Chương 114
Ngày nào đó thiên hạ thái bình, ta lấy đệ được không?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Phủ doãn Thuận Thiên hỏi câu này, nhưng trong lòng đã có đáp án. Mà dân chúng bên ngoài nghe thấy thì ngẩn người trong giây lát rồi đột ngột bừng tỉnh. Sau một thoáng trầm mặc, có người chen từ trong đám người ra, nôn nóng hỏi: “Vệ hầu gia, năm đó không phải do Thái tử tin lầm gian tế, hạ sai chỉ thị, khiến trận kia thảm bại hay sao?” Nàng mở miệng tiếng nói lạnh hơn vài phần.
Lúc trước vì bảo vệ Diêu Dũng, lại muốn rửa sạch oan khuất cho Vệ gia, cho nên Triệu Nguyệt để một mình Thái tử gánh hết trách nhiệm. Hắn nói chuyện luôn luôn loại chậm rãi hương vị.
Sở Du nâng mắt nhìn về phía người nọ, nhíu mày: “Ngươi là người phương nào?”
“Tiểu nhân tên Hà Tái Sơn.” Người nọ quỳ xuống, đỏ mắt nói: “Trận đánh Bạch Đế Cốc năm đó, ca ca tiểu nhân cũng ở đấy…” Hắn thân thủ sờ soạng tin tức ở nàng bên tai vị trí.
Dứt lời, một loạt tiếng thổn thức vang lên trong đám đông. Sở Du thở dài bước lên, tự tay đỡ người nọ dậy: “Vị huynh đệ này hãy đứng lên trước đã.” Tuy rằng ngươi luôn thích chạy trốn.
Người nọ quỳ dưới đất, lắc đầu nói: “Xin Hầu gia cho tiểu nhân biết chân tướng năm đó!” Mà nguyên bản bị vây nhẫn nại giai đoạn.
Sở Du không lên tiếng, nàng nhìn về phía Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn đang đánh trống,ỉgiọng nói bìnhấtĩnh hùng hồn:ọ“Năm năm trước,ẳtân quân BắcớĐịch đăng cơ,}đúng lúc BắcĨĐịch gặp thiênếtai. Tân quânịcó ý Namịchinh để chuyểnẽhướng áp lực.ỉLúc đó, phụủthân ta làỗchủ soái, biếtđđược ý đồỹcủa Bắc Địch,ĩvì thế chỉợthủ không công.ẳĐại Sở cóɨtinh binh lương¸tướng, binh mãậdồi dào, BắcÍĐịch cực khổíchinh chiến haiưtháng, chẳng chiếmἱnổi một thành.ểLúc này, cóïmột người ĐạifSở hiến kếĪcho Bắc Địch,¸bảo Bắc Địchỗlợi dụng gianỉtế mà ĐạiĺSở đã càifcắm tại BắcÏĐịch để truyềnặtin cho ĐạiíSở, nói rằngắBắc Địch có)bảy vạn binhừmã mai phục)ở Bạch ĐếẳCốc, giả vờẽchiến bại đểèphục kích quânàta.”
Nghe đếnìđây, trong đámìđông vang lênútiếng mắng chửi.ɨMột người ĐạiĭSở phản quốcầnhư thế, mưađgió mấy năm‹nay đều doíngười này gâyἷra, ai lạiἱkhông mắng?
Vệ Uẩnétiếp tục đánhἵtừng tiếng trốngọmột: “Gian tếữnày vốn làáthủ hạ củaêDiêu Dũng. DiêuêDũng vì tranhécông đoạt lợi,ụnói tin nàyấcho phụ soái,ta biết trước,Îphụ soái taâkhông chịu xuấtẹbinh, vì vậyựDiêu Dũng bảoἶThái tử gâyọáp lực lênĩphụ soái ta,Їép phụ soáiɩta xuất chinh.ỉSau đó, lúcıBắc Địch tháoôchạy giống nhưétin tức, phụỉsoái ta dẫnủsáu vị huynhẫtrưởng truy kích,àtrong đó độiọcủa hai vịĩhuynh trưởng chiaĩthành hai đườngỵbọc đánh phíaõsau, một ngườiïkhác đứng chờÍbên ngoài đềïphòng bất trắc,ơba người cònĺlại đi theoừphụ huynh taàvào cốc. Lúcặấy cộng thêmẩbinh lính dướiļtrướng Diêu Dũngítrốn ở trong‹rừng, tổng cộngícó đến mườiẩsáu vạn tướngïsĩ!”
“Nhưng đếnưkhi khai triểnỡtại Bạch ĐếễCốc, Diêu Dũngýlại phát hiệnộhoá ra tinítức lấy đượcἲlúc ấy làḽgiả, quân línhĩBắc Địch tạiỉBạch Đế Cốcịcó đến haiïmươi vạn. DiêuóDũng sợ chết,íkhông dám đốiÎđịch, vì thếỉsợ hãi lẩnẫtrốn. Nhưng trước³khi trốn, ôngụta sợ chuyệnìmình lâm trậnễbỏ chạy truyềnĬra ngoài. Vìịvậy ông taịbáo cho baįhuynh trưởng của[ta canh giữỉbên ngoài, bảoủhuynh trưởng taἷđến cứu nguyịcho phụ thânìta trước.”
Dứtḹlời, tay nắmódùi trống củaẫVệ Uẩn bắtἲđầu run rẩy,ľgiọng nói khànậđi. Chàng khépễđôi mắt lại,fsợ những sátẫý và nướcɨmắt trong đôiĬmắt kia sẽịchảy xuống trước}mặt nhiều người.
“Bảy,vạn trai trángồtừ đó chôn[thây, nhưng bọnạhọ vì đâuĺmà chết?!” VệủUẩn đột ngộtễcao giọng: “Là}vì tên ĐạiɨSở hiến kế¹sách kia, là:vì lòng ngườiạhiểm ác bênũtrong Đại Sở.ếBọn họ khôngồphải chết vìĨbảo vệ quốcḽgia, mà chếtữvì Hoàng quyền,ịchết vì lòngỉngười! Mà mọiờngười có biếtỷkẻ hiến kếἰđó là aiỹkhông? Vì saoĩhắn ta lạiỹlàm chuyện khôngạbằng heo chó°như vậy?”
“Làịai?!”
Có ngườiệkích động hét[lên, trong tiếngâhét kia mangỡtheo nghẹn ngào,²dường như cũngἱlà thân nhânạcủa người nămíđó.
Bên trong cổngílớn, nhóm ngườiốThuận Thiên Phủẫyên tĩnh ngheầthấy tiếng hétỉkia, rốt cuộc[cũng có chútihốt hoảng.
Mà trongâđám người, một¸người mặc áo°đỏ, khép haiĩtay trong tay}áo, im lặngỉlắng nghe.
Vệ Uẩnỵnhắm mắt, nước[mắt không kiềmịđược nữa, lãảchã tuôn rơi.
“KẻIđó vốn làỗcon trai củaứTần Vương.” Chàngĩkhàn giọng mởἱmiệng, có ngườiïkhông rành chuyệnītriều đình vẫnĩcòn mơ hồ,ỵnhưng đa phầnầđều đã chấnỳkinh.
Bọn họ bắtừđầu nhận raĩvì sao VệớUẩn lại đứngĭtại đây màưkhông phải làđlên cung thành]đại điện đểờđòi lại côngĩbằng.
Bởi vì hômẻnay, phần côngíbằng này, thiênítử kia khôngốcho nổi, chỉỵcó bản thânÏchàng, chỉ cóúgiang sơn bách]tính này cóỗthể cho chàng.
“Năm[đó, Tần VươngĨbiến động. HắnĪđược Cố giaívà Trưởng công²chúa liên thủịbảo vệ. fTrưởng công chúaĬthương hắn thiếuổniên, hi vọngỉhắn có cuộcẻsống khác, nhưngóhắn lại lòngĨlang dạ sói,ἷmột lòng muốnἰtrèo lên Hoàngểvị. Lúc đó,ïphụ thân taựvà Diêu Dũngùvốn là trợãthủ đắc lựcụcủa Tiên đế.²Vì vậy, hắnệnuôi dưỡng gianıtế đưa đếnĩphủ Diêu Dũng.fNhiều năm sau,ằchính gian tếễkia đã gửiἴbức thư đóỉ——đến tay Diêu¸Dũng.”
Nghe vậy,ãThẩm Hữu đứng,trong đám ngườiĩlẳng lặng khépếmi.
Năm đó, chínhỳlà hắn ——Įhắn ôm mộtítấm lòng nhiệtẳhuyết báo quốc,úhắn cho rằng²đấy là vìỉquốc gia, vìỵmẫu thân báoïthù, liều chếtôđưa tin tứcỳkia cho DiêuἰDũng.
Ai ngờ… lạiļlà giả.
“Hắn đãậtính trước DiêuἶDũng vô dụngļtàn nhẫn, hắnăkhiến phụ huynhìta và bảyívạn người kiajchết tại BạchīĐế Cốc, cũngákhiến Diêu Dũngiđi lên conịđường không lốiợvề. Từ đó,ĩTiên đế bịìchặt bỏ tayjchân, Diêu Dũngữvì tự bảoơvệ mình nêníchỉ có thểộchèn ép lươngïtướng, loại bỏĩphe đối lập.ìTừ đó vềđsau, Đại Sởôkhông còn lợiỉkiếm để chốngἱlại ngoại địchỵnữa!”
“Tiếp theo,ıhắn lắc mìnhđmột cái, lấyộthân phận tânἲquân xuất hiện,ícho chúng ta³hứa hẹn, cùngúchống Bắc Địch.jNhưng người này)vốn lòng langîdạ sói, dùócho khoác lênïda người, sóiỉvẫn hoàn sói!ểMấy năm nay,ủbề ngoài hắnôchính nhân quânỉtử, nhưng lạiÏxa hoa dâmợdật. Hắn xâyỉLãm Nguyệt Lâuḽđể làm vuiḽlòng phi tử,ἳhắn lấy danhἶquân lương đánh{sưu cao thuếἲnặng ——”
Trongòhoàng cung, Trưởngỡcông chúa ngồiợtrước gương, lấyịbút kẽ màyívẽ mắt mình.
Thịẹnữ quỳ gốiưdưới đất, cườiẹnói: “Lâu rồiẽkhông thấy côngẹchúa vui vẻànhư vậy.”
“Taànghe nói tiếngĪtrống trước cửaἴThuận Thiên Phủỵđã vang rồi.”ì
Vẻ mặt Trưởngḷcông chúa bìnhỷthản, thị nữẻngẩn người, khôngệbiết Trưởng côngèchúa nghe đượcờtin này từốđâu. Trưởng côngịchúa vẽ lôngĩmày, hờ hững{nói: “Ta phảiÏchưng diện mộtİphen. Hương Nhi,ổngươi nói xemḹyêu phi trong[lịch sử đềuìchết thế nào?”f
“Nương nương…”
Thịĩnữ hơi sợἵhãi. Trưởng côngạchúa nhẹ nhàngἵcười: “Ta hiľvọng ta cóỵthể uống rượu:độc mà chết,ớchết như vậyừnhanh gọn, cũng)có thể chếtĩdễ coi mộtĭchút.”
“Nương nươngìnói gì vậy…”ỉThị nữ gianĭnan cười: “Saoưngười lại chếtửchứ?”
Trưởng côngÎchúa không lênἳtiếng. Bà bỏỹbút kẽ màyfxuống, lấy hoaĩđiền, nhẹ nhàngfdán lên trán.
“HươngỉNhi.” Bà dịuἶdàng hỏi: “Ngươijxem có đẹpỉkhông?”
***
Máu của chàng chảy xuống lòng bàn tay nàng, Sở Du quay đầu nhìn chàng.“Hắn ở trong cung lạm sát người vô tội. Một tháng trước, hắn giết hơn một trăm hai mươi cung nữ và Thái y, giá hoạ cho Vương đại nhân Vương Hạ, vì vậy mới ép Vương gia tạo phản!”
Quốc gia rối ren như thế, ai lại không phải người bị hại?“Toàn nói xằng bậy!”
“Mấy năm nay, mọi việc hắn làm, ta đều đã tra rõ, tất cả đều ở trong sổ này! Nếu còn thiếu sót, xin mời người bị hại lên đây, đòi lại công lý cùng ta!”
Máu tươi chảy ra, mười mấy tên sát thủ đánh tới. Đám người bị kinh sợ chạy trốn tứ phía. Ngựa của Triệu Nguyệt vừa đuổi tới Thuận Thiên Phủ bị dòng người làm hoảng hốt, giẫm đạp lung tung, khiến cục diện càng rối loạn.Xung quanh, tiếng người huyên náo. Vệ Uẩn đột ngột chắn một kiếm, chàng nhướng mày, trong vẻ mặt bình tĩnh mang theo đôi phần ngạo nghễ.Tưởng Thuần không nhiều lời, gật đầu dẫn Liễu Tuyết Dương xông ra ngoài. Thị vệ vây quanh hai người, hướng cổng thành mà chạy. Cuối cùng Triệu Nguyệt cũng phản ứng kịp. Biết chuyện đã không thể thay đổi, hắn dứt khoát ra lệnh: “Chặn người lại cho trẫm!”Tiếng nói vừa dứt, có một nữ tử trong đám người oà khóc, cao giọng cất tiếng: “Đòi lại công lý! Đòi lại công lý!”
Vệ Uẩn và Sở Du chờ đợi chính là câu này. Nghe thấy thế, hai người dẫn theo thị vệ còn lại chặn đường. Sở Du cất tiếng nói: “Bệ hạ, Vệ gia chúng ta cũng chỉ muốn đòi lại công bằng, chuyện này cũng sai sao? Lẽ nào ngài nhất quyết đuổi tận giết tuyệt Vệ gia ta thì mới chịu ngừng sao?!”
Trong lúc kêu gào, người dân lục tục kéo ra, quỳ phủ phục xuống đất.
***
Hắn không ham chiến, cưỡi ngựa chạy, vừa chạy vừa nói: “Đóng cổng thành! Chặn hết người Vệ gia lại cho ta!”Bọn họ, có người là người thân của chinh nhân năm đó, có người là thân quyến của người chết oan trong cung…
Đang lúc nói chuyện, phía xa truyền đến tiếng móng ngựa. Cũng trong nháy mắt đó, mười mấy mũi tên bay vút từ trong đám người về phía Vệ Uẩn!Mà đa phần bọn họ đều đứng lại, không hề rời đi.
Mà lúc này đã trễ rồi, bên ngoài truyền đến tiếng sát phạt công thành. Hiện tại, ngoại trừ Vệ Uẩn, e là không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì.
Quốc gia rối ren như thế, ai lại không phải người bị hại?
Phủ doãn Thuận Thiên đứng bên trong cửa, ngây ngốc nhìn cánh cổng lớn, ánh mắt dại đi.
Phủ doãn Thuận Thiên đứng bên trong cửa, ngây ngốc nhìn cánh cổng lớn, ánh mắt dại đi.Mà đa phần bọn họ đều đứng lại, không hề rời đi.Ông lắng nghe tiếng trống, lắng nghe tiếng khóc bên ngoài, lắng nghe tiếng Vệ Uẩn khàn giọng: “Ta biết hôm nay Phủ doãn đại nhân không dám nhận vụ án này.”
Rốt cuộc Triệu Nguyệt cũng phải lui về sau, may mà hai ám vệ kịp thời chạy tới ngăn cản trường kiếm của Vệ Uẩn. Lúc này, Triệu Nguyệt mới chợt nhận ra Vệ Uẩn vốn là mãnh tướng lấy đầu người trong vạn quân!Tiếng nói vừa dứt, có một nữ tử trong đám người oà khóc, cao giọng cất tiếng: “Đòi lại công lý! Đòi lại công lý!”“Nhưng chuyện bất công trên đời này phải có người lo, chuyện sai lầm trên đời này phải có người đền bù. Đại Sở ta nhật nguyệt tại thượng, càn khôn sáng soi, người trong cung vàng điện ngọc kia ít nhất cũng nên ra mặt nói một câu ——”
“Hắn ở trong cung lạm sát người vô tội. Một tháng trước, hắn giết hơn một trăm hai mươi cung nữ và Thái y, giá hoạ cho Vương đại nhân Vương Hạ, vì vậy mới ép Vương gia tạo phản!”
Đang lúc nói chuyện, phía xa truyền đến tiếng móng ngựa. Cũng trong nháy mắt đó, mười mấy mũi tên bay vút từ trong đám người về phía Vệ Uẩn!
“Mấy năm nay, mọi việc hắn làm, ta đều đã tra rõ, tất cả đều ở trong sổ này! Nếu còn thiếu sót, xin mời người bị hại lên đây, đòi lại công lý cùng ta!”Khuôn mặt thanh niên rắn rỏi tuấn lãng, vẻ mặt cương nghị ôn hòa. Máu tươi với chàng là lễ rửa tội. Trong thế giới hỗn loạn này, chàng vừa thong dong lại vừa bình thản.
Vệ Uẩn biết hôm nay chỉ là phô trương thanh thế, nhân dịp Triệu Nguyệt hoảng hốt, chàng bắt lấy tay Sở Du, vừa đánh vừa chạy ra ngoài thành.
Khoé mắt Sở Du như sắp nứt ra, thét lên: “Tiểu Thất!”
Nàng điên cuồng lao lên phía trước, nâng tay áo cản lại, bắt được mấy mũi. Vệ Uẩn cầm dùi trống, lách người tránh né mười mấy mũi, nhưng cuối cùng lại vẫn còn sót một mũi. Mũi tên kia đột ngột đâm xuyên bả vai chàng, ghim cả người chàng lên mặt trống.
Máu tươi chảy ra, mười mấy tên sát thủ đánh tới. Đám người bị kinh sợ chạy trốn tứ phía. Ngựa của Triệu Nguyệt vừa đuổi tới Thuận Thiên Phủ bị dòng người làm hoảng hốt, giẫm đạp lung tung, khiến cục diện càng rối loạn.
Dứt lời, Sở Du và Vệ Uẩn cùng xông về phía Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần, bảo vệ hai người chạy tới trước ngựa.
Sở Du bảo vệ trước mặt Vệ Uẩn, không nói một lời.
Sở Du bảo vệ trước mặt Vệ Uẩn, không nói một lời.
Thị vệ xung quanh phản ứng lại, chạy đến bên cạnh Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn rút mũi tên ra, rút kiếm bên người mình, thở dốc nói: “Bảo vệ Nhị tẩu, mẫu thân… Đi!”
Trong lúc kêu gào, người dân lục tục kéo ra, quỳ phủ phục xuống đất.Dứt lời, Sở Du và Vệ Uẩn cùng xông về phía Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần, bảo vệ hai người chạy tới trước ngựa.
“Tỷ dẫn mẫu thân đi trước!”
Sở Du căn dặn Tưởng Thuần một câu rồi nói: “Muội và Tiểu Thất cản hậu!”
“Nhưng chuyện bất công trên đời này phải có người lo, chuyện sai lầm trên đời này phải có người đền bù. Đại Sở ta nhật nguyệt tại thượng, càn khôn sáng soi, người trong cung vàng điện ngọc kia ít nhất cũng nên ra mặt nói một câu ——”Tưởng Thuần không nhiều lời, gật đầu dẫn Liễu Tuyết Dương xông ra ngoài. Thị vệ vây quanh hai người, hướng cổng thành mà chạy. Cuối cùng Triệu Nguyệt cũng phản ứng kịp. Biết chuyện đã không thể thay đổi, hắn dứt khoát ra lệnh: “Chặn người lại cho trẫm!”
Ông lắng nghe tiếng trống, lắng nghe tiếng khóc bên ngoài, lắng nghe tiếng Vệ Uẩn khàn giọng: “Ta biết hôm nay Phủ doãn đại nhân không dám nhận vụ án này.”
Vệ Uẩn và Sở Du chờ đợi chính là câu này. Nghe thấy thế, hai người dẫn theo thị vệ còn lại chặn đường. Sở Du cất tiếng nói: “Bệ hạ, Vệ gia chúng ta cũng chỉ muốn đòi lại công bằng, chuyện này cũng sai sao? Lẽ nào ngài nhất quyết đuổi tận giết tuyệt Vệ gia ta thì mới chịu ngừng sao?!”
Thị vệ xung quanh phản ứng lại, chạy đến bên cạnh Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn rút mũi tên ra, rút kiếm bên người mình, thở dốc nói: “Bảo vệ Nhị tẩu, mẫu thân… Đi!”
“Toàn nói xằng bậy!”
Triệu Nguyệt giận dữ quát lên, nhưng cũng trong chớp mắt này, ánh kiếm đột nhiên đâm về phía hắn!
Bọn họ, có người là người thân của chinh nhân năm đó, có người là thân quyến của người chết oan trong cung…
Rốt cuộc Triệu Nguyệt cũng phải lui về sau, may mà hai ám vệ kịp thời chạy tới ngăn cản trường kiếm của Vệ Uẩn. Lúc này, Triệu Nguyệt mới chợt nhận ra Vệ Uẩn vốn là mãnh tướng lấy đầu người trong vạn quân!
Hắn không ham chiến, cưỡi ngựa chạy, vừa chạy vừa nói: “Đóng cổng thành! Chặn hết người Vệ gia lại cho ta!”
Mà lúc này đã trễ rồi, bên ngoài truyền đến tiếng sát phạt công thành. Hiện tại, ngoại trừ Vệ Uẩn, e là không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì.
Vệ Uẩn biết hôm nay chỉ là phô trương thanh thế, nhân dịp Triệu Nguyệt hoảng hốt, chàng bắt lấy tay Sở Du, vừa đánh vừa chạy ra ngoài thành.
Máu của chàng chảy xuống lòng bàn tay nàng, Sở Du quay đầu nhìn chàng.
Khuôn mặt thanh niên rắn rỏi tuấn lãng, vẻ mặt cương nghị ôn hòa. Máu tươi với chàng là lễ rửa tội. Trong thế giới hỗn loạn này, chàng vừa thong dong lại vừa bình thản.
Nàng chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, nàng và một người nắm tay trên chiến trận, máu và hơi ấm hoà vào làm một. Chàng ở trong đám đông, ngoảnh đầu nhìn nàng: “Nhìn gì đấy?”
Chàng chỉ hỏi bâng quơ, nhưng không biết vì sao Sở Du lại cảm thấy lòng mình có gì đó sục sôi. Cuối cùng nàng cũng cảm giác được dường như mình ở bên cạnh chàng càng lúc càng giống với năm đó. Sở Du không nhịn được nở nụ cười, buột miệng nói ra tiếng lòng: “Vệ Uẩn.” Nàng cất tiếng gọi, dáng vẻ nói mà không nghĩ giống như thiếu niên kia: “Chờ sau này thiên hạ thái bình, ta lấy đệ được không?”
Xung quanh, tiếng người huyên náo. Vệ Uẩn đột ngột chắn một kiếm, chàng nhướng mày, trong vẻ mặt bình tĩnh mang theo đôi phần ngạo nghễ.
Dứt lời, chàng đá một cước mở đường, dẫn nàng xông ra cổng thành: “Ta vì nàng, đánh cả thiên hạ, cầu đạt thái bình.”“Được.”
Dứt lời, chàng đá một cước mở đường, dẫn nàng xông ra cổng thành: “Ta vì nàng, đánh cả thiên hạ, cầu đạt thái bình.”
Hiu hiu
VU cũng chờ đc câu này của SD rồi =(((
Truyện này tác giả viết thật sự rất hay. Đọc mà bị rưng rưng cuốn theo cảm xúc luôn.
Ta sẽ lấy đệ, ta hứa
Một người chờ thiên hạ thái bình sẽ cưới, một người mang thiên hạ thái bình để GẢ?
Nhanh giết chết hôn quân, thay trời hành đạo ?
Đọc nhiều truyện của MTB rồi, biết tỏng hết motip nv với tình tiết của bả rồi nhưng mấy đoạn tả cảnh tả tình thế này vẫn xúc động cực kỳ. Tưởng tượng 2 ac nắm tay nhau chém giết đầy nhiệt huyết rồi tự nhiên chị cầu hôn…. quăn quéo quá. Trc mắt chưa thik truyện này = Trường Phong Độ, nhưng nhiều đoạn văn phong bi tráng trữ tình như 1 bức họa.