Sơn Hà Chẩm – Chương 107 (1)

Chương 107 (1)

Ta không chạm vào nàng, nàng đừng lo lắng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du đợi đến hôm sau, người trong cung liền đến đón nàng. Nàng thay áo ngoài màu tím vẽ hoa ngọc lan, chải búi tóc phụ nhân, lên kiệu đi vào trong cung. Cỗ kiệu lắc lư đến trước cửa cung, nàng lập tức nhìn thấy Cố Sở Sinh dáng người cao cao, quan bào đỏ thẫm đứng đấy. Thấy kiệu nàng dừng lại, Cố Sở Sinh bước tới. Đợi lúc Sở Du xuống kiệu, hắn hơi khom lưng, Sở Du bèn đặt tay lên bàn tay ngửa ra của Cố Sở Sinh. Nhưng mà chân chính đặt mình trong cho.

Trước đây, nàng luôn giữ khoảng cách vừa phải với Cố Sở Sinh. Nhưng với cục diện hôm nay, nàng lại càng gần Cố Sở Sinh càng tốt. Sở Du vươn tay ra, để cho Triệu Nguyệt và tất cả những kẻ có tâm tư nhìn thấy, bọn họ sẽ vì cố kỵ Cố Sở Sinh mà kiềm lại bớt. Lung sau, thể lực bắt đầu có chút cạn kiệt.

Đúng như dự đoán, trong khoảnh khắc nàng vươn tay, những người xung quanh đều phóng tới ánh mắt khác thường. Vẻ mặt Sở Du không cảm xúc, Cố Sở Sinh rũ mắt, không dám nhìn bàn tay thon thả trắng nõn như điêu khắc từ bạch ngọc ở trong tay mình. Hắn kiềm chế cảm xúc, nhỏ giọng nói: “Ta đã chuẩn bị đâu vào đấy trong cung. Nàng đừng đi một mình, ta sẽ luôn trông chừng nàng.” Nhưng độ mạnh yếu kinh người.

Sở Du gật đầu, không nói gì nhiều. Cố Sở Sinh nhẹ nhàng nắm tay lại, gói bàn tay mềm mại kia vào lòng bàn tay mình. Mang theo quả thật rất có thể trêu chọc.

S Du ngưc mt nhìn(hn, v mtêlnh lùng. CS Sinh gianưnan gưng cưi:Làm nhiu chuyncho nàng nhưvy, còn khôngđ ta thuīchút li tc(sao?”

Ming lưihn nói rtïhay, nhưng thtõra chm đếnánh mt SíDu, trái timĨhn run ryvô cùng. Hnrt s ánhmt lnh lùngnhư vy caïnàng, c cmthy đi phươngìmà nói thêmđmt câu najlà có thkhiến hn quănggiáp đu hàng.

Nhưnghôm nay SĪDu cũng chngũmun C SSinh tháo chy,ĩnàng trm mcīkhông lên tiếng,{nh nhàng cưiri quay đuđi.

N cưi trênmt kia mangïtheo trào phúng,¸C S Sinhnm cht tayïnàng, xoay ngưiđi vào trongcung.

“Ngày mai taăs ti caếcu thân, nàngcũng không cnĩchun b gì,nhiu, ta sïlo liu michuyn.”

Nghe vy,cui cùng SDu cũng mming: “Ai đngâý cho ngàiti ca cuãthân?”

C SSinh quay đunhìn nàng, trongímt cht chacay đng: “ADu, hôm nayİnàng đã cúiàđu thì cngì phi vòngvo vi ta?V gia ti Hoa Kinh,²bên trong HoaĩKinh này ch¹có ta cóĩth giúp cácngưi thôi.”

SDu im lng.Lát sau, ging¸nói nàng mơh: “C SíSinh, ngài biếtòkhông, tht raīngài không yêuìta, ngài chơlà không cóđưc nên vnĬluôn c chp.”

Ging như kiếp¹trưc, hn cchp vi SĺCm. Sau khi]nàng sng li,đưc yêu thương,ɨnàng dn dnhiu ra nămìđó C SSinh cũng khôngĨyêu S Cm.Đó chng quaăch là chpnim ca hn¸thu thiếu niên.ЇHn suy nghĩùquá nhiu năm,cho nên va]v Hoa Kinh,hn lp tccưi S Cm.

Kiếpánày, hn khôngļcó đưc nàng,cho nên cÍchp vi nàng.Nếu như chiếmđưc ri, hns không cónhiu rc rinhư vy.

S Duquay đu nhìnC S Sinh.Nam t kiaľnhìn nàng khcưi, v mtïn cha sthê lương vàЇmi mt.

“A Du,ãta có yêunàng hay không,ta rõ rànghơn ai hết.”

S Du Ikhông nói thêmna. Có mtchp mt, nàngếnghĩ nàng sngli, vy cókhi nào CɪS Sinh cũngsng li haykhông? Chng quava nghĩ nhưvy, nàng lincm thy nccưi. C SSinh chán ghét)nàng c đi,nàng chết đi,ôC S Sinhcũng chng cho°nàng mt li³hay ý đp.ĩNếu như CS Sinh thts sng li,(hn phi chycàng xa càngtt, tuyt đis không tiếptc dính dángvi nàng miìđúng.

Qu tht bnàng kiếp trưcľqun ly chngéphi chuyn khiếnngưi khác vui]v gì.

Hai ngưidt tay nhauđến đi đin,xem nh ánhïmt ca đámngưi phóng ti.ïC S Sinhdn ngưi bâtrí bàn nhècho S Duvà hn bên cnh. V)mt S Dulãnh đm, ngưixung quanh xìxào bàn tán.Hai ngưi vaɨmi ngi xung,mt n t³mc t sa,đeo mng chemt đi titrưc bàn nh.S Du ngngĮđu, lp tcjnhìn thy SCm nhíu mày.

Phíasau nàng còncó mt thiếuòniên đang đng,)trông dáng dángïv thiếu niênìkia chng mưiábn, mưi lămftui, tóc bucêlên, mc kínhtrang, trông khágn gàng.

S Dunhn ra đóchính là thiếu)niên Hàn Mnmà S Cmcu PhưngÏLăng Thành nămđó. Hôm nayĩtr li HoaKinh, Hàn Tú dưi trưngnàng tiếp tcľnghiên cu chếĮto binh khí,Hàn Mn liđi theo SCm, làm sai]vt bên cnhnàng. Nghe nóiHàn Tú nhiu(ln đến SIgia đòi ngưi,nhưng Hàn Mnùvn kiên trì,{thà rng įli bên cnhéS Cm làmth v cũngĩkhông tr v.íHàn Tú btđc dĩ, cuimi năm đuđến S giaếăn Tết cùngS Cm vàľnhng ngưi Sgia khác.

“T t.”ĩS Cm lênítiếng, ánh mtlo lng. SéDu ngn ngưi,sau đó mmcưi: “Sao muili đây?”í

Sau khi SĩCm hu dungthì rt ítkhi ra ca,li càng khôngjmun tham giaЇcung yến longtrng như thếnày. S Duêcht xúc đng,đoán đưc SÍCm đến đâyãlàm gì, đôimt ta ram áp: “Muitr v đi,ingoan ngoãn tÏchơi mt mình,ĭta biết chămsóc bn thân.”

“T t.” SjCm kh thdài: “Mui ngicùng bàn viĩt nhé.”

Nghe²vy, cui cùngC S Sinhõcũng ngng đuīlên, h hng{nhìn lưt quaòS Cm. Viĩhn mà nói,ĩS Cm gingĭnhư con giunâcon dế. Kiếpìtrưc S Cm{và thê tĩC Nhan Thanh:tranh giành vicqun gia, bĬcon dâu thuthp chng c,ăvch trn tng¸chuyn xu xac đi nàngta trình lênquan ph. Triufđình và dưlun n ào,jbt li choïthanh danh caêhn, vì thếúhn đui nàngòv S gia.(Nhưng khi đóS gia đãĩsa sút, saukhi S LâmôDương chết trn,ĩS gia khôngĨgưng dy ni.Hai mươi nămЇsau, S giach còn limt S LâmTây không ra:hn cht vt}chng đ. Saukhi S Cmtr v thìÍb phu nhânDiêu Đào ca,S Lâm Tâyđui ra ngoài,phiêu bc khpnơi.

Ch khi hngp li nàng,toàn thân nàngódơ bn, mtmũi xu xí,īhn ch vénmàn kiu lênliếc mt mtũcái ri cũngchng nói gì.

Baɨnăm trưc khihn chết, hnìnghe tin SÍCm chết, nghenói là lychính cây trâmīcui cùng màjnàng còn giɪli t thiniên thiếu tsát trong chínhíngôi nhà ráchnát ca mình.

Khiíđó hn nghĩ,không biết SCm có hihn không. Liutrưc khi chết,ɪnàng có tng:nh đến vľt t đijx hết lònghết d vinàng hay không.

Kiếp trước bạc tình như vậy, càng miễn bàn hôm nay? Có điều hình như kiếp này Sở Du và Sở Cẩm giao hảo, Cố Sở Sinh cũng cho nàng chút mặt mũi, lạnh nhạt nói: “Sở nhị tiểu thư, vị trí của cô ở bên đó.”

Nghe vậy, trái tim Sở Du đột nhiên run lên.

“Lui xuống đi.” Sở Du không muốn hai người tranh chấp, bèn nói với Hàn Mẫn: “Dẫn Nhị tiểu thư xuống đi.”

“Cố đại nhân.” Sở Cẩm âm thầm siết nắm tay: “Cho dù thế nào, hôm nay tỷ tỷ ta cũng là Đại phu nhân Vệ gia, ngài…”

“Lúc nãy Bệ hạ say rượu, ngã xuống giường, một bức thư rơi từ trong tay áo ra. Trong bức thư kia chính là…”

Đợi một lúc, Triệu Nguyệt dẫn theo Trưởng công chúa bước vào, mọi người đứng lên hành lễ. Sau khi Triệu Nguyệt đứng bên trên nói lời chúc mừng, mọi người đều ngồi xuống theo thứ tự, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

“Nàng sẽ nhanh chóng trở thành Đại phu nhân Cố gia.”

Vẻ mặt Hàn Mẫn do dự, cuối cùng vẫn nói: “Tỷ tỷ…”

Cố Sở Sinh không thích danh xưng kia. Hắn nhìn Sở Cẩm, bình tĩnh nói: “Cô cứ tiếp tục gọi nàng là tỷ tỷ là được.”

Nhưng vừa mở miệng, Sở Cẩm đã bước lên trước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sở Du, vẻ mặt trầm tĩnh: “Muội ngồi chung với tỷ.”

“Lui xuống đi.” Sở Du không muốn hai người tranh chấp, bèn nói với Hàn Mẫn: “Dẫn Nhị tiểu thư xuống đi.”

Kiếp trước bạc tình như vậy, càng miễn bàn hôm nay? Có điều hình như kiếp này Sở Du và Sở Cẩm giao hảo, Cố Sở Sinh cũng cho nàng chút mặt mũi, lạnh nhạt nói: “Sở nhị tiểu thư, vị trí của cô ở bên đó.”

(*) Tỷ phu: anh rể

Vẻ mặt Hàn Mẫn do dự, cuối cùng vẫn nói: “Tỷ tỷ…”

Nàng quan sát người nữ quan kia hồi lâu, đúng là nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa. Nàng suy nghĩ chốc lát, nói với người nữ quan kia: “Ta đến Tê Phượng Cung, dẫn đường đi.”

Nhưng vừa mở miệng, Sở Cẩm đã bước lên trước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sở Du, vẻ mặt trầm tĩnh: “Muội ngồi chung với tỷ.”

Mở màn chưa bao lâu, Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa rời khỏi, để cho quần thần tự do trò chuyện. Sở Cẩm và Sở Du ngồi yên tại chỗ, chẳng làm gì cả. Vẻ mặt Sở Du bình thản, dường như còn trò chuyện gì đó với Sở Cẩm. Ban đầu Sở Cẩm đối đáp còn cứng nhắc, nhưng không bao lâu thì đã bắt đầu tự nhiên.

Sở Du cau mày: “Càn quấy, muội còn cần thanh danh nữa không?!”

“Cố đại nhân.” Sở Cẩm âm thầm siết nắm tay: “Cho dù thế nào, hôm nay tỷ tỷ ta cũng là Đại phu nhân Vệ gia, ngài…”

Sở Du cau mày: “Càn quấy, muội còn cần thanh danh nữa không?!”

(*) Tỷ phu: anh rể

Sở Cẩm rủ mắt, khàn giọng đáp: “Bộ dạng của muội hôm nay còn cần thanh danh làm gì? Muội đã nghe nói về tình huống Vệ gia, cung yến hôm nay e là Hồng Môn Yến, muội ở đây…”

“Công chúa có thể xảy ra chuyện gì?”

“Nếu biết là Hồng Môn Yến, muội có thể làm gì được chứ?” Sở Du bất đắc dĩ: “Trở về đi.”

“E là không kịp…” Người nữ quan kia hạ thấp giọng: “Công chúa bảo người biết được tình cảnh hung hiểm của Đại phu nhân hiện tại, nhưng bà lấy được một món đồ, nhất định phải mang ra khỏi cung trong hôm nay. Món đồ này hết sức quan trọng, Vệ gia Bạch Đế Cốc…”

“Nếu biết là Hồng Môn Yến, muội có thể làm gì được chứ?” Sở Du bất đắc dĩ: “Trở về đi.”

“Muội không yên tâm.” Sở Cẩm lắc đầu: “Muội ở đây, dù sao cũng tăng thêm một người trông chừng.”

Ánh mắt Cố Sở Sinh lướt qua Sở Cẩm, thấy Sở Cẩm lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng hắn biết Sở Du thương muội muội, bèn đáp: “Được rồi, tỷ phu(*) nhường muội một lần.”

Sở Du thấy khuyên không nổi, đành quay đầu nhìn Cố Sở Sinh: “Ta và muội ấy ngồi chung bàn vậy.”

Vẻ mặt Sở Du đại biến, không hề do dự bắt lấy Sở Cẩm quay người định chạy. Nhưng bấy giờ đã không còn kịp nữa, hơn mười tên sát thủ lao từ bên cạnh ra, trong không khí tràn ngập khói màu mờ ảo. Người nữ quan kia đột nhiên ngã xuống, Sở Cẩm không hề do dự nói với Hàn Mẫn: “Rút!”

Một lát sau, Sở Du nhìn thấy một nữ quan đi về phía mình. Nữ quan kia là người bên cạnh Trưởng công chúa, đa phần thường ngày đều do nàng ta truyền tin. Nữ quan kia khàn giọng, gấp gáp nói: “Đại phu nhân, Trưởng công chúa gọi người qua đó, có việc quan trọng.”

Ánh mắt Cố Sở Sinh lướt qua Sở Cẩm, thấy Sở Cẩm lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng hắn biết Sở Du thương muội muội, bèn đáp: “Được rồi, tỷ phu(*) nhường muội một lần.”

“Nàng sẽ nhanh chóng trở thành Đại phu nhân Cố gia.”

Sở Du cau mày: “Càn quấy, muội còn cần thanh danh nữa không?!”(*) Tỷ phu: anh rể

Sở Du thấy khuyên không nổi, đành quay đầu nhìn Cố Sở Sinh: “Ta và muội ấy ngồi chung bàn vậy.”

“Ngài…” Sở Cẩm tức giận, bị Sở Du kéo lại. Vẻ mặt Sở Du không đổi, dắt Sở Cẩm đứng dậy, cùng Sở Cẩm ngồi vào chỗ của mình. Sau khi hai người ngồi xuống, Sở Cẩm nắm lấy tay Sở Du, khẽ run, nhưng vẫn không dám buông tay.

Sở Du vỗ về tay nàng, vẻ mặt dịu dàng.

“A Cẩm.” Nàng bình tĩnh nói: “Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây.”

Tính tình Triệu Nguyệt như vậy, sao có thể tạo ra chuyện sơ xuất đó? Lại còn đúng lúc này để Trưởng công chúa phát hiện…

Sở Cẩm nhắm mắt lại, cuối cùng lát sau cũng bình tĩnh lại.

“A Cẩm.” Nàng bình tĩnh nói: “Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây.”

Sở Cẩm rủ mắt, khàn giọng đáp: “Bộ dạng của muội hôm nay còn cần thanh danh làm gì? Muội đã nghe nói về tình huống Vệ gia, cung yến hôm nay e là Hồng Môn Yến, muội ở đây…”

“Muội không yên tâm.” Sở Cẩm lắc đầu: “Muội ở đây, dù sao cũng tăng thêm một người trông chừng.”

Đợi một lúc, Triệu Nguyệt dẫn theo Trưởng công chúa bước vào, mọi người đứng lên hành lễ. Sau khi Triệu Nguyệt đứng bên trên nói lời chúc mừng, mọi người đều ngồi xuống theo thứ tự, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Nàng biết Trưởng công chúa lấy được cái gì, chắc chắn bà lấy được chứng cứ năm đó Triệu Nguyệt tham gia vào chuyện Vệ gia tại Bạch Đế Cốc…

Mở màn chưa bao lâu, Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa rời khỏi, để cho quần thần tự do trò chuyện. Sở Cẩm và Sở Du ngồi yên tại chỗ, chẳng làm gì cả. Vẻ mặt Sở Du bình thản, dường như còn trò chuyện gì đó với Sở Cẩm. Ban đầu Sở Cẩm đối đáp còn cứng nhắc, nhưng không bao lâu thì đã bắt đầu tự nhiên.

Một lát sau, Sở Du nhìn thấy một nữ quan đi về phía mình. Nữ quan kia là người bên cạnh Trưởng công chúa, đa phần thường ngày đều do nàng ta truyền tin. Nữ quan kia khàn giọng, gấp gáp nói: “Đại phu nhân, Trưởng công chúa gọi người qua đó, có việc quan trọng.”

Sở Du nhíu mày, phản ứng đầu tiên của nàng là có bẫy. Nàng không nhúc nhích, người nữ quan kia lộ vẻ mặt sốt ruột: “Đại phu nhân, Công chúa thật sự xảy ra chuyện!”

Dứt lời, nàng liền đứng dậy, dẫn theo Sở Cẩm và Hàn Mẫn ra ngoài. Đi trên con đường đến Tê Phượng Cung, lòng Sở Du thoáng buông lỏng. Người nữ quan kia dẫn đường phía trước, nói với Sở Du quá trình Trưởng công chúa phát hiện chứng cứ.

“Công chúa có thể xảy ra chuyện gì?”

Sở Du ngước mắt nhìn người nữ quan kia: “Nói với công chúa một tiếng, ngày mai ta tới.”

“E là không kịp…” Người nữ quan kia hạ thấp giọng: “Công chúa bảo người biết được tình cảnh hung hiểm của Đại phu nhân hiện tại, nhưng bà lấy được một món đồ, nhất định phải mang ra khỏi cung trong hôm nay. Món đồ này hết sức quan trọng, Vệ gia Bạch Đế Cốc…”

Nghe vậy, trái tim Sở Du đột nhiên run lên.

Nàng biết Trưởng công chúa lấy được cái gì, chắc chắn bà lấy được chứng cứ năm đó Triệu Nguyệt tham gia vào chuyện Vệ gia tại Bạch Đế Cốc…

Nàng quan sát người nữ quan kia hồi lâu, đúng là nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa. Nàng suy nghĩ chốc lát, nói với người nữ quan kia: “Ta đến Tê Phượng Cung, dẫn đường đi.”

Dứt lời, nàng liền đứng dậy, dẫn theo Sở Cẩm và Hàn Mẫn ra ngoài. Đi trên con đường đến Tê Phượng Cung, lòng Sở Du thoáng buông lỏng. Người nữ quan kia dẫn đường phía trước, nói với Sở Du quá trình Trưởng công chúa phát hiện chứng cứ.

Sở Cẩm nhắm mắt lại, cuối cùng lát sau cũng bình tĩnh lại.

“Lúc nãy Bệ hạ say rượu, ngã xuống giường, một bức thư rơi từ trong tay áo ra. Trong bức thư kia chính là…”

Lời còn chưa dứt, Sở Du đã nhận ra bất thường.

Tính tình Triệu Nguyệt như vậy, sao có thể tạo ra chuyện sơ xuất đó? Lại còn đúng lúc này để Trưởng công chúa phát hiện…

Vẻ mặt Sở Du đại biến, không hề do dự bắt lấy Sở Cẩm quay người định chạy. Nhưng bấy giờ đã không còn kịp nữa, hơn mười tên sát thủ lao từ bên cạnh ra, trong không khí tràn ngập khói màu mờ ảo. Người nữ quan kia đột nhiên ngã xuống, Sở Cẩm không hề do dự nói với Hàn Mẫn: “Rút!”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

20 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Tiểu thất sắp tới chưa

Nhật Anh
Nhật Anh
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt này thật sự:)

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Nguy hiểm quá

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Kiếp này may mắn SC vẫn có thể là tỉ muội tốt của A Du. Haizzz! A Thất nhanh nhanh về thôi

lehoang
lehoang
4 Năm Cách đây

thèn hoàng đế cũng quỷ quyệt quá rồi…

Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt ngoan độc quá, có khi nào Hàn Mẫn thích Sở Cẩm không nhỉ

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Cố trà xanh, lấy tư cách gì mà trách Sở Cẩm, kiếp trước 2 người ai đê tiện hơn còn chưa biết đâu -.-

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Kiếp trước chỉ có Sở Du chịu khổ thôi, nên Cố Sở Sinh à, anh có tư cách chỉ trích người khác à

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

TN lợi dụng Trưởng công chúa ư? Thế thì là nút thắt chết nữa rồi

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

A Uẩn nhanh lên người ta bắt nạt zợ anh kia kìa

20
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!