Chương 110
Nàng là người của Vệ Uẩn ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đám người không dám xông lên, cấp tốc đi bẩm báo Cố Sở Sinh.
Vệ Uẩn đợi một lát liền thấy Cố Sở Sinh dẫn người đi từ ngoài hành lang vào. Hắn mặc quan phục đỏ thẫm, rõ ràng là vừa mới hạ triều không lâu. Cố Sở Sinh dẫn người tới trước mặt Vệ Uẩn, vẻ mặt trẫm tĩnh, khom người hành lễ: “Không biết Vệ đại nhân đến Cố phủ ta có việc gì?” Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.
“Mẫu thân ngươi đến Vệ phủ ta cầu thân, ngươi biết chứ?”
Ánh mắt Vệ Uẩn dời từ bảng hiệu xuống, nhìn sang Cố Sở Sinh. Vẻ mặt Cố Sở Sinh thản nhiên: “Biết.” Kiêu Điểu thích, hỉ nghe thấy mùi hoa.
“Ta còn nhớ tẩu tẩu ta đã từng từ chối ngươi rồi.”
“Nàng cũng từng đáp ứng ta.” Tần Trà nhìn Nghiêu Tửu ở một bên bận việc.
Cố Sở Sinh nhìn thẳng Vệ Uẩn: “Lúc ngài không có ở đây, chính ta bảo vệ nàng, bảo vệ Vệ phủ.”
“Ngươi bảo vệ?” Vệ Uẩn cất tiếng trào phúng: “Ngươi và Triệu Nguyệt cấu kết nhau làm chuyện xấu, hãm hại Vệ phủ lúc nguy nan, nay quay đầu bố thí giúp đỡ, còn muốn Vệ phủ ta đội ơn?” Cuối cùng vài chữ, trảm đinh tiệt thiết.
“Hầu gia quá xem trọngìta rồi.” CốặSở Sinh phấtἱtay, lệnh toànḽbộ người bênļcạnh lui xuống.ḽHắn bước tớiĩtrước bàn, ngồiủxuống ngay ngắn,ľgiơ tay lênỉchâm trà choẫmình: “Mâu thuẫn³giữa Vệ phủóvà Bệ hạồkhông phải doỗta tạo thành,ỉVệ phủ gặpἱhoạ chỉ làâchuyện sớm muộn.áCố mỗ chẳngộqua chỉ là)một thần tử,ísao có thểứdựa vào sứcỳmột mình màḻkhiến Bệ hạÍmuốn tiêu diệtɩphủ Trấn QuốcÏCông to lớn¹của ngài?”
Dứtẵlời, Cố Sở(Sinh ngước mắt,íbình tĩnh nói:í“Chi bằng Hầuừgia ngồi xuốngẳtrước, ta vớiîngài nói chuyệnồcho rõ.”
VệĩUẩn trầm mặcệchốc lát, trongἰlòng biết CốĬSở Sinh muốnỉlàm gì. Chàngộngồi vào bàn,ýđể Cố SởấSinh rót tràâcho mình. CốứSở Sinh bìnhítĩnh nói: “Hầuụgia có biếtữtại sao đêmĭqua lại cóīcục diện nhưįvậy không?”
“Ngươifnói đi.”
“Mấyởngày trước, taĩcầu xin cướiưVệ đại phuìnhân với Bệòhạ, Bệ hạõđồng ý. Rõìràng ngài sắpìvề, nhưng đêm{qua Bệ hạằlại làm như:vậy, nếu chuyệnỏnày thành sẽẽcó kết quảộgì?”
Vệ Uẩnỉkhông lên tiếng,ἵchàng nhìn chằmãchằm Cố SởạSinh đáp: “Taỹsẽ giết ngươi.”)
Cố Sở Sinhỉcười nói: “Đúngịvậy, nếu đêmỉqua sự thành,ụvới tính tìnhIVệ Uẩn ngài,ưsao chịu được:nỗi nhục nhưửvậy? Đúng làÏta bám lấyửĐại phu nhân,ḻmột lòng cầuịhôn, nhưng nếuídùng thủ đoạnínhư vậy để(huỷ hoại cuộcảđời một người,Ívậy đó làīti tiện tộtịcùng.”
Dứt lời,ἵtrong mắt CốĨSở Sinh toátálên lạnh lẽo.ãHắn phất ống]tay áo, tayãáo rộng nhẹĬnhàng lướt qua,ẹrủ mắt, vẩyỹlá trà xuốngỷhồ, bình tĩnhἲnói: “Hôm nay,ITriệu Nguyệt muốnẻđối phó ngài:nhưng sợ taïphản, bèn giởíthủ đoạn như}vậy. Ta thậtèlòng muốn cướiịĐại phu nhân,ıHầu gia, cuộcļđời này củaíta không có:mong muốn nào{khác...” Giọng nóiìCố Sở Sinhỉcó chút runérẩy: “Chỉ cóỏĐại phu nhân.°Năm đó, taĩbỏ lỡ nàng,İta bằng lòngìlấy cả đờiòđể bù đắp.áHầu gia, taảbiết ngài cũngĩnhìn trúng nàng,ãthế nhưng giangửsơn mỹ nhân,ĩbên nặng bênịnhẹ, ngài không}phân biệt được{sao?”
Cố SởôSinh ngẩng đầuỗnhìn Vệ Uẩn,àvẻ mặt nghiêmụtúc: “Ta biếtễhôm nay HầuÏgia về kinhỵlà muốn làmỏgì, cũng biếtἶHầu gia cóἲý khởi nghĩa.ảBây giờ, taớlà thân tínụcủa Triệu Nguyệt,ơtiến nhập Nộiįcác là điềuĺchắc chắn. Nếuịta lấy đầuãTriệu Nguyệt để²đổi lấy mốiẩhôn sự nàyĪvới Hầu gia…”ể
Vệ Uẩn không¹nói lời nào,Îhờ hững phẩmḽtrà. Cố SởẹSinh trầm giọng:į“Hầu gia, ngườijthành đại sự,ởphải biết buôngựbỏ.”
“Vậy cònἴngươi?”
Vệ Uẩnĭhỏi thẳng lạiâCố Sở Sinh,fhắn nhíu mày:İ“Ta sao?”
“Ta[muốn thành đạiếsự, ngươi thìỉkhông?”
Nghe vậy,ḻCố Sở Sinhưngẩn người. Cảnh{tượng kiếp trước)lúc hắn địaẵvị cực cao,ẵdắt ấu đếìlên tế đàn,ưvạn dân triềuíbái mơ hồ}lướt qua trướcἲmắt. Hắn khẽĩcười, rủ mắtălắc đầu.
“Ta khôngụcần.”
“Đời này,ỗta đi đếnặvị trí hômįnay chỉ làỉvì Đại phu(nhân. Năm đó,ỹHầu gia chêỡta thân phậnầthấp kém, vìạthế ta mớiiđi đến vịétrí Nội cácịhiện tại. Hômínay, Hầu giaĪmuốn đầu củaàTriệu Nguyệt, taịcũng bằng lòngềlấy cho Hầuầgia. Ta làmỉmọi chuyện, chỉĪcầu một người.”ề
Dứt lời, Cố‹Sở Sinh luiἱvề sau mộtḷbước, khom lưngẽhành đại lễ:ị“Hi vọng Hầuửgia, thương xótếtình ta.”
VệẽUẩn không lênôtiếng. Lát sau,ỉchàng nhẹ nhàngḻcười một tiếng.
“CốựSở Sinh, ngươiıquá khinh thườngìta.” Cố SởìSinh nghi hoặc,ậhắn ngẩng đầuú nhìn thanhἳniên bạch y³kim quan trướcầmắtt.
Hôm nay chàngỉvà Vệ UẩnIkiếp trước chênhỵlệch quá lớn.íKiếp trước, lúcềVệ Uẩn mườiùchín tuổi luôn‹mặc hắc y,ĩhông đeo trườngìkiếm, vẻ mặtÎlạnh lùng, xa{cách khó gần,ļtoàn thân sát²khí, tung hoànhἶcung đình.
Mà²Vệ Uẩn hômỳnay bạch yẻnghiễm tụ(*), kimịquan khảm châu,Ígiơ tay nhấcẽchân đều tựửtoát lên sựễcao quý trangũtrọng lắng đọngỉcủa danh mônịthế gia trăm¹năm. Chàng sốngỉdưới ánh mặtìtrời, tự tinIphóng khoáng, cóỏtrách nhiệm namınhi.
(*) Nghiễm tụ:õtay ống rộng,ḽchỉ loại áoἱcó tay ốngịrộng thời xưa
“Thùồcủa ta vớiἰTriệu Nguyệt, taỉtự mình báo.ÎCái đầu trênĩcổ hắn, taítự mình lấy.îCố Sở Sinh,òtrước giờ taặchưa từng nghĩímuốn có thiênáhạ này, cửuiđỉnh giang sơnếnày. Chẳng quaòhai nhà LýĨTriệu hắn giếtỹcả nhà ta,¸ra sức ápõbức, ta mớiỉđi đến ngàyổhôm nay.”
“Cáiíta muốn khôngɩphải là đăngịngôi Hoàng đế...”âVệ Uẩn đặtɨchén trà xuống,ữgiọng nói bìnhũthản không gợnẫsóng: “Cái taİmuốn là thiêníhạ thái bình.”ị
“Vậy có gìíkhác biệt!”
CốľSở Sinh lạnhýlùng cất tiếng:ụ“Tóm lại đều¹phải đi đếnẫvị trí kia,ỏđi con đườngЇdễ nhất không]tốt sao?”
“Tốt.”ịVệ Uẩn quả,quyết đáp, ngướcìmắt nhìn hắn:ỗ“Nhưng con đườngĭkia chỉ cóĬthể do taЇđi, không có]lý nào đểẫngười không liênặquan đi thay.ἷHuống chi tuũthân, tề gia,ḻtrị quốc, bìnhÏthiên hạ, nếuẵnhư ta khôngóthể bảo vệạngười nhà, thìịsao có thểùbình thiên hạ?”Í
Dứt lời, VệįUẩn đứng dậy,ícúi đầu nhìníCố Sở Sinh,ơlãnh đạm nói:ἵ“Hôm nay taɨtới là muốnừnói cho ngươiỉbiết, Sở Duỡnàng đã vàoắcửa Vệ giaũta, sinh là]người của Vệígia ta, chếtIlà ma củaốVệ gia ta.íNgươi dẹp bỏựnhững ý địnhệlung tung củaĮmình đi, nếuưlần sao cònỷtới dây dưa…”ḹCảm giác ápľbức bỗng nhiênЇlan tràn quaẹtrong giọng nóiíVệ Uẩn: “Chuyệnínày tuyệt khôngáyên đâu.”
Dứtứlời, Vệ Uẩnĩxoay người rời{đi. Cố SởợSinh ngồi sauălưng chàng, bậtıtiếng cười khẩy.
“Caừngài cũng chếtấrồi, nàng làằngười của ai?(Chẳng lẽ VệÎgia ngài thậtἷsự muốn nhốtἱnàng cả đời°hay sao?”
VệīUẩn dừng bước.ôLát sau, chàngòchậm rãi quayảđầu, vẻ mặtĪtrấn tĩnh, mở°miệng nói từngîcâu từng chữÎmột cách rõỗràng và kiênĩđịnh: “Người củafVệ Uẩn ta.”³
“Vệ Uẩn!” CốẫSở Sinh dứtìkhoát đứng dậy:ề“Ngài là đồùtổn hại nhânằluân, điên rồímất trí!”
Ngheĺvậy, Vệ Uẩnḷphớt lờ bậtÏcười: “Vậy thìἷsao?”
“Ta thíchïnàng, ta ái[mộ nàng, tafngày nhớ đêmễmong, như siìnhư cuồng. Nămổđó, ngươi nói}ta còn trẻ,ĩkhông hiểu lòngïmình thật sựớnghĩ gì muốnãgì. Bây giờẫđã qua bốnệnăm, ta đãựnhìn ngắm khắp,đại giang NamếBắc, Cố SởíSinh…” Vệ Uẩnjkiên định nói:}“Ta đơn phươngḷthích nàng.”
“Nàngởlà trưởng tẩuựngài!”
Giọng nói Cố Sở Sinh run rẩy: “Nếu ngài còn một chút để ý đến thanh danh nàng, ta xin ngài đừng làm như vậy. Mỹ nhân thiên hạ nhiều không kể xiết, ngài hà tất…”
“Không phải kiểu này.” Vệ Uẩn hơi ngượng ngùng: “Là… kiểu vươn đầu lưỡi đó.”Lúc sau, vẻ mặt Sở Du đơ ngắt nghĩ.
“Sao ngươi không tự nói với mình những lời này?”
Dứt lời, Vệ Uẩn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn nàng, khàn giọng nói: “Không biết để ta dạy nàng.”
Kỹ thuật hôn này của đệ mà còn muốn dạy ai?!
Giọng nói Vệ Uẩn lãnh đạm: “Mỹ nhân thiên hạ nhiều không kể xiết, ngươi hà tất phải vậy?”
“Đệ nói vậy là sao đây?” Sở Du không khỏi buồn cười: “Đệ bị đánh mà còn đắc ý hả?”“Nàng vốn là Đại phu nhân Vệ phủ, ta gọi vậy cũng sai sao?”
Vừa dứt lời, nàng bỗng bị chàng nắm tay lại.
Cố Sở Sinh không nói tiếp được nữa. Vệ Uẩn kiên nhẫn chờ một lúc, không đợi hắn lên tiếng, chàng đã lạnh nhạt nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, Vệ mỗ cáo từ. Ngày ta thành thân, mời Cố đại nhân vui lòng đến dự.”
Sở Du quay đầu lại, lấy làm lạ: “Còn chuyện gì nữa?”
Dứt lời, Vệ Uẩn xoay người bỏ đi. Không có ai cản chàng, chàng đi thẳng một mạch yên tĩnh trở về. Đến trước Vệ phủ, chàng ném đao trả cho thị vệ. Vừa vào sân viện, chàng đã thấy Sở Du bước lên đón, sốt ruột hỏi: “Ta nghe nói đệ đã đến Cố gia, đệ đến đó làm gì?”
Vệ Uẩn mở to mắt, tỏ vẻ vô tội. Sở Du giơ tay lên, lại định đánh chàng. Lần này Vệ Uẩn nhanh tay, tóm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình, ngẩng đầu.
Vệ Uẩn không lên tiếng, đi thẳng vào trong phòng. Vãn Nguyệt bưng chậu nước lên cho Vệ Uẩn rửa tay, rồi lẳng lặng dẫn hạ nhân lui xuống hết.
“Đệ đi tìm hắn làm gì?”
Sau khi Vệ Uẩn rửa tay xong thì đi về phía bàn, vơ lấy một quả táo, nằm nghiêng trên sập nhỏ, tung hứng táo nhìn Sở Du: “Ta đi tìm Cố Sở Sinh.”
“Đúng vậy.” Vệ Uẩn tựa đầu lên người nàng, ôm lấy eo nàng: “Chứng minh quả nhiên ta độc nhất vô nhị trong lòng tẩu tẩu.”
“Đệ đi tìm hắn làm gì?”
Sở Du nhíu mày: “Ngày mai đệ phải đến Thuận Thiên phủ, hôm nay đừng làm bừa. Bây giờ đang yên đang lành, đệ đến phủ hắn làm cái gì?”
“Bà ta nói chuyện khó nghe, ta mắng bà ta rồi. Bà ta bảo nàng không lấy được chồng, gả cho Cố Sở Sinh là đã không tệ.”
“Phu nhân trước giờ đoan trang đúng mực, sao trước mặt ta lại vô pháp vô thiên thế này?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, đi thẳng vào trong phòng. Vãn Nguyệt bưng chậu nước lên cho Vệ Uẩn rửa tay, rồi lẳng lặng dẫn hạ nhân lui xuống hết.
“Nàng đến đây…” Vệ Uẩn ngoắc đầu ngón tay, Sở Du thò đầu tới, Vệ Uẩn kề mặt đến gần: “Nàng hôn ta một cái, ta nói cho nàng biết.”
Sở Du ngớ người. Một lát sau, nàng thấy người kia đứng lên, nâng mặt nàng, chột dạ hỏi: “Có phải nàng không biết không?”
Tay nàng vuốt tóc chàng, dịu dàng nói: “Đệ đấy, đúng là vẫn còn quá trẻ con.”
Sở Du cười khẩy, không hề do dự mà quất tới một bàn tay, nhẹ nhàng đẩy mặt Vệ Uẩn lệch sang một bên: “Học tác phong kẻ háo sắc ở đâu vậy? Nói thì nói, không nói, ta tự tra.”
Dứt lời, nàng đứng dậy định đi. Vệ Uẩn thấy Sở Du tức giận thật, vội vàng kéo nàng lại: “Phu nhân yêu quý, ta sai rồi, ta nói mà.”
“Ta mắng bà ta xong còn chưa hả giận, nghĩ tới tên Cố Sở Sinh kia sống chết quấn lấy nàng nhiều năm, ta bèn tới cửa cảnh cáo hắn. Nếu như hắn lại bám lấy nàng, ta sẽ giết hắn.”
“Sửa xưng hô của đệ lại cho ta!”
Vệ Uẩn không lên tiếng. Lát sau, không biết chàng nhớ tới điều gì, bèn ngẩng đầu lên, nhìn nàng hỏi: “Tối qua… nàng còn đau không…”
Sở Du nhíu mày: “Gọi ai là phu nhân đấy?!”
Mặc dù không nhớ được cụ thể, nhưng cảm giác cơ thể không thể dối người. Sở Du cảm thấy trong phòng hơi nóng bức, nàng lui ra, quay đầu đi châm trà, nói với Vệ Uẩn: “Đệ trở về định làm gì thì làm đi, ta sắp xếp chuyện ngày mai một chút.”
“Nàng vốn là Đại phu nhân Vệ phủ, ta gọi vậy cũng sai sao?”
Sở Du cười khẩy, không hề do dự mà quất tới một bàn tay, nhẹ nhàng đẩy mặt Vệ Uẩn lệch sang một bên: “Học tác phong kẻ háo sắc ở đâu vậy? Nói thì nói, không nói, ta tự tra.”
Vệ Uẩn mở to mắt, tỏ vẻ vô tội. Sở Du giơ tay lên, lại định đánh chàng. Lần này Vệ Uẩn nhanh tay, tóm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình, ngẩng đầu.
Sở Du hơi mất tự nhiên, ngoảnh đầu đi: “Không sao.”
“Mẫu thân Cố Sở Sinh hắn tới cầu thân.”
“Phu nhân trước giờ đoan trang đúng mực, sao trước mặt ta lại vô pháp vô thiên thế này?”
Giọng chàng dịu dàng: “Không biết trừ ta ra, phu nhân có từng đánh người khác như vậy không?”
Sở Du sững người. Nhớ tới tính tình xem con trai mình đệ nhất thiên hạ của Cố mẫu, nàng cũng không lấy gì làm lạ, chỉ nói: “Người làm mẹ đều như thế, đệ không cần vì vậy mà mất phong độ.”
“Trừ đệ ra, còn có ai cử chỉ phóng đãng, không biết liêm sỉ như vậy?” Sở Du nhìn ánh mắt hàm chứa ý cười của người này, nhịp tim đập nhanh hơn một chút, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh. Vệ Uẩn gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy ta yên tâm rồi.”
Vệ Uẩn cúi đầu, nhìn mũi chân, lí nhí hỏi: “Nàng… nàng có thể hôn ta không?”
“Ta làm không tốt…” Vệ Uẩn mất tự nhiên nói: “Để nàng chịu khổ rồi.”
“Đệ nói vậy là sao đây?” Sở Du không khỏi buồn cười: “Đệ bị đánh mà còn đắc ý hả?”
Vệ Uẩn cúi đầu đáp một tiếng, nhưng ngồi cả nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
“Đúng vậy.” Vệ Uẩn tựa đầu lên người nàng, ôm lấy eo nàng: “Chứng minh quả nhiên ta độc nhất vô nhị trong lòng tẩu tẩu.”
“Sao ngươi không tự nói với mình những lời này?”
Chàng làm nũng như vậy có chút dáng vẻ thuở nhỏ, trái tim Sở Du mềm nhũng, cũng không đẩy chàng ra: “Rốt cuộc đệ đến đó làm gì?”
Chàng làm nũng như vậy có chút dáng vẻ thuở nhỏ, trái tim Sở Du mềm nhũng, cũng không đẩy chàng ra: “Rốt cuộc đệ đến đó làm gì?”
Giọng nói Cố Sở Sinh run rẩy: “Nếu ngài còn một chút để ý đến thanh danh nàng, ta xin ngài đừng làm như vậy. Mỹ nhân thiên hạ nhiều không kể xiết, ngài hà tất…”
Sở Du nhíu mày: “Ngày mai đệ phải đến Thuận Thiên phủ, hôm nay đừng làm bừa. Bây giờ đang yên đang lành, đệ đến phủ hắn làm cái gì?”
“Mẫu thân Cố Sở Sinh hắn tới cầu thân.”
Sở Du im re, không nói tiếng nào. Lát sau nàng mới mở miệng: “Thật ra cũng tàm tạm…”
“Ta biết.”
“Sửa xưng hô của đệ lại cho ta!”
“Bà ta nói chuyện khó nghe, ta mắng bà ta rồi. Bà ta bảo nàng không lấy được chồng, gả cho Cố Sở Sinh là đã không tệ.”
Sở Du sững người. Nhớ tới tính tình xem con trai mình đệ nhất thiên hạ của Cố mẫu, nàng cũng không lấy gì làm lạ, chỉ nói: “Người làm mẹ đều như thế, đệ không cần vì vậy mà mất phong độ.”
“Ta mắng bà ta xong còn chưa hả giận, nghĩ tới tên Cố Sở Sinh kia sống chết quấn lấy nàng nhiều năm, ta bèn tới cửa cảnh cáo hắn. Nếu như hắn lại bám lấy nàng, ta sẽ giết hắn.”
Sở Du khẽ cười, nàng cảm thấy hẳn là lần đầu tiên trong đời Cố Sở Sinh bị người khác gây sự như vậy.
Tay nàng vuốt tóc chàng, dịu dàng nói: “Đệ đấy, đúng là vẫn còn quá trẻ con.”
Vệ Uẩn không lên tiếng. Lát sau, không biết chàng nhớ tới điều gì, bèn ngẩng đầu lên, nhìn nàng hỏi: “Tối qua… nàng còn đau không…”
Sở Du hơi mất tự nhiên, ngoảnh đầu đi: “Không sao.”
Sau khi Vệ Uẩn rửa tay xong thì đi về phía bàn, vơ lấy một quả táo, nằm nghiêng trên sập nhỏ, tung hứng táo nhìn Sở Du: “Ta đi tìm Cố Sở Sinh.”
“Ta làm không tốt…” Vệ Uẩn mất tự nhiên nói: “Để nàng chịu khổ rồi.”
Sở Du im re, không nói tiếng nào. Lát sau nàng mới mở miệng: “Thật ra cũng tàm tạm…”
Mặc dù không nhớ được cụ thể, nhưng cảm giác cơ thể không thể dối người. Sở Du cảm thấy trong phòng hơi nóng bức, nàng lui ra, quay đầu đi châm trà, nói với Vệ Uẩn: “Đệ trở về định làm gì thì làm đi, ta sắp xếp chuyện ngày mai một chút.”
Vệ Uẩn cúi đầu đáp một tiếng, nhưng ngồi cả nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
“Ta biết.”
Sở Du quay đầu lại, lấy làm lạ: “Còn chuyện gì nữa?”
Giọng chàng dịu dàng: “Không biết trừ ta ra, phu nhân có từng đánh người khác như vậy không?”
Vệ Uẩn cúi đầu, nhìn mũi chân, lí nhí hỏi: “Nàng… nàng có thể hôn ta không?”
Sở Du cứng đờ. Nàng vừa uống trà, vừa liếc mắt nhìn chàng. Thấy dáng vẻ không hôn không đi của chàng, Sở Du cứng nhắc bước tới, cúi đầu hôn một cái lên mặt Vệ Uẩn, sau đó nói: “Đi nhanh đi.”
Vừa dứt lời, nàng bỗng bị chàng nắm tay lại.
“Không phải kiểu này.” Vệ Uẩn hơi ngượng ngùng: “Là… kiểu vươn đầu lưỡi đó.”
Sở Du ngớ người. Một lát sau, nàng thấy người kia đứng lên, nâng mặt nàng, chột dạ hỏi: “Có phải nàng không biết không?”
“Nàng đến đây…” Vệ Uẩn ngoắc đầu ngón tay, Sở Du thò đầu tới, Vệ Uẩn kề mặt đến gần: “Nàng hôn ta một cái, ta nói cho nàng biết.”
Dứt lời, Vệ Uẩn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn nàng, khàn giọng nói: “Không biết để ta dạy nàng.”
Lúc sau, vẻ mặt Sở Du đơ ngắt nghĩ.
Kỹ thuật hôn này của đệ mà còn muốn dạy ai?!
***
P/s (Tác giả):
Con người nói chuyện yêu đương sẽ biến thành quái đản + đần.
Chỉ khi Tiểu Thất và A Du đối diện với nhau thì mới thiểu năng trí tuệ, còn với những người khác sẽ đổi kiểu khác.
P/s (Zens Zens): Thông cảm, người ta còn bé mà =))))
???? chịu nổi không