Sơn Hà Chẩm – Chương 107 (2)

Chương 107 (2)

Ta không chạm vào nàng, nàng đừng lo lắng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Hai người nín thở, Hàn Mẫn ôm Sở Cẩm nhảy thẳng lên nóc lầu, Sở Du nhảy về hướng ngược lại. Mục tiêu của đám người này là Sở Du, dường như bọn chúng đã được căn dặn nghiêm ngặt nên cuối cùng không một ai đuổi theo Sở Cẩm, mà trực tiếp đuổi theo Sở Du. Người nọ đột nhiên mở miệng, hắn tiếng.

Sở Du nín thở, giơ tay uống một viên thuốc, sau đó chạy nhanh về hướng đại điện.

Có điều Triệu Nguyệt đã sớm biết năng lực của nàng, lần này hơn mười sát thủ phái tới đều là cao thủ hàng đầu bên cạnh hắn. Sở Du có thể miễn cưỡng đánh được một tên, nhưng mười tên đồng loạt liên thủ, Sở Du lập tức bị bao vây tầng tầng lớp lớp bên trong, không thể di chuyển nửa bước. Ước chừng nửa phần chung.

Nàng không thoát khi phmv khói đc,íthuc dn mtđi công hiu.Tay nàng cm°kiếm bt đuĮmm nhũn, tmɩmt mơ màng,ïcó ngưi đtİngt đp vàochân S Du,īnàng ngã vÎtrưc, ngay tcĩkhc b mưi:my tên xônglên đè chtngưi. Cơ thónàng không cònăcách nhúc nhích,mơ mơ hh nghe thytiếng thái giámvang lên: “Bưh, Đi phuÎnhân chu hếtïni ri.”

Hôùhp S Du¹va nhanh vaìnng, nàng khókhăn ngng đulên, nhìn thyɪTriu Nguyt đngibên trong đámngưi, lng lnginhìn nàng.

Đút thuc.”Sc mt TriuNguyt lnh lùng:ãNht vào đalao đi.”

SDu cn răngmun ngi dy,ưnhưng cơ thhoàn toàn khôngɪcòn chút scľlc. Nàng nhm(mt li, cmgiác có ngưiđút mt viênthuc vào ming,sau đó nghethy xung quanhЇliên tc vangİlên tiếng cađá m ra°ri đóng li.Cui cùng, nàngľti mt gianphòng, trong phòng:đèn đuc sángtrưng, hai th:n ly xíchĬst còng tayļvà chân nàngli, sau đó³bt đu ltİy phc nàng.

“Cácngươi… mun làmgì

S Dukhàn ging thuthào, nàng nhnĩra có gìîđó không bìnhthưng. Th nĪnhanh nhn giúp[nàng chà laucơ th bngdưc vt không³biết tên. Thuc]kia mang theohương hoa nhànnht, gn nhưkhông ngi thy,úkhiến cho lòngngưi nhn nho.Trên ngưi nàngôcòn sót limt lp saơy, tóc dàiľbuông xoã, dưiЇánh đèn, ánhsáng chy xuôiènhư nưc trênľsa y.

Nàng cmĪgiác có ngnóla bc lênt bng dưi,³ming đng lưikhô. Là ngưitng tri, nàngbiết quá rõìđây là gì.íNàng siết chtnm đm, điu[chnh hô hp.ÎS Du btìđu nhn raĨTriu Nguyt đang]đnh làm gì,¸vic này khiếnɪnàng khut nhcЇđến khp hàménghiến cht.

Nàng btđu s cóngưi đến, nànghi vng vàoīgi phút này,ai cũng đngfđến.

S Du khôngnhn đưc, btđu kp chtcơ th, nhônhàng ma sát.ľLúc này, bênngoài truyn đếntiếng bưc chânàgp gáp. Mtlát sau, cađá m mɪm ra, CS Sinh loìlng gi: “AÎDu…

Còn chưanói hết, hnįlp tc ngâyngưi ti ch,ngn ngơ nhìnS Du b³xích trên tưngđá.

N t mc¹sa y trngthun, tóc dàifnhư thác, đuЇcài mt đoá³hoa trng rungărinh chc rơiýtheo đng tácįca nàng. M}hôi t trênľtrán nàng trưttheo gò má,Ichy thng xungjdưi, nh gitlên đưng congl rõ. Scmt nàng nghng, ánh mtĺt do luânchuyn gia trongĬtro và mơĬmàng, ging nhưgit sương hoaõsen sm mai,run ry, chmõvào là vtan.

Đu óc CĨS Sinh mm n tung,ăngay lp tcvô s kýc trong đutuôn ra.

Thi đimrt nhiu nămìtrưc, hn tngcó đưc ngưiýnày. Cuc điĺt thiếu niêncho đến sauínày, hn trmmê cơ thãngưi y. Nhưnglúc thiếu thi,ĩhn chưa baoìgi chu thanhn. Mi lný lon tìnhÏmê, hn đuócn răng giv tnh táo.

Nhưngmùi v mtihn kia vnluôn tn tiõtrong đu hn.Vào gi phútfnày, chuyn nămxưa ttrào dâng, hpcùng dáng vímc cho quânɨhái ca ngưiľtrưc mt, vôs dc vnglan tràn.

Thy dángĩv ngây ngnca C SɩSinh, S DuĬcht vt nhmmt li, khànging quát: “CıS Sinh!”

CS Sinh bngtnh, hn lung:cung lùi bưc.¸Ngay lúc này,Îca đá mìm h xung.ĬC S Sinhɨđt ngt quayđu, nghe thyïtiếng cưi TriuNguyt truyn tıbên ngoài đến.

“SSinh, ngày lành,cnh đp, khôngýph giai nhân.”

Triu Nguyt!”

CS Sinh rnggin: “Ngài thïta ra.”

“Ralàm cái gì?”

Có mt mùiíhương l thoangįthong trong khôngkhí, C SSinh nhn raĩrõ ràng xaođng trong cơth mình. Hnđưa lưng vúphía S Du,êkhông dám nhìnnàng, nghe TriuNguyt cưi nói:ĩKhông phi khanhvn luôn mun:V đi phunhân à, như¹vy không phi}xong ri sao?”Ї

Triu Nguyt, taľkhông phi ngài.”

Tay C SSinh đt lênbc tưng lnhbăng, hơi th[dn dp: “Duta ti tin,Ĩnhưng cũng không:ti tin đếnmc này. Ngàiɨchiếm đưc Trưngcông chúa, ngàióvui v sao?”

Bên ngoài không)có tiếng đápli. Hi lâusau, Triu Nguytếmi t tnInói: “Vy đitrm xem phmòtính C điínhân cao thưng,ľngi cnh mònhân mà không[lon thế nào.”ý

C S Sinhïđau kh nhmmt li. Hnngi xếp bng,quay lưng vphía S Du,íging nói khnđc: “Sau khiòngưi ca taphát hin khôngéthy ta sđến tìm, taókhông chm vàoúnàng, nàng đngflo lng.”

SɨDu không lênïtiếng, nàng ngưcımt nhìn hn.

Hnígy hơn VUn, hoàn toànílà khí chtthư sinh, nhưngdù là nămīđó hay hômnay, hn vnũlà chn trv tt nhtcho dân chúng.

Nếuĺnhư nói VĩUn năm đóly máu thtįcơ th mìnhàxây nên trưngthành Bc Cnh,ôvy C S¸Sinh dùng chínhmình chng lênjmt góc tritrên đu bách(tính. V Uncho đt nưcthái bình cưng:thnh, C SíSinh cho đtÍnưc sáng trongĩtrù phú.

Nàng nhìncon ngưi đưaîlưng v phíanàng, ánh mtphc tp. MtIlát sau, cuiĭcùng nàng m[ming: “Vì sao?”¸

Dục vọng xông lên khuấy động trong đầu Cố Sở Sinh, hắn vịn tường, thở dốc. Nghe người phía sau mở miệng hỏi, mạch suy nghĩ của hắn rối loạn: “A Du, ta biết trong lòng nàng ta hèn hạ vô sỉ… ngoan độc, thế nhưng ta cũng có giới hạn… Ta hi vọng nàng sống hạnh phúc, ta cũng hi vọng nàng ở bên cạnh ta. Thật ra ta đã muốn buông tay vô số lần, nhưng ta không làm được. Ta muốn huỷ diệt tất cả những kẻ khiến nàng rời xa ta, nhưng ta… không muốn huỷ hoại nàng.”

Hắn khàn giọng nói: “Ta không làm gì cả, chỉ là ta khó chịu quá. Ta ôm nàng một cái, nhanh thôi… sẽ nhanh có người đến thôi…”

“Nàng đừng sợ.” Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cũng chẳng biết là nói với ai, thần trí hắn gần như mơ hồ: “Nàng đừng sợ.”

Không biết từ bao giờ, Cố Sở Sinh đã di chuyển đến trước mặt nàng, hắn run rẩy vươn tay, ôm nàng vào lòng.

Vệ Uẩn: Mỗi một lần đều kịp thời chạy đến , bảo đảm Cố cẩu tặc không thể thành công.

Sở Du nghe hắn nói, suy nghĩ cũng vô cùng khó khăn.

Rốt cuộc Cố Sở Sinh cũng suy sụp, rưng rưng nước mắt, hét lên: “Đừng gọi nữa! Nhìn ta! Nhìn ta đi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Đau đớn trên lòng bàn tay đã không thể nào khiến nàng kéo dài tỉnh táo. Nàng chỉ cảm thấy trong không khí đều đầy ắp hơi thở của Cố Sở Sinh, nàng gần như yếu đuối nghĩ…

Sở Du nhắm mắt, hơi co quắp người. Nàng chờ chàng về… nàng muốn chờ chàng về.

“Đi trước rồi tính!”

Cứ vậy đi.

Cuối cùng, nàng vẫn không sửa miệng. Con đường này đã đi lên, chưa bao giờ biết quay đầu.“Vệ Uẩn…”

Dù sao cũng không phải chưa từng làm, nàng để ý cái gì?

Hắn nắm cằm nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn dùng một tia lý trí cuối cùng, gian nan mở miệng: “Nàng nhìn ta đi, Sở Du… Ta ở đây này. Ta thích nàng rồi, cuối cùng ta cũng thích nàng rồi, nàng nhìn ta đi, được không?!”

Nhưng thời điểm ý nghĩ này lướt qua, nàng bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt Vệ Uẩn.

Tác giả có lời muốn nói:

Đôi mắt kia, từ khi còn nhỏ đến nay vẫn luôn duy trì sự sáng trong và kiên nghị, giống như xuyên qua thời gian nhìn nàng.

Đôi mắt kia, từ khi còn nhỏ đến nay vẫn luôn duy trì sự sáng trong và kiên nghị, giống như xuyên qua thời gian nhìn nàng.

Dục vọng và đau khổ hoà trộn vào nhau trút xuống. Hắn vội vàng ôm chặt lấy nàng, giọng nói trầm khàn: “Đừng gọi…”

Nàng nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng chàng rời đi, chàng đứng dưới ánh trăng gọi nàng “Tẩu tẩu”.

Mặt khác, Sở Cẩm chạy như điên về hướng Vệ phủ. Hàn Mẫn theo sau lưng nàng, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, dù cho đến Vệ phủ thì có thể làm gì? Vệ phủ bây giờ chẳng có ai cả!”

Dịu dàng nói “Chờ đệ trở về”.

Tựa như chàng đang ở đây, lướt nhẹ qua thân thể nàng. Đầu óc Sở Du mơ màng, khàn giọng gọi: “Vệ Uẩn…”

Sao lại là hắn… Sao lại thật sự là hắn.

Sở Du nhắm mắt, hơi co quắp người. Nàng chờ chàng về… nàng muốn chờ chàng về.

Sở Du nghe hắn nói, suy nghĩ cũng vô cùng khó khăn.

Dịu dàng nói “Chờ đệ trở về”.

Không biết từ bao giờ, Cố Sở Sinh đã di chuyển đến trước mặt nàng, hắn run rẩy vươn tay, ôm nàng vào lòng.

“Vệ Uẩn.”

“Ta chỉ ôm nàng một cái.”

Đau đớn trên lòng bàn tay đã không thể nào khiến nàng kéo dài tỉnh táo. Nàng chỉ cảm thấy trong không khí đều đầy ắp hơi thở của Cố Sở Sinh, nàng gần như yếu đuối nghĩ…

Sở Cẩm mừng rỡ, vội nói: “Mau theo ta vào cung, tỷ ta gặp chuyện rồi!”

Hắn khàn giọng nói: “Ta không làm gì cả, chỉ là ta khó chịu quá. Ta ôm nàng một cái, nhanh thôi… sẽ nhanh có người đến thôi…”

Sở Du khe khẽ thở dốc, bàn tay Cố Sở Sinh mang theo kích động run rẩy. Nàng không khỏi nhớ đến lúc ở Sa Thành, nàng giúp Vệ Uẩn lau người. Đôi chân thiếu niên thon dài, bàn tay mang theo vết chai sạn, tay chàng rất đẹp, khớp xương rõ ràng.

Mỗi một tiếng giống như sức mạnh nào đó chống đỡ nàng. Nước mắt nàng rơi xuống, nhắm mắt, mở miệng lặp lại: “Vệ Uẩn…”

Tựa như chàng đang ở đây, lướt nhẹ qua thân thể nàng. Đầu óc Sở Du mơ màng, khàn giọng gọi: “Vệ Uẩn…”

Nàng nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng chàng rời đi, chàng đứng dưới ánh trăng gọi nàng “Tẩu tẩu”.

Sở Cẩm cắn răng đáp.

Bàn tay Cố Sở Sinh khựng lại, tiếng gọi này đã kéo lý trí của hắn trở về không ít. Hắn ngẩng phắt đầu lên, run run mở miệng: “Nàng nói cái gì?”

Sở Du lại gọi tên người kia lần nữa: “Vệ Uẩn…”

Mỗi một tiếng giống như sức mạnh nào đó chống đỡ nàng. Nước mắt nàng rơi xuống, nhắm mắt, mở miệng lặp lại: “Vệ Uẩn…”

Vừa dứt lời, nàng lập tức nhìn thấy một đám người phóng nhanh về hướng Vệ phủ. Sở Cẩm nhìn từ xa, người đi đầu mặc bạch y ngọc quan, thắt lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt phong lưu mỹ lệ, lại mang theo sự cứng cỏi kiên nghị mà Hoa Kinh khó có được.

Cả người Cố Sở Sinh đều run rẩy.

Dù sao cũng không phải chưa từng làm, nàng để ý cái gì?Bàn tay Cố Sở Sinh khựng lại, tiếng gọi này đã kéo lý trí của hắn trở về không ít. Hắn ngẩng phắt đầu lên, run run mở miệng: “Nàng nói cái gì?”

Sao lại là hắn… Sao lại thật sự là hắn.

Dục vọng và đau khổ hoà trộn vào nhau trút xuống. Hắn vội vàng ôm chặt lấy nàng, giọng nói trầm khàn: “Đừng gọi…”

Cứ vậy đi.

“Vệ Uẩn…”

“Đừng gọi nữa!”

Sở Du lại gọi tên người kia lần nữa: “Vệ Uẩn…”

“Vệ Uẩn…”

Rốt cuộc Cố Sở Sinh cũng suy sụp, rưng rưng nước mắt, hét lên: “Đừng gọi nữa! Nhìn ta! Nhìn ta đi!”

Hắn nắm cằm nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn dùng một tia lý trí cuối cùng, gian nan mở miệng: “Nàng nhìn ta đi, Sở Du… Ta ở đây này. Ta thích nàng rồi, cuối cùng ta cũng thích nàng rồi, nàng nhìn ta đi, được không?!”

“Nàng đừng sợ.” Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cũng chẳng biết là nói với ai, thần trí hắn gần như mơ hồ: “Nàng đừng sợ.”

Vẻ mặt Sở Du mơ màng, dường như nàng trông thấy đình viện năm đó, Vệ Uẩn ngồi trên hành lang, nàng vì chàng múa thương, sau đó nàng quỳ một gối xuống trước mặt Vệ Uẩn, ngẩng đầu nhìn chàng.

Vệ Uẩn thuở thiếu niên, bạch y ngọc quan, cúi đầu nhìn nàng. Chàng bật cười trong trẻo, mang theo đôi chút ngượng ngùng.

Cố Sở Sinh: Ta cũng đâu có định thành công!!!

Nàng không nhịn được mỉm cười.

Vẻ mặt Sở Du mơ màng, dường như nàng trông thấy đình viện năm đó, Vệ Uẩn ngồi trên hành lang, nàng vì chàng múa thương, sau đó nàng quỳ một gối xuống trước mặt Vệ Uẩn, ngẩng đầu nhìn chàng.

“Vệ Uẩn.”

Vệ Uẩn thuở thiếu niên, bạch y ngọc quan, cúi đầu nhìn nàng. Chàng bật cười trong trẻo, mang theo đôi chút ngượng ngùng.

Cuối cùng, nàng vẫn không sửa miệng. Con đường này đã đi lên, chưa bao giờ biết quay đầu.

“Ta chỉ ôm nàng một cái.”

Mặt khác, Sở Cẩm chạy như điên về hướng Vệ phủ. Hàn Mẫn theo sau lưng nàng, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, dù cho đến Vệ phủ thì có thể làm gì? Vệ phủ bây giờ chẳng có ai cả!”

Sở Du khe khẽ thở dốc, bàn tay Cố Sở Sinh mang theo kích động run rẩy. Nàng không khỏi nhớ đến lúc ở Sa Thành, nàng giúp Vệ Uẩn lau người. Đôi chân thiếu niên thon dài, bàn tay mang theo vết chai sạn, tay chàng rất đẹp, khớp xương rõ ràng.

Cả người Cố Sở Sinh đều run rẩy.

“Đi trước rồi tính!”

Sở Cẩm cắn răng đáp.

Vừa dứt lời, nàng lập tức nhìn thấy một đám người phóng nhanh về hướng Vệ phủ. Sở Cẩm nhìn từ xa, người đi đầu mặc bạch y ngọc quan, thắt lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt phong lưu mỹ lệ, lại mang theo sự cứng cỏi kiên nghị mà Hoa Kinh khó có được.

Thanh niên xoay người xuống ngựa. Sở Cẩm đúng lúc cưỡi ngựa đến trước cửa Vệ phủ. Nàng cảm thấy người trước mặt hơi quen mắt, cực kỳ giống Vệ Uẩn năm đó gặp ở Phượng Lăng Thành. Nàng nhíu mày, hỏi thử: “Các hạ là?”

Vệ Uẩn quét mắt nhìn nàng, lập tức nhận ra Sở Cẩm, chàng lãnh đạm đáp: “Vệ Uẩn.”

Sở Cẩm mừng rỡ, vội nói: “Mau theo ta vào cung, tỷ ta gặp chuyện rồi!”

***

“Vệ Uẩn…”

Dù sao cũng không phải chưa từng làm, nàng để ý cái gì?Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Uẩn: Mỗi một lần đều kịp thời chạy đến , bảo đảm Cố cẩu tặc không thể thành công.

Vệ Uẩn quét mắt nhìn nàng, lập tức nhận ra Sở Cẩm, chàng lãnh đạm đáp: “Vệ Uẩn.”

Cố Sở Sinh: Ta cũng đâu có định thành công!!!

4.9 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

22 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Không ghét CSS, dù có xấu cỡ nào cũng có nguyên tắc của mình

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ai nhaaaaaa không biết A Uẩn thấy cản này sẽ nghĩ gì nhỉ hêhhehhe

22
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!