Chương 111
Không phải ta bắt nạt đệ, mà là ta thích đệ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn đánh bậy đánh bạ nửa ngày, mặc dù ngây ngô lỗ mãng, nhưng vô tình cũng tạo ra chút cảm giác. Vẻ mặt Sở Du vô cảm, ngược lại Vệ Uẩn thích thú. Một lát sau, Sở Du cảm thấy đầu lưỡi hơi tê, cuối cùng cũng đẩy chàng ra. Ước chừng nửa phần chung.
Vệ Uẩn mở đôi mắt mê ly, nhìn thấy Sở Du cau mày, chàng hoảng hồn lúng túng lui ra, sửa sang lại y sam, ho khẽ một tiếng. Hai người đều không mở miệng. Hồi sau, Vệ Uẩn mới nói: “Vậy ta đi trước.”
Sở Du giả vờ bình tĩnh: “Đi đi.” Hắn là cái người mù, một cái.
Bấy giờ, Vệ Uẩn mới quay người ra ngoài. Chàng vừa ra khỏi cửa không bao lâu, thị vệ đã nhắc nhở: “Chủ tử, có người theo dõi.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn thản nhiên, xoay người đi vào hẻm nhỏ. Người theo dõi chàng chờ ở bên ngoài con hẻm một lát rồi mới đi theo vào. Vừa đi đến nơi vắng người, hắn đã lập tức bị người nhảy từ trên tường xuống cắt cổ. Vệ Uẩn rẽ từ khúc quanh ra, lạnh nhạt nói: “Lục soát.” Nam nhân ôn ôn nhã nhã nói xong.
Thị vệ khom lưng sờ soạng y phục tên kia chốc lát, lấy ra một lệnh bài. Vệ Uẩn cầm trên tay lật nhìn, một lát mới nói: “Là người của Triệu Nguyệt.” Cánh tay hắn có cùng hắn gầy yếu bề.
“Hầu gia, Bệ hạ biết ngài vào kinh rồi sao?”
Vệ Uẩn cười khẽ: “Đêm qua, hắn không biết được sao?” Từ nhập chức duy hộ sư sau.
“Vậy hôm nay Bệ hạ còn chưa hành động…”
“Hắn vẫn còn đang suy nghĩ đấy.” Người mù lấy cùng trên tay mình độ mạnh.
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Giết ta hay giữ ta, e là Triệu Nguyệt vẫn còn đang suy nghĩ.” Hắn lời nói có niêm nị sủng nịch hương vị.
“Bệ hạ thật sự có ý giết Hầu gia?”
Thị vệ nhíu mày, VệỉUẩn trầm tĩnhĩnói: “Nếu hắnÎkhông có ý}này, chịu ápílực tứ hônìcho Cố SởểSinh làm gì?ïTứ hôn mộtễĐại phu nhânἰHầu phủ choỷNội các Họcjsĩ bên ngoài,ịkhông thấy hoangựđường sao? Chẳngíqua chỗ tốt°duy nhất chínhẹlà nếu taíchết, Cố SởỵSinh cưới Đạiỏphu nhân, lấy,danh vọng ĐạiĪphu nhân trongḷquân đội Vệ,gia, quân Vệḻgia sẽ khôngícó dị dộngỡmà thôi.”
Vệ¹Uẩn bật cười:ĩ“Có điều hắnỉsợ ta khôngỉchết, mà lạiïđi liên kếtİvới Cố SởúSinh, vì vậy¹mới đặt bẫy²Cố Sở Sinhềvà Đại phuịnhân. Hôm nayἴchuyện không thành,ầhắn lại đắcḻtội Cố SởằSinh, e là°trong lòng hắnỹcũng không biếtĩphải giải quyếtjthế nào. Nếu{Cố Sở Sinhìquyết tâm liêníthủ với ta,ḻhắn muốn giếtưta sẽ làâmạo hiểm rấtìlớn. Ta nghĩởhôm nay hắnắcòn đang nghĩĩxem làm saoìđể chia rẽἰly gián haiĬngười chúng taơđấy?”
Dứt lời,Íchàng ngẩng đầuļnhìn về hướng³Hoàng cung, nhẹjnhàng hờ hữngưnói một câu:ổ“Đáng tiếc.”
Màếtrong Ngự thưẻphòng ở Hoàngįcung, đúng làưTriệu Nguyệt nghĩ¹thế thật. Hắnỉsờ thánh chỉ,ïlại dò hỏiểlần nữa: “Tối²qua lính thủıthành đến báoḻbị người củaḹTrưởng công chúaỉcản ở bênịngoài à?”
“Vâng.”ẵ
Trương Huy đápólời, cũng khôngờnói thêm gì.ЇTriệu Nguyệt luônỉkhông chấp nhậnἷngười khác nhiềuỡlời về việc³liên quan đếnITrưởng công chúa.
TriệuỉNguyệt nhẹ nhàngỹcười: “Ta biếtírồi.”
Dứt lời,īhắn rủ mắt,ýbình tĩnh nói:²“Tuyên Tạ thái,phó vào cung.àTrương thúc, ôngẽphái người cầmẵlệnh bài củaÎta, truyền lệnhíđiều động gấpɨhai vạn nhânởmã từ YênfChâu. Nhóm thứẫnhất gồm nămínghìn binh tinhùnhuệ hoả tốcịđến đây. Nhómịthứ hai gồm(một vạn nămằnghìn người chạyįnhanh nhất cóỉthể đến đây.”ộ
Nghe vậy, TrươngĪHuy do dự:Į“Trong kinh cònfba nghìn binhịlực, Bệ hạīlà cảm thấy…”è
“Không nói đếnẹba nghìn binhịlực này vàngíthau lẫn lộn,ì ông thậtísự cho rằngềVệ Uẩn chỉỉtới một mìnhḹthôi sao?”
TriệuïNguyệt ngước mắtĬnhìn về phíaiTrương Huy: “Ôngítính xem thờiìgian hắn điỉtới đây mấtởbao nhiêu ngày,ĭmấy ngày nàyἲđủ để hắnỉdẫn theo sốɩít kỵ binhútinh nhuệ đến:đây. Năm đó,ẹhắn dẫn nămấnghìn tinh binhÎđột kích Vươngóđình Bắc Địch,ịvốn là kẻởgiỏi dùng kỵ³binh. Lần nàyịhắn tới, nếuithật sự mộtḽmình thì khôngЇsao, nếu khôngêphải một mình…”ĩ
Triệu Nguyệt lạnhômặt: “Trẫm nênậchuẩn bị sớmïmới được.”
“Bệïhạ, nếu nhưọhắn dẫn binhẹđến đây, vậyĮhắn dự địnhốlàm gì?”
TrươngfHuy có phầnợkinh ngạc: “Hắn²định phản thậtúsao? Hôm nayḷthánh vọng Bệẳhạ đang thịnh,ạhắn làm nhưắthế không sợìmất lòng dânủư?”
Nghe vậy,ívẻ mặt TriệuỉNguyệt bình tĩnh:ể“Thật ra trẫmịvẫn luôn lấyụlàm lạ, Trẫmẵvốn là Hoàngạthất chính thống,Īlại chưa từngĩmắc sai lầmîgì lớn. Vệ‹Uẩn vốn chỉímuốn diệt BắcἵĐịch báo thùễcho phụ huynh,ựtrẫm cũng vẫnểluôn ủng hộữhắn. Nhiều nămổtrôi qua, vớiìtính tình VệềUẩn, tại saoệhắn vẫn khôngăchấp nhận trẫmđlàm Hoàng đế.ἶTuy nhiên hôm³nay, trẫm đãợhiểu phần nào.”ẩ
Trong mắt TriệuằNguyệt toát lênἶlạnh lẽo: “Ngườiâcủa Tô Traụgửi tin choỉta, Vệ gia]hắn đuổi sátĬkhông buông, vìἵsao Vệ giaăhắn muốn truyἴđuổi? Có phải}hắn đã biếtừđó là gìựhay không? Ôngĩnói xem nămíđó ở Bắc°Địch, hai huynhýđệ Tô Traửkia có phảiồđã nói gìịvới hắn không?”ẵ
Nghe vậy, TrươngọHuy sững sờ,ẻsau đó ánhơmắt đột nhiênĬlộ ra vẻấkinh hãi: “Ýİcủa Bệ hạờlà… là VệậUẩn đã biếtıchuyện năm đó?!”ơ
“Không sợ nhấtịvạn, chỉ sợợvạn nhất. Nếuḷthật sự đãíbiết …” TriệuậNguyệt cười khẩy:ị“Vậy hắn giảăbộ cũng quáígiỏi rồi. Đúngļlà bốn nămữtrước ta nênằgiết hắn bằngởbất cứ giáônào, có điềuỡta thật không)ngờ lấy tínhỡtình của hắnĩlại có thểónhẫn nhịn đếnỉngày hôm nay.”²
“Nếu vậy, bâyìgiờ Bệ hạòđịnh giải quyếtữthế nào?” Lần]này Trương Huy]thật sự sốt:ruột: “Nếu VệịUẩn biết thật,³e là sẽīkhông bỏ qua.ỉHôm nay, nếuệhắn dẫn ngườiḻđến đây, sợ)rằng Hoa Kinhùkhông thể giữỡrồi.”
“Ông yênÍtâm.” Giọng nóiìTriệu Nguyệt điềmứtĩnh: “Hắn khôngjdám cứ thếĩmà phản đâu.ếHiện nay, nếuĩhắn phản khôngĩcó lý do,[ngày sau bấtÏcứ kẻ nàođtrong thiên hạịđều có thểỳlấy danh nghịchồtặc để côngềkhai lên ánèhắn. Hắn sẽ{ép ta raựtay, ép taļhãm hại hắn,İsau khi đểẵngười trong thiênĬhạ đều nghĩổta là bạoịquân, hắn mớièđến thay trờiịhành đạo.”
“Trongἱlúc này, chúng°ta chỉ cầnđnhẫn nhịn.” TriệuếNguyệt giơ tayĬlên, chống cằm::“Trẫm không cóÍchỗ vô đức,ingược lại trẫmòmuốn xem cóĩphải hắn thậtĩsự muốn đánhɪcược tương laiìtính mạng trênửdưới Vệ giaịđều thành phảnĩtặc để báoẻthù này hayókhông.”
Trương Huyốnghe Triệu NguyệtÎnói cũng vậyidần dần bìnhộtĩnh lại. TriệuîNguyệt ngước mắtẳlên nhìn raịbên ngoài: “À,ớcòn Mai phiưnữa.”
Trương Huyỵngước mắt, ngheḷTriệu Nguyệt nói:ḽ“Nếu nàng không{nghe lời, vậyéthì nhốt lạiửđi. Từ đâyĮvề sau, cảἰTê Phượng Cungἲcủa nàng đềuĨkhông cho phépɪgặp người ngoài,ỡcũng không đượcḷxuất cung nửaíbước.”
Trương Huy¹đáp lời, raùngoài lo liệuìtừng việc Triệu°Nguyệt căn dặn.³
Đợi Trương Huyõđi rồi, TriệuĨNguyệt đứng dậy,ứđột ngột vungɪtay áo, gạt[hết đồ đạcḹtrên bàn xuốngɨđất.
Vệ Uẩn thuỉxếp ổn thỏaἷchuyện sau đó.ìĐến khi chàngɩgặp mặt liênứlạc từng ngườiÏtrở về thìýđã là buổiọtối. Chàng vềĩđến nhà, hỏiìthăm tình hìnhồSở Du. BiếtùSở Du đãỉngủ, chàng doủdự chốc látẻrồi cũng khôngfđến quấy rầy,ḹnằm xuống giườngľmình định ngủ.í
Nhưng không biếtùtại sao VệĩUẩn cứ nhắm¸mắt là lạiơnhớ đến chuyệnãsáng nay, nhớḹđến dáng vẻúgật đầu đỏïmặt của SởĭDu. Chàng nghiêngởngười, bất giácýmỉm cười.
Sau khiỡký ức mởốra thì chẳngíthể dừng lạiĩđược, Vệ Uẩnẵbất giác nhớĺđến nụ hônăsáng nay. Lúcàấy chàng rungἰđộng không thôi,ìnhưng trông SởỹDu lại không¹có cảm giácễgì lớn thìơphải? Là SởīDu quá tựịchủ, hay là…Їtrình độ củaẻchàng không được?
Nhữngọchuyện này càng(nghĩ sâu, bỗngớnhiên Vệ Uẩnɩnhớ lại cảmảgiác sung sướngýmất hồn củaỉtrận mây mưaìtối qua, chàngĮcảm thấy nóngệrang. Vệ UẩnĪlăn qua lănởlại trên giườngḽhồi lâu, mãiũvẫn không cóỷcách nào ngủẹđược. Cuối cùngõchàng đành ngồi¸dậy, âm thầmἵlẻn vào phòngἶSở Du.
Sở Duīcũng chưa ngủ.¸Nàng vừa trảiỵqua một ngàyẵnhư vậy, trongẻlòng vẫn cònịlo lắng, mởặmắt nhìn nócẩgiường, mãi vẫnừkhông ngủ được.ĩKhông bao lâuísau, nàng ngheìthấy tiếng cửa[sổ bị ngườiìta nhẹ nhàngắđẩy ra. Sở]Du nhíu mày,ỉtiếp theo nàngầnhìn thấy VệĺUẩn nhảy từặngoài cửa sổẳvào, rồi lạiằcẩn thận đóng³cửa sổ lại.ĩ
Nhất thời SởễDu không biếtἶphải làm thế,nào, đành dứtỉkhoát nhắm mắt,ïgiả vờ ngủìsay, không nói[một lời.
Sau khiЇnhắm mắt, nàngàlại bắt đầuĬsuy nghĩ VệĭUẩn tới đâyặlàm gì?
Nhưng vừaầnghĩ đến vấnɨđề này, nàngìcũng lờ mờἰhiểu ra. Thiếuịniên vừa mớiĺnếm trái cấm,ỏđương nhiên vươngờvấn nhớ nhung.ờDù cho tínhỗtình tự chủjnhư Cố SởồSinh năm đóἲcũng không tránhỉkhỏi chuyện này,ľhuống chi trôngóVệ Uẩn… cũngĩkhông phải làḽngười biết tựÎkiềm chế.
Nàng hơiắkhẩn trương, nhấtớthời không biết²có nên từἷchối hay không.ễTừ chối thì}cảm thấy hơiɪra vẻ, nhưngẫkhông từ chối{thì trong lòngĩlại cứ cảmảgiác bị épờbuộc, khiến bảnỵthân không vui.
Ngườiộnọ bước tới³trước giường, vénịrèm lên, nhẹἱnhàng ngồi xuống.ìSở Du điềuịchỉnh hô hấp,Ïgiả vờ ngủísay, chờ hànhïđộng tiếp theoıcủa chàng.
Nhưng VệἷUẩn lại chỉểim lặng nhìnắnàng, không hềînhúc nhích. Hồiļlâu sau, rốtЇcuộc Sở Duἴcũng hơi mệt,ờđầu óc mơúhồ, không thểảđợi được hànhàđộng kế tiếp²của chàng, bấyăgiờ cuối cùngĨVệ Uẩn mớiḽhành động. Chàngặkhông chạm vào°nàng, chỉ nghiêngởngười, nằm bênácạnh nàng, thấpЇgiọng nói: “AĭDu, ta ngủ}cùng nàng cóầđược không?”
SởĭDu chầm chậmễmở mắt, hoáİra chàng vẫnἲluôn biết nàngjthức.
Nàng không biếtởphải trả lờiịthế nào, liềnìnghe Vệ Uẩnènói: “Ta khôngúchạm vào nàng,ịta chỉ muốnỉnằm bên cạnhīnàng.”
Sở Duĩdo dự chốcólát, cuối cùngĺcũng trở mình,ồnghiêng người dịch)sang bên cạnh,įchừa chỗ choặVệ Uẩn.
Vệ Uẩnệnằm bên cạnhủnàng đã cảm(thấy thỏa mãn.ựChàng nhìn nàng,³lại nói: “TaIcó thể ômἴnàng ngủ không?”ἷ
Trong lòng Sở Du nghi hoặc, gật đầu, đưa lưng về phía Vệ Uẩn ngủ. Vệ Uẩn ôm cả người nàng đằng trước, giống như khảm vào lòng mình.
Sở Du nở nụ cười trong trẻo nhìn chàng, cuối cùng nói: “Vậy đệ nhắm mắt lại đi.”
Nàng lắng nghe tiếng nói người sau lưng mình, cơ bắp dần dần thả lỏng. Nàng làm quen với hơi thở của chàng, hơi ấm của chàng, nghe chàng kể tình cảm này bắt đầu thế nào, sâu sắc thế nào, làm sao trải qua thời gian mà đi đến hôm nay.
Ngày thu se lạnh, Sở Du được ấm áp vây quanh, nhịp tim người sau lưng đều đều trầm ổn, mặc dù bên dưới cấn nàng, nhưng thật sự không nhúc nhích. Sở Du mở mắt, hơi mất tự nhiên, nói: “Đệ… như thế là sao?”
Nói lời này xong, Vệ Uẩn cảm giác tay Sở Du giống như sợi rong mềm mại không xương quấn lên trên. Chân nàng cuốn lấy thắt lưng chàng, Vệ Uẩn đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh nói: “Chúng ta thử thêm…”
Sở Du ngẩn người, một luồng ấm áp đột nhiên trào dâng từ đáy lòng.
“Hửm?”
Thật sự càng ngày càng thích đệ.Vệ Uẩn buồn bực nói: “Ngủ đi.”
Vệ Uẩn phát ra một giọng mũi, Sở Du hơi không hiểu nói: “Thật ra những gì cần làm đều đã làm rồi… đệ không cần phải cố nhịn.”
Dứt lời, nàng nhắm mắt lại: “Mà là ta thích đệ.”
Sở Du ôm chàng từ phía sau: “Không muốn nữa thật à?”
Trong chuyện này, nàng vẫn luôn là người bị động, cứ cảm thấy nếu đã bắt đầu rồi, thì từ chối cũng quá ra vẻ. Nhưng Vệ Uẩn ôm nàng, hồi sau mới đáp: “A Du, ta biết tối qua không phải nàng tự nguyện.”
Ngày thu se lạnh, Sở Du được ấm áp vây quanh, nhịp tim người sau lưng đều đều trầm ổn, mặc dù bên dưới cấn nàng, nhưng thật sự không nhúc nhích. Sở Du mở mắt, hơi mất tự nhiên, nói: “Đệ… như thế là sao?”Nàng đưa lưng về phía chàng, nghe chàng nói hết lời cuối cùng. Chàng cắn vành tai nàng hỏi: “Nàng nói thật cho ta nghe sáng nay ta hôn nàng, nàng có cảm giác không?”
“Người với người đều đi từng gia đoạn. Một cuộc tình phải trải qua những giai đoạn có cảm tình, rung động, mập mờ, thích và yêu. Tất cả mọi chuyện có liên quan đến yêu đương đều là như vậy. Đến giai đoạn ấy, nàng tự nguyện bằng lòng mới là tốt nhất. Không thể bởi vì chùng ta từng trải qua bước kia thì ta liền cảm thấy chuyện đó là đương nhiên.”
“Hửm?”
“Đúng vậy.” Giọng nói Vệ Uẩn dịu dàng: “Khi đó, ta mười lăm tuổi, ở tại Sa Thành, tối hôm lễ đèn trời, nàng uống say, chúng ta ở trên mái nhà.”
Giọng Vệ Uẩn đều đều: “Khi ta ôm nàng, nàng sẽ căng thẳng. Ta muốn đợi khi nào nàng quen cái ôm của ta, nụ hôn của ta, thì ta lại làm bước kế tiếp. Tình cảm của nàng đối với ta không đến bước đó, dù ta làm gì, đối với nàng mà nói đều là cưỡng ép. Ta thích nàng, hi vọng mỗi một bước đi giữa chúng ta đều thật vững vàng, đều khiến nàng cảm thấy thật bình yên, thật ổn định, thật vui vẻ.”
Sở Du bật cười, sáp đến gần chàng: “Đừng mà, không phải bảo muốn thử sao?”
Sở Du không lên tiếng, không biết vì sao nàng cảm thấy sống mũi cay cay.
Sở Du không tiếp tục trêu chàng nữa, nàng ôm người đàn ông này từ đằng sau, dán mặt lên lưng chàng, dịu dàng nói: “Không phải ta bắt nạt đệ.”
Trong chuyện này, nàng vẫn luôn là người bị động, cứ cảm thấy nếu đã bắt đầu rồi, thì từ chối cũng quá ra vẻ. Nhưng Vệ Uẩn ôm nàng, hồi sau mới đáp: “A Du, ta biết tối qua không phải nàng tự nguyện.”
Được người này ôm, nàng đột nhiên cảm thấy cái ôm này là lẽ đương nhiên phải thế. Vệ Uẩn ở sau lưng nàng nhẹ nhàng cười : “Ta thích nàng sớm hơn nàng. Thật ra thời điểm lần đầu tiên hôn nàng, ta căng thẳng đến run hết cả người.”
Cuối cùng Vệ Uẩn ngượng ngùng nhắm mắt lại, buông tay nàng ra, nói: “Chúng ta đều không có kinh nghiệm, ban đầu không hợp cũng là lẽ thường tình.”
“Lần đầu tiên hôn ta?”
Đang nói, Vệ Uẩn bỗng cảm giác đôi môi lành lạnh mềm mại ấn lên.
“Đúng vậy.” Giọng nói Vệ Uẩn dịu dàng: “Khi đó, ta mười lăm tuổi, ở tại Sa Thành, tối hôm lễ đèn trời, nàng uống say, chúng ta ở trên mái nhà.”
“Lần đầu tiên hôn ta?”
Sở Du không lên tiếng, lần đầu tiên nàng nhận thức được hoá ra tình cảm này bắt đầu lâu như vậy, dài đến thế.
Vệ Uẩn không nói. Lát sau, chàng rầu rĩ lên tiếng: “A Du, nàng bắt nạt ta.”
Nàng lắng nghe tiếng nói người sau lưng mình, cơ bắp dần dần thả lỏng. Nàng làm quen với hơi thở của chàng, hơi ấm của chàng, nghe chàng kể tình cảm này bắt đầu thế nào, sâu sắc thế nào, làm sao trải qua thời gian mà đi đến hôm nay.
“Không muốn nữa.”
Nghe hỏi vậy, Sở Du phì cười.
Nàng đưa lưng về phía chàng, nghe chàng nói hết lời cuối cùng. Chàng cắn vành tai nàng hỏi: “Nàng nói thật cho ta nghe sáng nay ta hôn nàng, nàng có cảm giác không?”
Nghe hỏi vậy, Sở Du phì cười.
(*) Nô gia: cách xưng hô khiêm tốn của phụ nữ thời xưa.
Vệ Uẩn lập tức hiểu như thế là ý gì, chàng khẽ véo thắt lưng nàng: “Làm lại lần nữa, ta thử thêm là biết.”
Trong lòng Sở Du nghi hoặc, gật đầu, đưa lưng về phía Vệ Uẩn ngủ. Vệ Uẩn ôm cả người nàng đằng trước, giống như khảm vào lòng mình.
Sở Du không chịu, liền bị chàng lật lại, đè lên người. Vệ Uẩn giữ tay nàng, nhíu mày hỏi: “Thử lại nhé?”
Sở Du nở nụ cười trong trẻo nhìn chàng, cuối cùng nói: “Vậy đệ nhắm mắt lại đi.”
Cuối cùng Vệ Uẩn ngượng ngùng nhắm mắt lại, buông tay nàng ra, nói: “Chúng ta đều không có kinh nghiệm, ban đầu không hợp cũng là lẽ thường tình.”
Giọng Vệ Uẩn đều đều: “Khi ta ôm nàng, nàng sẽ căng thẳng. Ta muốn đợi khi nào nàng quen cái ôm của ta, nụ hôn của ta, thì ta lại làm bước kế tiếp. Tình cảm của nàng đối với ta không đến bước đó, dù ta làm gì, đối với nàng mà nói đều là cưỡng ép. Ta thích nàng, hi vọng mỗi một bước đi giữa chúng ta đều thật vững vàng, đều khiến nàng cảm thấy thật bình yên, thật ổn định, thật vui vẻ.”
Nói lời này xong, Vệ Uẩn cảm giác tay Sở Du giống như sợi rong mềm mại không xương quấn lên trên. Chân nàng cuốn lấy thắt lưng chàng, Vệ Uẩn đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh nói: “Chúng ta thử thêm…”
Vệ Uẩn lập tức hiểu như thế là ý gì, chàng khẽ véo thắt lưng nàng: “Làm lại lần nữa, ta thử thêm là biết.”Được người này ôm, nàng đột nhiên cảm thấy cái ôm này là lẽ đương nhiên phải thế. Vệ Uẩn ở sau lưng nàng nhẹ nhàng cười : “Ta thích nàng sớm hơn nàng. Thật ra thời điểm lần đầu tiên hôn nàng, ta căng thẳng đến run hết cả người.”
Đang nói, Vệ Uẩn bỗng cảm giác đôi môi lành lạnh mềm mại ấn lên.
Hoàn toàn khác với nụ hôn vô cảm sáng nay, đầu lưỡi mềm mại lại ấm áp quấn quanh đầu lưỡi chàng, khiêu khích cọ xát, cuốn lấy rồi lại buông ra.
Sở Du không chịu, liền bị chàng lật lại, đè lên người. Vệ Uẩn giữ tay nàng, nhíu mày hỏi: “Thử lại nhé?”
Khoái cảm mạnh mẽ dâng lên hết lần này đến lần khác, chấn động đến da đầu Vệ Uẩn tê dại. Chàng chưa bao giờ cảm nhận được sự sung sướng như vậy, nhịp tim chàng đập cực nhanh, hơi thở dồn dập. Lần đầu tiên chàng phát hiện, hoá ra chuyện tình cảm này vẫn nên người tình ta nguyện là tốt nhất.
Vệ Uẩn bị mùi đàn hương của nàng dẫn dắt, học theo động tác quấn quít của nàng, cảm giác người bên dưới mềm nhũn. Chưa đến một lúc, chàng bỗng nghe thấy một tiếng rên rỉ yêu kiều. Đầu óc Vệ Uẩn nổ tung, đúng lúc bàn tay thò vào phía trước y sam của Sở Du, chàng đột ngột tỉnh táo. Vệ Uẩn lật mình, đưa lưng về phía Sở Du, cuộn người nói: “Không hôn nữa, ngủ đi.”
Sở Du bật cười, sáp đến gần chàng: “Đừng mà, không phải bảo muốn thử sao?”
Vệ Uẩn bị mùi đàn hương của nàng dẫn dắt, học theo động tác quấn quít của nàng, cảm giác người bên dưới mềm nhũn. Chưa đến một lúc, chàng bỗng nghe thấy một tiếng rên rỉ yêu kiều. Đầu óc Vệ Uẩn nổ tung, đúng lúc bàn tay thò vào phía trước y sam của Sở Du, chàng đột ngột tỉnh táo. Vệ Uẩn lật mình, đưa lưng về phía Sở Du, cuộn người nói: “Không hôn nữa, ngủ đi.”
“Không muốn nữa.”
Vệ Uẩn buồn bực nói: “Ngủ đi.”
Vệ Uẩn phát ra một giọng mũi, Sở Du hơi không hiểu nói: “Thật ra những gì cần làm đều đã làm rồi… đệ không cần phải cố nhịn.”(*) Nô gia: cách xưng hô khiêm tốn của phụ nữ thời xưa.
Sở Du ôm chàng từ phía sau: “Không muốn nữa thật à?”
“Người với người đều đi từng gia đoạn. Một cuộc tình phải trải qua những giai đoạn có cảm tình, rung động, mập mờ, thích và yêu. Tất cả mọi chuyện có liên quan đến yêu đương đều là như vậy. Đến giai đoạn ấy, nàng tự nguyện bằng lòng mới là tốt nhất. Không thể bởi vì chùng ta từng trải qua bước kia thì ta liền cảm thấy chuyện đó là đương nhiên.”
“Không muốn, không muốn.” Vệ Uẩn lắc đầu, Sở Du di tay vẽ lên lưng chàng: “Hầu gia thử lại đi, có phải nô gia(*) phục vụ không tốt không?”
“Không muốn, không muốn.” Vệ Uẩn lắc đầu, Sở Du di tay vẽ lên lưng chàng: “Hầu gia thử lại đi, có phải nô gia(*) phục vụ không tốt không?”Trong chuyện này, nàng vẫn luôn là người bị động, cứ cảm thấy nếu đã bắt đầu rồi, thì từ chối cũng quá ra vẻ. Nhưng Vệ Uẩn ôm nàng, hồi sau mới đáp: “A Du, ta biết tối qua không phải nàng tự nguyện.”(*) Nô gia: cách xưng hô khiêm tốn của phụ nữ thời xưa.
Vệ Uẩn không nói. Lát sau, chàng rầu rĩ lên tiếng: “A Du, nàng bắt nạt ta.”
Sở Du không lên tiếng, lần đầu tiên nàng nhận thức được hoá ra tình cảm này bắt đầu lâu như vậy, dài đến thế.
Sở Du ngẩn người, một luồng ấm áp đột nhiên trào dâng từ đáy lòng.
“Không muốn, không muốn.” Vệ Uẩn lắc đầu, Sở Du di tay vẽ lên lưng chàng: “Hầu gia thử lại đi, có phải nô gia(*) phục vụ không tốt không?”
Sở Du không tiếp tục trêu chàng nữa, nàng ôm người đàn ông này từ đằng sau, dán mặt lên lưng chàng, dịu dàng nói: “Không phải ta bắt nạt đệ.”
Dứt lời, nàng nhắm mắt lại: “Mà là ta thích đệ.”
Thật sự càng ngày càng thích đệ.
Hiu hiu cẩu lương rắc liên tục nhưng mà ko sao :(((( chờ cả trăm chương mới đc ăn cẩu lương nhão này là mừng lắm rồi ???
tới thời gian rải cẩu lương cho con dân rồi nè.chài ơi.sâu răng luôn..
Trưa nay không ăn cơm cũng no, cíu em, em mê mụi quá rồi
Sở Du như chàng lưu manh đang trêu ghẹo cô gái nhà lành vậy?
Ôi bà chị này tính ra mấy chục tuổi rồi, trêu chọc thằng nhóc mới đôi mươi ?
Chương này ngọt quá đi mất. Mong 2 người luôn hạnh phúc như thế này
Ngọt sâu răng, ngọt chết người ^^
Trời oư cuối cùng cũng đến ngày này huhu xúc động nhiều chút