Sơn Hà Chẩm – Chương 108

Chương 108

Hoặc là nàng giết ta, hoặc là nàng gả cho ta

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nghe thế, Vệ Uẩn không chút do dự xoay người lên ngựa, quay đầu định chạy về hướng trong cung. Sở Cẩm vội gọi chàng lại: “Hầu gia, ngài tìm một con chó săn tới đây, ta có rắc hương liệu đặc thù lên người tỷ tỷ.” Nàng quản hạt khu vực là ở thành nam.

Vệ Uẩn gật đầu. Thẩm Vô Song vội vàng chạy ra hậu viện, bảo người mang chú chó săn nhỏ nhất tới, lại đưa một đống bình thuốc cho Vệ Uẩn: “Cậu biết dùng thế nào rồi đấy, cầm đi đi!” Trương tứ, nam, ba mươi chín tuổi.

Vệ Uẩn đáp một tiếng, nói lời đa tạ rồi duỗi tay ôm chú chó săn mới chỉ là một con chó con vào lòng, quay đầu chạy đến cung điện.

Sở Cẩm đi theo sau lưng Vệ Uẩn, nhanh chóng thuật lại tình huống một lượt. Đến trước cửa cung, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Cô đừng đi với ta, tạm thời về Vệ phủ chờ tin. Nếu trước bình mình mà ta không trở về, cô lập tức bảo Nhị tẩu ta thu xếp người, dẫn Sở gia các người nhanh chóng ra ngoài tìm Sở Lâm Dương.” Hạ phụ hắn kể lại gia đình bối cảnh nhân.

Sở Cẩm ngẩn ra, nàng muốn mở miệng nói mình cũng theo vào, nhưng nàng lại biết rõ lời này của Vệ Uẩn là đúng. Nếu người có thể cứu ra, vậy một mình Vệ Uẩn là đủ. Nếu người cứu không ra, nàng đi theo cũng vô ích. Toàn bộ ở cửa sổ vận mệnh đều là ngay.

Sở Cẩm không do dự nữa, cắn răng nói: “Ta trở về đợi các người!”

Dứt lời, Sở Cẩm lập tức quay đầu, dẫn theo Hàn Mẫn rời đi. Dựa theo của nàng kinh đủ loại tình huống.

V Un chy ti trưcóca cung, giơítay quăng lnhãbài cho línhth thành, lnhging nói: “TrnòQuc Hu VUn hi kinhòtham gia cungyến.”

Binh thIthành sng st,fvi vàng hànhèl: “Hu giaĮđi mt chút,ïchúng ta vào{thông báo.”

VíUn nhíu mày:“Ta vn đưcmi đến cungũyến ti nay,íti sao taľvào mà cònphi thông báo?”

Binh th thành¸đang đnh mĪming, V Untc gin btcưi: “Bn HuĬhiu ri, ngươiónhư vy đâuíphi là muníthông báo, rõràng là munímưn cơ hiïra oai vibn Hu. Takhông HoaùKinh bn năm,(ngay c línhjth thành nhnhoi như ngươicũng mun làmkhó ta ri!Bn Hu lpítc đi tìmïHoàng thưng, tangưc li munhi cho rõ,rt cuc ngươiĩcn ta nhưvy là ý(ca B hhay là ýca ngươi!”

“Hugia tha ti…¸

V Un vnđi t chiếntrưng ra, li{nói sc mùimáu tanh. Chiếcïroi gia thtÎlưng chàng qutxung, phi ngađi thng vàocung, gin dİquát: “Cút xéocho bn Hu!”

Roi kia mnhÏđến ni línhth thành văngIsang mt bên,V Un ômítheo chú chónh chy thngĨvào cung. Sauđó, chàng tr)ngưi xung nga,phóng ngưi vài]ln đến vĩtrí ln cuiS Cm vàS Du lyơtán. Chàng đtchú chó nhkia xung, choĩnó ngi mùiĺhương ca SĩCm đưa, riɨv đu chúchó nói: “Tìmđi.”

Chú chónh đã đưcĩhun luyn chy¹thng v mthưng, V Unĩchy theo sauchú chó. Lúcưnày, lính th(thành chy đếnľtm đin TriuNguyt, nh ngưiívào thông báo.jTrưng công chúađang xoa bópđu Triu Nguyt,ònghe thy tiếngbên ngoài thông[báo, bà bènĩnháy mt viĬn quan bêncnh mình. Niquan đi raĩm ca, nh¹ging hi: “Bh đang ng,ícó chuyn gìquan trng sao?”ì

Phin Đi nhânthông truyn TrníQuc Hu V,Un tr v,ìmnh m xôngvào ca cung.”ĺ

Nghe vy, nquan ngn ngưi,sau đó gtĩđu nói: “Ngươiľlui xung đi.”ì

Tiếp theo, nquan xoay ngưiĩvào phòng, nhìnTrưng công chúa,nháy mt nói:Lính th thànhìnói có mtv Đi nhânâti…

Li cònchưa dt, Trưngècông chúa đãíct ngang: “Mck Đi nhân,gì, đui hếtıđi! Hin giđang lúc tajvà B hvui v.” Nóièxong, bà cúiđu cn vànhtai Triu Nguyt,Īth th: “Bh, ngài nóicó đúng không?”

Lòng Triu Nguytkh xao đng,úcũng chng đý nhng chuynÏkhác, xoay ngưiđè lên Trưngcông chúa, cưiinói: “Phi, Đinơh nói rtèphi.”

Bên phíaTriu Nguyt vatrì hoãn, VUn đã chyìtheo chú chóình ti thngđa lao. Chúchó dng liitrưc núi gisa điên cung.V Un chuivào lc soát°mt vòng, cuicùng tìm đưcmt ch nhôíra, sau khiľn xung, calp tc m,ơchàng vi vàngnhy xung. Đtnhiên V Unnhìn thy trưngmâu đâm titrưc mt, chàngįkhom lưng nétránh, ngưc mt:nhìn mưi mytên xông vphía chàng.

V Unìcm kiếm quétìngang, mt mìnhquyết chiến mưimy ngưi, giếtgn trong chclát, ch chali mt tênrun ry đùiđng trưc mtchàng. V Unch kiếm vàoôhn ra lnh:“M ca!”

Thơv kia bfdo đến ganĩmt đu nt(*),]nghe theo VĬUn nói màlc li chìakhoá, m cara.

(*) Gan mt:ètiếng Hán VitĪlà can đm,dùng đ chjs dũng cm.

Cam tng lpémt, V Uníbưc đi hếtsc cn thn,trong lòng vôưcùng ri rm.àChàng ch s)lúc ca lnkéo lên, chàngÎs nhìn thyàhình nh khiếnémình không chpnhn ni. Đivi chàng màĬnói, S Duchính là nơimm mi nhttrong tim, btôc đng chmÍhay tn thươngénào cũng đuđau gp trămln.

Nhưng gi khcínày, chàng khôngth lui, chcó th bưctng bưc tiĩch sâu nhtéca đa lao.Cui cùng, chàngĨnhìn thy cađá m míkéo lên, tõsa và áoĩđ qun quít³mt ch, y:sam S Duìtut đến bvai, C SíSinh đng sauýlưng ôm cht[ly nàng.

Tiếng ca[ln m mjm ra khiếnC S Sinhvà S Duìsinh ra mtĮchút tnh táokhó có đưc.

VUn nhìn cnhtưng bên trong,įgan mt cũngýnt toát. Chàngũcm kiếm xôngvào trong: “CS Sinh!!”

“TiuĬTht!”

Khonh khcgió lnh pti, đu ócS Du tnhĺtáo li rtĩnhiu. Tiếng kêu¸s hãi caânàng làm ngngđng tác caĩV Un, CS Sinh tránhsau lưng nàng,S Du khànging nói: “HnIchưa chm vào}ta…

V Un,cm kiếm khɨrun, chàng không¹dám nghĩ quáínhiu, mím môigiơ kiếm chtđt xích stìtrên tay chân¹S Du, khôngh do dľôm ngang ngưiènàng, đè néncơn gin, quayèđu li nóivi C SùSinh: “Ngươi đây hay làĩta dn ngươiIra?”

C SãSinh cúi thpđu, còng lưng,run ry cnrăng: “Ra ngoài!”ú

V Un nhìn°tình trng haingưi lin nhíumày, ném mtchai thuc choïC S Sinh:ĩ“T ung trưcìđi.”

Dt li,chàng cúi đuđút cho SìDu trong lòngưmt viên thuc,sau đó mcĩk C SSinh mà ôm)S Du siábưc ra ngoài.ìC S Sinhèra sc kimchế, vn tưngĭđng lên, khónhc đi theoîsau V Un.

Thucếca V Unnhanh chóng cóìhiu lc, C³S Sinh bưc}nhanh hơn, đuiíkp V Unưđang ôm ngưi,ĩgp gáp raīkhi đa lao.

SDu b VýUn ôm tronglòng, dưc tínhca nàng mnhɩhơn nhiu sovi C SSinh, thuc caV Un cũngfch có thįkhiến nàng botrì mt chútĺlý trí cuiòcùng, phân bitįđưc ngưi nàngơđang ôm làai.

Nhưng sau khiphân bit đưc,nàng càng khóЇkhng chế bnthân hơn. SDu ngi thyèmùi hương caV Un, trongíđu nh đinh li chuyntrưc đây. Nhtlà lúc ĩSa Thành, nànggiúp chàng ngâmthuc…

Nàng tng chmĮvào mi mttc trên ngưiÍchàng, nàng nhìnchàng t thiếuĮniên đến thànhniên.

S Du cnkhp hàm, nhmcht mt, níuly y phctrưc ngc VUn, toàn thânrun ry.

V Un:không h phátìgiác s khácɩthưng ca nàng.Chàng và CS Sinh cnĩthn đi vòngqua binh lính,¹đến ch ngưiêca C SĩSinh, C SSinh đã spxếp sn xenga xut cung.V Un vơ:ly chú chójnh, ôm SDu đưa lênxe, ri ngưcmt nhìn CS Sinh đangítoát m hôiílnh: “Ơn nàyca ngươi, taýghi nh.”

CfS Sinh đưcɪngưi dìu đ,ãsuy yếu ngngđu lên, mũming gn ging:“Cút!”

V Unkhông lên tiếng,chàng đ SãDu lên xe.ÎXe nga lccc ri đi,òbi ngưi caïC S Sinhđánh xe, licòn mang theoílnh bài caC S Sinhìnên đi thngìmt đưng thôngįsut ra ngoài.

Bêntrong xe ngaĩC S Sinh,đy đ mi}vt dng. VÍUn ly áoókhoác mc choS Du, vtkhăn t trongchu nưc bênÍcnh, đnh lauįnưc lnh choS Du thoiЇmái mt chút.

Nhưngva quay đu²li, chàng đãînhìn thy SìDu níu chtăy sam baoļbc ly cơth gn nhưêkhông mc gìúca mình, toànthân run ry,ļcn môi dưiđến r máu.ĩV Un hongĨht bóp lyưcm nàng, ginïd quát: “Hára!”

S Dub chàng bópíhàm dưi nênđành buông lngЇkhp hàm. Nàngòbiết dáng vlúc này caĮmình khó coiđến mc nào,bèn gian nanïnhm mt li,Ïkhông n nhìn.

Không có đau đớn phân tán sự chú ý, hô hấp của nàng càng thêm dồn dập. Vệ Uẩn nhìn thấy ngươi nọ nhắm mắt, đôi môi hé mở, trong không khí tràn ngập mùi hương không biết từ đâu đến. Vệ Uẩn cảm thấy tâm tư không kiềm được mà nhộn nhạo, hơi thở chàng nặng nề, nắm chặt khăn trên tay, không dám cử động.

Nến đỏ rơi lệ, chim đêm khẽ gọi.

Bởi vì cải trang Cố Sở Sinh nên dọc đường bọn họ thuận lợi xuất cung. Sau khi đi đến nửa đường, người Vệ gia đã đuổi theo tới, thay đổi phu xe.

thì có nghĩa là trắng. Nên mình đoán có khi nào cụm từ này đang chỉ tới mái đầu bạc và mái đầu xanh không, thế nhưng cụm từ còn dùng để chỉ sự tái nhợt, bầu trời trong vắt. Nên thôi mình dịch sát luôn, ai muốn hiểu sao thì hiểu nhé.

Đợi đến Vệ phủ, Vệ Uẩn cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu mình đã sắp đứt đến nơi. Thẩm vô song đợi sẵn trước xe, bình tĩnh nói: “Hầu gia, xuống xe đi.”

Cô trêu chọc tôi, không đợi tôi chơi chán, cô đừng hòng đi!

Cuối cùng Thẩm Vô Song cũng sắc xong thuốc, vội vàng chạy tới. Nhưng vừa đến cửa, hắn đã nghe thấy âm thanh bên trong.Cô giả vờ bình tĩnh, đứng dậy, vội vàng mặc quần áo rồi lấy một nghìn đồng trong ví tiền đặt lên đầu giường, cười khẩy: “Đây là tiền boa của tôi, anh cầm đi đi, từ nay về sau đừng tới tìm tôi nữa!”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới ổn định hơi thở dồn dập của mình. Chàng kéo Sở Du tới, lấy y phục bao bọc kỹ lưỡng rồi bước xuống xe, vội vã đi vào trong.

“A Du…”

Thẩm Vô Song chỉ ngửi thấy một chút mùi hương tràn ngập trong không khí đã lập tức biến sắc, nói với quản gia: “Đuổi sạch hết người, không cho bất cứ kẻ nào ở ngoài phòng Hầu gia.”

“Tẩu tẩu…”

Dứt lời, hắn đuổi theo lên, nói với Vệ Uẩn: “Ta sợ cậu trúng độc nên đã chuẩn bị sẵn nước trong phòng, tạm thời ẵm người xuống ngâm, ta đi chuẩn bị thuốc cho cậu.”

Thẩm Vô Song đưa Vệ Uẩn vào phòng, sau đó lập tức đi sắc thuốc. Vệ Uẩn ôm Sở Du chạy thẳng tới bể tắm nước nóng trong phòng mình. Hôm nay, chàng đã chuyển đến chính viện Hầu phủ, phòng tắm trong phòng chàng là một bể nước nóng hình vuông, nước chảy từ ngoài vào, bể chứa đủ cho bốn năm người đồng thời tắm rửa.

Toàn thân Vệ Uẩn khó chịu sắp phát điên, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, chàng khó nhọc dời mắt khỏi người Sở Du, nhìn Thẩm Vô Song, đáp một tiếng: “Ừ.”

Toàn thân Sở Du không dám động đậy. Vệ Uẩn cầm lấy y phục bên cạnh, tuỳ tiện khoác lên người, sau đó vén chăn, bước chân không xuống giường.

Thẩm Vô Song đưa Vệ Uẩn vào phòng, sau đó lập tức đi sắc thuốc. Vệ Uẩn ôm Sở Du chạy thẳng tới bể tắm nước nóng trong phòng mình. Hôm nay, chàng đã chuyển đến chính viện Hầu phủ, phòng tắm trong phòng chàng là một bể nước nóng hình vuông, nước chảy từ ngoài vào, bể chứa đủ cho bốn năm người đồng thời tắm rửa.

Vệ Uẩn nhẹ nhàng đặt Sở Du xuống, sau đó lập tức xoay người định đi. Nhưng Sở Du lại bắt lấy tay chàng, khàn giọng nói: “Đừng đi.”

【 Vở kịch nhỏ: Tổng tài bá đạo Vệ Uẩn】

Dứt lời, hắn đuổi theo lên, nói với Vệ Uẩn: “Ta sợ cậu trúng độc nên đã chuẩn bị sẵn nước trong phòng, tạm thời ẵm người xuống ngâm, ta đi chuẩn bị thuốc cho cậu.”

Vệ Uẩn đưa lưng về phía nàng, toàn thân đều run rẩy.

Nhưng lý trí chàng đã sắp sụp đổ, chàng ngồi trong bể tắm, nước căn bản không thể nào giúp cho chàng có được một chút bình tĩnh. Sở Du ôm lấy Vệ Uẩn, khàn giọng nói: “A Uẩn… Đệ có biết không… Ta vẫn luôn chờ đệ…”

(*) Nguyên văn của nó là而后是生命大和谐所带来的无尽苍白. Cái làm mình khó hiểu ở đây là cụm 苍白 trong này có nghĩa là gì. 苍có nghĩa là xanh biếc, xanh thẫm,… 白thì có nghĩa là trắng. Nên mình đoán có khi nào cụm từ này đang chỉ tới mái đầu bạc và mái đầu xanh không, thế nhưng cụm từ còn dùng để chỉ sự tái nhợt, bầu trời trong vắt. Nên thôi mình dịch sát luôn, ai muốn hiểu sao thì hiểu nhé.

“Tẩu tẩu…”

Sau đó là trắng xanh vô tận mang đến sự hoà hợp tuyệt vời nhất của cuộc sống(*), tẩy rửa linh hồn và thân thể, khiến con người từ thiếu niên trưởng thành sau một đêm, trong hạnh phúc mang theo sợ hãi, trong sợ hãi mang theo bình yên.“Đệ biết mà.”

Vệ Uẩn gian nan cất tiếng: “Ta không thể…”

Là bờ bến đỗ sau khi phiêu bạc giữa đại dương bao la, là lời thề đã trao giữa biển từ bát ngát.

Giọng Sở Du mang theo tiếng nức nở: “Đừng đi…”

Đợi đến Vệ phủ, Vệ Uẩn cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu mình đã sắp đứt đến nơi. Thẩm vô song đợi sẵn trước xe, bình tĩnh nói: “Hầu gia, xuống xe đi.”

Vệ Uẩn chấn động. Cuộc đời này, chàng sợ nhất chính là nước mắt của Sở Du.

Dứt lời, chàng đẩy kiếm đến trước mặt nàng, giọng nói không hề có chút run rẩy: “Vệ đại phu nhân, nàng chọn đi.”

Chàng hít sâu một hơi, quay trở lại bên cạnh nàng, khổ sở nặn ra nụ cười: “Ừ, ta không đi.”

Chú chó đi theo Vệ Uẩn từ trong cung về cũng nằm bên cạnh Thẩm Vô Song, lười nhác ngước mắt nhìn hắn. Thẩm Vô Song hừ lạnh, ngoảnh đầu đi.

Trước khi chàng đi, nàng từng nói chờ chàng trở về, nàng sẽ nói đáp án mà chàng muốn biết.

Nhưng lý trí chàng đã sắp sụp đổ, chàng ngồi trong bể tắm, nước căn bản không thể nào giúp cho chàng có được một chút bình tĩnh. Sở Du ôm lấy Vệ Uẩn, khàn giọng nói: “A Uẩn… Đệ có biết không… Ta vẫn luôn chờ đệ…”

Bởi vì cải trang Cố Sở Sinh nên dọc đường bọn họ thuận lợi xuất cung. Sau khi đi đến nửa đường, người Vệ gia đã đuổi theo tới, thay đổi phu xe.

(*) Đắng còn đồng nghĩa với “khổ”Vệ Uẩn mở mắt, nhíu mày. Tối hôm qua cô gái này nhiệt tình như thế, bây giờ lại giả vờ thuần khiết, làm anh rất không vui.

Những lời này giống như châm lửa trên bãi cỏ tưới đầy xăng, đầu Vệ Uẩn nổ tung, nhịp tim đập cực nhanh. Chàng ngẩng đầu nhìn Sở Du, khàn giọng hỏi: “Chờ ta… làm gì?”

而后是生命大和谐所带来的无尽苍白

Nhưng hỏi xong lời này, Vệ Uẩn cũng đã biết đáp án.

Sở Du không nói nữa, nàng ôm chặt lấy chàng, cắn răng không nói. Nhưng đôi mắt ngấn lệ kia nhìn thẳng vào chàng, tất cả cảm xúc dồn nén trong đó, dùng sự quật cường để che giấu tất cả sự dịu dàng, tựa như nàng nói ra những lời này với chàng là chuyện không thể tha thứ cỡ nào.Thật CMN đắng(*).

Trước khi chàng đi, nàng từng nói chờ chàng trở về, nàng sẽ nói đáp án mà chàng muốn biết.

Không có đau đớn phân tán sự chú ý, hô hấp của nàng càng thêm dồn dập. Vệ Uẩn nhìn thấy ngươi nọ nhắm mắt, đôi môi hé mở, trong không khí tràn ngập mùi hương không biết từ đâu đến. Vệ Uẩn cảm thấy tâm tư không kiềm được mà nhộn nhạo, hơi thở chàng nặng nề, nắm chặt khăn trên tay, không dám cử động.

Vệ Uẩn chấn động. Cuộc đời này, chàng sợ nhất chính là nước mắt của Sở Du.

Vào giờ phút này, nàng nói nàng vẫn luôn chờ chàng, kia còn có thế là chờ gì nữa?

(*) Đắng còn đồng nghĩa với “khổ”

苍白

Vệ Uẩn không nhịn được mà vươn tay ôm lấy nàng, giọng trầm khàn: “Nàng chờ ta làm gì?”

Tối qua là ngày cô và Cố Sở Sinh đính hôn, sau đó Sở Cẩm cho cô uống một ly rượu…

(*) Nguyên văn của nó là

Sở Du không lên tiếng. Nàng khiến chàng không thể phát ra bất cứ lời nào nữa, Vệ Uẩn dè dặt ôm ghì lấy nàng.

Sở Du ngây người, sau đó cô nhớ lại tối qua…

“A Du…”

Vệ Uẩn nhẹ nhàng đặt Sở Du xuống, sau đó lập tức xoay người định đi. Nhưng Sở Du lại bắt lấy tay chàng, khàn giọng nói: “Đừng đi.”

Chàng khàn giọng mở miệng gọi tên nàng. Sở Du tựa trán lên trán chàng, đáp một tiếng. Nàng giơ tay nâng mặt chàng, trấn an: “Đệ đừng sợ.”

Giọng Sở Du mang theo tiếng nức nở: “Đừng đi…”

“Tiểu Thất, đệ đừng sợ.”

Dứt lời, hắn bưng thuốc xoay người, sải chân ra ngoài. Nhưng đi tới cửa viện, hắn có chút không yên lòng, bèn dứt khoát ngồi xuống, giận dỗi một mình.

Sở Du không lên tiếng. Nàng khiến chàng không thể phát ra bất cứ lời nào nữa, Vệ Uẩn dè dặt ôm ghì lấy nàng.

“Đệ biết mà.”

Nàng nhắm mắt lại, đau khổ mở miệng: “Trong lòng ta có đệ.”

Sở Du không nói nữa, nàng ôm chặt lấy chàng, cắn răng không nói. Nhưng đôi mắt ngấn lệ kia nhìn thẳng vào chàng, tất cả cảm xúc dồn nén trong đó, dùng sự quật cường để che giấu tất cả sự dịu dàng, tựa như nàng nói ra những lời này với chàng là chuyện không thể tha thứ cỡ nào.

Vệ Uẩn không nhịn được mà vươn tay ôm lấy nàng, giọng trầm khàn: “Nàng chờ ta làm gì?”“Thanh kiếm này là ca ta cho ta.”

Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ của nàng, không kiềm được nụ cười, nhưng chẳng biết tại sao lúc cười lại có chút chua xót.

Dứt lời, Sở Du hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xoay người ra cửa. Vệ Uẩn nhìn một nghìn “tiền boa” đầu giường, cười lạnh. Anh lấy điện thoại ra, bấm số thư ký: “Alo, cậu điều tra giúp tôi cô gái tối qua thuê phòng 304 là ai.”

Chàng giống như tín đồ bôn ba nghìn dặm chốn hoang mạc, cuối cùng cầu được Thần Phật xót thương. Vì điều này, chàng tiêu hết một đời, tìm cả nửa đời.

Đúng, là Sở Cẩm! Sở Cẩm muốn huỷ hoại cô!

Mắt chàng mờ hơi nước, cảm thấy người trước mặt cũng trở nên mơ hồ. Chàng giơ tay, run rẩy áp lên khuôn mặt nàng: “Ta cũng vậy.”

Cúp điện thoại, Vệ Uẩn vừa lạnh lùng lại vừa lưu luyến nghĩ.

Sau đó là trắng xanh vô tận mang đến sự hoà hợp tuyệt vời nhất của cuộc sống(*), tẩy rửa linh hồn và thân thể, khiến con người từ thiếu niên trưởng thành sau một đêm, trong hạnh phúc mang theo sợ hãi, trong sợ hãi mang theo bình yên.

Cô gái, tôi còn chưa chơi đủ, cô muốn đi là đi được sao?

Vệ Uẩn gian nan cất tiếng: “Ta không thể…”

【 Vở kịch nhỏ: Tổng tài bá đạo Vệ Uẩn】Toàn thân Sở Du không dám động đậy. Vệ Uẩn cầm lấy y phục bên cạnh, tuỳ tiện khoác lên người, sau đó vén chăn, bước chân không xuống giường. trong này có nghĩa là gì. (*) Nguyên văn của nó làVì thế anh lạnh lùng cười một tiếng: “Cô gái, tối qua cô nhào vào lòng tôi thế nào, cô quên rồi à?”而后是生命大和谐所带来的无尽苍白Dứt lời, Sở Du hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xoay người ra cửa. Vệ Uẩn nhìn một nghìn “tiền boa” đầu giường, cười lạnh. Anh lấy điện thoại ra, bấm số thư ký: “Alo, cậu điều tra giúp tôi cô gái tối qua thuê phòng 304 là ai.”. Cái làm mình khó hiểu ở đây là cụm Sở Du không lên tiếng. Nàng khiến chàng không thể phát ra bất cứ lời nào nữa, Vệ Uẩn dè dặt ôm ghì lấy nàng.Trước khi chàng đi, nàng từng nói chờ chàng trở về, nàng sẽ nói đáp án mà chàng muốn biết.Cúp điện thoại, Vệ Uẩn vừa lạnh lùng lại vừa lưu luyến nghĩ.苍白Cuối cùng Thẩm Vô Song cũng sắc xong thuốc, vội vàng chạy tới. Nhưng vừa đến cửa, hắn đã nghe thấy âm thanh bên trong.Vệ Uẩn chấn động. Cuộc đời này, chàng sợ nhất chính là nước mắt của Sở Du. trong này có nghĩa là gì. Những lời này giống như châm lửa trên bãi cỏ tưới đầy xăng, đầu Vệ Uẩn nổ tung, nhịp tim đập cực nhanh. Chàng ngẩng đầu nhìn Sở Du, khàn giọng hỏi: “Chờ ta… làm gì?”Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nàng, mắt phượng đầy vẻ nghiêm túc, điềm tĩnh mở miệng: “Chuyện hôm nay, ta không hối hận, hoặc là nàng giết ta, hoặc là nàng gả cho ta.”苍白(*) Nguyên văn của nó là而后是生命大和谐所带来的无尽苍白. Cái làm mình khó hiểu ở đây là cụm 苍白 trong này có nghĩa là gì. 苍có nghĩa là xanh biếc, xanh thẫm,… 白thì có nghĩa là trắng. Nên mình đoán có khi nào cụm từ này đang chỉ tới mái đầu bạc và mái đầu xanh không, thế nhưng cụm từ còn dùng để chỉ sự tái nhợt, bầu trời trong vắt. Nên thôi mình dịch sát luôn, ai muốn hiểu sao thì hiểu nhé.(*) Đắng còn đồng nghĩa với “khổ”Nhưng hỏi xong lời này, Vệ Uẩn cũng đã biết đáp án.có nghĩa là xanh biếc, xanh thẫm,… Vở kịch nhỏ: Tổng tài bá đạo Vệ UẩnChàng hít sâu một hơi, quay trở lại bên cạnh nàng, khổ sở nặn ra nụ cười: “Ừ, ta không đi.”Là bờ bến đỗ sau khi phiêu bạc giữa đại dương bao la, là lời thề đã trao giữa biển từ bát ngát.Dứt lời, chàng đẩy kiếm đến trước mặt nàng, giọng nói không hề có chút run rẩy: “Vệ đại phu nhân, nàng chọn đi.” thì có nghĩa là trắng. Nên mình đoán có khi nào cụm từ này đang chỉ tới mái đầu bạc và mái đầu xanh không, thế nhưng cụm từ còn dùng để chỉ sự tái nhợt, bầu trời trong vắt. Nên thôi mình dịch sát luôn, ai muốn hiểu sao thì hiểu nhé.

Chàng giống như tín đồ bôn ba nghìn dặm chốn hoang mạc, cuối cùng cầu được Thần Phật xót thương. Vì điều này, chàng tiêu hết một đời, tìm cả nửa đời.Toàn thân Vệ Uẩn khó chịu sắp phát điên, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, chàng khó nhọc dời mắt khỏi người Sở Du, nhìn Thẩm Vô Song, đáp một tiếng: “Ừ.”

Là bờ bến đỗ sau khi phiêu bạc giữa đại dương bao la, là lời thề đã trao giữa biển từ bát ngát.

Chàng khàn giọng mở miệng gọi tên nàng. Sở Du tựa trán lên trán chàng, đáp một tiếng. Nàng giơ tay nâng mặt chàng, trấn an: “Đệ đừng sợ.”

Nến đỏ rơi lệ, chim đêm khẽ gọi.

Mãi đến khi trời sáng, âm thanh trong phòng mới biến mất. Thẩm Vô Song rầu rĩ nhấp một ngụm thuốc.

Cuối cùng Thẩm Vô Song cũng sắc xong thuốc, vội vàng chạy tới. Nhưng vừa đến cửa, hắn đã nghe thấy âm thanh bên trong.

Thẩm Vô Song cứng đờ người, sau đó thấp giọng mắng: “Khốn kiếp!”

có nghĩa là xanh biếc, xanh thẫm,…

Dứt lời, hắn bưng thuốc xoay người, sải chân ra ngoài. Nhưng đi tới cửa viện, hắn có chút không yên lòng, bèn dứt khoát ngồi xuống, giận dỗi một mình.

Chú chó đi theo Vệ Uẩn từ trong cung về cũng nằm bên cạnh Thẩm Vô Song, lười nhác ngước mắt nhìn hắn. Thẩm Vô Song hừ lạnh, ngoảnh đầu đi.

Không biết tại sao hắn bỗng cảm thấy con chó này cũng đang cười nhạo hắn.

Mãi đến khi trời sáng, âm thanh trong phòng mới biến mất. Thẩm Vô Song rầu rĩ nhấp một ngụm thuốc.

Chàng hít sâu một hơi, quay trở lại bên cạnh nàng, khổ sở nặn ra nụ cười: “Ừ, ta không đi.”

Thật CMN đắng(*).

Giọng Sở Du mang theo tiếng nức nở: “Đừng đi…”Không có đau đớn phân tán sự chú ý, hô hấp của nàng càng thêm dồn dập. Vệ Uẩn nhìn thấy ngươi nọ nhắm mắt, đôi môi hé mở, trong không khí tràn ngập mùi hương không biết từ đâu đến. Vệ Uẩn cảm thấy tâm tư không kiềm được mà nhộn nhạo, hơi thở chàng nặng nề, nắm chặt khăn trên tay, không dám cử động.Vệ Uẩn nhẹ nhàng đặt Sở Du xuống, sau đó lập tức xoay người định đi. Nhưng Sở Du lại bắt lấy tay chàng, khàn giọng nói: “Đừng đi.”(*) Đắng còn đồng nghĩa với “khổ”

Nhưng hỏi xong lời này, Vệ Uẩn cũng đã biết đáp án.

Sở Du tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao. Nàng khẽ cử động, đồng thời cảm giác được thân thể không bình thường. Sở Du mở choàng mắt, nhìn thấy lồng ngực màu bạch ngọc của thanh niên. Nàng gian nan ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn lãng của Vệ Uẩn. Nàng cứng đờ người, không dám nhúc nhích, chuyện đêm qua ầm ầm nổ tung trong đầu nàng. Vệ Uẩn nhận ra nàng tỉnh giấc, cũng từ từ mở mắt ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây ngốc của nàng. Chàng chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống hôn lên trán nàng.

“Tiểu Thất, đệ đừng sợ.”

Toàn thân Sở Du không dám động đậy. Vệ Uẩn cầm lấy y phục bên cạnh, tuỳ tiện khoác lên người, sau đó vén chăn, bước chân không xuống giường.

Sở Du lấy chăn bọc hơn nửa người mình lại, nhìn Vệ Uẩn đi tới chỗ cách đó không xa. Chàng cầm một thanh kiếm lên, sau đó bước tới cạnh Sở Du, đặt kiếm trước mắt nàng.

“Thanh kiếm này là ca ta cho ta.”

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nàng, mắt phượng đầy vẻ nghiêm túc, điềm tĩnh mở miệng: “Chuyện hôm nay, ta không hối hận, hoặc là nàng giết ta, hoặc là nàng gả cho ta.”

Mắt chàng mờ hơi nước, cảm thấy người trước mặt cũng trở nên mơ hồ. Chàng giơ tay, run rẩy áp lên khuôn mặt nàng: “Ta cũng vậy.”

Dứt lời, chàng đẩy kiếm đến trước mặt nàng, giọng nói không hề có chút run rẩy: “Vệ đại phu nhân, nàng chọn đi.”

***

(*) Đắng còn đồng nghĩa với “khổ”Vào giờ phút này, nàng nói nàng vẫn luôn chờ chàng, kia còn có thế là chờ gì nữa?Thẩm Vô Song đưa Vệ Uẩn vào phòng, sau đó lập tức đi sắc thuốc. Vệ Uẩn ôm Sở Du chạy thẳng tới bể tắm nước nóng trong phòng mình. Hôm nay, chàng đã chuyển đến chính viện Hầu phủ, phòng tắm trong phòng chàng là một bể nước nóng hình vuông, nước chảy từ ngoài vào, bể chứa đủ cho bốn năm người đồng thời tắm rửa. Vở kịch nhỏ: Tổng tài bá đạo Vệ UẩnCô gái, tôi còn chưa chơi đủ, cô muốn đi là đi được sao?Thật CMN đắng(*).

Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ của nàng, không kiềm được nụ cười, nhưng chẳng biết tại sao lúc cười lại có chút chua xót.

Sở Du thức dậy, mặt trời đã lên cao. Cô khẽ nhúc nhích, cảm giác được cơ thể không bình thường. Cô bèn mở choàng mắt ra, nhìn thấy lồng ngực màu trắng ngọc của thanh niên …

Sở Du kinh hãi, hoảng hốt ngồi dậy, lấy chăn che thân trên của mình: “Anh là ai?!”

Vệ Uẩn mở mắt, nhíu mày. Tối hôm qua cô gái này nhiệt tình như thế, bây giờ lại giả vờ thuần khiết, làm anh rất không vui.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới ổn định hơi thở dồn dập của mình. Chàng kéo Sở Du tới, lấy y phục bao bọc kỹ lưỡng rồi bước xuống xe, vội vã đi vào trong.

Vì thế anh lạnh lùng cười một tiếng: “Cô gái, tối qua cô nhào vào lòng tôi thế nào, cô quên rồi à?”

Thẩm Vô Song chỉ ngửi thấy một chút mùi hương tràn ngập trong không khí đã lập tức biến sắc, nói với quản gia: “Đuổi sạch hết người, không cho bất cứ kẻ nào ở ngoài phòng Hầu gia.”

Sở Du ngây người, sau đó cô nhớ lại tối qua…

Tối qua là ngày cô và Cố Sở Sinh đính hôn, sau đó Sở Cẩm cho cô uống một ly rượu…

Vào giờ phút này, nàng nói nàng vẫn luôn chờ chàng, kia còn có thế là chờ gì nữa?

Đúng, là Sở Cẩm! Sở Cẩm muốn huỷ hoại cô!

Cô giả vờ bình tĩnh, đứng dậy, vội vàng mặc quần áo rồi lấy một nghìn đồng trong ví tiền đặt lên đầu giường, cười khẩy: “Đây là tiền boa của tôi, anh cầm đi đi, từ nay về sau đừng tới tìm tôi nữa!”

Dứt lời, Sở Du hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xoay người ra cửa. Vệ Uẩn nhìn một nghìn “tiền boa” đầu giường, cười lạnh. Anh lấy điện thoại ra, bấm số thư ký: “Alo, cậu điều tra giúp tôi cô gái tối qua thuê phòng 304 là ai.”

Cúp điện thoại, Vệ Uẩn vừa lạnh lùng lại vừa lưu luyến nghĩ.

Cô gái, tôi còn chưa chơi đủ, cô muốn đi là đi được sao?

Cô trêu chọc tôi, không đợi tôi chơi chán, cô đừng hòng đi!

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

32 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ủa j z? Tại sao? Sao lại sáng hôm sau? Hôn môi đâu? Hôn mỗi cũng không có à? Tạiiii saoooooooo ??

32
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!