Chương 107 (2)
Ta không chạm vào nàng, nàng đừng lo lắng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hai người nín thở, Hàn Mẫn ôm Sở Cẩm nhảy thẳng lên nóc lầu, Sở Du nhảy về hướng ngược lại. Mục tiêu của đám người này là Sở Du, dường như bọn chúng đã được căn dặn nghiêm ngặt nên cuối cùng không một ai đuổi theo Sở Cẩm, mà trực tiếp đuổi theo Sở Du. Người nọ đột nhiên mở miệng, hắn tiếng.
Sở Du nín thở, giơ tay uống một viên thuốc, sau đó chạy nhanh về hướng đại điện.
Có điều Triệu Nguyệt đã sớm biết năng lực của nàng, lần này hơn mười sát thủ phái tới đều là cao thủ hàng đầu bên cạnh hắn. Sở Du có thể miễn cưỡng đánh được một tên, nhưng mười tên đồng loạt liên thủ, Sở Du lập tức bị bao vây tầng tầng lớp lớp bên trong, không thể di chuyển nửa bước. Ước chừng nửa phần chung.
Nàng không thoát khỏi phạmồvị khói độc,íthuốc dần mấtỉđi công hiệu.ịTay nàng cầm°kiếm bắt đầuĮmềm nhũn, tầmɩmắt mơ màng,ïcó người độtİngột đạp vàoἵchân Sở Du,īnàng ngã vềÎtrước, ngay tứcĩkhắc bị mười:mấy tên xôngầlên đè chặtựngười. Cơ thểónàng không cònăcách nhúc nhích,ỵmơ mơ hồổhồ nghe thấyἰtiếng thái giámịvang lên: “Bệưhạ, Đại phuÎnhân chịu hếtïnổi rồi.”
Hôùhấp Sở Du¹vừa nhanh vừaìnặng, nàng khóỵkhăn ngẩng đầuồlên, nhìn thấyɪTriệu Nguyệt đứngibên trong đámἱngười, lẳng lặnginhìn nàng.
“Đút thuốc.”ἱSắc mặt TriệuửNguyệt lạnh lùng:ã“Nhốt vào địaịlao đi.”
SởỉDu cắn răngừmuốn ngồi dậy,ưnhưng cơ thểợhoàn toàn khôngɪcòn chút sứcľlực. Nàng nhắm(mắt lại, cảmẳgiác có ngườiỉđút một viênẵthuốc vào miệng,ồsau đó ngheỷthấy xung quanhЇliên tục vangİlên tiếng cửaἳđá mở ra°rồi đóng lại.ẳCuối cùng, nàngľtới một gianầphòng, trong phòng:đèn đuốc sángẽtrưng, hai thị:nữ lấy xíchĬsắt còng tayļvà chân nàngἵlại, sau đó³bắt đầu lộtİy phục nàng.
“Cácỉngươi… muốn làmẹgì…”
Sở Duἲkhàn giọng thềuἲthào, nàng nhậnĩra có gìîđó không bìnhỉthường. Thị nữĪnhanh nhẹn giúp[nàng chà lauềcơ thể bằngἵdược vật không³biết tên. Thuốc]kia mang theoἳhương hoa nhànẵnhạt, gần nhưủkhông ngửi thấy,úkhiến cho lòngệngười nhộn nhạo.ἴTrên người nàngôcòn sót lạiớmột lớp saơy, tóc dàiľbuông xoã, dướiЇánh đèn, ánhẻsáng chảy xuôiènhư nước trênľsa y.
Nàng cảmĪgiác có ngọnólửa bốc lênểtừ bụng dưới,³miệng đắng lưỡiịkhô. Là ngườiẳtừng trải, nàngḻbiết quá rõìđây là gì.íNàng siết chặtỉnấm đấm, điều[chỉnh hô hấp.ÎSở Du bắtìđầu nhận raĨTriệu Nguyệt đang]định làm gì,¸việc này khiếnɪnàng khuất nhụcЇđến khớp hàménghiến chặt.
Nàng bắtữđầu sợ cóềngười đến, nàngổhi vọng vàoīgiờ phút này,ịai cũng đừngfđến.
Sở Du khôngỉnhịn được, bắtỉđầu kẹp chặtỉcơ thể, nhẹônhàng ma sát.ľLúc này, bênừngoài truyền đếnằtiếng bước chânàgấp gáp. Mộtựlát sau, cửaẽđá ầm ầmɪmở ra, CốἲSở Sinh loìlắng gọi: “AÎDu…”
Còn chưaịnói hết, hắnįlập tức ngâyệngười tại chỗ,ịngẩn ngơ nhìnỗSở Du bị³xích trên tườngἳđá.
Nữ tử mặc¹sa y trắngỷthuần, tóc dàifnhư thác, đầuЇcài một đoá³hoa trắng rungărinh chực rơiýtheo động tácįcủa nàng. Mồ}hôi từ trênľtrán nàng trượtừtheo gò má,Ichảy thẳng xuốngjdưới, nhỏ giọtẻlên đường congỉlộ rõ. Sắcềmặt nàng ửngỉhồng, ánh mắtĺtự do luânẽchuyển giữa trongĬtrẻo và mơĬmàng, giống nhưịgiọt sương hoaõsen sớm mai,ἲrun rẩy, chạmõvào là vỡἴtan.
Đầu óc CốĨSở Sinh ầmịầm nổ tung,ăngay lập tứcἵvô số kýḽức trong đầuḽtuôn ra.
Thời điểmừrất nhiều nămìtrước, hắn từngẽcó được ngườiýnày. Cuộc đờiĺtừ thiếu niênắcho đến sauínày, hắn trầmụmê cơ thểãngười ấy. Nhưngằlúc thiếu thời,ĩhắn chưa baoìgiờ chịu thừaḻnhận. Mỗi lầnềý loạn tìnhÏmê, hắn đềuócắn răng giảịvờ tỉnh táo.
Nhưngỳmùi vị mấtihồn kia vẫnạluôn tồn tạiõtrong đầu hắn.ấVào giờ phútfnày, chuyện nămọxưa ồ ạtỵtrào dâng, hợpồcùng dáng vẻímặc cho quânɨhái của ngườiľtrước mặt, vôẹsố dục vọngẵlan tràn.
Thấy dángĩvẻ ngây ngẩnẻcủa Cố SởɩSinh, Sở DuĬchật vật nhắmịmắt lại, khànḹgiọng quát: “CốıSở Sinh!”
CốấSở Sinh bừngḻtỉnh, hắn luống:cuống lùi bước.¸Ngay lúc này,Îcửa đá ầmìầm hạ xuống.ĬCố Sở Sinhɨđột ngột quayỏđầu, nghe thấyïtiếng cười TriệuựNguyệt truyền từıbên ngoài đến.
“SởịSinh, ngày lành,cảnh đẹp, khôngýphụ giai nhân.”ỷ
“Triệu Nguyệt!”
CốḽSở Sinh rốngờgiận: “Ngài thảïta ra.”
“Raỉlàm cái gì?”ố
Có một mùiíhương lạ thoangįthoảng trong không‹khí, Cố SởịSinh nhận raĩrõ ràng xaoἵđộng trong cơộthể mình. Hắnỹđưa lưng vềúphía Sở Du,êkhông dám nhìnặnàng, nghe TriệuẽNguyệt cười nói:ĩ“Không phải khanhỉvẫn luôn muốn:Vệ đại phuἵnhân à, như¹vậy không phải}xong rồi sao?”Ї
“Triệu Nguyệt, taľkhông phải ngài.”ỹ
Tay Cố SởỏSinh đặt lênấbức tường lạnhẫbăng, hơi thở[dồn dập: “Dẫuἱta ti tiện,Ĩnhưng cũng không:ti tiện đếnẩmức này. Ngàiɨchiếm được Trưởngἰcông chúa, ngàióvui vẻ sao?”ủ
Bên ngoài không)có tiếng đápỉlại. Hồi lâuủsau, Triệu Nguyệtếmới từ tốnInói: “Vậy đểitrẫm xem phẩmòtính Cố đạiínhân cao thượng,ľngồi cạnh mỹònhân mà không[loạn thế nào.”ý
Cố Sở Sinhïđau khổ nhắmẳmắt lại. Hắnẵngồi xếp bằng,ẳquay lưng vềḷphía Sở Du,ígiọng nói khảnḽđặc: “Sau khiòngười của taịphát hiện khôngéthấy ta sẽỳđến tìm, taókhông chạm vàoúnàng, nàng đừngflo lắng.”
SởɨDu không lênïtiếng, nàng ngướcımắt nhìn hắn.
Hắnígầy hơn VệầUẩn, hoàn toànílà khí chấtỉthư sinh, nhưng‹dù là nămīđó hay hômớnay, hắn vẫnũlà chốn trởỏvề tốt nhấtớcho dân chúng.
Nếuĺnhư nói VệĩUẩn năm đóἵlấy máu thịtįcơ thể mìnhàxây nên trườngἶthành Bắc Cảnh,ôvậy Cố Sở¸Sinh dùng chínhἱmình chống lênjmột góc trờiệtrên đầu bách(tính. Vệ Uẩnửcho đất nướcổthái bình cường:thịnh, Cố SởíSinh cho đấtÍnước sáng trongĩtrù phú.
Nàng nhìnệcon người đưaîlưng về phíaủnàng, ánh mắtịphức tạp. MộtIlát sau, cuốiĭcùng nàng mở[miệng: “Vì sao?”¸
Dục vọng xông lên khuấy động trong đầu Cố Sở Sinh, hắn vịn tường, thở dốc. Nghe người phía sau mở miệng hỏi, mạch suy nghĩ của hắn rối loạn: “A Du, ta biết trong lòng nàng ta hèn hạ vô sỉ… ngoan độc, thế nhưng ta cũng có giới hạn… Ta hi vọng nàng sống hạnh phúc, ta cũng hi vọng nàng ở bên cạnh ta. Thật ra ta đã muốn buông tay vô số lần, nhưng ta không làm được. Ta muốn huỷ diệt tất cả những kẻ khiến nàng rời xa ta, nhưng ta… không muốn huỷ hoại nàng.”
Hắn khàn giọng nói: “Ta không làm gì cả, chỉ là ta khó chịu quá. Ta ôm nàng một cái, nhanh thôi… sẽ nhanh có người đến thôi…”
“Nàng đừng sợ.” Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cũng chẳng biết là nói với ai, thần trí hắn gần như mơ hồ: “Nàng đừng sợ.”
Không biết từ bao giờ, Cố Sở Sinh đã di chuyển đến trước mặt nàng, hắn run rẩy vươn tay, ôm nàng vào lòng.
Vệ Uẩn: Mỗi một lần đều kịp thời chạy đến , bảo đảm Cố cẩu tặc không thể thành công.
Sở Du nghe hắn nói, suy nghĩ cũng vô cùng khó khăn.
Rốt cuộc Cố Sở Sinh cũng suy sụp, rưng rưng nước mắt, hét lên: “Đừng gọi nữa! Nhìn ta! Nhìn ta đi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Đau đớn trên lòng bàn tay đã không thể nào khiến nàng kéo dài tỉnh táo. Nàng chỉ cảm thấy trong không khí đều đầy ắp hơi thở của Cố Sở Sinh, nàng gần như yếu đuối nghĩ…
Sở Du nhắm mắt, hơi co quắp người. Nàng chờ chàng về… nàng muốn chờ chàng về.
“Đi trước rồi tính!”
Cứ vậy đi.
Cuối cùng, nàng vẫn không sửa miệng. Con đường này đã đi lên, chưa bao giờ biết quay đầu.“Vệ Uẩn…”
Dù sao cũng không phải chưa từng làm, nàng để ý cái gì?
Hắn nắm cằm nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn dùng một tia lý trí cuối cùng, gian nan mở miệng: “Nàng nhìn ta đi, Sở Du… Ta ở đây này. Ta thích nàng rồi, cuối cùng ta cũng thích nàng rồi, nàng nhìn ta đi, được không?!”
Nhưng thời điểm ý nghĩ này lướt qua, nàng bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt Vệ Uẩn.
Tác giả có lời muốn nói:
Đôi mắt kia, từ khi còn nhỏ đến nay vẫn luôn duy trì sự sáng trong và kiên nghị, giống như xuyên qua thời gian nhìn nàng.
Đôi mắt kia, từ khi còn nhỏ đến nay vẫn luôn duy trì sự sáng trong và kiên nghị, giống như xuyên qua thời gian nhìn nàng.
Dục vọng và đau khổ hoà trộn vào nhau trút xuống. Hắn vội vàng ôm chặt lấy nàng, giọng nói trầm khàn: “Đừng gọi…”
Nàng nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng chàng rời đi, chàng đứng dưới ánh trăng gọi nàng “Tẩu tẩu”.
Mặt khác, Sở Cẩm chạy như điên về hướng Vệ phủ. Hàn Mẫn theo sau lưng nàng, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, dù cho đến Vệ phủ thì có thể làm gì? Vệ phủ bây giờ chẳng có ai cả!”
Dịu dàng nói “Chờ đệ trở về”.
Tựa như chàng đang ở đây, lướt nhẹ qua thân thể nàng. Đầu óc Sở Du mơ màng, khàn giọng gọi: “Vệ Uẩn…”
Sao lại là hắn… Sao lại thật sự là hắn.
Sở Du nhắm mắt, hơi co quắp người. Nàng chờ chàng về… nàng muốn chờ chàng về.
Sở Du nghe hắn nói, suy nghĩ cũng vô cùng khó khăn.
Dịu dàng nói “Chờ đệ trở về”.
Không biết từ bao giờ, Cố Sở Sinh đã di chuyển đến trước mặt nàng, hắn run rẩy vươn tay, ôm nàng vào lòng.
“Vệ Uẩn.”
“Ta chỉ ôm nàng một cái.”
Đau đớn trên lòng bàn tay đã không thể nào khiến nàng kéo dài tỉnh táo. Nàng chỉ cảm thấy trong không khí đều đầy ắp hơi thở của Cố Sở Sinh, nàng gần như yếu đuối nghĩ…
Sở Cẩm mừng rỡ, vội nói: “Mau theo ta vào cung, tỷ ta gặp chuyện rồi!”
Hắn khàn giọng nói: “Ta không làm gì cả, chỉ là ta khó chịu quá. Ta ôm nàng một cái, nhanh thôi… sẽ nhanh có người đến thôi…”
Sở Du khe khẽ thở dốc, bàn tay Cố Sở Sinh mang theo kích động run rẩy. Nàng không khỏi nhớ đến lúc ở Sa Thành, nàng giúp Vệ Uẩn lau người. Đôi chân thiếu niên thon dài, bàn tay mang theo vết chai sạn, tay chàng rất đẹp, khớp xương rõ ràng.
Mỗi một tiếng giống như sức mạnh nào đó chống đỡ nàng. Nước mắt nàng rơi xuống, nhắm mắt, mở miệng lặp lại: “Vệ Uẩn…”
Tựa như chàng đang ở đây, lướt nhẹ qua thân thể nàng. Đầu óc Sở Du mơ màng, khàn giọng gọi: “Vệ Uẩn…”
Nàng nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng chàng rời đi, chàng đứng dưới ánh trăng gọi nàng “Tẩu tẩu”.
Sở Cẩm cắn răng đáp.
Bàn tay Cố Sở Sinh khựng lại, tiếng gọi này đã kéo lý trí của hắn trở về không ít. Hắn ngẩng phắt đầu lên, run run mở miệng: “Nàng nói cái gì?”
Sở Du lại gọi tên người kia lần nữa: “Vệ Uẩn…”
Mỗi một tiếng giống như sức mạnh nào đó chống đỡ nàng. Nước mắt nàng rơi xuống, nhắm mắt, mở miệng lặp lại: “Vệ Uẩn…”
Vừa dứt lời, nàng lập tức nhìn thấy một đám người phóng nhanh về hướng Vệ phủ. Sở Cẩm nhìn từ xa, người đi đầu mặc bạch y ngọc quan, thắt lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt phong lưu mỹ lệ, lại mang theo sự cứng cỏi kiên nghị mà Hoa Kinh khó có được.
Cả người Cố Sở Sinh đều run rẩy.
Dù sao cũng không phải chưa từng làm, nàng để ý cái gì?Bàn tay Cố Sở Sinh khựng lại, tiếng gọi này đã kéo lý trí của hắn trở về không ít. Hắn ngẩng phắt đầu lên, run run mở miệng: “Nàng nói cái gì?”
Sao lại là hắn… Sao lại thật sự là hắn.
Dục vọng và đau khổ hoà trộn vào nhau trút xuống. Hắn vội vàng ôm chặt lấy nàng, giọng nói trầm khàn: “Đừng gọi…”
Cứ vậy đi.
“Vệ Uẩn…”
“Đừng gọi nữa!”
Sở Du lại gọi tên người kia lần nữa: “Vệ Uẩn…”
“Vệ Uẩn…”
Rốt cuộc Cố Sở Sinh cũng suy sụp, rưng rưng nước mắt, hét lên: “Đừng gọi nữa! Nhìn ta! Nhìn ta đi!”
Hắn nắm cằm nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn dùng một tia lý trí cuối cùng, gian nan mở miệng: “Nàng nhìn ta đi, Sở Du… Ta ở đây này. Ta thích nàng rồi, cuối cùng ta cũng thích nàng rồi, nàng nhìn ta đi, được không?!”
“Nàng đừng sợ.” Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cũng chẳng biết là nói với ai, thần trí hắn gần như mơ hồ: “Nàng đừng sợ.”
Vẻ mặt Sở Du mơ màng, dường như nàng trông thấy đình viện năm đó, Vệ Uẩn ngồi trên hành lang, nàng vì chàng múa thương, sau đó nàng quỳ một gối xuống trước mặt Vệ Uẩn, ngẩng đầu nhìn chàng.
Vệ Uẩn thuở thiếu niên, bạch y ngọc quan, cúi đầu nhìn nàng. Chàng bật cười trong trẻo, mang theo đôi chút ngượng ngùng.
Cố Sở Sinh: Ta cũng đâu có định thành công!!!
Nàng không nhịn được mỉm cười.
Vẻ mặt Sở Du mơ màng, dường như nàng trông thấy đình viện năm đó, Vệ Uẩn ngồi trên hành lang, nàng vì chàng múa thương, sau đó nàng quỳ một gối xuống trước mặt Vệ Uẩn, ngẩng đầu nhìn chàng.
“Vệ Uẩn.”
Vệ Uẩn thuở thiếu niên, bạch y ngọc quan, cúi đầu nhìn nàng. Chàng bật cười trong trẻo, mang theo đôi chút ngượng ngùng.
Cuối cùng, nàng vẫn không sửa miệng. Con đường này đã đi lên, chưa bao giờ biết quay đầu.
“Ta chỉ ôm nàng một cái.”
Mặt khác, Sở Cẩm chạy như điên về hướng Vệ phủ. Hàn Mẫn theo sau lưng nàng, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, dù cho đến Vệ phủ thì có thể làm gì? Vệ phủ bây giờ chẳng có ai cả!”
Sở Du khe khẽ thở dốc, bàn tay Cố Sở Sinh mang theo kích động run rẩy. Nàng không khỏi nhớ đến lúc ở Sa Thành, nàng giúp Vệ Uẩn lau người. Đôi chân thiếu niên thon dài, bàn tay mang theo vết chai sạn, tay chàng rất đẹp, khớp xương rõ ràng.
Cả người Cố Sở Sinh đều run rẩy.
“Đi trước rồi tính!”
Sở Cẩm cắn răng đáp.
Vừa dứt lời, nàng lập tức nhìn thấy một đám người phóng nhanh về hướng Vệ phủ. Sở Cẩm nhìn từ xa, người đi đầu mặc bạch y ngọc quan, thắt lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt phong lưu mỹ lệ, lại mang theo sự cứng cỏi kiên nghị mà Hoa Kinh khó có được.
Thanh niên xoay người xuống ngựa. Sở Cẩm đúng lúc cưỡi ngựa đến trước cửa Vệ phủ. Nàng cảm thấy người trước mặt hơi quen mắt, cực kỳ giống Vệ Uẩn năm đó gặp ở Phượng Lăng Thành. Nàng nhíu mày, hỏi thử: “Các hạ là?”
Vệ Uẩn quét mắt nhìn nàng, lập tức nhận ra Sở Cẩm, chàng lãnh đạm đáp: “Vệ Uẩn.”
Sở Cẩm mừng rỡ, vội nói: “Mau theo ta vào cung, tỷ ta gặp chuyện rồi!”
***
“Vệ Uẩn…”
Dù sao cũng không phải chưa từng làm, nàng để ý cái gì?Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Uẩn: Mỗi một lần đều kịp thời chạy đến , bảo đảm Cố cẩu tặc không thể thành công.
Vệ Uẩn quét mắt nhìn nàng, lập tức nhận ra Sở Cẩm, chàng lãnh đạm đáp: “Vệ Uẩn.”
Cố Sở Sinh: Ta cũng đâu có định thành công!!!
Không ghét CSS, dù có xấu cỡ nào cũng có nguyên tắc của mình
Ai nhaaaaaa không biết A Uẩn thấy cản này sẽ nghĩ gì nhỉ hêhhehhe