Sơn Hà Chẩm – Chương 109

Chương 109

Cố Sở Sinh cầu thân, Vệ Uẩn xách đao tới cửa

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du không lên tiếng. Nàng nhìn thanh kiếm đặt trước mặt, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Chính nàng cũng không biết tại sao chuyện lại phát sinh đến mức này. Nàng rũ mắt, túm lấy chăn, trong lòng sợ hãi bất an. Đây là duy hộ sư rèn luyện hàng ngày.

Vệ Uẩn im lặng chờ nàng, vẻ mặt trầm tĩnh như nước. Một lúc sau, Sở Du nắm chăn, thấp thỏm nói: “Chuyện này, đệ vốn vô tâm…”

“Ta có tâm.” Nàng đứng ở kiều biên, cầm ngọn nến, đưa lưng.

Vệ Uẩn mở miệng cắt ngang lời nàng. Chàng nửa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta có tâm với nàng hay không, nàng không biết sao?” Nơi đó một mảnh vũng máu hỗn chiến.

Sở Du im lặng nhìn chăm chú vào mắt chàng, ánh mắt thanh niên thuần khiết mà lại kiên định, không hề tồn tại bất cứ dao động thoái lui. Chàng vươn tay áp lên mặt nàng, dịu dàng nói: “A Du, nàng thích ta, đêm qua nàng đã nói với ta rồi.” Một tòa kiều, cách trở sinh cùng tử.

Trái tim S Du đtngt run lên,íging như thìbí mt sâu[thm nht trongIlòng b moiɩra. Nàng ngonhđu đi, nhìnìlá phong bênìngoài rơi rng.V Un đngãthng dy, ngiôlên mép giưng,°ôm S Duvào lòng, dasát vào nhau.

Đuĭthu se lnh,nhưng toàn thân,chàng li mɩáp đến mccó hơi nóng²rc. Tay chàngvut lên tmîlưng trơn bóngca nàng, dudàng nói: “A¸Du, nàng đngfs. Ch cnĩnàng thích ta,)ta s giúpànàng chng đ,giúp nàng ngăncn tt c.Nàng đng s.”

S Du không²nói li nào,nàng miết lyĩchăn, cm thychóp mũi chuaxót.

Ngưi đàn ôngnày quá tt,Ïtt đến nhưımt gic mng.ÎNàng bng sĭcó mt ngày¹tnh mng, vychng thà chưatng mơ.

Hơn naĨtnh mng ri,[vy cũng chlà tnh mngmà thôi. Nhưngnếu nàng vàáV Un bênļnhau, đến mtngày chia tay,ïcái mà nànghi sinh khôngõch là danhôtiếng ca mình,danh tiếng caV Un, danhtiếng ca V}gia, mà cònĮlà V gia(m áp này.

Nơinàng vt vígy dng ging)như nhà yli chng vįđưc na.

Nhưng bâygi chuyn đãĺđến nưc này,nàng chng thátránh né VUn tiếp đưc,hoc là đãtng có, hoclà chưa tngɩcó.

Nghĩ vy, tráitim nàng xaođng. Có mtũchp mt, nàngcm giác bnĩthân kích đngnhư thiếu n.°Nàng giơ tay²lên, nh nhàngêôm ly chàng,¹khàn ging nói:ĨVy đ đngý vi taìmt chuyn.”

“Nàngnói đi.” GingV Un khrun. S Du]nhm mt li:íĐng nói quanh ca chúngļta cho nhngngưi khác biết,c t tİthôi.”

Hôm nayđang là thi,khc quan trngca V Un,ékhông nên cóbt c nhânt ngoài ýímun nào.

V Unìngn ngưi, sauđó lp tcìphn ng kp:đVy là nàngchp nhn ta?”i

Mt S Duhơi ng hng,ínàng gt đu.

VÍUn bt cưisang sng, ômS Du, mngír xoay trònàtrong phòng. SĨDu hong htvòng ly chàng,ìvi nói: “Thta xung!”

VãUn đt nànglên giưng, lănđến trên ngưiЇnàng, vui mngInói: “A Du,chúng ta ch}ngày hôm naylâu quá ri!”ì

S Du ngonhímt đi, khôngɪnhìn chàng, thúcïgic: “Mau ngidy đi, thếnày còn raàth thng gì!”ĩ

“Ngi dy cũngđưc… N cưi¸V Un trongtro: “Vy nàngnói cho taùbiết trưc, khinào thì tacó th cưiũnàng?”

S Duĩmím môi: “Taúcũng không biết.”ò

V Un nhưngmày, S Du:bình tĩnh nói:[“Tiu Tht, taìkhông la đ.Ta thích đ,nhưng tình cmúnày không nhiunhư vy. Tronglòng ta cóĩgút mc, tamun đi tngõbưc mt. Khiánào yêu nhau,khi nào kếtîhôn, mi chuyn²đu c thuntheo t nhiên,đi ti bưckia ri thìs thành hôn.”

V Un khôngĩđáp, chàng imílng nhìn nàng.íS Du ngưcmt lên, đónÎly ánh mtÎchàng: “Ta khôngìla đ, tìnhcm ca tach dng mc này. Taɩs thy mu)thân đ ni¸gin, cũng sph mu taìlo lng, tafcòn s

Đưcri, đưc ri.”V Un mmócưi: “Ta biếtnàng s rtĩnhiu, không nóiÍthì không nói.”

Chàng cúi đu,ĩáp lên ngcĬnàng, nghe nhptim nàng đp,chm rãi nói:ù“Có lúc ta{cm thy nàngĩging như mt)chú mèo ngôngcung, sau khib ngưi tatn thương thìĭc núp mãiidưi đáy giưng,không chu raìngoài. Ta munļkéo nàng ra,ìthương nàng, chiuĪchung nàng, nàngïvn không chu.ũTa mun nuôngchiu nàng gingĺnhư trưc đây,thy không thíchai là giơĪroi đánh, vyúmà nàng ckhông tin, sngľchết không chura.”

S Dub s sosánh này chcîcưi, cong khóeìmôi không nóiôli nào. VUn ngng đunhìn mt S²Du, ging nhưìlàm nũng: “Cóáđiu nàng khiếnta thit thòiìln như vy,ónàng phi đngïý vi ta(mt chuyn.”

“Sao,ta li khiếnchàng thit thòi?”jS Du dkhóc d cưi.IV Un liếcnhìn nàng, mtìphưng long lanhánh nưc: “Nàngīchiếm cơ th,ta, li khôngíchu trách nhimЇvi ta, vykhông phi làta thit thòiri sao?”

“Cái{con ngưi đ

S Du giơtay lên đychàng. V Unnm cht tayɨS Du, nghiêmtúc nhìn nàng.

“Tanói nghiêm túc.”ếChàng chăm chúnhìn nàng: “Miímt ngày, nàngýthích ta nhiuhơn mt chútđưc không?”

SïDu ngn ngưi,ănhìn vào ánhõmt du dàngca chàng. Mtlát sau, nàngr mt đáp:ũ.”

V Unkhông nói na,íchàng nm ly³tay nàng, hônvào lòng bàntay, sau đóđng dy: “Tabế nàng đitm nhé?”

SĩDu đ mtgt đu. VUn bế nàngĪvào trong b,sau khi nàngtm ra xong,ôchàng mc yĩphc cho nàngri ôm nàngàv giưng: “Hômĩnay, nàng nghngơi cho kho,òchuyn còn liɪđ ta xưlý.”

Đ đnh¹làm gì?” SįDu cau mày,V Un cưi:ũ“Ta đã spĨxếp xong nhngchuyn khác cri, nhưng dùĪsao mun phnècũng phi cóÍlý do. Hômnay ta trv, chc chnùTriu Nguyt munÏgây bt livi ta, tas đi hnĭđến.”

Đ munĪhn ép đ?”³

Phi.” V Unɩgt đu: “Đivi ngưi trongīthiên h màínói, ta bįép phn vàta t mìnhưkhi nghĩa lààhai vic khácĺnhau.”

Vy nếuTriu Nguyt nônênóng, trc tiếp)phong thành giết{đ, vy đ°phi làm sao?”

“Ta dn theoưnăm nghìn binh¸mã bênjngoài, đến lúcĮđó bn hs gi vcông thành. Chúngta ni ngĨngoi hp, dnõhết nhng ngưicn đưa đi.”

Dù sao hingi ngưi Vgia vn khôngýth ra khithành, mun chuynsch toàn bõV ph thìêch có thdùng cách này.

SếDu gt đu,sau đó nói:ĮVy bây giđ đnh thếnào?”

“Bây gi,ĺta liên lcvi ngưi kháctrưc. Trong triuìđình có ngưiăca ta, thuïxếp xong ri,đến lúc đóɩcùng nhau rikhi đây. Ngàyïmai… V Unùlnh ging: “Taìs đến ThunîThiên Ph đánhtrng kêu oan.”ó

S Du hiuý V Un.ĪV Un díđnh đánh trngfkêu oan, bt[đu m mànt s kinÏBch Đế Cc,t cáo viclàm ác đcca Triu Nguyt.ôThun Thiên Phchc chn khôngõdám nhn án.íĐến lúc đó,Triu Nguyt pháingưi ti bt.Mt khi VUn b bt,îngưi ca VìUn li lyýdanh nghĩa cuch mà côngthành. Sau khi,thành công chínhbiến cu VĩUn ra, VUn li khiĭnghĩa, trên ngưichàng s khôngļcó vết nhơnào.

Chàng là bép khi nghĩa,b ép mưuphn, b épđng lên.

Sau khiĺS Du hiuý V Un,îbèn gt đuïnói: “Vy đmau đi tìmĺngưi đi. Taĩs căn dnxung dưi, ngàyĮmai dng mtısân khu đ¹gánh hát đếnđhát hí khúc.”ĩ

“Gánh hát?” VIUn ngn ngưi,ĺS Du dod, dè dthi: “Không thìta t chcbiu din hoakhôi? Ngưi xemĩs đông hơnfmt chút.”

VɩUn nghe vyíthì phì cưi:ĪKhông ng mynăm nay, nàngílàm ăn cũngílàm ti nhngĩth này ri.”

“Hu gia… SļDu th dài:“Cuc sng Huph quá cckh, kiếm tin{tht không dmà.”

Đúng vy.”V Un gtđu, khom lưngng vào lòngS Du, nháy°mt my cái:(“Tương lai bnHu phi daĮvào gương mtnày đ phunhân nuôi ri.”

“Mau ra ngoàiýlàm chính sđi!”

S Duđy chàng mtïcái, V Unrên r ôi mt lát,İcui cùng miìra ngoài.

Đi VUn đi ri,ìS Du ngh{ngơi mt lúc,gian nan xunggiưng, gi Trưng²Nguyt và VãnìNguyt tiến vào.

Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt vừa vào đã quỳ xuống. Trường Nguyệt rưng rưng nước mắt nói: “Chúng nô tì làm việc bất lực, khiến phu nhân chịu nhục.”

Cố mẫu nhìn thấy Vệ Uẩn thì hơi giật mình, sau đó nói: “Hoá ra tiểu Hầu gia cũng ở đây, vậy thật đúng lúc. Hôm nay, ta và mẫu thân ngài đang bàn bạc về hôn sự của Vệ đại phu nhân, không biết ý tiểu Hầu gia thế nào?”

Cố mẫu giơ tay lên, nghiến răng nói: “Khiêng đi!”

“Đừng nói bậy.” Sở Du lạnh mắt nhìn nàng, Vãn Nguyệt bình tĩnh hơn, khấu đầu nói: “Phu nhân, người muốn dùng thuốc tránh thai không?”

Người tại đó đưa mắt nhìn nhau, Vệ Uẩn lướt mắt nhìn sang thị vệ bên cạnh, thị vệ đồng loạt rút đao ra, hàn quang loé sáng. Liễu Tuyết Dương hết hồn, không khỏi hỏi: “Con ta, con làm gì vậy?”

Sở Du do dự một chốc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đi lấy đi.”

Dứt lời, Cố mẫu đứng dậy, giận dữ quát: “Chúng ta đi!”

“Nhưng tuổi Đại phu nhân cũng đã sắp hai mươi mốt rồi.”

Trường Nguyệt đáp một tiếng, đứng dậy đi lấy thuốc. Vãn Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sở Du: “Phu nhân, bây giờ phải xử lý thế nào?”

Trường Nguyệt đáp một tiếng, đứng dậy đi lấy thuốc. Vãn Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sở Du: “Phu nhân, bây giờ phải xử lý thế nào?”“Thì cũng là đã sa cơ.”

“Chuyện này không được truyền ra ngoài.” Sở Du bình tĩnh nói: “Còn giữa ta và Hầu gia, các ngươi cũng đừng hỏi.”

Lời này nói ra khiến sắc mặt Cố mẫu đại biến. Bà đứng bật dậy, không kiềm được run rẩy. Bà muốn mắng chửi, nhưng chạm vào hàn quang rét lạnh kia thì cũng chỉ có thể gượng cười: “Lời này của Hầu gia không đúng rồi, Cố gia ta vốn cũng là dòng dõi quý tộc, chẳng qua sa cơ lỡ vận…”

Thẩm Vô Song trừng mắt nhìn Vệ Uẩn: “Cậu tự lo cho mình đi!”

Trong lòng Vãn Nguyệt hiểu rõ, nhỏ giọng đáp vâng.

“Mẫu thân.” Vệ Uẩn cầm đao, bình tĩnh nói: “Con có chút việc phải xử lý, tạm thời ra ngoài một lát.”

Mà Vệ Uẩn ra khỏi phòng thì toàn thân bước đi nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái, mặt nở nụ cười, gặp thị vệ còn cười chào buổi sáng.

Thị vệ nghi hoặc, nhưng vẫn tháo đao xuống, đưa cho Vệ Uẩn.

Vẻ mặt Vệ Uẩn trước giờ không biểu lộ cảm xúc gì, hôm nay lại vui ra mặt như thế, dọa bọn thị vệ run cầm cập, không dám nhiều lời. Đợi quẹo qua ngã rẽ, Vệ Uẩn nhìn thấy Thẩm Vô Song dắt chó đứng chờ ở cửa. Thấy Vệ Uẩn, Thẩm Vô Song nói năng chua lè: “Trông Hầu gia mặt mang đào hoa, mắt ngậm xuân thuỷ, xem ra tối qua rất vừa ý hiệu quả của Xuân Phương Tẫn.”

Vệ Uẩn mỉm cười, không hề nhiều lời. Chàng quay đầu nhìn người hầu bên cạnh, nói với hắn: “Đưa đao của ngươi cho ta mượn.”“Cút đi.”

Nghe vậy, Vệ Uẩn khụ một tiếng, đi về phía Thẩm Vô Song nói: “Thẩm huynh chớ giận, trở về ta giúp huynh theo đuổi tẩu tử.”

Dứt lời, không biết Thẩm Vô Song nhớ tới điều gì, liền cười nói: “Cậu đừng nói ta, nói tới phiền phức thì phiền phức tới rồi đấy. Vừa rồi ta dắt chó xuất phủ, tiện thể mua một chén đậu hủ hoa, sau đó bỗng nhìn thấy có người khiêng kiệu dùng để đưa sính lễ đi về hướng Vệ phủ. Đội ngũ dài lắm, xem ra rất có lòng. Cậu nói…”

Trong lòng Vãn Nguyệt hiểu rõ, nhỏ giọng đáp vâng.

“Im miệng!”

Mà Vệ Uẩn ra khỏi phòng thì toàn thân bước đi nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái, mặt nở nụ cười, gặp thị vệ còn cười chào buổi sáng.

“Đừng nói bậy.” Sở Du lạnh mắt nhìn nàng, Vãn Nguyệt bình tĩnh hơn, khấu đầu nói: “Phu nhân, người muốn dùng thuốc tránh thai không?”

Thẩm Vô Song trừng mắt nhìn Vệ Uẩn: “Cậu tự lo cho mình đi!”

“Lúc trước ta từng hỏi tẩu tẩu con, con bé nói không muốn, nhưng mà…”Lúc đang nói chuyện, Vệ Uẩn đi đến, mọi người đều đứng lên hành lễ với Vệ Uẩn. Vệ Uẩn cũng khom người hành lễ với Liễu Tuyết Dương và Cố mẫu, sau khi giới thiệu mình xong, chàng ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuyết Dương.

Lời này khiến Cố mẫu tức tới bật cười: “Được, được lắm, là Cố gia ta trèo cao, ta ngược lại muốn nhìn xem Vệ phủ ngài có thể vẻ vang đến khi nào!”

Dứt lời, không biết Thẩm Vô Song nhớ tới điều gì, liền cười nói: “Cậu đừng nói ta, nói tới phiền phức thì phiền phức tới rồi đấy. Vừa rồi ta dắt chó xuất phủ, tiện thể mua một chén đậu hủ hoa, sau đó bỗng nhìn thấy có người khiêng kiệu dùng để đưa sính lễ đi về hướng Vệ phủ. Đội ngũ dài lắm, xem ra rất có lòng. Cậu nói…”

Dứt lời, Vệ Uẩn cất bước đi ra đại sảnh.

“Im miệng!”

Thẩm Vô Song còn chưa nói hết đã nhìn thấy quản gia hấp tấp chạy tới, sốt ruột nói: “Hầu gia, người Cố phủ đến đưa sính lễ. Bây giờ lão phu nhân đã ra đón rồi, bảo ngài cũng qua đó.”

“Đợi đã.” Vệ Uẩn gọi Cố mẫu lại, chỉ đồ dưới đất: “Mau khiêng mấy thứ này về đi.”Thị vệ Cố phủ bị kinh động, ào ào nhào ra, nhưng lại không dám xông lên. Vệ Uẩn cầm đao đi tới đại sảnh, nhìn bảng hiệu “Thượng thiện nhược thuỷ” (*) bên trên, bình tĩnh nói: “Báo với Đại nhân các ngươi, Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn đến đây bái kiến.”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Vô Song biến đổi. Hắn quan sát vẻ mặt Vệ Uẩn, chỉ thấy mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, trấn tĩnh gật đầu: “Ta qua ngay.”

Dứt lời, Thẩm Vô Song cũng chạy theo ra.

Dứt lời, Vệ Uẩn cất bước đi ra đại sảnh.

Trong đại sảnh, một người phụ nữ đang nói chuyện với Liễu Tuyết Dương, trông mặt mũi người phụ nữ kia hiền lành, thở dài nói với Liễu Tuyết Dương: “Bà cũng biết Sở Sinh nhà chúng ta rồi đấy, nó thích Vệ đại phu nhân không phải mới ngày một ngày hai, đây là chuyện cả Hoa Kinh đều biết. Hôm nay tuổi nó đã gần hai mươi hai, lại chẳng có một thị thiếp. Vì Đại phu nhân, bảo nó thủ thân như ngọc cũng không quá…”

Lúc đang nói chuyện, Vệ Uẩn đi đến, mọi người đều đứng lên hành lễ với Vệ Uẩn. Vệ Uẩn cũng khom người hành lễ với Liễu Tuyết Dương và Cố mẫu, sau khi giới thiệu mình xong, chàng ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuyết Dương.

(*) Một câu thành ngữ, cả câu là “Qua khỏi thôn này, khó tìm được nhà trọ khác”, tức là bỏ lỡ mối này thì khó mà kiếm được mối nào khác.

Cố mẫu nhìn thấy Vệ Uẩn thì hơi giật mình, sau đó nói: “Hoá ra tiểu Hầu gia cũng ở đây, vậy thật đúng lúc. Hôm nay, ta và mẫu thân ngài đang bàn bạc về hôn sự của Vệ đại phu nhân, không biết ý tiểu Hầu gia thế nào?”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Vô Song biến đổi. Hắn quan sát vẻ mặt Vệ Uẩn, chỉ thấy mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, trấn tĩnh gật đầu: “Ta qua ngay.”

Nghe vậy, Vệ Uẩn nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu nhìn Liễu Tuyết Dương: “Không biết ý tẩu tẩu thế nào?”

Đến trước cửa Cố phủ, chàng gõ cổng lớn, cổng vừa mở ra một khe nhỏ, Vệ Uẩn đã đá văng người mà xông vào, nhắm thẳng về hướng đại sảnh.

“Lúc trước ta từng hỏi tẩu tẩu con, con bé nói không muốn, nhưng mà…”

Vẻ mặt Vệ Uẩn lãnh đạm: “Hơn nữa, với dòng dõi Vệ gia ta, Cố Sở Sinh hắn trèo cao rồi.”

“Nhưng tuổi Đại phu nhân cũng đã sắp hai mươi mốt rồi.”

Trong đại sảnh, một người phụ nữ đang nói chuyện với Liễu Tuyết Dương, trông mặt mũi người phụ nữ kia hiền lành, thở dài nói với Liễu Tuyết Dương: “Bà cũng biết Sở Sinh nhà chúng ta rồi đấy, nó thích Vệ đại phu nhân không phải mới ngày một ngày hai, đây là chuyện cả Hoa Kinh đều biết. Hôm nay tuổi nó đã gần hai mươi hai, lại chẳng có một thị thiếp. Vì Đại phu nhân, bảo nó thủ thân như ngọc cũng không quá…”

Cố mẫu vội vàng tiếp lời: “Lão phu nhân, ta cũng nói thật. Bà xem, mặc dù Vệ đại phu nhân là Nhất phẩm Cáo mệnh, thân phận cao quý, đức hạnh vẹn toàn, nhưng dẫu sao cũng là thân tái giá, lại tuổi tác hơi lớn. Sở Sinh chúng ta tuổi còn trẻ đã lên chức Lễ bộ Thượng thư, kỳ thật nội bộ đã định vị trí Nội các Đại học sĩ, tháng sau sẽ có hi vọng thăng chức. Qua khỏi thôn này (*)…”

Sở Du do dự một chốc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đi lấy đi.”

“Cút đi.”(*) Một câu thành ngữ, cả câu là “Qua khỏi thôn này, khó tìm được nhà trọ khác”, tức là bỏ lỡ mối này thì khó mà kiếm được mối nào khác.

“Chuyện này không được truyền ra ngoài.” Sở Du bình tĩnh nói: “Còn giữa ta và Hầu gia, các ngươi cũng đừng hỏi.”

“Cút đi.”

Lời còn chưa dứt, Vệ Uẩn đã thản nhiên mở miệng. Nhóm người tại đó sững sờ, Cố mẫu khó tin nhìn Vệ Uẩn, đang định mở miệng thì thấy Vệ Uẩn bưng trà, ngẩng đầu lên, quét mắt sang người bên cạnh, thờ ơ nói: “Sao, nghe không hiểu tiếng người à?”

Liễu Tuyết Dương hơi ngờ vực: “Hiện nay bên trong Hoa Kinh, ngoại trừ con ra, còn có ai tốt hơn Cố Sở Sinh?”

Người tại đó đưa mắt nhìn nhau, Vệ Uẩn lướt mắt nhìn sang thị vệ bên cạnh, thị vệ đồng loạt rút đao ra, hàn quang loé sáng. Liễu Tuyết Dương hết hồn, không khỏi hỏi: “Con ta, con làm gì vậy?”

“Đại phu nhân Vệ phủ ta không cần lấy chồng.”

Vệ Uẩn đứng dậy, giọng nói điềm tĩnh trịnh trọng: “Tẩu ấy là Nhất phẩm Cáo mệnh, là Đại phu nhân Vệ phủ ta, há để cho bà ba hoa nói ra nói vào như vậy? Tẩu ấy chỉ không muốn gả, nếu tẩu ấy muốn gả, thì con cháu tội thần lấy thân thứ dân quay lại triều đình, lại từng là gia thần Vệ phủ ta như Cố phủ bà, đừng nói Cố Sở Sinh hắn chẳng qua chỉ là Lễ bộ Thượng thư, cho dù hắn ngồi lên chức Thủ phụ Nội các, vậy cũng từng là nô của ta!”

Lời này nói ra khiến sắc mặt Cố mẫu đại biến. Bà đứng bật dậy, không kiềm được run rẩy. Bà muốn mắng chửi, nhưng chạm vào hàn quang rét lạnh kia thì cũng chỉ có thể gượng cười: “Lời này của Hầu gia không đúng rồi, Cố gia ta vốn cũng là dòng dõi quý tộc, chẳng qua sa cơ lỡ vận…”

Mọi người gật đầu, Thẩm Vô Song vỗ đùi, sốt ruột nói: “Ta đi trước!”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng vỗ vai Liễu Tuyết Dương, hờ hững đáp: “Mẫu thân yên tâm, con chắc chắn sẽ tìm cho tẩu tẩu một người đàn ông còn tốt hơn Cố Sở Sinh.”

“Thì cũng là đã sa cơ.”

Vẻ mặt Vệ Uẩn lãnh đạm: “Hơn nữa, với dòng dõi Vệ gia ta, Cố Sở Sinh hắn trèo cao rồi.”

Mà lúc này, Vệ Uẩn đã cầm đao, cưỡi ngựa chạy thẳng đến Cố phủ. Tốc độ chàng rất nhanh, sính lễ Cố phủ còn chưa khiêng trở về, chàng đã đến nơi rồi.

Lời này khiến Cố mẫu tức tới bật cười: “Được, được lắm, là Cố gia ta trèo cao, ta ngược lại muốn nhìn xem Vệ phủ ngài có thể vẻ vang đến khi nào!”

Dứt lời, Cố mẫu đứng dậy, giận dữ quát: “Chúng ta đi!”

“Đợi đã.” Vệ Uẩn gọi Cố mẫu lại, chỉ đồ dưới đất: “Mau khiêng mấy thứ này về đi.”

Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt vừa vào đã quỳ xuống. Trường Nguyệt rưng rưng nước mắt nói: “Chúng nô tì làm việc bất lực, khiến phu nhân chịu nhục.”

Cố mẫu giơ tay lên, nghiến răng nói: “Khiêng đi!”

(*) Một câu thành ngữ, cả câu là “Qua khỏi thôn này, khó tìm được nhà trọ khác”, tức là bỏ lỡ mối này thì khó mà kiếm được mối nào khác.

Chờ đoàn người bọn họ rời đi, Liễu Tuyết Dương đứng dậy, sốt ruột nói: “Tiểu Thất, con nói gì vậy? Con làm nhục Cố Sở Sinh như vậy, sau này còn ai dám đến cửa cầu thân? Con… con làm vậy là hại A Du đấy!”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng vỗ vai Liễu Tuyết Dương, hờ hững đáp: “Mẫu thân yên tâm, con chắc chắn sẽ tìm cho tẩu tẩu một người đàn ông còn tốt hơn Cố Sở Sinh.”

Liễu Tuyết Dương hơi ngờ vực: “Hiện nay bên trong Hoa Kinh, ngoại trừ con ra, còn có ai tốt hơn Cố Sở Sinh?”

Vệ Uẩn mỉm cười, không hề nhiều lời. Chàng quay đầu nhìn người hầu bên cạnh, nói với hắn: “Đưa đao của ngươi cho ta mượn.”

Thị vệ nghi hoặc, nhưng vẫn tháo đao xuống, đưa cho Vệ Uẩn.

“Mẫu thân.” Vệ Uẩn cầm đao, bình tĩnh nói: “Con có chút việc phải xử lý, tạm thời ra ngoài một lát.”

Liễu Tuyết Dương ngớ người nhìn Vệ Uẩn xách đao ra ngoài, mất nửa ngày mới hoàn hồn. Bà hỏi người bên cạnh: “Nó như vậy là định làm gì?”

“Đại phu nhân Vệ phủ ta không cần lấy chồng.”

Mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, chỉ có Thẩm Vô Song đi vào, sốt ruột hỏi: “Ta nghe nói Hầu gia xách đao ra ngoài?”

Vệ Uẩn đứng dậy, giọng nói điềm tĩnh trịnh trọng: “Tẩu ấy là Nhất phẩm Cáo mệnh, là Đại phu nhân Vệ phủ ta, há để cho bà ba hoa nói ra nói vào như vậy? Tẩu ấy chỉ không muốn gả, nếu tẩu ấy muốn gả, thì con cháu tội thần lấy thân thứ dân quay lại triều đình, lại từng là gia thần Vệ phủ ta như Cố phủ bà, đừng nói Cố Sở Sinh hắn chẳng qua chỉ là Lễ bộ Thượng thư, cho dù hắn ngồi lên chức Thủ phụ Nội các, vậy cũng từng là nô của ta!”

Mọi người gật đầu, Thẩm Vô Song vỗ đùi, sốt ruột nói: “Ta đi trước!”

Dứt lời, Thẩm Vô Song cũng chạy theo ra.

Mà lúc này, Vệ Uẩn đã cầm đao, cưỡi ngựa chạy thẳng đến Cố phủ. Tốc độ chàng rất nhanh, sính lễ Cố phủ còn chưa khiêng trở về, chàng đã đến nơi rồi.

Đến trước cửa Cố phủ, chàng gõ cổng lớn, cổng vừa mở ra một khe nhỏ, Vệ Uẩn đã đá văng người mà xông vào, nhắm thẳng về hướng đại sảnh.

Thị vệ Cố phủ bị kinh động, ào ào nhào ra, nhưng lại không dám xông lên. Vệ Uẩn cầm đao đi tới đại sảnh, nhìn bảng hiệu “Thượng thiện nhược thuỷ” (*) bên trên, bình tĩnh nói: “Báo với Đại nhân các ngươi, Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn đến đây bái kiến.”

Nghe vậy, Vệ Uẩn nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu nhìn Liễu Tuyết Dương: “Không biết ý tẩu tẩu thế nào?”

Vệ Uẩn mỉm cười, không hề nhiều lời. Chàng quay đầu nhìn người hầu bên cạnh, nói với hắn: “Đưa đao của ngươi cho ta mượn.”Cố mẫu nhìn thấy Vệ Uẩn thì hơi giật mình, sau đó nói: “Hoá ra tiểu Hầu gia cũng ở đây, vậy thật đúng lúc. Hôm nay, ta và mẫu thân ngài đang bàn bạc về hôn sự của Vệ đại phu nhân, không biết ý tiểu Hầu gia thế nào?”“Mẫu thân.” Vệ Uẩn cầm đao, bình tĩnh nói: “Con có chút việc phải xử lý, tạm thời ra ngoài một lát.”(*) Thượng thiện nhược thuỷ: Là một thành ngữ, ý chỉ phẩm chất cao quý nhất là giống như nước vậy, thấm nhuần vạn vật mà không tranh danh lợi, không chấp nhặt với thế nhân, không tranh chấp hơn thua nhất thời cùng thế nhân, làm đến chí nhu (nhẹ nhàng, âm thầm lặng lẽ) nhưng lại có thể dung hoà tấm lòng và khí độ của thiên hạ.

4.6 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

21 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Tiểu thất được việc còn khoe mẻ ??. Có thể nào Sở Du xưng” Đệ – ta ” vì đánh chủ quyền ta dù sao vẫn là Tẩu , lớn hơn Đệ nên Đệ vẫn phải nghe lời ta , không phải cứ ” Muốn là được ” ???

Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Ăn no uống no tâm hồn phơi phới. Sướng rồi. ??. ?? Còn xách dao đi đe doạ người ta

Nguyễn Minh
Nguyễn Minh
4 Năm Cách đây

mẹ tiểu Thất chóng mặt với con trai luôn . không hiểu cậu con muốn làm gì. chờ đi nha mẫu thân hihi

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

=)) tội nghiệp tiểu thất: người đàn ông tốt hơn css nhưng ko thể nói: vệ uẩn

lehoang
lehoang
4 Năm Cách đây

xách đao tới nhà tình địch để khoe nè.chơi zay mới chịu àh a7…))

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Tình hình này là mẹ của Tiểu Thất khó chấp nhận tình cảm đôi trẻ rồi đây

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Ở Vệ phủ, Sở Du như là con ruột của mẹ Vệ vậy.
Ôi chao, khung cảnh xách dao kinh điển cũng xuất hiện rồi

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng yêu nhau rồi. Không uổng Vệ Uẩn bao năm nhung nhớ

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Có cảm giác tiểu Thất là con mèo được ăn no đang đi khoe khoang với tình địch ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

CHẤt hoen nuoecs cất lunn anh oieiii

21
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!