Chương 112
Thiếu niên non trẻ khi xưa, nay đã có thể chống thiên địa rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghe thấy lời Sở Du nói, Vệ Uẩn đưa lưng về phía nàng bất giác cong khoé môi. Chàng xoay người lại, gối tay dưới đầu, cười hỏi: “Thích bao nhiêu?” Nhị, bệnh nhân ở thái dương dưới không có.
“Gì mà thích bao nhiêu?”
“Bây giờ nàng thích ta bao nhiêu?” Điều thứ nhất rất phí trí nhớ, đệ tam điều.
Nghe câu hỏi trẻ con như vậy, Sở Du nhếch môi cười: “Đệ là con nít à, lại còn hỏi vấn đề này?” Nhưng mà hiện tại nàng chỗ thế giới này.
“Vậy nàng trả lời ta đi.” Vệ Uẩn nhướng mày, Sở Du cười không đáp, nói tiếp: “Không phải ngày mai đệ còn phải đến Thuận Thiên Phủ tố cáo sao? Triệu Nguyệt không dễ đối phó, thời điểm quan trọng, đệ đừng mãi nghĩ tới những chuyện này nữa.”
“Nam tử hán không nên sa vào tình cảm nam nữ.” Nàng vươn tay vuốt tóc chàng: “Đừng vì vậy làm ảnh hưởng tâm trạng của đệ.” Thanh âm của đối phương dồn dập.
“Lời này nàng nói khôngặđúng rồi.” VệẹUẩn cười: “Cuộcầđời một người,ầđầu tiên làÍphải làm người.ôThánh nhân cũngểnói tu thân,ủtề gia, mớiạtrị quốc, bình{thiên hạ. Nàngêlà người thânỉcủa ta, làỉthê tử tươngễlai của ta,ấta nên ởìbên cạnh bồiỵbạn với nàngἲmới đúng.” Vệ}Uẩn tựa trán:lên trán nàng:è“Cuộc đời rấtẹngắn, đừng ởúthời điểm chuyệnịchưa xảy raìmà suy nghĩễvô nghĩa, lãngÍphí thời gian,Îngày sau nhớứđến thì lạiĩhối hận. Taíđã sắp xếpòchuyện ngày maiưđâu vào đấy,ἵan bài xong,ḹta chẳng sợ,ồcũng chẳng nghĩồnhiều nữa.”
Ngheĩlời chàng nói,ừnhìn ánh mắt¹trong trẻo củaĪchàng, nàng bỗngécảm thấy thật)ra bất luậnïlà nàng hayễCố Sở Sinhïđều là ngườiɪtrong trần thếḷbị che mờἳđôi mắt, khôngỉthấy rõ đượcđmình muốn gì,ừcũng không thấyĩđược đường ởòphương nào. Vìĩthế, bọn họ{đi nghiêng nghiêngjngã ngã, điỉđến thương tíchìchất chồng, đầyỉrẫy hối tiếc.
NhưngưVệ Uẩn không,giống như vậy,ặdù cho chàngătuổi còn nhỏũnhưng đã biếtẽrõ bản thânẹmuốn cái gì,ɨnên làm cáiẻgì. Nàng sốngờlại một đờiịcũng không có(được sự thuầnfkhiết và giảnọđơn như vậy.
SởịDu thở dài,ịôm chàng, ghéợđầu qua, dánἳlên ngực chàng,ènghe tiếng tráiἵtim nảy đậpïtrong lồng ngực,évừa trầm ổnịlại vừa vữngĩvàng.
Vệ Uẩn vỗằvề lưng nàng,ỉdịu dàng nói:ἶ“Ngủ đi, sángľsớm ta sẽớlén ra ngoài,ἷnàng đừng lo.”ấ
Một chút loílắng cuối cùngđcũng tan biến,ịtrong lòng SởḹDu buông lỏng,Įnàng không trảổlời, nhắm mắtìđi ngủ.
Vệ Uẩnớcảm nhận cơἷbắp người trongĩlòng dần thảìlòng, lắng nghe‹hơi thở củaɪnàng, rốt cuộcïbấy giờ chàngàmới dần bình²tĩnh lại. VệậUẩn cúi đầu,ỉngắm nhìn gươngđmặt trắng nõnỵxinh đẹp củaờnàng, thật lâuÏsau mới thởỉdài một hơi.
Chàngẩý thức đượcịcon đường củaἶmình và người‹này hẳn cònẫrất dài. Lòngẩphòng bị củaInàng dựng đứngĨnhư tường cao,ìchàng ra sứcèđập vỡ bứcătường, làm taníchảy khối băngậtừng chút một.ịCó điều hômẳnay nàng chỉỹmới hai mươiítuổi… sao tâmἷtư lại nặngÏnề như vậy?
Vệ]Uẩn nhíu mày,ỉkhông khỏi nhớỡlại nụ hônãvừa rồi.
Chàng khôngĩthể không thừafnhận kỹ thuật²hôn của SởÏDu tốt hơnẽchàng rất nhiều.ệCó lẽ bởiɨvì ngày nhớằđêm mong ngườiẳnày suốt gầnỉnăm năm, vìīvậy một khiïngười ấy chủįđộng liền tạoũnên kích thíchẵrất lớn, có¸điều quả thậtĩchàng chưa từngổnghĩ tới nhiềuắkiểu đa dạngìnhư vậy.
Nàng…
Trong lòngùVệ Uẩn chua]xót nhớ tớiinăm đó nàngỉbất chấp tấtìcả đào hôn,òmuốn đi theoỏCố Sở Sinh,ầcó lẽ không[phải là nhấtỡthời xúc độngịtrước khi thànhıhôn, mà làÎđã sớm cóởtiền căn.
Vừa nghĩɪnhư vậy, mạchầsuy nghĩ củaâchàng hơi mấtɪkiểm soát.
Lúc trước,ĩhai người bọnìhọ đã làmắđến bước nào?òChắc là khôngɪđến bước cuốiícùng… dù sao°tối hôm qua,°chàng đã thấyũmáu.
Chắc là hônérồi đi…
Vệ Uẩnỡcàng suy nghĩ,]hình ảnh trongơđầu càng phongậphú. Hơn nửaúđêm, chàng cảmữthấy trong lòngìchua xót khóìchịu, cho đếnằkhi người trongũlòng trở mình,ỉchàng mới độtỷngột bừng tỉnh.
Bâyậgiờ, người đã)ở đây rồi,úchàng còn nghĩớcái gì chứ?
Cóịđiều năm đóḽnàng trả giáįnhiều như vậy,ờcuối cùng CốớSở Sinh lạiẩvẫn nhát ganánhư cũ. Mặcẳdù mọi ngườiỉđều cảm thấyồchẳng qua CốĭSở Sinh chỉÎvì bảo vệÏtính mạng, vềỉtình có thểàtha thứ, nhưngïvới Sở Duïniên thiếu màấnói hẳn chínhầlà phản bộiìđúng không?
Nhất thờiĩVệ Uẩn tựìsuy diễn raâvô số tìnhăcảnh Sở Du:mười lăm tuổiľbị Cố Sở¸Sinh vứt bỏἰthế nào, chàngìcảm thấy vừaềđau lòng vừaổtức giận. VệïUẩn giang tayỉmuốn ôm nàng,únhưng lại ngạiÎnàng đang ngủ.ùChàng nghĩ mộtẽhồi cũng cảm‹thấy hơi mệt,ảbèn ôm SởủDu mơ màngổthiếp đi. Đợiɪđến gần giờủMão(*), chàng tỉnh[dậy, nhặt y[phục lên, âmảthầm mở cửaísổ. Thấy bốnfvề vắng lặng,ìchàng liền lénịchạy ra khỏi³phòng, trở vềļphòng mình.
(*) GiờĩMão: 5-7 giờÍsáng
Về đến phòngảmình, bỗng nhiên³cảm thấy chiếcɩgiường trước nayïquen thuộc cóĬhơi cứng ngắc,ẻlạnh lẽo, khôngìthoải mái chútịnào.
Chàng ngẫm nghĩ,ịbèn ngồi dậyịgọi người tiếnĩvào, căn dặn:ã“Ngươi đến nhàồCố Sở Sinhĺđánh nứt bánh:xe ngựa củaặhắn.”
“Nứt?”
Thịảvệ ngơ ngácệkhông hiểu, Vệ]Uẩn gật đầu:ổ“Đúng vậy, đừngĩđể lộ dấuἵvết quá rõ,íchờ hắn trên²đường tảo triềuỉthì bánh xeýgãy là tốtἳnhất.”
Thị vệḽcàng ngơ ngác,ịnhưng nghĩ trướcĨgiờ thủ đoạn]Vệ Uẩn thâmİsâu khó lường,[hắn không dámĩhỏi nhiều, ngheỳlời lui xuống.²Vệ Uẩn dặnἰdò xong chuyệnịnày thì thưÎthái trong lòngɩmột chút, ngảĭxuống giường, rốtIcuộc cũng ngủ.
Nếujnhư muốn đầuĮđộc ở Cốữphủ, đại kháiïlà một chuyệnĭrất khó. Nếuằnhư muốn ámɪsát ở Cốỉphủ, đại kháiĩcũng vô cùngàgian nan. Nhưngũmuốn ra tay(với chiếc xeòngựa ở hậuẩviện, đối vớiẵám vệ Vệềgia mà nói,ẫnhiệm vụ nàyờthuộc cấp độừtương đối thấp.
Tuyïnhiên ám vệÎvẫn dựa theoùcăn dặn củaóVệ Uẩn, nghiêmòtúc dùng nộiýlực chưởng mộtừchưởng vào bánhĨxe, đánh đếnỳmức trong nátľngoài lành, nhìnỉsơ qua toànḷbộ bánh xeđgần như không‹hề có bấtúcứ dấu vếtἵnào.
Đợi giờ Mão,ĨCố Sở Sinhἳthức dậy. Sauɪkhi tẩy rửa,âhắn ngồi lêníxe ngựa đếnẳHoàng thành thượngjtriều. Lộ trìnhıđi được mộtĩnửa, bánh xeâđột nhiên bểītan tành thànhỏbốn năm mảnh.íNgựa vẫn tiếpitục chạy, xeổđột ngột chúiİvề trước. CốÎSở Sinh đangènhắm mắt nghỉļngơi trong xe,ớbỗng nhiên bịἱsự cố nàyíhất cả ngườiỉlăn ra ngoài,ľmay mà ámóvệ chạy nhanhÎtới đỡ ngườiĨdậy, nhờ đójmới không bịỵxe ngựa vaẵvào.
Cố Sở Sinhíđược ám vệĬđỡ sang mộtἰbên, lập tứcĩquát: “Tra ngay!”ĩ
Thị vệ điĮdắt ngựa, kiểmótra trên dướiÍmột lượt, bènɪtiến lên nói:²“Đại nhân, có,người động tay]động chân vớiɨbánh xe.”
Sắcệmặt Cố SởềSinh không đổi,ịcân nhắc trong{lòng một chút,ầcó thể làmẻra hành độngἳbáo thù ấuЇtrĩ như vậy…
Mộtílát sau, CốầSở Sinh đenĩmặt.
Hắn mắng mộtấtiếng “Ranh con!”ĩ, sau đóỏphẩy tay áoỉbỏ đi, tạmɪthời bảo ngườiớnâng kiệu tới,ἶbấy giờ mớiặlần nữa tiếnệvề phía cungẳđình.
Đoạn nhạc đệm‹này được thịívệ xem nhưútiết mục ngắnìkể cho VệừUẩn. Vệ Uẩnếvừa rửa mặt¹vừa lắng nghe,ḹcảm thấy ngàyĩcũng sáng sủa:hẳn ra.
Đợiịsau khi rửaìmặt xong, VệỉUẩn đến đạiờsảnh dùng điểmữtâm sáng. Lúcfnày cả nhàİđều ngồi trongựđại sảnh, TưởngἲThuần cười cườiẳnói nói vớiĨLiễu Tuyết Dương,ÏSở Du cúiởđầu húp cháo.ỏVệ Uẩn vừaốnhìn thấy SởềDu đã khôngɩnhịn được mỉmắcười. Dáng vẻồtươi cười nàyịquá bất ngờ,ưTưởng Thuần khôngùkhỏi nói: “Xemẫra Tiểu ThấtĮchúng ta cójchuyện vui.”
“Nhị tẩu nói đùa rồi.” Vệ Uẩn bước lên trước, thản nhiên ngồi xuống. Thị nữ bên cạnh dọn điểm tâm sáng lên bàn chàng. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Liễu Tuyết Dương: “Chẳng qua đệ nhìn thấy cả nhà hoà thuận, vui mừng trong lòng.”
Chàng nhìn người phụ nữ mặc phục sức Mệnh phụ, vô số cảm xúc cuồn cuộn chực trào nơi cổ họng, chàng cười khổ.Nàng chải tóc lưỡng bác tấn(1), đội kim quan cài chín cây hoa sai(2), hai bên tóc mai dán chín miếng hoa điền(3), trông trang trọng cao sang, quý khí bức người. Sau đó nàng lại mặc tố sa đơn, bên ngoài khoác địch y(4) màu lam. Trên địch y thêu chín đôi chim trĩ, lấy lụa mịn màu đỏ thắm viền ống tay áo và vạt trước, phủ văn đan xen trên cổ áo, trước thân đeo tế tất(5) màu đỏ và lam, trên tế tất thêu hai đôi chim trĩ đối mặt nhau, vỗ cánh chực bay.
“Tiểu Thất nói đúng lắm.” Liễu Tuyết Dương khen ngợi: “Người một nhà hoà thuận là quan trọng nhất.”
“Ta nhắc đến ca ca đệ, trong lòng đệ không thoải mái sao?”Vệ Uẩn nhìn sang Sở Du. Sở Du nhìn thấy ánh mắt chàng, vẻ mặt vừa kiên định vừa điềm tĩnh: “Sự tình thế nào, hôm nay Tiểu Thất sẽ công bố với cả thiên hạ. Đây không phải là chuyện riêng của Tiểu Thất, đây là chuyện của Vệ phủ. Đệ ấy vì phụ huynh mình, vì trượng phu con, dù thế nào con cũng phải đi cùng Tiểu Thất đòi lại phần công lý này cho Thế tử.”
Dứt lời, Liễu Tuyết Dương nhìn Vệ Uẩn, nói tiếp: “Lần này con trở về mấy ngày?”
Sở Du gật đầu, nàng xoay người trở lại phòng.
“Tiểu Thất nói đúng lắm.” Liễu Tuyết Dương khen ngợi: “Người một nhà hoà thuận là quan trọng nhất.”
“E rằng phải đi ngay.” Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm nhiên, bình thản nói: “Hôm nay sợ là có biến, lát nữa con cần đến Thuận Thiên Phủ một chuyến, trên dưới trong phủ đều nghe theo sắp xếp của Đại tẩu.”
Vệ Uẩn đáp một tiếng. Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người bọn họ ngồi kề bên, Sở Du bước hai bước rồi dừng lại.
Nghe vậy, Vệ Uẩn chậm rãi mỉm cười: “Nàng vì huynh trưởng ta mà làm đến mức này, ta nên cảm kích mới đúng.”
Nghe nói thế, Sở Du và Tưởng Thuần không hề lấy làm lạ, hai nàng tất nhiên đều biết kế hoạch của Vệ Uẩn, ngược lại Liễu Tuyết Dương ngẩn người, mặt lộ vẻ lo lắng: “Xảy ra chuyện gì ư? Con muốn đến Thuận Thiên Phủ làm gì?”
“Con muốn đến Thuận Thiên Phủ kêu oan cho phụ huynh.”
Mặc bộ y phục này, hiện rõ lên là phẩm cấp, chứ không phải là quan hệ hai người thân trong gia đình.
Nghe vậy, Liễu Tuyết Dương đỏ mắt gật đầu: “Vậy các con chờ ta một lát, ta đi thay bộ y phục rồi trở lại…”
Lời này khiến Liễu Tuyết Dương mờ mịt, nhưng vừa nhớ tới trượng phu và con trai, hốc mắt Liễu Tuyết Dương vẫn còn cay cay. Bà khàn giọng nói: “Chuyện đó không phải bốn năm trước đã sáng tỏ rồi sao…”
Tưởng Thuần cũng mặc y sam tay rộng màu đỏ rực, đứng ở bên cạnh Liễu Tuyết Dương.
“Hôm nay, Triệu Nguyệt và Diêu Dũng còn sống thì sao gọi là sáng tỏ?”
Thiếu niên non trẻ khi xưa, nay đã có thể chống thiên địa(6) rồi.
Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh.
Liễu Tuyết Dương nhìn thấy Sở Du, hai người mỉm cười nhìn nhau, hành lễ.
Sở Du không khỏi nhìn chàng nhiều thêm một chút. Năm đó nhắc đến chuyện này, lúc nào Vệ Uẩn cũng phải kiềm chế bản thân mới không bật khóc.
Nhưng hôm nay, người thanh niên ấy lại có thể bĩnh tĩnh thản nhiên nhắc đến sự kiện đã làm biến đổi cuộc đời chàng.
“Mẫu thân, tẩu tẩu.” Chàng tựa như bông đùa: “Năm đó con không ở đây. Lần này, cuối cùng con cũng ở đây rồi.”
Nhưng hôm nay, người thanh niên ấy lại có thể bĩnh tĩnh thản nhiên nhắc đến sự kiện đã làm biến đổi cuộc đời chàng.
“Mẫu thân.” Sở Du mở miệng nói: “Chúng ta đi cùng Tiểu Thất đi.”
Sau khi Liễu Tuyết Dương nghe thấy thì mặt mày kinh hãi: “Con nói cái gì?! Con nói Bệ hạ hiện nay…”
“Mẫu thân.” Sở Du mở miệng nói: “Chúng ta đi cùng Tiểu Thất đi.”
Dứt lời, Liễu Tuyết Dương nhìn Vệ Uẩn, nói tiếp: “Lần này con trở về mấy ngày?”Nghe vậy, ba người thoáng sững sờ. Sở Du nhận ra chàng đang nói về điều gì đầu tiên
“Hôm nay, Triệu Nguyệt và Diêu Dũng còn sống thì sao gọi là sáng tỏ?”
Vệ Uẩn nhìn sang Sở Du. Sở Du nhìn thấy ánh mắt chàng, vẻ mặt vừa kiên định vừa điềm tĩnh: “Sự tình thế nào, hôm nay Tiểu Thất sẽ công bố với cả thiên hạ. Đây không phải là chuyện riêng của Tiểu Thất, đây là chuyện của Vệ phủ. Đệ ấy vì phụ huynh mình, vì trượng phu con, dù thế nào con cũng phải đi cùng Tiểu Thất đòi lại phần công lý này cho Thế tử.”
Nghe vậy, Liễu Tuyết Dương đỏ mắt gật đầu: “Vậy các con chờ ta một lát, ta đi thay bộ y phục rồi trở lại…”
Lời này khiến Liễu Tuyết Dương mờ mịt, nhưng vừa nhớ tới trượng phu và con trai, hốc mắt Liễu Tuyết Dương vẫn còn cay cay. Bà khàn giọng nói: “Chuyện đó không phải bốn năm trước đã sáng tỏ rồi sao…”
Nói xong, Tưởng Thuần đỡ Liễu Tuyết Dương ra ngoài. Sở Du bưng trà lên nhấp một ngụm, điềm tĩnh nói: “Ta cũng đi thay y phục.”
Nghe nói thế, Sở Du và Tưởng Thuần không hề lấy làm lạ, hai nàng tất nhiên đều biết kế hoạch của Vệ Uẩn, ngược lại Liễu Tuyết Dương ngẩn người, mặt lộ vẻ lo lắng: “Xảy ra chuyện gì ư? Con muốn đến Thuận Thiên Phủ làm gì?”
Vệ Uẩn đáp một tiếng. Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người bọn họ ngồi kề bên, Sở Du bước hai bước rồi dừng lại.
Đây là quan phục Nhất phẩm Mệnh phụ, gần như nhiều năm nay nàng chưa từng mặc. Hôm nay mặc vào, bỗng cảm cũng thấy có một áp lực vô hình đè lên người, hết sức nặng nề.
“Ta nhắc đến ca ca đệ, trong lòng đệ không thoải mái sao?”
Vệ Uẩn ngước mặt nhìn nàng, Sở Du bình tĩnh nói: “Nhưng đây đúng là chuyện ta nên làm vì chàng ấy. Năm đó, đệ viết thư phóng thê cho ta. Bốn năm trước, ta đã không còn là thê tử của chàng. Nhưng chuyện năm đó thân làm thê tử nhưng không thể làm được, ta muốn hôm nay cố hết sức vì chàng.”
Vệ Uẩn mặc triều phục nhìn hai người, không biết tại sao, chàng đột nhiên nhớ đến năm mười lăm tuổi chàng từ Hoàng cung đi ra.
Nói xong, Tưởng Thuần đỡ Liễu Tuyết Dương ra ngoài. Sở Du bưng trà lên nhấp một ngụm, điềm tĩnh nói: “Ta cũng đi thay y phục.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn chậm rãi mỉm cười: “Nàng vì huynh trưởng ta mà làm đến mức này, ta nên cảm kích mới đúng.”
Dứt lời, chàng chậm rãi đứng dậy: “A Du, chúng ta sẽ có khởi đầu mới. Nàng đừng nên mang nhiều gánh nặng trong lòng.”
Sở Du gật đầu, nàng xoay người trở lại phòng.
Sở Du không khỏi nhìn chàng nhiều thêm một chút. Năm đó nhắc đến chuyện này, lúc nào Vệ Uẩn cũng phải kiềm chế bản thân mới không bật khóc.
Nàng chải tóc lưỡng bác tấn(1), đội kim quan cài chín cây hoa sai(2), hai bên tóc mai dán chín miếng hoa điền(3), trông trang trọng cao sang, quý khí bức người. Sau đó nàng lại mặc tố sa đơn, bên ngoài khoác địch y(4) màu lam. Trên địch y thêu chín đôi chim trĩ, lấy lụa mịn màu đỏ thắm viền ống tay áo và vạt trước, phủ văn đan xen trên cổ áo, trước thân đeo tế tất(5) màu đỏ và lam, trên tế tất thêu hai đôi chim trĩ đối mặt nhau, vỗ cánh chực bay.
Đây là quan phục Nhất phẩm Mệnh phụ, gần như nhiều năm nay nàng chưa từng mặc. Hôm nay mặc vào, bỗng cảm cũng thấy có một áp lực vô hình đè lên người, hết sức nặng nề.
Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh.
Nàng mặc Cáo mệnh phục đi ra đại sảnh, nhìn thấy Liễu Tuyết Dương cũng mặc y phục tương tự, đã đứng đó chờ từ lâu.
Tưởng Thuần cũng mặc y sam tay rộng màu đỏ rực, đứng ở bên cạnh Liễu Tuyết Dương.
“Nhị tẩu nói đùa rồi.” Vệ Uẩn bước lên trước, thản nhiên ngồi xuống. Thị nữ bên cạnh dọn điểm tâm sáng lên bàn chàng. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Liễu Tuyết Dương: “Chẳng qua đệ nhìn thấy cả nhà hoà thuận, vui mừng trong lòng.”
Liễu Tuyết Dương nhìn thấy Sở Du, hai người mỉm cười nhìn nhau, hành lễ.
Mặc bộ y phục này, hiện rõ lên là phẩm cấp, chứ không phải là quan hệ hai người thân trong gia đình.
Sau khi Liễu Tuyết Dương nghe thấy thì mặt mày kinh hãi: “Con nói cái gì?! Con nói Bệ hạ hiện nay…”
Vệ Uẩn mặc triều phục nhìn hai người, không biết tại sao, chàng đột nhiên nhớ đến năm mười lăm tuổi chàng từ Hoàng cung đi ra.
Nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
Khi đó mưa to tầm tã, Sở Du một thân một mình quỳ gối trước cửa cung, sau lưng là một trăm ba mươi hai bài vị Vệ gia, đứng bất khuất dưới mưa gió.
Chàng nhìn người phụ nữ mặc phục sức Mệnh phụ, vô số cảm xúc cuồn cuộn chực trào nơi cổ họng, chàng cười khổ.
“Mẫu thân, tẩu tẩu.” Chàng tựa như bông đùa: “Năm đó con không ở đây. Lần này, cuối cùng con cũng ở đây rồi.”
Nghe vậy, ba người thoáng sững sờ. Sở Du nhận ra chàng đang nói về điều gì đầu tiên
Nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
Vệ Uẩn ngước mặt nhìn nàng, Sở Du bình tĩnh nói: “Nhưng đây đúng là chuyện ta nên làm vì chàng ấy. Năm đó, đệ viết thư phóng thê cho ta. Bốn năm trước, ta đã không còn là thê tử của chàng. Nhưng chuyện năm đó thân làm thê tử nhưng không thể làm được, ta muốn hôm nay cố hết sức vì chàng.”
“Ừ.” Sở Du dịu dàng lên tiếng: “Lần này, đệ dẫn chúng ta đi đòi lại công lý.”
Dứt lời, chàng chậm rãi đứng dậy: “A Du, chúng ta sẽ có khởi đầu mới. Nàng đừng nên mang nhiều gánh nặng trong lòng.”
Thiếu niên non trẻ khi xưa, nay đã có thể chống thiên địa(6) rồi.
***
(6) Chống: chống đỡ, chống giữ, giương lên
(1) Lưỡng bác tấn: kiểu tóc xuất hiện vào thời Tuỳ, lưu hành vào thời Đường, Tống, Minh triều (như hình dưới)
(2) Hoa sai: trâm cài tóc đính hoa
(3) Hoa điền: theo mình tìm hiểu thì đó là cái miếng dán giữa trán làm đẹp của phụ nữ thời xưa, không biết hoa điền trong câu này có phải là hoa điền đó không (như hình dưới)
(4) Địch y: lễ phục cấp bậc cao nhất của Mệnh phụ và Hậu phi cổ đại, Việt Nam mình cũng có Địch y đấy ^^
(5) Tế tất: miếng vải che từ đùi đến đầu gối (như hình dưới)
***
Tác giả có lời muốn nói: Viết xong 112 chương, quay lại chợt nhớ đến trận mưa to lúc ban đầu, thiếu niên thương tích đầy mình bước ra từ Hoàng cung. Rõ ràng bây giờ không ngược thân ngược tâm, sắp chuẩn bị đi đánh quái, vậy mà tôi lại khóc sao????
Già rồi, già rồi.
P/s (Zens Zens): Bà tác giả vừa viết vừa khóc, hèn chi câu cú cụt ngủn, edit khó muốn chết. Nếu mình có sai sót, mong mọi người bỏ qua nha.
CSS kiểu mọe : trẻ trâu nó trả thù là như vậy sao ??? ?? tức