Sơn Hà Chẩm – Chương 106

Chương 106

Đàn ông tốt như ta, nàng không lấy, tiếc lắm đấy

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn ra khỏi Hoa Kinh, dẫn theo người Tô Tra chạy qua Thiên thủ quan, rồi đi về hướng Thúc Thành. Nơi này là châu phủ Côn Châu, cách Hoa Kinh chỉ có ba ngày đi cấp tốc. Xưa nay, Côn Châu là địa bàn của Vệ gia. Sau khi Bắc Địch đánh đến Thiên thủ quan, vì đẩy lùi quân địch, rất nhiều binh lực đồn trú tại Côn Châu. Hiện tại bốn năm sau, Côn Châu vàng thau lẫn lộn, Sở gia, Tống gia, Vệ gia, Diêu gia và cả hai nhà Vương Tạ đều có người đóng ở đây. Vệ Uẩn đi men theo duyên lộ thành trì mà mình kiểm soát đến Thúc Thành thì dừng lại, sau đó ra lệnh lôi người của Tô Tra xuống thẩm vấn. Điểu ăn thịt người, cùng người ăn thịt.

Từng bị Cố Sở Sinh thẩm vấn một lần, gần như không có khả năng trên người thuộc hạ Tô Tra còn vật chứng gì, hôm nay cũng chỉ gửi hi vọng ở khẩu cung. Chàng bảo Vệ Thu đích thân thẩm vấn, sau đó gọi tất cả thân tín tại Thúc Thành đến. Nó thủ gắt gao ấn nó dưới nhân loại, mở ra vi đoản.

Trưc khi chàng ra khiũthành đã gitin cho BchĬChâu. Hin ti,ýđám ngưi ThmVô Song, TnìThi Nguyt, VThu, V Hđu đã chyđến Thúc Thành.ìV Un thayɪđ xong thìývào ni đưngãngh s. ChàngĪva vào ca,ĩmi ngưi đã²đng dy, VĩUn gt đu,bình tĩnh nói:ếKế hoch banđu có lphi tiến hànhsm hơn.”

“Tiãsao?” Tn ThiĪNguyt nhíu mày,V Un nóiíthng: “Lúc tachy khi HoaKinh thì bfC S Sinhôphát hin, chcchn Triu NguytÎs đ phòng.Chúng ta vnĩđnh thông quaăvic đánh Vươnggia đ đàmphán đòi binhđòi lương viTriu Nguyt, nhưng¸e rng hômīnay mc đíchếnày không thõnào thc hinđưc. Mc dùkhông th ly}lý do nàyìđ m rngÎlc lưng, nhưngïcn thn nghĩli, đây khôngphi là cơhi tt hayľsao?”

Mi ngưily làm khóÏhiu. V Unİđến trưc bànđcát, nhìn chămăchú vào bnóđ Đi S,t tn nói:ú“Bây gi, Vươnggia đã phn,ïch kh nikhông có lýdo gì khinghĩa, chúng taũcó th đưa°cho bn hílý do này.úSau khi Vươnggia phn, ngưicó lòng trongthiên h tnhiên s niĩgót theo. Chúngta bám đuôi,ìđến lúc đóla cháy lanra đng c,éTriu Nguyt mundp la thìđu tiên phiúđánh Vương gia,chúng ta cóýth trn phíasau Vương gia.Mt khi Vươngfgia b TriuáNguyt tiêu dit,đe là chúngįta khó cóìcơ hi ttánhư vy na.”Ĭ

Vy Hu giaìcm thy chúngta phi choVương gia lýdo gì?”

Quânvương vô đc.”éV Un cưiïkhy: “Thay triïhành đo.”

“Myngày ti chúng°ta phi làmİbn vic. Victh nht, VèH đi làm,ıngươi chy khpănơi to rad tưng, ám¹ch dòng máuếTriu Nguyt khôngìchính thng, nguxun vô đc.”Î

V H ômìquyn: “Rõ.”

Vicìth hai, điV Thu thmvn xong ngưiphía Tô Tra,Ĭbo ngưi saoếchép nhng chngĩc này thànhãmt bn, đưađến Vương gia,:nói vi Vươngìgia rng taɨs âm thm[dc toàn lcng h ôngta, bo ôngta gi chng)c trong tayđến tay nhngíngưi khác. Chuynìnày, đi VThu thm vnļxong thì VThu đi loliu.”

Vic thba, V H,ĭngươi và V)Thin chia nhauãđến ch SLâm Dương, TngThế Lan, thămdò ý caibn h. Cácngươi nói vibn h rngnếu không phnthì hãy toànlc đi khángBc Đch, đngdính dáng vàoìchuyn này. Cònnếu bng lòngòkhi nghĩa cùngta, bn hmun gì thìÏc nói.”

Chuyn¹th tư.” VUn chn chİmt lát, rt{cuc vn nói:“Ta phi vHoa Kinh.”

“Ngàiív Hoa Kinhlàm gì?” TnThi Nguyt caumày, tay VơUn đt trênbàn cát, v)mt bình đm,ưnghiêm túc nóiĩrõ tng chmt: “Đòi liĩcông lý.”

Vmt mi ngưi(đu kinh ngc,V Un đếnHoa Kinh đòicông lý? Đòicông lý gì?

VUn ngưc mtínhìn v phíaThm Vô Song:Ĩ“Huynh đi vi¸ta.”

Thm VôâSong ngơ ngácógt đu, VUn li quayĺđu nhìn TnìThi Nguyt: “Ngươichuyn năm nghìn¹nhân mã têBch Châu đến,đi men theothành trì cachúng ta, âmthm ti XutâVân Sơn bênngoài Hoa Kinh.ɨĐến lúc đó,ùngươi ch đntín hiu caìta. Mt khita phát đn,,ngươi lp tcbt đu côngthành. Không cnícông thành tht,ch ly thucfn làm raív thôi, đngãtĩnh càng lnìcàng tt. Khi¸đó, ta snhân cơ hichy khi Hoa(Kinh, ngươi đếntiếp ng.”

TnThi Nguyt hơiĩdo d, nhưngnhìn đôi mttrm n caV Un, hnvn gt đu,không h nhiuôli. V Unĭli nói thêmvài câu, sauľkhi gii đápênghi vn cami ngưi, chàngínói vi ThmÏVô Song: “Cùngũta đi xemóxem.”

Thm VôĩSong gt đu,đi theo sauơlưng V Un.Hai ngưi raìkhi phòng, bưctrên hành lang,ăThm Vô Songõdo d hi:ļ“Hu gia, cunht đnh munvào Hoa Kinh,ũcó phi sÍĐi phu nhân…]

Li không nói)ra nhưng V(Un cũng hiuý ca ThmVô Song, chàngkhông quay đu,fcũng không lêntiếng. Thm VôôSong th dài,cm thy VUn s khôngítr li hn,nhưng hi sau,V Un bngìnhiên m ming.

“Tamun đón nàngìv.”

“Sao?”

ThmVô Song kinhôngc ngng đu,ínghe V Unìnói: “Ta munđón nàng vÎbên cnh ta.”ì

Dt li, VăUn vén rèm:vào phòng.

Mt mt{khác, S Duđang làm t²trong nhà, đánhìc vi TưngThun.

Đi phu nhân.”ãQun gia đếntrưc ca, khomàlưng nói: “Căđi nhân liîđến cu kiến.”[

Không gp.” SDu tr lidt khoát. Qungia đim tĩnhnói: “Trong cungđưa tin ti,B h triukiến.”

“Ta nmtrên giưng khôngídy ni, khôngth din thánh.”°

S Du nângìmt, mt kiênnhn nói: “Khôngphi ta đãínói nhng li¸này ri sao?”]

V mt qunĩgia vn khôngđi, tiếp tcbáo lên: “Trưngũcông chúa cũngíphái ngưi đếnmi.”

“Ging vy.”ýS Du đtc, bình tĩnhЇnói: “Ta khôngxut ph, khôngcn nhiu li.”(

Qun gia lêntiếng đáp vâng,èsau đó luiêra. Đi qunăgia đi ri,îTưng Thun ngưcmt nhìn nàng:éTriu Nguyt đãÎphái binh baoÍvây V phlâu như vy,hn ngày ngàymi mui vào(cung như thếîlà mun làmɪgì?”

“Dù saoĭcũng không phichuyn tt.”

SDu thn nhiênôđáp: “Th đonįngưi này quáti tin ngoanđc, cách xahn mt chútchng sai đâu.”

Tưng Thun gtđu: “Cũng chngĩbiết khi nàoTiu Tht mitr v.”

SDu cm quânc khng li,Ïnàng th dàiìnói: “Mui hivng hôm nayđ y… đngĩtr v ttfhơn.”

“Nói thếìnghĩa là sao?”

Tưng Thun ngưc]mt nhìn nàng,fS Du đtquân c xung,bình tĩnh nói:“Hôm nay, nếuTriu Nguyt đãíphái binh mãtrc tiếp baovây V ph,Îe là đãd đnh trmt vi TiuĪTht. Nếu nhưmui là TriuNguyt, Tiu Thtìvào Hoa Kinh,õmui cũng sìkhông cho đây tr v.Th h vrng…

S Duôngưc mt, cưikhy: “Hn làãđ ngc sao?”

“Nếu Tiu Thtkhông v TưngThun do d:ù“Mui và tphi làm thếnào?”

Ch thôi.”S Du ungdung nói: “Ch¸đến ngày TiuìTht tht sétr v.”

Ngheìnói thế, TưngThun không khiɨmm cưi: “Nếunhư không đióđưc thì sao?”á

“T s điđưc.” S Du(ngưc mt nhìnĩTưng Thun, Tưng[Thun sng s.nàng nhìn thyv mt trnhtrng kia caãS Du, tronglòng không khiàdâng lên máp. S Duònghiêm túc nói:í“Nếu như muiĭđ t íli thì cũngĩs không đít xy rachuyn. Bt quáđthì

S Du(mím môi: “Muilàm Trưng công{chúa mt lnếvy.”

Tưng Thunnghe vy, tronglòng kinh hãi,:vi nm chtĩtay S Du:í“A Du, khôngìcn như vy.íT có thЇxung dưi viũA Thúc cũnglà chuyn tt,mui… mui cònphi sng hnhéphúc vi TiuļTht.”

Chuyn cònúchưa đâu vàoĩđâu.” S Du¸cưi kh: “Saoìt nghĩ nhiuívy?”

Dt li,S Du thuc li, kéoɨTưng Thun đngýdy: “Tm thikhông nói na,ìchúng ta điìăn thôi.”

Lithm thot haiingày trongnhà, S Dunhm tính ngày,³nếu V Unìmun đến hncũng sp đếnári. Nàng vàɨTưng Thun luynêkiếm trong phòng.Bên ngoài truyn:đến tiếng binhkhí giao nhau,S Du nhíuếmày, nhìn thyqun gia hpđtp chy vào.Ông cúi đu,ìging điu trmn trưc gicũng mang vílo lng: “Điphu nhân, Béh đích thândn ng yıđến.”

Ánh mtS Du lnhlo.

Dù gì TriuơNguyt cũng làHoàng đế, hnЇđích thân đếnđây, nàng khôngâth nào chnhn ngoài ca.Triu Nguyt dntheo Ng yiđến, hn munÏlàm gì, nàngãquá rõ. SDu gt đu,quay đu dnĩngưi bên cnh:ľĐi tìm CS Sinh.”

Dtíli, nàng dnitheo Tưng ThunÎra ngoài nghênhđón. Đi tica, Triu Nguytíb th vV ph cnîbên ngoài, trênmt hn nũn cưi trongtro. S Duvi vàng bưclên, qu xungĺđt: “Thiếp thânđnghênh đón BÎh chm tr,mong B hth ti!”

Nghenói gn đâyưthân th Vlão phu nhânìkhông khe, trmĬc ý đến{đây thăm hi,tin th xemĪth đám thv này cólá mt láĩtrái, không ngheli trm màĮlàm khó Vph không.”

DtÎli, Triu Nguytđng lên, vnâng S Duĩdy: “Đng lênïđi.”

S Du²t chi, theoTriu Nguyt điũvào trong. Chânĩtrưc Triu Nguytva mi vàoph, hai tênth v đngđu ca hnđi theo phíaôsau đt ngtrút kiếm chémđu hai thýv V phđng gn nht.

Máu,phun như sui,êxung quanh bnphía s hãihét lên, ngayc Tưng Thuncũng b daĮđến lùi mtbưc, may nh}S Du đngíbên cnh duiìtay đ nàngÏmi tránh khitht th.

“Có gìãmà s?”

TriuếNguyt nhìn nhómngưi V giaôbên cnh bdo, ôn hoànói: “Va ri,}hai tên tct này miĩchĩa kiếm vàoơtrm, chng lkhông đáng chết³sao?”

Dt li,Triu Nguyt ngngđu, nhìn chmchm S Du:Đi phu nhânnói xem?”

SDu không lênītiếng, Triu Nguytáhi tiếp: “Lõnào Đi phuìnhân cm thyĩly kiếm chvào thiên tèlà đúng?”

SèDu trm mc,ìTriu Nguyt épnàng, chng qualà mun raĩoai.

Nếu như nàngĩnói là phi,ếvy trên dưiV ph đuĩb đi cáiímũ nghch thn.ĪNếu như nàngnói không phi…Îvy t nayâv sau, eĪlà không cóЇtưng sĩ Vôph nào dámõch kiếm vàoTriu Nguyt.

Nàng khôngth làm lnhèlòng V ph,đnhưng cũng khôngĩth tht sđi đch TriuNguyt.

Nàng trm tưchc lát, quýxung, bình tĩnhônói: “B h)vn là thiênít, đương nhiênĩly kiếm ch¹vào phi lycái chết tti. Có điuhai v nàyvn ch làngưi trung nghĩah ch, xétcho cùng mcdù h phmđt ti, nhưngđó là vìthiếp thân. Haifkiếm va rica B hđã sai ri.”

“Sai ri?” Ánhĩmt Triu Nguyt°lnh lo, SýDu khu đu,ɪđ l chiếcc thon dàica mình: “Haiïkiếm va riõca B hnên chém vàoɪS Du miđúng.”

“S Dulàm ch, dyd không tt,khiến xy raăsai lm ln³như thế. Haiıv th vÏkia ch tnítrung mà thôi,mc dù dùng²sai cách thc,nhưng cũng làìvì S Du.íB h, xinhãy ch kiếmvào đây.”

Triệu Nguyệt không nói lời nào. Tưởng Thuần đứng ở bên cạnh, bàn tay dưới tay áo run rẩy. Lúc này, nàng rất sợ hãi, nếu như Triệu Nguyệt thật sự chém Sở Du ở đây, nàng thật sự không biết phải làm thế nào.

“Trung lập?”

Nhưng Triệu Nguyệt chỉ im lặng nhìn Sở Du một lát rồi cười: “Đại phu nhân nói đùa rồi, sao trẫm lại vì chuyện vặt vãnh mà chém Đại phu nhân? Hôm qua Đại phu nhân còn nói bị bệnh, hôm nay gặp mặt, dường như thân thể Đại phu nhân hết sức khoẻ mạnh thì phải?”

Sở Du sững sờ, nàng được Tưởng Thuần dìu đỡ, bàn tay khẽ run.

Tác giả có lời muốn nói:

“Cũng đã khoẻ rồi.”

Triệu Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, hắn nhìn Sở Du, ôn hoà nói: “Đại phu nhân, tính tình này của cô quá mạnh mẽ rồi, có lúc làm phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút mới tốt, cứng quá dễ gãy, lại còn gãy rất đau. Trẫm không thích thấy chó đứng thẳng đi tới đi lui, trông thấy, trẫm sẽ muốn sai ngươi lấy búa đập vỡ xương sống con chó kia, khiến nó bò cũng không bò được. Đại phu nhân…” Triệu Nguyệt ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Sở Du, chỗ ngón tay hắn đặt chính là sống lưng nàng.

“Là ta.” Cố Sở Sinh bình tĩnh đáp: “Nhưng ta làm nhiều như vậy có từng tổn hại nàng chưa? Sở Du…” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ta chỉ muốn có được nàng, không phải muốn huỷ hoại nàng.”

“Vậy thì tốt, ngày mai lập đông, trẫm bày cung yến trong cung, chắc hẳn Đại phu nhân có thể đến chứ?”

“Bệ hạ yên tâm…” Máu của thị vệ lan đến dưới chân Sở Du: “Ngày mai, thiếp thân nhất định vào cung.”

“Bệ hạ yên tâm…” Máu của thị vệ lan đến dưới chân Sở Du: “Ngày mai, thiếp thân nhất định vào cung.”

Nhưng Triệu Nguyệt chỉ im lặng nhìn Sở Du một lát rồi cười: “Đại phu nhân nói đùa rồi, sao trẫm lại vì chuyện vặt vãnh mà chém Đại phu nhân? Hôm qua Đại phu nhân còn nói bị bệnh, hôm nay gặp mặt, dường như thân thể Đại phu nhân hết sức khoẻ mạnh thì phải?”

Vệ Hạ bị Sở Lâm Dương đuổi đánh, luôn mồm kêu: “Sở thế tử, ngài bình tĩnh một chút. Tiểu Hầu gia nhà chúng ta thật lòng thật dạ…”

Triệu Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, hắn nhìn Sở Du, ôn hoà nói: “Đại phu nhân, tính tình này của cô quá mạnh mẽ rồi, có lúc làm phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút mới tốt, cứng quá dễ gãy, lại còn gãy rất đau. Trẫm không thích thấy chó đứng thẳng đi tới đi lui, trông thấy, trẫm sẽ muốn sai ngươi lấy búa đập vỡ xương sống con chó kia, khiến nó bò cũng không bò được. Đại phu nhân…” Triệu Nguyệt ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Sở Du, chỗ ngón tay hắn đặt chính là sống lưng nàng.

Triệu Nguyệt không nói lời nào. Tưởng Thuần đứng ở bên cạnh, bàn tay dưới tay áo run rẩy. Lúc này, nàng rất sợ hãi, nếu như Triệu Nguyệt thật sự chém Sở Du ở đây, nàng thật sự không biết phải làm thế nào.Hoa Kinh mây gió vần vũ, ở ngoài nghìn dặm, tại Sở phủ Lạc Châu, Sở Lâm Dương cầm trên tay bức thư, nhìn Vệ Hạ trước mặt, bình tĩnh hỏi: “Ý Hầu gia nhà ngươi đã quyết?”

Tay hắn nhẹ nhàng chạm lên đó, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Cô hiểu chưa?”

“Cũng đã khoẻ rồi.”

Triệu Nguyệt vừa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng ngựa hí, giọng Cố Sở Sinh đột ngột vang lên: “Bệ hạ!”

Tống Thế Lan buông thư trên tay xuống, dịu dàng mở miệng: “Nói lại với Nhị phu nhân rằng nếu nàng bằng lòng lấy ta, ta nguyện vì Vệ gia lên núi đao, xuống biển lửa. Nếu nàng không lấy…”

“Không phải sao?!” Sở Du lẳng lặng nhìn hắn. Lồng ngực Cố Sở Sinh phập phồng mãnh liệt: “A Du, ta sẽ không để kẻ khác khi dễ nàng như vậy.”

Triệu Nguyệt nghe thấy tiếng Cố Sở Sinh, ngẩng đầu, rút tay lại, đứng dậy, cười nói: “Cố ái khanh?”

Triệu Nguyệt nghe thấy tiếng Cố Sở Sinh, ngẩng đầu, rút tay lại, đứng dậy, cười nói: “Cố ái khanh?”

Vệ Thiển lúng túng nói: “Hầu gia không nhất định muốn Tống thế tử hưởng ứng, chỉ hi vọng Tống thế tử có thể giữ vững trung lập…”

Cố Sở Sinh xoay người xuống ngựa, vội vàng bái kiến, Triệu Nguyệt vờ đỡ hắn: “Trẫm về trước, Cố ái khanh và Đại phu nhân từ từ trò chuyện.”

Mà ở mặt khác, Thẩm Vô Song đi theo sau lưng Vệ Uẩn, lo lắng hỏi: “Tiểu Hầu gia, ngài chầm chậm đã, sớm hay muộn một chút cũng đâu có sao?!”

Dứt lời, Triệu Nguyệt mỉm cười khoát tay: “Trẫm đi đây.”

Sở Du im lặng nhìn hắn. Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, mở miệng đáp: “Được.”

Cố Sở Sinh tiễn bước Triệu Nguyệt, rồi đi tới trước mặt Sở Du.

Cố Sở Sinh gào lên. Sở Du im lặng nhìn hắn, Cố Sở Sinh cảm thấy vô số chua xót tuôn ra. Hắn nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ngày mai sẽ không xảy ra chuyện gì, ta lấy tính mạng mình ra thề. A Du…” hắn chầm chậm mở mắt: “Tin ta một lần đi.”

Sở Du vẫn còn quỳ trên đất, máu chảy tràn dưới chân nàng. Cố Sở Sinh đứng đó hồi lâu, cúi người nắm chặt tay nàng, khàn giọng nói: “Đứng lên đi, ta đến rồi, nàng đừng sợ.”

Nghe vậy, Vệ Thiển sững sờ, hoàn toàn không ngờ Tống Thế Lan sẽ có thái độ này. Có điều kế tiếp, Tống Thế Lan lại đổi lời: “Nhưng mà ta kết minh với Hầu gia, nói miệng không bằng chứng, vẫn nên làm bằng chứng chứ nhỉ?”

Sở Du không lên tiếng, nàng ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn.

Sở Du không lên tiếng, nàng ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn.

Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, mang theo sự săm soi. Cố Sở Sinh nắm lấy tay nàng, trên đó dính đầy máu.

“Hoang đường!” Sở Lâm Dương rống giận: “Muội muội ta đã tận tình tận nghĩa với nhà các người, lẽ nào các người thật sự muốn nó canh giữ bài vị cả đời?!”

“Việc này và huỷ hoại ta có gì khác nhau!”

Sở Du cười khẩy, trào phúng: “Hài lòng chứ?”

Sở Du vẫn còn quỳ trên đất, máu chảy tràn dưới chân nàng. Cố Sở Sinh đứng đó hồi lâu, cúi người nắm chặt tay nàng, khàn giọng nói: “Đứng lên đi, ta đến rồi, nàng đừng sợ.”

“Ta không hiểu nàng nói gì.”Cố Sở Sinh bình tĩnh đáp. Sở Du đứng thẳng dậy: “Đánh một gậy, cho một viên táo đỏ. Ngài nghĩ ta sẽ đội ơn ngài à?”

Cố Sở Sinh sực hiểu: “Nàng cho là ta bảo Bệ hạ tới?!”

Đột nhiên nàng phát hiện, nàng rất nhớ Vệ Uẩn.

“Không phải sao?!” Sở Du lẳng lặng nhìn hắn. Lồng ngực Cố Sở Sinh phập phồng mãnh liệt: “A Du, ta sẽ không để kẻ khác khi dễ nàng như vậy.”

“Nói… nói gì…”

***

Sở Du khẽ bật tiếng cười nhạo, không để ý đến hắn. Nàng đứng dậy, quay đầu rời đi. Cố Sở Sinh đuổi theo, sốt ruột nói: “A Du, ta không có, ta thật sự…”

Cố Sở Sinh xoay người xuống ngựa, vội vàng bái kiến, Triệu Nguyệt vờ đỡ hắn: “Trẫm về trước, Cố ái khanh và Đại phu nhân từ từ trò chuyện.”

“Cố Sở Sinh.” Sở Du dừng bước, nàng quay đầu nhìn hắn: “Cung yến ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, mang theo sự săm soi. Cố Sở Sinh nắm lấy tay nàng, trên đó dính đầy máu.

Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó hắn quả quyết đáp: “Không xảy ra gì cả.”

Tống Thế Lan cười: “Năm đó, Hầu gia giúp bổn Thế tử, bổn Thế tử há phải người tri ân bất báo? Hầu gia có tài trị quốc an dân, Thế Lan nguyện ý đi theo.”Vệ Uẩn không nghe, chàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, quất mạnh roi ngựa, cất tiếng: “Nhanh lên!”“Vậy ta nên nhìn ngài thế nào?” Sở Du bật cười: “Bảo Vệ Uẩn đánh Vương gia không phải ngài à, bảo Triệu Nguyệt bao vây Vệ phủ không phải ngài à, mật báo cho Triệu Nguyệt không phải ngài à?”

“Hửm?” Sở Du cười khẽ: “Thật ư?”

Cố Sở Sinh nhìn ra nụ cười chế giễu trên gương mặt kia, hắn chậm rãi cuộn chặt nắm tay.

Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó hắn quả quyết đáp: “Không xảy ra gì cả.”

“Sở Du…” Hắn nghiêm túc nói: “Nàng đừng nhìn ta như vậy.”

“Vậy ta nên nhìn ngài thế nào?” Sở Du bật cười: “Bảo Vệ Uẩn đánh Vương gia không phải ngài à, bảo Triệu Nguyệt bao vây Vệ phủ không phải ngài à, mật báo cho Triệu Nguyệt không phải ngài à?”

Tay hắn nhẹ nhàng chạm lên đó, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Cô hiểu chưa?”

Vệ Hạ kính cẩn đáp: “Bất luận ý của Sở thế tử là gì đều sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của Hầu gia. Hôm nay, chúng ta đến hỏi một tiếng chỉ là muốn xem thái độ của Sở thế tử mà thôi.”

“Là ta.” Cố Sở Sinh bình tĩnh đáp: “Nhưng ta làm nhiều như vậy có từng tổn hại nàng chưa? Sở Du…” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ta chỉ muốn có được nàng, không phải muốn huỷ hoại nàng.”

“Việc này và huỷ hoại ta có gì khác nhau!”

“Vậy muội muội ta thì sao?”Triệu Nguyệt vừa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng ngựa hí, giọng Cố Sở Sinh đột ngột vang lên: “Bệ hạ!”

Sở Du cười khẩy, trào phúng: “Hài lòng chứ?”

Sở Du đột ngột cao giọng: “Lấy đi mọi thứ ta yêu, huỷ hoại tất cả những gì ta trân quý, từng búa đập vỡ sống lưng ta, khiến ta gục xuống trước mặt ngài, cái này và huỷ hoại ta có gì khác nhau!”

“Cái gì?!”“Không lấy thì sao?”

“Ta không có!”

Cố Sở Sinh gào lên. Sở Du im lặng nhìn hắn, Cố Sở Sinh cảm thấy vô số chua xót tuôn ra. Hắn nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ngày mai sẽ không xảy ra chuyện gì, ta lấy tính mạng mình ra thề. A Du…” hắn chầm chậm mở mắt: “Tin ta một lần đi.”

Tại châu phủ Dung Thành của Hoa Châu, Tống Thế Lan ngồi trên cao, nhìn Vệ Thiển đưa thư đến. Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, chậm rãi mỉm cười: “Tâm tư của tiểu Hầu gia đúng là không nhỏ nhỉ.”

Sở Du khẽ bật tiếng cười nhạo, không để ý đến hắn. Nàng đứng dậy, quay đầu rời đi. Cố Sở Sinh đuổi theo, sốt ruột nói: “A Du, ta không có, ta thật sự…”

Sở Du im lặng nhìn hắn. Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, mở miệng đáp: “Được.”

“Vâng.”

Tống Thế Lan ngẫm nghĩ, tiếp đó bật cười: “Đàn ông tốt như ta, tiếc lắm đấy.”

Dứt lời, nàng xoay người đi vào trong phủ. Tưởng Thuần vội vàng bước tới đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Làm sao đây, ngày mai muội…”

“Không sao.” Trong mắt Sở Du toát lên lạnh lẽo: “Muội đã chọc giận Cố Sở Sinh, ngày mai hắn sẽ không để Triệu Nguyệt ra tay.”

“Không sao.” Trong mắt Sở Du toát lên lạnh lẽo: “Muội đã chọc giận Cố Sở Sinh, ngày mai hắn sẽ không để Triệu Nguyệt ra tay.”

Mắt Tưởng Thuần rưng rưng lệ nóng: “Khi nào Tiểu Thất mới trở về chứ…”

Tống Thế Lan soái quá *che mặt*

Nghe thế, Vệ Hạ ngẩn người, sau đó hơi ngượng ngùng đáp: “Đại phu nhân… có lẽ vẫn phải ở lại Hầu phủ… tiếp tục làm Đại phu nhân.”

Sở Du sững sờ, nàng được Tưởng Thuần dìu đỡ, bàn tay khẽ run.

Dứt lời, nàng xoay người đi vào trong phủ. Tưởng Thuần vội vàng bước tới đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Làm sao đây, ngày mai muội…”

Đột nhiên nàng phát hiện, nàng rất nhớ Vệ Uẩn.

Ỷ lại một người đã quen, sẽ đột nhiên hoảng hốt nhận ra sự vô năng của mình.

Mà ở mặt khác, Thẩm Vô Song đi theo sau lưng Vệ Uẩn, lo lắng hỏi: “Tiểu Hầu gia, ngài chầm chậm đã, sớm hay muộn một chút cũng đâu có sao?!”

Vệ Uẩn không nghe, chàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, quất mạnh roi ngựa, cất tiếng: “Nhanh lên!”

Hoa Kinh mây gió vần vũ, ở ngoài nghìn dặm, tại Sở phủ Lạc Châu, Sở Lâm Dương cầm trên tay bức thư, nhìn Vệ Hạ trước mặt, bình tĩnh hỏi: “Ý Hầu gia nhà ngươi đã quyết?”

“Vâng.”

Vệ Hạ kính cẩn đáp: “Bất luận ý của Sở thế tử là gì đều sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của Hầu gia. Hôm nay, chúng ta đến hỏi một tiếng chỉ là muốn xem thái độ của Sở thế tử mà thôi.”

“Vậy muội muội ta thì sao?”

Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn Vệ Hạ: “Các ngươi phản rồi, chẳng lẽ muốn muội muội ta cũng làm loạn thần tặc tử mới chịu? Vệ Uẩn muốn phản cũng được, mang muội muội ta về đây!”

“Thì, Thế tử đi rồi…” Vệ Hạ ấp úng nói: “Chẳng phải tiểu Hầu gia chúng ta vẫn còn thiếu một Đại phu nhân sao?”

Nghe thế, Vệ Hạ ngẩn người, sau đó hơi ngượng ngùng đáp: “Đại phu nhân… có lẽ vẫn phải ở lại Hầu phủ… tiếp tục làm Đại phu nhân.”

“Sở Du…” Hắn nghiêm túc nói: “Nàng đừng nhìn ta như vậy.”

“Hoang đường!” Sở Lâm Dương rống giận: “Muội muội ta đã tận tình tận nghĩa với nhà các người, lẽ nào các người thật sự muốn nó canh giữ bài vị cả đời?!”

Mắt Tưởng Thuần rưng rưng lệ nóng: “Khi nào Tiểu Thất mới trở về chứ…”

“Không phải bài vị, không phải bài vị…” Vệ Hạ vội xua tay: “Là làm Đại phu nhân thật sự, Đại phu nhân mới.”

Lời này khiến Sở Lâm Dương có phần mù mờ: “Cái gì gọi là Đại phu nhân mới?”

“Thì, Thế tử đi rồi…” Vệ Hạ ấp úng nói: “Chẳng phải tiểu Hầu gia chúng ta vẫn còn thiếu một Đại phu nhân sao?”

Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn Vệ Hạ: “Các ngươi phản rồi, chẳng lẽ muốn muội muội ta cũng làm loạn thần tặc tử mới chịu? Vệ Uẩn muốn phản cũng được, mang muội muội ta về đây!”

Sở Lâm Dương nghe hiểu, lập tức giơ chân đạp tới: “Vệ gia các người đủ rồi đấy!”

Vệ Hạ bị Sở Lâm Dương đuổi đánh, luôn mồm kêu: “Sở thế tử, ngài bình tĩnh một chút. Tiểu Hầu gia nhà chúng ta thật lòng thật dạ…”

Lúc Vệ Hạ bị đánh, tình hình bên Vệ Thiển lại tốt hơn nhiều.

Tại châu phủ Dung Thành của Hoa Châu, Tống Thế Lan ngồi trên cao, nhìn Vệ Thiển đưa thư đến. Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, chậm rãi mỉm cười: “Tâm tư của tiểu Hầu gia đúng là không nhỏ nhỉ.”

Vệ Thiển hơi thấp thỏm. Đối diện với kiểu con hổ biết cười như Tống Thế Lan, hắn cứ cảm thấy chột dạ.

Vệ Thiển lúng túng nói: “Hầu gia không nhất định muốn Tống thế tử hưởng ứng, chỉ hi vọng Tống thế tử có thể giữ vững trung lập…”

“Từ xưa hai nước kết minh đều lấy thông gia làm chứng, đáng tiếc dưới gối Hầu gia không con gái. Có điều tại hạ thấy Nhị phu nhân Tưởng thị của Vệ gia có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, tại hạ bằng lòng lấy vị trí Đại phu nhân để cưới Nhị phu nhân, không biết ý tiểu Hầu gia thế nào?”

“Trung lập?”

Tống Thế Lan cười: “Năm đó, Hầu gia giúp bổn Thế tử, bổn Thế tử há phải người tri ân bất báo? Hầu gia có tài trị quốc an dân, Thế Lan nguyện ý đi theo.”

Nghe vậy, Vệ Thiển sững sờ, hoàn toàn không ngờ Tống Thế Lan sẽ có thái độ này. Có điều kế tiếp, Tống Thế Lan lại đổi lời: “Nhưng mà ta kết minh với Hầu gia, nói miệng không bằng chứng, vẫn nên làm bằng chứng chứ nhỉ?”

“Bằng… bằng chứng gì?”

Cố Sở Sinh tiễn bước Triệu Nguyệt, rồi đi tới trước mặt Sở Du.

“Từ xưa hai nước kết minh đều lấy thông gia làm chứng, đáng tiếc dưới gối Hầu gia không con gái. Có điều tại hạ thấy Nhị phu nhân Tưởng thị của Vệ gia có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, tại hạ bằng lòng lấy vị trí Đại phu nhân để cưới Nhị phu nhân, không biết ý tiểu Hầu gia thế nào?”

Tác giả có lời muốn nói:

“Cái gì?!”

Vệ Thiển ngẩng phắt đầu dậy, Tống Thế Lan nở nụ cười trong trẻo: “Phiền tiểu Tướng quân nói lại lời này với Nhị phu nhân nhé?”

Cố Sở Sinh sực hiểu: “Nàng cho là ta bảo Bệ hạ tới?!”

“Nói… nói gì…”

“Vậy thì tốt, ngày mai lập đông, trẫm bày cung yến trong cung, chắc hẳn Đại phu nhân có thể đến chứ?”

Vệ Thiển đơ người, nói chuyện cũng lắp bắp.”

Vệ Thiển đơ người, nói chuyện cũng lắp bắp.”

Tống Thế Lan buông thư trên tay xuống, dịu dàng mở miệng: “Nói lại với Nhị phu nhân rằng nếu nàng bằng lòng lấy ta, ta nguyện vì Vệ gia lên núi đao, xuống biển lửa. Nếu nàng không lấy…”

“Không lấy thì sao?”

Tống Thế Lan ngẫm nghĩ, tiếp đó bật cười: “Đàn ông tốt như ta, tiếc lắm đấy.”

Vệ Thiển ngẩng phắt đầu dậy, Tống Thế Lan nở nụ cười trong trẻo: “Phiền tiểu Tướng quân nói lại lời này với Nhị phu nhân nhé?”

***

Triệu Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, hắn nhìn Sở Du, ôn hoà nói: “Đại phu nhân, tính tình này của cô quá mạnh mẽ rồi, có lúc làm phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút mới tốt, cứng quá dễ gãy, lại còn gãy rất đau. Trẫm không thích thấy chó đứng thẳng đi tới đi lui, trông thấy, trẫm sẽ muốn sai ngươi lấy búa đập vỡ xương sống con chó kia, khiến nó bò cũng không bò được. Đại phu nhân…” Triệu Nguyệt ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Sở Du, chỗ ngón tay hắn đặt chính là sống lưng nàng.Sở Du đột ngột cao giọng: “Lấy đi mọi thứ ta yêu, huỷ hoại tất cả những gì ta trân quý, từng búa đập vỡ sống lưng ta, khiến ta gục xuống trước mặt ngài, cái này và huỷ hoại ta có gì khác nhau!”Tác giả có lời muốn nói:

Tống Thế Lan soái quá *che mặt*

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

47 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Ai ui truyện này toàn gái đã qua 1 lần đò vớ đc trai tân, ngon, trẻ hơn nữa chứ :))

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Mị đồng ý cho Tống Thế Lan mau cướp được người đẹp về nhà

Nga Đỗ
Nga Đỗ
4 Năm Cách đây

Cố Sở Sinh: nếu nàng ko lấy sẽ phải hối hận.

Tống Thế Lan: nếu nàng ko lấy. Đàn ông tốt như ta, tiếc lắm đấy.

=> người có thể cười đến cuối cùng còn ai vào đây nữa. Thế nên Cố đại nhân lại tiếp tục con đường nghiệp quật đến cuối đường =))))))))))))

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Tống Thế Lan tự tin, soái khí quá. Mà nói thiệt dù Nhị phu nhân không đồng ý, TTL cũng ủng hộ thôi à, hồ ly nhìn xa trông rộng ?

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Hahaa đang đọc gấp rút ít còm mà Thế Lan soái quá, mụ mị vì a rồi =))

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

HHEEhe tìm thây một chú hồ ly rủi nhé

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Mê Tống thế lan rùi nhé, da mặt a hơi dày ???

47
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!