Sơn Hà Chẩm – Chương 114

Chương 114

Ngày nào đó thiên hạ thái bình, ta lấy đệ được không?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Phủ doãn Thuận Thiên hỏi câu này, nhưng trong lòng đã có đáp án. Mà dân chúng bên ngoài nghe thấy thì ngẩn người trong giây lát rồi đột ngột bừng tỉnh. Sau một thoáng trầm mặc, có người chen từ trong đám người ra, nôn nóng hỏi: “Vệ hầu gia, năm đó không phải do Thái tử tin lầm gian tế, hạ sai chỉ thị, khiến trận kia thảm bại hay sao?” Nàng mở miệng tiếng nói lạnh hơn vài phần.

Lúc trước vì bảo vệ Diêu Dũng, lại muốn rửa sạch oan khuất cho Vệ gia, cho nên Triệu Nguyệt để một mình Thái tử gánh hết trách nhiệm. Hắn nói chuyện luôn luôn loại chậm rãi hương vị.

Sở Du nâng mắt nhìn về phía người nọ, nhíu mày: “Ngươi là người phương nào?”

“Tiểu nhân tên Hà Tái Sơn.” Người nọ quỳ xuống, đỏ mắt nói: “Trận đánh Bạch Đế Cốc năm đó, ca ca tiểu nhân cũng ở đấy…” Hắn thân thủ sờ soạng tin tức ở nàng bên tai vị trí.

Dứt lời, một loạt tiếng thổn thức vang lên trong đám đông. Sở Du thở dài bước lên, tự tay đỡ người nọ dậy: “Vị huynh đệ này hãy đứng lên trước đã.” Tuy rằng ngươi luôn thích chạy trốn.

Người nọ quỳ dưới đất, lắc đầu nói: “Xin Hầu gia cho tiểu nhân biết chân tướng năm đó!” Mà nguyên bản bị vây nhẫn nại giai đoạn.

Sở Du không lên tiếng, nàng nhìn về phía Vệ Uẩn.

V Un đang đánh trng,ging nói bìnhtĩnh hùng hn:“Năm năm trưc,tân quân BcĐch đăng cơ,}đúng lúc BcĨĐch gp thiênếtai. Tân quâncó ý Namchinh đ chuynhưng áp lc.Lúc đó, phthân ta làch soái, biếtđđưc ý đca Bc Đch,ĩvì thế chth không công.Đi S cóɨtinh binh lương¸tưng, binh mãdi dào, BcÍĐch cc khíchinh chiến haiưtháng, chng chiếmni mt thành.Lúc này, cóïmt ngưi ĐifS hiến kếĪcho Bc Đch,¸bo Bc Đchli dng giantế mà ĐiĺS đã càifcm ti BcÏĐch đ truyntin cho ĐiíS, nói rngBc Đch có)by vn binhmã mai phc) Bch ĐếCc, gi vchiến bi đèphc kích quânàta.”

Nghe đếnìđây, trong đámìđông vang lênútiếng mng chi.ɨMt ngưi ĐiĭS phn qucnhư thế, mưađgió my nămnay đu doíngưi này gâyra, ai likhông mng?

V Unétiếp tc đánhtng tiếng trngmt: “Gian tếnày vn làáth h caêDiêu Dũng. DiêuêDũng vì tranhécông đot li,nói tin nàycho ph soái,ta biết trưc,Îph soái taâkhông chu xutbinh, vì vyDiêu Dũng boThái t gâyáp lc lênĩph soái ta,Їép ph soáiɩta xut chinh.Sau đó, lúcıBc Đch tháoôchy ging nhưétin tc, phsoái ta dnsáu v huynhtrưng truy kích,àtrong đó đica hai vĩhuynh trưng chiaĩthành hai đưngbc đánh phíaõsau, mt ngưiïkhác đng chÍbên ngoài đïphòng bt trc,ơba ngưi cònĺli đi theoph huynh taàvào cc. Lúcy cng thêmbinh lính dưiļtrưng Diêu Dũngítrn trongrng, tng cngícó đến mưisáu vn tưngïsĩ!”

Nhưng đếnưkhi khai trinti Bch ĐếCc, Diêu Dũngýli phát hinhoá ra tinítc ly đưclúc y làgi, quân línhĩBc Đch tiBch Đế Cccó đến haiïmươi vn. DiêuóDũng s chết,íkhông dám điÎđch, vì thếs hãi lntrn. Nhưng trưc³khi trn, ôngta s chuynìmình lâm trnb chy truynĬra ngoài. Vìvy ông tabáo cho baįhuynh trưng ca[ta canh gibên ngoài, bohuynh trưng tađến cu nguycho ph thânìta trưc.”

Dtli, tay nmódùi trng caV Un btđu run ry,ľging nói khànđi. Chàng khépđôi mt li,fs nhng sátý và nưcɨmt trong đôiĬmt kia schy xung trưc}mt nhiu ngưi.

“By,vn trai trángt đó chôn[thây, nhưng bnh vì đâuĺmà chết?!” VUn đt ngtcao ging: “Là}vì tên ĐiɨS hiến kế¹sách kia, là:vì lòng ngưihim ác bênũtrong Đi S.ếBn h khôngphi chết vìĨbo v qucgia, mà chếtvì Hoàng quyn,chết vì lòngngưi! Mà mingưi có biếtk hiến kếđó là aikhông? Vì saoĩhn ta lilàm chuyn khôngbng heo chó°như vy?”

Làai?!”

Có ngưikích đng hét[lên, trong tiếngâhét kia mangtheo nghn ngào,²dưng như cũnglà thân nhânca ngưi nămíđó.

Bên trong cngíln, nhóm ngưiThun Thiên Phyên tĩnh nghethy tiếng hétkia, rt cuc[cũng có chútiht hong.

Mà trongâđám ngưi, mt¸ngưi mc áo°đ, khép haiĩtay trong tay}áo, im lnglng nghe.

V Unnhm mt, nưc[mt không kimđưc na, lãchã tuôn rơi.

KIđó vn làcon trai caTn Vương.” Chàngĩkhàn ging mming, có ngưiïkhông rành chuynītriu đình vnĩcòn mơ h,nhưng đa phnđu đã chnkinh.

Bn h btđu nhn raĩvì sao VUn li đngĭti đây màưkhông phi làđlên cung thành]đi đin đđòi li côngĩbng.

Bi vì hômnay, phn côngíbng này, thiênít kia khôngcho ni, chcó bn thânÏchàng, ch cóúgiang sơn bách]tính này cóth cho chàng.

“Năm[đó, Tn VươngĨbiến đng. HnĪđưc C giaívà Trưng công²chúa liên thbo v. fTrưng công chúaĬthương hn thiếuniên, hi vnghn có cucsng khác, nhưngóhn li lòngĨlang d sói,mt lòng muntrèo lên Hoàngv. Lúc đó,ïph thân tavà Diêu Dũngùvn là trãth đc lcca Tiên đế.²Vì vy, hnnuôi dưng gianıtế đưa đếnĩph Diêu Dũng.fNhiu năm sau,chính gian tếkia đã gibc thư đó——đến tay Diêu¸Dũng.”

Nghe vy,ãThm Hu đng,trong đám ngưiĩlng lng khépếmi.

Năm đó, chínhlà hn ——Įhn ôm mtítm lòng nhithuyết báo quc,úhn cho rng²đy là vìquc gia, vìmu thân báoïthù, liu chếtôđưa tin tckia cho DiêuDũng.

Ai ng… liļlà gi.

“Hn đãtính trưc DiêuDũng vô dngļtàn nhn, hnăkhiến ph huynhìta và byívn ngưi kiajchết ti BchīĐế Cc, cũngákhiến Diêu Dũngiđi lên conđưng không liv. T đó,ĩTiên đế bìcht b tayjchân, Diêu Dũngvì t boơv mình nêních có thchèn ép lươngïtưng, loi bĩphe đi lp.ìT đó vđsau, Đi Sôkhông còn likiếm đ chngli ngoi đchna!”

“Tiếp theo,ıhn lc mìnhđmt cái, lythân phn tânquân xut hin,ícho chúng ta³ha hn, cùngúchng Bc Đch.jNhưng ngưi này)vn lòng langîd sói, dùócho khoác lênïda ngưi, sóivn hoàn sói!My năm nay,b ngoài hnôchính nhân quânt, nhưng liÏxa hoa dâmdt. Hn xâyLãm Nguyt Lâuđ làm vuilòng phi t,hn ly danhquân lương đánh{sưu cao thuếnng ——

Trongòhoàng cung, Trưngcông chúa ngitrưc gương, lybút k màyív mt mình.

Thn qu giưdưi đt, cưinói: “Lâu rikhông thy côngchúa vui vànhư vy.”

“Taànghe nói tiếngĪtrng trưc caThun Thiên Phđã vang ri.”ì

V mt Trưngcông chúa bìnhthn, th nngn ngưi, khôngbiết Trưng côngèchúa nghe đưctin này tđâu. Trưng côngchúa v lôngĩmày, h hng{nói: “Ta phiÏchưng din mtİphen. Hương Nhi,ngươi nói xemyêu phi trong[lch s đuìchết thế nào?”f

“Nương nương…

Thĩn hơi shãi. Trưng côngchúa nh nhàngcưi: “Ta hiľvng ta cóth ung rưu:đc mà chết,chết như vynhanh gn, cũng)có th chếtĩd coi mtĭchút.”

“Nương nươngìnói gì vy…Th n gianĭnan cưi: “Saoưngưi li chếtch?”

Trưng côngÎchúa không lêntiếng. Bà bbút k màyfxung, ly hoaĩđin, nh nhàngfdán lên trán.

“HươngNhi.” Bà dudàng hi: “Ngươijxem có đpkhông?”

***

Máu của chàng chảy xuống lòng bàn tay nàng, Sở Du quay đầu nhìn chàng.

“Hắn ở trong cung lạm sát người vô tội. Một tháng trước, hắn giết hơn một trăm hai mươi cung nữ và Thái y, giá hoạ cho Vương đại nhân Vương Hạ, vì vậy mới ép Vương gia tạo phản!”

Quốc gia rối ren như thế, ai lại không phải người bị hại?

“Toàn nói xằng bậy!”

“Mấy năm nay, mọi việc hắn làm, ta đều đã tra rõ, tất cả đều ở trong sổ này! Nếu còn thiếu sót, xin mời người bị hại lên đây, đòi lại công lý cùng ta!”

Máu tươi chảy ra, mười mấy tên sát thủ đánh tới. Đám người bị kinh sợ chạy trốn tứ phía. Ngựa của Triệu Nguyệt vừa đuổi tới Thuận Thiên Phủ bị dòng người làm hoảng hốt, giẫm đạp lung tung, khiến cục diện càng rối loạn.Xung quanh, tiếng người huyên náo. Vệ Uẩn đột ngột chắn một kiếm, chàng nhướng mày, trong vẻ mặt bình tĩnh mang theo đôi phần ngạo nghễ.Tưởng Thuần không nhiều lời, gật đầu dẫn Liễu Tuyết Dương xông ra ngoài. Thị vệ vây quanh hai người, hướng cổng thành mà chạy. Cuối cùng Triệu Nguyệt cũng phản ứng kịp. Biết chuyện đã không thể thay đổi, hắn dứt khoát ra lệnh: “Chặn người lại cho trẫm!”

Tiếng nói vừa dứt, có một nữ tử trong đám người oà khóc, cao giọng cất tiếng: “Đòi lại công lý! Đòi lại công lý!”

Vệ Uẩn và Sở Du chờ đợi chính là câu này. Nghe thấy thế, hai người dẫn theo thị vệ còn lại chặn đường. Sở Du cất tiếng nói: “Bệ hạ, Vệ gia chúng ta cũng chỉ muốn đòi lại công bằng, chuyện này cũng sai sao? Lẽ nào ngài nhất quyết đuổi tận giết tuyệt Vệ gia ta thì mới chịu ngừng sao?!”

Trong lúc kêu gào, người dân lục tục kéo ra, quỳ phủ phục xuống đất.

***

Hắn không ham chiến, cưỡi ngựa chạy, vừa chạy vừa nói: “Đóng cổng thành! Chặn hết người Vệ gia lại cho ta!”

Bọn họ, có người là người thân của chinh nhân năm đó, có người là thân quyến của người chết oan trong cung…

Đang lúc nói chuyện, phía xa truyền đến tiếng móng ngựa. Cũng trong nháy mắt đó, mười mấy mũi tên bay vút từ trong đám người về phía Vệ Uẩn!

Mà đa phần bọn họ đều đứng lại, không hề rời đi.

Mà lúc này đã trễ rồi, bên ngoài truyền đến tiếng sát phạt công thành. Hiện tại, ngoại trừ Vệ Uẩn, e là không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì.

Quốc gia rối ren như thế, ai lại không phải người bị hại?

Phủ doãn Thuận Thiên đứng bên trong cửa, ngây ngốc nhìn cánh cổng lớn, ánh mắt dại đi.

Phủ doãn Thuận Thiên đứng bên trong cửa, ngây ngốc nhìn cánh cổng lớn, ánh mắt dại đi.Mà đa phần bọn họ đều đứng lại, không hề rời đi.

Ông lắng nghe tiếng trống, lắng nghe tiếng khóc bên ngoài, lắng nghe tiếng Vệ Uẩn khàn giọng: “Ta biết hôm nay Phủ doãn đại nhân không dám nhận vụ án này.”

Rốt cuộc Triệu Nguyệt cũng phải lui về sau, may mà hai ám vệ kịp thời chạy tới ngăn cản trường kiếm của Vệ Uẩn. Lúc này, Triệu Nguyệt mới chợt nhận ra Vệ Uẩn vốn là mãnh tướng lấy đầu người trong vạn quân!Tiếng nói vừa dứt, có một nữ tử trong đám người oà khóc, cao giọng cất tiếng: “Đòi lại công lý! Đòi lại công lý!”

“Nhưng chuyện bất công trên đời này phải có người lo, chuyện sai lầm trên đời này phải có người đền bù. Đại Sở ta nhật nguyệt tại thượng, càn khôn sáng soi, người trong cung vàng điện ngọc kia ít nhất cũng nên ra mặt nói một câu ——”

“Hắn ở trong cung lạm sát người vô tội. Một tháng trước, hắn giết hơn một trăm hai mươi cung nữ và Thái y, giá hoạ cho Vương đại nhân Vương Hạ, vì vậy mới ép Vương gia tạo phản!”

Đang lúc nói chuyện, phía xa truyền đến tiếng móng ngựa. Cũng trong nháy mắt đó, mười mấy mũi tên bay vút từ trong đám người về phía Vệ Uẩn!

“Mấy năm nay, mọi việc hắn làm, ta đều đã tra rõ, tất cả đều ở trong sổ này! Nếu còn thiếu sót, xin mời người bị hại lên đây, đòi lại công lý cùng ta!”

Khuôn mặt thanh niên rắn rỏi tuấn lãng, vẻ mặt cương nghị ôn hòa. Máu tươi với chàng là lễ rửa tội. Trong thế giới hỗn loạn này, chàng vừa thong dong lại vừa bình thản.

Vệ Uẩn biết hôm nay chỉ là phô trương thanh thế, nhân dịp Triệu Nguyệt hoảng hốt, chàng bắt lấy tay Sở Du, vừa đánh vừa chạy ra ngoài thành.

Khoé mắt Sở Du như sắp nứt ra, thét lên: “Tiểu Thất!”

Nàng điên cuồng lao lên phía trước, nâng tay áo cản lại, bắt được mấy mũi. Vệ Uẩn cầm dùi trống, lách người tránh né mười mấy mũi, nhưng cuối cùng lại vẫn còn sót một mũi. Mũi tên kia đột ngột đâm xuyên bả vai chàng, ghim cả người chàng lên mặt trống.

Máu tươi chảy ra, mười mấy tên sát thủ đánh tới. Đám người bị kinh sợ chạy trốn tứ phía. Ngựa của Triệu Nguyệt vừa đuổi tới Thuận Thiên Phủ bị dòng người làm hoảng hốt, giẫm đạp lung tung, khiến cục diện càng rối loạn.

Dứt lời, Sở Du và Vệ Uẩn cùng xông về phía Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần, bảo vệ hai người chạy tới trước ngựa.

Sở Du bảo vệ trước mặt Vệ Uẩn, không nói một lời.

Sở Du bảo vệ trước mặt Vệ Uẩn, không nói một lời.

Thị vệ xung quanh phản ứng lại, chạy đến bên cạnh Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn rút mũi tên ra, rút kiếm bên người mình, thở dốc nói: “Bảo vệ Nhị tẩu, mẫu thân… Đi!”

Trong lúc kêu gào, người dân lục tục kéo ra, quỳ phủ phục xuống đất.

Dứt lời, Sở Du và Vệ Uẩn cùng xông về phía Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần, bảo vệ hai người chạy tới trước ngựa.

“Tỷ dẫn mẫu thân đi trước!”

Sở Du căn dặn Tưởng Thuần một câu rồi nói: “Muội và Tiểu Thất cản hậu!”

“Nhưng chuyện bất công trên đời này phải có người lo, chuyện sai lầm trên đời này phải có người đền bù. Đại Sở ta nhật nguyệt tại thượng, càn khôn sáng soi, người trong cung vàng điện ngọc kia ít nhất cũng nên ra mặt nói một câu ——”

Tưởng Thuần không nhiều lời, gật đầu dẫn Liễu Tuyết Dương xông ra ngoài. Thị vệ vây quanh hai người, hướng cổng thành mà chạy. Cuối cùng Triệu Nguyệt cũng phản ứng kịp. Biết chuyện đã không thể thay đổi, hắn dứt khoát ra lệnh: “Chặn người lại cho trẫm!”

Ông lắng nghe tiếng trống, lắng nghe tiếng khóc bên ngoài, lắng nghe tiếng Vệ Uẩn khàn giọng: “Ta biết hôm nay Phủ doãn đại nhân không dám nhận vụ án này.”

Vệ Uẩn và Sở Du chờ đợi chính là câu này. Nghe thấy thế, hai người dẫn theo thị vệ còn lại chặn đường. Sở Du cất tiếng nói: “Bệ hạ, Vệ gia chúng ta cũng chỉ muốn đòi lại công bằng, chuyện này cũng sai sao? Lẽ nào ngài nhất quyết đuổi tận giết tuyệt Vệ gia ta thì mới chịu ngừng sao?!”

Thị vệ xung quanh phản ứng lại, chạy đến bên cạnh Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn rút mũi tên ra, rút kiếm bên người mình, thở dốc nói: “Bảo vệ Nhị tẩu, mẫu thân… Đi!”

“Toàn nói xằng bậy!”

Triệu Nguyệt giận dữ quát lên, nhưng cũng trong chớp mắt này, ánh kiếm đột nhiên đâm về phía hắn!

Bọn họ, có người là người thân của chinh nhân năm đó, có người là thân quyến của người chết oan trong cung…

Rốt cuộc Triệu Nguyệt cũng phải lui về sau, may mà hai ám vệ kịp thời chạy tới ngăn cản trường kiếm của Vệ Uẩn. Lúc này, Triệu Nguyệt mới chợt nhận ra Vệ Uẩn vốn là mãnh tướng lấy đầu người trong vạn quân!

Hắn không ham chiến, cưỡi ngựa chạy, vừa chạy vừa nói: “Đóng cổng thành! Chặn hết người Vệ gia lại cho ta!”

Mà lúc này đã trễ rồi, bên ngoài truyền đến tiếng sát phạt công thành. Hiện tại, ngoại trừ Vệ Uẩn, e là không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì.

Vệ Uẩn biết hôm nay chỉ là phô trương thanh thế, nhân dịp Triệu Nguyệt hoảng hốt, chàng bắt lấy tay Sở Du, vừa đánh vừa chạy ra ngoài thành.

Máu của chàng chảy xuống lòng bàn tay nàng, Sở Du quay đầu nhìn chàng.

Khuôn mặt thanh niên rắn rỏi tuấn lãng, vẻ mặt cương nghị ôn hòa. Máu tươi với chàng là lễ rửa tội. Trong thế giới hỗn loạn này, chàng vừa thong dong lại vừa bình thản.

Nàng chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, nàng và một người nắm tay trên chiến trận, máu và hơi ấm hoà vào làm một. Chàng ở trong đám đông, ngoảnh đầu nhìn nàng: “Nhìn gì đấy?”

Chàng chỉ hỏi bâng quơ, nhưng không biết vì sao Sở Du lại cảm thấy lòng mình có gì đó sục sôi. Cuối cùng nàng cũng cảm giác được dường như mình ở bên cạnh chàng càng lúc càng giống với  năm đó. Sở Du không nhịn được nở nụ cười, buột miệng nói ra tiếng lòng: “Vệ Uẩn.” Nàng cất tiếng gọi, dáng vẻ nói mà không nghĩ giống như thiếu niên kia: “Chờ sau này thiên hạ thái bình, ta lấy đệ được không?”

Xung quanh, tiếng người huyên náo. Vệ Uẩn đột ngột chắn một kiếm, chàng nhướng mày, trong vẻ mặt bình tĩnh mang theo đôi phần ngạo nghễ.

Dứt lời, chàng đá một cước mở đường, dẫn nàng xông ra cổng thành: “Ta vì nàng, đánh cả thiên hạ, cầu đạt thái bình.”

“Được.”

Dứt lời, chàng đá một cước mở đường, dẫn nàng xông ra cổng thành: “Ta vì nàng, đánh cả thiên hạ, cầu đạt thái bình.”

4.8 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

19 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Hiu hiu

NHL
NHL
4 Năm Cách đây

VU cũng chờ đc câu này của SD rồi =(((

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Truyện này tác giả viết thật sự rất hay. Đọc mà bị rưng rưng cuốn theo cảm xúc luôn.

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Ta sẽ lấy đệ, ta hứa

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Một người chờ thiên hạ thái bình sẽ cưới, một người mang thiên hạ thái bình để GẢ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Nhanh giết chết hôn quân, thay trời hành đạo ?

Monchan
Monchan
9 Tháng Cách đây

Đọc nhiều truyện của MTB rồi, biết tỏng hết motip nv với tình tiết của bả rồi nhưng mấy đoạn tả cảnh tả tình thế này vẫn xúc động cực kỳ. Tưởng tượng 2 ac nắm tay nhau chém giết đầy nhiệt huyết rồi tự nhiên chị cầu hôn…. quăn quéo quá. Trc mắt chưa thik truyện này = Trường Phong Độ, nhưng nhiều đoạn văn phong bi tráng trữ tình như 1 bức họa.

19
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!