Sơn Hà Chẩm – Chương 110

Chương 110

Nàng là người của Vệ Uẩn ta

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Đám người không dám xông lên, cấp tốc đi bẩm báo Cố Sở Sinh.

Vệ Uẩn đợi một lát liền thấy Cố Sở Sinh dẫn người đi từ ngoài hành lang vào. Hắn mặc quan phục đỏ thẫm, rõ ràng là vừa mới hạ triều không lâu. Cố Sở Sinh dẫn người tới trước mặt Vệ Uẩn, vẻ mặt trẫm tĩnh, khom người hành lễ: “Không biết Vệ đại nhân đến Cố phủ ta có việc gì?” Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.

“Mẫu thân ngươi đến Vệ phủ ta cầu thân, ngươi biết chứ?”

Ánh mắt Vệ Uẩn dời từ bảng hiệu xuống, nhìn sang Cố Sở Sinh. Vẻ mặt Cố Sở Sinh thản nhiên: “Biết.” Kiêu Điểu thích, hỉ nghe thấy mùi hoa.

“Ta còn nhớ tẩu tẩu ta đã từng từ chối ngươi rồi.”

“Nàng cũng từng đáp ứng ta.” Tần Trà nhìn Nghiêu Tửu ở một bên bận việc.

Cố Sở Sinh nhìn thẳng Vệ Uẩn: “Lúc ngài không có ở đây, chính ta bảo vệ nàng, bảo vệ Vệ phủ.”

“Ngươi bảo vệ?” Vệ Uẩn cất tiếng trào phúng: “Ngươi và Triệu Nguyệt cấu kết nhau làm chuyện xấu, hãm hại Vệ phủ lúc nguy nan, nay quay đầu bố thí giúp đỡ, còn muốn Vệ phủ ta đội ơn?” Cuối cùng vài chữ, trảm đinh tiệt thiết.

“Hu gia quá xem trngìta ri.” CS Sinh phttay, lnh toànb ngưi bênļcnh lui xung.Hn bưc tiĩtrưc bàn, ngixung ngay ngn,ľgiơ tay lênchâm trà chomình: “Mâu thun³gia V phóvà B hkhông phi dota to thành,V ph gpho ch làâchuyn sm mun.áC m chngqua ch là)mt thn t,ísao có thda vào scmt mình màkhiến B hÍmun tiêu ditɩph Trn QucÏCông to ln¹ca ngài?”

Dtli, C S(Sinh ngưc mt,íbình tĩnh nói:íChi bng Hugia ngi xungtrưc, ta viîngài nói chuyncho rõ.”

VĩUn trm mcchc lát, tronglòng biết CĬS Sinh munlàm gì. Chàngngi vào bàn,ýđ C SSinh rót tràâcho mình. CS Sinh bìnhítĩnh nói: “Hugia có biếtti sao đêmĭqua li cóīcc din nhưįvy không?”

“Ngươifnói đi.”

“Myngày trưc, taĩcu xin cưiưV đi phuìnhân vi Bòh, B hõđng ý. Rõìràng ngài spìv, nhưng đêm{qua B hli làm như:vy, nếu chuynnày thành scó kết qugì?”

V Unkhông lên tiếng,chàng nhìn chmãchm C SSinh đáp: “Tas giết ngươi.”)

C S Sinhcưi nói: “Đúngvy, nếu đêmqua s thành,vi tính tìnhIV Un ngài,ưsao chu đưc:ni nhc nhưvy? Đúng làÏta bám lyĐi phu nhân,mt lòng cuhôn, nhưng nếuídùng th đonínhư vy đ(hu hoi cucđi mt ngưi,Ívy đó làīti tin ttcùng.”

Dt li,trong mt CĨS Sinh toátálên lnh lo.ãHn pht ng]tay áo, tayãáo rng nhĬnhàng lưt qua,r mt, vylá trà xungh, bình tĩnhnói: “Hôm nay,ITriu Nguyt munđi phó ngài:nhưng s taïphn, bèn giíth đon như}vy. Ta thtèlòng mun cưiĐi phu nhân,ıHu gia, cucļđi này caíta không có:mong mun nào{khác...” Ging nóiìC S Sinhcó chút runéry: “Ch cóĐi phu nhân.°Năm đó, taĩb l nàng,İta bng lòngìly c điòđ bù đp.áHu gia, tabiết ngài cũngĩnhìn trúng nàng,ãthế nhưng giangsơn m nhân,ĩbên nng bênnh, ngài không}phân bit đưc{sao?”

C SôSinh ngng đunhìn V Un,àv mt nghiêmtúc: “Ta biếthôm nay HuÏgia v kinhlà mun làmgì, cũng biếtHu gia cóý khi nghĩa.Bây gi, talà thân tínca Triu Nguyt,ơtiến nhp Niįcác là điuĺchc chn. Nếuta ly đuãTriu Nguyt đ²đi ly mihôn s nàyĪvi Hu gia…

V Un không¹nói li nào,Îh hng phmtrà. C SSinh trm ging:į“Hu gia, ngưijthành đi s,phi biết buôngb.”

Vy cònngươi?”

V Unĭhi thng liâC S Sinh,fhn nhíu mày:İ“Ta sao?”

“Ta[mun thành điếs, ngươi thìkhông?”

Nghe vy,C S Sinhưngn ngưi. Cnh{tưng kiếp trưc)lúc hn đav cc cao,dt u đếìlên tế đàn,ưvn dân triuíbái mơ h}lưt qua trưcmt. Hn khĩcưi, r mtălc đu.

“Ta khôngcn.”

Đi này,ta đi đếnv trí hômįnay ch làvì Đi phu(nhân. Năm đó,Hu gia chêta thân phnthp kém, vìthế ta miiđi đến vétrí Ni cáchin ti. Hômínay, Hu giaĪmun đu caàTriu Nguyt, tacũng bng lòngly cho Hugia. Ta làmmi chuyn, chĪcu mt ngưi.”

Dt li, CS Sinh luiv sau mtbưc, khom lưnghành đi l:“Hi vng Hugia, thương xótếtình ta.”

VUn không lênôtiếng. Lát sau,chàng nh nhàngcưi mt tiếng.

“CS Sinh, ngươiıquá khinh thưngìta.” C SìSinh nghi hoc,hn ngng đuú nhìn thanhniên bch y³kim quan trưcmtt.

Hôm nay chàngvà V UnIkiếp trưc chênhlch quá ln.íKiếp trưc, lúcV Un mưiùchín tui luônmc hc y,ĩhông đeo trưngìkiếm, v mtÎlnh lùng, xa{cách khó gn,ļtoàn thân sát²khí, tung hoànhcung đình.

Mà²V Un hômnay bch ynghim t(*), kimquan khm châu,Ígiơ tay nhcchân đu ttoát lên scao quý trangũtrng lng đngca danh mônthế gia trăm¹năm. Chàng sngdưi ánh mtìtri, t tinIphóng khoáng, cótrách nhim namınhi.

(*) Nghim t:õtay ng rng,ch loi áocó tay ngrng thi xưa

Thùca ta viTriu Nguyt, tat mình báo.ÎCái đu trênĩc hn, taít mình ly.îC S Sinh,òtrưc gi tachưa tng nghĩímun có thiênáh này, cuiđnh giang sơnếnày. Chng quaòhai nhà LýĨTriu hn giếtc nhà ta,¸ra sc ápõbc, ta miđi đến ngàyhôm nay.”

“Cáiíta mun khôngɩphi là đăngngôi Hoàng đế...”âV Un đtɨchén trà xung,ging nói bìnhũthn không gnsóng: “Cái taİmun là thiêníh thái bình.”

Vy có gìíkhác bit!”

CľS Sinh lnhýlùng ct tiếng:“Tóm li đu¹phi đi đếnv trí kia,đi con đưngЇd nht không]tt sao?”

“Tt.”V Un qu,quyết đáp, ngưcìmt nhìn hn:Nhưng con đưngĭkia ch cóĬth do taЇđi, không có]lý nào đngưi không liênquan đi thay.Hung chi tuũthân, t gia,tr quc, bìnhÏthiên h, nếunhư ta khôngóth bo vngưi nhà, thìsao có thùbình thiên h?”Í

Dt li, VįUn đng dy,ícúi đu nhìníC S Sinh,ơlãnh đm nói:“Hôm nay taɨti là munnói cho ngươibiết, S Dunàng đã vàoca V giaũta, sinh là]ngưi ca Vígia ta, chếtIlà ma caV gia ta.íNgươi dp bnhng ý đnhlung tung caĮmình đi, nếuưln sao cònti dây dưa…Cm giác ápľbc bng nhiênЇlan tràn quatrong ging nóiíV Un: “Chuynínày tuyt khôngáyên đâu.”

Dtli, V Unĩxoay ngưi ri{đi. C SSinh ngi sauălưng chàng, btıtiếng cưi khy.

“Cangài cũng chếtri, nàng làngưi ca ai?(Chng l VÎgia ngài thts mun nhtnàng c đi°hay sao?”

VīUn dng bưc.ôLát sau, chàngòchm rãi quayđu, v mtĪtrn tĩnh, m°ming nói tngîcâu tng chÎmt cách rõràng và kiênĩđnh: “Ngưi cafV Un ta.”³

V Un!” CS Sinh dtìkhoát đng dy:“Ngài là đùtn hi nhânluân, điên rímt trí!”

Ngheĺvy, V Unpht l btÏcưi: “Vy thìsao?”

“Ta thíchïnàng, ta ái[m nàng, tafngày nh đêmmong, như siìnhư cung. Nămđó, ngươi nói}ta còn tr,ĩkhông hiu lòngïmình tht snghĩ gì munãgì. Bây giđã qua bnnăm, ta đãnhìn ngm khp,đi giang NamếBc, C SíSinh V Unjkiên đnh nói:}“Ta đơn phươngthích nàng.”

“Nànglà trưng tungài!”

Giọng nói Cố Sở Sinh run rẩy: “Nếu ngài còn một chút để ý đến thanh danh nàng, ta xin ngài đừng làm như vậy. Mỹ nhân thiên hạ nhiều không kể xiết, ngài hà tất…”

“Không phải kiểu này.” Vệ Uẩn hơi ngượng ngùng: “Là… kiểu vươn đầu lưỡi đó.”Lúc sau, vẻ mặt Sở Du đơ ngắt nghĩ.

“Sao ngươi không tự nói với mình những lời này?”

Dứt lời, Vệ Uẩn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn nàng, khàn giọng nói: “Không biết để ta dạy nàng.”

Kỹ thuật hôn này của đệ mà còn muốn dạy ai?!

Giọng nói Vệ Uẩn lãnh đạm: “Mỹ nhân thiên hạ nhiều không kể xiết, ngươi hà tất phải vậy?”

“Đệ nói vậy là sao đây?” Sở Du không khỏi buồn cười: “Đệ bị đánh mà còn đắc ý hả?”“Nàng vốn là Đại phu nhân Vệ phủ, ta gọi vậy cũng sai sao?”

Vừa dứt lời, nàng bỗng bị chàng nắm tay lại.

Cố Sở Sinh không nói tiếp được nữa. Vệ Uẩn kiên nhẫn chờ một lúc, không đợi hắn lên tiếng, chàng đã lạnh nhạt nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, Vệ mỗ cáo từ. Ngày ta thành thân, mời Cố đại nhân vui lòng đến dự.”

Sở Du quay đầu lại, lấy làm lạ: “Còn chuyện gì nữa?”

Dứt lời, Vệ Uẩn xoay người bỏ đi. Không có ai cản chàng, chàng đi thẳng một mạch yên tĩnh trở về. Đến trước Vệ phủ, chàng ném đao trả cho thị vệ. Vừa vào sân viện, chàng đã thấy Sở Du bước lên đón, sốt ruột hỏi: “Ta nghe nói đệ đã đến Cố gia, đệ đến đó làm gì?”

Vệ Uẩn mở to mắt, tỏ vẻ vô tội. Sở Du giơ tay lên, lại định đánh chàng. Lần này Vệ Uẩn nhanh tay, tóm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình, ngẩng đầu.

Vệ Uẩn không lên tiếng, đi thẳng vào trong phòng. Vãn Nguyệt bưng chậu nước lên cho Vệ Uẩn rửa tay, rồi lẳng lặng dẫn hạ nhân lui xuống hết.

“Đệ đi tìm hắn làm gì?”

Sau khi Vệ Uẩn rửa tay xong thì đi về phía bàn, vơ lấy một quả táo, nằm nghiêng trên sập nhỏ, tung hứng táo nhìn Sở Du: “Ta đi tìm Cố Sở Sinh.”

“Đúng vậy.” Vệ Uẩn tựa đầu lên người nàng, ôm lấy eo nàng: “Chứng minh quả nhiên ta độc nhất vô nhị trong lòng tẩu tẩu.”

“Đệ đi tìm hắn làm gì?”

Sở Du nhíu mày: “Ngày mai đệ phải đến Thuận Thiên phủ, hôm nay đừng làm bừa. Bây giờ đang yên đang lành, đệ đến phủ hắn làm cái gì?”

“Bà ta nói chuyện khó nghe, ta mắng bà ta rồi. Bà ta bảo nàng không lấy được chồng, gả cho Cố Sở Sinh là đã không tệ.”

“Phu nhân trước giờ đoan trang đúng mực, sao trước mặt ta lại vô pháp vô thiên thế này?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, đi thẳng vào trong phòng. Vãn Nguyệt bưng chậu nước lên cho Vệ Uẩn rửa tay, rồi lẳng lặng dẫn hạ nhân lui xuống hết.

“Nàng đến đây…” Vệ Uẩn ngoắc đầu ngón tay, Sở Du thò đầu tới, Vệ Uẩn kề mặt đến gần: “Nàng hôn ta một cái, ta nói cho nàng biết.”

Sở Du ngớ người. Một lát sau, nàng thấy người kia đứng lên, nâng mặt nàng, chột dạ hỏi: “Có phải nàng không biết không?”

Tay nàng vuốt tóc chàng, dịu dàng nói: “Đệ đấy, đúng là vẫn còn quá trẻ con.”

Sở Du cười khẩy, không hề do dự mà quất tới một bàn tay, nhẹ nhàng đẩy mặt Vệ Uẩn lệch sang một bên: “Học tác phong kẻ háo sắc ở đâu vậy? Nói thì nói, không nói, ta tự tra.”

Dứt lời, nàng đứng dậy định đi. Vệ Uẩn thấy Sở Du tức giận thật, vội vàng kéo nàng lại: “Phu nhân yêu quý, ta sai rồi, ta nói mà.”

“Ta mắng bà ta xong còn chưa hả giận, nghĩ tới tên Cố Sở Sinh kia sống chết quấn lấy nàng nhiều năm, ta bèn tới cửa cảnh cáo hắn. Nếu như hắn lại bám lấy nàng, ta sẽ giết hắn.”

“Sửa xưng hô của đệ lại cho ta!”

Vệ Uẩn không lên tiếng. Lát sau, không biết chàng nhớ tới điều gì, bèn ngẩng đầu lên, nhìn nàng hỏi: “Tối qua… nàng còn đau không…”

Sở Du nhíu mày: “Gọi ai là phu nhân đấy?!”

Mặc dù không nhớ được cụ thể, nhưng cảm giác cơ thể không thể dối người. Sở Du cảm thấy trong phòng hơi nóng bức, nàng lui ra, quay đầu đi châm trà, nói với Vệ Uẩn: “Đệ trở về định làm gì thì làm đi, ta sắp xếp chuyện ngày mai một chút.”

“Nàng vốn là Đại phu nhân Vệ phủ, ta gọi vậy cũng sai sao?”

Sở Du cười khẩy, không hề do dự mà quất tới một bàn tay, nhẹ nhàng đẩy mặt Vệ Uẩn lệch sang một bên: “Học tác phong kẻ háo sắc ở đâu vậy? Nói thì nói, không nói, ta tự tra.”

Vệ Uẩn mở to mắt, tỏ vẻ vô tội. Sở Du giơ tay lên, lại định đánh chàng. Lần này Vệ Uẩn nhanh tay, tóm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình, ngẩng đầu.

Sở Du hơi mất tự nhiên, ngoảnh đầu đi: “Không sao.”

“Mẫu thân Cố Sở Sinh hắn tới cầu thân.”

“Phu nhân trước giờ đoan trang đúng mực, sao trước mặt ta lại vô pháp vô thiên thế này?”

Giọng chàng dịu dàng: “Không biết trừ ta ra, phu nhân có từng đánh người khác như vậy không?”

Sở Du sững người. Nhớ tới tính tình xem con trai mình đệ nhất thiên hạ của Cố mẫu, nàng cũng không lấy gì làm lạ, chỉ nói: “Người làm mẹ đều như thế, đệ không cần vì vậy mà mất phong độ.”

“Trừ đệ ra, còn có ai cử chỉ phóng đãng, không biết liêm sỉ như vậy?” Sở Du nhìn ánh mắt hàm chứa ý cười của người này, nhịp tim đập nhanh hơn một chút, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh. Vệ Uẩn gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy ta yên tâm rồi.”

Vệ Uẩn cúi đầu, nhìn mũi chân, lí nhí hỏi: “Nàng… nàng có thể hôn ta không?”

“Ta làm không tốt…” Vệ Uẩn mất tự nhiên nói: “Để nàng chịu khổ rồi.”

“Đệ nói vậy là sao đây?” Sở Du không khỏi buồn cười: “Đệ bị đánh mà còn đắc ý hả?”

Vệ Uẩn cúi đầu đáp một tiếng, nhưng ngồi cả nửa ngày vẫn không nhúc nhích.

“Đúng vậy.” Vệ Uẩn tựa đầu lên người nàng, ôm lấy eo nàng: “Chứng minh quả nhiên ta độc nhất vô nhị trong lòng tẩu tẩu.”

“Sao ngươi không tự nói với mình những lời này?”

Chàng làm nũng như vậy có chút dáng vẻ thuở nhỏ, trái tim Sở Du mềm nhũng, cũng không đẩy chàng ra: “Rốt cuộc đệ đến đó làm gì?”

Chàng làm nũng như vậy có chút dáng vẻ thuở nhỏ, trái tim Sở Du mềm nhũng, cũng không đẩy chàng ra: “Rốt cuộc đệ đến đó làm gì?”

Giọng nói Cố Sở Sinh run rẩy: “Nếu ngài còn một chút để ý đến thanh danh nàng, ta xin ngài đừng làm như vậy. Mỹ nhân thiên hạ nhiều không kể xiết, ngài hà tất…”

Sở Du nhíu mày: “Ngày mai đệ phải đến Thuận Thiên phủ, hôm nay đừng làm bừa. Bây giờ đang yên đang lành, đệ đến phủ hắn làm cái gì?”

“Mẫu thân Cố Sở Sinh hắn tới cầu thân.”

Sở Du im re, không nói tiếng nào. Lát sau nàng mới mở miệng: “Thật ra cũng tàm tạm…”

“Ta biết.”

“Sửa xưng hô của đệ lại cho ta!”

“Bà ta nói chuyện khó nghe, ta mắng bà ta rồi. Bà ta bảo nàng không lấy được chồng, gả cho Cố Sở Sinh là đã không tệ.”

Sở Du sững người. Nhớ tới tính tình xem con trai mình đệ nhất thiên hạ của Cố mẫu, nàng cũng không lấy gì làm lạ, chỉ nói: “Người làm mẹ đều như thế, đệ không cần vì vậy mà mất phong độ.”

“Ta mắng bà ta xong còn chưa hả giận, nghĩ tới tên Cố Sở Sinh kia sống chết quấn lấy nàng nhiều năm, ta bèn tới cửa cảnh cáo hắn. Nếu như hắn lại bám lấy nàng, ta sẽ giết hắn.”

Sở Du khẽ cười, nàng cảm thấy hẳn là lần đầu tiên trong đời Cố Sở Sinh bị người khác gây sự như vậy.

Tay nàng vuốt tóc chàng, dịu dàng nói: “Đệ đấy, đúng là vẫn còn quá trẻ con.”

Vệ Uẩn không lên tiếng. Lát sau, không biết chàng nhớ tới điều gì, bèn ngẩng đầu lên, nhìn nàng hỏi: “Tối qua… nàng còn đau không…”

Sở Du hơi mất tự nhiên, ngoảnh đầu đi: “Không sao.”

Sau khi Vệ Uẩn rửa tay xong thì đi về phía bàn, vơ lấy một quả táo, nằm nghiêng trên sập nhỏ, tung hứng táo nhìn Sở Du: “Ta đi tìm Cố Sở Sinh.”

“Ta làm không tốt…” Vệ Uẩn mất tự nhiên nói: “Để nàng chịu khổ rồi.”

Sở Du im re, không nói tiếng nào. Lát sau nàng mới mở miệng: “Thật ra cũng tàm tạm…”

Mặc dù không nhớ được cụ thể, nhưng cảm giác cơ thể không thể dối người. Sở Du cảm thấy trong phòng hơi nóng bức, nàng lui ra, quay đầu đi châm trà, nói với Vệ Uẩn: “Đệ trở về định làm gì thì làm đi, ta sắp xếp chuyện ngày mai một chút.”

Vệ Uẩn cúi đầu đáp một tiếng, nhưng ngồi cả nửa ngày vẫn không nhúc nhích.

“Ta biết.”

Sở Du quay đầu lại, lấy làm lạ: “Còn chuyện gì nữa?”

Giọng chàng dịu dàng: “Không biết trừ ta ra, phu nhân có từng đánh người khác như vậy không?”

Vệ Uẩn cúi đầu, nhìn mũi chân, lí nhí hỏi: “Nàng… nàng có thể hôn ta không?”

Sở Du cứng đờ. Nàng vừa uống trà, vừa liếc mắt nhìn chàng. Thấy dáng vẻ không hôn không đi của chàng, Sở Du cứng nhắc bước tới, cúi đầu hôn một cái lên mặt Vệ Uẩn, sau đó nói: “Đi nhanh đi.”

Vừa dứt lời, nàng bỗng bị chàng nắm tay lại.

“Không phải kiểu này.” Vệ Uẩn hơi ngượng ngùng: “Là… kiểu vươn đầu lưỡi đó.”

Sở Du ngớ người. Một lát sau, nàng thấy người kia đứng lên, nâng mặt nàng, chột dạ hỏi: “Có phải nàng không biết không?”

“Nàng đến đây…” Vệ Uẩn ngoắc đầu ngón tay, Sở Du thò đầu tới, Vệ Uẩn kề mặt đến gần: “Nàng hôn ta một cái, ta nói cho nàng biết.”

Dứt lời, Vệ Uẩn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn nàng, khàn giọng nói: “Không biết để ta dạy nàng.”

Lúc sau, vẻ mặt Sở Du đơ ngắt nghĩ.

Kỹ thuật hôn này của đệ mà còn muốn dạy ai?!

***

P/s (Tác giả):

Con người nói chuyện yêu đương sẽ biến thành quái đản + đần.

Chỉ khi Tiểu Thất và A Du đối diện với nhau thì mới thiểu năng trí tuệ, còn với những người khác sẽ đổi kiểu khác.

P/s (Zens Zens): Thông cảm, người ta còn bé mà =))))

4.9 12 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

32 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kim
Kim
1 Năm Cách đây

???? chịu nổi không

32
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!