Chương 107 (1)
Ta không chạm vào nàng, nàng đừng lo lắng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du đợi đến hôm sau, người trong cung liền đến đón nàng. Nàng thay áo ngoài màu tím vẽ hoa ngọc lan, chải búi tóc phụ nhân, lên kiệu đi vào trong cung. Cỗ kiệu lắc lư đến trước cửa cung, nàng lập tức nhìn thấy Cố Sở Sinh dáng người cao cao, quan bào đỏ thẫm đứng đấy. Thấy kiệu nàng dừng lại, Cố Sở Sinh bước tới. Đợi lúc Sở Du xuống kiệu, hắn hơi khom lưng, Sở Du bèn đặt tay lên bàn tay ngửa ra của Cố Sở Sinh. Nhưng mà chân chính đặt mình trong cho.
Trước đây, nàng luôn giữ khoảng cách vừa phải với Cố Sở Sinh. Nhưng với cục diện hôm nay, nàng lại càng gần Cố Sở Sinh càng tốt. Sở Du vươn tay ra, để cho Triệu Nguyệt và tất cả những kẻ có tâm tư nhìn thấy, bọn họ sẽ vì cố kỵ Cố Sở Sinh mà kiềm lại bớt. Lung sau, thể lực bắt đầu có chút cạn kiệt.
Đúng như dự đoán, trong khoảnh khắc nàng vươn tay, những người xung quanh đều phóng tới ánh mắt khác thường. Vẻ mặt Sở Du không cảm xúc, Cố Sở Sinh rũ mắt, không dám nhìn bàn tay thon thả trắng nõn như điêu khắc từ bạch ngọc ở trong tay mình. Hắn kiềm chế cảm xúc, nhỏ giọng nói: “Ta đã chuẩn bị đâu vào đấy trong cung. Nàng đừng đi một mình, ta sẽ luôn trông chừng nàng.” Nhưng độ mạnh yếu kinh người.
Sở Du gật đầu, không nói gì nhiều. Cố Sở Sinh nhẹ nhàng nắm tay lại, gói bàn tay mềm mại kia vào lòng bàn tay mình. Mang theo quả thật rất có thể trêu chọc.
Sở Du ngước mắt nhìn(hắn, vẻ mặtêlạnh lùng. CốỵSở Sinh gianưnan gượng cười:ỉ“Làm nhiều chuyệnậcho nàng nhưằvậy, còn khôngựđể ta thuīchút lợi tức(sao?”
Miệng lưỡiἱhắn nói rấtïhay, nhưng thậtõra chạm đếnừánh mắt SởíDu, trái timĨhắn run rẩyỉvô cùng. Hắnừrất sợ ánhỵmắt lạnh lùngẵnhư vậy củaïnàng, cứ cảmễthấy đối phươngìmà nói thêmđmột câu nữajlà có thểἲkhiến hắn quăngứgiáp đầu hàng.
Nhưngḻhôm nay SởĪDu cũng chẳngũmuốn Cố SởἲSinh tháo chạy,ĩnàng trầm mặcīkhông lên tiếng,{nhẹ nhàng cườiἱrồi quay đầuụđi.
Nụ cười trênẳmặt kia mangïtheo trào phúng,¸Cố Sở Sinhựnắm chặt tayïnàng, xoay ngườiểđi vào trongừcung.
“Ngày mai taăsẽ tới cửaếcầu thân, nàngỗcũng không cầnĩchuẩn bị gì,nhiều, ta sẽïlo liệu mọiừchuyện.”
Nghe vậy,ỉcuối cùng SởẫDu cũng mởỉmiệng: “Ai đồngâý cho ngàiἰtới cửa cầuãthân?”
Cố SởỵSinh quay đầuớnhìn nàng, trongímắt chất chứaổcay đắng: “AắDu, hôm nayİnàng đã cúiàđầu thì cầnềgì phải vòngẵvo với ta?ỉVệ gia ởἱtại Hoa Kinh,²bên trong HoaĩKinh này chỉ¹có ta cóĩthể giúp cácầngười thôi.”
SởầDu im lặng.ấLát sau, giọng¸nói nàng mơḽhồ: “Cố SởíSinh, ngài biếtòkhông, thật raīngài không yêuìta, ngài chỉơlà không cóἲđược nên vẫnĬluôn cố chấp.”ố
Giống như kiếp¹trước, hắn cốừchấp với SởĺCẩm. Sau khi]nàng sống lại,ềđược yêu thương,ɨnàng dần dầnḹhiểu ra nămìđó Cố SởỉSinh cũng khôngĨyêu Sở Cẩm.ệĐó chẳng quaăchỉ là chấpỉniệm của hắn¸thuở thiếu niên.ЇHắn suy nghĩùquá nhiều năm,ỉcho nên vừa]về Hoa Kinh,ỹhắn lập tứcủcưới Sở Cẩm.
Kiếpánày, hắn khôngļcó được nàng,ἷcho nên cốÍchấp với nàng.ựNếu như chiếmἷđược rồi, hẳnỷsẽ không cóỉnhiều rắc rốiụnhư vậy.
Sở Du‹quay đầu nhìnẳCố Sở Sinh.ẫNam tử kiaľnhìn nàng khẽạcười, vẻ mặtïẩn chứa sựảthê lương vàЇmỏi mệt.
“A Du,ãta có yêuỉnàng hay không,ẹta rõ ràngủhơn ai hết.”ẫ
Sở Du Ikhông nói thêmịnữa. Có mộtểchớp mắt, nàngếnghĩ nàng sốngịlại, vậy cóờkhi nào CốɪSở Sinh cũngḽsống lại hayữkhông? Chẳng quaἶvừa nghĩ nhưἱvậy, nàng liềnễcảm thấy nựcἶcười. Cố SởứSinh chán ghét)nàng cả đời,ỗnàng chết đi,ôCố Sở Sinhằcũng chẳng cho°nàng một lời³hay ý đẹp.ĩNếu như CốấSở Sinh thậtỉsự sống lại,(hẳn phải chạyờcàng xa càngọtốt, tuyệt đốiḹsẽ không tiếpẩtục dính dángềvới nàng mớiìđúng.
Quả thật bịịnàng kiếp trướcľquấn lấy chẳngéphải chuyện khiếnốngười khác vui]vẻ gì.
Hai ngườiờdắt tay nhauịđến đại điện,ỉxem nhẹ ánhïmắt của đámẫngười phóng tới.ïCố Sở Sinhỷdặn người bốâtrí bàn nhỏècho Sở Duửvà hắn ởứbên cạnh. Vẻ)mặt Sở Duởlãnh đạm, ngườiẹxung quanh xìợxào bàn tán.ẻHai người vừaɨmới ngồi xuống,ỉmột nữ tử³mặc tố sa,ợđeo mạng cheửmặt đi tớiềtrước bàn nhỏ.ịSở Du ngẩngĮđầu, lập tứcjnhìn thấy SởỉCẩm nhíu mày.
Phíaứsau nàng cònẽcó một thiếuòniên đang đứng,)trông dáng dángïvẻ thiếu niênìkia chừng mườiábốn, mười lămftuổi, tóc buộcêlên, mặc kínhἵtrang, trông kháỉgọn gàng.
Sở Duồnhận ra đóἶchính là thiếu)niên Hàn Mẫnἰmà Sở Cẩmἳcứu ở PhượngÏLăng Thành nămứđó. Hôm nayĩtrở lại HoaỵKinh, Hàn Túổở dưới trướngỏnàng tiếp tụcľnghiên cứu chếĮtạo binh khí,ḻHàn Mẫn lạiụđi theo SởịCẩm, làm sai]vặt bên cạnhớnàng. Nghe nóiḻHàn Tú nhiều(lần đến SởIgia đòi người,ỏnhưng Hàn Mẫnùvẫn kiên trì,{thà rằng ởįlại bên cạnhéSở Cẩm làmḹthị vệ cũngĩkhông trở về.íHàn Tú bấtểđắc dĩ, cuốiừmỗi năm đềuẵđến Sở giaếăn Tết cùngẩSở Cẩm vàľnhững người Sởἳgia khác.
“Tỷ tỷ.”ĩSở Cẩm lênítiếng, ánh mắtừlo lắng. SởéDu ngẩn người,ỷsau đó mỉmỉcười: “Sao muộiḽlại ở đây?”í
Sau khi SởĩCẩm huỷ dungạthì rất ítἴkhi ra cửa,ặlại càng khôngjmuốn tham giaЇcung yến longểtrọng như thếốnày. Sở Duêchợt xúc động,ạđoán được SởÍCẩm đến đâyãlàm gì, đôiỉmắt tỏa raọấm áp: “Muộiỹtrở về đi,ingoan ngoãn tựÏchơi một mình,ĭta biết chămỉsóc bản thân.”ἷ
“Tỷ tỷ.” SởjCẩm khẽ thởἲdài: “Muội ngồiởcùng bàn vớiĩtỷ nhé.”
Nghe²vậy, cuối cùngủCố Sở Sinhõcũng ngẩng đầuīlên, hờ hững{nhìn lướt quaòSở Cẩm. Vớiĩhắn mà nói,ĩSở Cẩm giốngĭnhư con giunâcon dế. Kiếpìtrước Sở Cẩm{và thê tửĩCố Nhan Thanh:tranh giành việcḻquản gia, bịĬcon dâu thuἲthập chứng cứ,ăvạch trần từng¸chuyện xấu xaấcả đời nàngễta trình lênệquan phủ. Triềufđình và dưừluận ồn ào,jbất lợi choïthanh danh củaêhắn, vì thếúhắn đuổi nàngòvề Sở gia.(Nhưng khi đóắSở gia đãĩsa sút, sauầkhi Sở LâmôDương chết trận,ĩSở gia khôngĨgượng dậy nổi.ễHai mươi nămЇsau, Sở giaợchỉ còn lạiỡmột Sở LâmệTây không ra:hồn chật vật}chống đỡ. Sauỉkhi Sở Cẩmỗtrở về thìÍbị phu nhânồDiêu Đào của,Sở Lâm Tâyḷđuổi ra ngoài,ạphiêu bạc khắpụnơi.
Chờ khi hắnửgặp lại nàng,ἱtoàn thân nàngódơ bẩn, mặtụmũi xấu xí,īhắn chỉ vénồmàn kiệu lênỹliếc mắt mộtũcái rồi cũngἱchẳng nói gì.
Baɨnăm trước khiḷhắn chết, hắnìnghe tin SởÍCẩm chết, ngheớnói là lấyỉchính cây trâmīcuối cùng màjnàng còn giữɪlại từ thờiổniên thiếu tựểsát trong chínhíngôi nhà ráchẹnát của mình.
Khiíđó hắn nghĩ,ỵkhông biết SởợCẩm có hốiạhận không. Liệuổtrước khi chết,ɪnàng có từng:nhớ đến vịľtỷ tỷ đốijxử hết lòngἷhết dạ vớiἵnàng hay không.
Kiếp trước bạc tình như vậy, càng miễn bàn hôm nay? Có điều hình như kiếp này Sở Du và Sở Cẩm giao hảo, Cố Sở Sinh cũng cho nàng chút mặt mũi, lạnh nhạt nói: “Sở nhị tiểu thư, vị trí của cô ở bên đó.”
Nghe vậy, trái tim Sở Du đột nhiên run lên.
“Lui xuống đi.” Sở Du không muốn hai người tranh chấp, bèn nói với Hàn Mẫn: “Dẫn Nhị tiểu thư xuống đi.”
“Cố đại nhân.” Sở Cẩm âm thầm siết nắm tay: “Cho dù thế nào, hôm nay tỷ tỷ ta cũng là Đại phu nhân Vệ gia, ngài…”
“Lúc nãy Bệ hạ say rượu, ngã xuống giường, một bức thư rơi từ trong tay áo ra. Trong bức thư kia chính là…”
Đợi một lúc, Triệu Nguyệt dẫn theo Trưởng công chúa bước vào, mọi người đứng lên hành lễ. Sau khi Triệu Nguyệt đứng bên trên nói lời chúc mừng, mọi người đều ngồi xuống theo thứ tự, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
“Nàng sẽ nhanh chóng trở thành Đại phu nhân Cố gia.”
Vẻ mặt Hàn Mẫn do dự, cuối cùng vẫn nói: “Tỷ tỷ…”
Cố Sở Sinh không thích danh xưng kia. Hắn nhìn Sở Cẩm, bình tĩnh nói: “Cô cứ tiếp tục gọi nàng là tỷ tỷ là được.”
Nhưng vừa mở miệng, Sở Cẩm đã bước lên trước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sở Du, vẻ mặt trầm tĩnh: “Muội ngồi chung với tỷ.”
“Lui xuống đi.” Sở Du không muốn hai người tranh chấp, bèn nói với Hàn Mẫn: “Dẫn Nhị tiểu thư xuống đi.”
Kiếp trước bạc tình như vậy, càng miễn bàn hôm nay? Có điều hình như kiếp này Sở Du và Sở Cẩm giao hảo, Cố Sở Sinh cũng cho nàng chút mặt mũi, lạnh nhạt nói: “Sở nhị tiểu thư, vị trí của cô ở bên đó.”
(*) Tỷ phu: anh rể
Vẻ mặt Hàn Mẫn do dự, cuối cùng vẫn nói: “Tỷ tỷ…”
Nàng quan sát người nữ quan kia hồi lâu, đúng là nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa. Nàng suy nghĩ chốc lát, nói với người nữ quan kia: “Ta đến Tê Phượng Cung, dẫn đường đi.”
Nhưng vừa mở miệng, Sở Cẩm đã bước lên trước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sở Du, vẻ mặt trầm tĩnh: “Muội ngồi chung với tỷ.”
Mở màn chưa bao lâu, Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa rời khỏi, để cho quần thần tự do trò chuyện. Sở Cẩm và Sở Du ngồi yên tại chỗ, chẳng làm gì cả. Vẻ mặt Sở Du bình thản, dường như còn trò chuyện gì đó với Sở Cẩm. Ban đầu Sở Cẩm đối đáp còn cứng nhắc, nhưng không bao lâu thì đã bắt đầu tự nhiên.
Sở Du cau mày: “Càn quấy, muội còn cần thanh danh nữa không?!”
“Cố đại nhân.” Sở Cẩm âm thầm siết nắm tay: “Cho dù thế nào, hôm nay tỷ tỷ ta cũng là Đại phu nhân Vệ gia, ngài…”
Sở Du cau mày: “Càn quấy, muội còn cần thanh danh nữa không?!”
(*) Tỷ phu: anh rể
Sở Cẩm rủ mắt, khàn giọng đáp: “Bộ dạng của muội hôm nay còn cần thanh danh làm gì? Muội đã nghe nói về tình huống Vệ gia, cung yến hôm nay e là Hồng Môn Yến, muội ở đây…”
“Công chúa có thể xảy ra chuyện gì?”
“Nếu biết là Hồng Môn Yến, muội có thể làm gì được chứ?” Sở Du bất đắc dĩ: “Trở về đi.”
“E là không kịp…” Người nữ quan kia hạ thấp giọng: “Công chúa bảo người biết được tình cảnh hung hiểm của Đại phu nhân hiện tại, nhưng bà lấy được một món đồ, nhất định phải mang ra khỏi cung trong hôm nay. Món đồ này hết sức quan trọng, Vệ gia Bạch Đế Cốc…”
“Nếu biết là Hồng Môn Yến, muội có thể làm gì được chứ?” Sở Du bất đắc dĩ: “Trở về đi.”
“Muội không yên tâm.” Sở Cẩm lắc đầu: “Muội ở đây, dù sao cũng tăng thêm một người trông chừng.”
Ánh mắt Cố Sở Sinh lướt qua Sở Cẩm, thấy Sở Cẩm lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng hắn biết Sở Du thương muội muội, bèn đáp: “Được rồi, tỷ phu(*) nhường muội một lần.”
Sở Du thấy khuyên không nổi, đành quay đầu nhìn Cố Sở Sinh: “Ta và muội ấy ngồi chung bàn vậy.”
Vẻ mặt Sở Du đại biến, không hề do dự bắt lấy Sở Cẩm quay người định chạy. Nhưng bấy giờ đã không còn kịp nữa, hơn mười tên sát thủ lao từ bên cạnh ra, trong không khí tràn ngập khói màu mờ ảo. Người nữ quan kia đột nhiên ngã xuống, Sở Cẩm không hề do dự nói với Hàn Mẫn: “Rút!”
Một lát sau, Sở Du nhìn thấy một nữ quan đi về phía mình. Nữ quan kia là người bên cạnh Trưởng công chúa, đa phần thường ngày đều do nàng ta truyền tin. Nữ quan kia khàn giọng, gấp gáp nói: “Đại phu nhân, Trưởng công chúa gọi người qua đó, có việc quan trọng.”
Ánh mắt Cố Sở Sinh lướt qua Sở Cẩm, thấy Sở Cẩm lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng hắn biết Sở Du thương muội muội, bèn đáp: “Được rồi, tỷ phu(*) nhường muội một lần.”
“Nàng sẽ nhanh chóng trở thành Đại phu nhân Cố gia.”
Sở Du cau mày: “Càn quấy, muội còn cần thanh danh nữa không?!”(*) Tỷ phu: anh rể
Sở Du thấy khuyên không nổi, đành quay đầu nhìn Cố Sở Sinh: “Ta và muội ấy ngồi chung bàn vậy.”
“Ngài…” Sở Cẩm tức giận, bị Sở Du kéo lại. Vẻ mặt Sở Du không đổi, dắt Sở Cẩm đứng dậy, cùng Sở Cẩm ngồi vào chỗ của mình. Sau khi hai người ngồi xuống, Sở Cẩm nắm lấy tay Sở Du, khẽ run, nhưng vẫn không dám buông tay.
Sở Du vỗ về tay nàng, vẻ mặt dịu dàng.
“A Cẩm.” Nàng bình tĩnh nói: “Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây.”
Tính tình Triệu Nguyệt như vậy, sao có thể tạo ra chuyện sơ xuất đó? Lại còn đúng lúc này để Trưởng công chúa phát hiện…
Sở Cẩm nhắm mắt lại, cuối cùng lát sau cũng bình tĩnh lại.
“A Cẩm.” Nàng bình tĩnh nói: “Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây.”
Sở Cẩm rủ mắt, khàn giọng đáp: “Bộ dạng của muội hôm nay còn cần thanh danh làm gì? Muội đã nghe nói về tình huống Vệ gia, cung yến hôm nay e là Hồng Môn Yến, muội ở đây…”
“Muội không yên tâm.” Sở Cẩm lắc đầu: “Muội ở đây, dù sao cũng tăng thêm một người trông chừng.”
Đợi một lúc, Triệu Nguyệt dẫn theo Trưởng công chúa bước vào, mọi người đứng lên hành lễ. Sau khi Triệu Nguyệt đứng bên trên nói lời chúc mừng, mọi người đều ngồi xuống theo thứ tự, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Nàng biết Trưởng công chúa lấy được cái gì, chắc chắn bà lấy được chứng cứ năm đó Triệu Nguyệt tham gia vào chuyện Vệ gia tại Bạch Đế Cốc…
Mở màn chưa bao lâu, Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa rời khỏi, để cho quần thần tự do trò chuyện. Sở Cẩm và Sở Du ngồi yên tại chỗ, chẳng làm gì cả. Vẻ mặt Sở Du bình thản, dường như còn trò chuyện gì đó với Sở Cẩm. Ban đầu Sở Cẩm đối đáp còn cứng nhắc, nhưng không bao lâu thì đã bắt đầu tự nhiên.
Một lát sau, Sở Du nhìn thấy một nữ quan đi về phía mình. Nữ quan kia là người bên cạnh Trưởng công chúa, đa phần thường ngày đều do nàng ta truyền tin. Nữ quan kia khàn giọng, gấp gáp nói: “Đại phu nhân, Trưởng công chúa gọi người qua đó, có việc quan trọng.”
Sở Du nhíu mày, phản ứng đầu tiên của nàng là có bẫy. Nàng không nhúc nhích, người nữ quan kia lộ vẻ mặt sốt ruột: “Đại phu nhân, Công chúa thật sự xảy ra chuyện!”
Dứt lời, nàng liền đứng dậy, dẫn theo Sở Cẩm và Hàn Mẫn ra ngoài. Đi trên con đường đến Tê Phượng Cung, lòng Sở Du thoáng buông lỏng. Người nữ quan kia dẫn đường phía trước, nói với Sở Du quá trình Trưởng công chúa phát hiện chứng cứ.
“Công chúa có thể xảy ra chuyện gì?”
Sở Du ngước mắt nhìn người nữ quan kia: “Nói với công chúa một tiếng, ngày mai ta tới.”
“E là không kịp…” Người nữ quan kia hạ thấp giọng: “Công chúa bảo người biết được tình cảnh hung hiểm của Đại phu nhân hiện tại, nhưng bà lấy được một món đồ, nhất định phải mang ra khỏi cung trong hôm nay. Món đồ này hết sức quan trọng, Vệ gia Bạch Đế Cốc…”
Nghe vậy, trái tim Sở Du đột nhiên run lên.
Nàng biết Trưởng công chúa lấy được cái gì, chắc chắn bà lấy được chứng cứ năm đó Triệu Nguyệt tham gia vào chuyện Vệ gia tại Bạch Đế Cốc…
Nàng quan sát người nữ quan kia hồi lâu, đúng là nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa. Nàng suy nghĩ chốc lát, nói với người nữ quan kia: “Ta đến Tê Phượng Cung, dẫn đường đi.”
Dứt lời, nàng liền đứng dậy, dẫn theo Sở Cẩm và Hàn Mẫn ra ngoài. Đi trên con đường đến Tê Phượng Cung, lòng Sở Du thoáng buông lỏng. Người nữ quan kia dẫn đường phía trước, nói với Sở Du quá trình Trưởng công chúa phát hiện chứng cứ.
Sở Cẩm nhắm mắt lại, cuối cùng lát sau cũng bình tĩnh lại.
“Lúc nãy Bệ hạ say rượu, ngã xuống giường, một bức thư rơi từ trong tay áo ra. Trong bức thư kia chính là…”
Lời còn chưa dứt, Sở Du đã nhận ra bất thường.
Tính tình Triệu Nguyệt như vậy, sao có thể tạo ra chuyện sơ xuất đó? Lại còn đúng lúc này để Trưởng công chúa phát hiện…
Vẻ mặt Sở Du đại biến, không hề do dự bắt lấy Sở Cẩm quay người định chạy. Nhưng bấy giờ đã không còn kịp nữa, hơn mười tên sát thủ lao từ bên cạnh ra, trong không khí tràn ngập khói màu mờ ảo. Người nữ quan kia đột nhiên ngã xuống, Sở Cẩm không hề do dự nói với Hàn Mẫn: “Rút!”
Tiểu thất sắp tới chưa
Triệu Nguyệt này thật sự:)
Nguy hiểm quá
Kiếp này may mắn SC vẫn có thể là tỉ muội tốt của A Du. Haizzz! A Thất nhanh nhanh về thôi
thèn hoàng đế cũng quỷ quyệt quá rồi…
Triệu Nguyệt ngoan độc quá, có khi nào Hàn Mẫn thích Sở Cẩm không nhỉ
Cố trà xanh, lấy tư cách gì mà trách Sở Cẩm, kiếp trước 2 người ai đê tiện hơn còn chưa biết đâu -.-
Kiếp trước chỉ có Sở Du chịu khổ thôi, nên Cố Sở Sinh à, anh có tư cách chỉ trích người khác à
TN lợi dụng Trưởng công chúa ư? Thế thì là nút thắt chết nữa rồi
A Uẩn nhanh lên người ta bắt nạt zợ anh kia kìa