏcổ thon dàiềcủa mình: “Haiïkiếm vừa rồiõcủa Bệ hạ‹nên chém vàoɪSở Du mớiễđúng.”
“Sở Duốlàm chủ, dạyừdỗ không tốt,ụkhiến xảy raăsai lầm lớn³như thế. Haiıvị thị vệÏkia chỉ tậnítrung mà thôi,ἲmặc dù dùng²sai cách thức,ễnhưng cũng làìvì Sở Du.íBệ hạ, xinởhãy chỉ kiếmẫvào đây.”
Triệu Nguyệt không nói lời nào. Tưởng Thuần đứng ở bên cạnh, bàn tay dưới tay áo run rẩy. Lúc này, nàng rất sợ hãi, nếu như Triệu Nguyệt thật sự chém Sở Du ở đây, nàng thật sự không biết phải làm thế nào.
“Trung lập?”
Nhưng Triệu Nguyệt chỉ im lặng nhìn Sở Du một lát rồi cười: “Đại phu nhân nói đùa rồi, sao trẫm lại vì chuyện vặt vãnh mà chém Đại phu nhân? Hôm qua Đại phu nhân còn nói bị bệnh, hôm nay gặp mặt, dường như thân thể Đại phu nhân hết sức khoẻ mạnh thì phải?”
Sở Du sững sờ, nàng được Tưởng Thuần dìu đỡ, bàn tay khẽ run.
Tác giả có lời muốn nói:
“Cũng đã khoẻ rồi.”
Triệu Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, hắn nhìn Sở Du, ôn hoà nói: “Đại phu nhân, tính tình này của cô quá mạnh mẽ rồi, có lúc làm phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút mới tốt, cứng quá dễ gãy, lại còn gãy rất đau. Trẫm không thích thấy chó đứng thẳng đi tới đi lui, trông thấy, trẫm sẽ muốn sai ngươi lấy búa đập vỡ xương sống con chó kia, khiến nó bò cũng không bò được. Đại phu nhân…” Triệu Nguyệt ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Sở Du, chỗ ngón tay hắn đặt chính là sống lưng nàng.
“Là ta.” Cố Sở Sinh bình tĩnh đáp: “Nhưng ta làm nhiều như vậy có từng tổn hại nàng chưa? Sở Du…” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ta chỉ muốn có được nàng, không phải muốn huỷ hoại nàng.”
“Vậy thì tốt, ngày mai lập đông, trẫm bày cung yến trong cung, chắc hẳn Đại phu nhân có thể đến chứ?”
“Bệ hạ yên tâm…” Máu của thị vệ lan đến dưới chân Sở Du: “Ngày mai, thiếp thân nhất định vào cung.”
“Bệ hạ yên tâm…” Máu của thị vệ lan đến dưới chân Sở Du: “Ngày mai, thiếp thân nhất định vào cung.”
Nhưng Triệu Nguyệt chỉ im lặng nhìn Sở Du một lát rồi cười: “Đại phu nhân nói đùa rồi, sao trẫm lại vì chuyện vặt vãnh mà chém Đại phu nhân? Hôm qua Đại phu nhân còn nói bị bệnh, hôm nay gặp mặt, dường như thân thể Đại phu nhân hết sức khoẻ mạnh thì phải?”
Vệ Hạ bị Sở Lâm Dương đuổi đánh, luôn mồm kêu: “Sở thế tử, ngài bình tĩnh một chút. Tiểu Hầu gia nhà chúng ta thật lòng thật dạ…”
Triệu Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, hắn nhìn Sở Du, ôn hoà nói: “Đại phu nhân, tính tình này của cô quá mạnh mẽ rồi, có lúc làm phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút mới tốt, cứng quá dễ gãy, lại còn gãy rất đau. Trẫm không thích thấy chó đứng thẳng đi tới đi lui, trông thấy, trẫm sẽ muốn sai ngươi lấy búa đập vỡ xương sống con chó kia, khiến nó bò cũng không bò được. Đại phu nhân…” Triệu Nguyệt ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Sở Du, chỗ ngón tay hắn đặt chính là sống lưng nàng.
Triệu Nguyệt không nói lời nào. Tưởng Thuần đứng ở bên cạnh, bàn tay dưới tay áo run rẩy. Lúc này, nàng rất sợ hãi, nếu như Triệu Nguyệt thật sự chém Sở Du ở đây, nàng thật sự không biết phải làm thế nào.Hoa Kinh mây gió vần vũ, ở ngoài nghìn dặm, tại Sở phủ Lạc Châu, Sở Lâm Dương cầm trên tay bức thư, nhìn Vệ Hạ trước mặt, bình tĩnh hỏi: “Ý Hầu gia nhà ngươi đã quyết?”
Tay hắn nhẹ nhàng chạm lên đó, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Cô hiểu chưa?”
“Cũng đã khoẻ rồi.”
Triệu Nguyệt vừa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng ngựa hí, giọng Cố Sở Sinh đột ngột vang lên: “Bệ hạ!”
Tống Thế Lan buông thư trên tay xuống, dịu dàng mở miệng: “Nói lại với Nhị phu nhân rằng nếu nàng bằng lòng lấy ta, ta nguyện vì Vệ gia lên núi đao, xuống biển lửa. Nếu nàng không lấy…”
“Không phải sao?!” Sở Du lẳng lặng nhìn hắn. Lồng ngực Cố Sở Sinh phập phồng mãnh liệt: “A Du, ta sẽ không để kẻ khác khi dễ nàng như vậy.”
Triệu Nguyệt nghe thấy tiếng Cố Sở Sinh, ngẩng đầu, rút tay lại, đứng dậy, cười nói: “Cố ái khanh?”
Triệu Nguyệt nghe thấy tiếng Cố Sở Sinh, ngẩng đầu, rút tay lại, đứng dậy, cười nói: “Cố ái khanh?”
Vệ Thiển lúng túng nói: “Hầu gia không nhất định muốn Tống thế tử hưởng ứng, chỉ hi vọng Tống thế tử có thể giữ vững trung lập…”
Cố Sở Sinh xoay người xuống ngựa, vội vàng bái kiến, Triệu Nguyệt vờ đỡ hắn: “Trẫm về trước, Cố ái khanh và Đại phu nhân từ từ trò chuyện.”
Mà ở mặt khác, Thẩm Vô Song đi theo sau lưng Vệ Uẩn, lo lắng hỏi: “Tiểu Hầu gia, ngài chầm chậm đã, sớm hay muộn một chút cũng đâu có sao?!”
Dứt lời, Triệu Nguyệt mỉm cười khoát tay: “Trẫm đi đây.”
Sở Du im lặng nhìn hắn. Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, mở miệng đáp: “Được.”
Cố Sở Sinh tiễn bước Triệu Nguyệt, rồi đi tới trước mặt Sở Du.
Cố Sở Sinh gào lên. Sở Du im lặng nhìn hắn, Cố Sở Sinh cảm thấy vô số chua xót tuôn ra. Hắn nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ngày mai sẽ không xảy ra chuyện gì, ta lấy tính mạng mình ra thề. A Du…” hắn chầm chậm mở mắt: “Tin ta một lần đi.”
Sở Du vẫn còn quỳ trên đất, máu chảy tràn dưới chân nàng. Cố Sở Sinh đứng đó hồi lâu, cúi người nắm chặt tay nàng, khàn giọng nói: “Đứng lên đi, ta đến rồi, nàng đừng sợ.”
Nghe vậy, Vệ Thiển sững sờ, hoàn toàn không ngờ Tống Thế Lan sẽ có thái độ này. Có điều kế tiếp, Tống Thế Lan lại đổi lời: “Nhưng mà ta kết minh với Hầu gia, nói miệng không bằng chứng, vẫn nên làm bằng chứng chứ nhỉ?”
Sở Du không lên tiếng, nàng ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Sở Du không lên tiếng, nàng ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, mang theo sự săm soi. Cố Sở Sinh nắm lấy tay nàng, trên đó dính đầy máu.
“Hoang đường!” Sở Lâm Dương rống giận: “Muội muội ta đã tận tình tận nghĩa với nhà các người, lẽ nào các người thật sự muốn nó canh giữ bài vị cả đời?!”
“Việc này và huỷ hoại ta có gì khác nhau!”
Sở Du cười khẩy, trào phúng: “Hài lòng chứ?”
Sở Du vẫn còn quỳ trên đất, máu chảy tràn dưới chân nàng. Cố Sở Sinh đứng đó hồi lâu, cúi người nắm chặt tay nàng, khàn giọng nói: “Đứng lên đi, ta đến rồi, nàng đừng sợ.”
“Ta không hiểu nàng nói gì.”Cố Sở Sinh bình tĩnh đáp. Sở Du đứng thẳng dậy: “Đánh một gậy, cho một viên táo đỏ. Ngài nghĩ ta sẽ đội ơn ngài à?”
Cố Sở Sinh sực hiểu: “Nàng cho là ta bảo Bệ hạ tới?!”
Đột nhiên nàng phát hiện, nàng rất nhớ Vệ Uẩn.
“Không phải sao?!” Sở Du lẳng lặng nhìn hắn. Lồng ngực Cố Sở Sinh phập phồng mãnh liệt: “A Du, ta sẽ không để kẻ khác khi dễ nàng như vậy.”
“Nói… nói gì…”
***
Sở Du khẽ bật tiếng cười nhạo, không để ý đến hắn. Nàng đứng dậy, quay đầu rời đi. Cố Sở Sinh đuổi theo, sốt ruột nói: “A Du, ta không có, ta thật sự…”
Cố Sở Sinh xoay người xuống ngựa, vội vàng bái kiến, Triệu Nguyệt vờ đỡ hắn: “Trẫm về trước, Cố ái khanh và Đại phu nhân từ từ trò chuyện.”
“Cố Sở Sinh.” Sở Du dừng bước, nàng quay đầu nhìn hắn: “Cung yến ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, mang theo sự săm soi. Cố Sở Sinh nắm lấy tay nàng, trên đó dính đầy máu.
Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó hắn quả quyết đáp: “Không xảy ra gì cả.”
Tống Thế Lan cười: “Năm đó, Hầu gia giúp bổn Thế tử, bổn Thế tử há phải người tri ân bất báo? Hầu gia có tài trị quốc an dân, Thế Lan nguyện ý đi theo.”Vệ Uẩn không nghe, chàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, quất mạnh roi ngựa, cất tiếng: “Nhanh lên!”“Vậy ta nên nhìn ngài thế nào?” Sở Du bật cười: “Bảo Vệ Uẩn đánh Vương gia không phải ngài à, bảo Triệu Nguyệt bao vây Vệ phủ không phải ngài à, mật báo cho Triệu Nguyệt không phải ngài à?”
“Hửm?” Sở Du cười khẽ: “Thật ư?”
Cố Sở Sinh nhìn ra nụ cười chế giễu trên gương mặt kia, hắn chậm rãi cuộn chặt nắm tay.
Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó hắn quả quyết đáp: “Không xảy ra gì cả.”
“Sở Du…” Hắn nghiêm túc nói: “Nàng đừng nhìn ta như vậy.”
“Vậy ta nên nhìn ngài thế nào?” Sở Du bật cười: “Bảo Vệ Uẩn đánh Vương gia không phải ngài à, bảo Triệu Nguyệt bao vây Vệ phủ không phải ngài à, mật báo cho Triệu Nguyệt không phải ngài à?”
Tay hắn nhẹ nhàng chạm lên đó, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Cô hiểu chưa?”
Vệ Hạ kính cẩn đáp: “Bất luận ý của Sở thế tử là gì đều sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của Hầu gia. Hôm nay, chúng ta đến hỏi một tiếng chỉ là muốn xem thái độ của Sở thế tử mà thôi.”
“Là ta.” Cố Sở Sinh bình tĩnh đáp: “Nhưng ta làm nhiều như vậy có từng tổn hại nàng chưa? Sở Du…” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ta chỉ muốn có được nàng, không phải muốn huỷ hoại nàng.”
“Việc này và huỷ hoại ta có gì khác nhau!”
“Vậy muội muội ta thì sao?”Triệu Nguyệt vừa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng ngựa hí, giọng Cố Sở Sinh đột ngột vang lên: “Bệ hạ!”
Sở Du cười khẩy, trào phúng: “Hài lòng chứ?”
Sở Du đột ngột cao giọng: “Lấy đi mọi thứ ta yêu, huỷ hoại tất cả những gì ta trân quý, từng búa đập vỡ sống lưng ta, khiến ta gục xuống trước mặt ngài, cái này và huỷ hoại ta có gì khác nhau!”
“Cái gì?!”“Không lấy thì sao?”
“Ta không có!”
Cố Sở Sinh gào lên. Sở Du im lặng nhìn hắn, Cố Sở Sinh cảm thấy vô số chua xót tuôn ra. Hắn nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ngày mai sẽ không xảy ra chuyện gì, ta lấy tính mạng mình ra thề. A Du…” hắn chầm chậm mở mắt: “Tin ta một lần đi.”
Tại châu phủ Dung Thành của Hoa Châu, Tống Thế Lan ngồi trên cao, nhìn Vệ Thiển đưa thư đến. Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, chậm rãi mỉm cười: “Tâm tư của tiểu Hầu gia đúng là không nhỏ nhỉ.”
Sở Du khẽ bật tiếng cười nhạo, không để ý đến hắn. Nàng đứng dậy, quay đầu rời đi. Cố Sở Sinh đuổi theo, sốt ruột nói: “A Du, ta không có, ta thật sự…”
Sở Du im lặng nhìn hắn. Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, mở miệng đáp: “Được.”
“Vâng.”
Tống Thế Lan ngẫm nghĩ, tiếp đó bật cười: “Đàn ông tốt như ta, tiếc lắm đấy.”
Dứt lời, nàng xoay người đi vào trong phủ. Tưởng Thuần vội vàng bước tới đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Làm sao đây, ngày mai muội…”
“Không sao.” Trong mắt Sở Du toát lên lạnh lẽo: “Muội đã chọc giận Cố Sở Sinh, ngày mai hắn sẽ không để Triệu Nguyệt ra tay.”
“Không sao.” Trong mắt Sở Du toát lên lạnh lẽo: “Muội đã chọc giận Cố Sở Sinh, ngày mai hắn sẽ không để Triệu Nguyệt ra tay.”
Mắt Tưởng Thuần rưng rưng lệ nóng: “Khi nào Tiểu Thất mới trở về chứ…”
Tống Thế Lan soái quá *che mặt*
Nghe thế, Vệ Hạ ngẩn người, sau đó hơi ngượng ngùng đáp: “Đại phu nhân… có lẽ vẫn phải ở lại Hầu phủ… tiếp tục làm Đại phu nhân.”
Sở Du sững sờ, nàng được Tưởng Thuần dìu đỡ, bàn tay khẽ run.
Dứt lời, nàng xoay người đi vào trong phủ. Tưởng Thuần vội vàng bước tới đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Làm sao đây, ngày mai muội…”
Đột nhiên nàng phát hiện, nàng rất nhớ Vệ Uẩn.
Ỷ lại một người đã quen, sẽ đột nhiên hoảng hốt nhận ra sự vô năng của mình.
Mà ở mặt khác, Thẩm Vô Song đi theo sau lưng Vệ Uẩn, lo lắng hỏi: “Tiểu Hầu gia, ngài chầm chậm đã, sớm hay muộn một chút cũng đâu có sao?!”
Vệ Uẩn không nghe, chàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, quất mạnh roi ngựa, cất tiếng: “Nhanh lên!”
Hoa Kinh mây gió vần vũ, ở ngoài nghìn dặm, tại Sở phủ Lạc Châu, Sở Lâm Dương cầm trên tay bức thư, nhìn Vệ Hạ trước mặt, bình tĩnh hỏi: “Ý Hầu gia nhà ngươi đã quyết?”
“Vâng.”
Vệ Hạ kính cẩn đáp: “Bất luận ý của Sở thế tử là gì đều sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của Hầu gia. Hôm nay, chúng ta đến hỏi một tiếng chỉ là muốn xem thái độ của Sở thế tử mà thôi.”
“Vậy muội muội ta thì sao?”
Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn Vệ Hạ: “Các ngươi phản rồi, chẳng lẽ muốn muội muội ta cũng làm loạn thần tặc tử mới chịu? Vệ Uẩn muốn phản cũng được, mang muội muội ta về đây!”
“Thì, Thế tử đi rồi…” Vệ Hạ ấp úng nói: “Chẳng phải tiểu Hầu gia chúng ta vẫn còn thiếu một Đại phu nhân sao?”
Nghe thế, Vệ Hạ ngẩn người, sau đó hơi ngượng ngùng đáp: “Đại phu nhân… có lẽ vẫn phải ở lại Hầu phủ… tiếp tục làm Đại phu nhân.”
“Sở Du…” Hắn nghiêm túc nói: “Nàng đừng nhìn ta như vậy.”
“Hoang đường!” Sở Lâm Dương rống giận: “Muội muội ta đã tận tình tận nghĩa với nhà các người, lẽ nào các người thật sự muốn nó canh giữ bài vị cả đời?!”
Mắt Tưởng Thuần rưng rưng lệ nóng: “Khi nào Tiểu Thất mới trở về chứ…”
“Không phải bài vị, không phải bài vị…” Vệ Hạ vội xua tay: “Là làm Đại phu nhân thật sự, Đại phu nhân mới.”
Lời này khiến Sở Lâm Dương có phần mù mờ: “Cái gì gọi là Đại phu nhân mới?”
“Thì, Thế tử đi rồi…” Vệ Hạ ấp úng nói: “Chẳng phải tiểu Hầu gia chúng ta vẫn còn thiếu một Đại phu nhân sao?”
Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn Vệ Hạ: “Các ngươi phản rồi, chẳng lẽ muốn muội muội ta cũng làm loạn thần tặc tử mới chịu? Vệ Uẩn muốn phản cũng được, mang muội muội ta về đây!”
Sở Lâm Dương nghe hiểu, lập tức giơ chân đạp tới: “Vệ gia các người đủ rồi đấy!”
Vệ Hạ bị Sở Lâm Dương đuổi đánh, luôn mồm kêu: “Sở thế tử, ngài bình tĩnh một chút. Tiểu Hầu gia nhà chúng ta thật lòng thật dạ…”
Lúc Vệ Hạ bị đánh, tình hình bên Vệ Thiển lại tốt hơn nhiều.
Tại châu phủ Dung Thành của Hoa Châu, Tống Thế Lan ngồi trên cao, nhìn Vệ Thiển đưa thư đến. Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, chậm rãi mỉm cười: “Tâm tư của tiểu Hầu gia đúng là không nhỏ nhỉ.”
Vệ Thiển hơi thấp thỏm. Đối diện với kiểu con hổ biết cười như Tống Thế Lan, hắn cứ cảm thấy chột dạ.
Vệ Thiển lúng túng nói: “Hầu gia không nhất định muốn Tống thế tử hưởng ứng, chỉ hi vọng Tống thế tử có thể giữ vững trung lập…”
“Từ xưa hai nước kết minh đều lấy thông gia làm chứng, đáng tiếc dưới gối Hầu gia không con gái. Có điều tại hạ thấy Nhị phu nhân Tưởng thị của Vệ gia có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, tại hạ bằng lòng lấy vị trí Đại phu nhân để cưới Nhị phu nhân, không biết ý tiểu Hầu gia thế nào?”
“Trung lập?”
Tống Thế Lan cười: “Năm đó, Hầu gia giúp bổn Thế tử, bổn Thế tử há phải người tri ân bất báo? Hầu gia có tài trị quốc an dân, Thế Lan nguyện ý đi theo.”
Nghe vậy, Vệ Thiển sững sờ, hoàn toàn không ngờ Tống Thế Lan sẽ có thái độ này. Có điều kế tiếp, Tống Thế Lan lại đổi lời: “Nhưng mà ta kết minh với Hầu gia, nói miệng không bằng chứng, vẫn nên làm bằng chứng chứ nhỉ?”
“Bằng… bằng chứng gì?”
Cố Sở Sinh tiễn bước Triệu Nguyệt, rồi đi tới trước mặt Sở Du.
“Từ xưa hai nước kết minh đều lấy thông gia làm chứng, đáng tiếc dưới gối Hầu gia không con gái. Có điều tại hạ thấy Nhị phu nhân Tưởng thị của Vệ gia có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, tại hạ bằng lòng lấy vị trí Đại phu nhân để cưới Nhị phu nhân, không biết ý tiểu Hầu gia thế nào?”
Tác giả có lời muốn nói:
“Cái gì?!”
Vệ Thiển ngẩng phắt đầu dậy, Tống Thế Lan nở nụ cười trong trẻo: “Phiền tiểu Tướng quân nói lại lời này với Nhị phu nhân nhé?”
Cố Sở Sinh sực hiểu: “Nàng cho là ta bảo Bệ hạ tới?!”
“Nói… nói gì…”
“Vậy thì tốt, ngày mai lập đông, trẫm bày cung yến trong cung, chắc hẳn Đại phu nhân có thể đến chứ?”
Vệ Thiển đơ người, nói chuyện cũng lắp bắp.”
Vệ Thiển đơ người, nói chuyện cũng lắp bắp.”
Tống Thế Lan buông thư trên tay xuống, dịu dàng mở miệng: “Nói lại với Nhị phu nhân rằng nếu nàng bằng lòng lấy ta, ta nguyện vì Vệ gia lên núi đao, xuống biển lửa. Nếu nàng không lấy…”
“Không lấy thì sao?”
Tống Thế Lan ngẫm nghĩ, tiếp đó bật cười: “Đàn ông tốt như ta, tiếc lắm đấy.”
Vệ Thiển ngẩng phắt đầu dậy, Tống Thế Lan nở nụ cười trong trẻo: “Phiền tiểu Tướng quân nói lại lời này với Nhị phu nhân nhé?”
***
Triệu Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, hắn nhìn Sở Du, ôn hoà nói: “Đại phu nhân, tính tình này của cô quá mạnh mẽ rồi, có lúc làm phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút mới tốt, cứng quá dễ gãy, lại còn gãy rất đau. Trẫm không thích thấy chó đứng thẳng đi tới đi lui, trông thấy, trẫm sẽ muốn sai ngươi lấy búa đập vỡ xương sống con chó kia, khiến nó bò cũng không bò được. Đại phu nhân…” Triệu Nguyệt ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Sở Du, chỗ ngón tay hắn đặt chính là sống lưng nàng.Sở Du đột ngột cao giọng: “Lấy đi mọi thứ ta yêu, huỷ hoại tất cả những gì ta trân quý, từng búa đập vỡ sống lưng ta, khiến ta gục xuống trước mặt ngài, cái này và huỷ hoại ta có gì khác nhau!”Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thế Lan soái quá *che mặt*
Ai ui truyện này toàn gái đã qua 1 lần đò vớ đc trai tân, ngon, trẻ hơn nữa chứ :))
Mị đồng ý cho Tống Thế Lan mau cướp được người đẹp về nhà
Cố Sở Sinh: nếu nàng ko lấy sẽ phải hối hận.
Tống Thế Lan: nếu nàng ko lấy. Đàn ông tốt như ta, tiếc lắm đấy.
=> người có thể cười đến cuối cùng còn ai vào đây nữa. Thế nên Cố đại nhân lại tiếp tục con đường nghiệp quật đến cuối đường =))))))))))))
Tống Thế Lan tự tin, soái khí quá. Mà nói thiệt dù Nhị phu nhân không đồng ý, TTL cũng ủng hộ thôi à, hồ ly nhìn xa trông rộng ?
Hahaa đang đọc gấp rút ít còm mà Thế Lan soái quá, mụ mị vì a rồi =))
HHEEhe tìm thây một chú hồ ly rủi nhé
Mê Tống thế lan rùi nhé, da mặt a hơi dày ???