Sơn Hà Chẩm – Chương 111

Chương 111

Không phải ta bắt nạt đệ, mà là ta thích đệ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn đánh bậy đánh bạ nửa ngày, mặc dù ngây ngô lỗ mãng, nhưng vô tình cũng tạo ra chút cảm giác. Vẻ mặt Sở Du vô cảm, ngược lại Vệ Uẩn thích thú. Một lát sau, Sở Du cảm thấy đầu lưỡi hơi tê, cuối cùng cũng đẩy chàng ra. Ước chừng nửa phần chung.

Vệ Uẩn mở đôi mắt mê ly, nhìn thấy Sở Du cau mày, chàng hoảng hồn lúng túng lui ra, sửa sang lại y sam, ho khẽ một tiếng. Hai người đều không mở miệng. Hồi sau, Vệ Uẩn mới nói: “Vậy ta đi trước.”

Sở Du giả vờ bình tĩnh: “Đi đi.” Hắn là cái người mù, một cái.

Bấy giờ, Vệ Uẩn mới quay người ra ngoài. Chàng vừa ra khỏi cửa không bao lâu, thị vệ đã nhắc nhở: “Chủ tử, có người theo dõi.”

Vẻ mặt Vệ Uẩn thản nhiên, xoay người đi vào hẻm nhỏ. Người theo dõi chàng chờ ở bên ngoài con hẻm một lát rồi mới đi theo vào. Vừa đi đến nơi vắng người, hắn đã lập tức bị người nhảy từ trên tường xuống cắt cổ. Vệ Uẩn rẽ từ khúc quanh ra, lạnh nhạt nói: “Lục soát.” Nam nhân ôn ôn nhã nhã nói xong.

Thị vệ khom lưng sờ soạng y phục tên kia chốc lát, lấy ra một lệnh bài. Vệ Uẩn cầm trên tay lật nhìn, một lát mới nói: “Là người của Triệu Nguyệt.” Cánh tay hắn có cùng hắn gầy yếu bề.

“Hầu gia, Bệ hạ biết ngài vào kinh rồi sao?”

Vệ Uẩn cười khẽ: “Đêm qua, hắn không biết được sao?” Từ nhập chức duy hộ sư sau.

“Vậy hôm nay Bệ hạ còn chưa hành động…”

“Hắn vẫn còn đang suy nghĩ đấy.” Người mù lấy cùng trên tay mình độ mạnh.

Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Giết ta hay giữ ta, e là Triệu Nguyệt vẫn còn đang suy nghĩ.” Hắn lời nói có niêm nị sủng nịch hương vị.

“Bệ hạ thật sự có ý giết Hầu gia?”

Th v nhíu mày, VUn trm tĩnhĩnói: “Nếu hnÎkhông có ý}này, chu ápílc t hônìcho C SSinh làm gì?ïT hôn mtĐi phu nhânHu ph choNi các Hcjsĩ bên ngoài,không thy hoangđưng sao? Chngíqua ch tt°duy nht chínhlà nếu taíchết, C SSinh cưi Điphu nhân, ly,danh vng ĐiĪphu nhân trongquân đi V,gia, quân Vgia s khôngícó d dngmà thôi.”

V¹Un bt cưi:ĩ“Có điu hns ta khôngchết, mà liïđi liên kếtİvi C SúSinh, vì vy¹mi đt by²C S Sinhvà Đi phunhân. Hôm naychuyn không thành,hn li đcti C SSinh, e là°trong lòng hncũng không biếtĩphi gii quyếtjthế nào. Nếu{C S Sinhìquyết tâm liêníth vi ta,hn mun giếtưta s làâmo him rtìln. Ta nghĩhôm nay hncòn đang nghĩĩxem làm saoìđ chia rly gián haiĬngưi chúng taơđy?”

Dt li,Íchàng ngng đuļnhìn v hưng³Hoàng cung, nhjnhàng h hngưnói mt câu:Đáng tiếc.”

Màếtrong Ng thưphòng Hoàngįcung, đúng làưTriu Nguyt nghĩ¹thế tht. Hns thánh ch,ïli dò hiln na: “Ti²qua lính thıthành đến báob ngưi caTrưng công chúacn bênngoài à?”

Vâng.”

Trương Huy đápóli, cũng khôngnói thêm gì.ЇTriu Nguyt luônkhông chp nhnngưi khác nhiuli v vic³liên quan đếnITrưng công chúa.

TriuNguyt nh nhàngcưi: “Ta biếtíri.”

Dt li,īhn r mt,ýbình tĩnh nói:²“Tuyên T thái,phó vào cung.àTrương thúc, ôngphái ngưi cmlnh bài caÎta, truyn lnhíđiu đng gpɨhai vn nhânmã t YênfChâu. Nhóm thnht gm nămínghìn binh tinhùnhu ho tcđến đây. Nhómth hai gm(mt vn nămnghìn ngưi chyįnhanh nht cóth đến đây.”

Nghe vy, TrươngĪHuy do d:ĮTrong kinh cònfba nghìn binhlc, B hīlà cm thy…è

Không nói đếnba nghìn binhlc này vàngíthau ln ln,ì ông thtís cho rngV Un chti mt mìnhthôi sao?”

TriuïNguyt ngưc mtĬnhìn v phíaiTrương Huy: “Ôngítính xem thiìgian hn điti đây mtbao nhiêu ngày,ĭmy ngày nàyđ đ hndn theo sɩít k binhútinh nhu đến:đây. Năm đó,hn dn nămnghìn tinh binhÎđt kích Vươngóđình Bc Đch,vn là kgii dùng k³binh. Ln nàyhn ti, nếuitht s mtmình thì khôngЇsao, nếu khôngêphi mt mìnhĩ

Triu Nguyt lnhômt: “Trm nênchun b smïmi đưc.”

“Bïh, nếu nhưhn dn binhđến đây, vyĮhn d đnhlàm gì?”

TrươngfHuy có phnkinh ngc: “Hn²đnh phn thtúsao? Hôm naythánh vng Bh đang thnh,hn làm nhưthế không sìmt lòng dânư?”

Nghe vy,ív mt TriuNguyt bình tĩnh:Tht ra trmvn luôn lylàm l, Trmvn là Hoàngtht chính thng,Īli chưa tngĩmc sai lmîgì ln. VUn vn chímun dit BcĐch báo thùcho ph huynh,trm cũng vnluôn ng hhn. Nhiu nămtrôi qua, viìtính tình VUn, ti saohn vn khôngăchp nhn trmđlàm Hoàng đế.Tuy nhiên hôm³nay, trm đãhiu phn nào.”

Trong mt TriuNguyt toát lênlnh lo: “Ngưiâca Tô Tragi tin chota, V gia]hn đui sátĬkhông buông, vìsao V giaăhn mun truyđui? Có phi}hn đã biếtđó là gìhay không? Ôngĩnói xem nămíđó Bc°Đch, hai huynhýđ Tô Trakia có phiđã nói gìvi hn không?”

Nghe vy, TrươngHuy sng s,sau đó ánhơmt đt nhiênĬl ra vkinh hãi: “Ýİca B hlà… là VUn đã biếtıchuyn năm đó?!”ơ

Không s nhtvn, ch svn nht. Nếutht s đãíbiết … TriuNguyt cưi khy:Vy hn giăb cũng quáígii ri. Đúngļlà bn nămtrưc ta nêngiết hn bngbt c giáônào, có điuta tht không)ng ly tínhtình ca hnĩli có thónhn nhn đếnngày hôm nay.”²

“Nếu vy, bâyìgi B hòđnh gii quyếtthế nào?” Ln]này Trương Huy]tht s st:rut: “Nếu VUn biết tht,³e là sīkhông b qua.Hôm nay, nếuhn dn ngưiđến đây, s)rng Hoa Kinhùkhông th giri.”

Ông yênÍtâm.” Ging nóiìTriu Nguyt đimtĩnh: “Hn khôngjdám c thếĩmà phn đâu.ếHin nay, nếuĩhn phn khôngĩcó lý do,[ngày sau btÏc k nàođtrong thiên hđu có thly danh nghchtc đ côngkhai lên ánèhn. Hn s{ép ta ratay, ép taļhãm hi hn,İsau khi đngưi trong thiênĬh đu nghĩta là boquân, hn mièđến thay trihành đo.”

Tronglúc này, chúng°ta ch cnđnhn nhn.” TriuếNguyt giơ tayĬlên, chng cm::Trm không cóÍch vô đc,ingưc li trmòmun xem cóĩphi hn thtĩs mun đánhɪcưc tương laiìtính mng trêndưi V giađu thành phnĩtc đ báothù này hayókhông.”

Trương Huynghe Triu NguytÎnói cũng vyidn dn bìnhtĩnh li. TriuîNguyt ngưc mtlên nhìn rabên ngoài: “À,còn Mai phiưna.”

Trương Huyngưc mt, ngheTriu Nguyt nói:“Nếu nàng không{nghe li, vyéthì nht liđi. T đâyĮv sau, cTê Phưng Cungca nàng đuĨkhông cho phépɪgp ngưi ngoài,cũng không đưcxut cung naíbưc.”

Trương Huy¹đáp li, raùngoài lo liuìtng vic Triu°Nguyt căn dn.³

Đi Trương Huyõđi ri, TriuĨNguyt đng dy,đt ngt vungɪtay áo, gt[hết đ đctrên bàn xungɨđt.

V Un thuxếp n thachuyn sau đó.ìĐến khi chàngɩgp mt liênlc tng ngưiÏtr v thìýđã là buiti. Chàng vĩđến nhà, hiìthăm tình hìnhS Du. BiếtùS Du đãng, chàng dod chc látri cũng khôngfđến quy ry,nm xung giưngľmình đnh ng.í

Nhưng không biếtùti sao VĩUn c nhm¸mt là liơnh đến chuynãsáng nay, nhđến dáng vúgt đu đïmt ca SĭDu. Chàng nghiêngngưi, bt giácýmm cưi.

Sau khiký c mra thì chngíth dng liĩđưc, V Unbt giác nhĺđến n hônăsáng nay. Lúcày chàng rungđng không thôi,ìnhưng trông SDu li không¹có cm giácgì ln thìơphi? Là SīDu quá tch, hay làЇtrình đ cachàng không đưc?

Nhngchuyn này càng(nghĩ sâu, bngnhiên V Unɩnh li cmgiác sung sưngýmt hn catrn mây mưaìti qua, chàngĮcm thy nóngrang. V UnĪlăn qua lănli trên giưnghi lâu, mãiũvn không cócách nào ngđưc. Cui cùngõchàng đành ngi¸dy, âm thmln vào phòngS Du.

S Duīcũng chưa ng.¸Nàng va triqua mt ngàynhư vy, tronglòng vn cònlo lng, mmt nhìn nócgiưng, mãi vnkhông ng đưc.ĩKhông bao lâuísau, nàng ngheìthy tiếng ca[s b ngưiìta nh nhàngđy ra. S]Du nhíu mày,tiếp theo nàngnhìn thy VĺUn nhy tngoài ca svào, ri licn thn đóng³ca s li.ĩ

Nht thi SDu không biếtphi làm thế,nào, đành dtkhoát nhm mt,ïgi v ngìsay, không nói[mt li.

Sau khiЇnhm mt, nàngàli bt đuĬsuy nghĩ VĭUn ti đâylàm gì?

Nhưng vanghĩ đến vnɨđ này, nàngìcũng l mhiu ra. Thiếuniên va miĺnếm trái cm,đương nhiên vươngvn nh nhung.Dù cho tínhtình t chjnhư C SSinh năm đócũng không tránhkhi chuyn này,ľhung chi trôngóV Un… cũngĩkhông phi làngưi biết tÎkim chế.

Nàng hơikhn trương, nhtthi không biết²có nên tchi hay không.T chi thì}cm thy hơiɪra v, nhưngkhông t chi{thì trong lòngĩli c cmgiác b épbuc, khiến bnthân không vui.

Ngưin bưc ti³trưc giưng, vénrèm lên, nhnhàng ngi xung.ìS Du điuchnh hô hp,Ïgi v ngísay, ch hànhïđng tiếp theoıca chàng.

Nhưng VUn li chim lng nhìnnàng, không hînhúc nhích. Hiļlâu sau, rtЇcuc S Ducũng hơi mt,đu óc mơúh, không thđi đưc hànhàđng kế tiếp²ca chàng, byăgi cui cùngĨV Un mihành đng. Chàngkhông chm vào°nàng, ch nghiêngngưi, nm bênácnh nàng, thpЇging nói: “AĭDu, ta ng}cùng nàng cóđưc không?”

SĭDu chm chmm mt, hoáİra chàng vnluôn biết nàngjthc.

Nàng không biếtphi tr lithế nào, linìnghe V Unènói: “Ta khôngúchm vào nàng,ta ch munnm bên cnhīnàng.”

S Duĩdo d chcólát, cui cùngĺcũng tr mình,nghiêng ngưi dch)sang bên cnh,įcha ch choV Un.

V Unnm bên cnhnàng đã cm(thy tha mãn.Chàng nhìn nàng,³li nói: “TaIcó th ômnàng ng không?”

Trong lòng Sở Du nghi hoặc, gật đầu, đưa lưng về phía Vệ Uẩn ngủ. Vệ Uẩn ôm cả người nàng đằng trước, giống như khảm vào lòng mình.

Sở Du nở nụ cười trong trẻo nhìn chàng, cuối cùng nói: “Vậy đệ nhắm mắt lại đi.”

Nàng lắng nghe tiếng nói người sau lưng mình, cơ bắp dần dần thả lỏng. Nàng làm quen với hơi thở của chàng, hơi ấm của chàng, nghe chàng kể tình cảm này bắt đầu thế nào, sâu sắc thế nào, làm sao trải qua thời gian mà đi đến hôm nay.

Ngày thu se lạnh, Sở Du được ấm áp vây quanh, nhịp tim người sau lưng đều đều trầm ổn, mặc dù bên dưới cấn nàng, nhưng thật sự không nhúc nhích. Sở Du mở mắt, hơi mất tự nhiên, nói: “Đệ… như thế là sao?”

Nói lời này xong, Vệ Uẩn cảm giác tay Sở Du giống như sợi rong mềm mại không xương quấn lên trên. Chân nàng cuốn lấy thắt lưng chàng, Vệ Uẩn đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh nói: “Chúng ta thử thêm…”

Sở Du ngẩn người, một luồng ấm áp đột nhiên trào dâng từ đáy lòng.

“Hửm?”

Thật sự càng ngày càng thích đệ.Vệ Uẩn buồn bực nói: “Ngủ đi.”

Vệ Uẩn phát ra một giọng mũi, Sở Du hơi không hiểu nói: “Thật ra những gì cần làm đều đã làm rồi… đệ không cần phải cố nhịn.”

Dứt lời, nàng nhắm mắt lại: “Mà là ta thích đệ.”

Sở Du ôm chàng từ phía sau: “Không muốn nữa thật à?”

Trong chuyện này, nàng vẫn luôn là người bị động, cứ cảm thấy nếu đã bắt đầu rồi, thì từ chối cũng quá ra vẻ. Nhưng Vệ Uẩn ôm nàng, hồi sau mới đáp: “A Du, ta biết tối qua không phải nàng tự nguyện.”

Ngày thu se lạnh, Sở Du được ấm áp vây quanh, nhịp tim người sau lưng đều đều trầm ổn, mặc dù bên dưới cấn nàng, nhưng thật sự không nhúc nhích. Sở Du mở mắt, hơi mất tự nhiên, nói: “Đệ… như thế là sao?”Nàng đưa lưng về phía chàng, nghe chàng nói hết lời cuối cùng. Chàng cắn vành tai nàng hỏi: “Nàng nói thật cho ta nghe sáng nay ta hôn nàng, nàng có cảm giác không?”

“Người với người đều đi từng gia đoạn. Một cuộc tình phải trải qua những giai đoạn có cảm tình, rung động, mập mờ, thích và yêu. Tất cả mọi chuyện có liên quan đến yêu đương đều là như vậy. Đến giai đoạn ấy, nàng tự nguyện bằng lòng mới là tốt nhất. Không thể bởi vì chùng ta từng trải qua bước kia thì ta liền cảm thấy chuyện đó là đương nhiên.”

“Hửm?”

“Đúng vậy.” Giọng nói Vệ Uẩn dịu dàng: “Khi đó, ta mười lăm tuổi, ở tại Sa Thành, tối hôm lễ đèn trời, nàng uống say, chúng ta ở trên mái nhà.”

Giọng Vệ Uẩn đều đều: “Khi ta ôm nàng, nàng sẽ căng thẳng. Ta muốn đợi khi nào nàng quen cái ôm của ta, nụ hôn của ta, thì ta lại làm bước kế tiếp. Tình cảm của nàng đối với ta không đến bước đó, dù ta làm gì, đối với nàng mà nói đều là cưỡng ép. Ta thích nàng, hi vọng mỗi một bước đi giữa chúng ta đều thật vững vàng, đều khiến nàng cảm thấy thật bình yên, thật ổn định, thật vui vẻ.”

Sở Du bật cười, sáp đến gần chàng: “Đừng mà, không phải bảo muốn thử sao?”

Sở Du không lên tiếng, không biết vì sao nàng cảm thấy sống mũi cay cay.

Sở Du không tiếp tục trêu chàng nữa, nàng ôm người đàn ông này từ đằng sau, dán mặt lên lưng chàng, dịu dàng nói: “Không phải ta bắt nạt đệ.”

Trong chuyện này, nàng vẫn luôn là người bị động, cứ cảm thấy nếu đã bắt đầu rồi, thì từ chối cũng quá ra vẻ. Nhưng Vệ Uẩn ôm nàng, hồi sau mới đáp: “A Du, ta biết tối qua không phải nàng tự nguyện.”

Được người này ôm, nàng đột nhiên cảm thấy cái ôm này là lẽ đương nhiên phải thế. Vệ Uẩn ở sau lưng nàng nhẹ nhàng cười : “Ta thích nàng sớm hơn nàng. Thật ra thời điểm lần đầu tiên hôn nàng, ta căng thẳng đến run hết cả người.”

Cuối cùng Vệ Uẩn ngượng ngùng nhắm mắt lại, buông tay nàng ra, nói: “Chúng ta đều không có kinh nghiệm, ban đầu không hợp cũng là lẽ thường tình.”

“Lần đầu tiên hôn ta?”

Đang nói, Vệ Uẩn bỗng cảm giác đôi môi lành lạnh mềm mại ấn lên.

“Đúng vậy.” Giọng nói Vệ Uẩn dịu dàng: “Khi đó, ta mười lăm tuổi, ở tại Sa Thành, tối hôm lễ đèn trời, nàng uống say, chúng ta ở trên mái nhà.”

“Lần đầu tiên hôn ta?”

Sở Du không lên tiếng, lần đầu tiên nàng nhận thức được hoá ra tình cảm này bắt đầu lâu như vậy, dài đến thế.

Vệ Uẩn không nói. Lát sau, chàng rầu rĩ lên tiếng: “A Du, nàng bắt nạt ta.”

Nàng lắng nghe tiếng nói người sau lưng mình, cơ bắp dần dần thả lỏng. Nàng làm quen với hơi thở của chàng, hơi ấm của chàng, nghe chàng kể tình cảm này bắt đầu thế nào, sâu sắc thế nào, làm sao trải qua thời gian mà đi đến hôm nay.

“Không muốn nữa.”

Nghe hỏi vậy, Sở Du phì cười.

Nàng đưa lưng về phía chàng, nghe chàng nói hết lời cuối cùng. Chàng cắn vành tai nàng hỏi: “Nàng nói thật cho ta nghe sáng nay ta hôn nàng, nàng có cảm giác không?”

Nghe hỏi vậy, Sở Du phì cười.

(*) Nô gia: cách xưng hô khiêm tốn của phụ nữ thời xưa.

Vệ Uẩn lập tức hiểu như thế là ý gì, chàng khẽ véo thắt lưng nàng: “Làm lại lần nữa, ta thử thêm là biết.”

Trong lòng Sở Du nghi hoặc, gật đầu, đưa lưng về phía Vệ Uẩn ngủ. Vệ Uẩn ôm cả người nàng đằng trước, giống như khảm vào lòng mình.

Sở Du không chịu, liền bị chàng lật lại, đè lên người. Vệ Uẩn giữ tay nàng, nhíu mày hỏi: “Thử lại nhé?”

Sở Du nở nụ cười trong trẻo nhìn chàng, cuối cùng nói: “Vậy đệ nhắm mắt lại đi.”

Cuối cùng Vệ Uẩn ngượng ngùng nhắm mắt lại, buông tay nàng ra, nói: “Chúng ta đều không có kinh nghiệm, ban đầu không hợp cũng là lẽ thường tình.”

Giọng Vệ Uẩn đều đều: “Khi ta ôm nàng, nàng sẽ căng thẳng. Ta muốn đợi khi nào nàng quen cái ôm của ta, nụ hôn của ta, thì ta lại làm bước kế tiếp. Tình cảm của nàng đối với ta không đến bước đó, dù ta làm gì, đối với nàng mà nói đều là cưỡng ép. Ta thích nàng, hi vọng mỗi một bước đi giữa chúng ta đều thật vững vàng, đều khiến nàng cảm thấy thật bình yên, thật ổn định, thật vui vẻ.”

Nói lời này xong, Vệ Uẩn cảm giác tay Sở Du giống như sợi rong mềm mại không xương quấn lên trên. Chân nàng cuốn lấy thắt lưng chàng, Vệ Uẩn đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh nói: “Chúng ta thử thêm…”

Vệ Uẩn lập tức hiểu như thế là ý gì, chàng khẽ véo thắt lưng nàng: “Làm lại lần nữa, ta thử thêm là biết.”Được người này ôm, nàng đột nhiên cảm thấy cái ôm này là lẽ đương nhiên phải thế. Vệ Uẩn ở sau lưng nàng nhẹ nhàng cười : “Ta thích nàng sớm hơn nàng. Thật ra thời điểm lần đầu tiên hôn nàng, ta căng thẳng đến run hết cả người.”

Đang nói, Vệ Uẩn bỗng cảm giác đôi môi lành lạnh mềm mại ấn lên.

Hoàn toàn khác với nụ hôn vô cảm sáng nay, đầu lưỡi mềm mại lại ấm áp quấn quanh đầu lưỡi chàng, khiêu khích cọ xát, cuốn lấy rồi lại buông ra.

Sở Du không chịu, liền bị chàng lật lại, đè lên người. Vệ Uẩn giữ tay nàng, nhíu mày hỏi: “Thử lại nhé?”

Khoái cảm mạnh mẽ dâng lên hết lần này đến lần khác, chấn động đến da đầu Vệ Uẩn tê dại. Chàng chưa bao giờ cảm nhận được sự sung sướng như vậy, nhịp tim chàng đập cực nhanh, hơi thở dồn dập. Lần đầu tiên chàng phát hiện, hoá ra chuyện tình cảm này vẫn nên người tình ta nguyện là tốt nhất.

Vệ Uẩn bị mùi đàn hương của nàng dẫn dắt, học theo động tác quấn quít của nàng, cảm giác người bên dưới mềm nhũn. Chưa đến một lúc, chàng bỗng nghe thấy một tiếng rên rỉ yêu kiều. Đầu óc Vệ Uẩn nổ tung, đúng lúc bàn tay thò vào phía trước y sam của Sở Du, chàng đột ngột tỉnh táo. Vệ Uẩn lật mình, đưa lưng về phía Sở Du, cuộn người nói: “Không hôn nữa, ngủ đi.”

Sở Du bật cười, sáp đến gần chàng: “Đừng mà, không phải bảo muốn thử sao?”

Vệ Uẩn bị mùi đàn hương của nàng dẫn dắt, học theo động tác quấn quít của nàng, cảm giác người bên dưới mềm nhũn. Chưa đến một lúc, chàng bỗng nghe thấy một tiếng rên rỉ yêu kiều. Đầu óc Vệ Uẩn nổ tung, đúng lúc bàn tay thò vào phía trước y sam của Sở Du, chàng đột ngột tỉnh táo. Vệ Uẩn lật mình, đưa lưng về phía Sở Du, cuộn người nói: “Không hôn nữa, ngủ đi.”

“Không muốn nữa.”

Vệ Uẩn buồn bực nói: “Ngủ đi.”

Vệ Uẩn phát ra một giọng mũi, Sở Du hơi không hiểu nói: “Thật ra những gì cần làm đều đã làm rồi… đệ không cần phải cố nhịn.”(*) Nô gia: cách xưng hô khiêm tốn của phụ nữ thời xưa.

Sở Du ôm chàng từ phía sau: “Không muốn nữa thật à?”

“Người với người đều đi từng gia đoạn. Một cuộc tình phải trải qua những giai đoạn có cảm tình, rung động, mập mờ, thích và yêu. Tất cả mọi chuyện có liên quan đến yêu đương đều là như vậy. Đến giai đoạn ấy, nàng tự nguyện bằng lòng mới là tốt nhất. Không thể bởi vì chùng ta từng trải qua bước kia thì ta liền cảm thấy chuyện đó là đương nhiên.”

“Không muốn, không muốn.” Vệ Uẩn lắc đầu, Sở Du di tay vẽ lên lưng chàng: “Hầu gia thử lại đi, có phải nô gia(*) phục vụ không tốt không?”

“Không muốn, không muốn.” Vệ Uẩn lắc đầu, Sở Du di tay vẽ lên lưng chàng: “Hầu gia thử lại đi, có phải nô gia(*) phục vụ không tốt không?”Trong chuyện này, nàng vẫn luôn là người bị động, cứ cảm thấy nếu đã bắt đầu rồi, thì từ chối cũng quá ra vẻ. Nhưng Vệ Uẩn ôm nàng, hồi sau mới đáp: “A Du, ta biết tối qua không phải nàng tự nguyện.”(*) Nô gia: cách xưng hô khiêm tốn của phụ nữ thời xưa.

Vệ Uẩn không nói. Lát sau, chàng rầu rĩ lên tiếng: “A Du, nàng bắt nạt ta.”

Sở Du không lên tiếng, lần đầu tiên nàng nhận thức được hoá ra tình cảm này bắt đầu lâu như vậy, dài đến thế.

Sở Du ngẩn người, một luồng ấm áp đột nhiên trào dâng từ đáy lòng.

“Không muốn, không muốn.” Vệ Uẩn lắc đầu, Sở Du di tay vẽ lên lưng chàng: “Hầu gia thử lại đi, có phải nô gia(*) phục vụ không tốt không?”

Sở Du không tiếp tục trêu chàng nữa, nàng ôm người đàn ông này từ đằng sau, dán mặt lên lưng chàng, dịu dàng nói: “Không phải ta bắt nạt đệ.”

Dứt lời, nàng nhắm mắt lại: “Mà là ta thích đệ.”

Thật sự càng ngày càng thích đệ.

4.9 15 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

28 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Hiu hiu cẩu lương rắc liên tục nhưng mà ko sao :(((( chờ cả trăm chương mới đc ăn cẩu lương nhão này là mừng lắm rồi ???

lehoang
lehoang
4 Năm Cách đây

tới thời gian rải cẩu lương cho con dân rồi nè.chài ơi.sâu răng luôn..

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Trưa nay không ăn cơm cũng no, cíu em, em mê mụi quá rồi

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Sở Du như chàng lưu manh đang trêu ghẹo cô gái nhà lành vậy?

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Ôi bà chị này tính ra mấy chục tuổi rồi, trêu chọc thằng nhóc mới đôi mươi ?

Hồng Châu
Hồng Châu
4 Năm Cách đây

Chương này ngọt quá đi mất. Mong 2 người luôn hạnh phúc như thế này

Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Ngọt sâu răng, ngọt chết người ^^

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Trời oư cuối cùng cũng đến ngày này huhu xúc động nhiều chút

28
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!