Sơn Hà Chẩm – Chương 113

Chương 113

Người ngài ấy muốn tố cáo là ai?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn dẫn theo Sở Du, Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần, ba người đi tới Thuận Thiên Phủ. Chúng nó trừ bỏ tiếng kêu vì điểu đề.

Thịnh trang bộ hành(*), tự nhiên sẽ hấp dẫn dân chúng vây xem, rất đông bách tính không biết xảy ra chuyện gì đi theo sau lưng bọn họ, muốn biết bọn họ đang đi đến nơi nào.

(*) Thịnh trang bộ hành: ăn mặc lộng lẫy bước đi trên phố

“Mặc y phục thế này là Mệnh phụ nhỉ?” Của nàng trọng kiếm cô linh linh cắm ở thâm.

“Nhất phẩm Cáo mệnh!”

“Đây là phu nhân và công tử nhà nào thế?” Nàng thân thủ, mảnh khảnh dài chỉ cầm chuôi kiếm.

“Ta biết phu nhân kia, đó không phải là Thiếu phu nhân Vệ gia năm đó quỳ trước cửa cung sao?!” Nàng muốn lấy toàn bộ kiên nghị tâm trí.

“Đúng, đúng, đúng!” Có người phụ hoạ: “Hôm nay cô ấy đã là Đại phu nhân Vệ gia rồi, vậy người phía trước cô ấy là ai?” Đây là duy hộ sư rèn luyện hàng ngày.

“Là Vệ hầu gia!”

Có người hoảng hốt kêu lên: “Là Vệ tiểu Hầu gia năm đó dẫn năm nghìn khinh kỵ binh đánh thẳng vào Vương đình Bắc Địch!” Nàng đứng ở kiều biên, cầm ngọn nến, đưa lưng.

Người nọ nói xong, đám người xôn xao, nhất thời bàn tán sôi nổi.

Vệ Uẩn dẫn người nhà điềm tĩnh đi về phía trước, tựa như chẳng quan tâm đến tiếng nói bên cạnh. Nơi đó một mảnh vũng máu hỗn chiến.

Biết được tên Vệ Uẩn, đám đông ngày càng nhiều hơn.

Năm đó, sau khi cĺnhà V giach còn sótli V Un,ìchiến tuyến bếđy lùi tiThiên Th Quan,ếsuýt na đánhvào Hoa Kinh,ɩdân chúng HoaKinh hin nay)vn còn nhnhư in. ThiênơTh Quan khóila ngp tri,dân chúng tranhnhau chy rangoài b trn,chính v thiếu¹niên lang nàymt thân mt)mình dn khinhâk binh xôngĮra ngoài cacung, thng đếnưcng thành HoaīKinh, dn dtЇtinh binh đánhìđến Thiên ThQuan, sau cucIác chiến migi đưc nơiɪđó.

Mc dù khôngbiết cuc đuđá trong cungìnăm xưa, nhưngmi ngưi libiết là VUn bo v}cho Thiên ThQuan; là VUn luôn tin tuyến khcc chng đ,ɨly sc mtĩngưi ép Bc:Đch gp rútĨlui quân vnưc; mãi đếnbây gi cũngïchính V Unìvn luôn tin tuyến, nhiu°ln lãnh binhľxâm nhp niĨđa Bc Đch,to nên ưuthế tuyt điĮcho Đi S,ɩthng tiến thu(hi đt đaiđã mt.

Sau khiĩV gia ngãùxung, Đi Sbt n. Sauĩkhi V giafđng lên ln}na, Đi SÍly phn kíchkhôi phc vinhɨquang.

Lúc chiến lon,{V Un canhgi tin tuyến.Lúc dân chúngkhông nơi cưèng, V gia²m kho lươngcu tr. Lúcâdân chúng tx lưu vong,ïV gia đưaĩh rút víT Châu, chobn h viclàm và nơiľ.

Triu đình tranhýđu, dân chúngíkhông hiu. Bênítrên kia ngưiìla k gt,òbn h khôngbiết. Thế nhưngİân tình thyâđưc này, litht s tnĮti.

Dân chúng vuiĮv đi theo³sau lưng ViUn, có thiếuôniên ln mtgi chàng: “TiuíHu gia! TiuêHu gia nhnìta làm thiv ca ngàiđi!”

V Un(nghe dân chúnggi tên mình,²gi tên V°gia, lòng chàngírung đng, btìgiác quay đuĺnhìn S Du.

Ngoitr đánh gic,nhng chuyn cònli đu làiS Du lyếdanh nghĩa Vgia đi làm.

Chàngtrn gi ĐiS, nàng trngi V gia.

Gialúc ánh mt³giao nhau, yếthu V Unìnghn li. Chàngcm thy bn}thân không thnЇvi tt c,Ïnhưng ch duyľđi vi ngưi phía sauĩmình đây, chàngìli b raquá, quá ít.

SĪDu không hiu¹s cm kíchĩtrong mt chàng,Inàng nh nhàngũcưi, ch hi:“Hu gia, sao(vy?”

V Unílc đu, bưcĭv trưc nhanh[hơn.

Quãng đưng ThunİThiên Ph và]V gia chcách mt nén[nhang. Lúc đếntrưc ca ThunThiên Ph, triva hng sáng,ưxung quanh vâyïkín ngưi. Hômãnay có gánhɪhát dng đài{hát hí khúcếmin phí cáchđó không xa,dân chúng đukéo đến xem,ăsáng hôm nayýđã t tpïrt nhiu ngưi.

VÍUn dn baìngưi ph nđng trưc caThun Thiên Ph.IBên trưc ThunThiên Ph dngmt mt trngácái, chiếc trng)kia vn dùngđ dân chúngôkêu oan, chĩcó v áncn qun htnhưng li vưtIquá năng lcqun ht hoclà có ánếoan cc lnmi có thđánh mt trngnày.

Vì không munĭdân chúng tuítin đánh trng,Īmt khi ThunThiên Ph thlý, ngưi đánhtrng phi bưcqua bàn chôngItrưc tiên, sauɩđó mi khaiđđưng thm án.Vì vy cóũrt ít ngưiđến nơi nàyóbáo án.

Lúc này,íV Un bưcílên trưc, dânĩchúng vây xemkhông khi lêv khiếp s,íxì xào bàntán: “Là ván gì màĭV tiu Hugia phi tiđây đánh trng?”í

L nào làĩvì v ánBch Đế Ccínăm đó?”

Khôngphi năm đóɪđã công blà li caThái t trưcđây sao, còncó oan khutjgì đ nói?”

Trong khi dânchúng đang nóiɨchuyn, dùi trngđt ngt đánh¸lên mt trng.jTiếng trng vaĩnng n vađu đn vangЇvng khp phnha Thun ThiênįPh.

Trn Quc CôngV Un...” VUn ct tiếng:Đến Thun ThiênéPh cu xinɨcông lý!”

TiếngĪtrng đánh xungtng tiếng mt,ýkhông nhanh khôngchm. Nghe thytiếng trng này,mi ngưi đutrm mc. Mttri t trinnúi dn dnlên cao, chiếu{tng tc nngíxung thành đô.Ánh mt trikia lng lngíkhông tiếng đngãbao trùm báchtính này, Hoàng)thành này.

Ngưi tĨtp càng ngàycàng đông, màákhông có mtíai bên trongThun Thiên Phídám ra mca.

Ph doãn ThunThiên Ph điti đi luiıtrong ni đưng,³st rut nói:“Hin gi, VàUn này làthân phn gì,àta là thânÍphn gì? Ngưimà ngài ymun t cáoíthì làm saota dây vào{ni? Ngưi đãđi lâu nhưívy ri, Bh cũng khôngtruyn tin choếta. Sư gia,ļông nói taphi làm saoýđây?”

Sư giaõđang ngi mtóbên nghiêm túcĪsuy nghĩ nghethy li nàyɩthì ngng đu:lên, bng nói:jĐi nhân, chuynínày không đúng.”

“H?”

“Ngài nóixem trong Hoàng°thành này, hingi có myĪngưi có quynĨthế sánh đưcvi V huìgia? Nếu ngàiòy có oan[khut, có thÎtrc tiếp điínói vi Bfh, hôm nayãđến tìm chúngĩta làm gì?”

Đúng vy.” ThunThiên Ph doãncung quít hi:{Chuyn ngài yЇkhông th giiĪquyết đưc, chngl ta có²th?”

Cho nênímc tiêu Vfđi nhân nhmti không phiɨngài… Sư giat tn nói:Í“Ngài y nhmv phía dânchúng!”

Ph doãníThun Thiên ngnngưi, sư gianói tiếp: “Điìnhân, ngài còn}nh năm đóchuyn V điĺphu nhân quī ca cungìkhông? Danh vngca V giangài y trong[dân chúng caonhư vy, nămđó còn lydân chúng đép Tiên đếĮra mt. Hôm(nay đây,ļngưi ngài yếmun ép đươngínhiên cũng làЇv kim thưngĭkia.”

Phủ doãn Thuận Thiên hơi không hiểu: “Ngài ấy muốn ép Bệ hạ làm gì?”

Hôm nay tất nhiên Vệ Uẩn muốn lấy chuyện Bạch Đế Cốc ra tố cáo, sau đó để dân chúng thấy hắn ép Vệ gia. Nhưng nếu hắn cướp lấy thời cơ, đẩy Diêu Dũng ra đền tội, còn bản thân đánh chết không nhận chuyện Bạch Đế Cốc, lại quỳ xuống diễn trò xin lỗi Vệ Uẩn, cầu xin Vệ Uẩn đừng để thiên hạ loạn lạc.

Sư gia cười khẽ: “Chuyện này, đại khái phải đợi ý chỉ Bệ hạ đến mới biết được.”

Cùng lúc đó, Triệu Nguyệt ở trong cung lắng nghe cấp báo của Thuận Thiên Phủ bên dưới, trầm mặc không nói.

Vô lý làm phản là hoạ quốc loạn dân, dù cho tay nắm tinh binh lương tướng, có thể đánh hạ Hoa Kinh một lúc, nhưng cũng ngồi được chẳng dài lâu. Với tính tình Vệ Uẩn, Vệ Uẩn muốn ra tay, muốn thiên hạ, sao lại không cho mình một con đường lui.“Trên kim toạ…” Phủ doãn Thuận Thiên Phủ run rẩy cánh môi, tựa như không thể tin: “Người ngài ấy muốn tố cáo là ai?”

“Vậy bây giờ ta nên xử lý thế nào?” Phủ doãn Thuận Thiên hoàn toàn không có chủ ý, sư gia phe phẩy quạt ngồi xuống, cười nói: “Im lặng quan sát.”

Sau khi nói xong, Triệu Nguyệt vội vã đi ra ngoài. Trương Huy đi theo sau lưng, lo lắng hỏi: “Bệ hạ, ngài đi nhanh như thế làm gì?”

Cùng lúc đó, Triệu Nguyệt ở trong cung lắng nghe cấp báo của Thuận Thiên Phủ bên dưới, trầm mặc không nói.

Tuỳ tiện giết vua là hoạ quốc loạn dân, nhưng giết hôn quân thì được gọi là thay trời hành đạo.

Xong xuôi mọi chuyện, Vệ Uẩn cũng hết cách.

Hắn biết Vệ Uẩn ắt có hành động, nhưng không ngờ hành động của Vệ Uẩn nhanh như vậy. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn… Vệ Uẩn vì chuyện năm đó mà muốn phản rồi.

Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, cầm bút lên, quả quyết nói: “Tuyên chỉ xuống, tứ hôn Đại phu nhân Vệ gia Sở Du cho Cố Sở Sinh.”

Triệu Nguyệt nhanh chóng viết xong thánh chỉ thứ nhất, đóng ngọc tỷ.

Tiếp theo, Triệu Nguyệt trầm giọng, nghiến răng nói: “Lập tức phái binh lính bắt lấy Diêu Dũng, áp giải đến Thuận Thiên Phủ với trẫm!”

Nhưng hắn vừa ra khỏi cung, người của Vệ Uẩn đã chạy thẳng về hướng Thuận Thiên Phủ. Trong đám đông, một tiếng chim quyên kỳ quái kêu lên. Vệ Uẩn nhìn về hướng đó, lập tức biết Triệu Nguyệt đã xuất cung.

Hiện thời, Vệ Uẩn muốn binh có binh, muốn lương có lương, muốn phản, cái duy nhất còn thiếu chính là lý do.

Sau khi nói xong, Triệu Nguyệt vội vã đi ra ngoài. Trương Huy đi theo sau lưng, lo lắng hỏi: “Bệ hạ, ngài đi nhanh như thế làm gì?”

“Hôm nay Vệ Uẩn muốn nắm đuôi sam của trẫm, sao trẫm có thể để hắn được như ý?”

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Nguyệt thả lỏng hơn nhiều.

Triệu Nguyệt quát khẽ một tiếng, sau đó gần như là chạy ra ngoài.

Tiếng đánh trống của Vệ Uẩn bỗng dừng lại, chàng giống như mất kiên nhẫn, cao giọng nói: “Đại nhân! Vì sao Thuận Thiên Phủ không mở cửa? Là tiếng trống Thuận Thiên Phủ đã mai một, hay thiên hạ này đã mất sáng trong, hoặc giả trên đời này không còn công lý nữa?”“Đại nhân!”

Triệu Nguyệt quát khẽ một tiếng, sau đó gần như là chạy ra ngoài.

Hắn biết quá rõ Vệ Uẩn muốn làm gì.

Dù thế nào thì hiện nay hắn vẫn là Hoàng đế, là một Hoàng đế minh quân nhiều năm.

Hiện thời, Vệ Uẩn muốn binh có binh, muốn lương có lương, muốn phản, cái duy nhất còn thiếu chính là lý do.

Phủ doán Thuận Thiên Phủ và sư gia đưa mắt nhìn nhau.

Vô lý làm phản là hoạ quốc loạn dân, dù cho tay nắm tinh binh lương tướng, có thể đánh hạ Hoa Kinh một lúc, nhưng cũng ngồi được chẳng dài lâu. Với tính tình Vệ Uẩn, Vệ Uẩn muốn ra tay, muốn thiên hạ, sao lại không cho mình một con đường lui.

Sư gia cười khẽ: “Chuyện này, đại khái phải đợi ý chỉ Bệ hạ đến mới biết được.”

Tuỳ tiện giết vua là hoạ quốc loạn dân, nhưng giết hôn quân thì được gọi là thay trời hành đạo.

Triệu Nguyệt nhanh chóng viết xong thánh chỉ thứ nhất, đóng ngọc tỷ.

“Hôm nay Vệ Uẩn muốn nắm đuôi sam của trẫm, sao trẫm có thể để hắn được như ý?”

Hắn không thể cho Vệ Uẩn lý do này.

Hôm nay tất nhiên Vệ Uẩn muốn lấy chuyện Bạch Đế Cốc ra tố cáo, sau đó để dân chúng thấy hắn ép Vệ gia. Nhưng nếu hắn cướp lấy thời cơ, đẩy Diêu Dũng ra đền tội, còn bản thân đánh chết không nhận chuyện Bạch Đế Cốc, lại quỳ xuống diễn trò xin lỗi Vệ Uẩn, cầu xin Vệ Uẩn đừng để thiên hạ loạn lạc.

Xong xuôi mọi chuyện, Vệ Uẩn cũng hết cách.

Hắn biết quá rõ Vệ Uẩn muốn làm gì.

Dù thế nào thì hiện nay hắn vẫn là Hoàng đế, là một Hoàng đế minh quân nhiều năm.

Hắn không thể cho Vệ Uẩn lý do này.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Nguyệt thả lỏng hơn nhiều.

Vệ Uẩn đánh trống, ngấn lệ, khàn giọng nói: “Bảy vạn nam nhi Bạch Đế Cốc, ngài cứ thế nhìn họ oan khuất mà chết, nhìn hung thủ giết họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhìn kẻ đầu sỏ hại Đại Sở bấp bênh hiện nay ngồi cao trên kim toạ được vạn người triều bái, nhìn người tốt trên đời ôm hận cửu tuyền, kẻ ác vinh hoa hay sao!”

Nhưng hắn vừa ra khỏi cung, người của Vệ Uẩn đã chạy thẳng về hướng Thuận Thiên Phủ. Trong đám đông, một tiếng chim quyên kỳ quái kêu lên. Vệ Uẩn nhìn về hướng đó, lập tức biết Triệu Nguyệt đã xuất cung.

Tiếng đánh trống của Vệ Uẩn bỗng dừng lại, chàng giống như mất kiên nhẫn, cao giọng nói: “Đại nhân! Vì sao Thuận Thiên Phủ không mở cửa? Là tiếng trống Thuận Thiên Phủ đã mai một, hay thiên hạ này đã mất sáng trong, hoặc giả trên đời này không còn công lý nữa?”

“Đại nhân!”

Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, cầm bút lên, quả quyết nói: “Tuyên chỉ xuống, tứ hôn Đại phu nhân Vệ gia Sở Du cho Cố Sở Sinh.”

“Vậy bây giờ ta nên xử lý thế nào?” Phủ doãn Thuận Thiên hoàn toàn không có chủ ý, sư gia phe phẩy quạt ngồi xuống, cười nói: “Im lặng quan sát.”

Vệ Uẩn đánh trống, ngấn lệ, khàn giọng nói: “Bảy vạn nam nhi Bạch Đế Cốc, ngài cứ thế nhìn họ oan khuất mà chết, nhìn hung thủ giết họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhìn kẻ đầu sỏ hại Đại Sở bấp bênh hiện nay ngồi cao trên kim toạ được vạn người triều bái, nhìn người tốt trên đời ôm hận cửu tuyền, kẻ ác vinh hoa hay sao!”

Nghe vậy, mọi người tại đó đều chấn kinh.

Phủ doán Thuận Thiên Phủ và sư gia đưa mắt nhìn nhau.

“Trên kim toạ…” Phủ doãn Thuận Thiên Phủ run rẩy cánh môi, tựa như không thể tin: “Người ngài ấy muốn tố cáo là ai?”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

14 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Người ngài ấy muốn tố cáo là hoàng đế đó,he he

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Phủ doãn đại nhân à, ngài bình tĩnh, chuyện có chi đâu, chỉ là cáo trạng hôn quân mà thôi?

Hồng Châu
Hồng Châu
4 Năm Cách đây

Gay cấn rồi đây, không biết sự việc sẽ diễn tiến thế nào?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Không giểu sao đọc chương này lại khóc huhu

14
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!