Sơn Hà Chẩm – Chương 112

Chương 112

Thiếu niên non trẻ khi xưa, nay đã có thể chống thiên địa rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nghe thấy lời Sở Du nói, Vệ Uẩn đưa lưng về phía nàng bất giác cong khoé môi. Chàng xoay người lại, gối tay dưới đầu, cười hỏi: “Thích bao nhiêu?” Nhị, bệnh nhân ở thái dương dưới không có.

“Gì mà thích bao nhiêu?”

“Bây giờ nàng thích ta bao nhiêu?” Điều thứ nhất rất phí trí nhớ, đệ tam điều.

Nghe câu hỏi trẻ con như vậy, Sở Du nhếch môi cười: “Đệ là con nít à, lại còn hỏi vấn đề này?” Nhưng mà hiện tại nàng chỗ thế giới này.

“Vậy nàng trả lời ta đi.” Vệ Uẩn nhướng mày, Sở Du cười không đáp, nói tiếp: “Không phải ngày mai đệ còn phải đến Thuận Thiên Phủ tố cáo sao? Triệu Nguyệt không dễ đối phó, thời điểm quan trọng, đệ đừng mãi nghĩ tới những chuyện này nữa.”

“Nam tử hán không nên sa vào tình cảm nam nữ.” Nàng vươn tay vuốt tóc chàng: “Đừng vì vậy làm ảnh hưởng tâm trạng của đệ.” Thanh âm của đối phương dồn dập.

Li này nàng nói khôngđúng ri.” VUn cưi: “Cucđi mt ngưi,đu tiên làÍphi làm ngưi.ôThánh nhân cũngnói tu thân,t gia, mitr quc, bình{thiên h. Nàngêlà ngưi thânca ta, làthê t tươnglai ca ta,ta nên ìbên cnh bibn vi nàngmi đúng.” V}Un ta trán:lên trán nàng:è“Cuc đi rtngn, đng úthi đim chuynchưa xy raìmà suy nghĩvô nghĩa, lãngÍphí thi gian,Îngày sau nhđến thì liĩhi hn. Taíđã sp xếpòchuyn ngày maiưđâu vào đy,an bài xong,ta chng s,cũng chng nghĩnhiu na.”

Ngheĩli chàng nói,nhìn ánh mt¹trong tro caĪchàng, nàng bngécm thy tht)ra bt lunïlà nàng hayC S Sinhïđu là ngưiɪtrong trn thếb che mđôi mt, khôngthy rõ đưcđmình mun gì,cũng không thyĩđưc đưng òphương nào. Vìĩthế, bn h{đi nghiêng nghiêngjngã ngã, điđến thương tíchìcht chng, đyry hi tiếc.

NhưngưV Un không,ging như vy,dù cho chàngătui còn nhũnhưng đã biếtrõ bn thânmun cái gì,ɨnên làm cáigì. Nàng sngli mt đicũng không có(đưc s thunfkhiết và ginđơn như vy.

SDu th dài,ôm chàng, ghéđu qua, dánlên ngc chàng,ènghe tiếng tráitim ny đpïtrong lng ngc,éva trm nli va vngĩvàng.

V Un vv lưng nàng,du dàng nói:“Ng đi, sángľsm ta slén ra ngoài,nàng đng lo.”

Mt chút loílng cui cùngđcũng tan biến,trong lòng SDu buông lng,Įnàng không trli, nhm mtìđi ng.

V Uncm nhn cơbp ngưi trongĩlòng dn thìlòng, lng nghehơi th caɪnàng, rt cucïby gi chàngàmi dn bình²tĩnh li. VUn cúi đu,ngm nhìn gươngđmt trng nõnxinh đp canàng, tht lâuÏsau mi thdài mt hơi.

Chàngý thc đưccon đưng camình và ngưinày hn cònrt dài. Lòngphòng b caInàng dng đngĨnhư tưng cao,ìchàng ra scèđp v bcătưng, làm taníchy khi băngtng chút mt.Có điu hômnay nàng chmi hai mươiítui… sao tâmtư li nngÏn như vy?

V]Un nhíu mày,không khi nhli n hônãva ri.

Chàng khôngĩth không thafnhn k thut²hôn ca SÏDu tt hơnchàng rt nhiu.Có l biɨvì ngày nhđêm mong ngưinày sut gnnăm năm, vìīvy mt khiïngưi y chįđng lin toũnên kích thíchrt ln, có¸điu qu thtĩchàng chưa tngnghĩ ti nhiukiu đa dngìnhư vy.

Nàng…

Trong lòngùV Un chua]xót nh tiinăm đó nàngbt chp ttìc đào hôn,òmun đi theoC S Sinh,có l không[phi là nhtthi xúc đngtrưc khi thànhıhôn, mà làÎđã sm cótin căn.

Va nghĩɪnhư vy, mchsuy nghĩ caâchàng hơi mtɪkim soát.

Lúc trưc,ĩhai ngưi bnìh đã làmđến bưc nào?òChc là khôngɪđến bưc cuiícùng… dù sao°ti hôm qua,°chàng đã thyũmáu.

Chc là hônéri đi…

V Uncàng suy nghĩ,]hình nh trongơđu càng phongphú. Hơn naúđêm, chàng cmthy trong lòngìchua xót khóìchu, cho đếnkhi ngưi trongũlòng tr mình,chàng mi đtngt bng tnh.

Bâygi, ngưi đã) đây ri,úchàng còn nghĩcái gì ch?

Cóđiu năm đónàng tr giáįnhiu như vy,cui cùng CS Sinh livn nhát ganánhư cũ. Mcdù mi ngưiđu cm thychng qua CĭS Sinh chÎvì bo vÏtính mng, vtình có thàtha th, nhưngïvi S Duïniên thiếu mànói hn chínhlà phn biìđúng không?

Nht thiĩV Un tìsuy din raâvô s tìnhăcnh S Du:mưi lăm tuiľb C S¸Sinh vt bthế nào, chàngìcm thy vađau lòng vatc gin. VïUn giang taymun ôm nàng,únhưng li ngiÎnàng đang ng.ùChàng nghĩ mthi cũng cmthy hơi mt,bèn ôm SDu mơ màngthiếp đi. Điɪđến gn giMão(*), chàng tnh[dy, nht y[phc lên, âmthm m caís. Thy bnfv vng lng,ìchàng lin lénchy ra khi³phòng, tr vļphòng mình.

(*) GiĩMão: 5-7 giÍsáng

V đến phòngmình, bng nhiên³cm thy chiếcɩgiưng trưc nayïquen thuc cóĬhơi cng ngc,lnh lo, khôngìthoi mái chútnào.

Chàng ngm nghĩ,bèn ngi dygi ngưi tiếnĩvào, căn dn:ã“Ngươi đến nhàC S Sinhĺđánh nt bánh:xe nga cahn.”

“Nt?”

Thv ngơ ngáckhông hiu, V]Un gt đu:Đúng vy, đngĩđ l duvết quá rõ,ích hn trên²đưng to triuthì bánh xeýgãy là ttnht.”

Th vcàng ngơ ngác,nhưng nghĩ trưcĨgi th đon]V Un thâmİsâu khó lưng,[hn không dámĩhi nhiu, ngheli lui xung.²V Un dndò xong chuynnày thì thưÎthái trong lòngɩmt chút, ngĭxung giưng, rtIcuc cũng ng.

Nếujnhư mun đuĮđc Cph, đi kháiïlà mt chuynĭrt khó. Nếunhư mun ámɪsát Cph, đi kháiĩcũng vô cùngàgian nan. Nhưngũmun ra tay(vi chiếc xeònga huvin, đi viám v Vgia mà nói,nhim v nàythuc cp đtương đi thp.

Tuyïnhiên ám vÎvn da theoùcăn dn caóV Un, nghiêmòtúc dùng niýlc chưng mtchưng vào bánhĨxe, đánh đếnmc trong nátľngoài lành, nhìnsơ qua toànb bánh xeđgn như khôngh có btúc du vếtnào.

Đi gi Mão,ĨC S Sinhthc dy. Sauɪkhi ty ra,âhn ngi lêníxe nga đếnHoàng thành thưngjtriu. L trìnhıđi đưc mtĩna, bánh xeâđt nhiên bītan tành thànhbn năm mnh.íNga vn tiếpitc chy, xeđt ngt chúiİv trưc. CÎS Sinh đangènhm mt nghļngơi trong xe,bng nhiên bs c nàyíht c ngưilăn ra ngoài,ľmay mà ámóv chy nhanhÎti đ ngưiĨdy, nh đójmi không bxe nga vavào.

C S Sinhíđưc ám vĬđ sang mtbên, lp tcĩquát: “Tra ngay!”ĩ

Th v điĮdt nga, kimótra trên dưiÍmt lưt, bènɪtiến lên nói:²Đi nhân, có,ngưi đng tay]đng chân viɨbánh xe.”

Scmt C SSinh không đi,cân nhc trong{lòng mt chút,có th làmra hành đngbáo thù uЇtrĩ như vy…

Mtílát sau, CS Sinh đenĩmt.

Hn mng mttiếng “Ranh con!”ĩ, sau đóphy tay áob đi, tmɪthi bo ngưinâng kiu ti,by gi miln na tiếnv phía cungđình.

Đon nhc đmnày đưc thív xem nhưútiết mc ngnìk cho VUn. V Unếva ra mt¹va lng nghe,cm thy ngàyĩcũng sáng sa:hn ra.

Đisau khi raìmt xong, VUn đến đisnh dùng đimtâm sáng. Lúcfnày c nhàİđu ngi trongđi snh, TưngThun cưi cưinói nói viĨLiu Tuyết Dương,ÏS Du cúiđu húp cháo.V Un vanhìn thy SDu đã khôngɩnhn đưc mmcưi. Dáng vtươi cưi nàyquá bt ng,ưTưng Thun khôngùkhi nói: “Xemra Tiu ThtĮchúng ta cójchuyn vui.”

“Nhị tẩu nói đùa rồi.” Vệ Uẩn bước lên trước, thản nhiên ngồi xuống. Thị nữ bên cạnh dọn điểm tâm sáng lên bàn chàng. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Liễu Tuyết Dương: “Chẳng qua đệ nhìn thấy cả nhà hoà thuận, vui mừng trong lòng.”

Chàng nhìn người phụ nữ mặc phục sức Mệnh phụ, vô số cảm xúc cuồn cuộn chực trào nơi cổ họng, chàng cười khổ.Nàng chải tóc lưỡng bác tấn(1), đội kim quan cài chín cây hoa sai(2), hai bên tóc mai dán chín miếng hoa điền(3), trông trang trọng cao sang, quý khí bức người. Sau đó nàng lại mặc tố sa đơn, bên ngoài khoác địch y(4) màu lam. Trên địch y thêu chín đôi chim trĩ, lấy lụa mịn màu đỏ thắm viền ống tay áo và vạt trước, phủ văn đan xen trên cổ áo, trước thân đeo tế tất(5) màu đỏ và lam, trên tế tất thêu hai đôi chim trĩ đối mặt nhau, vỗ cánh chực bay.

“Tiểu Thất nói đúng lắm.” Liễu Tuyết Dương khen ngợi: “Người một nhà hoà thuận là quan trọng nhất.”

“Ta nhắc đến ca ca đệ, trong lòng đệ không thoải mái sao?”Vệ Uẩn nhìn sang Sở Du. Sở Du nhìn thấy ánh mắt chàng, vẻ mặt vừa kiên định vừa điềm tĩnh: “Sự tình thế nào, hôm nay Tiểu Thất sẽ công bố với cả thiên hạ. Đây không phải là chuyện riêng của Tiểu Thất, đây là chuyện của Vệ phủ. Đệ ấy vì phụ huynh mình, vì trượng phu con, dù thế nào con cũng phải đi cùng Tiểu Thất đòi lại phần công lý này cho Thế tử.”

Dứt lời, Liễu Tuyết Dương nhìn Vệ Uẩn, nói tiếp: “Lần này con trở về mấy ngày?”

Sở Du gật đầu, nàng xoay người trở lại phòng.

“Tiểu Thất nói đúng lắm.” Liễu Tuyết Dương khen ngợi: “Người một nhà hoà thuận là quan trọng nhất.”

“E rằng phải đi ngay.” Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm nhiên, bình thản nói: “Hôm nay sợ là có biến, lát nữa con cần đến Thuận Thiên Phủ một chuyến, trên dưới trong phủ đều nghe theo sắp xếp của Đại tẩu.”

Vệ Uẩn đáp một tiếng. Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người bọn họ ngồi kề bên, Sở Du bước hai bước rồi dừng lại.

Nghe vậy, Vệ Uẩn chậm rãi mỉm cười: “Nàng vì huynh trưởng ta mà làm đến mức này, ta nên cảm kích mới đúng.”

Nghe nói thế, Sở Du và Tưởng Thuần không hề lấy làm lạ, hai nàng tất nhiên đều biết kế hoạch của Vệ Uẩn, ngược lại Liễu Tuyết Dương ngẩn người, mặt lộ vẻ lo lắng: “Xảy ra chuyện gì ư? Con muốn đến Thuận Thiên Phủ làm gì?”

“Con muốn đến Thuận Thiên Phủ kêu oan cho phụ huynh.”

Mặc bộ y phục này, hiện rõ lên là phẩm cấp, chứ không phải là quan hệ hai người thân trong gia đình.

Nghe vậy, Liễu Tuyết Dương đỏ mắt gật đầu: “Vậy các con chờ ta một lát, ta đi thay bộ y phục rồi trở lại…”

Lời này khiến Liễu Tuyết Dương mờ mịt, nhưng vừa nhớ tới trượng phu và con trai, hốc mắt Liễu Tuyết Dương vẫn còn cay cay. Bà khàn giọng nói: “Chuyện đó không phải bốn năm trước đã sáng tỏ rồi sao…”

Tưởng Thuần cũng mặc y sam tay rộng màu đỏ rực, đứng ở bên cạnh Liễu Tuyết Dương.

“Hôm nay, Triệu Nguyệt và Diêu Dũng còn sống thì sao gọi là sáng tỏ?”

Thiếu niên non trẻ khi xưa, nay đã có thể chống thiên địa(6) rồi.

Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh.

Liễu Tuyết Dương nhìn thấy Sở Du, hai người mỉm cười nhìn nhau, hành lễ.

Sở Du không khỏi nhìn chàng nhiều thêm một chút. Năm đó nhắc đến chuyện này, lúc nào Vệ Uẩn cũng phải kiềm chế bản thân mới không bật khóc.

Nhưng hôm nay, người thanh niên ấy lại có thể bĩnh tĩnh thản nhiên nhắc đến sự kiện đã làm biến đổi cuộc đời chàng.

“Mẫu thân, tẩu tẩu.” Chàng tựa như bông đùa: “Năm đó con không ở đây. Lần này, cuối cùng con cũng ở đây rồi.”

Nhưng hôm nay, người thanh niên ấy lại có thể bĩnh tĩnh thản nhiên nhắc đến sự kiện đã làm biến đổi cuộc đời chàng.

“Mẫu thân.” Sở Du mở miệng nói: “Chúng ta đi cùng Tiểu Thất đi.”

Sau khi Liễu Tuyết Dương nghe thấy thì mặt mày kinh hãi: “Con nói cái gì?! Con nói Bệ hạ hiện nay…”

“Mẫu thân.” Sở Du mở miệng nói: “Chúng ta đi cùng Tiểu Thất đi.”

Dứt lời, Liễu Tuyết Dương nhìn Vệ Uẩn, nói tiếp: “Lần này con trở về mấy ngày?”Nghe vậy, ba người thoáng sững sờ. Sở Du nhận ra chàng đang nói về điều gì đầu tiên

“Hôm nay, Triệu Nguyệt và Diêu Dũng còn sống thì sao gọi là sáng tỏ?”

Vệ Uẩn nhìn sang Sở Du. Sở Du nhìn thấy ánh mắt chàng, vẻ mặt vừa kiên định vừa điềm tĩnh: “Sự tình thế nào, hôm nay Tiểu Thất sẽ công bố với cả thiên hạ. Đây không phải là chuyện riêng của Tiểu Thất, đây là chuyện của Vệ phủ. Đệ ấy vì phụ huynh mình, vì trượng phu con, dù thế nào con cũng phải đi cùng Tiểu Thất đòi lại phần công lý này cho Thế tử.”

Nghe vậy, Liễu Tuyết Dương đỏ mắt gật đầu: “Vậy các con chờ ta một lát, ta đi thay bộ y phục rồi trở lại…”

Lời này khiến Liễu Tuyết Dương mờ mịt, nhưng vừa nhớ tới trượng phu và con trai, hốc mắt Liễu Tuyết Dương vẫn còn cay cay. Bà khàn giọng nói: “Chuyện đó không phải bốn năm trước đã sáng tỏ rồi sao…”

Nói xong, Tưởng Thuần đỡ Liễu Tuyết Dương ra ngoài. Sở Du bưng trà lên nhấp một ngụm, điềm tĩnh nói: “Ta cũng đi thay y phục.”

Nghe nói thế, Sở Du và Tưởng Thuần không hề lấy làm lạ, hai nàng tất nhiên đều biết kế hoạch của Vệ Uẩn, ngược lại Liễu Tuyết Dương ngẩn người, mặt lộ vẻ lo lắng: “Xảy ra chuyện gì ư? Con muốn đến Thuận Thiên Phủ làm gì?”

Vệ Uẩn đáp một tiếng. Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người bọn họ ngồi kề bên, Sở Du bước hai bước rồi dừng lại.

Đây là quan phục Nhất phẩm Mệnh phụ, gần như nhiều năm nay nàng chưa từng mặc. Hôm nay mặc vào, bỗng cảm cũng thấy có một áp lực vô hình đè lên người, hết sức nặng nề.

“Ta nhắc đến ca ca đệ, trong lòng đệ không thoải mái sao?”

Vệ Uẩn ngước mặt nhìn nàng, Sở Du bình tĩnh nói: “Nhưng đây đúng là chuyện ta nên làm vì chàng ấy. Năm đó, đệ viết thư phóng thê cho ta. Bốn năm trước, ta đã không còn là thê tử của chàng. Nhưng chuyện năm đó thân làm thê tử nhưng không thể làm được, ta muốn hôm nay cố hết sức vì chàng.”

Vệ Uẩn mặc triều phục nhìn hai người, không biết tại sao, chàng đột nhiên nhớ đến năm mười lăm tuổi chàng từ Hoàng cung đi ra.

Nói xong, Tưởng Thuần đỡ Liễu Tuyết Dương ra ngoài. Sở Du bưng trà lên nhấp một ngụm, điềm tĩnh nói: “Ta cũng đi thay y phục.”

Nghe vậy, Vệ Uẩn chậm rãi mỉm cười: “Nàng vì huynh trưởng ta mà làm đến mức này, ta nên cảm kích mới đúng.”

Dứt lời, chàng chậm rãi đứng dậy: “A Du, chúng ta sẽ có khởi đầu mới. Nàng đừng nên mang nhiều gánh nặng trong lòng.”

Sở Du gật đầu, nàng xoay người trở lại phòng.

Sở Du không khỏi nhìn chàng nhiều thêm một chút. Năm đó nhắc đến chuyện này, lúc nào Vệ Uẩn cũng phải kiềm chế bản thân mới không bật khóc.

Nàng chải tóc lưỡng bác tấn(1), đội kim quan cài chín cây hoa sai(2), hai bên tóc mai dán chín miếng hoa điền(3), trông trang trọng cao sang, quý khí bức người. Sau đó nàng lại mặc tố sa đơn, bên ngoài khoác địch y(4) màu lam. Trên địch y thêu chín đôi chim trĩ, lấy lụa mịn màu đỏ thắm viền ống tay áo và vạt trước, phủ văn đan xen trên cổ áo, trước thân đeo tế tất(5) màu đỏ và lam, trên tế tất thêu hai đôi chim trĩ đối mặt nhau, vỗ cánh chực bay.

Đây là quan phục Nhất phẩm Mệnh phụ, gần như nhiều năm nay nàng chưa từng mặc. Hôm nay mặc vào, bỗng cảm cũng thấy có một áp lực vô hình đè lên người, hết sức nặng nề.

Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh.

Nàng mặc Cáo mệnh phục đi ra đại sảnh, nhìn thấy Liễu Tuyết Dương cũng mặc y phục tương tự, đã đứng đó chờ từ lâu.

Tưởng Thuần cũng mặc y sam tay rộng màu đỏ rực, đứng ở bên cạnh Liễu Tuyết Dương.

“Nhị tẩu nói đùa rồi.” Vệ Uẩn bước lên trước, thản nhiên ngồi xuống. Thị nữ bên cạnh dọn điểm tâm sáng lên bàn chàng. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Liễu Tuyết Dương: “Chẳng qua đệ nhìn thấy cả nhà hoà thuận, vui mừng trong lòng.”

Liễu Tuyết Dương nhìn thấy Sở Du, hai người mỉm cười nhìn nhau, hành lễ.

Mặc bộ y phục này, hiện rõ lên là phẩm cấp, chứ không phải là quan hệ hai người thân trong gia đình.

Sau khi Liễu Tuyết Dương nghe thấy thì mặt mày kinh hãi: “Con nói cái gì?! Con nói Bệ hạ hiện nay…”

Vệ Uẩn mặc triều phục nhìn hai người, không biết tại sao, chàng đột nhiên nhớ đến năm mười lăm tuổi chàng từ Hoàng cung đi ra.

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười.

Khi đó mưa to tầm tã, Sở Du một thân một mình quỳ gối trước cửa cung, sau lưng là một trăm ba mươi hai bài vị Vệ gia, đứng bất khuất dưới mưa gió.

Chàng nhìn người phụ nữ mặc phục sức Mệnh phụ, vô số cảm xúc cuồn cuộn chực trào nơi cổ họng, chàng cười khổ.

“Mẫu thân, tẩu tẩu.” Chàng tựa như bông đùa: “Năm đó con không ở đây. Lần này, cuối cùng con cũng ở đây rồi.”

Nghe vậy, ba người thoáng sững sờ. Sở Du nhận ra chàng đang nói về điều gì đầu tiên

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười.

Vệ Uẩn ngước mặt nhìn nàng, Sở Du bình tĩnh nói: “Nhưng đây đúng là chuyện ta nên làm vì chàng ấy. Năm đó, đệ viết thư phóng thê cho ta. Bốn năm trước, ta đã không còn là thê tử của chàng. Nhưng chuyện năm đó thân làm thê tử nhưng không thể làm được, ta muốn hôm nay cố hết sức vì chàng.”

“Ừ.” Sở Du dịu dàng lên tiếng: “Lần này, đệ dẫn chúng ta đi đòi lại công lý.”

Dứt lời, chàng chậm rãi đứng dậy: “A Du, chúng ta sẽ có khởi đầu mới. Nàng đừng nên mang nhiều gánh nặng trong lòng.”

Thiếu niên non trẻ khi xưa, nay đã có thể chống thiên địa(6) rồi.

***

(6) Chống: chống đỡ, chống giữ, giương lên

(1) Lưỡng bác tấn: kiểu tóc xuất hiện vào thời Tuỳ, lưu hành vào thời Đường, Tống, Minh triều (như hình dưới)

(2) Hoa sai: trâm cài tóc đính hoa

(3) Hoa điền: theo mình tìm hiểu thì đó là cái miếng dán giữa trán làm đẹp của phụ nữ thời xưa, không biết hoa điền trong câu này có phải là hoa điền đó không (như hình dưới)

(4) Địch y: lễ phục cấp bậc cao nhất của Mệnh phụ và Hậu phi cổ đại, Việt Nam mình cũng có Địch y đấy ^^

(5) Tế tất: miếng vải che từ đùi đến đầu gối (như hình dưới)

***

Tác giả có lời muốn nói: Viết xong 112 chương, quay lại chợt nhớ đến trận mưa to lúc ban đầu, thiếu niên thương tích đầy mình bước ra từ Hoàng cung. Rõ ràng bây giờ không ngược thân ngược tâm, sắp chuẩn bị đi đánh quái, vậy mà tôi lại khóc sao????

Già rồi, già rồi.

P/s (Zens Zens): Bà tác giả vừa viết vừa khóc, hèn chi câu cú cụt ngủn, edit khó muốn chết. Nếu mình có sai sót, mong mọi người bỏ qua nha.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

22 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kim
Kim
1 Năm Cách đây

CSS kiểu mọe : trẻ trâu nó trả thù là như vậy sao ??? ?? tức

22
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!