Chương 113
Người ngài ấy muốn tố cáo là ai?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn dẫn theo Sở Du, Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần, ba người đi tới Thuận Thiên Phủ. Chúng nó trừ bỏ tiếng kêu vì điểu đề.
Thịnh trang bộ hành(*), tự nhiên sẽ hấp dẫn dân chúng vây xem, rất đông bách tính không biết xảy ra chuyện gì đi theo sau lưng bọn họ, muốn biết bọn họ đang đi đến nơi nào.
(*) Thịnh trang bộ hành: ăn mặc lộng lẫy bước đi trên phố
“Mặc y phục thế này là Mệnh phụ nhỉ?” Của nàng trọng kiếm cô linh linh cắm ở thâm.
“Nhất phẩm Cáo mệnh!”
“Đây là phu nhân và công tử nhà nào thế?” Nàng thân thủ, mảnh khảnh dài chỉ cầm chuôi kiếm.
“Ta biết phu nhân kia, đó không phải là Thiếu phu nhân Vệ gia năm đó quỳ trước cửa cung sao?!” Nàng muốn lấy toàn bộ kiên nghị tâm trí.
“Đúng, đúng, đúng!” Có người phụ hoạ: “Hôm nay cô ấy đã là Đại phu nhân Vệ gia rồi, vậy người phía trước cô ấy là ai?” Đây là duy hộ sư rèn luyện hàng ngày.
“Là Vệ hầu gia!”
Có người hoảng hốt kêu lên: “Là Vệ tiểu Hầu gia năm đó dẫn năm nghìn khinh kỵ binh đánh thẳng vào Vương đình Bắc Địch!” Nàng đứng ở kiều biên, cầm ngọn nến, đưa lưng.
Người nọ nói xong, đám người xôn xao, nhất thời bàn tán sôi nổi.
Vệ Uẩn dẫn người nhà điềm tĩnh đi về phía trước, tựa như chẳng quan tâm đến tiếng nói bên cạnh. Nơi đó một mảnh vũng máu hỗn chiến.
Biết được tên Vệ Uẩn, đám đông ngày càng nhiều hơn.
Năm đó, sau khi cảĺnhà Vệ giaịchỉ còn sótệlại Vệ Uẩn,ìchiến tuyến bịếđẩy lùi tớiẻThiên Thủ Quan,ếsuýt nữa đánhổvào Hoa Kinh,ɩdân chúng HoaủKinh hiện nay)vẫn còn nhớỳnhư in. ThiênơThủ Quan khóiửlửa ngập trời,ἰdân chúng tranhợnhau chạy raắngoài bỏ trốn,ỡchính vị thiếu¹niên lang nàyḻmột thân một)mình dẫn khinhâkỵ binh xôngĮra ngoài cửaấcung, thẳng đếnưcổng thành HoaīKinh, dẫn dắtЇtinh binh đánhìđến Thiên ThủỹQuan, sau cuộcIác chiến mớiẽgiữ được nơiɪđó.
Mặc dù khôngἳbiết cuộc đấuậđá trong cungìnăm xưa, nhưngỉmọi người lạiữbiết là VệịUẩn bảo vệ}cho Thiên ThủỉQuan; là VệềUẩn luôn ởứtiền tuyến khổạcực chống đỡ,ɨlấy sức mộtĩngười ép Bắc:Địch gấp rútĨlui quân vềờnước; mãi đếnẹbây giờ cũngïchính Vệ Uẩnìvẫn luôn ởḷtiền tuyến, nhiều°lần lãnh binhľxâm nhập nộiĨđịa Bắc Địch,ỉtạo nên ưuễthế tuyệt đốiĮcho Đại Sở,ɩthẳng tiến thu(hồi đất đaiἰđã mất.
Sau khiĩVệ gia ngãùxuống, Đại Sởẫbất ổn. Sauĩkhi Vệ giafđứng lên lần}nữa, Đại SởÍlấy phản kíchảkhôi phục vinhɨquang.
Lúc chiến loạn,{Vệ Uẩn canhỵgiữ tiền tuyến.ệLúc dân chúng‹không nơi cưèngụ, Vệ gia²mở kho lươngἶcứu trợ. Lúcâdân chúng tứểxứ lưu vong,ïVệ gia đưaĩhọ rút vềíTừ Châu, choụbọn họ việcữlàm và nơiľở.
Triều đình tranhýđấu, dân chúngíkhông hiểu. Bênítrên kia ngườiìlừa kẻ gạt,òbọn họ khôngẫbiết. Thế nhưngİân tình thấyâđược này, lạiữthật sự tồnĮtại.
Dân chúng vuiĮvẻ đi theo³sau lưng VệiUẩn, có thiếuôniên lớn mậtἳgọi chàng: “TiểuíHầu gia! TiểuêHầu gia nhậnìta làm thịivệ của ngàiỹđi!”
Vệ Uẩn(nghe dân chúngửgọi tên mình,²gọi tên Vệ°gia, lòng chàngírung động, bấtìgiác quay đầuĺnhìn Sở Du.
Ngoạiầtrừ đánh giặc,ụnhững chuyện cònịlại đều làiSở Du lấyếdanh nghĩa Vệẫgia đi làm.
Chàngửtrấn giữ ĐạiḹSở, nàng trấnềgiữ Vệ gia.
Giữaỉlúc ánh mắt³giao nhau, yếtỡhầu Vệ Uẩnìnghẹn lại. Chàngẽcảm thấy bản}thân không thẹnЇvới tất cả,Ïnhưng chỉ duyľđối với ngườiἱở phía sauĩmình đây, chàngìlại bỏ raịquá, quá ít.
SởĪDu không hiểu¹sự cảm kíchĩtrong mắt chàng,Inàng nhẹ nhàngũcười, chỉ hỏi:ẫ“Hầu gia, sao(vậy?”
Vệ Uẩnílắc đầu, bướcĭvề trước nhanh[hơn.
Quãng đường ThuậnİThiên Phủ và]Vệ gia chỉἳcách một nén[nhang. Lúc đếnἶtrước cửa ThuậnẩThiên Phủ, trờiḹvừa hửng sáng,ưxung quanh vâyïkín người. Hômãnay có gánhɪhát dựng đài{hát hí khúcếmiễn phí cáchḹđó không xa,ỷdân chúng đềuằkéo đến xem,ăsáng hôm nayýđã tụ tậpïrất nhiều người.
VệÍUẩn dẫn baìngười phụ nữḽđứng trước cửaạThuận Thiên Phủ.IBên trước ThuậnẳThiên Phủ dựngộmột mặt trốngácái, chiếc trống)kia vốn dùngịđể dân chúngôkêu oan, chỉĩcó vụ ánḹcần quản hạtḷnhưng lại vượtIquá năng lựcọquản hạt hoặcἰlà có ánếoan cực lớnấmới có thểạđánh mặt trốngỡnày.
Vì không muốnĭdân chúng tuỳítiện đánh trống,Īmột khi ThuậnỉThiên Phủ thụἳlý, người đánhỉtrống phải bướcịqua bàn chôngItrước tiên, sauɩđó mới khaiđđường thẩm án.ệVì vậy cóũrất ít ngườiầđến nơi nàyóbáo án.
Lúc này,íVệ Uẩn bướcílên trước, dânĩchúng vây xemữkhông khỏi lộêvẻ khiếp sợ,íxì xào bànἷtán: “Là vụἴán gì màĭVệ tiểu Hầuỏgia phải tớiịđây đánh trống?”í
“Lẽ nào làĩvì vụ ánặBạch Đế Cốcínăm đó?”
“Khôngổphải năm đóɪđã công bốἰlà lỗi củaḷThái tử trướcḻđây sao, cònẹcó oan khuấtjgì để nói?”ờ
Trong khi dânḽchúng đang nóiɨchuyện, dùi trốngệđột ngột đánh¸lên mặt trống.jTiếng trống vừaĩnặng nề vừaḽđều đặn vangЇvọng khắp phủẽnha Thuận ThiênįPhủ.
“Trấn Quốc CôngầVệ Uẩn...” VệặUẩn cất tiếng:ậ“Đến Thuận ThiênéPhủ cầu xinɨcông lý!”
TiếngĪtrống đánh xuốngầtừng tiếng một,ýkhông nhanh khôngẻchậm. Nghe thấyḷtiếng trống này,ẻmọi người đềuỉtrầm mặc. Mặtỵtrời từ triềnộnúi dần dầnảlên cao, chiếu{từng tấc nắngíxuống thành đô.ἶÁnh mặt trờiỳkia lẳng lặngíkhông tiếng độngãbao trùm báchỳtính này, Hoàng)thành này.
Người tụĨtập càng ngàyộcàng đông, màákhông có mộtíai bên trongỳThuận Thiên Phủídám ra mởễcửa.
Phủ doãn ThuậnẩThiên Phủ điịtới đi luiıtrong nội đường,³sốt ruột nói:ẳ“Hiện giờ, VệàUẩn này làỉthân phận gì,àta là thânÍphận gì? Ngườiỉmà ngài ấyịmuốn tố cáoíthì làm saoḹta dây vào{nổi? Người đãἳđi lâu nhưívậy rồi, Bệứhạ cũng khôngẹtruyền tin choếta. Sư gia,ļông nói taẽphải làm saoýđây?”
Sư giaõđang ngồi mộtóbên nghiêm túcĪsuy nghĩ ngheớthấy lời nàyɩthì ngẩng đầu:lên, bỗng nói:j“Đại nhân, chuyệnínày không đúng.”ọ
“Hả?”
“Ngài nóiỹxem trong Hoàng°thành này, hiệnềgiờ có mấyĪngười có quyềnĨthế sánh đượcẵvới Vệ hầuìgia? Nếu ngàiòấy có oan[khuất, có thểÎtrực tiếp điínói với Bệfhạ, hôm nayãđến tìm chúngĩta làm gì?”ẳ
“Đúng vậy.” ThuậnẻThiên Phủ doãnἳcuống quít hỏi:{“Chuyện ngài ấyЇkhông thể giảiĪquyết được, chẳngừlẽ ta có²thể?”
“Cho nênímục tiêu Vệfđại nhân nhắm‹tới không phảiɨngài…” Sư giaốtừ tốn nói:Í“Ngài ấy nhắmừvề phía dânỏchúng!”
Phủ doãníThuận Thiên ngẩn‹người, sư giaỉnói tiếp: “Đạiìnhân, ngài còn}nhớ năm đóỉchuyện Vệ đạiĺphu nhân quỳīở cửa cungìkhông? Danh vọngịcủa Vệ giaẽngài ấy trong[dân chúng cao‹như vậy, nămợđó còn lấyἱdân chúng đểửép Tiên đếĮra mặt. Hôm(nay ở đây,ļngười ngài ấyếmuốn ép đươngínhiên cũng làЇvị kim thượngĭkia.”
Phủ doãn Thuận Thiên hơi không hiểu: “Ngài ấy muốn ép Bệ hạ làm gì?”
Hôm nay tất nhiên Vệ Uẩn muốn lấy chuyện Bạch Đế Cốc ra tố cáo, sau đó để dân chúng thấy hắn ép Vệ gia. Nhưng nếu hắn cướp lấy thời cơ, đẩy Diêu Dũng ra đền tội, còn bản thân đánh chết không nhận chuyện Bạch Đế Cốc, lại quỳ xuống diễn trò xin lỗi Vệ Uẩn, cầu xin Vệ Uẩn đừng để thiên hạ loạn lạc.
Sư gia cười khẽ: “Chuyện này, đại khái phải đợi ý chỉ Bệ hạ đến mới biết được.”
Cùng lúc đó, Triệu Nguyệt ở trong cung lắng nghe cấp báo của Thuận Thiên Phủ bên dưới, trầm mặc không nói.
Vô lý làm phản là hoạ quốc loạn dân, dù cho tay nắm tinh binh lương tướng, có thể đánh hạ Hoa Kinh một lúc, nhưng cũng ngồi được chẳng dài lâu. Với tính tình Vệ Uẩn, Vệ Uẩn muốn ra tay, muốn thiên hạ, sao lại không cho mình một con đường lui.“Trên kim toạ…” Phủ doãn Thuận Thiên Phủ run rẩy cánh môi, tựa như không thể tin: “Người ngài ấy muốn tố cáo là ai?”
“Vậy bây giờ ta nên xử lý thế nào?” Phủ doãn Thuận Thiên hoàn toàn không có chủ ý, sư gia phe phẩy quạt ngồi xuống, cười nói: “Im lặng quan sát.”
Sau khi nói xong, Triệu Nguyệt vội vã đi ra ngoài. Trương Huy đi theo sau lưng, lo lắng hỏi: “Bệ hạ, ngài đi nhanh như thế làm gì?”
Cùng lúc đó, Triệu Nguyệt ở trong cung lắng nghe cấp báo của Thuận Thiên Phủ bên dưới, trầm mặc không nói.
Tuỳ tiện giết vua là hoạ quốc loạn dân, nhưng giết hôn quân thì được gọi là thay trời hành đạo.
Xong xuôi mọi chuyện, Vệ Uẩn cũng hết cách.
Hắn biết Vệ Uẩn ắt có hành động, nhưng không ngờ hành động của Vệ Uẩn nhanh như vậy. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn… Vệ Uẩn vì chuyện năm đó mà muốn phản rồi.
Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, cầm bút lên, quả quyết nói: “Tuyên chỉ xuống, tứ hôn Đại phu nhân Vệ gia Sở Du cho Cố Sở Sinh.”
Triệu Nguyệt nhanh chóng viết xong thánh chỉ thứ nhất, đóng ngọc tỷ.
Tiếp theo, Triệu Nguyệt trầm giọng, nghiến răng nói: “Lập tức phái binh lính bắt lấy Diêu Dũng, áp giải đến Thuận Thiên Phủ với trẫm!”
Nhưng hắn vừa ra khỏi cung, người của Vệ Uẩn đã chạy thẳng về hướng Thuận Thiên Phủ. Trong đám đông, một tiếng chim quyên kỳ quái kêu lên. Vệ Uẩn nhìn về hướng đó, lập tức biết Triệu Nguyệt đã xuất cung.
Hiện thời, Vệ Uẩn muốn binh có binh, muốn lương có lương, muốn phản, cái duy nhất còn thiếu chính là lý do.
Sau khi nói xong, Triệu Nguyệt vội vã đi ra ngoài. Trương Huy đi theo sau lưng, lo lắng hỏi: “Bệ hạ, ngài đi nhanh như thế làm gì?”
“Hôm nay Vệ Uẩn muốn nắm đuôi sam của trẫm, sao trẫm có thể để hắn được như ý?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Nguyệt thả lỏng hơn nhiều.
Triệu Nguyệt quát khẽ một tiếng, sau đó gần như là chạy ra ngoài.
Tiếng đánh trống của Vệ Uẩn bỗng dừng lại, chàng giống như mất kiên nhẫn, cao giọng nói: “Đại nhân! Vì sao Thuận Thiên Phủ không mở cửa? Là tiếng trống Thuận Thiên Phủ đã mai một, hay thiên hạ này đã mất sáng trong, hoặc giả trên đời này không còn công lý nữa?”“Đại nhân!”
Triệu Nguyệt quát khẽ một tiếng, sau đó gần như là chạy ra ngoài.
Hắn biết quá rõ Vệ Uẩn muốn làm gì.
Dù thế nào thì hiện nay hắn vẫn là Hoàng đế, là một Hoàng đế minh quân nhiều năm.
Hiện thời, Vệ Uẩn muốn binh có binh, muốn lương có lương, muốn phản, cái duy nhất còn thiếu chính là lý do.
Phủ doán Thuận Thiên Phủ và sư gia đưa mắt nhìn nhau.
Vô lý làm phản là hoạ quốc loạn dân, dù cho tay nắm tinh binh lương tướng, có thể đánh hạ Hoa Kinh một lúc, nhưng cũng ngồi được chẳng dài lâu. Với tính tình Vệ Uẩn, Vệ Uẩn muốn ra tay, muốn thiên hạ, sao lại không cho mình một con đường lui.
Sư gia cười khẽ: “Chuyện này, đại khái phải đợi ý chỉ Bệ hạ đến mới biết được.”
Tuỳ tiện giết vua là hoạ quốc loạn dân, nhưng giết hôn quân thì được gọi là thay trời hành đạo.
Triệu Nguyệt nhanh chóng viết xong thánh chỉ thứ nhất, đóng ngọc tỷ.
“Hôm nay Vệ Uẩn muốn nắm đuôi sam của trẫm, sao trẫm có thể để hắn được như ý?”
Hắn không thể cho Vệ Uẩn lý do này.
Hôm nay tất nhiên Vệ Uẩn muốn lấy chuyện Bạch Đế Cốc ra tố cáo, sau đó để dân chúng thấy hắn ép Vệ gia. Nhưng nếu hắn cướp lấy thời cơ, đẩy Diêu Dũng ra đền tội, còn bản thân đánh chết không nhận chuyện Bạch Đế Cốc, lại quỳ xuống diễn trò xin lỗi Vệ Uẩn, cầu xin Vệ Uẩn đừng để thiên hạ loạn lạc.
Xong xuôi mọi chuyện, Vệ Uẩn cũng hết cách.
Hắn biết quá rõ Vệ Uẩn muốn làm gì.
Dù thế nào thì hiện nay hắn vẫn là Hoàng đế, là một Hoàng đế minh quân nhiều năm.
Hắn không thể cho Vệ Uẩn lý do này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Nguyệt thả lỏng hơn nhiều.
Vệ Uẩn đánh trống, ngấn lệ, khàn giọng nói: “Bảy vạn nam nhi Bạch Đế Cốc, ngài cứ thế nhìn họ oan khuất mà chết, nhìn hung thủ giết họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhìn kẻ đầu sỏ hại Đại Sở bấp bênh hiện nay ngồi cao trên kim toạ được vạn người triều bái, nhìn người tốt trên đời ôm hận cửu tuyền, kẻ ác vinh hoa hay sao!”
Nhưng hắn vừa ra khỏi cung, người của Vệ Uẩn đã chạy thẳng về hướng Thuận Thiên Phủ. Trong đám đông, một tiếng chim quyên kỳ quái kêu lên. Vệ Uẩn nhìn về hướng đó, lập tức biết Triệu Nguyệt đã xuất cung.
Tiếng đánh trống của Vệ Uẩn bỗng dừng lại, chàng giống như mất kiên nhẫn, cao giọng nói: “Đại nhân! Vì sao Thuận Thiên Phủ không mở cửa? Là tiếng trống Thuận Thiên Phủ đã mai một, hay thiên hạ này đã mất sáng trong, hoặc giả trên đời này không còn công lý nữa?”
“Đại nhân!”
Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, cầm bút lên, quả quyết nói: “Tuyên chỉ xuống, tứ hôn Đại phu nhân Vệ gia Sở Du cho Cố Sở Sinh.”
“Vậy bây giờ ta nên xử lý thế nào?” Phủ doãn Thuận Thiên hoàn toàn không có chủ ý, sư gia phe phẩy quạt ngồi xuống, cười nói: “Im lặng quan sát.”
Vệ Uẩn đánh trống, ngấn lệ, khàn giọng nói: “Bảy vạn nam nhi Bạch Đế Cốc, ngài cứ thế nhìn họ oan khuất mà chết, nhìn hung thủ giết họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhìn kẻ đầu sỏ hại Đại Sở bấp bênh hiện nay ngồi cao trên kim toạ được vạn người triều bái, nhìn người tốt trên đời ôm hận cửu tuyền, kẻ ác vinh hoa hay sao!”
Nghe vậy, mọi người tại đó đều chấn kinh.
Phủ doán Thuận Thiên Phủ và sư gia đưa mắt nhìn nhau.
“Trên kim toạ…” Phủ doãn Thuận Thiên Phủ run rẩy cánh môi, tựa như không thể tin: “Người ngài ấy muốn tố cáo là ai?”
Người ngài ấy muốn tố cáo là hoàng đế đó,he he
Phủ doãn đại nhân à, ngài bình tĩnh, chuyện có chi đâu, chỉ là cáo trạng hôn quân mà thôi?
Gay cấn rồi đây, không biết sự việc sẽ diễn tiến thế nào?
Không giểu sao đọc chương này lại khóc huhu