Chương 109
Cố Sở Sinh cầu thân, Vệ Uẩn xách đao tới cửa
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du không lên tiếng. Nàng nhìn thanh kiếm đặt trước mặt, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
Chính nàng cũng không biết tại sao chuyện lại phát sinh đến mức này. Nàng rũ mắt, túm lấy chăn, trong lòng sợ hãi bất an. Đây là duy hộ sư rèn luyện hàng ngày.
Vệ Uẩn im lặng chờ nàng, vẻ mặt trầm tĩnh như nước. Một lúc sau, Sở Du nắm chăn, thấp thỏm nói: “Chuyện này, đệ vốn vô tâm…”
“Ta có tâm.” Nàng đứng ở kiều biên, cầm ngọn nến, đưa lưng.
Vệ Uẩn mở miệng cắt ngang lời nàng. Chàng nửa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta có tâm với nàng hay không, nàng không biết sao?” Nơi đó một mảnh vũng máu hỗn chiến.
Sở Du im lặng nhìn chăm chú vào mắt chàng, ánh mắt thanh niên thuần khiết mà lại kiên định, không hề tồn tại bất cứ dao động thoái lui. Chàng vươn tay áp lên mặt nàng, dịu dàng nói: “A Du, nàng thích ta, đêm qua nàng đã nói với ta rồi.” Một tòa kiều, cách trở sinh cùng tử.
Trái tim Sở Du độtầngột run lên,ígiống như thứìbí mật sâu[thẳm nhất trongIlòng bị moiɩra. Nàng ngoảnhẫđầu đi, nhìnìlá phong bênìngoài rơi rụng.ửVệ Uẩn đứngãthẳng dậy, ngồiôlên mép giường,°ôm Sở Duỉvào lòng, dựaởsát vào nhau.
Đầuĭthu se lạnh,ỏnhưng toàn thân,chàng lại ấmɩáp đến mứcầcó hơi nóng²rực. Tay chàngỗvuốt lên tấmîlưng trơn bóngủcủa nàng, dịuịdàng nói: “A¸Du, nàng đừngfsợ. Chỉ cầnĩnàng thích ta,)ta sẽ giúpànàng chống đỡ,ỉgiúp nàng ngăn‹cản tất cả.ỷNàng đừng sợ.”ẽ
Sở Du không²nói lời nào,ựnàng miết lấyĩchăn, cảm thấyệchóp mũi chuaềxót.
Người đàn ôngỷnày quá tốt,Ïtốt đến nhưımột giấc mộng.ÎNàng bỗng sợĭcó một ngày¹tỉnh mộng, vậyἱchẳng thà chưaịtừng mơ.
Hơn nữaĨtỉnh mộng rồi,[vậy cũng chỉἱlà tỉnh mộngộmà thôi. Nhưngẩnếu nàng vàáVệ Uẩn bênļnhau, đến mộtỹngày chia tay,ïcái mà nàngấhi sinh khôngõchỉ là danhôtiếng của mình,ỹdanh tiếng củaổVệ Uẩn, danhởtiếng của Vệ}gia, mà cònĮlà Vệ gia(ấm áp này.
Nơiỡnàng vất vảígầy dựng giống)như nhà ấyḷlại chẳng vềįđược nữa.
Nhưng bâyặgiờ chuyện đãĺđến nước này,ụnàng chẳng thểátránh né VệớUẩn tiếp được,ụhoặc là đãỉtừng có, hoặcἴlà chưa từngɩcó.
Nghĩ vậy, tráiịtim nàng xaoἷđộng. Có mộtũchớp mắt, nàngἶcảm giác bảnĩthân kích độngịnhư thiếu nữ.°Nàng giơ tay²lên, nhẹ nhàngêôm lấy chàng,¹khàn giọng nói:Ĩ“Vậy đệ đồngốý với taìmột chuyện.”
“Nàngỗnói đi.” GiọngἱVệ Uẩn khẽẻrun. Sở Du]nhắm mắt lại:í“Đừng nói quanἱhệ của chúngļta cho nhữngỳngười khác biết,ởcứ từ từİthôi.”
Hôm nayữđang là thời,khắc quan trọngứcủa Vệ Uẩn,ékhông nên cóḻbất cứ nhânịtố ngoài ýímuốn nào.
Vệ Uẩnìngẩn người, sauἵđó lập tứcìphản ứng kịp:đ“Vậy là nàngễchấp nhận ta?”i
Mặt Sở Duịhơi ửng hồng,ínàng gật đầu.
VệÍUẩn bật cườiἳsang sảng, ômậSở Du, mừngírỡ xoay trònàtrong phòng. SởĨDu hoảng hốtựvòng lấy chàng,ìvội nói: “Thảỉta xuống!”
VệãUẩn đặt nàngợlên giường, lănịđến trên ngườiЇnàng, vui mừngInói: “A Du,ỹchúng ta chờ}ngày hôm nayừlâu quá rồi!”ì
Sở Du ngoảnhímặt đi, khôngɪnhìn chàng, thúcïgiục: “Mau ngồiỉdậy đi, thếḻnày còn raàthể thống gì!”ĩ
“Ngồi dậy cũngốđược…” Nụ cười¸Vệ Uẩn trongửtrẻo: “Vậy nàngἳnói cho taùbiết trước, khiḽnào thì taởcó thể cướiũnàng?”
Sở Duĩmím môi: “Taúcũng không biết.”ò
Vệ Uẩn nhướngốmày, Sở Du:bình tĩnh nói:[“Tiểu Thất, taìkhông lừa đệ.ộTa thích đệ,ợnhưng tình cảmúnày không nhiềuịnhư vậy. Trongậlòng ta cóĩgút mắc, taỵmuốn đi từngõbước một. Khiánào yêu nhau,ứkhi nào kếtîhôn, mọi chuyện²đều cứ thuậnựtheo tự nhiên,ừđi tới bướcẽkia rồi thìἶsẽ thành hôn.”ἴ
Vệ Uẩn khôngĩđáp, chàng imílặng nhìn nàng.íSở Du ngướcốmắt lên, đónÎlấy ánh mắtÎchàng: “Ta khôngìlừa đệ, tìnhỉcảm của taịchỉ dừng ởộmức này. Taɩsợ thấy mẫu)thân đệ nổi¸giận, cũng sợἳphụ mẫu taìlo lắng, tafcòn sợ…”
“Đượcḷrồi, được rồi.”ềVệ Uẩn mỉmócười: “Ta biếtἵnàng sợ rấtĩnhiều, không nóiÍthì không nói.”ἳ
Chàng cúi đầu,ĩáp lên ngựcĬnàng, nghe nhịpịtim nàng đập,ḷchậm rãi nói:ù“Có lúc ta{cảm thấy nàngĩgiống như một)chú mèo ngôngỉcuồng, sau khiḻbị người taỹtổn thương thìĭcứ núp mãiidưới đáy giường,ỉkhông chịu raìngoài. Ta muốnļkéo nàng ra,ìthương nàng, chiềuĪchuộng nàng, nàngïvẫn không chịu.ũTa muốn nuôngựchiều nàng giốngĺnhư trước đây,ỵthấy không thíchỉai là giơĪroi đánh, vậyúmà nàng cứịkhông tin, sốngľchết không chịuḽra.”
Sở Duờbị sự soựsánh này chọcîcười, cong khóeìmôi không nóiôlời nào. VệỷUẩn ngẩng đầuẳnhìn mặt Sở²Du, giống nhưìlàm nũng: “Cóáđiều nàng khiếnỉta thiệt thòiìlớn như vậy,ónàng phải đồngïý với ta(một chuyện.”
“Sao,ta lại khiếnἵchàng thiệt thòi?”jSở Du dởịkhóc dở cười.IVệ Uẩn liếcảnhìn nàng, mắtìphượng long lanhầánh nước: “Nàngīchiếm cơ thể,ta, lại khôngíchịu trách nhiệmЇvới ta, vậyἲkhông phải làỉta thiệt thòiỏrồi sao?”
“Cái{con người đệ…”ộ
Sở Du giơễtay lên đẩyậchàng. Vệ Uẩnửnắm chặt tayɨSở Du, nghiêmứtúc nhìn nàng.
“Taḹnói nghiêm túc.”ếChàng chăm chúỳnhìn nàng: “Mỗiímột ngày, nàngýthích ta nhiềuọhơn một chútḽđược không?”
SởïDu ngẩn người,ănhìn vào ánhõmắt dịu dàngềcủa chàng. Mộtẻlát sau, nàngừrủ mắt đáp:ũ“Ừ.”
Vệ Uẩnữkhông nói nữa,íchàng nắm lấy³tay nàng, hônẳvào lòng bànỉtay, sau đóẽđứng dậy: “Taẽbế nàng điớtắm nhé?”
SởĩDu đỏ mặtẻgật đầu. VệạUẩn bế nàngĪvào trong bể,ἵsau khi nàngễtắm rửa xong,ôchàng mặc yĩphục cho nàngỉrồi ôm nàngàvề giường: “Hômĩnay, nàng nghỉỡngơi cho khoẻ,òchuyện còn lạiɪđể ta xửưlý.”
“Đệ định¹làm gì?” SởįDu cau mày,ờVệ Uẩn cười:ũ“Ta đã sắpĨxếp xong nhữngầchuyện khác cảỉrồi, nhưng dùĪsao muốn phảnècũng phải cóÍlý do. Hômịnay ta trởọvề, chắc chắnùTriệu Nguyệt muốnÏgây bất lợiḹvới ta, taἶsẽ đợi hắnĭđến.”
“Đệ muốnĪhắn ép đệ?”³
“Phải.” Vệ Uẩnɩgật đầu: “Đốiỉvới người trongīthiên hạ màínói, ta bịįép phản vàễta tự mìnhưkhởi nghĩa lààhai việc khácĺnhau.”
“Vậy nếuặTriệu Nguyệt nônênóng, trực tiếp)phong thành giết{đệ, vậy đệ°phải làm sao?”ẳ
“Ta dẫn theoưnăm nghìn binh¸mã ở bênjngoài, đến lúcĮđó bọn họấsẽ giả vờỳcông thành. Chúngồta nội ứngĨngoại hợp, dẫnõhết những ngườiỉcần đưa đi.”ỉ
Dù sao hiệnẫgiờ người Vệỉgia vốn khôngýthể ra khỏiịthành, muốn chuyểnỏsạch toàn bộõVệ phủ thìêchỉ có thểạdùng cách này.
SởếDu gật đầu,ỉsau đó nói:Į“Vậy bây giờỳđệ định thếấnào?”
“Bây giờ,ĺta liên lạcịvới người khácềtrước. Trong triềuìđình có ngườiăcủa ta, thuïxếp xong rồi,ἰđến lúc đóɩcùng nhau rờiởkhỏi đây. Ngàyïmai…” Vệ Uẩnùlạnh giọng: “Taìsẽ đến ThuậnîThiên Phủ đánhằtrống kêu oan.”ó
Sở Du hiểuḷý Vệ Uẩn.ĪVệ Uẩn dựíđịnh đánh trốngfkêu oan, bắt[đầu mở mànẽtừ sự kiệnÏBạch Đế Cốc,ẹtố cáo việcỉlàm ác độcẩcủa Triệu Nguyệt.ôThuận Thiên Phủồchắc chắn khôngõdám nhận án.íĐến lúc đó,ạTriệu Nguyệt pháiỗngười tới bắt.ịMột khi VệằUẩn bị bắt,îngười của VệìUẩn lại lấyýdanh nghĩa cứuểchủ mà côngịthành. Sau khi,thành công chínhỉbiến cứu VệĩUẩn ra, VệợUẩn lại khởiĭnghĩa, trên ngườiḹchàng sẽ khôngļcó vết nhơỡnào.
Chàng là bịẹép khởi nghĩa,ỉbị ép mưuἴphản, bị épẻđứng lên.
Sau khiĺSở Du hiểuịý Vệ Uẩn,îbèn gật đầuïnói: “Vậy đệổmau đi tìmĺngười đi. Taĩsẽ căn dặnễxuống dưới, ngàyĮmai dựng mộtısân khấu để¹gánh hát đếnđhát hí khúc.”ĩ
“Gánh hát?” VệIUẩn ngẩn người,ĺSở Du doỉdự, dè dặtỉhỏi: “Không thìỏta tổ chứcỗbiểu diễn hoaờkhôi? Người xemĩsẽ đông hơnfmột chút.”
VệɩUẩn nghe vậyíthì phì cười:Ī“Không ngờ mấyỳnăm nay, nàngílàm ăn cũngílàm tới nhữngĩthứ này rồi.”ố
“Hầu gia…” SởļDu thở dài:ỉ“Cuộc sống Hầuἳphủ quá cựcḻkhổ, kiếm tiền{thật không dễậmà.”
“Đúng vậy.”ịVệ Uẩn gậtẩđầu, khom lưngỉngả vào lòngỏSở Du, nháy°mắt mấy cái:(“Tương lai bổnịHầu phải dựaĮvào gương mặtἱnày để phuựnhân nuôi rồi.”ẹ
“Mau ra ngoàiýlàm chính sựἷđi!”
Sở Duỗđẩy chàng mộtïcái, Vệ Uẩnἵrên rỉ ừôi một lát,İcuối cùng mớiìra ngoài.
Đợi VệốUẩn đi rồi,ìSở Du nghỉ{ngơi một lúc,ửgian nan xuốngụgiường, gọi Trường²Nguyệt và VãnìNguyệt tiến vào.
Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt vừa vào đã quỳ xuống. Trường Nguyệt rưng rưng nước mắt nói: “Chúng nô tì làm việc bất lực, khiến phu nhân chịu nhục.”
Cố mẫu nhìn thấy Vệ Uẩn thì hơi giật mình, sau đó nói: “Hoá ra tiểu Hầu gia cũng ở đây, vậy thật đúng lúc. Hôm nay, ta và mẫu thân ngài đang bàn bạc về hôn sự của Vệ đại phu nhân, không biết ý tiểu Hầu gia thế nào?”
Cố mẫu giơ tay lên, nghiến răng nói: “Khiêng đi!”
“Đừng nói bậy.” Sở Du lạnh mắt nhìn nàng, Vãn Nguyệt bình tĩnh hơn, khấu đầu nói: “Phu nhân, người muốn dùng thuốc tránh thai không?”
Người tại đó đưa mắt nhìn nhau, Vệ Uẩn lướt mắt nhìn sang thị vệ bên cạnh, thị vệ đồng loạt rút đao ra, hàn quang loé sáng. Liễu Tuyết Dương hết hồn, không khỏi hỏi: “Con ta, con làm gì vậy?”
Sở Du do dự một chốc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đi lấy đi.”
Dứt lời, Cố mẫu đứng dậy, giận dữ quát: “Chúng ta đi!”
“Nhưng tuổi Đại phu nhân cũng đã sắp hai mươi mốt rồi.”
Trường Nguyệt đáp một tiếng, đứng dậy đi lấy thuốc. Vãn Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sở Du: “Phu nhân, bây giờ phải xử lý thế nào?”
Trường Nguyệt đáp một tiếng, đứng dậy đi lấy thuốc. Vãn Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sở Du: “Phu nhân, bây giờ phải xử lý thế nào?”“Thì cũng là đã sa cơ.”
“Chuyện này không được truyền ra ngoài.” Sở Du bình tĩnh nói: “Còn giữa ta và Hầu gia, các ngươi cũng đừng hỏi.”
Lời này nói ra khiến sắc mặt Cố mẫu đại biến. Bà đứng bật dậy, không kiềm được run rẩy. Bà muốn mắng chửi, nhưng chạm vào hàn quang rét lạnh kia thì cũng chỉ có thể gượng cười: “Lời này của Hầu gia không đúng rồi, Cố gia ta vốn cũng là dòng dõi quý tộc, chẳng qua sa cơ lỡ vận…”
Thẩm Vô Song trừng mắt nhìn Vệ Uẩn: “Cậu tự lo cho mình đi!”
Trong lòng Vãn Nguyệt hiểu rõ, nhỏ giọng đáp vâng.
“Mẫu thân.” Vệ Uẩn cầm đao, bình tĩnh nói: “Con có chút việc phải xử lý, tạm thời ra ngoài một lát.”
Mà Vệ Uẩn ra khỏi phòng thì toàn thân bước đi nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái, mặt nở nụ cười, gặp thị vệ còn cười chào buổi sáng.
Thị vệ nghi hoặc, nhưng vẫn tháo đao xuống, đưa cho Vệ Uẩn.
Vẻ mặt Vệ Uẩn trước giờ không biểu lộ cảm xúc gì, hôm nay lại vui ra mặt như thế, dọa bọn thị vệ run cầm cập, không dám nhiều lời. Đợi quẹo qua ngã rẽ, Vệ Uẩn nhìn thấy Thẩm Vô Song dắt chó đứng chờ ở cửa. Thấy Vệ Uẩn, Thẩm Vô Song nói năng chua lè: “Trông Hầu gia mặt mang đào hoa, mắt ngậm xuân thuỷ, xem ra tối qua rất vừa ý hiệu quả của Xuân Phương Tẫn.”
Vệ Uẩn mỉm cười, không hề nhiều lời. Chàng quay đầu nhìn người hầu bên cạnh, nói với hắn: “Đưa đao của ngươi cho ta mượn.”“Cút đi.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn khụ một tiếng, đi về phía Thẩm Vô Song nói: “Thẩm huynh chớ giận, trở về ta giúp huynh theo đuổi tẩu tử.”
Dứt lời, không biết Thẩm Vô Song nhớ tới điều gì, liền cười nói: “Cậu đừng nói ta, nói tới phiền phức thì phiền phức tới rồi đấy. Vừa rồi ta dắt chó xuất phủ, tiện thể mua một chén đậu hủ hoa, sau đó bỗng nhìn thấy có người khiêng kiệu dùng để đưa sính lễ đi về hướng Vệ phủ. Đội ngũ dài lắm, xem ra rất có lòng. Cậu nói…”
Trong lòng Vãn Nguyệt hiểu rõ, nhỏ giọng đáp vâng.
“Im miệng!”
Mà Vệ Uẩn ra khỏi phòng thì toàn thân bước đi nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái, mặt nở nụ cười, gặp thị vệ còn cười chào buổi sáng.
“Đừng nói bậy.” Sở Du lạnh mắt nhìn nàng, Vãn Nguyệt bình tĩnh hơn, khấu đầu nói: “Phu nhân, người muốn dùng thuốc tránh thai không?”
Thẩm Vô Song trừng mắt nhìn Vệ Uẩn: “Cậu tự lo cho mình đi!”
“Lúc trước ta từng hỏi tẩu tẩu con, con bé nói không muốn, nhưng mà…”Lúc đang nói chuyện, Vệ Uẩn đi đến, mọi người đều đứng lên hành lễ với Vệ Uẩn. Vệ Uẩn cũng khom người hành lễ với Liễu Tuyết Dương và Cố mẫu, sau khi giới thiệu mình xong, chàng ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuyết Dương.
Lời này khiến Cố mẫu tức tới bật cười: “Được, được lắm, là Cố gia ta trèo cao, ta ngược lại muốn nhìn xem Vệ phủ ngài có thể vẻ vang đến khi nào!”
Dứt lời, không biết Thẩm Vô Song nhớ tới điều gì, liền cười nói: “Cậu đừng nói ta, nói tới phiền phức thì phiền phức tới rồi đấy. Vừa rồi ta dắt chó xuất phủ, tiện thể mua một chén đậu hủ hoa, sau đó bỗng nhìn thấy có người khiêng kiệu dùng để đưa sính lễ đi về hướng Vệ phủ. Đội ngũ dài lắm, xem ra rất có lòng. Cậu nói…”
Dứt lời, Vệ Uẩn cất bước đi ra đại sảnh.
“Im miệng!”
Thẩm Vô Song còn chưa nói hết đã nhìn thấy quản gia hấp tấp chạy tới, sốt ruột nói: “Hầu gia, người Cố phủ đến đưa sính lễ. Bây giờ lão phu nhân đã ra đón rồi, bảo ngài cũng qua đó.”
“Đợi đã.” Vệ Uẩn gọi Cố mẫu lại, chỉ đồ dưới đất: “Mau khiêng mấy thứ này về đi.”Thị vệ Cố phủ bị kinh động, ào ào nhào ra, nhưng lại không dám xông lên. Vệ Uẩn cầm đao đi tới đại sảnh, nhìn bảng hiệu “Thượng thiện nhược thuỷ” (*) bên trên, bình tĩnh nói: “Báo với Đại nhân các ngươi, Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn đến đây bái kiến.”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Vô Song biến đổi. Hắn quan sát vẻ mặt Vệ Uẩn, chỉ thấy mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, trấn tĩnh gật đầu: “Ta qua ngay.”
Dứt lời, Thẩm Vô Song cũng chạy theo ra.
Dứt lời, Vệ Uẩn cất bước đi ra đại sảnh.
Trong đại sảnh, một người phụ nữ đang nói chuyện với Liễu Tuyết Dương, trông mặt mũi người phụ nữ kia hiền lành, thở dài nói với Liễu Tuyết Dương: “Bà cũng biết Sở Sinh nhà chúng ta rồi đấy, nó thích Vệ đại phu nhân không phải mới ngày một ngày hai, đây là chuyện cả Hoa Kinh đều biết. Hôm nay tuổi nó đã gần hai mươi hai, lại chẳng có một thị thiếp. Vì Đại phu nhân, bảo nó thủ thân như ngọc cũng không quá…”
Lúc đang nói chuyện, Vệ Uẩn đi đến, mọi người đều đứng lên hành lễ với Vệ Uẩn. Vệ Uẩn cũng khom người hành lễ với Liễu Tuyết Dương và Cố mẫu, sau khi giới thiệu mình xong, chàng ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuyết Dương.
(*) Một câu thành ngữ, cả câu là “Qua khỏi thôn này, khó tìm được nhà trọ khác”, tức là bỏ lỡ mối này thì khó mà kiếm được mối nào khác.
Cố mẫu nhìn thấy Vệ Uẩn thì hơi giật mình, sau đó nói: “Hoá ra tiểu Hầu gia cũng ở đây, vậy thật đúng lúc. Hôm nay, ta và mẫu thân ngài đang bàn bạc về hôn sự của Vệ đại phu nhân, không biết ý tiểu Hầu gia thế nào?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Vô Song biến đổi. Hắn quan sát vẻ mặt Vệ Uẩn, chỉ thấy mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, trấn tĩnh gật đầu: “Ta qua ngay.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu nhìn Liễu Tuyết Dương: “Không biết ý tẩu tẩu thế nào?”
Đến trước cửa Cố phủ, chàng gõ cổng lớn, cổng vừa mở ra một khe nhỏ, Vệ Uẩn đã đá văng người mà xông vào, nhắm thẳng về hướng đại sảnh.
“Lúc trước ta từng hỏi tẩu tẩu con, con bé nói không muốn, nhưng mà…”
Vẻ mặt Vệ Uẩn lãnh đạm: “Hơn nữa, với dòng dõi Vệ gia ta, Cố Sở Sinh hắn trèo cao rồi.”
“Nhưng tuổi Đại phu nhân cũng đã sắp hai mươi mốt rồi.”
Trong đại sảnh, một người phụ nữ đang nói chuyện với Liễu Tuyết Dương, trông mặt mũi người phụ nữ kia hiền lành, thở dài nói với Liễu Tuyết Dương: “Bà cũng biết Sở Sinh nhà chúng ta rồi đấy, nó thích Vệ đại phu nhân không phải mới ngày một ngày hai, đây là chuyện cả Hoa Kinh đều biết. Hôm nay tuổi nó đã gần hai mươi hai, lại chẳng có một thị thiếp. Vì Đại phu nhân, bảo nó thủ thân như ngọc cũng không quá…”
Cố mẫu vội vàng tiếp lời: “Lão phu nhân, ta cũng nói thật. Bà xem, mặc dù Vệ đại phu nhân là Nhất phẩm Cáo mệnh, thân phận cao quý, đức hạnh vẹn toàn, nhưng dẫu sao cũng là thân tái giá, lại tuổi tác hơi lớn. Sở Sinh chúng ta tuổi còn trẻ đã lên chức Lễ bộ Thượng thư, kỳ thật nội bộ đã định vị trí Nội các Đại học sĩ, tháng sau sẽ có hi vọng thăng chức. Qua khỏi thôn này (*)…”
Sở Du do dự một chốc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đi lấy đi.”
“Cút đi.”(*) Một câu thành ngữ, cả câu là “Qua khỏi thôn này, khó tìm được nhà trọ khác”, tức là bỏ lỡ mối này thì khó mà kiếm được mối nào khác.
“Chuyện này không được truyền ra ngoài.” Sở Du bình tĩnh nói: “Còn giữa ta và Hầu gia, các ngươi cũng đừng hỏi.”
“Cút đi.”
Lời còn chưa dứt, Vệ Uẩn đã thản nhiên mở miệng. Nhóm người tại đó sững sờ, Cố mẫu khó tin nhìn Vệ Uẩn, đang định mở miệng thì thấy Vệ Uẩn bưng trà, ngẩng đầu lên, quét mắt sang người bên cạnh, thờ ơ nói: “Sao, nghe không hiểu tiếng người à?”
Liễu Tuyết Dương hơi ngờ vực: “Hiện nay bên trong Hoa Kinh, ngoại trừ con ra, còn có ai tốt hơn Cố Sở Sinh?”
Người tại đó đưa mắt nhìn nhau, Vệ Uẩn lướt mắt nhìn sang thị vệ bên cạnh, thị vệ đồng loạt rút đao ra, hàn quang loé sáng. Liễu Tuyết Dương hết hồn, không khỏi hỏi: “Con ta, con làm gì vậy?”
“Đại phu nhân Vệ phủ ta không cần lấy chồng.”
Vệ Uẩn đứng dậy, giọng nói điềm tĩnh trịnh trọng: “Tẩu ấy là Nhất phẩm Cáo mệnh, là Đại phu nhân Vệ phủ ta, há để cho bà ba hoa nói ra nói vào như vậy? Tẩu ấy chỉ không muốn gả, nếu tẩu ấy muốn gả, thì con cháu tội thần lấy thân thứ dân quay lại triều đình, lại từng là gia thần Vệ phủ ta như Cố phủ bà, đừng nói Cố Sở Sinh hắn chẳng qua chỉ là Lễ bộ Thượng thư, cho dù hắn ngồi lên chức Thủ phụ Nội các, vậy cũng từng là nô của ta!”
Lời này nói ra khiến sắc mặt Cố mẫu đại biến. Bà đứng bật dậy, không kiềm được run rẩy. Bà muốn mắng chửi, nhưng chạm vào hàn quang rét lạnh kia thì cũng chỉ có thể gượng cười: “Lời này của Hầu gia không đúng rồi, Cố gia ta vốn cũng là dòng dõi quý tộc, chẳng qua sa cơ lỡ vận…”
Mọi người gật đầu, Thẩm Vô Song vỗ đùi, sốt ruột nói: “Ta đi trước!”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng vỗ vai Liễu Tuyết Dương, hờ hững đáp: “Mẫu thân yên tâm, con chắc chắn sẽ tìm cho tẩu tẩu một người đàn ông còn tốt hơn Cố Sở Sinh.”
“Thì cũng là đã sa cơ.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn lãnh đạm: “Hơn nữa, với dòng dõi Vệ gia ta, Cố Sở Sinh hắn trèo cao rồi.”
Mà lúc này, Vệ Uẩn đã cầm đao, cưỡi ngựa chạy thẳng đến Cố phủ. Tốc độ chàng rất nhanh, sính lễ Cố phủ còn chưa khiêng trở về, chàng đã đến nơi rồi.
Lời này khiến Cố mẫu tức tới bật cười: “Được, được lắm, là Cố gia ta trèo cao, ta ngược lại muốn nhìn xem Vệ phủ ngài có thể vẻ vang đến khi nào!”
Dứt lời, Cố mẫu đứng dậy, giận dữ quát: “Chúng ta đi!”
“Đợi đã.” Vệ Uẩn gọi Cố mẫu lại, chỉ đồ dưới đất: “Mau khiêng mấy thứ này về đi.”
Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt vừa vào đã quỳ xuống. Trường Nguyệt rưng rưng nước mắt nói: “Chúng nô tì làm việc bất lực, khiến phu nhân chịu nhục.”
Cố mẫu giơ tay lên, nghiến răng nói: “Khiêng đi!”
(*) Một câu thành ngữ, cả câu là “Qua khỏi thôn này, khó tìm được nhà trọ khác”, tức là bỏ lỡ mối này thì khó mà kiếm được mối nào khác.
Chờ đoàn người bọn họ rời đi, Liễu Tuyết Dương đứng dậy, sốt ruột nói: “Tiểu Thất, con nói gì vậy? Con làm nhục Cố Sở Sinh như vậy, sau này còn ai dám đến cửa cầu thân? Con… con làm vậy là hại A Du đấy!”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng vỗ vai Liễu Tuyết Dương, hờ hững đáp: “Mẫu thân yên tâm, con chắc chắn sẽ tìm cho tẩu tẩu một người đàn ông còn tốt hơn Cố Sở Sinh.”
Liễu Tuyết Dương hơi ngờ vực: “Hiện nay bên trong Hoa Kinh, ngoại trừ con ra, còn có ai tốt hơn Cố Sở Sinh?”
Vệ Uẩn mỉm cười, không hề nhiều lời. Chàng quay đầu nhìn người hầu bên cạnh, nói với hắn: “Đưa đao của ngươi cho ta mượn.”
Thị vệ nghi hoặc, nhưng vẫn tháo đao xuống, đưa cho Vệ Uẩn.
“Mẫu thân.” Vệ Uẩn cầm đao, bình tĩnh nói: “Con có chút việc phải xử lý, tạm thời ra ngoài một lát.”
Liễu Tuyết Dương ngớ người nhìn Vệ Uẩn xách đao ra ngoài, mất nửa ngày mới hoàn hồn. Bà hỏi người bên cạnh: “Nó như vậy là định làm gì?”
“Đại phu nhân Vệ phủ ta không cần lấy chồng.”
Mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, chỉ có Thẩm Vô Song đi vào, sốt ruột hỏi: “Ta nghe nói Hầu gia xách đao ra ngoài?”
Vệ Uẩn đứng dậy, giọng nói điềm tĩnh trịnh trọng: “Tẩu ấy là Nhất phẩm Cáo mệnh, là Đại phu nhân Vệ phủ ta, há để cho bà ba hoa nói ra nói vào như vậy? Tẩu ấy chỉ không muốn gả, nếu tẩu ấy muốn gả, thì con cháu tội thần lấy thân thứ dân quay lại triều đình, lại từng là gia thần Vệ phủ ta như Cố phủ bà, đừng nói Cố Sở Sinh hắn chẳng qua chỉ là Lễ bộ Thượng thư, cho dù hắn ngồi lên chức Thủ phụ Nội các, vậy cũng từng là nô của ta!”
Mọi người gật đầu, Thẩm Vô Song vỗ đùi, sốt ruột nói: “Ta đi trước!”
Dứt lời, Thẩm Vô Song cũng chạy theo ra.
Mà lúc này, Vệ Uẩn đã cầm đao, cưỡi ngựa chạy thẳng đến Cố phủ. Tốc độ chàng rất nhanh, sính lễ Cố phủ còn chưa khiêng trở về, chàng đã đến nơi rồi.
Đến trước cửa Cố phủ, chàng gõ cổng lớn, cổng vừa mở ra một khe nhỏ, Vệ Uẩn đã đá văng người mà xông vào, nhắm thẳng về hướng đại sảnh.
Thị vệ Cố phủ bị kinh động, ào ào nhào ra, nhưng lại không dám xông lên. Vệ Uẩn cầm đao đi tới đại sảnh, nhìn bảng hiệu “Thượng thiện nhược thuỷ” (*) bên trên, bình tĩnh nói: “Báo với Đại nhân các ngươi, Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn đến đây bái kiến.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu nhìn Liễu Tuyết Dương: “Không biết ý tẩu tẩu thế nào?”
Vệ Uẩn mỉm cười, không hề nhiều lời. Chàng quay đầu nhìn người hầu bên cạnh, nói với hắn: “Đưa đao của ngươi cho ta mượn.”Cố mẫu nhìn thấy Vệ Uẩn thì hơi giật mình, sau đó nói: “Hoá ra tiểu Hầu gia cũng ở đây, vậy thật đúng lúc. Hôm nay, ta và mẫu thân ngài đang bàn bạc về hôn sự của Vệ đại phu nhân, không biết ý tiểu Hầu gia thế nào?”“Mẫu thân.” Vệ Uẩn cầm đao, bình tĩnh nói: “Con có chút việc phải xử lý, tạm thời ra ngoài một lát.”(*) Thượng thiện nhược thuỷ: Là một thành ngữ, ý chỉ phẩm chất cao quý nhất là giống như nước vậy, thấm nhuần vạn vật mà không tranh danh lợi, không chấp nhặt với thế nhân, không tranh chấp hơn thua nhất thời cùng thế nhân, làm đến chí nhu (nhẹ nhàng, âm thầm lặng lẽ) nhưng lại có thể dung hoà tấm lòng và khí độ của thiên hạ.
Tiểu thất được việc còn khoe mẻ ??. Có thể nào Sở Du xưng” Đệ – ta ” vì đánh chủ quyền ta dù sao vẫn là Tẩu , lớn hơn Đệ nên Đệ vẫn phải nghe lời ta , không phải cứ ” Muốn là được ” ???
Ăn no uống no tâm hồn phơi phới. Sướng rồi. ??. ?? Còn xách dao đi đe doạ người ta
mẹ tiểu Thất chóng mặt với con trai luôn . không hiểu cậu con muốn làm gì. chờ đi nha mẫu thân hihi
=)) tội nghiệp tiểu thất: người đàn ông tốt hơn css nhưng ko thể nói: vệ uẩn
xách đao tới nhà tình địch để khoe nè.chơi zay mới chịu àh a7…))
Tình hình này là mẹ của Tiểu Thất khó chấp nhận tình cảm đôi trẻ rồi đây
Ở Vệ phủ, Sở Du như là con ruột của mẹ Vệ vậy.
Ôi chao, khung cảnh xách dao kinh điển cũng xuất hiện rồi
Cuối cùng cũng yêu nhau rồi. Không uổng Vệ Uẩn bao năm nhung nhớ
Có cảm giác tiểu Thất là con mèo được ăn no đang đi khoe khoang với tình địch ?
CHẤt hoen nuoecs cất lunn anh oieiii